Galanthus
Tép Cam
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Kẻ Chuộc Tội

Chương 00: Mặt Trời Tắt

0 Bình luận - Độ dài: 4,290 từ - Cập nhật:

Nắng vàng giòn đổ xuống con trấn nhỏ như đang nướng một mẻ bánh khô rang. Hơi nóng bốc lên từ nền đất đỏ quạch, lẩn khuất khắp các ngõ hẻm, phà hơi vào các vách nứt đã lâu không trám trên những dãy nhà thấp tầng mọc san sát. Trên con đường lát đá gồ ghề dẫn vào khu phố chợ phồn hoa nhất nhì Vương quốc, chỉ có tiếng vó ngựa lọc cọc và tiếng xe hàng hối hả lăn bánh, dội vào hàng dài cửa gỗ xám màu đóng im thin thít hai bên đường. Vài bóng người nhanh chân rảo bước trên vỉa hè, tạt vào những quán trọ, quán nước ven đường, đợi cái nóng mau qua để kịp cho phiên chợ sắp sửa khai mạc lưng giờ chiều.

Thủng thỉnh dạo chân qua những sạp hàng bày dang dở nơi đầu phố, hai con thiết mã mình khoác bào xanh của đội quân cảnh đưa chủ tiến vào sâu trong khu chợ tấp nập. Trên lưng ngựa, Quincy Jacqueline lẳng lặng quan sát. Vành mũ mang phù hiệu của Cục Trị an đã lấp nửa vầng trán cô, vậy mà đôi mắt đỏ rực như hai mồi lửa vàng mã vẫn âm ỉ hướng về phía trước. Ngựa cô đi đến đâu, tiểu thương ai nấy đều chột dạ dõi theo đến đó.

Bởi lẽ, đây đã là lần thứ hai cô đi tuần trong ngày rồi.

“Chị là Cục trưởng, sao lại phải làm mấy chuyện vặt vãnh thế này ạ?” Nina, cô trợ lý mới gia nhập đội thư kí của Quincy chưa đầy một tuần khẽ than lên.

“Cô quên hết những gì tôi dặn rồi à?” Không buồn ngoảnh lại, nữ Cục trưởng đanh giọng nói. Tiếng cô lọt thỏm giữa khu phố chợ ồn ã, vậy mà lại khiến cô trợ lý giật nảy mình.

“À, chị Jacqueline…” Sửa lại danh xưng, Nina mới thúc ngựa lên, lí nhí hỏi nhỏ. “Sao hôm nay chị lại đi tuần những hai lần vậy ạ…?”

Trước câu hỏi ngây ngô của cô tân binh, sắc mặt không đổi, Quincy đáp gọn lỏn:

“Lúc đang bắt giữ mấy tên cắp vặt vào ca tuần sáng nay, tôi lỡ làm rơi thẻ kim bài quanh khu này.”

Cục Trị an sử dụng thẻ kim bài từ bao giờ vậy nhỉ? Nina thắc mắc, nhưng cũng chẳng dám chen quá sâu vào chuyện của Cục trưởng. Vả lại, đánh mất một vật quý giá đến thế ngay giữa cái chợ đầy rẫy người buôn kẻ bán này, e rằng đến giờ nó đã qua tay năm bảy chủ rồi.

Lia mắt sang cánh phải, nơi vài sạp hải sản khô đang dậy lên mùi tanh nồng mằn mặn dưới bóng vải bạt, Nina dáo dác kiếm tìm một hàng bán đồ lưu niệm. Vào mùa lễ hội, một vật đúc bằng vàng như vậy chắc chắn sẽ bán được giá ở chợ phiên hơn là tiệm kim hoàn. Có lẽ đó là lý do chị ấy đưa mình vào khu này nhỉ?

“Vậy… em có giúp được gì cho chị không ạ?”

“Chỉ cần đi theo tôi là được.”

Nina bặm môi khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh dưới vành mũ của Quincy. Dường như cô lại trót hỏi thêm một câu thừa thãi nữa rồi. Quincy đã giữ cương vị Cục trưởng hơn 20 năm. Còn Nina dù phục vụ cho Cục Trị an cũng đã lâu, nhưng so với tuổi nghề của Quincy thì cũng chỉ là một con số. Cô ấy đưa mình đi theo, có lẽ muốn chỉ bảo điều gì chăng?

Con thiết mã bước chậm lại, và Nina cũng lặng lẽ đọc vị người chỉ huy. Ánh chiều hắt lên bộ quân phục xám tro, khéo phô ra những nếp xắn còn vương lại nơi ống tay. Cổ áo trắng buông hờ nút, cà vạt nới vội như vừa được giải phóng khỏi cái nực chốn công sở. Mái tóc đỏ au buộc vội, rủ dài như suối hoàng hôn cũng chẳng thể che nổi dáng ngồi thẳng thớm và bờ vai rộng của một quân nhân. Vài lọn tóc xòa xuống gò má tấm mồ hôi mang màu tái nhợt đặc trưng của giống loài bọn họ - những người đã kinh qua cái chết ít nhất một lần. Không như Nina, ánh mắt cô chỉ bất động hướng về phía cuối con phố.

Dường như thứ chị ấy tìm không ở trong khu chợ này thì phải?

Chốc, mùi xoài chín ngọt lịm, thơm nức mũi từ đâu vẳng đến chỗ Nina. Phía bên kia hè là một dãy các quầy hoa quả đủ hương đủ sắc, hoàn toàn lạc lõng giữa cái màu xám đục cũ mèm của khu phố. Cả một sạp xoài vàng óng bóng bẩy, mấy kệ cam căng mịn mọc san sát, vài xe dưa hấu to tròn mọng nước đang đợi để được xếp lên quầy, đủ khiến bất cứ người dân nào đi qua đều phải ngoái nhìn.

“Nhiều hoa quả ghê…” Nina khẽ cảm thán. Ở cái chốn vừa nóng vừa khô đét như sa mạc bọn họ, nhìn thấy đồ tươi sống thôi cũng là điều xa xỉ rồi.

“Mua đi bà con ơi! Hàng tươi mới đánh về từ Nhân Giới đấy. Hai đồng một cân thôi!”

Các tiểu thương thi nhau mời chào, làm Nina với đồng lương ít ỏi chỉ biết nuốt khan.

“Hai đồng lận… Hồi còn ở trên mặt đất em mua có nửa đồng hai cân thôi đó!” 

Cô trợ lý vừa than hết câu, Quincy không nói không rằng đã quay bước, tạt thẳng vào sạp hoa quả bên vỉa hè. Mấy gã chủ quầy đang tán dóc vừa thấy bóng dáng cô tiến lại liền im bặt.

“Ông Starfield đúng không?”

Giọng nữ Cục trưởng vang lên khô khốc, khiến ông bán xoài đổ mồ hôi hột.

“Dạ vâng, đúng rồi thưa cô...” Ông ta lấm lét nhìn lên ngực áo Quincy, nhưng lại chẳng thấy huy hiệu hay quân hàm nào cả. “Quầy hàng chúng tôi có sai phạm gì sao ạ?”

Không chỉ mấy chủ sạp quanh đó, cả khu chợ ban nãy còn huyên náo giờ cũng đã nín thở dõi theo từng động thái của cô.

“Cho tôi hai cân xoài.”

Chưa kịp thở phào, tay ông Starfield đã lia lịa gói những quả mọng nhất trên mặt kệ, gói vào túi giấy và đưa cho Quincy. Mãi đến khi cô trả tiền xong và thúc ngựa đi tiếp, khu chợ mới dám nhộn nhịp trở lại.

“Tí cô có ca đúng không?” 

Quincy chìa túi hoa quả đưa cho Nina. Cô trợ lý vừa luống cuống đón lấy hai cái túi nặng trịch đã suýt ngã nhào khỏi ngựa. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao nãy giờ Quincy chỉ cầm với đúng một tay.

“Mang cái này qua cho ai tùy cô. Đừng nói tôi mua là được.”

Nina chưa kịp đáp lễ, nữ Cục trưởng đã thúc ngựa quay đi, để cô trợ lý loay hoay với túi đồ lỉnh kỉnh. Xong xuôi, bọn họ tiếp tục đi tuần dọc theo tuyến đường vắt ngang khu phố. Không phải những sạp đồ lưu niệm như Nina lầm tưởng, thứ Quincy nhắm đến lại là chuỗi các tiệm kim hoàn nằm dọc chợ. Đương nhiên rồi, Nina tự cốc đầu, ai lại to gan đem bán một vật quý giá như thẻ kim bài, có khắc tên họ nhà Jacqueline ngay giữa thanh thiên bạch nhật cơ chứ!

Dừng chân tại đủ các cửa hiệu ven đường, Quincy đều để nữ trợ lý đứng trông ngựa, còn cô thì một mình bước vào trong. Nina cứ hết lần này đến lần khác ngoái theo bóng lưng vị chỉ huy, chỉ để thấy được bản mặt đầy khó hiểu của mấy tên chủ tiệm lấp ló phía sau cô. Một tiệm, rồi ba, bốn tiệm. Lần nào Quincy cũng tay không bước ra, vậy mà sắc mặt cô vẫn chẳng hề lay động.

Rốt cuộc thì tấm thẻ đó quan trọng cỡ nào với chị ấy nhỉ?

“Trước đây cô từng được phân công tới Nhân Giới rồi à?” Trên đường đến cửa hiệu tiếp theo, Quincy chợt hỏi.

“Vâng chị. Mười năm trước em được điều lên phục vụ cho Đại Sứ Quán. Được hai năm thì về ạ.”

“Mấy quân sĩ được điều lên mặt đất, hiếm ai quay trở lại Đọa Ngục lắm.”

Nghe vậy, Nina lại bất giác ngẩng đầu nhìn lên, như một thói quen từ những tháng ngày còn công tác trên Nhân Giới. Ở nơi đáng lý ra là bầu trời xanh trong vươn mãi không chạm tới, chỉ có những vách đá sạm màu trầm tích, vươn lên bao bọc lấy cả không gian như chiếc lồng ấp khổng lồ. Đó chính là hàng ngàn hàng vạn lớp đất đá ngăn cách Đọa Ngục với thế giới loài người.

Dù dân tộc bọn họ sớm đã học cách sinh tồn trong môi trường khắc nghiệt này. Vậy nhưng một khi được nếm lại vị sương sớm trong veo, uống suối mát, ăn quả ngọt, để ánh mặt trời vỗ về làn da thì hai chữ “quê hương” sau cùng cũng chỉ còn là một khái niệm vơ vét nơi kí ức.

Kể cả Nina cũng khó lòng chối bỏ cái suy nghĩ đó, đến độ lắm đêm cô vẫn mơ về vị tách trà thơm mùi nắng sớm trong khu vườn nhỏ đầy tiếng chim hót và lá cây xào xạc.

“Vậy còn chị thì sao? Chị đi bao lâu vậy ạ?”

“Hơn ba mươi năm. Sau khi Đọa Đế mất tôi mới quay về đây.”

Con đó số chẳng là gì so với tuổi thọ trăm năm của bọn họ, nhưng với thời gian công tác dai dẳng đến vậy, Nina đoán chắc, hẳn cô ấy từng được đầu quân làm lính chinh chiến cho Đọa Ngục rồi.

“Thực ra... Trước em cũng muốn ở lại trên Nhân Giới. Nhưng nếu người nào cũng như em thì làm gì còn ai bảo vệ Đọa Ngục nữa…”

Không chỉ mình Nina, tất cả những người dân chọn sống lay lắt dưới lòng đất đang dần suy kiệt này đều có suy nghĩ đó cả. Bởi nếu không có Đọa nhân, Đọa Ngục sẽ chẳng còn là Đọa Ngục.

“Tại sao cô lại ứng tuyển vào vị trí này? Nếu muốn cống hiến cho Đọa Ngục, vẫn còn rất nhiều công vụ khác mà.”

“Em nghe nói kể từ khi chị lên chức...” Nina suýt thì bật ra hai từ Cục trưởng. “…thì tỷ lệ tội phạm ở Vương quốc cũng giảm hẳn ạ. Cũng vì ngưỡng mộ nên em mới muốn trở thành trợ lý của chị…”

“Dân số Đọa nhân chẳng những không tăng mà còn giảm, tỉ lệ tội phạm cũng giảm theo là điều tất yếu thôi.”

Nina lặng người nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Quincy. Rút ngắn khoảng cách với nữ Cục trưởng lãnh đạm kia đúng là điều bất khả thi mà. Không chỉ mình người phụ nữ này, cả đội thư kí của cô cũng hoạt động y chang mấy bánh răng lạnh ngắt bên trong chiếc đồng hồ ấy. Còn Nina, một kẻ lạc lõng, chẳng phải quá giống cái chuông báo thức ồn ào hay sao?

Thế rồi, Nina bất giác dừng mắt ở quán nước ven đường, nơi chỉ lác đác vài gã say rượu đang nằm bẹp trên bàn. Cô nhớ cái thời khu phố chợ này còn là mạch sống của cả Vương quốc, hàng quán lúc nào cũng chật kín người, tối ngày nao nức. Vào dịp lễ hội, đặc biệt là khi lễ tưởng niệm của Đọa Đế đến gần, đoàn người nối nhau khiêng hoa tươi, lễ vật cúng dâng như dòng thác đổ về điện thờ. Hàng dài xe ngựa rồng rắn trong tiếng người chen chúc, tiếng rao bán inh tai. Ấy vậy mà giờ đây, ngoài chợ phiên ra, cả con đường đìu hiu rộng mở trước mắt chỉ có những cửa sổ  mờ bụi bịt kín mít trên hàng dài các vách tường xám đen. Quảng trường cuối phố nhòe đi dưới làn sóng nhiệt nóng bức, xua vài bóng người héo hon vào mấy ngôi nhà nhỏ lụp xụp. Đài phun nước đã sớm cạn khô, càng khiến không gian heo hút vốn đã chẳng có lấy bóng mát và sắc xanh thêm cằn cỗi.

“Nay cô có mang theo danh thiếp không?”

“Có ạ.” Nina lơ đễnh đáp khi Quincy bất chợt hỏi.

“Cho tôi mượn quân hàm đi. Rồi cùng vào.”

Đứng trước cửa hiệu thứ năm, Nina vội vàng tháo quân hàm trên ngực và leo xuống ngựa, lẹ bước theo chân người chỉ huy.

Tiếng chuông gió ngân lên thanh thoát khi Quincy đẩy cửa bước vào. Khác hẳn với phố chợ hỗn tạp mùi hải sản và mồ hôi, không khí bên trong tiệm lại dịu mát và thoang thoảng cái thơm của giới nhà giàu – thứ mùi mà đám người từ thị trấn lên thành phố mưu sinh như Nina chỉ được dõi qua lớp kính. Dưới Đọa Ngục mà cũng tồn tại một nơi như này ư?

“Chào hai vị quân sĩ.”

Phía sau quầy kính trưng bày đủ các loại trang sức xa xỉ, có người đàn ông trung tuổi nom trang nhã cất tiếng chào. Áo quần ông tươm tất, dáng dấp lanh lẹ, tác phong nhanh nhạy. So với những nơi họ ghé qua, có lẽ ông là người đầu tiên không chút kiêng dè khi thấy đồng phục quân cảnh trên người họ.

“Chào ông. Xin cho hỏi, ở đây có dịch vụ khắc tên không ạ?”

Tông giọng tươi tỉnh, đầy hoạt bát đến ngỡ ngàng của Quincy lại khiến Nina điếng người. Đây có còn là nữ Cục trưởng mà cô biết không, khi mà khuôn mặt hiện ra dưới vành mũ vừa được tháo xuống kia lại tràn đầy sinh khí, y như Nina cái hồi còn là tân binh tuổi đôi mươi ấy. Nhiệt tình, chân chất, lại có chút vụng về.

Dĩ nhiên là bối rối, Nina tự hỏi, chị ấy đang tính làm gì vậy?

“Có chứ, cô muốn chọn dịch vụ gì ạ?”

Hai người trao đổi qua lại bằng những thuật ngữ về vàng bạc mà nhỏ dân thường như Nina chỉ biết lạc lõng đứng đặc như cái lá khoai. Chốc chốc, cô lại thấy một nụ cười lanh lợi nở trên môi Quincy, giống như một sĩ quan đáng mến được lòng dân hơn là người đã khiến cả phố chợ nín lặng chỉ với uy lực của một câu nói.

Nina nhớ, ở những cửa tiệm họ từng đến, chị ấy đâu có cư xử như thế nhỉ?

“…Vâng, tôi muốn làm một cái thẻ tên có khắc thiết kế ấy ạ.”

“Vậy thì cô đã lên ý tưởng chưa? Nếu chưa thì chúng tôi có thể cho cô tham khảo một vài khuôn mẫu sẵn có ạ.”

Ông tiếp tân lấy ra một tấm thẻ bạc nhẵn bóng đặt lên mặt kính cho Quincy tiện mô tả. Và cô cũng rất tự nhiên gõ ngón trỏ lên mặt kính, trầm ngâm:

“Thiết kế thì tôi có rồi, chỉ là… không rõ tiệm mình có làm được hay không thôi. Cấp trên của tôi cũng kĩ tính lắm đấy.”

Đoạn, cô di tấm thẻ về phía ông ta, chậm rãi nói:

“Mặt trước thì khắc tên, Quincy Jacqueline.”

Chỉ một cái tên. Chỉ một cái tên cũng đủ khiến vầng trán ông ứa mồ hôi lạnh.

“Mặt sau khắc biểu tượng, một bông hoa xuyên tuyết.”

Thấy người đàn ông thoáng sững lại vài giây, Quincy chen lời:

“Tôi đã đi qua mấy tiệm lận mà chẳng tiệm nào chịu làm. Ông có rõ vì sao không?”

“Quả… Quả thật, không một tiệm kim hoàn nào ở Đọa Ngục dám tự ý khắc biểu tượng này đâu ạ…” Môi ông ta tái nhợt, lấm lét nhìn quân hàm tuần tra binh treo trên ngực áo, cái mà ban nãy Quincy mượn từ Nina. “Nếu như… Quincy Jacqueline là cấp trên của cô, mong cô ấy có thể đích thân tới đây, chúng tôi mới dám tiếp nhận đơn đặt hàng kiểu này ạ...”

Cạch.

Tiếng động khô khốc đánh vào hàng phòng thủ cuối cùng của người đàn ông khi Quincy rút từ trong túi quân hàm Cục trưởng và đặt lên quầy. Khi ông ta nhận ra trên áo của Nina chẳng có gì, mọi sự đã rồi.

“Thế này đủ chưa? Gọi thợ kim hoàn ra ngay cho tôi.”

Lệnh Quincy trầm đều, lạnh ngắt, làm mái đầu thưa tóc của người đàn ông chỉ cúi chứ không dám ngẩng.

“Chúng tôi xin lỗi vì đã không đón tiếp Cục trưởng cho phải phép… Tôi sẽ gọi cậu ta ra ngay ạ!”

Người đàn ông lập tức quay lưng và lách vào cánh cửa phía sau quầy. Chẳng mấy chốc, ông ta đã quay lại cùng với một gã thợ kim hoàn nhếch nhác, dáng vẻ cũng rón rén chẳng kém.

“Kính chào Cục trưởng…” Gã thợ lí nhí. “Tôi nghe nói cô muốn đặt làm thẻ kim bài ạ?”

“Phải.” Nữ Cục trưởng đã trở lại với dáng vẻ mang uy lực theo từng câu nói. “Sáng nay trong lúc đi tuần, tôi vô tình làm rơi thẻ kim bài. Tìm hết mấy cửa tiệm vẫn không thấy, nên tôi mới đến tiệm cậu để làm một cái mới đây.”

“Dạ… thưa…” Tay run, gã lấy từ trong túi một tấm thẻ vàng nguyên khối, trông thì mỏng tang mà sức nặng giá trị của nó lại chẳng thể xem nhẹ. “Sáng… Sáng nay có người vào tiệm bán cho chúng tôi thứ này, nói đây là thẻ của một viên chức đã giải ngũ. Ai mà ngờ…”

“Cậu không thấy tên tôi ở trên đó à?”

“Không... Không ạ! Lúc chúng tôi mới mua, tấm thẻ này chẳng có thông tin gì hết. Chỉ khi tôi để nó gần lò nung thì tên cô mới hiện lên thôi ạ!”

Nina ngó nhìn tấm thẻ ánh kim đã bóng mờ theo thời gian nằm trên mặt quầy. Quả thực gã không nói dối, vì ngoài một vài vết trầy nhỏ ra thì mặt trước của nó gần như nhẵn thín.

“Đừng nói là cậu định chia năm xẻ bảy nó ra làm nữ trang đấy nhé?” Quincy chỉ vừa mới nghiêm giọng thôi mà hai người đã câm như hến. “Cậu không thấy biểu tượng của Galanthus trên đó à?”

Hoa xuyên tuyết chính là hình ảnh biểu trưng cho Galanthus – đội đặc nhiệm lẫy lừng từng sát cánh bên Đọa Đế từ thuở Ngài còn trị vì. Không chỉ mình Nina, mà bất cứ người dân nào trên đất Đọa Ngục đều nằm lòng điều đó. Và minh chứng duy nhất còn sót lại cho thân phận của họ chính là tấm thẻ kim bài chạm nổi hình khóm hoa xuyên tuyết này.

Bấy giờ Nina mới hiểu tại sao Quincy lại được điều đi công tác trên Nhân Giới những 30 năm, và chỉ trở về Đọa Ngục sau khi Đọa Đế mất. Vì cô chính là một thành viên của Galanthus.

“Thành thực mà nói… Galanthus cũng đã giải thể hơn hai mươi năm nay rồi.” Ông già tiếp tân lúc này mới dám lên tiếng. “Thật sự rất khó để chúng tôi nhận ra… Huống hồ đội của cô còn thường xuyên hoạt động trên mặt đất nữa ạ.”

“Thôi được rồi. Dù sao đánh rơi cũng là lỗi của tôi. Ra giá đi.”

Không một ai tin vào tai mình sau câu nói đó, kể cả Nina.

“Không không… Thưa Cục trưởng, đây dù sao cũng là đồ của cô. Chúng tôi đã lỡ rồi thì phải có trách nhiệm…”

“Tôi nói là ra giá đi.” Quincy cắt lời, từng chữ tròn vành vạnh. “Vì các anh bỏ tiền ra mua nên giờ nó đã là tài sản của tiệm rồi.”

“Tôi… Tôi mua với giá mười đồng vàng ạ. Đúng mười đồng!”

Rút ví da, Quincy đặt lên quầy đủ số tiền chuộc, không quên gài dưới đồng vàng một tấm giấy nhỏ.

“Đây là danh thiếp của Nina, trợ lý mới của tôi. Nếu đổi ý muốn ra giá cao hơn thì cứ việc liên hệ.”

Nói rồi, cô cầm chiếc thẻ kim bài và cả quân hàm lên, khảng khái quay lưng bước ra khỏi tiệm mà không ngoảnh lại. Nina nhìn hai khuôn mặt vẫn đang căng như dây đàn, rồi mới lúc cúc theo chân Cục trưởng.

Bên ngoài, nắng gắt đã dìu dịu dù chưa đến buổi xế chiều. Người dân nối bước ra ngoài hè phố, tấp nập hòa vào dòng người đổ về chợ phiên. Bấy giờ, Nina mới không kìm được mà hỏi:

“Tại sao chị lại trả tiền cho họ vậy ạ?”

“Nhận không thôi thì có khác gì bắt rồi thả cho chúng lởn vởn đâu.”

Ồ… Ra đây là cái bẫy của chị ấy! Mùa lễ tưởng niệm đến, tỉ lệ tội phạm gia tăng, dĩ nhiên an ninh cũng sẽ được tăng cường. Mấy tên trộm cắp dù có nhắm được tấm thẻ ấy, chợ đen cũng chẳng dám ngó, mấy quầy lưu niệm cũng chẳng dám mua. Vậy nên đối tượng chỉ có thể là những tiệm kim hoàn mà thôi.

“Họ là tiệm duy nhất chịu mua lại thẻ của chị… Có khi nào chị đang nghi ngờ họ là... mắt xích của đường dây mua bán trang sức mất cắp không ạ?”

“Phải. Nay mai kiểu gì chúng cũng chủ động mò đến mà khai ra thôi.”

Nina thế mà chẳng thể ngờ Quincy lại mạo hiểm đánh cược thẻ kim bài được đích thân Đọa Đế trao tay chỉ để giăng ra cái bẫy này. Đối với chị ấy, có lẽ một thời huy hoàng của Galanthus cũng chỉ còn là những hồi ức thôi chăng…?

“Vậy là… Em sẽ có trách nhiệm đón tiếp họ ạ?”

“Có cả phó thư kí của tôi nữa. Nếu xong vụ này mà cô vẫn không thấy hợp với môi trường của đội thì tôi sẽ đích thân viết giấy chuyển công tác cho cô.”

“Dạ… Em không có suy nghĩ đó đâu ạ. Được làm việc với chị là em mãn nguyện lắm rồi!”

Nina mừng rơn, đến độ suýt kéo dây cương cho ngựa chạy phi mất. Ôi, phải chia xoài chị ấy mua cho đồng nghiệp để ăn mừng mới được!

Thế rồi, Nina mới sực nhớ, khi đưa cho cô túi hoa quả, Quincy có dặn rằng: “Mang cái này qua cho ai tùy cô. Đừng nói tôi mua là được.”

Chẳng lẽ chị ấy biết mình sẽ phải sắm quà gặp mặt cho đồng nghiệp nên mới mua cho mình đống hoa quả này ư?

Nina trộm cười, Cục trưởng quả thật cũng không khó đoán đến vậy.

Chợt.

Khung cảnh trước mắt Nina bỗng chốc tối sầm, rồi lại rạng lên. Tất cả xảy ra chỉ trong một giây, như thể mặt trời trên cao kia vừa bị ai lấy tay che khuất.

Không chỉ mình cô, mà đông đảo người dân có mặt trong khu phố chợ ai nấy đều bàng hoàng hướng về phía mặt trời. Hàng loạt cửa sổ sau bao ngày đóng kín trên các dãy nhà cuối cùng cũng mở bung, và dàn người bàng hoàng thò đầu ra, rì rầm tìm kiếm một câu trả lời.

Thình lình, mặt trời lại lụi đi một nhịp. Cứ mỗi lần nguồn sáng trên đầu chớp tắt lại là một lần không gian trở nên phai màu, đến độ khu phố đã lờ mờ phủ lên một thứ ánh mai vẩn đục, như quầng nắng chiều tà đi xuyên qua những màn bụi.

Bấy giờ, trên cao kia, mặt trời chỉ còn là một đốm sáng đỏ au, ngự tít trên đỉnh một cột tháp khổng lồ, xám ngắt.

Đó mới chính là chân tướng thật sự đằng sau mặt trời của Đọa Ngục mà người ngoại lai chẳng hề rõ. Rằng từ đầu đến cuối, Đọa nhân bọn họ vẫn luôn sinh hoạt trong lòng đất dưới ánh sáng của một ngọn hải đăng nhân tạo.

“Sao chưa đến tối mà đã cho người tắt đuốc trời rồi?”

“Không phải họ tắt đâu! Nhìn là biết đuốc trời sắp lụi rồi…!”

“Này… Đừng nói là Đọa Ngục chúng ta hết nhiên liệu đốt rồi nhé…?”

Những lời xì xào, phỏng đoán, bất an, lan như một làn sóng từ đầu đến cuối chợ, nhưng đám đông tuyệt nhiên chẳng hề xô bồ hay náo loạn. Bởi lẽ, đây đã là lần thứ hai họ chứng kiến dị tượng này kể từ khi Đọa Đế băng hà rồi.

“Cô mau quay về trụ sở đi.” Gấp gáp, giọng trầm thấp, Quincy giục.

“Vậy còn chị thì sao ạ?”

“Tôi sẽ xử lý vụ này. Bật máy liên lạc lên, tuyệt đối không được tắt.”

Nói rồi, nữ Cục trưởng quất cương, len qua đám đông, lao băng băng về phía đường chân trời. Ánh sáng đỏ mù mờ nuốt chửng hình bóng cô, cho đến khi chỉ còn là một chấm đen, dưới ánh mắt dõi theo của dòng người.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận