• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 1: Hội Gieo Mầm

Chương 07 : Vị Khách Mới

0 Bình luận - Độ dài: 2,001 từ - Cập nhật:

“Dậy đi nhóc Luke”  -  anh Henry nói với một nụ cười rạng rỡ, Luke cũng bị bất ngờ bởi Henry nên đã tỉnh dậy ngay lập tức. 

Luke  lờ mờ nhìn qua những chiếc giường kế bên thì chẳng thấy Bell và Tim đâu cả. Khi mà anh Henry đang định đi ra ngoài thì Luke đã gọi với lại. 

“Anh Henry, cho em hỏi chuyện này được không?” - Luke nói với giọng điệu phấn khởi. 

“Có gì thì mau sửa soạn đi, anh đợi ở bàn ăn ở dưới” - anh ấy nói với vẻ phấn khởi. 

“Vâng” - Luke đáp, cậu ấy nhanh chóng tắm rửa và thay đồ mới mẻ đi xuống phía dưới lầu. 

Bàn ăn đã bầy sẵn rất nhiều món ngon mà Luke rất lâu mới được thấy. Nhưng trái ngược với lượng đồ ăn trên bàn thì những chiếc ghế lại trốn trơn, Anh Henry cũng lên tiếng trước 

“Sao có gì muốn hỏi, với Bell đâu sáng giờ anh không thấy nó” - anh Henry hỏi với vẻ tò mò. 

“Em cũng không biết nữa, cậu ấy chả nói lời nào tối qua” - Luke nói khi đang ngấu nghiến đồ ăn sáng. 

“Mà anh có biết cách sử dụng ma thuật không anh Henry” - Luke hỏi với vẻ ngây thơ. 

“Anh ước gì, hầu như mọi người đều không được may mắn như em đâu, đa số đến cả những người dân thường còn hiểu rõ được nó và coi nó như là một thứ thiêng liêng mà thần thánh ban tặng mà” - anh Henry nói với vẻ ganh tị. 

“À" - Luke nói, bỗng nhiên cậu bắt đầu hơi lo lắng. 

***** 

Sau khi ăn sáng xong thì Luke đã đi tìm Tim và Bell, anh Henry thì nói có chút chuyện cần phải lo nên đã đi chỗ khác, Tim lúc này thì vẫn chưa bình phục hẵng nhưng đã nhìn ổn hơn trước rất nhiều, Bell thì Luke kiếm mãi cũng không thấy, cậu ấy tìm cả ở bãi cỏ xanh hôm qua nhưng Bell cũng chẳng có ở đó.  

Khi mà Luke đang đứng ở giữa làng với vẻ chán nản, thì từ đằng sau ông Kelvin đã xuất hiện.  

“Chào nhóc tối qua” - ông ta nói với một nụ cười hiền từ. 

“Cháu chào ông” - Luke nói với vẻ bất ngờ. 

“Ông luôn sao, ta đã già quá rồi” - ông ta nói với một nụ cười mỉm 

“Cháu đang đi làm gì ở đây vậy?” - ông ta nói tiếp. 

“Cháu đang đi tìm bạn bè mình để có thể xin thêm lời khuyên về năng lực của bản thân” - Luke nói. 

“À năng lực sao? Cháu có thể nói cho ta nghe không? Cháu đang lo ngại về điều gì?” - ông ta nói với ánh mắt chân thành. 

“ông cũng là một người xử dụng được năng lực sao?” - Luke nói với vẻ bất ngờ. 

“Nhóc cũng hiểu chuyện đó, đương nhiên rồi, không những thế ta khi còn thời trai tráng đã chạm tới cấp độ Tiên Pháp nữa cơ” - ông ta nói với vẻ tự hào. 

Luke nhìn với vẻ mặt hiếu kì và đầy ngưỡng mộ về phía Kelvin.  

“nhưng thật sự thì mình cũng không quá rõ về phân bật cho lắm, như chắc hẳng là ông ấy cũng mạnh lắm” - Luke thầm nghĩ. 

“Cấp bật được phân ra làm mười hai cấp cho tất cả các năng lực cũng như là kiếm thuật, võ thuật, thể lực” - ông ấy nói từ tốn như thể đọc được suy nghĩ của Luke. 

“Quaooo” - Luke trầm trồ, Kelvin cũng vui lây vì thái độ hào hứng của Luke. 

“Ba cấp độ đầu hay còn gọi là Sơ Cấp lần lượt là Ưng, Lang, Sư thì được gợp vào một nhóm, cứ ba cấp thì sẽ là một nhóm khác, tiếp theo là Trung Cấp, Tiên, Quỷ, Vua, nhóm thứ nhì” - Kelvin nói. 

“Vậy là ông thuộc Trung cấp sao?” - Luke nói với vẻ hào hứng, Kelvin gật đầu. 

 “Cấp tiếp theo là Thượng cấp là có Đế, Hậu Duệ, Thiên, và cuối cùng Thần Cấp là Phượng, Long, Thần. Cấp độ càng cao thì càng mạnh mẽ hơn gấp bội, khi mà đã đạt đến ba mức cuối cùng thì đã có thể làm rung chuyển đến toàn bộ những lục địa trên thế giới” - Kelvin nói rồi mỉm cười. 

“Cả thế giới sao?” - Luke thầm nghĩ, những kiến thức này lần đầu cậu ấy biết đến. 

“Có ai đạt đến đẳng cấp Thần cuối cùng chưa ạ?” - Luke hỏi với vẻ vu vơ. 

“Theo ta nhớ thì lục địa Meronica ta đã có tới hai người đó, vị anh hùng của Tiên tộc và hạt giống thần đầu tiên của nhân loại” - Kelvin đáp. 

“Vậy hai người ấy đã làm những gì ạ?” - Luke nói với đôi mắt hiếu kì. 

“Haha, ta cũng không nhớ rõ nữa, nhưng những giai thoại về họ chỉ còn lại trong lời kể của dân gian, họ đã trở thành bất hữu, nhưng không phải con còn có những gì khác cần phải hỏi sao?” - ông Kelvin nói rồi cười nhẹ. 

“Dạ vâng con quên mất, con muốn thử luyện tập năng lực của mình thêm thật nhiều” - Luke nói với vẻ hào hứng. 

“Vậy sao? năng lực của con cần có điều kiện kích hoạt hay sao? Tại sao lại không tập một mình” - ông Kelvin nói với vẻ khó hiểu. 

“Sao ông biết ạ?” - Kelvin đáp, mắt ông ấy nhìn xa xăm về một phía nào đó. 

“Chỉ là trước đây ta cũng từng thấy một đứa nhóc như vậy thôi! Một đứa nhóc với mái tóc rất đặc biệt” - ông ấy cười mỉm. 

“Năng lực của con hiện giờ theo con biết được là sao chép, nhưng cần phải chạm vào được một người mang năng lực trước” - Luke nói khi giơ tay của mình lên cao. 

“Thế sao?” - ông ấy nói, xong sau đó ổng ấy chỉ tay về phía một cái cây đằng xa ở phía bìa rừng. 

“Con đoán cái cây bên đó có bao nhiêu con chim bay ra khi ta ném hòn đá này” - ông ấy nói khi nhìn chằm chằm về phía đó. 

“Con không biết” - Luke đáp với vẻ khó hiểu.  

“mười ba, ta chắc chắn” - ông ấy nói sau đó ném một cục đá thật mạnh vào cái cây. 

“Quác quác” -  những con chim kêu lên giống như bị vỡ tổ, lần lượt mười ba con đều bay nhanh lên về phía khác. 

“Quaoooo, năng lực của ông là gì vậy?ông thậm chí còn chẳng thèm đọc thần chú” - Luke nói với vẻ kinh ngạc. 

“Haha, không có gì đâu, chẳng qua là kĩ thuật vô niệm đơn giản thôi, nhưng về phần năng lực của ta sao con không thử nói cho ta biết xem nào?” - ông ấy nói xong chìa tay ra về phía tôi.  

“Vâng ạ” - Luke dường như hiểu được ý của Kelvin. 

Luke khi nắm lấy bàn tay chai sạn của ông thì đã cảm nhận được một lượng ma lực rất lớn, thậm chí lớn hơn cả Tim nữa. 

“Đây là đẳng cấp của một người chiến binh sao? Một người đã lên được bậc Tiên pháp” - Luke đứng hình trong giây lát, lượng năng lượng đó chảy nhanh vào người Luke, mắt ông ấy bỗng nhăn lại một chút. 

“Ông có sao không?” - Luke nói trong sợ hãi khi nhìn thấy ánh mắt của Kelvin. 

“Không có gì đâu, nhưng hút ma lực như thế này thì đây cũng là lần đầu ta thấy đấy” - Kelvin nói rồi nở một nụ cười nhỏ. 

 Luke hít thở sâu và hướng về phía khu rừng, cậu ấy cố vận ma lực để kích hoạt năng lực của Kelvin. 

“Kuo” - Luke thì thầm, hai vòng tròn ma thuật nhỏ xuất hiện ngay trước mắt cậu ấy, lúc này tầm nhìn của cậu như được khai sáng. 

“Cái gì vậy?” -  Luke nói trong vô thức, bởi cậu ấy có thể thấy xuyên qua được tất cả các vật thể kể cả sinh vật sống, những luồng ma thuật cũng không qua mắt được Luke.  

“Này bên kia có bao nhiêu con Teiu trong hang?” - Kelvin nói với vẻ từ tốn. 

Khi Luke nhìn qua thì đã thấy rõ, trong đó có tận bốn con trưởng thành đang nằm tựa vào nhau. 

“Bốn phải không ạ?” - Luke nói với vẻ không chắc chắn. 

“Nhóc có khiếu đấy lắm, lần đầu ta thấy có người thích nghi nhanh tới như vậy, giỏi lắm chàng trai trẻ” - ông ấy nói với vẻ hào hứng, sau đó còn xoa đầu Luke. 

“Cháu cảm ơn” - Luke nói khi cười rạng rỡ, một cảm giác tự tin bỗng tràn ngập khắp cả người cậu ấy. 

“Thế này thì tuyển chọn sắp tới chắc con không phải lo lắng nhiều nữa rồi” - Luke nói với vẻ giễu cợt. 

“Tự tin thái quá rồi đó, nhưng con vẫn còn rất nhiều thứ phải cải thiện đó?” - ông ấy ngập ngừng một lát rồi mỉm cười.  

“Dạ cháu có biết rồi, cháu sẽ cố gắng hết sức mình” - Luke nói với vẻ đầy quyết tâm. 

“Thôi cũng đã tới gần trưa rồi, con nên vô nhà nghỉ đi, hãy ráng tập thêm những kĩ thuật và thể chất đi” - ông ấy nói rồi sau đó nhanh chóng chào tạm biệt, Luke còn chưa kịp nói lời chào thì ông ấy đã đi biến mất khỏi tầm nhìn. 

***** 

Tối đó khi mà Luke, Bell và anh Henry đang ngồi dùng bữa ở dưới lầu, một số người dân khác của ngôi làng cũng đã tụ họp tới đây, Kelvin cũng đang ngồi ở một bàn gần đó, nhưng dường như ông ấy lại chẳng có một ai là người quen cả. 

“Em rủ ông Kelvin lại ngồi nha anh Henry” - Luke nói với vẻ hào hứng. 

“Cũng được tuỳ em thôi” - Henry đáp khi còn đang tập trung ăn, Bell thì cũng chỉ chăm chú vào phần đồ ăn của mình. 

Sau đó Luke đã mời ông ấy lại ngồi với cả bọn, ông ấy cũng đã niềm nở chấp nhận.  

Khi mà bốn người họ đang ngồi ăn chung, bầu không khí cũng đã dần cải thiện nhưng Bell vẫn kiệm lời hơn rất nhiều so với trước thì bỗng nhiên từ phía cửa ra vào Tim đã từ từ đi lại bàn với mọi người. 

“Tim ở đây nè” - Luke hét lớn rồi vẫy tay với một nụ cười rạng rỡ. 

“Thằng ngốc này mau lại đỡ bạn đi” - anh Henry nói rồi lại đỡ Tim vào bàn, bỗng anh ấy thay đổi hẳng sắc mặt, Kelvin dường nhưng cũng đã nhận ra điều gì đó. 

Lúc này thì nhìn Tim đã đỡ hơn hẳng nhưng vẫn phải băng bó trên đầu, dáng đi cũng loạng choạng như mà cậu ấy vẫn nở một nụ cười đầy thoả mãn. 

“Em không sao đâu” - Tim nói khi vẫn còn đang mỉm cười. 

“Chào mừng cậu quay lại” - Bell nói với một nụ cười gượng. 

“Tim mau ngồi xuống ăn cùng mọi người đi, anh cũng có chuyện quan trọng cần báo” - anh Henry nói ngập ngừng, tông giọng thay đổi hẳng. 

Sau khi mà Tim ngồi xuống thì cậu ấy cũng đã tranh thủ vẫy tay chào hỏi ông Kelvin.  

“Mấy đứa anh đã suy nghĩ rất kĩ rồi, ngay khi mà chúng ta chuẩn bị xong đồ đạc thì chúng ta sẽ quay trở về River end” - anh Henry nói với vẻ quyết tâm.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận