Ánh sáng của ngày mới phủ khắp cả ngôi làng Tulla, Bell từ từ bước ra bên ngoài toà tháp với biểu cảm lo sợ , bỗng nhiên cô ấy chạy nhanh đến một chỗ mà đã biết từ trước.
Bell dần chậm lại khi đã tới nơi, tiếng của những con Heauo dần một rõ, Heauo là một loại sinh vật có cơ thể cấu thành bởi ma thuật màu tím nên không có hình dạng cụ thể, chúng thường tạo ra những tiếng ù ù khi ở gần và có thói quen gậm nhắm xác chết. Nước mắt dần chảy dài trên khoé mi của Bell, chân của cô ấy rung lên và nhanh chóng ngã khuỵ xuống đường.
“Cháu xin lỗi cô, cháu vô cùng xin lỗi” - Bell lẩm bẩm.
Trước mặt cô bây giờ là một vệt máu dài dẫn tới một thi thể nằm cách đó không xa với những vũng máu lớn đã nhuộm đỏ cả những bức vách nhà gần đó, thi hài ấy bây giờ cũng không còn nguyên dạng nữa, nó đã bị con Teiu kéo lê một đoạn dài, những con Heauo đang dần rỉa những phần mà con Teiu hôm qua để lại, chúng bay xung thi thể ấy rất nhiều.
*****
Lúc này ở chỗ mà hôm qua hàng rào bị lủng, anh Henry và ông già làng đang nhìn về phía vô định vào rừng.
“Thảm kịch tối qua, đã bao nhiêu người không qua khỏi vậy? Lão già” - anh Henry nói với vẻ tức giận.
“Bốn tráng sĩ, năm người phụ nữ mất mạng, rất nhiều người bị thương và còn chưa tính tổn hại vật chất và tinh thần chúng thật sự quá lớn” - ông nói với vẻ bình tĩnh.
Anh Henry ném qua cho ông một hòn đá cụi có tàn vết của ma thuật, ông cũng nhanh tay chụp lấy.
“Cái gì đây?” - ông hỏi với vẻ khó hiểu.
“Thứ này là thứ mà tôi tìm thấy ở trong trụ đèn của ông, dù có những ma vật có trí tuệ nhưng chúng sẽ không biết đánh vào đâu cả chưa kể đến việc chúng dường như được bao phủ bởi ma thuật, tôi chưa từng nghe nói đến loại sinh vật nào sở hữu khả năng như vậy, đây ắc hẳng là do con người làm” - Henry nói với vẻ chắc chắn.
Ông trưởng làng bỗng trừng mắt về phía trước một cách dữ tợn.
“Dù là ai, tên đó nhất định cũng sẽ trả giá thật đắt” - ông nói với giọng điệu đanh thép.
*****
Lúc này ở bệnh xá của làng, mọi người đều đang vô cùng bận rộn để chữa trị cho những người bị thương.
“Bell, Bell cậu ở đâu?” - Luke chợt tỉnh giấc, đầu và thấy tay chân mình thật ê ẩm, cậu ấy đang nằm trên một chiếc giường lạ.
Kế bên Luke còn có Tim đang băng bó ngay ở đầu, ngoài ra còn có nhiều người khác cũng đang ở xung quanh đang được điều trị.
“Mọi người” - Luke thầm nghĩ với vẻ bàng hoàng.
Nhưng ngay khi thấy Luke tỉnh dậy thì những y tá xung quanh ngay lập tức đã chạy ùa lại với những giọt nước mắt đầm đìa.
“Cảm ơn em rất nhiều vì tối qua, cảm ơn em rất nhiều, tối qua em đã cố gắng hết sức vì mọi người, nhưng em đã ngất đi vì kiệt sức nên bọn chị đã đưa em vào đây kiểm tra, không có gì bất thường cả” - Họ vừa nói vừa cầm lấy tay Luke, dù có hơi bất ngờ nhưng cậu ấy lại không ghét cảm giác này.
“Bạn em có bị sao không ạ?” - Luke hỏi với vẻ lo lắng.
“Cậu ấy đã bị trấn thương ở đâu tương đối nặng, chắc phải tịnh dưỡng ít nhất vài ngày” - chị ấy nói với một giọng điệu đượm buồn.
“Chị có thấy Bell không ạ? Cô gái có mái tóc vàng ấy” - Luke hỏi tiếp.
“Ý em là cô bé mà em đi chung tới đây? Sáng sớm đã thấy em ấy đi đâu đó rồi, thôi chị phải đi làm đây, có gì thì cứ kêu bọn chị nhá, bọn chị mắc nợ bọn em một ân tình rất lớn đấy” - chị ấy đáp với vẻ chân thành.
“Dạ” - Luke đáp, trong lòng bỗng thấy rạo rực, nhưng nhìn khi nhìn qua Tim thì lại trùng xuống.
“Vài ngày liệu có đủ để cậu ấy hồi phục vết thương? Hơn nữa thì lúc này Bell đang ở đâu vậy? Mình cũng nên nhanh chóng đi tìm cậu ấy” - Luke thầm nghĩ, sau đó cậu ta mau chóng sửa soạn đồ đạc và đi ra ngoài.
“Bell cậu đang ở đâu vậy?” - Luke thầm nghĩ, bất giác cậu ấy cũng nở một nụ cười mỉm.
*****
Ở phía cổng làng, một người phụ nữ đang ngồi thẩn thờ nhìn về phía con đường dẫn vào bìa rừng.
“Sao anh lại không đi với em chứ hả, tại sao cứ phải tỏ ra mạnh mẽ” - cô ấy không ngừng lẩm bẩm một mình rồi tự bật ra khóc.
Bỗng từ phía xa, một người đàn ông ăn mặc nhìn bụi bậm với một chiếc áo choàng từ đầu đến chân, ông ta từ từ đi lại phía cổng làng, hai tay ông ấy đang bế một vật gì đó rất lớn giống với một thi thể người.
Khi đã vào tới bên trong cổng làng thì đã nhận ra tiếng khóc của cô gái đang ngồi ở phía đầu làng, ông ta từ từ tiến lại chỗ cô gái.
“Đây có phải là người quen của cô không, cô gái trẻ?” - ông ấy nói, sau đó từ từ vén tấm khăn đang che thi thể của chàng trai.
Cô gái ấy khi thấy được khuôn mặt quen thuộc thì đã vỡ oà trong cảm xúc, bao nhiêu thứ mà cô đã phải một mình chịu đựng dường như muốn vỡ oà trong khoảnh khắc.
“Áhhhhh, anh ơi, anh ơi” - cô gái trẻ ấy hét lên, nước mắt thì ngày một nhiều.
“Tôi xin chia buồn với cô” - ông ta nói rồi vỗ nhẹ vào vai cô ấy rồi đi tiếp vào phía trong làng.
*****
Luke sau một lát thì cũng đã tìm thấy Bell, cô ấy đang ngồi ở một bãi cỏ gần đó, nhìn vô định về một phía xa, cậu ấy nhanh chóng chạy lại nhanh hết mức có thể.
“Bell Bell, tớ có phát hiện mới nhất rồi này” - Luke vừa nói vừa chạm vào vai cậu ấy.
Bell không phản ứng gì mấy khác với thường ngày, cô ấy vẫn chỉ tiếp tục nhìn về phía trước mà chẳng đáp lại.
“cậu ấy thường có giác quan rất nhạy, mình còn chưa đến gần được là đã bị phát hiện” - Luke thầm nghĩ, cậu ấy bắt đầu cảm thấy lo lắng.
“À, Luke à” - Bell nói với vẻ bơ phờ.
“Cậu sao thế?” - Luke hỏi nhỏ.
“Cậu có thể để tớ một mình không, tớ đang muốn được yên tĩnh một lát” - Bell nói với giọng yếu ớt, môi cô ấy cắn chặt lại.
Luke lúc ấy cũng chẳng biết phải làm gì nên cũng đã chọn một chỗ gần đó để ngồi cạnh Bell và ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, làng gió mát bỗng thổi từ cánh rừng, những bông hoa muôn màu sắc mọc ở phía xa.
Bầu không khí chìm vào một khoảng lặng lâu cho tới khi ánh hoàng hôn dần buôn xuống, Bell vẫn ngồi khư khư ở đấy mà cũng chẳng chịu nói một lời nào.
“Tớ vào trong trước nhá” - Luke nói với vẻ mệt mỏi.
“Ừ, cậu đi trước đi, tớ sẽ vào ngay mà, chỉ là gió ngoài này mát quá” - Bell nói với nụ cười gượng.
*****
Tối đó khi mà cả ba người, Luke, Bell, Henry đang ăn ở dưới quán Nàng Tiên, bầu không khí có phần im điềm, đến cả những người dân thị trấn cũng chả một ai tới, đến cả những nhân viên cũng đã nghỉ gần hết, chẳng một tiếng nói nào được cất lên cả.
“Hôm qua hai em đã làm rất tốt đó Luke và Bell, hai em đã cứu được rất nhiều người” - anh Henry nói với giọng điệu tự hào với ánh mắt ân cần.
“Em cảm ơn anh” - Luke nói với giọng điệu phấn khởi.
“Em lên lầu trước đây” - Bell nói rồi bỏ lên lầu rất nhanh chóng.
“Bell bị làm sao vậy? Bình thường nó rất hay nói mà?” - anh Henry hỏi với vẻ khó hiểu.
“Em quen cậu ấy dù đã lâu, nhưng đây là lần đầu cậu ấy bị như vậy” - Luke đáp.
“Thôi kệ đi, mau ăn đi để còn mau lớn nay quán bao chúng ta đó” - anh Henry vừa nói vừa cười.
Bỗng từ phía cửa một người đàn ông ăn mặc nhìn rất bụi bặm tiến lại gần bàn của Luke, anh Henry nhanh chóng để tay vào chui kiếm của mình và lườm về ông ta với ánh mắt đầy sát khí.
“Cẩn thận Luke, kẻ phía trước không đơn giản” - anh Henry nói khi đang nhấp môi vào li rượi của mình.
“Ai cơ?” - Luke nói với vẻ bất ngờ, khi vừa chuẩn bị quay lại đằng sau nhìn thì kẻ đó đã lấy ghế và ngồi sẵn bên cậu ấy.
“Cái gì vậy?” - Luke thầm nghĩ, từ người ông ta toả ra một cảm giác cực kì nguy hiểm, tay của cậu ấy bắt đầu run lên.
“Tôi không có ý thù địch, tôi chỉ muốn hỏi một vài chuyện, tôi tên là Kelvin?” - anh ta nói rồi đẩy một bịch tiền ra phía trước mặt của anh Henry.
“Tôi không cần số tiền đó đâu” - anh Henry nói với vẻ nghiêm túc.
Bầu không khí lúc này vô cùng căng thẳng, Luke còn chẳng dám nhúc nhích.
“người nào mà lại tỏ ra khí chất như thế này, hắn ta dù chưa làm gì hết nhưng mình lại cảm thấy còn nguy hiểm hơn cả đám quái vật tối qua nữa” - Luke thầm nghĩ, trán của cậu ấy cũng dần chảy mồ hôi lạnh.
“Cậu có chắc không?” - anh ta nói rồi mở bao tiền ra, bên trong toàn là đồng vàng lấp lánh.
“À thế thì tôi xin lỗi anh Kelvin, tôi là Henry” - anh Henry hạ giọng xuống nói chuyện rất niềm nở, Luke cũng vô cùng sốc với thái độ của anh ta.
“Cậu hãy kể lại mọi chuyện tối qua cho tôi được không?” - hắn ta nói với vẻ điềm tĩnh.
“Sao lại là tôi, còn rất nhiều người khác kia mà?” - anh Henry nói với vẻ nghi hoặc.
“Cậu và cậu nhóc này mới tới ngôi làng này có phải không?” - anh ta nói với vẻ chắc chắn.
“Hoá ra là người trong làng sao, chia buồn với anh, mọi chuyện tối qua nói tóm gọn lại là chúng tôi đã bị tập kích bởi một đám Teiu” - anh Henry nói rồi đưa mắc qua nhìn về phía Luke.
“Em mau đi ra chỗ khác đi Luke, người lớn cần bàn chuyện” - anh Henry nói.
“Ơ nhưng mà em chưa ăn xong?” - Luke nói với vẻ khó hiểu.
“Đem lên lầu đi, đem thêm một ít cho Bell nữa” - anh Henry nói rồi thúc giục Luke lên lầu.
“Em biết rồi” - Luke nói với giọng bất mãn.
*****
Khi Luke vừa mới tiến vào phòng, cậu bất ngờ khi nhìn thấy Bell đã lên giường và chuẩn bị ngủ.
Cậu ấy đặt hai dĩa đồ ăn lên bàn và nhẹ nhàng tiến lại phía bên giường của Bell.
“Cậu có muốn đi dạo không?” - Luke hỏi khi lay nhẹ người của Bell.
“Tớ mệt quá, cậu để tớ ngủ được không?” - cô ấy nói.
“Ờ, nhưng mà cậu có muốn xem tớ phát hiện được gì sau đêm qua không, ma thuật của tớ lần đầu phát huy được tác dụng” - Luke nói với vẻ hào hứng.
Bell chậm chậm quay mặt lại phía Luke rồi giương mắt lên nhìn trông đượm buồn và đầy tâm sự.
“Cậu làm được gì vậy, chắc hẳng là một năng lực gì đó rất ghê gớm đúng không?” - Bell nói khi đang cố gắng gượng cười.
“Cũng không hẳng” - Luke nói với vẻ tự hào và bắt đầu giơ tay mình về phía Bell.
“Kuo” - Luke nói nhưng kì lạ thay chẳng có gì xảy ra.
“Ờ chắc tớ cần phải tiếp xúc với cậu” - Luke lúng túng, sau đó Luke chạm vào tay cậu ấy.
“Kuo” - Luke nói lần nữa, lần này thì một vòng tròng ma thuật nhỏ hiện ra trước mắt cả hai người.
“Này tớ cảm nhận cậu đang hút một lượng nhỏ ma lực của tớ đấy” - Bell nói nhỏ.
“Gì cơ, sao tối qua Tim chẳng nhận ra gì” - Luke nói với vẻ tò mò.
“Tớ không chắc nữa, chắc là do Tiên tộc nhạy hơn người rất nhiều” - Bell nói tiếp.
“Nhưng thôi kệ đi, xem tớ này, Kuo” - tôi nói, một phép thuật tương tự như hồi Bell làm với anh Henry đã xuất hiện.
“Bất ngờ thật đấy, tớ cảm thấy buồn ngủ hơn hẳng, cậu giỏi thật đó Luke, phép thuật sao chép sao, loại này đa dụng cực kì” - Bell nói rồi cố gắng gượng cười.
“Cảm ơn cậu nhưng tớ cũng chưa hiểu rõ lắm năng lực này” - Luke đáp lại với vẻ ngại ngùng.
“Đúng lúc thật đấy, cậu có thể giúp tớ vào giấc ngủ không?” - Bell nói với vẻ đượm buồn.
“Hả?” - Luke đáp với vẻ khó hiểu.
“Hôm qua đã là một đêm rất dài rồi, tớ thật sự muốn đi ngủ nhưng lại chẳng thể” - Bell nói với vẻ đầy ân hận.
“Được thôi” - Luke đáp với vẻ miễn cưỡng, đặt tay lên trán cô ấy rồi bắt đầu niệm phép.
“Thật kì lạ” - Luke bỗng mỉm cười khi nhớ về những lần Bell giúp cậu ấy đi ngủ.
Một lát sau thì cô ấy đã ngủ say, trên mắt cô ấy hình như có vài giọt nước mắt đọng lại, nhưng Luke lại chẳng để ý thấy.
“Mình muốn thử nhiều hơn nữa” - Luke thầm nghĩ, cậu ấy dù đã nằm lên giường nhưng chẳng thể nào ngủ được.
“Phải chi mình có thể tự dùng năng lực để khiến bản thân đi ngủ, mình hoá hức quá” - Luke thầm nghĩ rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
*****
Ở dưới lầu lúc này đèn vẫn còn đang sáng , anh Henry và ông Kelvin vẫn đang nói chuyện say sưa với nhau.
“Cảm ơn cậu giờ tôi đã hiểu hết mọi chuyện đã xảy ra ở làng, dù không phải chuyện của tôi, nhưng cậu định cứ vậy mà chấp nhận bỏ cuộc sao? chàng trai trẻ” - ông Kelvin nói với vẻ tiếc nuối.
“Lũ ngựa đã chạy đi tán loạn, chưa kể là chiếc xe của chúng tôi cũng hư không ít, tôi cũng chẳng thay đổi gì được, chuyện hôm qua thật là xui rủi, tôi tính nói cho chúng biết ngay khi mà một thằng ngốc cuối cùng tỉnh dậy” - anh Henry lèm bèm khi đang say xỉn.
“Sự kiện ấy chỉ ba năm một lần thôi đó, có lẽ bỏ lỡ đây không phải ý hay đâu, còn có những cách khác mà” - ông Kelvin nói
“Tôi sẽ không bao giờ mạo hiểm với “Rừng ngàn năm” đâu, dù không nhận được đồng bạc nào thì tôi vẫn sẽ bảo vệ lũ ngốc đó bởi đó là trách nhiệm của tôi” - anh Henry nói với vẻ kiên quyết.
“Thật không giống lính đánh thuê thông thường, nhưng ta cũng sẽ dốc hết sức mình để hỗ trợ cậu nếu như cậu đổi ý” - ông Kelvin nói với vẻ chân thành.
“Tại sao tôi lại tin ông chứ?” - anh Henry nói với vẻ đa nghi.
“Tấm lòng của cậu và cũng như ba đứa trẻ đó thật đáng khâm phục, một người coi nơi này như cố hương thì lại chẳng thể làm gì như tôi thật đáng hổ thẹn với lòng, nếu như không có cách nào để đền đáp thì tôi sẽ không yên lòng với bản thân đâu” - ông Kelvin nói với giọng điệu rất quyết tâm.
Anh Henry cứ ngồi đực ra đó mà cầm cốc bia nhìn về phía bàn đối diện trong suy tư.
“Cậu có lẽ cũng hiểu rõ hậu quả của những việc mình sắp làm, bọn chúng có thể sẽ bị ép phải gia nhập quân ngũ, chịu sự quản chế của giáo hội Aldous, hay thậm chí là tệ hơn nữa là trở thành như tôi bây giờ” - ông Kelvin nói, ánh mắt bỗng sáng lên màu kì lạ.
“Hãy cho tôi thêm thời gian” - anh Henry nói rồi uống cạn lấy ly rượi, Kelvin cũng không nói nữa mà rời đi.
Đêm đó khi mà Luke và Bell đều đã ngủ vì mệt mỏi, anh Henry khi mà người toàn mùi rượi đã loạng choạng đi đến bệnh xá để kiếm Tim, anh ấy cẩn thận xem xét vết thương của cậu ấy rồi bỗng ngồi bệt xuống sàn với chai rượi trong tay.
Anh ấy tiếp tục nốc cho đến khi cạn chai rượi đó, anh ấy nhìn lên trần nhà một hồi lâu rồi nhìn rồi tự nói một mình
“Sao tôi lúc nào cũng phải đưa ra những lựa chọn khó khăn vậy? Thần Aldous ngu xuẩn” - anh ấy nói với nụ cười tự giễu.


0 Bình luận