Quyển 1:Meronica
Lục địa của chiến tranh và kì tích
Phần 1: Hội Gieo Mầm
Chương 2: Đêm tối ngoài thành
Khi trời vừa mới ló dạng, Luke đã chợt tỉnh giấc, cạnh cậu ấy bây giờ là một nàng bán Tiên xinh đẹp với mái tóc màu vàng đang say giấc nồng, người bạn mà Luke trân trọng nhất từ trước cho tới bây giờ, Bell vẫn còn đang say giấc nồng. Luke nhanh chóng sửa soạn và xuống nhà để sẵn sàng đi, khi cậu ấy vừa mới chuẩn bị xuống thì đã nghe thấy tiếng của một giọng nói lại vừa lạ và vừa quen.
“Cô cảm ơn cháu vì đã đồng ý với yêu cầu này của cô” - một cụ già nói.
“Không có gì đâu cô Ru, cô đã giúp đỡ cháu rất nhiều mà, cô đừng khách xáo như vậy mà.”-cô Anne đáp lại.
Thì ra đó là bà ấy tên Ru, bà là một tính đồ lâu năm của nhà thờ lâu năm và cũng là người đầu tiên phát hiện ra được Luke là một Hạt Giống. Bà ấy mặc dù sống trong cùng một thành nhưng mà Luke lại không có dịp được gặp gỡ nhiều, bà ấy giờ trông rất yếu đuối và già cả, tóc của bà đã bạc màu hết cả rồi, nhăn nheo hơn nhiều so với trước đó. Ngay cạnh bà bây giờ còn có một cậu nhóc trạt tuổi Luke với mái tóc màu đen và thân hình trông vô cùng vạm vỡ nhưng mà quần áo lại có phần tả tơi. Đây chắc hẳng là Tim người mà mẹ Luke đã nhắc tới sẽ đi chung với Luke và Bell trong chuyến đi lần này, “hạt giống” còn lại của thành phố trạt tuổi hai người họ.
“Cháu chào sơ Ru,lâu ngày rồi không gặp lại ạ” - Luke nói nói.
“Cháu lễ phép quá,nhưng bà đã không còn là sơ nữa rồi” - bà Ru nói.
“À vậy à,chào cậu,cậu chắc hẳng là Tim nhỉ” - Luke nói.
“Chào cậu, mong rằng thần Aldous sẽ luôn dõi theo cậu”-Tim nói.
“Cảm ơn cậu”-Luke nói.
“Vậy là con cũng theo đạo Aldous luôn sao Tim” - mẹ Luke nói với giọng điệu có phần ngạc nhiên.
“Dạ vâng ạ,điều đó là đương nhiên thôi ạ” - Tim đáp, mẹ Luke chập chừng một chút nhưng vẫn bỏ qua và tiếng tục thay đổi chủ đề của cuộc trò chuyện, Bà Ru cũng đã lên tiếng hỏi?
“Bà nhớ là còn một cháu gái nữa đi cùng mà đúng không?” - bà nói với giọng từ tốn, không biết từ bao giờ nhưng mà Bell đã nhanh chóng chạy xuống gấp gáp sau khi nghe câu hỏi đó, đúng thời điểm đến bất ngờ.
“Cháu chào bà ạ, mong thần Aldous sẽ luôn dõi theo sơ ạ” - Bell nói, cô ấy lúc này đã chuẩn bị quần áo tươm tất và tóc cô ấy cũng đã che đi đôi tai Elf đặc trưng bằng mái tóc dài của mình.
“Cháu thật là thông minh quá,nhưng mà đã không còn là sơ từ lâu rồi” - bà Ru đáp với điệu cười gượng gạo.
Sau đó thì mọi người vẫn tiếp tục nói chuyện và hỏi thăm qua lại một lát, thì đằng phía cửa nghe tiếng của một chiến mã hí từ đằng trước.
“Cô Anne có ở nhà không đó?” - giọng của một người đàn ông lạ mặt phát ra từ phía cửa.
“Tôi ra liền đây” - Mẹ Luke nói, bà ấy cũng giụt tụi cậu con trai mau ra cổng để có thể giới thiệu với người đàn ông bí ẩn này, khi vừa mới mở cửa thì một người đàn ông cao to cường tráng với một khuôn mặt lém lỉnh cùng với thanh kiếm to lớn đã vác ngay phía sau lưng dần hiện ra trước mặt mẹ con Luke.
“Tôi tên là Henry, tôi được anh John nhờ tới đây để hộ tống những “hạt giống ”trẻ để lên kinh đô cho ngày hội“ ươm mầm” ” - anh ấy nói với giọng điệu tự tin và mạnh mẽ,Luke bỗng đứng hình một lát.
“Hình như bố mình tên là John,người này chắc hẳng là một người rất thân cận với bố nên mới được nhờ cậy tới đây nhưng sao bố tôi lại không đích thân đến để đón tôi đi chứ,tôi cũng muốn gặp ông ấy thêm thật nhiều lần nữa” - Luke lạc trong dòng suy nghĩ của mình.
“Vậy nhóc nào là Luke đây?” - anh Henry nói.
“Đây là Luke đây,còn hai đứa nhỏ còn lại là Bell và Tim” - mẹ tôi vừa nói vừa chỉ về hướng mọi người.
“Em chào anh” - Luke nói.
“Nhìn chả giống Phân Đội Trưởng gì cả,nhìn rất giống mẹ” - anh Henry nói.
“Thôi lên xe lẹ đi trước khi mà trời tới trưa sẽ rất nóng nực đấy” - anh Henry nói.
“Mau lên đi hai đứa” - mẹ Luke nói.
Cả ba tụi nhỏ không một lời nào mau nhanh chóng chạy lên xe, chiếc xe khá là đẹp và cao, cửa ra vào còn có một cái cửa sổ, trên nóc xe thì có một vật được gắn phía trên với hình thù trông vô cùng kì lạ. Luke đã lên đầu tiên sau đó là Bell và Tim thì ngại ngùng nên đã lên cuối cùng.
“Thứ màu đen đen trên nóng xe là gì vậy Bell?”-Luke hỏi.
“Nó chỗ để chứa một viên tinh thể đấy”-Bell nói, Luke thầm nghĩ, Bell quả thật là một người thông minh và hiểu biết nhiều thứ, thật may mắn khi có cậu ấy cùng đi chuyến hành trình này.
Henry cũng lên ngay sau đó nhưng anh ấy ngồi đằng trước để đánh ngựa và xe từ đằng sau cũng có một chiếc cửa sổ nhỏ để có thể nhìn lên phía chỗ của người đang đánh ngựa.
“Nào bắt đầu thôi mấy đứa,ta sẽ tiến thẳng đến kinh đô” - Henry nói, mặt của ba đứa nhỏ ai cũng háo hức.
Nhưng tiếc thay khi đang đi chưa được bao lâu thì đã bị một đoàn xe có gia huy của tộc Asfer những người cai trị của River ends, họ đi theo thành cả một dãy hàng rất dài chắc phải có đến hơn ba mươi chiếc xe ngựa, đao kiếm và lễ phục sáng chói của một vùng. Những người dân xung quanh cũng đứng tấp nập hai bên đường để được chứng kiến cảnh tượng hào hùng ấy, dù người dân tụ tập rất đông như họ cũng không dám chen xuống lề đường dù chỉ một chút.
“Xui thật đấy, sao lại đúng vào ngày mà họ cũng đi vậy”-anh Henry nói.
Dưới đường thì những người dân bàn bắt đầu xầm xì to nhỏ với nhau về sự kiện sắp đến.
“Đừng có chen lấy mà,họ sẽ xử phạt tất cả chúng ta đấy”, “Nhường đường tí nào", “tôi nghe bảo năm nay có Tử Thần và Sơ Thánh xuất hiện đấy”, “Năm nay những “hạt giống” nghe nói cũng vô cùng chất lượng”, “đất nước chúng ta bình an rồi”, “không chỉ vậy đâu Cơn Cuồng Nộ của Hofdan cũng sẽ tham dự trực tiếp”,....
Đợi một hồi lâu sau thì người dân cũng đã dần về nhà bớt nhường đường lại cho những hoạt động thường nhật và đoàn xe tráng lệ của gia tộc Asfer cũng đã đi được một quãng rất xa khiến cho Henry cũng chẳng thể nhìn thấy nữa.
“Hyaaa, Híiiiiii”-Henry thúc ngựa tiến lên về phía trước.
Cổng thành của River end dần hiện ra trước mắt chúng tôi, nó to lớn và đồ sộ, đây cũng là lần đầu tiên mà Luke và Bell được đi ra ngoài bằng cổng chính, mắt của Bell lúc nào đã sáng long lanh lên vì háo hức, ngược lại thì Tim có phần sợ hãi và cậu ấy rung đùi liên tục.
“Này mấy đứa có thấy cái câu to tổ bố đằng xa không” - anh Henry vừa nói và vừa chỉ vào cái câu quen thuộc mà Luke với Bell hay ngồi chơi.
“Có chứ ạ” - Bell nhanh nhẩu đáp với giọng điệu khoái chí.
“Cây đó đã có từ trước khi mà anh lần đầu đặt chân đến đây đấy” - anh Henry nói.
Xe của bốn người cứ tiếp tục lăng bánh đều trên đường đi và tôi dần hơi chóng mặt vì đường đi có phần gồ gề.
“Cậu có sao không Luke,có cần tớ giúp không?” - Bell hỏi
“Không sao đâu,tớ chỉ chưa quen thôi,cậu cứ yên tâm” - Luke nói.
“Mà anh Henry có thật sự là Bạch Hổ và Hắc Hưu sẽ đến dự trực tiếp không?” - Bell hỏi.
“Nãy em cũng nghe thấy à? Điều này thì anh cũng không biết nữa, nhưng thời điểm hiện tại thì đất nước chúng ta mới vừa thắng lớn nên là có thể như vậy” - anh Henry đáp.
“Nhưng họ là ai vậy anh?” - Luke hỏi.
“Thằng Ngốc này,trong quốc gia này ngoài quân đội chính quy và các đại gia tộc thì còn có bảy quân đoàn thánh kị sĩ”-anh Henry nói.
“Em biết điều này,nhưng những người đó là ai vậy?”-Luke hỏi
“Bạch hổ hay còn được biết đến là lời thì thầm của thần chết,Kim Sư, hay còn được gọi là cơn thịnh nộ của Hofdan,ngoài ra còn có Hắc Hưu,Biếc Ngư,xích Quỷ,Hường Mộng,Thiết Sĩ,họ là bảy đoàn trưởng của những thánh kị sĩ đoàn”-Bell nói.
“Đúng đấy,thế hệ này đoàn trưởng này đã đạt được vô số chiến công và được đánh giá là mạnh nhất từ trước tới giờ,những chiến công của họ đã làm cho vương quốc Anarel láng giềng khiếp sợ ,những tên cướp biển của quần đảo Ghost tránh xa và cũng như tiên quốc Elora kính phục”-anh Henry nói.
“Tôi thật sự không hề biết tới những điều này trước đây,nhưng trong tôi cũng có phần ngưỡng mộ những người họ khi nghe tới,những vị anh hùng của Hofdan,trong tôi bây giờ bỗng nhiên có một cảm giác vô cùng nóng nực muốn ngay lập tức tới kinh thành” - Luke thầm nghĩ.
“Đương nhiên cũng phải nhắc đến John bố của em” - anh Henry nói,Luke cũng đã bất ngờ trong giây lát.
“Đúng là ông ấy không thật sự sở hữu sức mạnh cá nhân như những vị đoàn trưởng,nhưng ông ấy bằng chính sức mình cũng đã thành công giữ được hai hòn đào Kinos và Ginos cho Hofdan,tài năng của ông ấy cũng đang vang danh toàn lục địa Meronica” - anh Henry nói với giọng điệu tự hào.
“Bố của em sao?” - Luke nói.
“Đúng vậy đấy” - anh Henry đáp,mặc dù Luke biết bố cậu ấy là một người đang có chức vụ cao trong quân đội nhưng Luke lại không ngờ ông ấy lại giỏi giang đến mức này.
“Bố em là người như thế nào vậy anh Henry?” - Luke hỏi.
“Ông ấy là một con người đáng sợ với kẻ thù, thông minh sắc xảo, và đồng thời ông ấy cũng sở hữu “hạt giống” đáng tiếc do thời điểm đó bố em lại không tham dự thi “ươm mầm” nên chỉ có thể gia nhập đội quân chính quy” - anh Henry nói, điều này thì Luke cũng đã nghe mẹ mình nhắc nhiều lần rồi nhưng Luke muốn hiểu rõ hơn về ông ấy.Lúc này thì chiếc xe vẫn tiếp tục lăng bánh đều trên đường,Tim thì chỉ vẫn ngồi một chỗ và lắng nghe những gì mà anh Henry nói với Luke. Bỗng từ xa trên con đường mòn anh Henry phát hiện thấy một xác chết của một con động vật lớn, nhìn thấy rất giống là bị giết mới đây, xung quanh nó có cắm nhiều mũi tên.
“May mắn thế, chúng ta có được một buổi ăn miễn phí rồi, mau lên mấy đứa mau giúp anh khiên con này lên sau xe đi” - anh Henry nói.
Ba đứa trẻ cũng mau nhanh chóng xuống phụ anh ấy một tay, nhưng thiệt sự thì anh Henry có thể làm một mình hầu như hết những công việc ấy,anh ấy đã nhanh chóng để con vật ấy nằm bên trong thùng chứa đồ.
“Đó có phải là một con Teiu không anh?” - Bell hỏi.
“Tiên ngữ lưu loát thế, đúng vậy đấy,em mới mười ba tuổi mà đã giỏi giang như thế này” - anh Henry cười và nói.
“Nhưng ai lại làm thế?những quái thú thường không đi săn vào ban ngày mà?”-Luke nói.
“Hình dáng của mũi tên thì đó là của tộc Asfer,đám quý tộc chỉ làm thế cho vui thôi chứ chúng không thật sự cần đồ ăn đâu”-anh Henry nói.
“Độc ác thế!”-Bell nói.
“Anh quên nói mấy đứa là tối nay chúng ta sẽ cắm trại bên ngoài đó nha,rồi tối mai chúng ta sẽ đến điểm dừng chân đầu tiên,một ngôi làng nhỏ ở gần trên đường”-anh Henry nói.
“Bên đường có an toàn không anh?”-Bell hỏi với giọng nghi hoặc xen lẫn sự sợ hãi.
“Yên tâm đi,nếu có gì thì anh sẽ bảo vệ tụi em bằng cả tính mạng của mình” - anh Henry nói.
Khi mà đã đi được tới gần tối thì Luke mới thấy hoàng hôn bên ngoài thành nó đẹp đẽ như thế nào,ánh sáng cứ từ từ yếu dần và thay thế bằng một màn đêm tĩnh mịt và đáng sợ,mọi người đã dừng chân ở một điểm gần bên đường, bên đối diện với khu rừng tối từ đằng xa. Anh Henry nhanh chóng lột da và chuẩn bị những dụng cụ để nấu ăn,Luke và Bell thì đi gom cũi để thắp lửa,mặc dù đồ ăn mọi người đã chuẩn bị rất nhiều nhưng vẫn nên ưu tiên con thú này bởi nó sẽ hư trong một thời gian rất ngắn do không có cách để bảo quản lương thực.Một lúc lâu sau thì chúng tôi đã chuẩn bị tươm tất mọi thứ,nguyên cả một con Teiu bị đem lên nướng.
“Chán thật đấy quanh đây không có con sông nào,nếu không chúng ta đã có một món hầm rất ngon rồi”-anh Henry nói với giọng hơi tiếc nuối.
“Em có thể giúp đấy anh”-Tim bất ngờ lên tiếng.
“Em kiếm được con sông à?”-anh Henry hỏi.
“Dạ không”-Tim trả lời rất từ tốn.
“Vậy thì sao mà giúp ích được gì? thằng ngốc này” - anh Henry nói.
“Năng lực của em chính là có thể tạo ra lượng nước lớn ạ” - Tim nói.
“Thật sao?” - anh Henry nói với giọng điệu ngạc nhiên và phấn khởi.
Luke và Bell cũng hơi bất ngờ,bởi ngoài Bell ra thì bản thân Luke cũng chưa từng thấy những “hạt giống” khác trình diễn năng lực bao giờ cả.Tim từ từ đưa tay ra và một vòng tròn ma thuật hiện ra trên lòng bàn tay,mắt của cậu ấy đỏ lên nhìn như màu máu, sau đó cậu ấy nói “ma hiện ra đi dòng nước”,đóng chính là quỷ ngữ, bỗng một dòng nước mạnh chảy ra từ vòng tròn ma thuật,điều này thật kì diệu,năng lực của Bell không thực sự hữu hình như thế này nên đây có thể được coi là lần đầu tiên mà Luke được chứng kiến.
“Đợi anh một tí,điều này thật may mắn”-anh Henry vừa nói vừa chạy đi lấy dụng cụ nấu ăn, một lát sau thì anh ấy đã đem ra đầy đủ và Tim cũng đã giúp đổ đầy nồi hầm mà anh đã đem theo, anh Henry trông rất hạnh phúc và thỏa mãn.
“Mà này năng lực của hai em còn lại là gì vậy?” - anh Henry hỏi.
“Năng lực của em và Luke khá khó để trình bày ấy” - Bell nói với giọng điệu lãng tránh.
“Trong cuộc thi này thì mấy em cũng sẽ phải trình bày làm sao để thuyết phục những trưởng đoàn để được họ nhận,không thì mấy em sẽ phải gia nhập quân đội chính quy hoặc là tham gia và giáo hội Alduos đấy” - anh Henry nói.
“Em có thể điều khiển một cảm xúc của người khác ở một mức độ không quá lớn thông qua tiếp xúc trực tiếp” - Bell nói.
“Thật chứ,kiểu như em có thể làm họ cảm thấy tức giận,đau đớn hay đại loại như vậy” - anh Henry nói.
“Không hẳng như vậy,em hầu như có thể làm cho mọi người có cảm giác dễ ngủ và những cảm xúc tích cực” - Bell nói.
“thử với anh đi” - Henry nói với giọng điệu thích thú.
Bell chạm tay vào anh ấy, mắt cô ấy cũng toả sáng lên màu xanh biển đẹp cực, vòng tròn ma thật cũng từ từ hiện ra “Ngủ đi”, trong tiên ngữ, Bell nói,anh Henry bỗng dưng mắt anh ấy liêm diêm và anh ấy còn không ăn hết món hầm có trong tô của mình, anh ấy nhanh chóng đặt nó xuống đất trước khi nằm rạp xuống dưới nền cỏ để ngủ.
“Chết rồi, anh Henry ngủ thì ai sẽ bảo vệ chúng ta đây?” - Tim nói.
“Nguy to rồi” - Luke nói với giọng hơi hoảng loạn.
“Nhưng nếu bây giờ mà chúng ta tạo quá nhiều tiếng động thì cũng sẽ thu hút nhiều sự chú ý” - Bell nói.
“Thôi cả ba chúng ta hãy cùng thức đi” - Luke nói,dù hơi đáng sợ nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
“Chắc phải như vậy rồi” - Bell nói.
“Mà cậu cũng ngốc thật đấy Bell” - Luke nói có vẻ chỉ trích.
“Sao tớ biết được cơ chứ” - Bell nói hơi quở trách.
“Thôi đi hai cậu” - Tim nói ấp úng.
“Mà này Luke năng lực của cậu là gì thế?” - Tim hỏi.
“Cậu không cần phải nói đâu Luke nếu cậu không thích” - Bell chạm nhẹ vào vai Luke mà nói.
“Không sao đâu, thật chất thì mình vẫn chưa phát hiện ra được năng lực của mình nữa”-Luke nói.
“Thật chứ?” - Tim nói với sự bất ngờ.
“Tớ vẫn luôn cố để tìm hiểu về nó nhưng nó thật sự rất khó” - Luke nói với vẻ văn vở, xong sau đó Luke đã cố thử sử dụng năng lực của mình,khi cậu ấy cố gắng vận ma lực thì mắt của cậu ta cũng đổi màu thành màu xanh giống của Bell, vòng tròn ma pháp của Luke cũng hiện ra nhưng kì lạ thay cậu ấy lại không thể thi triễn được bất cứ thứ gì cả.
“Kì lạ thật, tớ cũng không đoán được là gì, tớ cũng chỉ nghe kể các năng lực khác qua lời của bà Ru chứ tớ chưa từng được tiếp xúc với các cô nhi khác ở nhà thờ Aldous” - Tim nói.
“Tụi tớ đã luôn thử cố tìm hiểu ma thuật của cậu ấy,cậu ấy có thể là loại đặc biệt cần có điều kiện để kích hoạt, tớ đã từng đọc qua những trường hợp trên trong một quyển sách” - Bell nói.
“ Chúng ta còn thời gian trước khi đến kinh đô,hãy cố gắng tìm ra trong chuyến đi này trước khi tới kinh đô nha Luke,tớ sẽ cố hết sức để giúp đỡ cậu” - Tim nói với giọng đầy hồn nhiên và nở một nụ cười mỉm.
“Tớ cảm ơn cậu” - Luke nói như thể được tiếp thêm niềm tin, Bell cũng cười mũm mĩm, khi bầu không khí đang vui vẻ thì mắt của bọn trẻ đã bắt đầu liêm diêm, nhưng màn đêm tối tĩnh mịt thật là đáng sợ, không có bao nhiêu ma thú đang trực chờ trong màn đêm để ăn thịt những đứa trẻ, dù với tâm thế lo sợ bọn chúng vẫn chiềm vào giấc ngủ lúc nào không hay vì sự mệt mỏi của chuyến đi từ sáng.
“Mấy đứa ngốc này không biết mai này sẽ phải tự lo liệu cho bản thân như thế nào đây nữa” - Henry nói, nãy giờ anh ấy mới tỉnh dậy và từ từ đi đắp chăn cho từng đứa trẻ, anh ấy nở một nụ cười mĩm nhưng lại có ánh mắt rất nhiều suy tư và nỗi buồn.


2 Bình luận