Quyển 1:Meronica
Lục địa của chiến tranh và kì tích
Phần 1:Hội Gieo Mầm
Chương 3:Màn đêm tối
Bình minh của ngày mới đã tới rất sớm, cả Luke, Bell và Tim đều đã bị anh Henry dục để lên đường thật nhanh, bởi đây là hành trình đi rất mất thời gian nên mọi người không thể nào chậm trễ được.
Những đoá hoa và bình minh trông thật đẹp làm sao khi mà bọn trẻ ngồi trên xe nhìn qua khu cửa sổ trên đường đến kinh đô.
“Kế hoạch bây giờ là tối nay chúng ta sẽ dừng chân tại một làng nhỏ gần trên đường để ngủ qua đêm cho đỡ nguy hiểm và sau đó ta sẽ đi thêm ba ngày trên đường vòng nữa để đến điểm dần chân tiếp theo” - anh Henry nói.
“Sao chúng ta không đi đường thẳng tới đó vậy anh Henry?” - Luke hỏi vu vơ.
“Con đường ở giữa thì ta phải băng qua khu rừng tối, nơi chỉ dành cho những đoàn xe đông người và có trang bị vũ trang đầy đủ mới có thể đi qua” - anh Henry nói.
“Khu rừng của những cây thiên niên kỉ đúng không anh Henry?” - Bell nói.
“Đúng vậy, chúng trước đây vào thời kì sơ khai của đất nước Hofdan, chúng ta đã có rất nhiều rừng cây như vậy, nhưng sau một quãng thời gian dài trong cuộc chiến giữa Tiên tộc và Quỷ tộc thì chỉ còn mỗi một cụm cây thiên niên kỉ lớn ấy là còn được nhiều người biết đến, bóng cây đồ sộ của những tán cây khiến cho ánh mặt trời không thể xuyên thủng qua được, tạo một môi trường hoản hảo dành cho những con thú săn mồi vô cùng nguy hiểm” - anh Henry nói.
“Anh đã bao giờ đi qua những nơi đó chưa anh Henry?” - Bell hỏi vô cùng hồn nhiên.
“Đương nhiên là có nhiệm vụ mà anh đã phải băng qua nó mặc dù anh rất ghét điều đó, nhưng đó là khi anh còn trong hàng ngủ của bố Luke” - Henry nói.
“Trong quân ngủ thì anh giữ chức gì vậy?” - Bell nói
“Chật, đương nhiên là chức cận vệ cao cấp cho bố Luke rồi” - anh Henry nói với vẻ tự hào và một nụ cười nhếch môi.
“Ngoài ra anh cũng là người đã có mặt trong chiến dịch bảo vệ Kinos và Ginos nữa kìa” - anh Henry nói tiếp với giọng điệu tự hào nhưng rồi tâm trạng bỗng trầm xuống.
“Chiến dịch mà quân ta đã giành thắng lợi ngược dòng đúng không anh?” - Bell hỏi tiếp với giọng hiếu kì.
“Chính xác, vì lúc ấy vị vua của sóng và thuỷ chiều đã bất ngờ cho thuyền chiến neo đậu sẵn ở gần Ginos khi hòn đảo ấy vẫn còn đang bị hoành hành bởi một cơn bảo, khi mà những tường thành vẫn chưa được hoàn thiện và khi mọi người không ngờ nhất, khi cơn bảo vừa tan, hắn đã tấn công bất ngờ” - henry nói với giọng điệu tức giận, tay nắm chặt lấy dây cương.
“Thật khủng khiếp” - Bell nói với giọng sợ hãi, Tim thì dường như đang rất sợ sệt khi tập trung lắng nghe.
“Đương nhiên là chiến dịch đó cũng đã khai sinh ra “ân nhân của Vealar” tức là bố Luke” - anh Henry nói.
“Bố em đã làm được gì ạ?” - Luke hỏi với vẻ hoang mang.
“Bố em khi còn đang chỉ huy việc xây dựng pháo đài ở Kinos, ông ấy đã kháng lệnh triều đình là phải xây dựng nó thật cấp tốc để tránh bị mất trắng cả hai hòn đảo vào tay địch, nhưng ông ấy bằng sự thông minh xuất sắc của mình đã từ bỏ vị trí, cho thuyền ngay lập tức tới chi viện Ginos nhưng không phải để tấn công pháo đài vì quân số không cho phép, ông ấy lập tức đã đánh vào thuyền của bọn hải tặc khốn khiếp ấy, vì ông ấy biết rằng là nếu như cắt đứt đường lương của chúng thì không tài nào chúng trụ nổi quá lâu được trên đảo.Tất cả bọn chúng giờ đây đã là cá nằm trên thớt và đầu hàng quân ta, có lẽ đang bị giam ở nhà tù Black Kept, nhà tù ghê rợn nhất trên toàn lục địa” - anh Henry nói.
“Thật tài giỏi, một chiến thắng ngoạn ngục của quân ta” - Bell nói với giọng phấn khởi.
“Em cho đó là một chiến thắng ư?” - anh Henry nói với giọng cay nghiệt và tự giễu.
“Quân ta đã mất đi một lượng lớn binh sĩ bằng gấp hai hoặc thậm chí là ba lần quân địch” - anh Henry nói, mắt của anh ấy cũng đã bắt đầu rưng rưng lên.
“Những chiến sĩ ở Ginos đã phải hi sinh cả tính mạnh nhưng chẳng một ai tới cứu họ cả dù lúc ấy chúng ta đã có thể làm được điều gì đó cho họ, những người chiến đấu trong hi vọng rằng là sẽ có viện binh mà sẽ chẳng một ai biết đến, mặc dù anh biết điều bố em làm là hợp lí nhưng nó không phải là chiến thắng trong mắt của anh” - anh Henry nói tiếp.
Câu chuyện thật là đáng sợ, Tim, Bell và cả Luke đều choáng ngộp trước thông tin này một hồi lâu, bọn trẻ vẫn chưa ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề đang được nói đến.
“Nhưng bố tôi là một con người như thế nào nhỉ? Ông ấy thật sự đã suy nghĩ những gì?” - Luke bâng khuâng với những câu hỏi trong đầu thì bỗng một bàn tay chạm lấy vai cậu ấy khiến cho dòng suy nghĩ bị đứt đoạn. Tim người đang ngồi im lặng nãy giờ bất chợt lên tiếng để phá vỡ bầu không khí ngột ngạc trong xe lúc này.
“Cậu có muốn thử tìm cách sử dụng năng lực không Luke?” - Tim hỏi.
“Đương nhiên rồi” - Luke nói, lúc đấy Bell cũng liết đầu qua nhìn
“Tớ thường hay cần một từ gì đó giống như tên chiêu thức để có thể kích hoạt được năng lực của tớ ấy, tớ nghĩ cậu cũng cần một cái giống vậy” - Tim nói.
“Thật ra tớ có đọc sách về các “vị đệ nhất thánh kị sĩ đời trước”, thì họ dường như đều nói tiên ngữ để kích hoạt” - Bell nói.
“Cậu biết Tiên ngữ mà phải không Bell, chỉ tớ với” - Luke nói với vẻ hứng khởi.
“Thử nói “Kích Hoạt” xem” - Bell nói.
“Nhưng trước đó chúng ta đã thử rồi mà” - Luke nói
“Không lần này là từ khác mà” - Bell nói.
“Tớ nghĩ cũng rất đáng thử đấy” - Tim nói.
“Mà Tim này, ai chỉ em quỷ ngữ hôm trước vậy?” - Henry hỏi.
“Bà của em ạ” - Tim nói.
“Người mà a đã thấy ở nhà, người ăn mặt giống của giáo hội Aldous?” - Henry nói với giọng điệu ngạc nhiên.
“Dạ vâng, sao vậy ạ?” - Tim hỏi
“Không có gì đâu, nó chỉ hơi kì lạ thôi” - Henry nói.
Lúc đó thì Tim trông hơi bối rối nhưng cũng mặt kệ, Luke thì đang cố gắng làm sao để có thể kích hoạt được ma thuật của mình, “Xuất hiện đi”, “Xuất hiện đi”, Luke đã gọi rất nhiều lần nhưng có vẻ vẫn vô tác dụng.
“Mất mặt quá, chúng chẳng có tác dụng gì hết, chỉ còn mấy ngày nữa là đã đến kinh thành rồi mà chẳng có mấy tiến triễn, chắc mình sẽ bị loại từ vòng đầu tiên quá” - Luke thầm nghĩ rồi thở dài.
“Có khi năng lực của nhóc cần điều kiện đó Luke” - Anh Henry nói.
“Năng lực cần điều kiện?” - Luke nói.
“Em có nghe nói về nó nhưng hình như nó rất hiếm phải không anh Henry” - Bell nói.
“Đúng vậy, cái đó cũng không biết nữa hả thằng ngốc Luke, nhưng đa phần những năng lực đó phải rất lâu mới có thể khám phá ra được” - Henry nói.
Sau đó thì Luke, Bell và Tim đã cố thử rất nhiều cách nhưng mà Luke mãi vẫn chưa có tiến triễn gì hết, mọi người đi băng băng qua những đồng cỏ tuyệt đẹp cùng muôn vàn loài hoa không tên độc lạ, đằng xa xa thì mặt trời cũng đã đi xuống rất thấp, ánh nắng bắt đầu yếu dần.
“Một ngày nữa lại chuẩn bị kết thúc rồi sao?” - Luke tự hỏi.
“Chúng ta sắp đến nơi rồi” - anh Henry nói với vẻ hào hứng.
“Em háo hức quá” - Bell nói.
“Chào mừng đến với làng Tulla” - anh Henry nói.
Đằng xa thì ba đứa nhỏ khi lú đầu ra cửa sổ dần thấy hình bóng của những ngôi nhà nhỏ bao xung quanh là những hàng rào gỗ có cắm những chiếc lồng chúa pha lê, trông từ xa thì mọi thứ thật là yên bình và giản dị. Mọi người khi vô làng thì mọi thứ trông thật quen thuộc với thành River End của tụi nhỏ nhưng có điều nó thưa thớt dân hơn và không được đẹp đẽ bằng.
“Chào mừng cậu Henry” - một ông già với khuông mặt hiền hậu nói, tay thì chống gậy và râu đã bạc đi rất nhiều đang từ từ đi lại chỗ xe ngựa của mọi người.
“Chào ông già, nay tôi đưa mấy đứa nhóc đi lên kinh đô” - Anh Henry nói.
“Chà, công việc dạo này tốt với cậu quá nhỉ? Nhóc con” - ông lão nói.
Lúc đó thì cỗ xe đã dừng lại và anh Henry bảo tụi nhỏ đi tới một nhà nghỉ quen thuộc, còn anh ấy thì sẽ nói chuyện với ông lão một tí và cất cỗ xe ngựa. Ba đứa cũng không chần chừng mà nhanh chóng làm theo và nhanh chóng xách đồ đạc của mình để đi theo chỉ dẫn của anh. Quán trọ ấy nằm ở phía rìa làng với tên là “Nàng Tiên”, nhìn từ ngoài vô thì cũng không sạch sẽ lắm, khi bước vào thì rất đông người dân đang tụ tập ở đây, họ trông rất to khoẻ và một số trong họ trông khá là bậm trợn. Sau khi mà cả ba đứa nhỏ lên phòng và đang sắp xếp đồ đạc thì Bell lại nảy ra một ý tưởng.
“Này các cậu có muốn đi khám phá xung quanh không?” - Cô ấy nói với vẻ vô cùng háo hứng.
“Anh Henry có dặn là đừng đi đâu mà” - Tim nói với vẻ lo lắng.
“Nhưng anh ấy chắc sẽ không biết đâu” - Bell vừa nói vừa nắm tay Luke kéo đi.
“Bọn tớ về sớm thôi Tim” - Luke nói rồi cũng đi với Bell.
Sau đó thì Luke và Bell đã chạy ra khỏi nhà nghỉ và đi lòng vòng xung quanh, đi được hồi lâu thì hai đứa nhận ra là mọi người đều đã chuẩn bị đi ngủ hết cả, ở quanh làng có rất nhiều cánh đồng lúa và chuồng gia súc, ở giữa làng còn có một cái tháp cao khủng lồ nữa.
“Tớ muốn lên đó xem thử quá” - Bell nói.
“Tớ không nghĩ là chúng ta nên đâu, tớ nghĩ có cái gì đó rất quan trọng ở trên đấy” - Luke nói.
“Thôi được rồi” - Bell nói nhưng mặt của cậu ấy trông rất không phục.
“Không biết đứng từ trên toà tháp ấy có nhìn thấy được những ánh lửa ở tận River End không?” - Luke tự hỏi.
Bỗng nhiên Bell nhìn về một phía xa rồi nhìn lại Luke với khuôn mặt hốt hoảng.
“Cậu có nghe thấy gì không? Sao giống bước chân của ma thú quá” - Bell nói với vẻ hoang mang.
“Cậu tính đùa nữa à?chúng ta đang ở trong một chỗ an toàn mà” - Luke nói nhưng trong lòng cậu cũng bắt đầu không yên.
“Tớ không đùa đâu, tớ nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân từ xa” - Bell nói với vẻ hối hả.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy, Bell có thừa hưởng những giác quan của Tiên tộc nên chắc chắn cậu ấy sẽ vượt trội hơn người thường rất nhiều về các giác quan, nhưng chúng ta vừa mới tới đây mà, chuyện quái gì đang xảy ra vậy” - Luke thầm nghĩ.
“Bong Bong Bong” - Bỗng lúc này một tiếng chuông cực lớn vang lên khắp làng, những ngôi nhà vừa tối đền khi nãy bỗng nhiên thắp lửa lên lạ thường, họ cuống cuồng cả lên, nhanh chóng thu xếp đồ đạc và chạy thật nhanh tới chỗ Luke và Bell đang đứng ngơ ngác.
“Chúng ta đã làm gì sai hả?” - Bell lúc này đang run rẫy, Luke nhanh chóng nắm tay cô ấy lại để chấn an cô ấy cũng như là chính mình.
“Chắc không phải đâu” - Luke nói, nhưng trong lòng cậu ấy lúc này cũng đang rất bất an.
“Mau lên đi, Mau lên chạy đi” những câu nói đó liên tục được vang lên, đằng sau hai đứa nhỏ đã có một người lớn mở khoá cánh cổng to lớn của toà tháp và hét lớn về phía mọi người.
“Mau lên đi hai nhóc” - người đó hét lớn rồi vẫy tay.
“Có chuyện gì đang xảy ra vậy?” - Luke nói trong vô thức.
“Mau làm theo những gì đã được dặn đi nào hai ” - Anh ta tiếp tục hét lên, vừa dứt câu thì những người khác đã ồ ạt chạy lên lầu cả rồi, họ dẫn theo rất nhiều trẻ em và người già.
“Chúng ta mau đi thôi Bell, đừng chần chừ nữa” - Luke nói.
“Đợi đã còn Tim nữa” - Bell nói.
Thế là chạy ngược lại với dòng người Luke và Bell quay về nhà trọ để kiếm Tim, khi những người khác thì ồ ạt chạy lên toà tháp cao đó để lánh nạn. Màn đêm tối bao trùm cả ngôi làng nhỏ Tulla nằm ở gần bên khu rừng tối rộng lớn, những sinh vật săn mồi ẩn nấp bên trong cũng đã dần tỉnh giấc để chuẩn bị cho cuộc đi săn.


0 Bình luận