Dị Thoại
Choeng Mèo Ú Nu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chi Thoại

Cá - Vy(4)

0 Bình luận - Độ dài: 5,402 từ - Cập nhật:

Phải công nhận là, nhìn từ góc độ nào thì thứ “sinh vật” này trông vẫn giống một bé gái tiểu học hơn. Ừ thì… nếu ta bỏ qua việc trông nó xinh xẻo như búp bê, và chẳng có đứa trẻ bình thường nào lại có được thần thái hờ hững đến vậy trong cái tình cảnh kỳ quặc này cả.

Thế nên tôi sẽ không lấy làm lạ nếu chẳng ai liên tưởng được “đứa bé” trước mặt này với loại thực thể quyền năng nào đó, chứ đừng nói đến là người có thể giúp đỡ được cho bất kỳ ai.

“Cứ lần nào gặp thì y như rằng lại có một con nhóc nào đó đi kè kè bên cạnh. Đối với một thằng nhãi kém vận với phụ nữ như ngươi thì quả là phép lạ hiếm có.” Vị thần thở dài một hơi, có phần hơi uể oải mà ngó xuống phía chúng tôi.

“Và tôi sẽ rất cảm kích nếu cô thôi nói móc theo cái kiểu tôi là thằng chẳng ra gì như thế.”

Thời đại nào rồi mà ai cũng thích chọc khoáy nhau kiểu này?

“Chỉ là ta đang tò mò liệu cái đầu đen tối của nhà ngươi lại toan tính điều chi thôi. Khi nào có dịp thì tự bổ nó ra để cho thiên hạ chiêm ngưỡng thử xem.”

“...”

Dù có đang ở biển thật, nhưng cái đầu của tôi nào phải là quả dưa hấu!

“Nhân tiện thì lâu rồi không gặp. Cô vẫn ổn… đấy chứ?”

“Hỏi han ‘ân cần’ quá ha? Nếu là ta của hồi đó thì chắc là lại lầm tưởng đủ điều rồi.” Vị thần khịt mũi, sau đó nhếch một bên mép lên mà cười khẩy. “Mà coi bộ ta thấy tên nhóc nhà ngươi có hơi thảnh thơi quá rồi đó.”

“Thấy được ở chỗ nào vậy?” 

Trong khi từ sáng tới giờ thì chính tôi là người bị hành cho thiếu điều muốn đem con bỏ chợ luôn đây.

“Tấm thân của ngươi-” Cô bé nghiêng đầu nhìn qua phần cổ của tôi, vẻ mặt tựa như vừa thấy được thứ gì thú vị lắm. “Giờ cứ mỗi lần nói ra hai từ ‘bất tử’ thì chắc là thấy ngượng mồm lắm phỏng?”

“Tự nhìn ra được thì còn hỏi làm gì…”

“Thế sao còn dám vác xác đến đây gặp ta? Bộ không sợ đầu mình hai nơi à?”

Giờ thì câu này đã hơi quá trớn so với một lời đùa xã giao rồi đây.

“Chúng ta đang sống trong thời bình mà phải không?” Tôi cố gắng hòa giải. “Cái đoạn mà tiêu chí ‘có thù tất báo’ gì đó còn đang là mốt hẳn là qua lâu lắm rồi.”

Có lẽ sự cợt nhã như thế vẫn là chưa đủ, bởi thần linh trước mặt vẫn chưa chịu thôi lấy việc găm vào tôi cái ánh nhìn còn lạnh hơn cả gió biển ngoài kia.

Như đã trình bày từ trước, tôi chẳng phải là một thằng có quan hệ rộng gì cho lắm, nhưng khổ nỗi mấy đối tượng mà tôi quen toàn phải liệt vào mấy diện đặc biệt như này đây. Chẵng rõ là tại số hay sao nữa.

“Đủ rồi!” Thảo Vy lên tiếng ở bên cạnh tôi như thể đã quá chán ngán với cái cuộc nói chuyện đầy khó hiểu này.

Cô nàng tiến về phía trước một bước, ngước lên để nhìn lấy thứ sinh vật còn thấp hơn cô cả cái đầu. 

Một ánh nhìn chẳng hề dấu giếm gì sự tò mò.

“Đây là cái gì vậy?”

Cô ấy vừa hỏi là “cái gì” chứ không phải là “ai đó”, chứng tỏ là Thảo Vy nắm bắt tình hình vô cùng nhanh. Và với câu hỏi này của cô ấy, hẳn là tôi có thể trả lời được.

“Là tân thần.”

Một vị thần mới nhậm chức, quyền năng chưa được chứng thực, độ uy tin cũng chẳng được đảm bảo. Dẫu vậy vẫn là một thực thể mà con người tin vào.

Giới thiệu cho ngắn gọn thì là thế.

Nhưng cặp mắt của cô bạn cùng lớp tôi vẫn còn đang nheo lại, đến độ mà tôi khó phân rõ tròng nào ra tròng nào ở bên trong luôn rồi. Điểu đó chứng tỏ một sự thật rằng cô nàng rất chi là nghi ngờ.

“Ra là một vị thần mới có thể cứu rỗi được tôi.” 

“Nhân tiện thì ta cũng đang thắc mắc điều tương tự đây. Bộ ta giúp đỡ được gì cho con nhóc nhà ngươi hả?” Vị thần dùng tay chống một bên cằm mà lười biếng hồi đáp lại người thiếu nữ.

Do tôi tưởng tượng hay mùi thuốc súng cứ thoang thoảng ở chốn này vậy?

“Rồi tôi có cần phải đeo lên tràng hạt và chắp tay cầu nguyện ngay bây giờ luôn hay không? Sẽ thật thất lễ khi không phải phép trước mặt một ‘đấng toàn năng’ như này.”

Nội cái việc cô nàng nói với tông giọng đầy xéo xắt thế này đã là không phải phép rồi, mà ít ra thì Thảo Vy cũng không dùng câu từ gì quá đáng cho lắm.

“Ta đâu cần ngươi phải bắt chước ba cái trò của đám chẳng cần phải chải đầu bao giờ chứ. Còn về vấn đề ‘toàn năng’ thì cũng xin kiếu đi, hồi đó thì còn có thể nói là vậy chứ bây giờ thì…”

Vị thần nở ra một nụ cười tự giễu mà ngó sang những cơn sóng đằng xa, như thể đang hồi ức lại về những gì mà bản thân đã từng có tại nơi đó, sau đó đôi mắt màu xanh biếc ấy cũng chẳng vội lướt qua, mà cứ thế để lại một cái liếc đầy oán trách về phía tôi.

Còn chưa tới một giây.

Nhưng như thế đã là quá đủ để cô bạn cùng lớp của tôi cũng bắt lấy được khoảnh khắc đó.

“Tôi chẳng muốn vòng vo, cái chuyện cũ cám heo khỉ gió gì đó của hai người nếu được thì cho luôn vào dĩ vàng hộ cái! Tôi có mặt ở đây chỉ vì nghe được rằng có người giúp được mình mà thôi.”

Trực tiếp vào đề như này… quả là rất đúng với “Thảo Vy” - người chẳng nể nang lấy một ai bao giờ. May mắn là vị thần trước mặt vẫn chưa tỏ ra chút không hài lòng nào trước cái hành động vô lễ thấy sợ của cô nàng, mà chỉ lại lần nữa thở dài một hơi.

“Thì vấn đề của con nhóc nhà ngươi cũng nằm ở ngay câu vừa rồi thôi. Chỉ một lời từ ‘ai đó’ mà đã vội vã lặn lội tới đây, trên đời này không phải là người nào cũng đáng tin cậy tới vậy đâu.”

Câu nói trên rõ ràng là đang ám chỉ đến tôi.

Vấn đề niềm tin là rất quan trọng, dù xét trong mọi trường hợp. Và chỉ với vài từ như thế, vị thần này hẳn là đã đá phăng luôn cái phần tin tưởng bé tí tẹo nào đó(nếu có) trong đầu của Thảo Vy về tôi ra tận xó nào luôn rồi.

Thần linh cũng chẳng phải là ngoại lệ, cứ bị phụ nữ ghi thù thì y như rằng là bạn sẽ bị đưa vào mấy cái tính huống khùng điên gì không thôi. Không tin thì cứ nhìn cái biểu cảm tựa như đang coi tôi là rác rưởi còn chưa được phân loại đến từ Thảo Vy lúc này đi kìa.

“Ra là cậu thật sự lừa tôi đó hả?”

"Nào… để tôi giải thích cái đã…” Tôi có hơi hoảng mà lùi lại một bước.

“Hình như tôi đã từng nói với cậu về việc bản thân chúa ghét những kẻ không thành thật ra sao rồi phải không?”

Không cần lúc nào cũng phải nhắc lại. Cái kiểu hành xử nghĩ gì nói nấy của cô nàng suốt từ hồi chiều tới giờ đã quá đủ để chứng minh cho điều trên rồi.

“Này! Từ từ đã.”

Vậy mà cô nàng lại còn đang kéo lấy chiếc khóa cặp ra luôn cơ chứ! Với cái kinh nghiệm thương đau đến từ phần eo của bản thân, tôi vội bước tới để nắm lấy hai cổ tay cô ấy lại.

“Buông tay tôi ra!”

“Có gì thì từ từ nói.” Tôi cố ghìm lại từng cơn vùng vẫy đến từ cẳng tay của Thảo Vy. “Cái đám ‘vũ khí’ tự xưng của cậu… Ừ thì bút chì chọt cũng đau đấy, nhưng chẳng lẽ cậu định dùng chúng để đâm tôi đến sáng chắc.”

Còn chưa kể tới việc cơ thể hiện tại của tôi vẫn còn đang được gọi là “bán bất tử” nữa.

“Nói cho cậu biết trước, cắn lưỡi là cách dễ nhất để gây chết người đấy.”

“Làm gì phải tới mức bi quan như thế chứ!”

“Đừng có mà hiểu lầm, thứ tôi định cắn là lưỡi của cậu cơ.”

“Cái này nghe còn thấy hãi hơn nữa!”

Vậy ra không chỉ là đầu bút chì, Thảo Vy cũng tự “chuốt” cho bản thân nhọn hoắc thành một món vũ khí như thế này đây. Bộ cái thế giới này lắm kẻ thù tới mức cô ấy phải hành xử vậy ư?

Và hẳn là bộ quốc phòng đã mắc lấy sai lầm vô cùng nghiêm trọng khi để cho cô nàng đi lại tự do như thế này.

Thế rồi một tràng cười vang lên, thứ mang lấy tính trẻ con và đôi phần giễu cợt, hiển nhiên là nó đến từ vị thần đằng kia rồi.

“Khục… ta không thể không thấy tức cười thay cho tên nhóc nhà ngươi đó. Bộ con nhỏ nào mà ngươi va phải cũng tưng tửng như vậy ấy hả?”

Chẳng biết là vị thần này có tự tính bản thân vào trong danh sách đó chưa nữa.

“Mà con nhóc kia… khục, nghe ta nói này.” Cô bé dùng tay dụi lấy những giọt nước mắt vì đã lỡ cười quá trớn. “Nhà ngươi nghĩ mấy cái chuyện lừa dối như này là đáng khinh lắm phỏng?”

“Không phải hai thứ đó vốn luôn song hành cùng nhau còn gì?” Cô bạn cùng lớp của tôi đáp lại một cách chắc nịch.

“Thì đúng là thế thật. Nhưng việc thằng nhóc kia có lừa ngươi hay không, hay ngươi có đang tin vào những lời ta dang nói hay không... cũng chẳng quan trọng.” Vị thần nhắm một bên mắt lại, tựa như đã nhìn thấu mọi sự. “Vì rốt cuộc, chúng ta vốn chẳng thể tồn tại tách biệt được với sự dối lừa mà.”

Một nhận định đến từ thần linh - thứ hình mẫu luôn được người đời ca tụng là thông thái. Nhưng không phải là những lời răn dạy hay châm ngôn mang tính tích cực gì mà lại là một câu nói vô cùng đáng ngờ, tới mức đủ để cô nàng bên cạnh tôi lúc này sững người lại.

Cô ấy đã khuất phục bởi điều gì?

Cô ấy đã nhận ra được những gì thông qua câu nói đó?

Mà tự hỏi thế này sẽ chẳng phải là hành động khôn ngoan khi Thảo Vy đã không còn tỏ ra vẻ địch ý nữa. 

“Nguyễn Trần Thảo Vy.” Cô bạn cùng lớp của tôi cứ thế nói ra tên họ của bản thân.

Hiển nhiên là những lời này không phải dành cho tôi - người đã ngồi sau cô ấy trong lớp cả đầu học kỳ này. Thế nên dù có không theo dự tính cho lắm, nhưng hẳn là cô ấy đã tạm chấp nhận lấy vị thần nhỏ bé kia.

“Cứ gọi ta là Volthra hay là vị thần siêu cấp vô biên vô cùng cao quý. Sao cũng được, dù sao cũng chỉ là cách gọi mà thôi.”

Nói cái kiểu gì mà câu trước đá lấy câu sau chan chát!

Nhân tiện thì thế quái nào mà từ nãy đến giờ chúng tôi mới lết được tới cái bước giới thiệu này vậy?

“Nói ra lời này thì cũng hơi ngại, nhưng ta vốn chẳng phải là chuyên gia cho mấy cái vấn đề này cho cam.” Volthra nheo mắt lại như thể đang cố nhìn rõ hơn người thiếu nữ trước mắt.

Gọi là “nhìn rõ hơn” thì có vẻ không đúng cho lắm, vì ánh mắt đó chẳng dừng lại ở một chỗ mà từ lâu đã trôi dạt sang bãi cát vàng phía dưới. Trời thì tối hù, nhưng nếu để ý kỹ thì sẽ thấy được ngoài ba người chúng tôi, nơi đây vẫn còn những thứ khác luôn lặng lẽ tồn tại dưới ánh trăng, mơ hồ và mờ nhạt đến mức chẳng mấy ai để tâm trong cuộc sống thường nhật. 

Chẳng phải điều gì xa lạ…

Mà là những chiếc bóng.

“Chưa được bao lâu, hết người cá rồi đến cá chép. Rốt cuộc thì cái vận may chết dẫm của tên nhóc nhà ngươi hoạt động kiểu gì vậy?” 

Tôi cũng đang thắc mắc lắm đấy chứ! Nếu có dịp thì hỏi lấy thằng cha tác giả thử xem.

“Vấn đề của tôi, cô đã nhận ra rồi phải không?” Thảo Vy cứ thế trực tiếp hỏi lấy nghi vấn của bản thân.

“Trong cùng loài thì cá chép có thể được coi là một loại chắc thịt, chẳng may là nó là lại sống ở nước ngọt, thế nên ta lại chẳng mấy khi có dịp được thưởng thức.”

Đây đúng là một cách quá hay để ví dụ cho câu nói “ông nói gà, bà nói vịt”.

“Rồi điều đó lại liên quan gì đến tôi cơ chứ?”

“Thì nó nào có liên quan đến con nhóc nhà ngươi, cũng tựa như nhân loại các ngươi thích om dưa cho loài cá chép sau khi ‘thu hoạch’ xong vậy. Nếu chúng mà biết suy nghĩ thì hẳn là phải thấy bất bình lắm khi sự tồn tại của bản thân luôn phải đi cùng với một loại rau củ muối chua như này.”

“Rốt cuộc là cô đang muốn nói đến điều gì?” Thảo Vy có hơi nhíu mày lại.

Tỏ ra thắc mắc kiểu này… cô bạn cùng lớp của tôi quả là thật thà đến đáng thương.

“Ý của ta rất đơn giản, ngươi thôi cái việc tự cho bản thân là trung tâm cho mọi chuyện được rồi.” 

Volthra nghiêng đầu sang một bên, như thể đang nhìn lấy thứ gì đó xung quanh Thảo Vy. 

Còn tôi thì chỉ biết rùng mình!

“Con cá chép vẫn luôn ở bên ngươi, mà đồng thời cũng chẳng ở bên. Một tồn tại vừa khách quan nhưng cũng đầy chủ quan. Và nó chỉ xuất hiện trước ai đó khi đạt đủ một số điều kiện cần thiết, chứ chằng cần liên quan cụ thể đến bất kỳ điều gì cả.”

“Đây là quan điểm của… duy tâm?”

“Thần học? Triết học? Cứ đoán bừa bất kỳ thứ nào đó mà ngươi cho rằng là hợp lý đi. Ta chỉ nói ra những điều cần thiết, tự ngẫm được bao nhiêu thì ngẫm. Dù sao thí đó cũng là cách chính thống nhất để tiếp cận mấy vấn đề dị biệt như này mà.”

Theo sau lời nói trên là một khoảng lặng.

Thảo Vy cần thời gian để tiêu hóa những lời mà Volthra vừa nói. Đối thoại với thần linh vốn chẳng phải là chuyện dễ dàng gì… thôi thì tạm chúc cô ấy may mắn vậy.

“Vẫn chưa đủ…” Rốt cuộc thì cô bạn cùng lớp với tôi đã chịu nói chuyện trở lại. “Như thế là vẫn chưa đủ để giải quyết vấn đề của tôi.”

“Ngươi là một nhân loại rất thông minh.”

“Tôi tự thừa biết điều đó.” Thảo Vy đáp lại một cách nhanh chóng.

“Nhưng trên đời này không phải cứ ‘thông minh’ thì mọi sự sẽ thông thuận theo ý muốn. Ngươi không thể cứ nằng nặc đòi giải quyết một vấn đề mà ngay cả cái góc cạnh của nó còn chẳng thèm ngó qua.”

“Và cô là người sẽ giúp tôi ‘ngó’ qua được thứ góc cạnh đó?”

“Không uổng lấy lời khen khi nãy của ta.” Volthra nở lấy một nụ cười hài lòng xuống người thiếu nữ còn cao hơn cô cả cái đầu. “Cá chép bóng, đó là cách mà người đời thường gọi về nó.”

“Cá chép bóng?”

“Thì ngay cái từ ‘chép’ trong cá chép đã đồng nghĩa với cóp hay là bắt chước rồi mà, đó vốn là những hành động thường thấy khi chúng ta liên tưởng đến cái bóng.”

“Rốt cuộc… thì nó là cái thứ quái quỷ gì cơ chứ?”

Thảo Vy khá là sốt sắng trước cách giảỉ nghĩa mới mẻ này, hẳn là hợp lý với vai trò người nghe của cô ấy hiện tại.

“Ta biết đây là một cái tên kỳ lạ, thứ vốn được lưu truyền thông qua những câu chuyện xưa tại huyện Hương Khê, tỉnh Hà Tĩnh, hẳn là giờ chúng vẫn còn đang trôi nổi đâu đó trong lòng dãy núi Giăng Màn. Chỉ có điều là ai cũng thường quên mất đi từ ‘bóng’ ở cuối, hệt như cái cách mà nhân loại các ngươi chẳng thèm đoái hoài gì đến mọi cái bóng trong cuộc sống thường nhật vậy.”

Ngay cả lúc rao giảng thì vị thần này vẫn không ngừng cà khịa lấy con người chúng tôi.

Mà khoan đã.

“Vùng Hà Tĩnh… ý cô là ngay tại thác Vũ Môn đúng không?” 

“Ngạc nhiên quá đi thôi!” Volthra có hơi liếc qua tôi mà nói bằng tông giọng đầy giễu cợt. “Một tên nhóc tưởng chừng chỉ biết cắm đầu vào mấy cái web khiêu dâm trên mạng lại có thể biết được điều này cơ đấy.”

“...”

Hình như tôi có hơi dại dột khi lỡ xen vào cuộc trò chuyện của mấy con người thích đâm chọt này rồi thì phải… 

“Đúng vậy, thác Vũ Môn, đi kèm theo đó là câu chuyện nổi tiếng về cá chép vượt vũ môn mà hóa rồng. Cái kết của nó đẹp đến nỗi ta chỉ muốn nôn ra luôn cả mấy bãi.”

“Tôi cũng không tin vào câu chuyện đó.” Thảo Vy tỏ ra đồng tình với vị thần trước mắt. 

“Cho xin phản bác một cái.” Tôi giơ một tay lên tựa như thằng học sinh rụt rè muốn được phát biểu trong lớp. “Tôi thấy… cá chép bơi cũng khỏe mà? Làm gì mà hai người thiếu niềm tin đến thế?”

“Nhưng nó chẳng phải là cái loại sinh ra để tắm trong dòng nước xiết, còn chẳng có sức bật qua các mỏm đá. Rặt một thứ vô dụng! Nhưng lại được lồng ghép một cách tự sướng vào câu chuyện xưa cũ từ đám vô công rỗi nghề như thế.”

Có gì đó…

Có điều gì đó mà tôi vẫn chưa thấu thông qua những câu từ mỉa mai vừa nãy của Thảo Vy. Và đó là nhận định của cô bạn cùng lớp của tôi, khó mà phản bác được khi cô ấy lại lập luận lấy nó dựa trên các kiến thức sinh học phổ thông như này.

“Mà đó chỉ là một truyền thuyết truyền cảm hứng về sự nỗ lực, đâu có nhất thiết phải phân biệt thật giả đến thế.”

“Phải rồi, chỉ có câu chuyện về một thằng nhãi cấp ba đần độn nào đó đụng phải người cá tại một bãi biển tỉnh lẻ là có thật khỏi phải bàn thôi.”

“...”

Cứ việc…

Cứ việc đắc ý trong lòng tiếp đi.

“Mà chắc là con nhóc nhà ngươi cũng nắm bắt được những gì cần biết rồi.” Volthra hẳn là đã hả dạ khi đá được tôi ra khỏi cuộc hội thoại. “Một con cá chép bóng vốn không thể vượt qua thác cao, cũng chẳng thể bay lượn trên những tầng mây hay lặn xuống đáy biển sâu như cách mà mọi người mô tả loài rồng được. Thế nên…”

“Sự tồn tại của nó chỉ là một sự dối lừa.” Thảo Vy thay vị thần trước mặt chốt hạ lấy câu cuối.

Với cách nói này…

Thứ đã tồn tại trong những nỗi ưu phiền của người thiếu nữ trong gần suốt ba năm nay hóa ra… chỉ được bao phủ bởi những lời dối lừa của con người nói chung. Và cả cái cách mà Thảo Vy hiểu được tường tận một cách nhanh chóng những lời mà Volthra nói nữa. Tôi không thể ngừng cảm thấy khó hiểu trong lòng, vì chuyện này quá là không theo lẽ thường.

“Thật ra thì còn có một điều mà chúng ta hay liên tưởng về nó, đó là ông táo. Mà ta cũng chẳng hiểu sao lại có cái thể loại thần linh thích đày đọa một con vật gian xảo như thế làm thú cưỡi.”

Làm được cả việc ví von con cá chép với hai chữ gian xảo… đúng là hết nói nổi với vị thần tùy hứng này.

“Dù cho cô vừa nói rằng không phải chuyên gia gì trong mấy chuyện này, nhưng lại rất có hiểu biết về vấn đề của tôi.” 

Nói hay lắm!

Bởi tôi cũng có thắc mắc tương tự như thế.

“Không thể không rõ.” Volthra nói chắc như đinh đóng cột. “Bởi nó rất gần với ta, và cũng rất gần với ngươi.”

Cái từ “gần” mà vị thần đề cập ở đây hẳn là không chỉ nói về vấn đề khoảng cách.

“Cá chép luôn xuất hiện trong đời sống thường nhật của nhân loại các ngươi thông qua các bữa ăn gia đình, nhưng cũng xuất hiện như một linh vật vào các ngày lễ tiễn táo quân về trời.”

Dù cho hay được sắp làm chân chạy vặt kiêm nhiệm vụ tình báo, cơ mà… Táo Quân cũng được tính là thần linh nhỉ?

Ra đây là ý nghĩa cho câu nói của Volthra rằng nó rất gần với cô.

“Một tồn tại như cầu nối, đi lại giữa thế giới thần linh và con người, thế nên các ngươi có thể xem như nó như là một ngụy thần.”

“Ngụy thần… Ý cô là đồ giả mạo.”

“Đại loại như thế, nhưng xét trên một số khía cạnh của vị thần thật sự thì nó lại trội hơn hẳn, như trong trường hợp của con nhóc nhà ngươi chẳng hạn.” 

Tôi biết rằng cái cách nói lấp lửng thế này sẽ làm cho bản thân bí hiểm hơn hẳn, nhưng giá mà Volthra hiểu lấy tâm trạng tò mò của người chứng kiến như tôi vào lúc này.

“Cô có thói quen khiến cho người khác phải đặt lại câu hỏi sau mỗi lần nói vậy à?”

“Ai mà biết chứ.” Volthra giơ lên đôi bàn tay nhỏ nhắn. “Chỉ là ta có cảm giác làm thế thì con nhóc nhà ngươi mới chịu thôi tỏ ra cái vẻ mình là nạn nhân đi thôi, ngó riết mà thấy buồn nôn!”

Nào! Tình hình vừa mới ổn lại được một tí… Bộ Volthra nghĩ rằng việc bản thân đang làm là cần thiết khi khiêu khích cô bạn cùng lớp của tôi thiếu điều muốn bốc lửa từ trên đầu ư? 

Rõ ràng là Thảo Vy không phải dạng bị kích động như thế xong lao vào ăn thua đủ với đối phương… ít nhất thì không phải là về phương diện ẩu đả. Tôi biết điều đáng sợ hơn của cô gái bên cạnh mình sở hữu là gì. Thế nên ngay khi đôi môi hồng phớt kia vừa khẽ động, tôi đã vội chen vào giữa vào hai người.

“Đừng có xen vào chuyện này, tôi giết cậu 100 lần bây giờ!” Thảo Vy cứ thế liếc dọc tôi một cái.

Dù đã chuẩn bị từ trước, nhưng đúng là chẳng đoán nổi bước tiếp theo của cô nàng này là gì.

“Làm gì mà phải nói quá đến thế… mà cậu định giết người khác tiếp kiểu gì khi họ đã chết rồi cơ chứ?”

Nhân tiện thì cô ấy định “xử” tôi kiểu gì vậy?

“Tôi sẽ gom đủ 7 viên ngọc rồng để hồi sinh cậu lại, đừng có lo.”

Và rồi cô ấy định lặp đi lặp lại quá trình này đến tận 99 lần lận luôn đó hả?

Vậy mà còn bảo tôi là đứng có lo nữa!

“Cứ mỗi lần nói chuyện với cậu thì y như rằng lại được mở ra chân trời mới luôn dấy.”

“Thế thì tự cảm thấy biết ơn đi chứ.”

Biết ơn cái khỉ gió gì!

“Sao cậu cứ muốn trở thành cái loại người thích đối đầu với mọi sự như thế hả? Ngay cả lúc này cũng vậy, bộ cậu là Jeanne d’Arc chắc?”

“Đồng môn của tôi đấy.”

Loạn hết cả tuyến thời gian rồi, và chúng tôi có thật sự đang sống ở thế kỷ 21 không vậy?

“Như đã nói, đừng có xen vào chuyện này, tự tôi lo liệu được.”

Điều tôi lo lắng rõ ràng chẳng phải thế!

“E hèm!” Volthra cứ thế hắng giọng một cái. “Cắn nhau đủ chưa? Ta có cảm giác như là người thừa rồi đây này.”

Rồi ai là lý do cho cái tình cảnh hiện tại đây hả?

“Nói chung thì chuyện của con nhóc của nhà ngươi cũng chỉ đến thế, có nói tiếp cũng vô dụng… oáp.” Volthra đưa tay lên mà ngáp ngắn ngáp dài từng cơn. “Mà thôi vậy, để ta tốn thêm vài ngụm nước miếng cuối cùng đi.”

Vị thần cứ thể nở ra một nụ cười chắc chắn là chẳng hợp tí nào với cái vẻ ngoài trẻ con của mình, thứ khiến da gà sau lưng của tôi nổi hết cả lên.

Bởi tôi biết nó mang ý nghĩa gì.

“Một câu chuyện thì sao? Ừm thì ngày xửa ngày xưa, có một chàng ngư dân ra chợ để đổi cá lấy tiền, nhưng ngày hôm đó anh bị ép giá xuống gần quá nửa, vậy mà anh ta vẫn vui vẻ chấp nhận lấy cái giá đó mà ôm lấy bao tiền về đến nhà.”

“Gian thương kiểu gì đây?” Thảo Vy nói như thể đã về phe của chàng ngư dân. “Mà anh ta sao lại đần độn đến vậy cơ chứ?”

“Ngươi sẽ không nghĩ đến việc hắn đần nữa khi biết rằng ở nhà của hắn đang có mẹ già vừa trở bệnh.”

Thế rồi sao không tiết lộ ra vào khi nãy luôn nhỉ?

“Tôi vẫn chưa thật sự hiểu.” Giọng của Thảo Vy nhẹ xuống thấy rõ.

“Ý nghĩa của câu chuyện này rất đơn giản. ‘Cho và nhận’, một quy tắc cốt lõi khi chúng ta muốn đạt được điều gì đó.”

“Cho và nhận… cố nói cho khó hiểu thế để làm gì, sao không nói huỵch toẹt ra là trao đổi cho rồi.”

“Phải phân biệt rạch ròi chứ. Bởi cái đáng nói không phải ở chỗ chúng ta muốn được kết quả ‘lời’ hơn trong quá trình trao đổi này, mà là những điều ta thật sự muốn ở từng thời điểm khác nhau.”

Hẳn là những câu chuyện xưa đều nên để lại một ý nghĩa nào đó, cơ mà qua những điều mà tôi vừa nghe được, chẳng có gì đảm bảo rằng cô bạn cùng lớp của tôi lại có thể hiểu hết được cả.

“Rồi mục đích của việc cô kể ra câu chuyện này là?”

“Chẳng gì cả, chỉ là ta thấy có điểm tương đồng mà thôi, chàng ngư dân đồng ý bị ép giá, còn ngươi thì mất đi quyền kiểm soát cái bóng của mình.”

“Nghe chẳng liên quan gì hết, và tôi không đem cái bóng của mình ra làm vật buôn bán cho gì cả.”

“Ngươi có! Hay nói đúng hơn là trao đổi, mất đi quyền kiểm soát cái bóng của ngươi lúc này chỉ là hệ quả cho điều đó mà thôi.”

Người bình thường khi nghe phải mấy lời kỳ cục này thì hẳn là phải nghệch mặt hẳn ra luôn rồi, cơ mà Thảo Vy lúc này thì lại khác.

Cô ấy chỉ im lặng.

Cũng đồng nghĩa với việc ngầm thừa nhận.

Câu chuyện mang ý nghĩa.

Chàng ngư dân bị ép nửa giá.

Cô ấy thì mất đi quyền kiểm soát cái bóng.

Dối trá.

Trao đổi.

Bị lừa hay chấp nhận bị lừa?

Giá mà tôi thông minh hơn chút để mau mau ráp lại cái mớ hổ lốn ở trên.

“Thế nên vấn đề ở đây không thật sự là vấn đề, chỉ là các ngươi không chịu đổi lấy góc nhìn khi sự việc đã thay đổi mà thôi.”

“Tôi hiểu rồi.” 

Lời lẽ “hiểu chuyện” như này…

Thì ra cô bạn cùng lớp của tôi cũng không phải hoàn toàn là dạng con gái không nói đến lý lẽ.

“Thế xong rồi đó, các ngươi về đi.”

Hử?

“Mà từ từ đã, hình như chúng ta vừa bỏ qua bước nào đó rồi phải không?” Tôi có hơi hoảng trước cái kiểu hành xử tùy hứng này của Volthra.

“Bước nào cơ?”

“Thì là giúp đỡ?”

“Giúp đỡ cái gì, bộ ta có hứa cái gì đại loại vậy hả?”

Chứ sao từ nãy đến giờ cứ giải thích như đúng rồi vậy?

“Nói ra cái giá đi.”

Volthra nhìn về phía người vừa nói ra câu nói đó, cô bạn cùng lớp của tôi. Khỏi cần phải giải thích gì nhiều, cái nét thưởng thức trên mặt vị thần đã nói rõ ra hết rồi.

“Xem nào, nói cho khô họng nãy giờ. Rốt cuộc thì cũng tìm ra được người hiểu chuyện rồi.”

Rồi tôi là người không hiểu chuyện chỗ nào vậy?

“Bao nhiêu tiền cũng được, tôi sẽ trả.”

“Thôi khỏi, ta cần mớ giấy lộn đó của nhân loại các ngươi làm gì. Mua bim bim chắc?”

“Bất cứ cái giá nào.” Thảo Vy nhấn mạnh từng câu chữ, hẳn là cô nàng không muốn từ bỏ đi bất cứ cơ hội nào nữa.

Ít nhất là trong tình huống này.

Cô ấy không muốn để vụt lấy nó.

“Chẳng có gì cả.”

“Hả?”

“Ta chẳng muốn gì từ con nhóc nhà ngươi cả, đây không phải là kỳ thị gì, mà sự thật nó đã thế rồi.”

Đó là điều mà Volthra vừa trình bày ở trên, cho và nhận - một quy tắc trao đổi dựa trên mong muốn của hai phía. 

Thế nên có lý do cho việc vị thần này chẳng đề cập đến việc mong gì từ Thảo Vy.

Tôi biết rõ lấy nó là gì.

Volthra biết rõ lấy việc tôi biết rõ lấy nó là gì.

Thở dài lấy một hơi, tôi móc ra chùm chìa khóa từ trong túi mà quẳng về phía người Thảo Vy.

Cô nàng không bắt, mà tránh sang một bên. Vì thế nên nó rơi tọt xuống dưới đất.

Tôi ước gì cô ấy chịu đọc tình huống mà phối hợp một chút.

“Cái gì đây?” Thảo Vy nhìn về phía tôi mà nói.

“Chìa khóa xe đó… ờ cậu lụm lên giúp tôi được không?”

“Cậu xem tôi là chó hả?”

Đã đi tới bước này rồi… thôi thì ráng nhịn tiếp vậy.

“Ra xe chờ trước đi, từ giờ tôi sẽ giải quyết chuyện của cậu.”

“Đã nói là đừng có xen v-”

“Tôi sẽ trả thay cho cô ấy.” Chưa kịp để Thảo Vy nói hết câu, tôi đã quay ngoắt sang Volthra mà đưa ra lời đề nghị.

Nhìn lấy cái khuôn mặt như mở cờ trong bụng của vị thần bé nhỏ, tôi lúc này chỉ có suy nghĩ duy nhất trong lòng.

Đúng là chẳng nên dây vào mấy loại phụ nữ thích ghi thù…

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận