Dị Thoại
Choeng Mèo Ú Nu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1: Chuyện về những bộ phận

Cá - Vy(2)

0 Bình luận - Độ dài: 4,749 từ - Cập nhật:

Có những quy luật trước sau của các hoạt động trong cuộc sống.

Như là bạn phải mang vớ trước khi xỏ giày hay cắm chìa khóa vào trước khi khởi động xe. Nhưng khi thứ tự của chúng bằng cách nào đó được xáo trộn mà vẫn diễn ra một cách trơn tru, liệu sẽ có hậu quả nào xảy đến?

Cái bóng phụ thuộc hoàn toàn vào chủ thể của nó. Khi chủ nhân hoạt động, dựa trên kích thước, ánh sáng truyền đi và môi trường ngoại cảnh mà cái bóng sẽ bắt chước theo. Nếu nó hoạt động như một thể độc lập thì mọi quy tắc về thứ tự trước sau và nhân quả mà tôi nói trên đều trở nên vô nghĩa.

Liệu thứ mà tôi thấy vào buổi chiều hôm qua có được xem là một cá thể đang tồn tại? 

Một loại quy tắc bóp méo quy luật truyền ánh sáng trong không gian, không cần phải nương theo theo chủ thể, tự có ý nghĩ hành động. 

Nếu nó tồn tại theo dạng này thì chỉ có thể là…

“Cạp Cạp.”

Âm thanh vừa rồi đến từ đàn vịt xám xung quanh, tôi không còn có mặt tại trường học nữa.

Nơi tôi đang đứng hiện tại là bờ hồ của một công viên gần nhà. 

So với các khu vực khác, nơi này mang lại sự tĩnh lặng khó kiếm. Được bố trí gần cổng phía nam để tách biệt khỏi những tiếng ồn ào của phố xá. Quanh mặt hồ xanh biếc là lớp đất màu nâu trầm mặc, nơi mà bầy vịt thong dong sinh sống. Điều thu hút nhất ở đây hẳn là con đường với hai hàng cây thẳng tắp trải dài song song - thứ dẫn đến trung tâm công viên và đồng thời cũng là lối tắt để tôi về đến nhà. 

Có nghĩa là tôi đã đi qua nó hàng trăm, thậm chí là hàng nghìn lần trước đó. Vậy mà từ đó tới giờ tôi chẳng hề nhận ra… không hẳn, chắc có lẽ cũng như bao người khác, chỉ là tôi đã tự động phớt lờ điều ấy mà thôi. 

Hôm nay là thứ tư, khoảng hơn 6 giờ chiều - thời điểm định kỳ mà một người thiếu nữ sẽ ngồi tại hàng ghế đá gần bờ hồ nơi đây.

Nguyễn Trần Thảo Vy.

Tôi tiến lên, thả cặp xuống, sau đó ngồi vào phía bên ghế còn lại, dĩ nhiên là phải giữ một chút khoảng cách. 

Phía bên kia, Thảo Vy khẽ nghiêng đầu, để hai đuôi tóc dài trượt nhẹ sang bên vai. Trong tay cô là quyển sổ quen thuộc, mở ra nhưng chẳng nhận được chút chú ý nào từ đôi mắt đang thờ thẫn dõi theo mặt hồ phẳng lặng trước mặt. Cả hành động ngồi xuống vừa rồi của tôi cũng chẳng phải là ngoại lệ. Một chiêu bài quen thuộc - thứ đã và đang là hàng rào chắn trước bất kỳ thằng con trai mất não nào dám tiếp cận cô nàng lúc ớ trên trường.

Cơ mà… Tôi không nghĩ rằng bản thân sẽ được liệt kê vào hàng ngũ nói trên.

“Chiều hôm qua tôi có đi ngang qua phòng học.” Tôi cất lời, phá tan cái bầu không khí thiếu vắng hơi người quanh đây.

Thứ phản hồi mà tôi nhanh chóng nhận được là một tiếng động nhỏ vang lên, hẳn là âm thanh của việc gập sổ lại, lúc quay sang thì đã thấy cô nàng ngước đầu lên mà nhìn về phía đây.

Có vẻ như bước đầu trót lọt rồi.

“Ngày hôm qua cậu không nhìn vào bên trong, không có chuyện gì xảy ra lúc đó cả.” 

Ngồi gần thế này mới thấy giọng nói của cô bạn cùng lớp tôi lạnh lẽo đến mức nào. Và với cách đáp lại như thế, chẳng khác nào cô ấy đang ngầm thừa nhận mọi chuyện cả.

Thế là tôi vội nhìn xuống phía dưới người Thảo Vy.

Đang là lúc buổi chiều nên vẫn còn những tia nắng rọi xuống nơi đây. Phần bóng của người thiếu nữ được chiếu trên nền đất nơi mọc thưa thớt những ngọn cỏ. Thế nhưng như chẳng hiểu được tâm trạng lúc này của tôi, nó hoàn toàn đồng bộ với dáng vẻ của cô nàng…

Một cách bình thường.

“Nó có thường xuyên xuất hiện kh…”

Bỗng một cơn đau nhói bùng lên ở eo khiến tôi khựng lại. 

Trước khi kịp nhận ra điều gì đang xảy ra, gương mặt của người thiếu nữ đã ở ngay sát cạnh, gần đến mức tôi cảm thấy hơi thở của cô phả vào mặt mình. Bất giác, tầm nhìn của tôi hướng lên bầu trời.

Cái cảm giác thôn thốn sau gáy kiểu này… rõ ràng là có ai đó đang giật lấy đuôi tóc của tôi. Và khi tôi nói đến “ai đó” trong khi chỉ có hai đứa học sinh đang ngồi ở đây thì bạn cũng hiểu thủ phạm là người nào rồi đấy.

Tôi cố liếc mắt xuống, nhưng góc nhìn lúc này chỉ có thể dừng lại ở khuôn mặt của người thiếu nữ.

“Không được cử động!” Thảo Vy nói chuẩn như một câu thoại bước ra từ bộ phim hành động nào đó. “Tin tôi đi, chỉ là muốn tốt cho cậu mà thôi.”

Lúc nãy tôi không để ý cô ấy vừa làm gì cho lắm, nhưng cảm giác da thịt đến từ phần eo bên phải của tôi đang phản hồi về não những điều mang tính chắc chắn nhất rằng.

Đâm vào.

Sắc nhọn.

Nguy hiểm.

Một nam một nữ vai kề vai trên hàng ghế đá, từ xa nhìn vào hẳn là ai cũng dễ lầm tưởng là một cặp đôi đang âu yếm nhau giữa chốn công cộng. Có điều… chắc là chỉ có tôi mới hiểu được cái “lời yêu” vừa nãy của cô nàng lại lạnh sống lưng như thế nào.

À thật ra thì lạnh sống “eo” mới đúng.

Đe dọa người khác kiểu này đúng là sáng tạo thật.

“Thứ duy nhất mà cậu được phép bây giờ là mở miệng.”

Được rồi, ít nhất cô ấy vẫn cho tôi cái quyền được tự do ngôn luận.

“Này…”

“Sắp tới tôi sẽ hỏi cậu một số thứ, yên tâm đi, chỉ là vài câu thôi. Thế nên làm ơn đáp cho gãy gọn vào, nếu còn luyên thuyên bất cứ điều thừa thãi nào như vừa rồi thì tôi chẳng dám đảm bảo rằng phần bên dưới của cậu còn nguyên vẹn đâu.”

Từ ánh mắt của Thảo Vy, có lẽ như hiện tại thì tôi vẫn chưa gặp phải vấn đề gì nghiêm trọng cho lắm, cơ mà…

“Nguyên… vẹn… Ý cậu là gì?”

“Con người có thêm vài cái lỗ vẫn sống khỏe mà thôi.”

Rốt cuộc thì cô ấy đang dí thứ gì vào phần eo tôi vậy?

“Có bao nhiêu người biết đến chuyện này? Cho tôi một con số, và bất kỳ cái tên nào liên quan đến nó.”

“Chỉ… có mình… một mình tôi mà thôi.”

Đây là lời nói thật. Ít nhất là tôi nghĩ thế.

Nhưng tôi chẳng tài nào đoán nổi cô gái bên cạnh đang nghĩ gì. Chính cái kiểu đảo mắt liên tục, như thể đang soi mói từng milimet trên người tôi của cô nàng lúc này khiến cho nhịp tim của tôi cứ thế đập loạn cả lên.

“Được rồi, thế thì cậu định tống tiền hay là tống tình tôi?”

“Tôi… không… có ý đó.” 

“Không có ý đó? Vậy vừa rồi ai mới ‘phủ đầu’ trước mặt tôi?”

Quả thật thì… bắt chuyện kiểu đó có hơi đường đột.

“Mèo tha mất lưỡi rồi?” Thảo Vy nghiêng đầu, xem tôi như thể là một con chuột chui ra từ cái hốc xó xỉnh nào đó. “Vậy bước tiếp theo sẽ là gì? Khống chế tôi bằng mấy cái thủ đoạn bẩn thỉu của cậu, sau đó về nhà mà đăng ‘chiến tích’ của bản thân bằng mớ ngữ pháp tệ hại lên trang mạng nào đó chỉ toàn những tên nhiều chuyện thích hóng hớt?”

“Ngữ pháp tệ hại?”

Không hiểu sao nhưng đây mới là thứ tôi để ý nhất trong đống sỉ vả ở trên.

“Tôi nói sai gì à? Chỉ có những tên thất bại toàn tập như cậu mới sử dụng chiêu trò bằng các tin tức gây giật gân, mong muốn thu hút được dù chỉ một chút sự chú ý từ những người khác.”

Tôi công nhận rằng bản thân tệ ở khoản viết lách thật, thông thường ở trên lớp chỉ toàn ăn mấy con điểm trung bình của môn ngữ văn, nhưng cái cách mà cô ấy nói với tôi lại mang đầy tính thù địch và công kích cá nhân.

Chúng tôi là kẻ thù truyền kiếp của nhau à?

Có vẻ Thảo Vy đang hiểu lầm. Tôi không có ý định lợi dụng bí mật này của cô ấy. Thế nên dù cho có vẻ cơ hội còn chưa đến mười phần trăm, tôi vẫn muốn nói ra câu này.

“Tôi muốn giúp cậu.” 

“Giúp tôi? Cậu tử tế thấy ớn luôn đó Hoàng Phúc.”

“Au!”

Lại một cảm giác đau đớn khác phát ra từ phần eo của tôi.

Chuyện quái gì thế này?

Não bộ con người được thiết kế khiến cho chúng ta cảm giác được mức độ đau tương ứng với vết thương của bản thân nếu chúng ta nhận thức đầy đủ được nó. Trong trường hợp của tôi, thứ duy nhất có thể biết được là đau.

Đến mức độ nào?

Có chúa mới biết, bởi cô nàng này chẳng ban cho tôi cái đặc ân được cúi xuống. 

Khi cố nghiêng đầu sang một bên, cơn giật từ đuôi tóc lại kéo tôi về vị trí ban đầu, như thể tôi không có quyền điều khiển cơ thể mình.

“Đã nói là không được cử động, mà đàn ông đàn ang nuôi đuôi tóc làm gì, đồng bóng à?” Thảo Vy liếc mắt sang phía sau gáy tôi.

Mốt! Đó là mốt đó mẹ trẻ.

“Thế cậu biết được tới đâu rồi?” Một lần nữa, cô nàng lại nhìn tôi với ánh mắt lạnh như đồng.

Tôi dám cá là cô ấy đã bắt đầu tích góp từng xu như thế từ hồi còn chưa biết lật người là gì.

“Nh-... những gì tôi thấy được mà thôi…” Tôi cố nói theo kiểu không mang theo địch ý hết mức có thể.

“Đừng vội đắc ý trong lòng, bởi cậu không phải là người đầu tiên nhận ra bí mật này của tôi”

Hẳn là thế rồi.

Từ lúc tôi buông ra câu mở đầu đó cho đến giờ còn chưa đầy năm phút, vậy mà cô ấy đã xoay chuyển cục diện, biến mọi thứ thành một cuộc chơi nghiêng hẳn về phía bản thân thế này.

Quá nhanh, quá thuần thục, và đầy kinh nghiệm.

“Đúng vậy, tôi là thủ phạm cho vụ phá hoại phòng học lớp mình, hay nói đúng ra thì là cái bóng của tôi.”

Một lời thú nhận ngay giữa chốn này.

“Nói cho rõ hơn thì nó đôi khi lại hoạt động độc lập với tôi và có thể tác động đến các vật khác.”

Giờ thì mới lạ lùng đây.

Bởi cái bóng xét cho cùng chỉ là hệ quả của ánh sáng bị chắn lại, một phản chiếu thụ động. Nó không có hình thể thực sự, còn chẳng được phân vào loại rắn, lỏng, hay là khí. Thế nên cái bóng là một thứ không thể chạm vào, không thể giữ lấy và càng không thể tác động đến bất kỳ điều gì khác.

Đó là lý do vì sao mà về phương diện vật lý, điều mà cô ấy vừa nói là một chuyện không tưởng.

“Lại còn ngửi mùi cơ thể tôi đó à?”

“...”

Rất nhạy bén, thế nên tôi sẽ im lặng trước câu hỏi này.

“Đó là lý do mà tôi ghét nhất những kẻ không thành thật.”

Có vẻ như chuyện hiểu nhầm giữa tôi và cô nàng sẽ còn tiếp diễn dài dài đây.

“Lớp 9.”

“Hử?”

“Mọi chuyện bắt đầu vào cuối kỳ một năm lớp 9, cái thời điểm mà đứa học sinh nào cũng vùi đầu vào mấy cái trường luyện thi, mơ mộng về những tương lai tươi sáng thì tôi đã trở nên như thế này đây.”

“...”

“Tôi đã gặp một con cá chép.”

Cô ấy vừa nhắc đến con cá chép?

Thứ mà mấy tên bụng đói chỉ mong ném vào nồi om dưa cho đậm vị, hay là linh vật mà người ta thường nghĩ đến khi tiễn ông táo về trời đó hả?

“Nó đã biến cái bóng của tôi trở nên dị biệt.”

Dị biệt - một cách không thể nào hay hơn để mô tả cho trường hợp của cô ấy vào lúc này.

“Đó không phải là vấn đề quá lớn, tôi đã tự xoay sở được tới tận thời điểm này, chỉ cần vài tháng nữa thôi thì hẳn là có thể tốt nghiệp trong êm đẹp, cho đến khi chuyện ngày hôm qua xảy ra.”

Thông qua lời nói vừa rồi, có vẻ như cô ấy có phần xem nhẹ lấy nó, nhưng dị biệt suy cho cùng vẫn là dị biệt, đó không phải là thứ mà một người thiếu nữ bình thường có thể kiểm soát hay là che giấu một cách hoàn toàn.

“Như tôi đã nói, cậu không phải là người đầu tiên nhận ra bí mật này, nhưng lại là người đầu tiên đến gặp tôi để hỏi thẳng mặt như vậy.”

Tôi có nên hãnh diện vì điều này không? 

“Thật… thật ra thì tôi…không có ý đồ gì cả… trường hợp của cậu, có cách đấy…”

“Tôi biết rõ mấy thằng con trai ở độ tuổi như cậu suy nghĩ cái gì.”

Nghe lấy giọng điệu chất vấn của người thiếu nữ, tôi không dám hó hé gì thêm nữa.

“Chỉ cần bỏ một chút công sức quan tâm, kiểu gì thì nàng ta chẳng xiêu lòng. Sau đó thì gặt lấy thành quả là cơ thể của tôi, chẳng còn thứ kịch bản nào trên đời còn mùi mẫn và ngu ngốc hơn thế nữa.”

Lại là hiểu nhầm! Theo một chiều hướng khác.

“Tôi…” Tôi gắng gượng đau. “Không có ý đó.”

“Thế thì lạ nhỉ? Tôi có đếm mà.”

“Đếm gì?”

“Từ nãy đến giờ cậu đã nhìn vào ngực trái của tôi năm lần, ngực phải của tôi ba lần và cổ của tôi sáu lần.”

Tôi thề rằng bản thân không hề… à mà bỏ qua vụ thề thốt đi nhé, hình như tôi có nhìn chúng thật.

Nhờ Thùy An tôi mới biết cô nàng này từng chơi thể thao hồi cấp hai. Thế nên cái cơ thể săn chắc, đầy sức sống ấy cứ áp sát vào người tôi nãy giờ, làm sao mà tôi không nghĩ đến những thứ linh tinh trong đầu cho được. Mà nói thật, đôi mắt của tôi thì chưa bao giờ biết nói dối trong mấy chuyện như thế này.

Không phải là tôi muốn biện hộ gì nhưng đây là phản ứng hết sức bình thường của một thằng học sinh cấp ba. Chỉ có điều… cái cách mà Thảo Vy cứ thản nhiên nói huỵch toẹt mọi thứ ra thế này khiến tôi càng thấy trân trọng hơn những lần bị Thùy An làm cho cứng họng, ít nhất thì cô ấy còn biết hai chữ ý tứ được viết như thế nào.

“Đừng có mà nhìn ngực tôi nữa!”

Chắc tôi điên lên mất!

“Sao cậu cứ không nói lý lẽ vậy?”

“Lý lẽ? Được rồi, để tôi nói cho cậu biết thế nào là lý lẽ. Một cô nữ sinh xinh xắn, yêu kiều, ai ai cũng mến mộ, bỗng một ngày thức dậy và nhận ra cái bóng của bản thân như thế này. Nếu là cậu thì phải hành xử ra sao cho hợp lý đây?”

Bỏ qua việc cô ấy tự xem bản thân mình xinh xắn cùng cái mớ tự kỷ kia.

Một nữ sinh trung học với đời sống bình thường, bị vướng vào rắc rối bởi chính cái bóng của mình - thứ chắc chắn không thể tiết lộ với bất kỳ ai. Phần nào đó trong tôi hiểu được vì sao Thảo Vy lại có những hành động bạo lực như thế này.

Đối với cô ấy đây là một loại bí mật sống còn, chỉ cần có một chút cơ hội nhỏ nhoi rằng tôi sẽ đi rêu rao nó khắp phố phường thôi, thế quả là đủ để cô nàng cầm dao kề cổ tôi cho đến hết phần đời còn lại rồi.

“Mà vòng vo tam quốc thế là đủ rồi.” Có vẻ như Thảo Vy lại một lần nữa ấn thứ vũ khí không xác định của cô nàng vào eo tôi. 

“Hoàng Phúc ơi, Hoàng Phúc à.” Cô ấy ngân lấy cái tên tôi như thể là giai điệu của một bài dân ca nào đó. “Tôi cần phải làm gì để cậu chịu ngoan ngoãn giữ lấy bí mật này cho đến ngày tốt nghiệp đây?”

“Để xem nào, cậu sẽ được phép ăn, uống, rên ra ba cái thứ ba láp ba xàm trong lúc tự sướng. Blah blah blah, tuy nhiên, điều duy nhất mà tôi không muốn nó chui ra từ cuống họng của cậu-” Đôi mắt màu tím sáng ấy liếc ngang lấy khuôn mặt tôi sắc hệt một lưỡi dao, như thể đây là lời cảnh báo cuối cùng. “Dù cho không được thông minh cho lắm, nhưng hẳn cậu biết nó là gì rồi phải không?”

Thế này là quá đáng sợ rồi! Phụ nữ thời hiện đại mà ai cũng như này... không sớm thì muộn sẽ lại có thế chiến thứ ba mất!

“Sao không nói gì đi, bộ có ai kề dao vô cổ cậu à?”

Còn ai khác ngoài cô nữa hả?

Mà dù cho có thế, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc phải ngoan ngoãn gật đầu một cái.

Không thể tin được, tính mạng của tôi lại có ngày lại phải phụ thuộc vào sự tùy hứng của một người thiếu nữ như thế này.

“Tốt.” Thảo Vy đứng dậy, phủi tay vài cái trên vai áo. “Cứ như thế từ đầu thì tôi đâu cần phải tốn công như này.”

Như được ân xá, tôi hoảng hốt đứng lên, vội vàng cúi xuống nhìn phần eo - nơi bộ áo sơ mi trắng của mình xuất hiện một cái lỗ nhỏ xíu, xung quanh nó lúc này lộ ra vài vết xám lem luốc.

Đó là một màu sắc rất quen thuộc, thứ không thể thiếu trong cuộc đời của bất kỳ người học sinh nào.

Những nét chì!

Điều đó có nghĩa là… nãy giờ tôi bị đe dọa bằng một cây bút chì… Một cú lừa quá đau và chẳng còn gì đáng xấu hổ hơn như thế này.

Tầm nhìn của tôi bỗng nhiên thay đổi, từ trên mặt đất trở thành mặt hồ.

Phải công nhận rằng đó là một cách diễn tả tệ hại, tầm nhìn không tự nhiên mà thay đổi.

Nhưng người quan sát thì lại khác...

Mặt hồ ngày càng tiến gần trong tầm mắt của tôi hơn, cùng với bước chân loạng choạng do mất thăng bằng, cơ thể tôi dần hòa vào dòng nước. Vùng vẫy một lúc theo bản năng, cho đến khi nhận ra mực nước ở đây không cao lắm thì tôi mới bình tĩnh lại mà nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra.

Tôi đã bị người thiếu nữ đằng kia đạp xuống mặt hồ.

Cô bạn cùng lớp nhìn xuống tôi từ trên bờ, trên tay vẫn còn đang xoay cây bút chì đã gãy ngòi như thể đó là một thứ vũ khí vô cùng nguy hiểm. 

Từ góc nhìn của tôi dưới làn nước, ánh sáng mặt trời lấp lánh phản chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của cô ấy, tạo thành những tia sáng màu cam lung linh, nhưng không làm giảm đi vẻ sắc lạnh trong ánh mắt cô. Khung cảnh kiểu này khiến cho sự tồn tại của Thảo Vy lúc này hẳn là nên được hình dung bằng câu từ.

Khùng quá là khùng! 

Nhân tiện thì mới chưa đầy hai giây, vậy mà tôi đã tìm ra được một tình cảnh xấu hổ hơn nữa của bản thân.

“Cô có vấn đề về thần kinh à?” 

“Có thì sao? Miễn là cậu tuân thủ hứa hẹn trước đó.” Thảo Vy hơi cúi xuống, cầm lấy chiếc cặp ở trên hàng ghế lên. “Điều này hẳn là sẽ giúp nó hằn in trong bộ óc tí hon của cậu lâu hơn một chút.”

Vậy mà còn buông lời miệt thị tôi.

“Kh-kho…”

Tôi còn chưa kịp nói hết câu thì người thiếu nữ trước mặt cứ thế quay người rời đi. Sự phớt lờ này… cứ như thể tâm tình của tôi lúc này chẳng đáng để cô nàng bận tâm đến vậy.

Thì ra cảm giác bị từ chối là như này.

Có lẽ…

Chỉ là có lẽ thôi. Thảo Vy là một con quỷ đích thực - người sẽ xé xác tôi nếu còn dám tiến lại gần.

Nhìn kiểu nào thì phương án khả dĩ nhất mà tôi có thể lựa chọn bây giờ là làm theo lời cô ấy. Mà ngẫm lại thì chúng tôi cũng chẳng thân thiết đến thế.

Cũng dễ hiểu mà thôi, chuyện này vốn dĩ chẳng liên quan gì đến tôi cả.

Cơ mà…

Tự nhiên lại nhớ tới chương trình TV yêu thích ở nhà ghê, bây giờ hẳn là nó phải đang phát sóng rồi… mà bản phát lại trên mạng thì chất lượng lúc nào cũng tệ đến phát hãi.

Dẫu sao, kén chọn quá cũng không phải là thói quen gì tốt đẹp cho lắm.

Thế là tôi bắt đầu chống hai tay xuống đáy hồ, dò tìm những mảng bùn mềm để tránh bị lún vào.

“Mong là sáng giờ không có ai xả rác vào đây.” 

Khi đã cảm thấy đủ an toàn, tôi từ từ đứng dậy, đưa ánh mắt nhìn về phía tòa nhà cao tầng đằng xa - nơi mặt trời đang rụt rè ẩn mình sau lớp bê tông lạnh lẽo. Những tia nắng mỏng manh từ đó vẫn còn cô gắng rọi xuống nơi đây.

Vịt, ghế đá, hàng cây… Ánh sáng làm cho mọi vật thể xung quanh tôi lúc này đều đang thể hiện cái bóng của riêng mình, đó như là một lẽ thường của hiện tượng trong cuộc sống, hiển nhiên tới mức không một ai bận tâm đến nó trong từng bước di chuyển.

Nhưng quan điểm của Thảo Vy lại không như thế.

Tôi tiến dần về phía bờ hồ, quần áo ướt sũng cùng lực cản của nước khiến cho chuyển động có đôi phần chậm chạp.

Những bước đi của người thiếu nữ phía trước có lẽ không nặng nề như tôi lúc này, nhưng ngập tràn lo âu, bởi lẽ từng khoảng thời gian trôi qua tiếp theo sẽ là vô vàn biến cố có thể xảy ra với cái bóng của cô ấy.

Tôi có thể hiểu được tâm trạng này, tôi hiểu rất rõ…

Hắng giọng một cái, tôi hét thật to.

“NGUYỄN TRẦN THẢO VY.”

Cô bạn học cùng lớp của tôi, người vẫn chưa đi xa hẳn là có thể nghe thấy.

Chân phải và trái của tôi lặp lại động tác đi nhanh hơn, biến nó thành chạy. 

Từng giọt nước thấm trong quần áo tôi văng ra khắp nơi trong lúc hướng về con đường phía trước. Cái bóng của tôi bắt đầu giao qua bóng của từng cái cây được trồng song song hai bên, trông như đang bị chặn lại bởi chúng. Nhưng trong suốt quá trình, nó vẫn luôn theo sát chủ nhân của mình, chưa từng bị bỏ lại phía sau. 

Đó là chân lý giản đơn mà thiết thực nhất - cái bóng luôn gắn liền với chủ thể. Và nó không nên, không bao giờ nên bị tách rời khỏi ta.

Tôi muốn Thảo Vy hiểu điều đó.

Tôi muốn truyền đạt đến cô ấy như thế.

Nhưng lại chẳng tài nào tìm ra cách nào để diễn tả. Vì vậy, tôi chỉ biết cắm đầu mà tiếp tục chạy.

Chạy và chạy, băng băng trên quãng đất nâu. Hòn đá ven đường, cọng cỏ dưới chân… cứ có cảm tưởng như chẳng thứ gì trên cõi đời có thể cản được bước chân của tôi vào thời điểm này nữa.

Bất khả chiến bại cho tới khi có thể bắt kịp dáng hình của người thiếu nữ kia.

“Chiến binh thời trung cổ hả? Không thể tham chiến nếu chưa hét lên tên đối thủ của mình?” 

Thật ngạc nhiên khi mặt Thảo Vy vẫn không hề biến sắc trước dáng vẻ ướt nhẹp hiện tại của tôi.

Gọi là quỷ cái cũng không ngoa.

“T-tham… hộc… tham chiến?” 

Tôi có phần hơi thở dốc sau cái giai đoạn Adrenaline rất là không có tình đồng chí mà dứt áo bỏ đi, để lại tôi đơn thân độc mã đối diện với cô nàng này.

“Nói cho cậu biết trước, vật giá dạo này leo thang nên tôi phải đợi tới cuối tháng có chương trình giảm giá mới mua chúng được. Mà chắc phải đổi kế hoạch rồi.”

Tôi chẳng hiểu nổi cô nàng này đang nói về vấn đề gì.

“Dạo đầu thế chắc đủ rồi, đập nhau nào!” Thảo Vy dốc ngược chiếc cặp của mình xuống.

Ban đầu là cuốn sách Toán và Sinh học - hai môn mà chúng tôi có tiết hôm nay, sau đó, từ ngăn cặp tuôn ra thêm một loạt bút chì đủ loại. Những chiếc bút gỗ thân quen với lớp sơn bóng mượt xen lẫn những cây bút chì kim gọn gàng, một vài chiếc còn được trang trí bằng họa tiết hoa lá hoặc nhân vật hoạt hình. Chúng rơi xuống, lăn tròn trên nền đất, từ đó tạo ra vô vàn tiếng lách cách vang lên như một giai điệu hỗn loạn. 

Nếu còn cách nào để miêu tả tóm gọn hơn, thì hẳn là vừa có cả một cửa hàng văn phòng phẩm bị trút xuống đây vậy

“G-gì đây?”

“Vũ khí của tôi, nếu cậu không có thì tôi có thể cho cậu mượn.” Người thiếu nữ liếc xuống đống vật dụng trước mặt.

Nhìn lấy từng đầu chì được chuốt cho nhọn hoắc, như một phản xạ có điều kiện, tôi bất giác dùng tay che lấy phần eo.

Thật là…

Tôi dần cảm thấy hối hận khi lỡ hít thở chung bầu không khí với người con gái này.

“Tôi không cần vũ khí… mà cậu cũng đừng dùng chúng.”

“Cậu muốn tay đôi à? Không được, tôi quen xài vũ khí rồi, sát thương cao hơn nhiều.”

Đám “vũ khí” kia vẫn còn đang lăn dưới chân cả hai.

Rốt cuộc thì cô ấy muốn gây thương tích cho tôi đến mức độ nào vậy?

“Tôi thật sự có cách giúp cậu.”

“Xin lỗi vì đã hiểu nhầm ý cậu, thì ra không phải là song phương, cậu chỉ muốn bị đập từ một phía.” 

Kinh nghiệm thương đau tầm vài phút trước khiến tôi không muốn chần chừ trong việc hồi đáp cái cô nàng “nói là làm” này nữa. Thế nên tôi đành cởi nút cổ áo của mình ra.

“Làm cái gì v…” 

Thảo Vy không thể nói hết câu, đúng như tôi dự đoán.

Cái cổ của tôi - phần luôn được che dấu thông qua lớp áo lộ ra những chiếc mang cá. 

Chúng đang cử động, tựa như hô hấp.

Hệt như của một con cá.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận