Câu lạc bộ Anti Nhân Vật...
Roxy Foxy Kiều Kiều
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1

Chương 9.5: Lời cảm ơn từ nhân vật chính

0 Bình luận - Độ dài: 2,080 từ - Cập nhật:

Từ sau sự kiện vụ ghép ảnh gây chấn động cả cao trung Kamiyama đến nay đã được một tuần, mọi thứ đã trở về đúng với quỹ đạo ban đầu của nó. Không còn những lời xì xào, bàn tán về vụ scandal của vị hội trưởng hội học sinh hoàn hảo này nữa mà tất cả đã êm ả, chẳng ai buồn nhắc lại nhờ sự ứng biến xuất thần của Abe Mitsuru. Xong đã có một thứ thay đổi, đó chính là câu chuyện đi đóng tạp chí người lớn của tên nhân vật chính đã truyền cảm hứng với mọi người, khiến từ thầy cô đến bạn bè đều đối xử đặc biệt hơn.

Câu lạc bộ Anti Nhân Vật Chính như ăn một cú vả đau điếng vào mặt vì pha tự huỷ có tiếng mà họ làm ra, đưa Mitsuru đến tầm ngắm được mọi nơi chủ ý. Và như một hệ quả tất yếu, vụ ghép ảnh đã đưa cả tên tuổi hắn ta vang danh ra các ngôi trường khác xung quanh khu phố và cả trên truyền thông về một nam sinh đầy nghị lực nhưng vẫn chấp nhận làm công việc bẩn thỉu để cứu mẹ. Các nữ sinh trong trường đều trở thành fan cuồng của gã nhiều hơn và cả danh tiếng bên ngoài cũng lan rộng, kể ra việc với khuôn mặt đẹp trai của hắn và câu chuyện này đã được giới truyền thông chú ý.

Trong phòng câu lạc bộ Anti Nhân Vật Chính lúc này, tên ái kỷ đầu quăn Kirigaya Makoto đang cầm một cuốn tạp chí thời trang mà cậu đã mua từ cửa hàng tiện lợi. Bàn tay cậu nắm chặt lấy mép tạp chí rồi nghiến răng, như không thể tin được sự việc kia lại có thể diễn ra rồi cất tiếng:

“Cái khỉ gì thế này…”

Thấy tên Makoto đang cay cú như thế, bên Shindou với Maho cũng tiến lợi gần chỗ bàn chính để hóng chuyện. Ở khu vực bàn làm việc bên phía góc phải, Hachiman đang ngồi yên lặng đọc sách mà không quan tâm đến tụi kia. Sau vụ scandal chấn động cả trường kia, cậu vẫn quyết định ở lại câu lạc bộ này thêm chút nữa để có thể kiềm chế và quản lý mấy trò ngu của tụi nó. Sự việc lần trước suýt nữa đã khiến cả nhóm bị đuổi học nếu không nhờ tài năng diễn xuất đỉnh cao của tên nhân vật chính, xem xét lại cũng là may mắn khi hắn chấp nhận cứu câu lạc bộ.

Maho và Shindou đứng bên cạnh Makoto, mắt liếc lên cuốn tạp chí rồi há hốc cả khoang miệng với những gì họ chứng kiến. Ở ngay trang bìa hiện ra khuôn mặt của kẻ họ ghét nhất, tên mà họ đã thất bại khi hạ bệ đó chính là Abe Mitsuru. Tệ hơn nữa hắn ta không phải lên tạp chí như ảnh ghép đợt trước mà đã chính thức bước chân vào sự nghiệp người mẫu, được quảng cáo cho các nhãn hàng lớn dựa vào câu chuyện của mình.

Hình ảnh Mitsuru với khuôn mặt đẹp trai rạng ngời, khí chất tự tin được in rõ nét trên trang nhất. Hắn mặc một bộ vest lộng lẫy và thanh lịch, trên tay cầm lọ nước hoa mà hắn quảng cáo cho nhãn hàng chính là nước hoa Dio. Sắc mặt Makoto tái mét, răng nghiến kèn kẹt cay cú khi chẳng hề ngờ vụ ghép ảnh lại đẩy hắn được cả hãng nước hoa nổi tiếng mời về làm quảng cáo. Chưa hết hắn còn bắt đầu thử sức với sự nghiệp người mẫu ảnh và đang trên đà đi lên, khiến cả đám rơi vào khủng hoảng kinh tế. Makoto ném cuốn tạp chí lên bàn rồi cất giọng:

“Hắn… được cả hãng nước hoa Dio mời về làm đại sứ luôn đấy!?”

“Hắn còn lên cả livestream và trở nên nổi tiếng khắp mạng xã hội với hashtag #MainVượtNghèo rồi này!!!”

Maho lấy điện thoại ra lướt instagram rồi hét toáng lên, những gì họ đang làm để cố gắng hạ bệ Mitsuru Abe cuối cùng lại thành công cốc. Hắn hiện đã nổi tiếng toàn cõi mạng xã hội, không ai là không biết danh tiếng của hắn cả từ các ứng dụng lớn nhỏ. Shindou cũng đang cầm điện thoại lướt để xem thông tin, như đã nắm bắt được hết mọi thứ cậu đút điện thoại vào túi rồi nói với sự bất lực:

“Hắn đã vượt qua giới hạn nhân vật chính rồi. Giờ hắn là thương hiệu quốc gia.”

Hachiman khẽ đưa mắt về phía ba đứa bạn đang phàn nàn ở ngoài bàn, cố nắm bắt những gì xảy ra xong cũng biết được hết qua phản ứng tụi kia và hình bóng nam thần quen thuộc trên cuốn tạp chí nãy. Cậu cũng cảm thấy tiếc cho kế hoạch của tụi câu lạc bộ, chả hiểu chúng nó cố đến thế để làm cái gì. Mà suy cho cùng cái kế hoạch này cũng mất não ngay từ đầu, chả ai đủ nhìn xa để nghĩ đến hậu quả nó mang lại cả. Họ chỉ nghĩ đơn giản là ghép vào tạp chí người lớn sẽ huỷ hoại danh tiếng hắn, đâu ai biết nó sẽ là bệ phóng đưa nhân vật chính vươn xa.

Khẽ thở dài lấy một tiếng, Hachiman cũng chẳng buồn quan tâm nữa rồi dán mặt vào sách đọc tiếp nội dung đang dở thì bỗng từ bên phía cửa phòng phát ra tiếng “cạch” một cái. Từ bên ngoài là hình bóng quen thuộc diện lên mình bộ đồng phục chỉnh tề cùng với khuôn mặt đẹp trai như sao hạng A, chính là tên “nhân vật chính” mà họ luôn muốn hạ bệ. Abe Mitsuru nhẹ nhàng đi vào, nở nụ cười tươi rói như quảng cáo kem đánh răng rồi nhìn cả đám xong nói với giọng điệu tràn ngập vẻ khiêu khích:

“Xin chào… các anh hùng phản diện thân mến.”

“Ối!? Hội trưởng!?”

Makoto nghe xong giật bắn cả người, vội quay lại xong vẫn cố che đi cuốn tạp chí đang được vứt trên bàn. Maho cũng rút gậy phép đồ chơi của mình ra thủ thế kiểu chuunibyou, cô gằn giọng rồi quát:

“Đến để khẩu nghiệp tụi này à thằng kia!?”

Trước mặt Mitsuru, ba thành viên chủ chốt của hội phá hoại của câu lạc bộ Anti Nhân Vật Chính đều tiến vào trạng thái đề phòng như thể tên đó sắp làm gì đó nguy hiểm lắm dù thực tế hắn vẫn ra vẻ hiền lành như vậy. Hachiman vẫn là người duy nhất chẳng hề để tâm đến vụ này mà cứ dán mắt vào sách, chỉ khẽ thở dài ngao ngán rồi bình luận một cậu:

“Vào nhà người ta nhớ gõ cửa, dù anh là nhân vật chính…”

“Anh đến đấy làm gì?”

Shindou tiến lên vài bước đi qua chỗ bàn làm việc rồi đối diện thẳng với Mitsuru, cặp mắt vô hồn của cậu như đang thăm dò tên hội trưởng sau khi hắn đến đây. Ánh mắt của hai kẻ thông minh đối diện nhau, như đang chuẩn bị bước vào một cuộc chiến trí tuệ. Rồi tên nhân vật chính bỗng nhiên nhắm mắt lại, mỉm cười nhẹ bâng xong chấp tay lại với một thái độ thân thiện rồi cất giọng:

“Tôi đến để… cảm ơn.”

“…Hả?” 

Makoto sững người, mắt trợn trừng lên không thể tin được gì hắn vừa nói. Cả con nhỏ Maho bên cạnh cũng phản ứng hệt vậy, xong tay vẫn run run đưa cây gậy hướng đến chỗ Mitsuru để hù doạ. Chẳng hề để tâm đến thái độ của bọn họ, Mitsuru khẽ gật đầu rồi cúp gập người xuống. Tay phải anh đặt lên ngực, nói như thể đang biết ơn lòng tốt của câu lạc bộ xong ẩn chửa trong đó là sự khiêu khích:

“Nếu không có mấy bức ảnh đó…”

Đồng tử Mitsuru hé mở ra, ánh mắt sắc lại quan sát cả đám rồi từ tồn nói tiếp:

“Tôi đã không bộc lộ được khía cạnh ‘con người đầy đau khổ’ của mình. Và cũng không thể… lọt vào mắt của mười hai nhãn hàng trong vòng bốn tám tiếng.”

“Anh gọi đó là cảm ơn à!? Cảm ơn kiểu gì mà như tát vào mặt tụi tôi vậy!?”

Hachiman ném quyền sách lên mặt bàn, tuy không muốn quan tâm vào mấy vụ ngớ ngẩn kiểu như này xong cậu cũng không ưa trước thái độ khinh khỉnh của Mitsuru. Cả Shindou đang ở phía đối diện cũng khó chịu, tuy có chút nể phục vì lật bài được họ xong cũng chẳng mấy thiện cảm với vẻ tự mãn của hắn hiện giờ rồi nói:

“…Và anh còn đem ảnh bọn tôi ghép để làm portfolio truyền thông cá nhân?”

“Tôi chỉ đơn giản là biết tận dụng năng lực của kẻ thù để đẩy bản thân lên thôi. Các cậu ghép tôi… nhưng lại giúp tôi nổi bật hơn bất kỳ bài diễn văn nào.”

Dứt lời tên “nhân vật chính” ngẩng đầu lên, anh đưa mắt quan sát qua một vòng về thái độ của cả bốn thành viên rồi mỉm cười. Với Abe Mitsuru, cả bọn chỉ là trò giải trí không hơn không kém trước mặt anh. Theo quan điểm cá nhân của tên này, chỉ khi có phản diện thì nhân vật chính mới có thể thể hiện được hết vai trò của mình. Vai trò của phản diện cơ bản là giúp họ toả sáng, giúp họ thể hiện hào quang của mình. Anh ngừng một chút rồi mở mắt ra, cặp đồng tử mang sắc xanh lam quét qua cả đám rồi vui vẻ nói:

“Nên một lần nữa… Cảm ơn vì sự ghét bỏ của các cậu. Nó có giá trị truyền thông cao hơn bất kỳ thứ tình bạn nào khác.”

Cả căn phòng chặt lặng thinh, im bật sau lời khiêu khích của ngài “nhân vật chính” tối cao. Hai đứa bốc đồng nhất là Makoto với Maho thì cay cú, vẻ mặt nhìn như sắp sửa lao vào xử tử Abe Mitsuru đến nơi. Shindou thì đặt tay lên trán, lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán. Hachiman thì nhìn về phía trần nhà, tự hỏi sao mình lại sống ở cái thế giới quái đản này. Tên ái kỷ Makoto khẽ rít qua các kẽ răng mình, nổi cả gân trán rồi nắm chặt tay với vẻ bực dọc:

“Tôi chịu không nổi nữa rồi… cho tôi đấm hắn một cái được không?”

“Hay tụi mình… dán mặt hắn vào tạp chí… giáo dục giới tính lần nữa?”

Maho gầm gừ nói, đập gậy phép lên tay còn lại kêu vang lên những tiếng “bôm bốp” với thái độ ấm ức. Cô định lao lên gõ đầu hắn một cái bằng cây gậy phép đồ chơi chân truyền của mình nhưng Shindou đã giơ tay ra hiệu chặn lại khiến cô phải cố nén cơn tức. Hachiman thì nhìn về phía tên hội trưởng, tông giọng khàn khàn của cậu cất lên với sự khó hiểu trên nét mặt khi không biết rõ con người này thật sự phức tạp như nào:

“Anh đúng là nhân vật chính kiểu mới… không cần chiến thắng bằng sức mạnh mà dùng sự ghét bỏ làm vũ khí.”

“Thế mới gọi là main thời đại mới. Tạm biệt nhé, những kẻ phản diện đáng yêu của tôi.”

Mitsuru đưa tay chỉnh lại cà vạt đeo trên cổ áo rồi tiến về phía cửa, vẫn nói với tông giọng bình thản xen lẫn sự ranh ma và khiêu khích như thường lệ. Cửa phòng đóng rầm lại một cái, để lại cả căn phòng sắc mùi thất bại lẫn tổn thương trí tuệ khi đối diện với tên nhân vật chính này. Sau vụ này, cả nhóm quyết định tạm nghỉ một tuần và sẽ không phá “nhân vật chính” nữa cho tới khi họ kiếm được quả kế hoạch khôn ngoan hơn. Câu lạc bộ Anti Nhân Vật Chính lại thảm bại và tên tuổi của Abe Mitsuru đã vươn cao hơn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận