• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1

Chương 07: Đừng có tin vào mấy tấm ảnh ghép tràn lan khắp nơi

0 Bình luận - Độ dài: 7,835 từ - Cập nhật:

Sáng sớm tại cao trung Kamiyama, hôm nay không khí dường như khác hẳn với mọi ngày. Ở gần khu vực bảng thông báo trên trường, các học sinh túm lại gần như đang xem thứ gì đó được dán ở đây. Từng người đều mang trong mình ánh mắt tò mò và sự hiếu kỳ, cứ dán mắt về phía thứ được đưa ra trên vùng bảng kia. Nó hoàn toàn không phải một thông báo đột xuất nào đó được các thầy cô đưa ra cho các học sinh trong trường đến nỗi mọi người phải trò chuyện rôm rả như vậy, thứ được hiện lên nguy hiểm hơn rất nhiều.

"Trời đất ơi, hội trưởng lên bìa tạp chí 18+ kìa..." 

"Không thể tin nổi mà... nhưng nhìn mặt ảnh hợp đến kì lạ luôn ấy..."

Từng lời bàn tán của các học sinh khác đều vang lên, mỗi người đều đưa ra quan điểm của mình về thứ giữa bảng trắng. Đó là kế hoạch chỉ có những sinh vật có IQ thấp bậc nhất mới có thể nghĩ ra, là trò của tụi câu lạc bộ Anti Nhân Vật Chính. Hiện lên trên màn hình bảng phẳng phiu chính là tấm ảnh ghép vô cùng bậy bạ và vi phạm nguyên tắc cộng đồng của hội trưởng Abe Mitsuru được hiện lên với cơ thể sáu múi săn chắc đầy gợi cảm. Tụi câu lạc bộ đã thật sự làm tới khi dám phát tán bức ảnh này, bất chấp hậu quả.

Cùng lúc đó là thời điểm hội trưởng hội học sinh toàn năng, Abe Mitsuru đến trường. Anh đi vào vẫn với phong thái bình tĩnh, chững chạc như thường lệ. Khuôn mặt đẹp trai với nụ cười làm lay động biết bao nhiêu thiếu nữ càng nổi bật hơn giữa đám đông, thấy cả bọn đều đang nói về vụ gì đó và tập trung đông đúc ở đấy nên tay hội trưởng đã tiến đến. Với chức vụ của mình anh bình thản được đám đông nhường chỗ và đi qua họ, tiến đến gần sát bảng.

'Cái này là...'

Đập vào ánh mắt của Abe Mitsuru chính là tấm ảnh bản thân được ghép bằng deep fake với tư thế hết sức khiêu gợi, khiến não bộ anh phải bất ngờ đôi chút và xử lý thứ thông tin này. Chưa kịp hoàn hồn lại về những gì đang diễn ra thì anh đưa mắt về phía bên cạnh, một cô gái với mái tóc đen dài óng mượt đang đứng trước bảng cùng cặp mắt sững sờ. Đó là hội phó Yuri và cô như hồn bay phách lạc khi chứng kiến bức ảnh này rồi không nói nên lời.

Tên hội trưởng chưa kịp phản ứng gì thì Yuri đã nhận ra anh rồi quay lại, mắt cô đang rưng rưng như chuẩn bị chực khóc. Rồi chưa kịp phản ứng, một lực cực mạnh đã táng thẳng vào mặt anh kèm theo âm vang "chát" mạnh. Nó đến từ bàn tay phải của Yuri và cô đã mất bình tĩnh rồi tát thẳng lên gò má anh khiến nơi ấy in vết dấu bàn tay đỏ hỏn.

Đôi mắt tưởng như tĩnh lặng và hiền dịu của Yuri rớm lệ, rồi cô nói với tông giọng xen vào sự tức giận:

"Đồ ngốc!!! Hội trưởng là tên đại ngốc!!"

"Yukinoshita...?" Mitsuru bình tĩnh đáp, tay chạm nhẹ lên má mình. Ánh mắt xanh lam màu sapphire của anh mở lớn.

"Anh nghĩ cái gì mà lại để mặt mình ở trên cái thứ đó hả!? Em tin tưởng anh là người đúng đắn, là người mà cả trường ngưỡng mộ!!"

Giọng Yuri lạc đi vì tức giận, cặp mắt long lanh như sắp tuôn giọt lệ ra. Các nữ sinh xung quanh cũng rất sốc, còn bọn nam sinh thì cười khúc khích như thể được mùa vì tên nam chính mà họ ghen tị đã bị nữ thần hoàn hảo tát một cú đau điếng. Yukinoshita Yuri vốn bình thưởng rất hiền lành, tử tế và tốt bụng xong cô cũng có một điểm yếu là quá ngây thơ.

Với Yuri, Mitsuru giống như một chàng trai hoàn hảo mà cô ngưỡng mộ và tin tưởng tuyệt đối. Vậy nên, khi có sự kiện một tấm ảnh được lan truyền với tốc độ chóng mặt vào sáng nay thì cô cũng bị cuốn theo chiều gió. Cùng với suy nghĩ có phần non nớt và nhẹ dạ của mình, cô tưởng hội trưởng mình luôn yêu quý lại đi đóng tạp chí đen thật. Đó là một cú đánh giáng vào niềm tin của Yuri khiến cô sốc nặng và do đó đã bốc đồng tát vào mặt anh.

Tà áo Mitsuru khẽ đu đưa trong gió, anh đã làm việc chung với Yuri ở hội học sinh từ lâu để đủ hiểu tính cô như nào. Xong bản thân tay hội trưởng cũng chả trách móc, còn buông lời trêu chọc một câu:

"Anh không làm. Nhưng... xem ra ai đó đã giúp anh khai thác một khía cạnh mới của thương hiệu cá nhân rồi."

"Cái... gì cơ ạ?" 

Yuri há hốc mồm, chẳng thể tin được những lời mà bị tiền bối mình hâm mộ vùa buông ra. Mitsuru còn đưa tay lên chỉnh lại cà vạt, chẳng có vẻ gì là hoảng loạn đến mức mất tự chủ khi nhìn thấy tấm ảnh kia. Anh chỉ hơi bất ngờ phút đầu xong giờ đã hiểu tình hình, biết được kẻ nào đã làm trò này rồi thản nhiên đáp:

"Tạp chí ấy thật ra phối cảnh khá ổn. Khuôn mặt anh đẹp trai thế này đủ để dùng làm hồ sơ gửi cho các công ty giải trí được rồi."

"Vậy cái ảnh... tạp chí đó... là thật đúng không ạ!?"

Những lời nói vừa nãy của Mitsuru như lại đổ thêm dầu vào lửa, càng khiến cho Yuri run hơn. Không biết do cố tình hay vô ý mà tên này càng nói thêm cho sự việc tăng mức độ nghiêm trọng, khiến cho Yuri đã ngây thơ tin vào vụ này giờ còn ngu ngốc hơn khi tưởng nó là ảnh thật.

"Em tin anh là người đúng đắn cơ mà!! Em... em thất vọng về anh lắm!!!"

Dứt lời cô nàng quay đầu chạy đi, mặc kệ cho Mitsuru đang định gọi lại. Đôi gò má Yuri đỏ bừng khiến cô phải lấy hai tay che, chắc hẳn do ngại vì thấy tấm ảnh đáng xấu hổ đó hoặc mắc cỡ khi vừa tát xong hội trưởng yêu quý của mình nên cô mới vậy. Những học sinh khác có đứa ghen tị với danh tiếng của Mitsuru thì hả hê, có đứa thì hoảng hốt vì nay cặp đôi đẹp nhất trường lại xảy ra lục đục. Xong Mitsuru vẫn bình tĩnh đến lạ, anh đặt nhẹ tay lên ảnh và khẽ lẩm bẩm:

"Ánh sáng chỉnh tốt phết. Tông da blend khéo thật. Không ngờ mình lại có thể đẹp theo kiểu... AV Nhật truyền thống như này."

Trong lúc tên Mitsuru đang tự chiêm ngưỡng và tự luyến trước vẻ đẹp quá đỗi hoàn mĩ của mình dù chỉ là ảnh ghép thì âm vang bước chân trầm thấp vang lên từ sau khiến anh bất ngờ quay lưng lại, cả đám học sinh cũng phải lùi ra như có một luồng sát khí tiến đến. Đằng sau Mitsuru là một cô gái với mái tóc mang sắc nâu đỏ ánh đồng được buộc đuôi ngựa cao, đôi mắt sắc sảo và lạnh lùng ẩn sau gọng kính mảnh màu bạc càng làm toát lên sự nghiêm túc của cô. Cô gái này mặc đồng phục với áo blazer và sơ mi chỉnh tề, trên tay mang theo chiếc băng đeo quen thuộc của hội học sinh.

Reina Tachibana chính là tên của cô ấy, cô là một người khá nghiêm khắc và kỷ luật trong hội học sinh. Hơn nữa Reina còn là thư ký của hội và là bạn thân nhất của Yukinoshita Yuri trong trường, sau khi buổi sáng đến nghe thấy vụ ồn ào ngoài sân thì cô lập tức ra đây. Reina vừa tới gần chỗ Mitsuru rồi cất tiếng, tông giọng cô lạnh như băng xen lẫn trong đó sự nghiêm túc:

"Hội trưởng. Em đã nghe chuyện rồi."

Cô nàng thư ký bước tới, gỡ lấy tấm ảnh khỏi bảng thông báo trước sự ngỡ ngàng của các học sinh. Vừa nhìn lên tấm ảnh, cô khẽ thở dài:

"Trình độ ghép như này... chỉ có thể là trò của bọn rác rưởi đó."

Dứt câu Reina siết chặt lấy tấm ảnh khiến nó nát vụn, cô rõ hơn hầu hết những học sinh khác đang bị dắt mũi tại nơi đây vì biết nó là của lũ nào. Chính là kẻ thù truyền kiếp với bọn họ, câu lạc bộ Anti Nhân Vật Chính. Trong số những kẻ không mấy thiện cảm với lũ ô hợp này thì Reina có lẽ sẽ nằm ở hàng đầu tiên, với một người sống khuôn phép có nguyên tắc như cô thì sự xuất hiện của bọn vô tổ chức này như cái gai trong mắt vậy.

Cô đút tấm ảnh vào trong túi áo, rồi từ từ phân tích chi tiết như thể đã hiểu đó được một lúc sau khi nhìn:

"Và cụ thể tên ghép là thằng otaku stalker hạ cấp đó. Cái kiểu blend lố nhưng tỉ mỉ từng pixel, góc độ sáng thì đúng là nó rồi."

"Ồ... em nhận ra phong cách của cậu ta à?" Mitsuru ngước nhìn trời rồi quay đầu xuống đáp.

Reina liếc sang bên phía hội trưởng của mình, thấy hắn vẫn đang rất bình tĩnh dù đã bị bôi nhọ danh dự. Reina không phải kiểu người ngưỡng mộ và vâng lời Mitsuru như Yuri, cô là kiểu có lý trí và sẵn sàng hành động nếu thấy có gì đó không đúng. Thấy hội trưởng của mình vẫn chẳng có vẻ gì muốn xử lý chuyện, cô gắt giọng:

"Anh đừng có bình thản như vậy chứ!? Cả trường đang hiểu nhầm là anh đóng tạp chí cấp ba kìa!"

"Ừm, nhưng anh thấy hiệu ứng truyền thông lại tốt. Hôm nay số người follow anh tăng bảy trăm người rồi." Mitsuru khẽ nhún vai, mở điện thoại ra bật ứng dụng instagram rồi giơ cho Reina xem.

"...Anh thật sự không thấy xấu hổ à."

Reina bóp trán, cô thật lòng chả hiểu nổi được cái tên này dù đã hoạt động chung với anh được một khoảng thời gian từ cuối năm nhất. Chả có loại người nào khi bị dính ảnh ghép vẫn rất bình tĩnh như vậy được, đã thế còn là vụ bôi nhọ danh dự và nhân phẩm của mình. Chắc chỉ có Mitsuru là được như thế, vẫn bình tĩnh đến lạ rồi phân tích cho cô:

"Có chứ. Nhưng nếu nó giúp lan truyền hình ảnh tích cực của hội học sinh, thì anh hy sinh chút danh dự cá nhân cũng không tệ."

Nói xong Mitsuru nhìn quanh khu vực trường, thấy có mấy chỗ cũng được dán ảnh của anh chứ chẳng phải riêng cái bảng thông báo này. Chứng tỏ vụ này tụi kia làm trên quy mô lớn toàn trường, nếu không phải Mitsuru mà là ai khác chắc hẳn sẽ phát hoảng đến mức nghỉ học cho xem. Xong tên hội trưởng lấy tay xoa cằm, còn tiếp lời thêm như suýt khiến Reina đập đầu vào bảng.

"Mà ảnh này... góc máy còn tốt hơn cả mấy ảnh anh từng lưu."

"...Anh vừa thú nhận là có sưu tầm ảnh 18+ à?" Reina nói với vẻ bất lực.

"Anh nói là từng và giờ anh thành ảnh đó rồi. Này vượt qua mức độ sưu tầm."

Nghe xong câu nói vừa lọt qua tai mình, cô nàng thư ký chỉ biết đứng đờ vài giây. Rồi cô nắm tay đưa trước miệng rồi khẽ ho nhẹ, thôi thì không nên phán xét thú vui cá nhân của tên hội trưởng hội học sinh gương mẫu này. Dù gì nãy Reina cũng thấy được vụ này không phải do Mitsuru cố tình gây nên mà là tụi kia, vậy khi Yuri tát vào mặt anh thì đúng không công bằng cho hội trưởng. Nghĩ xong cô nói với Mitsuru:

"Thôi được. Em sẽ nói lại với Yuri để cậu ấy bớt hiểu nhầm. Còn anh đừng làm gì thêm khiến cậu ấy nghĩ anh là loại 'nam chính bệnh hoạn' nữa đấy?"

"Cảm ơn em. Nếu em ấy có hỏi thì em có thể nói là anh đang thử sức ở nhiều hình tượng."

"Không biết giữa đa tài và biến thái thì Yuri sẽ chọn từ nào..."

Dứt lời Reina quay lưng đi, để lại Mitsuru vẫn đang vờ suy ngẫm về vụ sáng nay. Và từ phía xa, ở trên khu vực ghế gỗ của trường đã có ba gương mặt quan sát từ nơi ấy. Cả ba ngồi trên ghế, trên tay mỗi người cầm một chiếc ống nhòm, tay còn lại đang nhâm nhi từng miếng bắp rang bơ từ hộp mới mua lúc sáng để hóng drama. Nó không ai khác ngoài Makoto, Maho và Shindou, bộ ba phá hoại của câu lạc bộ Anti Nhân Vật Chính.

Ba đứa này đều quan sát hết sự việc từ xa và chúng cũng chính là người gây chuyện, lúc qua khi canh cả trường về hết và chả còn bóng người nào thì họ đều lén dán hết những tấm ảnh ghép mặt Mitsuru vào tạp chí người lớn để làm cho hình tượng hắn sụp đổ. Và có vẻ như nay đã thành công một phần khi chia rẽ cặp đôi nam nữ chính kia làm Yuri tát Mitsuru, cả ba tên đều không giấu nổi sự thích thú trên khuôn mặt.

Makoto là tên mở lời đầu tiên, vừa nhấm nháp từng miếng bắp trong miệng. Tên này nhếch mép hả hê, cười như vừa vớ được vàng rồi nói:

"Ôi trời ơi! Nhìn cái mặt hắn kìa! Không biết là đang sốc hay đang khoái luôn nữa!"

"Nữ thần Yukinoshita tát hắn kìa! Cảnh này phải lưu lại hàng năm cho thế hệ sau học tập!" 

Maho cầm chắc ống nhòm rồi quan sát vẻ mặt như vừa được xả giận sau chuỗi ngày bị khủng bố tinh thần của Mitsuru, cô giờ cười phá lên trong khi miệng vẫn còn ngập vụn bắp rang. Shindou đưa ống nhòm lên mặt ghế rồi gõ laptop, cậu đảo mắt rồi gõ không ngừng trên bàn phím. Là người góp sức lớn nhất vào vụ phá hôm qua, giờ đây cậu phân tích với giọng trầm như thường lệ:

"Camera khu hành lang chính, nhà vệ sinh nữ, phòng trực bảo vệ đã bị tôi vô hiệu hoá tạm thời cả rồi. Dữ liệu gốc cũng chỉnh sửa xong. Giờ chả ai lần ra được đâu, trừ khi tên hội trưởng thuê hacker cao thủ hơn tôi."

Shindou cũng là một người có đầu óc nên cậu ta đã tính toán trước vụ này, để hòng cứu cả đám khỏi vụ sẽ bị kỷ luật và tệ hơn nữa là đuổi học khi bị truy cứu ra. Với khả năng về máy tính của Shindou, vào hôm qua cậu đã hack sập tạm thời tất cả camera ở trường nên cả lũ mới có thể ung dung lộng hành phát tán ảnh bậy bạ trong trường mà không bị nghi ngờ.

Khi đang trong tâm thế chiến thắng trước "nhân vật chính" mà mình luôn chống lại, ba người đều trưng ra vẻ mặt hết sức khoan khoái thì lúc này Hachiman tiến đến. Vẻ mặt cậu mệt mỏi như thể ngày nghỉ bị kéo đi học rồi nhìn ba đứa điên kia trước mặt, trông chúng chả có vẻ gì sợ cả. Tay đẩy nhẹ gọng kính và nhìn xung quanh các toà nhà với vô vàn tấm ảnh trong đấy, cậu chỉ thở dài nói:

"Tôi đã bảo rồi mà. Mấy người có não không thế? Ghép mặt hội trưởng vào tạp chí người lớn, dán đầy trường thì muốn cả lũ bị đuổi học hả?"

"Ê bình tĩnh, có ai thấy gì đâu. Hôm qua tôi canh kỹ lăm, vắng tanh như Tokyo-3 sau Third Impact vậy."

Makoto đáp lại với nụ cười tự tin lố bịch, xem ra tầm này thì Hachiman cũng bất lực chả làm gì được với lũ điên đi dán ảnh người khác như này cả. Rồi thêm cả con nhỏ tăng động Maho xen vào, cô chống tay xuống cằm và nói với giọng điệu mang đậm sự ảo tưởng như bình thường:

"Chúng tôi đã dùng chiêu 'tàng hình ma pháp trận' cấp độ cao nhất rồi. Không ai thấy gì đâu, trừ...ma."

"Tôi hack toàn bộ hệ thống an ninh rồi. Có gắn định vị phát hiện chuyển động và thay luôn băng ghi hình nếu cần. Trừ khi hiệu trưởng biết code riêng tôi dùng thì may ra còn mở được."

Shindou cũng ngắt lời, nói với tông giọng lạnh tanh. Như thể khẳng định rằng mọi kế hoạch hôm qua đã được sắp xếp chỉn chu, lên chi tiết cẩn thận mà Hachiman chẳng hề biết từ trước. Cậu quay laptop về phía Hachiman rồi cho tên nhân vật nền xem màn hình, mọi camera trong trường đều đã bị vô hiệu hoá nên không thể quét được bọn họ.

Cậu chàng mắt kính nghĩ lại cũng thấy đúng, với một người có đầu óc như Shindou thì chắc hẳn khi tham gia vào vụ này cũng phải tính kế từ trước đó rồi. Riêng hai đứa rỗng não như Makoto và Maho thì có thể hành động thiếu suy nghĩ xong tên này lại khá cẩn thận trong mọi hành vi, nên việc làm kế hoạch điên rồ kia mà không có chút tính toán gì là thứ khó xảy ra nhất. Xong vụ này cũng chẳng phải là trò đùa hay ho gì, việc ghép ảnh người khác rồi dán lên khắp trường có thể huỷ hoại người khác thật.

"Mấy người... thực sự nghĩ đây là kế hoạch thiên tài à? Cái này không phải là trò đùa, là vi phạm pháp luật đấy! Mà hơn nữa còn xúc phạm danh dự người khác nữa!" 

Hachiman xoa trán, nói với vẻ bất lực. Mà cậu biết thừa là tụi này sẽ không nghe, và đúng như suy đoán tên Makoto đã cười khẩy rồi đáp lại:

"Xúc phạm gì? Tôi gọi là trả lại công lý. Cái mặt hắn đi đến đâu cũng dáng như đèn sân khấu. Thế giời này cần sự cân bằng ông hiểu không?"

"Nếu ông muốn lo lắng thì lo vụ Yukinoshita đánh người giữa sân trường đi kìa. Kịch tích hơn nhiều." Shindou ngẩng lên tiếp lời, miệng cậu khẽ cười mỉa.

"Tôi không dính đến vụ này, hôm qua tôi đã về sớm rồi. Lỡ có họp kỷ luật hay gì thì đừng có kéo tên tôi vào."

Vào thời điểm chiều muộn hôm qua sau vụ có ngăn cản nhưng không đáng kể từ Hachiman thì cậu đã về sớm và không tham gia vào kế hoạch dán quanh trường của ba lũ kia. Cậu cũng muốn cản tụi nó lại lắm nhưng chúng đông hơn và Hachiman cũng đã làm hết sức có thể, cậu về nhà ngủ để chuẩn bị cho buổi học sáng nay xong cũng nghĩ đến viễn cảnh nay như nào. Ai ngờ ba đứa tụi nó lại làm lố như vậy rồi đã thế còn dán quanh trường nữa.

Hachiman chỉ sợ là sau vụ này thì cả đám sẽ bị đuổi học và trên danh nghĩa là thành viên câu lạc bộ, cậu cũng sẽ bị vạ lây mặc dù chả làm gì. Dù rất cảm kích vì bọn này đã cứu cậu và giúp cho cậu một cuộc sống học đường yên bình nhưng việc nào ra việc đấy. Nếu bị đuổi học thì cũng coi như cuộc sống yên bình được một ngày chấm hết, suy ra là cũng như nhau cả.

Cậu chàng liền lặng im vài giây rồi vắt quai cặp lên vai, rời đi để cho cả ba đứa này tự xử vụ này như nào. Khi cậu chuẩn bị rời thì con nhỏ Maho gọi với theo:

"Tôi sẽ khai là ông đến đây ngăn cản nhưng bị tụi tôi dùng tà thuật câm lặng khoá miệng."

"Kệ bà, tôi vào lớp đây. Nếu ai hỏi thì nói tôi không tồn tại sáng nay."

Hachiman quay gót rời đi để lại ba đứa câu lạc bộ vẫn đang vui vẻ với chiến thắng trong tầm tay, cậu chỉ mong là mọi việc sẽ không dính đến mình sau pha tự huỷ của bọn não tàn kia. Makoto với Maho thì vẫn nhìn nhau rồi cười như điên còn Shindou thì gõ laptop quan sát như thế đang tính kế bước tiếp theo. Họ không nhận ra là từ khoảng cách xa, Mitsuru đã quan sát hết tất cả với phong thái ung dung rồi lặng người rời đi. Họ đều không biết là tất cả là một cơn hỗn loạn vĩ đại và là khởi đầu của một thảm hoạ lớn hơn.

***

Vào giờ ăn trưa, sau buổi sáng hỗn loạn với vụ scandal ảnh ghép lan rộng khắp trường thì có vẻ giờ mọi việc đã yên ả hơn một chút. Xong vẫn không thiếu những lời bàn tán, tiếng xì xào vang vọng lên nơi hành lang về những tấm ảnh đáng xấu hổ kia. Ở trong phòng câu lạc bộ Anti Nhân Vật Chính, bộ ba Makoto, Maho và Shindou đang ngồi quây quanh khu vực bàn tiếp khách để tổ chức bữa tiệc mừng cho chiến thắng của họ. Chỉ trừ Hachiman không tham gia vì phải đau đầu xử lý vụ này xong cả ba vẫn đều sung sướng tới mức phải nở tiệc.

Trên mặt bàn lúc này bày đủ mọi loại đồ ăn vặt rồi cả nước uống, kèm theo đó không thể thiếu là những bản in còn sót lại của tấm ảnh ghép Mitsuru kia. Cả ba người đều nâng những ly nước soda của mình lên, cụng lại ăn mừng với chiến thắng không thể nào đặc sắc hơn dành cho họ. Makoto hả hê bắt đầu câu chuyện, cái khuôn mặt tiêu nhân kia ẩn hiện rõ sự mãn nguyện khi đã trút bỏ được cái gai trong mắt câu lạc bộ.

"Vậy là chiến dịch 'Mitsuru 18+' đã hoàn thành mỹ mãn rồi!!"

"Tôi dán lên cả cửa phòng giáo viên luôn. Bảo đảm cô dạy thể dục nhìn xong là muốn nghỉ dạy ba ngày!" Maho cười khoái chí đáp, nhỏ không nhận ra vụ này nghiêm trọng như nào.

"Tôi đã cài cảm biến nhiệt lên bản tin chính. Mỗi khi có người nhìn quá năm giây, camera sẽ chụp phản ứng."

Shindou nhấp ngụm soda, nói thêm thông tin để cho cả lũ cảm thấy yên tâm. Cậu đã chuẩn bị để xem cả phản ứng của các học sinh khác, như để thêm một bữa ăn tinh thần khác nối tiếp sau vụ này. Cảm giác khi cả câu lạc bộ lần đầu chiến thắng được kẻ thù truyền kiếp của họ bấy lâu nay thật sự là một trải nghiệm khó có thể diễn tả bằng lời, nôm na hơn thì hệt như trúng xổ số vậy. Ba người nâng ly lên cao nữa, đều đồng thanh hưởng ứng:

"Nào, vì sự sụp đổ của hào quang nam chính! Một... hai... ba...CỤNG!!"

Vừa dứt câu rồi ba lon chạm nhau thì bỗng nhiên từ phía ngoài hành lang, những tiếng la hét bất ngờ vang lên khiến cả ba người khựng lại rồi ngoái đầu lại nhìn. Dường như có sự việc hỗn loạn gì đó đã bắt đầu diễn ra ở thời điểm này, chắc hẳn nó là dư âm từ lúc sáng nhưng dựa vào thời điểm ban trưa để bắt đầu khai màn. Ở cái giờ mà toàn bộ học sinh đang nghỉ ngơi sau những tiết học buổi sáng đầy mệt mỏi thì đây cũng là lúc để scandal được tiếp thêm lửa, vụ này khiến cho ba tên kia đồng loạt đứng dậy.

Họ tiến đến khu vực cửa chính và kéo hé cửa, cố nghe xem ngoài vang vọng những gì. Makoto là người đưa mắt ra trước rồi cảnh tượng phía ngoài đập thẳng vào thị giác khiến cậu sốc nặng, cổ họng nghẹn ắng chẳng thể nói nên lời.

Ở phía khu vực ngoài hành lang hiện lên là đám nữ sinh tràn ra như ong vỡ tổ, mỗi người đều tranh giành và lấy những tấm ảnh ghép mặt Mitsuru họ dán đầy trường như thể đó là báu vật. Có đứa tranh giành, xô đẩy lẫn nhau chỉ để có được trong tay mấy bức ảnh ghép đầy tính chân thật đấy. Mọi người đều giành giật nhau rồi những tiếng la hét vang lên:

"ĐƯA ĐÂY!!! TỚ THẤY TẤM ẢNH NÀY TRƯỚC!!!"

"KHÔNG!!! CÁI NÀY LÀ CỦA TỚ!!! TỚ BẮT ĐƯỢC NÓ ĐẦU TIÊN!!"

Một số nữ sinh cứ vươn tay ra đòi lấy tấm ảnh từ người kia, khung cảnh hỗn loạn hệt như những buổi mua hàng giảm giá ở các siêu thị dành cho các bà nội trợ. Có một số đứa lấy được rồi thì nhanh chóng chạy đi, ôm khư khư như vừa kiếm được vàng bạc châu báu rồi cảm thán:

"Cái góc nghiêng của ảnh này rồi như bìa phim lãng mạn vậy á! Đẹp trai quá trời ơi!!"

Mắt ba đứa tròn xoe rồi ngơ ra trước cảnh tượng diễn ra trước mặt, kẻ cả Shindou, người luôn trưng ra bộ mặt lạnh tanh cũng chả trách được sự kinh ngạc. Giọng Makoto bắt đầu run lẩy bẩy, cậu cất lời như thể đang mất hết niềm tin vào cuộc đời:

"...Họ đang tranh giành tấm ảnh ghép của thằng hội trưởng đúng không vậy Shindou?"

"Tôi cũng chưa tính đến vụ này. Nguy cơ phản tác dụng đang ở mức báo động đỏ."

"Vãi nồi!? Bọn này điên hết rồi!?" 

Maho chạy vội ra ngoài hành lang rồi chẳng thể thích nghi nổi liền một mạch đi vào trong, mồ hôi toát ra như thể vừa mới trúng tà xong. Makoto cũng đóng sầm cửa lại, để cho không thấy thứ tà giáo kia hiện lên trước mắt mình. Với đầu óc đơn giản của mình thì tên ái kỷ cũng chẳng lường trước vụ này trong đầu, chỉ nghĩ là việc giáng một đòn cực mạnh sẽ khiến ảnh hưởng của tên hội trưởng bị giảm đi nhưng ai ngờ lại phản tác dụng.

Khuôn mặt với tỉ lệ góc cạnh của Mitsuru vốn dĩ đã quá đẹp trai cộng thêm việc họ ghép vào một cơ thể khoả thân dáng chuẩn sáu múi như nút bấm tự huỷ cho kế hoạch này, không những chẳng dìm được mà còn đưa hắn lên chín tầng mây. Đây là sai lầm quá ngu dốt của bọn họ khi đã lựa chọn tấm ảnh ghép không kỹ và nghĩ chỉ thế thôi sẽ khiến tên kia mất hết vị thế. Ai ngờ tất cả lại bị hiệu ứng ngược khiến đám nữ sinh mê mẩn vì trò chơi khăm này, rồi Makoto chỉ biết nghiến răng cay cú nói:

"Bọn mình... đã tạo ra con quái vật rồi."

"Tôi muốn nộp đơn từ chức vai trò 'đạo diễn kỹ thuật' của dự án này."

Shindou đưa tay lên cằm, chắc hẳn cậu vẫn chưa tính tới mức sẽ bị hiệu ứng ngược này. Chắc đang lo cho khâu chuẩn bị kỹ thuật và hack camera để xoá sạch mọi dấu vết nên khi Makoto đưa ra tấm ảnh kia thì cậu cũng ghép luôn để chuẩn bị phát tán. Cậu cũng có tính đến trường hợp đám nữ sinh sẽ bị mê hoặc bảo cái "hào quang nhân vật chính" kia nhưng ai ngờ đâu nó diễn ra thật, ban đầu cậu cũng tính sẽ chọn tấm ảnh khác để dễ bôi nhọ hơn nhưng chỉ có cái kia là khớp với người thật.

Maho khuỵu gối xuống rồi ôm đầu, la hét thảm thiết trong sự cay cú khi thấy kế hoạch vĩ đại của nhóm đã bị phản lại rồi gào lên:

"Không!!! Tụi nó đang hợp thức hoá ảnh ghép rồi!! Đám nữ sinh đã chuyển từ nghi ngờ sang cuồng tín rồi!!"

"Chẳng lẽ ngày tàn của câu lạc bộ Anti Nhân Vật Chính là đây?" Shindou nói với tông giọng trầm thấp như thường lệ nhưng vẫn chẳng thể giấu nổi nét ngỡ ngàng.

Thấy hai đứa đồng đội của mình đang có vẻ như bất lực trước vụ này, tưởng những scandal sẽ làm người khác rơi xuống đáy xã hội ai ngờ lại là bàn đạp giúp tên nhân vật chính kia có thể nổi tiếng hơn. Makoto cũng không mấy gì vui với những gì diễn ra ở ngoài hành lang, đây không phải là cảnh tượng mà họ hằng mong đợi. Rồi bất chợt não bộ của tên ái kỷ này nhảy sổ rồi giơ tay phát biểu:

"Khoan đã. Chúng ta vẫn còn... phương án D."

"Phương án D!?" Cả hai người kia đồng thanh đáp lại.

Bàn tay Makoto khẽ nắm chặt, cậu giơ lên với ánh mắt quyết tâm rồi hùng hồn tuyên ngôn cho cả nhóm:

"D là Dirty Old Man, chúng ta đã quá sai lầm khi xử lý truyền thông bằng mấy tấm ảnh chuẩn đó! Giờ phải cho hắn trở thành ông chú thì may ra mới khiến đám nữ sinh đó không vây quanh được!!"

"Dẹp đê!!"

Nghe thấy thằng bạn mình phát biểu mấy câu đần độn như vậy khiến Shindou và Maho lại cay cú hơn rồi sút văng Makoto bay về phía cửa, kế hoạch của bọn họ xem như đã thất bại toàn tập. Còn về vụ gỡ gạc lại tí danh dự để cho họ chiến thắng thì từ từ rồi lên chiến lược tiếp cho mấy vụ phía sau.

***

Hachiman đi dọc hành lang sau bữa ăn trưa, trên tay cậu cầm hộp sữa đậu nành vừa mới mua từ căng tin xong. Não cậu vẫn căng ra để nghĩ cách xử lý về vấn đề này, vụ mà bọn câu lạc bộ phát tán ảnh ra khắp trường thì hơi quá thật. Dù cậu không trực tiếp tham gia nhưng việc để cho lũ kia dán ảnh Mitsuru khắp trường một phần cũng là lỗi của cậu khi không cản tụi nó lại, vậy nên Hachiman dự định sẽ đi thu gọn một thể rồi đốt chúng đi để tiêu huỷ.

Xong không như việc cậu định làm, đã có người thu dọn tấm ảnh cho cậu. Đó là đám nữ sinh đã chết mê chết mệt tấm ảnh kia, chẳng hiểu bằng hiệu ứng gì mà cả lũ giờ mỗi đứa cầm một tấm ảnh như thể đó là chiến lợi phẩm. Thấy từng người một đều ôm ấp tấm ảnh giống như gấu bông, cậu chàng khẽ nhấp ngụm sữa đậu nành rồi thở dài.

'Vậy xem ra kế hoạch của tụi nó đã thất bại...' Hachiman thầm nghĩ.

Cuối cùng cậu cũng chưa phải ra tay gì để dọn dẹp toàn bộ đóng ảnh ghép bậy bạ kia, xong thì cũng phải làm gì đó bù đắp khi đứng ở bên tự dưng gây chuyện. Khi đang trên đường trở về lớp 2-A quen thuộc, qua khu vực cửa chính cậu thấy một bóng hình quen thuộc ở bàn đầu dãy giữa. Đó là nữ thần của trường và cũng là crush của cậu, Yukinoshita Yuri. Cô đang ngồi với lũ bạn vây quanh, hai mắt đỏ hoe như đã khóc sướt mướt từ khá lâu.

Khung cảnh hiện lên nặng nề như có ai đó vừa xem xong bộ phim bi kịch cấp S vậy, khiến cho Hachiman khựng lại rồi không muốn vào lớp. Cậu đứng nép vào một góc để quan sát, thâm tâm vẫn cảm thấy tội lỗi vì đã để người mình thầm yêu dính vào vụ này. Nhìn hình ảnh nữ thần thuần khiết, trong sáng ấy đã phải tuôn lệ làm tim cậu như muốn bắn ra khỏi lồng ngực.

Ở trong lớp, Yuri đang được vây quanh bởi bạn thân của cô cũng chính là Reina Tachibana cùng vài bạn gái khác. Chất giọng dịu dàng xen lẫn sự trong trẻo thường ngày của Yuri dường như nhỏ hơn, mũi cô nghẹt hẳn vì khóc nhiều xong vẫn cố nói:

"Tớ... tớ vẫn không thể tin được... Hội trưởng lại đi... đóng mấy cái thứ đó thật sao..."

"Yuri à, có thể là hiểu lầm đấy... Hội trưởng trông đâu có giống loại người như vậy đâu..."

Một bạn nữ khác sẽ an ủi cô, xong Yuri vẫn rưng rưng chực khóc lần nữa. Cô lấy giấy khẽ lau nước mắt, buồn rầu đáp:

"Nhưng ảnh rõ ràng thế kia mà... cái ánh mắt đó... cái cách anh ấy... cởi áo nữa..."

Reina đứng nhìn bạn thân mình khóc từ nãy đến giờ vẫn im lặng, rồi cô lấy ra từ túi một tấm ảnh ghép khác mà cô đã lén thu thập được ở trong trường, với tư cách là người có lý trí và đúng đắn nên cô giơ ra trước mặt Yuri. Reina bình tĩnh rồi chỉ vào tấm ảnh, từ tốn của cô nàng nữ thần có thể tiếp nhận được.

"Yuri. Cậu nhìn vào tấm ảnh này đi."

"Tớ không muốn nhìn... tớ không muốn thấy nó nữa..." Yuri quay mặt đi, đôi bàn tay che lại vì cảm thấy xấu hổ.

"Không phải để cậu đau thêm đâu. Tớ muốn cậu nhìn kỹ hơn, không phải là tấm ảnh mà là cách nó được làm ra."

Thấy tông giọng Reina có vẻ nhẹ nhàng và đỡ gắt hơn so với thường ngày, Yuri khẽ quay lại. Ánh mắt cô vẫn còn sự lưỡng lự, xong vì tiếp xúc đối diện với đôi mắt sắc sảo như diều hâu của Reina nên đã vơi bớt đi phần nào. Cô nàng thư ký kia nghiêng tấm ảnh, đưa ngón tay trỏ chỉ vào phần cổ rồi giải thích:

"Nhìn kỹ chỗ này đi. Ánh sáng phần đầu không khớp với phần thân, gốc cổ lệch nhẹ về trái trong khi vai và ngực lại ở hướng chính diện."

Reina phân tích tấm ảnh, cô cố gắng giải thích cho bạn mình nghe theo góc nhìn logic và kỹ thuật. Mặc dù kỹ năng ghép ảnh của Shindou phải nói là quá tốt, xong với cặp mắt tinh tường của mình Reina vẫn nhìn ra được những điểm khuyết ở nơi đây. Vốn dĩ ảnh ghép chẳng có cái nào có thể giống thật nguyên si được, săm soi kỹ hơn sẽ thấy được nhiều điểm yếu dù nhỏ đến đâu. Ngón trỏ Reina khẽ vuốt ngang một đường ở phần cổ, cô tiếp lời cho bạn mình hiểu được:

"Và nhìn viền da ở đây... có một đường mờ do xử lý phần mềm."

"Ơ... thật ấy! Tớ không để ý!" Một bạn nữ khác lên tiếng với sự bất ngờ.

"Cái ảnh này rất tốt, mặc dù không muốn nói ra nhưng tớ công nhận vậy. Ghép cực kỳ khéo nhưng không phải là thật. Tớ không nói chuyện đạo đức ở đây mà tớ đang nói về mặt kỹ thuật. Và nếu để ý kỹ cậu sẽ thấy hội trưởng chưa bao giờ làm chuyện như vậy cả."

Giọng nói Reina dõng dạc, ngày càng trở nên đanh thép hơn khiến Yuri tin tưởng được phần nào. Cô nàng cuối cùng cũng chịu nhìn chằm chằm vào tấm ảnh, rồi khẽ thì thầm đủ để một vài người nghe:

"Thật sự là... ghép à...?"

"Tớ không bênh vực gì hắn. Nhưng cậu nên biết, hắn có đủ tật xấu rồi nên không cần thêm tội đóng tạp chí người lớn nữa đâu."

"Tớ... xin lỗi. Lúc nãy... tớ đã tát anh ấy... mạnh lắm..."

Trước lời thuyết phục của bạn mình, trong lòng Yuri đã vơi bớt đi sự bứt rứt mà cô mang suốt từ sáng đến giờ. Xong cặp mắt cô rưng rưng với sự hối hận vì lúc đó đã tát Mitsuru một cú rõ mạnh mặc dù còn chưa rõ thực hư như nào, cũng tại bản tính ngây thơ và dễ tin người của cô hay bị cuốn theo các học sinh khác. Vào hồi sáng khi đến nơi mấy tên nam sinh ghen tị với Mitsuru đã bảo với Yuri là anh đi đóng tạp chí và cô tưởng thật nên mới gây ra tình huống oái oăm này.

Mắt cô nàng bớt đỏ hơn, cuối cùng cũng đã dịu lại sau ngần ấy chuyện buổi sáng. Cô nhẽ mỉm cười gượng gạo rồi lúng túng nói với Reina:

"Tớ nghĩ... tí nữa tớ phải... xin lỗi anh ấy rồi. Tớ... bốc đồng quá..."

"Cậu vừa tát hắn trước mặt nửa trường, gọi hắn là 'đồ ngốc' rồi chạy đi như nữ chính trong phim tình cảm Hàn Quốc. Ờ thì... cũng hơi bốc đồng thật đấy." 

"Tớ... tớ không nghĩ kỹ... tại lúc đó... mọi người cứ nói ảnh thật, rồi tớ thấy... cơ thể săn chắc ấy..."

Vừa hiện lên trong đầu những suy nghĩ không đúng đắn về tấm ảnh kia mặc dù chỉ là ghép khiến cho đầu Yuri quá tải như xì khói, rồi mặt cô lại đỏ hơn nữa. Cô vội đưa tay che mặt rồi nói với đám bạn cùng Reina:

"Tớ bị sốc thiệt mà!"

Không khí giờ đây nhẹ nhàng, dễ chịu hơn những giây phút ngột ngạt của lúc trước. Mọi thứ đã vơi đi được khá nhiều khiến cả Yuri và Reina đều nhẹ lòng đi phần nào vì sự việc đã không phát triển theo hướng tệ, rồi hai bạn nữ ở bên chen vào. Mỗi người đều tiếp thêm một câu như động viên tinh thần cho Yuri:

"Nhưng cũng đáng yêu mà! Cậu hành xử đúng kiểu trong anime luôn đó Yuri!"

"Ừ, nhìn như cảnh cuối tập mười một của bộ romcom học đường vậy! Còn thiếu mỗi cảnh anh ấy chạy theo cậu dưới mưa thôi!"

"Đừng nói nữa mà... tớ thấy tội lỗi lắm..."

Dứt câu Yuri thở đều, cô nghĩ đến việc mình đã quá cả tin người khác dẫn đến việc đi tát Mitsuru trước mặt mọi người như vậy. Dù sao thì đây cũng là lỗi của cô khi đã không kiểm chứng trước tình hình rồi đi làm mất mặt cả hội trưởng đáng kính của mình trước mặt cả trường, chỉ nghĩ đến việc đó thôi làm tim cô thắt lại. Yuri thầm nghĩ sẽ không để xảy ra chuyện này nữa và nói với đám bạn:

"Dù sao... cũng là lỗi của tớ. Tớ không nên đánh người chỉ vì một tin đồn."

"Ừ, ít ra cậu còn biết nhận lỗi rồi. Nhiều đứa tát xong còn nghĩ mình đúng nữa kia kìa."

Nói xong Reina đặt tay lên vai Yuri, dù cô không cười và vẫn nghiêm túc như thường lệ nhưng người thư ký ấy muốn tiếp thêm sức mạnh cho bản thân mình. Cô khẽ thở ra, giọng mềm mỏng hơn rồi nói tiếp:

"Nếu cậu xin lỗi, nhớ nói thẳng chứ đừng vừa nói vừa chạy nhé."

"Ừm... tớ sẽ... nói thật rõ ràng. Dù có ngại mấy vẫn phải nói." Yuri nhìn về hướng Reina, đáp lại với ánh mắt tràn đầy sự kiên định.

Ngoài hành lang, Hachiman đã nép ở ngoài và nghe thấy hết cuộc trò chuyện của hội con gái kia. Tay cậu chàng vô thức siết nhẹ hộp sữa, cảm giác day dứt âm thầm tuôn ra như chẳng thể nào cản lại được. Nghe được việc Yuri muốn nói ra lời xin lỗi với Mitsuru, cậu càng cảm thấy mình có trách nhiệm với vụ này hơn. Tại vốn dĩ người sai đâu phải Yuri mà là câu lạc bộ của cậu, trên hết cậu cũng nằm trong đám đó.

Trước những lời nói chân thành từ tận tâm của Yukinoshita Yuri từ bên trong làm cho cậu không dám đi tiếp, đôi mắt bứt rứt không nguôi ẩn hiện sau cặp kính nhìn xuống dưới đất. Hàm răng cửa cậu vô thức cắn nhẹ môi, nghĩ đến việc dù ít hay nhiều thì cũng phải nói lời xin lỗi đến bọn họ thay cho tụi phá hoại kia. Hachiman thầm nghĩ tí sẽ đến xin lỗi Yuri hoặc cô bạn thân Reina Tachibana, những người mà cậu chưa nói chuyện bao giờ. Nội tâm cậu giờ vang vọng lên dòng suy nghĩ:

'Đúng là... bọn mình đi quá xa thật. Lúc đó... mình biết nó sai nhưng vẫn để mặc họ làm. Dù không trực tiếp... nhưng vẫn để Yukinoshita bị tổn thương vì một trò đùa ngu ngốc.'

Cậu thở ra một hơi, rồi quay đầu về phía ngược lại với cửa lớp. Bước đi trên đôi chân của mình, cậu nhỏ giọng lẩm bẩm như đang nói với chính mình. Những lời nói sẽ không bao giờ phát ra từ miệng của một kẻ chẳng bao giờ giỏi thể hiện, nay lại lựa chọn quyết định đi xin lỗi người khác sau trò đùa hơi quá trớn của tụi bạn mình.

"Phải xin lỗi thôi... dù chắc chả ai muốn nghe đâu."

Đưa mắt lên quan sát lại lần nữa, Hachiman xác định lại xem còn tấm ảnh ghép nào sót lại nữa hay không thì một giọng nói vang lên phía trước khiến cậu khựng lại nhìn thẳng.

"Ồ, không phải là thành viên mới nhất của 'câu lạc bộ ghét tôi' đấy à?"

Tông giọng tràn đầy vẻ tự tin và cũng có một chút khiêu khích lọt thẳng vào tai cậu, kích động đến phần màng nhĩ. Trước mắt cậu chính là hội trưởng hội học sinh Abe Mitsuru, nạn nhân chính của vụ ghép ảnh sáng nay. Xong dáng vẻ tên này vẫn khá thư thả, tay cầm chiếc bánh mì yakisoba được bóp đầy một lượng lớn mayonnaise mới ăn dở. Trông gương mặt kia chẳng có lấy một vết ưu tư, vẫn cắn miếng bánh mì với sự tự tin không hề giả tạo.

Hachiman nhìn qua rồi khẽ lúng túng, trước cậu đã gặp tên này một lần khi anh ta đến câu lạc bộ thị sát lần trước xong giờ cả hai mới có dịp được nói chuyện trực tiếp. Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cậu chàng đẩy gọng kính rồi đáp:

"Anh biết tôi rồi à?"

"Trước thì không. Mặt cậu mờ như NPC, tôi hỏi vài người thì mới biết tên. Dù sao, cậu cũng là một trong những kỹ sư hậu trường cho tấm ảnh ghép kia đúng không?"

"Tôi không trực tiếp làm... nhưng cũng không ngăn được tụi nó. Thế mà tôi cứ nghĩ, sau vụ này thì chắc anh đang hoảng loạn trốn ở một góc nào đó rồi chứ?"

Cậu chàng mắt kính nhìn trực diện về phía khuôn mặt đẹp trai không tỳ vết của Mitsuru, hai ánh mắt đối diện nhau như thể mở đầu cho cuộc giao tranh không tránh khỏi. Một bên là nhân vật chính trong mắt mọi người được toàn thể trường ngưỡng mộ, bên còn lại là nhân vật nền chỉ đủ làm vật trang trí cho lớp là đủ hiểu kèo này lệch thế nào. Trước cậu hỏi mang tính thăm dò của đối phương, Mitsuru chỉ bật cười đáp:

"Hoảng loạn với mất bình tĩnh là điển hình của những sinh vật IQ thấp. Nếu tôi mà phản ứng như thế... chẳng phải vô tình thừa nhận là các cậu thắng rồi à?"

Hachiman hơi khựng lại, những lời nói Mitsuru như con dao sắc sượt qua da cậu. Nó chỉ là câu trả lời nhẹ tênh, nhưng khi lọt tai lại như cái bẫy tâm lý thao túng đối phương. Cậu thở dài, rồi tiếp lời xin lỗi tên này:

"Vậy à. Dù sao thì... cũng xin lỗi anh. Trò này bọn tôi làm hơi quá nên tí tôi sẽ đi gỡ nốt mấy tấm còn lại, cho nó yên."

"Khỏi cần."

"...Hả?"

Thấy bên đối phương giơ tay như chuẩn bị ngăn lại càng làm cho Hachiman thấy ngạc nhiên hơn, như thể tên này không bận tâm đến vụ này quá vậy. Mặc cho những tấm ảnh ghép bậy bạ kia đã được lan truyền khắp khu vực toàn trường, xong Mitsuru cũng chẳng hề tìm cách đính chính tin đồn là câu lạc bộ ghép hay gì cả. Mà nhắc đến đó thì sáng khi quan sát phản ứng của tên này, Hachiman đã thấy có gì kỳ lạ khi hắn chiêm ngưỡng tấm ảnh rồi.

Mitsuru vỗ tay cái "bốp", anh nở nụ cười nhẹ như đã chuẩn bị cho mọi thứ rồi quay đầu về phía ngược lại. Trước khi đi nói với Hachiman một cậu khiến cậu dứt ra khỏi suy nghĩ ấy:

"Cứ để nguyên đấy đi. Đợi ăn trưa xong, các cậu sẽ được chứng kiến một thứ... thú vị hơn rất nhiều."

Ánh mắt mang sắc xanh lam của tên hội trưởng khẽ thoáng lên sự sắc bén, pha lẫn trong đó là một chút hứng thú đến kỳ lạ. Nói xong anh ta từ từ rời đi, bước chân vang nhẹ trên hành lang. Hachiman nhìn Mitsuru vài giây, như đang cố đoán ra tên này tính giở trò gì. Không chịu nổi tính tò mò của mình, cậu liền cất giọng:

"Anh sắp làm cái quái gì thế?"

"Tôi chỉ tận dụng món quà các cậu tặng thôi. Thành thật mà nói, tôi còn thấy biết ơn nữa là đằng khác." 

Mitsuru đáp lại, tông giọng nhẹ nhàng như gió thoáng rồi rời đi bỏ lại Hachiman vẫn còn đang suy ngẫm một mình. Cậu chàng chẳng thể đoán ra được gì, xong cũng mù mờ nghĩ được là Mitsuru sẽ dập drama này theo cách của riêng mình.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận