Golden Parade - Tham Lam...
Fakebi 1llusori, BunnyOnShell
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 24: Man-Fly Bách Túc

2 Bình luận - Độ dài: 5,201 từ - Cập nhật:

Con Man-Fly Bách Túc đầu tiên trực diện xông đến chúng tôi.

Nó không trườn hay lướt đi, nó xé toạc mọi thứ và lao đến như một thảm hoạ tự nhiên chứ không phải là một sinh vật sống nữa, nghiền nát hàng trăm con Man-Fly khác như kiến, xác và máu đen của chúng bay tứ tán. Vô số chiếc chân đốt nhô ra từ vô số gương mặt của nó đẩy nó về phía trước trong lúc tạo ra những thứ âm thanh gớm ghiếc.

Ý định của nó vô cùng rõ ràng—nó muốn nghiền nát chúng tôi chỉ bằng cơ thể khổng lồ của nó.

Ngoại trừ tôi, Freya, Siora và La Rue ra, không ai có cơ hội nào cản đường hay tránh được nó cả. Một con quái vật to lớn như thế lại có thể di chuyển nhanh đến phi lý vậy, nó không chỉ tiêu diệt bất cứ ai trên đường của nó; nó có thể xóa sổ mọi thứ.

Đằng sau tôi, những người long nhân— những người được nuôi dưỡng bằng máu và thép, cứng rắn và máu lạnh như họ— cũng không khỏi nín thở khi thấy bóng đen đồ sộ của nó ập tới. Những ngón tay của họ nắm chặt vũ khí đến tái nhợt, không hẳn để nghênh đón kẻ thù mới mà còn để tìm lấy dũng khí, chẳng khác nào kẻ đuối nước chới với lấy miếng gỗ rều.

Tôi cũng chẳng mạnh mẽ hơn gì họ. Da tôi tê rân lên như thể có một đàn côn trùng đang bám và bò khắp người tôi, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, còn tim tôi thì đập dồn dập đến ngạt thở. Đôi mắt tôi có thể theo dõi kịp tốc độ của nó, thế mà tôi lại sợ rời mắt khỏi nó đến nỗi không dám chớp; Đôi chân của tôi chôn tại chỗ, tuy nhiên chúng vẫn run rẩy bất chấp ý chí của tôi.

Ngay cả vậy, tôi phải đối đầu với nó. Không có nơi nào để chúng tôi có thể chạy trốn thoát thân hết, đây không phải là trận chiến chúng tôi có thể né tránh.

“Frey,” Dù cổ họng của tôi khô khát, tôi xoay sở giữ được cho giọng của tôi đủ vững và trầm, gọi cô gái vẫn còn đang bám lấy tôi từ đằng sau.

Con Man-Fly Bách Túc không phải lũ Man-Fly thông thường. Để tôi có chút cơ hội nào làm suy yếu nó, tôi phải ép ma lực của tôi vận động và toả ra một nguồn nhiệt lượng lớn hơn vài lần tôi đã tỏa ra hàng giờ qua. Nếu không, nó sẽ chẳng khác gì cố gắng làm rã một dòng sông băng bằng một ngọn nến cả. Lần này, tôi phải ép bản thân đi quá giới hạn. Lần này, nhiệt độ ma lực của tôi tạo ra sẽ phải nung chảy cả đá sỏi.

Tôi có thể cẩn thận không để cho các long nhân bị vạ lây, nhưng với Freya là điều bất khả thi.

Thế nên, tôi thấy cần phải hỏi ý kiến của Freya trước, để biết liệu cô ấy có thật sự sẵn sàng chưa.

Tuy nhiên, trước khi tôi kịp hỏi, Freya đã trả lời rồi.

“Hãy làm đi, Điện Hạ,” Không một chút nao núng hay sợ hãi, “Cơ thể của thần có thể chịu đựng được.”

Đôi mắt như vàng ròng của cô ấy không mang một chút bóng đen do dự nào cả. Trái lại, ánh nhìn sắc lẻm, kiên quyết ấy còn không cho phép tôi đắn đo nữa.

Có vẻ như một lần nữa tôi đã lo lắng thừa rồi. Mặc dù tôi chưa hiểu được bằng cách nào, nhưng Freya chưa từng nao núng trước lửa hay băng kể từ cái ngày đầu tiên tôi gặp cô ấy. Và nếu nó có thể trở thành vấn đề, Freya đã nói cho tôi từ lâu rồi.

Khi con Man-Fly Bách Túc, đang lao đến như một trận tuyết lở, chỉ còn cách tôi vài mét, tôi dồn ma lực của tôi vào chiếc nhẫn của Mesikämmen Jumala. Cơ thể của tôi toả sáng, và chớp mắt tiếp theo, một nguồn sức mạnh khổng lồ cuốn lấy tôi.

Đây là một phát hiện tình cờ sau hàng giờ trông cậy vào nó—bằng cách truyền cho nó ma lực của tôi, thể lực và sức mạnh vật lý của tôi có thể bước vào trạng thái quá tải trong một khoảng thời gian ngắn, không khác nào một người mẹ bỗng tìm được sức mạnh để nhấc cả một thân cây khi thấy đứa con của mình bị thân cây ấy đè lên cả.

Với nguồn sức mạnh mới này, tôi có thể vận động ma lực của tôi còn dữ dội hơn trước.

Tuy nhiên cùng lúc ấy, tôi cũng phải duy trì sức mạnh chữa trị của nhẫn Ankaa hoặc mọi chiếc xương của tôi sẽ gãy làm nhiều mảnh ngay lập tức.

Dù cái giá phải trả lớn đến thế, nó vẫn tốt hơn là đầu hàng con rồng đang gào thét muốn được giải phóng trong người tôi lúc này.

Khoảnh khắc tiếp theo, ma lực của tôi bùng nổ.

Nếu trước đây ma lực của tôi chảy như một dòng sông thì bây giờ nó chẳng khác nào thác lũ thịnh nộ cả.

Mặt biển dưới chân tôi bốc hơi gần như ngay lập tức, còn không khí thì bắt lửa và gào thét, nhấn chìm chung quanh tôi trong một mùi khét ngạt thở. Hơi nóng đột ngột va chạm mãnh liệt với bầu khí lạnh đến mức hút mọi thứ lại gần tôi trong chốc lát trước khi hất văng chúng đi rồi tạo thành một cơn lốc xoáy mãnh liệt. 

Không phải gấp đôi hay gấp ba, bây giờ không khí xung quanh tôi bị hâm nóng và tỏa sáng ít nhất cũng gấp mười lần khi nãy.

Bản thân Freya, đúng như cô ấy nói, hoàn toàn không hề hấn gì. Trái lại, làn da của cô ấy còn lạnh bất thường nữa. Tuy nhiên, quần áo của cô ấy thì bị thiêu trụi trong nháy mắt, không còn lưu lại một mảnh vải nào. Mặc dù vậy, gương mặt của Freya không hề nao núng, vẫn kiên định bám chặt lấy tôi và cây chùy trong lúc giúp tôi ổn định nguồn ma lực của tôi. Thành thật thì bấy giờ hình ảnh của cô ấy như từ trong tranh cổ điển ra vậy—vẻ đẹp trần trụi và trang nghiêm của một nữ thần.

Nhưng lúc này, tôi không thể mải nhìn về phía cô ấy được. Tôi có nhiệm vụ của mình như là một Ma Thần.

Tôi bước một bước về phía trước.

Là tôi vài giờ trước, chắc chắn tôi đã để cho ma lực của tôi bị mất kiểm soát rồi. Nhưng sau hàng giờ để cho ma lực của tôi tự do tuôn chảy, tôi đã học được cách để điều khiển nó—không phải thuần hoá nó, mà cưỡi nó như một con ngựa hoang. Nó có thể giãy giụa, vùng vẫy và nổi loạn với tôi, nhưng nó vẫn phải mang tôi đến đích đến của tôi.

Và tôi muốn nó tập trung lại.

Theo mệnh lệnh của tôi, ma lực của tôi bắt đầu co rúm lại và tập trung thành một khối cầu nhỏ bao quanh tôi. Không khí xung quanh tôi căng cứng chẳng khác gì kim loại dưới sức ép khổng lồ.

Khi con Man-Fly Bách Túc chỉ còn cách tôi khoảng mười mét, tôi giải phóng ma lực của tôi. Như một miếng lò xo bị nén chặt, nó lập tức bắn về phía trước tôi chẳng khác gì một khẩu pháo khí khổng lồ.

“RRrrAAEEeeEEEEeeEeeee!”

Hàng ngàn cái miệng của con Man-Fly Bách Túc cùng thét lên khi ma lực của tôi quét qua nó—tiếng của nó nghe như hàng trăm miếng sắt rỉ cọ xát vào nhau. Cơ thể khổng lồ của nó giật nảy lên và co rúm lại, còn không khí thì có mùi thịt cháy. Tuy nhiên, như thế vẫn chưa đủ để tiêu diệt nó, chỉ khiến nó chậm lại một chút thôi. Với tôi, thế là quá đủ rồi.

Tôi giơ tay lên, lòng bàn tay hướng về phía trước khi con quái vật ấy ập đến tôi. Và rồi, khi nó đến đủ gần, tôi ấn lòng bàn tay của tôi vào bề mặt nhầy nhụa, bẩn thỉu của nó.

Thế giới như chững lại ngay khoảnh khắc ấy, còn mọi âm thanh thì tắt lịm. Và tôi thốt lên tên của năng lực khiến tôi đặc biệt hơn tất thảy, hé hờ cánh cửa dẫn tới Địa Ngục của tôi.

“Midas Touch.”

Chớp mắt tiếp theo, dòng thời gian tiếp tục guồng quay của nó, và đầu của con Man-Fly Bách Túc hoá thành vàng. Biểu cảm trên gương mặt của nó—gào thét, quằn quại, thù hận—được bất tử hoá trên bề mặt lấp lánh ấy chẳng khác nào một bức tượng kỳ dị nhạo báng sự sống.

Tuy nhiên, đó vẫn chưa phải tất cả.

Động năng của nó, thay vì tiếp tục đưa cơ thể khổng lồ của nó về phía trước để nghiền nát tôi, vụt tắt. Cùng lúc ấy, một đám mây bụi vàng rực rỡ bùng nổ khắp chung quanh chúng tôi và rải khắp chiến trường. Trong một nhịp tim, cảnh tượng ấy thật sự tuyệt đẹp—báng bổ, kì dị, nhưng tuyệt đẹp.

Phần còn lại của cơ thể khổng lồ của nó bị trọng lực kéo lại xuống và đập xuống đất với một tiếng rầm rung chuyển.

Quả nhiên.

Năng lực của tôi không chỉ bị giới hạn trong phạm vi vật thể. Bất kể thứ gì bàn tay tôi có thể cảm nhận được, dù có là vật chất hay những thứ vô hình hơn như động năng, đều có thể bị tôi biến thành vàng. Ngoại lệ duy nhất tôi có thể tìm thấy là ma lực. Nhưng tất cả mọi thứ khác đều có thể trở thành nạn nhân của tôi.

Đây chính là năng lực chỉ một mình tôi sở hữu, là chiếc vương miện vinh danh tôi như một Ma Thần.

Thế nhưng, sức mạnh của tôi không phải tuyệt đối.

Để tôi có thể biến kẻ thù của tôi thành vàng, tôi phải chạm vào chúng. Dù sự biến đổi có vẻ tức thời, thực tế thực tế hoàn toàn không phải vậy. Nó bắt đầu từ điểm tiếp xúc rồi mới bắt đầu lan ra, không khác mấy độc tố. Với một con quái vật to lớn như con Man-Fly Bách Túc, tốc độ biến đổi ấy có thể được quan sát bằng mắt thường. Nếu nó hành động một cách quyết liệt và tức thời, nó hoàn toàn có thể thoát thân được.

Và con Man-Fly Bách Túc phản ứng gần như ngay lập tức.

Phần đầu của nó bị tôi chạm vào, hiện tại đã bị hoá vàng mất một nửa, đã bị phần cơ thể còn lại của nó dứt bỏ không khác gì thằn lằn tự cắt đứt đuôi của nó. Dù sao đi nữa cơ thể của nó là hàng trăm cái đầu Man-Fly đội vương miện khác nhau xếp chồng lên nhau, rõ ràng không có cái đầu nào quan trọng hơn cái đầu nào cả. Cùng lúc ấy, cơ thể khổng lồ của nó rút lại hòng tháo chạy.

Tuy nhiên, tôi không bận tâm. Bởi đánh bại nó không phải là trách nhiệm cần một mình tôi gánh vác.

“AAAAAAAaaAAaaaa!”

Ozgos cùng hàng tá long nhân khác gầm lên, giọng của họ chồng lên lẫn nhau thành tiếng la xung trận vang dội. Rồi họ cùng nhau xông tới phía trước như một cơn thuỷ triều trước khi đồng loạt tấn công con Man-Fly Bách Túc. Lớp giáp xác của nó, tuy cứng cáp hơn nhiều lần so với lũ Man-Fly thông thường, vẫn không ngăn được vũ khí họ vượt qua nó, phá vỡ nó và đâm sâu vào cơ thể bên dưới nó. Cơ bắp bên dưới giáp trụ của họ căng cứng, răng của họ nghiến lại còn buồng phổi họ quên cả việc thở để vật lộn với con quái vật. Vài người bị trượt, vài người run rẩy như đèn trước gió, thế nhưng họ vẫn cố gắng giữ nó lại bằng mọi giá.

Họ cho chúng tôi đúng một giây.

Một giây ấy là đủ cho Siora hành động.

Cây nỏ của Siora cất tiếng hát. Với một động tác dứt khoát, cô ấy bắn ra một tá mũi tên ánh sáng rực rỡ, mỗi tên đều như một ngôi sao băng khổng lồ. Rồi một tá mũi tên ấy nhập lại thành một, xé tan những cái đầu của con Man-Fly Bách Túc đang giúp nó bám giữ với mặt đất. Trước khi những mảnh thịt, vương miện, và máu đang bay vương vãi của nó rớt lại xuống mặt biển, cơ thể chính của nó đã ngã xuống đất trước hết, cơ thể nó quằn quại hòng đứng dậy một lần nữa.

Đó là lúc mà ngục chúa của nơi này tấn công.

Một luồng sáng rộng lớn, trắng xóa và tàn nhẫn, giáng xuống từ trên cao. Ozgos và những người long nhân khác kịp thời rút được vũ khí của họ ra khỏi con Man-Fly và giữ khoảng cách với nó trước khi tia sáng ấy xóa sổ mọi thứ.

Tầm nhìn của chúng tôi bị nhấn chìm.

Con Man-Fly Bách Túc thậm chí còn không kịp gào thét. Tia sáng ấy lập tức phân rã nó xuống cấp độ nguyên tử, không để lại bất cứ thứ gì ngoài một dải bụi vàng và tro tàn lơ lửng trong không khí khi nó biến mất.

Đến tận thời điểm hiện tại, mặc dù đã chứng kiến nó vô số lần, tôi vẫn không thể không cảm thấy choáng ngợp trước đòn tấn công ấy. Đẹp đến mê mị nhưng cũng đáng sợ đến ghê rợn.

Quan trọng hơn, kế hoạch đầu tiên của tôi đã thành công vang dội—so với những con Man-Fly khác, lũ Man-Fly Bách Túc bị ngục chúa tấn công đặc biệt dữ dội, do đó chúng tôi chỉ cần giúp giữ chân bọn chúng đủ lâu để ngục chúa đánh trúng chúng là được.

Nhưng đương nhiên, lần tới chắc chắn sẽ không dễ dàng như khi nãy.

Trong vầng hào quang và bụi mịn còn vương vấn, kẻ thù của chúng tôi vẫn chưa chùn bước.

Đằng chân trời, ba con Man-Fly Bách Túc khác lao tới, thân hình khổng lồ của chúng xé toạc mặt biển và bầu trời, còn chân chúng nghiền nát mọi thứ bên dưới chúng. Hàng ngàn gương mặt đội vương miện của chúng rít lên như tiếng nguyền rủa và xung trận của cả một đội quân chứ không phải của ba con quái vật.

Liệu chúng tôi có thể lặp lại thành công vừa rồi và đánh bại chúng không? Không, tôi không có thì giờ để do dự. Bọn chúng quá nhanh để tôi có thời gian đắn đo. Tôi có kế hoạch để đối phó với nhiều con cùng một lúc, và tôi phải dứt khoát thực hiện nó.

“La Rue!”

Tôi la lên, gọi tên người kiếm sĩ thú nhân. Đó là tất cả những gì cô ấy cần. Sau khi đáp lại tôi bằng một cái gật đầu dứt khoát, cô ấy giương cao thanh zweihander của mình lên.

“Thuỷ Ngân Kiếm—Chiến Xa!”

Ánh sáng lập tức bùng lên quanh cô ấy, và từ đó, như một chiến xa càn quét qua chiến trường thời cổ đại, một cơn sóng thần ánh sáng khổng lồ lao thẳng về phía trước khi thanh kiếm của cô ấy xẻ đôi thế giới trước mắt chúng tôi.

Cùng lúc ấy, tôi cũng gầm lên, thanh Giltfang trong tay tôi run rẩy như tự nó cũng ngóng lòng chờ đợi cho giây phút này.

 “Long Thần Vũ— Thất Quan Lý Ngư!”

Một lần nữa, tương tự như lần trước tôi kích hoạt Kiếm Kĩ này, cơ thể tôi tự cử động và tung ra hàng trăm nhát chém khác nhau. Mặc dù các nhát chém đơn lẻ của tôi yếu hơn hẳn so với nhát chém duy nhất của La Rue, khi chúng kết hợp với nó lập tức tạo ra một đòn tấn công lũ Man-Fly Bách Túc chắc chắn không tài nào tránh được.

Ba con Man-Fly Bách Túc, cho tới thời điểm hiện tại đã cho chúng tôi thấy chủng loài của nó có trí tuệ vượt xa lũ Man-Fly thông thường, lập tức phản ứng. Nếu chúng không thể tránh được thì chúng sẽ chọn—một là nhận lấy đòn tấn công của tôi, hoặc của La Rue. Chúng trả lời một cách quyết đoán. Không hề chậm lại dù chỉ một chút, chúng tránh Kiếm Kĩ của La Rue bằng cách nhảy vào thẳng vào Kiếm Kĩ của tôi.

Canh bạc của chúng đã được đền đáp. Lưỡi kiếm của tôi đủ mạnh để xuyên qua lớp giác xác của chúng, nhưng không sâu hơn được nữa. Nếu so với con người, những vết chém của tôi giống một vết cắt nông là cùng.

Không lùi lại để tránh Kiếm Kĩ của cả tôi và La Rue, chúng tiếp tục đà xông đến tấn công.

“Long Thần Vũ— Thất Quan Lý Ngư!”

Tôi kích hoạt Kiếm Kĩ một lần nữa—nhưng lần này thay vì với Giltfang, tôi sử dụng tay trái không cầm kiếm của tôi.

“GRIIIiirrii!!”

“GRAAaaaAAa!”

“GROOOoooOOO!”

Hoàn toàn không phòng bị, bọn chúng tiếp tục lao thẳng vào tôi. Tại sao không chứ? Tôi cũng chỉ còn cách chúng có vài sải tay là cùng. Trong khoảng không vô tận này, nó chẳng khác nào gần ngay trước mũi cả.

Khoảnh khắc ma lực của tôi bùng nổ và chuyển hoá thành sức mạnh, tay trái của tôi tự chuyển động với tốc độ chính tôi cũng không theo kịp, rồi hoá thành một cơn bão mãnh liệt.

Không ai quy định rằng Kiếm Kĩ chỉ có thể được sử dụng với kiếm cả. Trên thực tế, chính La Rue cũng từng nói với tôi rằng trong tình thế bị dồn vào đường cùng, tôi hoàn toàn có thể cân nhắc tay và chân mình như vũ khí.

Tuy nhiên, đó là một canh bạc nguy hiểm. Như để minh chứng cho điều đó, chỉ trong chớp mắt tay trái của tôi đã gần như bị huỷ hoại hoàn toàn—da và thịt gần như đã bị lột sạch chỉ còn lại xương trắng. Hoàn toàn nhờ có nhẫn Mesikämmen Jumala mà tôi vẫn giữ được sự tỉnh táo của mình trước cơn đau tê dại đó.

Khi vũ điệu ấy kết thúc và chiếc nhẫn Ankaa bắt đầu chữa trị lại cánh tay trái cho tôi, vô số phần thân thể của lũ Man-Fly đã hoá thành vàng, da thịt và những gương mặt của chúng tạc thành những bức tượng ghê rợn. Phần hoá vàng tiếp tục lan rộng, đóng băng chúng trong những tư thế kỳ dị.

Chúng có thể có khả năng suy nghĩ khác với lũ Man-Fly thông thường, nhưng rõ ràng điều đó không có nghĩa rằng chúng có trí tuệ như con người. Sau khi thấy Kiếm Kĩ đầu tiên của tôi vô hại, chúng liền lao thẳng vào Kiếm Kĩ thứ hai của tôi mà không thèm né tránh, không hề lường trước được tôi có thể làm gì. Chúng có thể bị đánh lừa, và chúng đã phải trả giá cho sự khát máu của chúng.

Cùng lúc ấy, ma lực của tôi hoá thành ba cánh tay vô hình và chộp lấy chúng, đun sôi chúng từ ngoài vào trong. Tất cả những chiếc miệng vẫn chưa hoá thành vàng của chúng đồng thanh hét lên, còn cơ thể của chúng giãy giụa như cá mắc cạn.

“AAAAaaaa!”

“Tiến lên!”

“Hm!”

Ozgos, Renesax, và Tepes, mỗi người dẫn đầu một nhóm nhỏ long nhân, gào lên và xông tới, vũ khí của họ giương cao và tỏa sáng. Cũng như lần trước, họ không do dự chia nhau ra và đâm thẳng vũ khí của họ vào sâu cơ thể của ba con Man-Fly, rồi vật lộn với chúng bằng tất cả sức mạnh của họ, loại bỏ cơ hội cuối cùng của chúng để thoát thân.

Và một lần nữa, ngục chúa của nơi này tấn công. Ba cột sáng khác gầm thét từ trên cao xuống trước khi nuốt trọn ba con Man-Fly Bách Túc ngay khi người long nhân cuối cùng vừa kịp rút lui về.

Gần đến rồi.

Cánh cổng được làm bằng xương người và tro cốt ấy cao lừng lững ít nhất cũng ba mươi mét. Sau hàng giờ mở đường qua tầng ngục này, nó có cảm giác đã ngay trước mắt tôi—gần đến mức tưởng chừng tôi chỉ cần vươn tay ra là chạm tới được.

Dưới ánh sáng của ba hố đen và của tôi, cánh cổng sáng lấp lánh như một sự cứu rỗi giả tạo.

Lũ Man-Fly Bách Túc còn lại cuối cùng cũng hết kiên nhẫn. Chúng gào lên, rồi đồng loạt xông tới chúng tôi cùng một lúc. Mặc kệ chúng đang chen lấn lẫn nhau để có thể tiêu diệt chúng tôi, mặc kệ chúng vô tình nghiền nát hàng trăm, hàng ngàn con Man-Fly khác.

Chiến trường nhanh chóng bị nhấn chìm sâu vào trong hỗn loạn tuyệt đối. Mắt tôi căng cứng để theo dõi cử động của chúng và những đòn tấn công của ngục chúa; hai tai của tôi cố lọc ra tiếng la hét của những người đồng đội của tôi với tiếng kêu gào của lũ Man-Fly, tiếng gió bão, và tiếng đập, chém, với nghiền nát; Khứu giác của tôi hoàn toàn tê liệt trước hỗn hợp ghê tởm của mùi thối rữa, xác chết, máu, kim loại, và mùi cháy.

Cơn bão của chúng tôi đối đầu kịch liệt với lũ Man-Fly Bách Túc. Không một phút nào để nghỉ ngơi, không một khoảnh khắc nào chúng tôi có thể dừng lại để chần chừ hay suy tính.

Bằng một cách nào đó, chúng tôi đã đứng vững—không, nó hoàn toàn không phải may mắn. Nếu nhờ đến may mắn, chúng tôi đã bị quét sạch từ lâu rồi.

Chìa khoá nằm ở mặt biển dưới chân chúng tôi, thứ đầu tiên mà tôi thấy khi bước vào tầng ngục này.

Ngay cả khi tôi phải chia nhỏ sự tập trung của mình ra để vừa có thể đánh bại lũ Man-Fly Bách Túc, vừa bảo vệ được những chiến binh long nhân và che chắn họ khỏi các đòn tấn công của ngục chúa, tôi vẫn không quên đun sôi và làm bốc hơi mặt biển. Sau một vài phút, mặt biển xung quanh chúng tôi đã gần như hoàn toàn cạn nước, trong khi ấy, hơi nước đã bao trọn toàn bộ chiến trường.

So với không khí, hơi nước dẫn nhiệt tốt hơn nhiều lần. Nó cho phép nhiệt lượng tôi đang tạo ra truyền đi xa hơn, mạnh mẽ hơn, và hiệu quả hơn. Trong màn sương do tôi tạo ra, lũ Man-Fly Bách Túc đang bị tôi luộc chín không khác gì trong một nồi nước đun sôi là bao cả.

Và nó còn có thể được sử dụng để tạo ra và truyền dẫn một thứ khác.

Sấm sét.

Ban đầu thì chỉ một hai tia sét. Nhưng rồi, những tia sét tiếp theo bắt đầu đánh dồn dập hơn, ác liệt hơn, và cuối cùng gần như bao trọn và bắt giữ tất cả lũ Man-Fly Bách Túc cùng một lúc. Chúng được tạo ra bởi hai người thông tuệ với ma pháp nhất trong số chúng tôi— Siora và Freya. Chỉ hơi nước nóng và lạnh là chưa đủ để tạo ra mây vũ tích, nhưng với ma pháp, gần như không gì là không thể, kể cả việc điều khiển những tia sét ấy.

Đến cả bọn Man-Fly Bách Túc cũng không đủ nhanh nhẹn để tránh được sấm sét. Cơ thể của chúng liên tục bị đun sôi, bị sét đánh, bị các long nhân quấy rối, trước khi lần lượt bị tiêu diệt bởi chính ngục chúa của chúng.

Cùng lúc ấy, cánh tay phải cầm Giltfang và cánh tay trái của tôi phát sáng rực rỡ.

Năm, sáu, bảy… không, hay là mười lần rồi? Hay thậm chí còn nhiều hơn nữa?

Đã bao nhiêu lần tôi sử dụng Kiếm Kĩ, tôi không thể đếm được nữa.

Sau một khoảng thời gian ngắn nhưng có cảm giác dai dẳng đến bất tận, cánh cổng chỉ còn cách chúng tôi vài chục mét. Cuốn họng tôi khô rát, buồng phổi của tôi bỏng ran, còn cánh tay của tôi thì vô thức vươn ra phía trước.

Và rồi, Freya bỗng nhưng lên tiếng.

“Hắn đây rồi.”

Khoảnh khắc cô ấy lên tiếng, mọi thứ lập tức dừng lại.

Lũ Man-Fly Bách Túc và hàng ngàn con Man-Fly khác đứng khựng lại giữa đà lao tới. Về phía ngược lại, La Rue, Siora và các long nhân cũng đứng chôn chân tại chỗ, tay họ giương cao vũ khí nhưng cứng đờ. Ngay cả cơ thể tôi cũng phản bội lại tôi—không thể cử động nổi dù chỉ một ngón tay. Sự im lặng ngự trị với quyền hành tối thượng.

Và rồi, thế giới xung quanh chúng tôi thay đổi.

Bầu trời đầy sao biến mất, cùng với nó là ba hố đen trên cao. Thay thế cho chúng là một màn đêm nặng nề, nghẹt thở như có ai đó vừa bao trùm toàn bộ vũ trụ dưới tấm chăn của hắn. Giờ đây, ma lực của tôi đã trở thành nguồn sáng duy nhất. Mặt biển, đáng lẽ ra đã bị tôi làm bốc hơi từ lâu rồi mới đúng, đột ngột quay trở lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra, lặng lẽ gợn sóng như chế giễu chúng tôi.

Giữa lúc ấy, hắn tiếp đất.

Hắn là một bóng người quấn trong vô số lớp vải liệm chồng lên nhau từ đầu đến gót chân như một chiếc áo choàng quá khổ, gương mặt của hắn bị dấu bên dưới bóng đen do chiếc mũ trùm đổ xuống. Trên đầu hắn lơ lửng một cái vòng kim loại trông như hào quang của thiên sứ, chỉ có điều nó không hề toả sáng hay có cảm giác thần thánh—bề mặt nó nhẵn nhịn, rõ ràng là vật thể do con người tạo ra.

So với tất cả những gì chúng tôi đã gặp phải từ trước đến giờ, hắn có cảm giác nhỏ bé, lạc lõng so với phần còn lại của tầng này. Nhưng danh tính của hắn là gì, không một ai trong số chúng tôi có thể nhầm lẫn.

Hắn là chủ nhân của tầng ngục này.

Những tia sáng từ trên cao ngừng oanh tạc lũ Man-Fly và chúng tôi như thể chính ngục chúa cũng đang cúi chào hắn. Rõ ràng không giống như lũ Man-Fly là sản phẩm tạo ra từ ác mộng của hắn, ngục chúa rất có thể tạo ra hắn từ hình ảnh của một người bạn, một người thân thiết với hắn.

Khi dòng thời gian bắt đầu trôi lại như bình thường và chúng tôi có thể cử động trở lại, hành động đầu tiên của lũ Man-Fly, trước sự kinh ngạc của chúng tôi, là bỏ chạy. Có con bay đi, có con chạy, có con thì chui xuống lòng đất. Nhưng tất cả bọn chúng đều tuyệt vọng bỏ chạy khỏi bóng đen mặc vải liệm nhanh và xa hết sức có thể.

Không ai trong số chúng tôi dám động đậy để đuổi theo chúng, đơn giản vì chúng tôi không thể.

Bởi trận chiến cuối cùng của tầng ngục này đã ở ngay trước mắt chúng tôi.

“Đã đến lúc để thần ra tay rồi.”

Giọng của Freya, bình thản nhưng nặng trịch, vang lên bên tai tôi. Rồi sau đó, cô ấy đưa hai ngón tay lên môi và huýt sáo.

Trong bầu không khí hoàn toàn vắng lặng âm thanh ấy, tiếng sáo của Freya nghe chói tai và âm vang đến kì lạ.

Và kẻ duy nhất phản ứng với tiếng sáo ấy là con rắn vẫn đang cuốn lấy tôi. Không một chút đắn đo, nó rời khỏi người tôi và trườn về phía trước. Nó không chỉ được tạo ra để dẫn đường cho tôi ư?

“Hỡi người kế nhiệm chính danh,” Freya cất lời, “Hãy bước lên phía trước và giành lấy quyền thừa kế của ngươi. Hãy để cho lãnh chúa của nơi này biết nhiệm vụ của hắn đã kết thúc, và từ giờ trở đi, ngươi sẽ thay hắn đảm nhiệm lấy ngai vàng mục nát hắn đã cai quản trong hàng thiên niên kỷ qua.”

Lời xướng của Freya du dương nghe như tiếng hát, nhưng không chỉ có vậy. Từng lời từng chữ của cô ấy đều thấm nhuần ma lực. Đáp lại lời xướng của cô ấy, con rắn bắt đầu thay đổi.

Thân thể nửa thực nửa áo của nó phình ra, ban đầu như một làn sương mù trước khi rắn lại. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, con rắn đã trở thành một con rối hình người có kích thước của một đứa trẻ, với các chi được nối với nhau bằng các khớp, đầu trọc, và gương mặt không hề có mắt, mũi hay miệng.

Từ đằng sau con rối mọc ra hàng chục sợi dây ma lực nhỏ, gần như không thể thấy bằng mắt thường, nối nó với những ngón tay đang vươn ra của Freya.

Thoạt đầu, con rối đứng có phần loạng choạng, vật lộn để giữ thân bằng trên đôi chân của chính nó. Nhưng không lâu sau, nó bất ngờ đột ngột ổn định lại như mọi bánh răng trong người nó cuối cùng đã vào vị trí. Bấy giờ, nó đứng thẳng, điềm tĩnh đứng đối diện với kẻ mặc vải liệm.

"Với những kẻ hầu hạ của lãnh chúa cũ," Freya tuyên bố, giọng sắc lạnh như đưa ra lời phán quyết, "hãy cúi đầu trước tân vương của các ngươi."

Đứng trước mệnh lệnh ấy, kẻ mặc vải liệm ấy chậm rãi ngẩng mặt lên nhìn. Ánh sáng của tôi vẫn chưa thể nào đẩy lùi được bóng đen đang che phủ gương mặt của hắn, thế nhưng, chúng tôi giờ đã có thể thấy được đôi mắt của hắn.

Một đôi mắt đỏ rực như lửa cháy.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận