Golden Parade - Tham Lam...
Fakebi 1llusori, BunnyOnShell
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 21: Lửa và Thối Rữa

3 Bình luận - Độ dài: 2,833 từ - Cập nhật:

Khi Siora và La Rue phá bỏ giới hạn của họ— Kiếm Kĩ của La Rue và Ma Thuật của Siora rực sáng, thiêu đốt và chặn đứng dòng thuỷ triều vô tận của lũ Man-Fly, cục diện trận chiến cuối cùng cũng ủng hộ chúng tôi, cho chúng tôi vài giây ngắn ngủi để ổn định lại, để thở.

Tận dụng khoảnh khắc hiếm hoi ấy, tôi quay lại nhìn những chiến binh Long Nhân theo sau tôi. Giữa khung cảnh hỗn loạn nồng nặc mùi máu, thối rữa và thép, đội hình của họ vẫn vững vàng, tay họ vẫn nắm chặt giáo và kích, mạch ma lực của họ vẫn đập dồn dập và nóng bỏng.

Thế nhưng bên dưới mũ trụ sắt của họ, đằng sau vẻ mặt dữ tợn của họ, tôi vẫn cảm nhận được sự sợ hãi của họ— khiếp đảm đến khó thở, nghi ngờ đến bủn rủn, và vô vọng đến đông cứng. Một lần nữa, họ đã bị ném vào một trận chiến không có hi vọng để trở về.

Đêm hôm đó, cái ngày tôi nhận chiếc nhẫn từ tay Freya, tôi đã có một cuộc hội thoại dài với cô ấy bên dưới bầu trời lạnh lẽo đầy sao. Tôi chất vấn cô ấy về thân phận lãnh chúa của tôi, về đâu là đạo đức của kẻ sẽ đưa thuộc hạ của mình vào một đức tín mù quáng để một ngày, họ sẽ đổ máu vì tôi, vì một giấc mơ không ai có thể cam đoan sẽ thành hiện thực.

Tôi đã chất vấn Freya, một phần với giọng điệu đầy sự hoài nghi, một phần cay đắng, và một phần khác lo lắng. Tôi không biết khi đó trong góc nhìn của cô ấy, tôi trông như thế nào, nhưng tôi không nghĩ rằng tôi tiếp cận cô ấy một cách dễ chịu.

Thế nhưng dưới ánh trăng mờ ảo và những hạt tuyết nhẹ nhàng lơ lửng, bất chấp tất cả, cô ấy thẳng thắn cho tôi biết suy nghĩ của cô ấy với đôi mắt kiên định không bao giờ rời khỏi tôi hay lùi bước.

Và cô ấy nói… Cô ấy thừa hiểu rằng đòi hỏi những kẻ chưa từng biết gì ngoài xiềng xích phải đổ máu cho một tương lai vô định là đánh đổi sự bóc lột này cho sự bóc lột khác, rằng nếu làm như thế, tất cả những gì tôi đang làm có thể chỉ đang lợi dụng sự tuyệt vọng của họ.

Tuy nhiên, tất cả đều phụ thuộc vào tôi.

Kí ức về đêm hôm ấy trở lại và vang vọng trong tâm trí của tôi. Cuối cùng, ngay lúc này, khi sinh mạng và số phận của họ đan bện với tôi trong địa ngục thối rữa này, khi hai trong số họ đã gần như bỏ mạng vì tôi, khao khát của tôi đã đập đồng điệu với họ.

Và tôi cất tiếng, cố xé tan sự hỗn loạn để giọng nói của tôi có thể đến được trái tim của họ.

“Hỡi các Long Nhân đang theo chân ta! Ngày hôm nay là ngày của dũng khí và vinh quang!”

Freya không muốn tôi nghĩ rằng họ sẽ đi đến cái chết vì tôi. Nếu tôi thật sự tôn trọng họ, tôi phải nghĩ rằng tôi đang dẫn dắt họ để họ có thể chiến đấu trận chiến của chính họ.

Đó sẽ không phải là một trận chiến dễ dàng, nhưng viễn cảnh thứ hai đơn giản là không thể chấp nhận được.

Trong suốt hàng trăm năm qua, vô số Long Nhân đã chết yểu trong cuộc đời gần như vô tận của họ, thậm chí không mấy ai biết họ có thể sống đến hàng trăm, hàng ngàn năm. Bao nhiêu giấc mơ, bao nhiêu hi vọng đã bị cướp đoạt từ họ? Chủng tộc của họ từng chút một bị đẩy đến ngưỡng tuyệt diệt và lãng quên, thứ duy nhất con cháu của họ thừa hưởng là sợi xích của chính họ.

Đây không phải là lựa chọn giữa sự an toàn và nguy hiểm— đây là giữa sự hi sinh cho chính họ hoặc bị dập tắt trong vô vọng.

“Ngày hôm nay là ngày chúng ta dành lấy nơi nương náu cho chính chúng ta! Nơi mà các ngươi sẽ không bao giờ bị căm ghét, bị ruồng bỏ, và bị giết hại nữa!”

Tôi không có quyền chối bỏ sự hi sinh ấy của họ. Tôi sợ đưa họ đến chỗ chết, nhưng dưới danh nghĩa nào đủ chính đáng để tôi chối bỏ ý chí chiến đấu của họ? Quyết định xiềng xích là lựa chọn tốt hơn những nấm mồ họ tự tay đào là cái lý chẳng khác nào đến từ chính những kẻ đã từng nô dịch họ.

“Ta cảm nhận được sự sợ hãi và vô vọng của các ngươi khi chúng ta bước chân vào nơi này, nhưng đã bao giờ con đường đi đến vinh quang và tự do dễ dàng chưa?”

Thứ tôi cần hứa cho họ không phải là sự an toàn. Là lãnh đạo của họ, tôi phải cho họ lựa chọn: cùng họ đánh đổi mọi thứ cho một tương lai tốt hơn, hoặc sống sót trong sự hổ thẹn. Những người Long Nhân ấy xứng đáng có được cơ hội ấy.

Đến lúc này, Freya hỏi, chẳng lẽ tôi còn chưa nhận ra được câu trả lời của họ?

Hơn bất cứ ai, tôi phải là người tin tưởng vào bọn họ nhất.

Tôi nói tôi đang áp đặt một tín ngưỡng mù quáng lên tâm trí dễ bị tổn thương của họ. Đừng làm vậy. Vai trò của tôi là mang lại sự rõ ràng cho họ— một con đường có thể chông gai, có thể đầy rẫy nguy hiểm, nhưng là một con đường tiến về phía trước.

“Nhớ lại tham vọng trong trái tim của các ngươi! Nhớ lại sức mạnh trong cánh tay của các ngươi!”

Từng lời từng chữ với tôi đều tự nhiên như thác nước tuông trào. Giọng của tôi đục thủng và lấn át cả khoảng không ngột ngạt, đưa trung tâm của toàn bộ không gian vĩnh hằng lạnh lẽo của hầm ngục này về với mặt đất nơi chúng tôi đang đứng.

Cùng lúc ấy, mạch ma lực của tôi từng chút một luân chuyển và đập thình thịch một cách mạnh mẽ, hâm nóng bầu không khí xung quanh chúng tôi. Cùng lúc ấy, cũng từng chút một, những người Long Nhân trước mặt tôi cũng vận động ma lực của họ, kể cả hai người Long Nhân tôi vừa cứu mạng.

Không phải lãng quên, họ đang tự vượt qua được sự sợ hãi của chính họ. Và một lần nữa, họ giơ cao vũ khí của mình lên và đồng thanh hò reo.

“Ngày hôm nay, chúng ta sẽ rèn lên một mối liên kết không thể bị phá vỡ! Lịch sử sẽ ghi nhớ rằng ngày hôm nay là ngày lần đầu tiên tộc Long Nhân vùng lên và cùng nhau chiến đấu sau hơn một ngàn năm!”

Tương tự như khao khát chung của chúng tôi, mạch ma lực của chúng tôi bắt đầu đồng điệu với nhau và hoà làm một. Mặt nước dưới chân chúng tôi sôi lên sùng sục, còn không khí trở nên thiêu đốt. Và lần đầu tiên, lũ Man-Fly theo bản năng bối rối và lùi lại một bước.

“Ngày hôm nay, chúng ta giương vũ khí để mở đường cho một trật tự thế giới mới!”

Khi không khí xung quanh chúng tôi sôi lên như vậy, nó cũng bắt đầu toả sáng. Nhưng không một ai toả sáng riêng lẻ. Tất cả chúng tôi đứng cùng nhau và cùng toả sáng như một vì sao rực rỡ.

“Ngày hôm nay, chúng ta chiến đấu như một đế quốc!”

Tự khái niệm của lý tưởng chưa bao giờ là một điều xấu. Nó có thể tuyệt đẹp như thế này.

Hiệu quả của bài phát biểu của tôi rất rõ ràng. Bên dưới mũ trụ của mình, đôi mắt của các chiến binh Long Nhân một lần nữa loé lên rực rỡ trong sự quyết tâm, dũng cảm, và sức mạnh. Họ không chỉ đang chiến đấu vì tôi, bởi tôi cũng đang chiến đấu vì họ. Với vũ khí giương cao, họ đồng loạt hò reo và lao mình vào hàng ngũ của lũ man-Fly, mở đường bằng những nhát chém và đâm dứt khoát, dốc cạn sức mạnh và sự bạo lực của họ lên kẻ thù, để tắm ngọn cờ của chúng tôi trong máu của chúng.

Thấy thế, hai cánh tay của Freya siết nhẹ quanh cổ của tôi như tán thành. Tiếng cười đầy phấn khích của La Rue cũng sớm đến tai của tôi: “Tuyệt vời, Điện Hạ! Ngài làm Rue nổi hết da gà rồi này! Vạn tuế đế chế của ngài! Vạn tuế Tham Lam Ma Thần!”

Siora không nói lời nào. Nhưng lần đầu tiên, khoé môi thường ngày trang nghiêm của cô ấy cong lên thành một nụ cười nhạt.

Khi chúng tôi cùng tiến lên, tôi nhanh chóng nhận ra một sự thay đổi bất ngờ— lũ Man-Fly đang co rúm lại trước hơi nóng đang toả ra từ đội hình của chúng tôi. Sự hung hăng của chúng suy giảm rõ rệt, còn lũ Man-Fly nhỏ thậm chí còn không dám tiếp cận chúng tôi. Không có gì phải nghi ngờ cả: những tông đồ của sự thối rữa ấy mang nỗi sợ bản năng với nhiệt và lửa.

Nhưng đà phản công này của chúng tôi không thể kéo dài mãi được. Giống như ép bản thân phải chạy nước rút, cơ thể của chúng tôi đến một lúc sẽ phải thấm mệt vì vận động ma lực liên tục. Tôi cần phải làm gì đó.

 Bước lên trước mọi người và che chắn họ khỏi một đợt oanh tạc khác từ bầu trời trên cao, tôi giương thanh Giltfang lên. Mặt kiếm vàng lấp lánh dưới ánh sáng của ma lực mà phản chiếu lại màu hổ phách như một tia sáng chói.

Bất cứ trường phái võ thuật nào của thế giới này cũng đều được chia thành hai nhánh: Võ Kĩ và Võ Thuật. Kiếm Thuật là nền tảng, những động tác mang tính kỉ luật được sáng tạo ra để dẫn dắt cơ thể nhờ được cường hoá bởi ma lực mà vượt qua ranh giới của tự nhiên. Hay nói cách khác, Võ Thuật hướng dẫn cách để tối ưu sức mạnh của chúng tôi.

Mặt khác là Võ Kĩ. Võ Kĩ là một kĩ năng, một chiêu thức bức phá. Bằng cách tiêu tốn nguồn ma lực bị giới hạn của mình, người ở thế giới này có thể giải phóng một đòn tấn công mang sức mạnh huỷ diệt phi thường chẳng khác nào ma thuật hay phép màu. Đó chính là những gì La Rue và Siora đang sử dụng.

Nhiều ngày trước, tôi đã từng được La Rue biểu diễn Kiếm Kĩ của cô ấy có thể làm được gì— Trong một cái chớp mắt, với đường kiếm ngay cả tôi cũng không thể theo kịp, cô ấy xẻ đôi ngọn đồi gần nơi chúng tôi đứng, nhát chém nóng bỏng đến nỗi hoá mặt đất thành gương, tuyết thành mưa, và mọi sự sống thành tro bụi. Đến tận bây giờ, nhát chém ấy vẫn còn tồn tại trên ngọn đồi gần nơi chúng tôi luyện tập như một cột mốc lừng lững.

Đương nhiên sức mạnh ấy có cái giá của nó. Ngoài việc Võ Kĩ đòi hỏi một lượng ma lực khổng lồ, một sai sót nhỏ khi giải phóng nó có thể dẫn tới hậu quả thảm khốc cho chính người sử dụng, thậm chí tử vong. Việc Siora và La Rue trong chừng mực có thể thoải mái sử dụng Võ Kĩ không phải là một sự động viên, nó là bằng chứng cho khả năng và tài năng phi thường của chính họ.

Nhưng so với người bình thường, hoàn cảnh của tôi nguy hiểm hơn nhiều. Giới hạn lớn nhất không phải là khả năng vật lý hay nguồn ma lực của tôi, mà là con rồng của tôi. Tôi và hắn có hai bể ma lực khác nhau— Nếu tôi để cho nguồn ma lực của hắn lớn hơn của tôi, hắn sẽ ngay lập tức chiếm quyền kiểm soát cơ thể của tôi. Tôi đã chứng kiến hắn có thể làm được gì. Nếu chuyện đó xảy ra, hắn sẽ huỷ diệt tất cả mọi người xung quanh tôi trong nháy mắt.

Tuy nhiên, trước tình thế của chúng tôi bây giờ, tôi cần một giải pháp cực đoan. Chẳng phải Siora và La Rue cũng đang hi sinh nguồn ma lực giới hạn của họ ư? Họ cũng đang đánh cược mọi thứ vào trận chiến này.

Ở bên tôi bây giờ có một người tôi cần, người tôi sẵn sàng tin tưởng sẽ giúp tôi tới cùng.

“Frey,” Tôi mở lời với cô ấy, “Bây giờ tôi sẽ sử dụng ma lực của mình. Cô có thể giúp tôi giữ tỉnh táo, phải không?”

Không phải tự nhưng Freya muốn tôi mang chiếc nhẫn của cô ấy hay đang bám vào tôi như bây giờ. Bằng cách để cho tôi tiếp cận nguồn ma lực của cô ấy, cô ấy cũng đang tiếp cận nguồn ma lực của tôi dưới sự cho phép của tôi. Chiếc nhẫn không chỉ là minh chứng cho sự tin tưởng, nó có thể trở thành một cánh cổng hai chiều.

Một khoảng lặng ngắn ngủi, rồi Freya đáp lại: “Vâng. Với sức mạnh của cây chuỳ.” Cây lễ chuỳ trong tay cô ấy sáng lên như một cái gật đầu dứt khoát.  

“Vậy thì làm ơn. Giữ tôi tâm trí của tôi tỉnh táo.”

Một hơi thở sâu, rồi sau đó, tôi la lên.

“Giải Phóng!”

Ngay sau khi thốt lên hai chữ ấy và nhắm nghiền mắt lại, cơ thể của tôi đáp lại ngay lập tức. Đôi cánh và đuôi của tôi phình trướng và trở nên đồ sộ, cặp sừng của tôi mọc dài ra, vảy cứng không chỉ nổi lên hai cánh tay mạ vàng của tôi mà còn trên ngực, hai má và đùi của tôi. Cùng lúc ấy, hai chân của tôi biến thành hai bộ móng vuốt đồ sộ, xé toạc đôi giày tôi đang đi.

Cùng lúc ấy, ma lực của tôi và của con rồng vận động điên cuồng trong huyết mạch của tôi. Tôi không hoàn toàn trở thành dạng rồng của tôi, chỉ dừng lại giữa nửa đoạn đường đến đó. Thế nhưng, tâm trí của tôi đã bị choáng ngợp trong cơn đói điên cuồng rồi.

Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận được ma lực của Freya tràn vào tôi và giúp tôi ổn định nguồn ma lực của tôi lại. Như một dòng chảy ổn định trong cơn thác hỗn loạn, một tia sáng của trật tự để tôi neo đậu vào.

Sự khác biệt là trời và vực.

“Long Thần Vũ — Thất Quan Lý Ngư Kỷ Nguyên.”

Khoảnh khắc nguồn ma lực của tôi bùng nổ và dâng trào, cơ thể tôi tự chuyển động, còn nguồn ma lực tôi tiêu thụ chuyển hoá thành một đòn tấn công vượt qua mọi luân lý của thường thức. Hàng chục nhanh chóng phát triển thành hàng trăm nhát chém tung ra nhanh đến mức dòng thời gian như ngừng hẳn với chúng, để lại trên đường đi của chúng những vệt sáng cháy bỏng kẽ khắp bầu trời.

Mặt biển nơi tôi đứng ngay lập tức bị vơi cạn, còn hàng trăm con Man-Fly xung quanh chúng tôi bị phanh thây và thiêu trụi. Xác chúng hoá thành hàng ngàn tia lửa rơi xuống như một cơn mưa ánh sáng.

Phải rồi, dù thế nào đi nữa, tôi vẫn là một Ma Thần ở thế giới này. Bọn chúng phải là những kẻ sợ tôi.

Trong khoảng không tạm vắng bóng kẻ thù, tôi đi đến và nhặt con rắn chỉ đường lên. Nó ngoan ngoãn cuộn quanh lòng bàn tay tôi, trước khi trườn lên cổ tôi và hít lên, hướng ánh mắt của nó về phía trước.

Nhìn theo nó, tôi cuối cùng cũng nhận ra nó đang muốn dẫn chúng tôi đến đâu. Giữa đám Man-Fly khổng lồ dạng rết, tồn tại chẳng khác gì một dấu chấm nhỏ bé, là một cánh cửa đôi đơn độc nổi lên giữa mặt biển phẳng lặng.

Đó là con đường tiến của chúng tôi.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận