Mục tiêu của chúng tôi cuối cùng đã lộ diện— một cánh cổng xa xôi, nhỏ bé trên đường chân trời mênh mông. Đôi mắt trong trạng thái nửa rồng của tôi xuyên qua bức màn hỗn loạn, phóng đại các chi tiết của cánh cổng lên nhiều lần mặc cho khoảng cách từ đây đến nó đoán chừng cũng phải hàng chục cây số. Ngay cả thế, nó vẫn bé nhỏ như một hạt cát, dù đứng sừng sững cao hàng chục mét so với mặt biển. Nếu không có con rắn dẫn đường của Freya, chắc chắn tôi không đời nào có thể phát hiện nó được.
Những con Man-Fly dạng rết xung quanh cánh cổng, cơ thể cao hàng trăm mét của chúng nếu không trườn đi để tránh các tia sáng đánh từ trên trời xuống thì chúng ngọ ngậy tại chỗ như một điệu múa quái dị, tiếp tục triệu hồi thêm lũ Man-Fly thu nhỏ. Cuối cùng thì tôi đã hiểu tại sao đa phần bọn chúng tụ tập tại đó. Nhiệm vụ của chúng, không có gì phải nghi ngờ nữa, là canh gác cánh cổng.
Liệu chúng tôi có thể mở đường đến đó được không? Mặc dù chúng tôi đã phát hiện ra bản tính sợ nhiệt của lũ Man-Fly, những đợt tấn công dồn dập của chúng đang khiến chúng tôi phải chiến đấu bằng toàn bộ sức mạnh của mình. Nếu cứ thế này, vượt qua hàng chục cây số nữa mà không kiệt sức là chuyện không tưởng.
Hơn nữa, tới được đó rồi, chúng tôi phải đối mặt với thứ gì nữa?
Hầm ngục trong thế giới này có cấu trúc như trong các trò chơi điện tử— Đa phần nó được chia ra thành nhiều tầng, và mỗi tầng đều có một tầng chúa, hay còn gọi là “boss”. Chỉ khi nào tôi vượt qua được “boss” của tầng này, chúng tôi mới có thể tiếp tục tiến vào tầng kế tiếp. Và chỉ khi nào chúng tôi vượt qua hết tất cả các tầng rồi chúng tôi cuối cùng mới có cơ hội đối đầu với ngục chúa của hầm ngục này.
Nếu tôi cho rằng hầm ngục này sẽ là trường hợp ngoại lệ thì đó hoàn toàn sẽ là mơ mộng hão huyền.
Ngục chúa có thể sẽ hỗ trợ chúng tôi đánh bại “boss” của tầng này, nhưng tôi thừa biết tôi không nên trông chờ vào sự trợ giúp hai lưỡi đó.
Nói vậy, tôi không thể làm gì ngoài chuẩn bị tâm lý cho thứ đang chờ đợi chúng tôi tại cánh cổng ấy và cân nhắc nó trong kế hoạch tấn công của chúng tôi.
Và trước khi chúng tôi đối mặt với boss của tầng này, tôi còn phải đối mặt với lũ Man-Fly Bách Túc, từ giờ tôi sẽ gọi lũ Man-Fly dạng rết như vậy. Vô số chiếc đầu của chúng đội vô số chiếc vương miện như đang khoe khoang vị trí của chúng, kích thước khổng lồ khó có thể tưởng tượng được, và tốc độ nhanh đến khiếp đảm của chúng, đủ nhanh để né được các đòn tấn công của tên ngục chúa thứ chúng tôi không có sự lựa chọn nào để đối phó ngoài sử dụng kết giới của tôi, tất cả đều chỉ rõ bọn chúng không phải những kẻ thù tầm thường. Cho tới thời điểm hiện tại, chúng chẳng làm gì ngoài né tránh và tạo ra thêm lũ Man-Fly thu nhỏ. Nhưng nếu bọn chúng quyết định trực tiếp tấn công chúng tôi, bọn chúng sẽ mạnh đến nhường nào? Ngay cả trong trường hợp tôi có thể đánh bại chúng dễ dàng đi nữa, liệu tôi có đủ khả năng để vừa chiến đấu, vừa bảo vệ các long nhân theo chân tôi không?
Cuối cùng thì tôi đã hiểu tại sao Freya và đám Ma Thần lại khăng khăng yêu cầu tôi tạo ra dungeon riêng mình rồi. Hầm ngục thực sự một pháo đài tối thượng, một thành trì gần như bất khả xâm phạm. Một đội quân bình thường không cần biết với quân số bao nhiêu chắc chắn sẽ dễ dàng bị nơi này nuốt chửng trước khi ngục chúa phải đích thân xuất hiện.
Nhưng trước khi có thể sở hữu sức mạnh kinh hoàng đó, tôi phải chinh phục được hầm ngục này. Và với sự giúp đỡ của Freya, tôi sẽ biến nơi này thành của tôi.
Tập trung ý chí để giữ bình tĩnh, tôi siết chặt Giltfang, thanh kiếm rung lên nhè nhẹ như hòa nhịp với tim tôi. Những lúc thế này, tôi cần chia nhỏ chướng ngại của tôi ra thành từng bước một.
Trước mắt, tôi sẽ chỉ tập trung vào tầng này. Các tầng sau sẽ là gì tôi hoàn toàn không biết nên tôi có thể tạm thời bỏ qua chúng.
Thứ nhất là những tia sáng hủy diệt không ngừng trút xuống từ trên cao. Uy lực của chúng là tuyệt đối; nếu bị chúng bắn trúng trực tiếp, đó sẽ là dấu chấm hết cho chúng tôi. Tất cả những gì chúng để lại là mùi ozone kim loại khét lẹt trong không khí. Không tro bụi, không bất cứ thứ gì. Ngay cả những con Man-Fly khổng lồ cũng không ngoại lệ. Như là minh chứng cho điều đó, một con Man-Fly cao cả trăm mét đằng xa trước mắt tôi đã bị xoá sổ ngay lập tức khi nó bị tia sáng đánh trúng, biến mất hoàn toàn vào bầu không khí cháy khét.
Tuy nhiên, chúng luôn luôn đến từ trên cao xuống. Mặc dù tôi không thể nhìn thấy được nguồn gốc của chúng, đó là đặc tính nhất quán, không thay đổi của chúng.
Thứ hai, lũ Man-Fly đông đúc đến ngạt thở. Chúng tấn công từ mọi hướng - trước, sau, hai bên - không ngừng nghỉ. Chúng tôi càng tiến lên, hàng ngũ chúng càng dày đặc hơn. Ngay cả khi chết, chúng vẫn còn là một mối phiền toái. Như khiêu chiến với chúng tôi từ dưới mặt đất lên, xác chúng chất đống dưới chân khiến ngay cả việc tìm nơi để đứng cũng là một thử thách không nhỏ. Xác của bọn chúng cũng lập tức vào trạng thái phân huỷ sau khi chết, tạo ra một bẫy bùn hỗn hợp kinh tởm của máu, nội tạng và mục rữa – hắt mờ mắt và khiến cả việc thở cũng là một cuộc vật lộn.
Cứu cánh duy nhất của chúng tôi hiện tại là bằng cách vận động mạnh ma lực trong cơ thể, cơ thể của tất cả chúng tôi đang toả ra xung quanh một luồng nhiệt lượng đủ lớn làm chậm đáng kể lũ Man-Fly và vô hiệu hóa hoàn toàn những con Man-Fly nhỏ. Nhưng cách thức này tiêu tốn rất nhiều thể lực, cứ thế này không đời nào chúng tôi có thể trụ lâu được.
Thứ ba, khoảng cách từ đây tới cánh cổng. Với tốc độ hiện tại, chúng tôi sẽ phải vừa chiến đấu, vừa chậm rãi tiến tới trong nhiều giờ tiếp theo, chắc chắn không khác gì cố gắng chạy nước rút qua một đầm lầy nếu không muốn nói là khắc nghiệt hơn nhiều lần.
Thứ tư, đương nhiên, là lũ Man-Fly Bách Túc. To lớn và quái dị, sức mạnh thật sự của chúng vẫn là ẩn số tôi không được phép coi thường.
Thứ năm là boss tầng, một kẻ thù mang sức mạnh rất có thể đáng sợ hơn tất cả lũ Man-Fly cộng lại, đang chực chờ chúng tôi đâu đó gần cánh cổng.
Thứ sáu và cuối cùng, là chuẩn bị cho tình huống không thể lường trước được, thứ mà ngay cả một hầm ngục đơn thuần cũng không thiếu. Ví dụ như bẫy, phục kích, hoặc kẻ địch mới xuất hiện. Mọi kế hoạch của tôi phải lường đến được viễn cảnh này. Bằng mọi giá, bất kể trong tình thế nào đi nữa, tôi phải giữ sự tỉnh táo và cảnh giác của mình ở mức tối đa.
Trước hết, chúng tôi phải mở đường đến được cánh cổng đã. Điều đó đồng nghĩa với việc giải quyết ba vấn đề đầu tiên.
Tôi tin rằng tôi có thể làm được điều đó.
Tôi nhìn xuống bàn tay của chính mình. Hiện tại, tôi chỉ có hai chiếc nhẫn đeo trên ngón tay của mình- chiếc nhẫn của Freya và Nhẫn của Ankaa do Lucifer trao cho. Chiếc nhẫn của Freya là chìa khoá đang giúp cô ấy giữ cho tâm trí tôi ổn định, neo giữ tôi trước cơn đói hỗn loạn của con rồng, trong khi nhẫn của Lucifer giúp tôi sử dụng được ma pháp hồi phục và chữa trị mạnh mẽ với cái giá phải trả là một lượng mana khổng lồ cho mỗi lần sử dụng.
Trong túi tôi còn ba chiếc nhẫn quyền năng khác: Nhẫn Mesikämmen Jumala của Achilles, Vương Miện Wendigo của Dionysus và Giao ước Barbatos của Eris. Mỗi chiếc nhẫn đều chứa đựng sức mạnh to lớn nhưng đều đòi hỏi một cái giá riêng biệt, không chiếc nào giống chiếc nào. Vì lý do đó, tôi không thể đeo tất cả lên cùng một lúc được.
Nhưng lúc này, trong số chúng có một chiếc tôi sẵn sàng chấp nhận cái giá phải trả để đổi lấy sự phục vụ của nó.
Không một chút giao động, tôi luồng chiếc nhẫn Mesikämmen Jumala vào ngón cái của mình.
Sức mạnh của nó hết sức đơn giản – nó đàn áp mọi ham muốn trong tôi: đói khát, dục vọng, tham lam và mọi khát khao trần tục khác, chỉ để lại khát vọng chiến đấu nguyên thủy. Nếu mang chiếc nhẫn trong một khoảng thời gian dài, những sự đàn áp ấy sẽ trở thành thay đổi, vĩnh viễn biến tôi thành một con người khác. Nhưng đổi lại, tôi sẽ được ban cho một nguồn thể lực vô hạn.
Về lý thuyết, chỉ cần không tiêu hao ma lực vào kiếm kĩ, tôi có thể chiến đấu không ngừng nghỉ - đây chính là con cờ mà tôi đang cần.
Khi chiếc nhẫn đã vào vị trí, một luồng sức mạnh nguyên sơ và vô hạn lập tức bao trùm lấy tôi, lan tỏa đến mọi thớ thịt, da, và xương của tôi. Sức mạnh của nó thấm vào đến tận hơi thở, từng cử động, từng cảm giác trên da và vảy của tôi.
Nếu phải miêu tả, tôi có cảm giác như mình đang đối diện với một pho tượng khổng lồ vậy- Pho tượng của chính tôi. Tôi biết pho tượng ấy tạc theo hình tượng của tôi, tạo dáng theo ý muốn của tôi, nhưng nó lại có cảm giác choáng ngợp và xa lạ đến rùng rợn.
Đây là lần thứ hai tôi trải nghiệm sự hiện diện áp đảo của nó kể từ khi Achilles trao cho tôi. Có lẽ cũng vì chỉ mới lần thứ hai mà cảm giác không trở nên dễ dàng hơn chút nào. Ngay cả vậy, trớ trêu thay, tôi lại thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều khi đeo nó vào. Nó là sự nhẹ nhõm tôi có thể giải thích được. Bởi chiếc nhẫn đang đàn áp mọi ham muốn của tôi, nó cũng đang giúp tôi làm dịu đi cơn đói sâu trong linh hồn của tôi nữa.
Những chiến binh long nhân có thể không đủ sức lực để giúp chúng tôi mở đường đến cánh cổng mà không bị kiệt sức, nhưng với chiếc nhẫn này, tôi chắc chắn có thể. Thanh Giltfang trong tay tôi rung lên đầy háo hức như cảm nhận được sự tính táo và quyết tâm của tôi.
Với một cú bật nhảy và một cái đập cánh, tôi và Freya vút lên cao và nhanh chóng có được tầm nhìn toàn cảnh chiến trường. Từ vị trí này, tôi có thể thấy rõ cuộc chiến đang diễn ra bên dưới giữa chúng tôi và lũ Man-Fly.
Rồi với một lần hít một hơi sâu, tôi đẩy dòng ma lực của tôi vào trạng thái quá tải.
Ngay lập tức, một làn sóng nhiệt dữ dội và ánh sáng vàng rực bùng lên từ cơ thể tôi, bao trùm chiến trường trong ánh hào quang như một mặt trời thu nhỏ. Như một ngọn hải đăng, sự hiện diện của tôi che chở cho những người long nhân phía dưới. Kết quả xuất hiện tức thì và mãnh liệt - lũ Man-Fly bị mắc kẹt trong cơn nóng thiêu đốt và ánh sáng chói lòa gào thét trong đau đớn, những hình thù méo mó của chúng giãy giụa, đồng loạt cố tháo chạy để giữ khoảng cách với chúng tôi. Những con chần chừ, cứng đầu hơn thì gần như ngã gục tại chỗ, kiệt quệ và bất động.
Bên dưới, những người long nhân ngước lên nhìn tôi, khuôn mặt của họ tràn đầy kinh ngạc và tôn kính. Như chia sẻ một suy nghĩ chung, tất cả bọn họ cùng quỳ xuống và thì thầm cầu nguyện. Lũ Man-Fly không còn khả năng nào đe doạ họ được nữa.
“Giữ sức và tiến lên.”
Tôi đáp lại họ bằng một cái gật đầu đơn giản và ra lệnh. Họ đáp lại tôi bằng cách đứng lên, kiên quyết bước tới phía trước, và tiêu diệt mọi con Man-Fly đang tuyệt vọng dùng chính cơ thể của chúng để ngáng đường.
“Siora,” tôi gọi. “Cây nõ của cô.”
Không một chút chần chừ, người nữ chiến binh tộc elf ném cây nỏ khổng lồ của cô ấy về phía tôi, và tôi đón lấy nó. Rồi Siora rút kiếm và đứng cạnh La Rue ở phía trước đội hình.
Đây không phải là một món vũ khí thông thường - cây nỏ là một ma đạo cụ, sử dụng trực tiếp ma lực từ người dùng để công kích thay vì sử dụng tên nõ. Mặc dù trên lý thuyết ai cũng có thể sử dụng được nó, nó vẫn là một món vũ khí tiêu hao nguy hiểm với hầu hết mọi người, đặc biệt là những người long nhân với nguồn ma lực hạn chế. Nhưng với Siora, và đặc biệt là tôi, nó không phải vấn đề đáng lo.
Thông điệp của tôi với Siora và La Rue rất rõ ràng: giống như những người long nhân, hai người họ không nên tiếp tục sử dụng ma pháp và kiếm kĩ nữa để giữ sức cho những trận chiến lớn hơn phía trước.
Tôi nhắm cây nỏ vào một đám Man-Fly dày đặc vẫn đang chắn đường và bóp cò. Cây nỏ sáng lên, còn động cơ bên trong nó gào rú. Chỉ trong chớp mắt, nó tạo ra một mũi tên vàng rực từ ma lực của tôi trước khi bắn nó đi như một tia chớp, xóa sổ hàng chục Man-Fly và dọn ra một con đường trước mắt chúng tôi.
Những con còn sống sót nhanh chóng bị những người long nhân, Siora và La Rue tiêu diệt. Họ hành động đúng như ý tôi muốn— quyết đoán, chính xác, và giữ sức của mình.
Về phía tôi, hiệu quả của cây nỏ thật đáng kinh ngạc. Với lượng ma lực tôi đang có, tôi có thể bắn ra hàng trăm - thậm chí hàng ngàn - mũi tên tương tự mà không cần lo lắng đến gì cả. Tôi chỉ cần cẩn thận chọn thời điểm và mục tiêu để bắn là được.
Chúng tôi có thể chiến đấu như thế này.
Tuy nhiên, tôi còn một mối bận tâm nữa, và đó là Freya người vẫn còn đang bám lấy tôi từ phía sau.
"Frey, cô ổn chứ?" Tôi hỏi. Vì đang bám lấy tôi như vậy, cô ấy đang trực tiếp hứng chịu sức nóng khủng khiếp tỏa ra từ ma lực của tôi, chẳng khác nào ôm lấy một lò lửa đỏ rực là bao cả. Dù trông cô ấy vẫn điềm tĩnh và vô sự, đó là nhiệt độ đủ để làm tan chảy da thịt bất cứ ai khác đấy.
"Thần ổn," cô ấy đáp lại chắc nịch, giọng kiên định. "Xin ngài hãy tập trung vào trận chiến trước mắt."
Dù vậy, tôi vẫn không kìm được mà ngoái lại nhìn Freya. Đôi mắt vàng của Freya gặp ánh mắt tôi không chút do dự - kiên nghị, điềm tĩnh, và tràn đầy quyết tâm không gì lay chuyển. Khoảnh khắc ấy, không phải chiếc nhẫn mà chính ánh mắt ấy đã xoa dịu tâm trí tôi.
Một nụ cười nhỏ nở trên môi tôi. "Cô nghĩ chúng ta có thể tới được cánh cổng như thế này không?"
"Thần không muốn ngài đeo chiếc nhẫn ấy quá lâu, nhưng quả thật chúng ta không có sự lựa chọn nào khác." Freya trả lời, giọng rành rẽ giữa sự hỗn loạn. Nét mặt cô ấy dịu lại đôi chút như một lời trấn an, cổ vũ không thành tiếng. "Nó chắc chắn sẽ giúp chúng ta tìm đến thủ lĩnh tầng này."
Giữa lúc ấy, cây lễ chuỳ trong tay Freya lại phát sáng nhẹ, soi rọi khuôn mặt của cô ấy và của tôi. Đôi mắt cô ấy lấp lánh sự tập trung mãnh liệt khi cô ấy khẽ nghiêng người về phía trước, giọng trầm xuống khi cô ấy nói bên tai tôi:
"Lúc đó... thần sẽ giúp ngài đánh bại hắn, và thủ lĩnh của những tầng ngục tiếp theo. Thần sẽ cho ngài thấy sự chuẩn bị thần đã hứa với ngài trước khi chúng ta tiến vào nơi này."


3 Bình luận