• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02: Thiên Y

Chương 61: Thiên Y (3)

0 Bình luận - Độ dài: 5,173 từ - Cập nhật:

Những nhiệm vụ mà pháp sư mới như Lysanna làm không khác gì người chạy vặt. Dai và Lysanna suốt ngày chạy đi tìm nguyên liệu, tìm sách về loại thảo dược đó hoặc phải trông chừng đống thí nghiệm đang diễn ra. Suốt một tuần, họ không học được gì ngoài chân tay bủn rủn.

Họ tình cờ gặp nhau trong nhà ăn rồi bắt đầu than thở về tình hình của bản thân. Không khác gì Dai và Lysanna, Brenna và Duncan cũng gặp tình trạng tương tự. Trước khi vào đây, họ nghe nói sẽ được học cách chiến đấu kĩ càng hơn và sẽ luyện tập các ma thuật cấp cao. Tuy nhiên, ngoài bị làm thí nghiệm và chơi bài với nhau thì họ gần như không làm gì cả. Đôi khi có nhiệm vụ nhưng họ cũng chỉ ở lại và trông chừng Lãnh Tinh Aisha không chạy ra ngoài gây chuyện.

Cùng lúc đó, Joy và Hope cũng đến nhà ăn.

"Này, Joy, sang đây đi."

Nghe thấy tiếng Brenna, Joy nhìn xung quanh và trông thấy cô cùng ba người còn lại. Anh và Hope mang bữa trưa đến và ngồi đối diện với Lysanna, bên cạnh Brenna.

Dai nhìn thấy Brenna cùng hai người kia thân thiết như vậy thì cũng có chút tò một. Dù anh và Joy đã làm hoà nhưng từ lúc vào đây, họ chưa nói chuyện với nhau lần nào. Vả lại, lúc trước, Brenna cũng không thích hai người này nhưng giờ lại thân thiết nên mới khiến Dai tò mò.

Dai vỗ vai Duncan rồi kéo anh cúi xuống gầm bàn và thủ thỉ. "Trông các cậu có vẻ thân thiết quá nhỉ?"

Trong lúc đó, Lysanna cũng cúi người xuống và tiến lại gần để nghe hai người to nhỏ với nhau. Dai cũng nhận ra hành động của Lysanna nhưng chuyện của Brenna quan trọng hơn.

"Dù lúc trước có xảy ra chút chuyện nhưng giờ tôi và bọn họ đã làm lành và trở thành bạn." Duncan đột nhiên ngồi thẳng lại và nhìn Brenna và Joy đang trò chuyện vui vẻ, ánh mắt anh ánh lên một tia ghen tị.  "Vả lại, có một chuyện khiến tôi rất ái ngại về Joy."

Dai và Lysanna cũng ngồi thẳng lại, ánh mắt hướng đến hai con người đang nói chuyện vui vẻ kia. Một suy nghĩ liền loé trong đầu họ. Họ nhìn nhau rồi gật đầu như hiểu đối phương đang nghĩ gì. Một cô gái lúc nào cũng nói chuyện và dính lấy mình, nhưng gần đây lại cùng chàng trai khác trò chuyện vui vẻ mà tỏ ra ghen tị và không muốn cô ấy đến gần thì chắc chắn đó không phải là tình cảm bạn bè thông thường. Dai và Lysanna lại tiếp tục gật đầu và tủm tỉm cười.

Trong lúc Dai và Lysanna đang tủm tỉm cười thì Hope vừa ăn vừa quan sát hai người. Anh nhận ra cô luôn thể hiện trạng thái vui tươi với các bạn của mình, còn khi một mình thì dường như đó mới là con người thật của cô. Một kẻ lạnh lùng và tàn nhẫn. Vả lại một chuyện khiến anh bận tâm chính là trong tám người này thì ai cũng có họ nhưng với Lysanna thì lại không có.

Tuy nhiên, điều làm anh chú ý lúc này chính là sự ăn ý đến mức đồng bộ của hai con người này. Họ chỉ cần nhìn nhau cũng hiểu đối phương nghĩ gì. Một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu anh, khuôn mặt đang trong trạng thái bình thường bỗng ửng đỏ, ánh mắt mở to ra và liếc qua liếc lại giữa hai người họ, đôi tay đang cầm chiếc thìa run rẩy đến mức không thể cầm nổi và nó rớt xuống dĩa cơm bên dưới, tạo nên một tiếng động lớn nhưng trong không gian thế này thì ai mà quan tâm.

Bầu không khí giữa sáu người cực kì rắc rối. Mọi người nhìn vào chỉ thấy một đám kì lạ, vừa giống như một cơn bão tuyết giữa đêm, vừa ấm áp như mùa xuân hoa nở, vừa nóng bức như ngày hè, vừa hài hoà như mùa thu mát mẻ. Vẻ mặt của họ cứng đờ vì không biết phải biểu cảm như thế nào vì bầu không khí của đám người này giống như một bức tranh giao thoa giữa các mùa. Nhiều người vội tránh xa, nhiều người ngồi gần đó vội ăn nhanh rồi rời đi.

Sau một lúc nói chuyện thì thời gian ăn trưa cũng đã kết thúc. Họ phải trở lại với công việc dù đó chỉ là những việc cực kì nhàm chán.

Chỉ vừa mới đến trước cửa Nhật Dược Viện thì một tiếng nổ vang lên, khói đen từ trong đó bay ra khiến nhiều người phải chạy ra để lánh nạn, trên mặt họ có đầy vết đen và một phần trang phục bị cháy xém. Evelyn cũng đi từ bên trong ra cùng với vẻ mặt đen thui, đầu tóc như tổ quạ, còn trang phục thì bị hư hại nặng. Cô ho ra một tiếng, hai tay đưa lên trời rồi nói lớn.

"Trời ơi, sao lại nổ rồi? Nồi thuốc quý giá của ta."

Các pháp sư bên cạnh cũng chỉ biết gãi đầu rồi lấy khăn lau mặt. Ngay lúc Evelyn đưa tay lên trời thì có một tờ giấy rơi ra và bay đến vị trí của Dai và Lysanna. Cô cầm lên và đọc bảng thành phần. Cô và anh đều im lặng vì không biết phải nói gì. Tất cả nguyên liệu đều có tính hỏa nên nếu trộn chúng với nhau thì chúng sẽ phát nổ. Cũng may vụ nổ không lớn nên chỉ cháy phòng thí nghiệm, các phòng khác chỉ bị ảnh hưởng nhẹ.

"Được rồi, giải tán hết đi. Hôm nay chỉ tới đây thôi. Dai, Lysanna, hôm nay hai đứa được về sớm đấy."

Nói rồi, Evelyn chạy mất. Cô phải chạy về phòng để vệ sinh cơ thể, thay trang phục và chỉnh lại lớp trang điểm. Mọi người nhanh chóng giải tán. Dai và Lysanna nhìn nhau rồi cười.

"Tôi định đi dạo phố. Cậu đi không?"

"Cậu đi đi. Tôi cảm thấy hơi mệt nên chắc sẽ về phòng."

Dai chào Lysanna rồi rời khỏi Thiên Y.

Lysanna định đi dạo xung quanh rồi về phòng. Thực ra, từ lúc vào Thiên Y, cô vẫn chưa khám phá hết chỗ này vì phải làm nhiệm vụ do Evelyn giao. Hôm nay, có thời gian rảnh nên cô sẽ đi dạo một vòng.

Nếu đi thẳng xuống thì sẽ gặp Đài Ngọc Viện. Chỉ vừa đến gần thì cô đã nghe rõ tiếng nổ cùng tiếng la hét của nhiều người. Ma thuật chiến đấu luôn phải nâng cấp nên đôi khi họ không có thời gian để nghỉ ngơi. Arelex xung quanh tập trung nhiều vào khu vực này.

Lysanna tiếp tục buổi đi dạo của mình. Cô rẽ trái rồi băng qua một vườn thảo dược và đối diện là một vườn hoa cùng nhiều cây lớn khác. Nơi đây thực sự mang đến cảm giác thanh mát, tiếng gió nhẹ thổi qua luồng cây cũng đủ khiến tâm trạng của cô dịu đi phần nào. Mọi muộn phiền dường như đã bị gió cuốn đi.

Cô thấy ở góc cua phía trước có một cô gái chạy vào trông có vẻ gấp gáp. Hơi tò mò cũng như lo lắng vì có thể cô ấy gặp khó khăn gì đó nên cô quyết định đi tới. Cô đi rất nhỏ nhẹ để không ảnh hưởng đến cô gái, núp ở bụi gần đó và quan sát. Khuôn mặt đột nhiên ửng đỏ rồi cô quay lưng và bỏ chạy. Cô dừng lại và ôm lấy đôi má đang ửng hồng. Môi mím lại và quay mặt về nơi đó.

Đột nhiên, cô nghe thấy một tiếng động, hình như giống với tiếng sách rơi. Cô giật mình và quan sát xung quanh. Ở hành lang của Ngôn Thư Viện có một đống sách. Cô nhanh chóng chạy đến đó và nhìn thấy một chồng sách lớn cùng Noah đang ngồi bên cạnh và đang mò mẫm tìm kính. Lysanna nhanh chóng chạy lại, nhặt cái kính lên và đưa cho Noah rồi giúp cô ấy sắp xếp chồng sách.

Noah cầm lấy chiếc kính rồi cúi đầu cảm ơn. Khi quay lên thì cô mới biết người giúp mình là Lysanna và nhanh chóng sắp xếp lại chồng sách.

Dáng vẻ này của Noah thật khiến Lysanna bật cười nhưng vẫn phải kiềm lại. Thực sự rất khác so với dáng vẻ làm giám khảo trong cuộc tuyển chọn.

"Lãnh Tinh định mang nó đi đâu? Tôi mang đến đó giúp cho."

Nghe vậy, đôi mắt của Noah sáng lên. Cô đặt một chồng sách che lấp cả khuôn mặt của Lysanna rồi chỉ về phía trước.

"Ở kia. Chỉ đi một chút thôi."

Noah cầm đống sách còn lại rồi đi về phía trước. Lysanna phải nghiêng đầu sang một bên mới có thể thấy đường đi. Cô cẩn thận từng bước chân nếu không sẽ làm rớt chúng.

Noah đột nhiên quay đầu lại hỏi.

"Hôm nay Evelyn không giao việc cho em sao?"

"Thực ra... nồi thuốc của Lãnh Tinh Evelyn bị phát nổ, cô ấy khá bực mình nên đã cho mọi người giải tán. Tôi cảm thấy hơi mệt nên muốn đi dạo xung quanh rồi về nghỉ ngơi sau."

"Ồ... thì ra là vậy."

Sau đó, cả hai không nói gì thêm và tiếp tục đi về phía trước. Noah đẩy cửa và bước vào, Lysanna cũng theo vào trong. Bên trong là một thư viện sách khổng lồ. Những kệ sách trải dài cùng với đó là hàng loạt cuốn sách dày. Cô còn thấy trên nền đất có rất nhiều sách đang nằm lộn xộn. Noah chỉ tay về phía đống sách đó và yêu cầu Lysanna đặt xuống.

"Cảm ơn em đã giúp."

"Lãnh Tinh định một mình sắp xếp hết chỗ này sao?

"Chắc là vậy. Mọi người trong khu vực ngôn ngữ văn thể đều bận việc hết rồi, thành viên mới thì đang bị tôi ép đọc sách. Mà, gọi tôi là Noah cũng được, không nhất thiết phải gọi là Lãnh Tinh đâu."

Nghe vậy, Lysanna cũng chỉ biết gượng cười rồi giúp Noah sắp xếp đống sách. Trên mỗi cuốn sách đều có kí tự đã được phân loại để tiện cho việc sắp xếp. Chỉ cần dựa vào đó và đặt đúng nơi là được.

Cô cầm một đống sách rồi bay đến từng vị trí và đặt chúng vào đó. Đôi lúc, cô còn phải quét dọn trước rồi mới đặt vào. Sau một lúc, chỉ còn lại một cuốn sách. Cô cầm nó lên và nhìn vào kí tự nhằm đặt đúng nơi quy định. Tuy nhiên, cuốn sách không có bất kì kí tự nào. Cô lật mặt trước rồi lại mặt sau nhưng không có bất kì thứ gì. Cô quay sang hỏi Noah đang loay hoay trong góc.

"Lãnh Tinh... à không... Noah, cuốn sách này tôi nên đặt ở đâu?"

"Đặt theo đúng kí tự là được." Cô vẫn còn đang loay hoay sắp xếp trong góc.

"Nhưng mà... nó không có hiện bất kì kí tự nào cả."

"Cuốn sách đó là gì?"

"Thiên Ma Giáng Thế."

Nghe vậy, Noah vội ngẩng đầu lên. Cái tên này khá lạ nên cô cũng hơi bất ngờ. Cô đặt cuốn sách đang sắp xếp dở trên bàn rồi chạy đến bên cạnh Lysanna. Cô cầm lấy quyển sách rồi mở ra từng trang. Đột nhiên, nét mặt của Noah thay đổi, lật tiếp những trang tiếp theo rồi đóng mạnh cuốn sách lại. Cô hất nhẹ cái kính rồi đưa cuốn sách trước mặt Lysanna.

"Em đọc được tên của tác phẩm này?"

Lysanna hơi bất ngờ trước câu nói của Noah. Cô nhìn vào cuốn sách và cuối cùng cũng nhận ra điều mà Noah nói đến. Những kí tự trên cuốn sách giống hệt với kí tự cổ mà cô từng tiếp cận trước đó. Lại một lần nữa, cô bất giác đọc được kí tự này.

"Thực ra thì... không hiểu sao tôi có thể đọc được chúng dù chưa từng học qua."

Ánh mắt của Noah vẫn dán chặt vào người Lysanna khiến Lysanna hơi ngại ngùng mà phải đánh mắt sang hướng khác. Noah cảm nhận được Arelex của Lysanna không có bất kì thay đổi nào. Điều này chứng tỏ Lysanna không hề nói dối.

Noah thu tay lại rồi đi đến bàn và đặt cuốn sách lên đó. Cô lướt nhẹ qua bìa sách, nó đã sờn rách do năm tháng. 

"Sao tôi có thể quên cuốn sách này nhỉ? Cuốn sách này đã xuất bản rất lâu rồi. Tôi còn nhớ hồi còn nhỏ, bà tôi từng đọc cuốn sách này cho tôi nghe nhưng rồi một ngày tôi đã làm mất và không thể biết diễn biến tiếp theo của câu chuyện. Dạo gần đây, tôi nghe nói nó được bày bán ở chợ đen nên đã quyết tâm đến đó và mua cho bằng được. Và cuối cùng tôi đã mua được. Nó được viết hoàn toàn bằng kí tự cổ nên bà đã đọc cho tôi và bây giờ tôi có thể tự đọc nó. Điều làm tôi bất ngờ chính là em có thể đọc được dù chưa học chữ nào."

"Chuyện này..." Lysanna cúi đầu và nhìn vào đôi tay đang cọ xát vào nhau. Từ thử thách thứ hai cô đã suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không đưa ra được câu trả lời. Cô muốn hỏi Jethro và có thể anh biết gì đó, nhưng dạo gần đây cô không gặp anh nên không hỏi được.

"Không cần giải thích đâu. Em biết không, cuốn sách này kể lại cuộc chiến vào bốn nghìn năm trước khi mà Ma Thần Tộc và Thiên Thần Tộc còn tồn tại. Cuộc chiến đã ảnh hưởng đến toàn lục địa Nytheria khiến nó phải thay đổi lần thứ nhất và cũng là tiền đề tạo ra Vùng Đất Cấm."

Những chi tiết mà Noah kể thì Lysanna đã từng nghe kể qua. Nhưng, nguyên nhân mà cuộc chiến bắt đầu cũng như lý do thực sự thì không ai biết. Cuốn sách này chỉ ghi lại những trận chiến dưới góc nhìn của một người bị vướng vào cuộc chiến, chứ không biết rõ toàn bộ câu chuyện.

Tuy nhiên, Lysanna hơi giật mình. Cô không hiểu sao bản thân lại giật mình và cảm thấy buồn bã như vậy, giống như đang trải nghiệm chính câu chuyện của mình. Tim đột nhiên đập mạnh, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, đôi tay run run cùng một dòng kí ức xuất hiện trong đầu. Nhà cửa vỡ tan tành, máu chảy thành dòng, tiếng khóc ai oán của lũ nhóc vang lên khắp nơi rồi lại vì nguyên nhân gì đó mà im bặt. Phía trên là các cuộc chiến kinh khủng của nhiều chủng tộc khác nhau. Thứ đọng lại trong cô chính là máu và máu.

Đột nhiên, Noah đến vỗ vai Lysanna khiến cô giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ.

"Sao lại đờ người ra vậy?"

"Không có gì đâu." Lysanna gạt tay Noah ra và quay sang hướng khác, ánh mắt tỏ rõ nỗi buồn.

Noah không biết Lysanna đang suy nghĩ gì nên rất vô tư. Cô mỉm cười và nói:

"Cảm ơn em đã giúp đỡ. Đây, tặng em đó."

Lysanna vui vẻ nhận lấy rồi cúi chào Noah và rời khỏi đó. Cô vừa bước trên hành lang vừa gỡ vỏ kẹo và cho viên kẹo vào miệng. Kẹo ngọt đến mức cô phải rùng mình và gần như quên đi hết nỗi buồn ban nãy. Quả nhiên, kẹo ngon luôn mang đến cảm giác hạnh phúc.

Trong lúc không để ý, Lysanna đã đi đến vườn hoa của cung điện tự lúc nào. Không có bất kì người hầu nào ở đây nên cô có thể tự do ngắm hoa. Những bông hoa này vẫn rực rỡ như ngày đầu tiên cô đến.

Trong lúc đó, trong Dinh Thự Ánh sáng, người hầu chạy ra chạy vào vì phải dọn dẹp khắp nơi dù vậy họ vẫn di chuyển rất nhẹ nhàng. Tại thư phòng, Jethro đang báo cáo những gì diễn ra suốt hơn một tuần qua.

"Đây là những người đã vượt qua cuộc tuyển chọn. Tôi xin lỗi vì không báo cáo cho ngài sớm." Jethro vừa nói vừa cúi đầu xin lỗi.

Louis xem xét qua các pháp sư. Anh không quá ngạc nhiên khi thấy tên của Lysanna, bởi vì anh thừa biết cô đủ khả năng vượt qua. Những người khác thì anh cũng đã nghe danh khi họ còn ở bên ngoài và Học Viện Hoàng Gia.

"Về ba người đã thâm nhập vào cuộc tuyển chọn, tôi đã không bắt được. Tôi thành thật xin lõi."

"Đừng có xin lỗi hoài vậy chứ, Viện Phó. Bọn họ cũng không phải dạng vừa nên anh không bắt được là chuyện bình thường. Ta còn lo anh sẽ gặp chuyện khi đối đầu với bọn chúng."

Chuyện mà Louis lo lắng cũng có lí do cả. Dù anh luôn chiếm thế thượng phong khi chiến đấu nhưng anh cảm thấy bọn họ vẫn chưa dùng hết sức và còn đang ẩn chứa sức mạnh gì đó. Vả lại, người áo đen xuất hiện đã khiến anh chú ý. Tên đó không hề tầm thường. Hắn đột nhiên xuất hiện và tấn công Noah mà cô ấy không kịp phòng thủ hay phản công. Sức mạnh đó không thể xem thường.

"Hãy sắp xếp những nhiệm vụ nhỏ để họ quen với Thiên Y."

Jethro giật mình, choàng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ. "Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ thông báo với các Lãnh Tinh."

"Nhớ trừ Lysanna ra. Ta có nhiệm vụ dành cho cô ấy." Louis cười dịu dàng và nhìn vào tờ giấy khác trên bàn.

"Nhiệm vụ? Ngài muốn giao cho cô ấy nhiệm vụ gì?"

"Vận chuyển hàng hoá đến vương quốc Engelbert."

Nghe vậy, Jethro đứng hình một lúc. Anh không ngờ Louis lại giao nhiệm vụ đó cho Lysanna. Bởi vì nhiệm vụ đó được dành cho các Lãnh Tinh hoặc các pháp sư cấp ba.

"Ngài muốn cô ấy nhận gia nhiệm vụ đó?"

"Đúng vậy." Louis thản nhiên trả lời.

Louis đã quyết như vậy thì Jethro cũng biết nghe theo. "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ sắp xếp. Nếu không có việc gì nữa thì tôi xin phép lui ra."

Dứt lời, Jethro cúi chào Louis rồi từ từ bước đến cửa. Đột nhiên, Louis nhớ ra chuyện gì đó vội lên tiếng.

"À, đúng rồi. Ta có chuyện muốn hỏi. Cô ấy sao rồi?"

Nghe vậy, Jethro quay lại, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cô ấy vẫn khỏe và vẫn thực hiện tốt nhiệm vụ của Thiên Y. Nếu ngài muốn gặp Lysanna thì tôi sẽ sắp xếp."

"Không phải cô ấy. Không phải Lysanna."

Câu nói đó khiến Jethro hơi bất ngờ. Người mà trước giờ Louis luôn hỏi thăm và quan tâm chính là Lysanna, nhưng bây giờ anh lại nói không phải. Thực sự thì ngoài Lysanna ra, Jethro không nghĩ được ra ai nữa.

"Không phải sao? Tôi nghĩ ngài đang nói đến cô ấy."

"Là người khác. Là cô gái mà ta từng gặp cách đây năm năm trước. Là một cô gái có mái tóc giống với hoa hướng dương, đôi mắt lấp lánh như viên pha lê, cùng một nụ cười tỏa sáng như ánh mắt trời. Là cô gái đã đi cùng Roger lúc vào cung điện năm năm trước."

Nghe vậy, cơ thể của Jethro đột nhiên run lên, tay anh gần như mất đi sức lực khiến cho tập hồ sơ trên tay sắp rơi xuống. Anh nắm chặt lấy tập hồ sơ, đôi mắt nhắm nghiền tưởng tượng đến hình bóng của cô gái đó.

Cô ấy dần xuất hiện trong tâm trí anh, giống với dáng vẻ mà Louis miêu tả. Anh mở mắt ra, ánh mắt thoáng vẻ đượm buồn, môi mấp máy một lúc rồi mới cất lời.

"Tạo sao ngài muốn gặp cô ấy?"

"Tại sao ư? Cũng đã năm năm rồi, bọn ta từng có lời hứa là sẽ gặp lại nhau nhưng cô ấy chưa từng xuất hiện lại. Lúc đó, ta nhớ Roger đi cùng cô ấy, bên cạnh còn có anh nên ta nghĩ anh biết cô ấy. Hơn nữa, ta từng hỏi Roger và ông ấy bảo rằng cô ấy không khỏe nên không thể gặp mặt. Cũng đã năm năm rồi, chắc là đã khỏi hẳn rồi nhỉ?"

Jethro siết chặt tay đến nỗi nhàu luôn tập hồ sơ. Anh thở ra một hơi dài và nhìn Louis với ánh mắt gần như mất đi ánh sáng.

"Phải, tôi biết cô ấy. Người mà ngài muốn gặp... đã chết vào bốn năm trước rồi, vào lúc cuộc nổi dậy của đội trưởng Rose."

Câu nói đó như sét đánh ngang tai. Louis không ngờ người mà mình muốn gặp nhất đã qua đời. Vậy thì lần gặp đó chính là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng. Anh bóp nát cây bút trên tay khiến mực trào ra và dính lên tờ giấy đang viết dở. Dù vậy, anh cũng chẳng quan tâm. Vò nát tờ giấy rồi vứt sang một bên. Anh lấy cây bút khác và tiếp tục viết.

"Ta hiểu rồi. Cô ấy đã... Được rồi, anh lui đi."

Jethro cúi chào lần nữa và đi ra ngoài. Anh đứng trước cửa và suy nghĩ một hồi lâu. Chỉ là tình cờ gặp nhưng không ngờ cô ấy lại khiến Louis buồn và kích động đến như vậy. Dù Louis không nói gì nhưng nhìn vào hành động vừa rồi thì anh chắc chắn Louis đang rất sốc.

Jethro rời khỏi Dinh Thự Ánh Sáng. Anh đi một lúc thì đến khu vườn và gặp Lysanna đang ngắm hoa ở đó. Cô cúi thấp người và đưa tay chạm vào từng bông hoa. Dáng vẻ đó của cô giúp anh quên đi chuyện buồn. Chỉ cần Lysanna như bây giờ thì tất cả đều ổn, không cần quan tâm chuyện quá khứ.

"Lysanna, ngắm hoa à?" Jethro đi đến và chào hỏi.

"Jethro, anh làm gì ở đây vậy?" Lysanna đứng thẳng người và vui vẻ chào anh.

"Mới báo cáo cho quốc vương xong. Sao em không ở Nhật Dược Viện mà lại ở đây?" Jethro cẩn thận lấy lá cây trên đầu của Lysanna. Có lẽ, trong lúc ngắm hoa nó đã vô tình rơi xuống.

"Thí nghiệm bị phát nổ nên Lãnh Tinh cho nghỉ sớm." Lysanna chỉnh trang lại đầu tóc vì có thể vẫn còn vài chiếc lá còn vướng lại.

"Thật tình, lại làm mấy cái thí nghiệm linh tinh." Jethro nói như vậy khiến Lysanna phì cười. Anh gõ đầu cô một cái. "Còn cười được. Cô ấy giống em thật đó."

Lysanna ôm lấy đầu rồi phồng má. Cô quay sang hướng khác và xoa nhẹ đầu.

"Phải rồi. Quốc vương vừa giao cho em một nhiệm vụ, đó là vận chuyển hàng hoá sang vương quốc Engelbert. Hai ngày nữa xuất phát, về chuẩn bị đi."

"Sao đột nhiên lại muốn em đi chứ?"

"Ai mà biết, hỏi quốc vương ấy."

Đột nhiên, Lysanna nhớ ra một chuyện trong quá khứ. Cô từng nói muốn phiêu lưu khắp mọi nơi và viết một cuốn sách về chuyến phiếu lưu đó. Có lẽ, Louis vẫn nhớ đến và bây giờ anh đang giúp cô thực hiện ước mơ.

Độ môi khẽ nở nụ cười cùng đôi má đỏ ửng. Jethro đứng ngơ ra, cô đột nhiên lại đỏ mặt khiến anh chẳng hiểu đứa em gái này đang nghĩ gì.

"Được rồi, về thôi."

Nghe vậy, Lysanna quay lại với một nụ cười. Jethro bước nhanh về phía trước nhưng đột nhiên Lysanna nhớ ra gì đó vội kéo tay anh lại. 

"Chờ đã, Jethro. Em có chuyện muốn hỏi. Anh thích mẫu con gái thế nào vậy ?"

"Sao lại đột nhiên hỏi thế?" Jethro dừng lại quay lại nhìn Lysanna với vẻ mặt nghi ngờ.

Khuôn mặt của Lysanna đột nhiên ửng đỏ. Cô ôm lấy đôi má rồi quay sang hướng khác vì nhớ đến hình ảnh lúc nãy. Sau một lúc, cô cũng lấy bình tĩnh và quay lại rồi túm lấy tà áo của Jethro.

"Cứ nói đi. Em chỉ muốn biết thôi."

Jethro không hiểu tại sao Lysanna lại đột nhiên hỏi vậy. Mỗi lần cô đặt một câu hỏi kì cục thì chắc chắn  lại có chuyện gì đó xảy ra và người dọn dẹp luôn là anh. Nhưng với câu hỏi này thì anh không thấy gì quá kì lạ. Anh nhìn trái nhìn phải, tay gãi đầu một lúc rồi mới lên tiếng.

"Ánh mắt sáng và to tròn luôn khiến người khác phải ngắm nhìn nhưng cũng khiến người khác cảm thấy run sợ. Sống mũi cao, đôi môi đỏ nhẹ. Khuôn mặt sáng sủa, giọng nói thì có lúc mang đến cảm giác ấm áp nhưng cũng có lúc khiến người khác lạnh sóng lưng. Tóc mái cắt ngang trán nhưng nếu dài hơn thì vẫn ổn, còn tóc sau thì dài cũng được mà ngắn cũng chẳng sao. Còn về chiều cao thì cao hơn em thì càng tốt."

Nghe anh phân tích kĩ lưỡng như vậy khiến Lysanna rất ngạc nhiên, không ngờ anh lại có tiêu chuẩn rõ ràng đến vậy. Những đặc điểm này chắc chắn là một mỹ nữ. Cô dần dần hình dung được người mà anh nói trong đầu. Tuy nhiên, không hiểu sao khi ghép các bộ phận đó lại thì cô lại thấy giống một người, đó là Louis.

"Khoan đã, khoan đã. Sao em cảm thấy miêu tả mẫu người anh thích giống với quốc vương quá vậy?" Ánh mắt hoang mang nhìn Jethro. Cô cho rằng bản thân đang nghĩ nhiều đến Louis nên hình dung mẫu người Jethro thích cũng ra hình dạng của Louis.

"Đúng là ngài ấy rồi đó." Jethro thản nhiên đáp lại cùng một nụ cười.

"Tại sao chứ? Anh thực sự th... thích..."

Chưa kịp để Lysanna nói hết cái thì Jethro đã gõ đầu cô một cái.

"Chớ nghĩ bậy. Không phải khi nãy em hỏi mẫu người anh thích sao. Từ trước đến nay, người mà khiến anh ấn tượng nhất chính là quốc vương. Ngài ấy được thừa hưởng nhan sắc của quốc vương tiền nhiệm và hoàng phi tiền nhiệm. Nếu mà em gặp họ thì chắc chắn sẽ choáng ngợp bởi nhan sắc ấy."

Lysanna xoa nhẹ đầu. Cô cũng hiểu được phần nào trong câu nói đó. Quả thật, họ rất đẹp khiến cô không biết phải miêu tả vẻ đẹp đó như thế nào. Có lẽ nhan sắc ấy có thể khiến các loài hoa cũng phải khiêm nhường.

"Anh lấy tiêu chuẩn cao thế thì làm sao em tìm vợ cho anh được. Kiểu này khỏi lấy vợ quá!" Lysanna khoanh tay lại và quay sang một bên.

"Gì đây? Em hỏi như vậy là vì muốn kiếm vợ cho anh à? Sao nay em tốt thế?"

"Cái tên đã hai mươi ba tuổi mà chưa có nổi một mối tình thì sao không khiến em lo cho được. Anh cứ thế này thì coi chừng ế dài dài."

Jethro vênh mặt và xoa đầu Lysanna. "Em nghĩ anh ế ư? Làm gì có chuyện đó."

"Cũng phải. Anh được nhiều cô gái thích thế cơ mà." Trong đầu Lysanna là hình ảnh các cô gái mỗi khi thấy Jethro thì lại hò hét thất thanh. Có lẽ, anh rất nổi tiếng.

"Ai cơ?" Jethro tròn mắt kinh ngạc và cố gắng hình dung trong đầu những ai thích mình nhưng chẳng có bóng dáng của cô gái nào.

"Những người trong Thiên Y đó. Em thấy Lãnh Tinh Evelyn và Lãnh Tinh Aisha rất thích anh. Nếu được thì anh chọn một trong hai người đó cũng được. Người nào em thấy làm chị dâu em cũng ổn."

Jethro phì cười khi nghe thấy Lysanna nhắc đến hai cái tên đó. "Vậy khiến em buồn rồi. Anh không có bất kì tình cảm trai gái gì với họ cả. Họ là đồng đội của anh, chỉ vậy thôi."

"Em không muốn nghe. Em không muốn nghe. Anh đào hoa giống y như quốc vương vậy?" Lysanna chạy nhanh về phía trước và bịt tai lại.

"Quốc vương...?" Câu nói này của Lysanna khiến Jethro phải suy nghĩ một lúc. Từ nhỏ đến giờ, Louis luôn ở trong cung điện và ít tiếp xúc với người khác. Những người phụ nữ mà anh tiếp xúc nhiều nhất là Nalea, Oriana, Selina và cuối cùng là Lysanna. Nhưng Nalea đã qua đời, Oriana cũng đã có chồng và xem Louis như con bà, Selina là bạn thân của anh, còn Lysanna thì... Jethro không nhận thấy Louis tiếp xúc nhiều với cô gái nào nhưng mà Lysanna lại kêu đào hoa. "Em có nhầm không? Ngài ấy gần như không tiếp xúc nhiều với phụ nữ."

Nghe vậy, Lysanna dừng lại, bỏ hai tay xuống và nhìn chằm chằm về phía trước mặc dù nơi đó chỉ là một khoảng không. Cô không hiểu sao bản thân lại thốt ra được lời đó. Quả thật, Louis không tiếp xúc nhiều với phụ nữ nhưng không hiểu sao cô lại đột nhiên gọi anh là đào hoa và những người đó thực sự là ai.

Trong tâm trí của Lysanna hiện lên hình bóng của một chàng trai có khuôn mặt giống hệt Louis. Xung quanh anh là bảy cô gái đang cười đùa cùng anh, trông khá thân thiết. Bảy cô gái đó là ai, người con trai đó là ai, và kí ức này của ai?

"Làm gì vậy? Mau đi thôi. Trời sắp tối rồi."

Câu nói của Jethro khiến Lysanna choàng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ. Cô nhìn lên trời và nhận thấy ánh sáng đang yếu dần. Trời sắp tối rồi. Cô chạy đến bên cạnh Jethro cùng nụ cười tươi, dường như cô đã quên đi kí ức kia.

"Vâng ạ!"

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận