Lysanna đứng một lâu rồi mới rời đi. Cô đi về phía trước, dù chẳng biết phía trước có gì nhưng cô vẫn tự tin đi về hướng đó. Hai bên đường là những bụi hoa lớn cùng với vài con thú nhỏ. Chúng được tạo ra bởi ma lực và đi loanh quanh huyễn cảnh này. Nhìn chúng dễ thương như vậy khiến Lysanna muốn chạm và và ôm vào lòng.
Cô ngồi xuống và vẫn tay chào chúng, sau đó đưa tay ra với khuôn mặt thân thiện. Lúc đầu, chúng rất dè dặt và cẩn thận nhưng dường như chúng nhận ra cô không mang đến nguy hiểm nên chúng dần dần nhích lại gần.
Ngay khi chúng chuẩn bị nhảy vào tay của Lysanna thì phía sau có một tiếng gầm lớn. Tiếng gầm này giống với con quái vật lúc nãy. Âm thanh phát ra khá kinh hoàng khiến những con thú nhỏ dễ thương run sợ và chạy mất. Chỉ một chút nữa thôi cô có thể chạm vào chúng nhưng lại bị con quái vật kia làm chạy mất.
Lysanna đứng dậy, quay đầu lại nhìn con quá vật với khuôn mặt tức giận. Không cho Dino có cơ hội tấn công, cô đã di chuyển đến trước mặt và tạo ra một chùm sáng trắng xuyên qua cơ thể. Viên ngọc xanh lại lộ ra và cô lại thu thập thêm một điểm khác.
Ngoài trận chiến của Lysanna thì ở những nơi khác cũng trải qua trận chiến tương tự với những con quái vật với những cấp độ khác nhau. Điển hình là Duncan đang chiến đấu với quái vật cấp D.
Nó có bộ lông màu trắng với đặc điểm nổi bật là chùm lông ở đuôi được tô điểm bởi màu cam rực rỡ. Đôi chân to khỏe với lớp da vàng óng trong rất cứng cáp. Nó có ba ngón chân cùng với đó là bộ móng dài và sắt nhọn. Chiếc mỏ dài cùng với lực mổ rất lớn, có thể dễ dàng phá hủy lớp đất và cây cối. Nó là quái vật cấp D với tên gọi là Cock.
Duncan cố gắng tránh từng đòn tấn công liên tục của Cock. Anh di chuyển ra sau một cái cây thì lại bị nó mổ gãy. Anh tránh đang một tảng đá thì nó lại dùng chân phá hủy. Móng vuốt của nó rất sắt nhọn vì vậy trong lúc tránh đòn tấn công, anh đã bị nó làm bị thương ở mặt và một chút tóc bị cắt mất.
Duncan lùi lại phía sau và chạm vào vết thương trên mặt. Tuy không sâu nhưng nó đã chảy máu. Chỉ cần anh không tránh kịp thì có thể sẽ bị nặng hơn thế này. Quả nhiên, những con quái vật ở trong huyễn cảnh này không tầm thường.
Cock dừng lại nhưng không có nghĩa nó ngừng tấn công Duncan. Chiếc đuôi xoè rộng thành hình bán nguyệt, những sợi lông từ từ dựng đứng. Chúng lớn dần và từ từ bay về phía Duncan.
Duncan chữa lành vết thương trên má rồi tiếp tục chiến đấu với Cock. Anh di chuyển sang trái để tránh đòn tấn công. Một trong số những chiếc lông bay về phía anh chạm ngay vào mặt đất và phát nổ ngay lập tức.
Lúc này, anh mới nhận ra những chiếc lộng này không tầm thường. Chúng có chứa ma thuật gây nổ. Nhìn vào vết tích được gây ra bởi vụ nổ, anh nhận thấy ở đó đã hình thành một cái hố lớn, mảnh vụn của đất văng tứ tung.
Những chiếc lông không dừng lại mà tiếp tục đuổi theo Duncan. Anh tránh sang trái rồi lại sang phải nhưng vẫn không cắt đuôi được chúng. Anh nghĩ ra một cách chính là đưa những chiếc lông đó tấn công ngược lại vào con quái vật cấp D.
Anh xoay người và chạy về phía những chiếc lông. Anh nhảy lên cao để tránh rồi dùng ma thuật tạo vài bậc thang chạy về phía Cock. Nó vẫn chưa nhận ra ý đồ của Duncan và tiếp tục điều khiển những chiếc lông.
Một chiếc lông bay nhanh đến và tấn công vào các bậc thang khiến chúng vỡ vụn. Duncan cũng vì vậy mà mất thăng bằng. Anh rơi xuống nhưng vẫn không quên tạo một vòng bảo vệ để tránh các mảnh ma thuật của các bậc thang.
Những chiếc lông ngay lập tức điều chỉnh hướng và bay về phía Duncan. Anh nhẹ nhàng lướt qua những chiếc lông và đáp lên đầu của Cock. Ánh mắt nó trợn trắng như tức giận. Nó lắc đầu thật mạnh để khiến Duncan rời khỏi đầu mình. Ngay lúc đó, anh chạm vào đầu nó, tia sét xuất hiện từ tay chạy dọc xuống cơ thể của Cock khiến nó bất động trong giây lát.
Dù chỉ là một chút nhưng nó cũng quá đủ để giết con quái vật này. Những chiếc lông bay về phía Duncan với tốc độ rất nhanh. Anh nhảy mạnh lên cao để tránh những chiếc lông cũng như vụ nổ từ chúng.
Vì bị Duncan làm cho bất động nên nó không thể điều khiển được những chiếc lông. Do đó, với tốc độ nhanh như vậy thì chúng cắm sâu vào người của Cock khiến nó đau đớn hét lên. Cùng lúc đó, những chiếc lông phát nổ tạo nên một lượng khói khổng lồ. Anh nhanh chúng tạo một vòng bảo vệ khỏi lượng khói khổng lồ đó.
Vì vụ nổ khá lớn nên đã khiến anh bay ra xa và cũng đã động đến nhiều thí sinh khác. Tuy nhiên, họ chỉ nhìn lên bầu trời một chút rồi sau đó lại quay về cuộc chiến của bản thân.
Duncan từ từ đứng dậy. Lượng khói lớn đã biến mất do gió đã thổi đi. Một cái hố lớn xuất hiện ở giữa khu vực đó. Một viên ngọc trắng ở giữa miệng hố đang lơ lửng trên cao. Đó là viên ngọc của quái vật cấp D - Cock. Anh nhanh chóng bay tới và lấy viên ngọc vàng chạm vào nó. Viên ngọc trắng bị hấp thụ hoàn toàn. Viên ngọc vàng hiện lên con số 9.
Duncan đã tiêu diệt năm con quái vật cấp E và hai con quái vật cấp D. Anh chỉ cần 11 điểm nữa thì có thể vượt qua phần thi thứ nhất này. Bây giờ anh phải nhanh chóng kiếm điểm bởi vì mục tiêu vượt qua kì thi là 20 điểm. Có nghĩa là có thể tiêu diệt bất kì con quái vật nào, chỉ cần đến số 20 là qua. Nếu như anh chậm trễ hơn người khác thì có thể phải đối đầu với quái vật cấp A hoặc S. Nếu muốn hạn chế sử dụng sức mạnh quá mức thì phải nhanh chóng hoàn thành mục tiêu.
Trong lúc Duncan vẫn đang suy tính bước tiếp theo thì có một tiếng động ở bụi cây gần đó. Âm thanh ngày càng lớn dần và dường như đang tiến về phía này khiến anh càng cảnh giác. Thứ phía sau bụi rậm có thể là các thí sinh khác hoặc cũng có thể là một con quái vật. Đôi tay bắt đầu thi triển ma thuật, người hơi khom xuống, bước đi cẩn thận để không đánh động đến thứ bên trong.
Đột nhiên, thứ đó chạy ra ngoài và hét lớn, rồi chạy vòng vòng khu vực đó. Duncan có hơi giật mình nhưng nhanh chóng đã lấy lại bình tĩnh. Anh nhìn kĩ người vừa chạy ra, đó chính là Brenna. Cô đang bị một đàn ong bao quanh và tấn công. Tuy chúng có kích thước nhỏ nhưng lại chứa chất độc. Nếu không may bị chúng đốt thì sẽ bị chóng mặt và buồn nôn, tệ hơn thì có thể hôn mê.
Duncan chạy đến gần và tạo ra vài đốm lửa để xua tan lũ ong. Được cứu, Brenna ngồi phịch xuống đất, tay lau mồ hôi còn đang vương trên trán. Cô muốn cảm ơn người đã giúp mình thì Duncan đột nhiên dùng khăn tay lau đi phần mồ hôi trên mặt. Cô giật mình di chuyển sang một bên, ngước lên và nhận ra đó là Duncan.
"Duncan, là cậu à?"
"Ừm. Là tôi đây." Anh nhích lại gần Brenna và tiếp tục lau mồ hôi cho cô. Cô cũng không còn sợ hãi nữa và ngồi thẳng người để anh lại sạch phần mồ hôi trên mặt.
Một lúc sau, Duncan hoàn thành, cất chiếc khăn vào túi và ngồi cạnh Brenna.
"Không ngờ cậu lại bị mấy con ong đuổi đấy."
"Tôi chỉ định lấy mật của chúng để bổ sung năng lượng, không ngờ chúng lại hung dữ như vậy. Thật tình... bất cẩn quá!" Đang than thở về việc bị bọn ong đốt thì bỗng Brenna thay đổi sắc mặt. "Phải rồi, cậu được bao nhiêu điểm rồi?"
Duncan đưa viên ngọc vàng ra cho Brenna xem, nó hiện lên con số 9.
"Tôi tiêu diệt được năm con cấp E và hai con cấp D. Hiện tại tôi đã có 9 điểm. Còn cậu?"
"Tôi không tiêu diệt được nhiều, chỉ mới có 6 điểm thôi. Tôi tiêu diệt được bốn con cấp E và một con cấp D." Brenna đưa viên ngọc của mình ra cho Duncan xem. "Lúc tiêu diệt quái vật cấp D, tôi tốn khá nhiều ma lực nên mới đi tìm mật ong để bổ sung năng lượng. Nhưng nào ngờ..."
Brenna thở dài bất lực. Cô thừa biết cuộc thi này hơi quá sức với mình nhưng cô vẫn luôn hâm mộ các pháp sư của Thiên Y, nên dù khó khăn như thế nào cô cũng nhất định vượt qua.
"Hay là chúng ta đi chung đi."
Một gợi ý nhỏ được Duncan đưa ra. Quả thật, nếu đi một mình thì rất khó để đối phó với bọn quái vật tiếp theo. Nếu đi chung thì cả hai có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Brenna thấy ý tưởng này khá hay liền đồng ý ngay lập tức.
"Đúng rồi nhỉ? Sao tôi không nghĩ ra? Nếu đi chung thì chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau rồi."
Cả hai bắt tay hợp tác cho mục tiêu phía trước. Vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ về việc hợp tác thì đột nhiên có nước từ trên trời rơi xuống. Dường như trời có mưa. Tuy nhiên, khi cả hai nhìn lên thì bầu trời vẫn trong xanh, những áng mây vẫn cuốn theo chiều gió với nhiều hình dạng khác nhau.
Hai người ngửa đầu về phía sau thì thấy một con quái vật đang nhìn họ. Nó gầm lên tiếng khiến nước bọt bay tứ tung và bay vào mặt của hai người. Dường như cả hai bị phong ấn, họ ngồi nhìn con quái vật gầm liên tục. Sau một lúc, họ mới nhận ra nguy hiểm đang đến gần, vội ngồi dậy và chạy đi.
Con quái vật nhận thấy con mồi bỏ chạy vội đuổi theo. Nó di chuyển rất nhanh khiến cả hai có chút lo lắng. Họ nắm tay cùng nhau tránh sang trái rồi lại sang phải, đôi lúc còn nhảy lên để tránh các mảnh vụn của đất đá do con quái vật phóng tới.
Họ chạy vào một bụi tầm gần đó, áp chế ma lực xuống mức thấp nhất để con quái vật đó không nhận ra. Mất đi nguồn ma lực, nó gần như đứng yên tại chỗ. Nó nhìn xung quanh để tìm kiếm Duncan và Brenna nhưng vẫn không cảm nhận được gì. Nó vẫn đứng đó và nhìn xung quanh.
Khi trốn vào bụi rậm thì hai người mới có cơ hội nhìn rõ hình dáng của con quái vật này. Nó giống với một con rắn nhưng lại có thân hình khổng lồ. Thân hình có màu xanh lục, cùng với hai chiếc răng nanh sắt nhọn. Một chất lỏng màu tím chảy ra từ hai chiếc răng đó. Nhìn sơ qua cũng đoán được hai cái răng kia không bình thường, chắc chắn có độc. Cái đuôi của nó có một chiếc chuông nhỏ. Theo thông tin từ viên ngọc vàng cung cấp thì phần đuôi của nó là nguy hiểm nhất nhưng nguy hiểm như thế nào thì trong đây không đề cập. Đây là quái vật cấp C, tên gọi là Titanoboa.
Chỉ mới cấp C nhưng mức độ nguy hiểm đã khá cao. Nếu tiếp xúc với những quái vật cấp B hay A thì sẽ càng khó khăn hơn nữa. Với lại, quái vật cấp S vẫn là một bí ẩn. Cả hai hy vọng không chạm trán nó sớm.
Bây giờ cả hai phải tìm cách tiêu diệt con quái vật này. Chất độc trên răng của nó khá nguy hiểm nên phải cẩn thận khi tấn công. Vả lại, họ còn chưa biết công dụng của chiếc chuông trên đuôi của nó. Có thể đó là một vũ khí đáng sợ. Nếu tấn công mà không có kế hoạch thì khả năng thất bại khá cao.
"Làm sao đây, Duncan? Thứ này nguy hiểm quá!"
"Tôi cũng không biết nữa, Brenna."
Thực sự, cả hai đang rơi vào tình thế khó khăn, muốn thoát khỏi nguy hiểm thì phải giết Titanoboa, nhưng không chắc với sức mạnh của hai người có thể giết được thứ này. Tuy nhiên, đã tham gia cuộc tuyển chọn này thì chắc chắn phải đối đầu với những khó khăn thực sự. Vì vậy, nếu không tìm ra cách thì phải suy nghĩ tiếp đến khi nghĩ ra thì thôi.
Titanoboa vẫn đang tìm kiếm con mồi của mình. Nó lướt đi xung quanh để tìm hai người. Thân hình nặng trịch mỗi khi nó lướt qua lại hình thành nên vết hằn lớn dưới mặt đất, khói bụi bay tứ tung. Nó dùng đuôi vụt mạnh vào thân cây, hàng loạt cây lớn gần đó bị đổ gục. Không tìm thấy Duncan và Brenna, nó bèn đi sang hướng khác để tiếp tục tìm kiếm.
Hiện tại coi như hai người đã an toàn. Họ thở phào nhẹ nhõm và tiếp tục lên kế hoạch để tiêu diệt Titanoboa. Sức mạnh của quái vật cấp C tập trung vào độc nên có thể ma lực trong người nó cũng khá thấp. Với thân hình đồ sộ như vậy thì phần thân giữa dễ dàng bị tấn cống. Nếu tấn công bất ngờ vào đó thì sẽ có một phần cơ hội chiến thắng.
"Chúng ta sẽ tấn công vào phần thân của nó. Đầu tiên, chúng ta sẽ tấn công mắt để làm nó mất phương hướng, tiếp theo chúng ta sẽ chặt phần thân và tìm viên ngọc. Cậu thấy ổn chứ?"
"Cũng được. Nếu làm như vậy thì khả năng chiến thắng sẽ tăng lên. Cậu giỏi thật đó, Duncan!"
Nghe Brenna khen như vậy khiến mặt anh ửng hồng. Anh quay sang hướng khác để cô không bắt gặp khuôn mặt đỏ bừng của mình. Brenna cũng không chú ý đến sự thay đổi trên khuôn mặt của Duncan, bởi vì cô vẫn đang chăm chú quan sát từng nhất cử nhất động của Titanoboa.
Nghĩ là làm, hai người dồn ma lực vào trong tay và chuẩn bị tấn công. Đột nhiên, từ xa có tiếng của nhiều người nói chuyện với nhau. Tiếng nói khá lớn nên Titanoboa đã chú ý. Nó quay sang hướng phát ra âm thanh, chiếc lưỡi dài thè ra cùng với chiếc đuôi vẫy nhẹ.
Nó đã xác định được mục tiêu nên ngay lập tức lao về phía đó. Mặc dù nó có thân hình đồ sộ nhưng lại di chuyển rất nhanh và nhẹ nhàng, gần như không tạo ra tiếng động. Nó nhẹ nhàng luồn lách qua các thân cây, ẩn mình sau những bụi rậm và chờ con mồi đi tới.
Không ngoài dự đoán, bóng dáng của ba người trong đó có một nam và hai nữ đang đi tới. Họ dường như quen biết nhau nhưng khuôn mặt của mỗi người lại cực kì khó chịu. Thông qua cuộc trò chuyện, có thể đoán họ đang bất đồng quan điểm với nhau nên mới sinh ra mâu thuẫn.
Chàng trai muốn tìm cách an toàn để vượt qua kì thi, nhưng cô gái lại không đồng ý và kiên quyết muốn tiêu diệt quái vật cấp S để nhanh chóng vượt qua kì thi. Cô gái còn lại không nói gì ngoài vẻ lúng túng, muốn giúp hai người giảng hoà nhưng vẫn không mở lời được. Cô chỉ biết cúi người xuống và lắng nghe hai người cãi nhau.
Titanoboa vẫn đang trốn trong bụi rậm gần đó để chờ cơ hội. Nó bắt đầu thè lưỡi và di chuyển nhẹ. Brenna muốn cảnh báo cho ba người đó biết nguy hiểm đang đến gần nhưng Duncan đã cản lại.
"Trong cuộc thi này, tất cả mọi người đều là đối thủ của nhau nên việc thông báo cho họ là không cần thiết. Nếu muốn trở thành pháp sư của Thiên Y thì phải chứng minh năng lực, không chỉ ma thuật mà cả trí tuệ."
Brenna đã hiểu những gì mà Duncan nói rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, nhưng cô cũng không muốn họ bị thương. Dù vậy, cô vẫn ngồi im theo sự chỉ bảo của Duncan. Nếu muốn tiêu diệt Titanoboa thì phải biết lựa thời cơ cũng như điểm yếu của nó. Nếu ba người đó sống sót thì họ đủ năng lực. Nếu họ thua thì Duncan và Brenna vẫn có thể thu thập được một chút thông tin và có thể nghĩ ra cách để tiêu diệt những con quái vật cấp C tương tự.
Trong lúc hai cô cậu này đang cãi nhau thì cô gái cúi mặt xuống dường như nghe thấy gì đó. Cô quay sang hướng âm thanh phát ra nhưng không nhìn thấy gì ở đó ngoài bụi rậm. Cô nhìn một lúc lâu thì cảm thấy các lá cây đang rung chuyển. Cô chạm vào cô gái kia để mong cô ấy chú ý nhưng cô gái đó vẫn đang cãi nhau với chàng trai nên không thèm quan tâm cô nói gì.
Cô kéo cô gái đang cãi nhau lại và đưa cô ấy đứng trước bụi rậm. Giọng cô lấp bấp cùng với vẻ mặt hoang mang, cô núp sau lưng và chỉ tay về hướng bụi rậm.
"Stella, có gì đó trong bụi rậm kìa?"
Stella liếc mắt nhìn bụi rậm nhưng cô chẳng thấy gì cả, chẳng có gì đặc biệt ở đó.
"Được rồi đó, Lin. Cậu có thể bớt nhút nhát được không? Chuyện gì cậu cũng sợ vậy?"
"Không đâu, tôi cảm thấy có gì đó trong bụi rậm. Khá nguy hiểm đó! Cậu mau chú ý xung quanh đi. Có vài vết hằn trên mặt đất, tôi nghĩ đây là một loài vật khổng lồ không chân. Vả lại, nhìn ở kia đi, ở đó có một cái hố lớn. Chắc chắn vừa nãy đã xảy ra một trận chiến khá lớn. Tôi nghĩ chúng ta nên cẩn thận. Và tốt hơn hết chúng ta nên rời khỏi đây." Anh chàng tên Kane lên tiếng khi nhìn vào những điều kì lạ ở khu vực này.
"Dẹp mấy cái lí thuyết ngớ ngẩn của cậu đi, Kane? Tôi không muốn nghe. Tôi không muốn chung đội với hai người nữa." Stella khó chịu trước những lời đó của Kane. Cô nhăn mặt và gỡ tay Lin ra rồi bước về phía trước. "Tạm biệt."
Stella hiên ngang bước đi mặc cho lời cảnh báo của Kane. Cô tự tin vào năng lực của mình nên không muốn làm việc chung với những kẻ nhút nhát và yếu đuối như này. Mục tiêu của cô sẽ tiêu diệt chúng nhanh chóng rồi lấy 20 điểm và vượt qua phần thi thứ nhất. Nhưng cô lại dính phải những người này nên kế hoạch bị đình trệ.
Con quái vật Titanoboa đã chờ đợi rất lâu rồi, đã sắp đến thời gian đi săn. Tiếng động từ bụi rậm càng lúc càng lớn khiến Lin và Kane rất lo lắng, họ vào thế phòng thủ ngay lập tức. Tuy nhiên, Stella vẫn không quan tâm. Cô cho rằng không có quái vật nào có thể động đến mình bởi vì cô rất mạnh.
Ngay sau đó, Stella sẽ hối hận bởi suy nghĩ của mình. Chỉ mới tiêu diệt được quái vật cấp E và D mà cô đã cho rằng bản thân mạnh là sai hoàn toàn. Sức mạnh của từng cấp quái vật là hoàn toàn khác nhau.
Titanoboa nhanh chóng xông ra ngoài và cạp lấy người của Stella. Nửa thân trên của cô biến mất hoàn toàn, máu chảy và bay tung toé khắp nơi. Phần thịt và xương lòi ra và nằm lăn lóc trên mặt đất. Tiếng hét thất thanh của Lin vang lên khi chứng kiến khung cảnh đó. Tiếng hét của cô vang khắp huyễn cảnh khiến mọi người chú ý đến nơi phát ra âm thanh.
Lin gần như không tin vào mắt mình, khuỵu chân xuống đất, ôm lấy cơ thể đang run rẩy. Vừa lúc nãy, Stella còn đứng nói chuyện với cô mà giờ đây đã chết mà chết không toàn thây. Rốt cuộc cuộc thi này là sao? Tại sao lại có thể giết người?
Duncan và Brenna cũng không tin vào mắt mình. Brenna muốn hét lên nhưng Duncan đã nhanh chóng che miệng cô lại. Họ đang ẩn nấp nếu chỉ phát ra tiếng động nhỏ cũng có thể đả động đến hai người bên ngoài cũng như Titanoboa.
Đột nhiên, có một giọng nói vang trong đầu của mọi người trong huyễn cảnh.
"À thì... Tôi có một thông báo quên nhắc nhở. Cuộc thi này vẫn ghi nhận tình trạng tử vong nên mọi người hết sức lưu ý và cẩn trọng. Vả lại, trước ngày đăng kí, tôi cũng đã đưa một tờ giấy về đảm bảo tính mạng trong kì thi và mọi người cũng đã kí nên chúng tôi không chịu trách nhiệm. Nhớ rõ tính mạng của mọi người có thể bị đe dọa nên hết sức cẩn thận. Còn một điều nữa mà tôi muốn nói, mọi người có thể cướp ngọc của đối phương nhưng không được giết họ, nếu có trường hợp như vậy thì sẽ bị trừng phạt. Trong huyễn cảnh này, thứ có thể giết mọi người là các quái vật và ngược lại. Tôi xin hết."
Vừa dứt lời, khuôn mặt của mọi người lập tức thay đổi, người vui, người buồn, người lo lắng.
Cũng lúc này, Duncan nhớ ra tờ giấy anh đã kí vào hôm đăng kí. Không ngờ đó là tờ giấy sinh tử. Anh đã không đọc rõ thông tin trên đó nên vẫn nghĩ đây chỉ là một cuộc tuyển chọn bình thường. Nhưng đây cũng không hẳn là cuộc thi bình thường, trước giờ luật lệ cuộc tuyển chọn này đã như vậy, chỉ là nó khá dễ nên nhiều người vượt qua. Vì vậy, mọi người gần như không để ý đến. Chỉ đến khi phần thi trở nên khó hơn thì họ mới nhận ra cuộc tuyển chọn tàn khốc như thế nào.
Nhưng, đã đi đến đây thì không thể quay đâu. Phần thi này hạn chế việc giết người nên không lo các pháp sư khác ra tay, chỉ cần tránh họ là ổn. Dù vậy, vẫn phải chú ý đến đám quái vật này, chúng cũng không dễ đối phó.
Trở lại cuộc chiến giữa Kane, Lin và Titanoboa. Sau khi nuốt nửa thân trên của Stella, nó lại hướng ánh mắt đến Lin và Kane. Hai người lùi nhẹ về sau và muốn nhanh chóng rời khỏi đó, nhưng vẫn chậm một bước. Nó đã luồn ra sau và gầm một tiếng về phía hai người.
Nước bọt của nó cũng phun ra nhưng nhanh chóng cả hai đã tạo kết giới. Nước bọt thấm vào đất và khiến nơi đó bị ăn mòn. Điều này càng khiến Lin lo sợ hơn. Trước giờ cô luôn là người bất an nên khi gặp tình huống không có trong kế hoạch thì cực kì hoảng loạn.
Lin không chần chừ mà ngồi dậy và chạy đi, bỏ lại Kane phía sau. Kane vẫn ngồi bất lực trên mặt đất và nhìn theo bóng lưng của Lin. Anh đưa tay về phía cô như muốn cô hãy giúp đỡ nhưng cô không hề quay lại và chạy đi thật nhanh.
Tiếng động do bước chân cũng như tiếng khóc nứt nở của Lin đã khiến Titanoboa để ý. Nó bỏ qua Kane và chạy thật nhanh về phía Lin. Nó chắn trước mặt. Cô đập đầu vào thân của nó rồi ngã khuỵu xuống đất. Cô loay hoay ngồi dậy và lùi ra sau vài bước. Ngay sau đó, nó nhào đến cắn cô nhưng may mắn thay cô đã tránh được và lộn về phía sau vài cái.
Lin quay về chỗ Kane đang ngồi. Anh từ từ ngồi dậy và phủi nhẹ đất đá trên tay.
"Cậu vừa bỏ rơi tôi đúng không, Lin?"
Lin hoảng hốt quay sang nhìn Kane, ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ, mồ hôi đã ướt dẫn trên trán, cả người không tự chủ mà run lên. Chỉ vừa chạm mắt anh thì cô nhanh chóng quay đi hướng khác. Cô ngượng ngùng trả lời, siết chặt tay để lấy lại bình tĩnh.
"Không phải đâu. Tôi chỉ dụ nó đi để cậu được an toàn."
Kane vẫn không tin vào câu nói đó của Lin. Anh thừa biết tích cách của cô gái này như thế nào, một kẻ nhút nhát, yếu đuối và đặc biệt không có chính kiến, ai nói gì cũng nghe. Nhưng anh cũng không trách cô được bởi vì sự hợp tác của ba người đều là vì lợi ích của nhau, và sau khi hết tác dụng thì họ sẽ vứt bỏ nhau như những món hàng hết hạn.
Bây giờ Kane và Lin đang chung chiến tuyến nên họ phải tìm cách để giết con rắn khổng lồ này. Từ nãy đến giờ nó vẫn chưa tung ra bất kì ma thuật nguy hiểm nào. Nó chỉ lao đến rồi cạp con mồi. Anh chắc chắn nó vẫn còn ẩn chứa sức mạnh.
Vẫn chưa tìm được cách tiêu diệt thì Titanoboa đã quay lại và tấn công cả hai. Họ tách nhau ra hai hướng để làm phân tâm nó, nhưng có vẻ như nó vẫn thích bám lấy Lin nên nó đã quay sang cô và đuổi theo.
Lin hét lên, muốn Kane tìm cách nhưng hiện tại anh vẫn chưa nghĩ ra cách gì. Anh chỉ biết dùng ma thuật để tấn công vào thân giữa của nó nhưng không có tác dụng. Lớp vẩy trên người khá cứng và dường như còn có khả năng hút ma thuật nên hiện tại đòn tấn bằng ma lực gần như vô hiệu.
Ngoài đòn tấn công của Kane còn có sự tham gia của Lin nữa. Mặc dù bị nó đuổi theo nhưng cô vẫn cố gắng tránh né và phản công lại. Tuy nhiên, mọi chuyện cô làm đều chẳng có tác dụng. Vẫn giống như Kane, ma lực bị hấp thụ ngay lập tức. Điều đó càng làm cô hoảng hốt hơn. Chỉ mới quái vật cấp C mà đã khó đối phó như thế này rồi, không biết cấp B với A như thế nào. Cô càng không dám nghĩ đến cấp S, chắc chắn đó là một thứ còn khủng khiếp hơn nữa.
Lin tránh vào những cái cây lớn nhưng vẫn không tránh được vì Titanoboa đã nhổ độc vào thân cây khiến cây bị ăn mòn và ngã xuống. Cô tiếp tục lẩn trốn và nó vẫn đuổi theo. Trong lúc đó, Kane tập trung ma lực và truyền thẳng lên bầu trời, một quả cầu lớn xuất hiện.
Kane nghĩ rằng nếu tấn công Titanoboa với một lượng ma lực lớn thì sẽ có hiện quả. Dù không giết được nó nhưng cũng đủ để anh và Lin trốn thoát.
Dường như Lin cũng hiểu ý. Cô bớt sợ hãi và chạy lại gần quả cầu ma thuật mà Kane đã chuẩn bị. Gần đến nơi, cô tạo ra một phân thân và tách bản thể đang trong trạng thái vô hình ra khỏi con đường đó. Cô chạy sang một hướng khác và định nấp ở đó.
Tuy nhiên, không giống như Lin nghĩ. Titanoboa không hề đuổi theo bản sao mà nó lại chạy theo bản thể của cô. Dù không nhìn thấy gì nhưng mùi hương của cô nó đã quen nên dễ dàng nhận ra bản sao kia. Cô vừa định dừng lại nhưng bây giờ lại phải tiếp tục chạy.
Cô luôn giữ một khoảng cách nhất định với Titanoboa nên nó không thể tấn công được. Vừa nãy, cô đã di chuyển chậm lại và sau đó mới chạy nhanh nên đã khiến nó đuổi kịp. Nó chạy nhanh lên trên và dừng lại, dùng đuôi vụt vào người cô khiến cô ngã ra xa. Nó nhanh chúng chạy lại và cạp một cái vào người của Lin. Cô cố gắng vùng vẫy nhưng chất độc đã làm cô chậm lại và sau đó không còn vùng vẫy nữa. Lin đã chết.
Kane gần như điên loạn bởi sự ra đi của hai người bạn. Anh hét lên rồi đưa quả cầu ma thuật về phía Titanoboa. Nó không hề nao núng mà ngước lên nhìn quả cầu. Nó há miệng. Một lượng ma lực xuất hiện ở đó. Một quả cầu tím được hình thành và được phóng đi.
Hai nguồn ma thuật va vào nhau tạo nên một vụ nổ lớn khiến mọi thứ gần như muốn bay đi. Duncan ôm lấy Brenna và cố gắng bảo vệ cô khỏi những mảnh vụn của đất đá.
Kane nhân cơ hội đó chạy đi vì anh biết không thể thắng thứ này khi chỉ có một mình mà không biết điểm yếu. Anh chạy ngay đến hướng mà Duncan và Brenna đang trốn. Anh chạm mặt hai người, một sự kinh hoàng hiện trên khuôn mặt nhưng cũng kèm theo đó là sự bất ngờ và dễ chịu.
Kane cứ ngỡ gặp được Duncan và Brenna như thấy được một tia sáng trong màn đêm tối tăm này, nhưng không, anh đã bị Titanoboa bắt lại bằng chiếc đuôi. Nó đã dùng chiếc chuông trên chiếc đuôi để vẫy gọi Kane quay trở lại.
Âm thanh ma mị từ chiếc chuông vang lên khiến đầu óc của Kane choáng váng. Mọi thứ xung quanh anh cứ xoay vòng và những ảo giác bắt đầu xuất hiện. Anh đứng nghiêm lại và quay người về phía con quái vật. Ánh mắt thẫn thờ cùng khuôn mặt vô cảm nhưng nội tâm bên trong như muốn bùng nổ. Anh điên cuồng la hét và kiểm soát cơ thể nhưng hoàn toàn vô vọng. Anh đã bị nó kiểm soát hoàn toàn.
Titanoboa cúi xuống đất và mở miệng. Kane tự đi vào miệng của con quái vật và sau đó anh đã bị nó nuốt chửng. Một đội ba người đã bị tiêu diệt trong chớp mắt.
Trong lúc tiếng chuông vang lên thì Duncan cũng bị ảnh hưởng. May mắn thay, Brenna đã kịp thời nhận ra và cản lại. Cô tạo ra một kết giới chống âm thanh nên anh đã không bị nó khống chế.
Sau khi chứng kiến khung cảnh con quái vật Titanoboa giết ba người thì một sự sợ hãi hiện lên trong tâm trí của cả hai. Thực sư quá đáng sợ!
Tuy vậy, nhờ vào sự câu giờ của ba người kia Duncan đã nhận ra một điểm đáng ngờ của Titanoboa. Từ đầu đến giờ nó vẫn không sử dụng cái chuông ở đuôi mà chỉ tấn công bằng răng và đuôi. Anh nghi ngờ muốn sử dụng chiếc chuông đó phải có thời gian. Một kế hoạch mới đã nảy ra trong đầu.
"Cậu để ý chiếc chuông của nó không? Đó chính là mục tiêu của chúng ta."
"Chiếc chuông? Phải rồi. Tôi vừa cảm nhận được vài thứ. Có muốn lượng ma lực lớn tập trung ở đó. Nãy giờ tôi quá tập trung vào ba người kia nên không nói với cậu."
"Ma lực?"
"Đúng vậy. Nó giống như Tinh Thể của chúng ta."
Nghe vậy, Duncan càng chắc chắn vào suy nghĩ của mình.
"Tôi sẽ đánh lạc hướng nó, còn cậu thì nhân cơ hội đó phá hủy chiếc chuông của nó. Tôi sẽ cố gắng hết sức để cậu có thể tiếp cận nó dễ dàng. Hiểu rồi chứ?"
Brenna gật đầu. Cô tin tưởng hoàn toàn vào kế hoạch của Duncan và cũng tin tưởng tuyệt đối vào chuyện anh có thể bảo vệ cô.
Sau khi hai người hoàn thành kế hoạch, cả hai bắt tay vào thực hiện. Duncan chạy ra khỏi bụi rậm và hét lớn.
"Con rắn ngu ngốc kia. Ta ở đây này."
Nghe tiếng động, nó quay lại ngay lập tức. Phần miệng của nó vẫn còn vương vết máu do ăn thịt ba người kia. Nó thè lưỡi rồi lao ngay đến Duncan. Anh nhảy sang một bên và tiếp tục chạy. Anh giữ ở một khoảng cách nhất định rồi thi triển ma thuật.
Duncan đưa tay về phía Titanoboa, những đốm sáng từ mặt đất bay lên không trung. Chúng tụ lại thành nhiều quả cầu trắng xoá. Ngay sau đó, chúng phóng ra hàng loạt tia sáng trắng về phía Titanoboa.
Titanoboa không hề hoảng loạn vì lớp vảy của nó có thể hấp thụ được ma thuật. Tuy nhiên, thứ gì cũng có hạn. Do đó, sau một lúc tấn công, cơ thể của nó bắt đầu đỏ ửng và vẻ mặt dường như đang rất khó chịu. Nó lại tiến đến gần Duncan và muốn cắn anh, nhưng anh đã nhanh chóng thoát được.
Duncan lại thi triển ma thuật. Lần này là những khối đá khổng lồ và chúng dần dần lăn về phía Titanoboa. Nó mở miệng phóng ra những tia sáng tím để phá hủy nhưng không thể phá hủy hết. Nó bị những khối đá đập mạnh vào người và hét lên một cách đau đớn.
Dù có thể kháng được ma thuật nhưng với các đòn tấn công vật lí thì gần như không thể. Nó bất giác phun ra nước bọt, thứ đó thấm vào đất và ăn mòn đất. Duncan tạo ra một bằng tay khổng lồ và cầm lấy đầu của nó. Anh dùng hết những gì có thể để ném nó lên cao. Dù con rắn này rất nặng nhưng anh vẫn cố gắng làm được.
Duncan ném nó lên cao với mục đích Brenna sẽ tấn công nó. Như nhận được tín hiệu, Brenna nhanh chóng thi triển ma thuật và bay lên cao. Cô tạo ra một thanh kiếm để chém đứt cái đuôi nhưng không ngờ nó đã nhận ra và dùng đuôi vụt vào bụng khiến cô văng ra xa.
Thanh kiếm trên tay cũng bị phá hủy. Cô xuyên qua rừng cây và đập mạnh vào một thân cây lớn. Một vài vết thương đã xuất hiện ở cánh tay và đầu gối. Chiếc váy dài đến đầu gối bị rách một bên và để lộ làn da trắng nhưng lại có một vết đỏ ở đó.
Cô cố gắng đứng dậy để tiếp tục chiến đấu, bởi vì đây là nhiệm vụ của cô. Duncan đã cố gắng hết sức để đánh lạc hướng nó, ngay cả đến chuyện kết liễu cô không làm được thì giấc mơ vào Thiên Y quá viển vông.
Đột nhiên, Brenna nghe thấy gì đó, âm thanh này cực kì khó chịu. Cô nhận ra đây là âm thanh mà Titanoboa đã dùng để thôi miên Kane. Duncan vẫn còn ở gần đó, cô sợ rằng anh sẽ bị ảnh hưởng. Không do dự, cô ngay lập tức chạy đến vị trí cũ. Trong lúc đó, cô còn thi triển ma thuật giảm tiếng ồn xung quanh để không phải chịu ảnh hưởng của Titanoboa.
Quả đúng như những gì Brenna dự đoán, Duncan đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. Anh đứng thẫn thờ ở một bên trong khi Titanoboa đang cố gắng cởi bỏ lớp vẩy. Nó đang thay lớp da mới. Mặc dù việc thay da sẽ khiến nó yếu đi nhưng với tiếng chuông đó thì vẫn rất nguy hiểm.
Duncan bắt đầu di chuyển đến miệng của Titanoboa. Miệng nó mở rộng cùng với hai chiếc răng nhanh lớn. Chiếc lưỡi thè ra rồi lại thụt vào. Chiếc đuôi vẫy liên tục vì sắp được thưởng thức con mồi.
Brenna nhất quyết không để Duncan gặp nguy hiểm. Ngay khoảnh khắc mà anh chỉ cách Titanoboa chưa đến hai mét thì Brenna đã ở phía trên và tạo ra một mũi tên ánh sáng. Cô cố gắng hết sức cắm thẳng vào thân giữa của nó khiến nó hét lên vì đau đớn. Chiếc chuông trên đuôi cũng ngừng hoạt động vì điều này.
Duncan thoát khỏi trạng thái thôi miên. Anh nhìn thấy bản thân đang đứng trước miệng của Titanoboa khiến anh giật mình mà lùi về sau vài bước. Anh nhìn lên phía trên thì thấy một mũi tên ánh sáng khổng lồ và Brenna. Anh gần như hiểu ra mọi chuyện. Anh bay lên và ôm lấy Brenna, đưa cô đến một bụi rậm gần đó.
"Cậu không sao chứ, Brenna?"
Brenna thấy miệng anh động dậy nhưng chẳng nghe thấy gì. Cô nhận ra bản thân đang ở trong kết giới giảm tiếng ồn nên không thể nghe thấy tiếng động. Cô giải trừ ma thuật và hai tay đặt lên vai anh, mắt liếc nhìn khắp cơ thể anh.
"Cậu không sau chứ? Có bị thương ở đâu không?"
"Câu này tôi hỏi cậu mới đúng." Duncan nhìn vào vết thương trên người Brenna và lòng đau xót. Anh chữa thương cho cô rồi xé một mảnh vải từ áo và băng bó cho cô. "Xin lỗi, khiến cậu bị thương rồi."
"Không đâu. Tôi vừa khiến cậu gặp nguy hiểm. Nhiệm vụ của tôi là giết Titanoboa nhưng tôi lại không thành công khiến cậu sắp bị nó ăn thịt. Tôi mới là người xin lỗi."
Brenna thực sự rất thất vọng hành động của bản thân. Mặc dù Duncan cũng đang bị thương nhưng anh vẫn chăm lo cho cô. Điều này càng khiến cô buồn hơn. Cô liếc nhìn Titanoboa đang thay lớp da mới. Đòn vừa rồi khá mạnh nên mới khiến nó thay lớp da mới. Cô gần như dồn hết ma lực vào đòn tấn công đó, bởi vì Duncan đang gặp nguy hiểm. Lúc đó cô chẳng thể suy nghĩ được gì ngoài cố gắng hết sức để cứu Duncan. Nếu anh mà có mệnh hệ gì thì cô sẽ cực kì đau khổ.
Duncan cũng chú ý đến dáng vẻ lo lắng của Brenna. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cô rồi xoa nhẹ, điều này khiến tâm trạng của cô dịu đi một phần. Anh nhìn sang Titanoboa đang thay lớp da mới. Bây giờ anh phải tìm cách để diệt được nó.
Đột nhiên, Duncan chú ý đến cái hố lớn do Cock tạo ra lúc nãy. Nếu đẩy nó xuống đó thì có thể dùng lửa hay ma thuật diện rộng để tiêu diệt nó. Ngay lập tức anh nói điều này với Brenna. Ánh mắt của cô sáng lên giống như đã tìm được một hi vọng mới.
Duncan tiếp tục làm mồi, còn Brenna sẽ phụ trách tấn công. Duncan chạy ra khỏi bụi rậm, tạo ra một tia sáng tấn công Titanoboa. Nó dễ dàng tránh được đòn tấn công đó. Anh chạy xung quanh người nó rồi tạo ra hành hoạt vòng tròn ma thuật để tấn công liên tiếp.
Titanoboa vừa tránh vừa phản công lại, nhưng không thể tránh hết được. Một vài tia sáng đã xuyên qua người nó. Nó gầm lên vì đau đớn và lao đến Duncan.
Duncan dùng thêm ma thuật để chạy nhanh hơn vì lúc này Titanoboa đã phát điên nên tốc độc của nó nhanh hơn lúc đầu. Chiếc hố lớn đó Cock tạo ra đã được Duncan ngụy trang bởi ma thuật che mắt cơ bản.
Đúng như dự đoán, Titanoboa rơi vào bẫy mà không hề cảnh giác. Nó cố gắng trườn lên nhưng đã bị Duncan cản lại. Anh tạo ra hai tia sáng tấn công đầu của nó nhưng nó vẫn không chết mà còn cố gắng cạp lấy anh.
Brenna cuối cùng cũng xuất hiện. Cô ở trên không trung, tay đưa lên trời, một vòng tròn ma thuật xuất hiện. Cô đẩy nó về phía Titanoboa. Ánh sáng chớp choáng cùng với tiếng kêu đau đớn của Titanoboa. Nó đã bị Brenna dùng ma thuật sấm và bị giật chết. Cơ thể cháy đen rồi vỡ ra thành từng mảnh vụn và tan biến vào không trung.
Đòn tấn công đó đã phá hủy luôn cái chuông phía sau Titanoboa nên cơ thể của nó cũng biết mất luôn. Và chiếc chuông chính là cốt lõi sức mạnh của Titanoboa. Duncan nhảy xuống và lấy viên ngọc tím. Brenna cũng nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Cô khuỵu xuống đất vì kiệt sức. Cô đã dồn nửa phần ma lực trong người vào đòn tấn công vừa rồi nên bây giờ cô rất mệt.
"Thành công rồi. Chúng ta đã tiêu diệt được quái vật cấp C." Duncan bay lên và đưa viên ngọc trước mặt Brenna.
"Hoàn hô." Brenna nhảy lên vì vui sướng. Cơn mệt mỏi vừa rồi dường như tan biến đi khi nhìn thấy thành quả.
"Của cậu này." Duncan đưa viên ngọc cho Brenna.
"Tại sao cậu lại đưa cho tôi?"
"Cậu đã tiêu diệt nó mà."
"Tôi làm được vì có kế hoạch của cậu." Cô không thể nhận viên ngọc này được. Nếu không có Duncan thì cô không thể tiêu diệt nó một mình được. Vì vậy, cô càng không thể lấy nó.
Duncan biết rõ dù có nói gì thì Brenna cũng không chịu nhận. Đành vậy, anh cầm lấy chiếc túi đang chứa viên ngọc vàng bên trong của cô rồi đưa viên ngọc tím vào đó. Viên ngọc vàng hấp thụ ngay lập tức và hiện lên con số 9.
"Cậu làm gì vậy?" Brenna hốt hoảng trước hành động của Duncan. "Tại sao cậu lại...?"
"Không tại sao cả. Đây là thành quả của cậu. Được rồi, chúng ta mau tiếp tục nhiệm vụ nào."
Nói rồi, Duncan bỏ đi. Brenna hơi ngượng ngùng trước hành động của anh. Nhưng những lời mà anh nói ra đã khiến cô thêm tự tin vào năng lực của mình. Cô chạy đến gần anh rồi nở một nụ cười tươi.
"Không biết Lysanna và Dai như thế nào rồi nhỉ?"
"Tôi nghĩ họ vẫn ổn thôi. Cậu có muốn đi tìm họ không?"
"Ừm." Brenna nhanh chóng gật đầu.


0 Bình luận