Tập 02: Thiên Y
Chương 43: Trước ngày diễn ra cuộc tuyển chọn (3)
0 Bình luận - Độ dài: 3,436 từ - Cập nhật:
Ở giữa sân có một chàng trai đang ngồi thiền. Arelex tập trung xung quanh anh ta tạo nên một vòng tròn bảo vệ. Chúng xâm nhập vào cơ thể khiến cơ thể anh phát sáng. Sau đó chúng tụ lại một điểm ở giữa ngực rồi biến mất.
Chàng trai ngồi dậy, mắt mở ra và cùng lúc đó ma lực trong cơ thể cũng tuôn ra. Mặt đất dưới chân bị phá hủy tạo thành một cái hố lớn. Chàng trai lơ lửng phía trên rồi di chuyển đến vị trí khác.
Anh nắm chặt tay rồi mỉm cười bởi vì đã điều chỉnh được sức mạnh. Ma lực của anh cũng đã tăng lên nên anh đã có tự tin hơn trong cuộc tuyển chọn.
Anh nhìn vào cái hố lớn do bản thân tạo ra rồi thở dài một cái. Anh phải sửa lại nó trước khi bị phát hiện. Bàn tay anh đưa về miệng hố, một vòng tròn ma thuật hiện lên. Hố lớn dần được lấp lại và trở lại trạng thái ban đầu.
Chàng trai đến đó kiểm tra. Anh đạp chân xuống đất vài cái để xem xét và nhận thấy mọi thứ đã hoàn toàn bình thường. Anh ngã xuống đó và ngắm nhìn bầu trời trong xanh cùng những áng mây với hình thù kì lạ đang được gió mang đi.
Anh nhắm mắt như muốn chìm vào giấc ngủ sau khi luyện tập vất vả. Tuy nhiên, chỉ vừa nhắm mắt thì đã có một đôi tay chạm vào mắt anh.
"Đoán xem là ai nào?"
Một giọng nói trong trẻo vang lên. Người này di chuyển như một cơn gió. Anh gần như không cảm nhận được ma lực của người đó. Tuy nhiên, anh thừa biết đó là ai. Với giọng nói và tính cách hay bày trò đó thì chắc chắn người đang che mắt anh chính là Brenna.
"Brenna, sao cậu tìm được tôi hay vậy?"
"Chán thật! Bị cậu đoán trúng rồi. Không chơi nữa." Brenna bỏ tay khỏi mắt Dai rồi phồng má lên như đang thể hiện sự thất vọng. Cô còn nghĩ anh sẽ bất ngờ trước hành động bất chợt của cô nhưng anh lại rất bình tĩnh và còn đoán ra cô là ai. "Tôi đi dạo cùng Duncan rồi gặp cậu đang nằm ở đây thôi."
Dai ngồi dậy và thấy Duncan đang đứng bên cạnh còn Brenna đang ngồi và phồng má, ôm đùi thể hiện sự giận dỗi.
"Hai cậu hôm nay không tập luyện sao?"
"Tôi nghĩ hôm nay nên nghỉ ngơi dù gì cũng đã tập luyện mấy ngày nay rồi." Duncan ngồi xuống bên cạnh Brenna.
"Dù gì ngày mai cũng là cuộc tuyển chọn. Tôi thấy tốt hơn hết là nghỉ ngơi một ngày để thư giãn. Cậu cũng nên nghỉ ngơi đi Dai."
"Brenna nói đúng đấy. Tay của câu đầy vết thương kìa."
Nghe vậy, Dai mới chú ý đến tay của mình. Trên tay xuất hiện nhiều vết xước và vết chai sạn. Có vẻ như tâm trí của anh đã quen với những vết thương này nên không nhận ra. Anh truyền ma lực vào tay khiến cho vết thương biến mất, nhưng cơn đau vẫn chưa dịu hẳn. Quả nhiên nên nghỉ ngơi một ngày là tốt nhất!
Sau khi Dai chữa trị xong thì anh thấy Duncan và Brenna nằm trên mặt đất và ngắm mây giống như anh lúc nãy. Vì thế, anh cũng làm động thái tương tự. Anh nằm xuống ngay cạnh Brenna.
"Ăn đi. Nhìn mặt cậu là biết chưa ăn gì rồi." Brenna đưa cho anh một cái bánh bao với nhân thịt bên trong.
"Cậu hiểu tôi thật đấy, Brenna."
Dai đưa tay nhận lấy cái bánh bao. Anh cắn một miếng, cảm nhận được phần nhân và nước sốt đậm đà. Hương vị rất vừa miệng. Brenna và Duncan cũng lấy hai cái khác và ăn.
"Lysanna đâu? Sao tôi không thấy cậu ấy?"
"Không biết nữa. Từ hôm gặp nhau ở nhà ăn thì tôi đã không nhìn thấy cậu ấy rồi. Có lẽ, cậu ấy đang ở một nơi nào đó luyện tập giống như cậu." Brenna vừa ăn vừa trả lời.
Dai cũng hiểu đại ý trong câu nói đó. Quả thật, bốn người đã chia ra bốn nơi để luyện tập, nếu không có chuyện gì quan trọng thì cũng khó cơ hội gặp nhau. Brenna và Duncan gặp được Dai là do tình cờ.
Cả ba không nói chuyện nữa mà tiếp tục ăn và ngắm mây.
Ở một nơi khác, đây cũng là nơi tập luyện cho các pháp sư tham gia cuộc tuyển chọn. Xung quanh chẳng có gì ngoài đất đá, cây cối và hai con người đang ở đó. Hai người này chính là Joy và Hope.
Joy đang nằm nghiêng mình ở trên một cành cây gần đó, vừa ăn chùm nho vừa nhìn Hope đang luyện tập bên dưới.
Hope thi triển một vòng tròn ma thuật ở dưới chân, một cơn gió lớn nổi lên và khiến anh bay lên. Sau đó, ngọn gió chuyển thành những vết cắt vô hình tiến về hướng Joy. Cây lớn bị đốn hạ và cắt thành nhiều mảnh.
Joy đang ung dung thưởng thức trái cây thì lại bị Hope phá đám. Anh nhanh chóng di chuyển sang hướng khác để tránh đòn tấn công. Anh đáp xuống đất với vẻ mặt tức giận.
"Hope, làm gì vậy?"
"Joy, anh đừng có lười nữa. Mau tập luyện đi. Mấy ngày nay, anh chỉ tập trung vào việc ăn rồi ngủ, chẳng chịu vận động gì cả."
"Tập luyện làm gì. Cuộc tuyển chọn này chúng ta thắng chắc rồi."
"Vẫn chưa diễn ra nên không nói chắc điều gì."
"Đừng có lo quá!" Joy lại nhảy lên một cành cây khác và lấy ra một trái dưa hấu. Anh cắt thành nhiều phần và đưa đến trước mặt Hope một nửa.
Hope lấy một miếng dưa và cắn một miếng. Vừa tập luyện xong lại có một miếng dưa thanh mát khiến tâm trí của anh cũng dịu lại. Anh ngồi xuống đất và thở dài.
Anh đã khuyên bảo hết lời nhưng Joy vẫn cứng đầu không nghe. Lý do duy nhất mà Hope thấp thỏm mong muốn Joy luyện tập như vậy vì anh đã chứng kiến nó, điều mà những người bạn xung quanh Lysanna chưa từng chứng kiến hay cảm nhận, đó chính là ánh mắt vô hồn.
Ngay khi nhóm của Lysanna rời đi thì Hope cũng định rời đi ngay. Tuy nhiên, anh đã cảm nhận một sát khí nặng nề tỏa ra xung quanh nhà ăn. Anh tìm kiếm nơi phát ra luồng sát khí đó và khi nhìn về phía Lysanna, anh đã thấy ánh mắt vô hồn cùng nụ cười tươi kéo dài ra. Đó không phải là nụ cười bình thường, giống như nụ cười khi tìm được thú vui mới.
Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng của Hope. Khi anh dụi mắt và nhìn lại thì Lysanna đã biến mất. Nụ cười đó của cô đã ám ảnh anh đến bây giờ. Anh cho rằng cô không phải người tầm thường với lại lúc trước họ đã phạm lỗi với cô mà không xin lỗi, nên có khả năng trong cuộc tuyển chọn cô sẽ trả thù hai người.
Tuy nhiên, mọi thứ chỉ là phỏng đoán của Hope. Anh không chắc chắn suy nghĩ này của mình liệu có đúng hay không nhưng tốt hơn hết nên có sự chuẩn bị. Dù bị cô trả thù thì vẫn là hai đấu một, nên cơ hội thắng vẫn cao hơn.
Hope muốn Joy luyện tập nhưng nói mãi Joy vẫn không nghe nên Hope phải ra sức tập luyện để đảm bảo cả hai an toàn. Anh đã từng hỏi Joy về Lysanna nhưng Joy không để ý mà chỉ cười cợt cô và xem cô như một pháp sư bình thường.
Joy ngồi dậy rồi đi về phòng, còn Hope tiếp tục luyện tập.
Ở phía sau một toà nhà, có bốn người đang tập trung ở đó. Trong số đó, có một người vừa quen thuộc nhưng cũng đầy xa lạ đó chính là Emma.
Mái tóc đỏ đặc trưng của Emma tung bay trong gió, phía sau lưng là ba người đang mặc trang phục của Học Viện Hoàng Gia. Họ quỳ một chân xuống đất như đang nghe lệnh của Emma.
"Tất cả đã sẵn sàng thưa tiểu thư Emma."
"Được rồi. Các ngươi làm tốt lắm!"
Ánh mắt kiên định của Emma nhìn ba người phía dưới rồi sau đó lại nhìn lên trời. Khuôn mặt của cô dường như đã thay đổi, không còn mang dáng vẻ cô gái vui tươi của hơn ba tháng trước nữa. Giờ đây, cô giống như một người hoàn toàn khác, vừa lạnh lùng vừa đáng sợ.
Có vẻ như trong suốt ba tháng này cô đã trải qua chuyện gì đó ảnh hưởng đến tính cách cũng như suy nghĩ. Rốt cuộc lí do tại sao cô lại thay đổi như vậy? Có bí ẩn gì vào những ngày đầu nhập học?
Tại một khu đất rộng trong cung điện, ở đó có một dinh thự lớn với nhiều lính canh tuần tra. Một vài người đang đi vào. Lính canh ngay lập tức chặn họ lại. Họ đưa tay lên, biểu tượng hoa anh đào năm cánh xuất hiện, đó là biểu tượng của Thiên Y. Lính canh ngay lập tức thể hiện thái độ cung kính và đứng nép sang một bên để họ đi vào trong.
Bên trong Thiên Y được chia thành các khu riêng biệt theo hệ ma thuật. Và bốn người này thuộc bốn khu ma thuật đó.
Lần lượt từ trái qua phải là Evelyn Reed. Cô gái có mái tóc uốn lượn đến ngang lưng và chiếc cài tóc được thiết kế với nhiều họa tiết. Cô ấy mặt một chiếc váy đen dài đến chân và đôi guốc đen khá cao. Cô mang bao tay lưới đen và cầm một chiếc quạt. Cô vừa đi vừa che nửa khuôn mặt bằng quạt. Cô thuộc khu ma thuật trị thương.
Người thứ hai là một cô gái nhỏ con tên là Aisha Bennett, dù vậy cô ấy đã hai mươi lăm tuổi. Cô búi tóc cao với một chiếc nơ ở trên đó. Cô mang một chiếc áo choàng dài đến đầu gối, bên trong là một áo sơ mi và một chiếc váy ngắn. Cô thuộc khu ma thuật tấn công.
Người thứ ba là một cô gái khá cao, dáng người mảnh khảnh. Cô trông khá lạnh lùng với chiếc mắt kính cùng với mái tóc buộc thấp. Trên tay là vài ba cuốn sách về ma thuật cũng như những ghi chép về nghiên cứu. Cô ăn mặc khá kín đáo, một chiếc áo dài tay và chiếc quần dài đến mắc cá chân. Cô là Noah Clark, là pháp sư của khu ngôn ngữ văn thể.
Người cuối cùng là một chàng trai trông khá cường tráng. Anh ta mặc một chiếc áo ngắn tay. Chiếc áo để lộ phần ngực và có thể nhìn thấy cơ bắp bên trong. Bên hông của anh ta có một chiếc túi chứa những thứ cần thiết về ma thuật như sách hướng dẫn, đá ma thuật, hay vài món về công cụ ma thuật. Anh là Chase Foster, thuộc khu công cụ ma thuật.
Hôm nay, bốn người tề tựu về đây chỉ có một nguyên nhân duy nhất đó chính là cuộc tuyển chọn của Thiên Y. Họ những người đứng đầu của các khu được gọi là các Lãnh Tinh, và hôm nay họ phải đến đây để họp bàn cùng với Jethro.
Ở phía trước, có một người hầu đang đứng chờ. Bốn người theo sau người hầu đến một căn phòng. Đó thư phòng của Jethro, nhưng hiện tại anh không có ở đó. Bốn người vui vẻ ngồi xuống và thưởng thức trà bánh trên bàn.
"Xin các Lãnh Tinh đợi một lát. Viện Phó sẽ sớm đến thôi. Tôi xin phép lui ra. Nếu có vấn đề gì không hài lòng, xin các vị cứ nói."
Aisha vẫy tay rồi tiếp tục ăn bánh. Người hầu hiểu ý liền rời khỏi phòng. Trong phòng, không ai lên tiếng chỉ có tiếng bánh và tiếng rót trà.
Đột nhiên, Chase lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh này. Vẻ mặt của anh hơi lo lắng, tay bóp nát chiếc bánh trong tay lúc nào không hay.
"Hình như ngài ấy đã thông báo gặp mặt từ mấy ngày trước mà giờ chúng ta mới đến thì không biết có làm sao không?"
"Là do anh chứ ai. Thật tình... Không biết ngài ấy sẽ tức giận như thế nào đây." Aisha tựa ra phía sau ghế, chân vắt lên nhau và vì cô khá thấp nên chân không thể chạm đất.
Noah đặt các cuốn sách trên bàn và mở một cuốn khác để đọc. Cô vừa đọc vừa nói.
"Cô nói hay thật đó, Aisha. Tôi thấy không chỉ có mỗi Chase có lỗi đâu." Cô liếc mắt đến từng người và nói ra toàn bộ lý do của họ. "Evelyn không biết chọn bộ trang phục nào để mặc nên trực tiếp đến cửa hàng để giám sát thợ may thiết kế, rồi lại lượn lờ sang các cửa hàng nước hoa để thử các sản phẩm mới. Aisha bỏ bê công việc, đi tìm bọn quái vật trong rừng để chiến đấu. Chase cắm đầu vào nghiên cứu rác thải. Sau khi hoàn thành, anh mới rời khỏi phòng thí nghiệm."
Những gì Noah nói khiến ba người kia đang uống trà không thể không sặc. Evelyn lấy khăn tay nhẹ nhàng lại miệng, còn Aisha thì đứng dậy, đập bàn và chỉ tay về phía Noah.
"Còn cô thì sao hả? Kể hết chuyện của bọn tôi thì cũng kể chuyện của mình đi chứ!"
"Noah, đó không phải là rác thải, đó là một công cụ mới trong chiến đấu. Nó có hình dạng giống cây búa, nhưng phần thân sẽ được gắn thanh kiếm cùng một viên đá ma thuật. Nó nặng khoảng hai trăm cân nhưng lại có sức công phá rộng. Tôi đã thử nghiệm rồi. Chắc chắn sẽ có ích trong tương lai." Chase quay sang giải thích cho Noah cùng gương mặt vô cùng tự hào.
"Tôi nghĩ thứ đó anh nên vứt đi thì hơn. Pháp sư nào có thể cầm một món vũ khí hai trăm cân vào chiến trường. Trước khi tấn công kẻ khác thì người đó có thể mất mạng vì thứ vũ khí ngớ ngẩn của anh rồi đó." Noah tỏ thái độ khó chịu, trả lời về vũ khí vô dụng của Chase.
"Tôi nghĩ Noah nói đúng đó. Với một cô gái thanh lịch và dịu dàng như tôi thì thứ đó quá vô dụng. Vì vậy, tôi nghĩ anh nên tạo ra thứ khác hợp lí hơn đi. Suy nghĩ khùng điên của anh sẽ khiến nhiều người phải chịu thiệt vì không có vũ khí ma thuật đó." Evelyn vừa ăn bánh vừa trả lời. Cô ăn một cách từ tốn. Mỗi lần ăn xong một miếng bánh đều lấy khăn lau miệng.
"Không thể nào! Mấy người thực sự quá độc ác!" Chase khá tủi thân trước những lời nói của Noah và Evelyn. Anh đứng dậy, đi đến tường và cúi mặt vào đó, ngón trỏ vẽ bậy lên đó. Nhìn bề ngoài anh trông to con và có vẻ hung dữ nhưng tâm hồn anh thực chất rất yếu đuối. Chỉ cần vài câu nói cũng có thể khiến anh suy sụp tinh thần.
"Thanh lịch và dịu dàng? Tôi có nghe nhầm không vậy?" Aisha liếc mắt nhìn Evelyn.
"Không nhầm đâu. Tôi cũng nghe như vậy." Noah tiếp lời nhưng vẫn tiếp tục đọc sách.
"Mang danh là pháp sư trị thương nhưng gặp kẻ nào cũng muốn giết, vả lại còn ra tay tàn bạo như vậy thì thanh lịch với dịu dàng chỗ nào. Tôi thấy cô giống một con điên hơn đấy."
Miếng bánh đang được đưa lên miệng nửa chừng phải dừng lại vì câu nói đó của Aisha. Khuôn mặt của Evelyn trở nên cứng đờ rồi sau đó chuyển sang khó chịu. Lông mày nhíu lại tạo thành vết nhăn giữa trán. Đôi mắt nheo lại ra cùng một cái nhếch mép ở môi. Cô hiện tại rất tức giận nhưng sau đó vẻ mặt lại quay về dáng vẻ dịu dàng ban đầu.
"Thân hình nhỏ nhắn, giọng nói dịu dàng. Nhìn sơ qua có thể thấy cô là một người dễ thương, nhưng thực chất chẳng khác gì bọn cướp ngoài đường xó chợ. Hễ gặp chuyện không vừa ý là miệng lại phun ra những từ thô tục, với lại còn bạo lực nữa. Đó chính là nguyên nhân khiến cô chẳng được chú ý đấy."
Khi Evelyn nói xong câu đó, bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng. Hai người lườm nhau và sát khí nổi lên như muốn giết chết đối phương. Aisha lấy từ trong người ra một đôi găng tay. Evelyn thì cầm cây quạt lên. Hai người kia cũng chẳng thèm để ý, Noah tiếp tục đọc sách và Chase tiếp tục tự kỉ.
Ngay khoảnh khắc chuẩn bị ra tay thì Jethro mở cửa cùng với đôi mắt sắt lạnh. Anh lườm bốn người rồi la lớn.
"Các người coi nơi này là gì hả? Đến đây để cãi nhau với đánh nhau à? Đã đến trễ không biết nhận lỗi còn gây thêm chuyện. Chase, mau về chỗ đi, đừng có đứng đó tự kỉ nữa. Còn hai cô nữa, im lặng và ngồi xuống đi."
Nghe Jethro quát, Chase ngay lập tức quay về chỗ ngồi và ngồi ngay ngắn vào đó. Aisha và Evelyn lườm nhau một lúc rồi mới chịu ngồi xuống. Sau đó, Evelyn quay sang nhìn Jethro với vẻ mặt dịu dàng cùng hành động làm nũng.
"Ngài Viện Phó, cô ta nói xấu tôi trước nên tôi mới hành động như vậy. Tất cả là do cô ta."
"Ngậm mồm lại đi, Evelyn." Giọng nói cộc cằn của Aisha như tiếng sấm giữa đêm mưa vang lên nhưng sau đó lại chuyển sang giọng dịu dàng của một thiếu nữ. "Không phải đâu, ngài Viện Phó. Do cô ta quá giả tạo nên tôi muốn vạch trần bộ mặt đó thôi."
"Hai người im lặng đi, tôi hiểu rồi. Tôi không quan tâm chuyện của mấy người. Nhưng tôi muốn biết tại sao lại đến trễ như vậy?"
Jethro lườm mắt nhìn tất cả. Họ cúi mặt xuống không dám nhìn vào anh. Anh thở dài như chấp nhận tất cả, bởi vì đây không phải lần đầu tiên họ hành động như vậy.
"Bỏ qua chuyện đó đi. Tôi muốn biết những khâu chuẩn bị cho cuộc tuyển chọn đến đâu rồi?"
Noah gấp cuốn sách lại rồi đứng dậy báo cáo.
"Mọi thứ đã hoàn thành. Tôi đã kiểm tra vài lần và thấy các thử thách hoạt động bình thường. Về phần được thêm vào, tôi cũng đã cho Aisha thử nghiệm. Mọi thứ rất tốt và không có vấn đề gì."
"Tôi hiểu rồi, làm tốt lắm! Ngày mai, bốn người sẽ tham gia vào thử thách hai, nhớ đừng có mạnh tay quá đấy."
"Chắc chắn chúng tôi sẽ làm hết sức. Muốn tìm người tài thì không thể nhẹ tay được." Chase nhanh nhẹn đáp lời. Anh đứng dậy và khoe cơ bắp của mình.
"Muốn làm gì thì tuỳ, chỉ trong giới hạn cho phép thôi. Nhớ chưa?"
"Rõ!"
"Được rồi. Hôm nay, tôi chỉ muốn gặp bốn người và muốn nghe báo cáo về thử thách. Bây giờ, đã xong, mọi người có thể về."
Jethro đứng dậy và rời khỏi phòng. Anh phải đi chuẩn bị vài thứ cho ngày mai.
Noah ôm lấy chồng sách và rời đi. Chase ga lăng đến bên cạnh và ôm giúp. Còn hai người kia vẫn liếc mắt nhìn nhau như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.


0 Bình luận