Vol. 01 Đứa con của người anh hùng mạnh nhất
Chương 04 p3
0 Bình luận - Độ dài: 4,069 từ - Cập nhật:
Tập 3
Hiện tại, tôi đang đứng trên sân thượng của tòa B.
Mọi chuyện bắt đầu khi tôi nhận được một tin nhắn nặc danh từ một tài khoản có tên Nữ hoàng cánh hoa, với nội dung chỉ vỏn vẹn mấy từ: "Hẹn ngươi trên sân thượng, 15 giờ." Không địa điểm cụ thể, không thêm bất kỳ chỉ dẫn nào khác. Nhưng nếu đã nói sân thượng thì tôi đành chọn tòa nhà cao nhất mà lên. Ít nhất từ đây có thể phóng tầm mắt quan sát các sân thượng khác, đề phòng đối phương thực sự đang chờ ở một nơi nào đó mà tôi không đoán ra.
Thật tình, nếu đã tính đe dọa ai đó thì cũng phải làm cho chỉn chu một chút chứ?
Tôi hít một hơi tận hưởng chút không khí cuối thu se lạnh, rồi quyết định lấy một lon cà phê từ máy bán hàng tự động.
15 phút trôi qua. Vẫn chỉ có mình tôi ở đây.
Tôi cũng đã kiểm tra quanh các tòa khác, nhưng kết quả vẫn là một con số không tròn trĩnh. Hôm nay cũng đâu phải Cá tháng Tư, mong là đây không phải trò đùa của ai đó nhé?
“Ố chà? Tớ không nghĩ là Zrenye thích cà phê sữa đâu nha?”
Giọng nói vang lên ngay lúc tôi đang nhấp một ngụm, kéo theo tiếng loạch xoạch của máy bán hàng tự động. Lần này thứ nó nhả ra là một lon Grenato.
Người vừa cúi xuống nhặt lon nước lên là Hana Shinomiya lớp 5C, cùng khóa với tôi. Cô ấy hiện đương là chủ tịch câu lạc bộ văn học trẻ.
“Ồ, chào Hana. Tình cờ ghê ha?”
“Cũng hên xui lắm đó. Nhưng mà cái mặt cậu khi bị bắt quả tang uống cà phê sữa đáng yêu quá trời luôn đó nha.”
“... Mặt tớ có thay đổi gì sao?”
Hana khẽ nghiêng đầu, lon cà phê vẫn còn lạnh kêu lách cách trong tay.
“Heeh ~ Nhưng tớ lại tưởng Zrenye thuộc kiểu người uống đen đá không đường cơ. Vị đắng, trầm buồn, giống như... mấy cuốn romcom nữ chính thua cuộc mà cậu hay đọc đó.”
Vừa nói, Hana vừa chạm nhẹ vào trán tôi bằng lon nước mát lạnh.
“Lạnh quá...”
“Còn hơn là để cậu tiếp tục gặm nhấm mấy cái ý tưởng u ám của mình. Dù gì thì, cậu ra đây làm gì vậy? Đừng nói là hẹn gặp cô gái nào đó ở trên này đấy nhé?”
“Không, chỉ là đang cần yên tĩnh một chút. Với cả, trời mát thế này thì ngồi trên sân thượng cũng dễ chịu.”
Tất nhiên là tôi nói dối. Nếu để mà khai rằng tôi leo lên tận đây chỉ vì một cái tin nhắn nặc danh thì chắc là con nhỏ kia sẽ cười cho thối mũi mất.
“Thế thì cho tớ ngồi chung với nhé?”
Ngay sau đó, Hana đã xoay người ngồi xuống cạnh tôi trên băng ghế đá. Chiếc váy đồng phục của nhỏ xòe nhẹ theo chuyển động như một cánh hoa nhỏ trước khi rơi xuống.
Tôi nhớ là mình đã nói đồng ý đâu nhỉ?
“Được rồi. Giờ thì nói tớ nghe tại sao Zrenye lại chọn cà phê sữa đi?”
“Vẫn còn thắc mắc hả? Vì tớ thích đồ ngọt chứ sao.”
“Bộ cậu không sợ béo ư?”
Hana lắc nhẹ chiếc lon trên tay, rồi kéo mạnh nắp giật. Một tiếng tách vang lên, hương cà phê nhẹ thoáng qua trong không khí.
“Vậy thì tớ đoán đây là lí do cậu dùng Grenato nhỉ?”
“Thức uống ưa chuộng của người Grenat đấy. Hì hì… Zrenye biết không? Họ chỉ cần đổ thêm nước lọc vào cà phê thông thường là đã gọi đó là một loại mới. Dù sao thì vị cũng nhạt hơn xíu.”
Grenato thực chất chỉ là một biến thể pha loãng, nhưng lại được coi như một thương hiệu riêng của Grenat. Cách định nghĩa thức uống này phản ánh chính thói quen của họ: những người lao động thường sử dụng cà phê sau khi xong việc, vì thế họ không chọn hương vị quá nặng đô của loại cà phê thông thường để tránh bị say khi cơ thể đã xuống sức.
“À phải rồi. Rikka với tớ có một đề xuất muốn cậu xem qua. Về chuyện câu lạc bộ ấy.”
Câu chuyện chuyển hướng đột ngột. Hana mở điện thoại, kéo một tập tin ra màn hình rồi dừng lại. Có vẻ nhỏ định đưa tôi xem.
“Tớ quyết định rồi, Zrenye.”
“Q…quyết định? Chuyện gì vậy?”
Không trả lời ngay, vị chủ tịch câu lạc bộ của chúng tôi tắt điện thoại và nhét trả lại túi áo. Đoạn nhỏ chỉ lặng lẽ đưa lon Grenatno lên nhấp một ngụm. Chất lỏng chảy xuống nhanh hơn mức cô nàng mong đợi, khiến một ít cà phê tràn ra miệng lon. Hana khựng lại một chút, nhưng vẫn uống hết phần còn lại mà không tỏ vẻ khó chịu.
“Loại này nhạt quá…”
Cảm nhận được sự thờ ơ bên cạnh, xong tôi vẫn giả bộ phớt lờ ánh mắt lưỡng lự của nhỏ đang chĩa vào thứ trên tay trái tôi.
Nếu Grenato là một phiên bản pha loãng, thì cà phê sữa của tôi lại là phiên bản bão hòa đường. Cả hai đều không phải cà phê nguyên chất, chỉ khác nhau ở cái cách phản bội lại bản thể ban đầu mà thôi. Làm gì có ai có thể cưỡng lại được cơ chứ?
“Cậu nghĩ sao về việc thử chuyển sang Cappuchino? Độ ngọt vừa phải hơn, mà nghe bảo khá phổ biến trong giới phụ nữ.”
Hana đặt lon rỗng xuống lan can. Xong xuôi nhỏ dùng ngón tay gõ nhẹ lên nắp, hình như là để kiểm tra độ trống rỗng bên trong.
“Coi bộ Zrenye rành cà phê quá ha?”
“Ừm… chắc tại tớ hay đưa em gái đi thử mấy quán mới, nên cũng biết lơ mơ một chút.”
Không phải tôi chủ động tìm hiểu đâu, toàn bộ những kiến thức thừa thãi kiểu này đôi khi được truyền đạt lại từ vị trí em gái. Thật ra, phần lớn thời gian tôi chỉ ngồi gật gù nghe nó phân tích hạt Arabica với Robusta khác gì nhau, ấy thế mà chỉ cần nhận xét theo kiểu “ừm, vị này hơi khét” là đã ẵm ngay cái hình tượng anh trai am hiểu rộng trong mắt Mizuki rồi.
Nghe đến đó, Hana bất giác ngưng tay, nghiêng đầu nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
“Zrenye… có em gái à? Lần đầu tiên tớ nghe thấy luôn á?”
“Nhỏ hơn tớ năm tuổi, năm nay sẽ vào học viện mình đấy. Chắc là cậu sẽ được gặp con bé sớm thôi.”
Tôi ném vỏ lon vào thùng rác gần đó, rồi vỗ nhẹ hai tay để phủi bớt hơi nước còn đọng lại trên da.
“Mà hôm nay Hana tới đây làm gì vậy? Cậu không phải đang trong giờ luyện tập sao?”
“Hì… đúng là tớ không nên có mặt ở đây nhỉ?”
“K-khoan đã! Đừng nói là cậu trốn đến đấy nhé?”
“Suỵt…! Đừng nói với ai Zrenye. Chỉ là một chút chuyện cỏn con của tớ thôi.”
Hana đưa ngón tay trỏ lên trước miệng tôi, đồng thời nhỏ nở một nụ cười. Chúng chất đầy sự mờ ám.
…Lạ thật, sao mỗi lần có nụ cười đó là y như rằng sau đó có một nhân vật lại phải dính vào chuyện phiền phức vậy nhỉ?
“Là chuyện gì mới được chứ?”
“Cậu biết Mirandal lớp 3A không? Đúng rồi đó, mọi rắc rối bắt đầu từ cái tên đó!”
Mirandal, hả… Một gương mặt sáng sủa nổi bật trong số các nam sinh, thành tích học tập thuộc hàng top, không những thế lại còn là đại diện bơi lội của học viện từ cấp thứ nhất. Nghe đồn còn có fanclub hẳn hoi trong trường. À mà, nhớ không nhầm thì cậu ta cũng có họ hàng gì đó với Hana.
“…Rồi, rồi. Cậu nói tiếp đi, tớ nghe đây.”
“Thì á, cậu biết lũ trẻ trong gia tộc bọn tớ đều phải học kiếm pháp đúng không?”
“À… là kiếm kĩ cánh hoa chứ gì?”
Kiếm kĩ cánh hoa là một dạng kiếm thuật được gia tộc Shinomiya sử dụng, đồng thời đây cũng là một gia tộc dày dặn truyền thống kiếm sĩ trong vùng. Dù vậy thì có cảm giác những người lớn trong tộc họ khá nghiêm khắc với trẻ con.
Những đứa trẻ đến tuổi sẽ buộc phải học lại cái thứ tông phái này, coi như là một dạng gìn giữ truyền thống. Hiện tại thì trọng trách đó đang được giao cho hai anh em Hana và Mirandal.
“Thì đó. Xong rồi ngày nào tớ cũng phải tập luyện với Mirandal.”
“Được đấy chứ?”
“Được cái đầu cậu ấy, đồ ngốc! Mà thật ra thì ban đầu thì tớ cũng nghĩ một cách ngốc nghếch như cậu vậy…”
Tôi không chắc “ngốc” ở đây là kiểu gì, nhưng để mà so với tỷ lệ nữ sinh được tiếp cận trực tiếp với Mirandal thì hẳn là không tệ chứ nhỉ?
“Cái tên đẹp mã đó, lúc mới tập thì lạnh lùng kiểu dễ mến. Nhưng càng về sau…”
Tôi có thể thấy lon nước trong tay Hana méo dần đi.
“Ý cậu là Mirandal gây khó dễ cho cậu?”
Hana lắc đầu. Ánh mắt nhỏ trông cứ như thể có bóng đen phủ xuống.
“Không phải. Nếu hắn gây khó dễ thì tớ đã sút hắn ra chuồng gà từ đời nào rồi. Vấn đề là, tập luyện với hắn khiến tớ mệt mỏi kinh khủng. Thế nên... hôm qua tớ nghĩ ra một kế.”
“Một kế?”
Đây chính xác là điều rắc rối nhất.
“Nhân lúc Mirandal không để ý… tớ đã lén bỏ thuốc vào chai nước của anh ấy.”
“Khoan đã! Vậy là cậu hại chết Mirandal rồi sao? Chưa kể việc phạm pháp thì fangirl của trường sẽ không để cậu sống được đâu đấy!”
“Zrenye đúng là một tên ngốc! Đầu của cậu chỉ còn lại bã cà phê thôi à! Tớ chỉ bỏ thuốc sổ thôi.”
À…ra vậy. Thế mà tôi cứ nghĩ nhỏ sẽ làm gì đó đi xa hơn cơ. Mà cái trò chơi khăm này cũng có vẻ hơi quá đáng đấy nhỉ?
Hana bất giác lấy tay che miệng cười nham hiểm, tôi sượng người.
“Lúc coi bộ mặt của tên đó cũng buồn cười lắm… Kusukusu… Tớ thậm chí còn khóa trái cửa nhà vệ sinh duy nhất trong khu tập luyện và xì lốp xe đạp Mirandal nữa. Thành ra hắn phải chạy bộ mới về đến nhà…”
Này này… Cái con người này độc ác hơn cả sát nhân rồi.
"Với lại nhân lúc rảnh rỗi này thì tớ cũng muốn ghé qua câu lạc bộ một chút. Dù sao cũng không thể để Zrenye với Rikka phải gánh hết mọi chuyện, đúng không?"
"...Vậy tức là, cậu đã quyết định rồi?"
"Nếu câu lạc bộ không đủ người... thì tớ chấp nhận việc giải thể."
"T-Từ từ đã! Cái gì cơ!? Ý cậu là—"
Câu nói vừa rồi như một đòn chí mạng với tôi. Sát thương phát ra là đủ để hạ một con Ám dạ long ấy chứ?
“Hết rồi. Rikka cũng đã nhắn cho tớ về vấn đề của câu lạc bộ, nên là tớ đã trăn trở rất nhiều. Dù sao thì mọi người cũng đã rất cố gắng...”
“Những chúng tớ vẫn luôn tìm cách mà, thậm chí là có giải pháp tức thời rồi ấy chứ. Thật không ngờ là cậu lại buông bỏ sớm như vậy đấy, Hana.”
“Tùy cách cậu nghĩ. Tớ thì nghĩ thế này. Nốt năm nay là cả tớ với cậu đều sẽ lên cấp thứ hai, có phải không? Tớ đoán là chúng ta đều sẽ bận rộn với môn kiếm thuật, song ngay cả Rikka cũng chẳng thể thường xuyên có mặt để quán xuyến mọi thứ nữa...”
Nói tới đây, Hana vội vàng mím chặt môi.
Tôi khẽ dựa lưng vào lan can, mắt lướt theo cánh chim bay nghiêng qua bầu trời xám nhạt. Một thứ ánh sáng mờ nhạt len qua những tán lá. Chúng thật dễ lạc mất nếu ta không để tâm.
Nếu Hana đã quyết định như vậy rồi, thì tôi còn có thể làm gì hơn? Thúc ép ai đó làm một thứ họ đã quyết định từ bỏ chẳng khác gì biến sự nhiệt tình của họ thành gánh nặng cả.
"...Dù sao thì, cảm ơn cậu nhé, Zrenye."
Hana ngước lên, gió nhẹ làm tóc nhỏ vờn qua hai má. Đôi mắt ấy — ừm, tôi chẳng bao giờ diễn tả đúng được — nhưng ánh lên một nét trong veo đến lạ, phản chiếu cả ánh chiều yếu ớt của một ngày sắp hết.
"Cảm ơn tớ á...?"
"Zrenye ngốc thật đấy. Gần đây cậu bận lắm đúng không?"
Ờ thì... không hẳn. Dạo này tôi dư thời gian tới mức có thể phân loại lại toàn bộ thư viện nhà mình theo thứ tự bảng chữ cái nếu muốn. Buổi sáng nếu cha ở nhà thì tôi tập kiếm với ông, không thì lang thang ngoài phố. Chiều mới đến trường sinh hoạt câu lạc bộ.
Nói cho cùng, nếu một trong hai chuyện đó biến mất, tôi cũng chẳng khác gì một tên neet thiếu giao tiếp xã hội cả.
"Tớ cũng có nói chuyện với chị Akari rồi. Chị ấy bảo Zrenye nỗ lực lắm luôn. Nếu không có cậu hồi năm ngoái, chắc tớ đã bỏ cuộc lâu rồi."
"Chị Akari nói thế á...? Vậy chắc tớ phải cảm ơn chị ấy mới được rồi."
Cảm ơn chị quái vật ba đầu rất nhiều.
Ngay lúc đó, Hana bỗng nghiêng người ra khỏi lan can, ánh mắt như đang lượn lờ tìm kiếm gì đó bên dưới.
"Mà dạo này Zrenye có người đồng hành mới phải không?"
"Hả? Tớ làm gì có... ai?"
"Vậy tớ đoán là... cô gái kia vẫn luôn bám theo cậu nhỉ? Cô ấy đã nhìn chúng ta được một lúc rồi đó. Là người quen của cậu à?"
Nghe vậy, tôi vội vàng hướng mắt xuống dưới. Có một cái bóng lấp ló phía dưới gốc cây đang hướng lên phía chúng tôi thật. Khoan đã, người này là…
“Hình như là học sinh luân chuyển nhỉ, với lại trông cũng lạ nữa. Năm nhất mà lại đi một mình như thế, đáng ngờ lắm.”
“…Aiko.”
“Ể?”
“Cô bé đó tên là Aiko. Tớ mới chỉ tình cờ gặp hôm trước thôi.”
“Ồồồ… Aiko là bạn mới của Zrenye hả?”
Hana vừa lặp lại tên đó vừa kéo dài giọng một cách đáng ngờ, rồi đột ngột xoay người lại, chống tay lên lan can.
“Thế mà tớ lại tưởng… ừm, không có gì đâu. Dù sao thì cái bạn Aiko đó có vẻ đáng yêu đấy chứ.”
“…Cậu tưởng gì cơ?”
“Không có gì hết.”
Tôi liếc mắt nhìn từ phía sau lưng Hana. Mái tóc cô ấy khẽ lay động theo gió chiều, nhưng đôi tai lại đỏ lên thấy rõ.
Tôi định im lặng cho qua, nhưng bằng cách nào đó, miệng tôi lại không chịu nghe lời.
“…Cậu ghen tỵ phải không?”
“Hả?! Cậu im ngay lập tức cho tớ!!!”
Lon nước mềm oặt được phóng tới từ Hana nhanh hơn tốc độ tôi kịp phản ứng. Nó trượt qua tai, tạo nên âm thanh "xoảng" vang vọng giữa cầu thang thoát hiểm rồi lăn xuống dưới từng bậc.
“Nguy hiểm quá!”
“Cái giá phải trả cho việc trêu đùa con gái nhà người ta đó! Dù sao thì cậu cũng đi mà gặp cái người tên Nữ hoàng cánh hoa kia đi! Chẳng phải chỉ vì một cái tin nhắn mà tới tận đây sao? Đúng là tên đào hoa mà.”
Hana nói trong cơn giận giữ khi tiến về phía cầu thang và để lại tôi một mình.
Tôi đứng lặng người trong giây lát.
…Mà khoan đã.
Tôi nhớ là mình đâu có đề cập về chuyện Nữ hoàng cánh hoa đâu nhỉ? Cái danh xưng kỳ lạ đó chỉ xuất hiện trong một tin nhắn nặc danh gửi tới mà…
À…à…
Là mẹ trẻ Hana đầu têu vụ này chứ còn sao nữa.
Thôi kệ đi. Hình như tôi vẫn còn một nhiệm vụ trước mắt.
Tôi chạy xộc xuống dưới cầu thang. Cô gái tên Aiko đó đã theo dõi tôi, điều đó thật kì quái. Tôi cần phải hỏi cô ấy cho ra nhẽ mọi chuyện. Bị một nữ sinh lạ mặt theo đuổi, nói không thích thú thì lại là đang tự dối lòng. Thế mà thật ra tôi cũng không phải kiểu nhân vật chính lấp lánh khiến người ta phải chết mê chết mệt gì cho cam. Cái này người ta gọi là bản năng sinh tồn của kẻ tầm thường rồi, ai không biết thì chỉ có thể rước họa vào bản thân.
Tôi vừa chạy xuống đến hành lang tầng một thì… không còn ai ở đó cả.
Góc hành lang nơi Aiko đứng lúc nãy giờ trống trơn, chỉ còn một vệt nắng xế chiều nghiêng nghiêng hắt lên dãy tủ giày.
Tôi quay đầu nhìn ra cổng trường, chỉ thấy một vài học sinh đang chậm rãi dắt xe về, chẳng có ai giống cô bé đó cả.
…Cô ấy đi rồi sao?
Tôi tiến về phía cửa kính, nơi có thể nhìn ra sân trường phía sau. Một hàng cây đang đổ bóng, lá lay động nhẹ.
Một luồng gió nhẹ lướt qua khiến cổ áo tôi khẽ phồng lên. Lạnh thật. Dù trời chưa tối hẳn, nhưng không khí đã bắt đầu đổi màu. Không chừng mai sẽ mưa.
Tôi thở ra một hơi dài, đút tay vào túi áo.
*
Sau bữa tối, tôi rút về phòng với cái bụng no và một mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu. Dù vậy, tôi vẫn chưa thể an tâm được. Nếu tình trạng bị theo dõi vẫn còn tiếp diễn, e là đời sống cá nhân mà tôi luôn giấu sẽ lộ ra hết. Mọi người sẽ biết tôi là con của Ma Nhãn Thần Giới, và chắn chắn là sẽ kéo theo đó là một mớ rắc rối đi kèm theo. Tóm lại là toàn những chuyện chẳng lành gì cả.
Ngồi vào bàn học và mở máy tính. Mở trang chủ ra, điều đầu tiên đập vào mắt tôi là thông báo ra mắt ngoại truyện mới của Nữ chính như tôi làm gì có chuyện tình đẹp, lần này là một câu chuyện có tựa đề Cuộc chiến với bạn thuở nhỏ. Chẳng cần phải đoán cũng biết. Himari lại sẽ tiếp tục chuỗi thất bại tình cảm của mình, lần này có lẽ là với một trong mấy cậu crush hồi cấp hai. Đúng là nữ chính bại trận toàn tập. Dù vậy, nhìn theo hướng tích cực thì đây cũng là một cách thể hiện tinh thần chủ động trong tình yêu của phụ nữ thời đại mới. Một sự nổi loạn nhẹ trong khuôn khổ romcom lãng mạn.
Ừm… đúng là tuyệt tác văn học. Mà sao con chuột của tôi tự dưng di chuyển thế này?
“…Anh trai vẫn chưa chịu đặt quyển này về cho em đúng không? Chuyển sinh thành nữ ma vương ra tập mới rồi đó nha. Lần này là khúc hiệp sĩ Athanor ra trận chạm trán một tướng lĩnh quân hắc ám, người mà về sau mới biết là nữ ma vương giả dạng để tiếp cận ảnh…”
Mizuki từ đâu chui ra và đang cầm vào con chuột nhấp liên tọi trên màn hình.
Ê, mà đừng có spoil ra hết như thế chứ?
“Em đang làm gì vậy, Mizuki?”
“Mizuki mới kể có một phần mà. Ủa chứ anh không tính đọc thì để Mizuki kể tiếp cho nha?”
“Không! Đó không phải là vấn đề chính! Vấn đề là em đang ở trong phòng anh từ bao giờ vậy!?”
Mizuki khẽ nghiêng đầu.
“Hình như là từ lúc anh Zrenye trầm ngâm suy nghĩ đó! Em gõ cửa mà không thấy trả lời nên em vào luôn.”
“Làm gì có chuyện anh không nghe gì… Mà cửa khóa mà?”
“À, với lại em có dùng chìa khóa sơ cua của em.”
…Tôi thật chẳng còn gì để nói.
“Thôi được, dù gì cũng vào rồi… nhưng ít nhất thì em buông tha cho con chuột của anh được chứ?”
“Vậy thì anh mau đặt tập mới đi. Em sẽ ngồi đây đợi. Không có sách thì em sẽ tiếp tục kể hết toàn bộ nội dung. Từ chương ba trở đi là bắt đầu có cảnh giường chiếu rồi đó.”
Không được, đây chính là phần mà tôi muốn tự mình trải nghiệm nhất! Với lại để con bé nói những từ ngữ kiểm duyệt như vậy có phải hơi đáng quan ngại không?
“Được rồi, Mizuki. Bây giờ là thời điểm tốt nhất để em về phòng phải không? Nếu em đồng ý thì mai anh sẽ dẫn em đi thăm trường mới, được chứ?”
“Thật ư anh Zrenye? Nếu vậy thì Mizuki phải tìm bộ đồ thật đẹp mới được. Cả anh Zrenye nữa nhé? Mizuki không muốn anh trai đi cùng ăn mặc luộm thuộm quá đâu!”
“Ý em là sao? Đúng là anh chẳng mấy khi để ý đến vẻ bề ngoài cho lắm… nhưng ít ra anh thấy mình cũng vẫn rất chỉnh tề mà?”
Một biểu cảm không thể tin nổi hiện lên trên mặt của Mizuki.
“Ôi trời… đúng là anh trai của Mizuki mà. Không sao hết, với thân phận là em gái của Zrenye, em cũng sẽ thông cảm cho anh. Nhưng Mizuki vẫn sẽ phải điều chỉnh anh một chút đấy nhé!”
“Em mà tiếp tục nói mấy câu như kiểu chuẩn bị tái thiết lại cuộc đời anh trai em là anh phải tính tới việc khóa cửa phòng cả trong lẫn ngoài luôn đó.”
“Không sao đâu ạ! Dù anh Zrenye có làm cách nào thì Mizuki cũng sẽ mở khóa được mà thôi!”
“Mizuki, em không thể cứ tự tiện xâm nhập không gian riêng tư của người khác như thế được!”
Nét mặt của Mizuki có vẻ hoang mang cao độ.
“Thì em có vào phá gì đâu. Em vào để kiểm tra anh Zrenye sống sót tốt không thôi. Với lại, em cũng vừa dọn lại hộp bút với xếp lại sách vở giùm anh nữa đó.”
Tôi liếc nhìn cái bàn học, nhận ra đống bút lăn lóc ban nãy giờ nằm thẳng hàng như trong cửa tiệm. Cả đống giấy ghi chú rối rắm giờ cũng được phân loại, kẹp gọn theo màu. Được rồi, cái này tôi phải công nhận.
“Thôi được. Chỉ lần này thôi đấy nhé!”
“Vậy mới là anh Zrenye của em chứ? Vậy em về phòng chuẩn bị đây!”
Mizuki vòng tay qua vai tôi mà ôm thật chặt rồi nhanh chóng bước ra cửa.
Cánh cửa vừa khép lại, tôi ngồi phịch xuống ghế. Ấy thế mà chưa kịp thở phào thì điện thoại tôi lại rung lên. Một tin nhắn mới.
<Rikka: Chiều mai đừng có tới trễ đó. Có chuyện nghiêm túc muốn nói.>
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, cảm thấy một cơn gió lạnh vừa lướt qua gáy.
Ừ thì... hết em gái thì lại tới nhỏ bạn thân. Thứ năm đúng là ngày nhiều sóng gió.
Tôi thở ra lần nữa rồi nhấc chuột lên. Thôi thì trước khi nghĩ cách sống sót ngày mai, để tôi đọc nốt Chuyển sinh thành nữ ma vương cái đã.
Mà hình như Mizuki cũng đã spoil mất một nửa rồi, nếu tôi không đọc gấp thì coi như hôm sau chắc chắn sẽ mất luôn phần còn lại.


0 Bình luận