Ở phía bắc của vùng đất này, bên trong ngọn núi tuyết Frosthain sừng sững, tồn tại một hệ thống hang động được xây dựng với mục đích ban đầu để trở thành nơi trú ẩn cho Hoàng gia. Tuy nhiên, họ nhanh chóng nhận ra rằng với vị trí hoàn toàn biệt lập, kết hợp với điều kiện tự nhiên như chống đối lại bất kỳ dạng sống nào xuất hiện của nơi này, có một vai trò khác phù hợp hơn cho nó. Và thế là Ngục Frosthain ra đời, biến nơi trú ẩn của Hoàng gia trở thành chốn giam cầm bất kỳ ai có ý định chống lại họ.
Eris và Lumina đã có một buổi nói chuyện với thủ lĩnh của nhóm chống chính quyền kia vào sáng hôm qua, và dù thái độ của họ tương đối dè dặt khi biết rằng mình sẽ hợp tác cùng Công chúa của vương quốc, nhưng cả hai đã thuyết phục được những người đó để thành lập nên một liên minh tạm thời. Trước mắt, thử thách đầu tiên dành cho liên minh này sẽ là giải cứu những thành viên trong nhóm chống chính quyền ấy khỏi nhà tù mà tỉ lệ trốn thoát bằng không trong suốt gần trăm năm tồn tại của nó.
Và hôm nay sẽ là buổi tối cuối cùng trước khi chiến dịch cướp ngục diễn ra. Trên chiếc giường không mấy đẹp đẽ được đóng bởi người Cận vệ của cô, Lumina lúc này đang có một buổi làm tóc nhỏ cùng Eris.
“Lúc nhỏ, mỗi khi chị lo lắng, sẽ có một người làm như thế này với chị đấy.”
Rất nhiều kế hoạch đã được vạch ra trong buổi nói chuyện kia, nhưng rồi, thứ được mọi người đồng ý thực hiện theo cũng điên rồ y như nơi mà họ sẽ đến. Đương nhiên, một kế hoạch như thế sẽ không thể nào làm những người tham gia hoàn toàn có thể yên lòng về nó được, nhất là Lumina. Và đây là cách mà Eris dùng để trấn an cô.
Những ngón tay thuôn dài có phần thô ráp của Eris, khi đan lên những sợi tóc vàng óng của người đang ngồi phía trước cô lại trở nên uyển chuyển và mềm mại một cách đáng kinh ngạc. Dù sở hữu một ngoại hình mà Lumina phải cho rằng là hơn cô một bậc, những hành động của Eris lại không làm người khác nhớ về mặt nữ tính của cô nhiều lắm. Vì vậy, buổi tối bên dòng suối kia và thời điểm này chính là lúc mà mặt nữ tính của Eris được thể hiện ra rõ nhất.
Trong những thời điểm như thế này, Lumina luôn cảm nhận một nguồn năng lượng dễ chịu toát ra từ cô gái đang ở phía sau mình. Thứ năng lượng ấy không giống thứ cô từng cảm nhận từ mẹ của mình, cũng khác biệt so với thứ năng lượng mà cô từng có từ một người bạn cũ, mà như một sự tổng hòa của hai nguồn ấy. Bản thân Lumina cũng không biết phải gọi tên cho nó như thế nào, nhưng có một thứ khác cô lại rất muốn biết lúc này.
“Chị đã từng làm như thế này với ai khác chưa?”
Một thoáng im lặng xuất hiện, có vẻ như Eris suy nghĩ khá nhiều về câu trả lời của bản thân.
“Đương nhiên là chị đã từng buộc tóc cho những cô bạn khác… Nhưng làm vậy để trấn an một ai đó thì đây là lần đầu. Tính ra chị có vài cái lần đầu với em rồi đấy, hôm ở bờ suối thật ra cũng là lần đầu chị làm vậy với người khác.”
“Vậy à…”
Lumina trả lời cụt ngủn, cố giấu đi thứ cảm xúc rộn ràng trong lòng mình lúc này. Câu trả lời của Eris về những lần đầu kia khiến cô cảm giác như mình là một ai đó đặc biệt với cô gái này, và cô không muốn có một ai khác được trải nghiệm những thứ tương tự như mình. Dù Lumina chẳng hiểu được sự ích kỷ này đến từ đâu, nhưng chắc chắn rằng cô sẽ không thể hiện những mong muốn kỳ lạ như vậy ra bên ngoài.
Mất không lâu để “tác phẩm” của Eris hiện ra đầy đủ trên đầu của Lumina, với mái tóc vàng của cô đang được chia ra thành hai bím, được buộc cao hơn đỉnh đầu một chút.
“Thật ra chị không nghĩ rằng đây là kiểu tóc hợp nhất với em, chỉ là chị cảm thấy nó phù hợp cho lúc này thôi.”
Nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân lúc này, Lumina bật cười khúc khích trước vẻ trẻ con mà kiểu tóc hiện tại của mình tạo ra.
"Chắc em sẽ không để kiểu đầu này mà đi chiến đấu đâu, nhưng cảm ơn chị nhiều.”
Từ lúc nhỏ, hầu như mọi thứ liên quan đến ngoại hình của Lumina đều được xây dựng để tạo ra vẻ chín chắn và lịch thiệp, để phù hợp với vai trò của mình. Thế nên, một kiểu đầu như hiện tại là thứ mà cô chưa có dịp thử bao giờ, và bản thân cô cũng tin rằng Eris chọn nó cũng vì lý do này.
“Bây giờ em thấy đỡ lo lắng hơn chưa?”
Khẽ gật đầu xác nhận, thật sự là Lumina đã không còn quá lo lắng như trước, chỉ là lý do giúp cô được như thế lại có phần hơi khác so với tính toán của của Eris.
“Nếu em muốn, chị sẽ tiếp tục làm như thế này cho em sau khi chúng ta trở về.”
“Thật ạ?”
“Đương nhiên rồi, nhưng em phải hứa là sẽ trở về cùng chị đấy.”
Từ phía sau, Eris đưa ngón út của mình về phía Lumina.
“Em hứa.” - Lumina khẽ cười trước hành động vừa rồi của Eris, trước khi ngoặc tay mình cùng cô gái kia.
Lumina nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sau đó, thế nhưng, Eris lại không dễ dàng làm được như vậy.
Chắc ra ngoài đi dạo một lúc vậy.
Thông thường, vào thời điểm này, Johan và những đứa trẻ cũng đã ngủ rồi, vì thế, cô không nghĩ mình sẽ bắt gặp ai còn thức cả. Nhưng khi bước đến khu sinh hoạt chung, cô nhận ra mình không phải là người duy nhất mất ngủ vào đêm nay.
“Chào. Cứ tự nhiên.”
Anh chàng cận vệ của Lumina lên tiếng khi thấy Eris. Trên tay anh ta hiện tại đang phát ra một luồng sáng trắng, và khi luồng sáng ấy di chuyển đến đâu, vị trí ấy trở nên sạch sẽ ngay lập tức. Không khó để nhận ra Johan đang dùng phép thuật để quét dọn nơi này. Một người luôn nghiêm nghị, trong khoảnh khắc này lại đang đứng trước mặt cô với bộ thường phục và làm việc nhà, hai hình ảnh không thể nào đối nghịch hơn.
“Anh không dự tính chuẩn bị gì cho ngày mai à?”
“Tôi đang chuẩn bị đây. Không dọn trước thì lúc chúng ta quay lại nơi này sẽ bẩn lắm.”
“Mọi tu sĩ của vị thần Bảo hộ đều có khả năng vệ sinh nhà cửa à?”- Eris thắc mắc, với giọng điệu hơi mỉa mai.
Không có vẻ gì là khó chịu trước câu hỏi kia, Johan trả lời một cách tự nhiên.
“Khi phục vụ cho một công chúa không có người hầu riêng, mấy thứ phép thuật này dù không phải là chuyên môn thì vẫn phải học thôi.”
Dù biết Johan không có lý do gì để nói dối về điều đó, cô vẫn bán tín bán nghi trước thông tin vừa nghe được.
“Tôi không nghĩ gia đình hoàng gia lại ghét Lumi đến mức đó đấy.”
“Nói chính xác thì không phải cô ấy không được cấp người hầu riêng, mà là những kẻ được cấp đã bị tôi đuổi đi rồi.”
“Anh nên có một lý do nào đấy cực kỳ hợp lý để giải thích cho hành động đó đấy.”- Trí tò mò của Eris đã bị kích thích.
“Lý do là tôi không nghĩ việc bỏ thuốc xổ vào đồ uống của công chúa ba lần là một “trò đùa vui vẻ” và “nó chả gây hại cho ai cả, đừng làm quá lên thế” là một lời bào chữa đủ thuyết phục.”
Phần nào, cô đã hiểu thêm được lý do anh chàng cận vệ này lại tỏ ra khó chịu với những người lạ cố tiếp xúc với Lumina. Chỉ mới được nghe qua cách một người mang vương vị như Lumina bị đối xử, Eris đã cảm thấy nóng mắt, chứ đừng nói đến việc trực tiếp trải qua nó.
“Thế còn Nữ hoàng, bà ấy không có phản ứng gì sao?”
“Công chúa lệnh cho tôi không được phép nói gì với Nữ hoàng. Cô ấy sợ rằng hai người kia sẽ gặp nguy hiểm.”
Thấy Eris thở dài sau khi nghe được điều đó, Johan cũng chỉ cười trừ.
“Công chúa Ludmilla rất dễ nhận ra điểm tốt của người khác, nhưng lại không phát hiện được điểm xấu của họ. Đó là vì sao tôi phải cẩn thận với những người muốn ở gần cô ấy đấy.”- Vừa nói, anh ta vừa nhìn sang Eris, như để khẳng định đối tượng trong hàm ý của câu nói kia là ai.
“Lumi cũng rất may mắn mới có được sự phục vụ của anh đấy. Dù anh đối xử với tôi không được thân thiện lắm, vẫn phải khâm phục lòng trung thành của anh.”
“Tôi không thích từ “trung thành” lắm. Với tôi, bảo vệ Công chúa Ludmilla chưa bao giờ là nhiệm vụ cả. Tôi xem cô ấy như em của mình, và những việc tôi làm chỉ là những thứ một thằng anh trai sẽ làm vì em gái của mình thôi.”
Eris bắt đầu hình dung được mối quan hệ giữa Johan với Lumina là như thế nào, bởi giữa cô và Huỳnh Như cũng tồn tại một mối liên hệ tương tự. Dù không cảm thấy bất ngờ, cô vẫn phải thắc mắc nguyên do ẩn phía sau nó.
“Sao anh lại quý em ấy đến vậy?”
“Vì chúng tôi cùng chia sẻ một nỗi bất hạnh. Cha mẹ của tôi cũng mất từ sớm, may mắn được nhà thờ nhận nuôi nên mới có cơ hội được trở thành cận vệ của cô ấy.”
Công chúa Ludmilla, trong ấn tượng đầu tiên của anh, là một cô bé nhút nhát với chiếc cài tóc hình bông hoa trông to đến quái dị. Phải thừa nhận, ban đầu, cảm xúc của anh dành cho cô là sự bất mãn, thậm chí có phần chán ghét. Trong suy nghĩ non nớt của anh lúc ấy, phục vụ cho một trong hai vị hoàng tử kia, được cùng họ xông pha trận mạc, để rồi nhận lấy cái chết đầy vinh quang, mới là mục tiêu thật sự của một người cận vệ; còn ru rú trong cung điện với một cô nhóc thậm chí phải mất gần một tuần mới có thể giao tiếp một cách bình thường với mình, thì cũng chỉ là công việc của một tên bảo mẫu mà thôi. Nhưng rồi, một mối liên kết đặc biệt đã gắn kết hai người với nhau.
Lý do mà cả hai có thể trở nên thân thiết đến vậy, đáng buồn thay, chính là nhờ sự đồng cảm với nỗi đau mà hai người đều từng trải qua. Là người đã trải qua sự kiện mất đi hai người quan trọng nhất cuộc đời, Johan dễ dàng có thể thấu hiểu được cảm xúc của cô công chúa anh phục vụ. Rồi từ lúc nào đó, thứ vốn chỉ là công việc bỗng trở nên mang tính cá nhân hơn nhiều.
“Thế thì tôi phải cảm ơn anh rồi nhỉ.”
Johan, đang chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân, giật mình trước câu nói vừa rồi của Eris. Một lời cảm ơn nghe chừng rất chân thành, không mang vẻ mỉa mai mà anh vẫn thường hay được nghe từ miệng của cô gái này.
“Cô có ý gì đấy?”
“Cảm ơn anh vì đã giúp Lumi trở thành phiên bản hiện tại của em ấy.”
“Công đấy lớn lao quá, tôi không dám nhận đâu. Với lại, đừng tưởng rằng một hai câu khen ngợi như thế sẽ xoá hết mọi nghi ngờ của tôi về cô.”
“Tôi cũng không dự tính sẽ lấy lòng anh qua mấy lời khen xã giao đâu. Dù sao thì, kẻ thù của kẻ thù cũng là bạn mà. Nếu kẻ thù của hai ta đều là những kẻ đang muốn hại Lumi, chẳng phải chúng ta nên là bạn của nhau sao?”
“Không cần bạn cũng được. Chỉ là hai người cùng mục đích.”- Nhìn nụ cười của Eris, anh tự nhắc bản thân phải giữ cảnh giác trước cô gái này. Tuy bản thân không còn nghi ngờ cô như ban đầu, nhưng chứng kiến màn thể hiện của Eris qua khoảng thời gian vừa rồi, anh có cảm giác đây là một người quá nguy hiểm để đặt trọn niềm tin của mình vào.
“Nói chuyện với anh cũng vui đó, nhưng mà đến đây là đủ rồi. Còn phải để dành chuyện để lúc quay về còn có cái để moi móc nhau tiếp chứ nhỉ?” - Eris cười, nhưng thứ trên gương mặt cô không phải là vẻ tinh nghịch thông thường, mà là một sự nghiêm túc rất rõ ràng. Cô đang muốn gửi đến Johan một thông điệp. Và câu trả lời của Johan cho thấy rằng hình như anh cũng hiểu được ý nghĩa ấy.
“Chắc chắn tôi sẽ quay trở lại đây và khai thác mọi thứ có thể về cô, không cần phải lo.”
“Thế thì hẹn gặp lại anh tại đây sau vài ngày nhé, bạn-cùng-mục-đích.”
Rời khỏi căn phòng với một nụ cười trên môi, Eris thể hiện một vẻ lạc quan hết mức có thể.
Nhưng chính cô cũng tự hiểu rằng, không phải tất cả những ai đồng hành cùng mình vào ngày mai đều có thể trở về.


0 Bình luận