1
Vào ban đêm, có những lúc nhà vệ sinh nữ của trường học tối om bỗng dưng sáng đèn.
Nếu lúc đó bước vào, sẽ thấy trong buồng vệ sinh có một 『Cái túi đỏ』 treo lủng lẳng.
Nếu chẳng may nhìn thấy nó.
Người đó sẽ bị giết, bị băm vằm ra từng mảnh, rồi cũng bị nhét vào một cái túi đỏ và treo lên trong buồng vệ sinh.
†
「Hức, hức hức... hức... hức............」
Tiếng khóc thút thít vang vọng giữa sân trường tối đen như mực.
Cùng với tiếng khóc ấy là tiếng xẻng đào đất cứng lộp cộp ngắt quãng. Dưới bầu trời bị bóng tối nặng nề đè nén, nhờ ánh đèn từ cửa sổ các lớp học và những ngọn đèn đường rải rác quanh trường mà tầm nhìn được khai thông đôi chút, năm thiếu niên thiếu nữ đứng giữa sân trường 『Sau Giờ Học』, trầm ngâm nhìn xuống mặt đất.
Họ đang nhìn xuống chỗ đất mà Sei đang dùng xẻng đào lên.
Tất cả đều mặc bộ đồng phục cổ lỗ sĩ, khiến khung cảnh trông như một nghi thức kỳ quái. Iruma khóc thút thít, Ruki cúi gằm mặt, Kei rọi đèn pin, trong khi Sei lầm lũi cắm chiếc xẻng – thứ cậu dùng làm vũ khí ở 『Sau Giờ Học』 – xuống đất.
「............」
Keng. Keng. Kim loại va vào nền đất cứng lẫn sỏi đá.
Tiếng khóc thút thít không ngừng. Cả hai âm thanh ấy đều lan tỏa rồi tan biến vào sự im lặng nặng nề của năm người và bóng tối dày đặc bao quanh ngôi trường, một cách u uất, trống rỗng và vô tình.
Trong sự tĩnh mịch ấy, công việc vẫn tiếp tục.
Việc đào hố vẫn tiếp diễn. Đất sân trường bị nện cứng quá mức, dù dùng mũi xẻng sắc nhọn cũng khó lòng đào sâu, công việc tiến triển chậm chạp.
Nhưng rồi, một cái hố sâu cỡ cổ tay cũng được hình thành, Sei dừng tay.
Cậu thở hắt ra một hơi dài để điều hòa nhịp thở, rồi nhìn sang Kiku đang đứng đợi, đưa tay ra ý giục.
「Bạn Doujima.」
「...」
Kiku im lặng bước lên, trao cho cậu thanh gỗ cô bé ôm nãy giờ.
Đó là cán cây lau nhà đã được cưa ra và buộc lại thành hình thánh giá. Sei nhận lấy, cắm nó xuống hố đất, dùng cơ thể giữ cho thẳng rồi một tay dùng xẻng lấp đất lại.
Cậu lấp lại phần đất cát lẫn sỏi vừa đào lên, dùng chân dậm chặt.
Xong xuôi, cậu quay sang Ruki.
「Rồi, đặt vào đây.」
「Ư, ừm...」
Trong lúc chờ đợi, Ruki luôn ôm một cuốn sổ trước ngực như ôm di ảnh.
Đó là bìa cuốn nhật ký 『trực ban』. Trên nhãn trắng dán ở bìa có ghi tên của một thiếu nữ.
『Mikami Maaya』
Ruki bước lên, nhẹ nhàng đặt cuốn nhật ký dựa vào chân cây thánh giá.
Bàn tay run rẩy rời khỏi cuốn sổ, Ruki lùi lại một bước. Và dưới ánh đèn pin Kei rọi vào, tất cả nhìn xuống ngôi mộ sơ sài vừa hoàn thành với vẻ mặt đau buồn.
「Giá mà tìm thấy ít nhất một món đồ của cậu ấy, thì đã có thể chôn cất đồ vật của chính chủ rồi.」
Sei nói một cách điềm tĩnh nhưng đượm buồn.
Cậu chống xẻng, chắp tay trước ngôi mộ vừa đắp xong với vẻ mặt nghiêm trang.
「Xin lỗi.」
Sei lầm bầm.
Kiku cũng chắp tay trước ngực, cầu nguyện thật tâm.
Cầu nguyện cho ngôi mộ trống rỗng.
Thi hài của Maaya, hay nói đúng hơn là cái túi đỏ chứa một người – có lẽ đã nát bấy đến tận nội tạng – thì bọn trẻ không thể đụng vào được, đành phải bỏ lại đó.
Xung quanh đó, hàng chục, hay có lẽ là hàng trăm ngôi mộ thủ công tương tự đang đứng sừng sững.
Sân trường đã hóa thành nghĩa địa.
Đối với những người khác ngoài hai người đang cầu nguyện kia, đây là lần đầu tiên họ biết chân tướng của nghĩa địa này. Tiếng khóc thút thít của thiếu nữ vẫn vang vọng bi ai.
..................
†
Ogata Sei đã kế thừa vai trò đào mộ từ 『Shino-san』, một học sinh lớp sáu năm ngoái.
Ít nhất thì cậu tự nghĩ như vậy. Dáng người cao ráo, tóc bob, ánh mắt sắc sảo, mặc quần jeans và áo khoác denim có đắp miếng da gia cố ở đầu gối và khuỷu tay, Shino-san cũng mang theo một cây xẻng làm vũ khí giống Sei bây giờ. Cô ấy là một nữ sinh không lùi bước trước bất kỳ tình huống dị thường nào, sở hữu thứ gì đó gần với sự liều lĩnh hay hủy diệt hơn là lòng dũng cảm.
Lạnh lùng, ăn nói thô lỗ, ấn tượng ban đầu gần như một cô nàng bất hảo nên ai cũng tránh xa, nhưng cô ấy lại âm thầm xung phong nhận những vai trò mà chẳng ai muốn làm, nên khi nhận ra thì ai cũng dựa dẫm vào cô ấy.
Và, cái 『vai trò chẳng ai muốn làm』 nhất đó, chính là 『Đào mộ』.
Công việc chôn cất những người bạn 『trực ban』 đã trở thành mồi ngon cho 『Điều Bí Ẩn Vô Danh』 ở 『Sau Giờ Học』 này. Vốn dĩ đây là công việc mà mọi người, trong nỗi sợ hãi và đau buồn vì có người hy sinh, sẽ phải mất một lúc lâu mới miễn cưỡng bắt tay vào làm sau khi gọi nhau, nhưng Shino-san đã im lặng tự mình đảm nhận, và mọi người giúp đỡ cô ấy, nhờ đó việc chôn cất người hy sinh của 『trực ban』 năm ngoái được thực hiện chắc chắn và không bị chậm trễ.
Shino-san, cũng giống như Sei bây giờ, được chọn làm 『trực ban』 từ năm lớp năm.
Người sống sót duy nhất của năm kia. Chính vì thế cô ấy biết những việc cần phải làm.
Sei, người cũng sống sót qua năm lớp năm, cũng muốn làm như vậy. Nên Sei đã chọn xẻng làm vũ khí thay thế.
Shino-san, dù bản thân cô ấy chắc chắn sẽ không thừa nhận, nhưng cô ấy là người có thể sống vì người khác.
Sei là người mong muốn được sống vì người khác. Chính vì thế Sei tôn trọng cách sống của Shino-san.
Và────đúng như mong muốn, Sei đã đào cái huyệt mộ đầu tiên cho đồng đội.
Sớm hơn dự tính rất nhiều.
「...Có một chuyện, tớ đã giấu mọi người.」
Sei nói với mọi người tại 『Gian Phòng Không Mở』.
「Mong mọi người bình tĩnh nghe. 『trực ban』 năm ngoái, trong bảy người thì bốn người đã chết.」
「!!」
Lời nói đó như một quả bom ném vào giữa nhóm người đang chìm trong bầu không khí u ám bởi bi thương, sợ hãi và dao động.
「Tớ nghĩ nói ngay từ đầu chỉ tổ gây hoảng loạn nên đã im lặng. Xin lỗi.」
「............!!」
「Tớ định đợi mọi người quen với 『Sau Giờ Học』 hơn chút nữa rồi mới nói, nhưng ngay sau đó lại xảy ra chuyện của Kei, nên tớ lỡ mất thời điểm. Lẽ ra, ngay sau chuyện đó tớ phải nói chuyện này, cảnh báo lại một lần nữa, ngăn bạn Mikami lại và bắt cậu ấy nghe cho rõ.」
Sei cúi đầu.
「Nên tớ xin nói lại. 『Trực Ban Sau Giờ Học』, năm nào cũng có hơn một nửa phải chết.」
「..............................!!」
Trước lời nói đó, mọi người câm nín.
Khi ngôi mộ của Maaya được thêm vào vô số những ngôi mộ ngoài kia, mọi người cũng lờ mờ đoán ra, nhưng hiện thực được thông báo này còn tồi tệ hơn tưởng tượng rất nhiều.
Sei, Kei, Kiku, Iruma, Ruki, và Maaya.
Hôm nay một người đã chết. Và từ giờ cho đến hết năm nay, ít nhất một nửa sẽ chết.
Một nửa trong số những người ở đây.
Mọi người nhìn nhau. Những người đang sống sờ sờ trước mắt, và bản thân mình đang suy nghĩ và cử động đây, một nửa trong số này sẽ không còn như thế nữa.
Sẽ không cử động. Không nói cười. Biến mất.
Người bạn, người quen trước mắt, hay chính mình, sẽ mất mạng, biến thành tảng thịt lạnh ngắt.
Tưởng tượng. Cũng không biết khi nào sẽ xảy ra.
Chẳng ai ngờ Maaya sẽ chết, vậy mà hôm nay Maaya đột ngột ra đi.
Kei, người ai nhìn vào cũng thấy đang bị dồn vào đường cùng, hay Iruma, người sợ hãi hơn bất cứ ai, vẫn còn sống. Vậy mà Maaya, người như nữ hoàng không biết sợ là gì, lại chết bất đắc kỳ tử.
Khi nào, là ai.
Một lúc nào đó, ai đó sẽ trở nên như thế.
Cảm nhận điều đó như một hiện thực, năm người nhìn nhau với vẻ mặt pha trộn giữa sợ hãi, kinh hoàng, giác ngộ và buông xuôi. Lúc đó, 『Tarou-san』 vẫn ngồi quay lưng trên ghế ở góc phòng như mọi khi, bồi thêm:
「Tiện thể nói luôn, năm nào chết sạch cũng là chuyện bình thường đấy nhé.」
「...!」
「Chắc giờ cũng hết hy vọng thừa thãi rồi, nói cũng được nhỉ, theo ghi chép còn lại và những gì tôi thấy thì tỷ lệ 『trực ban』 sống sót để 『tốt nghiệp』 chưa đến một phần ba đâu.
Năm ngoái đám lớp sáu chết sạch, chẳng ai 『tốt nghiệp』 được cả. Dù vậy nhìn tổng thể thì ba người sống sót cũng là thành tích tốt rồi. Lần này đúng là khởi đầu suôn sẻ thật. Lại có nhiều người có kinh nghiệm. Nhưng giờ thì, đã thấy hiện thực chưa?」
Cậu ta thản nhiên nói ra những điều đáng sợ. Những lúc thế này, Sei thường can ngăn "Thầy à...", nhưng lần này cậu cũng im lặng.
Sự im lặng nặng nề đó càng làm tăng thêm cảm giác chân thực của sự thật.
Sự thật là mình sẽ bị giết. Bị giết bởi lũ quái vật vô nghĩa, bởi 『Điều Bí Ẩn Vô Danh』.
Không thể tin được. Không muốn tin. Nhưng.
Maaya đã trở nên như thế. Dù có cố phủ nhận, cố không nghĩ tới, vùng vẫy thế nào cũng vẫn quay lại với sự thật đã tận mắt chứng kiến đó.
「Vì thế mấy cậu, để tăng tỷ lệ sống sót dù chỉ một chút, hãy làm 『công việc của trực ban』 cho đàng hoàng vào.」
『Tarou-san』 nói một cách tàn nhẫn vào sự im lặng nặng nề.
「Rốt cuộc đó là cách tốt nhất. Đó là cách có hy vọng nhất, và dù không được thì nó cũng làm chúng yếu đi một chút. Và cái 『một chút』 đó cuối cùng sẽ làm giảm số lượng trẻ em bị 『Điều Bí Ẩn Vô Danh』 đã trưởng thành tấn công. Làm được thế thì dù có chết, chắc chắn cuối cùng cũng được lên thiên đường thôi.」
Lời của kẻ hay mỉa mai có vẻ chẳng tin vào thiên đường nhất ở đây, dĩ nhiên chẳng an ủi được ai, thậm chí còn gây phản cảm, khiến sự nặng nề của sự im lặng trong phòng càng tăng thêm.
「T...」
Đã nín khóc nhưng vẫn cúi mặt im lặng nãy giờ, Iruma ngẩng lên.
「Nói ngay từ đầu đi chứ...!! Rằng không làm 『công việc』 thì sẽ chết! Nếu làm thế, tớ cũng đã làm nghiêm túc, cả bạn Mikami nữa...」
Iruma trừng mắt nhìn tấm lưng tóc trắng, phản đối.
「Cả bạn Mikami nữa, đã không ra nông nỗi này...!」
「Không đâu. Có nói ngay từ đầu thì cũng tuyệt đối không tin đâu.」
Nhưng 『Tarou-san』 vẫn quay lưng, gạt phăng đi.
「Nói ngay từ đầu thì hoặc là không tin, hoặc là coi thường, cũng có đứa tin nhưng chẳng làm gì, tệ nhất là hoảng loạn rồi gây ra chuyện tày đình gì đó.
Tôi là người có kinh nghiệm nên biết rõ lắm. Tôi thấy bao nhiêu đứa như cậu rồi. À ừ, xét về kết quả thì lần này thất bại, và vì chuyện của cậu Nimori nên rối tung lên, tôi thừa nhận là nói hơi muộn. Nhưng việc bỏ qua dấu hiệu nguy hiểm có thể có ở cô bé Mikami là do bản thân cổ không nộp 『Nhật ký trực ban』, và việc cậu Nimori đột ngột rơi vào tình trạng nguy hiểm, hay việc cô bé Mikami đột ngột gặp chuyện như thế, so với mọi năm thì rõ ràng là quá sớm. Nghe như ngụy biện nhưng năm nay sóng gió quá đấy.
Tôi cũng muốn ôm đầu đây này. Nhưng làm sao mà dự đoán được, vốn dĩ cũng chưa có năm nào hoàn toàn yên ả cả. Cùng lắm là nằm đâu đó giữa đỡ tệ và tệ nhất thôi. Thế mà, năm nào cũng thế, cứ mỗi lần phát biểu đầu năm lại bảo 『Các cậu sẽ chết đấy』────rồi mỗi lần như thế lại gây ra cãi lộn ỏm tỏi, hay hoảng loạn, thậm chí kích hoạt những vụ án lớn kinh khủng hơn để bắt đầu một năm, bắt tôi làm cái chuyện như địa ngục ấy á? Xin lỗi chứ tôi không có sở thích đó nhé.」
Cậu ta nói một lèo, rồi hừ một tiếng lạnh nhạt.
「............Ư」
Iruma nhìn tấm lưng đó đầy uất ức một lúc, rồi lại cúi mặt xuống.
Sự im lặng nặng nề lại bao trùm. Một lúc sau, bầu không khí tồi tệ vẫn tiếp diễn.
Thấy vậy, 『Tarou-san』 nói thêm nhỏ nhẹ như bào chữa.
「...Mà, nhìn quá trình và kết quả của cậu Nimori, tôi thừa nhận là mình cũng lỡ nuôi hy vọng.」
Lầm bầm.
「Đúng là lỗi của tôi thật. Dù tất cả các cậu có hy vọng, thì riêng tôi không được phép hy vọng.」
Nói mà không quay lại, như thể xấu hổ.
「Làm cái này bao nhiêu năm rồi, thật là.」
Chỉ có Sei là nở nụ cười thông cảm trước lời sám hối đó. Sự im lặng lại định quay lại, nhưng lúc này Ruki - người nãy giờ vẫn im lặng - rụt rè mở miệng.
「Ano... từ giờ, sẽ thế nào ạ?」
Ruki giơ tay nhỏ xíu, hỏi câu đó.
「Hửm? Sẽ thế nào là ý gì?」
「Thì, ừm... bạn Mikami đã thất bại trong 『công việc của trực ban』 đúng không ạ? Vậy thì, 『Akai Manto』 sẽ ra sao?」
Trước câu hỏi đó, 『Tarou-san』 cuối cùng cũng quay lại một chút.
「Nên là, cái ra sao đó là cậu đang nói về cái gì?」
「Ơ, ơ thì... không còn người phụ trách nữa... cái con 『Akai Manto』 đó, từ giờ sẽ bắt đầu tấn công người khác ạ? Em nghĩ thế...」
『Tarou-san』 liếc mắt giục nói tiếp. Và trước sự chú ý của mọi người, Ruki bối rối cố tìm từ ngữ để nói.
「Bọn em, liệu có khi nào, cũng gặp nguy hiểm không? Kiểu vậy...」
「...」
Đan ngón tay trước ngực, nhìn xuống, Ruki nói ra nỗi bất an của mình. Nghe nội dung đó, Iruma giật thót mình, và nghe xong, 『Tarou-san』 thở hắt ra một hơi lớn như để trấn tĩnh, rồi trả lời lại.
「『Điều Bí Ẩn Vô Danh』 mất người phụ trách thì đúng là độ nguy hiểm sẽ tăng lên.」
「...Ư」
Ruki nín thở trước câu trả lời.
「Nhưng, nguy hiểm không phải là 『trực ban』. Mà là những đứa trẻ bình thường đi học vào ban ngày.」
「Ư!?」
Lần này cả nhóm nín thở. Sei và Kiku đã biết tình hình quá khứ cũng làm vẻ mặt nghiêm trọng trở lại, gật đầu và cúi xuống.
「Theo đa số trường hợp tôi biết, chỉ cần 『trực ban』 không bén mảng đến nơi có 『Điều Bí Ẩn Vô Danh』 mất người phụ trách thì sẽ không sao cả. Bọn chúng mất hứng thú với bên này rồi.」
『Tarou-san』 vẫn quay lưng nói.
「Tại sao ư, vì 『Lũ chúng』 khi đã trưởng thành sẽ vươn mỏ về phía ban ngày. Chim non đã ra ràng thì có đợi mồi trong tổ nữa không? Ở cái 『Sau Giờ Học』 chỉ có bảy đứa chúng ta làm mồi này, so với cái bãi săn mới toanh ngay bên cạnh có hàng trăm con mồi ngon lành, thì dĩ nhiên nó sẽ sang bên kia rồi.」
Cậu ta dang tay nhún vai, giọng điệu giả ác. Nghe vậy, trong đầu mọi người tự nhiên hiện lên một quang cảnh.
Quang cảnh đã xảy ra với Maaya.
Và đó là quang cảnh sẽ tấn công những đứa trẻ không biết gì.
Quang cảnh những buồng vệ sinh nữ mở cửa xếp hàng. Và trong tất cả các buồng đó, những cái túi đỏ căng phồng máu và thịt treo lủng lẳng hàng loạt, nhỏ những giọt máu tỏng tỏng xuống nước trong bồn cầu.
「Ư...」
Iruma che miệng.
Ruki cũng tái mặt, nhưng vẫn hỏi 『Tarou-san』.
「Vậy thì... từ ngày mai, sẽ xảy ra chuyện như thế sao?」
『Tarou-san』 trả lời.
「Không, không ngay lập tức. Nhưng dần dần sẽ có lời đồn về 『Chuyện ma』 trong nhà vệ sinh, và chẳng bao lâu sẽ có nạn nhân.」
Trước câu trả lời đó, Ruki hỏi tiếp.
「B, bao nhiêu người?」
「Tùy trường hợp.」
「Mãi mãi ạ?」
「Cái đó cũng tùy trường hợp. Tại sao ư, vì chẳng hiểu sao mấy con 『Điều Bí Ẩn Vô Danh』 trưởng thành kiểu đó đa số đều biến mất trong thời gian ngắn.」
Hả? Không chỉ Ruki mà cả Kei và Iruma đều làm vẻ mặt nghi hoặc.
「Hả, biến mất...?」
「Đúng, biến mất. Trong số những con đã trưởng thành, chỉ một phần nhỏ có sức mạnh mới lớn lên thành 『Chuyện ma trường học』 thực sự và lan rộng ra cả nước. Còn lại thì biến mất. Không trụ được một năm. Nhanh thì chưa đầy một tháng. Tuy nhiên, dù biến mất trong thời gian ngắn, nhưng trong khoảng thời gian đó, vẫn có vài học sinh không biết gì trở thành vật hy sinh, và sự hy sinh đó không thể vãn hồi.」
Thoáng chốc tưởng là hy vọng. Nhưng nội dung câu trả lời của 『Tarou-san』 quá đỗi hư vô và vô nghĩa, quá đỗi không thể siêu thoát.
Iruma vắt kiệt giọng nói bị đè nén.
「Thế thì, thế thì có ý nghĩa gì đâu! Vô ích...!」
「Đúng thế. Chỉ là sự hy sinh tàn khốc, vô nghĩa, vô ích thôi.」
Chỉ khẳng định điều đó, 『Tarou-san』 lại bồi thêm.
「Nhưng, 『trực ban』 có thể làm cho sự hy sinh đó đỡ hơn một chút. 『Điều Bí Ẩn Vô Danh』 được 『Ghi chép』 ở mức độ nào đó, dù sau khi trưởng thành cũng thường không phát huy đủ sức mạnh để gây ra thương vong, và cứ thế biến mất. Như vậy sẽ giảm được số nạn nhân vô nghĩa. Đó chính là cái đích "Better" (Tốt hơn) chứ không phải "Best" (Tốt nhất) mà chúng ta nhắm tới. Đằng nào cũng chết, thế chẳng phải tốt hơn sao? Chẳng phải có ý nghĩa hơn và đỡ hơn nhiều sao?」
Kết luận tàn nhẫn của 『Tarou-san』.
Đó là chính luận tàn nhẫn của 『Thầy』.
「............Ư!」
Iruma buông xuôi đôi vai.
Câu chuyện lại đứt quãng. Nhưng lúc đó, Kei nãy giờ vẫn im lặng nghe chuyện bỗng mở miệng.
「Cho tôi hỏi được không?」
「...Mời.」
Nói một tràng dài xong bị ngắt quãng, có vẻ mệt mỏi nên trả lời chán chường, nhưng 『Tarou-san』 vẫn đáp lại.
「Tôi nghĩ là, dù sao thì trong thế giới ngày nay mà có trẻ con chết, chắc chắn sẽ thành vụ án lớn lắm chứ?」
Kei nói. Từ sau khi làm lễ 『Mai táng』 cho Maaya ở sân trường, Kei vẫn có vẻ trầm ngâm một mình, và đó là câu hỏi của cậu.
Vẽ xong bức tranh đó, linh hồn như bị bào mòn, hôm nay cảm xúc và cử chỉ của Kei có vẻ chậm chạp. Nhưng bù lại, giữa sự hỗn loạn này, cậu vẫn giữ được sự bình tĩnh như người ngoài cuộc, và cậu chỉ ra điểm đó.
「Không lạ sao? Nếu đúng như anh và Sei nói là năm nào cũng có mấy 『trực ban』 chết, thì phải thành vụ án lớn rồi chứ.」
Đó là ý kiến cực kỳ xác đáng.
「Nhưng tôi chưa nghe chuyện đó bao giờ. Chuyện của bạn Mikami cũng thế, cứ thế này thì sẽ thành mất tích, thành vụ án chứ.」
Ruki và Iruma làm vẻ mặt "A" như lần đầu nhận ra.
Nhưng, chuyện đó cũng có lý do rắc rối để giải thích.
「...Kei.」
Sei nhíu mày trăn trở không biết giải thích thế nào, chen vào.
「À ừm, tớ định giải thích chuyện đó ngay bây giờ đây...」
「Để sau đi.」
Nhưng 『Tarou-san』 ngắt lời, phán một câu xanh rờn.
「Hả.」
「Sẽ ra sao thì cứ về khỏi 『Sau Giờ Học』 là biết ngay. Giải thích ở đây chi bằng nhìn tận mắt còn nhanh hơn.」
Trước đề nghị đó, Sei do dự.
「Thầy à...」
「Ít nhất thì tôi thấy thế đỡ mệt hơn. Không phải sao?」
Nhưng, trong khi do dự và nhìn vào mắt 『Tarou-san』 đang quay lại một cách uể oải. Nhận ra mình cũng đã quá mệt mỏi. Sei thở dài khe khẽ. Đành miễn cưỡng đồng ý, gật đầu.
2
「Mười tuổi là thần đồng, mười lăm là tài tử, qua hai mươi chỉ là người thường, có câu như thế đấy nhé─」
Trong giờ học.
Trong lớp học yên tĩnh nơi Kei ngồi, giọng của thầy chủ nhiệm Netchi-Tarou vang lên.
「Nhớ lấy─. Bọn bây cũng sắp đến tuổi bắt đầu coi thường người lớn rồi, tao nghĩ hơn nửa bọn bây ở đây cũng đang coi thường tao, nhưng cái chuyện bọn bây thông minh tài giỏi chỉ là ảo tưởng thôi, chỉ là nhất thời bây giờ thôi nhé. Trẻ con thì được khen dễ thương dễ thương, được nhìn nhận những điểm tốt, làm gì cũng được khen giỏi quá giỏi quá, nhưng rồi đứa nào ngây thơ tin sái cổ cái đó sẽ bắt đầu coi thường người lớn đấy. Hết dễ thương rồi thì bọn bây không được người ta bỏ qua như bây giờ nữa đâu. Chúng mày sẽ lớn nhanh thôi, dần dần mất đi cảm giác đặc biệt, và khi nhận ra thì đã trở thành giống hệt những người lớn mà chúng mày từng coi thường rồi đấy.」
Trước bài thuyết giáo thường lệ của ông thầy chủ nhiệm, bầu không khí trong lớp thật vi diệu. Đa số là không biết phản ứng sao, hoặc thấy phản cảm, hoặc chẳng thèm nghe. Kei thuộc nhóm cuối cùng. Trong giờ học, cậu có thói quen nửa vô thức vẽ nguệch ngoạc những thứ đập vào mắt hay liên tưởng được vào vở, và hôm nay cậu cũng đang lơ đễnh đưa ngòi bút chì vẽ vời.
Thứ cậu đang vẽ là bảng đen.
Không phải chép bài trên bảng. Mà là sao chép nguyên cả phần phía trước lớp học có cái bảng đen, từ nội dung trên bảng, ông thầy đang viết, đến những thứ dán trên tường, tất cả thu nhỏ lại như mô hình vào khoảng một phần ba phía dưới trang vở.
Chính xác nhưng không cân đối, có chỗ vẽ chi tiết đến mức dị thường, có chỗ chỉ vẽ tối thiểu. Những bức tranh vẽ chơi tài tình nhưng mất cân đối như thế chiếm đa số các trang trong vở của Kei.
「............」
Kei đã trở về cuộc sống thường ngày.
Trở về từ 『Cõi Sau Giờ Học』 nơi xảy ra vụ án kinh hoàng, dù đến trường────hay chính vì đến trường, cậu đã trải qua khoảng thời gian không thể tập trung học hành, bồn chồn không yên.
Tuy vẻ ngoài không hoàn toàn giống hệt, nhưng địa điểm thì chắc chắn là nơi xảy ra sự việc đó.
Đặt mình vào trong đó, không thể không bị ảnh hưởng. Trong đầu lúc nào cũng nghĩ về chuyện đó, và ngay cả trong giờ học, ánh mắt cũng vô thức hướng ra ngoài cửa sổ, về một góc sân trường giờ đây chẳng có gì.
Và trong tâm trí────hình ảnh 『Cái túi đỏ』 treo trong nhà vệ sinh.
Cái túi vải đỏ nặng nề, chứa đầy thứ gì đó ướt át không còn hình thù, căng phồng như sắp nổ tung, và máu nhỏ xuống từ cái túi đó, cùng mùi máu tanh nồng nặc.
Những thứ đó vẫn in đậm trong tâm trí, Kei, và mọi người, đã trở về.
In đậm cái chết kinh hoàng của Mikami Maaya vào người, để xem kết quả, nhóm Kei đã trở lại trường.
Và, thứ nhóm Kei nhìn thấy là.
Một ngôi trường bình yên đến mức không có chút xáo trộn nào.
Không lên tin tức. Đừng nói là tập trung toàn trường, ngay cả giáo viên cũng không nói gì.
Không có tin đồn về vụ án. Nhóm bạn gái lúc nào cũng đi cùng Maaya cũng chẳng nhắc gì đến Maaya, chỉ tụ tập trong lớp nói chuyện về tivi, mạng, thời trang như mọi khi────nhìn kỹ thì có vẻ hơi chán hơn mọi khi một chút.
Không ai làm ầm ĩ gì cả.
Như thể không có chuyện gì.
Như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Bình yên như không có gì. Nhưng không phải là không có thay đổi.
Chỗ ngồi của Maaya trong lớp đã biến mất.
Chỗ lẽ ra Maaya ngồi đã có người khác ngồi. Và dãy bàn ghế dồn lại một cách bất thường lấp vào một chỗ trống, đám bạn hay tụ tập quanh chỗ Maaya giờ chuyển sang tụ tập quanh chỗ của người khác.
Không chỉ chỗ ngồi biến mất. Cả cái kệ cuối lớp nữa.
Tên dán trên đó đã biến mất. Và cả những bức thư pháp của cả lớp dán trên tường, bài của Maaya cũng biến mất, thứ tự sắp xếp thay đổi như một lẽ đương nhiên.
Mikami Maaya────đã không còn nữa.
Không phải mất tích. Không phải hành tung bất minh. Sự tồn tại, bằng chứng và dấu vết của cô ấy đã biến mất khỏi ngôi trường như thể ngay từ đầu chưa từng có con người đó.
Làm sao để xác nhận chi tiết chuyện gì đang xảy ra, một học sinh tiểu học, lại còn là con trai khác lớp như Kei không có cách nào. Nên đó là tất cả những gì cậu biết────nhưng dù vậy, ngay cả Kei cũng nhận thức rõ ràng rằng đang có một sự việc dị thường xảy ra.
Sự tồn tại của Maaya đang biến mất.
Từ sáng nay, sau khi đến trường và chứng kiến mọi thứ, cậu chỉ có thể nghĩ như vậy.
Rõ ràng có chuyện dị thường đang diễn ra.
Dị thường hơn cả việc một người chết.
†
「...Ừ. Những gì mọi người nhìn thấy và hiểu là đúng đấy. Đứa trẻ bị 『Điều Bí Ẩn Vô Danh』 giết chết, sự tồn tại của nó sẽ biến mất. Coi như chưa từng có.」
Tan học.
Để tìm lời giải thích cho chuyện đã xảy ra, hoặc để giải thích, năm người tự tìm đến nhau và tập hợp lại────và trước mặt mọi người, Sei với vẻ mặt nghiêm trọng, đã nói những lời nặng nề như thế.
Bên ngoài tòa nhà. Nơi khuất sau tòa nhà, khó nhìn thấy từ xung quanh. Nơi bọn trẻ con hay tụ tập tán gẫu vào giờ nghỉ trưa, giờ đây năm 『trực ban』 đang tụ tập, lan tỏa sự căng thẳng tĩnh lặng qua lời nói của Sei.
「............」
Mọi người đều đã tự mình xác nhận chuyện của Maaya ra sao.
Và, đối với tình huống dị thường tận mắt chứng kiến, kết luận mà mỗi người đưa ra sau một ngày suy nghĩ, giờ đây được Sei khẳng định ngay tại chỗ này.
「『Tarou-san』 diễn đạt trạng thái đó là 『Bị ăn』.」
「............」
Sei nói với cả nhóm đang cứng đờ hoặc méo xệch mặt mày.
「Bị 『Điều Bí Ẩn Vô Danh』 giết không đơn thuần là chết, mà là sự tồn tại bị biến thành một phần của chuyện ma, đó là suy nghĩ của 『Tarou-san』. Chuyện ma thì có nhân vật bị hy sinh. Bị 『Điều Bí Ẩn Vô Danh』 giết nghĩa là trở thành 『cái đó』. Nạn nhân bị hút lấy sự tồn tại làm dưỡng chất cho chuyện ma, trở thành một phần của chuyện ma. Đổi lại, sẽ biến mất khỏi thế giới này.」
「............」
Lời giải thích quá đỗi rùng rợn, quá đỗi khó hiểu, quá đỗi đáng sợ────và đối với năm người đã trải nghiệm 『Sau Giờ Học』, dù là câu chuyện dị thường xa rời thực tế đến thế, nó lại chân thực một cách sống động.
Không chỉ chết, mà còn biến mất khỏi thế giới này.
Biến mất, trở thành một phần của chuyện ma.
Tưởng tượng đến điều đó, Iruma sốc đến không nói nên lời.
Ruki cũng ôm lấy cơ thể mình, cúi gầm mặt.
Và.
「...Giống vật tế thần nhỉ.」
Kei buột miệng nói nhỏ.
Đó chắc chắn chỉ là cảm tưởng đơn thuần. Nhưng Sei cũng khẳng định điều đó.
「Có lẽ, đúng là vậy.」
「Hả?」
Kei bất giác nhìn Sei.
「Theo một nghĩa nào đó, thì đúng là vậy. Tớ nghĩ chúng ta giống như vật tế thần bị đưa vào mê cung của Minotaur vậy.」
「Minotaur...?」
Kei lặp lại từ của Sei, lẩm bẩm. Đó là quái vật hung bạo đầu bò mình người trong thần thoại Hy Lạp. Bị nhốt vào mê cung để không thoát ra ngoài, và cứ chín năm một lần, bảy thiếu nam và bảy thiếu nữ được đưa vào làm thức ăn.
Sei và Kei có chung chủ đề nói chuyện là hội họa phương Tây.
Hội họa phương Tây hay lấy đề tài thần thoại, nên tự nhiên họ có chút kiến thức.
Nên,
「Bảy người...」
Đúng như Sei mong đợi, Kei nhận ra sự trùng hợp đó ngay và lẩm bẩm.
「Đúng. Bảy người. Tớ biết là Kei sẽ nhận ra mà. Tớ cũng nghĩ thế. Trong thần thoại là nam nữ mỗi bên bảy người nên hơi khác. Nhưng biết đâu mê cung Minotaur cũng là một thứ gì đó giống chúng ta ở quá khứ xa xôi không chừng.」
「! Cái đó thì...」
Định nói là quá đáng, hay định nói là câu chuyện kinh khủng? Từ miệng Kei, những từ ngữ đáng lẽ phải tiếp nối sau "Cái đó thì" cứ hỗn loạn đan xen vào nhau, rồi tan biến trước khi kịp thốt ra.
「...」
Sei nhìn Kiku - người cũng là 『người có kinh nghiệm』, và hai người gật đầu với nhau.
Cậu cũng từng nói chuyện này với Kiku. Và, bên cạnh đó, Sei giải thích đơn giản cho Iruma và Ruki đang nghệ mặt ra vì không hiểu chuyện gì.
「Chuyện là 『Trực Ban Sau Giờ Học』 có thể đã tiếp diễn từ rất xa xưa rồi.」
Hai người ngơ ngác.
「Hả...」
「Từ rất xa xưa, thay đổi hình thức, không ai biết đến, cứ thế mãi.」
Nói rồi, Sei cười với vẻ mặt có chút bất lực.
Và rồi, bất chợt Sei hỏi.
「Không chấp nhận được đúng không? Tình cảnh của chúng ta────và cả chuyện của bạn Mikami nữa.」
「!」
Iruma giật mình nhìn Sei. Rồi sau vài giây, trong mắt cô bé ánh lên chút gì đó như giận dữ hay căm hận, gật đầu mạnh.
「...Ừ...!!」
「Nếu vậy thì, có thể không an ủi được gì, nhưng có lẽ sẽ giúp ích cho việc hiểu về tình cảnh chúng ta đang gặp phải.」
Sei nhìn Iruma.
Rồi nhìn sang Kei. Và cả những người còn lại.
「Chúng ta đang gặp phải chuyện phi lý. Nên cần phải chấp nhận.」
Rồi cậu nói.
「Tớ giải thích cũng được, nhưng có một người có kiến thức, sự hiểu biết và suy ngẫm, cũng như thời gian bỏ ra hơn tớ rất nhiều────」
Cậu nhìn về phía tòa nhà trường học, nơi có 『Gian Phòng Không Mở』.
Hướng về phía người đó.
「────Chi tiết thì, hỏi 『Tarou-san』 là tốt nhất.」
3
Và thế là thứ Sáu. Lần 『Trực Ban Sau Giờ Học』 thứ mười.
「...Vậy thì giải thích nhé. Kết luận là, đúng thế.」
Chờ Kei từ sân thượng xa nhất đến, khi mọi người đã đông đủ ở 『Gian Phòng Không Mở』 và bắt đầu 『Buổi họp đầu giờ』, 『Tarou-san』 - người đã được Sei nói chuyện trước - dựa sâu vào lưng ghế, bắt đầu câu chuyện không rào đón.
「Mấy cậu, và cả tôi, và cả cô bé Mikami nữa, là vật tế thần.」
「!」
Khẳng định chắc nịch. Mọi người bất giác nín thở, nhưng cũng không vượt quá sự chuẩn bị tâm lý, dự đoán và chấp nhận đã hình thành trong suốt một tuần qua. Mọi người đón nhận lời đó một cách nặng nề nhưng im lặng, tuy nhiên lời tiếp theo của 『Tarou-san』 lại dễ dàng vượt qua sự chuẩn bị tâm lý trong lòng họ từ một hướng khác.
「Nói đúng hơn là, trẻ con tất cả đều thế.」
「...Hả?」
Iruma thốt lên.
「Không chỉ chúng ta, mà tất cả trẻ con đều là vật tế thần. Tôi kết luận sau khi tích lũy kiến thức và suy nghĩ suốt thời gian bị kẹt ở đây. Trẻ con vốn dĩ, tất cả đều là mồi cho một thứ gì đó không thuộc về thế giới này. Hàng trăm năm, không, có lẽ, chắc chắn là hàng ngàn năm trước rồi────chúng ta, trẻ con, đã trở thành thức ăn cho thần linh, quái vật, yêu ma, những thứ không thuộc về thế giới này.」
「..............................!?」
Tất cả đều hiểu từ ngữ. Nhưng không thể áp dụng nó vào bản thân hay thế giới mình biết, không thể hiểu bằng thực cảm, Kei, Iruma và Ruki lần đầu nghe chuyện này từ 『Tarou-san』 chỉ biết câm nín.
「...Mà, bình thường thì sẽ nghĩ là chuyện nhảm nhí đúng không?」
Trước phản ứng của mọi người, 『Tarou-san』 gật đầu như thể đó là điều hiển nhiên.
「Nhưng, chuyện này trong giới tự nhiên không hiếm đâu. Cá con sinh ra rất nhiều, hầu hết bị động vật ăn thịt ăn mất, trong lúc bọn chúng hy sinh thì những con khác chạy trốn, chỉ những con sống sót mới trưởng thành được, đúng không? Đa số sinh vật trong tự nhiên là thế. Và, con người thực ra cũng thế thôi, chỉ là câu chuyện như vậy.」
「!」
『Tarou-san』 giải thích. Đến đoạn đó thì mọi người mới bắt đầu có vẻ hiểu ra một phần.
「Tôi────cho rằng động vật ăn thịt đối với con người chính là 『Lũ chúng』.」
Và, câu chuyện tiếp tục.
「Ngày xưa 『Lũ chúng』 lén lút ăn thịt con người. Những thứ được truyền lại từ ngày xưa như yêu quái, quái vật, hay những vị thần đáng sợ, chính là 『chúng』.
Mấy cậu có biết câu tục ngữ ngày xưa 『Đến bảy tuổi vẫn là con của thần』 (Shichisai made wa kami no uchi) không? Ngày xưa y học chưa phát triển, trẻ con dưới bảy tuổi chết rất nhiều, nên người ta cho rằng trẻ con đến bảy tuổi vẫn thuộc về thế giới thần linh, dễ dàng trở về với thế giới thần linh, thời nay người ta giải thích đó là câu nói mang ý nghĩa cam chịu và an ủi.」
Vừa nói, cậu ta vừa lắc lư người một cách bồn chồn như thể nội dung mình nói khiến bản thân không yên, làm chân ghế kêu cót két, cót két.
「...Kết luận của tôi khác. Câu nói đó có nghĩa là trẻ con đến bảy tuổi là con mồi bị nhắm đến bởi Thần, tức là kẻ săn mồi không thuộc thế giới này.
Người ta hay bảo người xưa tuổi thọ ngắn đúng không? Nhưng những nhân vật lịch sử vẫn sống thọ sáu mươi, bảy mươi tuổi bình thường mà. Vậy tại sao tuổi thọ trung bình lại thấp, là vì hơn một nửa đã chết trước mười lăm tuổi, kéo mức trung bình xuống. Trẻ con chết nhiều quá, con người không làm gì được, nên đành phải nghĩ rằng trẻ con chưa phải là sự tồn tại của thế giới con người.
Nguyên nhân tử vong đó, người thời nay thường nghĩ là do bệnh tật hay tai nạn. Mà theo lẽ thường thì đúng là thế. Nhưng truyền thuyết ngày xưa không nói vậy. Có vô số chuyện về quái vật giết trẻ con, ăn thịt trẻ con. Tin đồn về thần giấu (Kamikakushi - bị thần bắt đi), bắt cóc trẻ con cũng nhiều vô kể. Đúng là do y học chưa phát triển nên nhiều trẻ chết vì bệnh. Nhưng nếu chỉ có thế, tại sao chuyện về quái vật lại nhiều hơn cả chuyện bệnh tật? Và, chúng ta biết 『Lũ chúng』 thực sự tồn tại. Trong số rất nhiều trẻ em đã chết đó, có bao nhiêu phần là do 『Lũ chúng』 gây ra đây?
Có lẽ, người xưa đã lờ mờ nhận ra việc bị ăn thịt. Đó chính là chân tướng của câu 『Đến bảy tuổi vẫn là con của thần』 theo suy nghĩ của tôi. Bằng chứng là, người xưa sùng đạo hơn người nay nhiều, nhưng trẻ con đến bảy tuổi làm gì với thần linh cũng không bị phạt. Viện đủ lý do. Vậy mà đến lễ hội, vai trò của những đứa trẻ đến bảy tuổi có thể vô lễ với thần linh lại là người dâng đồ ăn, trực tiếp tiếp đãi thần linh.
Cố tình dâng trẻ con lên bàn ăn của thần đấy. Người lớn không trực tiếp đối mặt với những thứ đáng sợ như thần linh. Trẻ con là 『trực ban』 đó. Tức là trẻ con ngay từ đầu đã là sự tồn tại được ngầm thừa nhận là một phần vật tế thần. Dùng sự hy sinh được dung túng đó để làm 『Lũ chúng』 no bụng, kiểm soát những thiệt hại khác, nuôi lớn những đứa trẻ còn lại, thì xã hội nói chung sẽ có Happy Ending.
Và, cứ tiếp diễn như thế, dần dần thế giới con người phát triển khoa học, ban đêm sáng sủa hơn, mê tín bị đẩy lùi, ranh giới nơi 『Lũ chúng』 xuất hiện biến mất. Trẻ con và người lớn bị chia cắt, người lớn ngày xưa lờ mờ nhớ về 『Lũ chúng』 nhìn thấy hồi nhỏ giờ quên sạch. Chuyện ngầm thừa nhận sự hy sinh cũng quên luôn. 『Lũ chúng』 bị lãng quên, coi như không tồn tại.
Nhưng dù người lớn có quên────『Lũ chúng』 vẫn ở đó. Vẫn ở đó nghĩa là vẫn có sự hy sinh. Xưa nay 『Lũ chúng』 vẫn luôn nhắm vào con mồi là trẻ con. Và, ngày xưa trẻ con được thả rông khắp làng, những đứa lơ đễnh tách đàn sẽ bị ăn thịt────còn bây giờ, trẻ con đang ở đâu?」
Vừa nói vừa thêm vào vài cử chỉ, 『Tarou-san』 thao thao bất tuyệt như đang diễn thuyết. Cách nói chuyện như bỏ mặc người nghe, nhưng bất ngờ thay, cậu ta không có vẻ gì là cố tình nói như thế.
Như bị chính lời nói, suy nghĩ, tưởng tượng của mình thúc ép.
Càng nói, cậu ta càng mất bình tĩnh bởi lời nói của mình, không thể dừng lại được. Dáng vẻ đó hiện lên rõ ràng.
Lời giải thích của cậu ta, một nửa không phải là giải thích.
Cốt lõi là cảm xúc. Là sự căm ghét. Là cơn giận. Đó là lời giải thích cho sự phi lý ập đến với họ mà 『Tarou-san』 đã suy nghĩ suốt, tích tụ suốt, đồng thời là lời giải thích cho mọi người, và cũng là lời buộc tội không có nơi trút bỏ, hướng về đối tượng mà cậu ta vừa kể.
「...」
Và rồi, 『Tarou-san』 bất chợt chùng vai xuống như bị ngắt mạch cảm xúc.
Mệt mỏi hay đã bình tĩnh lại, cậu ta im lặng một chút, rồi quay lại giọng điệu mỉa mai uể oải thường ngày, lặp lại câu hỏi cuối cùng.
「Trẻ con làm mồi cho 『Lũ chúng』, bây giờ, dành phần lớn thời gian trong ngày ở đâu?」
「............」
Sự im lặng đáng ghét bao trùm căn phòng.
Mãi không thấy 『Tarou-san』 đưa ra câu trả lời, Sei và Kiku cũng không nói. Cuối cùng Kei đành buột miệng trả lời.
「Trường tiểu học.」
「Vâng, chính xác.」
Không có chút âm sắc khen ngợi nào, 『Tarou-san』 đáp.
「Là vậy đấy. Bây giờ trẻ con được tập trung hết vào trường tiểu học. Bây giờ cái hộp bê tông này chính là 『Nhà của thần』 (Kami no uchi). Cái hộp thức ăn khổng lồ, hiệu quả dành cho 『Lũ chúng』 đã hoàn thành. 『Lũ chúng』 được cho là đã biến mất khỏi xã hội văn minh, nhưng không phải là biến mất. Vì có cái hộp thức ăn hiệu quả thế này, nên không cần phải ra ngoài nữa thôi.
Bây giờ đa số quái vật đều ở trong trường tiểu học. Ăn thịt, sinh ra, biến mất trong trường tiểu học mà không để người lớn thấy, hệ thống đó đã được hình thành. Chúng ta được chọn làm 『Người tiếp đãi thần linh』 theo cách gọi của lễ hội ngày xưa trong cái hệ thống bí ẩn đó. Người tiếp đãi. Người chăm sóc. Kiêm, thức ăn. Đó là chúng ta, 『Trực Ban Sau Giờ Học』. Chúng ta là vật tế thần thời hiện đại được gửi vào mê cung Minotaur giam giữ 『Lũ chúng』 thời hiện đại. Nhờ chúng ta────nhờ cô bé Mikami hy sinh, mà những người khác được cứu. Đã chấp nhận chưa?」
Kết thúc.
Kết luận.
Lần này 『Tarou-san』 thở hắt ra, kết thúc câu chuyện.
Mọi người không nói gì ngay được. Không thể nói gì. Cuối cùng, từ miệng Iruma thốt ra những lời này.
「...Tại sao, lại là bọn mình?」
Đó là câu hỏi thốt ra ngắt quãng, nhưng như có lẫn máu.
「Tại sao, tớ lại gặp chuyện này? Bạn Mikami, tại sao...」
「Ai biết. Chẳng ai biết cả. Tôi cũng muốn biết đây.」
Đáp lại, nhưng 『Tarou-san』 lạnh lùng.
「Tại sao lại thế này? Cái gì xấu? Tớ đã làm gì xấu? Vào cái trường tiểu học này là sai à...?」
Nước mắt rơi từ khuôn mặt cúi gầm. Không thèm nhìn, 『Tarou-san』 trả lời.
「Cái đó không liên quan.」
Dứt khoát.
「Vì, trường tiểu học nào cũng thế cả thôi.」
「!?」
Trước lời nói đó, không chỉ Iruma mà cả Kei và Ruki cũng lộ vẻ kinh ngạc.
「Không chỉ trường này. Có lẽ, tất cả các trường tiểu học đều có 『Trực Ban Sau Giờ Học』.」
『Tarou-san』 nói.
「Ở tất cả các trường tiểu học không biết bao nhiêu cái trên toàn quốc đều có 『Điều Bí Ẩn Vô Danh』, và vật tế thần được chọn từ tất cả các trường đó. Lý do tôi dám khẳng định 『Trẻ con là vật tế thần』 là vì thế. Và lý do tôi gọi là 『Hệ thống』 cũng là vì thế.
Có thể trường mới xây thì có khoảng hai ba năm an toàn, nhưng chắc là hầu như không có ngoại lệ đâu. Cậu Ogata đằng kia chắc đã liên lạc được với vài 『trực ban』 ở trường khác rồi đấy.」
「...Ừ.」
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình, Sei thừa nhận, gật đầu.
「Khó khăn lắm, nhưng đúng là tớ đã thành công liên lạc với vài trường khác.」
Cậu trả lời.
「Nên tớ nghĩ suy đoán của thầy về việc tất cả trường tiểu học đều có 『Điều Bí Ẩn Vô Danh』 và 『trực ban』 là đúng... nhưng việc liên lạc cũng chẳng có ý nghĩa mấy. Tớ bắt đầu vì nghĩ có thể hợp tác với nhau, nhưng không có cách nào đến 『Sau Giờ Học』 của trường khác, nên nói thật là chẳng có ý nghĩa gì hơn việc trao đổi thư từ. Đó là chuyện hồi tớ vẫn chưa từ bỏ hy vọng gọi cứu viện từ bên ngoài.」
Cậu nhún vai. Đưa ra hy vọng mà mọi người chưa kịp nghĩ đến, rồi đập nát nó ngay trước mắt, bầu không khí trở nên ảm đạm.
Nhưng, đành chịu thôi.
「Tớ cũng đã thử đủ cách rồi. Xem có làm gì được với sự phi lý này không.」
「............」
Đó là hiện thực.
Lại im lặng.
Đã nói những chuyện cần nói. Thậm chí là quá nhiều thông tin. Sei nghĩ lúc này mọi người cần thời gian để suy ngẫm hơn là nói chuyện, nên vỗ tay bộp một cái.
「Vậy thì, đến lúc rồi.」
「...」
Giục giải tán.
Mọi người phản ứng lại lời giục giã với những cử động chậm chạp, lề mề, cúi đầu ủ rũ.
Và rồi, khi mọi người bắt đầu di chuyển, Iruma buột miệng hỏi câu cuối cùng.
「............Nè, bạn Mikami đã mất đi sự tồn tại... sẽ ra sao?」
Ý nghĩa của từ 『ra sao』 không rõ ràng, nhưng Sei tìm câu trả lời dịu dàng nhất có thể trong khả năng của mình về vận mệnh của Maaya, nhưng đồng thời cũng là câu trả lời không gieo rắc hy vọng thừa thãi, và đáp lại.
「Chỉ có chúng ta, 『Trực Ban Sau Giờ Học』, là còn nhớ cô ấy từng tồn tại.」
4
Lại một tuần mới bắt đầu.
Thứ Hai, tuần mới khởi động. Trẻ em bắt đầu tụ tập về trường, dòng người chảy vào những con đường quanh trường, cổng trường, rồi từ sân trường vào lối ra vào như nước chảy, ngôi trường ngủ say suốt cuối tuần lấy lại sức sống như dòng máu bắt đầu lưu thông.
Bên cạnh những học sinh lớp lớn điềm đạm hơn một chút, đám học sinh lớp nhỏ tràn đầy năng lượng chạy nhảy nô đùa. Đối với học sinh tiểu học, lớp lớn và lớp nhỏ khác nhau như người lớn và trẻ con. Dưới mắt nhìn của học sinh lớp sáu, đám lớp dưới, nhất là lớp một, dù nghịch ngợm hay ngoan ngoãn đều giống như động vật nhỏ, dễ thương không thể bỏ mặc. Hoặc là phiền phức không chịu nổi.
Với Sei, dĩ nhiên là vế trước.
「Chào buổi sáng─」
Đứng trước cổng trường làm nhiệm vụ 『Vận động chào hỏi』 của ủy ban đời sống, Sei đứng cạnh lá cờ vận động, vừa chào hỏi vừa nheo mắt nhìn quang cảnh hòa bình và náo nhiệt ấy.
「Em chào anh ạ!」
「Chào buổi sáng─」
「...」
Có đứa chào lại, có đứa không.
Cũng có lúc bạn bè đùa nghịch quá trớn, cậu phải nhắc nhở "Nguy hiểm đấy, thôi đi nào─".
Sei thích quang cảnh này.
Dáng vẻ ngây thơ vô tư của những đứa trẻ nhỏ. Cậu cho rằng đây chính là hòa bình, là thứ mà tất cả con người cần phải bảo vệ.
Thứ mà tất cả những người không còn là trẻ con cần phải bảo vệ.
Những nụ cười tuyệt đối không được phép bị cướp đi. Bởi bất cứ ai. Bất cứ con người nào. Huống hồ là────bởi 『Thứ gì đó』 không phải con người.
「...」
Khi Sei đang làm 『Vận động chào hỏi』 như thế, cậu nhận ra một gương mặt quen thuộc đang đứng ở góc tầm nhìn.
Là Kei. Kei đứng gần tòa nhà cách cổng trường một đoạn, đút một tay vào túi quần, chăm chú nhìn Sei.
「Thưa thầy, em xin phép một chút, bạn kia có việc cần gặp em ạ.」
Sei xin phép giáo viên phụ trách đang đứng cùng, rồi rời vị trí đi về phía Kei. Thấy Sei đến gần, Kei ngước nhìn cậu, nhăn mặt vẻ khó xử.
「Kei, có chuyện gì thế?」
「...Không, cậu không cần phải bỏ việc ra đây đâu.」
Kei nói.
「Cũng không phải việc gấp gì.」
「Nhưng trông cậu có vẻ muốn nói gì đó.」
Sei cười nói, Kei vẫn giữ vẻ mặt nhăn nhó, lảng mắt khỏi mặt Sei, thở dài.
「Hà... Thật đấy, không phải việc đáng để cậu bỏ dở công việc đâu.」
Cậu đưa tay lên đầu, vò vò mái tóc qua khe hở của chiếc mũ. Và như không biết lỗi thuộc về Sei đã cất công ra đây hay thuộc về mình đã khiến cậu ta làm thế, cậu nói những lời như biện minh.
「Tớ không định làm phiền đâu. Thật tình, cậu nhìn đám nhóc đó có vẻ hạnh phúc gớm nhỉ.」
Trước cảm tưởng có pha chút ngán ngẩm đó, Sei trả lời không chút ngượng ngùng.
「Ừ, tớ nghĩ việc trẻ con vui đùa ngây thơ là điều quan trọng nhất trên thế giới này.」
Cậu khẳng định thẳng thắn.
「Tớ tin rằng hạnh phúc của nhân loại chỉ nằm ở phía sau niềm hạnh phúc nhỏ bé đó thôi.」
「Chà... chắc thế.」
Trong quá trình chơi với nhau, cậu đã nói những điều tương tự nhiều lần. Nên Kei, người có lẽ trong thâm tâm không hiểu nổi suy nghĩ đó của Sei, giờ cũng chẳng buồn phủ định hay khẳng định, chỉ đáp lại qua loa.
「...Thế, có việc gì?」
Sei quay lại chủ đề chính.
「À...」
Kei hơi do dự, rồi vẫn đút tay trong túi, lảng mắt đi, trả lời Sei.
「Tớ nghĩ là.」
「Gì cơ?」
Kei nói.
「Cái chuyện tạo ra 『Ghi chép』 hoàn hảo thì sẽ được giải phóng khỏi 『trực ban』 ấy, là nói dối đúng không?」
「!」
Câu hỏi của Kei mang giọng điệu xác nhận hơn là nghi vấn. Nghe vậy, Sei bị bất ngờ, mở to mắt, thất bại trong việc che giấu cảm xúc, để lộ sự ngạc nhiên và────cả cảm giác tội lỗi giấu kín bấy lâu lên mặt.
Không trả lời ngay được, vẻ mặt cứng đờ trong tích tắc, cậu nghĩ thầm "Chết dở".
Một thoáng im lặng. Nhưng nhìn lại phản ứng của mình, Sei đành thở dài, hỏi Kei:
「............Sao cậu nghĩ thế?」
「Cảm giác thôi.」
Câu trả lời khiến Sei xụ vai.
「Ra thế... cảm giác thôi à. Thất bại thật. Biết thế đừng ngạc nhiên.」
「Mà, có phủ nhận tớ cũng không tin đâu. Cảm giác thôi nhưng tớ tin chắc đấy.」
「...」
Kei nói tỉnh bơ, Sei lại nghĩ thầm quả nhiên là vậy. Kei từ xưa đã thế. Với khả năng quan sát và trực giác vượt trội của một họa sĩ, cậu ta nắm bắt câu trả lời mà không cần suy nghĩ lòng vòng như Sei.
Và rồi, Sei hạ mắt xuống.
「...Cũng không hẳn là nói dối đâu.」
Cậu buông lời biện minh.
「Thế à?」
「Chuyện từ xưa người ta nói thế là sự thật. Chỉ là, nói sao nhỉ... chưa có ghi chép nào về người có thể 『tốt nghiệp』 bằng cách đó trong quá khứ cả.」
「...」
Đầu hàng, cậu nói sự thật. Không hoàn toàn là nói dối. Chỉ là chưa xác nhận được thôi. Một phương tiện cứu cánh kiểu đó. Nhưng vì bản thân không tin, nên ít nhất từ góc nhìn của Sei, chắc chắn cậu đang nói dối.
「Nhưng... không phải là không có hy vọng đâu. Chắc chắn là thế.」
Nhưng. Dù vậy.
Sei vẫn phải nói thế.
「Ra vậy. Chà, tớ cũng đoán là thế.」
Trái lại, Kei tỏ ra rõ ràng không tin, nhưng cũng không bận tâm lắm đến lời nói dối của Sei, chỉ đáp lại như vậy.
「Tớ chỉ muốn xác nhận thế thôi. Nhìn những gì đã qua, tớ cảm giác chuyện này không dễ dàng, ngọt ngào thế đâu. Tớ hiểu rồi.」
「Kei...」
「Quả nhiên, chúng ta chỉ là vật tế thần thôi nhỉ?」
「Không phải!」
Nhưng trước câu hỏi xác nhận điều hiển nhiên và vô vọng đó của Kei, Sei - nãy giờ cúi mặt - ngẩng phắt lên.
「Không phải, chỉ điều đó là không phải!」
「Sei?」
「Nếu chỉ là vật tế thần, thì chọn những đứa nhỏ hơn, cái tôi còn mơ hồ có phải hơn không. Thế sẽ dễ dàng cho 『Lũ chúng』, muốn làm gì thì làm. Nhưng không phải thế, chứng tỏ 『Trực Ban Sau Giờ Học』 thực sự là lực lượng răn đe đấy. Đối với người được chọn thì đúng là bất hạnh tột cùng, nhưng 『Trực Ban Sau Giờ Học』 là hệ thống được tạo ra để cứu những đứa trẻ nhỏ hơn lẽ ra đã bị 『ăn thịt』 nhiều hơn thế────để 『Lũ chúng』 không thể hoàn toàn lộng hành!」
Bất giác cậu nói lớn tiếng. Kei nhìn xuống Sei đang dồn dập nói với vẻ nghi hoặc một lúc, rồi cậu dùng đôi mắt nhìn thấu cực kỳ bình tĩnh như khi vẽ tranh, nói nhẹ nhàng.
「...Sei. Cái đó rốt cuộc vẫn là vật tế thần thôi.」
「Không phải.」
Sei lắc đầu.
「Tớ hiểu ý cậu. Nhưng, tuyệt đối không phải.」
「Sei.」
「『Trực Ban Sau Giờ Học』 là công việc cứu mạng người. Thực ra, là vai trò đáng tự hào đấy.」
Sei nói mạnh mẽ.
「Đúng là nguy hiểm, và mọi người bị ép buộc làm dù không muốn. Nhưng đánh đổi mạng sống và sự tỉnh táo của mình để bảo vệ người khác, thì không nên bị coi thường là vật tế thần đơn thuần. Không mong muốn, bị ép buộc, bị bắt làm vai trò đáng sợ và nguy hiểm. Nhưng chính vì thế, không ai đáng bị coi thường cả. Dù thất bại, dù bỏ chạy, dù không hiểu gì, dù chết mà không làm được gì, tất cả đều là cuộc chiến bị ép buộc để cứu mạng sống của rất nhiều người. Mọi người đã chiến đấu với vận mệnh. Không chỉ của mình, mà còn gánh vác vận mệnh của bao nhiêu đứa trẻ khác.
Kei, cậu có thể đứng trước mặt bạn Mikami đã biến mất mà nói rằng cuộc đời cậu ấy chỉ là vật tế thần, là đáng thương và vô nghĩa không?」
「!」
「Cả Kei nữa. Kei đã mạo hiểm sự tỉnh táo của mình để vẽ bức tranh đó, là vì cậu là vật tế thần sao? Bức tranh đó có lẽ sẽ cứu được bao nhiêu đứa trẻ khỏi nanh vuốt của 『Điều Bí Ẩn Vô Danh』 trong tương lai. Cậu có thể nói đó là sự hy sinh bi thảm và vô nghĩa không?」
Mạnh mẽ, mạnh mẽ, Sei nói.
「Tất cả những ngôi mộ dựng trong sân trường kia, những 『trực ban』 nằm dưới đó để đổi lấy mạng sống cho nhiều đứa trẻ hơn, cậu có thể nói với họ rằng các cậu chỉ là vật tế thần không?」
Mạnh mẽ, nhưng điềm tĩnh, trầm, và tĩnh lặng.
「Tớ────không thể nói thế. Những người bạn đã chết trong 『trực ban』 năm ngoái, những người đã cùng tớ chiến đấu ở 『Sau Giờ Học』, cũng nằm trong những ngôi mộ đó.」
「............」
「Vì thế, đừng gọi 『trực ban』 là vật tế thần đơn thuần. Những người khác thì đành chịu, nhưng ít nhất, chỉ riêng Kei thôi, đừng nói thế.」
Cậu nắm lấy vai Kei. Lần đầu tiên Sei nhận ra tay mình đang run run.
Kei im lặng nghe Sei nói nãy giờ. Nhưng nghe lời khẩn cầu của Sei, hầu như không ngập ngừng, cậu gật đầu chấp nhận.
「Được rồi.」
「...Cảm ơn.」
Tay cậu rời khỏi vai Kei.
「Xin lỗi, lỡ tay.」
「Không sao.」
Kei vừa kéo phần áo bị nhăn ở vai cho phẳng lại vừa nói, Sei thấy áy náy nhưng vẫn tiếp tục.
「Này, Kei. Tớ nói thật lòng là tớ thấy vui vì được chọn làm 『trực ban』 đấy.」
「...」
Tay Kei dừng lại.
Vẻ mặt khó hiểu nhìn lên Sei.
「...Thật đấy à?」
「Thật. Tớ muốn giúp người.」
Sei trả lời.
「Nhưng học sinh tiểu học giúp người thì, có cố đến mấy cũng chỉ đến thế thôi. Nhưng 『Trực Ban Sau Giờ Học』 là công việc cứu mạng người thực sự mà một học sinh tiểu học như tớ có thể làm.」
Nhìn thẳng vào Kei, Sei nói.
「Tớ ấy mà, nếu chỉ mình tớ, thì bị gọi là vật tế thần cũng được. Với tớ, cái danh xưng đó chẳng liên quan gì.」
「Sei...?」
「Tớ vui lắm. Vì có thể đền đáp lại thế giới đã đối xử tốt với tớ như thế này. Đó là ước mơ của tớ từ lâu rồi.」
Đó.
Đó chắc chắn là lời thật lòng của Ogata Sei.
『Trên thế giới mỗi năm có hơn 10 triệu trẻ em chết vì đói nghèo』
Sei nhìn thấy tờ rơi đó năm bốn tuổi.
Đói nghèo tức là đói bụng. Đói bụng nghĩa là không có gì ăn.
Tại sao không có gì ăn, cậu hỏi bố mẹ. Cậu thực sự không hiểu. Đồ ăn thì cứ bảo mẹ là lấy trong tủ, trong tủ lạnh ra, hoặc ra cửa hàng mua là được mà.
「Sei. Con thực ra rất may mắn đấy.」
Bố đã trả lời cậu.
「Trên thế giới này, đừng nói ngày mai, ngay hôm nay cũng có rất nhiều người không có gì ăn. Muốn ăn nhưng không có tiền mua. Trong nhà cũng không có. Thậm chí, nơi họ sống không thích hợp trồng trọt, hoặc do thiên tai, chiến tranh mà không làm ra đồ ăn, trong cửa hàng, trong cả nước cũng không có đồ ăn, có rất nhiều đất nước như thế.
Những đứa trẻ sống ở đó, ngày nào cũng đói, dần dần cơ thể yếu đi không cử động được, cuối cùng tay chân gầy guộc như que củi, mất sức và chết. Bố mẹ nhịn ăn để phần cho con cũng chẳng thấm vào đâu, rồi đứa con yếu ớt chết đi, bố mẹ đã chia phần ăn cũng thiếu dinh dưỡng mà chết theo. Những chuyện đáng thương như thế đang xảy ra rất nhiều trên thế giới, ngay lúc Sei và bố đang ở đây, rất nhiều rất nhiều.
Hàng chục triệu người chết như thế trên thế giới. Sei may mắn lắm đấy. Sinh ra ở đất nước hòa bình có nhiều đồ ăn, bố mẹ có tiền, Sei thực ra rất may mắn, là một trong số ít những đứa trẻ được ưu ái. Trong số đó, nhà mình còn có nhiều tiền hơn người khác một chút, lại càng là số ít hơn nữa. Nên Sei không được coi những gì mình có là đương nhiên, mà phải sống biết ơn nhé.」
Nghe vậy, hôm đó Sei sợ run người không ngủ được.
Bức ảnh những đứa trẻ gầy trơ xương trong tờ rơi. Và chuyện chết đói mà bố kể. Tất cả đều đáng sợ không chịu nổi. Sei cũng từng đói bụng, nhưng nếu cứ đói mãi, trở nên như những đứa trẻ trong ảnh, rồi không cử động được và chết, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy kinh khủng.
Và những người gặp chuyện kinh khủng đó và chết, mười mấy triệu người, con số mà đứa trẻ không thể hình dung nổi. Lại còn là hàng năm. Trong thế giới nhỏ bé của Sei bốn tuổi, điều đó khiến cậu cảm thấy như sắp tới tất cả mọi người trên thế giới sẽ chết hết, nỗi sợ thế giới của mình sẽ sụp đổ vì cái chết ám ảnh cậu đến mức mơ thấy ác mộng nhiều lần.
Sau đó, Sei lao vào tìm hiểu về những bất hạnh trên thế giới như bị ám ảnh.
Cậu được tự do dùng Internet. Thế giới lần đầu tiên cậu tìm hiểu qua đó là địa ngục đang diệt vong bởi đói nghèo, bần cùng, chiến tranh, dịch bệnh, phá hoại môi trường và cạn kiệt tài nguyên.
Và────trong thế giới đó, có một bản thân đang sống sung sướng không thiếu thốn gì.
Không bị đói, không thiếu mặc, chỗ ở thoải mái, muốn gì được nấy, thích gì được học nấy, được bố mẹ yêu thương hết mực.
Được ưu ái. Lần đầu tiên Sei biết đến khái niệm đó.
Mình được ưu ái. Lời bố nói, một khi đã biết, nó bám theo Sei trong mọi việc.
Sinh ra ở đất nước hòa bình giàu có. Đã là ưu ái lắm rồi, nhưng trong đó Sei còn được ưu ái hơn. Kinh tế và địa vị gia đình. Đồ đạc được cho. Ngoại hình ưu tú. Tình yêu, kiến thức và sự tin tưởng của bố mẹ. Những môn năng khiếu và thể thao được học thỏa thích, và trí tuệ, năng lực hấp thụ tất cả những thứ đó.
Được ưu ái. Làm gì, ở đâu, Sei cũng được bảo thế.
Và bản thân cậu cũng thấy thế. Không thể phủ nhận.
Tại sao chỉ mình mình. Sei bé nhỏ đã nghĩ thế.
Tại sao. Thế giới có 10 triệu trẻ em chết đói. Và gấp nhiều lần số đó là những đứa trẻ bất hạnh. Tại sao chỉ mình mình được ưu ái thế này?
Những thứ Sei có như một lẽ đương nhiên, có những người không có, không thể có, và đang đau khổ.
Tiền. Đồ ăn. Nhà. Quần áo. Ngoại hình. Năng lực. Tài năng. Sức khỏe. Bố mẹ.
Cảm giác cậu cảm nhận được là tội lỗi.
Mỗi khi nhận thức được mình được ưu ái, trong đầu Sei lại hiện lên bức ảnh đứa trẻ lạ mặt ở nước ngoài gầy như que củi, mắt vô hồn nằm trên mặt đất, không còn sức đuổi ruồi bâu trên mặt.
Sei được ưu ái. Mọi người nói thế.
Được ưu ái. Bạn bè, thầy cô, bố mẹ, người khác, ai cũng nói thế.
Cười nói thế────và trách móc.
Đang trách móc. Cậu nghe như thế. Cậu nghĩ thế. Nhưng, đúng là thế thật.
Mình được ưu ái.
Đó là điều không thể tha thứ. Sống thôi cũng bị dí vào mặt cái tội lỗi đó.
Sei bé nhỏ không chịu nổi điều đó. Nên cậu cầu xin bố mẹ cho đi làm từ thiện, bố mẹ vốn nhiệt tình với công tác thiện nguyện rất vui mừng cho cậu trải nghiệm────nhưng ở đó cậu bị đối xử như một vị khách nhỏ dễ thương, điều đó càng nhấn mạnh sự thật rằng Sei được ưu ái, và rốt cuộc một đứa trẻ nhỏ chẳng làm được gì gọi là giúp người trong hoạt động tình nguyện cả, cảm giác tội lỗi của Sei không giảm đi được một gram nào.
Giờ nghĩ lại.
Lúc đó Sei đã không còn được phép làm trẻ con nữa.
Chẳng biết từ lúc nào, Sei đã muốn vứt bỏ tất cả của mình để cứu người. Không, là cầu nguyện được làm thế. Mình đã nhận quá nhiều từ thế giới này. Nên phải trả cái ơn này cho thế giới.
Vì thế────
「Vì thế tớ thấy hạnh phúc khi trở thành 『trực ban』.」
Sei nói thật lòng.
Như tuyên bố với Kei. Kei không nói gì, nhìn chằm chằm vào cậu với ánh mắt nghiêm khắc như muốn soi xét lời nói đó.
Sei đón nhận ánh mắt đó trực diện.
Không ai hiểu cũng được, có thể là bất thường, nhưng cậu không hổ thẹn, vì đó là lời thật lòng từ tận đáy tim.
「Tớ muốn giúp đỡ tất cả mọi người trong phạm vi mắt thấy, tay sờ, năng lực tớ chạm tới được.」
Sei nói.
「『Trực ban』 chính là cái đó. Cơ hội tương đương như thế này, ở thế giới bên ngoài, một học sinh tiểu học như tớ tuyệt đối không thể mơ tới.」
「...」
「Là công việc bảo vệ mạng sống cho tất cả những người đang đến trường như thế này. Tớ nghĩ đáng để đánh cược mạng sống và linh hồn. Chỉ là, mọi người bị ép buộc đánh cược những thứ tương tự mà không mong muốn, không chấp nhận thì thật đáng thương. Tất nhiên nếu được, tớ muốn cứu cả mọi người trong 『trực ban』 nữa.」
Và Sei nắm chặt tay.
「Nhưng────không thể. Không thể được. Nên ít nhất cần có hy vọng. Không có hy vọng thì mất cả sự tỉnh táo và lòng tự trọng.」
Nắm chặt. Mạnh.
「Thế thì quá đáng lắm. Nên tớ nói dối mọi người.」
Nắm chặt đến run rẩy. Móng tay ngón áp út trái được giũa nhọn đâm vào lòng bàn tay, gây ra cơn đau dữ dội.
Sei hỏi.
「...Cậu khinh tớ không?」
Kei nhìn chằm chằm vào Sei một lúc, rồi lắc đầu, nói khẽ.
「Không.」
Cánh tay Sei thả lỏng.
「............Cảm ơn.」
「Chỉ thấy lo thôi.」
Nghe lời Kei, khóe miệng Sei giãn ra, cậu cười phì.
「...Làm cậu lo à. Thất bại thật.」
Rồi cậu nói.
「Tớ định giúp Kei cơ mà.」
「Đùa à. Nhìn lại mặt mình trong gương đi.」
Kei nói vẻ ngán ngẩm. Rồi suy nghĩ một chút, "A đúng rồi", cậu chỉ ngón tay vào mặt Sei như nhớ ra điều gì.
「Nếu muốn giúp tớ thì, khởi động lại cái kia đi.」
「...Hả? Cái kia là cái gì?」
「Một năm rồi, tích được mấy bức có thể bán được rồi đấy.」
「A.」
Ban đầu Sei nghiêng đầu, nhưng nghe thế cậu nhớ ra.
「Bán tranh hả.」
「Ừ.」
Trước khi Sei xa lánh Kei vì được chọn làm 『Trực Ban Sau Giờ Học』, hồi hai người còn là bạn thân bình thường, họ đã bí mật làm chút chuyện kiếm tiền tiêu vặt mà không ai biết. Kei đề xuất với Sei – người không rành chuyện đó, và Sei đứng ra làm đại diện, bán tranh Kei vẽ trên chợ đồ cũ trực tuyến (flea market).
Có khá nhiều họa sĩ nghiệp dư bán tranh mình vẽ trên mạng. Tất nhiên học sinh tiểu học không được phép tự ý làm, nhưng nếu muốn thì có đầy cách lách luật hay ngụy trang.
Hồi đó hai người đã bán tranh Kei để kiếm tiền tiêu vặt như thế. Tất nhiên tranh nghiệp dư không có danh tiếng thì chỉ bán được đếm trên đầu ngón tay, nhưng tính đến rủi ro bị lộ thì vốn dĩ họ cũng chỉ định bán ít, và số tiền bán được ít ỏi đó đối với học sinh tiểu học cũng là khoản kha khá.
Dùng số tiền đó, Kei bổ sung họa cụ.
Vẽ tranh đương nhiên tốn màu. Sơn dầu thì tốn dầu. Canvas cũng tốn. Sổ phác thảo cũng tốn. Giấy vẽ, bảng pha màu giấy, và nhiều thứ khác. Cọ cũng là vật tiêu hao.
Tự mua một phần những thứ đó sẽ giảm tần suất xin tiền mẹ mua họa cụ.
Tức là giảm thiệt hại mà tranh của Kei gây ra cho kinh tế gia đình. Thay đổi tần suất bổ sung một chút thì mẹ khó nhận ra.
「Tớ định tự tìm hiểu xem có làm được không, nhưng không dùng mạng được thì chịu...」
「Chắc chắn rồi.」
Thấy Kei bĩu môi bất mãn nhìn xuống đất, Sei cười nhẹ.
「Được thôi. Tan học bàn tiếp nhé.」
「Ngon. Cứu tinh đây rồi.」
Kei cười vui vẻ.
Lâu lắm rồi mới thấy nụ cười của Kei.
Sei thấy vui, nhưng đồng thời cũng phải kìm nén những cảm xúc phức tạp đang trào dâng trước hình ảnh Kei đang vui mừng vì giảm được chút gánh nặng cho mẹ, trong khi có lẽ cậu ấy thừa biết vận mệnh chẳng mấy êm đẹp đang chờ đón phần lớn 『Trực Ban Sau Giờ Học』.
5
「Ừ, tài khoản vẫn còn nguyên. Khởi động lại được ngay.」
「Ồ.」
Tan học. Sei vừa xem điện thoại vừa nói, Kei vui mừng ra mặt.
Tài khoản chợ đồ cũ dùng để bán tranh Kei không dùng một năm nay nhưng không bị xóa, Sei xác nhận trên điện thoại và báo cho Kei, đồng thời nhìn lịch sử giao dịch hiện ra, cậu nhớ lại hồi đó đầy hoài niệm.
Hồi đó chủ yếu bán tranh phong cảnh đề tài an toàn, kích thước nhỏ, kiểu tranh treo tường ở mấy quán cà phê cá nhân. Mục đích chỉ là bí mật bù đắp tiền họa cụ nên không để giá cao, và dù biết hoàn cảnh là vậy nhưng Sei - tự nhận là fan của Kei - vẫn thấy không cam lòng khi quản lý việc bán tranh Kei với giá rẻ mạt.
Khởi động lại thì chắc lại cảm thấy thế nữa thôi.
Nhưng mà,
「Ừm... thế thì, chiều thứ Năm tớ không phải đi học thêm, hôm đó cậu mang mấy bức bán được đến nhà tớ đi. Quyết định xem bán cái nào.」
「Được rồi.」
Sei đề xuất. Kei ngồi trên cái cột chặn xe, đồng ý.
Công viên nhỏ gần trường, nằm lọt thỏm trong khu dân cư. Nhỏ đến mức không có đồ chơi, chỉ có khoảng trống cỡ bốn chiếc ô tô, bụi cây và ghế đá, công viên chỉ có cái danh. Sei và Kei đang đứng nói chuyện kế hoạch sắp tới trên đường đi học về.
Kei ngồi thăng bằng trên cái cột chặn xe hơi cao so với cậu, đung đưa người, vẻ mặt cũng tươi sáng hơn mọi khi một chút.
「Rồi, quyết định thế nhé.」
Sei thấy thế cũng yên tâm đôi chút.
Những người ở trong địa ngục vô minh mang tên 『Trực Ban Sau Giờ Học』 này, cần một ánh sáng nhỏ nhoi để có thể cười, dù chỉ một chút.
Không cười được ở đây thì con người sẽ vỡ nát. Sei đã nhìn thấy và biết điều đó.
Việc này của Kei chắc chắn là sự trốn tránh và cố tỏ ra mạnh mẽ bám víu vào tàn dư của ước nguyện giúp đỡ mẹ, nhưng vẫn là ánh sáng cần thiết. Sei thấy yên tâm và vui mừng vì Kei đã tự mình tìm ra ánh sáng đó.
Và,
「...Vậy thì, chuyện đó chốt rồi, còn bạn Doujima cũng cùng lúc đó được không?」
Sei xác nhận với Kiku đang đứng bên cạnh.
「A... ư, ừm.」
Bất ngờ bị hỏi, Kiku ngẩng lên "Hả", rồi gật đầu rụt rè. Nãy giờ cô bé vẫn im lặng không tham gia vào câu chuyện, nhưng Kiku cũng ở đây.
「Kei cũng đến, bạn Doujima cũng đến cùng lúc, được không?」
Sei xác nhận với Kei.
「Hửm? Tớ thì sao cũng được... đằng ấy làm gì?」
Kiku đi theo từ trường đến giờ mà Kei chẳng phản ứng gì, giờ cậu mới tỏ ra quan tâm, hỏi.
「Hả!? Ơ, ơ thì...」
「Bạn Doujima đang sáng tác nhạc đấy.」
Kiku bối rối chậm chạp, Sei trả lời thay.
「Cậu ấy thích làm nhạc, dạo này đang định làm video. Nhưng nhà bạn Doujima không có đủ máy tính và phần mềm để làm hết, nên làm ở nhà tớ. Nhà tớ có mấy thứ đó, dù chỉ là đồ cơ bản.」
「Hê, thế à.」
「............!」
Bị lộ sở thích bí mật có vẻ không nói cho ai biết, Kiku xấu hổ không nói nên lời. Nhưng đằng nào hôm đó cũng gặp nhau nên giấu cũng chẳng được, và Sei cũng không nghĩ đó là điều đáng xấu hổ, nên cậu nói toạc ra luôn.
Hơn nữa Kei cũng không phải loại người thấy thế là xấu hổ, hay chế giễu, trêu chọc.
「Hừm...」
Nghe xong, Kei ngắm nghía Kiku đang xấu hổ, rồi nói.
「Được đấy chứ.」
「!」
Được khẳng định thẳng thắn, Kiku đỏ mặt.
「A... cảm ơn... hồi nhỏ tớ có tập tành sáng tác trên piano... tớ muốn thử làm kiểu video...」
Cô bé lí nhí nói được từng đó. Những ngón tay đan vào nhau trước ngực. Sei mỉm cười nhìn cảnh đó. Năm ngoái, tình cờ biết được sở thích đó, Sei đã rủ "Dùng máy tính nhà tớ không?".
Hy vọng đây sẽ là 『ánh sáng nhỏ nhoi』 cho Kiku. Sei không phán đoán được nó có thực sự trở thành như thế không, nhưng ít nhất nó vẫn đang tiếp diễn, và cậu nghĩ nó đang ở vị trí không tồi.
「Hê, video tức là có cả tranh à?」
Bên cạnh, Kei bắt đầu quan tâm theo hướng đó, hỏi tiếp Kiku.
Có lẽ chưa từng nói chuyện về sở thích này với ai, Kiku vừa bối rối xấu hổ, vừa có vẻ hơi vui khi trả lời.
「Ơ, tranh thì, tự vẽ thì, tớ vẫn, chưa được...」
「Hửm?」
「Dùng ảnh chụp, hay dùng những thứ có sẵn để làm video... tớ đang thử cái này cái kia...」
「Thế à. Kiểu collage (cắt dán) à? Cái đó tớ cũng hơi hứng thú, hôm nào cho tớ xem được không?」
「Hả... ơ, nhưng mà...」
「Tớ cũng hứng thú với video. Cậu dạy tớ nhé, biết đâu tớ cũng dạy lại được cậu cái gì đó.」
Kei vẫn ngồi trên cột, nhoài người tới nói.
Kei rất tham lam với những gì liên quan đến tranh ảnh.
「Tớ mù tịt về kỹ thuật số, nhưng nếu là về tranh bình thường thì tớ dạy được chút ít đấy.」
「Ơ...」
「Phác họa, bố cục, thiết kế, màu sắc. Dù là kỹ thuật số, dù không tự vẽ, thì cũng không phải là hoàn toàn không cần thiết đúng không?」
「C, cái đó... ừm, cái đó thì, đúng...」
「Đúng không. Với cả, biết đâu đấy.」
Và rồi, Kei chợt tắt nụ cười, nói.
「Biết đâu────nếu biết vẽ tranh, thì cũng có ích cho 『công việc của trực ban』────có ích cho việc 『Ghi chép』 bọn chúng thì sao?」
「!」
Nghe vậy, không chỉ Kiku mà cả Sei cũng nín thở. Kiku ngạc nhiên thuần túy trước đề xuất đó. Còn Sei sốc vì Kei đã nghĩ đến chuyện đó.
Sei hiểu ngay Kei nghĩ ra chuyện đó là để giúp đỡ mọi người.
Và cả sự áy náy của Kei nữa. Trong khi mọi người bị ném vào tình huống đó, chỉ mình cậu, mình cậu bước một bước vào vùng an toàn, và trong lúc cậu làm thế thì một người đã hy sinh vì không thể thoát ra, dễ dàng tưởng tượng được Kei cảm thấy mặc cảm thế nào.
Nên Kei đã nghĩ xem mình có thể làm gì cho mọi người.
Một trong những kết luận là, giống như cậu, nếu mọi người biết vẽ tranh thì tốt biết mấy.
Nghĩ đến nỗi khổ tâm đó, Sei thấy đau lòng.
Nhưng, chính vì thế, cậu phải nói với Kei một điều.
「Kei.」
Cậu gọi.
Kei ngẩng lên nhìn Sei, ánh mắt vô thức hạ xuống lúc nãy giờ hướng về phía cậu.
「Hửm? Gì?」
「Nói trước nhé, dạy vẽ thì không sao. Nhưng tuyệt đối đừng có vẽ tranh 『Lũ chúng』 thay cho mọi người đấy.」
Sei nhìn Kei với vẻ mặt nghiêm túc, nói.
「Kei có vẻ đã đọc kỹ 『cẩm nang』 rồi, nên giờ nói thì hơi thừa, nhưng tuyệt đối không được bước vào lĩnh vực 『Điều Bí Ẩn Vô Danh』 mà người khác phụ trách. Vẽ tranh hộ là cái cấm kỵ nhất đấy.」
Cậu cảnh báo. Kei nghe xong gật đầu "À", nhưng vẫn nghiêng đầu.
「Biết rồi. Tạm thời là thế. Nhưng... không thấy ghi lý do. Tại sao?」
Câu hỏi.
Sei nhìn Kiku một thoáng, rồi nhíu mày vẻ khó xử, trả lời có chút khó khăn.
「Nếu dấn sâu vào 『Điều Bí Ẩn Vô Danh』 người khác phụ trách, nhất là tham gia vào 『Ghi chép』, thì cậu sẽ gánh luôn phần phụ trách đó đấy.」
「...Hả?」
「Chỉ một con thôi đã bị ám, không biết bị giết lúc nào rồi, hai con thì không chịu nổi đâu. À, quên chưa nói cái này, cùng lý do đó, đừng có vẽ phác thảo mấy con 『Điều Bí Ẩn Vô Danh』 chưa có người phụ trách ở trường 『Sau Giờ Học』 nhé. Viết nhật ký cũng đừng.」
「Mấy con thấy hôm đầu tiên ấy hả?」
Nhớ lại tour tham quan Sei dẫn đi hôm đầu, Kei nói.
Và,
「Đừng viết nhật ký, cái đó có trong 『cẩm nang』 rồi. Nhưng tớ tưởng lý do khác cơ. Tưởng là để giữ bí mật không bị lộ.」
Cậu tiếp lời. Quả thực trong 『cẩm nang』 có mục đó.
Mục này đây.
・Cố gắng không viết nhật ký về 『trực ban』.
Đúng là thế.
Không chỉ cái này, mà không có cái nào ghi lý do cả. Nên Kei hiểu lầm cũng là chuyện thường.
「Sao không ghi lý do?」
Kei hỏi điểm đó.
「Một là để 『cẩm nang』 đơn giản. 『Cẩm nang』 là cuốn sách nhỏ mục đích dạy các quy tắc nên tuân thủ một cách đơn giản, 『Tarou-san』 bảo là đã lược bỏ tối đa những nội dung có thể gây suy đoán.」
Đầu tiên Sei trả lời. Nhưng mục đích không ghi lý do không chỉ có thế, còn một lý do khác thực ra quan trọng hơn một cách âm thầm.
「Còn nữa────cái này tớ tin Kei không sao nên mới nói, nếu ghi rõ về việc 『gánh thay』 ngay từ đầu, sẽ có những đứa vì muốn cứu bản thân mà nghĩ ra những chuyện không tốt với người khác...」
「A... ra là thế.」
Kei nhăn mặt.
「Bắt đứa yếu thế hơn làm, để mình mình được cứu hả? Có vẻ sẽ có chuyện đó thật.」
「Đúng. Và nhiều chuyện khác nữa.」
Cậu khẳng định. Bị hỏi lý do mà lúc đầu cậu khó nói là vì nguyên nhân này. Trong đống ghi chép khổng lồ chất đống ở 『Gian Phòng Không Mở』 mà 『Tarou-san』 quản lý, có đấy. Rất nhiều trường hợp ác ý.
Chỉ là, cũng hầu như không có trường hợp nào được cứu nhờ cách đó.
Nhưng, có nói thêm vào thì 『cẩm nang』 cũng chỉ dài vô tận, và những đứa định làm thế thì cũng chẳng nghe đâu.
「...Mà, tóm lại là, cấm vẽ tranh 『Điều Bí Ẩn Vô Danh』 mà người khác phụ trách.
Nói đúng hơn là, đừng vẽ 『Điều Bí Ẩn Vô Danh』 ngoài con mình phụ trách. May mà nhận ra sớm. Kei có vẻ sẽ vẽ lắm............ Cậu chưa vẽ đúng không?」
「Chưa vẽ. Nhưng đúng là, có khi tớ sẽ vẽ thật.」
Kei thừa nhận.
「May quá. Nguy hiểm thật...」
「Công nhận.」
Cười với Sei đang vuốt ngực thở phào.
Kei dừng đung đưa chân, nhảy phốc xuống khỏi cái cột.
「Ừ, tớ sẽ nhớ.」
Kei nói thế────
†
「...Làm ơn, hãy vẽ tranh 『Murasaki Kagami』 (Gương Tím) giúp tớ!」
Iruma đã nhờ Kei chuyện đó.
Và Kei đã đồng ý, là chuyện của ngày hôm sau.
【Còn tiếp ở tập 2】
0 Bình luận