Tập 01

Chương 2

Chương 2

1

Tỉnh dậy trên nệm.

Khi nhìn lên trần nhà lờ mờ được chiếu sáng bởi thứ ánh sáng xám xịt hắt qua rèm cửa, Kei cứ ngỡ mình vừa trải qua một giấc mơ vô cùng chân thực.

Nhưng, ý nghĩ đó────

4 giờ 44 phút 46 giây.

Chỉ tồn tại trong khoảng thời gian ngắn ngủi, từ lúc cậu liếc nhìn đồng hồ hiển thị thời gian, cho đến khi cậu cảm thấy sự hiện diện của vật lạ, đưa tay lên ngực và nhìn thấy hai thứ đang nằm gọn trong tay mình:

Một tập sách mỏng đơn sơ với dòng tiêu đề viết tay 『Cẩm nang trực ban』.

Và cuốn sổ nhật ký có bìa dày cộp.

..................

Cuối tuần trôi qua, buổi sáng thứ Hai đã đến.

Gia đình Nimori chỉ có hai người là Kei và mẹ, một hộ gia đình khó có thể nói là dư dả về cả kinh tế lẫn thời gian.

Hôm nay cũng vậy, mẹ cậu, Nimori Megumi, đã dậy từ sớm tinh mơ để sửa soạn. Bà chuẩn bị một bữa sáng đơn giản với bánh mì nướng và trứng, rồi vội vã đi làm trước cả giờ Kei đến trường, bỏ lại phần ăn của mình mới chỉ vơi đi một nửa.

「Vậy mẹ đi đây nhé. Nhờ con lo nốt nhé.」

「Vâng.」

「Xin lỗi con. Tiền tiêu vẫn còn chứ?」

「Vẫn ổn ạ.」

「Mẹ hiểu rồi. Vậy mẹ đi đây. Hôm nay cũng cố gắng nhé.」

「Vâng, mẹ cũng thế.」

Kei tiễn mẹ ra cửa, ăn sáng, ngâm bát đĩa vào bồn rửa rồi chuẩn bị đến trường. Từ cuối tuần đến giờ, cậu liên tục mất ngủ, nên cơn buồn ngủ ập đến nặng nề hơn mọi khi.

Vừa ngáp vừa thay quần áo. Những bộ đồ này đều do cậu tự mua ở tiệm đồ cũ. Hộp bút, bút chì, túi đựng sổ liên lạc, cho đến cả nhạc cụ học tập, về cơ bản đều là những món đồ rẻ tiền hoặc đồ cũ trông "tạm được" do chính tay Kei lùng sục. Mẹ không có thời gian đi mua sắm cùng, nên đồ dùng cá nhân của cậu chủ yếu là mẹ đưa tiền rồi cậu tự lo liệu. Cậu dè sẻn từng đồng từ ngân sách vốn chẳng dư dả gì để dành tiền mua họa cụ.

Gia đình đơn thân không có dư giả.

Mẹ cậu, Megumi, đã ly hôn với chồng, nhưng hầu như không nhận được tiền cấp dưỡng hay phân chia tài sản gì đáng kể.

Bố của Kei là người có thu nhập và địa vị, là một người chồng dịu dàng với vợ, nhưng chẳng hiểu sao ông ta lại âm thầm lặp đi lặp lại những trò quấy rối cực kỳ ác ý nhắm vào chính con trai ruột của mình là Kei. Megumi nhận ra điều đó khi ông ta khéo léo che giấu, và trong quá trình cố gắng nói chuyện, bà nhận ra sự bất thường trong nhân cách của chồng. Bà quyết định ly hôn để bảo vệ con trai, nhưng việc tranh chấp pháp lý với một kẻ có tiền, có quyền và nhân cách méo mó là một cơn ác mộng. Kết cục, hai mẹ con gần như phải bỏ lại tất cả mà chạy trốn mới đổi lấy được cuộc sống bình yên này.

Kei đã lớn lên và chứng kiến tận mắt mẹ mình phải vất vả thế nào để bảo vệ cậu trong suốt những năm qua.

Và cậu cũng biết, nỗi vất vả ấy vẫn chưa chấm dứt.

Kinh tế eo hẹp là phần lớn nhất của sự vất vả đó, và Kei tự nhận thức được rằng sở thích, hay nói đúng hơn là tất cả cuộc sống của cậu – hội họa – đang tạo áp lực lên kinh tế gia đình. Dù vậy, mẹ vẫn luôn nói với cậu rằng cậu có tài năng, nhất định phải tiếp tục vẽ.

Vốn dĩ, Kei là một đứa trẻ trầm tính.

Cậu hay mặc đồ theo phong cách đường phố (street style), nhưng trái ngược với vẻ bề ngoài ấy, cậu là một đứa trẻ ít nói, ngoan ngoãn và hiểu chuyện.

Kei luôn tâm niệm phải hạn chế tối đa việc trở thành gánh nặng cho mẹ.

Cậu luôn sống với suy nghĩ không được làm phiền đến đôi tay đã quá vất vả của mẹ.

Không được để mẹ lo lắng. Phải là một đứa trẻ ngoan.

Cậu tự áp đặt điều đó lên chính mình.

Thế nên, cậu không thể nói ra.

Chuyện đó.

Cái chuyện ấy.

────Chuyện về 『Trực Ban Sau Giờ Học』.

Cậu đã nuôi một chút hy vọng, dù chỉ là một chút thôi, rằng đó chỉ là một giấc mơ.

Cậu đến trường, nhưng xung quanh trường không có những bóng ma nắm tay nhau vây quanh, và dĩ nhiên sân trường cũng không biến thành bãi tha ma. Ngước nhìn lên, hàng rào sân thượng cũng không hề có lỗ hổng nào. Tuy nhiên, khi cậu đi đến hành lang nọ để kiểm tra 『Gian Phòng Không Mở』, Sei đã đứng đợi ở đó────và khi Sei đóng cuốn sách văn khố đang đọc dở bằng bàn tay trái với móng tay ngón áp út được giũa nhọn hoắt rồi cất tiếng gọi Kei, mọi thứ đã được xác nhận là sự thật. Rất tiếc, đó là sự thật đã được đóng đinh.

「Kei, chào buổi sáng.」

Sei mỉm cười chào cậu, nụ cười có chút gượng gạo và ánh mắt hơi lảng tránh.

Kei cũng đáp lại lí nhí, vẫn khó khăn trong việc nhìn thẳng vào mắt đối phương.

「...Chào buổi sáng. Cái đó, quả nhiên là thật à.」

「Ừ, là thật đấy. Là hiện thực. Đáng tiếc thay.」

Sei nói với vẻ ái ngại, khiến Kei càng thêm chán nản.

「Thật sự rất tiếc. Tớ nghĩ chắc chắn sẽ có người đến đây để xác nhận, tớ nghĩ có thể mình sẽ đưa ra được lời khuyên gì đó, nên tớ đã đợi.」

「Ra là vậy. Cái tính đó của cậu, vẫn chẳng thay đổi gì nhỉ.」

Cái tính hay lo nghĩ cho người khác đến mức đáng ngạc nhiên này, chẳng khác gì Sei của ngày xưa, trước khi bắt đầu lờ Kei đi.

「............」

Và rồi là sự im lặng.

Lúc đó vì tình huống quá bất thường nên mới nói chuyện được, nhưng giờ khi đối mặt ở một nơi bình thường thế này, sự đoạn tuyệt đột ngột suốt một năm qua lại tạo ra những vướng mắc, khiến miệng lưỡi cả hai trở nên nặng nề.

Sự gượng gạo. Nhưng đó cũng là sự gượng gạo của việc cố gắng xích lại gần nhau.

Tuy nhiên, cả hai chưa đủ trải nghiệm sống để hiểu và gọi tên cảm giác đó, nên họ chỉ đứng đối diện nhau và im lặng một lúc.

Dẫu vậy, những tháng năm họ từng gắn bó là có thật.

Trong sự im lặng, hai người đang cố gắng vớt vát lại mối quan hệ từng bị chia cắt bởi sự đoạn tuyệt, nhẹ nhàng như vớt từng nắm cát.

「Cậu giỏi thật đấy.」

Năm lớp hai, bức tranh Kei gửi dự thi một cuộc thi lớn đã đoạt giải Nhất. Bức tranh được đóng khung trang trọng và gửi về trường, treo ngay trên bức tường gần lối ra vào.

Bức tranh lồng khung kính, cùng tấm bảng vàng khắc tên Kei và giải thưởng. Vốn dĩ Kei chỉ đồng ý gửi đại một bức tranh vẽ cảnh tường có hoa văn tỉ mỉ ở lớp học vẽ đi thi, nên cậu hoàn toàn không biết việc tranh được đóng khung, gửi về trường hay được treo lên, cho đến khi giáo viên công bố trong giờ sinh hoạt đầu giờ. Cậu ngạc nhiên đến mức phải chạy ra cổng chính để xác nhận.

Và, việc Sei – lúc đó học cùng lớp – bắt chuyện với cậu ở đó, chính là khởi đầu cho mối quan hệ giữa Kei và Sei.

Kei nhớ mình đã trả lời một cách mơ hồ. Sei là một thủ lĩnh nổi bật, dễ nhận thấy, trái ngược hẳn với Kei thích ở một mình. Dù không có ác ý gì với cá nhân Sei, nhưng Kei có cảm giác ngại tiếp xúc.

「Cậu có thích họa sĩ nào không? Tớ cũng khá thích tranh ảnh.」

Sei đã hỏi Kei – người đang đầy vẻ cảnh giác – câu hỏi đó. Kei đã nghĩ: "A, tới rồi đây." Cậu tưởng đó là màn ép buộc kết bạn thường thấy của mấy đứa thủ lĩnh đối với một đứa tình cờ nổi bật nhất thời.

Hơn nữa, câu hỏi đó cũng là câu người lớn hay hỏi.

Tuy nhiên, ký ức về nó không mấy tốt đẹp. Khi biết Kei thích vẽ và thích đi bảo tàng mỹ thuật, người lớn thường hỏi câu đó một cách khá tùy tiện. Nhưng khi cậu trả lời thành thật, họ lại ngớ người ra vì toàn tên những họa sĩ họ không biết, câu chuyện bị ngắt quãng, hoặc bị lảng sang chuyện khác, tạo ra bầu không khí gượng gạo.

Dù vậy, riêng về hội họa, Kei không thể nói dối hay lấp liếm.

Nên lần này cũng thế, dù đoán trước được diễn biến gượng gạo quen thuộc, Kei vẫn trả lời thẳng thắn cái tên họa sĩ mình thích nhất.

「...Odilon Redon.」

「Hả! Ra là vậy, bất ngờ thật đấy.」

Nhưng, Sei – chỉ mới là học sinh lớp hai – lại bất ngờ bắt kịp câu trả lời đó.

「Tranh của cậu nhìn từ xa trông như ảnh chụp, cách thể hiện ánh sáng cũng rất tuyệt, nên tớ chẳng thấy giống phong cách của Redon chút nào.」

「...!」

Đó là lần đầu tiên Kei thay đổi cách nhìn về Sei.

Thiếu niên Ogata Sei, trái với độ tuổi, lại có sự am hiểu sâu sắc về nghệ thuật nói chung.

Không cần nói cũng biết cậu ta xuất thân từ gia đình giàu có, dường như đã được học qua âm nhạc, nghệ thuật cổ điển, nhưng trong số đó cậu ta có vẻ thích tranh, không chỉ có kiến thức mà nghe nói còn từng nhiệt tình vẽ tranh một thời gian.

Lần đầu tiên Kei nghe chuyện đó. Ở tiểu học, việc bạn bè cùng lớp thích gì, giỏi gì thường lan truyền rất nhanh. Nhưng chuyện Sei – nhân vật trung tâm nổi bật nhường ấy – lại thích tranh thì có lẽ chẳng ai trong lớp biết.

「Tớ vẽ tệ lắm. Thực ra tớ vụng về, cố mãi cũng không giỏi lên được, nên tớ thấy xấu hổ khi nói là mình thích.」

Cậu ta nói rằng mình đã giấu kín chuyện đó.

「Nên đây là lần đầu tiên tớ nói với ai đấy. Vì nói ra thì cũng chẳng có mấy đứa học sinh tiểu học nào nói chuyện hội họa được. Nói ra mà không ai biết thì chỉ thành khoe khoang kiến thức, rồi vẽ ra mà xấu thì xấu hổ chết đi được.」

Cũng có thể là vậy thật. Ít nhất thì Kei cũng không bao giờ có ý định chủ động phô bày kiến thức hội họa với những bạn cùng lớp chẳng biết gì.

Redon. Waterhouse. Velázquez. Ruysdael.

Những cái tên họa sĩ mà ngay cả người lớn cũng thường không biết, Sei là người đầu tiên hiểu hết tất cả.

「Chà, vui thật đấy. Không ngờ lại gặp được bạn cùng lớp nói chuyện hợp thế này.」

Về điểm đó, Kei cũng hoàn toàn đồng ý.

Nhưng,

「Tớ đã giữ bí mật suốt đấy. Nếu chỉ để chơi thân với mấy đứa khác thì thể thao hay chủ đề gì chẳng được, có đầy ra đấy. Đâu cần thiết phải lôi cái phần mềm yếu, quan trọng của bản thân ra làm gì, đúng không?」

Trong khi Kei phải dùng chính những thứ quan trọng như "sở thích" hay "sở trường" để hạ thấp xuống làm cầu nối quan hệ với người khác, thì Sei lại thản nhiên nói ra những điều trái ngược hoàn toàn và cười một cách không hề có ý mỉa mai.

Tóm lại, Sei là một kẻ được ưu ái.

Xuất thân, gia giáo, ngoại hình, thể chất, trí tuệ, nhân cách, khả năng xã giao, và nhiều thứ khác nữa.

「Tớ thừa nhận mình được ưu ái. Nhưng cậu, người có thể vẽ được những bức tranh rõ ràng vượt xa trình độ tiểu học thế này nhờ nỗ lực, chắc chắn quý giá hơn tớ, tớ ghen tị thật đấy.」

Nhưng, Sei lại là người thẳng thắn khen ngợi, tôn trọng và ngưỡng mộ người khác đến mức khiến việc chỉ ra sự ưu ái đó trở nên thô thiển. Và khi nói chuyện với Sei, Kei cũng nhanh chóng nhận ra.

「Kẻ được ưu ái không có nghĩa là ai cũng đáng được tôn trọng.」

Ít nhất là khi nhìn vào con người Sei.

「Nhưng, người nỗ lực để tích lũy được một cái gì đó như cậu thì phải được tôn trọng. Nhất định phải được đền đáp.」

Người biết tôn trọng người khác, cũng là người được người khác tôn trọng.

Tất nhiên, chẳng bao lâu sau Kei cũng trở thành như vậy. Và mối liên kết ấy, mà ngoài hai người trong cuộc ra chẳng ai hiểu rõ bản chất hay độ sâu sắc của nó, là một tình bạn bền chặt kéo dài suốt ba năm, cho đến khi bị cắt đứt đột ngột vào năm lớp năm.

Và rồi.

「...Sei.」

Kei.

Vì thế.

Ngày hôm nay, trước cánh cửa 『Gian Phòng Không Mở』 tối tăm, cậu quyết định nắm lấy bàn tay của tình bạn đã tan vỡ ấy một lần nữa.

「Được rồi. Tớ sẽ tin cậu thêm một lần nữa.」

「! Thật sao!?」

Sei ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt ngạc nhiên.

「Thế nên, hãy cho tớ nghe. Sau này, tất cả mọi chuyện.」

「Ừ, được. Nhất định────tớ sẽ làm thế.」

Nghe vậy, Sei gật đầu với vẻ mặt nghiêm trang.

Đó chắc chắn là một sự làm hòa trẻ con, một sự tha thứ trẻ con, và một lời hứa trẻ con.

Nhưng cả Kei và Sei đều đủ thông minh để hiểu được sự thật đó, và cũng không còn là những đứa trẻ ngây thơ đến mức hoàn toàn không hiểu gì.

Dù vậy, Kei vẫn quyết định làm hòa kiểu trẻ con ở đây.

Đối với Kei, tình bạn cũ với Sei, ở mức độ đó────đủ nặng, và đủ giá trị để cậu nuốt trôi sự phản bội đột ngột, một năm bị ngó lơ, và cả cái cơ hội làm hòa kỳ quặc này.

2

Dù cá nhân bên trong có gặp chuyện gì đi nữa, đời sống học đường vẫn trôi qua bình thường.

Thỉnh thoảng, quang cảnh của 『Cõi Sau Giờ Học』 ấy lại thoáng qua trong tâm trí, nhưng không vì thế mà có chuyện gì xảy ra ở trường vào ban ngày.

Đời sống học đường chẳng có gì thay đổi.

Vẫn như mọi khi. Nếu có một chút khác biệt, thì đó là khi ở trường, cậu bắt đầu để ý đến những người mà trước đây cậu chẳng bao giờ bận tâm.

Và đôi khi, ánh mắt chạm nhau.

Các thành viên của 『Trực Ban Sau Giờ Học』 từng gặp mặt ở 『Gian Phòng Không Mở』, tuy không trao đổi gì, nhưng vẫn để ý đến nhau trong khi trải qua thời gian ở trường.

Bất chợt lọt vào mắt nhau, ánh mắt giao nhau.

Mikami Maaya, người có ngoại hình và cách ăn mặc chững chạc vượt trội, dáng người cao ráo, vốn dĩ đã là sự tồn tại nổi bật ngay từ đầu với nụ cười rạng rỡ như hoa – thứ mà cô chưa từng thể hiện ở 『Sau Giờ Học』. Trước đây chưa từng chạm mắt, nhưng giờ thì có.

Seto Iruma, cô bé có làn da hơi ngăm, trước đây cậu cũng không để ý, nhưng chiếc áo hoodie có thiết kế hình con búp bê cầu nắng (teru-teru bozu) hơi lạ mắt mà cô bé đang mặc trông rất quen, khiến hai hình ảnh khớp lại trong đầu cậu.

Kojima Ruki, vì khác khối và không có đặc điểm nổi bật như Iruma nên trước đây cậu không nhận ra, nhưng một khi đã đối mặt và biết đó là con trai, thì ngoại hình, kiểu tóc và trang phục thoạt nhìn rất dễ nhầm là con gái của cậu ta lại trở nên đáng chú ý một cách kỳ lạ.

Và────

「A.」

Kei nhìn thấy bóng dáng của cô bé đó ở hành lang và buột miệng thốt lên.

Nếu là trước đây, chắc chắn cậu đã coi như một phần của phong cảnh mà bỏ qua. So với các 『trực ban』 khác, cô bé có ngoại hình và trang phục bình thường, chỉ vì là 『trực ban』 nên mới đập vào mắt cậu────Doujima Kiku, vấp ngã ở giữa hành lang trong giờ nghỉ, nơi chẳng có chướng ngại vật nào.

「!」

Bạch, một cú ngã chẳng mấy đẹp mắt và hầu như không gây ra tiếng động lớn. Kiku lồm cồm bò dậy, gương mặt giản dị lộ vẻ ngơ ngác kiểm tra dưới chân. Có vẻ không sao cả, và nếu là người lạ, Kei chắc đã hết hứng thú và đi qua.

Mấy đứa học sinh xung quanh cũng nhìn khi Kiku ngã, nhưng khi cô bé đứng dậy thì thôi không để ý nữa. Trong hoàn cảnh đó, Kiku ngượng ngùng đứng dậy, dùng bàn tay dán băng cá nhân phủi phủi đầu gối cũng dán băng cá nhân, rồi chạy lon ton đi mất.

Vô thức nhìn theo, Kei thấy Kiku lại vấp ở lưng chừng cầu thang, phải chống tay xuống đất.

Hậu đậu đến mức quá thể đáng, khiến Kei không thể rời mắt theo một ý nghĩa khác. Kiku không nhận ra sự tồn tại của Kei, biến mất về phía tầng trên.

...Có ổn không đấy? Nhỏ đó.

Nghĩ vậy, nhưng lúc đó cậu cũng quên ngay.

Thời gian trôi qua, lần tiếp theo nhìn thấy bóng dáng Kiku. Cô bé lại đang vấp ngã ở giữa hành lang, nơi không có gì cả.

「!」

Đó là giờ nghỉ trưa. Bạch, cô bé ngã sóng soài, và khi đứng dậy, trên đầu gối cô bé đã có thêm một miếng băng cá nhân so với lần trước.

...Cái quái gì vậy? Nhỏ đó.

Kei thầm nghĩ. Cùng lớp mà trước giờ cậu không nhận ra, chẳng lẽ nhỏ này lúc nào cũng thế này sao? Nếu vậy thì chẳng phải là hậu đậu quá mức cho phép rồi à?

Có ổn không đấy? Trong khi cậu đang nhìn với suy nghĩ đó, Kiku đứng dậy nhìn quanh, làm động tác kiểm tra xem có ai đang chú ý mình không. Rồi không nhận ra sự hiện diện của Kei ở phía sau, cô bé đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm vào khoảng không dưới chân nơi mình vừa vấp ngã với vẻ hơi bất mãn.

Và rồi────bất chợt, cô bé gập ngón giữa và ngón áp út của cả hai tay lại, xòe rộng ngón trỏ và ngón út ra, tạo thành một khung cửa sổ méo mó hình vuông. Cô bé nhắm một mắt lại, nhìn xuyên qua khung cửa sổ đó, như thể đang soi vào khoảng không dưới chân mình.

Một gương mặt cực kỳ nghiêm túc.

Với Kei, trông như cô bé đang lấy bố cục để phác họa lại cái chân không nghe lời của mình vậy.

「...Cái đó, định vẽ tranh hả?」

Kei đứng sau lưng Kiku, vừa hỏi vừa ngó vào cái khung hình đó.

「Hiiiii aaaaaa!?」

「Công nhận nếu chuyển sang đen trắng thì có thể là bố cục hay thấy trên mấy tấm bưu thiếp nước ngoài đấy.」

Tiếng hét thất thanh của Kiku vang lên bên tai khi bị nhìn lén từ phía sau, nhưng Kei mặc kệ, cậu vừa đỡ lấy tấm lưng của Kiku đang suýt ngã ngửa vì giật mình, vừa nhíu mày hình dung xem nếu là mình thì sẽ vẽ cái bố cục nhìn xuống đôi chân đi tất và dán băng cá nhân ấy như thế nào.

「Hả!? Ể!? Ơ kìa, ơ kìa...!」

「Xin lỗi. Cho tớ xem nguyên như thế một chút được không?」

Vừa đỡ lấy trọng lượng cơ thể đang mất thăng bằng của Kiku – người có chiều cao xấp xỉ mình, Kei vừa nói. Ngay sát mặt cậu, gương mặt Kiku đang đỏ bừng vì hoảng loạn, nhưng Kei chỉ nhíu mày, trừng mắt nhìn vào chủ đề tranh phía dưới.

Và rồi,

「Được rồi, cảm ơn.」

Kei đưa ra kết luận hài lòng về bố cục, nói lời cảm ơn ngắn gọn rồi dựng Kiku đứng thẳng dậy.

「Hả? Ơ, ơ kìa... không, không có gì...? Ủa...?」

Kiku đỏ mặt bối rối, nghiêng đầu ấp úng. Kei cũng nghiêng đầu nhìn cô bé, nhưng vì đang tập trung suy nghĩ về chủ đề tranh nên cậu không nghĩ sâu xa về sự bối rối của Kiku.

「Cậu cũng vẽ tranh à?」

Rồi Kei hỏi.

「Ơ, ơ thì, ơ... cũng không phải là không vẽ, nhưng mà...」

「Cái lúc nãy ấy, cách lấy bố cục lạ thật, cái đó là sao?」

「Hả. Ơ kìa... ơ, bố cục, là sao...?」

Thấy Kiku có vẻ không hiểu, Kei làm động tác giống như Kiku vừa làm ban nãy: gập ngón giữa và ngón áp út, vặn cổ tay, úp ngược hai bàn tay vào nhau, tạo thành cửa sổ bằng ngón út và ngón trỏ.

「Cái này.」

「Cá, cái đó là...!」

Trong tích tắc, khuôn mặt đang đỏ bừng vì bối rối của Kiku chuyển sang trắng bệch soạt một cái.

「C, cậu nhìn thấy à?」

「Thấy.」

「Au... cái đó, ừm, không phải bố cục đâu............ là 『Cửa Sổ Cáo』 (Kitsune no Mado).」

Câu trả lời ấy đến lượt làm Kei bối rối.

「Cáo?」

「Ừm, Cửa Sổ Cáo. Nhìn qua cửa sổ này, sẽ thấy những thứ không nhìn thấy. Nhìn thấu được ma quỷ.」

「À, là cái kiểu đó...」

Nghe câu trả lời, tâm trí Kei đang bay bổng về phía hội họa bị kéo tuột về hiện thực. Không, nói chính xác hơn là bị kéo về thứ không phải là hiện thực.

Cậu nhớ ra cô gái này là một thành viên của 『Trực Ban Sau Giờ Học』.

Nhận ra vẻ cụt hứng của Kei, Kiku cũng làm vẻ mặt "A..." rồi cúi gầm mặt xuống, im bặt.

Trước bụng, những ngón tay dán đầy băng cá nhân đan vào nhau một cách ngượng ngùng.

Kei nhìn cảnh đó cũng thấy ngại. Dù sao thì cậu cũng thấy xấu hổ vì đã hiểu lầm mà bắt chuyện với Kiku.

Sự hiểu lầm của cậu chính là khởi đầu cho bầu không khí gượng gạo này.

Nên Kei nghĩ mình phải là người phá vỡ sự im lặng, cậu tự tay làm lại cái 『Cửa Sổ Cáo』 lúc nãy, đưa tay ra soi vào hành lang.

「...Tớ làm thì không thấy gì nhỉ.」

「A, ừm thì... cái đó cần phải có linh cảm, hoặc là, tu hành gì đó...」

「Vậy à.」

「Ngày xưa, vào thời Edo hay gì đó, là câu thần chú để nhìn thấu khi bị hồ ly mê hoặc... Người bình thường cũng có thể nhìn thấu được ma quỷ định lừa mình... nhưng để nhìn thấy những thứ khác, người bình thường thì, chắc là, không được đâu...」

Hơi tiếc nuối, Kei gật đầu trước câu trả lời ấp úng của Kiku.

Vừa gật đầu, cậu vừa không biết những điều Kiku nói là thật hay cô nàng chỉ là kẻ nói dối. Sắp tới phải làm việc cùng nhau trong 『Trực Ban Sau Giờ Học』, cậu không định phủ nhận gay gắt ở đây, nhưng cũng nghĩ có lẽ nên cẩn thận trong cách tiếp xúc.

Nhưng,

「A, nhưng mà, làm thế này thì có thể thấy một chút...」

Kiku nói thế, rồi bụp một cái, cô bé đột ngột xích lại gần, nắm lấy hai tay Kei. Và rồi, lên trên đôi tay đang tạo hình vuông thông thường để vẽ tranh chứ không phải 『Cửa Sổ Cáo』 đúng chuẩn như lúc đầu của Kei, Kiku chồng cái 『Cửa Sổ Cáo』 do tay cô bé tạo ra lên.

「Ừm, cái này...」

Kei làm theo lời cô bé, nhìn vào đó.

Và ở đó, cậu nhìn thấy một đôi chân đi giày cao gót đỏ chót vốn dĩ không nên tồn tại ở nơi này────

Cậu nín thở, đồng thời mọi nghi ngờ vừa nhen nhóm trong đầu đều bị thổi bay sạch sẽ.

Cảm giác hiện thực về tình huống dị thường mang tên 『Trực Ban Sau Giờ Học』 mà cậu bị ném vào lại thấm thía hơn bao giờ hết, cậu cảm thấy một luồng hơi lạnh nhớp nháp bò dọc sống lưng.

「..................!」

3

Kooooooooooooong,

Kooooooooooooooooooooong!

Thứ Sáu. Đúng 12 giờ 12 phút 12 giây đêm, tiếng chuông vỡ tiếng lại vang lên.

Tắm mình trong tiếng chuông và giọng nói phát thanh rè rẹt đầy tạp âm gọi 『trực ban』, Kei nhăn mặt vì cơn đau đầu và chóng mặt do âm thanh gây ra, rồi bước qua cánh cửa lùa tự động mở để tiến vào "trường học".

Hôm nay cậu không mặc đồ ngủ. Cậu đội chiếc mũ lưỡi trai quen thuộc, mặc bộ quần áo thường ngày theo phong cách đường phố. Và trên lưng là chiếc ba lô vải bố sờn cũ, dính đầy vết sơn dầu, bên trong nhét đầy họa cụ, thứ mà cậu đã mua ở tiệm đồ cũ và dùng rất lâu rồi.

Cắp bên hông là một cuốn sổ phác thảo khổ lớn.

Đó hoàn toàn là trang bị của Kei khi ra ngoài vẽ tranh vào ngày nghỉ.

Chỉ có một điểm khác biệt, đó là trong túi áo khoác của cậu có nhét một con dao bay (palette knife) cỡ lớn. Đó là loại dao chuyên dụng để cạo sơn dầu khô trên bảng pha màu, món quà cậu nhận được từ một người lớn ở lớp học vẽ trước đây nhưng hầu như không dùng tới và vứt dưới đáy hộp họa cụ. Giờ đây, cậu mang nó theo như một thứ vũ khí.

Và rồi────

「...Mọi người, đã đọc 『Cẩm nang trực ban』 chưa?」

Sei dựng chiếc xẻng bên cạnh, đứng trước bảng đen trong 『Gian Phòng Không Mở』 và nói với mọi người.

Đứng xếp hàng là tất cả mọi người trong bộ đồng phục. Đầy đủ cả. Dĩ nhiên là có cả Kei.

Ngay khi bước qua cửa lùa vào trường học 『Sau Giờ Học』, sau cơn chóng mặt dữ dội trong chớp mắt, Kei nhận ra mình đã mặc đồng phục thay vì bộ đồ thường ngày. Tuy nhiên, ngoài quần áo ra thì không có gì thay đổi. Cậu vẫn đeo chiếc ba lô vải bố lấm lem đè lên đồng phục, con dao bay vẫn nằm trong túi quần, đúng như lời giải thích lần trước, cậu đã thành công mang đồ dùng cá nhân vào.

Không chỉ Kei. Lần này ai cũng mang theo túi xách của riêng mình.

Iruma mặc chiếc áo hoodie có mũ hình búp bê cầu nắng trùm lên bộ đồng phục, khiến Kei hơi ngạc nhiên vì sự thay đổi phong cách so với bộ đồng phục cũ kỹ.

Không biết bên trong có gì, nhưng có lẽ mọi người đều mang theo bút viết và "thứ gì đó làm vũ khí".

「Vậy thầy. Xin thầy cho vài lời khích lệ ạ.」

「Đó không phải việc của tôi.」

Trước lời đề nghị của Sei, người viết cuốn cẩm nang đó – 『Tarou-san』 – vẫn ngồi quay lưng ở chiếc bàn sâu trong phòng, đáp lại mà không thèm ngoảnh đầu.

「Việc của tôi là giải thích và đưa ra lời khuyên. Nếu có chỗ nào không hiểu trong 『cẩm nang』 thì hỏi. Còn không thì đừng bắt chuyện.」

「Thầy à.」

Lần thứ hai gặp mặt sau một tuần, 『Tarou-san』 đã vứt bỏ nốt thái độ đối thoại tối thiểu của lần đầu, cậu ta cắm cúi đọc sách và viết nhật ký như một người lớn đang làm việc bận rộn, trả lời qua loa cho xong chuyện với lũ trẻ con.

「Nè.」

Một cánh tay giơ lên.

Là Maaya. Nghe đồn cô bé làm người mẫu nhí, trang phục đi học thường ngày cũng sành điệu như bước ra từ tạp chí thời trang, nhưng ở 『Sau Giờ Học』 này, cô bé cũng mặc đồng phục như mọi người.

Tuy nhiên, dù mặc đồ giống nhau nhưng nhan sắc và vóc dáng quá khác biệt khiến cô bé trông như một sinh vật khác loài. Và Maaya không hề nở nụ cười tươi như hoa thường thấy vào ban ngày, thay vào đó là một vẻ mặt vô cảm lạnh lùng chưa từng thấy, như thể một con người hoàn toàn khác.

「Nếu là câu hỏi thì được chứ gì?」

Maaya cất giọng đều đều, phù hợp với vẻ mặt vô cảm ấy.

「Mời.」

「Vậy tôi hỏi. Cậu, ở đó suốt à?」

「Chuyện đó có liên quan gì đến 『công việc của trực ban』 không?」

Gương mặt nhìn nghiêng của 『Tarou-san』 khi quay lại lộ rõ vẻ khó chịu.

「Cậu bảo là câu hỏi thì được mà.」

「...」

Đối mặt với câu trả lời lạnh lùng sắc bén nhờ vẻ xinh đẹp của Maaya, hai người trừng mắt nhìn nhau trong im lặng một lúc. Cuối cùng 『Tarou-san』 thở dài, miễn cưỡng quay mắt lại như thể chẳng còn cách nào khác.

「............Đúng thế. Tôi ở đây suốt.」

Rồi cậu ta trả lời.

「Tôi bị 『Điều Bí Ẩn Vô Danh』 tóm được, không thể ra khỏi 『Cõi Sau Giờ Học』 này nữa. Từ đó đến nay đã mấy năm rồi tôi cứ ở như thế này. Cậu cũng liệu mà làm việc cho nghiêm túc vào. Nếu không, có khi cậu cũng sẽ trở thành như thế này đấy.」

Hừm một tiếng, cậu ta khoanh tay lại, buông lời cảnh báo mang sắc thái trả đũa. Câu nói đó khiến hầu hết mọi người, bao gồm cả Kei, bất giác cứng đờ mặt mày, nhưng riêng Maaya chỉ buông một tiếng "Thế à" lạnh tanh, rồi chẳng quan tâm nữa mà nhìn đi chỗ khác.

Khởi đầu chẳng mấy thân thiện, nhưng nó cũng khơi mào cho bầu không khí có thể đặt câu hỏi. Lần này, Ruki rụt rè giơ tay.

「Ano...」

Ruki với bộ đồ thường ngày trung tính và dễ thương, đeo một chiếc túi xách mỏng cũng dễ thương nốt, nhưng trong tay cậu bé lại nắm chặt một chiếc tuốc nơ vít hai cạnh cỡ lớn – có vẻ vốn được để trong túi – như một thứ vũ khí, tượng trưng cho sự cảnh giác cao độ.

「Em, cũng muốn hỏi được không ạ?」

「...Mời.」

Dù vẻ mặt đầy phiền phức, 『Tarou-san』 vẫn trả lời đúng quy tắc.

Ruki hỏi.

「Tại sao, em, lại bị chọn làm 『trực ban』 thế này ạ?」

Giọng cậu bé hơi run run.

「Quản lý quái vật gì chứ, em, làm sao mà làm được...」

Câu hỏi và ý kiến đó hoàn toàn chính đáng. Iruma đứng gần đó cũng gật đầu đồng tình, nhưng câu trả lời nhận được lại ngắn gọn và phi lý.

「Không biết.」

『Tarou-san』 nói dứt khoát.

「Nếu có lý do để được chọn thì tôi cũng muốn biết đây. Nếu có lý do tại sao tôi lại gặp cái cảnh này, tôi rất muốn biết đấy.」

Nói rồi cậu ta vẫn quay lưng, dang hai tay ra vẻ bó tay. Trước sự phi lý rằng không biết lý do bị đặt vào tình huống này, đồng nghĩa với việc không biết cách thoát ra, Ruki lộ rõ vẻ sốc.

「Sao lại...」

「Tuy nhiên, nhìn bao nhiêu đứa 『trực ban』 đến rồi đi, tôi cũng cảm nhận được xu hướng của những kẻ được chọn.」

Dù đã gạt phăng đi một lần, nhưng sau đó 『Tarou-san』 lại chống cằm vẻ suy tư và bổ sung thêm.

「Trong tôi cũng có một cái danh sách kiểu như những đứa trẻ thế này thường hay đến đây.」

Nghe vậy, Iruma nhoài người tới hỏi:

「L, là những đứa thế nào?」

「Để xem nào, trước hết là nhiều 『Đứa trẻ hướng nội』. Hay mơ mộng, hay tự kiểm điểm, hay phân tích, hay triết lý, kiểu kiểu vậy, những đứa trẻ biết đào sâu nội tâm mình và diễn đạt thành lời.

Tiếp theo là nhiều 『Đứa trẻ đặc biệt』. Sinh ra đặc biệt, lớn lên đặc biệt, năng lực, tính cách hay khí chất đặc biệt. Tóm lại là những đứa trẻ đặc biệt hoặc lập dị, có cái gì đó không nằm trong khuôn khổ bình thường, thường hay được chọn đến đây.

Sau đó là 『Kẻ bên lề』. Những đứa trẻ không thể hòa nhập vào bầy đàn, bị đuổi ra rìa, tóm lại là không thuộc về đám đông. Và cuối cùng là 『Những đứa trẻ không được làm trẻ con』. Gia đình, quan hệ bạn bè, lý do thì nhiều lắm, nhưng là trẻ con mà không phải trẻ con, đã trở thành, bị bắt trở thành, hoặc buộc phải trở thành người lớn hay thứ gì đó khác, hoặc đang trên đà trở thành như thế.」

Vẫn chống má phải, 『Tarou-san』 dùng tay trái còn lại đếm ngón tay.

Và rồi,

「Tóm lại là────Tôi. Và, những người có tật giật mình như các cậu.」

Cậu ta nói vậy.

Một thoáng im lặng bao trùm 『Gian Phòng Không Mở』.

Mỗi người đều đang tự ướm mình và những người xung quanh vào những lời vừa rồi.

Kei cũng suy nghĩ. Ít nhất thì Sei chắc chắn là một đứa trẻ đặc biệt, điều đó quá rõ ràng với Kei. Nhìn qua thì Maaya có lẽ cũng vậy. Những người khác thì không rõ khớp vào đâu, nhưng nói là hướng nội thì bản thân cậu và mọi người ở đây, nhìn vào cũng thấy có vẻ đúng.

Và────còn mình.

「............」

Khi mọi người đang chìm trong suy nghĩ tương tự và im lặng, 『Tarou-san』 xòe bàn tay đang đếm ngón ra, như vứt bỏ lời nói của chính mình.

「Mà, nói thế thôi chứ thực hư thế nào ai biết. Cảm nhận cá nhân thôi.」

Nói rồi cậu ta phẩy phẩy bàn tay đó.

「Nên là, tốn thời gian lắm, đừng có suy nghĩ nghiêm túc về mấy cái đó làm gì. Mà nghĩ kỹ xem, đừng nói lý do được chọn, đến ai là người chọn còn chẳng biết cơ mà? Rốt cuộc là ai, làm cách nào chọn ra 『trực ban』, rồi dùng sức mạnh kỳ lạ gì để gọi đến và nhốt vào 『Cõi Sau Giờ Học』 này chứ?」

「!」

Ngẫm lại thì đúng là vậy. Không ai nghĩ đến chuyện đó.

Bị chỉ ra sự bất thường mang tính căn nguyên ấy, mọi người bất giác nhìn quanh ngôi trường 『Sau Giờ Học』 mình đang đứng. 『Gian Phòng Không Mở』 này. Hành lang trường học tối tăm dị thường nhìn thấy từ cửa ra vào. Và cả 『Tarou-san』 đang bị trói buộc ở đó. Mọi người nhìn quanh với cảm xúc u tối, sợ hãi, lạnh lẽo.

「Kẻ có thể làm được chuyện này, rốt cuộc là ai đây?」

Im lặng.

「『Điều Bí Ẩn Vô Danh』? Bản thân ngôi trường? Hiệu trưởng? Hay là, Thần thánh?」

「............」

「Mà, là ai cũng được, nhưng ngay từ cái gốc rễ là ai làm cho chúng ta ra nông nỗi này còn không biết, thì cái lý do các cậu được chọn cũng chỉ là suy đoán vô ích mà thôi.」

Trong sự im lặng đã hoàn toàn thay đổi sắc thái, 『Tarou-san』 nói với vẻ chế giễu.

「Tôi cũng bỏ cái trò suy nghĩ đó lâu rồi. Thà bỏ mấy chuyện vô ích đó đi, ngoan ngoãn làm 『công việc của trực ban』 còn tốt hơn nhiều.」

Và rồi, Ha ha, cậu ta cười như một kẻ ngốc.

Như chế giễu, như mỉa mai. Như thương hại, như căm hận.

Hoặc như đã từ bỏ, nhưng lại như không còn biết mình đang hướng những cảm xúc đó vào đâu nữa. Một tiếng cười khô khốc đến thảm hại, không hề phù hợp để thốt ra từ miệng một đứa trẻ.

「Cơ mà, tôi vẫn muốn biết kẻ nào đã làm tôi ra nông nỗi này lắm.」

Sau tiếng cười, cậu ta bồi thêm.

「Nếu biết là kẻ nào────tôi muốn chửi vào mặt hắn một trận.」

Cót két, tiếng ghế kêu khẽ khi cậu ta đổi tư thế.

Nhưng lọt vào tai nhóm Kei, âm thanh đó nghe như có lẫn tiếng nghiến răng ken két đầy uất hận của cậu ta.

4

「...」

Bước qua bậc cửa có gờ cao.

Kei một mình bước chân lên sân thượng của 『Cõi Sau Giờ Học』.

Hơi thở cậu có chút gấp gáp. Đó là do cậu đã leo cầu thang lên tận đây. Nhưng tiếng nhiễu lạo xạo không ngừng phát ra từ loa kết nối với phòng phát thanh, nỗi lo sợ về những thứ ẩn nấp trong trường, ánh đèn hành lang chập chờn tối tăm, và những mảng bóng tối do chúng tạo ra khắp nơi, chắc chắn cũng góp phần bào mòn tinh thần cậu.

Hơn nữa, việc đi lên sân thượng tự thân nó đã là một áp lực tinh thần đối với Kei.

Ở đó có 『Điều Bí Ẩn Vô Danh』. Có một thực thể không rõ lai lịch mà cậu sắp phải đối mặt.

Và không chỉ có thế. Sân thượng 『Sau Giờ Học』 mà cậu đang hướng tới, đơn giản là quá tối. Bên trong trường tuy ánh sáng yếu ớt nhưng vẫn có đèn điện, nhưng chuỗi ánh sáng nhân tạo đó kết thúc tại cửa ra vào sân thượng. Và phía trước đó là bóng tối vô tận bao trùm từ bầu trời, vây hãm ngôi trường, phơi bày ra trần trụi.

Kei sợ bóng tối.

Nói là hội chứng sợ hãi thì hơi quá. Nhưng tóm lại, nếu có chút ánh sáng thì cậu chịu được, còn bóng tối hoàn toàn thì cậu sợ.

Bóng tối tuyệt đối.

Có bao nhiêu người từng nhìn thấy bóng tối tuyệt đối, không một chút ánh sáng thật sự?

Và trong thế giới ngày nay, có bao nhiêu đứa trẻ từng trải qua cảm giác bị bỏ lại một mình trong bóng tối đó?

Kei thì có. Rất nhiều lần.

Tại ông bố. Người cha đó ngày xưa đã bao lần lôi Kei đi, rồi bỏ cậu lại hoặc nhốt cậu vào những nơi như thế.

「............」

Kei đứng trên sân thượng, nơi bóng tối gợi lại những ký ức đó đang phủ xuống.

Lạo xạo, đế giày tạo ra âm thanh sần sùi khác hẳn trong trường, gió vuốt ve da thịt, tầm nhìn mở rộng. Nhưng phía bên kia hàng rào bao quanh sân thượng, nơi lẽ ra tầm nhìn phải mở ra xa xăm, chỉ là một màu đen kịt đặc quánh, để lại cho cơ thể Kei cảm giác về không gian rộng lớn nhưng đôi mắt cậu chẳng thu nhận được gì.

Đen.

Đen kịt.

Chỉ toàn màu đen. Bụp, ánh đèn cuối cùng trên đầu Kei hắt ra ánh sáng yếu ớt soi rọi một phần sân thượng, nhưng luồng sáng ấy đã kiệt sức trước khi lan đến giữa sân, phần còn lại hoàn toàn chìm nghỉm vào bóng tối, từ đây không thể nhìn thấu được.

Bóng tối khổng lồ từ bầu trời vô tận ập xuống với sức nặng ngàn cân như muốn nghiền nát linh hồn, khiến cậu thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.

Sự trống rỗng bao la như muốn hút cả hồn vía lẫn thể xác vào trong, dù chỉ đang đứng dưới ánh đèn nhìn ra, nhưng nỗi bất an như bị khuấy lên từ tận đáy tâm can, như khuấy đảo lớp cặn dưới đáy lòng.

「Phù... phù...」

Kei cố gắng điều hòa hơi thở đang nghe rõ mồn một của mình, trấn tĩnh lại.

Đối mặt với không gian trống rỗng, vô cơ, sần sùi, nơi chỉ nhìn thấy nền bê tông được chiếu sáng lờ mờ hình bán nguyệt.

Và trong bóng tối đó. Ở rìa vùng sáng.

Nơi giao thoa giữa ánh sáng yếu ớt và bóng tối tiếp giáp,

────Nhòe nhoẹt,

Hòa lẫn vào bóng tối.

Một cái bóng màu đỏ lòm, mang hình dáng miễn cưỡng gọi là con người, lờ mờ đứng đó.

........................

『Ngày tháng』 28 tháng 4

『Tên người phụ trách』 Nimori Kei

『Nơi ở』 Sân thượng

『Tên Điều Bí Ẩn Vô Danh』 Makkakka-san (Kẻ Đỏ Rực)

『Độ Nguy Hiểm』 2 (Cảm thấy sợ hãi)

『Dáng vẻ bề ngoài』 Bóng người màu đỏ. Lẫn vào bóng tối không nhìn rõ. Mờ ảo khó nhìn.

『Các trạng thái khác』 Không bước vào chỗ sáng.

『Điểm thay đổi so với lần trước』 Không có.

『Khảo sát/Khác』 Là bóng người, nhưng bị méo mó, đáng sợ.

Cái bóng người màu đỏ ấy tuy đứng yên nhưng lại lắc lư chập chờn.

Đường nét không rõ ràng, cứ như sương khói. Và tuy lờ mờ nhận ra đó là hình dáng một đứa trẻ cỡ Kei, nhưng khi định nhìn kỹ, hình dáng đó lại dao động liên tục như ngọn lửa nến, toàn thân vặn vẹo gưja gưja (nhầy nhụa) không ngừng.

Dưới ánh sáng lờ mờ, cái hình hài nhân thể méo mó ấy hiện ra, nửa chìm vào bóng tối, biến dạng liên hồi. Hơn nữa, không hiểu sao cậu lại biết nó chỉ đang đứng thẳng, không hề cử động.

Nó chỉ đứng đó.

Đôi chân đi giày đỏ như được đóng đinh xuống nền bê tông, hoàn toàn bất động.

Cơ thể lẽ ra cũng vậy, nhưng càng nhìn, đôi mắt càng thấy phần từ cổ chân trở lên cứ nhòe đi, rung rinh, vặn vẹo gưja gưja. Và sự mâu thuẫn đó không hiểu sao lại được nhận thức bằng trực giác.

Giống như cắt một hình người màu đỏ từ màn hình TV nhiễu loạn rồi dán vào khung cảnh trước mắt, hình ảnh một con người bị lỗi đang đứng đó.

Rõ ràng nó chỉ đang đứng yên lặng lẽ, nhưng khi nhìn kỹ, hình ảnh phản chiếu trên võng mạc cứ nhòe, rung, chớp tắt, vặn vẹo, quằn quại, gào thét, đau đớn.

Không một tiếng động, cái thứ vặn vẹo gưja gưja đó khuấy đảo não bộ người nhìn.

Xèo xèo, tinh thần, sự tỉnh táo bị quấy rối. Hình dáng đó lọt vào mắt, cào xé não bộ, hơi thở dần nghẹn lại, mồ hôi lạnh rỉ ra nhơm nhớp.

..................

........................

『Công việc của trực ban』 đầu tiên của Kei kết thúc suôn sẻ hơn cậu tưởng.

Buổi đầu tiên, không có sự cố hay nguy hiểm quá mức như cậu lo sợ trước đó. Cậu đối mặt với 『thứ gì đó』 có lẽ là 『Makkakka-san』 trên sân thượng, quan sát nó, và cứ thế đón tiếng chuông lúc 4 giờ 44 phút 44 giây, kết thúc.

Tất nhiên không phải là hoàn toàn bình thường. Khi tỉnh dậy, cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ đến mức cậu không thể cử động trên nệm một lúc lâu. Khoảng thời gian đối mặt căng thẳng đến nghẹt thở, việc phải nhìn chằm chằm vào một thực thể hoàn toàn không rõ lai lịch, không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nó sẽ làm gì, là một trải nghiệm đáng sợ, căng thẳng và mệt mỏi tột độ.

Nhưng dù vậy. Nó vẫn còn cách xa cái viễn cảnh tồi tệ nhất mà cậu tưởng tượng.

Rốt cuộc bị bắt làm gì, chuyện gì sẽ xảy ra, nội dung cụ thể của 『công việc』 hoàn toàn mù mờ. Giờ biết nó ở mức độ chấp nhận được, khi tỉnh dậy, cậu cảm thấy sự mệt mỏi dữ dội như vừa tỉnh cơn ác mộng, nhưng đồng thời cũng là sự nhẹ nhõm như vừa thoát khỏi cơn ác mộng đó.

Nghĩ kỹ lại, nội dung công việc được nghe là quan sát và ghi chép, và nếu tạo ra ghi chép hoàn hảo thì sẽ được giải phóng sớm. Và, câu chuyện là đến khi tốt nghiệp tiểu học thì sẽ hết nhiệm kỳ, tóm lại là nếu chịu đựng nỗi sợ và làm việc nghiêm túc, khả năng cao là sẽ kết thúc êm đẹp sau một năm.

Thực tế, suy nghĩ bình tĩnh lại thì, Sei và Kiku đã làm việc này từ năm lớp 5, suốt một năm qua và vẫn bình an vô sự.

Vậy mà cậu đã tin sái cổ rằng nó cực kỳ nguy hiểm. Ngẫm lại, tại sao lại nghĩ nguy hiểm đến thế, thì chỉ có thể nói là do hoảng loạn khi lần đầu vướng vào hiện tượng dị thường, và bị bầu không khí của 『Cõi Sau Giờ Học』 nuốt chửng.

Tóm lại, ngôi trường 『Sau Giờ Học』 đó u ám một cách dị thường.

Bóng tối, ánh sáng, sự tĩnh lặng, tiếng nhiễu, những thứ có hình thù, những thứ vô hình, mọi thứ từ tòa nhà đến không khí đều đe dọa tinh thần người ở trong đó.

Ngôi trường lẽ ra phải quen thuộc vào ban ngày, hay chính vì thế, mà lại càng đáng sợ.

Chỉ cần ở trong đó thôi là cảm giác như tinh thần bị bào mòn. Bào mòn mãi, bào mòn mãi, cho đến khi dây thần kinh tâm hồn trơ ra, thì những thứ nhìn thấy, nghe thấy, mọi thứ cảm nhận bằng năm giác quan đều chạm vào, cào vào, xào xạc. Không, là chọc ngoáy vào.

・Ở 『Sau Giờ Học』, có những thứ tác động đến tâm trí.

Cậu nhớ lại một dòng trong 『Cẩm nang trực ban』.

Nhớ lại thì Sei cũng đã nói điều tương tự vào ngày đầu tiên. Vừa nói vừa giơ ngón tay áp út trái với móng tay giũa nhọn như mũi kiếm ra làm biện pháp đối kháng.

Hóa ra là ý như vậy sao.

Nhưng nếu chỉ có thế────thì không đến mức không chịu đựng được. Kei không bỏ chạy hay chống đối cái 『công việc』 phi lý này, là để đối mặt với nó. Không phải vì ngoan ngoãn, cũng không phải vì cái tôi mờ nhạt, hay là đứa trẻ chỉ biết trôi theo dòng. Cậu đối mặt với sự phi lý.

Kei ghét sự phi lý.

Cuộc đời Kei cho đến khi bắt đầu có nhận thức đều là chuỗi ngày bị người cha phi lý xoay như chong chóng, bị chà đạp, bị đe dọa.

Đến giờ, dư âm của nó vẫn khiến cuộc sống chật vật.

Nên Kei ghét sự phi lý. Cậu kháng cự lại sự phi lý. Không tuân phục. Không thua cuộc. Không muốn thua cuộc. Chỉ là cậu không phản kháng bồng bột hay bỏ chạy. Cậu cho rằng những hành động đó cũng nằm trong sự thua cuộc. Những hành động đó là tâm hồn đã đầu hàng.

Kei chỉ là một đứa trẻ, yếu đuối về thể chất, kinh tế và xã hội.

Đã yếu, và giờ vẫn yếu. Nên thứ duy nhất Kei có thể bảo vệ, lúc nào cũng chỉ là trái tim.

Kei đối mặt. Với sự phi lý bủa vây mình. Chỉ bằng trái tim.

Vì chỉ có thế thôi. Nên dù đối thủ có là hiện tượng dị thường xa rời thực tế, thì suy cho cùng cũng chẳng khác gì.

Lại một sự phi lý mới ập đến. Chỉ có thế thôi.

Nên cậu không chạy trốn. Đối mặt. Chịu đựng được. Khắc phục được. Chắc là được.

Kei đang dần hạ quyết tâm chiến đấu với tư cách là 『trực ban』.

Chỉ có một điều bận tâm────duy nhất.

Đó là chuyện về mẹ.

「...Ủa, tay con làm sao thế?」

Thấy Kei cứ nhìn móng tay trái rồi trầm ngâm, thỉnh thoảng lại nắm chặt tay như thể đâm móng vào lòng bàn tay, mẹ cậu - Megumi - bưng bát mì gói có thêm rau củ đến, hỏi với vẻ nghi ngờ.

Bữa trưa Chủ Nhật. Người mẹ dậy muộn do mệt mỏi đang chuẩn bị bữa trưa, bảo "Sắp xong rồi, con ngồi đi", Kei ngồi vào bàn, nghe mẹ hỏi liền vội đặt tay trái lên đầu gối, làm mặt tỉnh bơ đáp.

「Không có gì đâu ạ.」

「Vậy à... nếu không có gì thì tốt, nhưng nếu đau hay có vấn đề gì thì đừng có chịu đựng mà phải nói đấy nhé?」

Trước câu trả lời của Kei, Megumi tạm thời không truy cứu thêm nhưng vẫn nhắc nhở.

「Kei hay chịu đựng lắm. Mẹ lo.」

「Vâng, con biết rồi.」

Kei đáp. Cậu biết, đúng là thế thật. Nhưng cậu cũng biết mình không thể ngừng việc giấu giếm những chuyện có thể khiến mẹ lo lắng.

Hai mẹ con ngồi đối diện ăn trưa. Vừa ăn, Megumi vừa hỏi chuyện trường lớp, sinh hoạt, và Kei trả lời hơn một nửa là "Vẫn ổn ạ".

「Sau đây Kei định làm gì?」

「Con định ra ngoài vẽ tranh một chút.」

Nói về kế hoạch sắp tới. Hôm nay là ngày nghỉ quý giá của Megumi, người đã làm việc kiệt sức và ngủ đến gần trưa, giờ bà sẽ giải quyết đống việc nhà tồn đọng. Kei báo cáo lịch trình để không làm phiền mẹ.

「Ừ. Cẩn thận nhé.」

「Vâng.」

Nếu Kei không phải là đứa trẻ ngoan, cuộc sống hiện tại sẽ không thể vận hành trôi chảy.

Những chuyện nói với mẹ cũng hầu như chỉ xoay quanh cuộc sống thực tế.

Trước khi ly hôn, Megumi có nhiều thời gian hơn, hài hước hơn, có nhiều sở thích và mối quan tâm, họ nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển. Bà hay đùa giỡn. Megumi ngày xưa sống động và trẻ trung hơn nhiều, nhưng cuộc sống chật vật đã cướp đi tất cả.

「Lúc nào cũng xin lỗi con nhé.」

Megumi nói rồi mỉm cười.

Chỉ có nụ cười là còn vương lại nét tươi sáng của người mẹ ngày xưa.

Đó là tàn dư của người mẹ từng rạng rỡ ấy.

Tàn dư của người đã đánh mất tất cả để cứu Kei khỏi sự phi lý. Vì thế, Kei không định cướp thêm bất cứ thứ gì từ mẹ nữa.

Kei có một ước mơ.

Ước mơ sớm lập nghiệp bằng nghề vẽ để cuộc sống của mẹ dễ thở hơn.

Cậu muốn giải phóng mẹ khỏi gánh nặng là chính mình.

Cho đến lúc đó, cố gắng hết sức không trở thành gánh nặng. Cố gắng hết sức không làm phiền mẹ.

Ưu tiên hàng đầu trong suy nghĩ của Kei, trước đây và sau này, luôn hướng về điều đó.

Vấn đề của Kei, chỉ mình Kei chịu đựng, chỉ mình Kei giải quyết.

Cậu vẫn luôn làm thế. Phải làm thế.

Nếu không, nếu không duy trì được cuộc sống này, là thua cuộc. Là Kei, và người mẹ đã chiến đấu để cứu Kei, thua cuộc trước gã đàn ông đó.

Vì thế, Kei────cũng không định nói về chuyện 『Trực Ban Sau Giờ Học』.

Để duy trì, để bảo vệ cuộc sống này, sự bình yên ít ỏi mà mẹ đã giành lấy được.

Sống như không có chuyện gì xảy ra. Để mẹ không nhận ra. Cậu đã quyết định thế. Kei không nhìn vào mắt mẹ đang ngồi trước mặt, nhưng cảm nhận rõ sự hiện diện của bà, cậu âm thầm hạ quyết tâm và củng cố lòng can đảm trong tim.

Mỗi tuần một lần, đối mặt với 『công việc của trực ban』.

Không khóc lóc, không gào thét, không chạy trốn, không đập phá, mỗi tuần một lần, mang bộ mặt bình thản mà chịu đựng.

Lần 『trực ban』 trước cậu đã xác nhận là có vẻ làm được. Sẽ giấu kín tất cả. Kei tự hứa với lòng mình, và để giấu sự quyết tâm đó khỏi mẹ, cậu bưng bát tô lên che mặt, uống cạn nước súp bên trong────

「Con ăn xong rồi.」

Đặt bát xuống, cậu ngẩng mặt lên.

Gưja, (Nhoẹt)

Một cái bóng trẻ con màu đỏ, đường nét vỡ nát, đang đứng ngay sau lưng mẹ.

5

「...Kei. Đó chính là ý nghĩa của việc phụ trách 『Điều Bí Ẩn Vô Danh』 đấy.」

Sáng thứ Hai.

Kei đến trường, việc đầu tiên là tìm Sei để nói chuyện. Thấy vẻ mặt Kei, Sei dường như đoán được phần nào, cậu giục: "Đến chỗ nào vắng người nói chuyện đi."

Và ở nơi không ai nghe thấy────trước cửa 『Gian Phòng Không Mở』, sau khi nghe Kei kể lại việc 『Makkakka-san』 xuất hiện trong nhà vào ban ngày, Sei đáp lại bằng sự đồng cảm và câu trả lời ngắn gọn đó.

「『Điều Bí Ẩn Vô Danh』 sẽ bám theo 『trực ban』. Chúng định biến chúng ta thành "câu chuyện mở đầu" để hoàn thiện thành chuyện ma.」

Sei giải thích về ý nghĩa của những gì Kei đã thấy.

「Bọn chúng là 『Chuyện ma trường học』 mới sinh ra. Vì mới sinh nên chưa hoàn thiện thành 『Chuyện ma』.」

Sei giơ một ngón tay lên, đặt câu hỏi.

「Kei, cậu nghĩ để 『Chuyện ma』 hoàn thiện thì cần cái gì?」

Nếu là Kei của ngày thường, của trước đây, chắc chắn cậu sẽ không trả lời được.

Nhưng Kei của bây giờ, câu trả lời hiện lên rõ mồn một.

「...Nhân vật.」

「Chính xác.」

Sei gật đầu. Kei nhớ lại một mục trong những mục khó hiểu được viết trong 『Cẩm nang trực ban』.

・Hãy tự giác rằng mình là nhân vật trong truyện ma.

Dòng chữ đó.

Lúc đầu đọc, cậu tưởng chỉ là lời nhắc nhở hãy cẩn thận với tâm thế đó. Nhưng giờ đây, ngay tại chỗ này, nó mang ý nghĩa cụ thể đến rợn người.

「『Chuyện ma』 là câu chuyện kể về việc có chuyện đáng sợ thế này thế kia xảy ra, tức là phải có 『người đầu tiên sợ hãi nó』.」

Sei nói.

「Nếu không có cái đó, bọn chúng không thể hoàn thiện thành 『Chuyện ma』. Vì thế để hoàn thiện, bọn chúng cố gắng biến chúng ta thành 『cái đó』.

Đây là cách ví von của 『Tarou-san』, ngôi trường 『Sau Giờ Học』 là "Quả trứng" sinh ra 『Điều Bí Ẩn Vô Danh』, còn 『Điều Bí Ẩn Vô Danh』 có người phụ trách là "Con non" đã nở ra từ trứng. Chúng sinh ra, lớn lên một chút trong trứng, nở thành con non, và khi đó chúng ta được dâng hiến như "Thức ăn đầu tiên". Chúng ăn chúng ta, lớn lên, và trưởng thành. Rồi chúng sẽ bay ra thế giới bên ngoài với tư cách là 『Quái dị đã ăn thịt học sinh tên là A ở trường tiểu học B theo cách thế này thế kia』.

Riêng với cậu tớ nói thẳng nhé. 『Trực Ban Sau Giờ Học』 sẽ bị chúng bám theo cho đến khi tốt nghiệp, hoặc cho đến khi chúng lớn hẳn.」

「...」

Nghe vậy, Kei mím chặt môi đầy cay đắng khi nhận ra sự giác ngộ hôm qua của mình vẫn còn quá ngây thơ, và tình hình thực tế tồi tệ hơn cậu tưởng rất nhiều.

Rồi cậu nói.

「Bảo là người chăm sóc, nhưng thế này thì khác gì vật tế thần đâu chứ...」

「...Thì đúng là vậy mà.」

Sei thừa nhận cảm nghĩ của Kei.

「Nhưng vẫn có hy vọng. Vì thế 『Trực Ban Sau Giờ Học』 mới cần 『Ghi chép』 quan trọng đến thế. Chúng ta phải nhìn thấu chúng khi thiệt hại còn ít, tự tay chúng ta hoàn thiện chúng theo kiểu 『Đây là loại quái dị thế này』. Làm vậy chúng sẽ không thể lớn thêm được nữa.」

Nói rồi Sei nhìn thẳng vào Kei.

「Những con bám theo chúng ta, xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta, hình như chỉ là cái bóng của lũ ở 『Sau Giờ Học』 thôi.」

「...Cái bóng.」

「Bọn ở 『Sau Giờ Học』 mới là bản thể. Chúng ta có thể quan sát nó. Chúng ta có thể là vật tế thần, nhưng cũng là người có thể bước vào phòng ngủ của chúng. Chúng ta có thể trở thành 『Judith chém đầu Holofernes』 trong tranh của Caravaggio. Thế nên tớ không muốn Kei mất hy vọng. Tớ thực lòng mong Kei có thể tạo ra bản 『Ghi chép』 hoàn hảo.」

「............Ừ.」

Lời khích lệ của Sei. Kei gật đầu. Một sự so sánh mà người khác có lẽ không hiểu, nhưng giữa Kei và Sei thì thông suốt.

Giai thoại trong Kinh Thánh được đại danh họa Caravaggio vẽ lại. Hình ảnh người góa phụ xinh đẹp Judith lẻn vào trại của tướng quân Holofernes quân Assyria xâm lược, chặt đầu hắn khi hắn đang ngủ say, được thể hiện bằng những nét cọ sống động hiện lên rõ nét trong tâm trí hai người.

Hình ảnh bức tranh u tối, đẫm máu ấy, đối với Kei lúc này, ngược lại lại tiếp thêm sức mạnh cho sự giác ngộ.

Và nó khiến Kei quyết tâm thực hiện một ý định nhen nhóm về 『công việc của trực ban』 mà cậu đã suy nghĩ từ lần 『trực ban』 trước.

「Tớ sẽ cố gắng.」

Kei nói nhỏ.

Không phải lời lẽ mạnh mẽ, nhưng là lời tuyên bố có cốt lõi rõ ràng. Nghe vậy, Sei nở nụ cười vừa tin tưởng, vừa có chút phức tạp nhìn Kei.

「...Nói thật lòng thì, tớ không muốn khích lệ cậu thế này đâu.」

Và cậu nói.

「Tớ không muốn, chỉ riêng cậu là không muốn cậu trở thành 『trực ban』. Tớ biết hoàn cảnh vất vả của cậu. Đã thế mà còn bắt cậu gánh thêm gánh nặng này nữa, ông trời đúng là bị điên rồi. Thật lòng tớ không muốn bảo cậu hãy đứng lên chiến đấu đâu. Nhưng theo những gì tớ biết thì không có cách nào trốn thoát cả, và thái độ bình tĩnh quyết tâm đối mặt của cậu, nói thật là, giúp tớ rất nhiều.」

「Giúp cậu?」

Cách nói kỳ lạ khiến Kei hỏi lại.

「Tớ ấy mà, hiện tại đang tự mình làm kiểu như trưởng ban của 『Trực Ban Sau Giờ Học』.」

Sei trả lời.

「Vì thế nhé, 『Trực Ban Sau Giờ Học』 không chỉ có mỗi Kei đâu.」

「...?」

Sei cười mập mờ. Kei nghiêng đầu không hiểu, nhưng sự im lặng gượng gạo kéo dài một lúc sau đó, ý nghĩa câu nói chợt sáng tỏ.

「Có đây rồi! Cậu Ogata!」

Iruma thở hổn hển bất ngờ xuất hiện ở góc hành lang tối.

Tiếp theo là Maaya và Ruki. Biểu cảm của mỗi người, hoặc như bị dồn vào đường cùng, hoặc như muốn cầu cứu hay chất vấn Sei điều gì đó──────

「Đấy, tóm lại là như thế này.」

Chắc chắn là y hệt.

Y hệt cái biểu cảm mà Kei đã trưng ra khi đến kêu cứu về việc 『Makkakka-san』 xuất hiện ở nhà lúc nãy.

Những lúc bất chợt, 『Makkakka-san』 lại xuất hiện trong tầm nhìn.

Trên đường đi học về, khi đứng lại ở trạm chắn tàu đã hạ xuống, phía bên kia đường ray,

Gưja, (Nhoẹt)

Một cái bóng người màu đỏ, vỡ nát, đang đứng đó.

Ngay sau đó đoàn tàu chạy qua, che khuất tầm nhìn.

Khi tàu đi qua, bóng người màu đỏ đã biến mất.

............

Khi đi qua cầu, một bóng người màu đỏ vụt qua khóe mắt.

Giật mình quay lại thì không thấy gì.

Nơi cậu tưởng mình vừa nhìn thấy là phía ngoài lan can cầu.

Nơi con người không thể đứng được.

............

Trong giờ học. Thầy chủ nhiệm Netchi-Tarou bắt đầu bài thuyết giáo.

「Thầy ấy à, công việc là dạy kiến thức tiểu học. Còn việc giữ im lặng khi người lớn đang nói thì các em phải học ở mẫu giáo chứ không phải tiểu học. Việc bắt các em im lặng không nằm trong tiền lương của thầy. Hiểu không? Có hiểu không?」

Bài thuyết giáo dài lê thê, cả lớp cúi gằm mặt.

Nếu bị bắt lỗi thì bài thuyết giáo lại càng dài thêm, nên chẳng ai dám nhìn ngang liếc dọc.

Nhưng, ngay lúc đó, nơi khóe mắt Kei, bên ngoài cửa sổ,

Gưja,

Một khuôn mặt màu đỏ vỡ nát dính chặt vào đó.

Đang nhìn chằm chằm vào trong lớp học.

............

Không phải ngày nào cũng thấy. Bất chợt, trong những khoảng hở, nó xuất hiện.

Chính vì thế mới tệ. Điều khốn khổ nhất là cậu nhìn thấy nó khi ở nhà cùng mẹ.

Chưa bao giờ thấy toàn thân. Chỉ thấy một phần thấp thoáng sau lưng mẹ, sau cánh cửa.

Nhưng những lúc như thế, cái bóng người màu đỏ ấy lại ở gần đến mức chỉ cần đưa tay ra là chạm tới────cái thứ màu đỏ có đường nét vỡ nát ấy bất ngờ hiện ra ngay sát sạt khiến cậu bất giác dao động, suýt nữa thì bị mẹ phát hiện.

..................

「...Gặp 『Makkakka-san』 thì sẽ chết à?」

Thứ Sáu. 12 giờ 12 phút 12 giây.

Tiếng chuông vang lên trong phòng, Kei bị lôi vào 『Cõi Sau Giờ Học』, tại phòng chuẩn bị của 『Gian Phòng Không Mở』, với vẻ mặt không giấu nổi sự kiệt quệ, cậu đặt câu hỏi.

Người được hỏi là 『Tarou-san』. Trước câu hỏi của Kei, 『Tarou-san』 vẫn quay lưng như mọi khi, trả lời ngay tắp lự.

「Makkakka-san trong truyền thuyết đô thị thì đúng là thế.」

Và cậu ta giải thích trôi chảy như đã học thuộc lòng, không cần nhìn sách vở.

「Vào ngày mưa, một đứa trẻ cầm ô đỏ, đi ủng đỏ, mặc áo mưa đỏ sẽ xuất hiện. Ai nhìn thấy nó sẽ chết. Tuy nhiên, nếu lúc đó mang theo vật gì màu đỏ trên người thì sẽ bình an vô sự. Truyền thuyết đô thị này được cho là xuất hiện khoảng năm 2003.」

Chỉ riêng câu trả lời đó thôi cũng gần như là bản án tử hình cho Kei. Nhưng 『Tarou-san』 không hề tỏ ra áy náy, nói tiếp:

「Nhưng con của cậu là 『Makkakka-san (Tạm)』 (Giả), nên không cần lo đâu.」

Cậu ta vẩy vẩy cây bút trên tay.

「Ngược lại không để tâm thì tốt hơn đấy. Tôi chỉ nghe mô tả rồi đặt tên tạm thế thôi. Đúng là có thể sau này nó sẽ biến thành như thế thật. Nhưng hiện tại thì chưa phải. Nếu cứ bị ám ảnh thì nó thành thật đấy.」

Đầu óc cậu ta chắc là tốt lắm. Cách nói chuyện chính xác, nhưng chính xác theo kiểu không màng đến cảm xúc đối phương, thậm chí như đang trêu đùa, khiến Kei cảm thấy có nét gì đó giống bố mình, và cậu hơi hối hận vì đã hỏi.

「...Rồi, hết câu hỏi chưa?」

Và buổi 『Trực Ban Sau Giờ Học』 lần thứ ba bắt đầu như thế.

Trong vòng một tuần qua, bóng đen của sự mệt mỏi đã phủ lên gương mặt không chỉ Kei mà tất cả mọi người.

Mức độ có khác nhau, nhưng ai nấy đều kiệt quệ hơn hẳn so với một tuần trước. Không ai dám nói ra ở đây, nhưng tất cả đều hiểu lý do của sự kiệt quệ đó như là chuyện của chính mình.

『Điều Bí Ẩn Vô Danh』 đã xâm nhập vào cuộc sống.

Cứ thế này thì không thể tiếp tục cuộc sống bình thường được nữa.

Trước sự im lặng của mọi người,

「Chắc mọi người cũng hiểu ý nghĩa của việc làm 『trực ban』 nghiêm túc rồi chứ?」

『Tarou-san』 nói một câu ra dáng cố vấn.

「Nên là, những người lần trước không đi làm 『công việc』 phụ trách, người không nộp 『Nhật ký』, hôm nay nộp đàng hoàng đi nhé.」

「............」

Tuy nhiên, vẫn là một ông thầy đáng ghét, mỉa mai.

Sei nhăn mặt can: "Thầy ơi, nói năng nhẹ nhàng chút", Iruma - người không nộp nhật ký lần này - cúi gằm mặt như sắp khóc, bên cạnh là Maaya, người cũng không nộp, lảng mắt đi chỗ khác mà không thèm cười lấy một cái.

Rèèèèèèèèèèèèèèèèèèèèèèèèèèèè,

Tiếng nhiễu như cát chảy trút xuống hành lang tối tăm từ những chiếc loa.

Leo lên những bậc thang còn tối tăm hơn cả hành lang ấy, Kei cuối cùng cũng đến được sân thượng.

Bước qua cánh cửa sân thượng đang mở, đặt chân vào không gian hình bán nguyệt được ánh đèn trắng bụp chiếu sáng, cắt ra từ bóng tối. Cảm nhận không khí và gió trời, cậu kéo mũ xuống thấp hơn, bước tới, đối mặt với bóng tối trải rộng trước mắt.

「............」

Ở chính diện, trong bóng tối, chìm nghỉm ở đó, là một bóng người màu đỏ vỡ nát.

Thứ vặn vẹo gưja gưja đó, chỉ cần nhìn chằm chằm vào thôi là tâm trí đã nổi da gà.

Cảm giác như có thứ cảm xúc gì đó muốn gào thét đang từ từ dâng lên từ đáy lòng như lớp cặn bẩn. Muốn hét lên và bỏ chạy ngay lập tức. Ý nghĩ đó trào lên, khiến toàn thân toát mồ hôi dù gió lạnh buốt.

「...Ư」

Cậu nghiến răng kìm nén tâm trạng đó lại.

Rồi Kei bước thêm vài bước, như để kháng cự lại áp lực.

Đứng trước nó, cậu đặt xô rửa bút đầy nước xách trên tay và chiếc ba lô vải bố dính đầy màu vẽ trên lưng xuống nền bê tông. Rồi cậu cởi dây buộc cuốn sổ phác thảo đang kẹp nách, mở trang giấy trắng tinh chưa vẽ gì ra một cách chậm rãi, như mở cánh cửa nặng nề của kho vũ khí.

「............」

Kei đã quyết định ngay từ đầu.

Sẽ làm thế này. Bảo là ghi chép là 『công việc của trực ban』 ư. Nếu vậy, đối với Kei, bản ghi chép chứa đựng nhiều thông tin nhất không phải là mấy cuốn nhật ký kia.

Tức là,

Vẽ.

Vẽ lại 『Makkakka-san』 này thành tranh.

Kei mở túi đựng bút bằng vải phồng to nhét ở túi bên hông ba lô, lấy ra mấy cây bút chì có độ đậm nhạt khác nhau, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào 『Makkakka-san』 trước mặt, cậu dựng sổ phác thảo lên, và ngậm ngang một cây bút chì trong miệng.

6

Buổi họp đầu giờ của lần 『Trực Ban Sau Giờ Học』 thứ tư.

「...Cậu vẽ giỏi thật đấy!?」

Nhìn vào bản 『Ghi chép』 Kei nộp, 『Tarou-san』 vốn luôn nói chuyện với vẻ chán chường, nay thốt lên một tiếng đầy cảm thán và cảm xúc.

Thứ cậu ta đang xem là cuốn sổ phác thảo. Trong đó vẽ cảnh sân thượng trường học ban đêm nhìn từ cửa ra vào, được tô màu bằng màu nước và nhiều họa cụ khác. Sân thượng ban đêm, nên phần lớn bức tranh là bóng tối đen kịt. Nhưng trong đó, ánh đèn nơi cửa ra vào, nền bê tông, hàng rào trong bóng tối, tất cả được vẽ tỉ mỉ đến mức không thể tin là của học sinh tiểu học.

Cảm nhận được cả chất liệu của nền bê tông, lớp sơn của hàng rào, ánh sáng của đèn điện.

Bóng tối là một màu đen bao phủ, nhưng không đơn giản là tô đen, mà chính là nơi được chồng lớp màu và nét cọ tỉ mỉ nhất, nền bê tông trong tranh kéo sâu hun hút vào trong đó. Nhìn theo nó, cảm giác như ý thức sẽ lạc vào bóng tối xa xăm kia, một vực thẳm đen ngòm hiện ra sống động trên mặt giấy.

Nhưng────

「Giỏi thật đấy. Nếu cái này hoàn thành, biết đâu, sẽ trở thành bản ghi chép hoàn hảo cũng nên.」

「...」

Nếu hoàn thành.

Đúng như 『Tarou-san』 nói, bức tranh vẫn chưa hoàn thành.

Hay nói đúng hơn, thứ quan trọng nhất vẫn chưa được vẽ vào bức tranh này.

Trung tâm của bức tranh được vẽ chi tiết đến thế lại trống hoác, như thể bức tranh được hoàn thiện từ ngoài vào trong, trên mặt giấy trắng bóc trơ trọi chỉ có những nét phác thảo bằng bút chì được vẽ đi vẽ lại rồi tẩy xóa chồng chéo lên nhau.

Thứ quan trọng nhất────『Makkakka-san』, không được vẽ.

Không vẽ. Không vẽ được.

Bóng người màu đỏ như sương khói, đường nét vỡ nát, luôn luôn biến dạng. Việc nhìn rõ nó khó khăn một cách dị thường, cứ định nhìn kỹ là hình ảnh lại mất tiêu điểm, Kei vẫn đang loay hoay chưa biết phải vẽ nó như thế nào.

Cắt lấy một khoảnh khắc vặn vẹo đó để chép lại thì được.

Kei có thừa khả năng cảm thụ để cắt lấy khoảnh khắc và trí nhớ tức thời như thế.

Nhưng────không phải. Cậu đã thử vài lần, nhưng cảm giác của một họa sĩ trong Kei không chấp nhận điều đó. Thế này không phải là vẽ nó. Cậu đã hoàn thành bối cảnh sân thượng và bóng tối làm nền, nhưng 『Makkakka-san』 quan trọng nhất thì Kei vẫn chưa thể vẽ được.

「............」

Mặc kệ Kei đang âm thầm cắn môi đầy cay cú, mọi người xúm lại xem cuốn sổ phác thảo, trầm trồ khen ngợi tài nghệ của cậu.

「Oa.」

「Kinh thật...」

「Cậu là kiểu nhân tài lần đầu tiên tôi thấy đấy. Theo tôi biết thì hầu như chưa có đứa nào vẽ giỏi đến đây.」

Không biết đến sự nghiến răng và sốt ruột trong lòng Kei, 『Tarou-san』 quay lại nói.

「Nhưng, thỉnh thoảng có người biết vẽ đến đây, bản 『Ghi chép』 có tranh vẽ của người đó thường có độ hoàn thiện cao hơn hẳn. Nhờ thế mà 『Điều Bí Ẩn Vô Danh』 cũng hiền hơn. Nhưng giỏi đến mức như cậu thì tôi chưa thấy bao giờ, cái này, biết đâu đấy nhé.」

Quả thật là lời khen ngợi hiếm hoi. Mọi người xung quanh cũng nhìn Kei với ánh mắt ngưỡng mộ.

Nhưng càng được khen, được kỳ vọng, được ngưỡng mộ, vẻ mặt Kei càng trở nên cau có.

Cậu buột miệng nói.

「...Nhưng, từ đoạn này trở đi chắc sẽ tốn thời gian lắm.」

Không chịu nổi ánh mắt của mọi người, cậu thổ lộ.

「Hắn cứ mờ ảo không nhìn rõ, lại còn vặn vẹo suốt. Tớ vẫn chưa quyết định được phải vẽ thế nào.」

「Chắc chắn rồi. 『Điều Bí Ẩn Vô Danh』 lớn lên và thay đổi mà. Nếu dễ dàng có ngay bản 『Ghi chép』 hoàn hảo thì bao nhiêu đời 『trực ban』 trước đây đã chẳng phải khổ sở.」

『Tarou-san』 tiếp lời Kei, làm dịu bớt áp lực từ ánh mắt mọi người.

Bất chợt, Maaya nói với vẻ mặt nghiêm túc.

「...Này, nếu cần hình ảnh thì chụp ảnh là được chứ gì?」

Mọi người ồ lên nhìn Maaya.

Nếu thế thì tiện thật. Nhưng 『Tarou-san』 phủ nhận ý kiến đó một cách tàn nhẫn.

「Ai cũng từng nghĩ đến cách đó một lần rồi, nhưng chẳng mấy khi thành công đâu.」

Gạt phăng đi.

「Định chụp ảnh 『Điều Bí Ẩn Vô Danh』 thì hoặc là không lên hình, hoặc là không hiểu sao không ấn được nút chụp, tóm lại là không chụp được, tệ nhất là hỏng máy ảnh luôn.」

「...」

「Cũng từng có chuyện máy ảnh định mang vào 『Sau Giờ Học』 bị biến mất rồi. Mà cái đó cũng là một dạng 『Ghi chép』, nếu chấp nhận hỏng hay mất máy thì cứ thử xem.」

Nghe thế thì chẳng đứa học sinh tiểu học nào dám thử cả. Với học sinh tiểu học, hỏng máy ảnh là chuyện đại sự. Bầu không khí vừa hừng hực với ý tưởng tuyệt vời bỗng chốc nguội lạnh, Maaya, người đưa ra ý kiến, bĩu môi vẻ chán chường.

「Đ, đừng buồn... nhé?」

Iruma rụt rè chạm vào tay Maaya an ủi.

Ruki đứng cạnh cũng nhìn với vẻ mặt lo lắng.

Có vẻ mối quan hệ giữa họ đã hình thành từ lúc nào, nhưng Kei không có tâm trí đâu mà quan tâm đến những chuyện đó.

( ...Làm thế nào. Vẽ thế nào, mới được?)

Chìm đắm trong nỗi trăn trở của riêng mình, hướng tâm trí về 『thứ đó』 trên sân thượng.

Kei nhíu mày suy nghĩ với vẻ khổ sở dù im lặng, Sei và Kiku nhìn cậu với ánh mắt lo lắng.

『Ghi chép』 của Kei sau đó đi vào bế tắc cực độ.

Đó là sự khởi đầu của địa ngục. Đầu cọ vẽ lẽ ra phải chạm tới yết hầu của 『Điều Bí Ẩn Vô Danh』, định chạm tới đó, lại khựng lại ngay trước tấc gang, thậm chí không nắm bắt nổi đường nét của nó, tiến thoái lưỡng nan.

Đã đến lần 『trực ban』 thứ năm, thứ sáu, cậu vẫn chưa thể bắt đầu vẽ vào trung tâm bức tranh. Trong cuốn sổ phác thảo, những trang khác cứ dày lên với vô số bản phác thảo và bài tập, nhưng vẫn không có lấy một nét chì nào được chép vào giữa bức tranh sân thượng kia.

「..................Ư!」

Kei ngày càng tiều tụy.

Không vẽ được. Không biết cách vẽ. Vẽ ra thì rõ ràng là thiếu. Thiếu cái gì đó, nhưng không biết thiếu cái gì. Vẽ mãi vẽ mãi vẫn không hiểu. Dù đã dồn cả linh hồn vào từng bản nháp, từng bài tập, vẫn hoàn toàn không chạm tới. Bắt nó thế nào, thể hiện nó ra sao, thử bao nhiêu cách, đều biết. Biết là sai.

Những ngày tháng trải đầy những trang nháp xé nát trên sàn nhà, trừng mắt nhìn chúng.

Nhưng trong lúc đó, cuộc sống của Kei đang bị cái bóng của 『Makkakka-san』 xâm lấn.

Một ngày nọ, ở công viên, thấy cái gì đó màu đỏ nơi khóe mắt, giật mình quay lại.

Không có gì cả. Chỉ là giữa hồ nước, từ nơi cậu tưởng mình nhìn thấy,

Tõm,

Sóng nước lan ra một cách bất thường.

..................

Đứng chờ đèn đỏ ở ngã tư đường lớn.

Phía sau lưng cậu đang nhìn những chiếc xe tải phóng vùn vụt qua,

Gưja,

Một khí tức màu đỏ.

Vặn vẹo dữ dội, đứng lù lù ngay sau lưng.

..................

「Mẹ về rồi đây.」

Chủ nhật. Mẹ đi mua sắm về.

Như mọi khi, cậu ra cửa đón lấy đồ đạc.

「Mừng mẹ về...」

Gưja,

Sau lưng người mẹ đang cởi giày.

Bên ngoài cánh cửa đang khép lại, một con người màu đỏ đang đứng đó.

..................

Bên ngoài cửa sổ phòng cậu, bóng người màu đỏ đang đứng.

Đường nét vỡ nát liên tục, bóng người màu đỏ nhìn vào đây.

Nhìn vào cậu đang ngồi bệt giữa căn phòng rải rác những trang giấy xé nát.

Phơi bày cái hình dáng vặn vẹo gưja gưja không sao vẽ lại được ấy, nó nhìn chằm chằm vào cậu.

..................

Mẹ cậu đã bắt đầu nhận ra sự tiều tụy của Kei.

「Kei, con có chuyện gì lo lắng à?」

「Không có gì đâu ạ. Con ổn.」

Đã vài lần đối thoại như thế.

Mẹ có vẻ nghi ngờ, nhưng vì sự tin tưởng vào Kei từ trước đến nay, vì nỗi trăn trở về cách giữ khoảng cách với đứa con trai đang lớn, và vì bản thân quá bận rộn, nên bà không gặng hỏi thêm. Kei biết sẽ như vậy, nhưng cậu cũng biết chuyện này có giới hạn, và cảm thấy đó chỉ còn là vấn đề thời gian.

(Nhanh lên, phải vẽ nhanh lên...!)

Sự nôn nóng.

Lần 『trực ban』 thứ bảy, thứ tám. Vẫn không vẽ được.

Mọi người ban đầu ngạc nhiên, kỳ vọng, ghen tị với tranh của Kei, nhưng vì tranh mãi không tiến triển, họ dần thất vọng và mất hứng thú. Nếu là bình thường cậu sẽ chẳng bận tâm, nhưng chỉ riêng lúc này, điều đó dồn ép tinh thần Kei.

Có rất nhiều lý do. Chọn 『Ghi chép』 bằng tranh.

Việc đó gắn liền không thể tách rời với bản sắc của Kei.

Cuộc sống của Kei không đủ dư dả để cho phép tiếp tục hoạt động 『Trực Ban Sau Giờ Học』 kéo dài.

Và sự xâm lấn vào đời sống thường ngày của 『Makkakka-san』 nhanh một cách đột biến so với bảy người trong nhóm 『trực ban』 kỳ này.

Mọi người không bị 『Điều Bí Ẩn Vô Danh』 xâm nhập thường xuyên đến thế.

Điều này cũng có một lý do.

「Ghi chép về 『Điều Bí Ẩn Vô Danh』 là một cuộc đua xe về phía vách đá (chicken race). Càng dấn sâu, càng hiểu rõ, thì càng đến gần trái tim chúng nó. Nhưng đồng nghĩa với việc càng chui sâu vào họng chúng nó.」

Đúng vậy, đó là tình huống mà 『Tarou-san』 đã ví von.

Kei đã dấn sâu vào 『Makkakka-san』. Nhưng với tư cách là một họa sĩ bẩm sinh, việc dấn thân, say mê vào chủ đề vẽ là chuyện đương nhiên.

Thêm vào đó, tính chất riêng biệt của Kei cũng liên quan.

Hồi nhỏ, Kei đã thích vẽ tranh, và có những bức tranh cậu vẽ nhiều nhất.

Cái chết.

Ma quỷ.

Và────Người cha.

Không phải vì thích. Ngược lại. Từ nhỏ Kei đã có sự ám ảnh kỳ lạ là vẽ đi vẽ lại những thứ mình ghét hoặc sợ hãi.

Người ta nói trẻ em gặp chiến tranh hay thảm họa có cơ chế tâm lý vẽ lại những điều đó.

Con người có bản năng dùng cách đó để giúp khắc phục vết thương lòng. Trường hợp của Kei chắc chắn là như vậy.

Cuộc sống tràn ngập sự ngược đãi đối với Kei - người sinh ra với tài năng thiên bẩm về hội họa - đã khiến điều đó bộc lộ quá rõ ràng. Kei thích vẽ. Có lòng cầu tiến muốn vẽ giỏi, vẽ đẹp. Nhưng thứ Kei thực sự dồn hết linh hồn để vẽ không nằm ở đó. Những bức tranh Kei dồn hết linh hồn, tâm niệm để vẽ, chỉ toàn là nỗi sợ hãi, đau đớn, bi thương, giận dữ, phi lý của chính mình.

Kei vẽ để khắc phục.

Đi vào từng chi tiết nhỏ, chép lại địa ngục của mình lên mặt giấy.

Kei thích Odilon Redon. Họa sĩ vẽ bóng tối và quái vật bằng than củi.

Redon vẽ bóng tối trong lòng mình. Cô độc, ảo tưởng và sợ hãi. Kei nhìn những bức tranh chép lại trực tiếp tâm hồn lên mặt giấy ấy, những bức tranh thuộc về lĩnh vực cậu không thể vẽ được, với sự đồng cảm và ngưỡng mộ sâu sắc.

Có một bức tranh Kei vẽ sau khi trở thành gia đình đơn thân, chưa từng cho ai xem, là bức tranh cậu dồn nhiều linh hồn nhất.

Đó là bức tranh vẽ một ngôi nhà bề thế nhưng chẳng có gì đặc biệt. Chỉ là, bức tranh được vẽ bằng những nét bút và màu sắc khiến người xem càng nhìn càng thấy bất an ấy, phần biển tên nhà đã bị tô đen.

Trước khi tô đen, ở đó viết họ của người cha và mẹ Kei đã vứt bỏ.

『Yazumi』

Bức tranh ngôi nhà từng sống có khắc họ của người cha trên cột cổng ấy được kẹp trong cuốn sổ phác thảo mà Kei đã vẽ hết tâm tư và không bao giờ mở ra nữa.

Từ sau khi vẽ nó, tranh của Kei chưa bao giờ dồn nén tâm tư đến thế nữa.

Vì không cần thiết nữa. Nhưng giờ đây, Kei đang bắt tay vào một bức tranh như vậy một lần nữa.

Kei────thông qua bức tranh, bước vào địa ngục.

Tài năng bẩm sinh đã bị hoàn cảnh bóp méo như thế.

Kei đứng trước 『Makkakka-san』, ngay lập tức rơi vào địa ngục. Đó là địa ngục đỏ lòm nơi tranh đoạt linh hồn trần trụi: hoặc vẽ xong 『Makkakka-san』, hoặc bản thân mất đi sự tỉnh táo.

Trước mặt mọi người, và trước mặt mẹ, cậu cố tỏ ra bình tĩnh.

Kei không cho người khác thấy sự yếu đuối. Kei quen với việc che giấu, nên không ai nhận ra, không để ai nhận ra cậu đang ở trong bụng của 『Điều Bí Ẩn Vô Danh』.

Việc bức tranh, việc 『Ghi chép』 bị đình trệ cũng thúc đẩy quá trình này.

Sei lờ mờ nhận ra và nhắc nhở, nhưng lúc đó đã quá muộn.

Kei đã không còn nghe lọt tai lời người khác, và đã bước vào giai đoạn nếu dừng tay vẽ, tâm trí lơi lỏng sẽ bị ăn sạch trong nháy mắt.

Không vẽ được thì chết.

Cuộc giết chóc linh hồn.

Nhưng trong cuộc chiến đó, Kei đang dần bại trận.

Kei không phải là Redon mà cậu ngưỡng mộ. Kei chỉ có thể vẽ những gì mắt thấy. Những thứ nhìn thấy mà lại không thấy, cậu không thể vẽ được.

「...Vậy tớ đi đây.」

Lần 『trực ban』 thứ chín.

Kei, với tư cách là một người trong số những người chia nhau đi làm nhiệm vụ với vẻ mặt mệt mỏi, ngay khi buổi họp đầu giờ kết thúc, cậu rời khỏi 『Gian Phòng Không Mở』 ngay lập tức.

Thậm chí còn tỏ ra là một 『trực ban』 ưu tú, bình tĩnh và đầy nhiệt huyết hơn những người khác.

Như một 『trực ban』 nghiêm túc nhưng chưa được đền đáp, đang trăn trở vì công việc bị đình trệ────không để ai nhận ra bên trong mình đã trở thành một cái hố rỗng tuếch đỏ lòm, hôm nay cậu cũng đi lên sân thượng.

「............」

Một cô gái.

Lặng lẽ nhìn theo bóng lưng đó.

7

Kei lại đứng trên sân thượng.

Ôm hai cuốn sổ: một cuốn sổ phác thảo cũ đã xé gần hết giấy, và một cuốn sổ phác thảo tập vẽ phồng to lên vì kẹp thêm những tờ giấy đã xé kia. Đứng trong vùng ánh sáng nơi cửa ra vào, hôm nay cậu không đặt ba lô xuống như mọi khi, chỉ đứng im lặng đối mặt với 『Makkakka-san』.

Gưja.

Bóng người màu đỏ như sương khói vẫn đang vặn vẹo gưja gưja trong bóng tối như mọi khi.

Nó vẫn đứng đó, khiến trái tim người nhìnnổi da gà. Hình dáng biến dạng từng khoảnh khắc, không tài nào bắt được hình ảnh, không thể vẽ được 『thứ đó』. Chìm trong bóng tối nặng nề hư vô, gánh trên lưng cái phông nền đen ngòm khổng lồ ấy, trước cái bóng hình trẻ con chập chờn như hình ảnh bị lỗi, Kei đứng chôn chân trong ánh sáng, một lúc lâu vẫn không lấy bút chì hay cọ vẽ ra.

「............」

Nhìn thế nào, nhìn bao nhiêu lần đi nữa.

Vẫn y nguyên, không đổi, nhưng đồng thời không một khoảnh khắc nào giống nhau, luôn luôn khác biệt.

Mỗi lần viết vào 『Nhật Ký』 bằng lời.

『Điểm thay đổi so với lần trước』 Không có.

Chỉ biết viết thế. Nhưng Kei luôn biết rằng viết thế chắc chắn là sai.

「...Mày, là cái gì vậy hả.」

Cậu lầm bầm.

Bóng người màu đỏ vẫn lắc lư như ngọn nến leo lét.

Tất nhiên không có câu trả lời. Biết rõ là vậy. Chỉ là xác nhận lại thôi. Kei bước một bước về phía trước. Đế giày lạo xạo trên nền bê tông đầy bụi.

Chỉ một bước.

Nhưng đó là một bước mà Kei chưa từng bước tới khi đối mặt với 『Makkakka-san』.

Bước ra khỏi vùng không gian hình bán nguyệt được ánh đèn cửa ra vào chiếu sáng. Rõ ràng là nguy hiểm, đáng sợ, nên trước giờ cậu không làm. Bước vào cùng một không gian với thứ không rõ lai lịch kia là quá nguy hiểm, cậu không thể quyết tâm được.

Nhưng cậu đã quyết định. Giờ cậu sẽ bước vào đó.

Ra khỏi ánh sáng, bước vào chính bóng tối nơi 『Makkakka-san』 đang đứng.

Đứng cùng một chỗ. Tự mình bước vào. 『Makkakka-san』 ở đây chưa từng bước vào chỗ sáng. Nghĩ đến điều đó thì đây rõ ràng là hành động tự sát, nhưng không còn cách nào khác. Cậu nghĩ nếu không làm thế────sẽ không nhìn thấy được.

Kei.

「............」

Đưa hai tay ra trước, dùng ngón cái và ngón trỏ tạo thành khung cửa sổ hình chữ nhật, thu 『Makkakka-san』 vào trong khung đó.

Cuốn sổ phác thảo kẹp bên nách rơi xuống sàn, bung ra vì va chạm và độ dày. Vô số những bức tranh tập vẽ 『Makkakka-san』 kẹp bên trong văng ra lả tả, bay múa trong gió trên sân thượng.

Không thèm liếc nhìn chúng, Kei cứ thế bước tới.

Tiến lại gần. Về phía 『Makkakka-san』. Để lần này, bắt được hình dáng của nó.

Lạo xạo,

Lạo xạo,

Tiếng bước chân hòa lẫn với tiếng thở của chính mình nghe to bất thường.

Mỗi bước tiến lại gần hình dáng 『Makkakka-san』 nằm trong khung hình chữ nhật, cũng là mỗi bước tiến gần đến bức tường bóng tối, khí tức đen ngòm khổng lồ đó trở thành áp lực lạnh lẽo, đè nén lên tâm trí và cơ thể.

「..................!」

Phù... phù..., tiếng thở bị bóp nghẹt vang trong đầu ồn ào khủng khiếp.

Cơ thể, buồng phổi đang sợ hãi. Dù vậy cậu vẫn giữ cái bóng đỏ trong khung hình, tiến lên.

Thu cái đầu của bóng đỏ vào trong khung hình.

Chỉnh bố cục khớp với phần đầu của 『Makkakka-san』 đang vặn vẹo dữ dội, chập chờn.

「...Tớ nhận ra rồi.」

Và trong hơi thở căng thẳng, Kei nói nhỏ, trầm.

「Tớ────vẫn chưa nhìn thấy "Mặt" của mày.」

Chưa nhìn thấy. Thiếu. Thiếu tất cả. Để vẽ thứ đó thành tranh, hình dáng, chiều sâu, đường nét, chất liệu, bóng đổ, mọi thứ đều thiếu.

Không thấy, thiếu, không vẽ được.

Cậu đã trải qua sự dằn vặt như địa ngục. Nhưng trong quá trình đó, cuối cùng cậu cũng nhận ra một điều.

Để vẽ 『Makkakka-san』 này, thứ thiếu nhất là gì.

Đó là "Khuôn mặt".

Cậu nhận ra. Để vẽ "nhân vật" này, thứ thiếu nhất, thứ cần phải nhìn thấy trước tiên, là khuôn mặt.

「...Này.」

Kei hỏi bóng người.

Trong hơi thở bị siết chặt bởi sự căng thẳng. Nhưng cậu không thể không hỏi. Kei đang bị dồn vào đường cùng.

Bị sự tồn tại trước mắt dồn vào đường cùng, đồng thời bị thôi thúc.

Bị dồn ép. Bởi nguy cơ và nỗi sợ. Và bị thôi thúc. Bởi sự kháng cự lại điều phi lý, và lòng tự trọng, sự ám ảnh của một họa sĩ.

Ở đây, có tất cả của Kei.

Bị tất cả thôi thúc, trong hơi thở hổn hển như sắp mất ý thức, cậu vẫn hỏi.

「Mày là cái gì?」

Hỏi.

Và.

「Không────không phải. Là "Ai"?」

Vừa hỏi, vừa bước tới.

Đến gần. Một bước. Rồi lại một bước.

Lạo xạo, lạo xạo,

Đến gần. Nhưng, bóng người màu đỏ trong khung cửa sổ hình vuông, dù cậu có bước tới bao nhiêu, kích thước và bố cục vẫn không thay đổi.

Vặn vẹo gưja gưja, nhòe nhoẹt.

Như ảo ảnh, dù đến gần bao nhiêu khoảng cách cũng không thu hẹp lại.

Đuổi theo nó. Mở to mắt, quên cả chớp mắt, sợ nhất là để mất dấu. Cảm giác như chỉ cần rời mắt một giây là nó sẽ biến mất, cậu bị dự cảm đó thúc đẩy, chỉ nhìn chằm chằm vào nó, đuổi theo nó trong bóng tối.

Chỉ nghe thấy âm thanh của chính mình.

Chỉ có tiếng thở và tiếng bước chân của mình.

Lạo xạo, lạo xạo,

Căng mọi dây thần kinh, mọi giác quan như dây cung kéo căng. Đuổi theo trong bóng tối nơi ánh đèn không còn chiếu tới, chỉ nhìn vào bóng người màu đỏ trong khung hình vuông. Trước mắt hoàn toàn bao trùm bởi bóng đêm, không còn biết vị trí hay khoảng cách nữa. Và rồi, nỗi sợ bóng tối từ bên ngoài tầm nhìn xâm nhập dần vào linh hồn, bắt đầu bào mòn trái tim cậu.

Nhơm nhớp, mồ hôi lạnh túa ra khắp người.

Phổi và tim bị siết chặt, hơi thở ngày càng nông, nhịp tim ngày càng lớn.

Đôi tay tạo khung hình run rẩy, ý chí, đôi chân như muốn rụng rời. Cảm giác như ác mộng khi tiến mãi mà không tiến lên được xâm chiếm, sự nôn nóng và sợ hãi phình to trong lòng.

Trong lúc đó────

「...Ư!」

Lạo xạo,

Bước tới. Tiến lên.

Cậu biết nếu không tiến lên thì sẽ mất trí.

Đuổi theo bóng người màu đỏ. Tóm lấy nó. Nắm bắt hình dáng nó, xác nhận khuôn mặt nó.

Để làm thế phải tiến lên. Chỉ còn cách tiến lên. Tiến vào bóng tối. Đuổi theo. Chỉ nhìn chằm chằm vào trong khung hình, chỉ nhìn vào đó, đôi chân sắp cứng đờ cứ thế tiến về phía trước, phía trước, mải miết không ngừng.

Lạo xạo,

Lạo xạo,

Mắt mở trừng trừng. Hơi thở hổn hển.

Nhìn chằm chằm vào bóng người. Chân chỉ biết bước tới.

Lạo xạo,

Lạo xạo,

Lạo xạo,

Tiếng bước chân. Bóng tối.

Gió. Sự nôn nóng. Sự vội vã. Và bị kéo theo bởi cái ảo ảnh mãi không thu hẹp khoảng cách ấy, bước chân cậu dần dài hơn, nhanh hơn────và trong lúc đó nỗi sợ bóng tối cứ phình to mãi cuối cùng cũng vỡ đê tràn ra khỏi trái tim──────

「...Ư!!」

Cậu định chạy vụt lên.

Đã chạy rồi.

Bước chân đầu tiên ấy, không có sàn nhà.

「!?」

Hụt chân. Không, ngay từ đầu đã không có.

Kei mải nhìn qua khung cửa sổ tạo bằng ngón tay và 『Makkakka-san』 phía trước, lúc này mới nhận ra mình đã bước chân ra khỏi mép sân thượng.

Rơi. Chân. Khỏi sân thượng. Xuống dưới.

Khoảnh khắc đó,

「──────KHÔNG ĐƯỢC!!」

Giọng con gái. Và rơi. Va chạm.

Trời đất quay cuồng. Ngay khoảnh khắc bước chân ra ngoài sân thượng, Kei bị ai đó kéo mạnh cái ba lô trên lưng lại, vừa hụt chân vừa ngã ngửa ra sau, đập mông xuống đất đau điếng.

「Oái!?」

Cơn đau do va đập dữ dội. Ngã. Đồng thời chân bị hất lên không trung. Kei đập mạnh hông xuống nền bê tông, nhưng ngay sau cơn đau, cậu nhận ra nửa thân dưới của mình đã hoàn toàn nằm ngoài mép tòa nhà, đang lơ lửng trong hư không của sân thượng.

「..............................!?」

Máu rút sạch khỏi đầu trong tích tắc.

Chưa hiểu chuyện gì, cậu khua tay loạn xạ theo bản năng, và dồn toàn lực nắm chặt lấy hàng rào tay chạm phải.

Tay bắt đầu run. Cuối cùng cậu cũng hiểu được tình trạng của mình.

Kei đang ở chỗ lỗ hổng hàng rào.

Không biết từ lúc nào, Kei đã định nhảy ra ngoài qua cái lỗ hổng hàng rào mà cậu thấy hôm đầu tiên────và ngay trước khi rơi xuống, cậu bị kéo ba lô lại, thoát chết trong gang tấc, mắc lại ở mép rìa.

Soạt,

Lông tơ toàn thân dựng đứng, ngay sau đó, mồ hôi túa ra như tắm.

Tim đập thình thịch, não, toàn thân và linh hồn gào thét đòi oxy, thở hổn hển.

Vừa thở dốc vừa nhìn lên, ánh mắt chạm nhau. Ở đó là gương mặt của Kiku, người đã vứt cây chổi, dùng đôi tay dán đầy băng cá nhân nắm chặt lấy ba lô của Kei, kéo cậu lại trong đường tơ kẽ tóc, vẻ mặt cũng quyết tử chẳng kém gì Kei.

「..................!!」

「May quá...!!」

Kiku mở to mắt nhìn Kei với vẻ mặt cứng đờ, nhưng khi chạm mắt với Kei, cô bé thở phào giãn cơ mặt, rồi ngồi bệt xuống tại chỗ. Cả hai đều ướt đẫm mồ hôi. Kei dồn sức vào cơ thể vẫn còn run rẩy chưa hoàn toàn tự chủ được, bò lên, kéo cơ thể mình vào vị trí an toàn trên sân thượng.

「C, cảm ơn, cậu cứu tớ rồi...!」

Vẫn chưa hoàn hồn, Kei nói với Kiku.

「Nhưng mà, tại sao...」

「Bạn Ogata bảo tớ để ý quan sát Nimori-kun.」

Kiku trả lời. Giọng run run.

「Rồi thấy cậu lạ lắm... may quá, kịp rồi...」

Thật sự nguy hiểm. Kiku ngồi bệt, không cử động nổi. Kei nằm bò, cũng không nhúc nhích được, hai người cứ thế nằm trên nền bê tông sần sùi, thở dốc trong gió sân thượng một lúc lâu.

「...Chết tiệt.」

Một lúc sau, khi đã bình tĩnh lại đôi chút, Kei chửi thề rồi đứng dậy.

Và với vẻ mặt hầm hầm mím chặt môi, cậu đưa tay ra cho Kiku đang ngồi bệt, nắm lấy bàn tay vẫn còn run của cô bé kéo dậy, rồi nhìn về phía lỗ hổng hàng rào và hư không bên ngoài.

「Kết cục là không nhìn thấy. Chỉ bị lừa thôi à.」

Rồi Kei nói đầy cay cú. Bên ngoài hàng rào không có bóng người nào. Nãy giờ Kei đã nhìn thấy cái gì vậy? 『Makkakka-san』 mà cậu đuổi theo đến tận đây, giờ lại đang đứng giữa bóng tối sân thượng như lúc đầu, tiếp tục vặn vẹo.

「Vẫn, không được sao...」

Kei nhìn 『Makkakka-san』, nghiến răng.

「Không thấy. Không thấy thì... không vẽ được.」

「...Ano.」

Thấy vậy, Kiku đang sợ hãi nhìn 『Makkakka-san』 bên cạnh bỗng nhìn Kei.

「Cùng nhìn qua 『Cửa Sổ Cáo』 thì thấy được... biết đâu, lại thấy được.」

Kiku nói.

「Hả?」

「Lần trước ấy, làm 『Cửa Sổ Cáo』 cùng nhau, Nimori-kun cũng nhìn thấy mà... 『Cửa Sổ Cáo』 nhìn thấu được đồ của thế giới bên kia... không chắc chắn nhìn thấu được đâu nhưng... có thể sẽ thấy.」

Trước sự hỏi lại của Kei, Kiku vừa ấp úng giải thích vừa nắm lấy hai tay Kei, hướng về phía 『Makkakka-san』 đằng kia.

Và rồi,

「Làm cửa sổ đi...」

「Thế này hả?」

Kei dùng ngón tay tạo hình vuông.

Kiku chồng đôi tay dán đầy băng cá nhân của mình lên hình vuông đó.

Và, giống như đã làm nhiều lần trước đây, nhìn xuyên qua hình vuông đó vào 『Makkakka-san』────

Ở đó có Kei.

Chính bản thân Kei, nhuộm máu toàn thân từ đầu đến chân, đang đứng đó và cười.

Trong tích tắc, cậu hiểu tất cả.

Cái 『Makkakka-san』 này rốt cuộc là cái gì, Kei đã hiểu hết.

「..............................!!」

Kei cứng người.

Từ từ gỡ bỏ 『Cửa Sổ Cáo』.

Và rồi, không thèm để ý đến Kiku đang lo lắng nhìn vẻ mặt bất thường của mình, cậu nhìn thẳng vào 『Makkakka-san』, lấy con dao bay từ túi áo hoodie ra────

Và cắm phập vào lòng bàn tay mình.

Híc, tiếng nín thở.

Và rồi tiếng hét vang lên trong bóng tối sân thượng.

........................

..................

「Ra là vậy, ý là 『Doppelgänger』 (Song Trùng) sao.」

『Tarou-san』 thốt lên một tiếng "Hề", giọng điệu chẳng rõ là mỉa mai hay thán phục.

「Nhìn thấy bản sao của mình thì chết, đó là 『Doppelgänger』. Nhìn thấy thì chết, đó là 『Kẻ Đỏ Rực』. Quả thực kết quả giống nhau. Nếu vậy thì giả sử 『Kẻ Đỏ Rực』 chính là 『Doppelgänger』, cũng chẳng có gì lạ. Ra là thế.」

Vừa nói, 『Tarou-san』 vừa nhìn vào cuốn 『Nhật ký』 của Kei. Cùng với đó là bức tranh vẽ sân thượng trường học 『Sau Giờ Học』 trên cuốn sổ phác thảo, thứ mà trước đó cậu ta từng thấy khi còn dở dang.

Giữa bức tranh từng chưa hoàn thiện, giờ đây 『Kẻ Đỏ Rực』 đã được vẽ vào.

Ở đó là hình dáng của chính Nimori Kei, nhuộm máu đỏ lòm từ đầu đến chân như thể vừa đi dưới một cơn mưa máu.

Kei trong tranh đang cầm một con dao bay (palette knife).

Và, hai tay cậu ta nắm chặt con dao bay ấy, nâng niu trước ngực như dâng lên một vật thiêng. Với một nụ cười dị hợm, dường như được tạo nên bởi những cảm xúc hỗn độn nhầy nhụa không thể gọi tên, Kei trong tranh đang cắm phập mũi dao vào cổ họng mình.

「............」

Kei đứng trong 『Gian Phòng Không Mở』, lặng lẽ nghe lời bình phẩm.

Bàn tay trái của cậu được quấn băng y tế. Trong lòng bàn tay có lót gạc.

Đó là đồ sơ cứu mà Sei đã mang vào 『Sau Giờ Học』 để phòng hờ. Vết thương do Kei tự đâm dao bay vào đã được xử lý tạm thời.

Máu chảy ra từ tay trái của Kei lúc đó.

Đó không phải là hành vi tự hại. Ít nhất đối với Kei thì không.

Đó là việc trích xuất họa cụ. Thứ họa cụ không thể thiếu để hoàn thiện bức tranh này. Nó đã được tô vào bức tranh mà 『Tarou-san』 đang xem, đóng vai trò là máu, là màu vẽ tuôn ra từ con dao bay cắm trên cổ Kei ở giữa bức tranh.

Kei đã hiểu ra tất cả.

Khoảnh khắc cậu biết gương mặt của 『Kẻ Đỏ Rực』 là chính mình, tức là khoảnh khắc nhận ra kẻ định giết mình chính là bản thân mình, cậu đã hiểu.

Đúng là như vậy. Kei, trong thâm tâm, lúc nào cũng nghĩ đến cái chết.

Trước đây nó chưa thành hình rõ ràng, nhưng giờ cậu đã tự nhận thức được. Kei luôn thầm nghĩ, giá như không có mình, có lẽ mẹ đã có thể sống hạnh phúc hơn.

Mẹ ly hôn là tại mình.

Tại mình. Suy nghĩ đó cứ âm ỉ cháy dưới tầng ý thức.

Giá mà mày không sinh ra thì tốt. Đó cũng là lời người cha đã vài lần ném vào mặt Kei.

Giá mà mày không sinh ra thì tốt biết mấy, ông ta đã nói thế. Chính vì thế Kei mới phủ nhận, mới nén chặt nó xuống đáy lòng, nhưng nó thực sự đã trở thành một lời nguyền, làm thối rữa gốc rễ tâm hồn Kei từ trong vô thức.

『Kẻ Đỏ Rực』 kia, chính là hình dáng của Kei đã lựa chọn cái chết.

Vì thế bóng ma của cái chết mới hiện ra ở những nơi Kei vô thức nghĩ đến cái chết.

Nơi có thể chết. Khoảng trống khiến người ta nghĩ đến cái chết.

Và────nơi có mẹ. Việc 『Kẻ Đỏ Rực』 - thứ nhìn thấy là chết - xuất hiện ở những nơi đó là điều đương nhiên.

Cậu đã hiểu. Đã hiểu, và đã vẽ.

Khoảnh khắc vẽ xong bức tranh, hình dáng 『Kẻ Đỏ Rực』 đứng trên sân thượng đã tan biến.

Nhưng, Kei vẫn đang ở 『Sau Giờ Học』. Và từ sân thượng, khí tức của 『Kẻ Đỏ Rực』 vẫn chưa biến mất hẳn.

Vẫn còn thiếu một chút.

Chỉ một chút nữa thôi. Nhưng cậu có dự cảm. Cái "một chút" đó sẽ không bao giờ được lấp đầy.

Không, nói "không bao giờ" thì có lẽ hơi quá. Nhưng chắc chắn, cái "một chút" đó sẽ bám theo Kei suốt cuộc đời, hoặc cần một khoảng thời gian khổng lồ mới có thể lấp đầy.

Và rồi, khi có chuyện gì xảy ra với Kei, 『Kẻ Đỏ Rực』 sẽ lại xuất hiện.

Nó sẽ dụ dỗ Kei.

Đến nơi đó.

Đến sân thượng có hàng rào bị rách toạc.

「............」

Mặc kệ nội tâm của Kei, trong 『Gian Phòng Không Mở』, bầu không khí pha trộn giữa sự nhẹ nhõm và ghen tị lan tỏa, chào đón tin vui đầu tiên kể từ khi cái hội 『trực ban』 này bắt đầu.

「Theo sách vở thì nghe đâu ở Đài Loan, tử linh mặc áo đỏ đặc biệt nguy hiểm đấy.」

Chẳng ngờ 『Tarou-san』 cũng có vẻ cao hứng đôi chút, vừa vung vẩy cây bút trong không trung vừa quay sang Kei khoe kiến thức.

「Có một loại gọi là 『Ế Quỷ』 (Yi Gui - Ma treo cổ) chuyên khiến người ta tự sát lần lượt, loại này cực kỳ nguy hiểm và đáng sợ, và nghe nói nó cũng là màu "Đỏ". Biết đâu chừng 『Kẻ Đỏ Rực』 cũng có nguồn gốc từ những thứ đại loại thế không chừng.」

Nói rồi, cậu ta ghi chép gì đó vào sổ, sau đó dùng đôi tay quy củ đóng cuốn sổ phác thảo của Kei lại, đưa cho Sei đang đứng gần đó cùng với cuốn sổ ghi chép.

Sei nhận lấy, mỉm cười với Kei một cái.

Rồi như đã hiểu ý mà không cần chỉ thị, cậu phân loại sổ ghi chép và sổ phác thảo, cất gọn vào một góc kệ.

「Không ngờ 『Điều Bí Ẩn Vô Danh』 lại lắng xuống nhanh đến thế...」

『Tarou-san』 nói với vẻ thấm thía.

「Trước giờ chưa thấy bao giờ. Có khi là kỳ tích đấy. Tôi cũng lờ mờ cảm thấy thế rồi, nhưng quả nhiên vẽ giỏi đến mức độ này thì sẽ tạo ra lợi thế khủng khiếp về mặt thông tin ghi chép nhỉ. Ghen tị thật đấy.」

Ghen tị. Mọi người nhìn Kei.

Là hy vọng, và là ghen tị. Hy vọng rằng cái 『công việc của trực ban』 dị thường này cũng có thể đem lại kết quả, và sự ghen tị dành cho Kei, người có lẽ sẽ là người đầu tiên thoát khỏi đây nhờ kết quả đó. Một bầu không khí tranh tối tranh sáng, nhưng dù sao cũng là bầu không khí tích cực, tươi sáng nhất kể từ khi cái hội 『trực ban』 này bắt đầu.

Sei chen ngang vào bầu không khí đó.

「Không chỉ toàn chuyện tốt đâu. Suýt soát lắm đấy ạ. Kei à.」

Cậu nói với vẻ khó xử, như để cảnh tỉnh.

「Để vẽ 『Điều Bí Ẩn Vô Danh』 thành tranh, cậu đã bị cuốn vào quá nhanh, bị xâm thực với tốc độ khủng khiếp đấy thấy không. Tớ cũng lo lắng đứng nhìn, nhưng mấy cái lo lắng theo kiểu thông thường còn chẳng đuổi kịp tốc độ cậu bị nó nuốt chửng. Nếu bạn Doujima không nhận ra thì Kei, cậu chết chắc rồi.」

「............」

Mọi người đang nhìn Kei với vẻ mặt hơi sượng sùng, nhưng 『Tarou-san』 thì vòng tay ra sau đầu, ngả người ra lưng ghế nói:

「Kết quả tốt là được chứ gì.」

「Thầy à...」

Sei nhăn mặt.

「Kết quả tốt là được rồi.」

『Tarou-san』 nhắc lại lần nữa, rồi quay lại nhìn Kei.

「Này, biết không? Những kẻ có năng lực như cậu và tôi ấy, thường hay bị vận mệnh chơi khăm lắm.」

Lâu lắm rồi mới thấy mặt 『Tarou-san』.

「Liệu mà cẩn thận, đừng để trở thành như tôi đấy nhé.」

Bốp, cậu ta vỗ tay vào đầu gối.

Lần đầu tiên Kei thấy 『Tarou-san』 cười.

Ngày hôm đó, một tia hy vọng nhỏ nhoi đã được mang đến cho 『Trực Ban Sau Giờ Học』.

Hy vọng rằng cái 『Cõi Sau Giờ Học』 này không phải là địa ngục vô phương cứu chữa với bất kỳ ai.

Mọi người đã biết rằng cũng có con đường sống.

Và rồi, ngay trong ngày hôm đó.

Mikami Maaya, đã chết.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!