Tập 01

Mở đầu

Mở đầu

Thoạt nhìn, cậu ta chỉ là một học sinh trung học chẳng có gì khác thường.Bộ đồng phục học sinh cổ đứng đen tuyền. Dáng người tầm thước, hơi thấp. Cậu ngồi vào chỗ trong lớp học tĩnh mịch, giữa những thiếu niên thiếu nữ vận cùng một kiểu trang phục, cứ như thể để chôn vùi cá tính của mình vào đám đông, cậu lặng lẽ tiếp thu bài giảng môn Toán.

Chẳng có đặc điểm nào đáng gọi là đặc điểm. Kiểu tóc, đồng phục, bút viết trên bàn, hay chiếc cặp treo bên hông bàn, không thứ nào khẳng định cá tính của cậu. Cậu cũng chẳng đeo món phụ kiện nào. Chỉ là nếu nhìn thật kỹ, có duy nhất một điểm kỳ dị: móng tay ngón áp út bên bàn tay trái đặt trên mặt bàn của cậu được cắt tỉa sắc lẹm, nhọn hoắt tựa như mũi kiếm.

Cậu ngoan ngoãn kết thúc giờ học, trải qua giờ nghỉ giải lao mà chẳng nói chuyện với ai trong lớp quá mức cần thiết, rồi lại lẳng lặng học tiết tiếp theo.

Nghiêm túc────ngoại trừ việc những hình vẽ nguệch ngoạc trong vở nhiều đến lạ, và chúng lại đẹp đến lạ────cậu giữ một thái độ nghiêm túc tột độ, hay đúng hơn là một thái độ có phần máy móc, thậm chí là hư vô, cứ thế thản nhiên tiêu hóa thời khóa biểu và kết thúc buổi học trong ngày.

Đến giờ tan trường. Ở trường không có bạn thân. Cũng chẳng tham gia câu lạc bộ nào.

Nên cứ hết giờ là cậu về nhà ngay. Một kiểu người điển hình: không phản kháng, nhưng cũng chẳng tìm thấy chút giá trị nào trong đời sống học đường.

Đường về. Cậu chẳng ghé vào đâu cả.

Cứ thế đi một mạch về nhà. Cậu trai không tìm thấy giá trị nơi trường học ấy, bên ngoài cánh cổng trường, cũng chẳng có điều gì khiến cậu trông mong.

Mỗi ngày, tan học là cậu trở về khu chung cư nhà mình, trời tối, trời sáng, rồi lại đến trường. Rồi lại nghiêm túc tiêu hóa thời khóa biểu và trở về. Từ khi lên trung học, suốt hơn một năm qua, cậu cứ lặp đi lặp lại cái chu trình sinh hoạt khô khốc, vô vị như một cỗ máy chạy trên đường ray.

Hôm nay cũng vậy, cậu đi một mạch về nhà.

Vô cảm trước mọi thứ xung quanh────như thể đã chán ngấy thế giới này, cậu chẳng buồn biểu lộ chút hứng thú nào.

Chỉ là, giữa đường về ấy, duy nhất một lần, cậu dừng bước.

Đó là khi cậu đi ngang qua trường tiểu học cũ nằm trong khu dân cư, nơi cậu từng tốt nghiệp. Cậu đứng lại bên lề đường, đăm đắm nhìn vào cổng chính một lúc lâu.

「...」

Rồi, cậu từ từ đặt cặp xuống chân.

Hai tay vươn ra phía trước────

Ngón trỏ và ngón cái tạo thành một khung hình chữ nhật,

Thu trọn khung cảnh cổng chính và ngôi trường tiểu học vào trong cái khung đó.

Như một nhiếp ảnh gia đang lấy bố cục. Hay một họa sĩ.

Cậu cứ thế ngắm nhìn cổng trường tiểu học một lúc, và rồi, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, trên gương mặt vốn vô cảm của cậu chợt thoáng qua một cảm xúc mãnh liệt.

「...」

Hai tay hạ xuống. Khi ấy, biểu cảm của cậu đã trở lại vẻ vô cảm ban đầu.

Cậu nhặt chiếc cặp dưới chân lên, dời mắt khỏi ngôi trường và quay người bước đi.

Lại tiếp tục đường về, không ngoảnh đầu lại nữa, đi thẳng về nhà.

Một ngày kết thúc như thế. Hôm qua cũng vậy. Hôm kia cũng vậy. Trước đó nữa cũng vậy. Trước đó nữa cũng thế.

Hôm nay, lẽ ra cũng phải như vậy.

Nhưng ngày hôm nay────đã khác với mọi khi.

「Này anh.」

Bất chợt, lạch cạch, tiếng móc khóa kim loại của chiếc cặp Randoseru vang lên.

Và một giọng nói gọi giật lại. Một cậu học sinh tiểu học xuất hiện từ con hẻm, cất tiếng gọi cậu.

Là một bé trai. Có lẽ thuộc khối lớp lớn. Ngoài chiếc cặp Randoseru màu đen đã sờn cũ trên lưng, thằng bé còn xách một chiếc túi có vẻ nặng trĩu bên tay, lấp ló ở miệng túi là những dụng cụ vẽ màu nước nhồi nhét bên trong.

「Anh cũng... vẽ tranh ạ?」

Thằng bé hỏi tấm lưng của thiếu niên đang đứng sững lại.

「Em cũng, cái đó, lúc nãy ấy.」

Nói rồi, thằng bé đặt túi xuống đường, dùng ngón tay của hai bàn tay tạo thành hình chữ nhật giơ lên. Giống hệt như thiếu niên vừa làm ban nãy.

「...」

Thiếu niên không đáp, chỉ liếc mắt nhìn sang.

Bị người đàn anh cấp hai im lặng nhìn chằm chằm, cậu bé tiểu học nhỏ thó tỏ vẻ hơi bị áp đảo, nhưng rồi thằng bé siết chặt cơ mặt như vừa hạ quyết tâm, xòe bàn tay trái ra, chìa thẳng về phía thiếu niên cho cậu thấy.

「Em nghe nói có một cựu 『trực ban』 vẫn sẵn sàng hợp tác.」

Rồi thằng bé hỏi.

「Người đó, là anh phải không?」

Móng tay ngón áp út bên bàn tay trái của thằng bé, được cắt tỉa thành hình dạng nhọn hoắt tựa như mũi kiếm.

「...」

Thiếu niên chậm rãi quay người đối diện với thằng bé.

Cậu đăm chiêu nhìn thằng bé một cách nặng nề, rồi sau một thoáng ngập ngừng, cậu mở miệng.

「Ra là vậy. Vậy ra, em là người của hiện tại────」

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!