Chương 37: Quái vật bò!
Nhưng tại sao lại vào ban ngày?!
Sống lưng lạnh toát.
Không kịp suy nghĩ, Sở Quang đột ngột nâng súng lên, bóp cò đồng thời gằn giọng quát.
"Tản ra!"
Đùng——!
Họng súng phun lửa.
Tuy nhiên, do khoảng cách quá xa, viên đạn không trúng mục tiêu, chỉ để lại một lỗ đạn sâu hoắm trên bức tường phía sau quái vật bò.
Bị những mảnh đá và mảnh đạn văng ra kích động, quái vật bò cắn đứt xương đùi đang ngậm trong miệng, phát ra tiếng gầm thê lương từ cái miệng đẫm máu.
"Gào!"
Các người chơi đều bị khí thế này dọa cho ngây người, đứng cạnh xe đẩy không nhúc nhích, hai chân cứ như bị dính chặt xuống đất.
Vãi chưởng!
Thứ quái quỷ này còn kinh khủng hơn bọn Quỷ cướp nhiều!
"Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa đây! Tản ra khỏi xe đẩy ngay!" Sở Quang vừa gầm lên, tay vẫn không ngừng nghỉ, nhanh chóng kéo chốt nạp đạn tiếp tục bắn, lại liên tiếp bắn ra mấy phát đạn.
Nhờ kinh nghiệm tích lũy qua những ngày săn bắn, tuy không biến cậu thành xạ thủ bách phát bách trúng, nhưng ít nhất cũng giúp thao tác thay đạn của cậu trôi chảy hơn nhiều so với lúc mới chạm vào súng.
Bốn cánh tay của quái vật bò vung vẩy nhanh chóng, thân hình thoắt cái đã vụt qua, chui vào ô cửa sổ bên cạnh.
Lúc này, hai người chơi cuối cùng cũng phản ứng lại, vội vàng nâng súng lên, căng thẳng nhắm bắn.
"Quản lý đại nhân, chúng tôi không đi đâu cả!"
"Đúng, đúng vậy! Sẽ tử chiến bảo vệ——"
"Tôi bảo các cậu cút ra khỏi đống lương thực ngay!"
Nhìn thấy hai tên ngốc còn lắp bắp đọc thoại kia, Sở Quang chỉ muốn đá cho mỗi tên một cái vào mông.
Tuy nhiên, rõ ràng bây giờ không phải là lúc để làm vậy.
Cậu có thể cảm nhận được nguy hiểm đang đến rất nhanh.
Quái vật bò khác với Kẻ gặm nhấm.
Mặc dù cả hai đều là sản phẩm của nấm biến dị xâm thực, nhưng Kẻ gặm nhấm rõ ràng giống như xác sống không có ý thức, chỉ giữ lại bản năng ăn uống, sợ ánh sáng mặt trời, sức chiến đấu thậm chí còn không bằng linh cẩu biến dị.
Nhưng Quái vật bò thì khác, thứ này gần như không khác gì sinh vật "sống", chúng không săn mồi dựa vào bản năng mà dựa vào trí óc.
Chúng không chỉ suy nghĩ chiến thuật mà còn truy đuổi mục tiêu đã mất hút khỏi tầm mắt, ánh sáng mặt trời sẽ khiến chúng sợ hãi nhưng không thể hạn chế hành động của chúng.
Rốt cuộc là tên ngốc nào đã chọc giận thứ này ra vậy!
Một giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên trán Sở Quang, tầm mắt cậu lướt nhanh trên những tòa nhà bê tông dọc phố, dây thần kinh căng thẳng đến cực điểm.
Bên trái?
Hay bên phải——
Khoé mắt lướt qua một bóng đen, Sở Quang đột ngột xoay nòng súng, chĩa về phía tầng hai của cửa hàng dọc phố bên phải.
Gần như cùng lúc đó, con quái vật bò đáng ghét kia vung vẩy bốn cánh tay, hung hãn lao về phía cậu.
Đùng——!
Ngón trỏ đặt trên cò súng tự động bóp.
Trong khoảnh khắc điện quang hoả thạch, viên đạn này may mắn bắn trúng vai của con quái vật bò.
Máu đen văng tung tóe.
Quái vật bò phát ra tiếng kêu đau đớn, lăn lộn ngã xuống đất.
Mặc dù chậm mất nửa nhịp, nhưng hai người chơi cuối cùng cũng phản ứng lại, vội vàng nâng súng trường ống sắt 5mm trên tay lên nổ súng.
Tuy nhiên, vì cả hai khẩu súng đều là hàng kém chất lượng không có rãnh xoắn, cộng thêm cả hai người đều không có kinh nghiệm bắn súng, nên hai tiếng súng "đùng đùng" vang lên cũng chỉ là bắn cho vui.
Chẳng chạm được sợi lông nào.
Vết thương ở vai không khiến quái vật bò dừng lại, ngược lại còn khơi dậy máu chiến của nó, chỉ thấy nó lộn một vòng điều chỉnh lại dáng người, bất chấp tất cả lao về phía mục tiêu mà nó cho là nguy hiểm nhất.
Cái chết đến như gió.
Sở Quang vừa hoàn thành việc thay đạn, gần như theo bản năng đã buông khẩu súng trường ống sắt trên tay, rút cây gậy thép cậu cắm sau lưng làm giáo, chắn ngang người, đỡ lấy cái miệng khổng lồ đang há to cắn về phía mình.
Gậy thép phát ra tiếng kẽo kẹt chịu không nổi sức nặng, Sở Quang nghiến chặt răng, từng thớ cơ trên cơ thể căng cứng đến cực hạn.
Tuy nhiên, 9 điểm sức mạnh có thể phi thường đối với người thường, nhưng trước một dị chủng như quái vật bò thì vẫn kém một bậc.
Ngay cả khi Sở Quang đã dùng hết sức lực, cậu vẫn cảm thấy đôi chân dần mất kiểm soát mặt đất, bị dị chủng bò sát đất dùng sức mạnh đẩy lùi lại, va mạnh vào chiếc xe buýt đang bị hỏng ở giữa đường.
Bịch——!
Vỏ xe đã hoàn toàn rỉ sét bị va chạm nứt ra lõm vào, Sở Quang cảm thấy sau lưng mình mất hết cảm giác trong chốc lát.
Tuy nhiên, cũng chính vì thế, mối đe dọa từ cái chết đã đốt cháy bản năng sinh tồn của cậu.
"Khốn kiếp!"
Đôi mắt dần nổi đầy tơ máu, trừng trừng nhìn những chiếc răng nanh đang dần tiến gần.
Sở Quang đột nhiên cảm thấy một luồng sức mạnh đang không ngừng trào ra từ những mạch máu căng phồng của mình, vậy mà lại có thể cưỡng ép dừng cái miệng lớn đang áp sát mình, thậm chí còn lùi lại một chút.
Có lẽ là ngửi thấy một chút nguy hiểm từ con mồi trước mắt, quái vật bò đột ngột giơ hai cánh tay trước lên, định túm lấy vai con mồi, xé xác cậu thành từng mảnh!
Nhưng ngay trong khoảnh khắc điện quang hoả thạch này, hai tiếng súng "đùng đùng" tiếp tục vang lên. Một viên bắn vào chiếc xe buýt, viên còn lại bắn vào xương bả vai của quái vật bò.
"Gào——!"
Con quái vật bò trúng đạn ở lưng, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Những chiếc răng nanh đang cắn chặt cây gậy thép theo bản năng nới lỏng, đầu nó đột ngột ngửa ra sau, nhất thời mất thăng bằng, cũng mất kiểm soát con mồi.
"A a a! Chết đi!"
Vứt khẩu súng trên tay, Phương Trường một tay nhặt khẩu súng trường ống sắt 9mm mà Sở Quang đã vứt trước đó, hú hét lao lên xung phong.
Bắn dở à?
Vậy thì áp sát mà bắn!
Đùng——!
Cò súng bóp, lửa bắn ra, máu đen nổ tung trên lưng con quái vật bò.
Viên đạn này vẫn chưa đủ chí mạng, nhưng đã đủ rồi.
Sở Quang nắm lấy cơ hội, giơ cây gậy thép đã hoàn toàn cong thành hình chữ V trong tay, đâm mạnh đầu nhọn vào cổ con quái vật bò.
Một nhát.
Hai nhát.
Ba nhát!
Sau đó, cậu dùng toàn bộ sức lực xoay mạnh.
Máu đen phun trào như vòi nước bị vặn mở, bắn thẳng lên trời, làm Sở Quang ướt đẫm cả người.
Quái vật bò phát ra tiếng rít khô khốc, vung vẩy tay chân loạn xạ, giãy giụa lùi về phía sau, cuối cùng với tư thế méo mó ngã mạnh xuống đất, co giật mấy cái rồi bất động.
Sở Quang dựa vào xe buýt thở hổn hển, nâng cánh tay lau vết máu đen trên mặt, nhổ một bãi nước bọt xuống đất.
"Cảm ơn."
Nhìn Quản lý toàn thân đẫm máu, hai người chơi vô cùng kinh hãi.
Mạnh quá!
Nếu đổi lại là họ, đừng nói là đánh huề với con quái vật bò này, e rằng ngay cả một hiệp cũng không trụ nổi, đã tan xác rồi.
"Không có gì... để tôi đỡ ngài dậy."
Phương Trường là người tỉnh lại đầu tiên.
Thấy cốt truyện có vẻ đã kết thúc, cậu ta lập tức tiến lên định đỡ Quản lý dậy, nhưng thấy Quản lý giơ tay ngăn lại.
"Không cần, tôi nghỉ một lát..."
Sở Quang thở hổn hển nhìn cánh tay gân xanh nổi lên của mình, như thể nhìn thấy mạch máu đang đập dưới cơ bắp.
Đây có phải là tiềm năng ẩn chứa trong trình tự gen không...
Lúc nãy bị dồn vào đường cùng, cậu cảm thấy một luồng sức mạnh vô tận tuôn ra từ hai cánh tay, vậy mà lại có thể đấu ngang sức với quái vật bò.
Thật khó để diễn tả cảm giác vừa rồi.
Khẽ siết chặt đôi bàn tay mỏi nhừ, Sở Quang quyết định sau khi về sẽ đi kiểm tra sức khỏe.
Cậu muốn biết cơ thể mình đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này, Dạ Thập đang vác súng cũng đi tới.
"Quản lý đại nhân, hay chúng ta vào cửa hàng bên cạnh nghỉ một lát? Trên phố quá trống trải, tôi lo sẽ có nguy hiểm..."
"Đúng vậy, vừa rồi có nhiều tiếng súng như vậy, nếu có người ở gần chắc chắn đã nghe thấy rồi." Phương Trường cũng phụ họa theo.
Thực ra Sở Quang muốn nói, bất kỳ người sống sót nào nghe thấy tiếng gầm của quái vật bò đều sẽ trốn thật xa, không dám nhìn sang đây một cái.
Nhưng lúc này toàn thân cậu đau nhức như hỏng, quả thực cần phải nghỉ ngơi.
"Cũng được... Phương Trường, cậu đỡ tôi vào nhà hàng đối diện đường. Dạ Thập, cậu kéo xe đẩy của chúng ta đến cửa."
Dạ Thập gật đầu mạnh.
"Vâng ạ! Đúng rồi, xác con quái vật bò kia có cần thu hồi không?"
Sở Quang lắc đầu.
"Không cần."
"Thịt nó không ăn được."
Hệ thống thần kinh của quái vật bò đã hoàn toàn bị nấm biến dị xâm thực, từng tế bào đều chứa chất độc thần kinh gây chết người.
Nói đúng ra, máu đen dính trên người cậu cũng có độc, nhưng nói về độc tính mà bỏ qua liều lượng thì đều là trò lừa bịp, chỉ cần không cố tình hút vài ngụm thì về cơ bản cũng sẽ không sao.
Huống chi cậu có 7 điểm thể chất, khả năng hồi phục, kháng trạng thái dị thường và miễn dịch cơ bản là 140% so với nam giới trưởng thành bình thường, bản thân cũng không dễ bị nhiễm độc.
Nhân tiện, không biết con quái vật bò này có được coi là động vật có vú không, có thể cho vào máy chiết xuất vật chất hoạt tính để tái chế không.
Nếu có thể sửa được máy phát điện, thì có thể thử một lần.
Chỉ là...
Nhìn chiếc xe đẩy đầy ắp lương thực, Sở Quang thầm thở dài trong lòng.
Đáng tiếc.
Không còn tải trọng nữa rồi.
Không lẽ lại chất xác của tên đó lên trên đống lương thực sắp ăn...
...
Dạ Thập chạy nhanh về phía chiếc xe đẩy.
Sở Quang một tay khoác lên vai Phương Trường, tập tễnh bước về phía nhà hàng ở góc phố đối diện.
Tuy nhiên, khi hai người đi qua cánh cửa mở rộng của cửa hàng, đang định tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát thì đột nhiên chú ý thấy có một người đang dựa vào quầy bar của nhà hàng.
Đó là một người phụ nữ tóc đỏ.
Khuôn mặt đầy vẻ anh khí vì mất máu mà trắng bệch, lông mày mảnh mai nhíu chặt, trên trán có thể thấy những hạt mồ hôi to bằng hạt đậu.
Điều đáng sợ là bên dưới—cô ta đã mất đi toàn bộ phần dưới đầu gối chân phải, vết thương chỉ được băng bó tạm bợ bằng một nửa tay áo và băng gạc bị xé ra.
Trời ạ.
Thì ra là cô ta đã gây ra thù hận này.
Nhưng mà chưa ngất đi, cũng thật là một kẻ gan dạ.
Sở Quang lúc này cuối cùng cũng hiểu ra, chiếc chân người mà con quái vật bò ngậm trong miệng vừa rồi, rốt cuộc là từ đâu ra.
"NPC mới!"
Phương Trường còn đang ngạc nhiên, Sở Quang đã đoạt lấy khẩu súng trường của mình từ tay cậu ta, không chút do dự nhắm vào người phụ nữ đang nằm trên mặt đất.
"Tốt nhất cô nên thành thật một chút... vết thương của tôi dù sao cũng nhẹ hơn cô."
Tay người phụ nữ đã chạm vào khẩu súng lục trên mặt đất.
Nhìn thấy họng súng đen ngòm đã chĩa vào mình, cô ta cam chịu bĩu môi, đẩy khẩu súng lục đến chân Sở Quang, rồi nhắm mắt lại.
"Cô ta là kẻ thù à?"
Chú ý đến hành động của Quản lý, Phương Trường căng thẳng hỏi lại cậu về thân phận của đối phương, nhưng trong mắt Sở Quang, việc hỏi câu hỏi này ở vùng đất hoang vốn đã rất ngốc.
"Không biết."
Cũng không quan trọng.
Đưa ra một câu trả lời mơ hồ, Sở Quang ra hiệu cho cậu ta đỡ mình ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, sau đó "cạch" một tiếng kéo chốt lên đạn, đặt khẩu súng trường xuống bàn.
Nghe thấy tiếng lên đạn, lông mày người phụ nữ lập tức co giật, trong đôi mắt nhắm nghiền tràn đầy hối hận.
Ai mà ngờ được cái quái quỷ này.
Khẩu súng trong tay hắn ta vậy mà lại chưa lên đạn...
Mặc dù toàn thân đau nhức dữ dội, nhưng Sở Quang vẫn nặn ra một vẻ mặt vui vẻ.
"Chúng ta có thể nói chuyện rồi."
Người phụ nữ cố gắng giữ bình tĩnh, biểu cảm ôn hòa nói.
"Cậu muốn biết gì?"
Sở Quang cũng không vòng vo, tự giới thiệu bản thân rồi đi thẳng vào vấn đề.
"Sở Quang, tên cô là gì?"
"Hạ Diêm."
"Cô là ai?"
"Lính đánh thuê của Thành phố Cự Thạch."
"Đồng đội đâu, chỉ có mình cô thôi sao?"
"Chết hết rồi."
"Ồ... chết mấy người?"
Khóe miệng Hạ Diêm giật giật, nghiến răng nói.
"Ba người... ngoài tôi ra, tất cả đều chết hết."
Sở Quang gật đầu, nhìn Dạ Thập đang kéo xe đẩy từ bên ngoài đi vào, nói bằng tiếng phổ thông.
"Đồ cứ để ở cửa, đừng kéo vào, cậu đi quanh đây tìm xem có ai mặc đồ giống cô gái dưới đất này không... xác chết ấy."
"Nếu tìm thấy, thì mang trang bị trên người họ về."
Dạ Thập ngơ ngác nhìn người phụ nữ đang ngồi sụm xuống trước quầy bar, không biết NPC này từ đâu chui ra.
Chết tiệt!
Lại bỏ lỡ cốt truyện à?
Nhìn chằm chằm vào người đàn ông quay lưng rời đi, ánh mắt Hạ Diêm khẽ lấp lánh, cô ta vừa không hiểu thứ ngôn ngữ quái lạ mà Sở Quang nói, vừa không rõ người này đi làm gì.
"Đúng rồi, suýt nữa quên hỏi cô, con quái vật bò kia là sao vậy?" Sở Quang nhìn Hạ Diêm đang mở mắt, rồi hỏi tiếp, "Các cô đã chọc vào nó thế nào?"
"Là nó đã nhắm vào chúng tôi," Hạ Diêm cũng không che giấu, thành thật nói, "Lúc đó chúng tôi đang tìm lối vào Hầm trú ẩn số 117, kết quả là gặp phải nó... Nó đã đuổi theo từ tàu điện ngầm ra, chúng tôi gần như bị tiêu diệt toàn bộ."
Quái vật bò thực sự rất khó đối phó, đặc biệt là ở địa hình chật hẹp, ngay cả những cựu binh dày dạn kinh nghiệm cũng cảm thấy khó khăn.
Sở Quang cũng là lần đầu tiên chạm trán thứ này, trước đây chỉ nghe Lão Sát Lợi ở Phố Bối Đặc nói, gặp quái vật bốn tay thì phải chạy ngay, chạy càng xa càng tốt.
Bây giờ nghĩ lại, may mà không nghe lời lão già đó.
Thứ quái quỷ này làm sao mà chạy thoát được!
"Lối vào Hầm trú ẩn 117? Đó là gì?" Sở Quang tò mò hỏi.
"Không biết, chúng tôi chỉ biết vị trí đại khái của nó là gần trạm New World Department Store, tuyến số 7, vùng ngoại ô phía bắc Thành phố Thanh Tuyền, bên trong có thứ mà chủ thuê của chúng tôi muốn."
Sở Quang gật đầu.
Cậu không quá bận tâm đến việc lời nói của cô ta là thật hay giả, và cũng không hề quan tâm. Hầm trú ẩn số 117 có thể có một vài thứ tốt, nhưng không đáng để cậu mạo hiểm.
Hãy nhìn bộ dạng thảm hại của cô ta mà xem.
Ngay cả một người chuyên nghiệp cũng bị đánh thành ra thế này, không chừng ở đó còn có nguy hiểm gì đang chờ đợi.
Bây giờ việc cấp bách là phát triển tiền đồn lớn mạnh, Sở Quang không có ý định gây thêm chuyện. Đợi sau này thực lực hùng mạnh rồi, trực tiếp biến nó thành một phó bản để người chơi nghiên cứu, chẳng phải thơm hơn sao?
Cần gì phải tự mình đi mạo hiểm.
Thấy Sở Quang có vẻ không mấy hứng thú, Hạ Diêm thăm dò hỏi.
"Cậu không hứng thú à?"
"Tại sao tôi phải hứng thú."
"Tôi nghe nói bên trong có một bộ giáp động lực."
"Ồ, các cô đã nhìn thấy? Ảnh đâu, tôi xem."
"...Không có."
Sở Quang khẽ cười.
"Vậy thì khi nào cô có rồi hãy nói chuyện này với tôi."
Đối với cậu, trò chuyện với cô ta cũng chỉ là giết thời gian, lát nữa Dạ Thập loot đồ xong quay về, cậu đoán mình cũng đã nghỉ ngơi gần đủ rồi.
Khẩu súng lục trên mặt đất cậu sẽ để lại cho cô ta.
Còn việc có sống sót được hay không, thì chẳng liên quan gì đến cậu.
"Tiện thể hỏi luôn, tóc cô là nhuộm hay bẩm sinh?"
Hạ Diêm sững người.
Chủ đề này quá nhảy vọt, nhất thời cô ta không phản ứng kịp.
"...Bẩm, bẩm sinh."
"Ồ, màu đẹp đấy, nhưng mà nên gội đầu đi."
Hạ Diêm giận dữ trừng mắt nhìn cậu.
"Cậu đang trêu đùa tôi à?"
Sở Quang cười, thấy khá thú vị.
Tuy nhiên, ngay lúc cậu định trêu chọc thêm vài câu, một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên từ cửa.
"Thả cô ấy ra!"
0 Bình luận