Tập 02: Duyên Hiện Tại Và Nghiệt Duyên Quá Khứ

Chương 5

Chương 5

Đó là một con cáo khổng lồ màu bạc.

Dĩ nhiên không phải là một con cáo bình thường, mà là một yêu hồ. Kích thước của nó to gấp đôi con lợn rừng đã bị bán yêu hóa trước đó. Toàn thân được bao phủ bởi lớp lông bạc lạnh lẽo, còn cặp móng vuốt khổng lồ chỉ to bằng thân người của Youngmin. Và điều nổi bật hơn cả là những cái đuôi màu bạc khổng lồ. Không phải một, cũng chẳng phải hai, không phải chín, mà là tám cái đuôi.

Yêu hồ khổng lồ màu bạc này, được Wolhwa gọi là Eunho (Ngân Hồ), có đôi mắt vàng đầy vẻ hung tợn của dã thú. Nó quét mắt nhìn từng người đang đứng đó, cho đến khi ánh mắt cuối cùng dừng lại ở Wolhwa.

「Chà, chà...」

Rồi một giọng đàn ông xen lẫn cảm giác ma mị cất lên. Con cáo ve vẩy chiếc đuôi khổng lồ, khóe miệng nhếch lên như thể có điều gì đó rất vui.

「Mồi ngon. Một trong những miếng mồi ta bỏ công gài không bị dính nên ta đến đây để xử lý. Ai ngờ lại được gặp một gương mặt quen thuộc đáng mến đến vậy. Ngươi khỏe không, Wolhwa? 500 năm đã trôi qua mà ngươi vẫn không thay đổi gì cả.」

Eunho nheo đôi mắt dài, chăm chú quan sát Wolhwa rồi thở dài nói với vẻ hoài nghi.

「...Hoặc có lẽ hơi thay đổi một chút chăng?」

*Keng!*

Móng vuốt của Wolhwa phát ra âm thanh sắc nhọn rồi dài ra. Đôi mắt hóa thành mắt dã thú, tóe ra ánh sáng như muốn ăn tươi nuốt sống, Wolhwa lườm Eunho rồi nói:

「Phải, đúng vậy. Ngươi khỏe không! Ta muốn giết ngươi đến mức ta khỏe đến chết được đây!!!」

Cùng với tiếng hét phẫn nộ, thân hình nhỏ bé của Wolhwa phóng về phía trước như một viên đạn. Khoảnh khắc ấy, nhờ lực từ cái đuôi của pháp thuật rút đất, Wolhwa biến mất và ngay lập tức xuất hiện trước cái đầu khổng lồ của Eunho.

「Chết đi!!」

Wolhwa gào lên đầy sát khí, đâm móng vuốt vào đầu Eunho.

「Hừm.」

Tuy nhiên, trước khi móng vuốt của Wolhwa chạm vào đầu Eunho, thân hình nhỏ bé của Wolhwa đã bị một cái đuôi khổng lồ của Eunho quật văng ra phía sau.

「Wol...hwa...」

Youngmin định gọi tên Wolhwa và lao tới, nhưng miệng anh không thể mở ra, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh và không thể nhúc nhích. Anh nhận ra cảm giác nguy hiểm mà Eunho đang tỏa ra và bản năng liên tục cảnh báo anh phải bỏ chạy, nhưng trái với ý muốn, cơ thể anh lại không thể di chuyển.

Lý do là sự sợ hãi tột độ dành cho Eunho. Và cả ý chí muốn bảo vệ Wolhwa của Youngmin đã giữ anh ở lại đó.

Nhưng anh chỉ có thể đứng yên, không thể làm gì hơn ngoài việc đó vì nỗi sợ hãi tột độ bao trùm.

「Khụ, khụ khụ khụ. Khụ! Hộc!」

Wolhwa bị văng mạnh xuống đất, lăn vài vòng, khó khăn lắm mới đứng dậy được, miệng không ngừng ho và nôn mửa. Có vẻ cô đã bị thương nặng bên trong, vì máu tươi tuôn ra cùng với những cơn ho và nôn mửa.

「Aaa... Đồ chó Eunho! Thằng khốn kiếp! Thằng khốn kiếp Eunho!!」

Đầy phẫn nộ, Wolhwa lại đạp đất, lao về phía Eunho, miệng không ngừng gọi tên hắn. Và rồi, thân hình của Wolhwa lại biến mất.

「Hừ. 500 năm đã trôi qua rồi mà ngươi vẫn không hề thay đổi chút nào nhỉ, cô gái.」

Eunho thở dài một hơi đầy vẻ lười nhác, rồi vẫy một cái đuôi khổng lồ vào khoảng không bên trái eo của mình.

「Ặc!」

Wolhwa, người đã bị trúng đòn tấn công của Eunho khi hắn vung đuôi, hứng chịu một cú sốc như bị một thân cây khổng lồ đánh vào bụng, máu tươi trào ra từ miệng.

「Đòn tấn công đó không có tác dụng. Ta đã chứng minh điều đó 500 năm trước rồi mà.」

「Wol, Wolhwa!!!」

Youngmin, cuối cùng cũng vượt qua nỗi sợ hãi, lao điên cuồng khi thấy máu từ miệng Wolhwa văng tung tóe trong ánh trăng lạnh lẽo. Anh kịp đỡ Wolhwa ngay trước khi cô ngã xuống đất, rồi cả hai cùng lăn tròn trên mặt đất.

「Cô có sao không?」

Ngay khi họ ngừng lăn, Youngmin vội vàng kiểm tra tình trạng của Wolhwa.

「Khụ... khụ khụ khụ... ừm...」

Không biết do đau đớn hay do cú đánh quá mạnh mà nước mắt chảy dài trên má Wolhwa, và máu nôn ra vẫn còn vương vãi quanh miệng cô.

「[Chủ nhân! Phải chạy trốn! Ngay bây giờ, đưa mẹ chạy trốn khỏi đây! Phải chạy trốn!]」

Không cần Hấp Yêu nói, Youngmin cũng đã có ý định đó. Thông thường anh không lười biếng tập luyện, và có lẽ vì Wolhwa khá nhẹ, Youngmin không gặp mấy khó khăn để bế Wolhwa đứng dậy và chạy về phía làng. Tuy nhiên, khi nhìn thấy Soo-hyun vẫn đang ngồi sụp và không động đậy ở gần đó, bước chân anh chợt dừng lại.

Khoảnh khắc đó, Eunho nhảy vọt lên và chặn đường Youngmin.

「Hân hoan. Ta đã chia sẻ bao nhiêu năm hân hoan cùng ngươi, không thể nào cứ thế mà chia tay được. Ta đã tìm ngươi suốt 500 năm nay.」

Eunho nhìn Wolhwa đang nằm trong vòng tay Youngmin, nói, như thể Youngmin không đáng để hắn quan tâm.

「Hà... hà... hà... hà...」

Wolhwa, người đang thở hổn hển trong vòng tay Youngmin, đã hồi phục phần nào sau khi lấy lại chút sức lực, rồi rời khỏi vòng tay Youngmin.

「Wol... Wolhwa.」

Wolhwa ra hiệu cho Youngmin im lặng, khẽ đẩy tay anh ra, rồi đối mặt với Eunho. Dù không còn không khí như muốn lao vào tấn công bất ngờ như lúc trước, nhưng sát khí muốn giết chết Eunho vẫn đậm đặc.

「Hmm? Ngươi có vẻ đã lấy lại bình tĩnh. Ngươi nghĩ gì về cuộc hội ngộ này?」

「Ta nghĩ... ta sẽ chấm dứt mối ác duyên với ngươi bằng cách lột da ngươi, rồi thiêu cháy thân thể ngươi! Ta đã lấy lại đủ bình tĩnh để làm điều đó!」

Wolhwa nhíu mày, đáp lại lời chế giễu của Eunho bằng sự giận dữ tột độ.

「Khà khà khà. Cứ làm. Cứ thử xem nếu ngươi có thể.」

「Ta sẽ làm được!」

「Ha! Ngươi định làm gì với cái thân hình đó?」

Eunho tiếp tục nói, nhìn vào phần đuôi của Wolhwa.

「Mất một cái đuôi mà ngươi đã phải vất vả lắm để đấu với ta. Ngươi định làm gì với hai cái đuôi hả? Sẵn tiện cho ta hỏi luôn. Ngươi đã xử lý hết những cái đuôi còn lại bằng cách nào?」

「Không phải chuyện của ngươi! Hơn nữa, ngươi lại có thêm đuôi sao?」

「À? À, cái này à?」

Eunho ve vẩy tám cái đuôi khổng lồ, trông có vẻ tự hào, rồi cười nói.

「Giờ chỉ cần tạo thêm một cái nữa là ta sẽ trở thành một Gumiho hoàn hảo.」

「Không được làm bẩn cái tên Gumiho! Không được làm lẫn lộn đuôi Gumiho với đuôi của tử linh (死靈) được tạo ra từ nỗi oan ức và linh hồn con người!」

Wolhwa định lao tới, cơ thể rướn về phía trước, nhưng Youngmin đã nhanh chóng ôm lấy cô từ phía sau bằng hai tay.

「Buông ra!!! Buông ra, Youngmin! Buông ta ra!!」

「K, khoan đã! Wolhwa! Tình hình không tốt! Trốn đi thì hơn!」

Youngmin nhớ lại cảnh Wolhwa đã lao vào Eunho và bị hất văng hai lần, nên anh đã cố hết sức giữ chặt eo Wolhwa. Mặc dù Wolhwa hoàn toàn có thể thoát khỏi vòng tay anh nếu muốn, nhưng lời khuyên rằng Youngmin nên trốn thoát đã khiến cô cố gắng giữ lại sự bình tĩnh và dừng lại.

「Đúng vậy... đúng là nên như thế.」

「Đúng chứ? Đầu tiên là tìm sơ hở rồi Soo-hyun... cô ấy cũng... sao rồi?」

「Youngmin Đôryeong, hãy chạy trốn đi.」

Nhưng Wolhwa lại bảo Youngmin chạy trốn một mình.

「Wol...」

Youngmin định nói gì đó, nhưng Wolhwa đã nhanh tay bịt miệng anh lại.

「Đôryeong. Lần này, hãy nghe lời ta. Con yêu quái này nguy hiểm đến mức không thể so sánh được với con lợn rừng bán yêu hay cô hồn trinh nữ lúc trước.」

「Và nó là một sự tồn tại mạnh mẽ và độc đáo nữa.」

Hắn bông đùa, như muốn chọc tức Wolhwa.

「Thêm vào đó, hãy thêm câu: Nó là một gã đàn ông tàn nhẫn, thô lỗ, còn thua cả loài cầm thú nữa.」

「Lời đó đối với yêu quái mà nói là một lời khen ngợi.」

Wolhwa nghiến răng, nhìn Eunho và quát mắng.

「Câm mồm! Để tạo ra đuôi của tử linh, ngươi đã hy sinh bao nhiêu con người hả?!」

「À, cái này à?」

Eunho lắc đầu, ve vẩy cái đuôi mà Wolhwa gọi là đuôi tử linh.

「Ta chỉ ăn những kẻ tự giết nhau mà thôi. Nước này đã trải qua nhiều cuộc chiến tranh rồi. Loài người đã tự giết hại lẫn nhau một cách điên cuồng. Ta chỉ đơn thuần là nhặt lấy những linh hồn đã chết trong những trận chiến ấy mà thôi.」

「Ngươi định dùng lời biện minh đó để che đậy việc sử dụng những linh hồn bất hạnh đáng lẽ phải siêu thoát vì lòng tham của ngươi sao?! Ngươi chưa từng một lần nghĩ rằng những linh hồn đó thật đáng thương sao?!」

「Khụ, khụ khà khà khà khà khà khà! Hahaha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!」

Eunho cười lớn đến mức như muốn ôm bụng lăn ra đất. Tiếng cười không phải vì vui sướng, mà là tiếng cười cuồng loạn khiến Youngmin vô thức lùi lại một bước.

「Ngươi thật sự không thay đổi gì cả. Sao lại không khác gì 500 năm trước, ngay cả suy nghĩ cũng vậy? Ngươi rốt cuộc đã làm gì suốt 500 năm qua?」

「Đồ khốn nạn! Đáng lẽ ta không cần phải nói với ngươi điều đó! Quả nhiên ngươi không thay đổi gì cả suốt 500 năm qua. Hay nói đúng hơn, ngươi đã trở thành một kẻ thô lỗ, còn thua cả cầm thú!」

「Này, này. Đừng hiểu lầm chứ. Ta chỉ đơn giản là nhặt những gì bị bỏ lại mà thôi... Mà nói thật, gần đây không có chiến tranh, việc nhặt nhạnh cũng chán nên ta đang tìm phương pháp khác...」

「Phương pháp khác?」

Wolhwa hỏi, rồi chợt nhớ ra Eunho đã nói là đến đây để kiểm tra miếng mồi.

「Chẳng lẽ...?」

Wolhwa quay sang nhìn Soo-hyun đang đứng run rẩy cách đó khá xa. Ngay sau khi la hét, Soo-hyun đã ngã sụp xuống và run rẩy từ nãy đến giờ. Ánh mắt sợ hãi của Soo-hyun không rời khỏi Eunho. Cứ như thể nếu cô rời mắt đi, cô sẽ chết ngay lập tức. Đôi mắt đó trông hệt như một loài động vật ăn cỏ tội nghiệp đứng trước một con thú săn mồi.

「Vậy ra là thế này sao? Thế nên cô gái đó là địa phược linh nhưng lại có đặc tính của phiêu du linh sao?」

Wolhwa quay sang Eunho, hỏi với giọng trầm thấp.

「Ngươi đã giết cô gái đó, biến cô ấy thành oan hồn, rồi trói cô ấy ở đây như một địa phược linh. Ngươi đang điều khiển cô ấy để giết người, rồi thu thập những linh hồn oan ức đó sao?」

「Kuku... đúng vậy. Vậy ra ngươi định giải thoát cô ta khỏi chú thuật của ta, rồi giúp cô ta siêu thoát sao?」

「Ta chỉ vô tình giải chú thuật mà thôi, không hề biết đây là việc làm của ngươi.」

「Ồ, chà... Ta vừa tạo ra miếng mồi gần đây mà chẳng có thành quả gì, ai ngờ lại vô tình bắt được một con cá lớn thế này. Ta cũng thật may mắn nhỉ.」

Eunho chế giễu. Wolhwa nhìn Eunho, tay đưa móng vuốt về phía Eunho, nói.

「Ngươi sẽ chết trong cái may mắn đó.」

Lúc đó, Youngmin nắm lấy vai Wolhwa, kéo cô ra phía sau và đứng chắn trước mặt cô.

「Youngmin Đôryeong?」

Wolhwa hoảng hốt định túm lấy Youngmin, nhưng anh đã nhanh chân hơn, dồn hết không khí từ sâu trong lồng ngực mà quát lớn về phía Eunho.

「Đồ khốn kiếp này! Hộc, hộc. Ngươi nghĩ mạng người là cái gì hả?! Ngay lập tức xin lỗi Soo-hyun noona!」

「...Youngmin Đôryeong.」

Mặc dù Youngmin trước đó chỉ có thể đứng bất lực sau lưng Wolhwa, không làm được gì, nhưng bây giờ, trước sự coi thường mạng người và cách Eunho đối xử với Soo-hyun như miếng mồi, anh đã nổi giận đến mức không thể chịu đựng được nữa. Dù Youngmin cũng từng bị Wolhwa coi là miếng mồi cách đây không lâu, nhưng đó là điều anh tự nguyện và tự chuốc lấy.

Tuy nhiên, trường hợp của Soo-hyun lại khác. Cô ấy bị giết chết mà không biết gì, ý chí của cô bị điều khiển, không có cảm giác gì, rồi bị lừa dùng làm miếng mồi để tạo ra tử linh từ linh hồn oan ức. Vì không thể chịu đựng được sự giận dữ, Youngmin đã gạt bỏ nỗi sợ hãi về Eunho, la lớn rồi nhặt một hòn đá trên mặt đất run rẩy ném về phía Eunho. Eunho không có ý định né tránh. Hắn đứng yên tại chỗ và hứng trọn hòn đá mà Youngmin ném tới.

「Y, Youngmin Đôryeong!!」

Wolhwa kinh ngạc trước hành động của Youngmin, vội vàng lao tới che chắn cho anh. Tuy nhiên, trái với sự lo lắng của Wolhwa, Eunho không hề nổi giận hay tấn công Youngmin. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Youngmin đang đứng phía sau Wolhwa với ánh mắt khinh miệt, như thể bây giờ hắn mới nhận ra sự tồn tại của Youngmin.

「Hừ. Lại có một thứ không thay đổi trong suốt 500 năm qua.」

Eunho thở dài một tiếng đầy vẻ buồn bã, rồi lắc đầu.

「Vì sao ngươi lại... lại ban tặng trái tim cho một con súc vật thấp hèn như vậy lần nữa?」

「Ngươi nói gì?!」

Youngmin định lao vào Eunho, nhưng Wolhwa đã vội vàng dùng tay ngăn anh lại. Bất chợt, ánh mắt của Eunho ngập tràn sát khí và hắn lườm Youngmin. Lúc đó, Youngmin, người đã quên đi nỗi sợ hãi, chợt cứng người lại, Wolhwa vội ôm anh, lùi thêm một chút. Eunho lặng lẽ quan sát, rồi mở miệng, không phải với Wolhwa, mà là với Youngmin.

「Đồ súc vật hèn mọn kia. Hôm nay là đêm đặc biệt, 500 năm rồi ta mới gặp lại Wolhwa, nên ta sẽ trả lời câu hỏi của ngươi. Ngươi đã bao giờ thương xót con vật mà ngươi nuôi để ăn thịt chưa?」

「Hả?」

「Ngươi đã bao giờ dù chỉ một lần thương xót con vật mà ngươi nuôi để ăn thịt, hay nói lời xin lỗi với nó chưa? Câu trả lời đó cũng chính là câu trả lời của ta cho câu hỏi của ngươi. Tốt nhất là ngươi nên cảm thấy vinh dự đi. Vì đây là lần đầu tiên ta trả lời một con súc vật như ngươi trong suốt 800 năm đấy.」

Youngmin hiểu ra lý do vì sao Eunho lại đến đây, và vì sao từ nãy đến giờ hắn chỉ nhìn và nói chuyện với Wolhwa, còn Youngmin và Soo-hyun thì hắn cứ liên tục phớt lờ. Eunho coi Wolhwa như vật sở hữu của mình, còn hai người đứng cạnh Wolhwa thì hắn chỉ coi là những con súc vật vô giá trị, không, chỉ là những thứ còn thấp hèn hơn súc vật mà thôi.

Và Youngmin, một con người yếu ớt, không có đủ sức mạnh để phản kháng lại điều đó. Anh chỉ có thể tức giận mà thôi. Anh không thể làm gì khác ngoài việc đó.

「Khụ...」

Youngmin không thể kiềm chế được cảm giác bất lực dâng trào đến mức như muốn chảy nước mắt.

「Youngmin Đôryeong!」

Wolhwa dùng tay tát nhẹ vào má Youngmin. Một cái tát vang dội. Wolhwa dùng sức mạnh tát vào hai bên má Youngmin đến mức phát ra tiếng *chát*.

「Đừng để lời lẽ của hắn mê hoặc! Con người khác với súc vật! Mặc dù ta không có thời gian để giải thích chi tiết cho Đôryeong lúc này, nhưng ta tin rằng Đôryeong rồi sẽ hiểu được ý ta!」

「Wol...hwa.」

Wolhwa đưa tay ra, gật đầu với một nụ cười sảng khoái. Cô đã trao đổi phép thuật với Soo-hyun. Một lượng lớn khí tức khác lạ từ hồ nước bay vào linh hồn Soo-hyun. Đó là pháp thuật dịch chuyển cơ thể mà Soo-hyun từng sử dụng. Và rồi, Wolhwa một lần nữa đưa tay ra và lần này, cô đã đưa khí tức yêu hồ màu xanh lục vào linh hồn Soo-hyun.

「Youngmin Đôryeong, ngay lập tức đưa cô gái hồn ma kia rời khỏi đây. Ta vừa giải chú thuật cho cô ấy. Ta cũng đã tạm thời giải thoát cơ thể cô ấy. Đôryeong có thể ôm cô ấy mà chạy trốn.」

「Wol...hwa.」

「Nếu cuộc chiến thực sự bắt đầu, ta không tự tin mình có thể chiến đấu trong khi phải lo lắng cho Youngmin Đôryeong và cô gái hồn ma kia. Dù có thể vượt qua chuyện mang đuôi của Hấp Yêu, nhưng cô gái đó sẽ gặp nguy hiểm. Làm ơn. Hãy coi ta như một yêu ma và giúp ta đưa cô gái hồn ma kia đến một nơi an toàn.」

Đó là lời bào chữa của Wolhwa lương thiện để tạo lối thoát cho Youngmin. Nhưng đó không hoàn toàn là một lời nói dối. Ở nơi sắp biến thành chiến trường này, Soo-hyun có thể trở thành điểm yếu của Wolhwa. Và Eunho sẽ không bỏ qua điều đó. Nhận thấy Eunho ngày càng tỏ rõ sát khí đối với Youngmin, Wolhwa đã khẩn khoản cầu xin anh.

「Làm ơn, ta cầu xin ngươi đó.」

Youngmin chỉ có thể gật đầu trong lòng với sự đau khổ không lối thoát.

「Được rồi. Nhưng ta sẽ đưa Soo-hyun noona đến một nơi an toàn rồi nhanh chóng quay lại đây. Dù sao thì ta cũng sẽ đóng vai trò là một tấm chắn... Được chứ?」

「Được rồi. Ta sẽ đợi ngươi.」

Wolhwa không đợi Youngmin nói hết, chỉ khẽ gật đầu với nụ cười gượng gạo. Youngmin cắn chặt môi, cố gắng nuốt nước bọt, rồi vội vã chạy đến chỗ Soo-hyun.

「Hừm.」

Eunho thấy Youngmin rời khỏi Wolhwa, hắn khinh thường vẫy một cái đuôi bạc như thể đã đợi sẵn.

「Ngươi sẽ không được động đến Youngmin Đôryeong!」

Hành động của Eunho là một đòn tấn công mà Wolhwa đã dự đoán, nên cô đã vung móng vuốt và gây vết thương lên đuôi Eunho.

Eunho rụt cái đuôi đã bị thương của mình lại, rồi nhìn bóng lưng Youngmin đang ôm Soo-hyun chạy trốn, nói.

「Haizz, dù sao thì cũng là một con súc vật thấp hèn nói ra... những lời thật đúng với bản chất súc vật nhỉ. Đúng vậy, haha, thật buồn cười.」

Eunho cười đến méo cả miệng, rồi lườm Wolhwa.

「Sau khi biến ngươi thành kẻ bất lực, việc còn lại là nghiền nát ngôi làng mà hắn đã bỏ chạy đến.」

「Hừm, xem ra ngươi rất tức giận nhỉ.」

「Hừ! Ngươi có biết ta sẽ làm gì với ngươi không? Sức mạnh đó, trái tim đó, cơ thể đó, tất cả! Ta sẽ bắt ngươi quy phục dưới chân ta!」

「Nếu có thể thì cứ thử đi!!」

Hai yêu hồ gầm lên tiếng thú dữ và lao vào nhau. Cây cối rung lắc dữ dội vì yêu khí của chúng, và những gợn sóng lớn nổi lên trên mặt hồ phẳng lặng.

Trong ánh trăng lạnh lẽo, chỉ có hai yêu hồ đang giao chiến, đối mặt với trận quyết đấu.

**** * ** * *

「Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!」

Youngmin vừa chửi thề vừa chạy. Anh cố gắng chịu đựng, nhưng vì quá phẫn nộ, nước mắt cứ chảy ra mà anh không thể kiềm chế.

「A!」

Vì tầm nhìn mờ đi do nước mắt, Youngmin không nhìn thấy tảng đá lớn phía trước, nên đã vấp ngã mấy lần. Soo-hyun, người anh đang ôm chạy, bị văng xuống đất và lăn mấy vòng.

「A! Soo-hyun noona! Noona! Noona có sao không?!」

Youngmin không màng đến vết thương trên cánh tay và đầu gối mình, mà vội vàng kiểm tra xem Soo-hyun có an toàn không.

「...Không sao. Ta là hồn ma mà... Sao lại có vết thương được.」

Soo-hyun cười gượng rồi đứng dậy, trên người chỉ dính bùn đất mà không hề có một vết xước nào.

「May quá.」

「May quá sao? Khụ. Thật là một đứa trẻ kỳ lạ. Cậu cũng vậy, và cả Gumiho nhí kia cũng vậy... Thật kỳ lạ...」

「Noona?」

Soo-hyun, có lẽ vì đã rời xa Eunho nên sự sợ hãi đã tan biến, không còn biểu cảm đóng băng như lúc trước mà thay vào đó là một vẻ mặt mềm mại hơn. Chỉ có điều, vẻ mặt mềm mại ấy dần dần méo mó.

「Ta đã chết rồi mà. Ta không phải là con người. Thế sao cậu lại quan tâm đến ta, tức giận vì ta, và bắt ta chạy trốn vì nói là sẽ cứu ta? Cứu ta sao? Buồn cười thật. Ta đã chết rồi mà.」

「...」

「Haizz, giờ thì ta đã nhớ ra hết rồi. Chuyện đi du lịch đến đây là thật. Và chuyện ta cứ ngẩn ngơ ở hồ nước này vào ban đêm, rồi gặp con cáo đó... và lá gan của ta... lá gan của ta...」

Soo-hyun ôm bụng, vẻ mặt đau đớn như nhớ lại cơn đau lúc đó.

「Soo-hyun noona.」

「Ta đã chết rồi, ta đã có một trải nghiệm kinh hoàng! Ngươi nói cứu ta sao? Nói đó là điều tốt sao? Chết tiệt! Thà cứ vậy mà tan biến tại chỗ trước khi ta nhớ lại nỗi đau đó còn hơn!」

「Không phải vậy đâu ạ!」

Youngmin nắm lấy vai Soo-hyun, lắc mạnh rồi nói:

「Noona! Bây giờ noona đang nói chuyện! Đang giận dữ! Đang sợ hãi! Vậy mà sao có thể bỏ mặc như thế chứ? Wolhwa vốn là một yêu quái như vậy, và tôi cũng vậy, không thể bỏ mặc noona đâu! Hơn nữa, đây là lần đầu tiên Wolhwa nhờ tôi giúp, sao tôi có thể từ chối được chứ?!」

「A... Vì là lời nhờ vả của cô gái mà cậu thích sao? Vậy nên cậu mới đưa ta chạy trốn sao?」

「Dĩ nhiên rồi ạ!」

「...Ta... ta có lẽ hơi bị tổn thương một chút.」

「Ư... Chuyện đó... tôi xin lỗi...」

Thấy Youngmin gãi má với vẻ mặt thực sự xin lỗi, Soo-hyun bật cười ha hả với vẻ mặt thanh thản.

「Vậy cậu không hối hận vì đã tin lời nói dối của Gumiho nhí mà chạy trốn với ta đến đây sao?」

Youngmin không thể trả lời câu hỏi đó ngay lập tức. Nhưng anh đã có câu trả lời.

‘Làm gì có chuyện không ổn được.’

Wolhwa đã nói rằng cô sẽ đợi Youngmin. Nhưng đó là lời nói dối. Wolhwa muốn Youngmin và Soo-hyun chạy trốn càng nhanh càng tốt bằng cách đó.

Youngmin biết điều đó, nhưng vì anh tin vào suy nghĩ của Wolhwa rằng phải giúp Soo-hyun trốn thoát, nên anh vờ như tin vào lời nói dối đó.

「Hai đứa các cậu đó.」

「Dạ?」

「Trông hai đứa cứ như đang hẹn hò vậy. Không, nói quá lên thì cứ như một cặp vợ chồng vậy.」

「Dạ?! Dạ?!」

「[Vô lý! Vô lý! Vô lý!]」

Youngmin hét lên kinh ngạc. Hấp Yêu, người từ nãy đến giờ vẫn im lặng, cũng đồng thanh hét lên, phủ nhận lời nhận xét của Soo-hyun. Nhưng tiếc thay, lời của Hấp Yêu không truyền đến Soo-hyun, và Soo-hyun, không bị ai ngăn cản, bắt đầu giải thích về mối quan hệ mà cô cảm nhận được.

「Lúc đầu, Gumiho nhí kia đã làm ta sợ hãi đến mức ấy mà. Ai nhìn vào cũng thấy đó là 'ghen tuông' mà thôi.」

「G, ghen tuông sao? Wolhwa ghen với tôi sao?」

「[Không thể nào! Con ma này đang hiểu sai đó!]」

Lời khẳng định "ghen tuông" sao lại ngọt ngào đến vậy, Youngmin không thể ngờ. Dù Hấp Yêu vẫn liên tục phủ nhận, nhưng Youngmin vẫn lắng nghe.

「Cậu không nhận ra không khí lúc cô ấy nổi giận sao? Cứ như một người vợ bắt quả tang chồng mình ngoại tình tại trận vậy.」

「Th, thật vậy sao ạ?」

「[Mẹ đã tức giận vì sợ bị ma cướp mất!]」

「Không biết cậu đã dùng cách gì, nhưng mà quyến rũ được Gumiho sao, cậu đúng là giỏi thật đó. Cậu đã rắc pheromone ở cối xay nước phải không?」

「[Vô lý! Chủ nhân chưa từng rắc bất kỳ pheromone kỳ lạ nào dù chỉ một mililit!]」

「Làm sao noona biết được ạ?」

Youngmin phớt lờ lời Hấp Yêu, nhìn Soo-hyun với vẻ mong chờ.

「Dĩ nhiên là biết chứ! Lúc ta còn sống, ta hẹn hò với bạn trai, đến phòng trọ của hắn thì bắt gặp hắn đang dan díu với một cô gái khác trên giường. Lúc đó ta tức giận y hệt Gumiho nhí kia vậy! Huhu! Lẽ ra ta nên cố gắng kéo dài thời gian hơn một chút! Đáng lẽ ta không nên mềm lòng khi hắn dụ dỗ, mà lẽ ra ta nên tức giận như thể hắn đã phản bội! Sao hắn lại có thể cứ thế lao vào ta với ánh mắt như một con thú khi ta đã từ chối nhiều lần chứ?!」

「...」

「Gì vậy? Cái ánh mắt không tin tưởng đó là sao?」

「À không, thì...」

Youngmin không thể tin được lời Soo-hyun vừa nói. Soo-hyun lúc trước, người từng cố gắng kiểm soát bạn trai theo kiểu "nữ vương", đã từng từ chối làm chuyện đó với bạn trai vì xấu hổ khi còn sống. Liệu nỗi oán hận của một hồn ma trinh nữ có thể thay đổi tính cách một người đến 180 độ như vậy sao?

Soo-hyun nhận ra suy nghĩ của Youngmin một cách vô thức, và tiếp tục lời nói của mình.

「Hơn nữa, điều khiến ta tin rằng hai người là vợ chồng là khi hai người chia tay lúc nãy, cậu biết lời nói dối của Gumiho nhí nhưng vẫn tin tưởng và giao phó cho cô ấy phải không? Và cậu định quay lại ngay sau đó đúng không?」

「...Dạ.」

「Và Gumiho nhí kia cũng tin rằng cậu sẽ quay lại ngay sau đó, nên cô ấy định kết liễu trận chiến trước khi cậu quay lại phải không?」

「...Có lẽ là vậy ạ.」

Wolhwa hoàn toàn có thể làm như vậy.

「Vì hai người hiểu rõ về nhau đến vậy nên ta mới có cảm giác như một cặp vợ chồng đó.」

「Vâng... Đúng vậy ạ...」

Youngmin gãi đầu đầy ngượng ngùng. Tuy nhiên, khóe môi anh cong lên đến mức như muốn dính vào tai. Hấp Yêu đã im lặng, có lẽ vì quá mệt mỏi để càu nhàu, nên Youngmin có thể vui mừng hết mình.

Thấy cảnh đó, Soo-hyun tặc lưỡi rồi vỗ đầu Youngmin, nói.

「Ta không sao rồi! Giờ thì đi đi!」

「Dạ?」

Soo-hyun với vẻ mặt sốt ruột chỉ vào con đường mà Youngmin vừa chạy trốn rồi nói:

「Ta không sao rồi, đừng lo lắng nữa, đi đuổi theo Gumiho đi. Mặc dù cậu đến đó cũng chẳng giải quyết được gì đâu... nhưng nói thật, cứ thế bỏ chạy đến một nơi xa xôi chẳng tốt cho cậu đâu. Nếu cái con yêu hồ bạc đó mà giữ nguyên tính cách đó, thì sau khi kết liễu Gumiho nhí, hắn ta sẽ đến làng đó phá tan tành ra mà truy đuổi đó.」

「Nếu vậy thì tôi càng phải đến đó ạ.」

Youngmin nghĩ đến bố mẹ, Shinae và họ hàng đang ở làng, rồi phủi người đứng dậy, nói:

「Run rẩy đến vậy... mà còn làm ra vẻ oai hùng...」

「Hahaha.」

Youngmin cười ngượng. Quả thật, đôi chân anh run rẩy đến mức trông rất thảm hại. Anh lại cố bước đi với đôi chân bất an, lo lắng không biết mình có thể di chuyển được không. Rồi...

「Ác!」

Anh lại ngã sụp xuống.

「Diễn kịch hả.」

Nghe lời Soo-hyun nói với giọng khinh bỉ, Youngmin xấu hổ đến mức mặt anh đỏ bừng như lửa cháy.

「Nếu sợ hãi đến vậy thì đừng đi nữa. Dù cậu bỏ chạy như thế, cũng sẽ không ai nói gì đâu.」

「Tôi... tôi không thể làm thế được đâu ạ.」

Youngmin đứng dậy, phủi bụi bẩn trên quần áo với vẻ ngượng nghịu rồi nói.

「Dù là người ngoài, nhưng cô ấy đang liều mạng chiến đấu, vậy mà tôi lại bỏ chạy thì còn ra thể thống gì nữa ạ?」

「Vì thể diện mà đi sao?」

「Không ạ.」

Youngmin mạnh mẽ lắc đầu. Rồi anh mỉm cười và nói rõ ràng.

「Vì tôi thích cô ấy nên tôi sẽ đi ạ.」

「Lại làm ra vẻ oai hùng...」

Trước lời châm chọc của Soo-hyun, Youngmin không có gì để nói, anh chỉ cười gượng, rồi lại bước đi, không quên dặn Soo-hyun rằng hãy trốn đi. Tuy nhiên, đôi chân anh không ngừng run rẩy. Thật ra, anh cũng không biết mình phải làm gì ở đó.

Việc anh có thể làm chỉ là cố gắng tránh cái chết ngay lập tức và trở thành lá chắn cho Wolhwa. Và chỉ còn cách phóng yêu khí mà thôi.

「[Phóng yêu khí sẽ không gây ra tổn thương lớn cho Eunho.]」

‘Thế thì tôi phải nghe lời Soo-hyun noona mà bỏ chạy sao? Ngươi từng gọi Wolhwa là mẹ và đi theo cô ấy, thế mà bây giờ lại bảo tôi bỏ rơi mẹ mà bỏ chạy sao?!’

「[Ai nói là muốn thế đâu? Việc ta tức giận hơn chủ nhân vì không thể giúp mẹ khi đấu với tên đó là sự thật!]」

Youngmin khẽ rên rỉ khi cảm thấy lồng ngực mình nóng ran.

「[...Xin lỗi. Tôi hơi bị kích động.]」

Youngmin biết rằng khi Hấp Yêu thực sự giận dữ, viên ngọc yêu khí cũng nóng lên, nhưng đó không phải là vấn đề quan trọng. Điều anh bận tâm là việc Hấp Yêu vừa nổi giận như lửa cháy.

‘Ngươi biết mối quan hệ giữa Wolhwa và hắn ta là gì phải không?’

「[...]」

‘Nói đi! Chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ của hai người họ vậy?!’

「[Không phải chuyện chủ nhân cần quan tâm.]」

‘Sao lại không phải chuyện tôi cần quan tâm?!’

「[Việc chủ nhân nói rằng có liên quan vì chủ nhân thích mẹ không có tác dụng đâu. Mẹ không thích chủ nhân. Mặc dù có thiện cảm nhất định, nhưng không phải là thích. Điều chắc chắn là mẹ không thích chủ nhân như cách mẹ thích tổ tiên của chủ nhân.]」

‘Nói bậy! Đừng có đánh trống lảng! Tôi có quyền được biết mối quan hệ của hai người họ!’

「[Quyền gì?]」

‘Tôi đang đi đến chiến trường! Tôi sẽ can thiệp vào cuộc chiến của hai người họ! Tôi sẽ trở thành lá chắn cho Wolhwa! Tôi sẽ giúp Wolhwa! Vậy nên mối quan hệ sẽ có! Sẽ có ngay thôi!’

「[Hoàn toàn là vô lý! Đã đủ tranh cãi rồi. Dù bây giờ tôi có dính vào cơ thể mẹ đi nữa, thì với ba cái đuôi thì khó có thể đánh bại mục tiêu đó. Chủ nhân có đi cũng chỉ tăng thêm một cái xác nữa mà thôi! Ngay bây giờ, hãy làm theo lời mẹ mà chạy trốn đi! Nếu là mẹ, sẽ không cảm thấy buồn hay tức giận nếu chủ nhân bỏ chạy đâu!]」

‘Tôi cũng biết! Nhưng chắc chắn sẽ có cách! Sẽ có cách gì đó để giúp được Wolhwa!’

「[Cách đó có thể...]」

Youngmin liên tục phủ nhận những suy nghĩ tiêu cực, rồi tức giận quát lớn với Hấp Yêu.

「Được thôi! Ta sẽ cố gắng hết sức để nghĩ ra cách, nên ngươi cũng phải giúp ta nghĩ ra cách gì đó đi! Chúng ta phải giúp Wolhwa! Đừng có cứ mãi nói rằng ngươi là con trai của mẹ, mà lúc này hãy nghĩ là làm tròn chữ hiếu mà cố gắng suy nghĩ đi! Và hứa đi. Nếu ta có ích, thì lúc đó ngươi sẽ kể cho ta nghe về quá khứ của Wolhwa! Vậy là đủ rồi chứ?! Đồ con trai bất hiếu này!」

Trước tiếng hét lớn của Youngmin, những con thú rừng gần đó hoảng sợ mà bỏ chạy. Cây cối xào xạc trong bụi rậm, rồi một con vật nhỏ vọt ra khỏi bụi rậm gần Youngmin.

「Hả?」

「Ư?」

「[Ừm?]」

Thứ mà Youngmin thoáng chốc nghĩ là một con vật lại là bé quỷ Dasom. Wolhwa đã giao Dasom cho Shinae chăm sóc, nhưng Dasom đã chạy theo Youngmin. Dasom đã quấy rầy vì không muốn xa Wolhwa, nên trong lúc Shinae chuẩn bị đồ ăn khuya, Dasom đã lén thoát ra khỏi nhà và tìm đến Wolhwa ở đây.

Youngmin không thể nào biết được tình hình đó. Anh chỉ thoáng thấy Dasom và trong đầu anh chợt lóe lên một ý tưởng.

「[Chủ, chủ nhân?!]」

Hấp Yêu, người đã đọc được ý tưởng của Youngmin, thốt lên một tiếng hét kinh ngạc xen lẫn sự bàng hoàng.

‘Về lý thuyết thì có thể. Chắc chắn là có thể. Chắc chắn là có thể giúp Wolhwa. Tao nghĩ sai à?’

「[Không... Phương pháp mà chủ nhân vừa nghĩ ra, trước khi nói đến lý thuyết gì đó thì đã có vấn đề...]」

Youngmin không còn nghe lời Hấp Yêu nữa, anh ôm Dasom và sải bước. Đôi chân Youngmin, người đã nảy ra một ý tưởng hay khi nhìn thấy Eunho, không còn run rẩy nữa.

***

「Kyaaaaaak!」

Wolhwa kêu lên một tiếng thất thanh rồi lăn lộn dưới đất. Tấm hanbok trắng tinh khôi của Wolhwa đã thấm đẫm máu đỏ, những hình tròn có hoa văn lửa đỏ đã không còn rõ ràng. Bím tóc cài trâm xinh xắn cũng đã bung ra, bết dính với đất và máu.

「Haa. Haa. Haa.」

Dù vậy, Wolhwa vẫn gắng gượng đứng dậy. Máu từ trán chảy xuống, tràn vào mắt trái khiến tầm nhìn của cô đỏ rực. Cánh tay trái bị gãy, chỉ cần cử động một chút cũng thấy đau nhức. Tuy nhiên, vì có một lý do không thể gục ngã, Wolhwa vẫn cố gắng đứng lên.

Youngmin chắc chắn sẽ quay lại đây vì cậu bé đó quá lương thiện. Trước khi cậu ấy đến, phải giáng cho Eunho một đòn chí mạng. Nếu không thể giết được Eunho thì ít nhất cũng phải làm hắn bị thương nặng đến mức phải bỏ chạy.

Với suy nghĩ đó, Wolhwa gắng gượng đứng dậy, vươn cánh tay phải đang nắm chặt ra, xòe ngón tay.

Chát!

Kèm theo tiếng động sắc lạnh, những móng tay đang bị gãy đã trở nên dài hơn và sắc bén.

「Thật… thật ghê tởm. Móng tay của một người phụ nữ thật đáng sợ. Dù có bị gãy thì chúng vẫn mọc lại như thường.」

「Móng tay của phụ nữ cũng giống như vẻ đẹp của một bông hồng. Đó là một vũ khí cơ bản mà một người phụ nữ đẹp phải sở hữu.」

「Khà khà khà khà. Nghe nói cái thứ này là thứ mà các cô gái đã nói với nhau cách đây năm trăm năm. Có vẻ như lũ ngốc các ngươi cũng đã nhiễm cái thói này.」

Thực ra Wolhwa chỉ mới ngủ được năm trăm năm nên cô mới học được những lời lẽ này gần đây, nhưng không nhất thiết phải giải thích cho Eunho hiểu.

「Ta cũng hơi yên tâm một chút. Ta cứ nghĩ rằng đầu óc ngươi đã cứng nhắc rồi vì sự hiểu biết cổ hủ của ngươi không hề thay đổi.」

Wolhwa nhếch mép khinh bỉ trước Eunho đang cười một cách thoải mái và trả lời.

「Ngươi đừng lo lắng. Lòng ta chưa hề thay đổi so với năm trăm năm trước. Ta vẫn muốn giết chết ngươi, không hề có chút do dự.」

Làm sao có thể thay đổi được. Không phải vì đã ngủ năm trăm năm. Ngay cả khi đã sống năm trăm năm và sẽ sống thêm hàng ngàn năm nữa, ý chí giết Eunho sẽ không bao giờ thay đổi.

Đó là lý do duy nhất khiến Wolhwa còn sống… không, lý do duy nhất để Wolhwa, người đã từ bỏ mục đích thăng thiên, còn tồn tại.

「Hôm nay, dù có chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ tự tay hái bông hồng là ngươi xuống!」

「Đừng để gai đâm trúng đấy! Gai của ta không chỉ đơn giản là đâm trúng tay đâu!」

Eunho nhảy vọt lên cao rồi lao xuống Wolhwa. Wolhwa quyết tâm cuối cùng, gập người, cúi đầu gối và chuẩn bị nhảy.

Pạt!

Mặc dù biết rõ rằng đó là một đòn tấn công vô ích theo cùng một kiểu, và bản thân chỉ có hai cái đuôi, không thể thực hiện nhiều kiểu tấn công khác nhau, Wolhwa vẫn nhắm mắt lại và chống đỡ. Cô phải giữ lại đòn quyết định cuối cùng để ra đòn khi Eunho đang bất cẩn. Chắc chắn bây giờ, Eunho đang khinh suất vì những vết thương chồng chất.

Wolhwa, người từng lợi dụng sơ hở của Eunho trong quá khứ để tấn công và bỏ chạy, cho rằng đây là thời điểm thích hợp.

「Ha! Ha! Ha! Ha! Ha!」

Wolhwa hét lớn rồi vọt lên trời. Và ngay lập tức, cơ thể cô biến mất.

「Ngươi định cứ lặp đi lặp lại đòn tấn công đó ư?! Ngươi muốn chết à?!」

Ngay khi Wolhwa chạm đất ở vị trí vừa xuất hiện, Eunho vẫy đuôi về phía nơi Wolhwa dự kiến sẽ xuất hiện.

「Ực!」

Wolhwa kêu lên một tiếng khi bị đuôi của Saryeong (linh hồn ma quỷ) từ Eunho quấn chặt giữa không trung.

「Khà khà khà khà. Cuối cùng ta cũng tóm được bông hoa đẹp dưới ánh trăng. Khà khà. Giờ thì ta sẽ không bao giờ buông ngươi ra nữa, Wolhwa!」

Eunho dùng hết sức siết chặt đuôi, định làm Wolhwa bất tỉnh. Ngay lập tức, kèm theo tiếng nước “xoạt xoạt”, cơ thể Wolhwa biến thành nước rồi rơi xuống đất.

「Hả?」

Eunho trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn cái đuôi của mình, nó đang ôm chặt hư không một cách vô nghĩa.

「Ta đã bảo rồi mà.」

Eunho giật mình trước giọng nói của Wolhwa từ sau gáy, quay đầu lại. Nhưng trước đó, hắn đã thét lên vì đau đớn, như thể có thứ gì đó đang khoét sâu vào cổ hắn.

「Khà khà khà khà khà!」

Wolhwa, người đã cắm móng tay sâu đến tận cổ tay vào cổ Eunho bằng tất cả sức mạnh, nhìn chằm chằm vào Eunho với vẻ mặt vô cảm và nói.

「Gai của ta không chỉ đơn thuần là đâm vào tay thôi đâu.」

「Khà khà khà khà! Ối giời ơi!」

Eunho lắc đầu để gỡ tay Wolhwa ra khỏi cổ, rồi quất đuôi lung tung. Tuy nhiên, do đau đớn từ vết thương, đuôi của Saryeong chỉ quật vào không khí, và Wolhwa đã nhảy bật lùi lại, né tránh khỏi phạm vi tấn công của đuôi.

Đó là cách mà Soo-hyun đã sử dụng trước đây, tạo ra một cơ thể giả bằng cách truyền năng lượng của mình vào hỗn hợp mà Wolhwa đã dùng để ném. Wolhwa đã áp dụng phương pháp đó làm đòn quyết định cuối cùng.

Ngay sau khi trận chiến giữa Wolhwa và Eunho bắt đầu, Wolhwa đã liên tục sử dụng đuôi của mình để tạo ra những giọt nước nhỏ bay lơ lửng xung quanh. Và khi cô nhận thấy đủ lượng, cô đã sử dụng thuật thuấn di (chukji). Ngay lập tức, những giọt nước cũng di chuyển theo, và Wolhwa đã tạo ra một cơ thể giả ở vị trí đáng lẽ cô phải xuất hiện, rồi ngay trước khi bị cái đuôi tóm lấy, cô lại sử dụng thuật thuấn di một lần nữa.

Không thể bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này, cô đã phải chịu đựng những vết thương nội tạng nghiêm trọng hơn do liên tục sử dụng thuật thuấn di một cách liều lĩnh với cơ thể đã bị thương nặng.

「Với điều này…」

Móng tay của Wolhwa lại dài thêm một lần nữa.

「Ta sẽ chấm dứt mối nhân duyên nghiệt ngã này với ngươi!」

Wolhwa gầm lên, lao đi như viên đạn, cắm móng tay thật sâu vào trán Eunho.

「Khò khò khò khò! Khò… khò… khò…」

Eunho trợn tròn mắt, sùi bọt mép rồi đổ gục xuống đất với tiếng "rầm".

「…」

Wolhwa không thể chịu đựng thêm sự mệt mỏi và đau đớn từ vết thương nữa, cô khuỵu xuống trước mặt Eunho đã chết. Và cô lặng lẽ nhìn Eunho, kẻ mà cô vừa giết chết.

Eunho là kẻ đã tiêu diệt toàn bộ gia tộc của cô, giết chết những người vô tội để bắt giữ cô, lừa dối người đàn ông cô yêu, khiến anh ấy phải chiến đấu chống lại cô và chia lìa họ.

Giết Eunho là mục đích duy nhất khiến Wolhwa còn sống.

Mặc dù đã đạt được mục đích đó, nhưng Wolhwa chẳng cảm thấy vui mừng chút nào.

「Tại sao?」

Những giọt nước mắt trong suốt của Wolhwa hòa lẫn với máu, biến thành màu đỏ rồi chảy dài trên má.

「Tại sao? Tại sao ta lại không vui mừng chút nào?」

Wolhwa nhìn Eunho đã chết, hỏi một câu mà cô không thể nhận được câu trả lời.

「Khụ… khụ… cuối cùng ta cũng đã giết chết ngươi rồi. Ta đã sống chỉ để giết ngươi. Nhưng tại sao không còn lại gì cả? Tại sao tất cả lại trống rỗng thế này? Tại sao? Khụ. Khụ khụ.」

「Đó là bởi vì ngươi đã tự tay giết chết người đàn ông mà ngươi yêu, kẻ sẽ trở thành phu quân của ngươi.」

Không thể kìm nén thêm được nữa, Wolhwa nức nở bật khóc. Lúc đó, một giọng nói ngọt ngào, dịu dàng vang lên bên tai cô, khiến cô rợn người. Wolhwa ngay lập tức ngừng khóc, đứng dậy và nhìn về phía giọng nói vừa phát ra.

「Chuyện, chuyện đó…」

Trong mắt Wolhwa, trên một cái cây to lớn, một con cáo bạc lớn, uy nghiêm, đứng sừng sững tựa vào ánh trăng, chính là 'Eunho (Ngân Hồ)'. Hơn nữa, hình dáng đó là Eunho với hình dạng cũ, to lớn bằng một con bò tót như khi họ gặp nhau trong quá khứ.

Con cáo bạc khổng lồ mà Wolhwa vừa giết chết đang nằm đổ nát ở đó, và cơ thể của Eunho cũng đã trở nên lớn hơn so với hình dạng ban đầu, nhưng không sai, đó vẫn là Eunho.

「Sao, sao có thể?」

Ngay trước khi Wolhwa có thể lấy lại tinh thần, Eunho nhảy xuống từ cái cây một cách nhẹ nhàng, không gây ra một tiếng động nào, đặt chân lên mặt đất.

「Phu quân của ta sẽ là ngươi, Wolhwa. Đương nhiên là ngươi sẽ không thể phân biệt được.」

Miệng Eunho khẽ nhếch lên. Nụ cười lạnh lùng, sắc bén, khác hẳn Eunho ban nãy, mang lại cảm giác chết chóc. Nhưng đó chính là nụ cười của Eunho thực sự mà Wolhwa nhớ trong ký ức của mình.

「Cái, cái thằng khốn đó… Cái thằng khốn đó cũng giống như ta thôi.」

Ngay khi Eunho vừa dứt lời, cơ thể Eunho khổng lồ đã chết bỗng "bụp" một tiếng rồi biến mất, để lại một cái đuôi bạc nhỏ lơ lửng ở vị trí đó. Và một con cáo trắng nhỏ hơn, với máu chảy từ cổ và trán, đang nằm chết.

「Từ xưa đến nay, lũ cáo thường xuyên gây rối. Nhờ đó, chúng ta có thể kiếm được thức ăn ngon. Đáng tiếc, bọn yếu đuối đó không thể tự bắt được con mồi nên luôn phải phụ thuộc vào những kẻ mạnh hơn. Suốt đời chúng chỉ gặp toàn rắc rối vì cái sự ngu ngốc của mình.」

Eunho nhẹ nhàng bước qua Wolhwa đang đứng ngây người, tiến đến cái đuôi đang lơ lửng giữa không trung. Khi cái đuôi bạc đang bay lơ lửng nhập vào cơ thể chủ nhân, Eunho lại có tám cái đuôi như lúc đầu.

「Nếu dùng sức mạnh để áp chế, thì sẽ không có gì là không thể. Nhưng trước khi cái đuôi của Saryeong hoàn thành, ta muốn tránh những trận chiến vô ích. Vì vậy, ta đành phải sử dụng những phương pháp phức tạp này để thu thập linh hồn cho đuôi Saryeong. Để đề phòng, ta đã bắt một con yêu quái cáo, cấy một cái đuôi vào nó và biến nó thành cái bóng thay thế cho mình. Nhưng ta đã chọn lầm kẻ thay thế rồi. Nó quá hung bạo, xử lý mọi việc không trôi chảy, lời nói thô tục. Nó còn làm mất hình ảnh của ta trước người vợ tương lai. Một kẻ đáng chết. Nhưng ngươi đã xử lý nó thay ta, có vẻ như trong thời gian ta không có mặt, ngươi đã học được cách giúp đỡ phu quân rồi. Càng ngày ta càng thấy ngươi đúng ý ta đấy.」

Wolhwa không nghe thấy lời lảm nhảm của Eunho sau lưng. Cô chỉ mong rằng đây chỉ là một giấc mơ và cô có thể tỉnh dậy. Nhưng có lẽ để cho cô biết rằng đây là hiện thực, một trong những cái đuôi của Eunho đột nhiên quất một cái, kéo mạnh Wolhwa về phía mình.

「Ực!」

Wolhwa nhăn mặt vì đau đớn và rên rỉ. Eunho nhìn khuôn mặt Wolhwa với vẻ mặt mãn nguyện và nói một cách lạnh lùng.

「Cuối cùng ta cũng đã có được ngươi rồi, vợ của ta.」

「Hức… hức hức.」

Trong khoảnh khắc Wolhwa nghĩ rằng mình đã trả thù thành công, cô cảm thấy một nỗi buồn trống rỗng thay vì niềm vui. Và hiện thực này quá tàn nhẫn đối với Wolhwa. Cảm nhận hơi thở nóng bỏng của Eunho ngay bên cạnh, Wolhwa nức nở khóc với nỗi đau mất mát tất cả mọi thứ trên đời. Eunho nhìn Wolhwa đang khóc và nói bằng giọng dịu dàng nhưng lạnh lùng, không khác gì quá khứ, không chút máu hay nước mắt.

「Ôi, ôi. Ngươi khóc vì vết thương ư? Đừng lo lắng. Phu quân sẽ không bao giờ để vợ mình đau đớn. Thôi được, trước hết, để ăn mừng hôn nhân của chúng ta, ta sẽ giúp ngươi tìm lại cái đuôi đã mất có được không? Ta đã tìm thấy ‘một’ cái đuôi của ngươi rồi, có lẽ đây là ý trời muốn ta tặng nó làm quà cưới. Và sau khi chữa trị vết thương, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ. Sau đó, chúng ta sẽ ăn mừng hôn nhân của chúng ta!」

Eunho lảm nhảm, quay đầu nhìn và nói.

「Thật đúng lúc, ‘một’ đứa đã tự mình đến.」

「Á!」

Nghe Eunho nói "một", Wolhwa quay đầu nhìn về con đường dẫn vào làng, thấy Youngmin đang chạy về phía họ một cách tuyệt vọng.

「Thiếu gia Youngmin.」

Wolhwa với giọng nói run rẩy, đầy buồn bã gọi Youngmin. Youngmin đang thở hổn hển cách Eunho một chút, Eunho vẫn đang giữ Wolhwa.

Youngmin muốn hít thở thêm một chút để trấn tĩnh, nhưng nhìn thấy Wolhwa bị Eunho giam giữ trong tình trạng tàn tạ, cậu không còn tâm trí nào để làm điều đó.

「Á, mẹ! Mẹ!」

Dasom, người đang được Youngmin ôm trong vòng tay, nhìn thấy Wolhwa trong tình trạng tàn tạ thì vùng vẫy muốn thoát khỏi tay Youngmin để chạy đến. Youngmin nhanh chóng bế Dasom lên và thì thầm vào tai cô bé.

「Vẫn chưa phải lúc đâu. Chúng ta phải đợi thời cơ, nên con hãy kiềm chế đi.」

「Cái gì?! Đồ sâu bọ này! Mày nhìn thấy mẹ ra nông nỗi này mà còn nói vậy được hả?!」

「Xin, xin con đó… Xin con hãy kiềm chế. Ba cũng… cũng…」

Youngmin thay vì nói, chỉ cắn chặt môi đến mức rỉ máu. Dasom, người nhận ra rằng Youngmin đang rất tức giận, im lặng ngậm miệng và gật đầu, bày tỏ ý định sẽ vâng lời Youngmin.

「Cảm ơn con. Con là một cô con gái ngoan.」

「Đừng gọi con là con gái ngoan. Đồ sâu bọ đó.」

Dasom vẫn chưa tha thứ cho Youngmin vì những lời lẽ tục tĩu mà anh đã nói với cô bé trước đây, nên cô bé đã gạt tay Youngmin, người đang định vuốt ve đầu cô.

「Nếu ba cứu được mẹ thành công, con sẽ cho ba vuốt ve đầu.」

Mặc dù vậy, Youngmin vẫn làm mặt lạnh, giải thích với Dasom như thể cô bé đã là con gái thứ hai của mình, có lẽ vì cô bé đã giúp Youngmin kiểm tra lại tình hình xung quanh. Thật ra, Youngmin có chút vui mừng khi nghĩ rằng Dasom thực sự có thể được coi là con gái thứ hai của mình, và với một cái đầu lạnh, anh kiểm tra tình hình xung quanh.

Điều nổi bật nhất là Eunho, con yêu quái đáng ngờ, đã trở nên nhỏ hơn so với trước đây, nhưng vì cả hai đều là yêu quái, nên Youngmin không cần phải bận tâm về việc hắn đã dùng thủ đoạn gì. Điều Youngmin cần quan tâm nhất là tình trạng của Wolhwa, người đang bị mắc kẹt trong mạng lưới của Eunho. Chỉ cần nhìn qua cũng có thể thấy đó là một vết thương sâu. Nhưng điều khiến Youngmin tức giận hơn cả là Wolhwa đang khóc. Và điều khiến anh tức giận hơn nữa là…

「Làm ơn, làm ơn đừng đụng đến con người trong làng! Mục đích của ngươi không phải là ta sao? Nếu bắt ta thì được rồi mà?!」

Wolhwa không chỉ nhờ Youngmin giúp đỡ mà còn cầu xin Eunho tha thứ cho Youngmin và gia đình anh ấy, cũng như những người dân trong làng.

「Hừm. Vậy đây là thái độ của một người vợ khi cầu xin phu quân của mình ư?」

Eunho dường như từ chối lời cầu xin của Wolhwa, bước một bước về phía Youngmin. Wolhwa giật mình, vội vàng túm lấy đuôi của Eunho bằng cánh tay đau đớn của mình và tiếp tục cầu xin.

「Làm ơn đi mà! Giờ ta sẽ nghe lời ngươi bất cứ điều gì! Vậy nên, xin ngươi hãy giả vờ như không thấy những người dân ở đây đi!」

「Ngươi vẫn chưa tỉnh ngộ ra à?」

Eunho lại tiến thêm một bước về phía Youngmin.

Wolhwa nghiến răng, nức nở và mở miệng.

「Xin, xin, xin ngài… xin ngài…」

「Cái gì? Giọng vợ ta rất đẹp, nhưng vì quá yếu ớt nên không nghe rõ sao? Cứ như bị gió thổi bay đi mất vậy.」

Eunho lại tiến thêm một bước nữa. Khoảng cách với Youngmin bây giờ chỉ còn khoảng mười bước chân. Khoảng cách này đủ để đuôi Eunho vươn tới.

「Xin, xin ngài! Xin phu quân, xin ngài hãy tha mạng cho những con người đã đối xử tốt với con! Xin phu quân, xin ngài, xin ngài! Hức hức.」

Wolhwa rơi nước mắt thảm thiết và cầu xin Eunho.

「Khà khà khà khà. Cuối cùng ngươi cũng nói ra. Phu quân của ngươi mà, vợ yêu của ta. Được thôi. Dù người ngoài có nói gì đi chăng nữa, ta chẳng phải là phu quân của ngươi sao? Ta không phải là một người đàn ông hẹp hòi đến mức không thể thực hiện một yêu cầu của người vợ đáng yêu của mình.」

Wolhwa vừa khóc nức nở vừa cảm thấy nhẹ nhõm vì Eunho đã chấp thuận lời cầu xin của mình. Nhưng…

「Hôm nay, ta sẽ chỉ hài lòng với việc tìm lại đuôi của người vợ xinh đẹp của ta mà thôi.」

Eunho nhìn Youngmin, chính xác hơn là nhìn vết sẹo trên ngực Youngmin, khẽ nhếch mép cười.

「Ê, ê, ngươi nói khác rồi! Ngươi phải tha cả Thiếu gia Youngmin nữa chứ… Á á á á á!」

Wolhwa la lên một tiếng thất thanh rồi yên lặng. Eunho siết chặt cái đuôi đang giữ Wolhwa để ám chỉ rằng cô bé nên im lặng.

Trái tim Youngmin thắt lại đau đớn khi chứng kiến cảnh đó, sự phẫn nộ bùng cháy bao trùm cơ thể anh. Anh không còn cảm thấy sợ hãi hay yếu đuối trước Eunho nữa.

‘Ê! Hấp Yêu!’

[Có chuyện gì?]

Hấp Yêu cũng tức giận đến mức trái tim cô bé nóng ran như bị thiêu đốt.

‘Ta đã nghĩ ra cách để giáng cho tên khốn đó một đòn rồi. Ngươi thì sao? Ngươi có nghĩ ra cách nào hay không? Cách để giáng cho tên khốn đó một đòn!’

[Chủ nhân, anh có sẵn sàng chịu gãy một cánh tay không?]

‘Nếu chỉ cần vậy là có thể giáng cho tên khốn đó một đòn sao?’

[Có thể làm hắn đau đớn thấu xương!]

‘Tốt lắm! Và ngươi sẽ không phản đối phương pháp của ta nữa chứ?’

Hấp Yêu, người đã liên tục phản đối phương pháp mà Youngmin định sử dụng, lần này gật đầu hai cái "cộp cộp" như đồng ý.

[Tôi nghĩ em gái cũng sẽ có cảm giác giống chúng ta, nên tôi sẽ giúp!]

Không biết từ lúc nào, Hấp Yêu đã coi Dasom là em gái và Wolhwa là con gái thứ hai của mình.

[Tuy nhiên, đừng hiểu lầm. Tôi không nói rằng tôi sẽ trở thành con của Chủ nhân.]

Hấp Yêu, nhận ra Youngmin định nói gì đó vì vui mừng, nhanh chóng phòng thủ.

‘Đúng là một lũ đáng ghét. Sao mình lại không có số được một đứa con đáng yêu như vậy nhỉ?’

Youngmin chép miệng, nhìn chằm chằm vào Eunho, rồi hét lên với Dasom đang nằm trong vòng tay anh.

「Dasom à!」

「Sao?! Vẫn phải kiềm chế à?!」

「Con có muốn giáng cho tên khốn đó một đòn không?」

「Khỏi nói cũng biết!」

「Vậy thì!」

Youngmin dùng hai tay ôm Dasom rồi nhấc bổng cô bé lên đầu.

「Đi đi! Đi giáng cho hắn một đòn!」

「Hả?」

Trước khi Dasom kịp hỏi Youngmin đang đùa giỡn kiểu gì, Youngmin ngả người ra sau hết sức rồi ném Dasom về phía trước và hét lên.

「Nhận lấy! Trừ Ma Công!」

「Hả hả hả hả hả?!」

c-H8RUI-hy-F247Tjsr-UWUw1Ihras-YHGYvcc-Mj-SP0.jpg

Eunho đang định tấn công Youngmin, thì hắn nhìn Youngmin ném một cô bé nhỏ về phía mình với vẻ mặt ngơ ngác.

「Cái, cái trò gì vậy…?」

Eunho vẫy một trong hai cái đuôi của mình, định đánh Dasom đang bay tới như thể hắn đang cảm thấy phiền phức.

「Đừng để nó chạy thoát, túm lấy nó!」

「Hả hả!」

Không biết do lời hét của Youngmin hay do bản năng sinh tồn để không bị rơi xuống đất, Dasom đã túm chặt cái đuôi của Eunho mà không suy nghĩ gì. Đáng lẽ Dasom đã bị Eunho quật văng đi, nhưng ngay khi đuôi của Eunho chạm vào Dasom, cái đuôi của Saryeong đã dừng lại và chùn bước khi cảm nhận được sức mạnh của phép trừ ma. Nhờ đó, Dasom đã có thể bám vào đuôi của Eunho mà không bị tổn thương nghiêm trọng.

「Gràooooooooooo!」

Eunho, kẻ đã kiêu hãnh đến vậy, giờ đây lại rú lên một tiếng rợn người như một con cáo.

Sức mạnh trừ ma từ Dasom đang bám chặt đuôi của Eunho đã lan truyền khắp cơ thể, khiến các mạch máu khắp nơi bị vỡ, và lông bạc của Eunho biến thành màu đỏ. Nhờ đó, Wolhwa đang bị Eunho giữ đã được giải thoát và đổ sầm xuống đất.

「Wolhwaaaaaa!」

Ngay trước khi Wolhwa đổ sầm xuống đất, một cánh tay chắc chắn và đáng tin cậy đã đỡ lấy cơ thể cô một cách mạnh mẽ nhưng nhẹ nhàng.

「Thiếu gia… Youngmin.」

Wolhwa nhìn Youngmin… nhìn khuôn mặt người đàn ông đang ôm mình. Nỗi buồn trên khuôn mặt Wolhwa được phản chiếu trong đôi mắt Youngmin đầy lo lắng. Youngmin ôm Wolhwa, cố gắng di chuyển ra xa Eunho nhất có thể. Anh cẩn thận đặt Wolhwa xuống đất dưới một cái cây lớn.

「Ở đây một lát nhé.」

「Thiếu gia… Youngmin.」

「Tôi sẽ quay lại ngay.」

Youngmin cười như thể trấn an Wolhwa, dùng tay lau vết nước mắt trên mặt cô, rồi đứng dậy và chạy về phía Eunho.

「Cái, cái thằng nhóc con này!」

Eunho vừa kịp quật Dasom xuống đất.

「Ngươi đang làm cái quái gì với con gái thứ hai của ta vậy?!」

[Kẻ đã bỏ rơi con gái đó có quyền nói thế à?]

「Vấn đề nhỏ thôi mà! Cứ xin lỗi sau là được! Quan trọng là bây giờ ta phải làm gì?!」

[Giáng cho tên khốn đó một đòn bằng tất cả sức mạnh vào những chỗ mà Chủ nhân ghét nhất!]

「ĐƯỢC!」

Eunho định vung đuôi khi thấy Youngmin lao tới, nhưng rồi hắn ngập ngừng. Hắn nghĩ rằng Youngmin sẽ lại ném một thứ gì đó có sức mạnh trừ ma giống như cô bé vừa rồi. Vì vậy, hắn đã thay đổi cách tấn công, thay vì vung đuôi, hắn sẽ tách linh hồn từ đuôi của Saryeong và ném nó đi. Điều này lại là một may mắn đối với Youngmin.

Hấp Yêu có một ký ức mờ nhạt về việc đã chiến đấu với Eunho khi cô còn là đuôi của Wolhwa trong quá khứ. Vì vậy, Hấp Yêu đã nhận ra đòn tấn công của Eunho trước và đưa ra lời cảnh báo.

[Chủ nhân hãy cúi đầu xuống!]

Ngay khi Youngmin nhanh chóng cúi đầu, một khối linh hồn ma quỷ đen sì đã bay sượt qua.

[Né sang trái! Tránh khỏi nó! Cái tiếp theo rất khó tránh! Bảo vệ đầu bằng tay trái! Chịu đựng cơn đau!]

「Ư… ư…!」

Cánh tay trái của Youngmin cảm thấy đau nhói như bị đốt cháy khi bị khối linh hồn ma quỷ đánh trúng. Nhưng Youngmin nghiến răng chịu đựng và tiếp tục chạy. Eunho thấy Youngmin vẫn tiếp tục chạy dù bị trúng đòn, nên hắn tin chắc rằng Youngmin cũng có một quân bài bí mật nào đó.

[Bên trái! Cúi đầu! Vai trái sẽ bị đánh trúng! Bảo vệ ngực! Eo phải sẽ bị sượt qua. Chịu đựng cơn đau nhẹ!]

Theo hướng dẫn tỉ mỉ của Hấp Yêu, Youngmin di chuyển hết mức có thể, và nhờ đó, khi anh đến trước mặt Eunho, làn da của anh đã biến thành màu đen xám do lời nguyền từ linh hồn ma quỷ. Tuy nhiên, cánh tay phải của anh vẫn còn nguyên vẹn.

「Hừm! Quả nhiên là ngươi đã giấu gì đó trong cánh tay đó? Đồ súc vật! Ta sẽ ăn sống cả cánh tay đó luôn!」

Eunho đã biết Youngmin đang bảo vệ cánh tay phải của mình, nên hắn há miệng như đã chờ đợi từ lâu, định cắn xé cánh tay phải của Youngmin.

[Nghiêng người sang phải để né! Bỏ vai trái!]

Youngmin làm theo chỉ dẫn của Hấp Yêu, xoay người để bằng mọi cách giữ lại cánh tay phải của mình. Và đồng thời với việc Eunho cắn vào vai trái của mình, anh đã dồn sức vào tay phải để giữ lại thứ mà anh đã định sửa chữa. Tuy nhiên, đòn tấn công ban đầu của Eunho chỉ là một đòn nghi binh. Ngay trước khi cắn vào vai trái của Youngmin, Eunho đã dừng lại, nhảy lên, xoay một vòng trên đầu Youngmin rồi lộn ra phía sau.

「Đồ khốn! Trò đùa đến đây là kết thúc!」

Eunho lại há miệng, định cắn cánh tay phải của Youngmin. Hấp Yêu đã hét lên bảo Youngmin hãy né tránh, nhưng Youngmin đã quá muộn để xoay người một lần nữa.

「Ưm?!」

Tuy nhiên, Eunho đã không thể cắn vào cánh tay của Youngmin. Hắn rên rỉ một tiếng bối rối, khuôn mặt lộ rõ vẻ sửng sốt như thể miệng hắn đã bị bịt kín. Youngmin mỉm cười và nhìn xung quanh khi thấy miệng của Eunho, kẻ đang định cắn vào tay anh, đã bị một cột nước tạo thành hình dáng xấu xí vừa mới xuất hiện.

Và Youngmin nhìn thấy Soo-hyun, đang đứng ở lối vào làng, run rẩy nhưng hết sức đưa tay về phía trước. Khi Soo-hyun chạm mắt Youngmin, cô bé nở một nụ cười dù khuôn mặt đầy sợ hãi, cố gắng mỉm cười.

「Ngươi, ngươi, ngươi đúng là đồ ngốc! Đánh bại một đối thủ không thể thắng, sao lại đi đối đầu chứ, đồ ngốc vô dụng! Nhưng… nhưng ta cũng đến đây rồi, đồ ngốc!」

Đúng như Youngmin nói, ban đầu Soo-hyun định bỏ chạy, nhưng rồi cô bé không thể chịu đựng được khi lo lắng cho Wolhwa và Youngmin. Nhưng cô bé biết rằng dù có đi thì cô bé cũng chẳng giúp được gì với sức lực yếu ớt của mình, thậm chí còn có thể khiến Youngmin bị bắt và làm cho cả hai gặp nguy hiểm hơn. Cô bé cảm thấy thật tức giận và uất ức nên đã vung nắm đấm trong cơn nóng giận, và đột nhiên một cột nước bắn ra từ tay cô bé.

Đó là sức mạnh thao túng nước mà Soo-hyun đã vô tình sử dụng khi sử dụng đuôi của Hấp Yêu. Một khi đuôi của Wolhwa đã vào trong cơ thể người khác, dù có lấy ra sau này đi chăng nữa, thì sức mạnh còn sót lại của Hấp Yêu vẫn sẽ tồn tại ở một mức độ nào đó. Nhờ đó, con trai trưởng của gia đình Youngmin từ đời này sang đời khác, dù được truyền cho cái đuôi một lần, vẫn có thể sống lâu và khỏe mạnh nhờ sức mạnh còn sót lại của Hấp Yêu.

Soo-hyun không biết rõ tình hình, nhưng cô bé nhận ra rằng mình vẫn có thể sử dụng sức mạnh, nên đã không suy nghĩ nhiều và lao đến đây. Mặc dù khuôn mặt cô bé lúc này đang tái mét vì sợ hãi, nhưng Soo-hyun vẫn cố gắng mỉm cười và trút những lời chửi rủa vô hại vào Youngmin. Youngmin mỉm cười vui vẻ đáp lại những lời chửi rủa của Soo-hyun mà không nói lời nào.

「Ư ư ư!」

Eunho cố gắng mở miệng bao nhiêu, thì cột nước được nén chặt với mật độ cao càng đào sâu vào da thịt hắn, khiến miệng hắn không thể mở ra. Eunho từ bỏ việc mở miệng, vung đuôi trước để đánh Youngmin trước khi Youngmin kịp làm gì bằng tay phải của mình. Nhưng Youngmin đã siết chặt nắm đấm trước Eunho một bước. Tuy nhiên, Youngmin không cần phải vội vàng nữa.

「Ê!」

Đó là bởi vì Dasom, người đã hiểu rõ cá tính của mình, đã chạy đến và nhảy vọt lên bám chặt vào chân sau của Eunho như thể cô bé đang khiêu vũ.

「Ư ư ư ư ư ư ư!」

Nhìn Eunho không thể mở miệng, không thể hét lên vì máu lại trào ra từ mạch máu, Youngmin, người đầy vết thương, bật cười.

「Làm tốt lắm! Con gái thứ hai của ta! Và…」

Youngmin siết chặt nắm đấm và hét lên.

「Nhờ ngươi đó! Con trai trưởng!」

[Ai là con trai trưởng của Chủ nhân? Ô ô ô ô ô ô!]

Hấp Yêu, khác với vẻ bình thường của mình, gầm lên một tiếng đầy phẫn nộ, và Youngmin cảm thấy một sức mạnh khổng lồ thường ngày chỉ có trong lồng ngực đang di chuyển từ tim sang cánh tay phải của mình.

‘Ồ. Ra là thế này ư?’

[Vì cưỡng ép di chuyển yêu khí sang cánh tay, Chủ nhân sẽ cảm thấy đau đớn dữ dội. Khi yêu khí được phóng ra từ nắm đấm, khả năng cánh tay bị tổn thương là 98%. Chủ nhân có chịu được không?]

Trong lời cảnh báo của Hấp Yêu, Youngmin cảm thấy cơn đau nhói như xé toạc cánh tay của mình. Nhưng Youngmin nghiến răng chịu đựng không để phát ra tiếng rên rỉ, và hỏi Hấp Yêu.

‘Hấp Yêu à. Wolhwa cũng đau đớn như thế này sao?’

[…Tôi nghĩ sẽ còn đau hơn.]

‘Vậy thì, nỗi đau này chẳng là gì cả!’

Youngmin nghiến răng, giật cánh tay đau nhức của mình về phía sau, rồi dồn thêm sức và nhìn vào mắt Eunho. Đôi mắt coi thường của kẻ nhìn anh như một con thú yếu ớt ngay từ lần gặp đầu tiên, thật đáng ghét. Vì vậy, Youngmin dồn hết sức vào nắm đấm, nhắm vào mắt Eunho và giáng một đòn mạnh.

「Đập nát hắn ra!」

[Rõ!]

Cùng với nắm đấm đánh vào mắt Eunho, một khối yêu khí trắng tinh rực rỡ đã bùng nổ với mật độ cao hơn bình thường. Đồng thời, cánh tay Youngmin nổ một tiếng rầm rầm như lửa cháy, các mạch máu bị vỡ, và máu bắn tung tóe vào mắt Youngmin.

[Xác nhận đứt động mạch! Tổn thương tĩnh mạch! Gãy xương! Trật khớp ngón tay! Trật khớp xương bả vai! Gãy xương cánh tay! Không thể chữa trị hoàn toàn cho Chủ nhân! Sẽ ưu tiên chữa trị vết thương nghiêm trọng nhất theo thứ tự rủi ro!]

Hấp Yêu, người bình thường kiểm tra vết thương của Youngmin một cách lạnh lùng, máy móc, lần này đã hét lên như tiếng kêu thảm thiết và kiểm tra tình trạng của Youngmin.

Tuy nhiên, Youngmin thẳng thắn mà nói, anh chẳng quan tâm đến điều đó. Anh tưởng mình sẽ ngất đi vì cơn đau ở cánh tay, nhưng nhìn thấy Eunho với một cái lỗ lớn trên mắt, máu chảy ra, và vẫn còn thở dốc, Youngmin nhếch môi nở một nụ cười mãn nguyện.

Youngmin chợt nhớ lời ông nội: [Nếu con làm việc chăm chỉ, những người xung quanh sẽ giúp con.] Mặc dù Youngmin đã nhận được sự giúp đỡ của Hấp Yêu, Dasom và Soo-hyun, nhưng với tư cách là một người bình thường, anh đã làm hết sức mình.

Nhờ đó, anh đã giáng cho tên khốn đáng ghét đó một đòn thích đáng.

「Keoeoeoeoeong! Khàaaaaaaaa! Kàaaaaaaaa!」

Eunho, người vừa thoát khỏi cột nước của Soo-hyun, rú lên và vùng vẫy với cơn đau dữ dội do khối yêu khí mạnh mẽ đâm vào mắt và sức mạnh trừ ma của Dasom.

Youngmin không né được cú quật của Eunho, bị đánh vào ngực và bay về phía sau. Dasom cũng rơi khỏi chân sau của Eunho, lăn lông lốc rồi ngã xuống đất.

[Chết tiệt! Xác nhận tổn thương xương sườn! Không đâm vào phổi nhưng rất nguy hiểm. Thay đổi mục tiêu chữa trị.]

「Khụ khụ.」

Youngmin ngay cả trong lúc nguy cấp cũng vội vàng nhìn xem Dasom có ổn không. Vị trí Dasom ngã khá gần với Eunho, và hơn nữa, không biết có phải do đụng đầu khi ngã không mà cô bé cứ nằm đó không dậy được. Nếu cứ để như vậy, Dasom có thể bị Eunho giẫm đạp trong lúc vùng vẫy. Vì vậy, Youngmin cố gắng đứng dậy một cách khó khăn.

[Chủ nhân! Hãy cứ nằm yên đó đi! Tình trạng của Chủ nhân hiện tại là bị thương chí mạng!]

「Chết tiệt. Vậy là Dasom vẫn còn gặp nguy hiểm à. Ngươi, ngươi định bỏ rơi em gái mình à?」

[…Xin lỗi Chủ nhân. Thật tiếc vì tôi không có cơ thể để giúp đỡ.]

「Hức. Ngươi thường xuyên khó chịu với ta… sao tự dưng lại xin lỗi thế này…?」

[Ai là Chủ nhân của tôi?! Hãy rút lại lời đó đi!]

「Được rồi, được rồi. Chỉ có lời đó mới hợp với ngươi thôi. Giờ mà ngươi không nói vậy, ta lại cảm thấy nhớ đó.」

[Thôi rồi.]

Youngmin vừa đi vừa khó nhọc nói đùa với Hấp Yêu. Thật ra, trong tình huống khẩn cấp này, nếu không nói đùa, anh có lẽ đã ngã quỵ và mất đi ý thức rồi. Hấp Yêu, biết rõ tình trạng cơ thể của Youngmin, cũng nhận ra tâm tư của Youngmin và liên tục nói đùa vô nghĩa để giúp anh giữ được ý thức.

Tuy nhiên, cả Youngmin và Hấp Yêu đều quên mất một điều.

「Wolhwa… Wolhwa à?」

Youngmin đã hồi phục một chút sức lực khi chiến đấu với Eunho. Anh nhìn Wolhwa đang di chuyển một cách cẩn thận, tránh né đòn tấn công của Eunho và chạy về phía Dasom.

“Ư ư ư!”

Ngay lập tức, khắp người Wolhwa tóe máu và đầy vết thương, nhưng Wolhwa nghiến răng chịu đựng, dốc toàn lực cuối cùng bay vụt đến chỗ Công tử Youngmin.

“Công, Công tử Youngmin.”

“Mau, đưa con bé đây! Đưa nó đây!”

Youngmin dùng tay trái đón lấy Dasom từ Wolhwa một cách vội vàng, rồi dùng cánh tay còn lại đỡ lấy Wolhwa đang lảo đảo muốn ngã. Tuy nhiên, cánh tay phải của Youngmin chưa hồi phục hoàn toàn nên không thể cử động. Vì vậy, Youngmin đành từ bỏ ý định ôm lấy cô bằng tay, thay vào đó để Wolhwa ngã đầu vào vai mình. Wolhwa cũng ôm chặt lấy eo Youngmin bằng hai tay, cố gắng trụ vững không để mình ngã.

“Khụ khụ! Đồ súc vật! Đồ súc vật chết tiệt! Khụ! Đồ súc vật! Đồ súc vật! Khụ khụ! Ngươi! Ngươi! Đồ súc vật! Đồ súc vật! Đồ súc vật! Khụ!”

Eunho nhìn Youngmin đang thở hổn hển, nhả ra những lời chửi rủa với đôi mắt đỏ ngầu, rồi đưa ánh mắt đầy phẫn nộ lên nhìn Youngmin. Youngmin chép miệng thở dài, lắc đầu nguầy nguậy.

“Súc vật?”

Youngmin như bị Eunho khiêu khích, đưa Dasom lên cao, đối mặt với Eunho và nói:

“Đừng quên. Con người không phải là súc vật cứ để cho ngươi giết mà không hề phản kháng. Họ sẽ chiến đấu đến giây phút cuối cùng, không nhắm mắt. Và khi bị giết, họ sẽ phản kháng, rồi lại phản kháng…”

Đến đây, Youngmin cắt lời Eunho đang muốn ngắt ngang. Anh nhìn Wolhwa đang lẳng lặng ngước lên nhìn mình, rồi tiếp tục nói:

“Họ là loài động vật hoang dã sống một cách mãnh liệt.”

Wolhwa mỉm cười dịu dàng như thể đồng ý với câu trả lời của Youngmin, rồi nép đầu vào ngực anh.

“Ngươi… mặt dính máu rồi kìa.”

“Không sao cả.”

“Được rồi, thế thì ổn.”

Youngmin nhìn Eunho – kẻ bị thương nặng không kém gì mình và Wolhwa – rồi nói:

“Ngươi muốn làm gì? Ai sẽ là kẻ bị săn? Muốn kết thúc mọi chuyện ngay tại đây à?”

Lần này, Youngmin lại đưa Dasom lên, đối mặt với Eunho và nói. Dù anh thấy hơi có lỗi khi lợi dụng đứa trẻ này như một lá chắn, nhưng hiện tại, đứa bé yêu tinh nhỏ bé này đang giữ mạng sống của Youngmin, Wolhwa và Eunho.

*“Sau này mình phải mua nhiều bánh kẹo cho con bé mới được.”*

*[Thế là quá ít so với những gì nó đã phải chịu đựng đó nha.]*

*“Một học sinh cấp ba không có tiền thì đừng mong chờ nhiều.”*

Eunho tạm thời gầm gừ khi nhìn Youngmin và Dasom, sau đó hạ giọng nói với Youngmin:

“Ngươi tên là gì?”

“Kim Youngmin.”

“Nhớ lấy… sự sỉ nhục này… ta sẽ không bao giờ quên… Đồ súc vật!”

Nói xong câu đó, Eunho vụt bay lên trời rồi biến mất.

“…Thằng khốn. Nếu đã định gọi là súc vật đến cùng, thì hỏi tên làm cái quái gì chứ?”

Eunho đã biến mất hoàn toàn, và khi sự căng thẳng được giải tỏa, Youngmin lập tức cảm thấy toàn thân rũ rời. Mọi sức lực trong cơ thể cạn kiệt, và nỗi đau mà anh đã cố quên đi bấy lâu nay bắt đầu ập đến.

Youngmin không trụ vững được nữa và ngã ngửa ra sau. Wolhwa, người đang dựa vào Youngmin, cùng với Dasom đang nằm trong vòng tay trái của Youngmin, đều ngã vật xuống đất.

“Các cậu… Không sao chứ? Các cậu!”

Sau khi Eunho biến mất, Soo-hyun – người đang đứng cách đó khá xa – vội vã bay tới, và nhìn xuống ba người (cộng thêm một cái đuôi) đang nằm dưới đất với vẻ mặt lo lắng.

“Cả ba người đều không còn chút sức lực nào để động đậy ngón tay nữa. Chị Sa-ga-jeong, xin lỗi nhưng chị có thể gọi giúp vài người không? Có người quen chúng tôi ở trong làng, họ biết rõ hoàn cảnh của chúng tôi.”

Youngmin kể cho Soo-hyun biết vị trí nhà họ hàng của mình và miêu tả đặc điểm nhận dạng của Shinae. Soo-hyun gật đầu, rồi tức tốc bay về phía làng.

Với việc đó, Youngmin, Wolhwa và Dasom đã tạm thời thở phào nhẹ nhõm. Youngmin nhìn tình trạng của mình, Wolhwa và Dasom, nở một nụ cười yếu ớt nhưng đầy hân hoan.

“Ha ha ha ha. Cả nhà đều tơi tả hết rồi.”

*[Xin lỗi, nhưng ta chẳng có vết thương nào cả. Không lẽ ngươi đang ngấm ngầm loại trừ ta ra khỏi ‘gia đình’ sao?]*

“Làm gì có chuyện đó? Mà này, câu vừa rồi là sao? Ngươi vừa công nhận tất cả chúng ta là gia đình đấy à?”

*[…Mẹ của Wolhwa, rồi em gái Dasom, và…]*

“Và gì?” Youngmin vô thức hỏi đầy mong đợi.

*[Chủ nhân của căn nhà nơi chúng ta được nhận nuôi là dì Shinae. Chúng ta là một đại gia đình bao gồm ba mẹ chủ nhà và dì Shinae.]*

Youngmin lẩm bẩm “Biết ngay mà,” rồi thở dài thườn thượt.

“Ngươi đúng là đứa con trai không biết đáng yêu là gì cả.”

Tuy nhiên, khóe môi Youngmin vẫn vương một nụ cười khi nói ra câu đó.

“Công tử Youngmin? Vừa rồi… vừa rồi câu nói đó….”

“Ờ, cậu nói về cuộc trò chuyện của ta với Hobyo hả? Hả? Sao? Đằng nào thì ngươi cũng chẳng tin đâu. Cứ nghĩ như bình thường là ta lại bị khùng điên gì đó đi.”

“Hobyo nói gì?”

“Hả? Cũng như bình thường thôi. Nó gọi ngươi là mẹ, và không hề che giấu bản chất bám váy mẹ của mình… Này! Khoan đã. Tại sao ngươi lại hỏi thế? Đằng nào thì ngươi cũng chẳng tin lời ta nói đâu mà.”

Wolhwa gỡ cánh tay đang ôm quanh eo Youngmin, đứng dậy, vén mái tóc bết dính máu ra sau.

“Dù vẫn chưa tin hoàn toàn, nhưng ta nghĩ ngươi không nói dối.”

“…Không lẽ ngươi nhìn thẳng vào mắt ta và nói rằng ngươi tin sao?”

Youngmin nhìn biểu cảm dịu dàng của Wolhwa đang cúi xuống nhìn mình, rồi bật cười, đùa cợt như thể đang chọc ghẹo cô. Wolhwa nhếch miệng cười khúc khích một lúc rồi lắc đầu.

“Không phải vậy. Ngay từ khi gặp cô hồn nữ, ta đã có một thắc mắc. Công tử Youngmin từng nói với ta rằng số lượng đuôi của cô hồn nữ tương ứng với số đuôi của cáo chín đuôi.”

Youngmin xem xét lại ký ức của mình khi nghe Wolhwa nói, và nhớ ra rằng mình đã từng nói vậy. Khi Youngmin hỏi tại sao cô lại hỏi điều đó, Wolhwa thở dài như thể không còn cách nào khác và giải thích:

“Khó tin đúng không? Ta chưa bao giờ nói cho Công tử Youngmin biết tên hay sức mạnh của những cái đuôi mà ta sở hữu.”

“À!!”

“Hơn nữa, cô hồn nữ cũng không hề biết rằng những cái đuôi đó chính là đuôi của cáo chín đuôi. Ngay cả khi cô ta biết, thì cô ta cũng không thể nào biết được cái tên mà ta đã đặt cho cái đuôi khi còn nhỏ được. Ta đã tự mình đặt tên cho từng cái đuôi. Vậy nên, nếu có ai đó nói với Công tử Youngmin về số lượng đuôi, thì đó phải là người ngoài ta, người biết rõ về những cái đuôi… tức là Hobyo đang ở trong cơ thể Công tử Youngmin. Không thể nghĩ khác được.”

“Khoan đã!? Nếu vậy thì… Wolhwa! Ta có một chuyện cần xác nhận!”

“Chuyện gì vậy?”

“Ngươi tự tay đặt tên cho các cái đuôi sao?”

Wolhwa gật đầu trả lời.

“Khi còn nhỏ, ta đã tự mình đặt tên cho chúng dựa trên đặc điểm của từng cái đuôi.”

“…Thật là…センスがなかったんだな. À, ngươi không có khiếu đặt tên nhỉ.”

Wolhwa khẽ bĩu môi, rồi “chát” một cái tát vào trán Youngmin.

“Ái! Xin, xin lỗi. Mà thôi. Được rồi. Hobyo à, tốt rồi đó.”

Youngmin cười toe toét nhìn chằm chằm vào ngực mình nơi Hobyo đang ở và nói. Nhưng Hobyo vẫn im lặng. Có lẽ là ngượng chăng? Hay là nó vui quá đến nghẹn lời không nói được gì?

*[Không có cổ họng nào cho ta nghẹn cả!] *

“Nhóc này, rõ ràng là vui mà lại…”

“Cái gì vậy? Chuyện gì vậy?”

Wolhwa giờ đây hoàn toàn tin rằng Youngmin đang nói chuyện với Hobyo, và hỏi với vẻ mặt tò mò về cuộc trò chuyện của hai người.

“Hả? À, thực ra thì nhóc này… nó ghen tị với Dasom đó.”

“Với Dasom ư?”

*[Chủ nhân! Không được nói ra!!]*

Nhưng Youngmin không thể ngừng lại.

“Tên của nó chỉ được gọi bằng cái tên của cái đuôi, nhưng Dasom, người cũng gọi ngươi là mẹ, lại được ngươi đặt tên. Vì thế nó không vui và cứ phụng phịu mãi đó.”

“Hô hô hô hô. Là vậy sao? Thật đáng yêu.”

Wolhwa cười khúc khích vui vẻ, vuốt ve nhẹ nhàng ngực Youngmin nơi Hobyo đang ở. Hành động đó khiến Hobyo ngượng ngùng. Mặc dù giọng nói của Hobyo thường lạnh lùng, trầm tĩnh và giống như một cỗ máy, nhưng giờ đây nó đang run lên bần bật.

*[Kh, khặc! Khụ! Chủ nhân! Ta sẽ không tha cho ngươi! Ta, ta, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!!!]*

“Ngươi định không tha thế nào? Ngươi không có cơ thể, lại là kẻ có khả năng chữa trị, nên không thể bỏ dở công việc được.”

“Đừng trêu chọc nó quá. Dù sao thì Hobyo cũng đã cùng Công tử Youngmin vượt qua được nguy hiểm lớn mà, phải không? Nó là một đứa trẻ tốt.”

“À, cái đó thì tôi công nhận.”

*[Hừm!]*

Wolhwa chuyển tay, nhẹ nhàng đỡ đầu Youngmin lên và đặt anh nằm lên đùi mình.

“Ơ, ơ?”

“Không được nằm thẳng xuống đất. Đầu của Công tử Youngmin sẽ bị đau nếu đập xuống.”

Wolhwa mỉm cười dịu dàng, vuốt tóc Youngmin, rồi thở dài.

“Công tử Youngmin. Ta thật sự… thật sự cảm ơn ngươi.”

“…Sao câu cảm ơn này cứ nghe như có gai vậy? Hay là do ta tưởng tượng ra?”

“Không. Ngươi tinh ý đấy. Không phải là do ngươi tưởng tượng.”

Wolhwa làm vẻ mặt nghiêm nghị, rồi “chát” một cái vào đầu Youngmin.

“Ta rất biết ơn việc ngươi đã giúp đỡ, nhưng vì chuyện đó mà ngươi đã trở thành mục tiêu của Eunho, Công tử Youngmin. Ngươi định đối phó với Eunho thế nào (hay đúng hơn là nó)? Eunho có tính cách vô cùng hiểm độc. Chắc chắn sau này nó sẽ tìm cách lấy mạng Công tử Youngmin. Ngươi rốt cuộc có suy nghĩ gì vậy? Có câu nói cổ ‘Nguy bang bất nhập’ (危邦不入) tức là không được tự mình đi vào nơi nguy hiểm. Tại sao Công tử Youngmin lại luôn đặt bản thân vào nguy hiểm như vậy, ta thật không thể hiểu nổi.”

“Vì Dasom… cũng vì Hobyo… rồi cả xin lỗi nữa… và cũng vì việc đó….”

Wolhwa không buông tha, nắm lấy mặt Youngmin, ép anh nhìn thẳng vào mắt mình.

“Đừng cố lái sang chuyện khác. Ngươi nghĩ ta sẽ tin rằng ngươi liều mạng như vậy chỉ vì những lý do đó ư?”

“Không. Thật sự là vì có Dasom, và cũng vì có Hobyo nữa mà.”

“Công tử Youngmin!”

Wolhwa trừng mắt nhìn Youngmin với vẻ mặt tuyệt đối không chấp nhận lời nói dối. Youngmin thấy mình không còn cách nào khác, bèn từ từ buông cánh tay trái đang ôm Dasom ra, rồi nhẹ nhàng vuốt má Wolhwa. Không hiểu sao đầu anh cứ quay cuồng, nhưng anh không hề bận tâm.

“Youngmin? Công tử Youngmin?”

“Ngươi… bảo ta nói… nên ta… nói… đừng chạy trốn… ta nói… đừng chạy trốn… đừng chạy trốn….”

Không hiểu sao, ngay cả việc thốt ra lời nói cũng trở nên khó khăn đối với Youngmin. Anh chợt nhớ ra rằng Hobyo đã nói rằng những vết thương mà Youngmin đang gánh chịu hiện giờ là do anh đã dồn toàn bộ yêu khí trong cơ thể mình cho Eunho.

Đã đến giới hạn rồi.

Không biết bằng cách nào, Youngmin chợt nghĩ rằng đây có thể là cơ hội để anh thổ lộ với Wolhwa. Nhưng anh biết rằng mình nhất định phải nói ra tình cảm của mình với Wolhwa ngay lúc này.

Với cảm giác tuyệt vọng rằng mình không thể bỏ lỡ cơ hội này, Youngmin cố gắng giữ chặt sợi dây tinh thần đang chực đứt, và khó nhọc thốt ra lời nói:

“Giữ… giữ gìn… ta… muốn… giữ gìn… Wolhwa….”

“Youngmin! Công tử Youngmin!”

Wolhwa nắm lấy tay Youngmin đang sắp sửa tuột khỏi má mình, ghé tai gần miệng Youngmin. Không hiểu sao cô cảm thấy mình không nên nghe những lời này lúc này, nhưng một nghĩa vụ mạnh mẽ hơn đã thôi thúc cô phải lắng nghe. Thế là Wolhwa dốc hết tâm trí vào từng lời Youngmin nói.

“…Ta… ta… yêu… yêu… Wolhwa… ta thích… thích… thích… thích… ngươi… và ta… muốn giúp đỡ… và ở bên cạnh… Ta yêu ngươi!”

Khi Youngmin nói câu cuối cùng đầy dứt khoát, ý thức của anh chìm vào màn đêm.

Bàn tay của Wolhwa đang nắm chặt tay Youngmin bỗng buông lỏng. Cánh tay của Youngmin, người đã hoàn toàn mất đi ý thức, rơi xuống.

Bộp!

“Hơ hơ hơ?!”

Dasom, người đang ở dưới đó, đã bị khuỷu tay của Youngmin đập thẳng vào mũi, và cô bé hét lên một tiếng rồi tỉnh dậy. Dasom ôm mũi, lăn lộn trên sàn một lúc, rồi cuối cùng cũng ngồi dậy, dụi mũi đỏ ửng và nhìn xung quanh.

“Hơ? Mẹ?”

Điều đầu tiên Dasom nhìn thấy là Wolhwa đang úp mặt vào hai tay, khuôn mặt đỏ bừng hơn cả máu.

“Hơ? Hơ? Mẹ ơi, mẹ làm sao vậy? Mẹ?”

Đứa bé yêu tinh, giờ đã hoàn toàn nhận thức được rằng mình không nên can thiệp vào Wolhwa nữa, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Wolhwa một cách khó hiểu. Nhưng Wolhwa vẫn cứng đờ ở tư thế đó, không hề nhúc nhích.

Soo-hyun, người trước đó đã đi tìm Shinae trong làng theo lời Youngmin, lo lắng nên đã đứng đợi ở lối vào làng và gặp Shinae. Shinae nghe Soo-hyun kể lại toàn bộ câu chuyện, rồi cả hai đến hồ tìm Wolhwa. Đến lúc họ đến, Wolhwa vẫn cứ cứng đờ ở tư thế đó.

Cho đến khi Shinae và Soo-hyun đến nơi, chỉ có ánh trăng yên tĩnh và ấm áp bao phủ, lặng lẽ bảo vệ ba người và một cái đuôi.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!