Tập 17

Chương 67 Sóng lấp lánh, gió biển khơi, thành phố cảng tưng bừng mùa bội thu

Chương 67 Sóng lấp lánh, gió biển khơi, thành phố cảng tưng bừng mùa bội thu

"Thôi đi~~~~~ đừng đùa nữa chứ! Thiệt tình~~~~~~~~!!"

Người lớn tiếng phản đối, hai tay vung lên trời trong khi vẫn ngồi trên ghế, chính là Celica tóc đen.

"Khổ nỗi là họ hoàn toàn nghiêm túc. Tới nước này rồi, dù muốn dù không, chúng ta cũng phải yết kiến Nữ vương Kujastria thôi."

Người đang tỏ ra chán chường là Soljuz, nữ kiếm sĩ với mái tóc vàng được búi cao gọn gàng.

Hai người họ hiện đang ở Vương đô Gii Poansonia của Vương quốc Poansonia, bên trong Guild Trung ương, một trong năm guild Mạo hiểm giả của vương đô. Khác với các guild ở bốn phương Đông, Tây, Nam, Bắc, vốn là những guild thông thường chuyên ban hành nhiệm vụ, Guild Trung ương lại mang một vai trò khác hẳn. Nơi đây chủ yếu đảm nhận việc đàm phán với giới quý tộc và liên lạc với các Guild Trung ương của những quốc gia khác. Vì thế, nội thất cũng mang một bầu không khí điềm tĩnh không mấy phù hợp với một guild mạo hiểm giả, thậm chí có phần quan liêu—mà thực tế thì họ xử lý giấy tờ rất cừ—căn phòng tiếp khách nơi hai người đang ở cũng chẳng khác gì một gian phòng trong dinh thự nào đó. Party mạo hiểm giả hạng B, "Tứ Sao Phương Đông", lấy vương đô này làm căn cứ chính. Chính vì là những mạo hiểm giả nay đây mai đó nên việc có một căn cứ là rất quan trọng, nhưng một khi đã lên đến hạng B thì cách đối đãi cũng thay đổi. Thỉnh thoảng họ được quý tộc chỉ định yêu cầu nhiệm vụ, lúc khác lại được một trong những phú hộ hàng đầu vương đô mời đến dự tiệc.

"Biết đâu chừng, Soljuz lại thấy vui thì sao!? Mấy khi có được cơ hội ‘Yết kiến Nữ vương Bệ hạ’!"

Trong căn phòng này chỉ có hai trong số bốn thành viên của "Tứ Sao Phương Đông".

Họ chỉ định bụng báo cáo lại hoạt động của mình cho Guild Vương đô rồi về ngay.

Thế nhưng, phó chủ guild lại xuất hiện và đột ngột thông báo rằng Nữ vương Bệ hạ sắp tới sẽ gặp họ.

Thật không thể tin nổi.

Dĩ nhiên, một mạo hiểm giả có chí tiến thủ sẽ không bỏ lỡ cơ hội này. Việc thăng từ hạng B lên hạng A là cực kỳ khó khăn, đòi hỏi phải cống hiến to lớn cho quốc gia mà họ chọn làm căn cứ. Hoặc, phải sở hữu một sức mạnh vũ lực đủ để khiến những người xung quanh phải im tiếng.

Trên đó còn có hạng S, nhưng thứ hạng này do chính người đứng đầu quốc gia ban tặng. Guild Mạo hiểm giả về danh nghĩa là một tổ chức độc lập, tách biệt khỏi nhà nước, nhưng trên thực tế, quốc gia vẫn can dự vào nhiều chỗ.

"Thôi… tớ thì xin kiếu."

"Ể!? Hồi mới gặp nhau, chẳng phải Soljuz đã nói ‘có Celica thì chúng ta có thể lên hạng A nhanh nhất’ hay sao!"

"Tớ có nói vậy à?"

Đúng là có nói vậy.

Soljuz của ngày đó đã dốc toàn tâm toàn lực vào việc thăng hạng.

Nhưng bây giờ thì khác.

Soljuz đã được một tồn tại mạnh mẽ mà bản thân cô tuyệt đối không thể với tới cứu mạng—sau sự cố sụp sàn và rơi xuống trong "Đại Mê cung Rune-Earth". Kẻ đã cứu cô khỏi miệng rồng chính là Silver Face.

Bây giờ cô nghĩ rằng, vì đây là mạng sống khó khăn lắm mới được cứu, nên cô muốn dùng nó vì đồng đội, hoặc vì anh.

"Dù sao đi nữa, việc chúng ta có thể làm bây giờ chỉ là cầu nguyện để không có thêm nhiệm vụ kỳ quặc nào nữa. Nữ vương Bệ hạ chỉ muốn trực tiếp hỏi chúng ta xem Khắc Dã Thiết Quốc đã ra sao thôi mà. Trả lời xong là ổn thỏa."

"Vậy thì chúng ta có thể trở về Nhật Bản rồi!"

Celica có vẻ đang nóng lòng muốn nhanh chóng trở về Nhật Bản bằng "Thuật Vượt Thế Giới". Vốn dĩ cô cũng chẳng có ý định ở lại thế giới này lâu.

"Để làm được điều đó, chúng ta phải hội quân với Hikaru-kun đã."

"Giá như ai cũng dùng được ‘Thuật Vượt Thế Giới’ thì tốt biết mấy!"

Nếu chuyện đó xảy ra, Nhật Bản chắc chắn sẽ gặp đại loạn.

"…Không biết Hikaru-kun đã đến Vireocean chưa nhỉ."

Soljuz nhìn lên bầu trời vương đô từ cửa sổ.

Họ đã đồng hành cùng nhau cho đến Thánh đô Agiapole của Thánh Quốc Giáo Đạo Bios, nhưng sau khi Hikaru mang về một yêu cầu từ Giáo hoàng Luvain, họ đã phải chia làm hai ngả.

Soljuz muốn nhanh chóng rời vương đô để đến Vireocean.

Cô muốn ở bên cạnh Hikaru càng nhiều càng tốt.

Anh chắc hẳn đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến sinh tử. Dù anh không nói nhiều, nhưng Soljuz hiểu. Bất kể anh có mong muốn hay không, những cuộc chiến đó vẫn tự tìm đến anh. Anh có một thể chất như vậy. Soljuz nghĩ rằng, người ta gọi cái thể chất đó là "vận mệnh", hoặc là "anh hùng".

Nếu anh gặp khó khăn, cô muốn trở thành thanh gươm mở đường cho anh.

Celica thì muốn trở về Nhật Bản, nhưng Soljuz nghĩ rằng nếu Hikaru ở lại thế giới này, cô cũng sẽ không ngại ở lại. Ít nhất thì, thế giới này nguy hiểm hơn Nhật Bản, nên cô có thể trở nên hữu dụng.

Cốc, cốc, có tiếng gõ cửa.

Một nhân viên của guild dường như đã đến để gọi hai người.

"Nào, chúng ta đi chứ?"

"Giải quyết cho nhanh nào!"

Hai người đứng dậy—để chuẩn bị cho buổi yết kiến Nữ vương Kujastria.

Hành trình từ Thánh Quốc Giáo Đạo Bios đến Vireocean vất vả hơn nhiều so với cậu tưởng. Lý do thứ nhất đơn giản là vì "quá xa", và lý do thứ hai là phải "vượt núi". Số hành lý của nhà thờ được giao cho Hikaru—Silver Face—lên đến mười cỗ xe ngựa, vì vậy các Thần Điện Binh đã được cử đi theo hộ tống. Hikaru thực lòng đã nghĩ, nếu có binh lính rồi thì mình còn cần thiết làm gì nữa… nhưng chỉ sau vài ngày di chuyển, cậu đã hiểu được ý đồ trong "yêu cầu" của Luvain.

Không biết thông tin đã rò rỉ từ đâu, mà những kẻ tiếp cận đoàn xe ngựa cứ xuất hiện không ngớt.

Vì đây là hành lý do chính Giáo hoàng Luvain sắp xếp, nên ban đêm họ sẽ ở lại các nhà thờ địa phương, nhưng hễ làm vậy là y như rằng các nhân vật liên quan đến nhà thờ lại xuất hiện từ đâu đó. Không chỉ có các tư tế hay phó tế, mà cả những người có thế lực trong vùng cũng vậy. Và rồi,

"Hành lý chất trên xe này, là của ngài Đại Tư tế nào đó phải không? Đó là thứ mà trước đây tôi đã bị ngài Đại Tư tế tịch thu…"

Họ bắt đầu nói những lời như vậy.

Có thể đó là sự thật, hoặc cũng có thể là một lời nói dối trắng trợn.

Những Thần Điện Binh vốn tính nghiêm túc sẽ bắt đầu thẩm vấn "Thật sao? Có bằng chứng không?", dẫn đến việc phải ở lại ngoài dự kiến.

Dù phải đến kịp kỳ đấu giá, nhưng Hikaru có nói thế nào rằng đây không phải lúc để thẩm vấn, các Thần Điện Binh cũng không nghe. Họ cho rằng dù Luvain đã trực tiếp chỉ định Hikaru, thì bản thân họ vẫn mạnh hơn, và họ coi thường cậu.

Tức giận đến sôi máu, Hikaru đã đấu tay đôi với đội trưởng Thần Điện Binh và đánh cho hắn tơi tả không còn manh giáp. Sau đó, cậu chìa ra bức thư mệnh lệnh do chính tay Luvain viết, ghi rằng "trao cho Silver Face quyền hạn cao nhất", và các Thần Điện Binh đã hoàn toàn quy phục dưới sự chỉ huy của cậu.

"Từ giờ trở đi, nếu có kẻ nào đến gây sự vô cớ, hãy bắt giữ ngay lập tức. Ta sẽ trực tiếp kiểm tra tài liệu và phán quyết ngay tại chỗ là thật hay giả."

Các Thần Điện Binh đồng thanh đáp: "Theo sự dẫn lối của Chúa!"

Dù sao thì, Hikaru đã cho bắt và tống cổ hết những kẻ đến gây rối ở mỗi thị trấn. Cậu phán quyết tất cả đều là "dối trá". Có một niềm tin khó hiểu rằng, vì chính Luvain đã giao phó hành lý cho mình, nên những món đồ này chắc chắn là những thứ "hoàn toàn có thể mang đi đấu giá". Bởi vì, nếu có món đồ nào có vấn đề, Hikaru sẽ dùng nó làm cái cớ để tạo ra một món nợ lớn với Luvain, và Luvain chắc hẳn cũng đã lường trước được điều đó.

Dù sao thì, là vậy.

Việc bị ngáng đường trong lúc vận chuyển hành lý, Hikaru cũng đã lường trước được.

Nỗi vất vả lần này chung quy lại vẫn là do "quá xa" và phải "vượt núi".

Khi tiến vào dãy núi là biên giới giữa Thánh Quốc Giáo Đạo Bios và Vireocean, họ phải đi trên con đường vẫn còn phủ đầy tuyết, dùng "Hỏa Ma thuật" của Lavia để dọn dẹp những nơi bị tuyết lở chặn lại, và bị đau lưng vì con đường gập ghềnh. Việc này kéo dài một cách bất ngờ, họ đã phải vật lộn với việc vượt núi trong suốt hai tuần.

Nó mệt mỏi đến mức cậu đã quyết tâm trong lòng rằng sẽ không bao giờ đi trên con đường núi còn đọng tuyết nữa—Lavia cũng đã hốc hác đi trông thấy, khiến cậu cũng cảm thấy có lỗi.

Cuộc "vượt núi" kết thúc, cuối cùng họ cũng bước vào con đường xuống dốc—và Hikaru cảm nhận được không khí đã thay đổi.

Không khí bên ngoài ẩm ướt và lạnh.

Nhưng, cái lạnh đó đang dịu đi.

Càng xuống thấp, tuyết xung quanh càng tan biến, và chẳng mấy chốc, một thảo nguyên rộng lớn hiện ra trên sườn dốc.

—À, cuộc "vượt núi" đã kết thúc rồi sao…

Một cảm giác nhẹ nhõm, cùng với không khí ấm áp, bao bọc lấy cơ thể Hikaru.

Nhân tiện mà nói, con đường từ Vương quốc Poansonia đến Vireocean được tu sửa rất tốt, nên nghe nói là chẳng có chút vất vả nào.

"Woa… biển ở đây khác hẳn với Nam Diệp Đảo nhỉ. Nhưng mùi của biển thì vẫn vậy."

Thủ đô Ville Zentra của Vireocean quả thực ngập tràn hương vị của biển. Dù mới là cuối tháng Hai, nhưng trời đã bắt đầu ấm lên, và có rất nhiều người dân không mặc áo choàng.

Paula thì nhoài người ra ngoài cửa sổ xe ngựa, tràn đầy năng lượng, nhưng

"Ừm… đúng vậy nhỉ…"

"…………"

Hikaru thì mệt lử vì kiệt sức, còn Lavia thì đã nhắm mắt, tựa đầu vào vai Hikaru và im lặng từ hơn một tiếng trước.

Dù cả hai đã được Paula dùng "Hồi phục Ma thuật" chữa trị, nhưng riêng sự mệt mỏi thì không thể làm gì được. Ngược lại, việc Paula lúc nào cũng khỏe khoắn mới là điều kỳ lạ.

(Nhớ lại thì, hồi đến Nam Diệp Đảo, Paula cũng đâu có bị say sóng…)

Dù sao thì, cuối cùng họ cũng đã đến được đích. Đoàn xe ngựa được Thần Điện Binh bảo vệ, thu hút sự chú ý của người dân Ville Zentra, đã đến được nhà thờ trung tâm của thủ đô. Từ nhà thờ này, nơi có cả một đại thánh đường, vị Giám mục, người chịu trách nhiệm của giáo khu Ville Zentra, cùng nhiều nhân vật của nhà thờ đã ra đón họ.

"Điện hạ Silver Face, thật sự cảm ơn ngài rất nhiều."

Vị tư tế chịu trách nhiệm vận chuyển hàng hóa là một người đàn ông gầy gò và nghiêm túc. Ban đầu ông ta còn nhìn Silver Face với ánh mắt nghi ngờ, nhưng sau những lần trao đổi với Thần Điện Binh và cùng nhau chia sẻ những gian khổ trên con đường đầy tuyết, một mối quan hệ tin tưởng đã dần được xây dựng.

"Không có gì… nhưng đường về chắc cũng vất vả lắm đây."

"Chỉ cần không có tuyết, đường núi cũng chẳng khác gì một con đường dạo bộ thôi ạ."

"Chắc chắn rồi."

Họ đã có thể nói đùa với nhau như vậy.

"Hành lý từ Giáo hoàng Thánh hạ, ta đã nhận đủ rồi đó nha."

"Ôi chao, thưa Giám mục. Ngài đã cất công ra đón, thật là vinh hạnh quá."

Một người phụ nữ phì nộn, trang điểm đậm có vẻ là Đại Tư tế ở đây. Hikaru để ý thấy trên tay bà ta đeo rất nhiều nhẫn, và chiếc nào cũng gắn một viên đá quý lớn. Có vẻ như chúng đã được yểm ma thuật. Nhân tiện, Giám mục là người chịu trách nhiệm một giáo khu, còn Tư tế là một chức vị trong nhà thờ. Vậy nên, người phụ nữ này vừa là Đại Tư tế, vừa là Giám mục.

"Đúng thế đó. Chính ta đã cất công đến đây. Hẳn phải là những thứ tuyệt vời lắm nhỉ?"

Ánh mắt của người phụ nữ nhìn chằm chằm vào những món đồ của nhà thờ chất trên xe ngựa, trông như đang săm soi con mồi, khiến Hikaru cảm thấy một thoáng bất an.

"Vậy? Tên đeo mặt nạ trông kỳ dị này là ai thế?"

"À, vị này là—"

"Ta có việc ở thành phố này, chỉ tình cờ đi cùng đường với vị tư tế đây thôi. Chào nhé, chắc chúng ta sẽ không gặp lại đâu."

"Á, Sil…"

Vị tư tế định gọi "Silver Face", nhưng đã kịp nén lại.

"Cái tên mặt nạ đó là sao vậy?"

"Dạ… chỉ là một người bạn đồng hành thôi ạ."

Vị tư tế đã hiểu ý của Hikaru và trả lời như vậy.

Hikaru muốn tránh dính líu sâu hơn vào nhà thờ. Chỉ thêm phiền phức mà thôi. Thực tế, bà Đại Tư tế ở đây trông có vẻ rất khó ưa.

"Chào mừng Điện hạ Silver Face!"

Các Thần Điện Binh đã xếp thành một hàng và chào theo kiểu quân đội để tiễn vị quỷ quân tào, nên sự tinh ý của vị tư tế có lẽ cũng chẳng có mấy ý nghĩa.

"Rốt cuộc là thế nào?"

"…………"

Bị Đại Tư tế nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ, vị tư tế chỉ biết vã mồ hôi lạnh ròng ròng.

"Hôm nay là ngày mà Lavia-san có thể đòi hỏi bất cứ điều gì."

"Yayy."

"Woa!"

Hai ngày sau khi đến Ville Zentra.

Sau một ngày ngủ đủ giấc để hồi phục thể lực, ba người Hikaru, Lavia, và Paula—dù Paula nghe nói hôm qua vẫn năng nổ đến nhà thờ làm công việc thiện nguyện—đã cùng nhau ra phố từ sáng sớm.

Nếu hỏi họ đang làm gì, thì là

"Lavia-chan cũng đã 15 tuổi rồi nhỉ!"

Lavia đã đón sinh nhật của mình.

Ngày đó lại rơi đúng vào lúc đang trên đường đến Ville Zentra, và vì Lavia đột ngột thông báo nên cũng không có nơi nào để mua quà, thế nên họ đã quyết định sẽ tổ chức một bữa tiệc thật hoành tráng sau khi đến Ville Zentra.

"Em lại già thêm một tuổi rồi."

"Chúc mừng sinh nhật em một lần nữa, Lavia."

"Vâng. Một năm tới đây em sẽ luôn ở bên cạnh anh, Hikaru."

Cô ôm chặt lấy cánh tay cậu.

eyrace.jpg

Dù Lavia vốn có tính hay làm nũng, nhưng khi nhận được những tình cảm trong sáng thế này, một cảm giác hạnh phúc lâng lâng lại dâng lên trong lòng Hikaru.

Đối với Lavia, tuổi 14 là tuổi mà cô đã gặp Hikaru. Nhưng đầu năm 14 tuổi, Hikaru vẫn chưa xuất hiện, và ngoài việc đọc sách ra, cô cũng chẳng có niềm vui nào khác, nên một năm được ở cùng Hikaru sẽ là trải nghiệm đầu tiên của cô.

Dĩ nhiên, trong đó chắc hẳn còn có cả ước muốn không bị chia cắt giữa hai thế giới Nhật Bản và thế giới này, như sự kiện xảy ra cách đây không lâu.

(Điểm Hồn Bảng cũng đã tăng thêm 1 rồi.)

【Hồn Bảng】Lavia Tuổi 15/Cấp 29/1

【Sinh lực】

【Miễn dịch】─【Miễn dịch Độc tố】3

【Thể lực】1

【Ma lực】

【Lượng Ma lực】11─【Lý Ma lực】2/【Tương thích Tinh linh】─【Hỏa】8

【Nhanh nhẹn】

【Ẩn mật】─【Che giấu Sinh mệnh】0・【Che giấu Ma lực】0・【Che giấu Tri giác】3

【Tinh thần lực】

【Tín ngưỡng】─【Thánh】3

【Trực giác】

【Trí tuệ】─【Hiểu ngôn ngữ】1/【Xuất ngôn ngữ】1

"Bây giờ em bằng tuổi anh rồi. Cặp đôi."

Hikaru cũng cảm thấy ấm lòng trước nụ cười toe toét của Lavia.

"Sinh nhật của Hikaru… liệu có đón ở đây không anh?"

"Chắc là vậy."

Ngày 6 tháng 3 là sinh nhật của Hikaru. Lavia là ngày 14 tháng 2, nên chênh nhau khoảng một tháng. Nhân tiện, Paula nói sinh nhật mình là ngày 1 tháng 4, và khi cậu kể "ở Nhật có một phong tục gọi là Cá tháng Tư…", cô bé đã chớp mắt ngạc nhiên. Ngay sau đó, cô bé đã nói một câu rất ra dáng tín đồ nhà thờ với vẻ mặt nghiêm túc: "Nói dối là không được đâu ạ".

"Vậy thì, chúng ta vừa khám phá thủ đô vừa đi mua quà cho Lavia nhé."

"Ô!"

"Vâng ạ!"

Và thế là, chuyến tham quan Ville Zentra của ba người đã bắt đầu.

Đầu tiên, họ đến cảng, ngắm nhìn những chiếc tàu cá khổng lồ xếp hàng rồi hướng đến khu chợ. Có lẽ cũng là điều hiển nhiên, nhưng các chiến hạm dường như được neo đậu ở một bến cảng khác.

Trong chợ có rất nhiều loại cá mà họ chưa từng thấy, và chúng được trưng bày trong những tủ lạnh ma thuật. Họ tìm thấy một quán ăn có thể chế biến cá ngay tại chỗ nên đã quyết định dùng bữa trưa ở đó. Ở đây không có thói quen ăn sashimi, họ đã thưởng thức một cách xa hoa các món ăn như súp hải sản và hải sản hấp rượu vang, rồi hướng đến ngọn hải đăng lớn ở mũi cảng. Sau khi leo hết những bậc thang dài dẫn lên đài quan sát, phía đông là một vùng biển bao la, còn phía tây là bến cảng và quang cảnh thành phố Ville Zentra trải dài, quả là một cảnh tượng tuyệt vời.

Điểm đến tiếp theo là một cửa hàng bán đồ thủ công mỹ nghệ làm từ những thứ lấy từ biển như vỏ sò và xương cá. Có một khu phố với những cửa hàng tương tự san sát nhau, ở đó cũng bán rất nhiều phụ kiện. Dù là hàng hiếm nhưng ngọc trai cũng được lưu hành, nhưng những viên có hình dạng méo mó lại được bán với giá trên trời. Khi hỏi ra, họ mới biết những viên ngọc trai tròn hoàn hảo đã được nhà nước thu mua để làm quà tặng cho quý tộc các nước. Ngọc trai đã trở thành một vũ khí ngoại giao.

"Có nhiều phụ kiện dễ thương quá."

"Thật vậy ạ!"

Lavia và Paula cứ phấn khích mãi, nhưng họ đã không mua quà ở đây. Ấy là vì chủ cửa hàng phụ kiện đã cho họ một thông tin quý giá:

"—Những món đồ tốt nhất không được bày ở đây đâu. Vừa hay 5 ngày nữa là buổi đấu giá của thủ đô bắt đầu phải không? Tôi đã gửi chúng đến đó rồi."

Những món đồ của nhà thờ cũng sẽ được bán tại buổi đấu giá đó, nhưng dĩ nhiên chúng không được bày bán cùng một phiên đấu giá với những món đồ của chủ cửa hàng phụ kiện. Một tuần lễ đấu giá toàn quốc sắp bắt đầu—dù ở đây không có khái niệm "tuần lễ"—và nghe nói nhiều loại hình đấu giá khác nhau sẽ được tổ chức khắp thủ đô.

Tùy vào giá trị của vật phẩm mà cấp độ của buổi đấu giá sẽ thay đổi. Có bốn cấp độ, từ "Đấu giá Kim Kình" cao cấp nhất, cho đến "Đấu giá Thiết Bối" mà ai cũng có thể tham gia bất cứ lúc nào, và chúng được tổ chức ở nhiều nơi khác nhau tùy theo loại hàng hóa.

Vì đây là món quà sinh nhật đầu tiên tặng cho Lavia, nên Hikaru muốn chọn một món đồ thật tốt và đã đề nghị "chúng ta hãy thử xem buổi đấu giá".

"Ể…? Thôi mà, không cần đồ đắt tiền vậy đâu anh…"

"Đây là sựこだわりcủa Hikaru-sama ạ."

Lavia có vẻ hơi e dè, còn Paula thì tưởng đang bênh vực mà lại chẳng bênh vực chút nào.

Có thể đây chỉ là một sự tùy hứng, nhưng hiếm khi nào Hikaru lại kiên quyết với sự tùy hứng của mình như vậy và quyết định chờ đến buổi đấu giá.

Chỉ cần khám phá những quán ăn ngon là 5 ngày sẽ trôi qua trong nháy mắt—bởi vì khi cậu hỏi nhân viên khách sạn nơi mình ở về những nhà hàng nên đến, một danh sách hơn mười cái tên đã được tuôn ra một cách trôi chảy.

Hikaru đã nghĩ rằng mình sẽ thong thả cho đến ngày đấu giá—nhưng cậu nhận ra điều đó có vẻ không khả thi vào ngày hôm sau.

Paula, người đã đến nhà thờ từ sáng sớm để chăm chỉ hoạt động thiện nguyện, vừa trở về đã nói với Hikaru.

"Là về những vật phẩm mà Giáo hoàng Luvain Thánh hạ sẽ đưa ra đấu giá ạ…"

Paula nói rằng cô đã nghe thấy ai đó cãi nhau ở cửa sau của nhà thờ trung tâm tráng lệ.

Đó là cuộc cãi vã giữa vị Đại Tư tế, cũng là Giám mục của giáo khu Ville Zentra, và vị tư tế gầy gò đã cùng họ vượt qua hành trình gian khổ.

—Phiền phức quá đi. Tôi đã nói là sẽ đích thân đổi những món đồ đó ra tiền rồi còn gì.

—Nhưng số tiền đó quá thấp. Nếu mang ra đấu giá chắc chắn sẽ được nhiều hơn chứ?

—Ngươi thì biết cái gì về đồ cổ chứ? Cái giá này là do ta, một khách quen của các buổi đấu giá hàng năm, đưa ra, nên nó là hợp lý. Hay là ngươi đang lầm tưởng rằng cứ mang ra đấu giá là sẽ có tiền ngay lập tức? Phải mất thời gian để người thắng thầu trả tiền, rồi tiền mới đến tay người bán. Ta đang nói là sẽ rút ngắn thời gian đó cho ngươi mà.

Đó là cuộc trao đổi như vậy.

Dường như vị Đại Tư tế đang có ý định bán tống bán tháo số hàng hóa được vận chuyển đến với giá rẻ mạt chứ không mang ra đấu giá. Chắc chắn bà ta sẽ nhận được tiền hoa hồng từ người mua.

"Hô. Dám làm một việc coi thường người khác như vậy sao. Thật tình… chẳng phải đám cấp trên thối nát đã bị quét sạch hết rồi sao…"

"Chúng ta sẽ làm gì ạ? Hikaru-sama."

"Chuyện đó thì, với một bà Đại Tư tế mà cứ đụng vào là ra bụi bẩn thế này, thì phải tát cho một cái thật mạnh chứ nhỉ."

Tài sản của nhà thờ ra sao cũng không phải chuyện của Hikaru, nhưng việc những thứ mà cậu đã vất vả vận chuyển đến bị người khác tùy tiện xử lý khiến cậu tức giận.

Nhìn thấy Hikaru mỉm cười, Paula kêu "hí" một tiếng vì sợ hãi, còn Lavia thì vui vẻ nói "anh lại làm mặt ác rồi kìa".

"Khà khà khà. Cười không ngớt là thế này đây. Ai ngờ được Giáo hoàng Thánh hạ lại ban tặng quà cho ta chứ."

Khi người phụ nữ Đại Tư tế cười, một người đàn ông mặc áo tu sĩ trong cùng phòng nói,

"Đâu phải quà. Chẳng phải ngài ấy bảo bà bán đi sao? Chỉ là bà tự bỏ túi riêng thôi."

Anh ta nói đùa.

Nếu là một tu sĩ, sự khác biệt về địa vị với một Đại Tư tế là một trời một vực, nhưng bà Đại Tư tế không có vẻ gì là để tâm. Người đàn ông còn trẻ, cao ráo, thân hình vạm vỡ và có một khuôn mặt ngọt ngào.

Dù đối phương là một người phụ nữ trung niên béo ú, người đàn ông cũng không hề tỏ ra khó chịu, mà còn luồn tay lên vai bà ta.

"Nhưng mà may thật đấy. Cứ tưởng vì cuộc thanh trừng ở trung ương mà tình hình tài chính ở đây cũng khó khăn, ai dè gió đã đổi chiều."

"Đúng là vậy… Giờ ta lại có thể mua thật nhiều đá quý rồi."

"Này này, còn định mua nữa à? Trong kho chứa cả đống rồi còn gì."

"Ồn ào quá đi. Chuyện trai gái ta đã dừng lại ở ngươi rồi, phải không? Nhưng riêng chuyện săn đá quý thì ta không thể nào bỏ được…"

Khi bà ta đang say sưa ngắm viên đá quý trên chiếc nhẫn ở tay trái thì có tiếng gõ cửa, và có người báo có khách đến.

"Ara, đến rồi sao. Vậy ta đi đây."

"Bà gọi ai đến thế? Muộn thế này rồi."

"Một tay buôn đồ cổ. Để bán món quà của Giáo hoàng Thánh hạ."

"Bà định bán ngay thật à? Không đợi thêm chút nữa sao?"

"Ngươi nói gì vậy. Đối với tay buôn đó, nếu mua được bây giờ thì sẽ kịp phiên đấu giá, đúng không? Nên hắn đang rất sốt ruột. Ta phải lợi dụng điểm đó chứ."

"Hô… đúng là một người đàn bà độc ác."

"Ngươi không ghét điều đó, phải không."

"Ta thì rất thích tiền. Thôi, ta về nghỉ trước đây."

"Ừ ừ."

Người phụ nữ Đại Tư tế rời phòng và đi về phía khu vực văn phòng trong nhà thờ.

Bên trong nhà thờ về đêm tĩnh lặng, nhưng căn phòng mà bà ta bước vào lại sáng đèn. Đó là một phòng tiếp khách, và có một người đàn ông đang đợi sẵn.

"Bất ngờ bị gọi đến, tôi đã tự hỏi có chuyện gì."

Tay buôn mà vị Đại Tư tế đã gọi đang đợi với vẻ mặt nghi hoặc.

Thường ngày, ông ta là người bán đá quý cho bà ta, nhưng hôm nay, bà ta lại là người bán.

"Có thứ ta muốn ngươi xem gấp."

"Thứ đó, có phải là lô hàng được vận chuyển từ Bios đến không ạ?"

"Ngươi cũng nhanh tai đấy."

"He he, nếu không thế thì sao mà sống được chứ ạ… Vậy, ngài Đại Tư tế muốn bán vào thời điểm trước khi phiên đấu giá bắt đầu. Đúng là lúc này nhu cầu đang tăng cao."

"Đúng ra người muốn mua là ngươi mới phải chứ? Nếu không cần thì thôi, ta gọi tay buôn khác là được."

"Ngài đừng nói những lời lạnh lùng như vậy chứ ạ."

Tay buôn cười nịnh nọt, nhưng trong đầu đang tính toán. Thực tế, vị Đại Tư tế này đã mua một lượng lớn đá quý cổ từ tay buôn này, và việc thanh toán một vài món trong số đó đã bị trì hoãn. "Còn dám nói gọi tay buôn khác à? Tiền của ta còn chưa trả mà nói được những lời đó sao," hắn thầm kinh ngạc.

"Nhưng mà như vậy có được không ạ? Hàng từ Bios đến thì chắc là theo chỉ thị của Giáo hoàng Thánh hạ rồi? Một vị đáng kính như ngài ấy đã gửi đến thì chắc chắn là hàng tốt, nhưng cũng có thể mang ra đấu giá mà."

"Đó là chuyện của bên này."

Vị Đại Tư tế không nói thêm, nhưng tay buôn đã hiểu. Người phụ nữ này muốn có "tiền riêng". Bà ta sẽ yêu cầu một phần tiền bán được phải chuyển cho mình chứ không phải cho nhà thờ. Để mua thêm đá quý.

"Dạ, tôi dĩ nhiên không có ý định xen vào chuyện của nhà thờ. Chỉ là tôi cảm thấy hơi mạo phạm thôi ạ."

"Mạo phạm? Trong giáo khu của thành phố này, ta chính là giáo lý. Ngươi chỉ cần lo tính tiền là được rồi."

Tay buôn chỉ muốn huýt sáo một tiếng.

"Ta chính là giáo lý" cơ đấy. Làn sóng thanh trừng của vị Giáo hoàng mới nhậm chức dĩ nhiên cũng đã lan đến các giáo sĩ ở Vireocean, nhưng dù sao thì, những kẻ không có hành vi sai trái rõ ràng đều được bỏ qua. Có thể là do họ không đủ nhân lực để điều tra kỹ lưỡng, nhưng người phụ nữ này đã sống sót.

Các tư tế ở Thánh đô Agiapole được gọi là "Tư tế Trung ương", trong khi các tư tế ở các thành phố địa phương và các nước khác bị gọi là "Tư tế Địa phương" và bị phân biệt đối xử rõ ràng. Việc các sai phạm ở địa phương không được trung ương coi trọng cũng là một sự thật.

"Hiểu rồi, hiểu rồi… Tính tiền thì tôi giỏi lắm ạ."

Tay buôn nhấp một ngụm trà đã được dọn sẵn. Vẫn còn nóng. Người đã dọn trà đã không còn ở đó, chắc chắn là vị Đại Tư tế đã cho người lui đi.

"…………"

"…………"

Sự im lặng bao trùm.

Vị Đại Tư tế, người đã vội vã đến mức trà còn chưa kịp nguội, đang mong đợi tay buôn này sẽ nói "Vậy thì, hãy cho tôi xem hàng ngay đi". Nhưng tay buôn không nói. Hắn đang câu giờ.

"…Uống trà xong, ta sẽ cho ngươi xem hàng."

"À, xin lỗi ngài. Vì đến đây vội quá nên tôi hơi khát nước. Mà công nhận, trà của nhà thờ lúc nào uống cũng tuyệt vời."

Như thể đã chờ đợi tách trà cạn đi, vị Đại Tư tế nói "Đi nào" và đứng dậy. Tay buôn cũng đứng dậy theo. Nếu câu giờ quá lâu, bà ta sẽ nổi giận và thực sự gọi một tay buôn khác đến. Như vậy thì hỏng hết việc.

Hai người rời phòng và đi về phía nhà kho ở phía sau.

"Có khoảng bao nhiêu món ạ?"

"Hơn một trăm."

"Cái gì."

Con số lên đến ba chữ số, ngay cả tay buôn dày dạn kinh nghiệm cũng phải ngạc nhiên. Vị Đại Tư tế thấy phản ứng của hắn thì lấy làm đắc ý.

"Đối với ngươi, đây chẳng phải là một thương vụ lớn nhất đời sao?"

"Tôi xin ghi nhận ạ."

Dù trong lòng chẳng ghi nhận chút nào, nhưng tay buôn vẫn nói vậy.

Trong thâm tâm, hắn đang nghĩ "Chuyện này có thể không ổn rồi đây". Bởi vì, việc có một lượng lớn hàng hóa được bán ra đồng nghĩa với việc chúng được thu mua từ một nơi nào đó với số lượng lớn. Nguồn gốc thì không rõ, nhưng việc một lượng lớn vật phẩm được di chuyển cùng lúc có khả năng cao là chất lượng của từng món không được đảm bảo.

Nói tóm lại, có thể có hàng giả trà trộn vào.

"Đây."

Nhà kho phía sau nhà thờ là một tòa nhà cũ kỹ, nhưng bây giờ xung quanh nó đã được các Thần Điện Binh canh gác cẩn mật, và cánh cửa đôi cũng được khóa bằng một ổ khóa ma thuật. Giống như đang tuyên bố "trong nhà kho này có kho báu!", nhưng dù là đạo tặc cũng sẽ phải chùn bước trước hàng rào an ninh dày đặc như vậy.

Các Thần Điện Binh nhìn vị Đại Tư tế đến vào đêm khuya với ánh mắt nghi ngờ, nhưng bà ta chẳng thèm để ý và mở khóa ma thuật.

Phía sau cánh cửa là một màn đêm đen kịt. Nhà kho không có một cửa sổ nào, một bóng tối đặc quánh như đang há miệng chờ đợi.

"Vào nhanh đi."

"À, vâng."

Khi bước chân vào nhà kho, cánh cửa phía sau đã đóng lại. Trong khoảnh khắc ngay cả một chút ánh sáng le lói cũng biến mất, tay buôn đã có một ý nghĩ khó chịu rằng liệu người phụ nữ này có định tấn công mình không, nhưng điều đó đã không xảy ra và đèn bỗng bật sáng.

Nhiều chiếc đèn ma đạo được treo trên trần nhà.

Ánh sáng từ chúng chiếu rọi khắp nhà kho.

"Hôôô…"

Việc tay buôn phải thốt lên kinh ngạc cũng là điều dễ hiểu.

Trong nhà kho rộng lớn, nhiều kệ hàng được xếp san sát, trên đó bày la liệt các tác phẩm nghệ thuật như bình, đĩa, tượng và dụng cụ. Những món không vừa kệ được đặt trên sàn trải vải, còn các loại tranh chân dung thì được dựng dựa vào tường.

"Thế nào? Tuyệt vời chứ? Dù không có món đá quý nào hợp sở thích của ta, nhưng tất cả đều là đồ cổ có tuổi đời cả đấy."

Lờ đi lời nói của vị Đại Tư tế, tay buôn tiến lại gần các kệ hàng và bắt đầu xem xét từng món một.

"Hừm…"

Quả thực, chúng đều là đồ cổ.

Một chiếc tẩu làm từ nanh quái vật, một món đồ gốm men ngọc có màu sắc sâu lắng, một chiếc đồng hồ quả quýt được trang trí bằng kỹ thuật chạm khắc kim loại tinh xảo, một bức tượng thánh làm từ thủy tinh trong suốt không màu và ít bọt khí…

Tất cả đều khó định giá.

Tay buôn cũng cảm thấy rằng việc mang chúng đến Vireocean thay vì bán trong Thánh Quốc Giáo Đạo Bios là một quyết định đúng đắn. Có rất nhiều món đồ hiếm thấy ở Vireocean.

"Thưa ngài Đại Tư tế. Có đá quý hay ma kiếm gì không ạ?"

"…Ta vừa nói rồi còn gì. Không có đâu."

"À, ra là vậy."

Giáo hoàng Thánh hạ thật thông minh, tay buôn thầm nghĩ. Chắc hẳn ngài ấy biết người phụ nữ này ham mê đá quý nên đã không cho vận chuyển đến đây. Hoặc, có lẽ đá quý và vàng dễ quy đổi ra tiền mặt nên đã được bán hết trong lãnh thổ Bios.

Có lẽ đã để vuột mất một con cá lớn, tay buôn thầm tặc lưỡi. Nếu có một thương vụ như thế này, dù ở Thánh đô Agiapole hay ở đâu, hắn cũng đã đến rồi.

"Hửm?"

Tay buôn đột nhiên chú ý đến một trong những bức tượng được đặt trên sàn. Đó là một cái "lồng" lớn bằng một vòng tay ôm, bên trong là bức tượng một con quỷ hung dữ. Có lẽ vì được làm bằng bạc nên theo thời gian, toàn bộ bức tượng đã ngả sang màu đen. Chỉ có đôi mắt là lấp lánh như đang phát sáng, tạo ra một vẻ uy nghiêm kỳ lạ.

"Cái đó, trông ghê rợn thật nhỉ. Sao họ lại gửi một thứ như thế này đến chứ."

"Thưa ngài Đại Tư tế. Lẽ nào đây là… thờ phụng quỷ dữ?"

"Làm gì có chuyện đó! Đừng có nói bừa. Thiệt tình, ngươi không biết truyền thuyết về Thánh Luzalka sao?"

"A, à—vâng vâng, là câu chuyện về con quỷ mà Thánh nhân Luzalka-sama đã cùng hiệp sĩ tiêu diệt phải không ạ?"

Dĩ nhiên là hắn biết. Các tác phẩm nghệ thuật cổ thường dựa trên những lời dạy của nhà thờ, tức là những truyền thuyết về các vị thánh. Quý tộc và phú hộ thường thích trang trí tranh chân dung hoặc tượng đồng của các vị thánh trong nhà để thể hiện mình là những tín đồ sùng đạo của nhà thờ.

"Thánh Luzalka rất được yêu thích, nên tranh chân dung của ngài ấy sẽ có giá cao đấy ạ."

"Vậy sao? Ở đây có này."

Nghe nói có giá cao, vị Đại Tư tế cất giọng vui vẻ và định dẫn tay buôn đến góc tranh chân dung ở sát tường—dù chỉ là dựng các bức tranh dựa vào tường mà thôi.

"…………"

Tay buôn liếc nhìn lại con quỷ trong lồng. Vừa rồi, nó có cử động không? Hắn đã có cảm giác như vậy.

Bức tranh chân dung của Thánh Luzalka quả thực được vẽ rất đẹp. Đó là một bức tranh đặc biệt lớn, và khung tranh cũng rất tốt. Tay buôn ngay lập tức tính toán trong đầu.

Tay buôn cũng là một tay lão luyện, nên chỉ cần lướt qua giữa các kệ hàng là đã biết được số lượng những món đồ đáng giá.

"Vậy, tất cả thì được khoảng bao nhiêu?"

"Hừm, để xem nào… Vì đây là thương vụ của chính ngài Đại Tư tế, nên tôi sẽ hào phóng một phen. Hai mươi đồng bạch kim thì thế nào ạ?"

Một đồng bạch kim có giá trị khoảng mười triệu yên Nhật.

Nói cách khác, tay buôn đã định giá tất cả những thứ ở đây là hai trăm triệu yên.

"Ể? Chỉ có thế thôi à?"

"Dĩ nhiên, tôi sẽ xóa hết nợ cho ngài Đại Tư tế."

"Ừm… không thể thêm chút nữa sao? Như vậy thì ta chẳng còn lại đồng tiền tự do nào cả."

Đồ tham lam, tay buôn thầm chửi rủa trong lòng. Mày đã nợ ngập đầu rồi đấy, cái cổ béo ú của mày ấy! Vậy mà còn ‘không còn lại đồng tiền tự do nào’ à?

"Ngài nói vậy nhưng, thưa ngài Đại Tư tế. Chẳng phải ngài gọi tôi đến là vì muốn có tiền mặt ngay sao? Để có thể thu mua một lượng lớn hàng hóa như thế này, dù cả Ville Zentra này có rộng lớn đến đâu, cũng chỉ có mình tôi thôi đấy ạ."

"Nhưng mà này, không cố gắng thêm chút nữa được à? Ngươi định bán cái này ở phiên đấu giá với giá bao nhiêu hả?"

"Hừm… quả là một vị khó nhằn. Vậy thì, tôi xin tặng thêm một đồng bạch kim để làm tiền tiêu vặt cho ngài Đại Tư tế."

Hắn nhẹ nhàng rút ra từ trong túi một đồng bạch kim lấp lánh. Quả thật, bà Đại Tư tế không ngờ rằng hắn sẽ đưa ra hiện vật ngay tại chỗ, và bà ta nuốt nước bọt ừng ực. Bà ta giật lấy nó như thể cướp, nhìn vào ánh sáng của nó và mỉm cười.

"Thế nào ạ?"

"…Nếu có thêm một đồng xu như thế này nữa thì tốt nhỉ."

"Ôi chao, ngài Đại Tư tế cũng thật là biết đùa. Những vật phẩm ở đây, không phải tất cả đều có thể mang ra đấu giá đâu ạ. Nếu làm một cuộc đại hạ giá kho báu của nhà thờ, uy tín của nhà thờ sẽ sụp đổ, và giá của những bức tranh thánh sẽ lao dốc. Tôi dự định sẽ bán từ từ trong một thời gian dài. Nếu ngài Đại Tư tế muốn bán nhanh, tôi sẽ giao lại cho ngài… nhưng xin hãy trả lại đồng bạch kim tôi vừa đưa."

"K-Không đâu, chẳng phải chính ngươi đã đưa ra nó sao."

Vị Đại Tư tế giấu đồng bạch kim bằng cả hai tay như con của mình. Dù giao dịch còn chưa được quyết định.

"Thưa ngài Đại Tư tế…"

"À, này, thêm một chút thôi, chỉ một chút nữa thôi được không? Thêm vài đồng vàng chẳng hạn. Sao?"

À ha, hắn đã hiểu ra. Người đàn bà này, còn có những khoản nợ khác. Và bà ta đang bị đòi nợ gắt gao, nên mới cần tiền mặt. Có lẽ, bà ta cũng sẽ động đến cả hai mươi đồng bạch kim mà tay buôn định trả.

Đây là người đứng đầu giáo khu Ville Zentra sao.

Thay vì kinh ngạc, hắn chỉ muốn bật cười. Chừng nào người đàn bà này còn tại vị, hắn có thể thao túng nhà thờ theo ý muốn.

"Tôi hiểu rồi! Đây là lời của chính ngài Đại Tư tế. Tôi, với tư cách là một tín đồ sùng đạo, không thể không tuân theo lời ngài."

"Ngươi hiểu cho ta sao!?"

"Dĩ nhiên rồi ạ. Tôi sẽ gia hạn thời gian trả nợ của ngài Đại Tư tế cho cửa hàng của chúng tôi và cho vay số tiền đó. Như vậy có được không ạ?"

"…Là bao nhiêu nhỉ."

Đồ đàn bà ngốc này. Nợ của mình mà cũng không nắm được.

"Là ba mươi lăm đồng vàng ạ."

"Được đó! Đưa đây, ngay lập tức!"

Không phải cho không đâu nhé. Nợ vẫn còn đó, và tất cả các tác phẩm nghệ thuật ở đây ta sẽ lấy hết. Có hiểu không hả?

"Đã rõ. Vậy ngày mai, tôi sẽ mang vàng đến. Lúc đó, chúng tôi cũng sẽ thu nhận các tác phẩm nghệ thuật ở đây. Nếu để trong nhà kho mãi, chúng sẽ bị mốc và mất giá trị trong nháy mắt đấy ạ."

"Vậy sao!? Nhanh lên đi!"

"Tuân lệnh. Vậy là giao dịch đã thành công phải không ạ? Vậy xin mời ngài ký vào đây—"

Đúng lúc tay buôn rút ra tờ giấy ma thuật dùng để ký hợp đồng từ trong túi—

Bốp, tờ giấy đó đã bị giật lấy từ bên cạnh.

Một người đã xuất hiện ở nơi vốn không có ai. Đó là một nhân vật đeo mặt nạ bạc.

"Giao dịch chưa thành công. Những tác phẩm nghệ thuật ở đây là tài sản của nhà thờ, không phải của riêng người đàn bà này."

Silver Face buông một câu với giọng chán ngán.

Hôm đó cũng là ngày Hikaru bắt đầu giám sát nữ Đại Tư tế—và trớ trêu thay, cũng chính là ngày bà ta cho gọi tay buôn đồ cổ đến. Cậu không khỏi rùng mình khi nghĩ rằng chỉ cần chậm một ngày thôi, toàn bộ số vật phẩm quý giá đã bị bán đi mất rồi.

Hikaru có lý do riêng khi đợi đến tận khoảnh khắc giao dịch.

“Ng-Ngươi là ai!?”

“Anh…!?”

Trong khi tay buôn trợn tròn mắt kinh ngạc, nữ Đại Tư tế đã nhận ra Silver Face.

“Sao ngươi lại lẻn vào đây được! Thần Điện binh! Bắt lấy hắn! Thần Điện binh! …Thần Điện binh?”

“Gọi cũng vô ích thôi.”

Trước đó, Hikaru đã nói chuyện với vị tư tế đã cùng mình gian nan suốt chặng đường, và nhờ ông thông báo cho các Thần Điện binh đang canh gác. Tuy thuộc biên chế Giáo hội, nhưng Thần Điện binh hoạt động theo một hệ thống chỉ huy riêng. Vốn đã chán ngấy thái độ ngạo mạn, ngang ngược của nữ Đại Tư tế, họ lập tức lắng nghe chỉ thị từ vị tư tế kia—một mệnh lệnh cực kỳ đơn giản và không thể nào hiểu sai: “Dù nữ Đại Tư tế có khóc lóc hay la hét, cứ mặc kệ.”

“Tại sao chứ!? Chẳng lẽ Thần Điện binh đã phản bội?”

“Phản với chả bội, họ đâu phải cấp dưới của bà. …Mà chuyện đó để sau đi.”

Cậu lườm tay buôn, khiến gã giật nảy mình.

Gã hoàn toàn bị khí thế toát ra từ chiếc mặt nạ bạc và áo choàng trùm đầu áp đảo.

“Kh-Khoan đã… Tôi được nữ Đại Tư tế chính thức triệu tập, và chỉ đang chuẩn bị giao dịch mà thôi.”

“Ta biết.”

Ánh mắt của Hikaru khiến gã lái buôn đứng ngồi không yên.

“…V-Vậy, có chuyện gì sao?”

Điều Hikaru bận tâm chỉ có một.

“Quan trọng hơn, chẳng phải ngươi từng ở Vương quốc Poansonia sao?”

Gã đàn ông này có thân hình béo lùn, khuôn mặt hình quả trứng lại nhẵn thín. Xét về tuổi tác, gã giống hệt tay bán đấu giá có thân hình quả trứng mà Hikaru từng gặp ở Vương quốc Poansonia.

“À, vâng, tôi vẫn luôn kinh doanh ở đây, nhưng anh trai tôi thì đang làm chủ một sàn đấu giá ở Gii Poansonia.”

Anh trai à.

Vậy ra đây là em của người đó.

“Hiểu rồi… Vậy ngươi đi được rồi. Ta có chuyện muốn nói với người phụ nữ này.”

“Làm gì có chuyện gì để nói! Thần Điện binh!! Ta đang gọi các ngươi đấy!!”

“Nhưng thưa ngài, người phụ nữ này đang giữ tiền bạch kim của tôi.”

“K-Không được. Đây là của ta!”

“Đâu phải của bà.”

“Aaaaaa!?”

Hikaru từ phía sau vặn ngược cánh tay của nữ Đại Tư tế, khiến những đồng bạch kim rơi lả tả. Tay buôn vội vàng chụp lấy chúng giữa không trung.

“Vậy, tôi xin phép!”

Nhận thấy tình hình không ổn, gã chuồn đi ngay tắp lự. Tay buôn nhanh chóng rời khỏi nhà kho—nhanh đến mức người ta phải tự hỏi làm sao với thân hình đó mà gã có thể di chuyển mau lẹ như vậy.

“…Vậy, bà định đi đâu?”

Hikaru cất tiếng hỏi, nhắm vào tấm lưng của nữ Đại Tư tế đang lén lút định tẩu thoát.

“A-A-Anh là cái thá gì!? Tự tiện lẻn vào Giáo hội, anh nghĩ mình sẽ được tha thứ sao!?”

“Còn già mồm à? Chính Đức Giáo hoàng Luvain đã trực tiếp giao phó những vật phẩm này cho ta đấy.”

“Nói dối! Chẳng phải chính ngươi đã nói là tình cờ gặp ngài ấy sao!”

“Đương nhiên rồi. Để bà mất cảnh giác chứ sao.”

“Cái…!?”

“Ngay từ đầu bà đã nằm trong lòng bàn tay của ta rồi. Ta đang thực thi mật lệnh từ Đức Giáo hoàng.”

Cậu lấy từ trong ngực ra một văn kiện có đóng dấu của Giáo hoàng, khiến người phụ nữ trợn tròn mắt.

“Bà đã tự ý định bán đi những vật phẩm mà Đức Giáo hoàng Luvain giao phó… nếu ta báo cáo chuyện này với ngài ấy thì sẽ ra sao nhỉ? À, bà có biết không? Về kết cục bi thảm của các tư tế cấp cao trong cuộc thanh trừng ở Thánh đô Agiapole ấy…”

“Hiiiiii!? X-X-Xin hãy tha cho tôi! Chỉ xin đừng báo cáo với Đức ngài…!”

Bà ta dập đầu lạy lục như thể đang bò lê dưới đất, toàn thân run rẩy.

(Uwa… Đức Giáo hoàng Luvain, ngài đúng là khiến người ta khiếp sợ thật đấy.)

Trong lòng, Hikaru cảm thấy hơi mất hứng. Cậu cũng chán ngấy với việc mình trông như một nhân vật phản diện.

“…Ta có báo cáo hay không còn tùy thuộc vào thái độ của bà sau này. Hiểu ý ta chứ?”

“V-Vâng, tôi đã hiểu!”

Cậu chỉ nói bừa thôi, nhưng có vẻ bà ta đã sợ hãi tuân lệnh, nên cứ thế cũng được.

Để nữ Đại Tư tế lại, cậu bước ra khỏi nhà kho, vị tư tế gầy gò đã đợi sẵn ở đó.

“Thưa ngài Silver Face. Mọi chuyện thế nào rồi ạ?”

“Nếu bà ta hối cải và đi đúng con đường đức tin thì tốt, còn không thì cứ báo cáo với Đức Giáo hoàng. À, các Thần Điện binh, vị tư tế đây là một người cực kỳ ưu tú và thành thật. Hãy để mắt để nữ Đại Tư tế kia không phát điên mà làm hại ông ấy.”

“Rõ!”

Tuy cậu không có mối liên hệ nào với các Thần Điện binh ở đây, nhưng có vẻ họ đã trao đổi với những Thần Điện binh hộ tống hàng hóa và được chia sẻ thông tin rằng “nên nghe theo lời ngài Silver Face”. Câu trả lời thật dứt khoát.

(Vậy thì…)

Phần còn lại, vị tư tế chắc sẽ lo liệu ổn thỏa thủ tục đưa vật phẩm ra đấu giá.

Có thể chúng sẽ không bán được giá cao, nhưng điều quan trọng là phải làm mọi việc đúng quy trình.

“Hửm?”

Lúc đó, cậu chợt cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình, nhưng xung quanh không có ai cả. Ngay cả “Ma Lực Dò Tìm” của Hikaru cũng không cảm nhận được gì—.

Ngày hôm sau, cậu nhận được tin báo rằng “một tác phẩm nghệ thuật trong kho đã bị đánh cắp”.

Thế giới này dĩ nhiên không có điện thoại, cũng không có máy móc chạy bằng điện. Nhưng lại có ma lực, ma thuật và phép thuật.

Vẫn tồn tại những vật phẩm dùng để thông báo cho đối phương khi có chuyện xảy ra, ví như “Lông Vũ Penna” kết nối các Mạo hiểm giả Guild và công sở, nhưng đó là thứ sử dụng chất xúc tác hiếm đến mức mỗi lần liên lạc tốn cả một đồng vàng.

Trong số đó, có một loại đơn giản hơn, chỉ cần đưa cho đối phương một viên đá, và nó sẽ phát sáng khi muốn liên lạc. Giáo hội cũng có vật phẩm này, và Hikaru, với tư cách là Silver Face, cũng được giao một viên.

Và rồi, sáng hôm sau, nó phát sáng.

Cậu tưởng nữ Đại Tư tế lại gây chuyện, nhưng hóa ra là “một tác phẩm nghệ thuật trong kho đã bị đánh cắp”. Khi Hikaru trong vai Silver Face đến nhà thờ trung ương, nữ Đại Tư tế mặt mày tái mét, lắc đầu nguầy nguậy, còn gã trai trẻ có vẻ là tình nhân của bà ta cũng mặt xanh như tàu lá chuối mà lắc đầu. Mới ngày hôm qua, việc không bỏ trốn mà lại đi ăn trộm thì đúng là quá ngu ngốc.

Vậy, ai là thủ phạm?

“Kh-Kh-Không phải tôi!”

Nơi Hikaru ghé thăm dĩ nhiên là cửa hàng của tay buôn. Đó là một cửa hàng chuyên về trang sức và đồ mỹ nghệ, tuy nhỏ nhưng được trang bị một két sắt ma thuật kiên cố. Nếu có “con dao cắt được mọi thứ” thì cậu có thể mặc kệ ma thuật mà khoét một lỗ từ bên hông, nhưng không may là nó đã bị Brigid làm cho biến mất, và với Hikaru hiện tại thì không thể phá giải được.

Chuyện đó để sau, giờ là tay buôn.

Tay buôn thân hình quả trứng đã bị người đàn ông đeo mặt nạ bạc xuất hiện trong phòng như một làn khói trói lại và lăn trên sàn.

“Đã có bằng chứng rồi. Thủ phạm là ngươi.”

“Th-Thật sự… không phải tôi! Mà làm quái nào vào được cái nhà kho đó chứ!?”

“Ai biết. Chẳng phải ngươi đã lấy chìa khóa từ nữ Đại Tư tế đó để trừ nợ sao?”

“Nếu ngươi không đến thì ta đã hốt cả một mớ rồi! Thay vì phải lẻn vào một cách phiền phức, xúi giục nữ Đại Tư tế tuồn hàng ra ngoài chẳng phải tốt hơn sao! Trộm cắp sẽ bị phát hiện ngay, nhưng nếu vài món biến mất thì chỉ cần gian lận sổ sách là không ai biết!”

“…Cũng có lý.”

“Đấy thấy chưa! Mau cởi trói ra! Tên tội phạm này!”

“Hửm… Ngươi, trong tình huống này mà còn dám buông lời xấc xược với ta à? Ta đây nhận mật lệnh trực tiếp từ Đức Giáo hoàng Luvain đấy. Báo cáo ngươi là đồng phạm với nữ Đại Tư tế, coi ngươi như kẻ thù của Giáo hội cũng dễ như trở bàn tay.”

“Cái gì!? Ngươi… hèn hạ!”

Tay buôn vừa giãy giụa vừa la hét, nhưng Hikaru đang suy nghĩ.

(Xem ra gã này cũng không phải thủ phạm… Vậy thì ai đã làm cách nào để trộm đồ mỹ nghệ?)

Nhà kho được khóa cẩn thận. Xung quanh có Thần Điện binh canh gác. Khó có khả năng Thần Điện binh phản bội.

“Này! Ta sẽ giúp ngươi tìm thủ phạm… nên mau cởi trói ra.”

Bất ngờ, tay buôn lại nói như vậy.

“Ồ? Vậy ra ngươi là đồng phạm thật.”

“Đã bảo không phải! Đừng có nói chuyện đó nữa! Ngươi là dân nghiệp dư về đồ mỹ nghệ phải không, vậy thì để chuyên gia như ta vào cuộc.”

“Một tay buôn quèn thì làm được gì.”

“Ta là Egra.”

“Hả?”

“Tên! Ta là Egra!”

“À~, vâng vâng. Dù ta chẳng có hứng thú gì với tên của một ông chú.”

“Ngươi!? Đúng là một kẻ vô lễ đến cùng cực… Ta không giúp nữa đâu.”

“Không sao cả. Cứ nằm bò ra đó đi.”

“Khốn kiếp… T-Ta sẽ giúp. Nên làm ơn cởi trói cho ta…”

“…”

Thôi được, Hikaru phán đoán rằng gã này có vẻ không phải thủ phạm. Hơn nữa, có thể gã biết thông tin gì đó.

Khi Hikaru cởi trói, Egra vừa xoa tay vừa nói,

“Thiệt tình… đúng là một kẻ khó lường, ngươi.”

“Ta không muốn bị một kẻ định cuỗm đồ của Giáo hội nói như vậy đâu. Sẽ bị trời phạt đấy.”

“Hừ. Sợ bị phạt thì làm sao buôn bán đồ cổ được. Ta còn đang xử lý mấy cái bình mà chủ nhân của nó cứ lần lượt gặp bất hạnh đấy.”

Egra ưỡn ngực một cách vô ích.

“Vậy? Món gì đã bị đánh cắp?”

Egra vừa phủi người vừa ngồi xuống ghế.

Đây là phòng làm việc của Egra trong cửa hàng của gã, chỉ có một cái bàn nhỏ, một cái ghế và một cái kệ. Cả bàn và ghế đều chắc chắn và trông có vẻ là đồ tốt. Chúng vững vàng chống đỡ thân hình tròn trịa của Egra.

“Để xem nào… là gì nhỉ. Hình như là, ‘Tượng Quỷ Trong Lồng’ thì phải.”

“Ồ. Lại ăn trộm thứ đó à.”

“Ngươi biết nó sao? Quả nhiên thủ phạm là ngươi…”

“Không phải, không phải! Đừng có vung tay, đừng có lôi dây thừng ra!”

Egra vội vàng xua tay, đây mà là em trai của tay bán đấu giá lịch lãm, điềm tĩnh kia sao. Mà, trông họ giống hệt nhau thật.

“Bức tượng đó có một khí chất đặc biệt nên ta nhớ. Những món khác cũng không tệ, nhưng chỉ có bức tượng đó là ta cảm nhận được một sự hiện diện đáng sợ.”

“Hừm?”

Hikaru không xem kỹ đến vậy nên không biết, nhưng việc Egra nhớ nó thì chắc hẳn đó là một vật có giá trị.

“Đồ bị đánh cắp sẽ đi về đâu?”

“Thông thường thì sẽ bị bán đi.”

“Nếu một nhà sưu tầm ăn trộm thì chẳng phải sẽ được cất giữ luôn sao?”

“Nhà sưu tầm có tự mình đi ăn trộm món đồ mà họ khao khát không? Mua là được rồi.”

“Cũng phải. Vậy có manh mối nào về nơi bán đồ ăn cắp không?”

“Thường thì sẽ được mang đến những cửa hàng đồ cổ như của ta. Hoặc nếu biết ‘kẻ chạy hàng’ thì sẽ đến chỗ đó.”

“Kẻ chạy hàng?”

“Còn gọi là ‘runner’, là những kẻ chuyên đi thu thập đồ mỹ nghệ. Khách hàng của chúng là những tay buôn đồ cổ như bọn ta.”

“Chuyên gia thu mua à.”

Egra gật đầu.

“Nhưng đây là thời điểm sắp bắt đầu buổi đấu giá. Người ta thường để dành tiền cho đấu giá, và ta nghĩ rằng các tay buôn đồ cổ hay kẻ chạy hàng sẽ không bỏ tiền ra cho bức tượng quỷ đó đâu…”

“Nó có khí chất đặc biệt mà? Cứ mua về rồi mang ra đấu giá chẳng phải tốt hơn sao?”

“Này này, các người cũng xem danh sách vật phẩm rồi phải không? Nếu bị Giáo hội khiếu nại thì ngay cả nhà đấu giá cũng không thể làm ngơ được đâu. Tệ nhất là có thể bị tịch thu luôn vật phẩm.”

“À…”

Giáo hội có quyền lực mạnh đến thế.

“Hừm, tuy khả năng không cao, nhưng cũng có thể mang ra chợ đồ cổ.”

“Chợ? Ở đó bán được giá cao sao?”

“Đặt nó ở nơi dễ thấy và đợi người của Giáo hội tìm ra.”

Hikaru nghiêng đầu.

“Với mục đích gì?”

“Nếu ngươi tìm thấy nó, ngươi sẽ nói ‘Đây vốn là đồ của Giáo hội nên sẽ bị tịch thu’, đúng không? Nhưng nếu người bán quả quyết rằng ‘Tôi là một tay buôn đồ cổ lương thiện, tôi mua món này từ một kẻ chạy hàng mà không hề hay biết’, thì Giáo hội cũng không phải là quỷ dữ. Họ sẽ trả cho tay buôn đồ cổ một khoản tiền để đổi lấy vật phẩm, đúng không? Một cách để kiếm tiền sạch sẽ đấy.”

Ra vậy, Hikaru nghĩ đây là một câu chuyện có vẻ hợp lý.

“Cảm thấy hơi vòng vo…”

“Đúng vậy. Vượt qua lớp an ninh nghiêm ngặt như vậy để ăn trộm thì đúng là vòng vo. Hay là, có một nhà sưu tầm nào đó đặc biệt muốn có bức tượng đó, và đây là hành vi của kẻ được ủy thác thu thập?”

“Bức tượng đó nổi tiếng sao?”

“Không, không biết. Nhưng nó có một khí chất đáng sợ. Có thể nó nổi tiếng trong giới.”

“Giới nào?”

“Giới là… Thôi được, hay là bây giờ chúng ta đi hỏi vài nơi xem sao. Đi theo ta.”

Egra đứng dậy.

“…”

“Sao vậy, không đi à?”

“Không, chỉ là thấy ngươi đột nhiên hăng hái quá.”

“Đương nhiên rồi. Ngươi có mùi.”

“Hả?”

Hikaru bất giác ngửi ngửi chiếc áo choàng của mình.

“Hahaha, không phải, không phải. Từ ngươi toát ra mùi tiền. Những kẻ có của thì khác biệt lắm. Ngươi cũng có khí chất đáng sợ giống như bức tượng đó.”

Gã nhếch mép cười.

“Tên ngươi là gì? Cứ gọi ‘này’ hay ‘ngươi’ thì mất cả hứng.”

“…Silver Face.”

“‘Bạch Ngân Diện Silver Face’ à, chả có gì đặc biệt cả. Đi thôi.”

Kệ xác ngươi, Hikaru nghĩ.

Họ đi trong thành phố Ville Zentra khi hoàng hôn buông xuống. Khói bếp bốc lên từ các ngôi nhà, đâu đâu cũng nướng hoặc nấu cá, và không khí tràn ngập mùi cá.

(Đói bụng quá… Tối nay chắc không ăn cùng mọi người được rồi.)

Lavia và Paula đang ở lại nhà trọ, nên Hikaru đi cùng Egra trong thành phố. Có vẻ cậu sẽ không thể về kịp bữa tối.

“Đây rồi.”

Egra nói và dừng lại trước một cánh cửa gỗ được trang trí đẹp đẽ. Một chiếc đèn ma đạo được phủ kính màu đỏ chiếu rọi cánh cửa một cách kỳ bí. Lối vào trông giống như một quán bar dành cho hội viên, nhưng lạ lùng là không có tay nắm cửa, cũng không có cái gõ cửa.

Egra lấy từ trong túi ra một chiếc túi da và áp vào cửa, một thứ gì đó bên trong túi da phản ứng lại và phát ra tiếng “cạch” khô khốc. Cánh cửa từ từ mở ra phía ngoài—đó là một ma cụ.

“Làm phiền đây.”

Hikaru theo sau Egra bước vào trong.

Nội thất bên trong giống như một cửa hàng trang sức cao cấp. Dưới chân là tấm thảm dày êm ái, giấy dán tường cũng có màu sắc trang nhã. Có những bệ trưng bày vật phẩm được chiếu sáng từ trên cao. Tượng người, lư hương, bình gốm, dụng cụ viết lách, đủ cả.

“—Ồ, hiếm thấy đấy. Egra mà lại dẫn khách đến.”

Ở phía trong là một ông lão hói đầu. Ông mặc áo sơ mi trắng và áo gile màu đỏ rượu vang, nếu ở trong một dinh thự thì có thể bị nhầm là quản gia. Kính một mắt bên phải và sợi dây xích vàng treo trên đó là đặc điểm nổi bật của ông.

“Gã này không phải khách. Chỉ là đang tìm một món đồ thôi.”

“Tìm đồ à? Chẳng phải là tìm hàng hiếm sao. Kiếm được bộn tiền chứ?”

“Lão già, ở tuổi này mà còn tham lam thì lại vớ phải hàng giả đấy.”

“Kệ xác. Không tham lam thì làm sao buôn bán đồ cổ được.”

Trong lúc hai người họ đang đấu khẩu, Hikaru ngắm nhìn các vật phẩm trưng bày. Mắt cậu dừng lại ở một chiếc khay màu đỏ son đã xỉn màu. Bố cục của những con chim nhỏ, cây và hoa được chạm khắc trên đó mang lại một cảm giác rất phương Đông.

“—Ồ, để mắt đến món đó thì quả là có mắt thẩm mỹ đấy? Đó là ‘Khay Sơn Mài Điêu Khắc’.”

Chủ cửa hàng bắt chuyện.

“Khay sơn mài điêu khắc?”

“Đúng vậy. Người ta sẽ phủ nhiều lớp sơn mài lên nhau, sau đó mới chạm khắc. Thôi được, nể mặt Egra, mười đồng vàng.”

Lúc đó, Egra từ bên cạnh xen vào,

“Đồ ngốc, lại dám trà trộn hàng phục chế vào đây. Silver Face này, thứ này là đồ làm nhái đồ cổ đấy. Nhìn kỹ đi. Vết bẩn trông rất cẩu thả đúng không? Hoàn toàn không có cảm giác thời gian toát ra từ một món đồ cổ đã được sử dụng qua nhiều năm tháng.”

“Là đồ giả sao?”

“Không, hơi khác với đồ giả. Phương pháp chế tác hoàn toàn giống hệt, nhưng nó được làm bẩn để trông cũ đi, là hàng tái chế. Vì nó được làm ra để lừa gạt, nên cũng có thể coi là đồ giả. Nhân tiện, chiếc爵 đồng xanh và lư hương ngọc bích đặt hai bên là đồ cổ thật. Đặt những món đồ cùng niên đại cạnh nhau rồi trà trộn hàng tái chế vào. Một thủ đoạn phổ biến.”

“Này này, Egra. Đừng có vạch trần chứ.”

“Nhân tiện, những món đồ này đến từ đâu vậy?”

Khi Hikaru hỏi,

“Là đồ từ thời vương triều Gaokuu. Khoảng 500 năm trước. Ở phía nam Vireocean, nó có một lịch sử khá đặc biệt, nhưng đã bị xâm lược, và các tác phẩm nghệ thuật thời đó đã bị thất lạc khắp nơi.”

“Ồ…”

Có lẽ ai đó từ Trái Đất đã chuyển sinh và mang lại ảnh hưởng, Hikaru nghĩ vậy, nhưng việc chúng bị thất lạc thì thật đáng tiếc.

“Vậy, Egra. Hôm nay có chuyện gì?”

“Đúng rồi. Này, lão già… có gã nào khả nghi mang một bức tượng lạ đến trong ngày hôm qua không?”

“Tượng? Tượng thánh, tượng khỏa thân, có đủ loại.”

“Tượng quỷ. Truyền thuyết về việc Luzalka nhốt nó trong lồng ấy.”

“Không, không biết. Tượng quỷ thì làm gì có giá trị, sở thích thật tệ.”

“Nghe tin đồn cũng không có à? Ai đó muốn nó, hay thủ lĩnh nào đó muốn nó, hoặc là quý tộc nước khác chẳng hạn.”

Sau một lúc suy nghĩ,

“Hoàn toàn không biết. Nhớ lại mấy năm gần đây cũng không có.”

“Hừm, vậy à.”

“Ngươi đang truy tìm bức tượng quỷ đó à? Nó là tác phẩm của ai, thời nào?”

“Ta không nhìn kỹ nên không biết, nhưng chỉ xét về nét chạm khắc, có khi phải hơn một nghìn năm trước.”

“Ồ…”

Ông lão xoa cằm, tỏ vẻ hứng thú.

“Nó đã bị đánh cắp từ nhà kho của Giáo hội.”

“Chuyện không đùa được đâu.”

Egra tự ý tiết lộ thông tin, Hikaru lên tiếng “Này,” nhưng,

“Dù sao cũng là chuyện không giấu được. Có bị lộ ra cũng chẳng phải thông tin gì to tát.”

Có lẽ là vậy, nhưng cậu vẫn muốn nói rằng đừng tự tiện nói chuyện.

“Egra, trong nhà kho của Giáo hội có đồ mỹ nghệ à?”

“Nghe nói là để đưa ra đấu giá lần này. Thần linh cũng đang túng thiếu mà.”

“Hừ. Là do thua lũ thú nhân à.”

Tình hình tài chính của Thánh Quốc Giáo Đạo Bios xem ra ngay cả các tay buôn đồ cổ ở nước khác cũng biết.

“Hửm? Vậy nghĩa là, dù có những món đồ mỹ nghệ khác nhưng chỉ có bức tượng quỷ đó bị đánh cắp sao?”

“Đúng vậy.”

“Này này này, thế thì giống hệt vụ án kia rồi. Này, ở phía nam cảng có một bà lão chuyên buôn bán tranh và đồ cổ đúng không. Ở chỗ bà ta cũng chỉ có một món bị đánh cắp thôi đấy.”

“Ồ? …Khoan đã? Vậy thì chỗ người quen của ta cũng nói là chỉ bị mất một món. Ta còn nói chẳng phải là do quản lý yếu kém sao, nhưng nhân viên đều là những người đáng tin cậy, nên thấy có gì đó không ổn.”

“Bà lão cũng vậy. Bà ta nói rằng ‘Nó biến mất như một làn khói’.”

Như một làn khói?

Nghe những lời đó, Hikaru nhớ lại cảm giác có ai đó đang nhìn mình trong nhà kho. Cậu đã dùng “Ma Lực Dò Tìm” lướt qua nhưng không có phản ứng nên đã nghĩ là “ảo giác”…

(Nếu lúc đó, thật sự có ai đó ở đó thì sao?)

Có thể lắm.

Bằng cách nào đó đã che giấu được ma lực…?

“Egra, chủ tiệm. Hai người không nghe nói món gì đã bị đánh cắp sao?”

“Theo ta nghe nói thì không phải đồ cổ mà là một chiếc nhẫn từ thời cổ đại. Về mặt chế tác, nó không gắn đá quý hay gì cả, nhưng nghe nói nó có một khí chất đặc biệt.”

“Ta thì nghe là một bức chân dung. Nó cũng là một thứ rất cũ. Không phải là một kiệt tác, nhưng có gì đó thu hút ánh nhìn của người khác.”

“…”

Hikaru chìm vào suy tư.

Bức tượng quỷ có khí chất đáng sợ.

Chiếc nhẫn cổ đại có khí chất đặc biệt.

Bức chân dung thu hút ánh nhìn.

“Có vẻ không có điểm chung nào… Hay là có một tên siêu trộm thất thường nào đó?”

“Nhưng mà, Egra. Việc chúng không được bán ra cũng đáng lo ngại đấy.”

“Mọi người từ khắp nơi đang đổ về để tham gia đấu giá. Chẳng phải là một tay anh chị nào đó trong thế giới ngầm có tiền đã ra tay sao?”

“Có kẻ nào lại muốn bức tượng quỷ của Luzalka chứ?”

“Nói vậy thì cũng khó…”

Trong lúc Egra và chủ tiệm đang nói chuyện, Hikaru hỏi,

“Tôi muốn hỏi một điều, những tác phẩm có ‘khí chất đáng sợ’ hay ‘sự hiện diện đặc biệt’ như vậy, cửa hàng này có không?”

Cậu hỏi.

Chủ tiệm nhếch mép cười.

“Có chứ. Những thứ như vậy, ta đều khóa kỹ và chỉ cho khách quen xem thôi.”

“Còn chúng tôi thì sao?”

Không trả lời câu hỏi của Hikaru, chủ tiệm nhếch mép cười và vẫy tay, đi về phía căn phòng sau quầy. Không gian đó khác hẳn với nội thất của cửa hàng, mang đậm cảm giác sinh hoạt, trên bàn có một chiếc bánh sandwich ăn dở và một tách trà nguội còn sót lại một chút. Chiếc áo cardigan treo trên lưng ghế đã sờn rách nhiều chỗ.

“Bên này.”

Chủ tiệm đi vào một hành lang sâu hơn, rồi dừng lại giữa chừng. Ông ta đặt tay lên bức tường vữa và đẩy mạnh, một phần của bức tường tách ra, để lộ một không gian.

“Phía sau này là kho báu bí mật của lão già.”

Egra thì thầm với Hikaru.

Như có công tắc được bật, không gian được chiếu sáng. Ở đó có một cầu thang dẫn xuống tầng hầm. Phía dưới là một cánh cửa sắt thô kệch, được khóa bằng bốn ổ khóa. Chủ tiệm lần lượt mở từng ổ.

“Ổn không vậy? Cho chúng tôi xem thế này.”

Ông ta dẫn đường một cách dễ dàng, nhưng đây là lần đầu tiên Hikaru gặp chủ tiệm này.

“Không sao. Nghe cách Egra nói chuyện, có lẽ vụ việc của Giáo hội là do cậu mang đến đúng không? Nếu vậy thì cậu có quan hệ với các quan chức cấp cao của Giáo hội. Nếu có tiến triển gì trong vụ này, cứ báo cáo tốt cho ta với Giáo hội.”

“À, hiểu rồi.”

Hikaru lại một lần nữa nhận ra quyền uy to lớn của Giáo hội.

Khi ổ khóa cuối cùng được mở, cánh cửa sắt kẽo kẹt mở ra. Đèn được bật lên, một không gian rộng bằng nửa cửa hàng trên lầu hiện ra với nội thất tương tự.

“Ồ…”

Hikaru đã dùng “Ma Lực Dò Tìm” từ nãy đến giờ nhưng không thể biết được bên trong không gian này. Bản thân không gian đã được yểm ma thuật, ngăn chặn sự can thiệp từ bên ngoài.

Ngược lại, điều đó cũng cho thấy có những thứ quan trọng đến mức nào, nhưng vì lối vào tầng hầm chỉ có cánh cửa sắt này nên ngay cả Hikaru cũng khó mà lẻn vào được.

Trưng bày ở đây chủ yếu là vương miện và ly rượu được nạm bảo thạch, cùng với các phụ kiện cổ. Cũng có những bức tượng bằng vàng ròng, nhưng có lẽ giá trị của chúng chỉ nằm ở bản thân vàng.

“…Là cái này à?”

Cậu chú ý đến món đồ được trưng bày ở trong cùng.

Được chiếu sáng từ trên cao, đó là một cây đàn violin.

Một cây đàn violin bình thường được làm bằng gỗ, và vân gỗ của nó có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng cây đàn này thì khác. Nó có màu xanh lam. Dưới ánh sáng, nó tỏa ra ánh kim, nhưng đó là một màu xanh thẳm như hút hồn.

“Ma Lực Dò Tìm” không có phản ứng gì, nó chỉ là một cây đàn violin bình thường. Nhưng khi chuyển sang “Sinh Mệnh Dò Tìm”, có một luồng khí tức tỏa ra từ cây đàn. Dù đã cố che giấu, che giấu, nhưng vẫn không thể giấu hết được luồng sinh khí tỏa ra.

Giữa Hikaru và cây đàn có khoảng cách chừng một mét, nhưng cậu không hề có ý muốn lại gần để nhìn kỹ. Nó có một vẻ gì đó kỳ quái.

“Ừm. Lạ lùng phải không? Rõ ràng làm bằng gỗ, nhưng lại có màu xanh thế này. Và là violin nhưng không ai có thể chơi được.”

“Ý ông là sao? — A.”

Hikaru nhận ra cây đàn không có dây. Không có dây thì dĩ nhiên không thể chơi được.

“Ta đã thử mọi loại dây, loại nào cũng có thể căng lên được, nhưng ngay khoảnh khắc vĩ chạm vào là đứt. Đổi vĩ cũng vô ích. Kết quả là, thay vì đến tay nhạc công, nó lại rơi vào tay một tay buôn đồ cổ như ta.”

“‘Cây violin mang lại bất hạnh’, phải không?”

“Cũng có kẻ đặt cho nó cái tên đó, nhưng ta đã sở hữu nó được 5 năm rồi mà chẳng thấy bất hạnh gì cả.”

Chủ tiệm đáp lại Egra.

“…”

Sau khi quan sát kỹ vật thật, Hikaru cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa của những từ như “khí chất đáng sợ” hay “sự hiện diện đặc biệt”. Cái cảm giác bị thu hút một cách khó tả này. Cậu không cảm nhận được điều đó từ bức tượng quỷ được đặt tùy tiện trong nhà kho của Giáo hội, có lẽ là vì việc trưng bày đúng cách cũng làm tăng sức hấp dẫn của một tác phẩm nghệ thuật lên gấp bội. Nghĩ vậy, con mắt thẩm mỹ của Egra, người đã nhận ra sức hút của bức tượng quỷ ngay từ cái nhìn đầu tiên trong nhà kho tối tăm đó, quả là đáng nể.

『…Một nhạc cụ kỳ lạ… Diva sẽ thích nó…』

Lúc đó, cậu chợt nghe thấy một giọng nói.

“Vừa rồi, có ai nói gì không?”

Khi Hikaru hỏi, cả Egra và chủ tiệm đều lắc đầu. Nhưng,

“Hả…?”

Chủ tiệm thốt lên một tiếng kinh ngạc.

“Sao vậy, lão già. Tự dưng lú lẫn à?”

“A… a, a…”

“…Hửm? Thật sự sao vậy. Ha ha, ta biết rồi? Ông định dọa chúng ta là bất hạnh đã đến, nhân tiện nói về cây violin đó chứ gì…”

Egra đang nói dở thì cũng làm một vẻ mặt “Hả?”.

“Này, Silver Face. Ngươi… đã giấu cây violin đi đâu rồi?”

“Ngươi nói gì vậy? Cây violin vẫn ở đó mà…”

Hikaru cũng nhìn về phía cây đàn—và định nhìn, rồi dừng lại.

Không có.

Cây đàn violin vừa mới ở ngay đó, đã biến mất không một dấu vết.

“Không có…?”

“Nó biến mất rồi!! Cây violin của ta!”

Chủ tiệm lao đến bệ trưng bày, cầm lấy cái giá đỡ cây đàn. Ông ta nhìn ra sau bệ. Cây đàn không có ở đó.

“Này, lão già, thật vô lý. Chẳng lẽ cây violin tan chảy và biến mất à?”

“Làm gì có chuyện đó! Nếu violin tan chảy thì các cửa hàng nhạc cụ đã ướt sũng cả rồi!”

“À, không, ý ta không phải vậy, mà là cây violin này là một ma cụ đặc biệt, hay gì đó…”

“Hoàn toàn không có phản ứng ma lực.”

Hikaru chỉ ra. “Sinh Mệnh Dò Tìm” có phản ứng, nhưng có lẽ không cần phải nói ra.

(Ra vậy! Nếu là “Sinh Mệnh Dò Tìm”!)

Cậu triển khai “Sinh Mệnh Dò Tìm” mà bình thường không dùng đến, và cảm nhận được một luồng khí tức yếu ớt của cây đàn.

Nó được cảm nhận ở phía trên, sau khi ra khỏi căn phòng này và lên cầu thang.

“Nó không còn trong phòng này nữa. Đã di chuyển lên trên rồi.”

“Cái gì! Ý ngươi là sao, Silver Face!”

“Ai biết. Chắc là có kẻ đã đánh cắp nó—”

Hikaru đang nói thì suýt nữa kêu lên “A”.

“Là kẻ đã đánh cắp bức tượng quỷ!”

“Hắn chính là thủ phạm!”

Egra và chủ tiệm cũng nhận ra và đồng thanh kêu lên.

“Tôi sẽ đi bắt hắn.”

Nói nhanh như chớp, Hikaru lao ra khỏi phòng. Vừa chạy lên cầu thang, cậu vừa triển khai “Sinh Mệnh Dò Tìm”. Có một kẻ đang ở rìa phạm vi dò tìm. Có vẻ hắn đã ra khỏi cửa hàng.

Ai đó đang cầm cây đàn violin một cách tùy tiện và di chuyển. Với một dáng đi thong dong.

(Làm thế nào được chứ?)

Hikaru không thể hiểu nổi. Trong một căn phòng không lớn, có ba người đàn ông, nhưng không ai nhận ra cây đàn đã biến mất.

Cứ như thể là do một bóng ma gây ra, nhưng “Sinh Mệnh Dò Tìm” lại có phản ứng.

Khi ra đến đường, ánh hoàng hôn chỉ còn le lói, và con đường đã tối. Có rất ít đèn đường. Dù vậy, Hikaru vẫn có thể nhìn thấy—một bóng người cách đó khoảng 10 mét đang cầm cây đàn violin trên tay.

Ngay khoảnh khắc cậu nghĩ “Kia rồi”, bóng người đó đột nhiên bắt đầu chạy.

“Khốn kiếp.”

Dù Hikaru đã dùng “Ẩn Mật” để đuổi theo, nhưng thời điểm đó cứ như thể cậu đã bị phát hiện. Kẻ đó chạy được một lúc rồi nhẹ nhàng nhảy lên.

Đó là một cú nhảy có thể gọi là bay.

Hắn ta đã đáp xuống mái của một ngôi nhà một tầng.

“Cái gì…”

Trước sức bật không tưởng đó, Hikaru phải dừng lại.

Gió biển thổi qua, làm tung bay chiếc áo choàng có mũ mà người phụ nữ đó đang mặc.

Ánh sáng còn lại của hoàng hôn soi rọi bóng người đó, và một điều bất ngờ là cậu có thể thấy được những đường cong mềm mại của một người phụ nữ.

Có vẻ không có ý định che giấu khuôn mặt, người đó—cô ta, không đội mũ trùm—quay lại nhìn Hikaru.

Mái tóc vàng óng ả, gợn sóng nhẹ nhàng, đôi mắt to tròn hình hạnh nhân rực sáng màu đỏ. Đôi mắt ấy lấp lánh như thể có những vì sao rơi vào. Đôi môi đầy đặn, căng mọng, không phải là gợi cảm mà mang lại ấn tượng khỏe khoắn.

Trang phục không nhìn rõ, nhưng là kiểu quần, ngực đầy đặn và hông cũng nở nang. Là một mẫu phụ nữ mà xung quanh Hikaru không có ai giống vậy.

Cô ta nhìn Hikaru và mỉm cười.

Hikaru không hiểu ý nghĩa của nụ cười đó, nhưng cậu không thể di chuyển được. Không phải là không thể trèo lên mái nhà. Khoảnh khắc đó, khi bị nhìn chằm chằm, Hikaru có cảm giác—như thể mình đang bị nhắm đến tính mạng.

Như thể nếu lại gần hơn, cậu sẽ bị ăn thịt.

Kẻ đó là một kẻ săn mồi.

(À… cảm giác này, ra là vậy.)

Những lời cậu nghe thấy loáng thoáng lúc nãy, có lẽ là của người phụ nữ này.

Hikaru cũng biết cái tên “Diva”.

Một tồn tại siêu việt trong thế giới này, sánh ngang với Hỏa Long, Brigid và Leviathan.

Việc biết tên đó có nghĩa là, có lẽ người phụ nữ này cũng vậy—cũng là một “Kẻ Tồn Tại Từ Thời Thượng Cổ”.

Người phụ nữ tung áo choàng và chạy đi trên mái nhà. Cô nhảy sang mái nhà bên cạnh, rồi lại sang mái nhà xa hơn nữa. Một cách chạy không hề che giấu, như thể đang nói rằng nếu có thể thì cứ đuổi theo.

“…”

Nhưng Hikaru không thể đuổi theo.

Cậu cảm thấy rằng, phải làm gì để đối phó với một thứ như vậy.

Cho đến khi Egra và chủ tiệm đồ cổ đến, Hikaru vẫn đứng sững sờ.

4289e4.jpg

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!