Tập 14

Chương 56 Du hành trên không, Mê cung huyền thoại

Chương 56 Du hành trên không, Mê cung huyền thoại

Hòn đảo bay đã bay đến đây mà không va chạm vào bất kỳ dãy núi nào, có lẽ nó đang lơ lửng ở độ cao khoảng hai đến ba nghìn mét. Nơi nhóm Hikaru đang đứng chắc cũng đã cao hơn một nghìn mét, nhưng hòn đảo bay vẫn ở một tầm cao đáng kể.

Vậy, làm thế nào để vượt qua chênh lệch độ cao lớn như vậy?

Phương pháp chính là── thứ này.

Hikaru lộn ngược chiếc túi da, đổ thứ bên trong ra. Một vật thể cỡ quả bóng đá xuất hiện cùng với một đống chất lỏng, kêu bép một tiếng.

"......Một búi lông?"

Soljuz có vẻ mặt hoài nghi cũng là điều dễ hiểu, vì dù nhìn từ góc độ nào, nó cũng chỉ là một búi lông.

"Vâng, đúng vậy. Đây là búi lông... bị mắc kẹt trong cổ họng của Hỏa Long."

Vừa giải thích, trong lòng cậu vừa dâng lên một suy nghĩ sôi sục: (Tôi thật sự phải giao phó mạng sống cho một thứ như thế này sao), nhưng cậu lập tức nén cảm xúc đó xuống.

Búi lông được kết lại từ những sợi dài, lấp lánh ánh sáng đỏ ở vài chỗ. Nó có vẻ giống hệt như chiếc bờm quấn quanh cây trượng ngắn của Lavia, nhưng màu sắc ở đây rực rỡ hơn nhiều.

"Nghe nói vì ở trong cơ thể Hỏa Long một thời gian dài nên nó trở nên dễ truyền dẫn ma lực hơn. Và khi truyền ma lực vào đây, nó sẽ tạo ra một luồng gió nâng cực mạnh xung quanh khu vực này."

"Thật sự...?"

Vẻ mặt đầy nghi ngờ của Soljuz giống hệt như vẻ mặt của Hikaru khi cậu nghe Hỏa Long giải thích.

"Vì Hỏa Long đã đảm bảo nên chắc là thật đấy. Nghe nói nó có thể hất tung bao nhiêu người tùy thích lên trời cao."

Hỏa Long, vốn không can thiệp sâu vào chuyện của con người, đã nói điều gì đó đại loại như nó "tình cờ nôn ra" búi lông này, và "con người có toàn quyền sử dụng nó".

Tất nhiên, ban đầu Hikaru cũng bán tín bán nghi. Nhưng nếu Hỏa Long──một sinh vật ung dung lượn bay trên bầu trời, thở ra ngọn lửa đủ sức thiêu đốt cả thiên đường──đã nói vậy, thì hiệu quả ắt hẳn là thật. Chỉ có một vấn đề: nó chỉ dùng được một lần duy nhất, và việc không thể diễn tập trước thật sự rất áp lực.

"Chà, mà... Đành phải tin thôi nhỉ."

Đã cất công đi theo đến tận vùng biên cương phương Bắc xa xôi này, để rồi thứ xuất hiện lại là một búi lông, có lẽ Soljuz cũng đang cảm thấy hụt hẫng.

"Tôi hiểu cảm giác khó tin của cô... nhưng dù sao thì, chúng ta bắt đầu thôi."

Hikaru ngước nhìn bầu trời, hòn đảo bay đang tiến lại gần, để lộ phần đáy đen ngòm của nó.

"Trông cậy vào cậu đấy, Paula."

"Vâng!"

Không hề nghĩ rằng nó bẩn hay sao, Paula chẳng chút do dự chạm tay vào búi lông ướt sũng.

"Nó lạnh và xơ cứng ạ."

"Cứ thấy có lỗi với cậu sao ấy."

"Không không ạ. Tôi làm đây."

"Ừm. ──Mọi người, tập trung lại đây!"

Hikaru vừa hô lên, tất cả thành viên "Đông Phương Tứ Tinh" liền tập hợp lại.

Ma lực bắt đầu tuôn trào từ cơ thể Paula. Thân thể cô tỏa sáng màu hoàng kim, và ánh sáng ấy truyền từ tay cô sang búi lông.

Ngay khoảnh khắc ma lực được truyền vào, ánh sáng đỏ lan truyền từ sợi này sang sợi khác, hệt như máu đang chảy trong huyết quản.

Một luồng sáng chói lòa bùng lên, Hikaru bất giác phải quay mặt đi.

Đột nhiên──không khí xung quanh ấm lên. Rồi gió bắt đầu thổi. Một cơn gió ấm áp. Nó cuộn thành một cơn lốc, rồi thành cuồng phong, và cuối cùng là một cơn bão tố.

"Ố..."

Cơ thể cậu nhẹ bẫng, hai chân Hikaru nhấc khỏi mặt đất.

"Óaaaaaaaaaaaaaaaaa!?"

Một luồng khí nâng tựa như xoáy nước hình thành, cơ thể Hikaru bị cuốn lên trời với tốc độ chóng mặt. Không chỉ nhanh khủng khiếp, mà cậu còn bị cuốn theo vòng xoáy, bắt đầu từ một vòng tròn nhỏ rồi dần dần mở rộng ra, cuối cùng bay vút lên theo một vòng cung có bán kính khoảng 50 mét. Cảm giác như thể bị ném vào một chiếc máy giặt siêu khổng lồ.

"Kyaaaaa!?"

"C-Đây là...!"

Paula và Soljuz cũng đang đạp loạn xạ tay chân trong khi bị cơn gió cuốn đi.

"Kyahahaha, cái này đỉnh quá đi nya~~~!!"

"Gì thế này!? Váy bị tốc lên hết rồi, nguy quá đi mất!"

"Kyaaaa..."

Các thành viên còn lại của "Đông Phương Tứ Tinh" cũng đang bay vút lên.

Mặt đất chớp mắt đã lùi xa tít tắp, bầy ngựa đang ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên bọn họ.

Ngược lại, hòn đảo bay đang tiến lại gần trong gang tấc.

Không khí lạnh lẽo từ trên cao ùa tới, nhiệt độ bắt đầu giảm xuống.

Khi cậu nhận ra, nhóm Hikaru đã bay lên cao hơn cả hòn đảo bay.

"!!"

Nhìn xuống mê cung, Hikaru nhận ra một điều.

Vẻ ngoài của nó đã thay đổi.

Khi còn ở ngoại ô Thánh đô Agiapole thuộc Thánh Quốc Giáo Đạo Bios, Đại Mê cung chỉ để lộ ra một phần lối vào.

Còn bây giờ, mặc dù vẫn có vài ngọn núi ở trung tâm, nhưng một khu vực lát đá rộng lớn đã trải ra, cùng với những cột đá sừng sững. Có cả một đài phun nước đã cạn khô, và vài tòa nhà bằng đá nằm rải rác. Trông nó cứ như một cơ sở tôn giáo thờ phụng một ngôi đền nào đó.

Điều thu hút sự chú ý hơn nữa là những ngọn tháp bí ẩn đứng cách đều nhau dọc theo chu vi bên ngoài, bao quanh hòn đảo.

Dù gọi là tháp, chúng cũng chỉ cao khoảng ba mét. Có những ô cửa sổ quan sát hướng ra bên ngoài đảo, nhưng ngoài ra chẳng có gì đặc biệt.

(Có vẻ như chúng dùng những ngọn tháp đó bao quanh để giữ cho hòn đảo không bị sụp đổ. Và không chỉ vậy... đó còn là những tháp canh dùng để tấn công. Chúng có thể bắn phá từ những ô cửa sổ kia.)

Tuy chỉ là suy đoán, nhưng Hikaru gần như chắc chắn về điều đó.

Tóm lại, hòn đảo bay này vừa là "mê cung di động", vừa là "pháo đài di động".

"──Cố gắng tập trung lại! Chúng ta sẽ hạ cánh!"

Hikaru hét lên, cố gắng xoay vặn cơ thể để tiến lại gần Paula và Soljuz hơn một chút.

"Hikaru-sama!"

"Đưa tay đây!"

Paula nắm lấy bàn tay trái cậu chìa ra,

"C-Có được không!?"

"Được cái gì chứ! Nhanh lên, nắm lấy!"

Soljuz nắm lấy tay phải của cậu.

"Khi nào tập trung đủ thì dùng『Phong Ma Pháp』!!"

Cậu gọi với Celica, người đang ở ngay sau Soljuz,

"Cứ để đó cho tôi!! Nhưng mà nếu nhìn trộm dưới váy tôi là tôi giận đấy!!"

"Không nhìn đâu mà..."

"Sao lại tỏ vẻ ghê tởm thế hả!"

(Tinh thần thép thật, nói được mấy lời đó trong tình huống này.) Hikaru nghĩ vậy từ tận đáy lòng.

"『Bài ca lữ hành bất tận, hỡi lữ khách của gió không ngừng bước, hãy trở thành sức mạnh của ta... Không Áp Kết Mạc』"

Đó là một trong những ma thuật sơ cấp của "Phong Ma Pháp". Nó có tác dụng tạo ra một lớp không khí nén, nếu sử dụng trong các hành lang hẹp, nó có thể phát huy sức phòng thủ đủ để làm chệch hướng cả mũi tên.

Ở một nơi rộng mở thế này, nó chỉ có tác dụng tạo ra một cơn gió giật──nhưng cơn gió giật đó chính xác là thứ mà nhóm Hikaru cần lúc này.

"U-Oái!?"

Độ thuần thục Tinh linh ma thuật của Celica rất cao. Hiệu suất của "Phong Ma Pháp" vượt xa sức tưởng tượng. Nhóm Hikaru bị văng ra khỏi vòng xoáy, như thể bị một chiếc đệm khổng lồ đẩy văng đi.

"Celica!!"

Một khi đã văng ra ngoài, thứ chờ đợi họ chính là rơi tự do. Cả nhóm rơi theo đường chéo, hướng về phía con đường lát đá của hòn đảo bay đang ở cách đó khoảng một trăm mét bên dưới.

"Bóc lột sức lao động quá đấy!"

Celica và những người khác cũng lao theo sau nhóm Hikaru.

"『Không Áp Kết Mạc』!!"

Ma thuật tương tự lại được tung ra, một lớp không khí xuất hiện ngay trên hướng di chuyển của họ.

"Ực!"

Lớp không khí đặc quánh khiến việc hít thở khó khăn như ở dưới nước. Tốc độ rơi đang giảm dần, nhưng không khí trong phổi cũng chỉ có thể thở ra chứ không hít vào được.

Nhưng nếu cứ giảm tốc kiểu này, họ không thể tránh khỏi một cú va đập mạnh xuống mặt đá.

Vì lớp không khí cản trở, Celica không thể niệm chú và tung ra ma thuật tiếp theo.

"Chết tiệt...!"

Làm sao đây.

Cam chịu chấp nhận thương tích ư? Paula có thể chữa lành được. Nhưng nếu chính Paula bị thương nặng đến mức không thể sử dụng "Hồi phục ma pháp" thì sao?

Phải làm sao đây──.

"──Đến lượt tôi rồi nhỉ."

Soljuz bình thản nói giữa luồng không khí ngột ngạt, rồi kéo tay Hikaru mà cô đang nắm. Vị trí của Hikaru và Paula đổi chỗ cho Soljuz. Cô đã đứng chắn trước tất cả mọi người.

"Haaaaaaaa..."

Thứ cô cầm trong tay là thanh ma kiếm màu đỏ. Soljuz rút ma kiếm ra và vung một đường dứt khoát.

Khoảng cách đến mặt đá chỉ còn chưa đầy 20 mét.

Ngay cả Hikaru cũng thấy rõ ràng nhát chém đó. Lưỡi kiếm đỏ rực như dài ra, và khi mũi kiếm cắm vào mặt đá, phiến đá nổ tung.

Một vụ nổ.

Đó là một đặc tính mà "Thương Thiểm Quang" hay "Thái Dương Kiếm Bạch Vũ" mà Soljuz từng sử dụng trước đây không hề có.

Nhưng còn chưa kịp xác nhận vụ nổ, Soljuz đã xoay người lại và ôm chầm lấy Hikaru và Paula bằng cả hai tay.

"K-Khoan..."

Cậu sực hiểu ra. Khi hứng trọn vụ nổ, tốc độ rơi của nhóm Hikaru sẽ giảm mạnh, nhưng đồng thời, các mảnh vỡ từ mặt đá cũng sẽ bay tứ tung. Soljuz đang một mình hứng chịu tất cả.

"Soljuz!! Làm vậy là──"

"Cẩn thận dưới chân, chúng ta xuống."

"!!"

Ngay lập tức, chân Hikaru chạm đất cứng. Cùng lúc đó, hai chân cậu mất hết sức lực và khuỵu xuống ngay tại chỗ. Soljuz và Paula cũng vậy.

Cậu cố gắng chống cả hai tay để đứng dậy,

"Soljuz!! Cô có bị thương không!?"

Nhìn vào lưng cô, chiếc áo choàng đã bị xé toạc, lớp áo giáp da bên trong cũng hằn lên vết xước. Trên cánh tay cô có một vết rách há miệng, máu đang chảy ra.

Paula lập tức kích hoạt "Hồi phục ma pháp", vết thương của Soljuz bắt đầu lành lại. Trong lúc đó, Celica và những người khác cũng đã hạ cánh muộn hơn và chạy tới.

"Đúng là làm trò liều mạng mà!"

"Nếu nói vậy thì bản thân kế hoạch này chẳng phải cũng là một mớ liều lĩnh sao."

Soljuz cười đáp lại lời Celica, vẻ mặt như muốn nói rằng vết thương cỡ này chẳng thấm vào đâu.

"Soljuz... Người đáng lẽ phải hứng chịu sát thương lúc đó là tôi mới phải. Xin cô đừng làm những việc như tự hy sinh bản thân nữa."

"..."

"Soljuz? Cô có nghe tôi nói không?"

"À, không, thì là, gần quá, gần quá. Vì gần quá."

Khuôn mặt của Soljuz đang ở ngay trước mặt Hikaru.

(Không, người kéo lại rồi ôm là cô cơ mà,) Hikaru nghĩ vậy, nhưng...

"Ma thuật, xong rồi!"

"À, cảm ơn cô, Paula."

Soljuz đứng dậy và nhanh chóng lùi ra xa khỏi Hikaru.

"Hikaru!"

"Đau!"

Cậu bất ngờ bị đánh vào đầu. Tất nhiên, người đứng đó là Celica.

"Tôi hiểu là cậu có nhiều điều muốn nói lắm! Nhưng có lời khác cậu phải nói với Soljuz chứ!"

"Hả? À..."

Cậu thở hắt ra một hơi.

"Cảm ơn cô, Soljuz."

"...Kh-Không có gì to tát đâu. Bảo vệ đồng đội là công việc của tuyến đầu mà."

A... ra là vậy.

Hikaru đã hiểu.

Hành động của Soljuz không hề có chút do dự. Đó là một chuỗi động tác mượt mà đến mức Hikaru không kịp phản ứng. Với tư cách là một mạo hiểm giả, là thủ lĩnh của "Đông Phương Tứ Tinh", việc "bảo vệ đồng đội" có lẽ đã là vai trò và là thứ ăn sâu vào bản năng của cô.

"...Tuyệt vời. Có thể làm một việc hiển nhiên một cách hiển nhiên như vậy, tôi thực sự nghĩ điều đó rất đáng nể."

Chính vì vậy, Soljuz, người từng được Hikaru──Silver Face──cứu mạng, đã bắt đầu có ý thức mãnh liệt về Hikaru sau khi trải qua cảm giác "được bảo vệ" mà cô chưa từng có trước đây, nhưng Hikaru hoàn toàn không nhận ra điều đó.

"Không, thật sự không có gì to tát đâu mà."

"Không không, rất tuyệt vời."

"Được anh khen, tôi cứ thấy là lạ thế nào ấy, nên là thôi đi..."

"Nhưng mà thứ tuyệt vời thì tôi phải nói là tuyệt vời chứ──"

"Dừng lại──"

Người chen vào giữa là Saara.

"Tán tỉnh nhau đến đây là đủ rồi đó?"

"T-Tán tỉnh!?"

Soljuz đỏ bừng mặt, kinh ngạc,

"Được rồi, được rồi. Cả hai nghiêm túc lại đi nào. Nơi này đã là──địa phận của địch rồi đấy~"

Saara nói đúng.

Nhìn xung quanh, bên kia con đường lát đá bám đầy bụi đất là lối vào mê cung. Nhưng lối vào đó trông khác hẳn so với lần trước cậu nhìn thấy.

"Vâng... Chúng ta đi chứ?"

Hikaru cũng tự chấn chỉnh lại tinh thần.

Từ đây trở đi, mới chính là "Mê cung của Rune-Earth".

Nhóm Hikaru chỉnh đốn đội hình và tiến vào lối vào──Mười phút sau đó.

Vẫn còn một người nữa cũng bị cuốn lên bởi luồng gió nâng, nhưng Hikaru không hề nhận ra sự tồn tại của người đó.

"──Hai con từ chính diện, thêm một con nữa từ bên phải!"

Bên trong mê cung đã thay đổi hoàn toàn.

Nó không còn vẻ ngoài của một hang động trần trụi, mà thay vào đó là những hành lang được xây dựng kiên cố. Đây là kiểu thường thấy ở các mê cung nhân tạo, nhưng ấn tượng của Hikaru là "trông hệt như bên trong một pháo đài".

Những căn phòng nhỏ dọc theo hành lang đều được cài bẫy, và kẻ thù tấn công từ những điểm mù.

Kẻ thù đó chính là đối thủ mà họ đang chiến đấu lúc này.

Thật đáng khâm phục khi chúng có thể đi lại và chạy bằng những đầu ngón chân nhọn hoắt, nhưng Hikaru cũng đã từng chiến đấu với loại này trước đây. Bề mặt cơ thể nhẵn bóng với cái đầu nhọn. Cánh tay vươn dài của chúng chính là những lưỡi đao.

"Nếu đối thủ là golem thì bao nhiêu con cũng không thành vấn đề."

Soljuz vung ma kiếm, chém bay tay, chân của lũ golem, những sinh mệnh ma thuật.

Golem di chuyển bằng ma thuật, nên dù tốc độ có nhanh đến đâu, chuyển động của chúng vẫn rất đơn điệu. Hikaru nhớ lại lần đối đầu với những con rối ma thuật ở sâu dưới lòng đất, tại tàn tích của "Mê cung của Rune-Earth", Jiluate đã áp đảo chúng hoàn toàn.

Kỹ năng của Soljuz còn cao hơn cả Jiluate, vũ khí của cô cũng vượt trội hơn. Thanh ma kiếm màu đỏ tìm thấy trong Đại Mê cung dễ dàng xé toạc lũ golem.

(Ngược lại, đối với tôi thì chúng lại là gánh nặng...)

Lũ golem không cảm nhận bằng khí tức hay ma lực, mà chỉ đơn thuần nắm bắt chuyển động một cách máy móc, nên "Ẩn Mật" của Hikaru không có tác dụng.

"Phù."

Soljuz tra kiếm vào vỏ, thở phào nhẹ nhõm. Xung quanh cô là xác của năm con golem, vài con trong số đó chỉ còn lại cái đầu, và viên ma thạch được gắn làm mắt vẫn đang chớp tắt.

Trán Soljuz lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng. Cô uống nước từ bình bi đông mà Shuufy đưa, rồi dùng khăn tay lau đi.

"...C-Có chuyện gì vậy, Hikaru... Anh cứ nhìn chằm chằm tôi."

"À, xin lỗi. Vì cô dọn dẹp chúng nhanh quá nên tôi thấy quả đúng là đáng nể."

"Kh-Không đâu, chỉ cần có thanh kiếm mạnh thế này thì chừng đó..."

"Tất nhiên sức mạnh của ma kiếm cũng là một phần, nhưng khả năng thể chất của Soljuz thực sự làm tôi kinh ngạc. Quả không hổ danh mạo hiểm giả hạng B."

"Anh quá khen rồi."

Soljuz nói một cách cộc lốc rồi quay mặt đi, nhưng mặt cô đã đỏ bừng đến tận mang tai. Hikaru chợt thấy ảo ảnh một chiếc đuôi của Soljuz đang vẫy qua vẫy lại lia lịa.

(Tôi vốn không muốn cuốn họ vào nguy hiểm, nhưng không thể phủ nhận rằng nhờ có Soljuz và mọi người mà việc tiến vào mê cung trở nên dễ dàng hơn nhiều.)

Sau một hồi nghỉ ngơi, họ lại lên đường.

(Vấn đề là... nó hoàn toàn khác với Đại Mê cung lần trước.)

Đại Mê cung hiện tại có hình dạng của một pháo đài, các hành lang chằng chịt, không thể biết phải đi đường nào để đến được nơi sâu nhất, nơi Soaarunay đang ở. So với lần trước, khi các tầng được đánh số và chỉ có một cầu thang đi xuống duy nhất, thì mê cung đó phải gọi là cực kỳ "nhân đạo".

"Ma Lực Dò Tìm" của Hikaru cũng chỉ có giới hạn dò tìm khoảng một trăm mét, nên cậu không thể tìm ra con đường ngắn nhất.

(Nhưng nếu có thể cộng point cho skill "Dò Tìm Mở Rộng", có lẽ tôi có thể dò được phạm vi lớn hơn nhiều.)

Point "Ma Lực Dò Tìm" trên "Hồn Bảng" của Hikaru đã đạt MAX là 5, nhưng ngay khi nó đạt mức 3, một skill phái sinh là "Dò Tìm Mở Rộng" đã xuất hiện. Phần mô tả của nó như sau:

"【Dò Tìm Mở Rộng】... Mở rộng phạm vi có thể dò tìm. Tối đa là 3."

Không rõ nó sẽ mở rộng được bao nhiêu, nhưng hòn đảo bay này có đường kính 10 km... hoặc thậm chí có thể rộng hơn 20 km, nên phạm vi dò tìm càng rộng càng tốt.

"──Khoan đã. Phía trước có ai đó... vài người."

Thứ vướng vào "Ma Lực Dò Tìm" của Hikaru là bóng của vài người.

"Đó, có khi nào là mạo hiểm giả không nhỉ."

Đúng như lời Soljuz nói, đáng lẽ phải có những mạo hiểm giả bị mắc kẹt lại đây, và suy đoán đó đã trúng phóc.

Đó là một không gian rộng lớn. Trên sàn nhà có những đường rãnh, và phía cuối là những bánh xe dùng để di chuyển một khối sắt khổng lồ. Khối sắt đã bám đầy bụi, nhưng nhìn vào tháp pháo gắn trên đó, có lẽ đây là một vũ khí tấn công của pháo đài này.

Trong góc của không gian đó, có bảy mạo hiểm giả.

"Các người... đến để cứu chúng tôi à!? Hả, 'Đông Phương Tứ Tinh'!? Toàn là những tên tuổi lớn!"

Gã mạo hiểm giả cao lớn bắt chuyện với họ trông gầy rộc đi, nhưng tinh thần dường như vẫn chưa gục ngã. Ba người trong nhóm đang nằm bất động, ba người khác thì ngồi bệt xuống, nhưng khi biết đó là "Đông Phương Tứ Tinh", họ bắt đầu sụt sùi khóc.

Hỏi ra mới biết, bảy người này, gồm cả nam lẫn nữ, là thành viên của ba party khác nhau, đã vào "Mê cung của Rune-Earth" với mục đích điều tra và bị cuốn theo khi mê cung bay lên. Khi hang động bắt đầu sụp đổ, họ đã bỏ chạy, nhưng rồi lại lạc vào hành lang của pháo đài không biết xuất hiện từ lúc nào này, và ba party đang khám phá riêng rẽ đã hội ngộ với nhau.

Rồi thứ xuất hiện trước mặt họ là golem.

"Những thành viên khác... chết hết rồi. Bị bọn chúng giết..."

Gã mạo hiểm giả cao lớn cắn môi đầy cay đắng.

Đối đầu trực diện với lũ golem đó, nếu chỉ ở level mạo hiểm giả thông thường thì quả là khó khăn.

"N-Này, các người có đồ ăn không? Chúng tôi đã cố cầm cự bằng nước nhờ ma thuật, nhưng đã ba ngày rồi chưa có gì vào bụng..."

"Chúng tôi có mang theo lương khô, để tôi chia cho."

"May quá! Đội ơn các người!"

Biết là có đồ ăn, cả bảy người sống sót đều sáng mắt lên. Khi Celica đưa cho họ cả túi đựng lương thực, một tiếng reo hò vỡ òa. Ba người đang nằm cũng bật dậy. Mặc dù đó chỉ là bánh mì khô, thịt khô và hoa quả sấy có thể để được lâu, nhưng họ bắt đầu ngấu nghiến chúng. Ăn ngấu nghiến khi bụng đói sẽ không tốt cho tiêu hóa, nhưng có vẻ họ có cách xử lý liều lĩnh là dùng "Hồi phục ma pháp" nếu có chuyện gì tệ nhất xảy ra.

"...Tính sao đây? Quay lại một chuyến nhé, Silver Face?"

Soljuz quay lại hỏi. Vì có ánh mắt của các mạo hiểm giả, Hikaru và Paula đều đã đeo mặt nạ.

"Chúng ta không thể đưa họ đi sâu hơn được, đúng không? Nhưng ở lại đây cũng chẳng an toàn gì."

"Không, tôi không nghĩ vậy. Kể cả khi quay lại bên trên, đây vẫn là đang ở trên trời. Ở yên tại chỗ này an toàn hơn."

"Ra thế. Hừm hừm."

"...?"

Soljuz gật gù trông có vẻ vui lắm. (Trong tình huống này thì có gì vui chứ?) Hikaru thầm nghĩ, nhưng thực ra Soljuz chỉ đơn giản là vui vì Hikaru đang trong lốt Silver Face. Điều này cũng tương tự như việc Jiluate bị thu hút bởi "Silver Face" trước khi biết đến "Hikaru".

"Kh-Khoan đã, 'trên trời' là sao?"

Gã mạo hiểm giả hỏi,

"...Mong các anh đừng sốc."

Soljuz giải thích tình trạng hiện tại của Đại Mê cung. Mặt họ trông bán tín bán nghi, nhưng họ cũng nghĩ rằng "Đông Phương Tứ Tinh" hạng B sẽ không nói dối về một chuyện như vậy.

"Chúng tôi dự định sẽ kiểm soát mê cung này, nên có vẻ như việc các anh chờ ở đây là quyết định đúng đắn nhất."

"N-Nhưng mà, với chỉ từng này thức ăn... A, xin lỗi, được cho đồ ăn mà còn phàn nàn thì không phải, nhưng nghĩ đến việc phải chờ ở đây bao nhiêu ngày..."

"Tôi hiểu cảm giác của anh. Chúng ta hãy hệ thống lại thông tin một chút. Chúng tôi có ghi lại tuyến đường từ đây ra bên ngoài mê cung nên có thể đưa nó cho các anh. Golem trên đường đi đều đã bị xử lý nên có lẽ các anh sẽ ra ngoài an toàn, nhưng vấn đề là hiện tại chúng ta đang ở một nơi cực kỳ cao."

"R-Ra là vậy... Ra được ngoài là quý rồi. Nhưng các người thật sự đã đánh bại lũ golem sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy à..."

Mặc dù vẻ mặt vẫn tỏ ra khó tin, nhưng xem ra họ cũng tạm chấp nhận.

Ngược lại, nhóm Hikaru thu thập được thông tin về con đường dẫn đến đây từ các mạo hiểm giả. Nếu đi ngược lại tuyến đường chạy trốn của họ, đáng lẽ họ sẽ đến được khu vực hang động. Từ đó, chỉ cần đi xuống các tầng là có thể đến được nơi sâu nhất của Đại Mê cung.

(Sẽ mất thời gian, nhưng không còn cách nào khác ngoài việc đi theo con đường chính thống...)

Đừng sốt ruột, Hikaru tự nhủ. Cậu không thể ngừng lo lắng cho Lavia, người cậu đã bỏ lại ở Nhật Bản, nhưng bên này, mọi thứ vẫn đang tiến triển. Cậu đã đặt chân lên hòn đảo bay mà cậu từng nghĩ là tuyệt đối không thể với tới, và thậm chí đã xâm nhập vào bên trong Đại Mê cung. Mọi thứ đang tiến triển một cách chắc chắn.

Về vấn đề lương thực, Hikaru nghĩ rằng cậu có thể xoay xở bằng cách ăn những thứ có trong hệ sinh thái của mỗi tầng trên đường đi xuống, giống như cậu đã từng làm trước đây. Vì vậy, việc biết được tuyến đường phía trước từ những mạo hiểm giả bị mắc kẹt là một điều may mắn.

Các mạo hiểm giả trông vẫn lo lắng với số thức ăn ít ỏi được chia. Nếu cứ để mặc họ, có lẽ họ sẽ tìm đường ra ngoài, nhưng dù có ra ngoài được thì cũng chẳng làm được gì. Ba ngày nữa, hòn đảo sẽ bay đến không phận của làng Man-gnome, nhưng không đời nào nó lại hạ cánh an toàn ở đó.

(Soaarunay chắc chắn sẽ tấn công làng Man-gnome.)

Liệu làng Man-gnome có trang thiết bị để chiến đấu không? Lời cảnh báo của Gran Ryuk và Yoshino có được các trưởng lão lắng nghe không?

"...Soljuz, cứ đưa thêm thức ăn cho họ. Trong ba lô của tôi có mang theo nhiều lắm."

Hikaru đã mang theo chiếc ba lô mà cậu tìm được trong Đại Mê cung này. Chiếc ba lô làm bằng da màu tím đó có một cấu trúc bí ẩn, sức chứa gấp khoảng ba lần vẻ ngoài của nó. Dường như không gian bên trong bị bóp méo nên trọng lượng vẫn giữ nguyên, nhưng nó cực kỳ hữu ích để vận chuyển những thứ cồng kềnh. Lương khô chính là một ví dụ điển hình. Chỉ cần Celica dùng "Thủy Ma Pháp" tạo ra nước là chúng sẽ biến thành thức ăn. Cậu đã mang đủ cho Hikaru, Paula và toàn bộ "Đông Phương Tứ Tinh" ăn trong nửa tháng.

(Mà tôi cũng chẳng muốn sống bằng đồ bảo quản suốt nửa tháng trời đâu.)

Soljuz có lẽ đã hiểu ý của Hikaru, cô gật đầu và đưa thêm thức ăn cho họ. Tiện thể, cô cũng cảnh báo họ về những nguy hiểm sắp xảy ra. Đã làm đến nước này, nếu họ vẫn quyết định tìm đường ra ngoài, thì cả nhóm cũng không thể chăm lo cho họ thêm được nữa.

"Nào, chúng ta đi thôi."

Soljuz nói, và nhóm Hikaru rời khỏi đó, để lại các mạo hiểm giả.

"...Phản ứng của golem biến mất rồi?"

Tại nơi sâu nhất của Đại Mê cung, trong phòng điều khiển nơi có một viên ma thạch khổng lồ lơ lửng, Soaarunay Saak đang ở đó. Khuôn mặt cô ta hốc hác, nhuốm trong ánh sáng xanh nhợt nhạt phát ra từ viên ma thạch, mái tóc rối bù, quầng thâm hiện rõ dưới mắt.

Cô ta đang nhìn vào một vật giống như quân cờ đặt trên bàn.

Tất cả đều là những quân cờ giống hệt nhau, nếu so với cờ vua thì chúng giống như quân Tốt. Trên mặt bàn có khắc trực tiếp các mạch ma thuật, và phần đó đang phát ra ánh sáng xanh nhạt, nhưng khoảng 50 quân cờ cũng đang phát ra ánh sáng tương tự.

Tuy nhiên, 10 quân trong số đó đang tập trung lại một chỗ, đã mất đi ánh sáng và im lìm.

"Bị đánh bại...? Chắc chắn là có mạo hiểm giả bị lạc vào, nhưng hai, ba ngày nay không có phản ứng gì, tôi cứ ngỡ bọn họ chết hết rồi..."

Soaarunay chìm vào suy tư.

Điều cô ta có thể nắm bắt được là liệu có kẻ xâm nhập ở mỗi tầng của Đại Mê cung hay không, và tình trạng hoạt động của các thiết bị, bao gồm cả golem.

"Ngay cả khi có phản ứng, cũng không thể nào chúng phá hủy được tới 10 con. Lẽ nào... là kẻ xâm nhập?"

Điều đầu tiên Soaarunay nghĩ đến là sự xâm nhập của tộc Man-gnome. Ở làng Man-gnome, chắc chắn họ đã nắm được việc Đại Mê cung bay lên, cũng như việc nó đang hướng thẳng đến ngôi làng. Không đời nào họ chỉ ngồi chờ mê cung đến gần mà không có bất kỳ hành động nào.

Nhưng cô ta đã nghĩ rằng họ sẽ chọn hình thức "tấn công từ mặt đất". Xét đến độ cao của mê cung, có khả năng đòn tấn công sẽ vươn tới nếu bắn từ đỉnh núi gần đó. Tuy nhiên, cô ta chưa bao giờ tưởng tượng đến việc họ sẽ xâm nhập vào bên trong.

"...Bằng cách nào chứ? Không phải là không thể sao?"

Nếu ma thuật hay vũ khí ma thuật có thể vươn tới từ đỉnh núi, vậy thì chỉ cần đặt người lên đó và bắn đi...

"Vô lý. Lũ đó sẽ không bao giờ làm cái việc coi mạng người như đạn dược xài một lần rồi bỏ──chỉ có tôi mới làm thôi."

Gia tộc Saak, vốn đã có một cuộc chiến ngầm kéo dài với tộc Man-gnome, hiểu rõ cách suy nghĩ và giá trị quan của họ.

"Nếu không phải là kẻ xâm nhập... lẽ nào lũ golem tự gặp sự cố? Giả thuyết đó nghe có vẻ thực tế hơn."

Lũ golem được lập trình để hành động một cách tự chủ.

Một con bị mất kiểm soát, những con golem khác tập trung lại để khống chế nó và dẫn đến việc tự tàn sát lẫn nhau, kết quả là khoảng 10 con bị hư hỏng──kịch bản này nghe hợp lý hơn nhiều so với việc nghĩ đến "kẻ xâm nhập".

"Mà, kệ đi. Chỉ cần đặt một con ở đây, dù có kẻ xâm nhập cũng không vấn đề gì."

Cô ta lấy một quân cờ lớn gấp vài lần những quân khác và đặt nó vào một vị trí trên bàn. Khi ma lực truyền qua, quân cờ đó phát ra ánh sáng đỏ rực, khác biệt hẳn so với những quân còn lại.

"Giờ thì... có việc quan trọng hơn phải làm."

Soaarunay đứng trước bảng điều khiển Đại Mê cung. Khi ngón tay cô ta lướt trên bảng điều khiển, một hình ảnh xuất hiện trên tấm kim loại trước mặt. Hình ảnh đó bị nhòe và các cạnh bị méo, nhưng đó chính xác là hình ảnh thời gian thực.

"──Chuyến đi đến Nhật Bản cũng đáng giá đấy chứ. Thu ánh sáng qua ống kính, chiếu vào cảm biến hình ảnh, rồi chuyển đổi thành dữ liệu video. Tôi đã có cảm giác là mình có thể tái tạo lại nó bằng ma thuật mà."

Hình ảnh đó đang chiếu quang cảnh theo hướng di chuyển của Đại Mê cung. Đó là một khung cảnh nhàm chán chỉ toàn sườn núi trơ trụi, nhưng nó là kết tinh ma thuật mà Soaarunay đã hoàn thành sau hai ngày không ngủ.

"Có thể nhìn thấy bên ngoài ngay từ phòng điều khiển thật là tuyệt nhất. Phía trước kia chính là làng Man-gnome... Nào, để xem bọn chúng đang sống trong cái 'vùng đất lý tưởng' nào đây?"

Dù khuôn mặt trông tiều tụy, đôi mắt cô ta lại sáng rực lên, và khóe miệng méo đi vì một niềm khoái trá bệnh hoạn.

Một tiếng "bách" khô khốc vang lên. Dù chỉ là một âm thanh ngắn ngủi, duy nhất một lần, nhưng Saara đang đi bên cạnh cũng phải liếc nhìn Hikaru.

"Vừa có tiếng gì đó thì phải?"

"...Vâng."

Hikaru biết đó là gì. Lavia đang ở Nhật Bản và cố gắng sử dụng "Thuật Vượt Thế Giới"── và lần này, cô lại thất bại nữa rồi.

Tín hiệu cầu cứu đó từ Lavia, khoảng cách giữa các lần phát ra đang dần kéo dài, điều đó khiến cậu lo lắng, nhưng cũng có cảm giác như Lavia đang rất cẩn trọng trong từng lần thử sức. Nỗi nhớ Lavia càng dâng trào mãnh liệt.

"Quan trọng hơn── Saara-san, phía trước có phản ứng của kẻ địch."

"!!"

Con đường đã thay đổi từ một hành lang tựa pháo đài, sang một hang động, đúng như những gì họ nghe được từ các mạo hiểm giả khi nhóm "Đông Phương Tứ Tinh" lần đầu xâm nhập "Mê cung của Rune-Earth".

"Ma Lực Thám Trị" của Hikaru đã bắt được một phản ứng ma lực mạnh mẽ cách khoảng một trăm mét.

"Ưm~~ Golem không phải là vật sống, nên khó mà cảm nhận được sự hiện diện của chúng ghê á..."

Trinh sát vốn là sở trường của Saara, nên việc bị Hikaru qua mặt dường như đã động đến lòng tự ái của cô. Vốn dĩ, với cái mũi thính và đôi tai nhạy bén, Saara có thể phát hiện kẻ thù sớm hơn nhiều, nhưng golem không phải là sinh vật. Chúng đứng yên như vật trang trí cho đến khi kẻ thù xuất hiện, nên Saara dường như không thể cảm nhận được.

Khi hành lang kết thúc, họ bước vào một không gian rộng lớn bên trong hang động.

"Đây là nơi nối từ 'Tầng 4' sang 'Tầng 5' nhỉ."

"Có vẻ vậy."

"Nhưng mà, trước đây làm gì có thứ kia."

Ở phía xa nhất của không gian, trên vách tường, đáng lẽ phải có con số "4" phát sáng màu xanh nhạt, nhưng giờ đây vách tường đang im lìm. Chỉ còn thấy một vết tích mờ mờ của con số "4". Và bên dưới con số đó, đáng lẽ phải là lối vào của cầu thang dẫn xuống tầng dưới.

Nhưng giờ đây họ không thể thấy nó.

Bởi vì một con golem khổng lồ đang đứng đó, chặn lối.

"...Trước đây nó không có ở đây."

Nếu nó có ngoại hình thế này, không thể nào họ lại quên được sau khi chỉ nhìn thấy một lần.

10 cái chân mọc đều nhau, chống đỡ cơ thể nó như một con nhện.

Ở trung tâm cơ thể là một tháp pháo. Ba khẩu đại pháo được bố trí cách nhau 120 độ.

Chiều cao── từ khoảng cách này nên không rõ lắm, nhưng có vẻ khoảng 5 mét. Nếu tính cả những cái chân chống đỡ tháp pháo, bề ngang của nó phải hơn 10 mét.

(Hòn đảo bay cũng là một pháo đài di động, nhưng con golem này là một pháo đài di động cỡ nhỏ... Nói là nhỏ vậy chứ nó lớn hơn tôi nhiều.)

Phải, "Ma Lực Thám Trị" của Hikaru có thể thấy rõ. Ma lực đang truyền qua nó. Hiện tại nó đang đứng yên, cách khoảng 50 mét, nhưng có lẽ nó sẽ bắt đầu di chuyển nếu họ tiến vào sâu hơn.

"...Tôi hỏi cho chắc thôi, nhưng con quái vật đó di chuyển được, phải không?"

Soljuz nửa cười nửa không.

"Tất nhiên rồi. Trông nó có vẻ cơ động đấy."

Đầu chân của nó là những khối cầu, nên có lẽ nó sẽ lăn trên đó để tiến về phía trước.

"Không biết họ định làm gì khi chế tạo thứ này... À, rõ ràng quá rồi. Trận chiến quyết định với tộc Man-gnome."

"Tôi nghĩ nó được tạo ra cho mục đích đó, nhưng hiện tại nó đang được dùng như một người gác cổng."

"Silver Face, xem ra anh được công nhận là một kẻ thù đáng gờm đấy nhỉ."

"Không..."

Hikaru nghĩ rằng Soaarunay chưa nhận ra cậu đã xâm nhập. Nếu cô ta nhận ra, chắc hẳn đã có vài chữ cái hiện lên trên vách tường chỉ tầng rồi.

Vì con số chỉ tầng không sáng, nên có lẽ cô ta không biết kẻ xâm nhập đang ở đâu? Cũng có thể kết nối ma lực đã bị ngắt trong quá trình pháo đài hóa.

(Nói cách khác, đây là con đường chính xác.)

Một con đường cần phải đặt một tên gác cổng khổng lồ để bảo vệ thì chắc chắn là con đường chính xác.

"Cái đó, anh có thể làm gì đó với khả năng Stealth của mình không, Silver Face?"

"Không thể."

"Hả?"

"...Không, cô nghĩ tôi là cái gì vậy? Sao lại nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên thế?"

"A, ừm, xin lỗi... Tôi cứ nghĩ Silver Face thì có thể làm được bất cứ điều gì."

Làm được "bất cứ điều gì" là không thể, nếu suy nghĩ bình thường.

Làm sao đây...

"Hết giờ tám chuyện rồi thì phải~. Trông nó có vẻ sắp di chuyển kìa~."

"!"

Bọn họ còn chưa di chuyển, sao nó có thể tự mình khởi động được cơ chứ?

(Sai rồi. Con golem này vốn được lập trình để tự di chuyển. Nó không phải là một cái bẫy đứng yên── vừa di chuyển vừa suy nghĩ vậy.)

Hikaru ngay lập tức thay đổi dòng suy nghĩ.

"Nó đến đấy! Tản ra hai bên!! Shufi-san và Paula, lùi về hành lang!!"

Quả đúng là "Đông Phương Tứ Tinh", họ lập tức hành động, còn Paula thì được Shufi kéo tay áo lôi trở lại con đường họ vừa đến.

Kyuuiiiii── một âm thanh chói tai vang lên. Đó là tiếng những quả cầu trên mười cái chân của con golem bắt đầu quay.

Giống như một đoàn tàu khởi động, ban đầu nó tăng tốc từ từ, nhưng chẳng mấy chốc, tốc độ của nó đã vượt quá 30 km/h.

"Nhanh thật...!"

Hang động này sâu chưa đầy 100 mét. Một khối sắt rộng hơn 10 mét lao tới với tốc độ 30 km/h, chẳng mấy chốc sẽ không còn chỗ trốn. Áp lực mà nó tạo ra thật khủng khiếp.

"Dụ nó vào tường đi~!"

Hikaru cũng cảm thấy phán đoán của Saara là chính xác, nhưng,

"!?"

Dù đang ở tốc độ tưởng chừng sẽ đâm sầm vào tường, con golem lại phát ra tiếng Gyagyagyagya và đột ngột rẽ hướng. Mục tiêu trước mặt nó là Saara.

"Á."

"Saara-san!?"

Hikaru trợn mắt. Nếu Saara chạy hết tốc lực, cô ấy có thể vượt qua tốc độ 30 km/h. Nhưng vừa rồi, cô đã giảm tốc độ để dụ con golem đâm vào tường.

Cô sắp bị con golem nuốt chửng── ngay trước khoảnh khắc đó, bóng dáng cô thoăn thoắt bay lên không trung. Một cách nhẹ nhàng, cô dùng chân phải đạp lên chân của con golem, và dù bị bật lại bởi lực tác động, cô vẫn bay được vài mét để né đòn.

"Ái da..."

Cô đáp xuống đất như một con mèo, dùng cả tay và chân để hấp thụ chấn động. Nhưng dù vậy, lực tác động không thể triệt tiêu hoàn toàn khiến Saara rưng rưng nước mắt.

"Né được... cả cái đó sao...!"

Thể chất đúng là đáng kinh ngạc. Kiếm kỹ của Soljuz rất cừ, ma thuật của Celica và Shufi cũng rất cừ, nên Saara có vẻ mờ nhạt, nhưng cái hạng B của cô ấy quả nhiên không phải chỉ để trưng.

"Tránh xa con golem ra!! Tôi sắp bắn ma thuật đây!"

Celica, đang giữ khoảng cách ở phía đối diện của hang động, hét lên.

"『Hỏa Viêm Liên Xạ』"

Cây trượng trong tay Celica rực sáng màu đỏ, và thứ được bắn ra là những mũi tên ánh sáng. Những viên đạn lửa siêu nóng. Chúng bay tới hết đợt này đến đợt khác. Ánh sáng rọi sáng cả hang động mờ tối, lao về phía con golem, nhưng con golem lại tăng tốc thêm một chút và suýt soát né được.

"Vẫn chưa hết đâu!"

Loạt bắn của Celica vẫn chưa kết thúc. Đạn lửa đuổi theo con golem, phá hủy vách hang. Ngay khi tưởng chừng chúng sắp trúng vào thân chính của con golem...

"!?"

Đầu chân của con golem bám vào vách tường,

"Lên trên!?"

Nó vừa cày nát vách tường vừa leo lên trên.

Sau khi ma thuật của Celica bắn hụt, nó nhảy khỏi vách tường, xoay nửa vòng và đáp xuống đất. Sàn nhà nứt vỡ, chấn động khiến mặt đất dưới chân Hikaru cũng rung chuyển.

『Kiiiiiiiiiiiii──』

Một âm thanh máy móc chói tai vang lên.

Ngay lập tức, Hikaru nghĩ "Không ổn rồi," có lẽ đó là nhờ skill Intuition.

"Chạy đi!!"

Lúc đó, bên trong hang động, Celica đang ở gần lối vào, gần nhất với Shufi và Paula. Soljuz đang chạy về phía đó. Hikaru và Saara thì đang ở trước lối ra dẫn đến "Tầng 5"── nơi con golem đứng ban đầu.

"Ủa, tại sao── khoan, Soljuz!?"

Soljuz tin tưởng lời nói của Hikaru mà không chút nghi ngờ, bế thốc Celica lên và chạy về phía hành lang lối vào.

Ba khẩu đại pháo hướng về ba phía của con golem lóe lên ánh sáng xanh nhạt── ngay lập tức, những khẩu pháo ma lực thẳng tắp như tia laser được bắn ra. Các tia laser dễ dàng khoét sâu vào vách tường.

Tháp pháo bắt đầu quay, các khẩu đại pháo bắt đầu di chuyển lên xuống, và các tia laser cày nát hang động theo mọi hướng. Đó là một vũ điệu hỗn loạn của ánh sáng, tựa như sự phản chiếu loạn xạ của quả cầu disco.

"Oá, á!?"

"Saara-san, bên này!!"

"Nyaa~~!"

Ngay sau khi Hikaru và Saara nhảy vào hành lang cầu thang dẫn đến "Tầng 5", các tia laser đã bắn sượt qua ngay sau gáy họ. Vách tường bị khoét sâu, và mùi khoáng chất nóng chảy bay tới.

"C-c-cái gì vậy!? Cái đó là gì vậy!?"

"Bình tĩnh đi, Saara-san."

"Sao cậu bình tĩnh thế hả!?"

Ngay cả Saara dường như cũng mất bình tĩnh.

Đúng là, một kẻ thù tấn công bừa bãi với sức sát thương cao như vậy không thường thấy.

Hikaru mới chỉ nghe kể, nhưng nếu đó là một con quái vật trông mạnh mẽ một cách rõ ràng như con Chimera khổng lồ mà "Đông Phương Tứ Tinh" đã gặp trong mê cung này, thì có lẽ họ đã chuẩn bị tâm lý rồi.

Nhưng con golem lần này thì quá vô lý.

Nó có thể leo tường, thậm chí còn bắn cả tia laser. Chỉ là tình cờ── thực sự tình cờ── họ ở gần hành lang nên mới trốn thoát được, chứ nếu ở xa lối đi, giờ này cơ thể họ đã bị tia laser cắt thành từng mảnh rồi.

Không phải là Hikaru bình tĩnh.

Cậu chỉ biết rằng nếu mình hoảng loạn ở đây, cậu sẽ chết.

"Saara-san, vẫn chưa xong đâu."

"Hả..."

"Nó đang hướng về phía này."

"Hảảả!?"

Lẫn trong âm thanh phá hủy của tia laser là tiếng gyorigyorigyori nghiền nát mặt đất. Đó là âm thanh của con golem đang di chuyển về phía Hikaru và Saara.

"Tiếp tục nào! Chạy thôi!"

"Nh-nhưng với cái thân hình khổng lồ đó, nó không thể đi qua hành lang này được đâu──"

"Tôi đi đây!"

"Hả!?"

Intuition của Hikaru chỉ gào lên một lựa chọn duy nhất: "Chạy!".

Khi cả hai lao xuống cầu thang, âm thanh của sự phá hủy vang vọng trong hành lang hẹp dội xuống── tiếng tia laser phá hủy bức tường.

Nó đến rồi.

Một chấn động Zun truyền đến, có lẽ là do con golem đã đâm vào lối vào chật hẹp của cầu thang.

"Đấy, tôi đã nói mà, với kích thước đó thì không thể đi qua──"

Saara, đang chạy, quay đầu lại và trợn tròn mắt.

Với những âm thanh kim loại Gakyagakyagokin, sáu trong số mười cái chân của nó đã bị tháo ra ngay tại chỗ, chỉ còn lại bốn. Con golem, giờ đây trong hình dạng thon gọn với hai chân trước và hai chân sau...

"Nó đến kìaaaaaa!?"

Nó lao xuống cầu thang với tốc độ kinh hoàng.

"Ơ, Silver Face!? Anh chạy trước rồi hả!? Tệ thật!?"

Vì mải nhìn lại phía sau, tốc độ của Saara đã giảm xuống, và Hikaru, người đã bỏ cô lại, không thấy đâu nữa. Saara cũng dốc toàn lực đuổi theo, nhưng con golem, vừa phá hủy cầu thang vừa lao xuống, lại càng tăng tốc hơn trên con dốc.

Chẳng mấy chốc, Saara đã đến khu vực lối vào "Tầng 5", và ngay sau đó, con golem cũng đáp xuống.

"Nguy rồi──"

Thứ mà Saara nhìn thấy khi quay lại là con golem đang lao tới, bắn phá các tia laser. Nó cực kỳ mất ổn định chỉ với bốn chân, nhưng thế là đủ để cán qua Saara hoặc thiêu rụi cô bằng tia laser.

"!"

Tuy nhiên, sự chú ý của Saara không dồn vào con golem.

Phía trên lối đi mà cô vừa chạy ra, nơi đáng lẽ phải có con số "5"── đó là cậu thiếu niên đeo mặt nạ đang bám trên vách tường.

Ngay khoảnh khắc con golem đến "Tầng 5", Hikaru nhẹ nhàng rơi xuống.

Đó là một hành động bình thản như thể nhảy lên giường.

Tháp pháo đang quay với tốc độ cao.

Vừa né tia laser quét qua cổ mình, Saara vừa theo dõi toàn bộ diễn biến.

Ngay khi đáp xuống tháp pháo, bản thân Hikaru cũng xoay tít theo. Vậy mà cậu không hề có chút bối rối nào. Saara nghĩ cậu ta thật can đảm. Dám nhảy lên một con golem có thể giết chết mình chỉ bằng một đòn một cách thản nhiên như vậy.

Trên tay Hikaru là một con dao găm trông như được gọt đẽo từ xương động vật. Cậu đâm nó vào khớp nối trung tâm của ba khẩu đại pháo, rồi vặn ken kẹt.

Và rồi── cùng với tiếng rung Vuuuuunnnn, tia laser yếu dần như vòi nước bị khóa lại, và ánh sáng của chính con golem cũng tắt ngấm.

"Nya."

Saara nhảy sang một bên, và con golem lướt qua nơi cô vừa đứng── nó đâm sầm vào vách tường rồi ngã lật ngang.

"Phù..."

Tất nhiên, Hikaru đã nhảy ra trước đó, nhưng,

"...Chóng mặt quá."

Có vẻ cậu đang đứng không vững.

Bị quay với tốc độ siêu cao và bị lắc cả đầu, điều đó là đương nhiên. Bị quay mòng mòng trong luồng gió nâng của quả cầu lông Hỏa Long, bị quay mòng mòng trên tháp pháo, hôm nay đúng là một ngày quay cuồng... cậu nghĩ.

Tuy nhiên, Hikaru vẫn bước đến trước mặt Saara.

"..."

"Saara-san, cô không bị thương chứ?"

"..."

"Saara-san? Hay là cô bị thương ở đâu rồi!?"

"...Ra là vậy. Bảo sao Soljuz lại phải lòng cậu ta..."

"Hả? Cô vừa nói gì?"

"Không có~. Tui là người theo trường phái tình yêu trong sáng, nên không có ý định lao vào một mớ bòng bong tình ái đâu~."

"──Hả?"

Saara nói với Hikaru, người đang mang vẻ mặt hoàn toàn không hiểu gì.

"Vậy? Anh tính sao khi dùng tui làm mồi nhử hả?"

Hikaru giật mình, quay mặt đi chỗ khác.

"...Chắc có hiểu lầm gì đó rồi."

"Không nha~. Dù tui bị tụt lại, anh vẫn bỏ mặc tui mà chạy. Là vậy đúng không~?"

"Cái đó là, con golem có phạm vi phát hiện, nên tôi nghĩ nếu tôi nấp trong bóng râm, nó sẽ không phát hiện ra, và tôi muốn hành động trước khi con golem nhìn thấy tôi trốn trên tường. Tuyệt đối không phải là tôi dùng Saara-san làm mồi nhử."

"Anh thấy con golem lao vào tui và nghĩ 'Trúng kế rồi' đúng không?"

"Không có chuyện đó."

"Không nghĩ chút nào? Một chút xíu cũng không?"

"...Một chút thôi."

"Đấy!"

Saara tiến lại gần Hikaru, dùng ngón trỏ chọc nhẹ vào sườn cậu.

"Uwa, này, cô làm gì vậy!"

"Phải trừng phạt cậu bé hư~"

"Hya, dừng lại, nhột... U hahaha!"

"Chạy cũng vô ích thôi~"

"Sao cô khỏe thế!?"

Và rồi,

"Silver Face! Saara! Đâu rồi..."

Người lao vào là Soljuz, nhưng cảnh tượng cô nhìn thấy là hai người đang đùa giỡn, và con golem im lìm phía sau họ.

"...Hoh."

"H-hiểu lầm thôi Soljuz!? Thực sự là hiểu lầm đó nha!?"

Người ta nói rằng, Saara sau đó đã phải mất 30 phút vật lộn để dỗ dành Soljuz, người đang mang khuôn mặt vô cảm.

Lavia đã có được một lượng lớn ma lực kết tinh bị chôn vùi trên hòn đảo nhỏ tên là Shirakiji-jima, nhưng có hai vấn đề nảy sinh.

Một là, nếu cô cứ tiếp tục thất bại khi thực hiện "Thuật Vượt Thế Giới", số ma lực kết tinh sẽ cạn kiệt.

Hai là, địa điểm để thực hiện "Thuật Vượt Thế Giới".

Cha mẹ của Hazuki sắp trở về. Lavia không thể ở lại đó mãi, vả lại, "Thuật Vượt Thế Giới" gây ra tiếng động lớn nên một căn hộ chung cư là không phù hợp.

Lavia, với kinh nghiệm ở Nhật chỉ mới khoảng một tháng, không thể tự mình tìm ra câu trả lời, nên đã hỏi ý kiến Hino, một phóng viên của Báo Nitto Shimbun.

Cô đã hỏi ý kiến anh ta ba ngày trước.

Và bây giờ, cả hai đang ở một nơi nọ.

"...C-cô không sao chứ, Lavia-chan?"

Hino đang── run sợ.

"A-anh là người sắp xếp chuyện này, nhưng mà..."

"Haiz, có vấn đề gì sao?"

Ngược lại, Lavia lại tỏ ra thản nhiên. Nhờ các skill "Ngôn Ngữ Lý Giải" và "Ngôn Ngữ Xuất Lực", Lavia không chỉ nói tiếng Nhật trôi chảy mà còn bắt đầu hiểu được một chút tiếng Anh và tiếng Pháp.

"Anh không nghĩ là chúng ta sẽ đến một cơ sở hoành tráng thế này, đúng không?"

Hai người đang đứng trước một tòa nhà bê tông vô hồn, cao năm tầng trên mặt đất và năm tầng hầm.

Cơ sở này nằm ở thành phố B-ku, tỉnh I, thuộc sở hữu của một trường đại học quốc gia. Trường đại học đó có một khuôn viên rộng lớn ở thành phố B-ku đến mức được gọi là một thành phố học thuật, nhưng cơ sở này lại nằm ở ngoại ô── trong núi.

Đây là một phòng thí nghiệm An toàn Sinh học cấp 4, dùng để nghiên cứu các loại vi khuẩn và virus cực kỳ nguy hiểm. Tình cờ, nó vừa mới được hoàn thành và dự kiến sẽ mở cửa vào tháng Tư, ba tháng nữa. Họ đã có thể mượn nó chỉ trong thời gian này.

Dù vậy, một phóng viên quèn như Hino làm sao có quyền mượn một cơ sở ghê gớm như vậy.

"Ta đợi mãi!"

Đứng trước viện nghiên cứu là một ông lão. Gương mặt ông ta có hình ngũ giác như một cái đĩa nhà (trong bóng chày), thân hình nhỏ bé được bọc trong chiếc áo blouse trắng. Bên dưới áo blouse, ông ta mặc một bộ đồ bảo hộ lao động.

"Giáo sư Arai, lâu rồi không gặp──"

"Cô bé kia là người dị thế giới à!?"

Ông lão tên Arai lờ đi lời chào của Hino và đi thẳng đến trước mặt Lavia.

"...Tôi có tên là Lavia."

"Ồ, ra vậy. Lavia-kun, ta là Arai Genjiyu. Ta nghiên cứu về cơ học lượng tử. Ta là giáo sư tại trường đại học sở hữu cơ sở này── À, cơ học lượng tử là..."

"Tôi biết. Đó là học thuyết sử dụng Thuyết Tương đối Tổng quát, phải không?"

"Cái gì!"

Mắt Giáo sư Arai sáng rực lên.

"Vừa mới thấy cô nói tiếng Nhật trôi chảy, giờ lại còn biết cả về cơ học lượng tử! Tuyệt vời!"

"Chuyện đó để sau đi, mau dẫn đường."

"Tất nhiên rồi!"

Không thèm để ý đến thái độ cộc lốc của Lavia, ông lão bước vào cơ sở với dáng vẻ phấn khích đến mức như sắp nhảy chân sáo. Nơi đáng lẽ phải treo biển tên của cơ sở vẫn còn trống, và tòa nhà, chỉ là một "cái hộp" rỗng tuếch, tạo cảm giác hoang vắng và cô đơn. Lavia mặc kệ Hino đang hoang mang và đi vào trong.

Bên trong, mùi vật liệu xây dựng đặc trưng của một tòa nhà mới thoang thoảng. Ngoài Giáo sư Arai, không phải là không có ai, các nhà nghiên cứu trẻ tuổi từ bên trong đi ra, thay phiên nhau ra ngoài và vận chuyển số ma lực kết tinh mà Lavia và Hino mang đến.

Giáo sư Arai bước vào thang máy dẫn xuống tầng hầm, đợi Lavia bước vào rồi mới mở miệng.

"Lavia-kun, cô đã nghe giải thích về cơ sở này chưa?"

"Rồi."

"Ra vậy! Tầng hầm được xây dựng rất kiên cố, nên cô cứ thoải mái nghiên cứu!"

Nếu gọi là nghiên cứu, thì đúng là nghiên cứu thật.

Bởi vì Lavia định thực hiện "Thuật Vượt Thế Giới" ở đây.

"──Vâng, tôi sẽ làm hết sức mình."

Sau khi Hino giúp vận chuyển ma lực kết tinh, Lavia đã hỏi ý kiến anh về nơi thực hiện "Thuật Vượt Thế Giới", và anh đã nhớ đến vị Giáo sư Arai này.

"Kẻ lập dị của giới học thuật", "Thiên tài cô độc sẽ được thấu hiểu sau khi chết", nội dung nghiên cứu của vị giáo sư này quá khó hiểu đến nỗi không ai hiểu được.

Dù vậy, ông ta vẫn giữ được vị trí giáo sư của một trường đại học quốc gia và có đủ thẩm quyền để mượn một phòng thí nghiệm như thế này, không phải vì hiệu trưởng của trường (bạn học cũ của ông) nhìn ra ông là một thiên tài...

...ông ta không hiểu nội dung nghiên cứu, nhưng ông ta tin vào một sự thật là các bài luận văn của Arai, sau vài năm, hoặc thậm chí hơn 10 năm, sẽ được đánh giá cao khi các nghiên cứu tiên tiến bắt kịp, vì vậy ông ta đã trao quyền cho Giáo sư Arai.

Làm sao một vị giáo sư như vậy lại không quan tâm đến sự tồn tại của "dị thế giới", thứ có thể lật đổ tận gốc những hiểu biết thông thường về cơ học lượng tử. Ông ta đã hứa với Hino sẽ hợp tác toàn diện, và cung cấp địa điểm với điều kiện được phép lấy dữ liệu thí nghiệm và nghiên cứu "Thuật Vượt Thế Giới".

"Lối này!"

Mặc dù đã ngoài 60 tuổi, Giáo sư Arai vẫn bước đi vững chãi, dẫn Lavia đi dọc theo hành lang vô hồn.

Khi họ bước vào một căn phòng nhỏ có sàn bằng lưới sắt và các lỗ thông hơi ở hai bên,

"Vốn dĩ, cần phải mặc đồ bảo hộ hóa học và khử trùng bằng nồi hấp, nhưng nếu thí nghiệm lần này mở được một con đường sang dị thế giới, chúng ta có thể tính đến chuyện đó sau."

"Hừm."

Lavia hoàn toàn không quan tâm mà đi thẳng.

Khóa điện tử được mở, cánh cửa dày hé ra hai bên, và thứ ở đó là── một khu thí nghiệm có trần cao bằng hai tầng lầu.

Rộng.

Đó là một không gian trống trải, rộng khoảng 20 mét vuông.

Tường và sàn đều được sơn màu trắng, và ánh sáng dịu nhẹ chiếu xuống từ độ cao hai tầng lầu.

Một phòng quan sát được che chắn bằng các tấm acrylic trong suốt nằm ở trên cao, bên trong có vài nhà nghiên cứu.

Những chiếc camera, không rõ là để quan sát hay giám sát, cũng được lắp đặt. Lavia cảm thấy có nhiều ánh mắt đang đổ dồn về mình.

"Cô làm ở đâu cũng được, nhưng làm ở giữa nhé?"

"Ở đâu cũng được."

"Vậy đi nào."

Khi Giáo sư Arai bước vào, các trợ lý cũng vừa từ phía sau mang những chiếc túi chứa ma lực kết tinh đến.

"Lavia-chan!"

Hino cũng đi cùng với các trợ lý.

Anh ngước nhìn phòng quan sát, rồi cúi đầu chào về phía đó.

"Ai vậy?"

"Hiệu trưởng... Người đứng đầu trường đại học sở hữu cơ sở này đấy."

"Vậy à."

Hino có vẻ để tâm đến ngài hiệu trưởng, nhưng Lavia thì thấy chẳng sao cả.

Đúng lúc đó,

"Giáo sư Arai! Đó là cô bé à?"

Ở giữa khu thí nghiệm có một cái bàn và bốn cái ghế, những chiếc túi được đặt lên bàn.

Giọng nói phát ra từ chiếc laptop bên cạnh mấy cái túi. Trên màn hình là khuôn mặt của khoảng năm người, và không ai trong số họ có vẻ là người Nhật. Người da trắng, người châu Á, người Ả Rập, cả nam lẫn nữ.

"Ta đã bảo là gửi câu hỏi bằng văn bản cơ mà?"

Giáo sư Arai bước đến trước máy tính và thở dài nói.

"Có sao đâu. Chúng ta có thể nói chuyện trong lúc chuẩn bị thí nghiệm mà."

Một bà lão da trắng nói.

"Hiii..."

Hino rên rỉ như muỗi kêu.

"Lại gì nữa?"

"Nh-những người trên màn hình... họ là những nhà khoa học cực kỳ nổi tiếng đấy! Thậm chí có cả người đoạt giải Nobel Vật lý nữa!"

"Hừm."

"Đó là tác giả của cuốn 'Nhà Thám Hiểm Khoa Học: Cuộc Phiêu Lưu Xoay Quanh Thuyết Tương Đối Tổng Quát' mà Lavia-chan đọc đó!?"

"Thật!?"

Lavia, người nãy giờ vẫn thờ ơ, bỗng sáng bừng mắt lên khi biết tác giả của cuốn sách đang ở đó.

Aha, ra là vậy? Muốn lay động Lavia-chan, chỉ cần dùng sách làm mồi nhử là được nhỉ? ── Phản ứng của cô rõ ràng đến mức Hino cũng nhận ra.

"Ôi Chúa ơi. Dễ thương quá! Có phải tất cả mọi người từ dị thế giới đều dễ thương như cô không!?"

Khi Lavia đến gần, bà lão da trắng buột miệng nói bằng tiếng Anh.

Và Lavia cũng,

"Tôi đã đọc cuốn sách bà viết. Lối hành văn kích thích trí tò mò trí tuệ thật tài tình, đến mức tôi quên cả ngủ mà đọc một mạch hết luôn."

"Tiếng Anh!? Cô cũng nói được tiếng Anh sao!?"

"Này, Ellie. Đừng độc chiếm cô ấy. ──Tên tôi là Alfred. Tôi dạy ở một trường đại học tại UAE──"

"Ma thuật không hề tồn tại! Mọi thứ sẽ được chứng minh bằng khoa học! Giáo sư Arai có vẻ tin vào nó, nhưng giả thuyết của tôi là──"

"Màu tóc đó, là tóc tự nhiên à? "Đông Phương Tứ Tinh" cũng có màu tóc lạ──"

"Ồn ào quá!"

Người quát mắng các nhà khoa học trực tuyến đang bắt đầu nói lảm nhảm, đương nhiên là Giáo sư Arai.

"Ta cho các người xem là vì lòng tốt! Nếu không im miệng, ta sẽ ngắt kết nối đấy!!"

"Ồ... Giáo sư Arai, bình tĩnh nào."

"Ta đã bảo im miệng rồi mà!"

Hino nói với vị Giáo sư Arai đang bốc hỏa.

"À... Thưa giáo sư, nếu ồn ào quá, sao thầy không tắt loa đi?"

"..."

Giáo sư Arai sững người, có lẽ vì ông vừa nhận được một lời chỉ dẫn quá cơ bản── như thể đang chỉ cho một ông già mù công nghệ.

"...Hino-kun, ta mượn cơ sở này là vì cậu nhờ ta giúp đỡ, đúng chứ?"

"V-vâng, tôi rất biết ơn vì điều đó!"

"Tôi muốn hỏi, có phải ông đã nói cho các nhà khoa học bên kia đại dương về việc tôi sắp làm không?"

Khi Lavia nói vậy, Giáo sư Arai lại sững người.

"Chuyện đó── thì... Vâng."

Đó là một giọng nói yếu ớt, hoàn toàn trái ngược với thái độ của ông ta đối với Hino.

"Mà không có sự cho phép của tôi? Ông nghĩ mình ở vị thế cho mượn cơ sở này nên làm vậy cũng được à?"

"Không, thì..."

"Ahaha, Giáo sư Arai luống cuống kìa. Đáng đời."

Giáo sư Arai thậm chí không thèm nhìn màn hình, ông gập laptop lại và ngắt kết nối.

"Những kẻ đánh hơi được việc ta mượn cơ sở này ồn ào quá, nên là... ta không có ý xấu, nhưng ta lỡ nói mất rồi! Xin lỗi!"

Điểm đáng nể của vị giáo sư này là ông có thể thừa nhận sai lầm của mình và xin lỗi ngay lập tức.

Lavia chống tay lên hông, thở dài một tiếng.

"Nếu ông muốn xin lỗi, thì hãy xin lỗi Hino-san ấy."

Hả, tôi!? Không không không, tôi á!? Hino vừa nghĩ vừa chỉ vào mặt mình, nhưng...

"Xin lỗi cậu, Hino-kun!"

"Không, thật sự, tôi có là gì đâu!"

Ở tòa soạn, Hino thường hay huênh hoang "Trưởng ban à? Rồi một ngày tôi sẽ vượt qua ông ta," nhưng anh ta lại yếu bóng vía một cách đáng ngạc nhiên trước quyền lực. Đặc biệt là trong lĩnh vực học thuật, anh ta có xu hướng coi đối phương là "người vĩ đại". Đó là do tiền sử chỉ tập trung vào thể thao ở trường trung học và đại học của anh ta.

"Hino-san, dù ở vị thế là một nhà báo, anh ấy đã không viết bài về tôi mà chỉ âm thầm theo dõi tình hình. Thế mà ông lại dễ dàng tiết lộ bí mật."

"...Lavia-chan."

Hino có chút cảm động khi biết rằng Lavia đã thực sự công nhận mình.

"Mà, không sao đâu, Lavia-chan. Tôi cũng đoán là số người biết bí mật sẽ tăng lên khi chúng ta mượn nơi này... Nhưng thưa Giáo sư, những người ở đây biết giữ bí mật, phải không?"

"T-tất nhiên! Và cả những người đang xem trực tuyến, cũng giống như ta, đều rất kín miệng!"

"..."

"..."

Chính cái câu "cũng giống như ta" đã khiến Lavia và Hino cảm thấy đáng ngờ.

Dù sao đi nữa── tại cơ sở này, Lavia đã bắt đầu các thí nghiệm "Thuật Vượt Thế Giới". Đó cũng chính là ngày Hikaru triệu hồi Hỏa Long ở thế giới bên kia.

Giáo sư Arai đã mang đến vô số thiết bị đo lường để thu thập dữ liệu về các hiện tượng khi "Thuật Vượt Thế Giới" được thực hiện, và nhiều ý kiến từ nước ngoài đã được gửi đến qua laptop.

Kết quả là, "Thuật Vượt Thế Giới" đã không thành công ngay lập tức, nhưng không phải là không có thu hoạch: họ đã tìm ra cách tiết kiệm ma lực kết tinh nồng độ cao, và có thông tin về một chất tương tự ở nước ngoài (chất đó sẽ được gửi đến sau).

Lavia ở lại tầng trên của cơ sở, nhưng vì nó ở trong núi, xung quanh chỉ có rừng. Ăn tối xong, cô không có việc gì làm ngoài việc đọc sách rồi đi ngủ. Việc duy nhất khác là gọi điện báo cáo cho Hazuki mỗi ngày một lần.

"Hể, tuyệt quá, Lavia-chan đang cố gắng nhỉ."

"Không có gì to tát đâu. Hikaru còn đang cố gắng hơn nhiều."

"Ừm ừm. Hikaru là một người chăm chỉ mà..."

Cô có thể nghe thấy một tiếng cười nhỏ. Cô nhận ra mình cảm thấy an tâm khi nói chuyện với Hazuki.

Khi cuộc gọi kết thúc, sự im lặng bao trùm. Căn phòng, nơi chỉ có một chồng sách đọc dở trên bàn và chiếc giường đơn cô đang nằm, đã tắt đèn tối om.

Bên ngoài là một đêm trăng non, và phía trên khu rừng rậm rạp, đen kịt, chỉ có bầu trời đầy sao trải dài.

Mặc dù cô đang trong tình trạng mò mẫm trong bóng tối, giống như đêm nay, nhưng...

"...Đợi em nhé, Hikaru. Em sẽ cố gắng."

Lavia đã cảm nhận được── một sự tiến triển.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!