Tập 14

Chương 55 Cách duy nhất để tiếp cận hòn đảo bay

Chương 55 Cách duy nhất để tiếp cận hòn đảo bay

Hội Mạo hiểm giả tại Vương đô của Vương quốc Poansonia náo loạn ngay từ sáng sớm. Mặc dù nơi này rộng gấp mười lần các Hội Mạo hiểm giả ở những thành phố khác—chưa kể còn vô số chi nhánh khác trong vương đô—người ta vẫn kéo đến đông nghẹt, không còn chỗ chen chân. Không chỉ mạo hiểm giả, mà cả những người dân sống ở khu vực lân cận cũng ùn ùn kéo tới.

Nguyên nhân chính là Hỏa Long.

Người thì muốn biết Hỏa Long đã đi đâu. Người thì muốn biết liệu có mạo hiểm giả nào đủ sức chinh phạt nó hay không. Người thì muốn biết rời khỏi Vương đô lúc này có nguy hiểm không. Kẻ lại muốn biết ở lại Vương đô lúc này có an toàn không.

Đây là những thắc mắc không chỉ của người dân Vương đô, mà còn của cả các thương nhân và chính bản thân mạo hiểm giả. Thế nhưng, Hội không hề có bất kỳ thông tin gì, nên các nữ tiếp tân, dù vô cùng vất vả ứng đối, cuối cùng cũng chỉ biết cúi đầu "chúng tôi không biết".

Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên:

"——Tôi muốn mua thông tin."

Một thiếu niên—một thiếu niên với mái tóc đen hiếm thấy—xuất hiện. Một trong các nữ tiếp tân ái ngại trả lời:

"Rất tiếc, nhưng về Hỏa Long thì chúng tôi cũng đang điều tra, nên không thể cung cấp thông tin được."

"Không, không phải Hỏa Long. ...Mà là về Mê cung lơ lửng."

Thiếu niên hạ thấp giọng, khiến nữ tiếp tân ngạc nhiên chớp mắt. Sự ngạc nhiên đó vừa mang ý "Sao bây giờ lại hỏi chuyện đó?" vừa có ý "Tại sao cậu biết Mê cung đang lơ lửng?"—thiếu niên tóc đen, Hikaru, đoán vậy.

"...Mời cậu qua bên này."

Không rõ các mạo hiểm giả có biết vụ "Đại Mê cung Rune-Earth" trôi nổi hay không, hay dù biết nhưng cũng mặc kệ vì nó đã trở thành một sự tồn tại đúng nghĩa "ngoài tầm với" của họ. Chẳng thấy ai bàn tán về mê cung huyền thoại cả. Trông họ như đã quá tải với vụ Hỏa Long rồi.

Hikaru được nữ tiếp tân dẫn vào một gian phòng kín đáo tuốt bên trong.

"Cậu muốn hỏi điều gì? Đây là thông tin có độ quan trọng khá cao, nên phí thông tin sẽ đắt lắm..."

"Điều tôi muốn biết là vị trí hiện tại."

Hikaru đặt lên bàn một đồng tiền vàng.

"Xin hãy cho tôi biết vị trí của 'Mê cung của Rune-Earth'. Nếu được, tôi muốn biết cả thông tin quan sát được theo ngày, tức là ngày nào nó ở đâu."

"N-Nhiều thế này..."

Nói cho cùng, thứ Hikaru đang hỏi chỉ là "thông tin vị trí của dungeon". Nếu là một dungeon bình thường, đây là thông tin được công khai miễn phí.

Dĩ nhiên, "Mê cung của Rune-Earth" đang là chủ đề nóng hổi, và vì nó đang di chuyển nên thông tin vị trí của nó có giá trị là điều đương nhiên. Nhưng việc nữ tiếp tân phải tự hỏi "Nhiều đến thế này sao?" cũng là điều dễ hiểu.

Cũng như nếu có ai hỏi địa chỉ của một quán cà phê mà một người nổi tiếng vừa đăng lên mạng xã hội cách đây một giờ, rồi chìa ra vài tờ 10.000 Yên, thì ai cũng sẽ bối rối.

"Cậu muốn biết để làm gì?"

"...Thật ra thì," Hikaru trả lời với một nụ cười rạng rỡ, "Tôi muốn được tận mắt nhìn thấy 'Mê cung của Rune-Earth' một lần! Cơ hội thế này, cả đời không biết có được hay không, phải không? Nên tôi muốn thuê hộ vệ để đi xem!"

"À, à..."

Nữ tiếp tân gật gù như đã hiểu ra. Cậu thiếu niên nhà giàu này định đi ngắm cảnh đây mà? Chà, nếu chỉ đứng nhìn hòn đảo bay từ xa thì chắc cũng không có vấn đề gì—nữ tiếp tân phán đoán như vậy. Cô mang bản đồ ra, cung cấp cho Hikaru những thông tin mà Hội nắm được, không chỉ là các điểm quan sát được, mà còn cả dự đoán về lộ trình di chuyển sắp tới của nó.

Cuối cùng, cô còn dặn dò thêm: "Tuyệt đối không được lại gần nhé. Đương nhiên là không được đứng ngay bên dưới hòn đảo, mà ngay cả việc tiếp cận cũng không được. Chỉ được nhìn từ xa thôi đấy."

"Tôi hiểu rồi."

Hikaru mỉm cười đáp lại.

Cũng dễ dụ thật đấy, Hikaru thầm nghĩ với vẻ mặt có chút xấu xa khi quay lại căn hộ thuộc sở hữu của nhóm "Đông Phương Tứ Tinh".

"Mừng anh trở về!"

Paula vội vã chạy ra đón.

"?"

Nhìn bộ dạng của cô bé, Hikaru hơi nghiêng đầu. Trông cô bé có vẻ bồn chồn, và cậu cảm giác như cô bé vừa liếc nhìn ra sau lưng mình.

"Về rồi à. Sao rồi?"

"Chào mừng trở lại."

Hai người Man-gnome, Gran Ryuk (tên thật là Rikido) và Yoshino, đang ở trong phòng khách, cũng lên tiếng chào. Gran Ryuk, người được giao vai trò "Viễn Hoàn" 1—tức là "ra khỏi làng để thu thập thông tin và vật phẩm"—là một người Man-gnome cao lớn, vạm vỡ. Dù vậy, anh ta cũng chỉ cao xấp xỉ Hikaru.

Yoshino có vai trò là "Cứu Đàm"2, nói đơn giản là một nhà nghiên cứu. Cô ấy có tính cách thẳng thắn, không kiểu cách nên rất dễ nói chuyện.

Cả hai đều đã chán ngấy với sự bế quan tỏa cảng của làng Man-gnome. Giờ đây, khi "Mê cung của Rune-Earth" 3đã trồi lên, họ muốn hành động để giải quyết tình hình chứ không phải co cụm trong làng, nên đã đi theo Hikaru—tức Silver Face4.

Hai người này không biết Silver Face chính là Hikaru, nên mỗi lần gặp họ cậu lại phải đeo mặt nạ. Thật phiền phức.

"Nói kết luận trước, Đại Mê cung đang tiến về phía Bắc."

Trên chiếc bàn trong phòng khách đã trải sẵn một tấm bản đồ lớn. Khi Hikaru quay lại căn phòng này trước đó—để lấy cây trượng ngắn có quấn bờm Hỏa Long—nó vẫn còn là một bãi chiến trường ngập rác do Sala và Celica của nhóm "Đông Phương Tứ Tinh" 5 bày ra, nhưng có vẻ họ đã dọn dẹp trong lúc cậu ra ngoài. Bây giờ thì gọn gàng rồi.

Tấm bản đồ đó là của Gran Ryuk, nó chi tiết hơn nhiều so với bản đồ bán ở Hội Mạo hiểm giả. Không chỉ có các tuyến đường chính, mà còn ghi cả những ngôi làng hẻo lánh và nhiều tuyến đường vượt núi.

Tạm gác chuyện đó qua một bên, Hikaru chỉ vào một điểm trên bản đồ.

"Chúng ta đang ở đây, Vương đô Poansonia 6, còn Đại Mê cung vốn ở ngoại ô Thánh đô Agiapole 7 của Thánh Quốc Giáo Đạo Bios."

Cậu cầm lấy một quân cờ nhỏ đặt trên bàn. Nó dùng để chơi một trò tương tự cờ vua, hình một tòa thành đặt trên bệ. Hikaru đặt quân cờ hình tòa thành xuống vùng ngoại ô Agiapole.

"Từ Agiapole đi về phía bắc là 'Thành phố Biên giới Parametoria'. Đó là biên giới với Vương quốc Poansonia. Nghe nói hôm qua nó đã bay qua không phận Parametoria."

Quân cờ tòa thành di chuyển về phía bắc, đến Parametoria.

"Chắc là... hỗn loạn lắm nhỉ."

Gran Ryuk nhăn mặt, Hikaru gật đầu.

"Nhưng nó đi qua nhanh nên cũng không hỗn loạn lắm."

"Chờ đã, Silver Face. Thế chẳng phải nó đang di chuyển với tốc độ rất nhanh sao? Chúng ta cũng mới đến Vương đô này hôm kia thôi mà."

"Đúng vậy. Tốc độ bay về phía bắc của Đại Mê cung nhanh hơn nhiều so với những gì chúng ta đã tận mắt chứng kiến."

Hikaru di chuyển quân cờ tòa thành. Lãnh thổ của vương quốc không lớn lắm, chẳng mấy chốc đã tiến vào lãnh thổ của Đế quốc Quinbrand8.

"Nếu tính theo tốc độ, thì hiện tại nó đang ở quanh đây."

"Trong lãnh thổ Đế quốc à."

"Nếu chúng ta xuất phát ngay, dùng 'Cổng Hắc Tiết' 9 đi qua Đế đô Gii-Quinbrand, chúng ta có thể đón đầu Đại Mê cung ở phía bắc của Đế quốc."

Hikaru di chuyển quân cờ tòa thành xa hơn về phía bắc, nhưng khu vực đó nằm giữa một dãy núi, trông không giống nơi có thị trấn nào đáng kể.

"...Chờ đã, Silver Face. Sao anh biết Đại Mê cung sẽ tiếp tục đi về phía bắc?"

"Nó không bay thẳng về phía bắc, mà hơi lệch về phía đông một chút. Chẳng phải anh rành hơn tôi về việc điểm đến của Đại Mê cung là ở đâu sao?"

"......"

Gran Ryuk im lặng, Yoshino liền chen vào từ bên cạnh.

"Giờ này mà còn giấu giếm thì có ích gì chứ, Rikido. Rõ rành rành rồi còn gì, đích đến của kẻ thù là ở đây."

Yoshino cầm một quân cờ khác—quân "Vua"—và đặt nó xuống một vị trí.

Đó là nơi cao nhất trên bản đồ. Một địa điểm nằm ở cực bắc của lục địa, ngay trên đường biên giới giữa Đế quốc Quinbrand và Liên bang Forestia 10—và cũng chính là nơi Đại Mê cung đang hướng tới.

"...Làng Man-gnome, nơi có ngôi làng của chúng ta."

Hikaru gật đầu. Cậu cũng biết làng Man-gnome 11 nằm ở khu vực đó.

"Soaarunay Saak 12 bằng cách nào đó đã có được thông tin vị trí chính xác của làng Man-gnome. Và khoảng 7 ngày nữa, cô ta sẽ đến đó."

Căn phòng chìm vào im lặng.

Đây là một tình huống khẩn cấp.

Làng Man-gnome nằm trong một hang động lớn dưới lòng núi nên từ trước đến nay vẫn được che giấu, và nhờ đó họ đã sống sót qua cuộc chiến trường kỳ với gia tộc Saak. Vậy mà giờ đây, Soaarunay đã biết, và cô ta đang trên đường tới đó.

Tại sao Soaarunay lại đến làng Man-gnome? Không thể nào là để đàm phán hòa bình được.

Dù sao đi nữa, việc Hikaru cần làm đã được quyết định.

"Tôi sẽ đến Đại Mê cung. Dùng thứ 'đó' mà tôi nhận được từ Hỏa Long."

Cậu đã kể cho Gran Ryuk và những người khác về Hỏa Long—dù có vẻ họ không thể ngờ được rằng cậu thực sự đã triệu hồi Hỏa Long.

"...Anh nghiêm túc đấy à. Còn chẳng biết nó có dùng được hay không cơ mà?"

"Tôi không nghĩ Hỏa Long đó lại đưa cho tôi một món đồ bỏ đi. Dĩ nhiên, đây vẫn là một canh bạc, nên hai người muốn làm gì thì tùy. Báo tin khẩn cấp về làng, đưa dân làng đi sơ tán, chắc chắn có rất nhiều việc phải làm."

"Giờ chúng tôi có quay về cũng không biết họ chịu nghe đến mức nào đây..."

Gran Ryuk cười tự giễu, Yoshino liền ngắt lời:

"Không phải lúc nói mấy lời đó đâu! Tất cả 'Viễn Hoàn' đều đã bị gọi về làng, bây giờ người có thông tin bên ngoài chỉ có chúng ta thôi!"

Cô đập thùm thụp vào lưng Gran Ryuk.

"Quyết định vậy đi. Chúng ta hành động thôi."

Hikaru nói, rồi quay người lại.

"——Vậy, các vị trong nhóm 'Đông Phương Tứ Tinh' đang nghe trộm có dự định gì đây?"

Ánh mắt cậu hướng về phía—cánh cửa dẫn ra hành lang.

Không có tiếng trả lời.

"...Chà, nếu mọi người muốn trốn thì cũng được thôi. Chúng tôi đi đây——"

"Mồ! Sao cậu biết được chứ!? Tui là chuyên gia ẩn mình đó nha~~!"

Sala bước ra, mặt hậm hực. Theo sau cô là,

"Fufufu. Có lẽ cậu ấy cảm nhận được khí tức của chúng ta đấy."

"Cũng có thể là mùi!"

Shufy và Celica bước ra.

"......"

Soljuz 13 lấp ló sau cánh cửa, chỉ để lộ đôi mắt. Rồi cứ đứng yên ở đó không chịu ra. Cứ nhìn chằm chằm về phía này... Gì thế nhỉ, bộ dạng đó. Mình có nên nói gì không? Nhưng Celica và những người khác cũng chẳng ai đả động gì...

Sau một hồi phân vân, Hikaru quyết định lơ đi.

"Vậy, Flower Face14. Lúc nãy cô bồn chồn là vì biết nhóm 'Đông Phương Tứ Tinh' đang ở đây à?"

"V-Vâng ạ... Mọi người bảo 'Muốn làm cậu ấy ngạc nhiên nên hãy giữ bí mật'..."

Ngạc nhiên hay không thì, cậu đã biết từ trước khi bước vào căn hộ này nhờ "Phát hiện Ma lực" rồi.

"Hừm. Mà, chuyện đó bỏ qua đi. Mọi người đã tự giới thiệu với nhau rồi chứ? Cả chuyện về làng Man-gnome nữa?"

"Trừ những vấn đề cơ mật thì tôi đã nói hết rồi. Cả 'Cổng Hắc Tiết' nữa. Đằng nào chẳng qua miệng anh mà họ cũng biết thôi." Yoshino nói.

Nhờ vậy mà cậu đỡ mất công giải thích làm thế nào mà nhóm Hikaru lại vượt qua được nhóm "Đông Phương Tứ Tinh", những người đã rời Thánh Quốc Giáo Đạo Bios trước, để có mặt tại căn hộ này. Có vẻ như trong lúc Hikaru đến Hội Mạo hiểm giả, nhóm "Đông Phương Tứ Tinh" đã đến đây.

"Nếu bị yêu cầu giữ bí mật thì tôi cũng biết giữ mồm giữ miệng."

"Tôi thì tin anh, nhưng các trưởng lão không tin là anh sẽ giữ bí mật đâu. Vậy thì nói ra cũng thế cả thôi, đúng chứ? Mà có nói thì cũng chẳng dùng được nếu không có 'Tín Phù'15."

"Cũng đúng. ——Vậy thì, chúng tôi đi đây."

Hikaru nói với Celica và những người khác, Gran Ryuk và Yoshino cũng đứng dậy.

"Chờ chút! Tụi này chuẩn bị ngay đây! Tụi này cũng vừa mới về nên hành lý du hành đã sẵn sàng cả rồi!"

"...Mọi người đang nói gì vậy? A, sắp tới mọi người có ủy thác của Hội nên phải đi đâu à?"

Hikaru chợt nhớ ra. Nhóm "Đông Phương Tứ Tinh", sau khi đợt quái vật ở "Mê cung của Rune-Earth" tràn ra kết thúc, đã bị Hội Mạo hiểm giả ở Vương đô triệu tập về với lý do "Có ủy thác chỉ mặt". Là mạo hiểm giả hạng B cao cấp, nhóm "Đông Phương Tứ Tinh" không thể từ chối.

"Ủy thác của Hội đúng là chỉ là cái cớ! Chẳng có ai cần giúp đỡ ở đâu cả!"

Xem ra Hội ở Vương đô chỉ đơn giản là không muốn nhóm "Đông Phương Tứ Tinh" lưu lại Thánh Quốc Giáo Đạo Bios.

"...Hử? Vậy mọi người định đi đâu?"

"Hỏi thừa! Tụi này cũng sẽ đi theo cậu!"

"Đừng đùa nữa. Việc tôi sắp làm chẳng khác nào can thiệp vào cuộc chiến giữa Man-gnome và gia tộc Saak đâu. Nguy hiểm cực kỳ đấy."

"Biết rồi! Nhưng mà, chúng ta đã là người chung một thuyền rồi còn gì!"

"!"

Điều đó—có lẽ là thật.

Hikaru chỉ nghĩ đến việc gặp lại Lavia 16—dù là ở Nhật Bản hay ở thế giới này, nói thật thì ở đâu cũng được.

Nhưng việc có thể trở về Nhật Bản hay không lại là vấn đề quan trọng đối với nhóm "Đông Phương Tứ Tinh".

"...Nhưng mà nguy hiểm..."

"Không sao hết! Tụi này đã quyết định là sẽ đi!"

Bốp! Hikaru bị đập mạnh vào lưng.

"Đau."

"Nếu cậu dám bỏ tụi này lại, cậu sẽ còn bị 'nặng' hơn thế đấy!"

Celica quay về phòng lấy hành lý, Shufy và Sala cũng đi theo.

"......"

Đến cuối cùng, Soljuz vẫn chỉ lấp ló đôi mắt nhìn về phía này, rồi cũng im lặng biến mất. Chắc là đi lấy hành lý rồi.

"...Thiệt tình, gì thế này."

Lưng cậu vẫn còn đau rát.

Ngay cả Yoshino, một người Man-gnome, cũng chỉ có vài lần sử dụng "Cổng Hắc Tiết".

Khi được thấy "Cổng Hắc Tiết" bằng xương bằng thịt, nhóm "Đông Phương Tứ Tinh" vẫn tỏ vẻ bán tín bán nghi—cũng phải thôi, thiết bị dịch chuyển tức thời làm gì có ở thế giới này, mà ngay cả Trái Đất cũng không có—nhưng sau khi thực sự sử dụng nó, họ không thể không tin.

Cùng với cảm giác buồn nôn kinh khủng, đó là một trải nghiệm dữ dội.

Đầu tiên, họ di chuyển đến một căn phòng trống trải chỉ có "Cổng Hắc Tiết" trong làng Man-gnome, và họ đã kiệt sức, lảo đảo. Khi nghe câu nói gần như là lời tuyên án tử hình "Chúng ta sắp phải đi qua cổng thêm một lần nữa", mặt họ trông như sắp khóc.

Silver Face, người đã có kinh nghiệm nhiều lần, thì đỡ hơn hẳn, và Flower Face dường như cũng đang cố gắng chịu đựng.

"Hai người, tuy thời gian ngắn ngủi nhưng đã giúp tôi nhiều rồi."

Đến đây, Yoshino và Gran Ryuk sẽ chia tay họ.

"Anh nói gì vậy, Silver Face... Được đồng hành cùng thần tượng của mình, người phải nói lời cảm ơn là tôi mới đúng. Lần cuối, anh có thể bắt tay tôi lần nữa được không?"

"À, ừm... Chuyện đó thì không sao, nhưng..."

Gran Ryuk nắm lấy tay Silver Face đang bối rối với nụ cười rạng rỡ.

"Silver Face, tôi đưa anh cái này."

"Hửm?"

Thứ Yoshino đưa ra là một Tín Phù bị cháy xém, đen thui. Đó là thứ mà Silver Face đã tìm thấy ở tầng sâu nhất của "Mê cung của Rune-Earth".

Lúc đó, phần giữa của nó bị rỗng, nhưng bây giờ ở đó đã được khảm một viên đá mài tròn.

"Cái này... cô sửa nó rồi à?"

"Ừm. Cũng không khó lắm. Vả lại, tôi phải mang cái này về."

Yoshino giơ ra Tín Phù mà cô đã mang đi từ phòng nghiên cứu của "Cứu Đàm".

"Chức năng không có vấn đề gì đâu. Vì lúc nãy, chính Tín Phù đó đã khởi động 'Cổng Hắc Tiết' mà."

"Vậy à. Giỏi thật."

Thấy Silver Face ngắm nghía Tín Phù với vẻ thán phục, Yoshino có chút ngượng ngùng.

"Ch-Chuyện đó, với tư cách là 'Cứu Đàm' thì là đương nhiên thôi."

"Không, nó giúp ích lắm. Cảm ơn cô."

"Tôi nói trước đấy, xong việc là phải trả lại đó? Đây là báu vật của Man-gnome đấy."

"Ừm, nếu xong việc."

Dù cách nói của cậu khá mập mờ, nhưng Yoshino vẫn "cho qua". Nếu cậu nói "Không có ý định trả lại" thì cô cũng phiền.

"——Vậy, chúng tôi đi đây. Gran Ryuk, anh thả tay tôi ra được rồi..."

"A..."

Yoshino liếc xéo Gran Ryuk đang buồn bã nhìn bàn tay vừa bị buông ra, rồi dẫn Silver Face và những người khác sang một căn phòng khác.

Nghe nói "Cổng Hắc Tiết" ở đó kết nối với Đế quốc Quinbrand. Silver Face khẽ "Ra là vậy", chắc hẳn anh chàng thông minh này đang cố gắng ghi nhớ cánh cửa nào nối đến đâu. Hoặc có lẽ, cậu đang cố suy luận mối quan hệ giữa vị trí của cánh cửa và nơi mà "Cổng Hắc Tiết" kết nối đến.

Đúng như Yoshino nói lúc nãy, Tín Phù đã được sửa chữa có thể sử dụng mà không gặp vấn đề gì, và nhóm Silver Face đã đi qua "Cổng Hắc Tiết", bắt đầu cuộc hành trình của họ.

"A, họ đi mất rồi..."

"Này Rikido, đừng có khóc lóc nữa. Nói thật là trông ghê lắm."

"Quá đáng!?"

"Cái mặt của anh mới là quá đáng ấy."

"!?"

"Quan trọng hơn là... chúng ta phải quay lại thôi."

Hai người rời khỏi phòng và cất bước. Họ phải thông báo cho làng Man-gnome về việc "Mê cung của Rune-Earth" đang đến gần.

"A... Chán nản quá. Chắc chắn là sẽ bị mắng té tát..."

"Bị mắng thôi thì còn may đấy. Mười mươi là bị tước vai trò 'Viễn Hoàn' rồi."

"Nếu vậy thì mình rời làng luôn cho rồi."

"Chà, anh cũng có nhiều kinh nghiệm bên ngoài rồi, làm thế cũng được nhỉ..."

"Lúc đó, Yoshino, em có muốn đi cùng anh không?"

"...Hả?"

Hai người vừa lúc đang đi lên một cầu thang xoắn ốc dài dằng dặc, và Yoshino, đang đi trước, bất giác dừng bước.

"Hả, này, cái đó..."

Nghe không khác gì một lời cầu hôn. Rời bỏ làng để ra ngoài sống cùng nhau.

"...À, đúng vậy."

Gran Ryuk nói với vẻ mặt nghiêm túc.

"Em sẽ không nói cho anh biết Tín Phù đó ở đâu, đúng không? Chỉ cần khởi động 'Cổng Hắc Tiết' thôi, lúc đó đi cùng anh nhé."

"......"

Tên này... Xem ra anh ta không cần mình, mà chỉ cần Tín Phù.

"Hửm, sao thế, Yoshino?"

"Đồ ngốc!"

"!?"

Bị hét vào mặt bất ngờ, Gran Ryuk chớp mắt, nhưng Yoshino đã tức giận sải bước lên cầu thang.

"Ơ, này Yoshino~... Sao em lại giận? A, hay là em cũng muốn ra ngoài cùng anh à?"

"Có chết tôi cũng không đi cùng anh."

"Đến mức đó luôn!?"

Cả hai cuối cùng cũng lên hết cầu thang. Việc phải quay trở lại làng thật là chán nản—nhưng họ vẫn luôn tò mò không biết từ lúc đó đến giờ làng đã ra sao, có gì thay đổi không.

Vừa lo lắng, Yoshino vừa đẩy cửa bước vào.

"...Hả?"

Một cảnh tượng không thể ngờ tới hiện ra trước mắt họ.

Nơi đây ngập tràn ánh sáng.

Không, làng Man-gnome nằm trong một hang động lớn dưới lòng đất, nhưng nhờ có các khe hở lấy sáng nên ban ngày vẫn có ánh sáng—nhưng giờ còn sáng hơn thế rất nhiều.

Lý do của ánh sáng rất rõ ràng—họ có thể nhìn thấy bầu trời.

Phần trần của hang động. Ở đó có một cái lỗ khổng lồ, trống hoác. Nghĩa là ngọn núi đã bị sụp đổ.

Bên dưới cái lỗ khổng lồ đó, có một thứ còn nổi bật hơn—một ngọn tháp vươn thẳng từ cái lỗ lên trên.

Cái tháp gì đây. Trông không khác gì một ngọn tháp mọc lên như măng, đâm thủng cả trần hang.

Rõ ràng đây không phải là một công trình có thể xây dựng trong vài ngày họ vắng mặt.

"——Yoshino, phải đến đó mới biết được. Mọi người đang tập trung quanh ngọn tháp kìa."

"A, ch-chờ đã!"

Gran Ryuk bỏ lại Yoshino, người đang ngỡ ngàng rồi lại chìm vào suy tư, và bước đi trước.

Vội vã đuổi theo anh, Yoshino nhận ra mình đang vô cùng bối rối. Chuyện gì đã xảy ra với ngôi làng này sau khi họ rời đi?

Nhìn từ xa, ngọn tháp có kết cấu thô kệch, chỉ là xếp đá lên. Giữa khu làng với những tòa nhà được trang trí cầu kỳ do rảnh rỗi, chỉ riêng ngọn tháp đó trông thật cục mịch và khác biệt. Sự khác biệt đó khiến Yoshino cảm thấy một nỗi sợ hãi mang tính bản năng.

"......"

"...S-Sao vậy?"

Gran Ryuk, đang đi phía trước, dừng lại và quay đầu lại.

"Đưa tay đây."

"Hả...?"

Đột nhiên bị làm sao vậy? Đang nghĩ thế thì Gran Ryuk đã nắm lấy tay Yoshino.

"Đi thôi."

"Ơ, này, gì thế!?"

"Lạnh ngắt rồi này."

"......"

Quả thật, có lẽ vì sợ hãi, hoặc vì kinh ngạc, tay cô đã trở nên lạnh buốt.

Bàn tay Gran Ryuk bao lấy tay cô thật ấm áp.

Và cô nhận ra mình đang cảm thấy an lòng vì hơi ấm đó.

"...Đồ ngốc."

Tiếng lẩm bẩm nhỏ của Yoshino không đến được tai Gran Ryuk.

Phía trước họ, rất nhiều người Man-gnome đang tụ tập dưới chân tháp, và tiếng xì xào của họ vọng đến.

Ánh lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt nghiêng nghiêng của Paula 17 đang cuộn tròn trong chăn.

Tháng Giêng, đêm đã lạnh, nhưng cái lạnh ở Đế quốc Quinbrand, vốn nằm ở phía bắc xa hơn Vương quốc Poansonia, lại càng khắc nghiệt hơn. Mặt đất đóng băng, sương muối phủ trắng. Giữa cái lạnh đó, một đốm lửa trại leo lét cháy sau một tảng đá lớn.

Hikaru rùng mình một cái, rồi cho thêm mấy cành cây cậu đã thu nhặt vào đống lửa.

Sau khi đi qua làng Man-gnome và di chuyển đến Đế quốc Quinbrand, rồi tiếp tục đi về phía bắc bốn ngày, họ đã đến một vùng hoang dã không người ở.

Cụm từ "vùng đất cằn cỗi" vô cùng thích hợp với nơi này, cỏ khô chỉ mọc lác đác, cây cối cũng khô héo, và ngay phía trước là một vùng núi đá trơ trọi. Hikaru biết Vương quốc Poansonia là một vùng đất trù phú, nhưng đây là lần đầu tiên cậu biết Đế quốc Quinbrand càng đi xa khỏi Đế đô thì càng trở nên hoang vu.

Nhưng, đây chính là hướng họ phải đi.

Hikaru và nhóm của cậu đang di chuyển để đón đầu "Mê cung của Rune-Earth" đang trôi nổi.

"...Ngủ say thật."

Bốn thành viên "Đông Phương Tứ Tinh" đang co cụm lại ngủ, quả đúng là những người đã quen với việc di chuyển, dù ở một nơi ngoài trời không có gì thế này mà họ cũng ngủ ngay được. Celica, dù cũng là người Nhật, lại là người ngủ say như chết đầu tiên, khiến Hikaru phải ngạc nhiên.

Sau khi đi qua "Cổng Hắc Tiết", dù họ đã mệt lử, nhưng khi biết cảnh tượng trước mắt là Đế đô của Đế quốc, họ không thể không tin vào hiệu quả của thiết bị dịch chuyển. Celica đã la lối om sòm nào là "công nghệ vượt trội" hay gì đó, và đúng là nó là một công nghệ đã bỏ qua rất nhiều giai đoạn. Mà, ngay cả những người Man-gnome sở hữu "Cổng Hắc Tiết" cũng không hiểu cơ chế của nó, nên nói nó là "công nghệ vượt trội" cũng không sai.

"...A, anh vẫn còn thức à?"

Soljuz cựa mình, rồi ngồi dậy.

"À, ừm... Sắp đến giờ tôi đổi ca gác lửa rồi."

"Không, tôi cũng vừa mới đổi ca thôi."

Nhóm "Đông Phương Tứ Tinh" đều đã biết cậu là Silver Face, nên Hikaru đã tháo mặt nạ ra.

"Ừm... chuyện đó..."

"? Có chuyện gì sao, cô Soljuz?"

"À không, chỉ là... tôi ngạc nhiên vì giọng điệu của anh thay đổi hoàn toàn tùy thuộc vào việc có đeo mặt nạ hay không."

"Chà, cũng đúng."

Bị chỉ ra thẳng thừng thế này cũng thấy ngượng thật.

"Con người hiện tại mới là con người thật của tôi."

"Đúng nhỉ. Ừm... đúng nhỉ."

"...Là sao chứ? Dạo gần đây, cô Soljuz cứ là lạ thế nào ấy. Cô có điều gì muốn nói với tôi à?"

"L, lạ đâu. Chắc chắn không lạ."

Vừa nói lắp bắp—rõ ràng là lạ—Soljuz vừa đi vòng qua đống lửa, ngồi xuống đối diện cậu.

"...Để tôi pha trà nhé."

"Vậy tôi xin."

Soljuz cứ nhìn chằm chằm vào Hikaru đang chuẩn bị trà.

Kiểu gì cũng thấy lạ. Và các thành viên khác của "Đông Phương Tứ Tinh" dường như cũng biết về sự thay đổi này của Soljuz, nhưng không ai nói gì. Lạ thật.

"Mời cô."

"A, cảm ơn."

Trà rót ra cốc bốc khói nghi ngút. Cô trân trọng đưa lên miệng uống.

(Mà... kệ đi. Lạ thì lạ thật, nhưng cũng chẳng gây hại gì cho mình.)

Nghĩ lại một Soljuz với nụ cười nhạt khó đoán trước đây, thì thế này vẫn còn tốt chán. Đối thủ phải dùng mưu mẹo để đấu trí, chỉ một mình Giáo hoàng Luvain là đủ rồi.

"...Chúng ta đã đến tận đây rồi, nhưng để đề phòng, tôi có thể xác nhận lại một chuyện được không?"

Hikaru bắt đầu, Soljuz đặt cốc trà xuống đùi.

"Ừm, chuyện gì?"

"Ngày mai, chúng ta sẽ đến ngay bên dưới Đại Mê cung đang tiến về phía bắc. Chính xác hơn, chúng ta sẽ đợi Đại Mê cung từ phía đó bay tới... Việc chúng ta định làm sau đó, là một việc khá điên rồ."

"Tôi hiểu mà. Chúng ta sẽ bay lên trời, đúng chứ?"

"Vâng. Đây là một thử thách chưa từng thử qua, nên cũng có thể thất bại. Giả sử có bay lên thành công, nhưng nếu đáp xuống Đại Mê cung thất bại, thì có lẽ chúng ta sẽ chết."

"Chắc là vậy rồi."

"...Cô bình tĩnh thật đấy. Đó là sự giác ngộ của một mạo hiểm giả à?"

"Phụt."

Soljuz bật cười khe khẽ. Hơi thở của cô tan thành một làn khói trắng.

"Tôi ấy à, chỉ đơn thuần là đang tin tưởng thôi."

"Tin tưởng... là tôi sẽ thành công sao?"

"Không. Điều tôi tin... là anh."

"...Tôi?"

Thấy Hikaru ngơ ngác, Soljuz nói tiếp:

"Anh nói rằng anh sẽ thử thách. Và anh đang cố gắng để thành công. ...Anh nói 'sự giác ngộ của mạo hiểm giả', nhưng không phải vậy. Tôi tin vào 'sự giác ngộ của anh'."

"Tại sao... cô lại tin tưởng tôi đến vậy?"

"Anh cứ thử nghĩ về những gì anh đã làm xem. Anh đã cho tôi thấy Nhật Bản bằng 'Thuật Vượt Thế Giới'18. Anh đã cho tôi thấy một thiết bị dịch chuyển tên là 'Cổng Hắc Tiết'. Cách đây không lâu, anh đã có được thuốc giải của 'Hắc Hủ Bệnh'... 'Chú Thực Bí Độc', ngăn chặn số người chết ở Đế quốc gia tăng. Tất cả những điều đó không phải là việc mà một mạo hiểm giả tầm thường có thể làm được. Nếu có thể xếp hạng mạo hiểm giả cho anh, thì phải là A... không, S mới là đương nhiên."

Mạo hiểm giả hạng S, được cho là chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nghe nói trên toàn lục địa cũng chỉ có năm người.

"Như thế... là đánh giá quá cao rồi."

"Không tự mãn về thực lực của mình cũng là một điểm ưu tú. Hơn nữa, anh còn..."

"?"

"...Không, không có gì."

Những lời định nói tiếp "...anh đã cứu tôi ở Đại Mê cung, đúng chứ? Anh đã hạ gục con rồng khổng lồ trong nháy mắt, và đánh bại cả con golem khổng lồ..." đã không được thốt ra.

Chỉ là, Soljuz quay đi không nhìn Hikaru nữa, má cô ửng đỏ, và tai thì đỏ bừng.

Hikaru thấy vậy, liền hỏi:

"Trà nóng quá à?"

Cậu đã hiểu lầm như thế.

"...Chắc là vậy thật."

Soljuz mỉm cười—như một thiếu nữ.

Sau đó, một khoảng lặng ngắn ngủi bao trùm lấy hai người, nhưng đó không phải là một sự im lặng khó xử. Đống lửa kêu lách tách, thả khói bay lên trời.

"...Cô Soljuz này, tôi... nghĩ rằng nhóm 'Đông Phương Tứ Tinh' không nên đi theo."

Hikaru lên tiếng.

"...Chúng tôi là gánh nặng à?"

"Không phải ý đó. Như tôi đã nói lúc nãy, có nguy hiểm đến tính mạng, và vấn đề là, nó hoàn toàn không thể lường trước được. Tôi không thể chịu trách nhiệm cho tính mạng của mọi người được."

Nghe vậy, Soljuz lắc đầu.

"Không cần anh phải chịu trách nhiệm."

"Ý cô là mạo hiểm giả thì phải tự chịu trách nhiệm? Dù vậy... tôi vẫn sẽ để tâm chứ. Vì thế tôi mới đưa cho cô Sala vài món item."

Hikaru đã đưa cho Sala, người cũng là kiểu trinh sát giống cậu, vài món item của mình. Đó là những thứ cậu đã nhờ Kerbeck của Hội Đạo tặc ở thành phố vệ tinh Pond làm trong quá khứ.

Nếu không làm những gì có thể, chắc chắn sau này mình sẽ hối hận.

Đó là một thử thách nguy hiểm đến mức mình phải nghĩ như vậy.

"...Việc đến Nhật Bản có thể quan trọng với cô Celica, và cũng có thể quan trọng với những người đồng đội của cô, nhưng nhóm 'Đông Phương Tứ Tinh' chẳng phải đã tập hợp đủ 4 người và ở bên nhau rồi sao."

"Ý anh là anh thì khác."

"Vâng."

"Đó là vì Lavia-kun... không."

Hikaru không hiểu Soljuz, người vừa cúi mặt xuống với vẻ hơi đau khổ, đang nghĩ gì.

"Cô Soljuz?"

"...Ngọn lửa sinh mệnh của tôi đã tắt ở tầng 7 của Đại Mê cung đó. Là anh đã cứu nó. Vậy thì tôi dùng mạng sống của mình vì anh thì có vấn đề gì sao?"

"Tôi không mong muốn điều đó."

"Anh nghĩ rằng, nếu chỉ có một mình anh, hoặc cùng lắm là Paula-kun, thì sẽ không chết, đúng chứ. Vậy thì, rốt cuộc anh vẫn nghĩ chúng tôi là gánh nặng."

Điều đó như thể nói trúng tim đen của Hikaru, nhưng cậu thấy lo lắng vì lời nói của Soljuz có gai.

"Cô Soljuz, cô sao vậy? Mấy ngày nay cô lạ lắm. Nếu là cô của trước đây, cô đã không nói những lời đó. Nếu là để đạt được mong muốn của mình, cô đã nói những lời đường mật để lừa phỉnh tôi rồi."

"......"

Soljuz im lặng một lúc, rồi

"...Anh Marius 19 đã từ bỏ việc làm mạo hiểm giả rồi."

Marius là đội trưởng của party mạo hiểm giả hạng A "Thương Kiếm Tinh Vân". Dù đã mất ma kiếm "Thương Thiểm Quang"20, Soljuz đã định trao cho anh ta một thanh ma kiếm có tính năng gần như tương tự.

Nhưng Marius đã lựa chọn từ bỏ việc làm mạo hiểm giả. Nên giờ thanh ma kiếm đó đang ở trong tay Soljuz.

"Người đó đã dứt khoát rồi. Tôi nghĩ anh ấy chắc hẳn còn nhiều tiếc nuối, nhiều cảm xúc chưa thể giải tỏa, nhưng anh ấy vẫn bước tiếp về phía cuộc đời mới. Tôi nghĩ đó là vì anh ấy có cảm giác 'đã làm tròn' vai trò của một mạo hiểm giả."

"......"

"Nếu lần này không đi theo anh, tôi nghĩ mình sẽ hối hận mãi mãi. Huống hồ nếu anh có bị thương nặng... tôi sẽ hối hận cả đời. Tôi không muốn sự hối hận đó. Đó mới chính là 'Soljuz Lande' mà anh biết, mà anh vừa nói lúc nãy, không phải sao?"

Soljuz nhìn chằm chằm vào Hikaru. Ánh lửa bập bùng phản chiếu trong mắt cô.

Hikaru khẽ thở ra.

"...Tôi thua rồi."

"Fufu, anh hiểu là tốt rồi. Hơn nữa, anh có thể dựa dẫm vào chúng tôi nhiều hơn mà."

"Không thể thế được..."

"Không sao đâu. Anh là ân nhân cứu mạng của tôi, nên nếu anh không yêu cầu nhiều hơn, thì tôi sẽ thấy—đau ngực lắm."

"?"

Nếu muốn nói thế thì phải là "áy náy" chứ, Hikaru nghĩ vậy, nhưng Soljuz đã đứng dậy.

"Tôi ngủ thêm chút nữa đây. Cảm ơn vì trà."

"A, vâng..."

Cô trả lại cốc cho Hikaru rồi quay về chỗ tấm chăn.

Khi cô đã cuộn mình trong chăn, Hikaru lại một mình.

"...Người gì mà bướng bỉnh," cậu nghĩ.

Câu nói "nếu anh có bị thương nặng... tôi sẽ hối hận cả đời" của Soljuz cũng chính là điều Hikaru cảm thấy đối với họ. Cậu không muốn lôi kéo người khác vào rắc rối của mình. Cậu không thể gánh vác nổi trách nhiệm.

Nhưng, Paula thì khác.

Cô bé sẵn sàng hy sinh tính mạng vì Hikaru, và Hikaru cũng sẽ liều mạng nếu Paula gặp nguy hiểm. Lavia chắc chắn cũng nghĩ về Paula như vậy. Ba người họ là một thể thống nhất. Có thể gọi là đồng phạm cũng được.

"...Thêm bốn người nữa vào thì nhiều quá..."

Hikaru cho thêm vài cành cây vào lửa rồi đứng dậy. Ngồi yên trong đêm lạnh giá khiến đầu gối, hông, và lưng cậu cứng đờ. Cậu vươn vai... một cái, rồi rời khỏi chỗ năm người đang ngủ.

Chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua cũng đủ lấy đi hơi ấm từ cơ thể đang được lửa sưởi ấm.

Một vùng đất hoang vu ngút tầm mắt, bầu trời rộng lớn đến kinh ngạc.

Đêm nay vừa đúng là đêm không trăng nên xung quanh tối đen như mực, nhưng một bầu trời sao đẹp đến không thể tin được đang trải rộng.

Lúc nãy, Soljuz có vẻ kích động một cách lạ thường. Dù không rõ lý do, nhưng Hikaru hiểu rằng, trong lòng cô, việc "đi theo Hikaru" đã là chuyện quyết định, và cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho kết quả có thể là cái chết.

Ưu tiên hàng đầu của Hikaru là gặp lại Lavia—tức là làm cho "Thuật Vượt Thế Giới" có thể sử dụng được. Điều này không thay đổi.

Nếu mục tiêu đã thống nhất, thì cậu sẽ không làm gì để dội gáo nước lạnh vào sự giác ngộ của Soljuz nữa.

"...Lavia."

Hikaru nhắm chặt mắt, cố nhớ lại lần cuối cùng cậu nhìn thấy Lavia. Đó là lúc Soaarunay—Sasaraka Ayano 21—sử dụng tinh thể ma lực ở ngọn núi Mitouri để thực hiện "Thuật Vượt Thế Giới".

Lavia có lẽ vẫn an toàn. Hôm trước, cậu cảm nhận được như thể "Thuật Vượt Thế Giới" đã được sử dụng ở Nhật Bản—đúng vậy, ở Nhật Bản. Chỉ một mình Lavia. Hikaru không thể nào tưởng tượng được cô đã làm thế nào, nhưng Lavia đã làm được một việc "không thể tưởng tượng nổi".

"Chúng ta vẫn luôn kết nối."

Dù bị chia cắt bởi hai thế giới, họ vẫn kết nối với nhau.

Sự thật đó là chỗ dựa tinh thần cho cậu.

Dù có phải làm điều liều lĩnh đến mức nào, cậu cũng phải lên được Đại Mê cung.

"...Lavia này, anh còn rất nhiều điều muốn nói với em mà chưa kịp nói. Anh còn muốn cùng em ngắm nhiều thứ, và ăn những món em nấu nữa."

Khi Hikaru đến thế giới này, Lavia là người đầu tiên đưa tay ra với cậu.

Họ đã đi đến nhiều nơi, gặp phải vô số sự kiện. Họ đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu khó khăn. Cậu đã nghĩ rằng từ nay về sau cô sẽ luôn đồng hành cùng cậu, và cô chắc hẳn cũng nghĩ vậy.

"Anh... cảm giác như cơ thể mình đã mất đi một nửa vậy."

Cơn gió thổi qua như xuyên qua lỗ hổng trên cơ thể cậu.

Dù thỉnh thoảng Hikaru và Lavia cũng hành động riêng, nhưng chưa bao giờ xa cách đến mức này. Lavia bây giờ còn ở xa hơn cả những vì sao trên bầu trời đêm mà cậu đang thấy.

"Nhất định chúng ta sẽ vượt qua. Chúng ta có thể vượt qua."

Hikaru nắm chặt hai tay.

Hoàng đế Kagurai 22 của Đế quốc Quinbrand, dù chiều cao chưa đến 150cm và có vẻ ngoài trẻ trung của một Man-gnome, nhưng đã ngoài 70 tuổi.

Chiếc vương miện đáng lẽ phải ở trên đầu Kagurai lại đang được đặt trên chiếc bệ bên cạnh. Vật phát ra ánh vàng kim đó là biểu tượng của quyền uy, nhưng hiện giờ trong phòng chỉ có các cận thần của Kagurai.

"Báo cáo, 'Mê cung của Rune-Earth' xuất hiện tại Thánh Quốc Giáo Đạo Bios và trôi nổi, đã xâm nhập không phận nước ta và đang tiếp tục di chuyển theo hướng Bắc-Đông Bắc."

Một cận thần đứng trước tấm bản đồ lục địa khổng lồ dán trên tường giải thích. Trong tay ông ta cầm một cây gậy chỉ, đầu gậy màu đỏ di chuyển về hướng Bắc-Đông Bắc.

"Không có vật thể nào rơi từ mê cung xuống, và khu vực lân cận cũng không có thành phố hay làng mạc lớn nào, do đó, nước ta hiện tại vẫn an toàn..."

"An toàn cái nỗi gì!"

Một quan chức cấp cao của quân đội tức giận quát lên.

"Chúng ta đã để nó xâm nhập dễ dàng và đến giờ vẫn bỏ mặc nó! Ai biết được khi nào nó sẽ rơi xuống——"

"Thôi đi. Nóng giận cũng chẳng có ích gì."

Kagurai khẽ giơ tay lên.

"N-Nhưng mà..."

"Ta không cho rằng các khanh làm việc không hiệu quả. Cũng như các trạm kiểm soát trên đường không có ý nghĩa gì với chim trời, không ai có thể ngăn cản một mê cung đang trôi lơ lửng cả."

"X-Xin thứ lỗi."

Viên quan chức cúi đầu thật sâu, và tất cả các thành viên quân đội khác cũng đồng loạt cúi đầu.

"Động thái của các nước khác thế nào?"

"Thưa. Kể từ báo cáo đầu tiên về việc mê cung trôi nổi từ Thánh Quốc Giáo Đạo Bios, không có thêm gì..."

Một người khác trả lời, và những tiếng bất bình lại nổi lên: "Khốn kiếp, bỏ mặc mầm họa của nước mình à", "Bệnh Hắc Hủ lần trước không phải cũng do nước đó gây ra sao".

Đế quốc, nơi bị gieo rắc "Chú Thực Bí Độc" theo lệnh của Giáo hoàng tiền nhiệm, có rất nhiều người dân căm hận Thánh Quốc Giáo Đạo Bios.

"Vương quốc Poansonia đã liên tục gửi thông tin về vị trí của hòn đảo bay. Có vẻ họ dự đoán rằng hòn đảo sẽ bay qua lãnh thổ vương quốc và trôi về phía nước ta. Họ đã đề nghị rằng nếu hòn đảo bay rơi xuống, xin hãy cho phép họ điều động một lực lượng quân đội tối thiểu để xác nhận tình hình thiệt hại và cứu trợ nạn nhân."

"Hòn đảo bay đã xâm nhập sâu vào nội địa Đế quốc rồi. Không cần thiết."

"Đã rõ. ——Tiếp theo, cũng có liên lạc từ Vireocean."

"Hửm? Họ muốn thông tin à?"

"Điều đó là dĩ nhiên, nhưng họ nói rằng họ sẽ di chuyển quân đội trong nước, nhưng đó chỉ là sự di chuyển đơn thuần do thay đổi cơ cấu, nên không cần cảnh giác..."

"...Gì vậy?"

Kagurai ngạc nhiên nhíu mày.

Biên giới phía tây của Đế quốc Quinbrand giáp với Liên bang Forestia, và mê cung đang bay gần biên giới đó, nhưng Vireocean lại giáp với biên giới phía đông, hoàn toàn trái ngược.

Vireocean, được mệnh danh là "Quốc gia Đại dương" vì giáp với biển rộng, ở rất xa hòn đảo bay, và đáng lẽ không bị ảnh hưởng gì bởi nó——

"Dù sao thì cũng đành mặc kệ. Tiếp tục thu thập thông tin, không được lơ là. Nước đó không thể vô cớ di chuyển quân đội được."

"Đã rõ."

"Thế còn Forestia nói gì?"

"Họ nói sẽ điều quân đến đường biên giới."

"Chà... cũng là điều đương nhiên."

"Chúng ta nên làm gì?"

"Đó là chuyện nội bộ của Liên bang, chúng ta không thể nói gì. Chỉ cần truyền lời rằng tuyệt đối không được xâm phạm biên giới."

"Đã rõ."

"Hết rồi à? Không cần báo cáo về các nước nhỏ."

"Vâng, hết rồi ạ. ——Bệ hạ, về một vấn đề khác, liên quan đến Hỏa Long xuất hiện ở Vương quốc Poansonia, nước ta có nên đưa ra tuyên bố gì không? Người dân Đế quốc đang tỏ ra lo lắng. May mắn là, vị trí hiện tại của hòn đảo bay, ngoài Hội Mạo hiểm giả ra thì không ai biết, và Hội cũng đã bị kiểm soát thông tin, nhưng những chuyện dễ thấy như Hỏa Long thì lại lan truyền rất nhanh..."

"Hừm... Về chuyện đó, ta cũng có suy nghĩ."

"Ngài đã có kế sách gì rồi ạ?"

Các bộ trưởng và quan chức cấp cao đều nhoài người về phía trước.

"Ngay lập tức thì không làm gì được. Hãy chờ thời cơ."

"Thời cơ... ạ?"

"Đúng vậy. Hội nghị tối nay kết thúc tại đây. ——Cung nội trưởng quan ở lại."

"Vâng."

Các quần thần lục tục kéo ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một ông lão, cũng là người Man-gnome giống Kagurai.

"Bệ hạ. Ngài quyết định 'chờ thời cơ' đối với Hỏa Long là rất sáng suốt. Trong lịch sử của Man-gnome cũng chưa từng ghi nhận về loài Rồng."

"...Ngôi làng thế nào rồi?"

"Sau khi xác nhận 'Mê cung của Rune-Earth' trôi nổi, cùng với sự mất cân bằng trong việc tiêu thụ ma lực của thế giới, họ đã quyết định sử dụng 'Tinh Bạch Tiết'23."

Làng Man-gnome đang quan sát lượng ma lực tràn ngập thế giới. "Ma lực" một khi đã bị sử dụng để thực thi một ma thuật cụ thể nào đó như "Hỏa Ma Pháp" hay "Thủy Ma Pháp", nó sẽ bị nhuốm "màu" của ma thuật đó, và "màu" đó không thể bị loại bỏ. Nói cách khác, họ cho rằng đó là một nguồn tài nguyên không thể tái chế.

Vì vậy, nếu ma lực của thế giới bị sử dụng quá nhiều và cạn kiệt, thế giới này sẽ không thể sử dụng ma thuật được nữa.

Việc "Mê cung của Rune-Earth" trôi nổi được suy đoán là sự kết hợp của "Thổ Ma Pháp" và "Phong Ma Pháp", hơn nữa nó còn tiêu thụ một lượng ma lực lớn đến không tưởng. Do đó, sự cân bằng tiêu thụ ma lực của thế giới đã bị phá vỡ nghiêm trọng. Việc làng Man-gnome quyết định tái chiến với kẻ thù truyền kiếp là gia tộc Saak là điều đương nhiên.

" 'Tinh Bạch Tiết' sao?"

"Vâng, nghe nói đó là vũ khí quyết chiến mà Đại Trưởng lão và Viện trưởng 'Cứu Đàm' đã che giấu."

"Lũ cáo già."

Kagurai, người cũng xuất thân từ làng Man-gnome, nhăn nhó khuôn mặt thanh tú của mình và buông lời chửi rủa. Vì xuất chúng nên ông đã được chọn làm Hoàng đế của Đế quốc. Nội bộ ngôi làng do các trưởng lão quản lý, nhưng về mặt ảnh hưởng bên ngoài lục địa, Kagurai một mình gánh vác trọng trách nặng nề đó. Kagurai bực bội khi biết rằng có một bí mật trong làng mà ngay cả ông cũng không biết.

"Bệ hạ, ngài lỡ lời rồi."

Cung nội trưởng quan lên tiếng nhắc nhở.

"...Ta hiểu rằng ngôi làng đang hỗn loạn đến mức không thể đưa ra phán đoán về Hỏa Long. Nếu vậy thì Đế quốc của chúng ta cũng không cần phải hành động gì về Hỏa Long ngay lúc này."

"Đúng như ngài nói. Bề ngoài, chúng ta sẽ cho điều tra, và chỉ mô phỏng tình huống nếu nó xuất hiện ở Đế đô Gii-Quinbrand."

"Cứ làm vậy đi. Hôm nay lui được rồi."

Kagurai nói, và vị Trưởng quan cúi đầu thật sâu rồi lui ra.

Nhưng Kagurai biết. Người mà Trưởng quan cúi đầu là vị trưởng lão Man-gnome đứng sau lưng Kagurai, còn ông ta chỉ xem Kagurai như một con rối của trưởng lão mà thôi.

Theo quan điểm của Kagurai, vị Trưởng quan được cử đến từ làng là một thần tử ưu tú, nhưng cũng có vai trò là người giám sát Kagurai. Giám sát xem Kagurai, người đã có được quyền lực của Hoàng đế Đế quốc, có làm điều gì sai trái hay không. Trên thực tế, vị Hoàng đế tiền nhiệm đã có phần mất kiểm soát, và đã bị chính tay người Man-gnome xử lý.

"...Lần đó, Unken đã giúp một tay."

Unken, một người Man-gnome, từng là điệp viên của Đế quốc, và hiện là Hội trưởng Hội Mạo hiểm giả ở thành phố vệ tinh Pond của Vương quốc Poansonia. Kagurai đánh giá cao năng lực và con người trung thực của ông ta, nhưng nếu giao cho Unken, người đã không còn liên quan gì đến Đế quốc, một công việc nào đó, làng Man-gnome chắc chắn sẽ hỏi tội Kagurai.

"Nhưng, lá bài ta có không chỉ là Unken."

Kagurai nói, rồi nhìn ra cửa sổ về phía bắc.

Đêm không trăng nên không thể nhìn rõ phía xa, nhưng ở phía đó, chắc chắn là làng Man-gnome.

Bị đánh thức bởi cái lạnh, Hikaru rùng mình, và thấy sương muối đã phủ trắng đám cỏ khô xung quanh. Mặt trời đang từ từ lên nhưng ánh nắng yếu ớt, vài con chim bay lượn trên bầu trời mây giăng mờ ảo.

Đun nước, ăn bữa sáng đơn giản, cho ngựa ăn no cỏ và uống đủ nước, Hikaru, Paula, và bốn người nhóm "Đông Phương Tứ Tinh" lại lên đường.

Họ tiến bước trên vùng đất hoang vu không có đường mòn.

Vượt qua bao nhiêu ngọn đồi nhỏ, cảnh vật xung quanh vẫn chỉ là những mỏm đá trơ trọi, cằn cỗi.

Dù vậy, họ vẫn biết rõ đó chính là đích đến.

"——Thấy rồi."

Hikaru chỉ về phía nam. Đáng lẽ nó phải ở rất xa, nhưng một vật thể khổng lồ đến mức làm sai lệch cảm nhận về khoảng cách đang hiện ra. Hình dáng của nó, trông như một ngọn núi ở trên, và một ngọn núi còn lớn hơn dính ở dưới.

"Mê cung của Rune-Earth" đang bay trên trời, hướng về phía họ.

Không cần phải xem bản đồ nữa, chỉ cần đứng đây, hòn đảo bay sẽ bay qua ngay trên đầu họ.

"Nó đến kìa! Chuẩn bị đi!"

Hikaru hét lên và nhảy xuống ngựa, các thành viên "Đông Phương Tứ Tinh" cũng bắt đầu hành động. Hành lý lớn sẽ để lại đây. Họ lấy thức ăn cho ngựa, và Celica dùng "Thủy Ma Pháp" tạo ra nước. Những con ngựa này đã được huấn luyện nên sẽ ở lại đây vài ngày, nếu Hikaru và những người khác về trễ, chúng sẽ tự động quay về thành phố.

Thời gian trôi qua từng giây. Hòn đảo bay ngày càng lớn hơn.

Đến trưa, hòn đảo bay che khuất mặt trời đang đứng bóng, xung quanh đột ngột tối sầm lại.

"Ồ. To vật vã~"

"Đang đi thám hiểm mà hành lý lại ít thế này, cảm giác lạ thật đấy." Sala và Shufy nói.

"Biết sao được! Vì chúng ta sắp—— bay mà!" Celica đáp lại với giọng không giấu được vẻ phấn khích.

Hikaru cười khổ. Việc họ sắp làm là một canh bạc chỉ có một lần, không có diễn tập. Có thể sẽ không suôn sẻ, vậy mà Celica trông vẫn rất vui.

"Anh Hikaru, bên này chuẩn bị xong rồi. Vậy... vật phẩm kia đâu?"

"Đây."

Nhìn thấy túi da Hikaru lấy ra, Soljuz nín thở.

"Đó là, 'vật phẩm của Hỏa Long'..."

"Không phải thứ gì to tát đâu."

Ha, cậu thở hắt ra một hơi.

"Paula, em sẵn sàng chưa?"

"Vâng! Bất cứ lúc nào ạ! Nếu lỡ chúng ta có rơi xuống, miễn là chưa chết thì tôi đều có thể chữa trị được, nên hãy cố gắng lên nhé!"

Có thể là được thật, nhưng mình không muốn trải qua cảm giác toàn thân bầm dập đâu. Những lúc thế này, cô bé chỉ cần nói "Tôi đã cầu nguyện với Chúa cho chúng ta thành công" là được rồi, nhưng có lẽ Paula cũng đã trở nên cứng cỏi một cách khó hiểu.

Với lại, từ độ cao của hòn đảo bay đó mà rơi xuống, thì chỉ có chết. Chẳng cố gắng được gì đâu.

"Anh Hikaru, không còn thời gian đâu."

"Ối."

Hòn đảo bay đang đến ngày một gần. Đến gần mới thấy, nó lớn một cách lố bịch.

Chỉ nghĩ đến việc phải tiêu tốn bao nhiêu ma lực để nâng nó lên thôi cũng đủ thấy hoa mắt chóng mặt. Không rõ mục đích của Soaarunay là gì (mười mươi là chiến tranh rồi), nhưng bây giờ, mê cung đang ở đây.

Cơ hội để đột nhập, chỉ có ngay lúc này.

Cậu ngước nhìn hòn đảo bay đang uy nghiêm tiến đến.

Gió thổi làm áo choàng của Hikaru bay phần phật.

"Nào... chúng ta đi."

Tiến lên, đến Đại Mê cung.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!