Tập 09
Chương 35 Cái giá kết nối thế giới, đắt đến lòi cả mắt
0 Bình luận - Độ dài: 12,923 từ - Cập nhật:
"Yo, lâu rồi không gặp, khỏe không? A~, cái ngôn ngữ bên đó, lâu quá không dùng tớ sắp quên mất rồi. Nên tớ sẽ nói tiếng Nhật nhé. Cứ về Nhật dùng tiếng Nhật là y như rằng tớ lại quên sạch tiếng Lục địa Phổ thông. Mà buồn cười nhất là, Soljuz với mọi người cũng sang đây rồi, đúng không? Soljuz ấy, dù chẳng biết nói tiếng Nhật, nhưng tiếng Lục địa Phổ thông cũng đang dở tệ đi đấy. Mắc cười ghê. Chả hiểu sao luôn, ahahahaha... À, mà, bỏ qua chuyện đó đi."
Celica, trong chiếc áo hoodie khóa kéo màu trắng tinh thêu chỉ đỏ, hắng giọng một tiếng.
"Cô ấy vừa nói gì thế?"
"...Toàn mấy chuyện vớ vẩn thôi."
Đó là một màn hình nhỏ bằng lòng bàn tay. Chiếc smartphone—một thiết bị quen thuộc, đầy hoài niệm từ hồi Hikaru còn ở Nhật Bản—đang phát một tin nhắn video từ Celica.
Lavia và Paula cũng đang tò mò ngó vào từ hai bên. Cả hai đã đợi Hikaru hoàn thành "Thuật Vượt Thế Giới". Khi cậu mở gói đồ Celica gửi tới, bên trong là chiếc smartphone này, thế là cả ba cùng nhau xem.

Vì Celica nói tiếng Nhật nên Hikaru phải phiên dịch đồng thời.
"…Cảm ơn cậu đã gửi Soljuz và mọi người, những người bạn quan trọng của tớ, sang bên này. Tớ thật sự rất biết ơn. Tớ đã đi mà không nói tiếng nào, đúng không? Bị Soljuz mắng cho một trận… ‘Bốn chúng ta là Tứ Sao Phương Đông cơ mà’."
Lần đầu Celica trở về Nhật Bản, cô đã giấu không cho nhóm Soljuz biết. Nhưng họ đã sớm nhận ra bộ dạng kỳ lạ của Celica, nên lần trước họ đã nói "Bọn tớ cũng sẽ sang đó" và cùng cô đến Nhật Bản—dù biết rằng có khả năng không thể quay lại.
Chắc là vì hiểu rõ điều đó nên Celica trông có vẻ ngượng ngùng.
"Và, nếu cậu hỏi họ đang làm gì, thì họ đang ở bệnh viện. Dư luận nói chung vẫn còn bán tín bán nghi về sự tồn tại của dị giới, nhưng rồi nhóm Soljuz xuất hiện, đúng không? Thế là, trước mắt, họ cần phải kiểm tra sức khỏe xem mấy đứa đó có ổn không, rồi xét nghiệm xem có virus lạ nào không nữa. Cứ thế suốt thôi. Như tớ thì vốn là người Nhật nên không sao, nhưng họ là người dị giới, đúng không? Nên nhóm máu cũng là loại chưa từng biết đến, tốn thời gian cực kỳ."
Ra là vậy… Hikaru thầm tán thành.
Đúng là, nếu một loại virus lạ mà y học hiện đại không thể phân tích được lây lan ra ngoài thì sẽ thành thảm họa.
"Cơ mà, lúc thấy Potion mà Sala mang sang, ai cũng sốc nặng. Rồi lúc tớ cho họ xem ma thuật thì họ còn kinh ngạc hơn nữa—"
"Hả? Ở Nhật Bản mà cũng dùng được ma thuật sao?"
"Nói là vậy, chứ ma thuật của tớ gần như không kích hoạt được."
Dù biết là nói chuyện với video cũng vô ích, nhưng nghe cứ như Celica đang trả lời câu hỏi của Hikaru vậy.
(Dùng được… ma thuật sao?)
Trong thoáng chốc, Hikaru sững sờ.
Nếu vậy, việc xuất hiện những pháp sư khác trên Trái Đất cũng không có gì lạ.
(Không, vốn dĩ đã có rồi. Ngay cả trên Trái Đất. Pháp sư.)
Những nhà ngoại cảm, nhà siêu năng lực, những người điều khiển sức mạnh huyền bí… Chắc hẳn có nhiều cách gọi khác nhau, nhưng những người mang danh hiệu đó thực sự tồn tại, và cũng có rất nhiều người tin tưởng họ. Chỉ là bản thân Hikaru luôn cho rằng bọn họ là lũ lừa đảo mà thôi.
(Họ là thật sao? Cũng khó nói. Nếu bây giờ tôi sang đó dùng ‘Dò Tìm Ma Lực’ thì… Liệu có ma lực không? Không, chẳng phải là trong không khí hầu như không có ma lực, hay nói đúng hơn là tinh linh sao? Vì thế mà ma thuật của chị Celica mới không kích hoạt được…)
Lavia kéo kéo tay áo Hikaru, người đang chìm trong suy tư.
"Hikaru? Chị Celica đang nói kìa."
"A, xin lỗi. Anh đang lơ đãng."
Trên màn hình, Celica vẫn đang thao thao bất tuyệt, nên cậu tua lại đoạn video. Nhìn video được tua ngược, Lavia và Paula đồng thanh "Ồ" lên.
Đây là lần đầu tiên cả hai nhìn thấy smartphone, nhưng có vẻ họ tò mò nhiều hơn là kinh ngạc, có lẽ vì thế giới này ma thuật và ma cụ cũng đã rất phát triển. Trái lại, họ ngạc nhiên nhất là khi nghe giải thích rằng "Thứ này không cần dùng chút ma lực nào cả."
"Nhờ thế mà bên này đang bùng nổ cơn sốt dị giới chưa từng có. Người muốn đến thế giới của cậu đang đổ xô tới đây này… Mặc dù tớ suýt chết ở bên đó. Tớ thấy nó chẳng tốt đẹp gì đâu, nhưng mà có nhiều người mơ mộng quá. Rồi, trong lần ‘Thuật Vượt Thế Giới’ trước, nhóm Soljuz đã sang, đúng không? Nhờ thế mà sự tồn tại của dị giới đã được chứng minh, nên người từ khắp nơi trên thế giới kéo đến. …À, phải nói từ đầu là tại sao lại bị giới truyền thông phát hiện nhỉ. Mà, ban đầu tớ cũng định là sau khi gặp được người muốn gặp thì sẽ quay về bên đó, đúng không? Nhưng, tớ nhận ra là không thể quay về được nữa. Cứ thế, dần dần mọi người bắt đầu kiểu ‘Ủa, bé Serika nhà Tanoue, không phải mất tích à?’, rồi gia đình tớ cũng không thể che giấu được nữa… Và, ừm, tớ đã thành thật kể hết. Với rất nhiều người. Nhưng họ lại bảo ‘Con này có bị điên không?’. Mà, đương nhiên là họ nghĩ thế rồi— Đành chịu, nên tớ đã dùng ma thuật."
Ở thế giới này, Celica là một Tinh Linh Pháp Sư cao cấp và tài ba. Trên Hồn Bảng, cả bốn thuộc tính Hỏa, Phong, Thổ, Thủy đều đạt độ thông thạo là 5, một pháp sư tầm cỡ này cậu chưa từng thấy ai khác.
Dù cho ở Trái Đất, uy lực của ma thuật có bị suy giảm đi nữa, nhưng nếu cho họ thấy cả bốn loại tinh linh ma thuật thì họ không thể không tin—kết quả chính là đám đông truyền thông xuất hiện trong lần "Thuật Vượt Thế Giới" trước.
"Ôi, 2 tháng vừa rồi đúng là vất vả. Có người thì nghi ngờ tớ có năng lực mở ra vết nứt đến dị giới, có người thì nghĩ cứ ở bên cạnh tớ là có thể đến dị giới, nói chung là bị chú ý kinh khủng… Gia đình tớ thì tất nhiên rồi, cả nơi vết nứt mở ra, à, nhà của Hazuki nữa, cũng bị người ta kéo đến. Thế là phải chuyển nhà, chuyển nhà đó."
"Chuyện nhà tớ không sao đâu, Celica."
"Sao lại không? Hazuki cũng lo lắng cho Hikaru mà? Cả tên đó nữa, cũng đang lo đấy."
"Tóm lại, không sao mà."
Cuộc trò chuyện bất ngờ phát ra từ bên kia màn hình khiến cậu giật mình.
Cứ ngỡ nơi quay phim chỉ có một mình Celica, nhưng dường như có ít nhất một người nữa ở phía bên kia camera.
Hikaru đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ trở về Nhật Bản, nhưng nếu có thể gặp, thì vẫn có người cậu muốn gặp.
Đó là Hazuki. Nghe giọng nói vừa rồi, cậu nhận ra người đang nói chuyện với Celica chính là Hazuki.
—Sống như vậy, khổ lắm đấy. Cậu có thể thông minh, nhưng lại rất nguy hiểm. Ở đâu đó, một lúc nào đó, chỉ vì một chuyện vớ vẩn… cậu có thể chết bất đắc kỳ tử.
Lời của những đàn anh hay người lớn khác cậu đều bỏ ngoài tai, nhưng chỉ riêng lời của Hazuki là cậu có thể tiếp nhận một cách dễ dàng. Và thực tế là cậu đã chết ở Nhật Bản, nên đúng là không thể cười nổi.
"E-to, ừm, nếu chính chủ Hazuki đã nói không sao, thì tớ cũng không cần phải áy náy nhỉ? Ahahahaha—Xin lỗi xin lỗi! Đừng lườm tớ thế chứ."
Cậu nhớ lại hình ảnh Hazuki ở bên kia vết nứt khi nhóm Soljuz rời đi. Trông cô có vẻ trưởng thành hơn Hazuki trong ký ức của Hikaru, có lẽ vì cô lớn hơn cậu một tuổi, và họ đã không gặp nhau hơn một năm rồi.
Mái tóc đen dài vẫn như xưa, và nét mặt thông tuệ cũng không thay đổi.
"...Sự tồn tại của dị giới và cô gái nắm giữ chìa khóa mở cánh cổng đó. Tức là tớ đã trở thành nhân vật siêu quan trọng đối với chính phủ Nhật Bản, nên bị hạn chế hành động đủ kiểu. Đổi lại, gia đình tớ và gia đình Hazuki đều được chính phủ chu cấp tiền chuyển nhà. Nhà mới của gia đình tớ là một căn hộ cao cấp trong tòa tháp mới nhất nên có vẻ thoải mái lắm."
Celica cười vô tư, trông cô có vẻ thật sự đang tận hưởng tình hình hiện tại.
"Dù sao thì, tình hình bên này là thế, nếu cậu có muốn hỏi gì thêm thì viết thư nhé. ...Vẫn cần thời gian để hoàn thiện ‘Thuật Vượt Thế Giới’ mà, đúng không? Không cần vội đâu, đừng bận tâm chuyện bên này."
Nghe Celica nói, Hikaru chợt nhận ra.
Celica vốn dự định quay lại dị giới sau một tháng, nhưng thời gian cô ở Nhật Bản đã gấp đôi, và giờ đây chắc chắn sẽ thành gấp ba.
Nếu vậy, hẳn là cô đã nảy sinh lưu luyến với gia đình và Hazuki. Quyết tâm quay trở lại thế giới này có thể sẽ bị lung lay.
(Tôi đã làm một điều không phải sao…)
Càng ở lâu, cuộc chia ly sẽ càng thêm đau buồn.
Phải đẩy nhanh nghiên cứu "Thuật Vượt Thế Giới" thôi—ý nghĩ đó càng trở nên mạnh mẽ.
Đang nghĩ vậy thì,
"Chỗ tiền vàng với đá quý Sala mang sang bán cũng được khối tiền tiêu vặt rồi."
Nụ cười lần này trông khá là tà đạo. Tiếng thở dài "Hà" đầy chán nản chắc là của Hazuki. Nó đồng điệu với tiếng "Hà" của Hikaru ở bên này màn hình. Celica định dùng hết số tiền đó để ăn chơi xa hoa à?
"A. Với lại, cái smartphone này, chắc là dùng được đấy… mà nếu không dùng được thì làm sao xem được video này nhỉ. Toang, lẽ ra tớ nên viết cả thư nữa. Thôi kệ, để lần sau. Một tháng cũng không tiêu hết đống tiền đó được."
Đúng là cô ta định ăn chơi xa hoa thật.
"Tóm lại, cái smartphone này, tớ có để kèm cả pin sạc đầy trong gói đồ rồi. Nhờ cậu, tớ muốn cậu quay thật nhiều video và chụp ảnh phong cảnh, đường phố bên đó. Đây là yêu cầu từ chính phủ Nhật Bản… hay là Liên Hợp Quốc? Một tổ chức lớn nào đó đại loại vậy."
Hikaru cũng nhận ra chiếc smartphone cậu đang cầm là loại sản phẩm nổi bật về "độ bền", xem ra là để quay phim ở thế giới này. Dị giới đầy rẫy nguy hiểm mà.
"Cuối cùng, về ngày kết nối lần tới… Có lẽ chúng ta nên dời ngày. Chuyện vết nứt mở ra 30 ngày một lần đã bị lộ rồi, nên giờ đang đại hỗn loạn. Lần này cũng vậy, truyền thông khắp thế giới đổ về, trực tiếp toàn cầu luôn. Hazuki bảo ‘Tuyệt đối không muốn lên hình’ nên tớ đành làm một mình… Mà, cậu ấy cũng ở gần đó thôi. Nếu không có cậu ấy thì chắc tớ cũng không biết vết nứt sẽ mở ra ở đâu."
Celica hiếm khi tỏ ra phiền muộn, cô hạ vai xuống, hai bím tóc buộc hai bên cũng ủ rũ theo.
"Vì vậy, chúng ta dời ngày đi. Nếu được thì sớm hơn 30 ngày vài hôm. Chứ sát ngày là đã có người cắm trại xí chỗ rồi—"
Cắm trại luôn à. "Show dị giới" ở Trái Đất nổi tiếng đến thế sao.
"Ít nhất là 3 ngày trước thì sao? Bên này, tớ sẽ cố gắng ở cùng Hazuki từ 10 giờ đêm mỗi tối, bắt đầu từ một tuần trước đó. Đây là vấn đề cực kỳ nghiêm túc đấy. Vì lần tới, Thủ tướng còn nói với vẻ mặt nghiêm túc là hay thuê luôn sân bóng chày hoặc nhà hát concert."
Đến cả Thủ tướng cũng xuất hiện. Hikaru quả thực thấy đồng cảm, nhưng mặt khác, cậu cũng cảm thấy đây là hậu quả do Celica không thể che giấu cho khéo.
(Ba ngày trước à.)
Thời gian nghiên cứu bị rút ngắn lại, nhưng Hikaru quyết định phải cố gắng hoàn thiện "Thuật Vượt Thế Giới" càng sớm càng tốt.
(Tôi thì đang sống chết ở đây, còn chị Celica thì lại đang ăn chơi ở bên đó, nghĩ mà tức.)
Đối với việc nghiên cứu, đây là động lực không gì tốt hơn.
"—Hikaru-kun."
Đúng lúc đó, Hazuki lại lên tiếng.
Cậu không ngờ cô sẽ nói thêm lần nữa, cũng không ngờ cô sẽ gọi tên mình. Chính vì vậy, Hikaru thoáng bối rối không biết có nên vui mừng vì sự ngạc nhiên này hay không.
"Lâu rồi không gặp. Cậu vẫn khỏe chứ? Cậu, cuối cùng vẫn chết rồi nhỉ."
Không có gì để vui hay không—Hikaru tự nhủ rằng mình nên chấp nhận sự thật như nó vốn là. Chẳng phải mình đã quyết định sẽ không trở về Nhật Bản nữa rồi sao.
Giọng nói của Hazuki không hề thay đổi so với trước kia, điều đó khiến Hikaru bình tĩnh trở lại.
Cậu nhớ lại rõ mồn một hình ảnh Hazuki thời sơ trung, nheo mắt nói chuyện với cậu.
Tuy nhiên, những lời tiếp theo của cô khiến cậu kinh ngạc đến mức không thể xen lẫn bất kỳ cảm xúc nào.
"Có vẻ Celica quên nói rồi nên tớ hỏi luôn… Hikaru-kun, không cần nói cho bố mẹ cậu biết chuyện của cậu sao?"
Bố và mẹ.
Không thể ngờ cô ấy lại nói điều đó.
"Celica chỉ nói chuyện cậu ở thế giới đó cho mình tớ biết thôi. Nếu cậu có điều gì muốn nhắn gửi đến bố mẹ, thì hãy nói nhé."
Đó là tin nhắn cuối cùng trong đoạn video.
"…"
"...Hikaru? Giọng nói cuối cùng đó, là gì vậy?"
"À… không."
Nếu suy nghĩ theo lẽ thường thì đây là điều đương nhiên. Câu hỏi của Hazuki không có gì là lạ cả. Bởi Celica cũng trở về Nhật Bản là để gặp gia đình và Hazuki mà.
Ngược lại, Celica, khi cả bốn người "Tứ Sao Phương Đông" đều đã ở Nhật Bản, có lẽ cô ấy cũng không còn lý do gì để quay lại thế giới của Hikaru nữa.
(Có lẽ… chị ấy sẽ không quay lại nữa.)
Chắc chắn họ sẽ tự mình bàn bạc với nhau. Câu nói "Không cần vội đâu" có lẽ cũng bao gồm cả thời gian cho việc đó.
Lavia và Paula đang nhìn cậu. Hikaru,
"Không có gì to tát…"
Cậu định nói "đâu", nhưng rồi im bặt. Giống như Soljuz, Sala và Shufi là những người không thể thay thế đối với Celica, thì Lavia và Paula đối với Hikaru cũng là những tồn tại có một không hai.
Vì hai người họ, cậu không ngại hy sinh cả tính mạng.
Vì vậy, cậu không muốn che giấu họ một cách kỳ quặc.
"...Cô ấy hỏi tớ có nên nói cho bố mẹ tớ biết rằng tớ vẫn còn sống hay không."
"Vậy à…"
Lavia, người đã mất mẹ, và ngay cả cha cũng bị Hikaru giết chết—dù cho bản thân Lavia cũng căm hận ông đến mức muốn giết ông, nhưng người ra tay là Hikaru—khi nghe thấy từ "bố mẹ", cô liền cụp mắt xuống.
"Tôi nghĩ là… nên nói ạ, nhưng chắc chuyện đó cũng không đơn giản."
Paula nói, như thể đang quan tâm đến hoàn cảnh của Hikaru.
"Tôi nghĩ tốt nhất là Hikaru-sama cứ làm theo điều ngài muốn."
"...Làm theo điều tôi muốn, à."
Nếu vậy, thì "không có gì để nói cả". Đến thế giới này, dù có nhớ đến Hazuki, nhưng số lần cậu nhớ đến bố mẹ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mà đó cũng không phải là ký ức tốt đẹp gì.
Gia đình Hikaru không có anh em, nên khi Hikaru lớn lên và không còn cần nhiều sự chăm sóc nữa, cặp vợ chồng vốn đã lạnh nhạt lại càng xa cách nhau hơn. Chính vì có Hikaru ở giữa mà khoảng cách giữa bố và mẹ mới được kéo lại gần, nhưng nhờ Hikaru tự lập mà cả hai cũng tách ra, kết quả là họ cũng rời xa Hikaru, tạo thành một hình tam giác.
Không yêu, không ghét, chỉ có vô tâm.
Đến mức cậu nghĩ rằng, ngay cả khi mình biến mất, có lẽ cũng phải vài ngày họ mới nhận ra.
"Cảm ơn. Chắc tôi sẽ làm theo ý mình."
◇
Tại sao những người đứng đầu đất nước mà mình gặp phải, ai cũng bận rộn đến mức bất thường như vậy—Hikaru thầm nghĩ.
Dù trời đã về khuya, Nữ vương Kujastria vẫn đang vừa dùng bữa tối đạm bạc với phô mai, bánh mì và súp, vừa xem qua hàng đống tài liệu và ký giấy tờ, đôi mắt cô hằn rõ quầng thâm.
"À ừm… cô vẫn khỏe chứ?"
"!?"
Hikaru đã đi theo lối đi bí mật chỉ dành cho hoàng tộc để đến phòng riêng của Kujastria, và đã giải trừ "Ẩn Mật" được khoảng 10 phút, nhưng Kujastria hoàn toàn không nhận ra sự có mặt của cậu, vẫn đang vật lộn với đống tài liệu bày la liệt trên bàn.
Bị gọi bất ngờ, cô giật nảy mình,
"...Cái gì, là Silver Face à."
Cô chỉ nói vậy.
"Cái gì" là sao chứ, cậu cũng muốn nói vậy, nhưng bị đối xử qua loa đến mức này ngược lại khiến cậu thấy thoải mái, Hikaru cảm thấy thật phức tạp.
"Tại sao trông anh có vẻ hơi vui thế?"
"Không…"
Hikaru ngồi xuống chiếc ghế đối diện Kujastria.
Luvain của Thánh Quốc Giáo Đạo Bios, dù Hikaru có xuất hiện, cũng chỉ thản nhiên "Chào buổi tối. Đêm đẹp nhỉ." khiến cậu ngược lại không thể tin tưởng (Hikaru nghĩ: gã đó hở ra là tìm cách sai vặt người khác), còn Kagurai của Đế quốc Quinbrand thì lại nâng cao độ khó của chuyến viếng thăm bằng câu "Lại mang chuyện gì thú vị đến à?".
So với hai người đó,
"Nơi này cho tôi cảm giác yên tâm như ở nhà vậy."
"...Vậy sự yên tâm của tôi, người bị anh tự tiện dùng lối đi của hoàng tộc, đã đi đâu mất rồi?"
"Nếu cô đóng nó lại thì tôi sẽ phải đột phá từ chính diện, phiền phức lắm, nên cứ để lại lối đi này đi."
"Anh đột phá chính diện được cơ à…"
Đó là điều hiển nhiên. Bởi vũ khí duy nhất và lớn nhất của Hikaru chính là "Ẩn Mật".
Thiên địch là "Trực Giác" và bẫy, nhưng gần đây, nhờ bản thân cũng có "Trực Giác" và sử dụng "Dò Tìm Ma Lực" mà cậu đã có thể né tránh được chúng.
"Hôm trước không nói chuyện được nhiều, nên hôm nay tôi nghĩ nên nói chuyện một chút."
Đây là lần thứ ba Hikaru đến đây. Ba ngày trước, ngay khi vừa đến Vương đô, cậu đã nhận ma thuật thức "Thuật Vượt Thế Giới" từ Kujastria—hay đúng hơn là đánh thức cô đang chuẩn bị ngủ, gần như là cướp lấy ma thuật thức rồi rời đi ngay lập tức.
"Tôi cũng ngạc nhiên lắm đấy. Tưởng có kẻ đột nhập vào phòng ngủ, ai dè lại là anh hỏi ‘Ma thuật thức ở đâu?’."
"Xin lỗi. Tại tôi đang vội."
Ngày hôm sau chính là ngày hẹn với Celica.
"Bỏ qua chuyện đó đi—Vương đô đã thay đổi nhiều nhỉ. Đường phố nhộn nhịp, vẻ mặt mọi người tràn đầy sức sống. Có lẽ là do tôi vừa ở Đế quốc về, bên đó vẫn còn hằn sâu vết sẹo của thảm họa ‘Chú Thực Bí Độc’."
"Vậy à… Silver Face cũng vất vả rồi."
Dù được Kujastria an ủi, Hikaru chỉ nhún vai. Thành thật mà nói, đó là chuỗi sự kiện không thể dùng từ "vất vả" để diễn tả hết, nhưng đó không phải lỗi của Kujastria. Ngược lại, cô ấy đang rất cố gắng—đọc tài liệu có thể ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia cho đến tận đêm khuya, việc này khác hẳn với việc ôn thi.
"Tôi hỏi cho chắc thôi,"
"Hửm?"
"Chắc là anh không xồng xộc xông vào cả phòng riêng của Giáo hoàng Luvain hay Bệ hạ Kagurai đấy chứ?"
"…"
"…"
"…"
"...Làm ơn hãy nói là ‘Không có’ đi."
"Hahaha."
"Anh đúng là hết thuốc chữa mà…"
Lạ thật, Nữ vương Bệ hạ trông càng mệt mỏi hơn.
"Việc gì Nữ vương Bệ hạ phải bận tâm chứ?"
"Tôi bận tâm chứ… Tôi không muốn tăng thêm nạn nhân của Silver Face."
"Nạn nhân?"
"Tôi không biết trong nhận thức thông thường của anh có từ đó hay không, nên tôi xin nhắc lại, không được tự ý vào nhà người khác, hiểu chưa?"
"Ể, vậy à?"
"Ể?"
Cậu chỉ nói đùa, mà Kujastria lại tin thật.
"Không thể nào… Silver Face, rốt cuộc anh đã sống kiểu gì vậy…"
"K-Không, tôi đùa thôi. Đùa thôi."
"—Fufu."
Kujastria bất chợt mỉm cười—nụ cười đầu tiên cậu thấy hôm nay.
"Lần này là tôi thắng nhé."
Xem ra, đó là một trò đùa theo kiểu Kujastria.
"...Hiểu rồi, tôi thua."
Nếu điều đó có thể làm tâm trạng cô ấy tốt lên, thì một trò đùa như vậy cũng tốt thôi, Hikaru nghĩ.
"Vào chuyện chính đây, cô có thể cho tôi biết tiến độ nghiên cứu ‘Thuật Vượt Thế Giới’ không?"
Mục đích chuyến thăm hôm nay của Hikaru là "Thuật Vượt Thế Giới".
Nghe vậy, Kujastria đăm chiêu khoanh tay lại, ngả người ra sau ghế.
"...Không ổn lắm. Đầu tiên, tại sao thế giới này và thế giới bên kia lại ‘một chiều’, tôi hoàn toàn không có manh mối. Tôi đã cố nhớ lại lúc tận mắt chứng kiến thuật pháp được kích hoạt, nhưng tôi cảm thấy thuật pháp vận hành bình thường, và trong ma thuật thức cũng không có nội dung nào liên quan đến việc ‘một chiều’ cả."
"Đây là lời nhắn từ ‘Tứ Sao Phương Đông’ đã sang thế giới bên kia—họ nói vẫn dùng được ma thuật nhưng uy lực giảm đi vài bậc. Chuyện này có ảnh hưởng gì không?"
"...Đúng vậy, thực ra tôi cũng đã đặt giả thuyết về điểm đó. Nhưng, về mặt lý thuyết thì ‘không liên quan’. Dù có tiến hành thực nghiệm ở thế giới này đi nữa, chúng ta cũng không thể tạo ra một môi trường không có ma lực trong không khí, hay đúng hơn là hạt ma tố, nên cũng không thể biết được."
"Hừm. Đúng là vậy thật…"
"Tôi xin lỗi."
"Không không, dù không có thời gian mà cô vẫn suy nghĩ được đến mức đó là tôi nể lắm rồi."
Cậu cứ nghĩ cô bận rộn đến mức không đụng tay vào được gì, ai dè cô cũng đã suy nghĩ kỹ càng, Hikaru thầm cảm phục.
"Dù tôi không có thời gian để thực hành, nhưng tôi vẫn lặp đi lặp lại các thí nghiệm trong suy nghĩ đấy chứ?"
Nữ vương Bệ hạ giơ ngón trỏ lên, ra vẻ đắc ý.
"Thế thì quý hóa quá, nhưng cô nên nghỉ ngơi một chút đi."
"Không sao. Nghiên cứu ‘Thuật Vượt Thế Giới’ giống như một cách xả stress vừa phải vậy. Hơn nữa, vấn đề ‘Chú Thực Bí Độc’ cuối cùng cũng có triển vọng giải quyết, nên đây chính là lúc cần cố gắng, vượt qua được mốc này là tôi có thể nghỉ ngơi bao lâu cũng được."
"Bao lâu cũng được?"
"…Tôi nói hơi quá. Có thể nghỉ ngơi một chút. Cũng là nhờ anh cả… Silver Face. Tôi xin thay mặt 10 triệu thần dân của vương quốc cảm ơn anh."
Dù cô chỉ cúi đầu cảm ơn khi vẫn đang ngồi trên ghế, Hikaru vẫn cảm nhận được sức nặng trong lời nói của cô.
(Từ lúc nào mà, người này… đã trở thành một Nữ vương thực thụ vậy.)
Sinh ra trong hoàng gia, lớn lên giữa vòng xoáy âm mưu và thủ đoạn, cô đã chọn trở thành một "sự tồn tại vô hại" để bảo vệ bản thân.
Tưởng chừng như mọi chuyện sẽ êm xuôi, nhưng cuối cùng, những người lo lắng cho đất nước này đã phát hiện ra sự thông tuệ của cô, và đưa cô lên làm Nữ vương như thế này.
Nếu Thị tòng trưởng không dùng ma túy để làm suy yếu Quốc vương, có lẽ mọi chuyện đã không xảy ra.
Hoặc, nếu Hỏa Long mà Hikaru chạm trán ở quê nhà Paula không kéo đến tận Vương đô, có lẽ mọi chuyện cũng đã không xảy ra. Khi đó, người duy nhất trong hoàng tộc dám đối mặt với Hỏa Long chính là Kujastria, và dáng vẻ dũng cảm dù mong manh của cô đã khắc sâu vào mắt nhiều người.
Công việc Nữ vương này, ban đầu được Biên cảnh bá Grueggschult nhờ vả "Một năm, hoặc ngắn thì nửa năm", có lẽ sẽ kéo dài lê thê đúng như Hikaru dự đoán. Cho đến khi cô tìm được bạn đời trở thành Vương phu, sinh con, và đứa trẻ đó trưởng thành.
Cũng có cách là kết hôn với Gareiklada của Công tước Nightblaze và nhường lại vương quyền cho anh ta, nhưng chuyện đó có vẻ bất khả thi vì Gareiklada đã phải lòng Shufi của "Tứ Sao Phương Đông". Đó là một lựa chọn khủng khiếp giữa vương quyền và tình yêu, nhưng Gareiklada đã bị bệnh tật gặm nhấm cơ thể trong nhiều năm, và cha anh ta, Công tước Nightblaze, cũng vô cùng yêu thương đứa con trai đó, nên mong muốn để anh ta được tự do còn lớn hơn cả việc trao cho anh ta quyền lực.
Đổi lại, cả vị Công tước và Gareiklada đều đang dốc toàn lực hỗ trợ Kujastria.
(Tôi đã nghĩ là mọi chuyện sẽ thành ra thế này. Nhưng không ngờ cô ấy lại trưởng thành nhanh đến vậy…)
Một cô gái 17 tuổi, gánh vác sức nặng của cả một quốc gia trên đôi vai mỏng manh, lại còn có thể đường hoàng nói lời cảm ơn với một kẻ đáng ngờ như Hikaru.
Kujastria có tố chất của một vị vua—thậm chí là một vị vua xuất chúng.
Một Nữ vương xuất hiện trong cơn nguy khốn của đất nước, với tài năng tỏa sáng như sao chổi.
Dù cô có cố giả vờ vô hại đến đâu, người cần thấy vẫn sẽ thấy, người cần hiểu vẫn sẽ hiểu.
"Nữ vương Bệ hạ, xin hãy ngẩng đầu lên. Với hạng người như tôi, không cần cảm ơn, cứ cho tiền là được rồi."
"...Vì tôi biết anh không phải hạng người như vậy."
"Gay go rồi. Cô đánh giá tôi cao quá đấy."
"Vậy sao?"
Kujastria đứng dậy, lấy một phong thư từ bàn làm việc.
Tuy không có trang trí hoa mỹ nhưng cũng là loại giấy thực vật thượng hạng.
"...Đó là?"
Có linh cảm chẳng lành, 3 Point "Trực Giác" cậu đã tăng trên Hồn Bảng bắt đầu hoạt động.
"Là thư riêng từ Bệ hạ Kagurai Gii Quinbrand, Hoàng đế Đế quốc Quinbrand."
"Cái gì cơ?"
"Nội dung đại loại là… Silver Face là đại ân nhân của Đế quốc, và Đế quốc vẫn chưa có cơ hội đền đáp cho anh ấy, nên nếu anh xuất hiện ở chỗ tôi, xin hãy chuyển lời rằng mong anh hãy đến Đế quốc một lần nữa."
"…"
"Rốt cuộc là anh đã làm gì vậy hả… anh?"
Kujastria nghiêng đầu hỏi, cử chỉ đó trông thật đáng yêu, đúng với lứa tuổi của cô. Nhưng đằng sau câu hỏi đó lại ẩn hiện cảm xúc bực bội "Tên khốn nhà anh đã gây ra chuyện gì hả".
"...Được rồi. Tôi nói."
Sau đó, Hikaru kể lại chuyện ở Đế quốc. Không phải là Hikaru đã làm gì, mà là Giáo hoàng Luvain của Thánh Quốc Giáo Đạo Bios đã đến thăm Hoàng đô, hội đàm với Hoàng đế Kagurai và ký kết hiệp định đình chiến.
"Ra là vậy. Thông tin đó cũng trùng khớp với những gì tôi nắm được."
Nội dung đó được viết trong thư riêng của Kagurai à?
Hay là, biết đâu gián điệp của Vương quốc cũng khá xuất sắc, đã nắm bắt được thông tin tại Hoàng đô của Đế quốc?
"Nhưng điều tôi nghe được từ ngài Gareiklada là, Silver Face đã một mình xông vào quân đội Đế quốc, uy hiếp Tổng đại tướng, rồi đưa Giáo hoàng Luvain đột phá vòng vây."
"Cách nói đó…"
"Anh cũng đã gây ra chuyện gì đó ở Hoàng đô Đế quốc, đúng không? Theo như tôi nghe được, Bá tước Dread, người có thế lực ngầm trong giới kinh tế Đế quốc, đã thất thế. Và ghế Ngoại trưởng cũng bị bỏ trống."
"…"
Biết hết cả rồi còn gì, Hikaru nheo mắt.
"Fufu. Khiến Silver Face phải làm bộ mặt đó là tôi mãn nguyện lắm rồi."
"Vậy thì tốt quá rồi…"
"...Nhưng, anh không cần phải một mình ôm đồm mọi thứ đến vậy đâu."
Giọng nói của Kujastria bất chợt trở nên dịu dàng.
"Anh có thể dựa dẫm vào tôi mà. Về việc đình chiến giữa Thánh Quốc Giáo Đạo Bios và Đế quốc Quinbrand, tôi cũng có thể thu xếp để anh ngồi vào bàn đàm phán."
"…Chuyện đó."
"Hay là anh thấy tôi không đủ sức?"
Kujastria cười buồn.
Cậu muốn nói, không phải vậy.
Chỉ là cậu chưa từng nghĩ đến khả năng đó. Hikaru không phải là nhà ngoại giao chuyên nghiệp, cũng không học về chính trị kinh tế. Khi đó, cậu chỉ đang cố gắng hết sức cho việc trước mắt, chỉ một lòng muốn được giải thoát khỏi mớ ràng buộc đó.
Nhưng dường như Kujastria không nghĩ vậy.
Cô ấy nghĩ rằng Hikaru—Silver Face—là một kiệt vật, và cho rằng tự mình giải quyết sẽ nhanh gọn hơn là để Kujastria can thiệp.
(Nếu vậy thì.)
Cậu sẽ không nói, không phải vậy.
Thay vào đó,
"...Cảm ơn cô. Lần sau tôi sẽ làm vậy."
Cô ấy không muốn được an ủi, cô ấy muốn được công nhận và dựa dẫm.
Có lẽ không ngờ Hikaru sẽ nói như vậy, Kujastria như nín thở trong giây lát. Nhưng sự bối rối đó chỉ thoáng qua, cô lập tức nở một nụ cười rạng rỡ như hoa.
"Vâng, nhất định hãy làm vậy nhé."
Sau đó, Hikaru và Kujastria đã trao đổi thêm một vài thông tin.
Trong đó có cả chuyện về Leonie, vị tư tế mà cậu mượn từ Luvain.
Để nghiên cứu "Thuật Vượt Thế Giới", Leonie hiện đang làm việc bên cạnh Kujastria.
"Cô ấy thật sự giúp ích rất nhiều. Chúng tôi vốn đã thiếu người làm giấy tờ, mà có người am hiểu chuyện của giáo hội thì càng đáng quý hơn."
Đó là một lời khen ngợi hết mực.
"Giá mà cô ấy ở đây luôn thì tốt biết mấy…"
"...Cô ấy là tư tế đấy."
"Thật sự rất uổng. Nếu làm văn quan, cô ấy sẽ thăng tiến nhanh chóng. Công tước Jaclune, người đang phụ trách nội vụ, cũng đã hết lời khen ngợi. ‘Nếu Leonie có khuyết điểm, thì đó chỉ là việc cô ấy thuộc về giáo hội mà thôi’. Hiếm khi ngài Công tước khen ai đó lắm đấy."
Kujastria xem ra đang đối xử với Leonie như một văn quan.
Đâu đâu cũng thiếu nhân lực.
Poansonia thì Vua ngã bệnh và Kujastria lên ngôi, Bios thì Giáo hoàng tiền nhiệm qua đời—do Hikaru hạ "Chú Thực Bí Độc" và Luvain thấy chết không cứu—Quinbrand thì thanh trừng quý tộc âm mưu xâu xé Đế quốc sau thảm họa "Chú Thực Bí Độc".
Tất cả các quốc gia đó đều đang cố gắng loại bỏ thối nát và quay trở lại con đường đúng đắn.
Nếu sự thiếu hụt nhân lực này là phản ứng tất yếu của quá trình đó, thì có lẽ nên vui mừng.
Hikaru cũng nghĩ như vậy.
"...Nói tóm lại là Leonie không giúp ích gì cho việc nghiên cứu ma thuật cả."
"A, khoan, ờm, có ích chứ! Nếu không có cô ấy, tôi còn chẳng có thời gian để viết ra ma thuật thức của ‘Thuật Vượt Thế Giới’ nữa!"
Đúng là có ích thật, nhưng hoàn toàn là sai vặt.
"Mà… cũng được. Tôi cũng không nghĩ nghiên cứu sẽ tiến triển ngay lập tức. Roland và cô có thể dẫn dắt ‘Thuật Vượt Thế Giới’ đến thành công như vậy là nhờ những tích lũy từ trước. Thành thật mà nói, tôi cũng nghĩ việc này hơi quá sức với Leonie. Nhưng nếu cô ấy làm việc có thể giảm bớt gánh nặng cho Nữ vương Bệ hạ thì cũng tốt."
"Vâng, thật sự rất hữu ích. Đó là món quà tuyệt vời nhất."
"...Không phải quà đâu nhé? Là đồ mượn đấy."
"Tôi thực sự phải cúi đầu trước giáo hội. Họ đã ban cho chúng ta một người tuyệt vời như vậy."
"Đồ mượn đấy. Tôi nói trước cho mà biết, Giáo hoàng Luvain là một kẻ cực kỳ khó xơi đấy. Nếu cô cứ ‘mượn tạm’ luôn như vậy, không biết gã sẽ yêu cầu cái gì đâu…"
"‘Mượn tạm’ là gì?"
"Là mượn mà không trả."
"...Silver Face, tôi bổ nhiệm anh làm Đặc sứ Ngoại giao chuyên trách Thánh Quốc Giáo Đạo Bios."
"Đừng đùa nữa. Tôi tuyệt đối không muốn đối phó với Giáo hoàng. Tôi đã quyết định không dính líu đến nữa rồi."
"...Ngài ấy ghê gớm đến vậy à?"
"Gã đó, ghê gớm lắm."
"Đến mức đó sao…"
"Ghê gớm lắm."
Hikaru nghiêm mặt nhắc lại.
Làm sao đây, mình thực sự muốn giữ cô Leonie lại quá… Kujastria lẩm bẩm, khiến Hikaru nhận ra sâu sắc rằng đất nước này đang thiếu nhân lực trầm trọng.
Chỗ này mong là cô ấy cố gắng thuyết phục Leonie, rồi biến Leonie thành bức tường phòng thủ chống lại Bios.
"Nữ vương Kujastria, nhận thì tôi nhận rồi, nhưng không có Tinh Linh Ma Thạch nào lớn hơn một chút à?"
Kích cỡ đó chỉ đủ dùng cho mấy thí nghiệm kết nối thử một chút. Thực tế, Celica chỉ gửi được một chiếc smartphone và một cục pin dự phòng dung lượng lớn sang đây, còn Hikaru thì một lá thư cũng không gửi đi được.
"Ưư… Ngân khố của Vương quốc cũng eo hẹp lắm. Từng đó đã là tôi cố gắng lắm rồi đấy."
"Vậy sao? Tinh Linh Ma Thạch là thứ cần dùng cho nhiều việc mà."
Hikaru giả vờ thản nhiên lấy chiếc smartphone ra, bật chế độ video và quay một vòng quanh phòng. Cậu không biết video "Phòng làm việc của Nữ vương dị giới (17 tuổi)" sẽ có bao nhiêu người xem nữa.
"...Anh đang làm gì vậy?"
"Ừm, không, đừng bận tâm."
"Tôi bận tâm chứ!?"
Bíp, tiếng động vang lên, cậu tắt chế độ quay.
"Vậy, Tinh Linh Ma Thạch."
Lần này cậu chuyển sang chế độ Chân dung của camera và tách một cái.
"Ể, ể…?"
"Thôi mà, đừng bận tâm."
"Hà…"
Dù vẻ mặt lộ rõ vẻ không hài lòng, Kujastria vẫn tiếp tục nói.
Tinh Linh Ma Thạch là thứ cần thiết để sử dụng ma cụ, ví dụ như ở Vương đô, đèn đường cũng là ma cụ nên mỗi ngày đều tiêu thụ Tinh Linh Ma Thạch để vận hành.
Những chiếc xe goòng cỡ lớn, hay cả ma đạo thuyền cũng sử dụng Tinh Linh Ma Thạch khổng lồ.
Ngoài Tinh Linh Ma Thạch, cũng có những vật chất khác chứa ma lực, nhưng Tinh Linh Ma Thạch tương đối dễ thu mua, và các nghiên cứu ma thuật từ trước đến nay đều tập trung vào Tinh Linh Ma Thạch nên các vật chất khác hầu như không được sử dụng.
Tinh Linh Ma Thạch đó, đúng như tên gọi của nó là "đá", nên được khai thác từ núi, hoặc rơi ra từ quái vật.
Những ngọn núi nơi nhiều tinh linh tập trung sẽ tích tụ ma lực qua thời gian dài, những ngọn núi đó được gọi là "Mỏ Tinh Linh", và hầu hết đều do nhà nước—tức là quý tộc—quản lý.
"Hiện tại, giá Tinh Linh Ma Thạch đang tăng vọt. Ở Vương quốc này, hết ‘Thảm họa Hỏa Long’, rồi Quốc vương băng hà và Nữ vương mới lên ngôi, rồi thảm họa ‘Chú Thực Bí Độc’, hỗn loạn cứ tiếp diễn, ở gần biên giới thì có xung đột giữa Đế quốc Quinbrand và Thánh Quốc Giáo Đạo Bios. Binh lính vốn được bố trí bảo vệ Mỏ Tinh Linh đã bị điều động, kết quả là việc khai thác bị đình trệ, lưu thông cũng hỗn loạn một phần. Cứ như vậy, thương nhân sẽ tìm cách gom hàng Tinh Linh Ma Thạch còn sót lại trên thị trường."
"Ra là vậy… Thế nghĩa là, khó mà kiếm được Tinh Linh Ma Thạch kích cỡ lớn hơn viên đó à?"
"Nếu vào hầm ngục thì có lẽ."
"Cái đó… thì đúng là vậy."
Hikaru nhớ lại "Mê cung Ma Tinh" ở đảo Nam Diệp mà cậu đến cách đây không lâu.
Cũng có trường hợp Tinh Linh Ma Thạch xuất hiện trong hầm ngục như ở đó, nhưng việc mỗi tháng đều phải đến hòn đảo Nam Diệp xa xôi đó đúng là bất khả thi, mà cậu cũng chưa từng nghe nói hầm ngục nào khác "chắc chắn có Tinh Linh Ma Thạch".
"Đúng rồi, cũng có nơi chắc chắn có thể lấy được đấy."
Kujastria vỗ tay một cái—ồ, có chỗ à, Hikaru thầm thấy nhẹ nhõm, nhưng
"Đó là nơi mà những mặt hàng tăng giá sẽ tìm đến."
"Hửm?"
Vẻ mặt của Kujastria là một nụ cười cay đắng.
"Là buổi đấu giá."
◇
Kujastria cũng đang tự mình tìm kiếm Tinh Linh Ma Thạch, nhưng cô ấy đã dặn: "Xin đừng kỳ vọng quá nhiều."
Chỉ còn 27 ngày nữa là đến lần thực hiện "Thuật Vượt Thế Giới" tiếp theo. Celica đã yêu cầu thực hiện sớm hơn dự định, nên tính ra, cậu phải kiếm được một viên Tinh Linh Ma Thạch cỡ kha khá trong vòng 24 ngày tới.
"..."
"Hikaru, anh sao vậy? Đứng nhìn ra cửa sổ đăm chiêu thế."
"Không..."
Cậu chợt nhớ lại lúc cùng Luvain đến Đế quốc Quinbrand. Khi đó, Hikaru đã thề rằng: "Sau khi mọi chuyện kết thúc, mình sẽ đi nghỉ hè muộn." Cậu đã tự nhủ với quyết tâm: "Đây không phải là điềm gở".
Thế nhưng, rốt cuộc là nếu không giải quyết vấn đề của Celica và những người khác, cậu thậm chí còn chẳng có nổi một kỳ nghỉ──Nghĩ đến đó, cậu đâm ra hơi chán nản.
(Tôi đã lờ mờ có cảm giác mọi chuyện sẽ thế này rồi... Nhưng không ngờ mình lại rơi vào cảnh khốn đốn vì không kiếm được Tinh Linh Ma Thạch thế này...)
Hikaru đã nhờ Mạo hiểm giả Guild ở Vương đô liên lạc với Mạo hiểm giả Guild ở đảo Nanyou (Nam Diệp) để yêu cầu thu mua Tinh Linh Ma Thạch. Ngay cả khi Tinh Linh Ma Thạch ở Vương đô đã bắt đầu cạn kiệt, thì ở đảo Nanyou hẳn là vẫn còn.
Dù vậy, kể cả khi việc thu mua thành công, ước tính nhanh nhất cũng phải tháng sau chúng mới được gửi đến.
Cho lần thực hiện Gần nhất, Hikaru phải tự mình tìm cách kiếm Tinh Linh Ma Thạch.
(Tệ nhất thì, lần này skip vậy.)
Nghĩ vậy, cậu quay lại nhìn Lavia──và,
"Ồ... Tuyệt thật. Hợp với em lắm đấy."
Cậu buột miệng thốt lên.
Hikaru và mọi người đang ở trong một phòng trọ tại Vương đô, vẫn là một căn phòng hạng cao như mọi khi.
Dù ở phòng nào thì bình thường họ vẫn giữ phong cách mạo hiểm giả──nhưng giờ đây Hikaru đang mặc một bộ âu phục vừa vặn, trên cổ còn thắt cà vạt. Đây là trang phục để đi ra ngoài. Tóc cậu cũng đã được cắt tỉa gọn gàng.
"Vậy sao? Trông không kỳ cục chứ?"
"Không hề. Anh thực sự cảm nhận được Lavia đúng là một tiểu thư."
Lavia đang mặc──một chiếc váy đầm màu xanh nhạt lộng lẫy, cùng màu với đôi mắt cô. Chiếc mũ rộng vành gắn lông vũ trông có vẻ nặng, nhưng Lavia thì bảo: "Nó không nặng như em nghĩ. Bất ngờ thật."
Cô còn cầm theo một chiếc dù che nắng màu nâu sẫm.
"Fufu. Thỉnh thoảng diện đồ thế này đi chơi với Hikaru cũng thích nhỉ."
"Chúng ta cũng kiếm được kha khá mà lại chẳng mấy khi tiêu tiền."
Đây là "trang phục cho thuê", chứ không phải họ mua. Vì không phải hàng may đo nên có rất ít đồ vừa cỡ, thật may mắn khi tìm được một chiếc váy có cùng màu với mắt của Lavia.
"À, ừm... Cái này, trông vẫn kỳ cục lắm phải không ạ...?"
Paula cũng đã thay đồ xong và bước ra khỏi phòng.
Chiếc váy màu hoa violet trông rất chín chắn, làm nổi bật rõ ràng vòng một của Paula. Vì cũng đã được trang điểm tại cửa hàng cho thuê, Paula đột nhiên trông như một phụ nữ tuổi 25 đầy quyến rũ.
"..."
"..."
"Này, cả hai người!? Sao lại im lặng thế!?"
"...Không, chỉ là anh nhận ra, bộ tu sĩ phục ấy, quả nhiên có năng lực phòng ngự thật đáng nể."
"Paula thật không công bằng, lại đi dùng sự tương phản vào lúc quan trọng thế này."
"Chị Lavia!?"
Đúng thật, Hikaru nghĩ. Không còn từ nào khác ngoài "không công bằng" để diễn tả việc này.
"Sắp đến giờ rồi. Đi thôi."
Ba người Hikaru cùng nhau rời quán trọ. Quán trọ này nằm trên con đường chính của Vương đô và thuộc hạng cao nhất, nên họ nhanh chóng gọi được một cỗ xe ngựa.
Điểm đến là một trong những dinh thự thuộc sở hữu của quý tộc. Rất nhiều xe ngựa đã tụ tập ở đó, và những người mặc trang phục lộng lẫy đang đi vào dinh thự.
"Ồ, xin chào các cậu ấm cô chiêu xinh đẹp. Đây là lần đầu tiên quý vị đến đây phải không ạ?"
Người đàn ông mặc đồ đen đứng ở lối vào dinh thự cúi đầu cung kính.
"Hôm nay sẽ diễn ra một buổi đấu giá các vật phẩm ma thuật quý hiếm... Quý vị có nhầm lẫn với một buổi tiệc ở dinh thự khác không ạ?"
"Thư mời thì có đây. Kiểm tra đi."
Hikaru cố tình nói bằng giọng kẻ cả và rút một phong bì từ trong túi ra.
Những vị khách khác, dù trẻ nhất cũng khoảng 30 tuổi, và hầu hết đều là trung niên.
Điều đó cho thấy đây là một buổi đấu giá với những mặt hàng đắt đỏ; hơn nữa, không giống như đấu giá tác phẩm nghệ thuật, đây có lẽ là một buổi đấu giá "nghiêm túc" và "không có gì thú vị".
Trên thực tế, việc quản lý người bán và vật phẩm đều do vương quốc thực hiện, nên dĩ nhiên đây không phải là nơi trẻ con có thể đến chỉ để cho vui.
(Tôi nghĩ là trang phục và kiểu tóc cũng khiến mình trông già dặn hơn tuổi thật rồi chứ...)
Dù vậy, Paula thì không nói, chứ một nhóm khách chỉ toàn trẻ vị thành niên thì đúng là không có, nên họ vẫn rất nổi bật.
Nhân tiện, vì nếu đeo mặt nạ Silver Face sẽ bị nghi ngờ và gặp rắc rối, nên cậu đã mua một chiếc mặt nạ lễ hội có nhiều hoa văn trang trí để đeo.
Có lẽ cũng vì thế. Gã đàn ông mặc đồ đen nhận lấy thư mời để kiểm tra với vẻ mặt kiểu: "Ôi dào, bọn trẻ con bày đặt ra vẻ người lớn, chán thật", nhưng khi nhìn thấy chữ ký trên đó, gã liền mở to mắt.
"Ch-Chữ ký của Nữ vương Kujastria!?"
Vì tiếng kêu quá lớn nên mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía họ.
"Là thật sao? K-Không, nhưng mà con dấu sáp này cũng là của hoàng gia..."
Gã đàn ông mặc đồ đen bối rối, lật qua lật lại thư mời để kiểm tra, nhưng Hikaru không có ý định lãng phí thời gian vô ích ở đây.
"Chúng tôi vào được chưa?"
"À, v-vâng... M-Mời vào."
Cậu giật lại thư mời rồi bước vào dinh thự.
Từ sảnh vào, một nhân viên hướng dẫn đưa họ đến phòng đấu giá.
Có vẻ như họ sử dụng một căn phòng lớn giống như phòng ăn, các hàng ghế được đặt cách nhau một khoảng nhất định. Tất cả các ghế đều hướng về một phía, nơi có một sân khấu cao khoảng 50 centimet, có lẽ là nơi người bán đấu giá sẽ đứng.

Đó là lúc Hikaru và nhóm của cậu định ngồi xuống.
"Ôi dào. Đến cả trẻ con cũng lẻn được vào đây... Uy tín của buổi đấu giá Vương đô cũng sụt giảm quá rồi."
Một giọng nói cố tình nói to lọt vào tai cậu.
Cách đó một đoạn, bốn gã đàn ông trông giống thương nhân béo phị đang ngồi.
"Tôi nghe nói chúng có thư mời của Nữ vương đấy."
"Hả, không thể nào là thật được. Mà nếu có là thật thì cũng là vấn đề đấy. Vị Nữ vương vừa mới lên ngôi đã định can thiệp vào cả một buổi đấu giá như thế này cơ mà."
"Ôi chao, tiên vương thật vĩ đại. Hàng hóa lưu thông cũng chất lượng cao, tôi cũng đã kiếm được bộn tiền. Vậy mà bây giờ, nghe nói rất nhiều hàng hóa đang bị giữ lại ở hải quan. Lý do hình như là nghi ngờ gian lận..."
"Ôi, đáng sợ, đáng sợ thật. Chỉ vì một cái cớ như vậy mà việc làm ăn bị đình trệ. Nữ vương đúng là đa nghi."
Xem ra đây là những thương nhân đã được hưởng lợi nhờ vị tiên vương──người đã bị Thị tòng trưởng kiểm soát một cách dễ dàng.
(Nữ vương Kujastria đáng lẽ đã trục xuất Thị tòng trưởng và đám quý tộc thuộc phe cánh của Vương thái tử Austrin rồi chứ...)
Quý tộc có đặc quyền và có thể dễ dàng tiến hành các dự án lớn, nên quy mô tham nhũng và gian lận cũng lớn. Trong khi đó, các thương nhân bám vào quý tộc để kiếm tiền, nên họ ở trong vùng xám mong manh, hoặc có lẽ do số lượng của họ đông hơn quý tộc rất nhiều nên cuộc điều tra chưa thể vươn tới.
Dù sao đi nữa, họ chắc chắn cũng chịu thiệt hại do sự thất thế của quý tộc, nhưng vẫn có đủ khả năng để xuất hiện tại buổi đấu giá này.
(Con đường đi đến tương lai lý tưởng mà Nữ vương Kujastria nhắm tới xem ra còn dài đây.)
Hikaru cảm thấy thông cảm cho Kujastria, người bị nói là "Tiên vương tốt hơn" ngay tại một nơi như thế này.
"Thưa quý vị. Đã đến giờ, tôi xin phép được bắt đầu buổi đấu giá."
Lúc đó, người điều hành đấu giá xuất hiện.
Đó là một người đàn ông trung niên mặc áo đuôi tôm, thân hình tròn vo như quả trứng, mái đầu hói bóng, cả đầu lẫn thân đều nhẵn nhụi. Chỉ có bộ râu là rậm rạp.
Dáng vẻ đó trông có phần dễ mến, nhưng kỹ năng điều hành buổi đấu giá của ông ta rất chắc chắn, giới thiệu sản phẩm và tiến hành đấu giá một cách trôi chảy.
Các ma cụ và vật xúc tác quý hiếm liên tục được đưa ra.
Số người tham gia cũng chỉ khoảng 30 người, và các sản phẩm đều mang tính thực dụng nên buổi đấu giá diễn ra khá yên tĩnh. Khi tham gia trả giá, chỉ cần giơ tay và hô giá, rất đơn giản.
(...Rẻ hơn mình nghĩ.)
Những món đắt tiền thì vượt quá 100.000 Giran, nhưng cũng có những món rẻ chỉ 30.000 Giran. Đơn vị tiền tệ của vương quốc là "Giran", 10 Giran có thể mua được một ổ bánh mì lớn, nói cách khác, 1 Giran có giá trị tương đương khoảng 10 Yên ở thế giới cũ của cậu.
Hikaru đã đổi số Thánh Kim Hóa mà cậu chôm chỉa được ở Thánh Quốc Giáo Đạo Bios khi chinh phạt "Đại Huyệt" sang Kim Hóa của vương quốc, và hiện cậu đang có trong tay khoảng 10 triệu Giran.
Nếu vậy, có vẻ cậu có thể mua được vài viên Tinh Linh Ma Thạch──mình phải báo chi phí đầy đủ cho Celica mới được.
"Tiếp theo là Thủy Tinh Linh Ma Thạch. Được tìm thấy tại hầm ngục 'Con đường Gió Độc' ở phía đông vương quốc, và tất nhiên, mọi chất độc hại đã được loại bỏ hoàn toàn."
Ồ... những tiếng xì xào nhỏ vang lên, đây là lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu.
Nó lớn thật. Phải gấp gần hai lần quả bóng rổ.
Tảng đá tròn trịa, mập mạp, tràn ngập ánh sáng màu xanh lam như thể sắp nhỏ giọt.
"Vậy thì, món này, bắt đầu từ 1 triệu Giran──"
"1 triệu rưỡi."
"2 triệu."
"3 triệu."
"3 triệu rưỡi."
Giá liên tục tăng. Hikaru cũng vội vàng giơ tay "5 triệu", nhưng ngay lập tức có người hô "5 triệu rưỡi".
Trong nháy mắt, số tiền đã vượt quá 10 triệu Giran, và Hikaru không thể trả giá thêm được nữa. Mức giá tăng vọt khiến những người tham gia cũng phải xôn xao, và cuối cùng nó được bán với giá "15 triệu Giran"──hơn nữa, người mua được lại chính là một trong những thương nhân đã cười nhạo Hikaru.
"Chà, giá bị đẩy lên cao quá nhỉ."
"Đúng thế thật. Nhưng dạo này Tinh Linh Ma Thạch không xuất hiện mấy. Tôi cũng đang bị khách hàng lớn hối thúc đây."
"Một số tiền lớn thế này, quả nhiên chỉ có các thương hội lớn mới trả nổi. Bọn trẻ con thì không đời nào."
Việc chúng nhìn về phía này và cười cợt thật đáng tức giận.
(...Bọn họ không thể liên tục vung tiền lớn như vậy được.)
Hikaru tự trấn an rằng mình chỉ cần mua được những viên Tinh Linh Ma Thạch khác là được.
Nhưng──sau đó, tất cả các viên đá đều vượt quá 10 triệu Giran, và cuối cùng cậu không thể mua được một viên nào.
"Thật luôn..."
Buổi đấu giá kết thúc, Hikaru chán nản gục vai xuống, Lavia và Paula liền an ủi cậu.
"Đành chịu thôi. Không ai ngờ giá lại tăng vọt như vậy."
"Đúng vậy ạ! Chúng ta hãy tìm những viên có kích cỡ không được đưa ra đấu giá xem sao!"
Cậu không ngờ Tinh Linh Ma Thạch lại trở nên khan hiếm đến thế.
Phương án "lần này skip" mà cậu đã nghĩ đến trong trường hợp xấu nhất đang dần trở thành hiện thực.
"Hôm nay lại mua được hàng tốt rồi."
"Lại kiếm lời thôi."
"Đúng thế thật."
Hikaru chỉ có thể đứng nhìn đám thương nhân cười nhăn nhở rời đi. Lũ đó đúng là đáng ghét, nhưng ngay cả khi không có chúng, giá cũng đã vượt quá 10 triệu Giran, nên đằng nào Hikaru cũng không thể mua được.
(Chết tiệt~~~~... Hay là mình lẻn vào kho hàng của chúng nó hốt một mẻ luôn nhỉ.)
Cậu đã nghĩ đến một cách trả đũa hèn hạ, nhưng dĩ nhiên cậu không thể làm một việc vi phạm pháp luật rành rành như vậy. Nếu là chuyện nguy hiểm đến tính mạng thì cậu còn cân nhắc, nhưng đây chỉ là việc bắt Celica và những người khác đợi thêm một tháng.
Chính vì vậy mà cậu càng tức giận hơn.
"Cậu ơi, cậu ơi."
Ngay lúc đó, người điều hành đấu giá lúc nãy tiến lại. Vừa xong việc, ông ta đang dùng khăn tay lau mồ hôi.
"...Có chuyện gì sao?"
Hầu hết những người tham gia khác đã rời đi, ông ta chỉ tiến đến chỗ Hikaru nên cậu cảnh giác.
"À không, ta thấy cậu có vẻ chỉ muốn mua Tinh Linh Ma Thạch thôi."
"...Thì sao ạ?"
"Có một buổi đấu giá khác chuyên về những món nhỏ hơn. Cậu có muốn đến xem thử không?"
Hikaru nhìn Lavia và Paula.
"Chúng tôi muốn đi ạ."
Đúng là những viên Tinh Linh Ma Thạch được bán lần này đều thuộc loại khá lớn, nếu chỉ bằng một nửa kích cỡ đó thì Hikaru đã có thể mua được trong tầm ngân sách của mình.
"Nó đang được tổ chức ở một nơi khác vào giờ này. Cùng đi nào."
Người điều hành đấu giá nói vậy, mỉm cười rồi bước đi.
"Tại sao ông lại tốt với chúng tôi vậy?"
"Những người tham gia đấu giá đa phần đều lớn tuổi. Ta muốn có thêm nhiều người trẻ tuổi đến đây. Ta hy vọng các cậu không nản lòng vì chuyện này và sẽ quay lại."
"Vậy... sao ạ? Người trẻ tuổi?"
"Thế giới này có nhiều khía cạnh lắm. Đấu giá là một cơ hội tốt để biết điều đó. Khi tầm nhìn được mở rộng, cách suy nghĩ sẽ thay đổi. Những điều hiển nhiên sẽ không còn hiển nhiên nữa. ──Rốt cuộc thì, loanh quanh một hồi, nếu số người tham gia tăng lên, thì phần của người điều hành đấu giá cũng tăng lên, nên là vậy đó."
Gương mặt hình quả trứng nháy mắt, dù là một ông chú đứng tuổi nhưng lại mang đến cảm giác đáng yêu.
Hikaru tin rằng người này là người tốt. Có thần bỏ rơi ắt có thần nhặt lại. Nếu người này mà là kẻ xấu thì cậu tuyệt đối không tha thứ.
Rời khỏi dinh thự và lên xe ngựa, họ đến một khu đất trống ở khu phố nghèo. Dưới bầu trời trong xanh, một người điều hành đấu giá đang lớn tiếng khuấy động những người tham gia. Những người tham gia đứng đó đều là chủ các thương hội vừa và nhỏ, họ vừa ra hiệu bằng ngón tay một cách độc đáo vừa hét lên: "5!", "12!", "20 đấy, thằng ngu!".
Tại địa điểm này còn có rất nhiều quầy hàng khác, bán vô số vật xúc tác ma thuật như một khu chợ trời. Trong đó có rất nhiều món đồ đáng ngờ, chủ quầy và khách hàng đang tranh cãi nảy lửa về hàng hóa.
"A, sếp! Ngài cũng đến tận nơi này sao!"
Người điều hành đấu giá ở khu phố nghèo nhận ra người điều hành đấu giá đã dẫn Hikaru đến và cất tiếng chào, khiến các chủ thương hội xôn xao.
"Trùm điều hành đấu giá ma thuật ở Vương đô đến kìa."
"Lần đầu tiên tôi thấy đấy."
"Hôm nay có món hời nào à?"
"Đám trẻ con đi sau là ai vậy?"
Bộ quần áo họ đang mặc cũng rất lộng lẫy nên việc bị chú ý quá mức khiến cậu hơi ngượng, nhưng đã đến nước này thì đành chịu thôi.
"Có Tinh Linh Ma Thạch nào không?"
Người điều hành đấu giá hình trứng hỏi.
"À, vừa bán hết rồi ạ. Lần này toàn hàng nhỏ, viên lớn nhất cũng chỉ cỡ này thôi."
Người điều hành đấu giá khu phố nghèo vừa nói vừa giơ nắm đấm bên tay phải lên.
(Viên lớn nhất mà chỉ có thế à... Việc lưu thông Tinh Linh Ma Thạch đang bị đình trệ là chắc chắn rồi.)
Trong lòng Hikaru, cậu đã bắt đầu nghĩ rằng mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bỏ qua (skip) lần "Thuật Vượt Thế Giới" tiếp theo.
Người điều hành đấu giá hình trứng quay lại nhìn Hikaru.
"...Hừm, tình hình có vẻ tệ hơn ta nghĩ. Xin lỗi vì không giúp được gì."
"Không ạ, biết được chừng đó cũng là một thu hoạch rồi. Cảm ơn ông. Từ giờ tôi sẽ cố gắng đến cả đây nữa."
"Cứ làm vậy đi."
Ông ta chìa tay phải ra nên Hikaru đã bắt tay, sau đó, người điều hành đấu giá nắm lấy tay Lavia và Paula rồi hôn lên mu bàn tay họ.
"Vậy ta xin phép."
Ông ta hiên ngang rời đi.
Dù trông chỉ như một quả trứng──có khi là trứng luộc vì mồ hôi──nhưng ông ta là một người đàn ông ngầu lạ thường.
"Chúng ta làm gì đây, Hikaru?"
Buổi đấu giá đã bắt đầu lại, nhưng nếu không có Tinh Linh Ma Thạch thì ở lại đây cũng vô nghĩa.
"Chúng ta xem qua các quầy hàng một chút rồi về."
"Vâng."
Ba người cùng nhau rảo bước.
Khác với khu đấu giá đang tập trung đông người, các quầy hàng dễ đi lại hơn một chút. Trang phục của cả ba vẫn rất nổi bật, và các chủ quầy hàng liên tục mời gọi, nhưng cậu lờ đi tất cả những cửa hàng không có Tinh Linh Ma Thạch.
"Hikaru-sama. Cái kia là gì vậy ạ?"
Đúng lúc đó, Paula kéo tay áo Hikaru.
Nhìn theo, cậu thấy một tấm chiếu lớn được trải rộng, trên đó chất đống những viên đá nhỏ như một ngọn đồi.
Có một tấm biển ghi: "Tinh Linh Ma Thạch, 1 Giran một viên, đồng giá."
Cũng chỉ có một người khách, bà lão chủ quầy cũng đang ngồi lơ đãng.
"...Đây là Tinh Linh Ma Thạch à?"
Hikaru kích hoạt "Dò tìm Ma lực", và đúng là có phản ứng ma lực yếu ớt, nhưng tất cả chỉ toàn là đá vụn. Cùng lắm là nếu trời tối, chúng có thể phát ra ánh sáng mờ nhạt, không thể nào so sánh với những viên đá giá hơn 10 triệu Giran ở buổi đấu giá lúc nãy.
"Hả? Đúng rồi, cậu chủ. Đây chính xác là Tinh Linh Ma Thạch."
Bà lão chủ quầy nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Hikaru, liền nói với giọng cáu kỉnh.
"Trông chúng gần như không có ma lực?"
"Thì đúng rồi. Đây là mấy mảnh vụn bị bào mòn khi khai thác, hoặc phần thừa lại sau khi dùng làm ma cụ. Ta chỉ thu thập mấy thứ đó thôi. Nói trắng ra là đá vụn."
"..."
Tự mình lại đi gọi là "vụn", Hikaru thầm nghĩ.
(Nhưng dù có số lượng bao nhiêu đi nữa, nếu lượng ma lực quá ít thì cũng đành chịu thôi...)
Khi cậu đang nghĩ vậy thì,
"Ch-Chủ quán, cho tôi cái này!"
Người khách duy nhất ở đó nói bằng giọng lanh lảnh, vừa nhét đầy Tinh Linh Ma Thạch vào một cái hộp gỗ vừa mang nó đến.
"Hừ. Mất công chọn được mấy viên cỡ vừa đấy nhỉ. Để xem nào... một, hai, ba..."
Người đó quả thực đang mặc trang phục bình dân, nhưng dáng đứng và phong thái toát ra có gì đó rất tinh tế mà Hikaru cảm nhận được.
Mái tóc vàng sẫm cắt ngắn mang lại ấn tượng năng động, nhưng đôi mắt màu xanh lục đậm có phần thiếu tự tin lại đang dao động.
(Cậu nhóc này, mình đã gặp ở đâu rồi nhỉ? ...Trong ký ức của Roland có gì đó mờ mờ, nhưng tôi không thể nhớ ra được.)
Đã một thời gian khá dài kể từ khi Hikaru đến thế giới này, và ký ức của Roland ngày càng phai nhạt. Những ký ức đó cũng giống như những gì cậu biết qua phim ảnh hay sách vở chứ không phải tự mình trải qua, nên càng dễ quên hơn.
(Nhưng nếu mình biết thì có nghĩa đó là một quý tộc. Là quý tộc mà lại ăn mặc thế này...)
Tò mò, Hikaru chợt hỏi.
"Cậu có phải là nhà nghiên cứu ma thuật của một gia tộc quý tộc không?"
"!"
Cậu bé giật mình, liếc nhìn Hikaru,
"V-Vâng... Ngài đây, nhìn trang phục này thì..."
"Không. Đừng gọi tôi là 'ngài'. Tôi là thường dân, chỉ là một kẻ mới phất lên chút thôi."
"V-Vậy sao──Thế à."
"Xin lỗi, tôi có thể hỏi tên cậu được không?"
"Tôi là Ai... Isaac Fi Taylor."
Lần này đến lượt Hikaru giật mình.
Người tự xưng là Isaac này, đúng là Roland đã từng gặp một lần trong quá khứ. Nhưng đó không phải là một buổi giao tế quý tộc, mà là tại "buổi thuyết trình nghiên cứu ma thuật".
"Ngài chính là ngài Isaac đó sao──Tôi đã đọc luận văn 'Nghiên cứu về Công thức Chuyển đổi Linh lực thành Ma lực trong Linh Thạch' của ngài."
"Hả!? C-Cậu đã đọc sao!?"
Vẻ mặt Isaac bừng sáng,
"Khách hàng ơi. Tổng cộng 322 viên. 322 Giran!"
"A, vâng."
Cậu ta vội vàng trả tiền cho bà lão.
"À, ừm... Cảm ơn cậu đã bắt chuyện với tôi. Nhưng tôi đang hơi vội nên xin phép đi trước."
"Tôi hiểu rồi──"
Hikaru gật đầu, nhưng Isaac loạng choạng khi cố nhấc cái hộp gỗ lên.
"Ngài Isaac."
Hikaru đỡ lấy hai cánh tay cậu ta──cậu cảm thấy chúng thật mảnh mai và mềm mại.
(Giống như Roland đã nổi danh là một nhà nghiên cứu khi còn trẻ, cậu ấy có lẽ cũng vậy. Dáng người cao nhưng có lẽ tuổi còn nhỏ hơn nhiều?)
Nghĩ vậy, cậu bất giác đề nghị xách hộ cái hộp gỗ.
"N-Nhưng mà..."
"Trông ngài Isaac có vẻ không được khỏe. Nếu có thể giúp đỡ trong việc nghiên cứu học thuật, đó là vinh hạnh của tôi."
"..."
Isaac có vẻ hơi lưỡng lự,
"...X-Xin lỗi, vậy nhờ cậu."
Cậu ta nói, hàng mi dài cụp xuống.
"Vậy, anh sẽ xách đồ, hai người về quán trọ trước được không? Mặc đồ này đi lại cũng bất tiện mà."
"Ừm, hiểu rồi."
"Đã rõ ạ."
Hikaru nói với Lavia và Paula như vậy, rồi cùng Isaac bước đi.
Vẻ mặt bối rối của Isaac chỉ là nhất thời, khi Hikaru hỏi cậu ta về ma thuật, Isaac đã vui vẻ trả lời.
"..."
"..."
Lavia và Paula chớp mắt nhìn theo hai người họ.
"...Này, Paula."
"...Vâng, chị Lavia."
"Nếu là em nhầm thì nói nhé──Isaac, là tên của con trai nhỉ."
"Em cũng nghĩ vậy ạ."
"Người đó──"
Cả hai đồng thanh.
"Là con gái nhỉ."
"Đúng là con gái ạ."
Hai người nhìn nhau.
Có lẽ là có lý do gì đó, nhưng cô ấy đang giả làm con trai.
"L-Làm sao đây, chị Lavia. Phải nói cho Hikaru-sama biết."
"Hikaru có thể dùng Soul Board để kiểm tra tên thật nên không vấn đề gì."
"A."
"...Với lại, cứ để anh ấy hiểu nhầm là con trai thì tốt hơn."
Paula nghiêng đầu trước lời thì thầm của Lavia,
"Người đó, chỉ cần sửa sang tóc tai và mặc váy đầm vào là sẽ lột xác ngay. Đã thế lại còn giỏi ma thuật nữa, có khả năng lọt vào tầm ngắm của Hikaru...!"
"Ch-Chuyện đó...!"
"Em đang run rẩy vì linh cảm rằng một đối thủ đáng gờm hơn cả chị Jiluate đã xuất hiện...!"
"Ch-Chị Lavia...!"
Hai người họ hào hứng bàn tán về chuyện đó, và khi Hikaru trở về vào buổi tối, nghe cậu nói "Isaac" thế này, "cậu ấy" thế kia, họ biết rằng cậu đã hoàn toàn hiểu nhầm Isaac là con trai.
◇
Hikaru xách đồ cho Isaac, vừa đi vừa nói chuyện ma thuật về dinh thự của cậu ta. Dinh thự của Nam tước Taylor nằm ở một nơi khá xa xôi hẻo lánh trong Vương đô, nhưng việc sở hữu một ngôi nhà riêng thế này quả đúng là quý tộc.
Tuy nhiên, dinh thự đó rất nhỏ, và một nửa số cửa sổ đã bị đóng bằng cửa chớp gỗ bên ngoài. Những bức tường bám đầy bụi bẩn, trông vô cùng hoang tàn.
"...Xin lỗi, hơi bẩn một chút."
"K-Không... Không sao đâu ạ. Nhìn trang phục của ngài tôi cũng đoán được phần nào rồi."
Khi vào bên trong, chỉ có một bà lão bước ra từ phía sau.
"Mừng ngài đã về, Ai──ngài Isaac."
Bà lão xác nhận có sự hiện diện của Hikaru rồi nói. Ngoài bà lão còng lưng này ra, không có một người hầu nào khác.
Căn phòng mà Isaac dẫn cậu đến bừa bộn vô số ma cụ, đá vụn và các công thức ma thuật.
"Ch-Chỉ là hơi bừa bộn một chút thôi!? Cậu đặt nó ở đó giúp tôi được không!"
Căn phòng bừa bộn đến mức không có chỗ đặt chân, khiến người ta tự hỏi "đó" là ở đâu.
"...Có thể hơi thất lễ, nhưng gia chủ đang ở đâu ạ...?"
"Vậy à, cậu không biết sao, Silver."
Hikaru nghĩ rằng nếu xưng là "Silver Face" thì có thể sẽ gây cảnh giác, nên cậu đã tự giới thiệu mình là "Silver". Tai tiếng của Silver Face cũng đã vang xa lắm rồi.
"Cha tôi mất đã 2 năm rồi. Gia chủ hiện tại là tôi, Isaac Fi Taylor, nhưng như cậu thấy đấy, tôi không có tiền."
"..."
"Tuy nhiên, không phải là không có ánh sáng. Tôi vẫn chưa nói về nghiên cứu mới nhất của mình nhỉ."
Isaac lấy ra bốn loại Tinh Linh Ma Thạch từ cái hộp gỗ mà Hikaru vẫn đang cầm. Chúng thuộc các thuộc tính Hỏa, Thủy, Thổ, và Phong──vì trong phòng tối nên có thể thấy chúng phát ra ánh sáng mờ nhạt.
"Tôi sẽ kết hợp bốn loại này để tạo ra ma lực thuần khiết. Nếu thành công, tình hình ma cụ trên thế giới sẽ thay đổi lớn."
Đó là một phát minh có thể vận hành các ma cụ cỡ lớn mà không cần dùng đến Tinh Linh Ma Thạch khổng lồ.
Đối với Hikaru, đây là một nghiên cứu trời ban. Nó có thể giảm đáng kể chi phí cần thiết để thực hiện "Thuật Vượt Thế Giới".
"Nhưng... điều đó đã bị chứng minh là 'lý thuyết suông' rồi mà."
Hikaru biết điều đó.
Trong quá khứ, lý thuyết này, "Thuyết Hợp Nhất Tứ Nguyên Tinh Linh", đã được đề xướng, và rất nhiều nhà nghiên cứu đã bắt tay vào thực hiện. Nhưng không một ai thành công──học giả ma thuật đầu tiên đề xướng lý thuyết này đã bị gọi là "kẻ bịp bợm" và biến mất khỏi giới học thuật.
Kết hợp bốn thuộc tính──một lý thuyết mà ai cũng có thể nghĩ ra.
Nhưng ma thuật──quy luật của thế giới này──không hề đơn giản đến mức chỉ cần vậy là thành công.
Hikaru nghĩ rằng không lẽ nào Isaac lại không biết điều đó, và quả thực, Isaac đã thẳng thắn thừa nhận.
"Đúng vậy."
"Vậy thì..."
"Nhưng tôi đã thành công một lần rồi."
"...Ngài nói sao?"
"Trong lúc nghiên cứu ma thuật, một nguồn năng lượng khổng lồ đã vô tình được tạo ra. Và nó đã làm nổ tung một phòng nghiên cứu──Cậu muốn xem không?"
Isaac dẫn Hikaru đến một cầu thang dẫn xuống tầng hầm ở phía sau phòng ăn.
Nhưng cầu thang đã bị gãy giữa chừng──nơi đó bị lấp đầy bởi đống đổ nát.
"...Nguồn năng lượng hỗn hợp màu đỏ, xanh lam, vàng và xanh lục đó thật khủng khiếp, tôi nhận ra ngay đó là năng lượng từ 'Thuyết Hợp Nhất Tứ Nguyên Tinh Linh'. Và ngay khi tôi vừa lao ra khỏi phòng nghiên cứu dưới hầm, một vụ nổ lớn đã xảy ra, và kết quả là như cậu thấy đấy."
"..."
Hikaru nuốt nước bọt.
Isaac đã thực sự trải nghiệm lý thuyết đó. Đó là lý do cậu ta tin tưởng.
"V-Vậy tỷ lệ pha trộn lúc đó là..."
"Điều đó thì tôi không thể nói được, vì đó là bí mật nghiên cứu của tôi──Tôi cũng muốn nói vậy lắm, nhưng thú thực là tôi không biết tỷ lệ chính xác. Đó là một tai nạn ngẫu nhiên, và tôi không biết mình còn bao nhiêu nguyên liệu tồn kho vào ngày hôm đó, và bao nhiêu trong số chúng đã vô tình va chạm với nhau trên bàn thí nghiệm. Ghi chú nghiên cứu cũng bị chôn vùi dưới đống đổ nát rồi."
"..."
"Silver, tôi nghĩ thế này. Người đầu tiên đề xướng 'Thuyết Hợp Nhất Tứ Nguyên Tinh Linh' có lẽ cũng đã vô tình gây ra tai nạn giống như tôi. Ánh sáng bốn màu tuyệt đẹp đó vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi... Chính vì thế, tôi không thể từ bỏ nghiên cứu này."
Isaac mơ màng, trông giống như một nhà khoa học mộng mơ, hoặc cũng có thể là một kẻ ngốc bị mê hoặc bởi một tác phẩm nghệ thuật giả mạo.
(Vụ nổ ở tầng hầm là có thật. Nhưng liệu nó có thực sự là do 'Thuyết Hợp Nhất Tứ Nguyên Tinh Linh' hay không thì...)
Ngay cả với "Dò tìm Ma lực" của Hikaru, dấu vết của lúc đó cũng đã biến mất đến mức không thể xác nhận được, chỉ còn lại một vài phản ứng ma lực yếu ớt từ dưới lòng đất. Có lẽ là vật xúc tác bị chôn vùi lúc đó vẫn còn sót lại.
Đó là lúc cậu nghĩ rằng mình không thể phán đoán được.
"──Này, ra đây! Tên quý tộc dỏm!!"
Cánh cửa dinh thự bị đập mạnh, phát ra những tiếng động khủng khiếp, rầm, rầm.
"!"
Nhìn thấy khuôn mặt tái xanh của Isaac, Hikaru cảm thấy có rắc rối gì đó.
(Có 5 người bên ngoài.)
Hikaru đã xác nhận bằng "Dò tìm Ma lực",
"Tôi sẽ ra xem. Ngài cứ ở đây."
"K-Không, đây là chuyện của gia đình tôi."
"Chà, có lẽ để khách ra mặt thì phía bên kia đang hăng máu cũng sẽ bình tĩnh lại hơn."
Hikaru đặt cái hộp gỗ xuống hành lang rồi đi ra phía cửa trước, bà lão đang run rẩy nấp sau cánh cửa phòng. Bà ta giật mình khi thấy Hikaru, nhưng cũng không cần bà ấy đi theo.
"Biết là mày ở trong đó rồi nhé, quý tộc dỏm! Không mau ra đây thì..."
"Thì sao nào?"
Khi cậu mở cửa, ở đó là một gã đàn ông đang giơ chân lên như thể sắp đá vào cửa.
"Ối!?"
"Đại ca!"
Có lẽ gã không ngờ cửa sẽ mở, gã mất thăng bằng và suýt ngã ngửa ra sau, may được đồng bọn đỡ lấy.
(Đúng là một lũ du côn dễ đoán.)
Một đám trẻ trâu, chỉ được cái to xác. Quần áo lòe loẹt mặc xộc xệch để cố tỏ ra bặm trợn.
Vậy mà lại chỉ đeo mấy món trang sức mạ rẻ tiền, chứng tỏ là không có tiền.
"Bọn bây là ai?"
"H-Hả? Mày hỏi ai là ai? Bọn tao cho nhà Taylor vay tiền đấy! Mày mới là thằng nào!"
Ra là đòi nợ──Nhìn tình trạng của dinh thự này thì việc nợ nần cũng không có gì lạ.
(Nhưng... lạ thật.)
Isaac tuy có nghiên cứu ma thuật, nhưng không có vẻ gì là sống xa hoa. Ngay cả việc nghiên cứu đó cũng đang phải dùng thứ đá vụn 1 Giran một viên.
Nếu là quý tộc, dù thế nào cũng có thể vay tiền từ một chủ nợ tử tế, và một chủ nợ tử tế sẽ không cử một lũ du côn như thế này đến.
(Để sau hẵng kiểm tra.)
Việc cần làm bây giờ là,
"Tôi là Silver. Người hỗ trợ cho gia tộc Taylor."
Bảo vệ Isaac. Để Isaac tiếp tục nghiên cứu.
Không biết liệu nghiên cứu lúc nãy có kết quả hay không, nhưng Hikaru đã quyết định hỗ trợ Isaac.
Trong bối cảnh Tinh Linh Ma Thạch đang khan hiếm, cậu đưa ra phán đoán lạnh lùng rằng mình phải nắm bắt mọi cơ hội có thể; mặt khác, cậu cũng cảm thấy ghen tị──với vẻ mặt mơ màng của Isaac khi nói rằng mình đã tận mắt chứng kiến "Thuyết Hợp Nhất Tứ Nguyên Tinh Linh" là chính xác. Isaac, người say sưa nghiên cứu, có nét gì đó giống với Roland, chủ nhân ban đầu của cơ thể Hikaru.
"Hả? Vậy là mày sẽ trả tiền à!"
"Trước hết, phải xem xét nội dung khoản nợ đã. Mang khế ước ra đây. Bên này sẽ gọi Thừa phát lại của Vương đô đến để kiểm tra xem nội dung hợp đồng có hợp lệ không."
"Ai mà làm mấy trò lằng nhằng đó!! Bọn tao hết chịu nổi rồi!! ──Này, đánh gục thằng này rồi vào trong vơ vét hết đồ đạc có giá trị đi!"
"OOOH," một tiếng hét vang lên, gã đàn ông trước mặt──gã suýt ngã lúc nãy──túm lấy ngực áo Hikaru.
Nhưng bàn tay gã chỉ nắm vào không khí. Hơn nữa, bóng dáng Hikaru biến mất khiến gã không tìm thấy.
"Á!? Mày biến đi đâu──"
"Tôi không thích bắt nạt kẻ yếu đâu, nhưng mà."
Trong khoảnh khắc nhảy sang một bên, cậu kích hoạt Stealth, vòng ra ngay sau lưng gã đàn ông và hủy bỏ Stealth. Vừa thì thầm, Hikaru vừa thúc cùi chỏ vào lưng gã. Nếu không làm vậy, kỹ năng Assassination có thể sẽ kích hoạt và giết chết gã.
Gã đàn ông mở to mắt vì đau đớn rồi ngã chúi về phía trước, những gã khác đang chớp mắt vì sự xuất hiện trở lại của Hikaru liền lần lượt tấn công. Một tên cầm dao, một tên cầm gậy.
(Quá chậm.)
Nhìn lại những trận chiến từ trước đến nay──với Kutsuwa, một điệp viên được huấn luyện của Đế quốc Quinbrand, hay với lũ monster và thú tổng hợp trong "Đại Huyệt"──thì mấy tên du côn đường phố này hoàn toàn không phải là đối thủ.
Hikaru quyết định không thèm dùng đến Stealth, cậu nhẹ nhàng né đòn, gạt chân cho chúng ngã, rồi đá vào gáy chúng. Cậu đá vào cổ tay gã đàn ông cầm dao, vũ khí xoay tròn trong không khí, phản chiếu ánh mặt trời rồi cắm phập xuống đất.
Dù không tập trung cường hóa Soul Board nhánh chiến đấu, nhưng kinh nghiệm thực chiến đã giúp Hikaru mạnh lên.
"Hả, ơ, ơ."
Chỉ chừa lại gã có vẻ là thủ lĩnh, gã suýt ngã đầu tiên, Hikaru đã hạ gục hết lũ du côn trong chưa đầy một phút.
"Này."
Khi Hikaru lườm gã từ sau chiếc mặt nạ, tên du côn run rẩy.
"Ngứa mắt lắm, lôi hết đồng bọn của mày đi. Rõ chưa."
"V-Vâng ạ!?"
Sau khi tống cổ đám đàn ông ra ngoài đường, Hikaru đóng cửa dinh thự lại.
Bà lão đang run rẩy chứng kiến từ sau cánh cửa phòng giật mình lùi vào trong. Chắc mình làm bà ấy sợ rồi──Hikaru nghĩ, nhưng nghĩ lại thì, một gã đàn ông đeo mặt nạ lễ hội đi cùng với chủ nhân quý tộc của dinh thự, lại ra tay đánh đấm túi bụi với đám du côn, thì sợ là phải.
"Giờ thì..."
Phải kiểm tra lý do của món nợ này mới được.
0 Bình luận