Vách tường thành của “Tòa Tháp” uốn lượn mềm mại, khiến toàn bộ khuôn viên trông như một chữ L nếu nhìn từ trên cao. Nơi này rộng đến mức có thể dễ dàng nuốt trọn cả thành phố vệ tinh Pond, nơi Hikaru đang trú ngụ. Quân số đồn trú thường trực vào khoảng một nghìn người, cộng thêm chừng hai nghìn chức sắc Giáo hội cùng gia đình và người hầu, nhưng không gian vẫn còn thừa thãi.
Xung quanh được bao bọc bởi một hào nước rộng mênh mông, có lẽ phải đến 50 mét. Đêm xuống, tất cả cầu treo đều được kéo lên, con đường duy nhất để vào trong là cây cầu đá lớn ở chính diện. Vào ban đêm, các Hiệp Sĩ Đoàn Đền Thờ sẽ dựng rào chắn trên cây cầu này, thậm chí còn lắp đặt cả đèn pha xung quanh.
Bên cạnh hàng rào, một hiệp sĩ trong bộ giáp tấm sáng bóng như một tác phẩm nghệ thuật đang đứng gác.
“Đêm xuống trời lại se lạnh, khó chịu thật. Việc quái gì mà đến cả tuần đêm cũng đổ lên đầu Hiệp Sĩ Đoàn chúng ta chứ.”
“Thì cũng tại mới có kẻ đột nhập mà… Không làm thế này thì gay to đấy.”
“Nói thì nói thế, nhưng chúng ta là Hiệp Sĩ Đoàn Đền Thờ cơ mà?”
“Đừng có cằn nhằn vớ vẩn. Đoàn trưởng mà nghe thấy là nổi giận đấy. Ngài ấy dạo này đã cáu kỉnh sẵn rồi.”
“Thế à? Tôi lại nghe nói ngài ấy đang hừng hực khí thế ‘kỳ này sẽ lên Đại Tư tế’ cơ mà.”
“Lẽ ra là thế, nhưng mà, nhớ cái đội được cử đến hòn đảo phía nam bị bọn Thú Nhân bắt giữ không? Vụ đó hình như làm Giáo hoàng Bệ hạ nổi trận lôi đình...”
Họ tán gẫu một cách thoải mái, cho thấy sự lơ là của mình. Xung quanh chẳng có tòa nhà nào, chỉ có một đại lộ rộng thênh thang, nên cũng phải thôi. Tòa nhà gần nhất cũng cách đến 30 mét, và ánh sáng thì rọi đến tận đó, nên nếu có kẻ xâm nhập là sẽ biết ngay.
(Lơ là quá. Nhưng cũng nhờ vậy mà mình được việc.)
Lần trước, khi một gián điệp của Đế quốc Quinbrand cố gắng xâm nhập, hắn ta đã cải trang thành một thương nhân. Lúc đó là giữa ban ngày, và lượng người qua lại cũng khá đông.
(Vậy thì… dù thế cũng không thể đi thẳng qua cầu được.)
Kỹ năng “Ẩn Mật” của Hikaru có hiệu quả khiến những người trong phạm vi ảnh hưởng “không thể nhận ra” cậu. Vì vậy, nếu cậu cứ đường hoàng đi bộ qua cầu, dù cho các hiệp sĩ ngay kia không nhận ra, khả năng cao là những tháp canh trong khuôn viên “Tòa Tháp” sẽ phát hiện. Cây cầu được quét dọn trắng tinh, trong khi trang phục của Hikaru lại có màu tối, nên càng dễ bị thấy.
(Mục tiêu là chỗ kia.)
Cậu nhanh chóng xỏ đôi găng tay da mỏng vào.
Cậu nhắm đến những nơi có bóng râm dù là nhỏ nhất. Khom người chạy trong bóng của lan can đối diện với hào nước, một điểm mù của tháp canh. Phía trước là các hiệp sĩ, nhưng họ không hề liếc mắt về phía này. Kỹ năng chạy không gây tiếng động đã được cậu rèn luyện kỹ lưỡng dưới sự chỉ dạy của Unken.
Khi đến gần cây cầu, Hikaru nhẹ nhàng vượt qua lan can. Khoảng cách đến các hiệp sĩ chỉ còn chừng 10 mét, nhưng họ vẫn không hề hay biết.
Cậu đạp lên lan can và bật người nhảy.
(Hựp.)
Hikaru bám vào dầm cầu, rồi luồn người vào mặt dưới của cây cầu.
(Chậc, cái này khó đây.)
Cấu trúc của cây cầu rất đơn giản, chỉ có khoảng hai trụ cầu và một dầm cầu phẳng đặt lên trên.
Để gia cố cho dầm cầu, ba thanh dầm thép khổng lồ được lắp đặt ở mặt dưới, và Hikaru đang treo mình trên đó—giống như một con lười.
Mặt dưới của cây cầu quả nhiên không được dọn dẹp, bụi bặm bám đầy trên các thanh dầm thép. Vừa kinh ngạc vì thế giới này có thể tạo ra những thanh dầm thép khổng lồ như vậy, Hikaru vừa từ từ di chuyển. Nhờ đã cộng hai điểm vào “Lực Cơ Bắp” trên Soul Board, việc chống đỡ trọng lượng cơ thể mình không thành vấn đề.
Mất khoảng 15 phút, nhưng cậu đã an toàn đến được phía bên kia. Tuột ra khỏi dầm cầu, ngay trước mặt là cổng chính. Nhưng vào giờ này, cánh cổng được gia cố bằng thép đã đóng chặt.
Bên cạnh có một lối đi phụ, Hikaru liền lao vào đó. Bên trong, một người lính đang ngồi gật gù trên ghế.
(Một khi vào được bên trong thì coi như xong.)
Cậu lẻn vào con hẻm nhỏ giữa trạm gác bên cạnh cổng chính và tường thành, rồi thở phào một hơi. Cất đôi găng tay bẩn đi, Hikaru cẩn thận kiểm tra lại bản đồ.
Từ cổng chính đi thẳng theo con đường rợp bóng cây sẽ đến Đại Thánh đường. Hai bên là các văn phòng hành chính liên quan đến “Tòa Tháp” và các cửa hàng do thương nhân kinh doanh, phục vụ cho cư dân của “Tòa Tháp”. Hình như cũng có cả quán rượu.
Người thường chỉ được vào đến khu vực đó, còn xa hơn nữa thì chỉ những người có phận sự đặc biệt trong Bios mới được phép vào. Thuốc giải độc được cất giữ ở khu vực đó.
Hikaru đi vòng ra sau trạm gác. Nơi này bình thường chắc chẳng có ai đi lại, vậy mà được chăm sóc kỹ lưỡng đến mức không có một cọng cỏ dại, sự sạch sẽ đến ám ảnh này khiến cậu rùng mình.
Những con đường chính trong “Tòa Tháp” được đèn đường chiếu sáng, nhưng những nơi phía sau các tòa nhà như chỗ Hikaru đang đứng thì tối om.

Hikaru nghe thấy tiếng bước chân.
Dù đã nửa đêm nhưng vẫn có người đi tuần. Trong con hẻm này, một nhóm ba hiệp sĩ đang tiến đến từ phía đối diện, giơ cao một chiếc đèn ma đạo có độ sáng cao. Cậu nghĩ rằng nếu nấp vào một góc khuất nào đó thì có thể dùng “Ẩn Mật” để đi qua, nhưng ở đây lại chẳng có vật gì thừa thãi. Hơn nữa, họ còn chiếu đèn khắp nơi, thực hiện nhiệm vụ tuần tra một cách nghiêm túc. Không có điểm mù.
(Liệu có nên tin vào năng lực “Ẩn Mật” mà đi qua luôn không…?)
Các năng lực hệ “Ẩn Mật” của Hikaru bao gồm “Sinh Mệnh Gián Đoạn” 4, “Ma Lực Gián Đoạn” 4, “Tri Giác Gián Đoạn” 5 (MAX), ngoài ra cậu còn nhận được “Sự gia hộ” của “Thần Ẩn Mật: Kẻ Vận Bóng Tối” từ Guild Card.
(Bình thường thì chắc là được thôi...)
Nếu đột phá, cậu có thể tiết kiệm thời gian. Nhưng, Hikaru nhớ lại việc các gián điệp của Đế quốc Quinbrand đã thất bại khi xâm nhập. Cẩn tắc vô áy náy.
Cậu quay lại con đường cũ, tiến ra con đường rợp bóng cây trước cổng chính. Nơi này sáng sủa vì có đèn đường nhưng lại có cây cối làm vật che chắn. Chỉ có điều là nó nằm ngay trong tầm nhìn của tháp canh.
Hikaru mở rộng “Cảm Tri Ma Lực”, dò xét chuyển động của những người lính trên tháp canh. Chỉ có thể thấy một cách mờ ảo, nhưng cũng đủ để biết hướng cơ thể của họ.
Trong phạm vi cảm nhận có hai tháp canh. Mỗi tháp có ba lính gác. Tuần tra 24 giờ và canh gác, hệ thống an ninh chẳng khác gì một nhà tù.
(Phù— cái cảm giác như não bị nung chảy này đúng là không quen được...)
Khi mở rộng “Cảm Tri Ma Lực”, một lượng lớn thông tin tràn vào đầu khiến Hikaru cảm thấy chóng mặt. Cậu lau đi những giọt mồ hôi rịn ra trên trán.
(Chính là lúc này.)
Ngay khoảnh khắc ánh mắt của lính gác không còn hướng về phía này, cậu bắt đầu chạy.
◇
Tổng cộng có 25 tháp canh bên trong “Tòa Tháp”. Do “Tòa Tháp” có hình dạng chữ “L” hơi đặc biệt nên số lượng nhiều cũng là điều khó tránh khỏi, nhưng dù vậy, an ninh vẫn quá nghiêm ngặt.
Mỗi tháp canh có ba binh sĩ chuyên trách thay phiên nhau.
“Oáp…”
“Này, đừng có ngáp. Lây cả sang đây bây giờ.”
“Nhưng mà, buồn ngủ thì phải ngáp chứ sao. Chẳng hiểu sao lại phải ngồi nhìn cái ‘Tòa Tháp’ không một bóng người này nữa. A~, giá mà có cặp nào hẹn hò thì cũng đỡ chán.”
“Mày quên vụ có kẻ đột nhập mấy hôm trước làm cả đám chúng ta bị mắng rồi à?”
Vụ đột nhập đó là chuyện khi gián điệp của Đế quốc thất bại trong việc xâm nhập.
“Vụ đó chẳng phải chỉ là vấn đề quên khóa cửa thôi sao?”
“Thế à? Tao lại nghe nói là do canh gác không cẩn thận nên mới bị đột nhập.”
“Tao nghe nói là không có thiệt hại gì. Có khi còn chẳng có kẻ đột nhập nào ấy chứ.”
“Nhưng mà, đám người ở ‘Khu Nghiên cứu Tiên tiến’ thì cứ khăng khăng là ‘chắc chắn có kẻ đột nhập’, và nếu cửa phụ của khu đó bị mở thì chẳng phải là có kẻ đột nhập thật sao?”
“Này này. Mày tin lời của đám lập dị ở khu đó à?”
“Tao thì không nhưng cấp trên tin thì biết làm sao được.”
“Cái chỗ đó...”
“Đúng là...”
“Rợn người thật đấy...”
Các lính gác đang bàn tán sôi nổi thì,
《Mấy người các ngươi, cấm nói chuyện riêng trong giờ canh gác!!》
Giọng của cấp trên vang lên từ ống truyền thanh khiến họ giật mình.
“…Này này, sao giờ này mà Lão ta còn ở đây vậy.”
“…Nghe nói là vì vụ đột nhập đó mà bị cấp trên khiển trách đấy.”
“…Chuyện đó xảy ra giữa ban ngày ban mặt mà, khỉ thật…”
“A.”
Một người khẽ kêu lên.
“Sao thế?”
“À… không, chắc là tôi hoa mắt thôi?”
Anh ta dụi dụi mắt rồi nhìn vào chiếc ống nhòm một mắt hình trụ.
“Sao vậy, nghiêm túc đấy.”
“Không… hình như có ai đó ở con đường rợp bóng cây.”
Nghe vậy, hai người còn lại cũng vội vàng nhìn vào ống nhòm.
Tấm kính được lắp trong ống nhòm có chất lượng thấp và bị đục. Độ chính xác của việc mài giũa cũng kém nên tầm nhìn bị mờ—nhưng để nhìn được xa thì ống nhòm vẫn là tốt nhất.
Họ lia tầm nhìn nhỏ hẹp của mình đi khắp nơi.
“Ừm… hình như không có ai.”
“Chắc là hoa mắt thôi?”
“Chắc thế nhỉ…”
《Có chuyện gì thế!》
Cấp trên gầm lên từ ống truyền thanh. Ba người nhìn nhau,
“…T-Thôi thì cứ báo cáo đi.”
“Ừ. Không nói lỡ có chuyện lại bị quy trách nhiệm thì mệt…”
Người lính gác ban nãy đã mở miệng nói vào ống truyền thanh.
◇
Hikaru chạy len lỏi qua những con hẻm nhỏ giữa các tòa nhà. Cậu đang chọn những nơi là điểm mù của tháp canh. Vì sẽ rất phiền phức nếu đụng phải đội tuần tra của hiệp sĩ giữa đường, cậu liên tục sử dụng “Cảm Tri Ma Lực”, khiến đầu óc phải hoạt động hết công suất.
Sau khi di chuyển khoảng 30 phút, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy bức tường bao của “Khu Nghiên cứu Tiên tiến”. Khu vực này được ngăn cách bởi một bức tường riêng, có lẽ là để che giấu nội dung nghiên cứu.
“Nếu không nhầm, các gián điệp của Đế quốc đã xâm nhập được vào bên trong khu vực này.”
Cậu nhớ lại những gì đã nghe. Họ đã mở khóa một lối đi phụ giữa bức tường và xâm nhập thành công vào khu vực. Nhưng sau đó đã bị dính bẫy.
“Kia là…”
Hikaru đang nhắm đến lối đi phụ, nhưng ở đó có hai hiệp sĩ đang đứng gác. Bên trong “Tòa Tháp” này, số lượng hiệp sĩ được huy động để cảnh giới nhiều đến mức có thể coi là lãng phí.
Giáo hoàng của Bios cẩn trọng đến mức đó.
Dù năng lực “Ẩn Mật” của Hikaru có ưu việt đến đâu, việc họ đứng ngay trước cửa khiến cho việc đột phá qua lối đi phụ là không thể.
“Hừm.”
Nhìn lên, bức tường ngăn cách khu vực cao khoảng ba mét. Nó phẳng lì và không có chỗ bám. Các tòa nhà xung quanh khu vực đều là nhà một tầng.
Việc xây nhà một tầng có thể là để ngăn người khác nhìn qua bức tường ngăn từ tầng hai hoặc tầng ba, nhưng đối với Hikaru thì lại là một điều thuận lợi.
Đề phòng trường hợp này, Hikaru đã chuẩn bị một sợi dây thừng màu trắng giống màu tường và một ngọn lao ngắn của Atlatl. Loại này khác với loại thông thường, phần đuôi của ngọn lao, tương đương với phần lông vũ của mũi tên, là một vòng kim loại. Cậu luồn sợi dây qua đó và cắm sâu ngọn lao ngắn vào mặt đất dọc theo bức tường. Như vậy, dù có dồn trọng lượng lên sợi dây thì nó cũng không dễ bị tuột ra.
Hikaru vừa kéo sợi dây đã luồn qua ngọn lao vừa di chuyển về phía tòa nhà, bám vào cửa sổ để trèo lên, nắm lấy mép mái nhà và nhảy vọt lên nóc.
Vì đã vào bên trong “Tòa Tháp” nên khoảng cách đến tháp canh khá xa. Hikaru chạy trên mái nhà, nhảy qua con hẻm nhỏ và đã có thể bám được vào đỉnh bức tường ngăn cách khu vực. Cậu trèo lên bức tường, thả sợi dây xuống phía bên kia và trèo xuống theo nó.
Khi chạm đất, cậu kéo một đầu sợi dây, nó trượt qua vòng kim loại của ngọn lao và toàn bộ sợi dây được thu về tay. Ngọn lao cắm dưới đất chắc sẽ không bị phát hiện ngay.
“…Vậy là, từ đây là ‘Khu Nghiên cứu Tiên tiến’ sao. Phải tiến lên với sự cẩn trọng tối đa.”
Xung quanh tĩnh lặng như tờ. Thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu từ đâu đó, nhưng chỉ có vậy, và một cơn gió se lạnh của đêm thổi qua.
Kiểm tra bằng “Cảm Tri Ma Lực”, cậu thấy vô số bẫy ma thuật được cài đặt ở khắp nơi. Có đủ loại, từ những sợi dây khó nhìn thấy bằng mắt thường cho đến bẫy phát ra tiếng động khi dẫm lên phiến đá. Nhưng với “Cảm Tri Ma Lực”, hầu hết chúng đều vô dụng.
Có vẻ như ở đây không có hiệp sĩ tuần tra, Hikaru vừa kích hoạt “Ẩn Mật” vừa chạy đi. Khu vực này có cấu trúc đơn giản, các tòa nhà được bố trí dọc theo tường bao, và ở trung tâm chỉ có một khoảng sân trong. Thuốc giải độc được cất giữ ở đâu—thực ra, Hikaru đã biết rất rõ.
(Là tòa nhà này.)
Trước mặt Hikaru là một nhà kho khổng lồ. Thuốc giải độc đã được xử lý bằng ma thuật để hóa giải lời nguyền trong “Chú Thực Bí Độc”, vì vậy nó mang một lượng ma lực nhỏ. Hikaru đã từng thấy thuốc giải độc thật ở vương đô Poansonia và cũng biết mô hình ma lực của nó.
Nhà kho có bức tường trắng giống như những tòa nhà khác, không có cửa sổ, trông như một miếng đậu phụ khổng lồ. Lối vào chỉ có một, là một cánh cửa kim loại. Cậu cẩn thận kiểm tra xung quanh, nhưng không có dấu hiệu của bất kỳ ai đang di chuyển.
(Và, là cái khóa này...)
Trên cánh cửa kim loại có một lỗ khóa.
(Nghe nói lần trước các gián điệp của Đế quốc đã bị phát hiện khi đang mở khóa cái lỗ khóa này.)
Cánh cửa đối diện với sân trong có thể được nhìn thấy từ bất cứ đâu trong “Khu Nghiên cứu Tiên tiến”. Có lẽ họ đã bị ai đó nhìn thấy khi đang mở khóa? Hikaru đã nghĩ vậy, nhưng,
—Tôi thề. Không có ai nhìn thấy chúng tôi. Dù không bị ai nhìn thấy nhưng các hiệp sĩ đã chạy đến với một sự chắc chắn. Lỗ khóa đó có bẫy.
Họ đã nói vậy.
(Hừm.)
Cậu nhìn vào lỗ khóa, nhưng không có dấu vết ma thuật nào.
Trong số các gián điệp của Đế quốc cũng có người sở hữu “Cảm Tri Ma Lực” cấp 1, nên chắc chắn họ đã mở khóa rất cẩn thận.
(Vậy thì là đằng này.)
Ánh mắt của Hikaru hướng lên mái nhà. Có một phản ứng ma lực nhỏ trên đó.
Cậu trèo lên mái nhà phẳng, và nhìn thoáng qua thì thấy một cấu trúc trông như “chỉ hơi nhô ra một chút” vì lý do kiến trúc. Nó nằm ngay phía trên lỗ khóa.
(Thì ra là vậy. Cấu trúc này được thiết kế để truyền động. Khi có ai đó mở khóa, hoặc chỉ cần một rung động nhỏ, nó sẽ báo lên đây. Rung động sẽ kích hoạt một phản ứng ma thuật, và báo động sẽ vang lên… đây là một cái bẫy vật lý thuần túy. Nếu chỉ tập trung vào ma lực quanh ổ khóa thì không đời nào phát hiện ra được. Đúng là một tòa nhà được xây với giả định rằng kẻ đột nhập sẽ có ‘Cảm Tri Ma Lực’.)
Khi có “Cảm Tri Ma Lực” hay “Cảm Tri Sinh Mệnh”, người ta thường quá tin tưởng vào chúng và lơ là cảnh giác với các bẫy vật lý. Các gián điệp của Đế quốc đã sập bẫy một cách ngoạn mục.
(Dù vậy, một cái bẫy né ‘Cảm Tri Ma Lực’ chính xác đến thế này thì hiếm thật.)
Chợt nhớ lại, các gián điệp của Đế quốc đã có cách nói khá đáng chú ý.
—Gã đó chắc đã biết chúng ta sẽ đến...
—Gã đó? Ngươi có người quen trong hàng ngũ địch à?
—Không, không có gì... quên đi.
Họ đã nói một cách khá ngập ngừng.
(Thôi, kệ đi. Trước tiên phải vô hiệu hóa cái bẫy này đã.)
Kiểm tra kỹ lưỡng, cậu thấy phần bẫy có một cái nắp và có thể tháo ra. Việc vô hiệu hóa cũng đơn giản, chỉ cần xoay một cái tay cầm.
(Họ bật tắt bẫy vào buổi tối và buổi sáng à?)
Hikaru nhẹ nhàng trượt xuống từ mái nhà và quay lại lối vào nhà kho. Bản thân ổ khóa không quá phức tạp, chỉ cần loay hoay một chút là mở được. Mở cánh cửa ra ngoài, Hikaru lách người vào bên trong.
Bên trong tối om và nồng nặc mùi bụi bặm.
Cậu lấy chiếc đèn ma đạo từ trong túi đeo lưng ra và thắp sáng, hơn mười chiếc thùng gỗ hiện ra trong bóng tối.
“Ồ, nhiều thật. Bên trong có vẻ đều là thuốc giải độc cả... Vấn đề là, làm sao để vận chuyển chúng đi đây.”
Hikaru đã nghĩ rằng nếu là số lượng mà một mình cậu có thể ôm và vác trên lưng thì có thể mang đi được, và các gián điệp của Đế quốc cũng nói rằng chỉ cần vậy là đủ. Họ định mang về để phân tích thành phần và sao chép.
Nhưng để tạo ra thuốc sao chép sẽ mất bao nhiêu thời gian. Nếu có thể, cậu muốn đánh cắp toàn bộ số thuốc giải ở đây.
Tuy nhiên, việc thuốc giải độc lại được cất giữ sâu trong “Tòa Tháp”, lại còn ở một khu vực cách ly trong khuôn viên là một điều nằm ngoài dự tính.
“Mang tất cả đi… là không thể.”
Có vẻ không có bẫy bủng gì nên cậu tiến lại gần.
Nhìn vào chiếc thùng đang mở nắp, cậu thấy những lọ gốm được niêm phong xếp ngay ngắn. Cẩn thận hơn nữa, còn có một tờ giấy ghi chú hướng dẫn sử dụng.
“Hử…? ‘Thuốc này đã được cô đặc, pha loãng với nước tinh khiết 100 lần trước khi sử dụng. Mỗi lọ đủ cho 100 người dùng’… Đây là thuốc cô đặc 100 lần sao!?”
Rốt cuộc thì số thuốc giải độc trong những thùng gỗ ở đây dự tính chữa trị cho bao nhiêu người—không, quan trọng hơn là.
Trong thùng gỗ đang mở nắp có khoảng 100 lọ. Như vậy là đủ thuốc giải độc cho mười nghìn người.
Cậu nghe nói số người nhiễm bệnh ở Đế quốc đã vượt quá mười nghìn người, nên bây giờ có khả năng còn tăng thêm. Nhưng phần thiếu hụt có thể được bù đắp bằng thuốc giải độc gửi từ Vương quốc Poansonia, và dù có thiếu một chút thì Schvie và Paula cũng có thể chữa trị được.
Thật may mắn, Hikaru nghĩ.
“Bọn chúng chắc đã cô đặc thuốc để dễ vận chuyển ra nước ngoài, nhưng cô đặc quá rồi. Thế này thì một mình tôi cũng mang đi được…!”
Hikaru mở thêm một thùng gỗ khác và dồn các lọ thuốc vào một thùng đến mức tối đa có thể mang đi.
“Hự…”
Cậu dồn sức vào hai chân và nhấc lên, Hikaru cố gắng mang thùng gỗ ra ngoài.
◇
Một tiếng “cạch” vang lên từ bên trong “Khu Nghiên cứu Tiên tiến”. Các hiệp sĩ canh gác lối đi phụ vào khu vực nhìn nhau.
“Nghe thấy gì không?”
“Ừ. Giờ này đáng lẽ không có ai trong khu vực chứ nhỉ? Việc ra vào ngoài giờ quy định cần phải có đơn xin phép trước mà.”
“Đêm nay không có ai cả.”
“…Kẻ đột nhập à?”
“Không thể nào. Chắc là gió hay gì đó thôi.”
“Nhưng hai, ba ngày trước vừa có vụ đột nhập còn gì.”
“Đó là chuyện ban ngày, và lúc đó cũng không có ai canh gác ở đây. Đúng không?”
Sau vụ xâm nhập bất thành của gián điệp Đế quốc Quinbrand, lối đi phụ này mới được bố trí hiệp sĩ canh gác.
“Theo tôi thì đây là phản ứng thái quá. Có hào nước, có tuần tra đêm, có cả đống tháp canh, làm sao mà đến được đây chứ? Khu vực này còn có cả báo động nữa mà, đúng không?”
“Ờ, thì cũng đúng…”
“Cậu lo xa quá đấy. Lần trước, cái cửa này bị mở khóa cũng có thể là do quên khóa thôi mà.”
“Không, vụ đó là do chuông báo động reo lên nên mới thành vấn đề chứ.”
“Chắc là báo động lỗi thôi?”
Người hiệp sĩ nói một cách thờ ơ và ngáp một cái, nhưng nhận ra người kia có vẻ mặt không đồng tình.
“…Nếu cậu đã lo lắng đến vậy, thì vào trong xem sao? Coi như là để tỉnh ngủ.”
“Ừ. Đi xem thử đi.”
Hai người gật đầu, mở khóa và kéo cánh cửa về phía mình. Tiếng bản lề kêu kẽo kẹt.
Từ đây trở đi là nơi mà họ chưa từng đặt chân đến. Họ không được thông báo về vị trí của các bẫy hay các tòa nhà.
“…Đi thôi.”
Nuốt nước bọt một cách khan khốc, hai người bước vào khu vực tĩnh lặng.
“Những lúc thế này không có bản đồ thật bất tiện. Chẳng biết đi đâu xem xét thế nào cho hiệu quả. Mà thôi, được phát cho cái ma cụ tránh bẫy là may rồi.”
“…Này, từ nãy đến giờ cậu toàn than vãn thôi đấy. Coi chừng bị xem là chỉ trích Giáo hoàng Bệ hạ đấy.”
“Ôi, sợ quá sợ quá. Nhưng không phải chỉ mình tôi có ý kiến đâu. Không phải với Giáo hoàng Bệ hạ. Mà là con đàn bà Á Nhân đó—”
“Cạch”, lại một tiếng nữa. Rất gần.
“!”
Hai người căng thẳng tột độ. Một người giơ đèn ma đạo lên phía trước, người còn lại đặt tay lên chuôi kiếm ở phía sau.
Tiếng động phát ra từ phía sau một tòa nhà. Họ từ từ, tiến lại gần—.
“…Hửm.”
“…Gì vậy.”
Ở đó có hai cái thang xếp đang nằm ngã sõng soài.
“Cái này ngã à. Nhưng sao lại có thang ở đây?”
“Nhìn kia kìa.”
Một phần mái nhà đã bị bong ra.
“Chắc là dùng để sửa cái đó. Rồi cứ để nguyên vậy mà đi, thế là nó ngã.”
“Tại sao nó lại ngã?”
“Ai biết. Chắc là do dựng không vững nên bị gió thổi ngã.”
“Có gió thổi à?”
“Thế tại sao nó ngã?”
“Không biết nên mới hỏi.”
“Tao cũng làm sao mà biết được. …Thôi, về đi. Cứ ghi vào báo cáo là cái thang bị ngã là được, còn lại thì để bọn trong khu này tự điều tra. Đó không phải việc của chúng ta.”
“…Ờ, thì, cũng đúng.”
Một người vừa ngáp vừa bắt đầu bước đi. Người hiệp sĩ còn lại dù có chút bận tâm nhưng cũng rời khỏi đó.
Khi trời sáng, rất nhiều người đã tụ tập gần cổng chính của “Tòa Tháp”. Tiếng chuông khô khốc vang lên báo hiệu 6 giờ sáng.
Khi hàng rào do các hiệp sĩ dựng lên được dỡ bỏ, những người đang tụ tập bắt đầu đi qua cầu một cách có trật tự và tiến về cổng chính trung tâm. Đó là những gương mặt quen thuộc: các chức sắc của Giáo hội đến làm việc, các thương nhân vận chuyển hàng hóa, và các nhà cung cấp mang đồ đến “Tòa Tháp”. Các hiệp sĩ xếp hàng ở cổng chính đang kiểm tra họ bằng mắt thường.
Ngược lại, từ cổng chính cũng có người đi ra, đó là các hiệp sĩ, binh lính và chức sắc của Giáo hội đã kết thúc ca đêm. Họ đi lướt qua nhau trên cây cầu được chia làm hai làn.
Đây cũng là một cảnh tượng thường ngày.
Tại “Tòa Tháp”, một ngày mới dường như đang bắt đầu như mọi khi—.
Người phát hiện ra sự bất thường là một nhân viên của “Khu Nghiên cứu Tiên tiến”. Khu vực này cũng có rất nhiều nhân viên đến làm việc từ sáng sớm. Mọi người đều vội vã đi nhanh, có người vừa chạy vừa ăn bánh mì. Họ đều mặc áo blouse trắng bên ngoài đồng phục làm việc, một hình ảnh nổi bật khác với các tu sĩ.
“Hử.”
Một nhân viên đang vội vã đi, mắt nhìn xuống chân, đã nhận ra điều đó khi đi ngang qua nhà kho.
Trước cửa có một ít bột màu xanh rơi vãi.
“…Đây là bột được gắn trên thiết bị báo động.”
Dù thiết bị báo động được ngụy trang như một phần của mái nhà, nhưng để cẩn thận hơn, họ đã thiết kế sao cho khi nắp của thiết bị bị di chuyển, bột sẽ rơi xuống. Có một mẹo để di chuyển nó, và nếu ai đó không phải là nhân viên chuyên trách chạm vào nắp, bột sẽ rơi ra.
Ánh sáng ban đêm rất yếu, nên việc nhận ra có bột rơi là cực kỳ khó. Kẻ đột nhập chắc đã không để ý.
“Không lẽ—có ai đó đã mở kho này?”
Nhân viên đó giật mình.
“Này! Gọi Ranna-sama đến đây! Có thể có kẻ đã đột nhập!”
Các nhân viên gần đó đang chuẩn bị bắt đầu công việc buổi sáng đều sững sờ. Mọi người tụ tập lại, và một vài người trong số họ chạy đi tìm người có tên “Ranna”.
Nhưng hành động sau đó lại chậm chạp, điều này có lẽ là một may mắn cho kẻ đột nhập.
Hơn 30 phút sau, “Khu Nghiên cứu Tiên tiến” mới liên lạc được với khu nhà của hiệp sĩ và gọi người phụ trách canh gác đêm qua đến. Những người đã ngủ say phải kể lại những gì đã xảy ra đêm qua, và việc thông báo về khả năng bị đột nhập mất thêm thời gian nữa.
Khoảng một giờ sau khi mở cổng, sự đông đúc ở cổng chính cũng đã dịu đi. Người qua lại thưa thớt, và số lượng hiệp sĩ canh gác cũng giảm.
Một chiếc xe ngựa chở hàng kêu lạch cạch rời khỏi “Tòa Tháp”. Thùng xe được phủ một tấm chiếu, có vẻ như đang chở những thùng gỗ. Các hiệp sĩ đều biết đó là xe ngựa của một quán ăn trong “Tòa Tháp”.
“Họ họ, nào nào.”
Người đàn ông dắt ngựa cũng là một người giao hàng thường ngày.
“Yo, ông chú.”
Một trong các hiệp sĩ bắt chuyện với ông ta.
“V-vâng, thưa ngài hiệp sĩ. Có chuyện gì ạ? Hôm nay tôi cũng vẫn như mọi khi, chở chai lọ rỗng ra ngoài thôi ạ.”
“Trông có vẻ là vậy. Sao thế? Trông ông có vẻ đang đổ mồ hôi.”
“H-hôm nay trời nóng quá ạ.”
“Thế à? Tôi thấy còn mát hơn mọi khi đấy, hay là ông bị sốt à?”
“C-có lẽ vậy ạ. Vậy tôi xin phép đi đây.”
“À, ừ…”
Người hiệp sĩ chỉ định nhờ ông ta mua hộ loại rượu mình thích, nhưng lại thấy lạ trước thái độ kỳ quặc của người giao hàng và nghiêng đầu thắc mắc.
Mà hình như, con ngựa trông mệt mỏi hơn bình thường… Cứ như là hàng hóa nặng hơn?
Trong lúc anh ta đang nghĩ vậy,
“Đội 4, tập hợp!”
Một người đưa tin cưỡi ngựa đến và hét lớn.
“Có khả năng có kẻ đột nhập vào bên trong ‘Tòa Tháp’! Có kẻ nào khả nghi, hoặc có điều gì bất thường không!”
Người hiệp sĩ giật mình.
Người giao hàng có vẻ hốt hoảng lạ thường, và con ngựa thì mệt mỏi—.
Nếu như, trên thùng xe đó có ai đó đang ngồi thì sao?
“Có ạ!! Có khả năng kẻ đột nhập đang đi cùng trên chiếc xe ngựa của quán ăn vừa mới đi ra!”
“Cái gì!? Đi thôi!”
“Rõ!”
Ngựa phi nước đại, và các hiệp sĩ chạy theo sau. Dù mặc áo giáp kim loại nhưng tốc độ chạy của họ khá nhanh.
Họ lao qua cổng chính, vượt qua cây cầu, và phát hiện ra chiếc xe ngựa ở phía xa.
“Dừng lại! Chiếc xe ngựa kia!!”
Ngay khi con ngựa chặn đầu xe, người đàn ông giao hàng hét lên một tiếng “Hí”. Ngay lập tức, các hiệp sĩ đi bộ cũng đuổi kịp và bao vây chiếc xe.
“Ngươi là người kinh doanh đồ ăn thức uống trong ‘Tòa Tháp’, đúng không.”
“V-v-vâng, đúng vậy ạ…”
Bị người hiệp sĩ trên ngựa lườm, người đàn ông co rúm người lại một cách tội nghiệp.
“Dưới tấm chiếu đó là gì?”
“C-c-cái này, cái này không phải là thứ đáng để nói với ngài hiệp sĩ đâu ạ.”
“Trả lời!”
“Hí!? Là chai lọ rỗng ạ! Chai giấm, dầu, và rượu quý đã dùng hết ở quán ăn ạ!”
“Kiểm tra.”
“G-g-gì ạ!? À, m-mọi người!”
Người đàn ông cố gắng bảo vệ hàng hóa của mình, nhưng ngay lập tức bị các hiệp sĩ kéo ra và xô ngã.
Rồi họ lật tấm chiếu lên—.
“…Là chai lọ rỗng.”
“Đúng là chai lọ rỗng.”
Trong thùng gỗ, đầy những chai lọ gia vị và rượu.
“Kiểm tra kỹ từng chi tiết cho chắc.”
“Rõ!”
Các hiệp sĩ nhấc những chai lọ bẩn lên và kiểm tra gầm xe, nhưng không có gì bất thường.
“…Chậc, mất thời gian vô ích. Rút lui!”
Các hiệp sĩ quay gót trở về “Tòa Tháp”.
Những người hiếu kỳ đứng xem từ xa cũng bắt đầu đi lại trên đường, “Gì vậy, không có gì à?”, “Có vẻ như các ngài hiệp sĩ nhầm lẫn rồi.”
“Haiz… thật là.”
Người đàn ông giao hàng bị xô ngã ngồi bệt dưới đất đứng dậy, phủi phủi quần.
“Đi thôi. Nào, ngoan nào.”
Ông ta dắt ngựa đi tiếp.
Các hiệp sĩ đã không nhận ra rằng, bước chân của con ngựa đã nhẹ nhàng hơn so với lúc đi qua cổng.
◇
“Phù. Nguy hiểm thật.”
Hikaru vừa ôm thùng gỗ đi trong con hẻm nhỏ, vừa dùng “Cảm Tri Ma Lực” để kiểm tra xem chuyện gì đang xảy ra.
Đúng là Hikaru đã ở trên xe ngựa. Cùng với thùng thuốc giải độc.
Người giao hàng đó đã bị gián điệp của Đế quốc Quinbrand mua chuộc, dù diễn xuất tệ hại nhưng đã trốn thoát thành công, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Hikaru, đang kích hoạt “Ẩn Mật”, đã cùng thùng gỗ thoát ra khi vừa qua cầu và rẽ vào một con đường phụ. Trong lúc đi bộ và kiểm tra tình hình “Tòa Tháp” từ ngoài phạm vi “Cảm Tri Ma Lực”, thì chiếc xe ngựa đã bị truy đuổi.
“Ý tưởng trà trộn vào người giao hàng để vận chuyển đồ ra ngoài cũng hay đấy, nhưng không ngờ việc đột nhập lại bị lộ nhanh như vậy... Có nghĩa là mình đã để lại dấu vết gì đó mà không nhận ra. Không thể xem thường được.”
Cái bẫy kết hợp giữa cơ chế đơn giản và ma thuật là một biện pháp đối phó với những người sở hữu “Cảm Tri Ma Lực”, nhưng Hikaru đã nghĩ rằng mình đã né tránh nó một cách khéo léo. Sau đó, cậu dùng chiến thuật dương đông kích tây bằng cách làm đổ thang để gây tiếng động, rồi trốn thoát qua lối đi phụ.
Dù Hikaru đã hết sức cẩn thận mà vẫn bị truy đuổi.
Vừa tự kiểm điểm, Hikaru vừa vội vã đến nơi hẹn với Unken.
Đó là căn lều của tiều phu ở ngoại ô, giống như lần trước.
Khi Hikaru bước lên cầu thang của lối đi ngầm, các gián điệp đã đợi sẵn trong lều đều tròn mắt kinh ngạc.
“Ngươi, đó là…”
“Thuốc giải độc. Dùng sau khi pha loãng 100 lần, nên cái này có thể cứu được hơn mười nghìn người.”
“Cái gì!?”
“Vô lý, bằng chứng đâu cho thấy ngươi đã đột nhập thành công!”
“Đúng vậy. Nói dối phải không.”
Các gián điệp đồng loạt lên tiếng nghi ngờ, có lẽ là vì họ tự tin vào năng lực của mình, và việc một người đàn ông đáng ngờ đeo mặt nạ bạc lại dễ dàng đạt được điều mà ngay cả họ cũng không thể làm được.
Nhưng lần này, Hikaru cũng thấy bực mình.
Mình đã phải thức trắng đêm để vận chuyển thứ nặng nề này cơ mà.
“Câm miệng.”
Người xen vào là Unken.
“Có phải hàng thật hay không, cứ dùng thử là biết ngay. Nếu đúng như Silver Face nói, là hàng thật, và thùng gỗ này có thể cứu được một vạn người, thì chúng ta không cần mất thời gian sao chép, và rất nhiều sinh mạng sẽ được cứu.”
“Điều đó… thì đúng. Nhưng Unken, nếu đây là hàng giả thì ông cũng đồng tội đấy.”
“Tội gì chứ. Tội nói dối trong tình trạng khẩn cấp này à?”
Unken lườm một lượt các gián điệp.
“Lũ ngốc này!!”
Tiếng quát của Unken khiến không khí trở nên căng thẳng.
“Việc các ngươi phải làm là nhanh chóng vận chuyển thuốc này về Đế quốc cơ mà!! Còn lề mề gì ở đây nữa!!”
Nghe vậy, một người như bị điện giật liền lao ra ngoài và bắt đầu chuẩn bị ngựa.
Ngay lập tức, thùng gỗ được mang đi, và các gián điệp rời đi như thủy triều rút—căn lều của tiều phu lại trở về với sự tĩnh lặng.
“…Xin lỗi nhé, Silver Face. Và cảm ơn. Ta rất biết ơn sự nỗ lực của ngươi. Hoàng đế của Đế quốc chắc chắn cũng sẽ cảm kích ngươi.”
“Chuyện đó thì sao cũng được… Hơn nữa, ông vẫn đang hành động vì Đế quốc sao?”
“Bình thường thì là vì Pond. Mà, Guild cũng rảnh rỗi mà.”
“À.”
Do nhu cầu tập trung hết ở vương đô, Guild Mạo hiểm giả ở thành phố vệ tinh Pond vắng như chùa bà đanh.
“Nhưng mà… thì, sao nhỉ. Quá khứ nó cứ bám theo như một bóng ma vậy. Không thể rũ bỏ được, vừa phiền phức, mà không có thì lại thấy cô đơn.”
“Là vậy sao?”
“Là vậy đó.”
“Tôi không hiểu.”
“Cũng không cần phải hiểu. Mạng người ngắn ngủi. Chỉ là bọn Mannome chúng ta sống lâu một cách vô ích thôi.”
Unken có vẻ mặt cau có, nhưng rồi,
“Thôi, công việc của ngươi đến đây là xong rồi. Nếu muốn về Vương quốc, ta sẽ chuẩn bị xe ngựa cho.”
“…Không.”
Hikaru lắc đầu.
“Nghe ông nói, tôi đã hiểu rõ rồi.”
“Hử. Chuyện gì cơ?”
“Một nhân vật quan trọng của Mannome, hoặc của Đế quốc, đã phản bội và đầu quân cho Bios, đúng không?”
“!?”
Lời nói của Hikaru khiến Unken chết lặng.
“Tôi đã thấy có gì đó không ổn. An ninh của ‘Tòa Tháp’ quá nghiêm ngặt, và cả những gián điệp cấp độ như các ông cũng thất bại trước cái bẫy đó. Tôi chỉ có thể nghĩ rằng nó được chuẩn bị bởi một người hiểu rất rõ về các ông.”
“…”
“Hơn nữa, diễn biến của vụ việc lần này cũng có nhiều điểm kỳ lạ. Tại sao Bios lại đột ngột sử dụng biện pháp mạnh như rải ‘Chú Thực Bí Độc’? Dĩ nhiên có thể nghĩ là vì bị các nước khác qua mặt về công nghệ Soul Card, hoặc là vì đang yếu thế trong cuộc chiến với Ainbist nên nôn nóng. Nhưng tôi vẫn không thể xóa bỏ ấn tượng rằng mọi chuyện quá đột ngột. Quinbrand cũng vậy. Tại sao họ lại phải liên minh với Poansonia, kẻ thù lâu năm, để chống lại Bios? Về công nghệ Soul Card, nếu là thông tin quan trọng như vậy thì phải có thời điểm công bố thích hợp chứ. Nghĩ đến những điều đó, tôi chỉ có thể thấy một sự rạn nứt nghiêm trọng giữa Đế quốc và Bios—và nếu nguyên nhân là do một nhân vật quan trọng phản bội, thì mọi chuyện sẽ rất hợp lý.”
“…”
Unken im lặng một lúc, rồi thở ra một hơi dài.
“Ngươi thật là… phải được giáo dục ở đâu thì mới có được trí tuệ như vậy chứ…”
Ông ta vừa đưa tay lên trán vừa lắc đầu.
“…Silver Face. Nếu nghe điều này, ngươi sẽ thực sự bị cuốn vào đấy. Vào cuộc chiến giữa chủng tộc Mannome của ta và Bios.”
“Đã bị cuốn vào từ lâu rồi.”
“Vậy sao. Thế thì ta nghĩ nói ra cũng không sao. Ngược lại, ngươi có quyền được biết.”
Unken liếc mắt ra ngoài, có lẽ là để xác nhận không có ai xung quanh.
Điều ông sắp nói là một bí mật quân sự cấp cao đến mức đó.
“…Đúng như ngươi suy đoán. Có một người phụ nữ tên là Ranna, đã bị trục xuất khỏi làng của Mannome. Ranna được Giáo hoàng của Bios sủng ái, và có vẻ đã nói cho ông ta biết bí mật của Mannome.”
“Bí mật của Mannome…?”
“…Xin lỗi, nhưng chỉ riêng về điều đó thì ta không thể nói được. Nhưng ta có thể cho ngươi biết điều này. Lý do Ranna bị trục xuất khỏi làng là vì đã ‘thực hiện nghiên cứu cấm kỵ’. Giáo hoàng của Bios, để đổi lấy việc biết được bí mật của Mannome, chắc chắn đã bảo vệ cho ả và cho ả tự do nghiên cứu. ‘Chú Thực Bí Độc’ là do Ranna tạo ra.”
So với các gián điệp thông thường, người Mannome có năng lực “Ẩn Mật” cao hơn. Ranna, khi nghĩ đến khả năng bị đột nhập vào “Tòa Tháp”, đã chuẩn bị những cái bẫy tinh vi.
(Thì ra là vậy… Hoàng đế của Quinbrand là người Mannome. Làng của họ có một bí mật nào đó.)
Trong lúc Hikaru đang suy nghĩ, cậu cảm nhận có ai đó đang đến gần.
“—Unken, còn ở đó không?”
Một trong những gián điệp đã rời đi, lại quay trở lại.
“Có chuyện gì?”
“Tin tức chi tiết về chiến tuyến giữa Ainbist và Bios đây. Bios đã cải tạo hiệp sĩ và cho họ mọc cánh.”
“…Hả? Cánh ư?”
“Ta đã báo cáo về việc Ainbist thất bại rồi đúng không? Có vẻ như họ đã cải tạo hiệp sĩ và tấn công bất ngờ từ trên không. Bios gọi đây là ‘Sứ giả của trời’ hay gì đó, nhưng ngày hôm sau hai bên lại giao chiến.”
“Vậy, kết quả thế nào?”
Hikaru không kìm được mà hỏi, người gián điệp cũng liếc nhìn cậu.
“Ainbist đã áp dụng chiến lược chỉ huy cung thủ bắn hạ các hiệp sĩ có cánh. Kế hoạch này do Phó Minh chủ là một con người đề xuất.”
Là Jiluate.
Hình ảnh của cô hiện lên trong đầu Hikaru. Lần cuối cùng gặp nhau là ở Đảo Nam Diệp, hình ảnh cô vẫy tay chào Hikaru đang trên con tàu rời đảo.
(…Cô ấy đang cố gắng.)
Trong lòng cậu dâng lên một cảm giác ấm áp.
“Nhưng phía Bios cũng đã tung ra thêm nhiều hiệp sĩ có cánh hơn, và Ainbist không thể bắn hạ hết được, dẫn đến tình trạng hỗn chiến. Thông tin này chắc giờ này bọn trong ‘Tòa Tháp’ cũng đã nắm được rồi. Nếu vậy, việc ra vào khu vực xung quanh Thánh Đô sẽ trở nên cực kỳ nghiêm ngặt. Nếu thuốc giải độc là thật, chúng tôi sẽ rút lui ngay lập tức.”
“Hừm… quả thật, môi trường này có vẻ không tốt cho chúng ta tiếp tục hoạt động. Silver Face, ta sẽ liên lạc lại để cảm ơn về việc lần này. Ta sẽ chuẩn bị xe ngựa, các ngươi cũng nên rời khỏi đây.”
“…Chuyện đó thì khoan đã.”
Hikaru suy nghĩ.
Thông tin khó hiểu về việc Bios cho hiệp sĩ mọc cánh. Ma thuật biến đổi cơ thể được cho là “cấm kỵ”—có lẽ, nhà nghiên cứu Mannome tên Ranna có liên quan.
“Chú Thực Bí Độc”, và “hiệp sĩ có cánh”.
Kết hợp hai thứ này lại, chỉ có thể nghĩ đến một điều.
“…Họ sẽ cho hiệp sĩ mang theo độc và ném vào doanh trại.”
“Ra vậy, điều đó rất có thể xảy ra…”
Nếu vậy, thiệt hại của Ainbist sẽ rất khủng khiếp. Lại lẻn vào “Tòa Tháp” để lấy thuốc giải độc một lần nữa? Không, an ninh chắc chắn đã được siết chặt hơn. Có lẽ sẽ rất khó.
Vậy thì—.
“Unken, có thể nhờ ông một việc được không?”
Hikaru đã quyết định. Can thiệp vào cuộc chiến này. Và, giảm thiểu thiệt hại đến mức tối đa.
“Tôi muốn ông báo cho quân đội Ainbist biết về sự nguy hiểm của ‘Chú Thực Bí Độc’. Cứ cho cô ấy xem cái này và nhắc đến tên tôi, Phó Minh chủ Jiluate sẽ tin tưởng.”
Cậu rút ra một thanh sắt đen giấu trong người—một thanh suntetsu—và đưa cho Unken.
“Việc đó thì không sao… nhưng ngươi thì sao?”
“Đã quyết rồi.”
Khả năng lấy được thuốc giải độc một lần nữa là rất thấp. Việc phân tích và sao chép thuốc giải sẽ mất bao lâu cũng không biết được.
Chỉ có một việc có thể làm.
“Phá hủy xưởng sản xuất ‘Chú Thực Bí Độc’.”
Vấn đề phải được giải quyết từ gốc rễ.
0 Bình luận