Tập 06

Chương 23 Quyết tâm bám trụ thế giới này

Chương 23 Quyết tâm bám trụ thế giới này

Về phía đông của đại đô thị Hopestadt thuộc Liên minh Trung tâm Ainbist, cách một ngày đường ngựa, quân đội Ainbist đang dàn trận với quân số hơn năm nghìn. Dù được gọi là quân đội, nhưng chỉ một nửa trong số đó là binh sĩ chính quy có kỷ luật, phần còn lại là lính đánh thuê với nòng cốt là các mạo hiểm giả. Dẫu là lính đánh thuê, sĩ khí của họ vẫn rất cao. Bởi lẽ, nếu chẳng may thất trận trước Bios, viễn cảnh tất cả Á Nhân bị bắt đi làm nô lệ đã rõ như ban ngày. Đối với họ, đây cũng là trận chiến bảo vệ quê hương của chính mình.

"Trận đầu thắng giòn giã, nhưng quân địch vẫn còn đông như cỏ rác."

Minh chủ Ainbist, Gerhardt, đang ở trong một căn lều. Ông là một Thú Nhân mang đậm dòng máu sư tử, sở hữu thân hình cơ bắp cuồn cuộn cùng khuôn mặt với một bộ bờm uy nghi.

Ngồi trên chiếc ghế trải da thú đối diện ông là Phó Minh chủ Jiluate, vẻ mặt đầy nghiêm nghị.

Cô là một người thuộc tộc Người, một vẻ đẹp hiếm có ở Ainbist, với mái tóc đỏ rực được buộc gọn phía sau. Hai bên hông cô đeo hai thanh đao cutlass.

"Theo báo cáo của trinh sát, quân Bios dàn trận trên đồng bằng có khoảng một vạn năm nghìn tên. Nhưng chúng không có dấu hiệu gì là sẽ hành động lớn cả."

"Ở đồng bằng mà lại không tấn công. Tsk, bực cả mình."

"Với quân số gấp ba lần, thông thường chúng sẽ tấn công ngay, nhưng… có lẽ thất bại hôm trước đã ảnh hưởng đến chúng."

Trong trận đầu, quân Bios có một vạn lính, trong khi Ainbist chỉ có khoảng năm nghìn người. Khác với Ainbist đang hừng hực khí thế, Bios lại tỏ thái độ khinh thường “chỉ là lũ Á Nhân”, nên đã bị khí thế của Ainbist áp đảo ngay trong trận giao tranh đầu tiên và hoàn toàn sụp đổ, chịu tổn thất khoảng một nghìn người rồi rút lui. Trong khi đó, số người chết bên phía Ainbist chưa đến năm mươi người.

Nhìn một cách khách quan, đây là một “thất bại thảm hại”.

Jiluate đoán rằng, điều Bios đang nghĩ có lẽ là “lần sau tuyệt đối không thể thua”.

Chúng rất coi trọng giáo lý. Giáo lý mà Giáo hoàng rao giảng là “chỉ có con người thuần khiết là tối cao, còn Á Nhân thì thua kém con người”. Việc phải chịu thất bại trước Thú Nhân là điều mà chúng có cạy miệng cũng không thể nói cho dân chúng biết.

"Có lẽ lần sau chúng sẽ chỉ tấn công khi đã nắm chắc phần thắng."

"Hả? Chiến tranh thì làm quái gì có chuyện chắc chắn hay không!"

Gerhardt gầm lên. Có vẻ như tình hình giằng co này đã khiến ông mất hết kiên nhẫn.

"Tôi lại lo ngại về những tên gián điệp đang trà trộn vào."

Thú Nhân của Ainbist đa số đều có tri giác nhạy bén, nên đã tóm gọn tất cả gián điệp của Bios lẻn vào. Trong số đó có những tên mang theo thứ gì đó giống như chất độc, và chúng đã được gửi đến Hopestadt để phân tích.

"Lũ gián điệp quèn thì cứ mặc kệ chúng! Đằng nào thì chúng ta cũng chỉ cần lao lên cắn xé và giết chết chúng từ chính diện thôi."

"Minh chủ…"

"Nếu đến ngày mai mà chúng vẫn không có động tĩnh gì, thì chúng ta sẽ tấn công trước. Chuẩn bị đi!"

Jiluate cúi chào rồi bước ra khỏi lều. Cô cảm nhận rõ sự nóng giận đang sôi sục trong lòng Gerhardt.

(Chắc chắn là… chuyện đó đang ảnh hưởng đến ngài ấy.)

Chuyện đó, chính là về cuộc “đàm phán” đã được tiến hành với Bios trước đây.

Gerhardt đã bắt sống được một trăm Hiệp sĩ Đoàn Đền Thờ đang làm loạn ở đảo Nam Diệp, và ông định dùng những tù binh này để giải thoát cho đồng bào của mình đang ở trong lãnh thổ Bios. Tại Bios, Thú Nhân bị đối xử tàn tệ như nô lệ, chỉ được sống để làm những người lao động bị bóc lột đến chết.

Số lượng Thú Nhân bị giam cầm được cho là lên đến hàng nghìn người, và điểm mấu chốt của cuộc “đàm phán” là có thể giải thoát được bao nhiêu người để đổi lấy một trăm Hiệp sĩ Đoàn Đền Thờ.

Gerhardt đã thành lập một phái đoàn đàm phán gồm mười người, nhưng Bios đã cử binh lính vũ trang đến nơi đàm phán.

Không một lời thương lượng, phái đoàn đã bị tấn công bất ngờ và bị tàn sát không chút kháng cự, chỉ có một người duy nhất may mắn trốn thoát trong tình trạng hấp hối và báo cáo lại tình hình.

Ngay sau đó, Bios đã lập tức tập hợp quân đội và xuất chinh.

Gerhardt hối hận vì đã cử phái đoàn đàm phán đi.

“Đàm phán với bọn chúng vốn dĩ là điều không thể…”

Cô đã từng nghe ông lẩm bẩm như vậy. Jiluate cũng đã sốc nặng khi hay tin về hành vi man rợ đó. Bọn chúng hoàn toàn không xem họ là những sinh vật có tri giác giống mình.

(Tình hình của các nước khác cũng đáng lo ngại. Bios có nhà thờ trên khắp lục địa, chắc chắn chúng đang yêu cầu các nước gửi quân tiếp viện. Vì vậy, Minh chủ mới sốt ruột muốn giải quyết sớm.)

Jiluate đặt tay lên chuôi thanh cutlass đeo bên hông.

(Một trận chiến lớn sắp bắt đầu. Liệu có thể thắng không? Liệu mình có thể sống sót… Phải sống. Phải chiến thắng. Đàm phán không thể thay đổi được gì cả. Nếu không chiến đấu và giành lấy chiến thắng, chúng ta sẽ không có tương lai.)

Bầu trời rộng lớn, những đám mây mỏng manh trôi đi. Cô cố gắng nhớ lại hình ảnh cậu thiếu niên đeo mặt nạ ở một nơi xa xôi nào đó trên lục địa này, nhưng Jiluate lại lắc đầu. Bây giờ, phải tập trung vào trận chiến trước mắt.

"Chúng ta… nhất định sẽ thắng."

Ngay sau khi ăn sáng xong, Hikaru liền đi đến một quán cà phê. Đó là một quán quen có chỗ ngồi ngoài hiên dưới bóng cây.

"Ồ, đến rồi à?"

Ngay khi cậu vừa ngồi xuống, một giọng nói bằng tiếng Nhật vang lên── người đến là Celica.

"Tự dưng bị gọi ra làm tớ hết cả hồn. Cả Schvie và các cậu nữa, chắc bận rộn vì chuyện dịch bệnh lắm nhỉ. Có chuyện gì vậy? Haizz, tớ chuyên về ma thuật tấn công nên những lúc thế này chẳng giúp được gì cả."

Hikaru gọi cà phê, còn Celica gọi café au lait.

"Celica-san, hôm trước tôi đã hỏi chị rồi đúng không. Nếu có cách để trở về Nhật Bản thì chị sẽ làm gì."

Trước khi đồ uống được mang ra, cậu đã vào thẳng vấn đề── vẻ mặt của Celica cứng lại.

"Cậu có hỏi… nhưng đừng nói mấy chuyện nếu như thế nữa. Chỉ thêm đau lòng thôi."

"Có cách đấy ạ."

Hikaru nói một lèo mà không chờ phản ứng của Celica.

"Tuy nhiên, đây không phải là một phương pháp đã được xác lập, cũng chưa được kiểm chứng. Có thể nói nó giống như một cuộc thí nghiệm trên cơ thể người. Hơn nữa, sau khi đến thế giới bên kia, cũng không có gì đảm bảo là có thể quay lại đây. Dù vậy… chắc chắn vẫn còn có thể gửi thêm một người nữa về Nhật Bản, đúng một lần duy nhất."

"……"

"Chúng tôi gọi nó là ‘Thuật Vượt Thế Giới’."

Celica ngẩn người ra. Có lẽ cô cần thời gian để hiểu hết những điểm chính được nói ra cùng một lúc── trong lúc đó, đồ uống họ gọi đã được mang đến.

"Chuyện đó… cậu nói thật đấy à…?"

"Vâng."

Hikaru nhấp một ngụm cà phê.

"Lần trước cậu đâu có nói thế. Cậu còn nói là nếu như, rồi thì giả sử, này nọ mà!!"

"Celica-san, chị bình tĩnh lại đi."

"Bình tĩnh cái nỗi gì chứ!"

Celica nhỏm người dậy, va vào bàn làm chiếc cốc nghiêng đi. Hikaru vươn tay giữ nó lại.

"Celica-san… người nhờ tôi thực hiện mong muốn của chị là Schvie-san đấy."

"────!!"

"Chị ấy nói rằng chị chắc chắn sẽ ngại ngần chúng tôi, nên mong tôi cứ gửi chị đi mà không cần bận tâm gì cả. Việc muốn trở về quê hương nơi mình sinh ra và lớn lên là điều đương nhiên."

Celica mở miệng định nói gì đó nhưng không thành lời, rồi cứ thế ngồi phịch xuống ghế một cách vô lực.

"…Xin lỗi. Tôi đang hơi vội. Nếu chị không thể quyết định ngay… có lẽ sẽ phải đợi khá lâu, khoảng một tháng sau, lúc đó tôi sẽ hỏi lại nên chị cứ suy nghĩ đi nhé."

Schvie đã nhờ cậu gửi Celica đi, nhưng chắc chắn cô không thể quyết định ngay tại đây và bây giờ được. Hikaru định đứng dậy.

"Schvie ngốc thật… đáng lẽ cứ nói thẳng với tớ là được rồi, cần gì phải khách sáo thế chứ."

Celica lẩm bẩm một mình.

"…Tôi chỉ có thể tưởng tượng thôi, nhưng có vẻ như Schvie-san định gửi chị đi mà không nói cho Sarla-san hay Soljuz-san biết."

"Vậy à… Cậu ấy định tự mình quyết định chuyện này và nhận hết trách nhiệm về mình sao. Cậu ấy nghĩ là tớ sẽ dễ dàng gật đầu đồng ý à."

Celica thở dài một tiếng "haizzzzzz".

"Đúng là tớ muốn về Nhật thật, nhưng mà thế này thì bực mình ghê. Cứ như đang bị Schvie ngây thơ đó dắt mũi vậy."

"Cô ấy chỉ nghĩ cho chị thôi. Chỉ vậy thôi."

"Cậu nghĩ tớ không nghĩ gì cho bọn Schvie sao? …Được rồi, đã vậy thì tớ cũng quyết định rồi."

(A, phen này là không đi Nhật rồi,) Hikaru nghĩ.

(Điều kiện của Schvie sẽ không được thực hiện, nhưng dù sao mình cũng đã cố gắng thực hiện mong muốn của cô ấy, liệu Schvie có chịu chỉ cho mình “Con đường Truyền giáo của Thánh Ẩn sĩ” không nhỉ?) Cậu đang nghĩ vậy thì,

"Tớ sẽ về Nhật."

"…Hả? Chị đi thật à? Theo mạch nói chuyện này mà?"

"Nhưng bù lại,"

Cô chỉ thẳng ngón tay vào Hikaru.

"Sau khi xong việc ở bên đó, tớ sẽ quay lại thế giới này! Cậu, liệu mà tính toán chuyện đó đi!"

Nửa đêm, Hikaru đến thăm phòng của Kujastria. Cậu đến để giải thích tình hình và xin cô thuật thức cùng chất xúc tác ma thuật cần thiết cho "Thuật Vượt Thế Giới".

Tuy nhiên, cô đâu có dễ dàng đưa cho cậu như vậy.

"Không được."

"Ta cũng sẽ xem. Nhất định sẽ xem."

"Bảo ta không được có mặt tại hiện trường thú vị nhất cuộc đời ta, khác nào bảo ta đi chết đi?"

Cô đã từ chối hết lần này đến lần khác.

Hikaru cũng muốn thực hiện "Thuật Vượt Thế Giới" trước mặt Kujastria và cho cô xem cảnh cậu gửi Celica đi. Nhưng hôm trước, khi thực sự thực hiện "Thuật Vượt Thế Giới" trong phòng riêng của công chúa, một tiếng động lớn và một cơn gió lốc đã thổi bùng lên làm căn phòng trở nên hỗn loạn, mà Kujastria lại không giỏi che giấu, nên một thuật thức đã được đặt lên phòng cô để không thể thực hiện ma thuật được nữa.

Kujastria có thể tự mình chuẩn bị ma thuật, nên cô đã viết sẵn ma thuật thức của "Thuật Vượt Thế Giới" cho cậu, nhưng để thực hiện nó thì phải ra khỏi phòng mà không bị phát hiện. Dường như để thực hiện một cách công khai, cần phải có sự có mặt của các ma cụ sư trong hoàng thành. Giả sử việc gửi một con người đến Nhật Bản thành công, thì sau đó sẽ có rất nhiều rắc rối (đặc biệt là đối với Nhật Bản), nên Hikaru và Kujastria đã bàn bạc là tạm thời không công khai ma thuật thức này.

Vì vậy, Kujastria cũng hiểu rõ rằng mình không còn cách nào khác ngoài việc đưa thuật thức cho Hikaru để cậu ra ngoài thí nghiệm. Dù vậy, việc nghiên cứu của mình lại được thực hiện ở một nơi mình không biết cũng là một cảm giác khó chịu rất đỗi tự nhiên.

"Vậy thì hãy mang ta theo cùng."

"Chuyện đó thì xin tha cho tôi… Như vậy chẳng khác nào tôi bắt cóc Nữ hoàng Bệ hạ sao."

Khả năng bị phát hiện là thấp, nhưng nếu lỡ xảy ra, "Tứ Sao Phương Đông" cũng sẽ bị liên lụy.

Sau khi dỗ ngon dỗ ngọt Kujastria, Hikaru đã lấy được thuật thức và đi đến một nhà kho cũ ở rìa vương đô. Đó là một nhà kho không ai sử dụng, và hình như "Tứ Sao Phương Đông" đã tìm thấy nó khi đang thực hiện một yêu cầu của guild.

Đêm đã về khuya.

Khi Hikaru, vai đeo một chiếc ba lô lớn, bước vào nhà kho cũ kỹ, một mùi ẩm mốc xộc vào mũi.

Một chiếc đèn lồng đang thắp sáng.

"──Mọi chuyện ổn cả chứ?"

Celica đang ngồi một mình trên một chiếc ghế cũ. Vừa đặt ba lô xuống, Hikaru vừa trả lời.

"Vâng. Chị đã chào tạm biệt mọi người chưa."

"…Chưa. Từ lúc đó tớ vẫn chưa về khách sạn. Sợ gặp rồi lại lung lay quyết tâm."

Celica cúi mặt xuống một cách khó xử.

(…Tôi hiểu rồi, cô ấy quả nhiên đang để tâm. Rằng việc trở về thế giới bên kia chẳng khác nào một sự phản bội đối với đồng đội.)

Hikaru bất giác tự hỏi, liệu thế này đã thực sự ổn chưa.

"Tôi xin nói lại lần nữa. ‘Thuật Vượt Thế Giới’ đã thành công trong việc kết nối hai thế giới, nhưng chúng ta vẫn chưa từng gửi một con người nào đi cả. Không biết thuật này có thể kích hoạt ở thế giới bên kia không, nên nếu Celica-san muốn quay lại, chúng ta cần phải thực hiện ‘Thuật Vượt Thế Giới’ một lần nữa ở đây."

"Tớ biết. Và thứ cần thiết cho việc đó là một Tinh Linh Ma Thạch khổng lồ đúng không? Tớ không biết tốn bao nhiêu tiền, nhưng toàn bộ tài sản của tớ ở đây đều nằm trong kia, cậu cứ dùng hết đi. Nếu không đủ thì cứ ứng trước cho tớ. Tớ sẽ quay lại kiếm tiền trả sau."

Dưới chân Celica là một cái túi lớn. Nếu bên trong chứa đầy tiền xu thì đó là một số tiền đáng kể.

Cậu không lo lắng lắm về việc thu mua Tinh Linh Ma Thạch. Dù một mình Hikaru khó có thể mua được, nhưng nếu có mối quan hệ của "Tứ Sao Phương Đông" thì chắc sẽ tìm được thôi.

"…Ba mươi ngày sau kể từ khi đến bên đó, tại đây, vào cùng thời điểm, mười giờ đêm, tôi sẽ thực hiện thuật này một lần nữa. Liệu có kết nối được đến cùng một nơi không thì còn là một canh bạc, nhưng nếu không được, chúng ta sẽ tính cách khác."

"Việc có quá nhiều thứ không chắc chắn cũng làm tớ lo lắng."

"Nhưng lần trước thực hiện, nó đã kết nối đến Nhật Bản."

Khi sử dụng "Thuật Vượt Thế Giới" trong phòng riêng của Kujastria, cậu đã nhìn thấy phong cảnh của Nhật Bản.

Thực ra lúc đó, Hikaru đã nhìn thấy một thứ── một biển báo giao thông. Địa danh được ghi trên đó là một nơi không xa thành phố mà Hikaru và Celica đã lớn lên.

Xét đến việc Hikaru và Celica đều đến cùng một vương quốc Poansonia, thì khoảng cách vật lý khi vượt qua các thế giới sẽ không thay đổi. Nếu sử dụng "Thuật Vượt Thế Giới" một lần nữa ở cùng một nơi, có lẽ nó sẽ kết nối đến cùng một địa điểm ở Nhật Bản── Hikaru đã đưa ra giả thuyết như vậy.

"Chà, chỉ còn cách thử thôi nhỉ."

"Vâng… Nếu vì lý do nào đó bên này không thể thực hiện được thuật, chúng tôi sẽ thực hiện nó sau đó ba mươi ngày nữa."

"Tớ hiểu rồi."

Celica đứng dậy.

"…Này, nếu lỡ tớ không thể quay lại được, cậu sẽ giải thích lý do cho bọn họ giúp tớ chứ?"

"Được thôi, tôi sẽ nói với họ."

"Cảm ơn cậu."

Như để xua đi sự lo lắng, Celica vươn vai.

"Được rồi, vậy thì làm nhanh lên đi."

Hikaru gật đầu và bắt đầu chuẩn bị.

Cậu trải tờ giấy có ghi ma thuật thức ra đất, rồi đặt các chất xúc tác ma thuật lên đó. Công thức được vẽ bắt đầu phát ra ánh sáng mờ ảo.

"Oa, to thế."

Khi Hikaru lấy ra một Tinh Linh Ma Thạch màu vàng dài khoảng bốn mươi centimet từ trong ba lô, Celica bất giác thốt lên.

"Đặt cái này xuống là xong. Ma thuật thức sẽ được kích hoạt và kết nối hai thế giới."

"Ừm, có câu thần chú nào không? Kiểu như Vừng ơi mở ra ấy."

"Không có."

"V-Vậy à… Ừ, đúng nhỉ. Là ma thuật nên cũng phải thôi."

Dường như cảm thấy việc hai thế giới sắp được kết nối là có thật, Celica trở nên bồn chồn.

"…Chị có muốn dừng lại không?"

"Không, tớ sẽ làm. Nếu không làm bây giờ, quyết tâm sẽ còn lung lay hơn nữa."

Cô vỗ hai tay vào má một tiếng "bốp".

"Làm đi."

"Tôi hiểu rồi."

Lần trước, sau khi đặt Tinh Linh Ma Thạch xuống, cậu mới vẽ thêm đường cuối cùng của ma thuật thức, nhưng lần này ma thuật thức đã được hoàn thành sẵn. Vì Kujastria không có ở đây, nên đây là để tránh trường hợp Hikaru mắc lỗi khi vẽ thêm đường kẻ.

Hikaru ôm Tinh Linh Ma Thạch bằng cả hai tay và đứng trước ma thuật thức. Dù vẫn còn một khoảng cách mới đến vị trí đặt, ma thuật thức đã bắt đầu phản ứng, những tia sáng lân tinh lách tách bốc lên.

"Celica-san, ba mươi ngày sau, mười giờ đêm. Đừng quên."

"Tớ biết rồi."

"Tôi bắt đầu đây. Sẽ có ánh sáng và gió mạnh nên chị cẩn thận."

Cậu cảm thấy như mình phải nói thêm điều gì đó nữa. Nhưng không một lời nào thốt ra được. Hikaru đặt Tinh Linh Ma Thạch vào trung tâm ma thuật thức rồi nhảy sang bên cạnh Celica.

Một luồng sáng chói lòa cùng một cơn gió mạnh thổi bùng lên. Lần trước cậu đã bị thổi bay đi, nhưng lần này vì đã biết trước nên đã trụ vững được.

"Ugh, khụ──"

"Celica-san, trụ vững vào!"

Celica đang dùng hai tay che mặt, nhưng chân cô lảo đảo, vạt áo choàng bay phần phật. Hikaru từ bên cạnh nắm lấy và giữ cô lại.

Những cành khoáng vật mọc ra từ Tinh Linh Ma Thạch như những cành cây, kêu răng rắc. Và rồi, không gian trước mắt họ mở ra, tạo thành một tiếng động lớn.

"Hai thế giới đang kết nối!!"

Một vết nứt đủ lớn để có thể cúi người đi qua đã mở ra.

Nhìn thấy rồi, Nhật Bản.

Bên đó cũng là ban đêm.

Nhưng đây là── một ngôi nhà? Hình như là trước nhà của ai đó.

"A… đây là."

Celica lẩm bẩm một câu, và khi nghe thấy điều đó, Hikaru,

"──Hả?"

đã phát ra một giọng nói ngớ ngẩn không phù hợp với hoàn cảnh.

Nhưng ngay sau đó, Celica đã lao ra và nhảy vào vết nứt.

Celica, đã đứng đó.

Đứng trên mặt đường nhựa.

Vết nứt ngừng mở rộng và sắp sửa đóng lại. Celica quay người lại, vươn tay về phía này.

"Ực!?"

Nhưng tay cô, như bị một thứ gì đó chặn lại, không thể vượt qua được vết nứt. Hoàn toàn không nghe thấy âm thanh nào. Cô mở miệng nhưng cũng không nghe thấy tiếng nói. Nhưng, một cách kỳ lạ, dường như chỉ có tay áo choàng của cô là xuyên qua được bên này.

(Vậy là không thể từ bên đó quay lại đây sao──)

Một cảm giác nặng nề tựa như tuyệt vọng khiến trước mắt cậu tối sầm lại. Như thế này, dù ba mươi ngày sau có thực hiện "Thuật Vượt Thế Giới" một lần nữa, Celica cũng không thể quay lại đây được.

Vết nứt nhanh chóng thu nhỏ lại. Khi nó chỉ còn bằng lòng bàn tay, Celica thò tay vào túi.

Cô hét lên điều gì đó. Nhưng không nghe thấy. Celica ném thứ gì đó về phía này── khi nó xuyên qua không gian và nằm gọn trong tay Hikaru, vết nứt đã đóng lại.

"……"

Sự im lặng bao trùm, như thể ánh sáng và cơn gió vừa rồi chỉ là ảo ảnh. Nhưng ma thuật thức bị cháy rụi đang bốc khói cùng mùi khét, và Tinh Linh Ma Thạch được đặt ở đó đã mất đi ánh sáng trong khi vẫn còn những cành cây vươn ra.

Celica đã trở về Nhật Bản. Một cách chóng vánh như vậy.

Khi Hikaru thu dọn đồ đạc và định rời khỏi nhà kho,

"──Cảm ơn cậu, Hikaru-san."

Schvie, Sarla, và Soljuz đã ở đó. Schvie mắt đỏ hoe, trông như vừa mới khóc, còn Sarla thì có vẻ mặt khó xử. Và Soljuz, người thường ngày luôn tươi cười── lại có một vẻ mặt bối rối như một đứa trẻ lạc đường.

"Cảm ơn vì đã đưa cô ấy đi, mạo hiểm giả Hikaru. Thật lòng mà nói, tôi không biết rõ về cậu… nhưng Schvie và Sarla nói rằng cậu là người ‘đáng tin cậy’, và nếu cậu là đồng hương của Celica thì tôi sẽ không nói gì cả."

Đây gần như là lần đầu tiên cậu nói chuyện với Soljuz với tư cách là Hikaru, chứ không phải là Silver Face. Mặc dù họ đã từng gặp mặt.

"Celica… đã về quê hương rồi sao?"

Trước câu hỏi đó, Hikaru gật đầu.

"Lúc cuối cô ấy có ném cho cậu thứ gì không?"

"…Là cái này."

Thứ Hikaru đưa ra là một món đồ thủy tinh hình con chó. Đó là một trong những thứ Celica mang theo khi dịch chuyển từ Nhật Bản, và là thứ duy nhất còn lại sau cuộc sống sinh tồn sau đó. Cô đã gọi nó là “bùa may mắn”.

"Hức, hức hức…"

Schvie nức nở, vừa khóc vừa cầm lấy nó từ bên cạnh.

Cái này có ý nghĩa gì sao…? Khi Hikaru đang nghĩ vậy, Sarla nói.

"Cái này, là đồ ở thế giới bên đó đúng không? Schvie thích nó lắm, hai người họ còn bàn nhau là sau này sẽ cùng mở một cửa hàng bán những món đồ dễ thương như thế này…"

"Vậy sao…"

Có lẽ đó là lý do Celica phải quay trở lại đây.

"…Hikaru-san."

Schvie nói bằng giọng nghẹn ngào.

"Ý nghĩa của việc Celica giao cái này cho cậu là gì?"

"Tôi có một suy đoán. Thật ra thì…"

Vừa nãy, Celica đã vươn tay ra để kiểm tra xem có thể quay lại được không. Nhưng không hiểu sao tay cô không qua được, mà va vào một thứ gì đó trong suốt như thủy tinh và dừng lại. Dù tay áo choàng thì lại qua được.

Cô ấy chắc chắn đã nhận ra rằng mình “không thể quay lại” dù ba mươi ngày sau Hikaru có sử dụng "Thuật Vượt Thế Giới" một lần nữa.

Hikaru đã giải thích toàn bộ sự việc đó.

"…Có lẽ vì không thể quay lại được, nên cô ấy đã giao nó cho tôi để đưa lại cho Schvie-san."

Nhưng Schvie từ từ lắc đầu, lấy ra một chiếc khăn tay và lau mắt.

"Tôi nghĩ là không phải đâu… Chắc chắn Celica đã tin tưởng cậu."

"…Tin tưởng?"

"Dù tôi có thích và ngắm nhìn nó bao nhiêu, chị ấy cũng chưa bao giờ đưa nó cho tôi. Fufu, tôi vốn dĩ chẳng có mấy ham muốn vật chất, nhưng chỉ riêng món đồ này lại khiến tôi vô cùng ao ước… Một món đồ quan trọng như vậy, chị ấy lại đưa cho cậu chứ không phải tôi."

"Cho tôi…"

"Vâng. Không phải ai khác mà chính là cậu. Chắc hẳn chị ấy muốn nói rằng, chị ấy tin tưởng cậu."

Nói rồi Schvie trả lại món đồ thủy tinh cho Hikaru.

Khi vết nứt sắp đóng lại, Celica đã hét lên điều gì đó.

──Vì tớ tin cậu.

Có phải cô ấy đã nói như vậy không?.

"Tôi cũng sẽ tin tưởng cậu. Vì vậy, bây giờ── chúng ta hãy làm những việc cần làm. Xin hãy đi theo tôi. Tôi sẽ giải thích về ‘Con đường Truyền giáo của Thánh Ẩn sĩ’ được lưu truyền trong giáo hội."

"Schvie-san."

Hikaru đưa món đồ thủy tinh cho Schvie.

"Cái này, chị hãy giữ lấy. Tôi không cần nó."

"Nhưng mà…"

"Tôi đã nhận được tấm lòng của chị ấy rồi. Tôi sẽ đáp lại sự tin tưởng của Celica-san. Vì vậy── chị hãy giữ nó đi."

"……"

Schvie cẩn thận bao bọc món đồ thủy tinh bằng cả hai tay và ôm nó vào lòng.

Cùng với lời cảm ơn.

Hikaru quyết định rời vương đô vào sáng sớm hôm sau. Cậu đã có một cuộc chia tay ngắn ngủi với Paula, và cùng Lavia lên ngựa. Hai người cùng cưỡi chung một con ngựa.

Có rất nhiều con đường nhỏ rẽ ra từ đường cái, nhưng hầu hết chúng đều dẫn đến các ngôi làng. Dường như một trong số đó chính là "Con đường Truyền giáo của Thánh Ẩn sĩ".

Con đường nhỏ xuyên qua đồng cỏ, qua khu rừng, và qua thung lũng giữa núi. Dọc đường có một túp lều tồi tàn, nơi một vài người của giáo hội đang canh gác, nhưng khi cậu cho họ xem chiếc mặt dây chuyền mà Schvie đã giao, họ chỉ im lặng gật đầu. Chiếc mặt dây chuyền có khắc biểu tượng của giáo hội, nhưng dường như nó còn là một ma cụ đặc biệt, có thể dùng ma thuật để xác định thật giả.

Cậu đã quen với việc cưỡi ngựa. Hikaru nghĩ rằng thật may mắn khi đã tập luyện cưỡi ngựa, vì cậu sẽ phải đi đây đi đó với tư cách là một mạo hiểm giả. Nhờ có ngựa và "Con đường Truyền giáo của Thánh Ẩn sĩ", hành trình vốn mất bảy ngày giờ chỉ còn hơn ba ngày.

"Trời tối rồi. Đi thêm một chút nữa là sẽ nhập vào đường cái, chúng ta hãy nghỉ ở trạm dừng chân phía trước nhé."

"……"

Lavia, người đang ngồi phía trước Hikaru, gật đầu. Vì cô chỉ gật đầu mà không nói gì, Hikaru nghĩ có lẽ cô đã mệt, nhưng,

"…Này, Hikaru."

"Hửm?"

Con ngựa đi trên con đường thoai thoải qua đồng cỏ. Bầu trời phía tây chỉ còn lại một vệt đỏ cam, và mặt trăng bắt đầu ló dạng. Một cơn gió lạnh thổi qua.

"…Anh có chuyện gì với Schvie-san à?"

Câu hỏi của Lavia chắc là đang nói về lúc Schvie gọi Hikaru ra khi cậu rời khỏi nhà thờ nhỏ.

Cậu chưa nói cho Lavia và Paula biết về Celica, và tất nhiên là cả về "Thuật Vượt Thế Giới".

(A… tôi thật tệ.)

Cậu bất giác ngước nhìn trời.

Tôi đã quá mải mê với những việc trước mắt. Cơn tức giận đối với giáo hội về "Chú Thực Bí Độc", việc gửi Celica đi bằng "Thuật Vượt Thế Giới"── tôi đã quá tập trung vào những chuyện đó mà quên mất Lavia.

Điều đó có nghĩa là, tôi không biết người ở gần mình nhất đang nghĩ gì.

"Xin lỗi, nếu không muốn nói thì thôi cũng được. Chỉ là em thấy anh cứ mang vẻ mặt nặng trĩu suy tư mãi──"

"Không phải. Người phải xin lỗi là anh."

Hikaru ngắt lời Lavia.

"Xin lỗi… Anh thật ngốc."

"?"

Lavia ngồi phía trước quay lại nhìn cậu với vẻ mặt ngơ ngác.

(Tôi… đã do dự.)

Hạn chế khi thực hiện "Thuật Vượt Thế Giới" mà cậu đã nghe từ Kujastria trước đây. Rằng nếu một vết nứt được tạo ra, một hoặc hai người có thể trở về Nhật Bản.

Nên làm gì đây── tôi đã trăn trở suốt. Đi, hay không đi. Nếu đi thì đi cùng ai.

(Tôi đúng là một thằng khốn. Tận sâu trong lòng… tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm. Vì Celica-san đã thử ‘Thuật Vượt Thế Giới’ trước.)

Nếu chọn trở về Nhật Bản, rào cản lớn nhất chính là liệu "Thuật Vượt Thế Giới" có an toàn và chắc chắn hay không. Tôi không có ý định kéo Lavia và Paula vào một cuộc thí nghiệm trên cơ thể người.

(Lại còn nghĩ rằng may mà Celica-san đã làm trước… tôi…)

Bàn tay đang nắm dây cương siết chặt lại.

(Không chỉ vậy.)

Cho đến khi mình quyết định xong, cho đến khi quyết định đi hay không, tôi không thể nói cho Lavia và những người khác biết── tôi đã nghĩ như vậy. Tôi đã tự ý quyết định như thế.

"Lavia… Anh đã tìm ra cách để trở về thế giới cũ."

Khi Hikaru thành thật nói ra, cơ thể Lavia cứng lại.

"Và anh đã gửi Celica-san đi. Vì cô ấy cũng là người cùng thế giới với anh."

Cậu quyết định sẽ nói hết mọi chuyện. Cho Lavia, tất cả.

Về việc công chúa Kujastria đã nghiên cứu "Thuật Vượt Thế Giới". Về việc cậu đã nhận lời nhờ của cô và vận chuyển Tinh Linh Ma Thạch. Và cả về cuộc thí nghiệm đã được thực hiện bằng thứ đó nữa.

"Nếu bán đi thì sẽ được một số tiền khổng lồ… Xin lỗi vì đã dùng nó vào việc này."

Lavia và Paula đều không quan tâm đến tiền bạc, nên Hikaru đã tự ý sử dụng Tinh Linh Ma Thạch theo ý mình. Nhưng nếu bán viên Tinh Linh Ma Thạch cỡ đó đi, thì sẽ được bao nhiêu tiền chứ?.

Không chỉ là chuyện tiền bạc. Nếu Hikaru quyết định trở về Nhật Bản, và Lavia cùng những người khác từ chối, liệu cậu có định về một mình không.

(Mình đã làm một việc ngu ngốc đến mức nào chứ.)

Đáng lẽ ra phải bàn bạc với họ đầu tiên.

"Không, không sao đâu. Vì em nghĩ việc muốn trở về thế giới cũ là điều đương nhiên… Em đã từng nghĩ vài lần rằng nếu mình giống như Hikaru, vượt qua thế giới và đến một thế giới khác thì sẽ thế nào. Chắc sẽ vui như một cuộc phiêu lưu vậy."

Đó là những lời rất giống với Lavia, người luôn khao khát "phiêu lưu".

"Nhưng em nghĩ chắc chỉ vui lúc đầu thôi. Dần dần sẽ muốn trở về, rồi sẽ cảm thấy cô đơn, cô đơn đến không chịu nổi. Vì vậy, em đã nghĩ rằng nếu Hikaru ở cùng em và Paula, thì nỗi cô đơn đó dù chỉ vơi đi một chút cũng tốt."

"Lavia──"

Biết được cô đã nghĩ cho mình nhiều đến thế, Hikaru bất giác ôm chầm lấy Lavia từ phía sau.

"Ơ, ơ!? Hi-Hikaru, chờ đã…!"

"…Câu trả lời vốn đã có từ đầu rồi."

"Câu trả lời…?"

"Ừ."

Bây giờ, cậu có thể nói một cách chắc chắn.

"Rằng anh vốn không có ý định quay về thế giới cũ."

"!"

Cơ thể Lavia trong vòng tay Hikaru phản ứng lại.

"Vốn dĩ, nếu muốn quay về thế giới cũ, thì việc can thiệp vào cuộc chiến đang diễn ra ở thế giới này và tự chuốc lấy nguy hiểm, chẳng phải là quá ngu ngốc sao? Khi nghe chuyện về ‘Chú Thực Bí Độc’, anh đã tức điên lên. Rằng giáo hội ở thế giới này đã mục nát rồi. Rằng tuyệt đối không để bọn chúng được như ý. Anh đã yêu mến thế giới này đến mức có thể nghĩ như vậy đấy."

"……"

"Vì vậy, việc do dự có nên quay về hay không, bản thân nó đã là một điều quá ngớ ngẩn rồi."

Bàn tay Lavia nhẹ nhàng đặt lên bàn tay đang ôm lấy cô.

Một bàn tay mềm mại và ấm áp.

Nhìn lại mới thấy, có lẽ ngay từ khoảnh khắc nắm lấy tay cô gái bị kết tội oan năm đó, tôi đã có đủ quyết tâm để sống ở thế giới này rồi.

"Anh sẽ sống ở thế giới này."

Sự quyết tâm đó, vốn đã có sẵn rồi.

"Như vậy… có được không?"

"Ừ. Ở thế giới bên kia, anh không còn gì vương vấn──"

Cậu thoáng nhớ đến người senpai duy nhất đã quan tâm đến mình.

"──cả."

Nhưng cô ấy bây giờ chỉ còn là một kỷ niệm.

"Vâng…"

Lavia cũng gật đầu, và hai người cứ thế nắm tay nhau mãi.

Quả thực, "Con đường Truyền giáo của Thánh Ẩn sĩ" mà chỉ những người liên quan đến giáo hội mới sử dụng được quả là vô cùng tiện lợi. Không chỉ rút ngắn được lộ trình, mà tại các điểm nghỉ chân còn có sẵn ngựa để thay, giúp họ có thể tiếp tục đi nhanh hơn.

Kể từ khi Hikaru rời vương đô Poansonia, cậu đã vượt qua biên giới mà không hay biết, và vào buổi sáng ngày thứ tư, cậu đã đến thủ đô của Thánh Quốc Giáo Đạo Bios── nơi mà giáo hội gọi là "Thánh Đô" Agiapole.

"Tuyệt thật… Các thành phố của Bios đều có ấn tượng là rất ngăn nắp, nhưng nơi này thì ở một đẳng cấp khác hẳn."

Hikaru chỉ đi ngang qua lãnh thổ Bios khi đến đảo Nam Diệp, nhưng cậu đã bất giác thốt lên như vậy.

Toàn bộ các khu phố đều được lát đá và quét dọn sạch sẽ. Tường nhà được sơn trắng đồng bộ, và các nhân viên vệ sinh đang làm việc khắp nơi để lau chùi những vết bẩn nhỏ.

Sau nhiều ngày cưỡi ngựa và không được tắm rửa đàng hoàng, cơ thể hai người vừa bẩn vừa mệt mỏi. Lavia cũng ở trong tình trạng tương tự, nhưng có vẻ như sự tò mò của cô lúc này còn lớn hơn,

"Giáo lý của Giáo hoàng hiện tại là ‘màu trắng là biểu tượng của vẻ đẹp’ đấy ạ."

"Hee…"

Có lẽ cô đã tìm hiểu trước, cô nói với đôi mắt sáng lấp lánh.

Dù ở đâu trong thành phố, cũng có thể nhìn thấy một tòa lâu đài khổng lồ── vì cho rằng việc giáo hội sở hữu một "lâu đài", biểu tượng của vũ lực và quyền lực, là không hợp lý, nên họ gọi nó là "Tòa Tháp", nhưng dù nhìn thế nào đi nữa thì nó vẫn là một "lâu đài"── với những bức tường thành và ngọn tháp trắng muốt nổi bật.

(Một thành phố sạch sẽ đến mức này ngược lại lại khiến mình không thoải mái,) Hikaru nghĩ vậy và hướng đến guild mạo hiểm giả. Trước hết là thu thập thông tin.

Guild mạo hiểm giả cũng là một tòa nhà sạch sẽ đến mức cậu chưa từng thấy. Những mạo hiểm giả đầu đường xó chợ thường xuyên bước vào với người đầy bùn đất, máu me. Tức là, tòa nhà guild thường bẩn là chuyện bình thường. Nhưng guild mạo hiểm giả ở Agiapole vẫn giữ được những bức tường trắng như các tòa nhà khác trong thành phố, và khi nhìn vào bên trong qua cánh cửa đôi đang mở, bên trong cũng được quét dọn sạch sẽ.

Khi Hikaru và Lavia bước vào, bên trong guild chỉ có tộc Người và khá vắng vẻ, chỉ có vài mạo hiểm giả đang ngồi bàn bạc gì đó ở một góc bàn.

Tại quầy có ba người, ai cũng có vẻ mặt nghiêm túc. Một trong số họ, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, là người đầu tiên nhận ra Hikaru. Anh ta là một người đàn ông trông hiền lành, bình thường đến mức có thể xem là hiện thân của sự vô hại.

Anh ta có vẻ giật mình, nhưng có lẽ là do Hikaru và Lavia đang mặc áo choàng có mũ trùm đầu và đeo mặt nạ bạc, một vẻ ngoài bí ẩn.

"Tôi đến để thu thập thông tin."

Trước Hikaru đột ngột xuất hiện, nhân viên đó định nói gì đó, nhưng Hikaru đã đặt lên quầy một lá thư giới thiệu có huy hiệu của vương quốc Poansonia đã được chuẩn bị sẵn cùng một mẩu giấy ghi chú. Trên mẩu giấy ghi “Đừng lên tiếng. Sẽ bị phát hiện”.

Nhân viên đó tròn mắt nhìn huy hiệu,

"Quý vị có vẻ như từ ngoài thành đến. Chắc hẳn đã mệt rồi, tôi sẽ pha trà."

Vừa gật đầu, anh ta vừa dẫn Hikaru và những người khác vào một căn phòng nhỏ phía sau. Dù không có vẻ gì là một người mạnh mẽ dày dạn kinh nghiệm, nhưng việc có thể bình tĩnh ứng biến linh hoạt thế này cũng khá đáng nể, Hikaru nghĩ.

Những mạo hiểm giả ở góc guild nhìn chằm chằm vào Hikaru và những người khác đang di chuyển.

"…Ở đây thì an toàn rồi. Có ma thuật cách âm được thiết lập."

Khi vào phòng nhỏ, nhân viên đó nói.

Hikaru đã triển khai "Ma Lực Thám Tri" và đọc ma thuật thức. Quả thực có ma thuật cách âm được施trên tường và trần nhà, nhưng sàn nhà thì không. (Nếu có ai đó chui xuống đất thì có thể nghe lén được cuộc nói chuyện, nhưng dưới lòng đất không có phản ứng ma lực nên có vẻ không cần lo lắng về việc bị nghe lén,) cậu nghĩ.

"Những mạo hiểm giả đó là ai?"

Vừa ngồi xuống ghế, Hikaru đã hỏi. Nhân viên đó gật đầu một cách khó xử.

"Họ cứ ngồi như vậy từ sáng đến tối. Là người do giáo hội cử đến."

"Sao không đuổi họ đi?"

"Họ có giấy phép mạo hiểm giả hợp lệ, và rank cũng cao, rank C. Chúng tôi không thể đối xử qua loa được.── Cái này, tôi xin phép xem qua."

Nhân viên đó mở phong bì của lá thư giới thiệu mà Hikaru đã đưa và đọc nội dung bên trong, gật đầu lia lịa.

"Vâng, đúng như guild mạo hiểm giả vương đô đã liên lạc trước, Silver Face-sama. Thân phận của ngài sẽ không được xác nhận ở đây, và những thông tin ngài yêu cầu, trong phạm vi liên quan đến vụ việc lần này… ‘Chú Thực Bí Độc’, chúng tôi sẽ cung cấp toàn bộ."

Guild mạo hiểm giả đã liên lạc với nhau và biết rằng Silver Face đang hành động trong vụ việc này.

Điều tài tình của Nữ hoàng Kujastria có lẽ là đã liên hệ với guild đầu tiên. Không chỉ guild mạo hiểm giả, mà cả guild thương nhân cũng vậy. Mạo hiểm giả và thương nhân di chuyển từ thành phố này sang thành phố khác. Nếu họ bị nhiễm độc thì sẽ ra sao?.

Để ngăn chặn sự lây lan của chất độc và yêu cầu hợp tác khi cần thiết, Kujastria đã liên lạc trước.

"Bên này thì được giúp đỡ rồi, nhưng có ổn không? Các người cũng không muốn bị Bios để ý chứ."

"Guild mạo hiểm giả luôn giữ vững lập trường ‘trung lập’ trong các cuộc tranh chấp giữa các quốc gia. Tuy nhiên, việc công việc trở nên khó khăn hơn cũng là một vấn đề. Chuyện này còn liên quan đến tính mạng của các mạo hiểm giả, những đối tác kinh doanh của chúng tôi."

"Vậy à."

Ban đầu cậu nghĩ anh ta là người vô hại, bình thường, nhưng với thái độ đường hoàng và cách suy nghĩ có nguyên tắc này, có vẻ anh ta cũng là một nhân vật đáng gờm.

"Tuy nhiên, Silver Face-sama. Tôi định gọi một người am hiểu về vụ việc này hơn chúng tôi, ngài thấy có được không?"

"Hơn các người…?"

"Vâng. Tôi sẽ đi gọi anh ta ngay."

Nhân viên đó đứng dậy và đi ra ngoài. Để chắc chắn, cậu dùng "Ma Lực Thám Tri" để theo dõi hướng đi của nhân viên, và thấy anh ta đã ra khỏi tòa nhà guild. Dường như anh ta đã vào một tòa nhà nào đó, và khi xác nhận ma lực của người mà anh ta tiếp xúc, Hikaru,

"Ặc, thật á."

"Sao vậy?"

"…Không, có một người không ngờ tới lại ở đây."

Cuối cùng, sau khoảng mười phút, nhân viên đó đã quay lại cùng một người. Người đó cũng mặc một chiếc áo choàng có mũ trùm màu đen giống Hikaru và đeo một chiếc mặt nạ gỗ. Người đó thấp hơn Hikaru khoảng một nắm tay,

"Xin giới thiệu. Đây là vị đến từ Hoàng quốc Quinbrand…"

"Là Wood Face."

Khóe miệng lộ ra từ chiếc mặt nạ gỗ nhếch lên một nụ cười,

(Ông đang làm cái quái gì vậy, Unken-san.)

Hikaru cố nén lại cảm giác muốn buông lời trêu chọc.

"Vậy, Wood Face. Vị trí của xưởng sản xuất ‘Chú Thực Bí Độc’, xưởng sản xuất thuốc giải, và kho chứa, đã xác định được chưa?"

"Gì vậy, ngạc nhiên một chút đi chứ. Lão đã tốn khá nhiều thời gian để chạm khắc cái mặt nạ này đấy."

Unken tháo mặt nạ ra với vẻ thất vọng, nhưng Lavia, người không được báo trước, lại đang nhìn qua lại giữa mặt Unken và mặt Hikaru với vẻ “Hả? Hả?”.

"Gì vậy, nhóc bên đó không nhận ra à. Vậy thì ta nên đeo thêm một chút nữa mới phải…"

"Unken-dono, kế hoạch làm Silver Face-sama ngạc nhiên thất bại rồi nhỉ."

"Thật là, đúng là lãng phí thời gian, Guild Master-dono."

Hikaru ngạc nhiên trước những lời đó. Cậu đã nghĩ người đàn ông này là một nhân viên, nhưng có vẻ anh ta là Guild Master ở đây. Dù cậu đã nghĩ anh ta là người có năng lực, nhưng anh ta còn khá trẻ.

"Vậy thì vào vấn đề chính thôi. Như nhóc đã nói, vị trí sản xuất chất độc, vị trí sản xuất thuốc giải, và kho chứa thuốc giải gần như đã được xác định. Nhưng mà, ta đã thử xâm nhập một lần nhưng thất bại. An ninh đã được tăng cường nghiêm ngặt hơn, và ta không thể thử lần thứ hai được."

"Ông đi mà cũng thất bại sao?"

Unken cũng có thể sử dụng "Ẩn Mật" mà.

Hikaru thử gọi ra Soul Board của Unken.

【Soul Board】Unken=Fi=Balzac Tuổi 211/Vị 51/53

【Sinh Lực】

【Hồi Phục Tự Nhiên】2/【Thể Lực】5/【Miễn Dịch】─【Kháng Ma Pháp】1

/【Tri Giác Nhạy Bén】─【Khứu Giác】1・【Vị Giác】2

【Ma Lực】

【Lượng Ma Lực】6

【Sức Mạnh】

【Lượng Sức Mạnh】9/【Thông Thạo Vũ Khí】─【Tiểu Kiếm】6・【Cung】3・【Ném】4・【Giáp】2

【Nhanh Nhẹn】

【Ẩn Mật】─【Che Dấu Sinh Mệnh】2・【Che Dấu Ma Lực】2・【Che Dấu Tri Giác】2・【Che Dấu Tập Thể】1

【Khéo Léo】

【Độ Khéo Léo】3/【Thông Thạo Dụng Cụ】─【Dược Cụ】2

【Tinh Thần Lực】

【Sức Mạnh Tinh Thần】3

【Trực Giác】

【Trực Giác】4/【Thám Tri】─【Thám Tri Sinh Mệnh】1

(Soul Board của ông ta vẫn có level cao như mọi khi. Ở thế giới này, việc sở hữu hệ thống “Ẩn Mật” cấp 2 có thể nói là một kỹ năng đáng nể.)

"Ừm… thật khó chịu vô cùng, nhưng đây không phải là chuyện mà ta có thể giải quyết được."

"Có kẻ tài giỏi nào đang canh giữ sao?"

"Không. Có bẫy."

"Bẫy…"

Hikaru nhớ lại những cái bẫy được đặt trong hầm ngục, như những cái sàn nhà sẽ kích hoạt bẫy khi dẫm phải, hay những bức tượng đá sẽ phun lửa khi đi qua.

"Nó hoàn toàn khác với những cái bẫy trong hầm ngục, lần xâm nhập đầu tiên chúng ta đã vào được khá sâu rồi nhưng lại bị phát hiện. Chúng ta đã cố gắng trốn thoát, nhưng sau đó chúng đã tăng thêm bẫy và tăng cường an ninh."

"Hừm… mà khoan đã. ‘Chúng ta’? Còn ai khác nữa sao?"

"Đương nhiên rồi. Một mình thì có giới hạn thôi. Ta nên cho nhóc gặp họ một lần thì tốt hơn. Vậy ta xin phép đi trước, Guild Master-dono."

Guild Master cười khổ trước lời nói của Unken khi ông đứng dậy.

"Ngài nói ‘Guild Master-dono’, nhưng ngài cũng ở cùng một vị trí mà."

"Đẳng cấp khác nhau. Một thành phố nhỏ như Pond và Master của Thánh Đô thì khác. Đi theo ta, Silver Face."

Hikaru và Lavia được Unken dẫn ra khỏi guild. Tuy nhiên, Unken đi cửa sau, còn Hikaru đi cửa chính.

Tại sảnh của guild, Master đã diễn một vở kịch.

"Xin lỗi vì đã không giúp được gì."

"Không sao. Thật đáng tiếc khi thông tin về hầm ngục không được cập nhật…"

Họ đã giả vờ rằng người đàn ông đeo mặt nạ có vẻ ngoài đáng ngờ đến đây để thu thập thông tin về hầm ngục.

Ngay khi ra khỏi guild, cậu nhanh chóng sử dụng "Ẩn Mật" và vội vã đến điểm hẹn với Unken.

Thực ra, sự tồn tại của Silver Face đã được biết đến tại "Sen-ou-bukai" được tổ chức ở Ainbist. Từ việc đã đánh bại mạo hiểm giả Liver, một người có liên quan đến Bios, các cấp trên của Bios chắc chắn coi cậu là một thế lực thù địch.

Những gián điệp của giáo hội trong guild mạo hiểm giả chắc chắn sẽ mang thông tin này về. Cậu không nghĩ có thể lừa được họ bằng một vở kịch rẻ tiền như vậy, nhưng làm vẫn hơn không.

Tại một con hẻm, cậu hủy "Ẩn Mật" và hội ngộ với Unken. Unken dẫn họ đến một bức tường thành màu trắng bao quanh Thánh Đô Agiapole.

"Bên này."

Quả nhiên, với một công trình lớn như tường thành, việc dọn dẹp cũng không thể chu đáo được, có những chỗ lớp sơn trắng đã bong tróc hoặc còn bám bẩn. Khi vào một túp lều gỗ ọp ẹp, có một cầu thang dẫn xuống lòng đất.

Sau khi đi bộ vài phút trong đường hầm dưới lòng đất, họ đến một túp lều của tiều phu, xung quanh là một khu rừng.

"Có một con đường có thể ra vào mà không cần qua trạm kiểm soát à."

"Ừm. Nếu không thì gián điệp của Hoàng quốc làm sao mà hoạt động được."

Nhớ lại thì, vừa nãy Guild Master đã giới thiệu Unken là “đến từ Hoàng quốc Quinbrand”. Anh ta đã giới thiệu như vậy dù biết Unken là Guild Master của vương quốc Poansonia.

"…Việc ông làm việc cho Quinbrand, mọi người đều biết cả sao?"

Nếu cậu nhớ không lầm, cô gái lễ tân của guild ở Pond, Flare, có vẻ như có nghi ngờ nhưng không chắc chắn.

"Master ở đây là một trường hợp đặc biệt. Anh ta đặc biệt tài giỏi và đã nhìn thấu ta ngay lập tức. Những người như vậy sẽ thăng tiến thôi."

"Hừm."

(Đáng lẽ mình nên kiểm tra Soul Board của anh ta,) cậu đang nghĩ vậy thì,

"Nhóc không nên sử dụng cái ma thuật xấu xa của mình thì hơn. Gã đó có trực giác nhạy bén lắm đấy."

"Ực…"

Nhớ lại thì, cậu đã bị phát hiện khi kiểm tra Soul Board của Unken trong lần gặp đầu tiên. Cần phải cẩn thận khi sử dụng nó với những người có level "Trực Giác" cao.

"Ta cũng không phải là làm việc quá nhiệt tình cho Hoàng quốc đâu. Nói trước cho nhóc biết đấy."

"Nhìn thế nào cũng thấy rất nhiệt tình mà."

"Ta cũng không tuồn thông tin của Poansonia đi. Chỉ là, vì mối quan hệ lâu năm nên thỉnh thoảng ta giúp Hoàng quốc một tay thôi."

"Ông không cần phải cố gắng biện minh như vậy đâu."

"Ta không có cố gắng!"

"Hừm?"

"Nhóc con này…!"

"Thôi, hai người đừng cãi nữa. Em biết hai người thân nhau rồi."

Lavia nói với vẻ chán nản,

"Thân thiết gì chứ!?"

"Thân thiết cái nỗi gì!"

Hai người đồng thanh nói.

Và rồi, một vài bóng người lặng lẽ tiến đến túp lều đó.

"──Unken, chuyện này là sao. Tại sao lại có người ngoài ở đây."

Họ có cùng tầm vóc với Unken, nên có lẽ họ cũng thuộc tộc Mannome. Họ là những đồng đội gián điệp của Hoàng quốc.

"Nếu nói là người ngoài thì ta, người đang sống ở Poansonia, cũng vậy thôi. Hơn nữa, nhìn tên này mà các ngươi không nhận ra sao?"

"Cái gì…? Một chiếc mặt nạ bạc thế này thì làm sao mà biết được… không, không lẽ là mặt nạ bạc!? Silver Face…!?"

Các gián điệp nín thở.

Dường như Hikaru đã trở nên nổi tiếng mà không hay biết. Sau khi đã gây chú ý đến vậy ở "Sen-ou-bukai", việc tên tuổi bị gián điệp của các nước biết đến cũng là điều đương nhiên.

(Mà phản ứng của họ cũng hơi quá rồi đấy.)

Hikaru không nhận ra, nhưng việc cậu đã khéo léo sử dụng "Ẩn Mật" trong "Sen-ou-bukai" trước sự chứng kiến của đông đảo mọi người đã khiến cậu trở thành một nhân vật đáng chú ý đối với các gián điệp. Cậu đã trở thành tâm điểm của những lời đồn đại mà không hề hay biết.

"Ta nghe nói Silver Face là chiến binh của phe Ainbist, ngươi sẽ hợp tác với Hoàng quốc sao?"

"…Tôi hành động chỉ vì không ưa cách làm của Bios. Kết quả có thể là giúp đỡ Hoàng quốc, nhưng đó chỉ là tình cờ thôi.── À, nói trước luôn, tôi không có liên hệ gì với Ainbist cả."

"Vậy ngươi là người của nước nào?"

"Tôi không được ai thuê cả. Tôi là người tự do."

"Hừ. Nói chuyện như một mạo hiểm giả nhỉ."

Cậu đúng là một mạo hiểm giả, nhưng có lẽ những người làm gián điệp có một định kiến rằng phải “thuộc về” một nơi nào đó mới là hợp lý.

"Ta nghe nói Silver Face có một ma cụ giúp tàng hình, nhưng dù có qua mặt được lính canh thì việc xâm nhập cũng rất khó khăn đấy."

"Là chuyện về cái bẫy đúng không? Tôi đã nghe từ Unken rồi. Nếu là bẫy thì tôi nghĩ có thể giải quyết được."

"…Tự tin gớm nhỉ."

"Dù tôi có thất bại thì các người cũng chẳng mất mát gì. Cho tôi thông tin đi. Tôi sẽ đi thu thập hết thuốc giải."

Các gián điệp nhìn nhau,

"…Được rồi. Nếu có thể lấy được thuốc giải, thì dù là bán thông tin cho ác quỷ cũng được."

Ác quỷ sao──.

Có lẽ chiếc mặt nạ bạc này gợi lên sự bí ẩn và tạo ra cảm giác của một con ác quỷ, Hikaru nghĩ vậy.

Sau nhiều ngày giương cung bạt kiếm, quân Ainbist cuối cùng cũng là bên khai hỏa trước.

"Xông lên nào anh em! Theo ta!"

Con chiến mã chống đỡ thân hình hộ pháp của Gerhardt là một giống loài đặc biệt có sáu chân. Dù thần thoại Bắc Âu có nhắc đến Sleipnir, con ngựa tám chân huyền thoại, nhưng ngựa sáu chân lại không quá hiếm trong thế giới này. Tốc độ của chúng không cao, nhưng lại dễ dàng phát triển đến kích thước khổng lồ, vô cùng vững chãi và ổn định, rất dễ điều khiển. Vì quân Ainbist có nhiều bộ binh hơn kỵ binh, nên tốc độ vốn không được coi trọng.

(Rốt cuộc, bên mất kiên nhẫn lại là phe ta.)

Jiluate trên lưng ngựa không sao gạt đi được một tia bất an.

(Nhưng đối phương cũng đang dàn trận trên đồng bằng. Khó mà có phục binh được.)

Quân Ainbist thẳng tiến về phía quân Bios.

Về phía bên kia, có lẽ họ không ngờ Ainbist sẽ tấn công nên đang di chuyển một cách hỗn loạn. Từ trên không, có thể thấy một con hào và hàng rào bằng gỗ, nhưng hệ thống phòng thủ cũng chỉ có đến thế.

Tiếng bước chân rung chuyển mặt đất, tiếng hò hét xen lẫn những tiếng la thất thanh vang vọng, cùng với âm thanh kim loại va vào nhau chát chúa. Giữa làn bụi cát mịt mù, Jiluate đặt chân vào trận địa của địch.

"Đột phá trung tâm!"

Trên lưng ngựa, chiếc áo choàng màu cát của cô phấp phới đầy nổi bật. Khi cô dùng thanh đoản đao chỉ về phía trước, sĩ khí của các binh sĩ thú nhân dâng lên đến đỉnh điểm, họ vung vũ khí chém giết quân Bios không nương tay.

Phe ta đang áp đảo.

Ở phía xa, cô nhìn thấy Hiệp Sĩ Đoàn Đền Thờ. Những bộ áo giáp lộng lẫy có thể được nhìn thấy rõ ràng ngay cả từ khoảng cách này.

Mặc dù quân Ainbist đã tấn công đến ngay trước mắt và đang giao chiến ác liệt với quân Bios, Hiệp Sĩ Đoàn Đền Thờ vẫn án binh bất động.

Họ dường như đang để tâm đến hậu phương của chính mình.

(Phía sau? Rốt cuộc là có chuyện gì—)

Khi cô đang phóng tầm mắt ra xa hơn cả Hiệp Sĩ Đoàn Đền Thờ,

"Jiluate-chan, cẩn thận!"

"Ặc!"

Một thú nhân báo đen phi ngựa lao tới đúng nơi mưa tên đang trút xuống. Anh ta vung cây trường thương đánh bật những mũi tên.

"Đừng có lơ đãng thế chứ!"

"Xin lỗi... Nhưng ta lo lắng về động thái của kẻ địch. Ngươi có nhận thấy gì không, ở phía sau Hiệp Sĩ Đoàn Đền Thờ... có... Hả!?"

Vừa nói, Jiluate vừa không tin vào mắt mình.

Tiếng hoan hô vang lên từ phía Hiệp Sĩ Đoàn Đền Thờ.

Thứ xuất hiện phía sau họ là những hiệp sĩ—những hiệp sĩ đang bay lượn trên bầu trời.

"C-c-c-cái, cái quái gì thế kia!? Bọn chúng có cánh kìa!?"

Thú nhân báo đen thốt lên một tiếng kinh ngạc cũng là điều dễ hiểu.

Trên lưng của những kẻ mặc áo giáp Hiệp Sĩ Đoàn Đền Thờ, sáu chiếc cánh trắng to lớn đang mọc ra. Chúng đang vỗ cánh và bay vút lên trời.

Số lượng lên tới vài chục.

『Lũ á nhân kia, hãy nghe đây.』

Một giọng nói được khuếch đại bởi ma cụ vang lên.

『Trong Hiệp Sĩ Đoàn Đền Thờ của ta, những hiệp sĩ được chọn lọc, những người có công lao to lớn với giáo lý, đã tiến hóa thành Thiên Thần như thế này. Hãy coi cuộc tấn công của các Thiên Thần là sự trừng phạt của trời cao.』

Những hiệp sĩ có cánh bay đến, vung thương xuống, ném kiếm xuống, và trút tinh linh ma thuật xuống như mưa.

Cách chiến đấu này chưa từng có tiền lệ, ngay cả những binh sĩ thú nhân với thể chất vượt trội cũng không thể đối phó, khiến thương vong ngày càng gia tăng.

Quân Ainbist đang áp đảo bỗng chốc bị phá vỡ đội hình.

"Bình tĩnh lại! Bọn chúng chỉ là lũ người biết bay thôi màààà!!"

Gerhardt gầm lên, nhưng quân Ainbist đang hỗn loạn không thể nào ổn định lại được. Vốn dĩ không được huấn luyện để di chuyển như một đội quân, trình độ của họ rất thấp, một khi đã sụp đổ thì rất yếu.

Một sĩ quan bên cạnh vừa dâng lời khuyên cho Gerhardt,

"Chậc... Rút lui!"

Ông ta quyết định ngay lập tức, và tiếng chuông báo hiệu rút lui vang lên rin gôn rin gôn.

Quân Bios không bỏ lỡ cơ hội này và bắt đầu truy kích.

"Ta sẽ đảm nhận nhiệm vụ bọc hậu!! Anh em, theo ta!!"

Jiluate đã tự mình nhận lấy nhiệm vụ nguy hiểm. Đội quân bọc hậu vừa phải đối phó với sự truy đuổi của kẻ thù, vừa phải tự mình rút lui.

Nhờ bản thân cô tương đối bình tĩnh, cùng với việc 100 binh sĩ được giao cho cô tuy ít nhưng đều là tinh nhuệ, họ đã thành công đẩy lùi cuộc truy kích của Bios.

Dù vậy, cuộc tấn công của các hiệp sĩ bay đã khiến 30 người trong đơn vị của cô thiệt mạng, và một nửa số còn lại bị thương nặng.

Khi đêm xuống, một không khí nặng nề bao trùm quân Ainbist đã trở về doanh trại. Các thú nhân khi thuận lợi thì rất mạnh, nhưng một khi gặp trở ngại thì lại rất mong manh.

Jiluate, người cuối cùng trở về doanh trại, vội vã đi đến lều của Gerhardt—thì,

"Á!? Làm sao ta có thể im lặng được chứ!! Ta nhất định sẽ giết sạch bọn chúng!!"

Tiếng gầm giận dữ của Gerhardt và âm thanh của thứ gì đó bị phá vỡ vang lên.

"—Có chuyện gì vậy, Minh chủ?"

Khi Jiluate bước vào, các sĩ quan quân đội và đại diện của các bộ tộc đều lộ vẻ nhẹ nhõm.

Việc Minh chủ Gerhardt của họ dễ nổi nóng là một sự thật ai cũng biết. Nhưng kể từ khi Jiluate trở thành Phó Minh chủ, Gerhardt đã lắng nghe ý kiến của cô hơn và ít khi đưa ra quyết định trong cơn nóng giận nhất thời.

Thực ra, chỉ riêng điều đó đã là một công lao của Jiluate khi trở thành Phó Minh chủ, nhưng chỉ một số ít trong tầng lớp lãnh đạo biết điều này.

"Jiluate à. Thuộc hạ của cô sao rồi?"

Gerhardt nhận ra cô, và khuôn mặt ông đột nhiên thay đổi, trông tội nghiệp như một cậu bé bị mắng. Áo giáp và áo choàng của Jiluate đều lấm bẩn bùn và máu, cô chỉ mới lau mặt qua loa bằng một chiếc khăn ướt. Tất cả mọi người ở đây đều hiểu rằng nhờ cô nhanh trí nhận nhiệm vụ bọc hậu mà thiệt hại khi rút lui đã được giảm thiểu.

"30 người đã hy sinh, số người bị thương nặng cũng rất nhiều."

"...Cô đã làm rất tốt."

"Vâng. Xin ngài hãy nói những lời đó với họ. Tôi tin rằng mọi công sức của họ sẽ được đền đáp."

"Ta hiểu rồi. Ta sẽ đi ngay bây giờ."

"N-ngay bây giờ sao?"

Không kịp ngăn cản, Gerhardt đã rời khỏi lều. Trong khi Jiluate đang sững sờ,

"Jiluate-sama, tài chỉ huy của ngài khi rút lui quả thực rất xuất sắc. Kẻ địch có nhiều kỵ binh và tốc độ nhanh. Nếu ngài không hành động, chắc chắn sẽ có nhiều thương vong hơn nữa."

Đại diện của tộc Quy Nhân có bộ râu dài nói. Ông ta mang một chiếc mai trên lưng, nghe nói vừa cứng vừa nhẹ.

Jiluate đang từng bước củng cố vững chắc địa vị Phó Minh chủ của mình. Bản thân cô không có ý định đó, và việc nhận nhiệm vụ bọc hậu cũng chỉ là một hành động bột phát tại chỗ, nhưng chính sự vô tư đó lại được lòng các thú nhân.

Tại "Sen-ou-bukai", cô đã thể hiện sức mạnh của mình, tại hầm ngục trên Đảo Nam Diệp, cô đã tìm thấy một tinh linh ma thạch khổng lồ và mang nó về cho Ainbist. Tinh linh ma thạch đó sẽ được sử dụng như một nguồn nước mạnh mẽ.

Chỉ là—bản thân Jiluate lại nghĩ, "vẫn chưa đủ". Cả ở "Sen-ou-bukai" và Đảo Nam Diệp, cô đều chỉ được Silver Face giúp đỡ. Jiluate ít nhất cũng muốn chứng minh mối liên hệ giữa đám mạo hiểm giả Liver đã hành động mờ ám tại "Sen-ou-bukai" và Bios, nhưng không có bằng chứng, và thủ lĩnh của party đó, Iglew Fullblood, cũng không thấy xuất hiện.

Thật bực bội. Chính vì bực bội, cô càng phải cố gắng hơn.

Nhưng nóng vội là điều cấm kỵ—cô luôn tự nhủ với mình như vậy.

"Vậy, Minh chủ đã tức giận về chuyện gì?"

Jiluate vừa gật đầu với đại diện tộc Quy Nhân vừa hỏi.

"Ngài ấy nói rằng ngày mai sẽ tổng tấn công. Nhưng chúng tôi đã thưa rằng nếu chúng ta cứ tiến lên mà không có biện pháp đối phó với những hiệp sĩ có cánh đó thì cũng sẽ giống như hôm nay thôi, và kết quả là ngài ấy đã nổi giận."

"...Chuyện đó, đúng là vậy."

Những người khác cũng thở dài.

Mặt xấu của Gerhardt đã bộc lộ hết. Việc chỉ tấn công một cách mù quáng không phải là "dũng cảm", mà chỉ là "liều lĩnh".

Tuy nhiên, chính vì có lòng nhân hậu, biết cảm ơn những binh sĩ đã chiến đấu bọc hậu, Gerhardt mới có thể đứng vững ở vị trí Minh chủ.

"Có ai có thông tin về những hiệp sĩ có cánh đó không?"

"Không một ai. Những hiệp sĩ như vậy, chúng tôi chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe."

"Vậy à. Ta cũng đã ở tiền tuyến lúc đó và thấy rằng, Hiệp Sĩ Đoàn Đền Thờ liên tục để ý phía sau. Chắc hẳn việc đưa các hiệp sĩ có cánh vào trận chiến đã được quyết định từ trước."

"Đó có thực sự là Thiên Thần... sứ giả của Chúa không ạ?"

Một trong những sĩ quan quân đội nói,

"Đừng nói ngớ ngẩn. Đó chỉ là những hiệp sĩ mọc thêm cánh thôi. Hơn nữa, nếu Chúa chỉ ưu ái loài người, tại sao cả chúng và chúng ta đều được ban cho cùng một 'Sự bảo hộ'?"

"Sự bảo hộ" của Soul Card và Guild Card đã ghi rõ ràng rằng đó là món quà từ Chúa. Hoàn toàn không có sự phân biệt đối xử giữa các chủng tộc.

"Nhưng mà... tôi chưa bao giờ nghe nói con người lại có thể mọc cánh cả."

Đại diện tộc Quy Nhân vừa vuốt râu vừa gầm gừ, những người khác cũng im lặng.

Bầu không khí này thật tệ, Jiluate cảm thấy vậy. Họ là những người đứng đầu các đơn vị, đứng đầu các bộ tộc. Nếu họ trở về đơn vị với bộ mặt u sầu như vậy, bầu không khí này sẽ lan truyền.

"Nghe đây. Sự thật là chúng ta không biết vì lý do gì mà các hiệp sĩ có cánh được tạo ra. Nhưng dù không biết lý do, chúng ta vẫn có thể có biện pháp đối phó."

"Đối phó... sao ạ?"

"Phải. Bọn chúng chỉ là những hiệp sĩ của Hiệp Sĩ Đoàn Đền Thờ có thêm đôi cánh. Ngoài việc bay được trên trời, chúng không khác gì những hiệp sĩ bình thường. Điều này ta đã xác nhận rõ ràng khi chiến đấu bọc hậu. Thậm chí, ta còn cảm thấy chúng chưa quen với việc điều khiển đôi cánh."

Có lẽ đã cảm nhận được hy vọng từ lời nói của Jiluate, tất cả mọi người đều lắng nghe không bỏ sót một lời nào.

"Trong số các vị, ai là người giỏi dùng cung?"

Khi cô hỏi, đại diện của tộc Dực Nhân lặng lẽ giơ tay. Đúng vậy, trong số các thú nhân cũng có những người có cánh. Nhưng đôi cánh của họ chủ yếu dùng để "lướt" hơn là để bay, và khoảng cách bay không xa lắm.

"Bộ tộc chúng tôi có khoảng 200 người."

"Đủ rồi. Ta muốn tất cả họ, với tư cách là cung thủ, đảm nhận việc tiêu diệt các hiệp sĩ có cánh."

"Nhưng trong quân đội, chúng tôi hạn chế sử dụng cung tên."

"...Cái gì? Lẽ ra không có quy định đó chứ, ta đã đọc quân quy nhiều lần rồi."

Hỏi ra mới biết, lý do là vì thú nhân cho rằng phải chiến đấu bằng thân thể mới là đáng mặt, còn việc bắn tên từ xa là "không ngầu". Jiluate cố gắng kìm nén cơn choáng váng và nói.

"Cung tên là một vũ khí ưu việt. Và nó không hề yếu đuối. Mọi người chắc vẫn còn nhớ cây cung mà tên Liver đáng nguyền rủa đó đã sử dụng trong 'Sen-ou-bukai' chứ?"

Liver tuy là một mạo hiểm giả được Bios cử đến, nhưng hắn cũng nổi tiếng là một tay cung cừ khôi.

"Đúng là..."

"Hiếm có ai sử dụng cung giỏi như hắn."

"Tức thì tức thật nhưng hắn mạnh."

Các đại diện của các bộ tộc đều lên tiếng.

Kẻ đã bắn tỉa Jiluate bên ngoài võ đài của "Sen-ou-bukai" cũng chính là Liver. Và người đã đánh bại Liver chính là Silver Face.

(Nếu là anh ấy... trong hoàn cảnh đồng đội đang nhụt chí, anh ấy chắc chắn sẽ làm thế này.)

Nghĩ đến Silver Face, đến Hikaru, Jiluate bắt đầu cất lời.

"Cung thủ của tộc Dực Nhân là mấu chốt của chiến dịch. Ta sẽ chia họ thành các đội 20 người và tập trung bắn hạ từng hiệp sĩ có cánh một. Có thể làm được không?"

"Nếu đó là mệnh lệnh."

"Ta trông cậy vào các vị. Và khi kẻ địch nhận ra các hiệp sĩ có cánh đang bị nhắm đến, chúng sẽ tấn công để loại bỏ tộc Dực Nhân. Chúng ta cần một lực lượng đi cùng và bảo vệ họ. Phải, đó phải là lực lượng mạnh nhất của quân ta. Có ai tình nguyện không?"

Nghe đến hai từ "lực lượng mạnh nhất", ánh mắt của mọi người đều thay đổi.

"Chúng tôi! Nếu nói đến mạnh nhất, không ai khác ngoài Binh đoàn số 1!"

"Nếu là lực lượng phòng thủ thì tộc Quy Nhân cũng không thua kém đâu."

"Không không, người hiểu rõ về tộc Dực Nhân nhất chính là tộc Nha Lang chúng tôi, những người thường xuyên phối hợp với họ."

Một cuộc tranh cãi bắt đầu.

Nhưng cuộc tranh cãi đó không phải vì tiêu cực sau thất bại, mà là một cuộc tranh cãi tích cực để khẳng định ai mới là người mạnh nhất.

Về phía tộc Dực Nhân, có lẽ lòng tự tôn của họ đã được khơi dậy khi được Jiluate nói "trông cậy vào". Họ đang ưỡn ngực tự hào.

"—Được rồi, được rồi. Vậy sau khi nghe ý kiến của mọi người, ta sẽ trình bày kế hoạch này với Gerhardt-sama. Dù đơn vị nào có được vinh dự bảo vệ tộc Dực Nhân thì cũng không được oán trách nhau đâu đấy."

Có lẽ đã hài lòng sau khi nói xong, tất cả mọi người đều rời khỏi lều.

Sau khi thở phào một tiếng, Jiluate đang nghỉ ngơi thì một lúc sau, Gerhardt vai so vai tức giận quay trở lại.

"Jiluate! Cô định làm gì vậy!"

"Làm gì, là sao ạ?"

"Ta nghe nói cô đã tự ý quyết định kế hoạch!! Cô là Phó Minh chủ, nhưng ta chưa trao cho cô quyền hạn lớn đến thế!"

Có vẻ như ông ta đã nghe ai đó nói trước khi quay lại đây.

"Kế hoạch...? Có phải có sự nhầm lẫn gì không ạ?"

"Cái gì?"

Jiluate đã giải thích cặn kẽ nội dung kế hoạch và nói rằng cô cũng đã nói với mọi người rằng quyết định cuối cùng sẽ do Gerhardt đưa ra.

"Ưm, đúng là cô có nói ta sẽ quyết định đơn vị bảo vệ tộc Dực Nhân nhưng..."

Thấy Gerhardt có vẻ không dứt khoát, Jiluate nói.

"Minh chủ. Như ngài nói, chúng ta nên xuất quân ngay ngày mai. Nếu không, sĩ khí toàn quân sẽ giảm sút nghiêm trọng. Điều tôi nghĩ ra chỉ là một trong những biện pháp đối phó với hiệp sĩ có cánh, và nếu có ý tưởng khác, chúng ta có thể thu thập thêm. Nhưng, trong khi chưa biết rõ bản chất của các hiệp sĩ có cánh, tôi nghĩ dùng cung bắn hạ chúng là phương án tốt nhất."

"Điều đó thì đúng nhưng..."

Chỉ cần thêm một chút nữa là Gerhardt sẽ đồng ý, Jiluate nghĩ. Vị Minh chủ này có nhiều điểm tốt, nhưng lại quá thất thường và ích kỷ. Có lẽ ông ta đang hờn dỗi vì câu chuyện đã tiến triển khi không có mặt mình.

"Minh chủ. Thuộc hạ của tôi đã nói gì ạ?"

"Hả? À... Họ rất vui. Có người còn rơi nước mắt."

Có lẽ đã nhớ lại, Gerhardt khịt mũi một tiếng nhỏ. Ông ta đang cảm động trước lòng trung thành của họ.

"Thuộc hạ của tôi không nghĩ rằng Minh chủ sẽ khuất phục trước những hiệp sĩ có cánh đó đâu."

"Đương nhiên rồi. Không có chuyện ta thua."

"Đó chỉ là một trò dọa suông thôi ạ. Ngài có thể đích thân dùng lời của mình để nói với các binh sĩ điều đó không?"

"...Rằng những thứ đó có thể bị bắn hạ bằng cung tên, chỉ là những con quạ hơi ồn ào một chút, phải không."

Gerhardt thở hắt ra một hơi.

"Jiluate."

"Vâng."

"Lần này ta sẽ thuận theo kế của cô. Nhưng lần sau phải nói với ta trước."

"...Vâng."

Là ông ta đã nhìn thấu tất cả, hay sao.

"Nếu không thì ta cũng cô đơn lắm chứ..."

"Ể? Ngài nói gì ạ?"

"Không có gì! Quên đi!"

Gerhardt lại lững thững bước ra ngoài.

Cô đơn—có phải ông ấy đã nói vậy không? Không phải ông ấy đang hờn dỗi vì Jiluate tự ý tiến hành mọi việc, mà là ông ấy cảm thấy cô đơn sao?

Vậy thì chẳng khác nào một bậc cha mẹ chứng kiến con mình trưởng thành.

"Phì. Ngài ấy nói những điều thật thú vị."

Gerhardt, người luôn được mệnh danh là kẻ mạnh nhất ở Ainbist, nhưng Jiluate cảm thấy như đã nhìn thấy một khía cạnh bất ngờ của ông, và cô mỉm cười nhỏ.

"Tòa Tháp" nằm ở trung tâm của Thánh Quốc Giáo Đạo Bios—Giáo hoàng, người đứng đầu nơi đây và cũng là người đứng đầu giáo lý, đã gật đầu sau khi nhận được báo cáo rằng họ đã đánh bại quân Ainbist trong trận chiến thứ hai.

"Nếu có thể giết được lũ Á nhân, cứ tiếp tục 'Kế hoạch Thiên Thần hóa'."

"Vâng... Nhưng những kẻ thất bại trong việc Thiên Thần hóa thì phải làm sao ạ? Họ đang dần mất đi ý thức và đang ở trong tình trạng rất nguy hiểm."

Người báo cáo là một trong những Đại Tư tế.

Khi đối mặt với Giáo hoàng, ông ta quỳ gối và cúi đầu. Mái tóc màu nâu sẫm được cắt ngang trên lông mày, và tóc phía sau được tỉa gọn gàng thành hình chữ "U" từ tai xuống gáy.

Căn phòng hoàn toàn bị che khuất khỏi ánh sáng bên ngoài, nhưng vô số ngọn nến đặt trên tường đang tỏa ra ánh sáng lung linh. Những viên ngọc được khảm trên trần nhà lấp lánh như những vì sao.

"Xua chúng đi giết lũ Á nhân."

"Dạ...?"

"Những kẻ giết Á nhân là những kẻ phụng sự Chúa. Nếu họ hy sinh trong nhiệm vụ cao cả đó, họ sẽ được Chúa ban phước."

"........."

"Ngươi còn do dự điều gì, Đại Tư tế Luvain?"

Luvain, dưới hàng lông mày như được kẻ vẽ, chớp đôi mắt dài và hẹp rồi nói.

"...Thần đã hiểu."

"Tốt lắm. Ngoài ra, hãy thúc giục Ranna về vấn đề kia. Ta giữ ả ở 'Tòa Tháp' này là vì việc đó."

"Vâng."

Luvain rời khỏi phòng.

Khi ra đến hành lang, ánh nắng mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, soi sáng hành lang được sơn trắng. Vị Đại Tư tế bước đi, khuôn mặt thanh tú nhăn lại vì sự tương phản giữa ánh sáng và bóng tối.

(Dù gọi là Thiên Thần hóa, nhưng suy cho cùng, đó chỉ là một ma thuật ứng dụng của giả kim thuật, kết hợp giữa người và chim. Chúng chỉ là những con Chimera mà thôi. Về mặt chiến lược, dù khả năng cơ động đã tăng lên, nhưng hơn một nửa đã thất bại. Hơn nữa... Chimera và Á nhân thì có gì khác nhau chứ.)

Tất nhiên, anh không bao giờ nói những điều đó trước mặt Giáo hoàng.

(Họ đã tự nguyện tham gia thí nghiệm, vậy mà chỉ vì thất bại đã bị đối xử như đồ bỏ đi, bị xua đi tấn công Á nhân... Giáo hoàng điện hạ đã mất trí rồi.)

Trong khi ra chỉ thị cho thuộc hạ, anh không thể không lo lắng cho tương lai của đất nước này, của tôn giáo này.

Trong số các Đại Tư tế, Luvain nổi bật là người trẻ nhất, mới chỉ ở cuối độ tuổi 20.

Từ nhỏ đã có tính cách điềm đạm, ít quan tâm đến người khác, ngay cả khi gặp phải cuộc ẩu đả của các mạo hiểm giả cầm dao, sắc mặt anh cũng không hề thay đổi, những người lớn xung quanh thường nói "sau này thằng bé sẽ làm nên chuyện lớn".

Việc Luvain đạt được vị trí Đại Tư tế có quá nhiều yếu tố "ngẫu nhiên".

Cha của Luvain là một tư tế ở địa phương, nên từ nhỏ anh đã tự nhiên chấp nhận rằng tương lai mình sẽ làm việc trong nhà thờ, và ở trường thần học, anh đã đạt được thành tích cực kỳ tốt.

Sau khi tốt nghiệp trường thần học và trở thành một tu sĩ, Luvain được điều đến nhà thờ ở Thánh Đô Agiapole. Khi mới bắt đầu công việc chưa được bao lâu, một lần tình cờ có việc đến "Tòa Tháp", anh đã nghe được cuộc tranh cãi giữa các tư tế. Đó là cuộc tranh cãi giữa một tư tế trung ương và một tư tế địa phương.

Đó là một cuộc tranh luận về giáo lý do một vị Thánh nhân nào đó đã nói, vị tư tế địa phương đã lấn át tư tế trung ương bằng tài hùng biện của mình, nhưng nếu nghe kỹ nội dung ông ta khẳng định, thì đó chỉ là những lời ngụy biện trắng trợn.

"Xin lỗi, cho tôi xen vào một chút."

Luvain đã vô tình lên tiếng, và bằng một lập luận mạch lạc, trôi chảy như nước, anh đã bác bỏ hoàn toàn lời của vị tư tế địa phương. Vị tư tế trung ương vô cùng cảm kích, đã bổ nhiệm Luvain làm trợ tế và giữ anh bên mình.

Vị tư tế đó là một người tốt, nhưng không theo kịp các động thái chính trị ở trung ương, là một người mờ nhạt trong "Tòa Tháp". Dù vậy, Luvain cũng không hề tỏ ra khó chịu, đã phục vụ ông ta rất tốt trong nhiều năm và cùng nhau cầu nguyện.

Sau đó, vị tư tế mờ nhạt đó, vì những đóng góp lâu năm cho nhà thờ, đã được trao tặng vị trí "Đại Tư tế Danh dự" trong hai năm. Đây được gọi là "suất an ủi", mang danh Đại Tư tế nhưng không có quyền lực, đúng như tên gọi của nó là một "chức vụ danh dự".

Ngay cả với vị Đại Tư tế Danh dự như vậy, Luvain vẫn tận tình phục vụ.

Anh không hề có ý đồ gì. Đơn giản là Luvain không có ham muốn.

"Người này đã giúp đỡ mình nên mình phải báo đáp", "Người kia không được may mắn nên mình phải giúp đỡ".

—Anh chỉ mang trong mình những cảm xúc bình thường của một người dân nhỏ bé, không đáng để được gọi là "Thánh nhân".

Nhưng vị Đại Tư tế Danh dự này, ngoài Luvain ra không có ai gọi ông ta là "Đại Tư tế" và thân thiết với ông, nên ông rất vui. Vị Đại Tư tế Danh dự đó cũng có một vũ khí duy nhất. Đó là trong quá khứ, ông đã từng chỉ đạo một vị Đại Tư tế đương nhiệm bình thường, không có chữ "Danh dự" ở trên. Vị Đại Tư tế Danh dự sẽ hết nhiệm kỳ sau hai năm, nhưng trong thời gian đó, ông đã đến thăm vị Đại Tư tế mà mình đã chăm sóc và nhờ vả, "Ngươi có thể nhận Luvain về không?".

Vị Đại Tư tế đó đang muốn có một tay chân trẻ tuổi và trung thành, đã quyết định nhận Luvain, người đã phục vụ Đại Tư tế Danh dự trong nhiều năm mà không hề từ bỏ. Ông ta tin rằng người này sẽ không bao giờ phản bội.

Ở đây, Luvain cũng làm việc một cách chăm chỉ, nhưng khác với các tư tế khác, anh không tạo phe phái bằng cách thu nạp nhiều trợ tế, và không có cơ hội trở thành Đại Tư tế tiếp theo—vốn dĩ anh còn quá trẻ.

Nhưng, vị Đại Tư tế đã đột ngột qua đời vì bạo bệnh.

"Sự ngẫu nhiên may mắn" của Luvain lại một lần nữa phát huy tác dụng. Vị tư tế được cho là sẽ kế vị và thăng chức lên Đại Tư tế đã dẫn một cô gái từ nhà thổ vào, và kết quả của một cuộc vui quá đà đã khiến cô gái bị thương nặng, và ông ta bị đày đến một vùng quê. Vị tư tế có quyền lực tiếp theo bị phát hiện đã biển thủ số tiền quyên góp mà đáng lẽ Đại Tư tế phải nhận, và bị Đại Tư tế ghét bỏ.

Trên giường bệnh, vị Đại Tư tế lần đầu tiên nhận ra chân lý "con người rồi sẽ chết. Khi đó, tiền bạc và danh vọng đều vô dụng" và bắt đầu nói những điều như thể được viết trên trang đầu tiên của Kinh thánh, "khi đó, thứ duy nhất có thể cứu rỗi là đức tin thành kính".

"Đại Tư tế tiếp theo là ngươi, Luvain. Một người không có ham muốn như ngươi mới là tấm gương cho mọi người."

Ông ta đã bổ nhiệm anh một cách ngoại lệ, người chỉ giữ khoảng cách với người khác mà không có ý nghĩa sâu xa gì, khi anh mới chỉ ở giữa độ tuổi 20.

"Tại sao mình lại trở thành Đại Tư tế chứ..."

Ngay cả khi trở thành Đại Tư tế, cách làm việc của Luvain vẫn không thay đổi.

Anh điềm tĩnh, lặng lẽ, nghiêm túc xử lý các công việc. Chỉ có điều, việc tiếp xúc với Giáo hoàng, người đứng đầu nhà thờ, ngày càng nhiều hơn là một điều phiền toái. Những "yêu cầu vô lý" của Giáo hoàng bị tất cả các Đại Tư tế khác né tránh, và cuối cùng Luvain đã ôm hết vào mình.

Những thành viên của Hiệp Sĩ Đoàn Đền Thờ có xu hướng ngày càng kiêu ngạo.

Việc tìm lý do để hợp thức hóa ngọn cờ "Tiêu diệt Á nhân" mà Giáo hoàng đã tự mình diễn giải.

Việc bồi thường và đối phó với thiệt hại do quái vật tấn công.

Việc giải cứu nhà thờ bị thâm hụt ngân sách—mà lại không được dùng tiền từ quốc khố.

Việc chữa trị miễn phí cho những người nghèo không có tiền—đây là việc mệt mỏi nhất. Có rất nhiều người cần được chữa trị, và nếu được thực hiện "miễn phí", thì rất nhiều người sẽ đổ xô đến. Nhờ việc chữa trị miễn phí này, không phải một hai lần mà ma lực của anh đã cạn kiệt. Thậm chí, việc đó còn xảy ra vài lần một tháng. Tùy vào mỗi người, nhưng khi ma lực cạn kiệt, Luvain sẽ bị một cảm giác khó chịu không thể tin được tấn công, và còn bị khó thở. Nhờ vậy, anh còn được gọi là "bậc thầy về ma thuật hồi phục", nhưng điều đó chỉ càng thu hút thêm nhiều bệnh nhân hơn.

Nếu công bố là "chữa trị miễn phí bởi Đại Tư tế", sẽ có quá nhiều người tụ tập đến mức như thể sắp có bạo loạn, nên Luvain đã phải che giấu thân phận để tiếp tục chữa trị.

Mặt khác, những "công việc ngon ăn" như đi khắp nơi dâng những lời cầu nguyện qua loa để kiếm bộn tiền đều bị các Đại Tư tế khác giành hết. Bù lại, Luvain không bị các Đại Tư tế khác ghét bỏ và tránh được các cuộc tranh giành giữa họ cũng là một điều tốt.

Dù vậy, công việc lần này là phiền toái nhất.

"Nghiên cứu tiên tiến" mà Giáo hoàng đang cho tiến hành không khác gì việc phát triển vũ khí hủy diệt hàng loạt. Chưa từng có vị Thánh nhân nào cho phép một cuộc tàn sát lớn đến thế.

Nghĩ rằng mình đang tiếp tay cho việc đó, anh cảm thấy buồn nôn.

Dù vậy, ai đó vẫn phải làm. Dù Luvain có trốn tránh, thì các tư tế khác—những tư tế đầy tham vọng—sẽ ứng cử vào vị trí Đại Tư tế và tạo ra những công cụ giết người.

Những gì anh có thể làm là có hạn.

"...Cùng lắm chỉ có thể cho họ làm ra thuốc giải đặc hiệu mà thôi..."

Lời nói của một người đã quá mệt mỏi dù chưa đến ba mươi, không một ai nghe thấy.

Thông tin về việc các hiệp sĩ được Chúa cử đến đã đánh bại quân Ainbist—đã đến tai Hikaru khi cậu đang họp với các điệp viên của Đế quốc Quinbrand.

"Thất bại... Thiệt hại thế nào!?"

"Bình tĩnh nào."

Lavia giữ Hikaru đang hoảng hốt vì thông tin bất ngờ lại, một người đồng đội điệp viên nói.

"Không rõ con số chính xác, nhưng có vẻ thiệt hại không lớn lắm. Bằng chứng là Hiệp Sĩ Đoàn Đền Thờ đã không truy đuổi sâu mà đã rút lui."

"Vậy à..."

Jiluate có ở trên chiến trường không. Với vị trí là Phó Minh chủ, chắc chắn là có.

Bình tĩnh nào—bây giờ có hoảng hốt cũng vô ích. Hơn nữa, việc mình đang làm cũng sẽ ảnh hưởng đến tiền tuyến.

Hikaru đặt tay lên ngực mình.

Không sao đâu. Mình, đang rất bình tĩnh.

Bây giờ hãy làm những việc cần làm. Hikaru hứa sẽ giao thuốc giải đặc hiệu cho các điệp viên, và dù còn nửa tin nửa ngờ, họ cũng hứa sẽ chuẩn bị cho việc vận chuyển.

"Lần này, tớ nghĩ cậu sẽ không có vai trò gì đâu. Nên là..."

"Ừm. Tớ sẽ đợi ở nhà trọ."

Lavia đã đồng ý một cách dễ dàng.

Nhiệm vụ đột nhập sẽ dễ dàng hơn khi chỉ có một mình.

Đêm đã khuya, và ngày mới cũng vừa sang được một lúc.

Đèn đường vẫn sáng rực rỡ, nhưng bên ngoài có rất ít bóng người. Giữa khung cảnh đó, Hikaru, đã bật tối đa kỹ năng "Ẩn Mật", lao đi không một tiếng động.

Mục tiêu là "Tòa Tháp". Nghe nói thuốc giải đặc hiệu được cất giữ trong một nhà kho bên trong "Tòa Tháp". Dù chỉ một bộ phận những người liên quan đến nhà thờ mới biết bên trong "Tòa Tháp", nhưng các điệp viên của Đế quốc đã tạo ra một bản đồ sơ bộ.

"Vậy thì... đi thôi nào."

Trước mắt Hikaru, đang đứng trong bóng râm của một tòa nhà, là một bức tường thành trắng toát được chiếu sáng, một điều hiếm thấy trong thế giới này, và một ngọn tháp nhọn.

Bóng dáng của Hikaru tan biến vào bóng tối như thể bị nó nuốt chửng.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!