Đúng như lời Hikaru đã nói, có lẽ cậu đã “vừa kịp lúc”. Giống như con Hắc Long, chỉ cần phá hủy đầu hoặc tim là có thể chiến thắng. Nhưng vũ khí dùng một lần “Blade Bomb” đã không còn trong tay, nên việc nhắm vào tim là rất khó.
Vậy thì chỉ còn lại cái đầu, nhưng dù có nhảy lên thì dao găm cũng không thể với tới. Phải làm sao đây—vừa suy nghĩ, Hikaru vừa dốc toàn lực chạy về phía Menelka. Nhìn quảng trường hoang tàn, cậu đã nghĩ “muộn rồi sao”, nhưng đó cũng là lúc Lavia vừa tung ma thuật của mình. Nhìn những chiếc vảy bùng cháy, cậu biết đây chính là cơ hội. Rằng như thế này thì sẽ “chém được”.
Chẳng biết là kiếm của ai, nhưng có một thanh trường kiếm rơi trên mặt đất nên cậu nhặt nó lên. Dù triển khai “Ma Lực Thám Trí”, cậu cũng không phát hiện những sợi tơ ma lực dò tìm kẻ địch mà con Hắc Long đã giăng ra. Cứ thế này thì đối với Hikaru, dù là Bạch Long cũng chỉ là một cái “bia di động”. Hikaru nhắm vào cổ con Bạch Long, ngay khi nó định lao về phía Lavia.
Với combo “Ẩn Mật” và “Ám Sát”, cậu có thể tạo ra sức sát thương vượt xa mức bình thường. Hikaru, người đã cộng 1 điểm vào “Sức Mạnh”, có thể vung thanh trường kiếm một cách nhẹ nhàng, lưỡi kiếm ngọt lịm xuyên vào da thịt và cắt đứt đầu con rồng. Cậu phân vân không biết phải làm gì với viên ngọc trắng cỡ nắm tay đang vùi trong tro, nhưng một con quái vật khổng lồ thế này chắc chắn đã lọt vào mắt nhiều người. Nếu mang nó đi bây giờ, sau này có thể sẽ phiền phức, nên cậu quyết định bỏ lại.
Nhìn xung quanh, các thành viên của “Tứ Sao Phương Đông” đang gục ngã, và Schufy đang chạy đến chữa trị cho họ. Priscila cũng ở đó. Có lẽ họ không có thời gian để ý đến cậu.
“Hikaru.”
Hikaru nói với Lavia đang chạy nước kiệu lại gần,
“...Anh sợ hết hồn.”
“Em xin lỗi. Em đã định sẽ xóa bỏ sự hiện diện ngay khi sát khí của con quái vật hướng về phía mình, nhưng mà…”
“Xin lỗi, cái gì cơ?”
“? Hikaru, tai anh—”
Có lẽ là do màng nhĩ đã bị rách. Giọng Lavia nghe thật xa xăm.
“À, cái này… chà, để lát nữa chữa sau vậy.”
“Hầm ngục thì sao rồi?”
Cậu đoán lời Lavia qua khẩu hình miệng rồi trả lời.
“Bên đó xong rồi. —À, không, cũng không hẳn là xong một cách hoàn hảo…”
Thấy Hikaru trả lời ngập ngừng, Lavia nghiêng đầu thắc mắc, nhưng rồi cô nhận ra Paula đang nhìn về phía họ.
“...Hikaru-sama...”
“Cô Paula, cô không sao chứ—”
Vừa lại gần, cậu vừa định nói thì nhận ra. Người nằm bên cạnh cô là Pia. Nhìn từ xa cũng thấy đó là một vết thương khủng khiếp. Cô bé đã không còn mở mắt, dường như chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn, và có lẽ không thể cứu chữa được nữa. Bằng ma thuật hồi phục của Paula.
“...Cô Pia sao rồi?”
Paula yếu ớt lắc đầu.
“Cậu ấy… vì bảo vệ tôi… nên mới ra nông nỗi này...”
“Đã bảo vệ Paula.”
Lavia ghé sát tai, truyền lại lời của Paula cho cậu.
Thành thật mà nói, Hikaru đã có cái nhìn khác về Pia. Pia, người từng một mực ngưỡng mộ Soljuz, giống như một người hâm mộ cuồng si những món đồ hiệu. Nhưng cô bé đã liều mạng để bảo vệ người bạn thân của mình.
“Nhưng, tôi không thể chữa cho Pia được... Tôi, cả với Pia, cả với Hikaru-sama, lúc nào cũng chỉ được mọi người cứu giúp...!”
Như chợt nhớ ra, nước mắt cô lại tuôn trào.
“...Cô Paula.”
Chữa trị, là có thể. Với năng lực của Hikaru, cậu có thể thay đổi các điểm trên Soul Board của Paula, giúp thực lực của cô nhảy vọt. Nhưng năng lực của Hikaru phải được giữ bí mật. Cậu biết rằng nếu bị phát hiện sở hữu một sức mạnh như vậy, sẽ chỉ có rắc rối kéo đến mà thôi.
Vứt bỏ Pia ở đây cũng dễ thôi. Và Hikaru cũng biết rằng đó mới là con đường mình nên chọn.
Nhưng chắc chắn, tôi sẽ hối hận. Tôi sẽ hối hận vì đã bỏ rơi cô bé, mãi mãi về sau.
Quỳ một gối xuống đất, Hikaru hỏi.
“Cô có muốn chữa cho cô Pia không?”
Cậu cảm nhận được Lavia phía sau đang nín thở vì kinh ngạc.
“Đương nhiên rồi ạ... Pia là bạn thuở nhỏ, là bạn thân, đã cứu mạng tôi... Cậu ấy vừa ích kỷ lại vừa liều lĩnh, nhưng lại chẳng thể nào ghét được... hức, hức...”
Vì màng nhĩ bị rách nên cậu chỉ nghe được một nửa. Nhưng tình cảm của cô dành cho Pia thì đã được truyền tải một cách trọn vẹn.
“...Nếu có thể chữa cho cô ấy, cô có thể đánh cược cả mạng sống của mình không?”
“!”
Với khuôn mặt đẫm nước mắt, Paula nhìn Hikaru.
“Tôi không bảo cô phải chết. Thay vào đó, cô sẽ phải sống với một bí mật không thể nói cho ai biết. Cô sẽ phải đồng ý với mọi giao ước mà tôi đưa ra. —Dù vậy cô vẫn chấp nhận chứ?”
“Nếu có thể cứu Pia, bảo tôi chết tôi cũng sẽ chết.”
Câu đó thì cậu nghe rất rõ. Mà tôi có bảo cô chết đâu chứ... Hikaru thầm cười khổ trong lòng rồi nói với cô.
“Hãy nhắm mắt lại. Lần tới khi mở mắt ra, thế giới của cô sẽ thay đổi.”
Cậu mở Soul Board của Paula.
【Soul Board】Paula = Nora Tuổi 17 / Hồn Vị 6 / 10
【Ma Lực】
【Ma Lực Lượng】2
【Tinh Thần Lực】
【Tín Ngưỡng】─【Thánh】4─【Ma Thuật Hồi Phục】2 / 【Ma Thuật Hỗ Trợ】1
Xác nhận còn lại 10 điểm, Hikaru gật đầu. Trong số những người Hikaru từng thấy, “Ma Thuật Hồi Phục” ở mức 2 có thể xem là một người dùng ma thuật hồi phục thông thường. Ngay cả những người dùng ma thuật hồi phục làm việc ở viện trị liệu cũng chỉ có tối đa là 4, mà cậu mới chỉ thấy một người như vậy. Có lẽ Paula đã phán đoán rằng ngay cả với mức 4 đó cũng không thể cứu được Pia.
(Nếu 4 không được thì gấp đôi lên 8.)
Giả sử giới hạn là 10, thì mức 8 sẽ biến cô ấy thành một người có thực lực phi thường. Cậu quyết định đặt “Ma Thuật Hồi Phục” là 8 và “Ma Lực Lượng” là 6, dùng hết tất cả các điểm.
Liếc nhìn ra sau, cậu thấy Lavia đang có vẻ mặt lo lắng. Hikaru hiểu rõ sự lo lắng đó. Chẳng có gì đảm bảo Paula sẽ không phản bội Hikaru trong tương lai. Cô ấy có thể sẽ kể cho ai đó về năng lực của cậu.
Nhưng, dù vậy. Tôi quyết định thử tin vào Paula. Ít nhất thì ngay lúc này, mong muốn cứu bạn dù phải chết của cô ấy là thật lòng.
Giống như cách tôi đã tin Lavia, người đã thay tôi gánh tội danh giết người. Bởi chính nhờ tin tưởng mà bản thân tôi cũng đã được cứu rỗi.
“Cô Paula, hãy mở mắt ra. ...Bây giờ hãy thử dùng ma thuật hồi phục đi. Dùng toàn bộ sức lực.”
“Ơ... nh-nhưng lúc nãy tôi thử rồi mà không có phản ứng gì cả.”
“Cô không cảm thấy có gì khác biệt sao?”
“...Ơ, hả!? Ma lực, có cảm giác như đã tăng lên...”
“Hãy dồn hết ma lực có thể và dùng ma thuật hồi phục. Nếu không nhanh lên thì thực sự nguy hiểm đấy.”
“V-vâng.”
Hikaru đặt một tay lên vai Paula, tay còn lại đặt lên trán Pia. Để cho chắc, cậu kích hoạt “Gián Đoạn Tập Thể”.
“‘Lạy Cha chúng con ở trên trời, xin hãy nhân danh Người mà tạo nên kỳ tích. Tay phải mang đến ân huệ của sự sống, tay trái mang đến phúc lành của cái chết. Xin hãy ban ân huệ cho chúng con đang sống trên mặt đất. Con xin dâng hiến ma lực này từ chính thân thể con’—”
Bài xướng vang lên một cách hùng hồn. Ma lực ấm áp màu vàng kim tuôn ra từ cơ thể Paula—đây là điều chưa từng xảy ra trước đây. Đó là hiện tượng xảy ra khi một ma thuật cực lớn được thi triển, nhưng vì bản thân cô đang nhắm mắt nên không nhận ra điều đó.
Từ đôi tay Paula đặt trên bụng Pia, ánh sáng vàng kim truyền sang cô bé. Da thịt ở bụng co giật rồi tự động phục hồi. Cảm giác như đang xem một đoạn phim CG vậy.
(Ma thuật hồi phục, mức 8 có vẻ là quá đủ rồi.)
Tôi có thể đã dừng ở mức 6 hoặc 5, và có lẽ cũng sẽ tìm được những người dùng ở cấp độ đó trong thế giới này. Nhưng tôi chưa từng nghe nói về trường hợp nào có thể chữa lành một người bị mất một phần cơ thể—bị xé toạc thân thể, nội tạng tổn thương và cận kề cái chết. Không phải là hoàn toàn không có, nhưng đó đều là những câu chuyện thuộc loại “truyền thuyết”. Tôi nghĩ rằng cấp độ “truyền thuyết” thì chắc phải khoảng 8.
“Ực...”
Thân trên của Paula lảo đảo, Hikaru dùng cả hai tay để đỡ cô.
“...Đây là phản ứng phụ sau khi dùng hết lượng ma lực đã tăng lên sao?”
“V-vâng... vì Hikaru-sama bảo tôi dồn hết sức lực. Vậy Pia—”
Paula nhìn Pia—và đôi mắt cô mở to.
Paula sờ sờ vào vết thương, nhưng lòng bàn tay cô chắc chắn cảm nhận được làn da căng mịn, và trên hết là sắc mặt Pia đã hồng hào trở lại, hơi thở cũng đã ổn định.
“C-c-cơ thể... đ-đã lành lại rồi...!!”
“Tốt quá rồi.”
Paula quay phắt lại nhìn Hikaru với một tốc độ kinh người.
“HIKARU-SAMAAAAA!!”
“Ặc!”
Bị cô ôm thốc lấy, xương sống Hikaru vang lên một tiếng kêu răng rắc.
“Đ-đau! Buông ra...!”
“Nhưng, nhưng, nhưng màaaaaa!”
“Tôi cũng bị thương khá nặng đấy...!”
“Hả!?”
Paula vội vàng buông ra.
“—T-tóm lại, cô không được nói cho ai về sức mạnh này. Được chứ?”
Paula gật đầu lia lịa, nước mắt lại lưng tròng.
“Xin hãy để tôi chữa trị cho cả Hikaru-sama.”
“Nhưng cô hết ma lực rồi còn gì.”
“Kệ đi!”
Hikaru bị bắt ngồi xuống và nhận ma thuật hồi phục của Paula. Cậu cảm nhận được sức nóng từ những vết thương trên khắp cơ thể dịu đi, màng nhĩ được chữa lành và thính giác dần hồi phục—hiệu quả thật đáng kinh ngạc.
“Hikaru-sama... thật sự, cảm ơn ngài rất nhiều...”
Nói rồi, Paula cũng ngã gục xuống. Ngã đè lên người Pia—cô đã ngủ thiếp đi.
“...Hikaru, anh ổn chứ? Cả vết thương, và cả, chuyện đó nữa...”
“À, không sao đâu. ...Không, chính xác thì là ‘có thể sẽ có vấn đề, nhưng vì muốn tin nên anh đã tin’ thì đúng hơn.”
Cậu cười khổ rồi quay sang Lavia.
“Em tôn trọng lựa chọn của anh.”
Nghe Lavia nói vậy, lòng Hikaru cũng nhẹ nhõm đi phần nào.
“—Mà này Lavia, thật ra có một chút vấn đề xảy ra.”
“Vấn đề...? Anh ở đây có nghĩa là đã tiêu diệt được Dungeon Master rồi chứ?”
“À, con ở đây là Bạch Long, nhưng trong hầm ngục có tầng thứ sáu, và ở đó có một con Hắc Long có vẻ cùng thông số.”
“!?”
Lavia mở to mắt. Đối với cô, đó là thông tin tồi tệ nhất. Con Bạch Long mà họ phải hy sinh biết bao nhiêu mới hạ được, giờ lại có thêm một con nữa.
“Thì ra là vậy...! Vì cần người dùng ma thuật hồi phục để chiến đấu với Hắc Long nên anh mới nâng cấp năng lực cho cô Paula!”
“À, không, con Hắc Long thì tôi hạ rồi.”
“————”
Dòng suy nghĩ của Lavia như ngưng đọng.
“Đây là viên ngọc minh chứng đã hạ nó.”
“————”
Dù được đặt viên ngọc đen vào tay, khả năng suy nghĩ của Lavia vẫn chưa thể quay trở lại.
“Vấn đề là sau đó cơ, có một Dungeon Master ở đó nhưng... Lavia? Em ổn không?”
“...Hikaru.”
“Vâng.”
“...Anh đã hứa là sẽ quay về nếu không thể xác nhận được an toàn mà, phải không?”
“............À ừm, đó là khi chúng ta đang nói về Dungeon Master, và chỉ được tấn công khi đã chắc chắn một trăm phần trăm có thể hạ được Dungeon Master, chẳng phải câu chuyện là như vậy sao... Con Hắc Long không phải là Dungeon Master nên...”
“............”
Ánh mắt cô thật đáng sợ. Ánh mắt của Lavia thật đáng sợ.
“Anh xin lỗi! Tại thái độ của nó có chút khó ưa, nên anh đã thử xem có cách nào hạ được nó không!”
“Hikaru.”
“A-anh xin lỗi mà!”
“—Đồ ngốc.”
Cô ôm chầm lấy cậu.
“Em cũng... cũng đã rất sợ đấy. Hikaru cũng không được liều mình như vậy.”
“...Anh xin lỗi, thật sự.”
Vừa xin lỗi, Hikaru vừa cảm thấy vui. Vì có một người lo lắng cho mình như thế này.
Lavia buông cậu ra và nói.
“Mà dù sao thì... em đã nghĩ là mình biết anh không phải người bình thường, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến mối đe dọa thực sự rồi nghe anh kể lại... đúng là không thể tin nổi.”
“Chỉ là do vũ khí tốt thôi. Quan trọng hơn là,”
Hikaru thở dài.
“Vấn đề nằm ở sau đó. —Anh cần một người mang gia hộ thuộc hệ ‘Thánh’.”
“?”
Lavia nghiêng đầu, tỏ vẻ hoàn toàn không hiểu ý cậu là gì.
◇
Trời đã nhá nhem tối. Con Bạch Long khổng lồ đã bị tiêu diệt, và dù vẫn có những đợt quái vật tấn công Menelka một cách lẻ tẻ, nhưng có thể xem như mối đe dọa lớn nhất đã qua đi.
“Tớ đã đến tận lối vào hầm ngục và kiểm tra bên trong rồi. Hoàn toàn không có dấu hiệu của quái vật, không khí bên trong cũng tù đọng. Hừm~~, có lẽ thôi nhé, hầm ngục đã chết rồi đó.”
Khi Sala trở về từ cuộc trinh sát và nói vậy, dân làng đang tập trung ở đó liền reo hò phấn khích. Người nhíu mày trước cảnh đó là Soljuz. Soljuz, Sala và Celica đã được ma thuật hồi phục của Schufy chữa lành. Dù bị bỏng nặng ở tay và chân do bị lửa bao trùm, ma thuật hồi phục của Schufy vẫn có thể chữa lành cả những vết thương đó.
Priscila cũng được Schufy chữa trị tương tự. Pia thì được cho là “bị thương nhẹ hơn dự kiến” và do Paula chữa trị—cô bé vẫn đang ngủ, và Paula nghĩ rằng mình phải giải thích cho cô sau. Bản thân Paula, ngay khi hồi phục một chút ma lực, đã tỉnh dậy.
“Ý cô là Dungeon Master đã chết?”
“Ừ, đúng vậy. Hầm ngục có thể chết là do, như Soljuz đã chỉ ra, Dungeon Master chết, hoặc Dungeon Master từ bỏ hầm ngục.”
“Khả năng thứ hai thì sao?”
“Không phải là không có, nhưng trong các trường hợp từ trước đến nay thì hầu như chưa từng được quan sát thấy đó~”
“Vậy thì ai đã hạ được Dungeon Master?”
“Ai biết? Nhưng tớ không nghĩ là nó từ bỏ hầm ngục đâu. Nghe nói Dungeon Master mà không có hầm ngục thì còn yếu hơn cả người thường nữa mà.”
“Điều đó thì đúng, nhưng...”
Soljuz vẫn chưa thể chấp nhận được, nhưng đúng lúc đó trưởng làng đến và nói,
“Dù sao đi nữa, việc hầm ngục không còn hoạt động là một tin tốt lành đối với chúng tôi. Chúng tôi không biết phải cảm ơn các vị mạo hiểm giả thế nào cho đủ.”
“Không... ngôi làng đã bị tàn phá đến mức này thì.”
“Không sao, không sao. Trong cái rủi có cái may, cánh đồng gần như không bị ảnh hưởng gì. Có cánh đồng thì có thể tái thiết lại làng. Nhà cửa quan trọng, nhưng cánh đồng còn quan trọng hơn, và người dân thì còn quan trọng hơn cả cánh đồng.”
Trưởng làng nói vậy, nhưng cũng đã có vài dân làng thiệt mạng. Về phía mạo hiểm giả, dù có người bị thương trong trận chiến hôm nay nhưng may mắn là không có ai tử vong. Sự xuất hiện của một kẻ địch mạnh như vậy là ngoài dự kiến, nhưng liệu có cách nào để ngăn chặn cái chết của dân làng không—Soljuz không thể không suy nghĩ về điều đó.
“Tôi nghe nói các vị đến đây không phải theo yêu cầu của Guild Mạo hiểm giả, có đúng không ạ?”
“Vâng.”
“Nếu vậy thì xin các vị hãy nhận lấy thứ này.”
Thứ mà trưởng làng đưa ra là viên ngọc trắng nằm trong đống tro tàn của con Bạch Long.
Ánh lửa trại chiếu vào khiến nó lấp lánh màu cam.
“Đó là...”
“Các vị đang ngần ngại có phải là vì sự có mặt của một nữ pháp sư bí ẩn, phải không ạ?”
Soljuz gật đầu. Nữ pháp sư trẻ tuổi mà cô thấy trong trận chiến với Bạch Long đã không xuất hiện kể từ đó. Lúc nãy cô cũng nghe Celica kể rằng, ở phía đông thị trấn có dấu vết của một trận chiến, và một tinh linh pháp sư mà họ không hề hay biết đã giúp tiêu diệt quái vật. Chắc chắn đó là nữ pháp sư trẻ tuổi kia.
Soljuz và nhóm của cô đã nghĩ rằng chính tinh linh ma pháp đó đã hạ gục con Bạch Long.
“Soljuz-sama. Vị đó không xuất hiện là vì có lý do của riêng mình. Nếu vậy thì thứ này, chẳng phải nên thuộc về party dũng cảm đã chiến đấu với con Bạch Long, ‘Tứ Sao Phương Đông’, hay sao?”
“...Vậy thì tôi xin được làm thế này. Viên ngọc này sẽ được bán đi để đổi lấy tiền mặt. Chúng tôi sẽ lấy một nửa, nửa còn lại sẽ quyên góp cho Menelka.”
“C-cái gì... đó là một đề nghị đáng mừng, nhưng có được không ạ? Chắc chắn sẽ là một số tiền rất lớn.”
“Vâng. Nữ pháp sư đó rõ ràng đã chiến đấu vì ngôi làng này. Dù có lý do gì không thể lộ diện, chắc chắn cô ấy sẽ không vui nếu phần thưởng cho việc tiêu diệt Bạch Long không được dùng cho làng.”
“Vậy sao... Vậy thì, chúng tôi xin trân trọng nhận. Tôi muốn chia sẻ nó với gia đình những người đã mất và những người có nhà bị phá hủy.”
Nói rằng việc bán đi sẽ giao cho Soljuz, trưởng làng rời đi.
“Aizz, áo choàng cũng cháy sém hết rồi! Dù có tiền thì cũng chỉ đủ để sắm lại trang bị thôi!”
“Thôi nào. Giữ được mạng là tốt rồi còn gì.”
Celica càu nhàu và được Schufy khuyên giải. Không thể tin được họ vừa trải qua một trận chiến sinh tử, trông họ vẫn bình thản đến lạ.
“Nữ pháp sư trẻ tuổi bí ẩn, sao...”
Soljuz bất chợt lẩm bẩm.
“Nhắc mới nhớ, hình như có một cậu mạo hiểm giả thiếu niên thì phải.”
Cô nhớ lại Hikaru, người mà cô đã gặp ở căn lều đang cháy trên đường đến Menelka. Từ lúc vào Menelka thì cô không thấy cậu ta đâu nữa.
“Vậy giờ sao đây, Soljuz~? Dù hầm ngục chết rồi thì những con quái vật đã ra ngoài vẫn còn đó mà nhỉ.”
Bị Sala hỏi,
“Đúng vậy. Hai, ba ngày tới hãy để Sala đi dò xét, tiêu diệt những con quái vật đáng chú ý. Sau đó chúng ta sẽ trở về Vương đô.”
“Ừm, rõ. Vậy thì, nghỉ ngơi chút nào.”
“Ừ... Mọi người cứ ngủ trước đi.”
“Aye aye. Ngủ ngon nha~”
“Chúc ngủ ngon.”
Nhìn vào đống lửa trại, Soljuz suy nghĩ. Có gì đó khiến cô bận tâm. Có lẽ, ở đây vẫn còn điều gì đó—.
Nhưng, “Tứ Sao Phương Đông” không đủ rảnh rỗi để theo đuổi một điều không có gì chắc chắn. Đó chính là ý nghĩa của việc là một mạo hiểm giả hạng B, họ luôn nhận được những yêu cầu chỉ định.
“Đúng là chẳng thể theo ý mình mà.”
Lời lẩm bẩm của Soljuz tan vào trong làn khói của đống lửa trại.
◇
Hikaru và Lavia băng qua khu rừng đêm để tìm đến hầm ngục. Vì Dungeon Master đã chết nên hầm ngục cũng ngừng hoạt động, toàn bộ quái vật bên trong đều đã hóa thành tro bụi. Trớ trêu thay, giờ đây bên trong hầm ngục lại an toàn hơn cả bên ngoài.
"......Hikaru?"
"Thấy rồi, ở đây này."
Dù có một lối đi trông như lối vào hầm ngục, nhưng cậu lướt qua nó và vòng ra phía sau một cây đại thụ. Gọi là đại thụ, nhưng nơi này có vô số những cây khác cùng kích cỡ đến mức nhìn cũng phát ngán. Bàn tay Hikaru đưa về phía cây đại thụ──và nhẹ nhàng xuyên qua lớp vỏ cây.
"Ể?"
"Chỉ là ngụy trang bằng ma thuật thôi, bên trong rỗng tuếch. Lại đây."
Hikaru vẫy tay gọi Lavia lại gần. Bàn tay Lavia rụt rè đưa ra cũng xuyên qua thân cây.
"Trong đó có một cái thang đấy."
"Ừm, có thứ gì đó giống như tay vịn."
"Tôi sẽ xuống trước, em theo sau nhé. Nó khá dài đấy."
Hikaru nhảy vào trong thân cây. Một nửa thân cây là đồ giả được ngụy trang, bên trong có gắn một cái thang. Nó được làm bằng gỗ và trông như mới, nhưng khi nghĩ rằng nó cũng là một phần của hầm ngục, cậu không khỏi lo lắng không biết khi nào nó sẽ sập.
Còn một lý do khác khiến cậu phải vội vàng. Tin tức hầm ngục đã "chết" sẽ sớm lan truyền. Nếu vậy, các mạo hiểm giả chắc chắn sẽ ồ ạt kéo đến, bởi toàn bộ quái vật bên trong đều đã chết. Nói cách khác, đây là cơ hội để tha hồ thu thập Tinh Ma Thạch và Linh Thạch bị vùi trong tro bụi.
"Hikaru, đây là... lối tắt sao?"
"Phải."
Hikaru đáp lời trong lúc leo xuống thang. Cái hố thẳng đứng này cao khoảng năm mươi mét, nếu trượt tay hay trượt chân thì sẽ rất phiền phức. Cậu cẩn thận đi xuống từng bậc một.
"......Sắp đến rồi."
Khi không khí bắt đầu ẩm ướt, mặt đất đã ở ngay gần.
"Em ổn không?"
"Tay em mỏi quá......"
Vốn dĩ Lavia chưa từng trải qua một cuộc sống năng động, nên thể lực của cô còn kém hơn nhiều so với một cô gái bình thường.
"Từ đây là dốc xuống. Đi thôi."
Họ đi dọc theo một lối đi hẹp, không đủ cho hai người đi song song. Cả hai tiến bước trên con đường dốc thoai thoải, dựa vào ánh sáng của chiếc đèn ma đạo. Tường và sàn nhà giống hệt như ở tầng sáu. Họ đã đi thẳng một mạch xuống đây bằng chiếc thang.
"Oa......"
Bất thình lình, họ bước vào một hang động khổng lồ. Đây là nơi Hikaru đã chiến đấu với Hắc Long. Nhìn thấy đống tro bụi lớn như một ngọn đồi nhỏ, giống hệt như của Bạch Long, Lavia sững sờ. Dù đã nghe Hikaru nói rằng cậu "đã đánh bại nó", nhưng khi tận mắt chứng kiến, cô vẫn không khỏi kinh ngạc.
"Bên này."
"A, vâng......"
Hikaru đã đi về phía trước. Đó là lối đi dẫn đến căn phòng sâu bên trong, nơi Hắc Long canh gác.
Lối đi đó kết thúc sau khoảng mười mét. Ở đó có một cánh cửa gỗ cũ kỹ, và ánh sáng lọt ra từ khe cửa hé mở.
Khi mở cửa, một căn phòng nhỏ hiện ra, nhỏ đến mức khiến người ta muốn ví nó với một căn hộ studio. Nguồn sáng là chiếc đèn ma đạo đặt trên bàn. Ở góc của căn phòng tròn có một chiếc giường, trên đó là một tấm chăn bẩn thỉu cuộn tròn. Có một cái tủ với nhiều ngăn kéo, nhưng nó đã bị phủ một lớp bụi dày.
Không có dấu hiệu của việc ăn uống, cũng không có nhà vệ sinh. Dungeon Master, dù là một sinh vật sống, nhưng lại chuyển hóa ma lực của hầm ngục thành sinh mệnh lực, vì vậy chúng không cần ăn.
"!"
Hikaru cảm nhận được Lavia nín thở. Ở góc phòng, có một người đang nằm gục. Người đó mặc một chiếc áo choàng rách rưới như giẻ lau, và có thể nhìn thấy một cái đuôi. Do thiếu ánh sáng nên không nhìn rõ, nhưng đó là một á nhân thuộc hệ bò sát.
Đây là xác chết duy nhất của kẻ địch còn lại trong hầm ngục này.
"Đó là...... Dungeon Master sao?"
Hikaru gật đầu.
"Lúc tôi đến, hắn đang co ro run rẩy ở góc phòng này. Hắn lẩm bẩm điều gì đó như đang mê sảng, rõ ràng là đã mất trí... tôi nghĩ vậy. Tôi đã nghĩ rằng có lẽ mình có thể nói chuyện được với hắn. Nếu hầm ngục trở lại bình thường thì vấn đề sẽ được giải quyết. Nhưng khi tôi vừa xuất hiện để bắt chuyện thì hắn đột nhiên tấn công. Thế là, tôi đã hạ gục hắn."
"Vậy ra là thế......"
"Nhưng 'vấn đề' lại nằm ở phía sau đây."
Sâu bên trong căn phòng còn có một cánh cửa nữa. Hikaru không chút do dự tiến về phía đó và mở cửa.
Là bóng tối.
Khi giơ đèn ma đạo lên, một căn phòng được đục đẽo vuông vức hiện ra, trông như một tòa nhà đang xây dở. Ở phía đối diện lối vào có một cầu thang dẫn xuống dưới, thế nhưng,
Gàààààààààààààààààààààà────
Một âm thanh như tiếng gió gầm rít vang lên. Lavia giật mình run rẩy, Hikaru liền nắm lấy tay cô.
"Đi thôi. Ở phía trước, hắn đang ở đó. Kẻ đã đẩy Dungeon Master xuống tận cùng của sự sợ hãi."
Cả hai nép sát vào nhau và tiến bước. Cầu thang dẫn xuống lòng đất vẫn được xây dựng một cách thô sơ như đang trong quá trình thi công. Cầu thang kết thúc, và một lối đi tiếp tục trải dài về phía trước, giữa chừng, nó thông với một hang động khổng lồ trống rỗng. Hikaru đoán rằng Dungeon Master có lẽ đã cố gắng tạo ra tầng bảy.
Kết quả là, hắn đã đụng phải hang động này.
"Đây rồi."
Đứng ở nơi mép đất bị sạt lở, Hikaru giơ đèn ma đạo lên. Ánh sáng soi rõ một hang động có vẻ khá lớn, lớn hơn nhiều so với tầng sáu.
Và ở trung tâm của nó, có một bóng hình đang ngự trị.
"...Ngươi trở lại sớm hơn ta nghĩ đấy..."
Ngay cả trong bóng tối, lớp vảy của nó vẫn phát ra ánh sáng mờ ảo. Chỉ riêng khuôn mặt của nó cũng đã lớn khoảng hai mét. Miệng của nó ngoác ra theo chiều ngang, trên mắt có những chiếc sừng phân nhánh, và bộ râu của nó trông như đang cháy. Nó trông giống một con rắn khổng lồ, nhưng lại có những chiếc chân với móng vuốt sắc nhọn.
"Dracon...?"
"Phải. Nhưng nếu gọi nó là 'Dracon' thì nó sẽ nổi giận đấy. Phải gọi là 'Long' mới đúng."
Đôi mắt mở ra có màu đỏ thẫm. Nó không thể nâng cơ thể mình lên được, bởi vì cơ thể của nó bị những sợi xích đen ngòm đầy vẻ tai ương trói chặt xuống mặt đất.
"Hình như nó được gọi là Hỏa Long."
Khi hạ gục Dungeon Master, Hikaru cảm nhận được hầm ngục rung chuyển nhẹ. Cậu đã định bụng sẽ quay về làng ngay để chuẩn bị đối phó với Bạch Long, nhưng lại không thể làm ngơ lối đi dẫn vào sâu bên trong. Quả nhiên, ở phía trước là tầng bảy "đang thi công", và cậu đã phát hiện ra một Hỏa Long trông còn hung tợn hơn Hắc Long rất nhiều.
──Đã một trăm năm... không, có lẽ là vài trăm năm đã trôi qua. Đối với ta, kẻ tự hào về tuổi thọ của mình, đó cũng là một khoảng thời gian dài đến phát ngán.
Khi nhìn thấy Hikaru, Hỏa Long đã nói như vậy, giọng nói của nó rung lên trong cổ họng. Dungeon Master cũng đã phát hiện ra Hỏa Long giống như Hikaru, nhưng dường như đã hoảng loạn và bỏ chạy ngay lập tức. Hầm ngục bùng nổ được cho là do Dungeon Master hoảng loạn đã giải phóng nó.
──Bọn chúng là những kẻ thuộc phe "Tà". Việc chúng sợ hãi ta cũng là điều đương nhiên. Còn ngươi thì—hừm, thú vị đấy. Ngươi không phải là người của thế giới này, phải không?
Hỏa Long đã nhận ra ngay lập tức Hikaru là người đến từ thế giới khác. Kỳ lạ thay, cậu không hề cảm thấy thù địch với Hỏa Long. Có lẽ là vì phong thái của một kẻ mạnh áp đảo, đến mức Hắc Long cũng chẳng đáng để bận tâm, đã khiến cậu thậm chí không thể nghĩ đến việc "trở thành kẻ thù". Khi Hikaru hỏi "Tại sao ngươi lại bị trói ở một nơi như thế này?", nó đã trả lời.
『──Hãy tháo sợi xích này ra. Nếu làm vậy, ta sẽ ban cho ngươi một điều ước. Vũ khí quý hiếm hay kho báu, cứ nói đi. Để tháo được sợi xích này, cần phải có một người mang Gia hộ thuộc phe "Thánh".』
Hikaru đã thử dùng "Đoản đao Sức mạnh" chém vào sợi xích đen, nhưng nó chỉ xuyên qua mà không có chút cảm giác nào.
Chuyện này phải bàn với Lavia, còn cả Bạch Long nữa, cũng đáng lo.
Trước mắt, Hikaru quyết định quay trở lại Menelka, nhưng khi từ phòng của Dungeon Master ra đến đại sảnh, cậu đã nhận ra "lối tắt". Nhìn từ lối vào dẫn đến phòng của Dungeon Master, có thể thấy rõ "lối tắt". Liệu "lối tắt" đó là để trốn thoát, hay là để thoát ra khỏi hầm ngục để làm gì đó, thì bây giờ khi Dungeon Master đã chết, không ai có thể biết được.
『Vậy... ngươi đã quay trở lại, ta có thể mong đợi được rồi chứ?』
Hỏa Long hỏi Hikaru, và Hikaru gật đầu.
"Lavia."
Sau khi trận chiến với Bạch Long kết thúc, Hikaru đã giải thích tình hình cho Lavia. Cậu đoán rằng "Gia hộ" thuộc phe "Thánh" có lẽ sẽ xuất hiện nếu đầu tư điểm vào nhánh "Thánh" trên Soul Board, và Hikaru cũng đã nghĩ đến việc nhờ Paula, người đã có thể sử dụng ma thuật hồi phục. Nhưng, Lavia đã đề nghị.
──Em đã nói rằng em sẽ dâng hiến tất cả của mình cho anh. Soul Board của em, anh cứ tự nhiên sử dụng.
Điểm trên Soul Board là hữu hạn, vì vậy Hikaru không muốn lãng phí điểm của Lavia một cách vô ích.
Tuy nhiên, mặt khác, cậu cũng có chút lo lắng về việc có thể tin tưởng Paula đến mức nào. Cậu đã cho cô ấy ma thuật hồi phục cấp cao, nhưng vẫn chưa giải thích về Soul Board. Nếu bị Paula phản bội ngay bây giờ, thiệt hại vẫn còn nhỏ. Không cần phải nói cho cô ấy biết về bí mật sức mạnh của Hikaru, hay về Dungeon Master và Hỏa Long.
Lavia đã tiêu diệt nhiều quái vật như Lesser Wyvern, và cũng đã thể hiện xuất sắc trong trận chiến với Bạch Long, "Hồn Vị" của cô đã tăng đến năm bậc. Cô đã mở khóa "Tinh Thần Lực" trên Soul Board, sau đó mở khóa "Tín Ngưỡng" và có thể đầu tư ba điểm vào "Thánh". Nếu "Gia hộ" thuộc phe "Thánh" không xuất hiện với chừng đó, thì chỉ còn cách hỏi Paula, người đã có "Thánh" cấp bốn.
【Soul Board】Lavia Tuổi 14/Hồn Vị 16/0
【Ma Lực】
【Lượng Ma Lực】11─【Lý Ma Lực】2/【Tương Thích Tinh Linh】─【Hỏa】5
【Nhanh Nhẹn】
【Ẩn Mật】─【Gián Đoạn Sinh Mệnh】0・【Gián Đoạn Ma Lực】0・【Gián Đoạn Tri Giác】3
【Tinh Thần Lực】
【Tín Ngưỡng】─【Thánh】3
Và quả nhiên, trên Soul Card của Lavia, một "Gia hộ" mới đã xuất hiện.
"Cô ấy có Gia hộ của 'Phàm Thánh Thống Ngự Thần: Kẻ phụng sự sự tồn tại thiêng liêng'. Như vậy có được không?"
『Hừm... có hơi yếu ớt, nhưng cứ thử xem.』
Cái kẻ đang cần người giúp mà cũng ra vẻ ta đây ghê.
"Nói là thử xem... nhưng có câu thần chú nào đó không nhỉ?"
"Ừm, có vẻ không sao đâu."
Lavia nói vậy rồi tiến lại gần Hỏa Long. Cơ thể nó to lớn đến mức phải ngước nhìn, chiều dài của nó dễ dàng vượt qua cả Bạch Long. Sợi xích đen trói buộc Hỏa Long toát ra một luồng khí đầy tai ương.
"........."
Lavia nhẹ nhàng đưa tay ra, đặt lên trên sợi xích đen. Ngay lập tức, bàn tay cô phát ra một luồng sáng vàng nhạt. Những hạt ánh sáng tụ lại trên sợi xích. Luồng khí tựa khói, tựa lửa bốc lên từ sợi xích cố gắng chống cự lại các hạt sáng, nhưng phần nào tiếp xúc với ánh sáng liền bị bào mòn đi một mảng lớn.
"Được rồi, cứ thế... nhưng mà, cái này tốn rất nhiều ma lực..."
『Cứ đà đó. Tiếp tục đi.』
"Lavia, em ổn không? Nếu không được thì bỏ cuộc cũng không sao đâu."
『Hừm, chút chuyện cỏn con này mà không làm được thì còn làm được gì nữa.』
Tên này câu nào câu nấy cũng bố đời thật! Hikaru lườm Hỏa Long, nhưng nó chỉ phớt lờ như gió thoảng bên tai. Trong lúc đó, các hạt ánh sáng phát ra từ tay Lavia tiếp tục tiếp cận sợi xích đen, bào mòn nó trong tiếng lách tách. Cuối cùng, với một tiếng "păng", một sợi xích đã đứt. Khi một điểm bị đứt, phần còn lại của sợi xích cũng vỡ tan như kính, rồi tan biến vào không trung.
『────Gàààààààààààààààààààààà────』
Vì quá vui mừng, Hỏa Long thở ra một hơi, làm quần áo của Hikaru và Lavia bay phần phật.
『Tốt lắm, tốt lắm hỡi con người! Cứ đà đó, nhờ ngươi xử lý nốt những sợi xích còn lại nhé!』
Chỉ mới tháo được một sợi xích mà Lavia đã mệt lả, dựa vào người Hikaru.
"Lavia, em thật sự ổn chứ?"
"Vâng... em sẽ cố gắng."
"Tôi đã nói nhiều lần rồi, em không cần phải cố quá đâu."
『Nói gì vậy. Chỉ còn vài sợi nữa thôi mà.』
"Con rồng này đã ở đây hàng trăm năm rồi, nên dù có mất thêm chút thời gian cũng không thành vấn đề."
『Cuối cùng ta cũng sắp được giải thoát rồi! Mau lên đi chứ.』
"Im lặng một chút đi."
『Hừm...』
Hỏa Long làm bộ mặt buồn bã, nhưng khuôn mặt hung tợn của nó vẫn không hề thay đổi.
"Vốn dĩ chúng tôi cũng chẳng có lý do gì phải giải thoát cho ngài cả. Hơn nữa, hầm ngục này bùng nổ là do... ngài đã khiến Dungeon Master hoảng loạn, đúng không?"
『Fuhaha. Là do kẻ thuộc phe "Tà" đó đã bất cẩn xuất hiện trước mặt ta. Nó sợ hãi đến mức khiến hầm ngục bùng nổ sao.』
Thật đau đầu. Quái vật tràn ra từ hầm ngục, Menelka rơi vào khủng hoảng... nói đi nói lại, tất cả cũng do con Hỏa Long này mà ra.
"......Hay là chúng ta đừng giải thoát cho nó nữa. Cứ lấp chỗ này lại rồi đi thôi."
『Ch-chờ đã. Chờ đã nào. Tại sao lại thế?』
"Vì ngài mà biết bao nhiêu người đã phải khổ sở! Thậm chí còn có cả người chết nữa đấy!"
Khi Hikaru giận dữ giải thích tình hình,
『Ra là vậy... Nhưng ta không hề đe dọa Dungeon Master hay làm gì cả. Là do hắn tự tiện đến đây rồi tự tiện hoảng loạn. Vốn dĩ, con người yếu ớt mà lại sống ngay cạnh hầm ngục thì chẳng phải đã lường trước được nguy hiểm rồi sao?』
"Ực..."
Sống lâu năm có khác, con Hỏa Long này xem ra cũng không phải dạng vừa.
『Hơn nữa, ta hứa. Nếu ta được giải thoát khỏi đây, ta sẽ tiêu diệt những kẻ thuộc phe "Tà". Nhờ đó, rất nhiều con người vốn dĩ mang vận mệnh phải chết sẽ được cứu sống.』
"Hừm..."
"Hikaru."
Lavia kéo áo Hikaru, hơi thở của cô đã trở nên ổn định hơn, có lẽ ma lực đã hồi phục phần nào.
"Việc hầm ngục bùng nổ, em nghĩ suy cho cùng cũng chỉ là một tai nạn không may. Vị Hỏa Long này cũng không có ác ý gì đâu."
"......Chuyện đó thì tôi cũng biết. A, được rồi. Lavia, dù có mất thời gian cũng được, em không cần phải cố quá sức đâu, nhưng mà... em có thể tháo sợi xích này ra không?"
"Vâng, em sẽ cố gắng."
Lavia mỉm cười rạng rỡ, rồi đưa tay về phía một sợi xích khác.
Hikaru cũng biết rằng Hỏa Long không có lỗi. Chỉ là vì sự việc lần này đã có người chết, có người bị thương nặng, ít nhất thì chính Hikaru và Lavia cũng đã phải đối mặt với nguy hiểm chết người, và cậu đã phải phô diễn sức mạnh của Soul Board cho Paula. Cậu chỉ cảm thấy có chút gì đó không thể chấp nhận được, dù lý trí của cậu biết rằng đó chỉ là một cảm xúc trẻ con.
Họ nghỉ ngơi rồi lại tiếp tục tháo những sợi xích đen, và khi đã tháo được bốn sợi,
『Tránh xa ra. Thế là đủ rồi.』
Hỏa Long dùng móng vuốt sắc nhọn bám chặt vào mặt đất,
『Nguuuuuuuuuuuuuu!!』
Làm rung chuyển cả không khí lẫn mặt đất, nó đứng dậy. Tiếng những sợi xích còn lại vỡ tan vang lên chói tai. Bụi bay mù mịt, che khuất tầm nhìn của Hikaru và Lavia.
『Phùùùùùùùùù──Cuối cùng ta cũng đã tháo được những sợi xích phiền phức này rồi!』
Hỏa Long ngẩng miệng lên trời như một con chó tru trăng,
『Gàààààààààààààààààààààà!!』
Nó há miệng rộng hết cỡ, và cùng với tiếng gầm, nó phun ra một cơn lốc lửa. Ngọn lửa đó có uy lực đến mức khiến cả Hikaru, người đã biết đến ma thuật lửa của Lavia, cũng phải lạnh sống lưng. Cơn lốc nóng đến mức hóa thành màu trắng xóa, tiếp tục nung chảy các tầng đất đá trên trần và dưới mặt đất, rồi phun thẳng lên bề mặt.
"Oái, con rồng ngốc này!!"
Đương nhiên, mặt đất bị nung chảy nhỏ giọt xuống thành những giọt chất lỏng màu cam. Hikaru cùng Lavia chạy trốn vào tầng bảy của hầm ngục đang thi công, nhưng gió nóng vẫn thổi tới, và một mùi kỳ lạ của mặt đất bị đốt cháy và tan chảy lan tỏa khắp nơi.
"Bên này!"
Họ chạy trốn đến tận phòng của Dungeon Master ở tầng sáu và đóng cửa lại. Tình hình này không chỉ hết oxy mà có vẻ còn phát sinh cả khí độc nữa.
"Ha, ha ha, ha──"
Cả hai ngồi bệt xuống cạnh nhau.
"......Con rồng đó, mình tuyệt đối không tha thứ......"
Hikaru đã thề chắc trong lòng.
◇
Đêm đã khuya tại Menelka. Ánh sáng bất chợt lóe lên soi rọi cả ngôi làng chỉ được chứng kiến bởi một số ít mạo hiểm giả, những người còn thức để canh gác. Một cột lửa đã phun lên trên bầu trời của khu đại ngàn, bao gồm cả hầm ngục "Khu Rừng Mê Hoặc". Lửa, không, phải nói là một cột sáng thì đúng hơn. Các thành viên của "Tứ Sao Phương Đông" cũng nhận ra ánh sáng đó và thức dậy đi ra ngoài, nhưng lúc đó ngọn lửa đã tắt, chỉ còn lại một chút khói bốc lên. Sau đó, một vật thể bay màu đỏ xuất hiện lẫn trong làn khói.
Tại thành phố pháo đài Leather Elka, một ngọn lửa tương tự cũng được quan sát thấy.
Ở một thị trấn trọ ven đường, cũng có người nhìn thấy ngọn lửa đó.
Và ánh sáng này cũng đã le lói đến tận thành phố Poand, một nơi cách Menelka khá xa.
"Ánh sáng vừa rồi là gì vậy!"
Vì không có tin tức gì thêm từ Menelka, Unken, người đang làm việc tại Guild Mạo hiểm giả vì không ngủ được, đã nhận ra ánh sáng đó.
"Hướng đó là Menelka... không lẽ, nó phát sáng ở đó sao? Nếu có thể nhìn thấy từ khoảng cách này, thì đó phải là một ánh sáng kinh khủng lắm..."
◇
"Ưư, không ngờ Lavia lại ngất đi..."
Hikaru cõng Lavia trên lưng, dùng dây thừng cố định cô lại, rồi leo lên chiếc thang dẫn ra ngoài hầm ngục. Tiêu hao một lượng lớn ma lực, cộng thêm việc phải chạy trối chết khỏi ngọn lửa của Hỏa Long, sự mệt mỏi của Lavia đã vượt quá giới hạn.
Sau khi một mình đánh bại Hắc Long, và hợp tác với Lavia cùng những người khác để đánh bại Bạch Long, "Hồn Vị" của Hikaru cũng đã tăng hai bậc, lên hai mươi mốt. Có vẻ như "Hồn Vị" càng cao thì càng khó tăng cấp. Tạm thời, cậu dùng một điểm để tăng "Lượng Sức Mạnh" từ một lên hai. Nhờ vậy, cậu có thể cõng Lavia một cách dễ dàng.
Không lâu sau, cậu đã leo hết thang và ra ngoài.
『Wahahaha! Wahahaha! Bên ngoài thật tuyệt!』
Trên bầu trời đêm đen kịt, một Hỏa Long phát ra ánh sáng đỏ tù mù đang bay lượn.
"......Này."
『Hừm, hương thơm nồng nàn của không khí bên ngoài thật không thể cưỡng lại...』
"Này, con Hỏa Long ngu ngốc! Hỏa Long ngốc!!"
『Hử!?』
Hỏa Long dường như đã nhận ra Hikaru đang ở trong khu rừng bên dưới.
"──Định giết cả ân nhân cứu mạng của mình, ngươi cũng giỏi lắm nhỉ."
『Hử...? À, ra vậy. Con người yếu ớt mà, nên chỉ với chút nhiệt độ đó cũng có thể chết, phải không. Wăh hăh hă.』
Má Hikaru giật giật. Nếu ở trong tầm với, cậu đã tung một cú đá bay vào nó rồi, nhưng bực một nỗi là đối phương đang ở trên trời, lại còn có thể phun ra ngọn lửa có sức công phá vô lý nữa.
Như thể nhận ra ánh mắt của Hikaru,
『Thôi, thôi, đừng giận như vậy. Ta không phải là một Hỏa Long vô ơn đâu? Cứ nói điều ngươi muốn đi.』
"......Mà này, ngươi có thể làm được gì chứ. Ơn cứu mạng và bồi thường cho việc ngươi đã vô ơn suýt giết chết chúng tôi, ít nhất ngươi phải nghe theo hai yêu cầu của chúng tôi đấy."
『Bi-biết rồi, biết rồi. Con người tham lam thật đấy.』
Bị gọi là "tham lam" cho một yêu cầu chính đáng, huyết áp của Hikaru lại tăng vọt, nhưng cậu tự nhủ với mình: "Bình tĩnh... bình tĩnh. Đối phương là một con Hỏa Long ngốc. Cứ coi như mình đang đối phó với một đứa trẻ đi."
Vậy, nên bắt nó làm gì đây?
Khi Hikaru cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Lavia trên lưng cậu rên lên "ưư..." nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
(Phải rồi... còn chuyện của Lavia nữa. Liệu có thể làm gì không nhỉ?)
Hừm, Hikaru suy nghĩ,
"......Ngươi có thể bay trên trời. Dựa vào đó, ta có một việc muốn nhờ."
Cậu bắt đầu nói với Hỏa Long.
"Oaaaaaa!?"
"────"
"A, Lavia vừa mới tỉnh lại đã ngất đi rồi! Lavia, Lavia, em không được ngất đi lúc này!"
Thứ mà Hikaru đang nắm lấy là một sợi lông trắng và dài. Là bờm của Long.
『Cùng nhau tao nhã dạo chơi trên bầu trời đêm nào.』
"K-không, tốc độ! Tốc độ nhanh quá!"
『Wahahahaha.』
Đúng vậy. Hikaru và Lavia đang cưỡi trên lưng Hỏa Long. Bờm của nó mọc dọc theo lưng cho đến tận đuôi, và cả hai đang ở ngay gần cổ, gần nơi có sừng mọc. Mỗi sợi bờm dài hơn một mét, nên nó khá dài. Lavia lại ngất đi một lần nữa, và tình hình thực sự nguy hiểm, nên cậu đã dùng bờm để buộc tay và chân cô lại.
Cưỡi rồng—cậu đã từng nghĩ đó là một cảnh tượng đậm chất giả tưởng, nhưng khi thực sự cưỡi lên thì lại khác. Đầu tiên, việc cưỡi một phương tiện không có gì che chắn gió là một sai lầm. Gió mạnh thổi tới khiến cậu không thể ngẩng mặt lên được, và tiếng gió rít bên tai khiến việc nói chuyện bình thường cũng không thể.
Nhưng, tầm nhìn thì quả là một tuyệt cảnh. Cậu có thể bao quát toàn bộ mặt đất được mặt trăng chiếu rọi, và bầu trời sao cũng trải rộng bao la.
"Mà này! Tại sao ngươi lại bị giam cầm ở một nơi như vậy!"
『Hừm... chuyện đó sao. Giờ nghĩ lại vẫn còn thấy căm ghét. Nhưng điều đáng căm ghét chính là sự ngây thơ của ta...』
"Ngây thơ!?"
『Ta đã tin tưởng. Tin vào một người đồng đội cũ. Một con Long đã phản bội Thần và nhuốm màu "Tà".』
"......Chờ đã, 'phản bội Thần' là sao!? Long làm việc cho Thần à!?"
『Ngay cả chuyện đó mà ngươi cũng không biết sao! Thật đáng buồn! Long chiến đấu với Dracon. Dracon là những kẻ thuộc phe "Tà". Chúng ta thuộc phe "Thánh", và chiến đấu với tư cách là người phát ngôn của Thần.』
Đây là thần thoại, Hikaru trực cảm. Roland, chủ nhân cũ của cơ thể này, không rành về thần thoại cho lắm, nhưng cậu có cảm giác rằng Long đã xuất hiện trong thần thoại. Dù chỉ là một vai phụ.
"Long có thể──nói chuyện với Thần sao?"
『Thần không nói. Ở đó chỉ có kết quả mà thôi.』
Hikaru nhớ lại mình đã nghe những lời tương tự từ một nhà thuyết giáo ở thần điện.
"Ngươi đã bị một con Long phản bội Thần—một Tà Long lừa gạt sao?"
『Đúng vậy. ...Kìa, thời gian trò chuyện vui vẻ sắp kết thúc rồi đấy. Nơi ngươi muốn đến là kia phải không.』
Nhìn ra xa, những ánh đèn lác đác đã hiện ra. Dù đã đêm khuya, vẫn có những nơi còn thắp đèn—quả đúng là "Vương đô".
Nơi mà Hikaru cưỡi Hỏa Long hướng tới chính là "Vương đô" này—Gii-Poansonia. Và tòa nhà lớn nhất nằm ở trung tâm của nó, "Vương thành".
◇
Công chúa Kujastria của Vương quốc Poansonia đang ngủ trên chiếc giường có màn che sang trọng, nhưng tiếng ồn ào ngoài hành lang đã đánh thức cô. Cùng lúc đó, một hầu gái lao vào từ cánh cửa đối diện hành lang.
"Công chúa, người đã tỉnh rồi ạ!"
"Có chuyện gì vậy?"
Cảm thấy có điều bất thường trong thái độ của hầu gái, Kujastria bước xuống giường. Chẳng lẽ đã xảy ra nội loạn—cô căng cứng người trước dự cảm tồi tệ nhất.
Nhưng người hầu gái không cần phải giải thích chuyện gì đã xảy ra. Từ cửa sổ kính chất lượng cao trong phòng của Kujastria, có thể nhìn rõ khung cảnh bên ngoài. Một âm thanh gầmmmmmm làm rung chuyển cả cơ thể, cùng với một chấn động dữ dội, một luồng sáng chói lòa đến mức khó có thể nhìn thẳng tràn ngập khắp phòng.
Khi cửa sổ vỡ và gió lùa vào, người hầu gái hét lên, và Kujastria cũng bất giác mất thăng bằng, phải chống hai tay xuống sàn.
"C-Công chúa! Công chúa!"
"Ta, t-ta ở đây."
"A, Công chúa, người vẫn bình an!"
"Vừa rồi là gì vậy!? Có chuyện gì đã xảy ra!?"
Kujastria biết mình vẫn an toàn, nhưng ánh sáng chói lòa đã in sâu vào võng mạc của cô, khiến tầm nhìn mãi không thể phục hồi.
Hai người ôm nhau đứng dậy. Và rồi cô nhìn ra ngoài qua ô cửa kính vỡ, và chết lặng.
Phòng của Kujastria ở trên tầng năm. Nhưng ở một nơi còn cao hơn thế rất nhiều, một con Long phát ra ánh sáng đỏ tù mù đang lơ lửng. Đối mặt với một sinh vật quá đỗi khổng lồ, cô không thể xác định được khoảng cách. Một sinh vật mà cô chỉ mới thấy qua những bức tranh minh họa trong các cuốn sách thần thoại, không còn nghi ngờ gì nữa, sinh vật đó chính là thủ phạm của sự việc vừa rồi. Bên dưới, cô có thể thấy mọi người đang tập trung ở sân trong của tầng ba. Hầu hết là các thành viên của Kỵ sĩ đoàn, đứng đầu là "Kiếm Thánh" Lawrence-di-Falcon trong trang bị vũ trang đơn giản.
Không có quý tộc nào chịu trách nhiệm ở đây. Dĩ nhiên, cha cô, Quốc vương, và anh trai cô, Thái tử, cũng không có mặt.
『Hỡi con người nhỏ bé. Ta là Hỏa Long.』
Một giọng nói vọng xuống. Không ngờ nó có thể nói được tiếng người, Kujastria run lên. Cô nhận ra rằng mình đang ở trong một tình huống nguy kịch.
Rõ ràng là Hỏa Long sở hữu một sức mạnh áp đảo. Ánh sáng vừa rồi chỉ đơn thuần là một sự "đe dọa". Và việc nó dùng lời lẽ để nói chuyện có nghĩa là—
『Hừm... không có hoàng tộc nào ở đây sao.』
Đúng vậy, không có ai có thể đại diện để nói chuyện với Hỏa Long. Lawrence dù là "Kiếm Thánh", nhưng suy cho cùng cũng chỉ là lực lượng vũ trang của vương quốc. Một sự tồn tại chỉ hành động theo mệnh lệnh.
"──Công chúa!?"
Kujastria mím chặt môi, đi đôi dép lê trong phòng giẫm lên những mảnh kính vỡ, và mở cánh cửa kính dẫn ra ban công.
"Ta là Kujastria, Công chúa của Vương quốc Poansonia. Hỡi Hỏa Long, hỡi thực thể trong truyền thuyết, ngươi tìm đến đây vào đêm khuya khoắt thế này là có việc gì?"
Những tiếng kêu kinh ngạc vang lên từ Kỵ sĩ đoàn đang ở sân trong. Cũng phải thôi, đối mặt với một mối đe dọa rõ ràng, việc một thành viên hoàng tộc lộ diện là điều không được phép về mặt phòng thủ. Nếu phòng ngủ của Kujastria ở tầng ba, có lẽ cô đã bị Kỵ sĩ đoàn ngăn cản và không thể ra ngoài được.
Dĩ nhiên, Kujastria cũng không muốn ra ngoài. Ngay cả bây giờ, cô cũng chỉ đang cố gắng giữ bình tĩnh bằng cách dồn sức vào đôi chân đang run rẩy của mình. Nhưng khả năng Quốc vương hay Thái tử sẽ ra mặt là gần như không có. Bởi vì họ yêu quý bản thân mình nhất. Nếu vậy, đối với "Hỏa Long đã đề nghị đối thoại", sẽ trở thành "con người đã từ chối đối thoại".
『Vương quốc Poansonia...? Hừm, có vẻ ngươi không nói dối. Một quốc gia non trẻ nhỉ.』
"Poansonia của ta là một vương triều có truyền thống hơn năm trăm năm. Dù là Hỏa Long cũng không được sỉ nhục—"
『Chỉ mới năm trăm năm mà đã gọi là truyền thống, thật nực cười! Nhìn mà xem, không phải là Thánh Ma mà lại thắp lên thứ ánh sáng như ngọn đuốc nguyên thủy—Oăh hăh hăh hăh! Văn minh của loài người xem ra đã thụt lùi rồi.』
Kujastria muốn phản bác lại—đèn đường đang sử dụng loại đèn ma đạo mới nhất, và cô tự hào rằng cảnh đêm của Vương đô là đẹp nhất lục địa—nhưng cô suýt bị áp lực từ tiếng cười của nó thổi bay đi, chỉ có thể cố gắng bám vào lan can ban công.
『Hửm? Ồ, phải rồi nhỉ...』
Hỏa Long lẩm bẩm điều gì đó như thể đang nói chuyện với một người khác, rồi,
『Hỡi con người nhỏ bé—Công chúa của Poansonia. Ta ra lệnh cho ngươi. Ngay lập tức ngừng việc chuẩn bị chiến tranh lại.』
"Hả—"
『Và phế truất Quốc vương hiện tại, lập nên một vị vua mới. Nếu không thì cứ coi như ngọn lửa của ta sẽ trút xuống tòa thành này đi.』
Hỏa Long đơn phương thông báo xong, lại phun ra một hơi thở lửa nữa lên bầu trời đêm. Vương đô trở nên sáng như ban ngày, và luồng gió nóng đó đã thổi bay Kujastria từ ban công vào trong phòng.
◇
『Khá là vui đấy, con người. Với điều này, mong muốn của ngươi đã được thực hiện rồi chứ?』
Điều mà Hikaru yêu cầu Hỏa Long, cũng chính là những gì nó vừa làm trên bầu trời Vương đô: "Buộc Quốc vương phải ngừng chiến tranh và thoái vị"—tất cả là vì Lavia.
Lavia đang bị truy nã với tội danh giết Bá tước Morgstadt, nhưng đó là vì Quốc vương muốn Lavia trở thành một chiến lực. Hiện tại, Vương quốc Poansonia đang chuẩn bị gây chiến với nước láng giềng, Đế quốc Quinbrand, và vì vậy, họ muốn có được sức mạnh của Lavia, một Tinh linh Ma pháp sư hùng mạnh. Thay vì để cô phải trả giá cho tội ác của mình với tư cách là một kẻ giết người, họ muốn bóc lột cô như một chiến lực.
Một mối đe dọa xuất hiện tại Vương đô, và hơn nữa lại còn buộc Quốc vương phải thoái vị. Vương thành chắc chắn sẽ rơi vào hỗn loạn. Như vậy, vụ giết Bá tước Morgstadt sẽ trở nên không còn quan trọng, và một cuộc tranh giành ngôi vị kế tiếp sẽ bắt đầu. Đối với Hikaru, chỉ cần không còn những kẻ ngốc nhắm vào Lavia là đủ. Cậu thậm chí có thể rời khỏi đất nước trong lúc hỗn loạn.
"À, đó là mong muốn của tôi."
『Một kẻ có mong muốn kỳ lạ! —Vậy thì, sau khi quay lại khu rừng vừa rồi, chúng ta sẽ chia tay ở đó nhỉ.』
"Chờ đã. Ngươi còn phải nghe một mong muốn nữa mà?"
『Hừm... mong muốn của ngươi thật khó lường. Ta có chút sợ khi phải nghe nó.』
Với cái thân hình to tổ chảng như thế mà nói gì vậy trời, Hikaru thầm nghĩ. Thực ra, cậu muốn Lavia nói ra mong muốn thứ hai này, nhưng không may là cô vẫn đang bất tỉnh, có lẽ cô chỉ đang ngủ thiếp đi vì quá mệt mỏi.
"Vảy của Long có thể dùng làm vũ khí không nhỉ?"
『Hừm. Ta nghĩ là có thể, nhưng vảy của ta rất cứng đấy. Nếu không thể sử dụng Thánh Ma thì cũng không thể gia công được đâu.』
"Nhân tiện, lúc nãy ngươi cũng có nói... 'Thánh Ma' là gì vậy?"
『Đó là một loại năng lượng ma đạo lợi dụng sức mạnh của loài Long chúng ta. Ngay cả chuyện đó mà cũng không biết, xem ra kỹ thuật đã thực sự thất truyền rồi. Thật đáng buồn.』
"........."
Có một công nghệ mà Hỏa Long biết, nhưng Hikaru và những người khác lại không. Hỏa Long đã ở dưới lòng đất hàng trăm năm, nên trong khoảng thời gian đó, công nghệ đã bị thất truyền, có lẽ là do chiến tranh hay gì đó. Cậu muốn hỏi chi tiết hơn về Thánh Ma đó, nhưng Hỏa Long đã quay trở lại khu đại ngàn nơi có "Khu Rừng Mê Hoặc". Nó quật ngã cây cối và đáp xuống mặt đất. Nếu ở lại quá lâu, có lẽ Sala của "Tứ Sao Phương Đông" sẽ đến xem, nên phải nhanh lên.
Vậy thì, phải làm sao?
『Ồ, phải rồi. Ngươi cứ lấy vài sợi bờm của ta đi. Chỉ cần quấn nó quanh một cây trượng là sẽ có sự hỗ trợ của Thánh Ma, và ma lực sẽ được tăng cường.』
Lại là Thánh Ma.
"Được rồi... thôi thì, tôi nhượng bộ và chấp nhận vậy."
『Wah ha ha! Con người tham lam thật! Ta bắt đầu cảm thấy thích thú rồi đấy.』
Hikaru giật mạnh một sợi bờm. Hỏa Long kêu lên một tiếng "Đau" một cách dễ thương, nhưng cậu đã tiện tay lấy đi năm sợi vừa rụng ra.
Cõng Lavia vẫn đang ngủ say xuống mặt đất, cuối cùng cũng đến lúc chia tay Hỏa Long.
"Này... ngươi định đi đâu sau đây?"
『Dĩ nhiên là làng của Long rồi. —Hỡi con người đến từ thế giới khác, tên ngươi là gì?』
"Hikaru."
Nghe vậy, Hỏa Long khịt mũi.
『Hikaru à, chúng ta có lẽ sẽ còn gặp lại. Thế giới này luôn có những kẻ đến từ thế giới khác mang lại những thay đổi lớn lao. Ngươi cũng không phải là ngoại lệ.』
Cơ thể khổng lồ của Hỏa Long nhẹ nhàng bay lên. Tiếng cười của Hỏa Long vang vọng khi nó bay vút lên bầu trời đêm, áp lực âm thanh trút xuống Hikaru, và cậu ôm Lavia vào lòng để che chở. Hỏa Long cứ thế tan vào bầu trời đêm, rồi biến mất, như thể có một khe nứt trong không gian và nó đã trượt vào đó.
"Thiệt tình... đến phút chót vẫn là một gã phiền phức."
"──Ưm, Hikaru...?"
Lavia dường như đã tỉnh lại. Nhận ra mình đang được Hikaru ôm trong vòng tay, cô dụi má vào ngực cậu.
"Em xin lỗi... có vẻ như em đã ngủ thiếp đi. Em đã có một giấc mơ kỳ lạ. Một giấc mơ cưỡi trên một con rồng khổng lồ bay lượn trên bầu trời đêm—"
Tất cả những gì em thấy đều là sự thật, nhưng chắc không cần phải giải thích ngay bây giờ. Vẫn còn rất nhiều điều cần phải nói với Lavia.
"......Lavia, em đi được không? Chúng ta cần quay lại Menelka trước bình minh."
"Vâng..."
Vừa nói, Hikaru vừa nắm tay Lavia, và bắt đầu bước đi.
Khi họ đến Menelka, trời vẫn còn tối, nhưng dân làng đã thức dậy, các mạo hiểm giả đang bàn bạc về việc phải làm gì với sinh vật khổng lồ, và "Tứ Sao Phương Đông" cũng đang có vẻ mặt đăm chiêu.
Điều mà Hikaru tính toán sai lầm có lẽ là việc cậu đã định đến nhà thờ để tìm chỗ ngủ, nhưng nhà thờ đó đã bị bán phá hủy do Bạch Long. Chỉ kéo được tấm chăn ra khỏi đống đổ nát, cả hai quấn lấy nhau rồi chìm vào giấc ngủ. Hikaru cũng đã kiệt sức đến giới hạn rồi.
0 Bình luận