Những biến cố lạ thường, bao giờ cũng bắt đầu từ những nơi hết sức bình thường, và được nhận ra bởi những con người chẳng có gì đặc biệt. Một dân làng đang thu hoạch những quả cà chua tuy nhỏ nhưng đỏ mọng, bỗng ngẩng đầu.
"Hửm? Tiếng gì thế này..."
Một tiếng uỳnh trầm đục vọng lại, nghe như thể lòng đất đang sụt xuống. Vùng này xưa nay chưa từng ghi nhận bất kỳ trận động đất nào. Dù thấy âm thanh đó thật lạ, nhưng vì sau đó chẳng có gì xảy ra, người dân làng lại tiếp tục công việc của mình.
Chiều tà, sau khi xong việc đồng áng, anh tìm đến quảng trường của làng. Nhà trưởng làng, giáo đường và cửa tiệm duy nhất nằm đối diện nhau—đây chính là khu vực sầm uất nhất của Menelka, một ngôi làng chỉ vỏn vẹn 120 nhân khẩu.
"Chào ông, vẫn chăm chỉ quá nhỉ."
"Chào cha xứ. Giờ mà không thu hoạch thì cà chua sẽ chín rục hết. Nói đến 'Cà chua sấy khô Menelka' thì ở đất nước này làm gì có ai không biết. Thế nên phải siêng năng thôi ạ."
"Thế thì tốt. Không có gì thay đổi là mừng rồi."
"Thay đổi..."
Người dân làng chợt nhớ ra. Âm thanh mà anh nghe thấy lúc trưa là gì nhỉ—. Nhưng trước khi anh kịp hỏi, một dân làng khác đã đến và bắt chuyện với vị cha xứ.
"Ngày mai chúng ta sẽ mở sân phơi để bắt đầu làm việc đấy ạ."
"Ừ. Cà chua sấy khô là huyết mạch của làng ta mà, mong là mọi chuyện sẽ thuận lợi."
"Nhắc mới nhớ, con bé Paula lặt cuống cà chua giỏi phải biết—Á, xin lỗi cha."
"...Không, không sao đâu. Đúng là con bé làm việc cẩn thận thật."
Vị cha xứ thoáng nở một nụ cười buồn, rồi đáp lại bằng một giọng đầy hoài niệm. Cả làng này không ai là không biết Paula. Cô là con gái một của cha xứ, thường giúp dân làng những công việc tỉ mỉ, viết lách hay tính toán mà họ không rành.
Là một cô gái mộc mạc, tốt bụng, ai cũng đinh ninh rằng cô rồi sẽ lấy một chàng trai nào đó trong làng. Nhưng rồi một ngày nọ, cô đột nhiên biến mất—cùng với hai người bạn thân là Pia, con gái trưởng làng, và Priscila, con gái người thợ săn sống ở rìa làng.
Mọi người biết được ba cô gái đã trở thành mạo hiểm giả qua những lá thư để lại, nhưng kể từ đó đã nửa năm trôi qua mà vẫn không có tin tức gì. Dù không thể hiện ra mặt, nhưng rõ ràng là vị cha xứ đang rất lo lắng.
"Thôi nào, hai người cũng mệt rồi. Ăn tối rồi ngày mai lại cố gắng tiếp thôi."
"Vâng ạ."
"Chào cha xứ, con về."
Hai người dân làng trở về nhà. Khói bếp đã bắt đầu lan tỏa từ các nóc nhà—bữa tối ở Menelka vẫn bình yên như mọi khi.
"Hừm..."
Vị cha xứ bất giác nhìn về phía tây. Mặt trời sắp lặn—dưới chân ngọn núi đó là thành phố pháo đài Leather Elka, một đô thị sầm uất và nhộn nhịp, khác hẳn với Menelka.
Điều khiến vị cha xứ bận lòng chính là sắc màu của ráng chiều. Vầng ráng đỏ loang trên dãy núi hôm nay trông đậm hơn mọi khi, tựa như có ai đó đã hòa máu tươi vào.
"Lòng tôi thấy bất an quá..."
Linh cảm của vị cha xứ đã trở thành sự thật.
Chẳng bao lâu nữa, ngôi làng Menelka này sẽ trở thành tâm điểm bàn tán của mọi mạo hiểm giả—bởi một cuộc xâm lăng của bầy quái vật.
0 Bình luận