Tập 02
Chương 5 Người ta gọi hầm ngục đó là "Khu Rừng Mê Hoặc"
0 Bình luận - Độ dài: 12,850 từ - Cập nhật:
Cánh cửa Mạo hiểm giả Guild vừa mở, một thiếu niên tóc đen mắt đen đã bước vào. Bên trong Guild vốn toàn là người lớn, lại còn là những gã đàn ông bặm trợn, nên bóng dáng cậu thiếu niên trông có phần lạc lõng.
"Hikaru-sama!"
Người vừa nhận ra Hikaru là một nhóm ba cô gái. Dù lớn tuổi hơn cậu, họ cũng thuộc dạng lính mới trong Guild này.
Đó là nhóm ba người Paula, Pia và Priscila đến từ một ngôi làng hẻo lánh. Mới hôm trước, họ đã được Hikaru cứu khi bị một bầy goblin tấn công. Còn đám mạo hiểm giả lão làng đã định dùng Paula làm mồi nhử để chạy trốn sau một trận cãi vã thì đến giờ vẫn bặt vô âm tín—có lẽ chúng đang trốn ở một nơi nào đó thật xa, chờ cho mọi chuyện lắng xuống.
Nghe Paula gọi, Hikaru bước về phía họ.
"Hôm qua không thấy anh đến Guild, tôi đã lo không biết có chuyện gì."
"Chiều tối tôi có ghé qua mà. Chỉ là tôi đã dành cả ngày để nghiền ngẫm cuốn sách này."
Hikaru giơ ra một cuốn sách lấy từ kho tư liệu của Guild. Có điều, vì đã qua tay quá nhiều người trong thời gian dài nên nó đã sờn rách nhiều chỗ, và cũng chẳng còn mấy ai ngó ngàng đến nữa.
"Đây là...?"
"Tôi mượn của ông Unken, người đã dạy tôi cách xẻ thịt quái vật. Ông ấy bảo cứ đọc hết một lượt là sẽ có thêm kiến thức."
Thực ra, ngày hôm qua của Hikaru vô cùng bận rộn. Cậu đã lừa một party mạo hiểm giả đang làm nhiệm vụ hộ tống đến vương đô để giải cứu cô gái bị giam cầm, Lavia. Ngay sau đó, cậu còn phải đối đầu với Hiệp sĩ đoàn trưởng Lawrence-di-Falcon, người đã đuổi theo chiếc xe ngựa.
Chiều tối cậu cũng đã cố gắng ghé qua Guild, và vốn định nhận một nhiệm vụ đơn giản nào đó. Lý do cậu không thể làm vậy là vì cánh tay bị thương, dù vết thương đã lành nhưng thể trạng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.
Cuốn sách này chính là "bằng chứng ngoại phạm" của Hikaru.
"Một cuốn sách dày thế này ư!?"
Nghe thấy tiếng Paula kinh ngạc, cô nàng tiếp tân Flare rời khỏi quầy và tiến lại. Cùng lúc đó, đám mạo hiểm giả đang vây quanh quầy đồng loạt cất tiếng than oán. Cô nàng tiếp tân này vẫn được hâm mộ như ngày nào.
"Hikaru-san, cậu đến rồi à."
"Vâng. Ừm... Chị không bận việc sao?"
Đám mạo hiểm giả, những người coi việc tán tỉnh nữ tiếp tân là niềm vui mỗi ngày, đang lườm tôi bằng ánh mắt tóe lửa. Đối với họ, các cô gái ở quầy Guild có lẽ giống như những thần tượng mà họ có thể gặp gỡ và trò chuyện thoải mái hàng ngày.
"Tôi nghe ông Unken nói đã cho cậu mượn tài liệu này ạ. Thế nên, nhận lại và trả cho ông Unken cũng là công việc của tôi mà."
Unken là Guild Master của Guild này. Ông ấy cũng giỏi về hệ kỹ năng "Ẩn Mật" giống Hikaru, nhưng quá khứ của ông ta vẫn là một ẩn số. Có giả thuyết cho rằng ông chính là người đã ám sát quốc vương của Đế quốc Quinbrand láng giềng.
"Có được không ạ? Trông chị có vẻ bận rộn."
Đám mạo hiểm giả gật gù tán thành. Nhưng Flare chỉ cười khổ.
"...Toàn là chuyện phiếm thôi, chứ không phải công việc gì nghiêm túc đâu ạ."
Ra là vậy. Mấy gã mạo hiểm giả kia, làm việc đi chứ. Không thấy cả đống giấy ủy thác dán trên tấm bảng nhiệm vụ này sao?
"Nhưng mà thật sự, Hikaru-san đã đọc hết cả cuốn này sao ạ?"
"Tôi đọc rồi."
"Vậy thì, để tôi kiểm tra một chút nhé."
Flare vui vẻ lật các trang sách.
"Phương pháp hiệu quả để tiêu diệt Muddy Rock sống ở đầm lầy là gì?"
"—Là tinh linh ma thuật hệ băng. Đóng băng chúng rồi thì phá hủy sẽ rất dễ dàng."
"Công dụng của bột Hoàng Đảm Thảo là gì ạ?"
"Giải trừ tê liệt thần kinh."
"Xin hãy giải thích về hầm ngục gần Poand nhất."
"Có hai nơi. Một là 'Khu Phố Ngầm Của Thần Dân Cổ Đại', đi xe ngựa theo con đường phía Bắc khoảng năm ngày sẽ tới. Nơi đó do Mạo hiểm giả Guild và vương quốc đồng quản lý, chỉ mạo hiểm giả hạng E trở lên mới được vào. Đã có nhiều báo cáo về quái vật hệ undead ở đó. Nơi còn lại là—"
Hikaru đang nói dở thì Paula cất lời.
"'Khu Rừng Mê Hoặc' ạ! Đó là hầm ngục được tạo ra bởi một Dungeon Master, một loại quái vật. Quái vật bị tiêu diệt trong đó sẽ biến thành ma thạch tinh linh, nên nó đã trở thành một 'ngành công nghiệp hầm ngục'. Phải không, Hikaru-sama!"
"À, ờ, vâng."
Tại sao lại hỏi mình nhỉ?, Hikaru thầm nghĩ trong lúc gật đầu. Những gì Paula nói hoàn toàn chính xác—mà đúng hơn, cậu ngạc nhiên vì Paula lại biết về hầm ngục.
Flare cười khổ.
"Cậu thực sự đã đọc rất kỹ rồi ạ. Tôi sẽ trả lại cho ông Unken cẩn thận."
Bộp, Flare đóng cuốn sách lại.
Nhìn bộ dạng đó—vẫn là Flare của mọi khi.
"? Sao vậy ạ, Hikaru-san?"
"Không có gì."
Có lẽ thông tin về việc Lavia biến mất vẫn chưa đến đây. Nhưng sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết. Đến lúc đó, bằng chứng ngoại phạm này chắc chắn sẽ có ích.
Thực ra, cuốn tài liệu lúc nãy không phải là phiên bản cũ kỹ kia, mà là bản mới nhất tôi đã đọc trong "kho tư liệu". Tôi đã có vài cơ hội để đọc nó, và tốc độ đọc của tôi nhanh hơn người khác rất nhiều, khả năng ghi nhớ cũng tốt. Trước khi mượn sách của Unken, tôi đã thuộc lòng toàn bộ nội dung rồi.
"Nhưng lần tới, cậu nhớ đọc cả bản mới nhất nữa nhé?"
"Hả?"
"Phì phì. Không sao, không sao đâu."
Flare vui vẻ nói rồi ôm cuốn tài liệu rời đi.
"...Rốt cuộc là sao?"
Hikaru chẳng hiểu gì cả, nhưng cũng phải thôi. Cuốn tài liệu được coi là bản mới nhất thực chất là bản sao Flare đã chép lại khi thi tuyển làm tiếp tân, và điều này chỉ những người trong nội bộ Guild mới biết. Bản sao chép đương nhiên mới và sạch sẽ hơn, nên giờ nó đã trở thành "tài liệu hiện hành"—.
"...Trông thế nào?"
Chiều tối hôm đó, tại một phòng trong khách sạn thương nhân nơi Hikaru đang trọ.
Đứng trước mặt Hikaru là Lavia. Nhưng trông cô hoàn toàn khác so với trước đây. Cô đang mặc bộ trang phục màu lục non mà Hikaru đã chuẩn bị. Đó là một bộ đồ gần giống kiểu váy liền thân, có thắt lưng ở eo. Chân cô đi đôi bốt cao cổ và tất dài qua đầu gối.
Mặc dù quần sẽ tiện lợi hơn cho việc phiêu lưu, nhưng vì một lý do hết sức khó hiểu của Hikaru là "một cô bé dễ thương như Lavia mà mặc quần thì thật vớ vẩn!", nên mới thành ra thế này. Cậu đã tìm thấy nó ở một cửa hàng đồ cũ hôm nay.
Mái tóc màu bạc tuyệt đẹp của cô được buộc gọn sau lưng. Cậu cũng đã mua một chiếc mũ nồi màu đỏ thẫm, đội nó lên là cô liền hóa thân thành một thiếu nữ năng động. Dáng vẻ của một tiểu thư quý tộc thanh lịch đã không còn nữa.
"Ừm, hợp lắm."
"......"
"Ơ, hợp thật mà? Sao vậy?"
"...Chỉ là, tôi thấy hơi lạ khi anh lại giỏi chọn đồ cho con gái đến thế. Không biết có phải anh đã quen chọn rồi không."
"L-làm gì có. Chỉ là lúc tôi đang lựa đồ và nghĩ về cậu, nó tình cờ lọt vào mắt thôi."
"Nghĩ về tôi?"
"Ừ, hôm nay cả ngày tôi chỉ toàn nghĩ về cậu thôi."
"...Muu."
Lavia bĩu môi, hai má ửng hồng. Cử chỉ đó cũng thật đáng yêu.
"Nhưng quả thật tôi thấy áy náy. Mua những bộ đồ thế này cũng tốn tiền lắm phải không?"
"Chừng đó thì không sao đâu."
Dù đã tiêu tốn khá nhiều, nhưng cậu vẫn còn đủ tiền để sống một thời gian. Nhân tiện, khi có được Lavia làm "bạn đồng hành", Hikaru cũng đã mua một thứ "cực kỳ cần thiết".
Đó là dụng cụ tránh thai.
Dù Lavia mới 14 tuổi, cơ thể cô đã có thể mang thai. Điều này dường như không khác gì ở thế giới bên kia—trong ký ức của Roland, chủ nhân cũ của cơ thể Hikaru, cũng có thông tin này.
Điều thú vị là, dụng cụ tránh thai ở thế giới này là một "viên đá chứa ma thuật". Nó chứa đựng ma lực thuộc hệ "Tà", và nếu mang theo trong túi, tinh trùng của đàn ông sẽ yếu đi, còn buồng trứng của phụ nữ sẽ bị ảnh hưởng. Vì tác động lên đàn ông nhẹ hơn và chỉ tập trung vào việc "gây vô sinh", nên những người đàn ông có nhu cầu thường mang theo bên mình. Phụ nữ dùng sẽ có tác dụng phụ nặng hơn như kinh nguyệt không đều, nên về cơ bản đây là vật dụng của đàn ông.
(Thế này... cứ như tôi đang mong chờ chuyện đó với Lavia thường xuyên lắm vậy... nhưng phòng bệnh hơn chữa bệnh, ừ. Chắc chắn là thế.)
Để đến lúc có con rồi thì đã quá muộn. Bây giờ cậu không có thời gian để nuôi dạy con cái.
Lúc mua "viên đá" này, Hikaru đã bị người bán hàng trêu chọc, nhưng cậu tin rằng đây là một khoản chi cần thiết. Nó có giá tới một nghìn Gilan.
Số tiền còn lại của cậu, bao gồm cả tiền gửi ở Guild, là hơn 100.000 Gilan. Nếu quy đổi ra giá trị tiền Nhật thì khoảng gấp 10 lần, tức hơn một triệu Yên. Vật giá ở đây cũng khá rẻ, nên hai người có thể sống được trong một năm.
"Từ ngày mai, Lavia cũng ra ngoài cùng tôi nhé, chúng ta sẽ mua những thứ cần thiết khác. Quần áo cũng cần hai, ba bộ để thay, còn đồ lót thì quả thực tôi không thể mua được."
"Vâng... Nhưng, liệu có ổn không ạ?"
Lavia lo lắng rằng dù đã thay đổi trang phục, nếu tình cờ gặp người quen trên phố, cô có thể bị nhận ra. Hiện tại, cô vẫn đang bị truy nã vì tình nghi sát hại Bá tước Morgstadt—cha ruột của mình.
Thế nhưng, Hikaru có cách để che giấu Lavia.
"Này, Lavia. Giờ cậu có thể đi bất cứ đâu. Cậu có thể tự quyết định nơi mình muốn đến."
"...Đi bất cứ đâu..."
Lavia lẩm bẩm, rồi nói:
"...Tôi muốn được phiêu lưu..."
Hikaru mỉm cười gật đầu.
"Tôi đã nghĩ cậu sẽ nói vậy. Từ mai chúng ta sẽ chuẩn bị cho cuộc phiêu lưu thôi."
"Vâng!"
"—Trước đó, cậu thấy trong người thế nào? Cơ thể còn đau không?"
"U-ưm... hơi đau một chút, nhưng đã đỡ nhiều rồi ạ."
"Tôi hiểu rồi. Đừng gắng sức quá."
"A, n-nhưng nếu Hikaru muốn, thì đêm nay cũng—"
"T-tôi không có ý đó!"
"...Vậy à, cũng phải. Cơ thể tôi còn trẻ con nên chắc không hấp dẫn lắm..."
"A, không, không phải thế! Không có chuyện đó đâu! Cậu, ừm... rất, rất dễ thương và quyến rũ... tôi nghĩ vậy."
"Hikaru..."
Nắm lấy bàn tay đang chìa ra, hai người họ lại gần nhau hơn.
Cuối cùng, đêm đó họ lại thức rất khuya, và chỉ tỉnh dậy khi mặt trời đã lên cao vào sáng hôm sau.
"Viên đá" mà Hikaru mua đã phát huy tác dụng ngay từ ngày đầu tiên.
◇
"Bố, mẹ, con đi làm đây ạ!"
"Ờ, cẩn thận nhé con! Nếu có tên mạo hiểm giả nào giở trò thì nói ngay với bố! Nắm đấm của bố sẽ..."
"Thôi đi mình, ngày nào mình cũng nói chuyện đó vậy? Đi làm vui vẻ nhé, Flare. Hôm nay cũng phải làm việc thật khỏe mạnh đấy."
"Hi hi. Vâng ạ!"
Flare lao ra khỏi tiệm bánh mì của gia đình. Để nướng bánh bán buổi sáng, bố mẹ cô đã phải dậy từ trước lúc bình minh để nhóm lò. Thức dậy trong mùi bánh mì thơm lừng và mùi bơ ngọt ngào, ăn một chiếc bánh mới ra lò rồi đến Guild đã là thói quen hàng ngày của Flare.
"Chào buổi sáng ạ."
"...Chào buổi sáng, Flare-chan."
Khi Flare đến, ở quầy Guild đã có một nữ tiếp tân khác. Đó là Aurora, một mỹ nhân có nét u buồn.
"Có chuyện gì lạ không chị?"
Vẻ u ám trên mặt Aurora càng đậm hơn, cô cúi đầu.
"...Ông Unken gọi em đấy."
"? Ông Unken ạ?"
Dù tự hỏi có chuyện gì vào sáng sớm thế này, Flare vẫn cất đồ cá nhân vào tủ rồi thay đồng phục. Tám giờ sáng, trong Guild khá đông đúc, nhưng Aurora có vẻ vẫn đủ sức xoay xở một mình. Flare đi đến phòng của Unken—phòng làm việc của Guild Master.
"...Flare à. Lại đây."
Dù có cả bộ bàn ghế để tiếp khách, nhưng cô lại được gọi đến thẳng bàn làm việc. Cho rằng đây là chuyện có thể nói nhanh, Flare thở phào nhẹ nhõm. Dù không nghĩ mình đã phạm sai lầm gì, nhưng bị gọi lên thế này cũng khá căng thẳng. Hơn nữa, vẻ mặt của Unken lại trông rất đăm chiêu.
"Có chuyện gì không ạ?"
"Một việc cần thông báo, và một việc cần xác nhận."
"Vâng."
"Việc cần thông báo—hôm kia, party 'Tinh Tú Phương Xa' do Nogusa dẫn đầu đã thất bại trong nhiệm vụ hộ tống."
"...Hả?"
Cô dĩ nhiên nhớ Nogusa, một mạo hiểm giả hạng C lặn lội từ vương đô đến đây. Mạo hiểm giả có hạng cao nhất thường trú tại thành phố Poand này chỉ là hạng D. Không thể nào quên được.
Nogusa và đồng bọn đến đây để hộ tống nghi phạm trong vụ án nghiêm trọng xảy ra ở Poand gần đây—vụ sát hại Bá tước Morgstadt—tiểu thư bá tước Lavia, về vương đô. Vì vương quốc rất coi trọng vụ án này nên đã đặc biệt chỉ định một mạo hiểm giả hạng cao cho nhiệm vụ hộ tống.
"T-thất bại... là sao ạ? Bị cướp trên đường ạ? Hay có quái vật đột biến hung dữ nào đó?"
"Không phải."
"...K-không lẽ, chính họ đã biến mất? Bắt cóc tiểu thư rồi bỏ trốn?"
"Không phải.—Mà không, lão cho rằng khả năng đó là cao nhất, nhưng hiện tại thì không phải."
"Ơ, ừm... Vậy thì, chuyện là sao ạ?"
"...Flare này, đây là một thất bại của Mạo hiểm giả Guild đấy."
"Vâng."
"Vậy mà sao nhóc lại có vẻ hơi vui thế hả!"
"Đ-đâu có, k-không có chuyện đó đâu ạ."
"Che giấu cho khéo vào, khéo vào."
"Auu."
Bị Unken nói, Flare xịu mặt xuống. Nếu là một vụ án bình thường, cô đã nghiêm túc lắng nghe, nhưng Flare lại hứng thú với thông tin này. Vì không ai khác, chính cậu mạo hiểm giả thiếu niên mà Flare để ý—Hikaru, đã rất quan tâm đến vụ án sát hại bá tước.
(Phải báo cho Hikaru-san biết mới được. Cậu ấy chắc chắn sẽ muốn nghe tin này.)
Nghĩ vậy, lòng cô không khỏi phấn chấn, khóe miệng bất giác cong lên.
Unken thở dài một tiếng.
"Mà... còn hơn là thấy nhóc làm bộ mặt nghiêm trọng. Lời khai của đám Nogusa là thế này: 'Khi chúng tôi nhìn vào xe ngựa trong lần nghỉ thứ hai, cô ta đã biến mất như làn khói'."
"—Biến mất? Ơ, mà đám Nogusa đã khai báo sao ạ? Tức là họ đã đến Mạo hiểm giả Guild ở vương đô ạ!?"
"Đúng vậy."
"Dù họ sẽ là những người bị nghi ngờ đầu tiên sao? Con người làm sao mà biến thành khói được ạ."
"Chính vì thế, nếu Nogusa thật sự đã để đối tượng hộ tống trốn thoát, thì việc hắn nghênh ngang đến Guild ở vương đô và đưa ra một lời khai ngớ ngẩn như vậy là hoàn toàn vô lý. Quá trẻ con."
"Chuyện đó... đúng là vậy thật. Tiểu thư đã đi đâu rồi ạ?"
"Nếu biết thì đã chẳng khổ thế này. Có hai điều đang làm mọi chuyện thêm rắc rối. Một là lời khai của người đánh xe. Hình như đám Nogusa đã ép ông ta 'đưa chìa khóa xe ngựa đây'."
"? Để làm gì ạ?"
"...Lũ đó mà. Chắc là hứng thú với đối tượng hộ tống."
Cách nói của ông làm Flare cũng đoán ra được. Cô cũng đã nghe loáng thoáng rằng tiểu thư bá tước là một mỹ少女tuyệt trần. Cùng đi với một cô gái như vậy, những gã đàn ông thô lỗ ắt sẽ nảy sinh ý đồ.
"Hơi, ừm, nói sao nhỉ... đúng là ngốc nghếch ạ."
"Nói vòng vo một hồi rồi lại chốt hạ thẳng thừng nhỉ. Dù ngốc nhưng vẫn là mạo hiểm giả hạng C đấy. Guild ở vương đô chắc là mất mặt lắm."
"Ừm, vậy thì, điều 'làm mọi chuyện thêm rắc rối' còn lại là gì ạ?"
"Hừm... Nhóc biết tình hình an ninh ở dinh thự Bá tước Morgstadt chứ?"
"Vâng ạ. Có các hiệp sĩ được đặc phái đến đó mà."
"Chính là ở đó. Một trong các hiệp sĩ đã nói 'không thể tin tưởng mạo hiểm giả', rồi bám theo sau đám Nogusa sau khi chúng khởi hành. Nhưng, anh ta—vị đó, đã không thể gặp được chúng. Vì bị đạo tặc tấn công."
"Đạo tặc... Đạo tặc trên tuyến đường giữa vương đô và Poand sao ạ? Hiếm thấy quá. Mà, cách gọi 'vị đó' của ông làm tôi thấy hơi lạ."
Hừm, Unken gật đầu.
"Là Hiệp sĩ đoàn trưởng Lawrence-di-Falcon."
"Hả—K-Kiếm Thánh Lawrence-sama ư!?"
Unken vội bịt tai lại, mặt nhăn nhó.
"Lớn tiếng quá."
"A, n-nhưng, ừm, thế thì—lũ đạo tặc quèn làm sao thắng nổi ngài ấy ạ?"
"Vấn đề là ở đó. Theo lời khai của ngài Lawrence, kẻ tấn công là đạo tặc—hơn nữa, lại là một 'đứa trẻ' tự xưng là 'Mặt Nạ Bạc'."
"Hảảả!?"
"...Mất nết."
"Hự."
Flare vội lấy tay che miệng đang há hốc của mình.
"Nhưng, một đứa trẻ mà đánh bại được Kiếm Thánh thì lạ quá!—A, khoan đã? Chuyện này, có vẻ giống với lời khai của đám Nogusa... Một chuyện 'không thể nào' như biến mất tựa làn khói lại được 'chính người trong cuộc khai báo một cách rất nghiêm túc'..."
"Nhóc nghĩ sao? Hai chuyện này là hai vụ án riêng biệt hoàn toàn không liên quan?"
"Xét về mặt xác suất thì đúng là vậy ạ? Dù rất ngạc nhiên, nhưng thỉnh thoảng cũng có những thiên tài chiến đấu... dù là trẻ con nhưng lại có tài năng phi thường."
"Dù là thiên tài chiến đấu, một đứa trẻ có thể đánh bại Kiếm Thánh sao?"
"C-chuyện đó thì phải nghe kể chi tiết mới biết được... Ông Unken có biết không ạ?"
"Ta không biết đến mức đó. Suy nghĩ của nhóc cũng gần giống Aurora, 'hai vụ án không liên quan' à."
"Vâng."
Gật đầu xong, Flare hỏi.
"Đó là 'việc cần thông báo' và 'việc cần xác nhận' ạ?"
"À, không, không phải. 'Việc cần xác nhận' đây này, Flare. Trong số các mạo hiểm giả quanh đây, à không, không chỉ mạo hiểm giả, ai cũng được... có thiếu niên nào tài giỏi không?"
Ngay lúc đó, hình ảnh của Hikaru chợt lóe lên trong đầu Flare. Nhưng cô nhớ ra, vào cái ngày tiểu thư bị áp giải, cậu ấy đáng lẽ phải đang đọc tài liệu.
"Em không nghĩ ra ai cả."
"Vậy à... Thôi, để ta hỏi thử Gloria xem sao. Kết quả chắc cũng vậy thôi."
◇
Hikaru dùng "Gián đoạn Tập thể" để cùng Lavia rời khỏi nhà trọ. "Gián đoạn Tập thể" là một skill cậu nhận được từ Soul Board, có thể truyền hiệu ứng "Ẩn Mật" của Hikaru cho người đang tiếp xúc da thịt với cậu.
Lúc này, rất nhiều người đã bắt đầu hoạt động. Dù quần áo và mũ đã thay đổi đáng kể ấn tượng về Lavia, nhưng cẩn thận vẫn hơn.
"...Đây là, thành phố sao."
Đây có lẽ là lần đầu tiên Lavia được tự mình đi dạo trong thành phố—.
Hikaru đã nghĩ vậy, nhưng không nói ra. Poand là một thành phố trên đồng bằng, và là một đô thị vệ tinh của vương đô nên được quy hoạch rất bài bản. Mọi thứ có lẽ đều trông thật mới mẻ đối với cô. Từ những bà nội trợ tụ tập bên giếng nước dưới bóng cây đại thụ, đến những cụ già xách giỏ đi mua sắm một cách khỏe khoắn, một cậu bé đang bị chủ cửa hàng mắng trước tiệm, hay một người đàn ông đang kéo chiếc xe chở đầy những chiếc bình có lẽ là hàng hóa, tất cả mọi thứ.
"Hikaru."
"Hửm?"
"Có mùi gì đó thơm quá."
Đó là một quầy bán hotdog. Ông chủ vạm vỡ đang khoanh tay nhìn về phía này—đến mức có thể gọi là lườm rồi. Dù "Gián đoạn Tập thể" lẽ ra phải có tác dụng, nhưng tôi lại có cảm giác ông ta đang nhìn chằm chằm vào đây—ông ta đang đợi mình sao?
"Cũng phải ăn sáng thôi nhỉ..."
Nấp vào một góc, Hikaru tắt "Gián đoạn Tập thể" rồi tiến lại gần, ông chủ chìa bàn tay dày cộp ra.
"60 Gilan."
"...Ông mặc định là tôi mua hai suất à."
Dù thở dài trước vẻ tự tin của ông chủ, Hikaru vẫn trả tiền và nhận lấy hai chiếc hotdog. Một chiếc được trao vào tay Lavia, người đang tỏ vẻ vô cùng tò mò. Lavia đội mũ sụp xuống nên ông chủ chắc không thể thấy rõ mặt cô.
Trông y hệt hotdog của Nhật Bản... Hikaru vừa nghĩ thầm vừa cắn một miếng.
"!"
Hikaru mở to mắt.
"S-sao hả!?"
"C...!"
"C?"
"Cay quá! Ông bị ngốc à!?"
Cậu hét toáng lên.
Chết rồi. Chiếc hotdog này đúng là "hot" thật, cay đến mức tôi suýt buột miệng nói ra câu đùa nhạt nhẽo đó. Thân nhiệt tăng vọt, mồ hôi như muốn túa ra khắp người. Vấn đề sốt cà chua bị loãng mà lần trước tôi đã chỉ ra đã được khắc phục. Đã khắc phục rồi mà tại sao chứ.
"Ông... đã cho gì vào mù tạt vậy."
"......"
"Trả lời đi."
"...Thấy một gã bán rong có loại gia vị trông hay hay."
"Ông cho vào à? Sao lại làm thế?"
"Tại mày đấy! Hôm qua mày không đến! Tao đã cho một khách quen khác ăn! Xong hắn bảo 'chưa đủ cay'!"
"Tại tôi á!? A, trời ơi, cay kinh khủng... Đi thôi. Cái này không nên ăn—Hả?"
"?"
Lavia ngơ ngác nhìn Hikaru.
Chiếc hotdog trong tay cô đã vơi đi quá nửa.
"Cái này, ngon."
"......"
Hikaru quay sang nhìn ông chủ với ánh mắt nghi ngờ. Ông chủ lắc đầu lia lịa. Ý là cái của cô ấy giống hệt cái của cậu đấy.
"...Cậu, có khi nào thích ăn cay không?"
"?"
Lavia nghiêng đầu thắc mắc.
Hikaru cùng Lavia cất bước đi. Chiếc hotdog cay quá nên cậu không thể ăn hết, đành trả lại cho ông chủ. Lavia cũng nói một cái là no rồi. Ông chủ vừa nói "Chừng này thì nhằm nhò gì!" vừa ăn chiếc hotdog bị trả lại trong nước mắt.
"Vậy thì, tôi sẽ dẫn cậu đi xem một vòng thành phố nhé."
"Vâng!"
Cố gắng sử dụng "Gián đoạn Tập thể" hết mức có thể, Hikaru dẫn Lavia đi dạo quanh thành phố.
"Kia là 'Xưởng Rèn Dodorono', nơi tôi đã mua áo giáp. Tuy là tiệm áo giáp nhưng cũng có bán cả thường phục."
"Đó là, tiệm áo giáp ạ...!"
"Chủ tiệm là một người lùn hơi tưng tửng."
"Người lùn...!"
Mắt Lavia sáng rực lên một cách kỳ lạ.
"Kia là 'Xưởng Vũ Khí Leniwood', nơi tôi đã mua dao găm."
"Đó là, tiệm vũ khí...!"
"Chủ tiệm là... một người elf cũng hơi tưng tửng."
"Elf...!"
Rồi cũng sẽ có dịp dẫn Lavia đến đó, nhưng cho đến khi vụ mất tích của cô lắng xuống, tốt hơn là không nên để cô xuất hiện trước nhiều người.
"Và, kia là Mạo hiểm giả Guild."
"──"
"Lavia?"
"Nơi mà tôi hằng mơ ước..."
Ước mơ tới mức đó luôn à.
"...Hikaru."
"Vâng."
"...Tôi, thật may vì vẫn còn sống..."
Rốt cuộc cô muốn phiêu lưu đến mức nào vậy.
"Vào đó sẽ bị hỏi 'Trẻ con đến đây làm gì?' rồi bị gây sự đúng không ạ?"
"...Cũng có khía cạnh đó."
Thế giới này cũng có sẵn kịch bản khuôn mẫu đó sao.
"Lần tới chúng ta sẽ đến đó để thu thập thông tin."
"! Vào được ạ!?"
"Dù gì tôi cũng đang kiếm sống bằng nghề mạo hiểm giả mà. Chuyện cậu đi cùng tôi sớm muộn gì cũng sẽ bị biết. Thế mà lại không dẫn cậu đến Guild thì cũng lạ."
"Tôi muốn vào thử!"
"Ừm, lần tới nhé."
"Lần tới..."
"T-trong vài ngày nữa."
Vừa mới xịu mặt như cún con bị mắng khi nghe hai từ "lần tới", Lavia lập tức rạng rỡ trở lại khi nghe thêm "trong vài ngày nữa".
(Chơi ăn gian quá. Thấy nụ cười đó, đến tôi cũng muốn dắt cậu ấy đi ngay lập tức.)
Cho đến khi thu thập được kha khá thông tin về vụ mất tích, cậu không thể đưa cô đến đó được, nên hôm nay đành phải nén lòng.
"Chắc là hết một vòng rồi—"
Họ đã dành cả buổi sáng để đi dạo quanh thành phố. Trên đường đi, họ mua thêm quần áo, đồ lót và các vật dụng hàng ngày cho Lavia. Tại một tiệm bánh mì nổi tiếng thơm ngon, họ mua bánh sandwich.

Khi ngồi ăn trên ghế dài ở quảng trường, quả thực bánh mì rất mềm, có vị ngọt, là loại ngon nhất mà cậu đã ăn trong vài ngày qua.
"Hikaru, lát nữa chúng ta lại đi dạo tiếp ạ?"
"Không, chắc cũng không còn nơi nào đáng xem nữa. Buổi chiều, tôi có một việc muốn làm. Chúng ta ra ngoài thành phố nhé?"
"Phiêu lưu!?"
"...Ừm, là chuẩn bị cho cuộc phiêu lưu."
Hikaru gãi má.
"Tôi muốn kiểm tra uy lực ma thuật của cậu."
◇
Ánh nắng đầu hè đang rọi xuống. Bên ngoài thành phố, không khí ngai ngái mùi đất và cỏ cây. Hikaru thầm nghĩ có lẽ mình nên mua vài bộ quần áo sáng màu. Nghe nói những mạo hiểm giả không có nơi ở hay cứ điểm cố định trên thế giới này thường mua đồ cũ để thay đổi trang phục giữa mùa hè và mùa đông. Việc đó đã trở nên phổ biến vì quần áo cũ được lưu thông rộng rãi.
(Đúng là ở Nhật ngày xưa, cứ đến mùa xuân là người ta lại đem kotatsu hay áo bông đi cầm đồ thật.)
Bộ đồ Hikaru đang mặc là bộ áo liền quần làm từ da Sói Đêm do Dodorono may. Cả áo và quần đều màu đen. Nhờ có chiếc áo choàng vải khoác ngoài che chắn ánh nắng trực tiếp nên vẫn còn đỡ, nhưng khi trời trở nên nóng nực hơn, có lẽ cậu sẽ cần một bộ đồ mỏng nhẹ hơn.
"Bên ngoài thành phố... có nhiều quái vật lắm phải không?"
Lavia vừa đảo mắt nhìn quanh vừa hỏi. Trên con đường chính, những cỗ xe ngựa chở hàng, lữ khách và cả các mạo hiểm giả cưỡi ngựa qua lại. Vì gần Poand nên lưu lượng giao thông khá đông. Do đó, Hikaru đã đi ra khỏi con đường chính. Cậu rẽ qua đồng cỏ, vượt qua một ngọn đồi thoai thoải để đến một nơi không thể nhìn thấy trực tiếp từ con đường.
Xung quanh là một bình nguyên trải dài với những bụi cây thấp. Có côn trùng và chim nhỏ, nhưng tạm thời không thấy quái vật. Giả sử có quái vật xuất hiện đi nữa, nơi này cũng có nhiều chướng ngại vật nên dễ dàng ẩn nấp. Một khi đã vào được điểm mù, cậu có thể dùng "Gián Đoạn Tập Thể" để trốn thoát.
"Hikaru, đồng cỏ này trải dài đến đâu vậy?"
"Khoảng chừng một ngày phi ngựa."
"Xa vậy sao... Tuyệt quá..."
Một cơn gió thổi qua, lướt nhẹ giữa hai người. Cảm giác thật dễ chịu.
"Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo? Dùng... ma thuật sao?"
"Trước đó, tôi muốn xem Soul Card của cậu một chút, được không?"
"Dĩ nhiên rồi."
【SOUL CARD】
【Tên】Lavia/【Lưu trữ】Thần điện Tsumgielka, Vương quốc Poansonia
【Thần sự】Lễ hội Thần Mặt Trời (6)/【Gia hộ】───
Cách trình bày khác với Guild Card của mạo hiểm giả. Trường hợp của Hikaru là thế này.
【GUILD CARD MẠO HIỂM GIẢ】
【Tên】Hikaru/【Lưu trữ】Guild Mạo hiểm giả Poand, Vương quốc Poansonia
【Hạng】G/【Gia hộ】Ẩn Mật Thần: Kẻ khoác lên mình bóng tối
Nhìn vào thẻ của Lavia, Hikaru nhận ra một điều.
"Lavia... Tên của cậu..."
Họ "Morgstadt" của Lavia đã biến mất. Bị chỉ ra, Lavia nhìn chằm chằm vào Soul Card một lúc, rồi nói:
"...Vì tôi đã tự do rồi."
"......"
Có lẽ cô muốn nói rằng, cô đã được giải thoát khỏi gia đình, khỏi người cha của mình.
"Tại sao cậu lại muốn xem thẻ của tôi?"
"Tôi muốn xem phần 'Gia hộ' trông thế nào. ── Mà cái mục 'Thần sự' trước đó là gì vậy?"
"Tôi nghĩ đó là số lần quyên góp cho lễ hội."
"Quyên góp?"
"Nếu quyên góp cho lễ hội được tổ chức hàng năm tại thần điện, họ sẽ ghi lại lịch sử vào Soul Card. Nghe nói làm vậy lòng thành của mình sẽ đến được với Thần Mặt Trời."
Thông qua mục "Gia hộ" trên Soul Card hay Guild Card, người ta quả thực có thể nhận được ân huệ. Tuy nhiên, không hề tồn tại một "bên trung gian" nào cả. Chẳng có ai lại đi ban thêm "Gia hộ" chỉ vì nhận được tiền quyên góp.
"Này, chuyện đó chẳng phải là──"
"Chắc đó chỉ là một mánh khóe để kiếm tiền thôi."
"Cậu nhận ra à?"
"Thì, cũng phải. Những người đứng đầu giáo hội điều hành thần điện, ai nấy đều mặc đồ đẹp và béo tốt cả."
Xem ra nội bộ thần điện cũng mục nát lắm.
"Cậu có những 'Gia hộ' nào? Có vẻ như bây giờ cậu chưa chọn cái nào cả."
"Ừm... Này, Hikaru?"
"Gì vậy?"
"Đừng có sốc nhé?"
Lavia nhặt một viên đá nhỏ và bắt đầu viết lên phần đất trống.
【Phàm Tinh Linh Ma Pháp Sứ Dịch Thần: Sơ cấp Tinh linh Ma pháp sư】/【Quảng Vực Quý Huyết Tộc Cứu Tế Thần: Noblesse】/
【Ma Pháp Lý Sáng Tạo Thần: Kẻ thách thức quy luật ma lực】/【Hỏa Viêm Tinh Linh Thần: Flame Magus】
Người ta nói rằng "Gia hộ" này được ban cho sức mạnh của "XX Thần", và số lượng chữ trong "XX" càng ít thì sức mạnh càng lớn. Trước đây, Hikaru đã nghe Flare ở Guild Mạo hiểm giả nói rằng, "nếu có được Thần 4 chữ thì đã là mạo hiểm giả cấp cao rồi". Nhân tiện, 3 chữ là siêu hiếm, 2 chữ là huyền thoại, còn 1 chữ là đẳng cấp thần thoại. Dĩ nhiên, thực tế không phải là chữ Hán của Nhật Bản, mà là chữ viết của thế giới này.
Nghe nói người đã xây dựng hệ thống Guild Card và Soul Card trong quá khứ đã nhận được "Gia hộ" của "Trí Thần", một Thần 1 chữ.
"...Đại loại là vậy đó."
Xem qua một lượt, Hikaru gật đầu.
"Cái 'Quy luật Ma lực' là gì vậy?"
"Ể, cậu để ý đến cái đó à?"
"Tôi tò mò về nó."
Soul Board của Lavia trông như thế này.
【SOUL BOARD】Lavia - 14 tuổi/Hồn Vị 6/0
【Ma Lực】
【Lượng Ma Lực】11─【Quy luật Ma lực】2/【Tương thích Tinh linh】─【Hỏa】5
Cô đã cộng 2 điểm vào "Quy luật Ma lực".
Về ma thuật, kiến thức của thiếu niên Roland, cơ thể nguyên bản của Hikaru, cũng khá đáng kể, nhưng có vẻ như đó là tự học, không có hệ thống và đôi chỗ còn thiếu sót kiến thức. Bù lại, những phần cậu ta đào sâu thì lại rất đáng nể.
"Thật ra... tôi cũng không rõ lắm. Ma thuật của tôi tự nó phát triển thôi."
"Tự nó? Ý cậu là sao?"
"Trước khi giải thích điều đó, cậu xem ma thuật của tôi trước được không?"
Hikaru gật đầu. Đó cũng là mục đích cậu đến đây hôm nay.
"Được thôi, nhờ cậu."
Ma thuật──hầu hết đều là "tinh linh ma thuật". Đó là quan niệm cho rằng "tinh linh" chính là nền tảng cấu thành nên tự nhiên của thế giới này.
"Tương thích Tinh linh" trên Soul Board. Các loại hình sau đó là "Hỏa", "Phong", "Thổ", "Thủy", tương ứng với sự tồn tại của bốn nguyên tố tinh linh này. Tinh linh ma thuật chính là việc "dùng ma lực của bản thân" làm trung gian để "can thiệp vào tinh linh", từ đó "gây ra những hiện tượng siêu nhiên".
Mặt khác, cũng có những loại như "ma thuật hồi phục". Giống như cái mà Paula sử dụng. Đây là việc "dùng ma lực của bản thân" làm trung gian để "can thiệp vào đối phương", qua đó "gia tăng khả năng tự chữa lành tự nhiên của họ".
"'Hỡi tinh linh, hãy đáp lại lời triệu gọi của ta. Ngọn lửa khởi nguyên, hãy thiêu rụi tất cả.'"
Để sử dụng tinh linh ma thuật, cần phải niệm chú. Nghe nói đây là những lời giao ước giữa tinh linh và con người từ thời xa xưa, và nó được cho là "tuyệt đối bất biến"──đó là kiến thức thông thường.
Về phần Hikaru, vì biết trên Soul Board có một thứ gọi là "Sáng tạo Ma thuật" nằm sau "Tương thích Tinh linh", nên cậu nghĩ "chắc là không bất biến đâu nhỉ?", nhưng chuyện đó tạm gác lại.
"!"
Ngay khoảnh khắc Lavia kết thúc niệm chú, một quả cầu lửa đường kính khoảng ba mét xuất hiện trên không trung phía trên cô và nhẹ nhàng rơi xuống phía trước hai người. Chỉ vậy thôi cũng đủ khiến da Hikaru nóng ran như bị thiêu đốt.
Khi quả cầu lửa chạm đất, ngọn lửa bung ra như một quả bóng nước bị vỡ. Ngay sau đó, không khí bị đốt nóng bốc lên, hút không khí xung quanh vào như một cái máy hút chân không. Lửa bùng lên thành một cột lửa xoáy──cao đến khoảng năm mét.
Và rồi, ngọn lửa tắt lịm. Ngoài khu vực bùng cháy ban đầu, cỏ cây không hề bị cháy. Những đám cỏ xanh tươi của đầu hè này──những đám cỏ chứa đầy hơi nước──đã hoàn toàn bị hóa thành than. Mùi khói ngay lập tức bốc lên nồng nặc.
"...Đây là 'Fire Breath'. Một trong những ma thuật sơ cấp của hệ Hỏa."
Lavia nói, với vẻ mặt như một đứa trẻ vừa làm điều sai trái và bị quở trách.
"Chịu thua cậu rồi. Dù đã tưởng tượng ra, nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn thấy kinh ngạc thật."
"Tưởng tượng... ra ư?"
"Ừm."
Chỉ số "Tương thích Tinh linh" "Hỏa" của Lavia là 5. Mạo hiểm giả hạng C Nogusa có "Kiếm" là 4 và "Thổ" là 3. Unken, người được cho là anh hùng cứu quốc, có "Tiểu kiếm" là 6. Từ đó có thể suy ra "5" là một con số khá đáng nể.
Dĩ nhiên, "Thông thạo Vũ khí" và "Tương thích Tinh linh" có lẽ là hai loại cấp độ hoàn toàn khác nhau.
"Vậy, vậy thì, cậu sẽ không... sợ hãi tôi chứ? Sẽ không thấy tôi đáng sợ chứ?"
"Dĩ nhiên là không."
Lavia đặt tay lên ngực và thở ra một hơi thật dài.
"...May quá. Thật ra tôi đã rất căng thẳng. Tôi sợ rằng khi thấy sức mạnh này, cậu sẽ... rời xa tôi."
"Chuyện đó không thể xảy ra được. ──Nhưng, tôi hiểu cảm giác của cậu. Tôi cũng đã sợ hãi y như vậy khi kể cho cậu nghe về sức mạnh của mình."
"Soul Board?"
"Đúng vậy. Sức mạnh đó vượt xa sự hiểu biết của con người. Có lẽ chúng ta là những người giống nhau."
"Hikaru..."
Lavia nắm lấy tay Hikaru, tựa trán vào ngực cậu. Chiếc mũ lưỡi trai cô đội tuột ra và rơi xuống đất.
"...May mà người cứu tôi là cậu. Nếu là cậu, cậu sẽ không sợ tôi. Cậu sẽ không đi đâu cả... phải không?"
"Tôi sẽ không đi đâu cả. Tôi hứa."
"Hikaru..."
Lavia ngước nhìn Hikaru với đôi mắt ngấn lệ, khiến cậu chỉ muốn trao cho cô một nụ hôn, nhưng...
"──Có ai đó đang đến đây. Có lẽ họ đã thấy ma thuật. Chúng ta mau đi thôi."
Cậu kích hoạt "Gián Đoạn Tập Thể" và rời khỏi nơi đó.
Vừa đi trên bình nguyên, Hikaru vừa hỏi Lavia.
"Phép thuật lúc nãy cậu có thể bắn được bao nhiêu phát?"
"Để xem... Nếu không nghỉ thì khoảng 30 phát."
"Thế thì ghê thật. Liệu tôi có thể dùng được ma thuật không?"
"Về cơ bản thì không có người nào là không có ma lực, nên tôi nghĩ nếu luyện tập thì sẽ được thôi, nhưng..."
Nghe vậy, Hikaru dừng lại và niệm chú "Fire Breath".
"......"
"......"
"...Không ra."
"Ừm. Nếu không vun đắp mối quan hệ với tinh linh hay luyện tập cách giải phóng ma lực, thì thông thường sẽ không làm được đâu."
"Thông thường? Lavia thì khác à?"
"Chuyện của tôi... thì lại khác."
Lần đầu tiên cô nhận ra mình có năng khiếu ma thuật là vào năm sáu tuổi. Khi đó, cô vẫn đang sống trong dinh thự chính của Bá tước Morgstadt với tư cách là "con gái của người vợ thứ hai".
Sự việc xảy ra vào một ngày nọ, khi một con ngựa tiến lại gần cô. Con ngựa giẫm phải một vật giống như cây đinh nên bị kích động và lồng lên. Trong khoảnh khắc nó sắp chạm vào và làm Lavia bị thương──cô đã giải phóng ma lực ngủ sâu trong cơ thể mình.
Chỉ là giải phóng ma lực đơn thuần. Giống như lần đầu Hikaru gặp Lavia trong hầm ngục, nó chỉ có sức mạnh đủ để thay đổi không khí xung quanh. Nhưng đó lại là một lượng ma lực khổng lồ. Con ngựa ngất đi, còn người đánh xe và những người hầu cận của Lavia thì ngã lăn ra đất.
Chỉ riêng Lavia đứng đó như không có chuyện gì xảy ra──.
Và thế là Bá tước đã biết đến "sự tồn tại của sức mạnh" nơi con gái mình. Kể từ đó, để thử nghiệm sức mạnh của Lavia, ông ta cho người đem những con goblin bị trói hay những con thú hoang cỡ lớn đến trước mặt cô. Sau khi thử niệm vài câu chú tinh linh ma thuật, cô cho thấy mình tương thích tốt với "Hỏa". Đúng hơn là, dù không học hành hay rèn luyện gì, cô vẫn có thể sử dụng hỏa ma thuật với uy lực khủng khiếp. Lũ quái vật được mang đến đều bị thiêu thành than chỉ với một phát.
Bá tước vừa vui mừng vừa sợ hãi trước sức mạnh của Lavia. Ông ta cách ly cô và cấm cô ra ngoài. Nếu Lavia nổi điên, người thường không thể đối phó được, nên ông ta đã cử kỵ sĩ làm hộ vệ cho mình cũng từ khoảng thời gian này. Cứ như vậy, trong khi xác nhận sức mạnh và trói buộc Lavia, ông ta cũng bắt đầu tìm cách lợi dụng cô──.
Nghe xong câu chuyện, Hikaru có cảm giác rằng cuộc giao tranh ở biên giới giữa Vương quốc Poansonia và Đế quốc Quinbrand láng giềng cũng là do Bá tước Morgstadt chủ mưu.
Dù vậy, tại sao ông ta có thể đối xử với con gái mình, con gái ruột của mình, như một công cụ?
Có vẻ như chỉ một số ít người biết về sức mạnh của Lavia, nhưng nghe nói ông ta đã báo cáo với cả quốc vương. Coi cô như một thứ có giá trị lợi dụng. Nói cách khác, là một công cụ chiến tranh.
Càng nghĩ, lồng ngực cậu càng như bị nén lại.
(Nhưng quá khứ đã là quá khứ rồi. Bù lại, từ giờ hãy sống thật vui vẻ. Tôi và Lavia, hai chúng ta cùng nhau...)
Cậu thay đổi suy nghĩ. Vì Lavia của hiện tại đã có được tự do.
"Cảm ơn cậu đã kể cho tôi nghe một câu chuyện khó nói."
"Không sao. Vì tôi muốn cậu nghe nó."
"Tôi có thể hỏi thêm một chút về ma thuật được không? Cậu có thể can thiệp vào ma thuật 'Fire Breath' đến mức nào?"
"...Can thiệp?"
"Cậu nói 'Fire Breath' là 'ma thuật sơ cấp' đúng không? Nhưng uy lực của nó quá lớn so với một ma thuật 'sơ cấp'. Nếu một pháp sư bình thường sử dụng, hiệu quả chắc chắn sẽ thấp hơn nhiều."
"Ừm, tôi cũng nghĩ vậy. Không biết có thể gọi là can thiệp không, nhưng... tôi nghĩ mình có thể điều chỉnh vị trí xuất hiện hoặc hướng bay của nó. Nhưng lượng ma lực sử dụng là cố định, cái này thì không thể thay đổi."
"Hừm... Dù dùng cùng một lượng ma lực, nhưng trong trường hợp của Lavia, quả cầu lửa xuất hiện lại lớn hơn sao?"
Ra là vậy, Hikaru nghĩ. "Hỏa" 5. Chỉ số này càng cao, quả cầu lửa sẽ càng lớn──nghĩa là có thể dùng cùng một lượng ma lực để thi triển hỏa ma thuật cấp cao hơn.
Hikaru không biết chiến tranh ở thế giới này như thế nào, nhưng "tinh linh ma thuật" có lẽ được đánh giá là một chiến lực hùng mạnh. Nếu 30 phát "Fire Breath" của Lavia lúc nãy giáng xuống không ngừng nghỉ, thì binh lính đối phương chỉ còn nước tuyệt vọng.
"Vậy cậu có thể thay đổi hình dạng của quả cầu lửa không? Hoặc là nén nó lại hay khuếch tán nó ra?"
"...Tôi chưa từng nghĩ đến những chuyện như vậy."
"Lần tới có dịp chúng ta thử xem sao. Tiếc là ở đây quá dễ gây chú ý nên cũng không thể điều tra được."
Khu vực xung quanh là một đồng cỏ. Hai chú chim nhỏ đang hót líu lo, rồi cùng nhau bay đi──một đồng cỏ yên bình. Cậu không nỡ lòng nào đốt cháy nơi này.
"Việc kiểm chứng năng lực 'Gia hộ' cũng đành để dịp khác vậy..."
"Phì."
"Hửm? Sao thế?"
"Cậu giống như một học giả vậy. Nào là 'kiểm chứng' rồi 'điều tra'."
"Vậy sao? Những điều thắc mắc mà không được giải đáp thì chẳng phải sẽ rất khó chịu sao?"
"Cũng có một chút, nhưng tôi không cố chấp như cậu đâu."
"Đúng rồi. Tôi còn một thắc mắc nữa."
"Phì phì."
"...Xin lỗi, hay là để lần sau nhé?"
"Không sao đâu. Cứ hỏi đi. Tôi đã nói sẽ 'trao cho cậu tất cả' mà. Cả kinh nghiệm, kiến thức của tôi, tôi sẽ cho cậu hết."
Sự yêu mến thẳng thắn của Lavia khiến tim Hikaru đập thình thịch.
"V-vậy thì tôi không khách sáo nữa nhé. ──Ngay từ đầu lượng ma lực của cậu đã nhiều như vậy rồi à?"
Điều Hikaru để ý là số điểm còn lại trên Soul Board của cô là 0. Hồn Vị là "6" có lẽ là do đã giết những con quái vật được mang đến. Dù là thí nghiệm, cậu vẫn thấy đây không phải là việc nên bắt một cô bé làm, nhưng dù sao đi nữa, số điểm nhận được từ việc tăng Hồn Vị chắc hẳn đã được cộng vào "Lượng Ma Lực" hoặc "Hỏa" vào một thời điểm nào đó.
"Không, lúc đầu ít hơn nhiều. Tôi gần như không có cơ hội sử dụng ma thuật, nhưng thỉnh thoảng, tôi có cảm giác nó đã tăng lên."
Mục "Lượng Ma Lực" trên Soul Board của Lavia là một con số cao, 11. Mặc dù Fire Breath là ma thuật sơ cấp, nhưng có thể bắn 30 phát không ngừng nghỉ có lẽ là nhờ vào lượng ma lực dồi dào này.
"Cậu có nhớ đã làm gì đặc biệt để tăng lượng ma lực không?"
"Không có."
"Vậy à..."
Có lẽ điểm đã được cộng vào một cách tự động. Tiềm năng phát triển của con người chính là "điểm". Nó tăng theo tuổi tác và cũng tăng khi Hồn Vị được nâng lên. Nếu một người có sở trường nào đó, năng lực sẽ được cộng thêm dưới dạng "tài năng", và điểm sẽ được phân bổ vào đó. Suy nghĩ như vậy chắc không sai. Trong trường hợp của Lavia, tài năng tinh linh ma thuật của cô đã phát triển một cách thiên lệch.
"Thầy đã giải đáp được thắc mắc chưa ạ?"
Lavia ghé sát vào mặt Hikaru và hỏi. Trông cô như đang trêu chọc cậu.
"Bí ẩn chỉ ngày càng sâu thêm thôi. Nhưng chính vì thế mà việc suy nghĩ mới thú vị, Lavia-kun ạ."
Hikaru nhếch mép đáp lại──.
"Ự."
"Sao thế?"
"Im lặng nào, ở đằng kia... có một gã."
"Gã nào?"
Thứ mà Hikaru phát hiện ra, ở sườn dốc cách đó khoảng 100 mét, là cái gã có sừng đỏ quen thuộc đang dí mặt vào rễ cỏ mà hít lấy hít để──Thỏ Sừng Đỏ. Đây là con quái vật mà cậu đã tận dụng để kiếm tiền cho chiến dịch giải cứu Lavia.
"Chúng ta xử lý nó đi. Cũng kiếm được chút tiền."
"Kia là... con thỏ à?"
"Cậu có thể đợi ở đây được không? Chỗ này xuôi gió nên nếu cậu đứng yên thì nó sẽ không phát hiện ra đâu."
"Tôi đi cùng không được sao?"
"...Cũng được. Đừng buông tay tôi ra nhé."
Hikaru đã do dự một thoáng, vì cậu nghĩ không biết có nên để Lavia chứng kiến hành động chỉ đơn thuần là lại gần và đâm dao găm hay không. Tùy người, có thể họ sẽ cảm thấy "tàn nhẫn". Việc Lavia từng bị ép dùng ma thuật để giết những sinh vật không có khả năng chống cự như goblin và động vật bị trói cũng khiến cậu bận lòng. Liệu đó có phải là một quá khứ đau buồn đối với cô không?
Nhưng Lavia đã nói rằng cô "muốn phiêu lưu". Nếu vậy, cô cũng phải quen với việc "giết sinh vật để nhận lấy thù lao". Giờ này mà còn lo lắng thì cũng thật kỳ quặc.
Hikaru kích hoạt "Gián Đoạn Tập Thể" rồi tiến lại gần con Thỏ Sừng Đỏ. Khoảng cách nhanh chóng được thu hẹp. Cậu rút dao găm và đâm một nhát từ phía sau vào vị trí tim của nó.
Con Thỏ Sừng Đỏ co giật vài cái rồi nhanh chóng mềm nhũn ra.
"...Tuyệt quá."
Lavia chỉ nói vậy. Dù bàn tay đang bị siết chặt có truyền đến chút bối rối, nhưng cô không có vẻ gì là sốc quá mức cần thiết. May thật.
"Năng lực Ẩn Mật của cậu còn tuyệt vời hơn ma thuật của tôi nhiều."
"Chắc là do sở trường mỗi người thôi... Hửm?"
Hikaru chợt để ý đến đám đất nơi con Thỏ Sừng Đỏ đang vùi đầu vào. Có vẻ như nó đang ăn một thứ gì đó giống củ khoai tây được chôn dưới đất.
(Cái này... có vẻ là thức ăn chính của Thỏ Sừng Đỏ? Nếu có ai hỏi mình săn nó bằng cách nào, thông tin này có thể hữu ích đây.)
Cậu ghi nhớ trong lòng.
"? Hikaru, sao thế?"
"Ừm, à, không có gì. Con này chỉ cần cắt tiết rồi mang cả con về thôi."
"Không nặng sao?"
"Một con thì không thành vấn đề."
Cậu đã cộng 1 điểm vào "Sức Mạnh" trên Soul Board chính là vì việc này. Lavia kinh ngạc khi thấy Hikaru cho con thỏ vào túi và nhấc lên nhẹ tênh.
"Nào, vậy thì chúng ta về thôi──"
Hikaru để Lavia đợi trong phòng khách sạn, còn mình thì một mình đến Guild Mạo hiểm giả để làm thịt con Thỏ Sừng Đỏ.
(A, cứ phải ghé qua khách sạn thế này phiền thật... Tốt nhất là Lavia có thể tự mình đi dạo, nên mình phải nhanh chóng tiến hành 'cái đó' mới được.)
'Cái đó' chính là "việc nâng Hồn Vị cho Lavia".
Hikaru đang định dùng Soul Board để ban cho Lavia kỹ năng "Ẩn Mật" ở mức tối thiểu. Nếu có 5 điểm, cậu có thể cộng 1 điểm cho mỗi kỹ năng "Gián đoạn Sinh mệnh", "Gián đoạn Ma lực", và "Gián đoạn Tri giác". Đối với người thường, chỉ cần "Gián đoạn Tri giác" là đủ. "Hồn Vị" của Lavia mới chỉ là 6, nên việc nâng cấp chắc sẽ không tốn nhiều công sức.
(Nếu Lavia không thể tự do di chuyển, hành động của mình sẽ bị hạn chế khá nhiều.)
Vốn dĩ Lavia là "tiểu thư khuê các", nên số người biết mặt cô rất ít. Chắc hẳn bây giờ việc Lavia mất tích đã được công bố rộng rãi, nhưng có lẽ chỉ những người có phận sự như lính canh hay đội tìm kiếm mới biết được ngoại hình của cô. Nếu vậy, chỉ cần có "Ẩn Mật" ở mức tối thiểu, cô có thể đi dạo trong thành phố mà gần như không gặp vấn đề gì.
Dĩ nhiên, nếu có lệnh truy nã công khai thì lại là chuyện khác.
"──Vẫn đông như mọi khi nhỉ."
Đến Guild Mạo hiểm giả, Hikaru thấy các mạo hiểm giả đang bu kín quầy, còn hai nữ tiếp tân Flare và Gloria thì đang tất bật tiếp đón. Không chỉ là các mạo hiểm giả vây quanh để tán tỉnh họ như lần trước, mà vào thời điểm này──lúc hoàng hôn──cũng là lúc bận rộn với việc báo cáo hoàn thành nhiệm vụ.
Trước mắt cứ đi làm thịt trước đã, Hikaru hướng đến khu làm thịt. Cậu không nhận ra rằng Gloria đã liếc nhìn về phía mình.
"Nào, bắt đầu thôi──"
Việc làm thịt Thỏ Sừng Đỏ đối với Hikaru đã là chuyện quen thuộc. Nói là quen thuộc chứ thực ra cậu cũng chỉ từng làm thịt mỗi loại này. Treo con Thỏ Sừng Đỏ lên, cậu dùng con dao chuyên dụng để lột da một cách thuần thục. Trong khu làm thịt cũng có những mạo hiểm giả khác đang làm việc, và ai cũng rất lành nghề. Có lẽ họ cũng sống bằng nghề này.
"Ối!? Nhóc săn được Thỏ Sừng Đỏ à! Ghen tị thật đấy!"
"Thật kìa. Khá lắm."
"Cả việc làm thịt nữa... à không, tay nghề làm thịt còn non lắm."
Có lẽ vì mái tóc đen và đôi mắt đen của cậu khá hiếm, hoặc vì một mạo hiểm giả chỉ là một cậu bé còn hiếm hơn, mà những mạo hiểm giả khác đang làm thịt gần đó đã đến bắt chuyện với Hikaru. Có người là một ông chú lôi thôi, có người là một anh chàng trẻ tuổi, ngoại hình của họ rất đa dạng, nhưng họ lại cho Hikaru cảm giác "đúng chất mạo hiểm giả" hơn bất kỳ mạo hiểm giả nào cậu từng thấy.
Dường như, những mạo hiểm giả hay tụ tập ở Guild lại có một niềm tự hào kỳ lạ về việc "làm mạo hiểm giả", và nhiều người trong số họ thích gây gổ hay làm ra vẻ ngầu.
Nhưng vốn dĩ, những mạo hiểm giả chuyên nghiệp sẽ không ở lại Guild lâu. Họ nhanh chóng nhận nhiệm vụ, rời khỏi thành phố và đi săn. Những "Thợ săn Quái vật" như những người ở khu làm thịt này cũng vậy, rồi còn "Thợ săn Thực vật" chuyên về cây cỏ, "Thợ săn Đá quý" chuyên về châu báu, "Vệ sĩ" chuyên hộ tống, "Nhà thám hiểm" chuyên khám phá hầm ngục, "Thợ săn Nhiệm vụ" làm đủ mọi việc──họ thà đi làm việc còn hơn là ngồi không ở sảnh Guild.
"Da của nó khó lột quá, các anh có mẹo nào không ạ?"
Vì vậy, Hikaru đã thử hỏi họ. Một người đàn ông quấn khăn rằn trên đầu nói:
"Đưa dao đây xem nào. Vị trí tay trái của nhóc sai rồi. Phải giữ chặt nó lên thế này, giữ cho da căng ra rồi mới làm."
Nhìn anh ta làm mẫu, Hikaru gật đầu.
"Làm thịt Thỏ Sừng Đỏ là kỹ năng cơ bản nhất rồi. Nào, thử làm đi."
"Cảm ơn anh. ──Thế này phải không ạ?"
"Đúng, đúng rồi."
Quả nhiên làm theo lời chỉ dẫn thì mọi chuyện suôn sẻ hơn. Trong lúc Hikaru đang thán phục,
"Nói thế thôi chứ gã này có bao giờ làm thịt Thỏ Sừng Đỏ đâu?"
"Này, mày nói cái gì thế!"
Một trận cười rộ lên. Dường như việc săn được Thỏ Sừng Đỏ quả thật rất hiếm, nên đến giờ anh ta vẫn chưa có cơ hội làm thịt nó.
"Lần bị yêu cầu chỉ lấy mỗi cái ngòi của Rogue Bee, tao đã thật sự muốn đấm cho khách hàng một trận."
"Ngòi độc hả? Độc thì phiền phức thật. Da của Cóc Độc chạm vào thôi cũng bị nhiễm độc rồi."
"Mấy ông dùng găng tay loại nào?"
"Tao dùng găng tay chống nước, nhưng khi xử lý đồ độc thì dùng loại một lần rồi vứt. Tốn tiền mà chẳng bõ công."
"So với làm thịt ma vật thì xử lý thực vật nhàn hơn nhiều nhỉ."
Trong lúc Hikaru tiếp tục công việc, họ đứng bên cạnh nói chuyện phiếm. Không phải cùng một party, nhưng có lẽ họ đang trao đổi thông tin ở khu làm thịt này.
"Mà này nhóc, trông cậu thế kia chắc là mới vào nghề đúng không? Săn được Thỏ Sừng Đỏ quả là may mắn đấy!"
Sau khi làm xong, họ rửa sạch bàn và kiểm tra lại dụng cụ. Rồi họ vỗ vai Hikaru một cái và tản đi.
(...Chuyên nghiệp thật.)
Vì toàn gặp phải những mạo hiểm giả chỉ biết bu quanh các nữ tiếp tân, nên việc gặp được những người chuyên nghiệp thế này khiến Hikaru phấn chấn hẳn lên.
(Lát nữa phải kể cho Lavia nghe mới được.)
Chắc chắn cô ấy sẽ rất vui──tưởng tượng ra khuôn mặt của Lavia, Hikaru bất giác mỉm cười.
Trong Guild vẫn còn đông người, nên Hikaru quyết định đến "Pasta Magic" trước. Đó là một nhà hàng mà Flare đã giới thiệu, và đúng như tên gọi, đây là một quán chuyên về pasta. Khi Hikaru định bước vào, bên trong đang đông nghẹt. Một nhân viên bước ra và thông báo đã hết chỗ, nhưng...
"Cho hỏi có chủ quán ở đây không? Tôi mang đến thứ mà ông ấy muốn mua."
Cậu giơ chiếc túi chống nước làm từ da ma vật lên. Có hai chiếc túi, một chiếc đựng thịt, chiếc còn lại đựng nội tạng. Phần thịt thì phải nộp cho Guild Mạo hiểm giả.
Không lâu sau, chủ quán xuất hiện. Với ngoại hình giống một con gấu, Hikaru thầm gọi ông là "chủ quán gấu", nhưng thực tế cậu vẫn chưa hỏi tên ông.
Nghe tin Hikaru đến, chủ quán gấu như thể đã đoán được mục đích, liền lững thững đi ra. Sàn nhà của Pasta Magic rung lên khiến các thực khách hoảng hốt, nhưng khi nhận ra nguyên nhân là do chủ quán, họ lại tỏ vẻ "biết rồi khổ lắm nói mãi". Xem ra ông cũng được khách hàng yêu mến.
"Nội tạng hả!?"
"Vâng."
"Làm tốt lắm! Tiền để lần sau trả được không?"
"Được ạ."
Quá phấn khích, chủ quán hét lên "U hoh! Thối quá!" rồi dúi mặt vào túi, sau đó vui vẻ đi thẳng vào bếp.
"...Người kỳ lạ thật."
Cười khổ, Hikaru rời khỏi quán.
Sau đó, cậu quay lại Guild Mạo hiểm giả, có lẽ vì trời đã nhá nhem tối nên số lượng mạo hiểm giả cũng đã giảm bớt. Những mạo hiểm giả lúc nãy ở cùng khu làm thịt vừa thẩm định xong, mặt mày hớn hở rời khỏi Guild. Chắc là được giá tốt.
Hikaru cũng định mang thịt Thỏ Sừng Đỏ đi thẩm định, nhưng xung quanh nữ tiếp tân Flare đang có khoảng bốn, năm mạo hiểm giả tụ tập. Trong khi đó, ở quầy của Gloria bên cạnh lại không có ai.
Gloria buộc mái tóc màu tím của mình thành hai bím và thả xuống trước ngực. Vòng một của cô vượt xa mức trung bình của phụ nữ bình thường và thuộc hàng top trong Guild này. Chỉ là Hikaru không ưa cô ta. Cậu cảm thấy không thể biết được cô ta đang nghĩ gì sau đôi mắt híp đó.
"...Khó đến gần quá."
Gloria đang nhìn chằm chằm về phía này và khẽ mỉm cười. Khi Hikaru nhìn lại, cô ta còn giơ tay phải lên vẫy vẫy, ra hiệu cậu lại đây.
Hết cách, Hikaru đành mang thịt Thỏ Sừng Đỏ lại.
"Thẩm định phải không ạ? Chà, là Thỏ Sừng Đỏ."
Gloria thẩm định rất nhanh, và số tiền là 9 nghìn giran. Vừa đưa tiền, Gloria vừa hỏi.
"Hikaru-sama đã tự mình làm thịt nó sao? Trông ngài đã quen tay lắm rồi."
"Không, tôi vẫn còn kém lắm. Thỏ Sừng Đỏ nếu ở trạng thái hoàn hảo thì giá thu mua là 1 vạn giran phải không? 9 nghìn giran chắc là cô đã nới tay cho tôi nhiều rồi."
"Vì ngài là tân binh đầy triển vọng, Hikaru-sama mà, nên dĩ nhiên tôi phải nới tay rồi."
"Cô đừng đùa nữa. Mạo hiểm giả cỡ tôi thì có đầy rẫy ngoài kia."
"Không đâu ạ. Không chỉ tôi, mà cả Flare cũng rất chú ý đến Hikaru-sama. Chúng tôi đều nói rằng ngài sẽ sớm được thăng hạng mạo hiểm giả thôi."
"Lại nữa rồi, đây là chiêu khen ngợi để thúc đẩy tinh thần của tôi phải không?"
"Là thật lòng đấy ạ. Mà tiện thể, Hikaru-sama đã ở đâu vào hôm kia vậy?"
"Ể?"
Đó là một câu hỏi bất ngờ. Đôi mắt hẹp khẽ hé mở. Cô ta đang quan sát Hikaru một cách cẩn trọng.
Hôm kia, đó là ngày Hikaru giải cứu Lavia──.
"Hôm kia Hikaru-san đi học mà phải không ạ."
Đang lúc bất ngờ không nói nên lời, Flare từ bên cạnh bước đến và nói đỡ cho Hikaru.
"À, vâng... Tôi đã học về những kiến thức cơ bản của mạo hiểm giả."
"Học?"
"Vâng. Chuyện này tôi đã có nhờ Flare-san xác nhận giúp."
Flare gật đầu lia lịa. Có vẻ như cô đã giải quyết xong công việc với các mạo hiểm giả, trong Guild giờ đã vắng hoe.
Nguy hiểm thật. Cậu hoàn toàn không ngờ mình lại bị tấn công bất ngờ như vậy──Hikaru thầm nghiến răng vì sự non nớt của bản thân.
(Hối hận để sau. Tại sao cô ta lại hỏi mình câu đó?)
Gloria đã không còn nhìn Hikaru với ánh mắt dò xét nữa, mà chỉ đáp lại Flare, người đang nói "Hikaru-san chăm học lắm đấy ạ", một cách qua loa "Vậy sao".
(Chẳng phải cứ như thể cô ta đã chắc chắn rằng mình có dính líu đến vụ giải cứu Lavia hay sao?)
Chắc không phải là vì không thấy cậu vào hôm kia nên mới hỏi bâng quơ đâu. Bởi vì hôm qua cậu cũng không gặp Gloria, nhưng cô ta lại không hỏi về ngày hôm qua.
"A, đúng rồi. Hikaru-san, lát nữa có chút thời gian không ạ?"
"Ể? ──Cũng được, một chút thì được."
"Vậy thì, chúng tôi sẽ đóng cửa Guild, 30 phút nữa gặp nhau ở bên ngoài nhé."
"À, vâng."
Hikaru không hiểu ý nghĩa của lời mời đột ngột này, nhưng...
"Hiếm thấy ghê. Flare-chan lại đi mời một chàng trai."
Gloria trêu chọc, khiến Flare đỏ bừng mặt.
"N-Này, Gloria-san!? K-Không phải ý đó đâu ạ! T-Thiệt tình!!... Em đi dọn dẹp sổ sách đây!"
Rồi cô rời khỏi quầy.
"...Vậy, tôi cũng xin phép."
"Hikaru-sama."
Khi Hikaru định quay đi, Gloria cất tiếng gọi.
"Thật sự, trong mục 'Gia hộ' trên Guild Card của ngài chỉ có 'Quảng Vực Thị Dân Đinh Dân Thôn Dân Cứu Tế Thần: Civilian' thôi sao?"
Đây là câu hỏi cô đã từng hỏi trước đây. Có vẻ như Gloria rất để tâm đến "Gia hộ" của Hikaru.
"Vâng. Tôi chỉ là một mạo hiểm giả mới vào nghề, nếu không nỗ lực và học hỏi thì ngay cả nhiệm vụ cũng không thể hoàn thành tử tế được."
Cậu cố gắng hết sức để trả lời một cách bình tĩnh.
"...Vậy sao. Flare-chan uống rượu khá tốt đấy, nên ngài hãy cẩn thận nhé?"
"Ha ha. Tôi không nghĩ là sẽ đi uống rượu đâu. Vậy nhé."
Cảm nhận được ánh mắt của Gloria sau lưng, Hikaru rời khỏi Guild.
Flare nói sẽ không lâu, nên họ quyết định vừa đi vừa nói chuyện trên đường Hikaru đưa cô về nhà. Xung quanh đã tối, và Hikaru cũng muốn nhanh chóng quay về với Lavia.
"Hikaru-san, thật ra hôm nay em đã được Unken-san gọi lên đấy ạ."
Flare sau khi rời Guild đã thay bộ đồng phục tiếp tân bằng thường phục. Chiếc váy liền màu đỏ rượu vang là một bộ trang phục sang trọng mà người ta khó có thể tưởng tượng ra từ một Flare thường ngày. Dù cô luôn mang lại cảm giác nhẹ nhàng, bay bổng, nhưng bộ váy lại hợp với cô một cách kỳ lạ.
"Bởi Unken-san?"
"Vâng... Chuyện là, Hikaru-san, anh có để tâm đến vụ án giết Bá tước Morgstadt đúng không ạ?"
"Có diễn biến gì mới à?"
"Chuyện là──"
Flare kể rằng tiểu thư bá tước trong lúc bị áp giải đã biến mất như làn khói, và một trong những người lính đã bị một thiếu niên đạo tặc đánh bại. Sự thật không phải là "người lính" mà là "Kỵ sĩ đoàn trưởng", nhưng Flare đã không nói đến đó. Việc không chỉ kỵ sĩ mà cả Kỵ sĩ đoàn trưởng bị đánh bại là thông tin không thể công khai.
"Người lính đó bị giết rồi sao?"
"Không ạ. Anh ta bị thương nặng nhưng đã giữ được mạng sống."
"Vậy sao..."
Cậu đã nghĩ rằng Kỵ sĩ đoàn trưởng đó sẽ không chết, nhưng biết anh ta còn sống cũng khiến cậu an tâm.
"Hikaru-san có nghĩ rằng việc tiểu thư bá tước biến mất và việc người lính bị tấn công là cùng một vụ không ạ?"
"Chỉ với nhiêu đó thì khó nói lắm. Nếu nghĩ theo cách thông thường thì chắc là không liên quan đâu."
"Đúng vậy nhỉ."
"Guild Mạo hiểm giả sẽ tham gia tìm kiếm thủ phạm chứ?"
Từ những gì Flare vừa kể, cậu đoán rằng Gloria cũng biết người tấn công Kỵ sĩ đoàn trưởng là một "thiếu niên" đạo tặc, và có lẽ cô ta đã nghĩ "biết đâu lại là Hikaru?".
"Không ạ... Đó là vụ án của quốc gia mà."
Guild Mạo hiểm giả hoạt động vượt ra ngoài khuôn khổ quốc gia. Dĩ nhiên, mối quan hệ với các nước rất quan trọng nên họ vẫn giữ liên lạc mật thiết.
Tuy nhiên, trong trường hợp kỵ sĩ bị tấn công như lần này, để giữ thể diện cho Kỵ sĩ đoàn, chắc chắn sẽ không có chuyện yêu cầu Guild truy tìm thủ phạm.
"Nhưng nhiệm vụ của Guild đã thất bại, đúng không?"
"Vâng ạ. Unken-san trông rất phiền muộn, nói rằng chắc sẽ bị quốc gia khiển trách nặng nề lắm."
"...Mà, ông ấy lúc nào cũng có vẻ mặt phiền muộn mà."
"Đúng là vậy thật ạ."
Flare bật cười trước câu đùa của Hikaru.
"A, đến đây là được rồi ạ. Nhà em ở đằng kia."
"──Là một tiệm bánh mì sao?"
"Vâng ạ. Nếu có dịp anh hãy ăn thử nhé. Ngon lắm đấy ạ!"
"Hôm nay tôi đã mua rồi."
"Ể!? Thật sao ạ!?"
Tiệm sandwich mà cậu đã mua vì nghe danh, tình cờ lại là nhà của Flare.
"...À, ừm, chuyện là, lời mời đi ăn lúc nào cũng được hết ạ."
"Ể?"
"A, k-không! Không có gì đâu ạ! Vậy thì, hẹn gặp lại ngày mai!"
Flare vội vã chạy đi, bước vào tiệm bánh mì đã đóng cửa.
"Lời mời đi ăn? Tôi á?"
Cậu nghiêng đầu "Hừm...", rồi "A" một tiếng, nhận ra.
Đó là hôm kia, ngày cậu giải cứu Lavia. Hikaru bị thương ở tay do đòn tấn công của Kỵ sĩ đoàn trưởng Lawrence, nhưng để củng cố bằng chứng ngoại phạm, cậu đã ghé qua Guild Mạo hiểm giả.
──Hikaru-san... sắc mặt anh trông không tốt lắm?
──À, à, hôm qua tôi bị thiếu ngủ.
──Ể? Tối qua ăn xong là anh về ngay mà?
──Tôi đi uống thêm vài ly nữa.
──Ểぇー! Em đã phải nhịn uống rượu đó! Anh ăn gian quá!
──Thôi thì, lần sau chúng ta đi cùng nhau nhé.
──Ể... à, v-vâng ạ.
Quả thực, cậu đã nói như vậy.
"Chết thật... lúc đó mình cũng đang rối bời mà. Dù biết các loại rượu nhưng mình có uống được đâu... mà mình mới 15 tuổi thôi mà."
Ở thế giới này, uống rượu là tự chịu trách nhiệm. Một khi đã có thể kiếm tiền, bao nhiêu tuổi uống cũng được, đó là thông lệ chung.
Tạm thời gác "lời hứa" với Flare sang một bên.
"Vụ của Lavia, phải vừa thu thập thông tin một cách kín đáo vừa làm những việc cần làm thôi."
◇
Từ sáng hôm sau, Hikaru cùng Lavia rời thành phố và chuyên tâm vào việc nâng "Hồn Vị". Guild Mạo hiểm giả có hệ thống "party", nhưng nó không liên quan đặc biệt đến "Hồn Vị". Dù có thuộc party hay không,只要 liên kết và hợp tác để đánh bại quái vật, "Hồn Vị" dường như sẽ tăng lên. Tuy nhiên, việc tăng chậm hơn so với khi Hikaru chiến đấu một mình có lẽ là do khi hành động hai người, hiệu suất đã giảm đi một nửa.
Trong khi đó, tại thành phố Poand, ba cô gái Paula, Priscila và Pia đang tập trung tại Guild Mạo hiểm giả để bàn chuyện.
"Vậy thì party của chúng ta tính sao đây?"
"Ừm... tớ giao cho hai cậu quyết định."
"Dĩ nhiên là phải lập lại rồi! Đây là party của ba chúng ta mà!"
Họ đã gặp rắc rối trong một khu rừng cách Poand nửa ngày đi bộ. Vốn dĩ là một party năm người gồm ba cô gái cùng làng và hai thanh niên làng bên. Và họ đã bị những mạo hiểm giả kỳ cựu dụ dỗ vào rừng.
Vốn dĩ khu rừng đó không quá nguy hiểm, nhưng không may lại có một ngôi làng của goblin được dựng lên. Những mạo hiểm giả kỳ cựu đó đã định hi sinh một mình Paula để họ có thể trốn thoát. Với sức chiến đấu thấp và là phụ nữ, Paula là một đối tượng "sinh sản" lý tưởng trong mắt lũ goblin.
Chính lúc đó Hikaru đã cứu cô, và đó cũng là lần tiếp xúc đầu tiên giữa hai người──dù sao đi nữa, những mạo hiểm giả kỳ cựu và hai chàng trai làng bên đã ngây thơ đi theo họ đều không quay trở lại Poand.
"Việc lập lại party là đương nhiên, nhưng tớ nghĩ một party ba người sẽ không đủ sức chiến đấu."
"Cậu nói gì vậy! Thà ba người còn hơn là kết nạp một kẻ không đáng tin! Với lại, có ai chịu đối xử với những mạo hiểm giả tân binh toàn nữ... một cách đàng hoàng như những người đồng đội thực thụ không?"
"Ực."
Chỉ vì là phụ nữ, lại còn trẻ, nên cũng có kha khá mạo hiểm giả đến bắt chuyện với nhóm Paula. Nhưng tất cả đều là "tán tỉnh". Chẳng có mạo hiểm giả nào tốt bụng và cao thượng đến mức muốn dẫn dắt họ một cách nghiêm túc cả.
"Nếu nói về sự tin tưởng thì, có Hikaru-sama chẳng hạn..."
"...Hừm~"
"C-Cái gì thế, Pia?"
"Tớ biết là cậu mê cậu nhóc đó, nhưng người ta có để ý đến mình đâu."
"Không được để ý cũng không sao!"
"Không, ý tớ không phải vậy..."
Vì được cứu một cách ngoạn mục khi sắp bị goblin tấn công, Paula đã yêu Hikaru từ cái nhìn đầu tiên. Mải mê yêu đương nên phiền phức thật, Pia thở dài.
Chính lúc đó.
"Đ-Đây là Guild Mạo hiểm giả của thành phố này sao...!?"
Một người đàn ông lấm lem bùn đất bước vào. Khắp người anh ta đầy những vết thương nhỏ và trông như sắp ngã quỵ. Bầu không khí căng thẳng bao trùm Guild.
"A──"
"Paula?"
"Người đó là Pippin-san trong làng!"
"Ể!?"
"Ể?"
Paula chạy đến chỗ người đàn ông.
"Không lẽ là Paula-chan!?"
"Pippin-san, anh có sao không!? Có chuyện gì vậy!?"
"Có chuyện gì vậy ạ?"
Flare từ quầy bước ra. Pippin suýt nữa thì khuỵu xuống tại chỗ, nhưng nhờ có Pia đỡ tay nên mới gắng gượng được.
"Đ-Đúng rồi, mình phải báo cho Guild Mạo hiểm giả──"
Rồi Pippin nói.
"Quái vật đang tràn ra từ hầm ngục! Làng... Làng của chúng tôi... đang gặp nguy rồi!"
Hành động của Guild sau đó rất nhanh chóng. Đầu tiên, họ báo cáo cho Guild Master Unken, và Unken ngay lập tức gửi báo cáo đầu tiên đến Guild Mạo hiểm giả ở Vương đô. Pippin được điều trị bằng ma thuật hồi phục của Paula và hiện đang uống nước để bình tĩnh lại.
Flare hỏi Pippin thêm thông tin chi tiết.
Đầu tiên, làng Menelka của Pippin và Paula là khu dân cư gần nhất với hầm ngục "Khu Rừng Mê Hoặc".
Tuy nhiên, quyền sở hữu hầm ngục này thuộc về thành phố pháo đài Leather Elka, nơi gần thứ hai. Các mạo hiểm giả thường xuất phát từ Leather Elka để chinh phục hầm ngục, nên Menelka sống một cuộc sống không liên quan gì đến nó.
Ấy thế mà, một mạo hiểm giả mình đầy thương tích đột nhiên chạy vào Menelka. Anh ta nói rằng số lượng quái vật trong hầm ngục đã tăng gấp mười lần so với bình thường và chúng đang tràn ra ngoài.
Trưởng làng Menelka──cha của Pia──ngay lập tức cử Pippin và một người nữa đi. Pippin đến Guild Mạo hiểm giả ở Poand, còn người kia đến báo tin cho Kỵ sĩ đoàn ở Leather Elka.
"Cậu tên Pippin phải không. Đã nói được chưa?"
Unken từ phía sau Guild bước ra. Pippin đang ngồi giữa sảnh Guild, xung quanh là các mạo hiểm giả vây quanh. Ai cũng muốn nghe câu chuyện của Pippin.
Hơn một nửa số mạo hiểm giả chỉ biết Unken là "ông chú ở khu làm thịt", nên khi Flare gọi ông là "Guild Master", một tiếng xôn xao "Thật sao!?" đã nổi lên.
"Đầu tiên, hãy kể lại toàn bộ câu chuyện mà mạo hiểm giả đó đã nói, không bỏ sót chi tiết nào."
Unken ngồi đối diện Pippin. Nữ tiếp tân Aurora chuẩn bị bút và giấy, sẵn sàng ghi chép.
"Vâng, nhưng hầu hết những gì tôi vừa kể là toàn bộ rồi ạ... Mạo hiểm giả đó..."
"...Chết rồi sao."
"Vâng..."
Các mạo hiểm giả đang lắng nghe bắt đầu xì xào.
"Anh ta có nói gì về những con quái vật đã xuất hiện không?"
"A! Đúng rồi! Hình như anh ta có nói là đã thấy những con quái vật chỉ có ở tầng giữa."
Vẻ mặt của Unken trở nên đăm chiêu. "Hầm ngục" ở thế giới này có hai loại, một là "hang động hoặc di tích tự nhiên", hai là "cấu trúc do Dungeon Master tạo ra". Dungeon Master là một loại quái vật có hệ sinh thái chưa được làm rõ, chúng tạo ra hầm ngục như tổ kiến và sản sinh ra các quái vật mô phỏng.
"Khu Rừng Mê Hoặc" là một hầm ngục do Dungeon Master tạo ra. Nó có 5 tầng và kéo dài xuống lòng đất từ nhiều lối vào khác nhau. Tầng 1 và 2 là tầng mê cung được tạo thành từ cành lá, gọi là "Tầng Xanh"; tầng 3 và 4 là tầng được tạo thành từ thân cây, gọi là "Tầng Gỗ"; tầng 5 là tầng được tạo thành từ rễ và đất, gọi là "Tầng Rễ". Mỗi tầng xuất hiện các loại quái vật khác nhau, và "tầng giữa" mà Pippin nói chính là "Tầng Gỗ".
Thực tế, các mạo hiểm giả mới chỉ đến được tầng 5, và việc khám phá tầng này vẫn chưa tiến triển nhiều. Có lẽ bên dưới tầng 5 vẫn còn nữa.
"Flare. Tài liệu."
"Vâng, đây ạ!"
Như thể đã đoán trước được, Flare đã chuẩn bị sẵn tài liệu của Guild.
"Quái vật ở tầng giữa là gì?"
"Vâng──'Lesser Basilisk' và 'Woody Bat', hạng khuyến nghị tiêu diệt là E, hai loại này cũng xuất hiện ở tầng trên. Ngoài ra còn có 'Trent', 'Lost Man' và 'Evil Eye', hạng khuyến nghị là D. Hiếm khi xuất hiện 'Executioner' và 'Lesser Wyvern' hạng C."
Khi Flare đọc tên hai con cuối cùng, các mạo hiểm giả đã hét lên những tiếng gần như là tiếng thét. "Executioner" là một con quái vật giống quỷ cao ba mét với hai cánh tay dài bất thường, và cả hai cánh tay đó đều là lưỡi đao. "Lesser Wyvern" có nghĩa là loài rồng hạ đẳng, nhưng nó có thân hình to bằng một ngôi nhà và có thể thở ra lửa.
Nếu những thứ như vậy tràn ra khỏi hầm ngục và tấn công làng Menelka thì sẽ ra sao──Paula nuốt nước bọt.
"Guild Master, trước đây đã có trường hợp quái vật tràn ra khỏi hầm ngục chưa ạ?"
Aurora bình tĩnh hỏi.
"Có. Người ta nói rằng Dungeon Master giết các sinh vật bên trong hầm ngục để hấp thụ dinh dưỡng và ma lực, nhưng bản thân các quái vật mô phỏng dường như có đặc tính không thay đổi dù ra ngoài hay ở trong hầm ngục. Vốn dĩ, việc phát hiện ra các hầm ngục do Dungeon Master tạo ra cũng là nhờ những con quái vật ra ngoài và dẫn dụ các mạo hiểm giả hay thợ săn vào trong."
Unken đặt tay lên thái dương như thể đang cố nén cơn đau đầu. Tình hình này quả thực khiến người ta phải đau đầu.
"Cậu tên Pippin phải không. Hôm nay hãy nghỉ ngơi cho khỏe. ...Việc Guild Mạo hiểm giả sẽ đối phó thế nào sẽ được giao cho Guild Vương đô quyết định. Có lẽ ngày mai tình hình sẽ rõ ràng hơn."
0 Bình luận