Tập 02

Chương 8 Hắc Long và Bạch Long

Chương 8 Hắc Long và Bạch Long

"Rốt cuộc là đứa nào bảo chỉ có năm tầng hả!"

Hikaru vừa cằn nhằn vừa tiến bước. Cho đến giờ, vì đã biết đường nên cậu có thể đi theo lối ngắn nhất, nhưng từ tầng năm trở đi, cậu phải tự mình vừa đi vừa vẽ bản đồ. Vì thế nên tốn rất nhiều thời gian—kết quả là, cậu đã tìm thấy cầu thang đi xuống tầng sáu.

"Giờ đang là giữa trưa à? Chết tiệt, cảm giác về thời gian cũng mờ nhạt dần. Phải chi có cái đồng hồ đeo tay thì tốt."

Đồng hồ dây cót tuy đã phổ biến, nhưng những loại có kích thước như đồng hồ đeo tay hay đồng hồ quả quýt thì chỉ tồn tại dưới dạng ma cụ. Mỗi chiếc đều được chế tác bằng kỹ thuật cao nên giá đắt đến không tưởng.

Đến tận đây, cậu vẫn chưa gặp con Lesser Wyvern hay Executioner nào, nên "Hồn Vị" vẫn chưa tăng lên. Point còn lại trên Soul Board là 1, nhưng nên dùng thế nào đây.

"...Tạm thời, cứ xuống đã."

Cầu thang đi xuống lần này trông khác hẳn so với trước đây. Nó không phải là loại cầu thang được làm cẩu thả với chiều cao mỗi bậc khác nhau, mà là một cầu thang đá với các bậc thang đồng đều và góc cạnh chưa bị mài mòn.

Hơn nữa, nó trải dài xuống dưới theo một đường xoắn ốc, nên không thể nhìn thấy điểm cuối. Hikaru vừa triển khai các skill hệ "Dò tìm" vừa thận trọng đi xuống. Không biết cậu đã xuống được bao nhiêu—cảm giác như đã xuống khoảng ba mươi mét. Rồi cầu thang đột ngột kết thúc, và trước mắt cậu là lối vào tầng sáu.

Rộng. Rộng đến mức có thể chứa cả một sân bóng chày, và trần nhà cũng cao. Dù không có ánh sáng từ đèn ma thuật, ánh sáng vẫn từ trên rọi xuống—đó là vì trần nhà được tạo thành từ cành và lá, giống như tầng một. Tường là thân cây nhưng gần mặt sàn thì biến thành rễ cây. Và dưới chân cậu là một mặt đất gồ ghề, xen lẫn giữa rễ cây và đất.

Hikaru nín thở, không thể cử động.

Một sự tồn tại khiến không gian rộng lớn cũng cảm thấy chật chội—một con quái vật khổng lồ đang cuộn mình. Lớp vảy của nó đen tuyền, và nó đang cuộn tròn như một con mèo. Hình dáng của nó trông giống Lesser Wyvern, nhưng kích thước của nó lớn đến mức khiến Lesser Wyvern trông thật dễ thương—đó là một Hắc Long.

"Thật luôn hả... Độ khó tăng đột biến quá rồi đấy. Lẽ nào nó là Dungeon Master...?"

Khi cậu bước một bước vào không gian đó, con Hắc Long mở mắt.

『Kẻ nào.』

Như thể bị một bàn tay khổng lồ tát phải, một luồng xung kích dữ dội ập đến Hikaru. "Tiếng nói" của nó mang một áp suất âm thanh khủng khiếp, thổi bay cơ thể cậu về phía sau.

"Ực!"

Khoảnh khắc va vào bức tường cầu thang, cậu cảm thấy toàn thân như tê liệt. Ngay khi nằm sõng soài trên mặt đất, cơ thể cậu nóng lên.

(Chỉ bằng giọng nói! Chỉ bằng giọng nói mà đã thế này ư!? Hơn nữa nó còn nói được—mà khoan, sao nó phát hiện ra sự tồn tại của tôi!? Lẽ ra "Ẩn Mật" vẫn đang có hiệu lực chứ—lẽ nào, nó là đối thủ mà "Ẩn Mật" không có tác dụng!?)

Cậu dao động. Không thể không dao động. Trái tim đập thình thịch, thình thịch inh ỏi trong lồng ngực.

(Bình tĩnh lại. Phải giữ bình tĩnh. Nếu mất đi sự bình tĩnh, "Ẩn Mật" của tôi cũng sẽ mất đi sức mạnh.)

Nhìn lại, con Hắc Long đang ngẩng cao đầu và bất động, sau đó nó đảo mắt nhìn xung quanh.

(Nó không nhận ra mình? Không, lúc nãy rõ ràng nó đã lên tiếng... Cảm nhận được hơi người, nên đang tìm kiếm sao?)

"Trực Giác" trên Soul Board thoáng qua trong đầu Hikaru. Đối thủ đầu tiên khiến cậu phải chật vật khi đến thế giới này, Đoàn trưởng Hiệp sĩ đoàn Vương quốc Poansonia, Lawrence=di=Falcon, người được mệnh danh là "Kiếm Thánh". Soul Board của anh ta có "Trực Giác" cấp 6. Vì thế nên dù cậu có ném đá cũng bị anh ta chém phăng, cuối cùng cậu đã phải đối đầu trực diện và chiến thắng.

(Độ nhạy của nó còn cao hơn cả cái đó. Nhưng, bây giờ nó lại mất dấu mình đang ở đâu. Chuyện này là sao...?)

Con Hắc Long chỉ di chuyển ánh mắt một cách kỳ lạ.

(Lẽ nào... cứ bước vào từ lối này là sẽ bị tóm được vị trí?)

Grừ, con Hắc Long ngước nhìn lên trời. Hikaru cũng bị thu hút nhìn theo, và thấy một lỗ hổng lớn trên một phần trần nhà. Cái lỗ đó là gì?

(Có skill, hoặc ma thuật để nắm bắt vị trí... Giống như "Dò tìm" của mình? ...Hử, đây là...)

Hikaru kích hoạt "Dò tìm Ma lực" và cuối cùng cũng nhận ra. Mờ ảo, những sợi ma lực như sợi chỉ được giăng khắp sàn nhà gần lối vào. Những sợi chỉ đó hướng về phía con Hắc Long, nhưng "Dò tìm Ma lực" của Hikaru chỉ có phạm vi mười mét. Có vẻ như những sợi chỉ kéo dài hơn mười mét.

Là do mình đã giẫm phải những sợi ma lực này nên mới bị phát hiện—.

Nếu giẫm lên những sợi chỉ này một lần nữa, con Hắc Long chắc chắn sẽ lại cảm nhận được sự hiện diện của Hikaru. Và rất có khả năng nó sẽ không chỉ dùng áp suất âm thanh mà còn tung ra "đòn tấn công". Ngay cả Lesser Wyvern còn phun ra lửa, chẳng có gì đảm bảo con Hắc Long sẽ không làm vậy. Trong một hầm ngục không có lối thoát, nếu bị nó phun lửa địa ngục thì chắc chắn sẽ chết.

("Gián đoạn Ma lực" của tôi đang ở cấp 4. Nếu tăng lên cấp 5 MAX thì liệu có qua mặt được không? Không, khoan đã. Dù chắc chắn đây là những sợi ma lực, nhưng không có gì đảm bảo nó dùng để dò tìm "ma lực". Lỡ như nó cảm nhận "sinh mệnh" thì sao? Hay đơn giản chỉ là thay thế cho xúc giác—cảm nhận trọng lượng thì sao?)

Chỉ còn lại 1 point duy nhất.

Phải làm sao đây—.

Con rồng trắng—Bạch Long bay đến không phận Menelka, và ngay khi nó bắt đầu bổ nhào xuống, áp lực gió đã thổi bay mái của các ngôi nhà khi nó đáp xuống quảng trường trung tâm. Một cơn địa chấn kèm theo bụi cát bay mù mịt. Một trận cuồng phong nổi lên, và vài người đã bị gió quật ngã.

Cơ thể được bao phủ bởi lớp vảy trắng dày đặc phản chiếu ánh mặt trời, tạo nên một vẻ ngoài có phần thần bí. Nhưng khi nhìn vào cái miệng lớn và hàm răng sắc nhọn, cùng với đôi mắt sáng lên vẻ hung dữ, thì rõ ràng nó không gì khác ngoài một mối đe dọa đối với con người.

Bạch Long ngửa miệng lên trời—.

"Nó đến kìa, nằm xuống!"

Nhóm "Tứ Sao Phương Đông" vừa chạy tới, nhưng Soljuz ngay khi nhìn thấy Bạch Long liền giơ khiên lên che cho Celica và Sala sau lưng mình.

Gầmmmm—.

Tiếng gầm làm rung chuyển mặt đất, làm rung chuyển nhà cửa, và thổi bay con người. Mọi người ở gần quảng trường đều bất tỉnh, và tòa nhà của cửa hàng duy nhất trong làng sụp đổ. Soljuz, được bảo vệ bởi chiếc khiên là một loại ma cụ có khả năng giảm nhẹ mọi đòn tấn công và ma thuật, hét lên.

"Celica, Sala, hai người ổn chứ!?"

"Không vấn đề gì!"

"Uidaa~, tai, đau quá đi~"

"May quá... May mà Schufy đã đến trạm xá. Chắc sẽ có nhiều người bị thương lắm."

"Bị thương mà qua được là may lắm rồi đó!"

Họ không hề nao núng dù đối mặt với Bạch Long. Nhưng những mạo hiểm giả đi cùng thì không như vậy. Một nửa đã ngất đi, số còn lại thì rụng rời chân tay—thậm chí có kẻ còn tiểu ra quần.

"Chia nhau ra sơ tán người dân! Những ai còn tỉnh táo thì mau lên!!"

"V-Vậy còn các cô thì sao!?"

"Đánh bại nó—muốn nói vậy lắm, nhưng chúng tôi có thể câu giờ được."

Trưởng nhóm của party hạng D "Wild Horn", người đang run rẩy, nhận ra biểu cảm của Soljuz khác hẳn mọi khi. Dù cô đang mỉm cười, nhưng nụ cười đó không có vẻ gì là ung dung, và ánh mắt cô không hề rời khỏi con Bạch Long.

"H-Hiểu rồi! Này, chúng mày, đứng dậy! Đừng có nằm ườn ra đó nữa!"

Dù loạng choạng và run rẩy, người trưởng nhóm cố gắng đứng dậy, rồi lại ngã phịch xuống đất. Không có mạo hiểm giả nào cười nhạo anh ta. Những người còn tỉnh táo cũng đều trong tình trạng tương tự, thậm chí có người còn ôm đầu khóc nức nở.

Nhóm "Tứ Sao Phương Đông" cũng không có thời gian để hỗ trợ họ. Con Bạch Long đã cảm nhận được sát khí hướng về phía mình—nó đã nhận ra ba người duy nhất dám đối đầu với nó trong tình huống này.

『Ồ... Dù nghe tiếng gầm này mà vẫn không bỏ chạy sao.』

Đối với một con rồng, có lẽ nó đang nói chuyện một cách bình tĩnh. Nhưng không khí vẫn rung chuyển. Soljuz vừa cầm khiên vừa lắng nghe.

"...Ngươi hiểu được tiếng người à?"

『Đừng nghĩ rằng chỉ có con người mới có trí tuệ. Các ngươi tôn thờ thần linh, và giết hại các sinh vật khác. Chẳng qua chỉ là những kẻ sát nhân mà thôi.』

"Ngươi là quái vật trong hầm ngục à? Lẽ ra quanh đây không có tổ rồng nào cả."

『Đúng vậy. Ta là Bạch Long được sinh ra theo ý muốn của Master. Là huynh đệ của Hắc Long, và là con rồng mạnh nhất.』

Nghe thấy vậy, vẻ mặt của Soljuz méo đi. Lại còn có thêm một con rồng nữa.

『Sao thế, không tấn công à? Thanh kiếm đeo bên hông chỉ để làm cảnh thôi sao?』

"Không phải để làm cảnh đâu. Nó là một lưỡi kiếm đã thấm máu của nhiều con rồng đấy."

Bạch Long mở to mắt trước nụ cười của Soljuz.

『Xảo trá!』

Hít một hơi thật sâu—.

"Celica, Sala, Kế hoạch B!"

"Hiểu rồi!"

"Rõ~"

Những người đồng đội di chuyển sang hai bên. Bạch Long nhắm vào Soljuz và thổi ra một luồng hơi—một ngọn lửa. Luồng lửa mạnh như một quả cầu lửa khổng lồ tưởng chừng đã nuốt chửng Soljuz, nhưng cô đã rút kiếm và chém vào ngọn lửa.

"Ồồ!"

Những mạo hiểm giả đang giúp đồng đội sơ tán cất tiếng reo hò. Thanh kiếm đã chém đứt ngọn lửa. Mặt đất hai bên Soljuz cháy đen, nhưng cô vẫn bình an vô sự.

『Hừm... Thanh kiếm đó là gì vậy.』

Lưỡi kiếm mảnh đến mức bị gọi là "đồ trang trí" cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng nó lại tỏa ra một ánh sáng bạc mờ ảo. Đó là một ma cụ có ma thuật được tích hợp ngay trong lưỡi kiếm.

"Tôi đã nói rồi phải không? Đây là thanh kiếm đã thấm máu của không biết bao nhiêu con rồng—Thái Dương Kiếm Bạch Vũ đấy."

Các mạo hiểm giả nhìn thấy thanh kiếm và bàn tán.

"Thái Dương Kiếm Bạch Vũ... Lần đầu tiên tôi được thấy!"

"Hả? Chẳng phải lúc nãy cô ấy cũng dùng nó để chiến đấu với quái vật sao?"

"Đồ ngốc, vũ khí lúc nãy rõ ràng là để dọn dẹp lũ tép riu rồi! Nhắc đến "Tứ Sao Phương Đông" thì phải nhắc đến vũ khí làm nên biệt danh Thái Dương Ất Nữ của Soljuz-san chứ! Tức là cô ấy sẽ chiến đấu nghiêm túc đấy!"

"Nó ghê gớm đến vậy à?"

"Người ta nói rằng đó là ma kiếm có thể 'chém được mọi thứ' khi truyền ma lực vào. Nó được cất giữ ở Thần điện Vương đô suốt một thời gian dài, nhưng tôi nghe nói rằng nó đã được cho "Tứ Sao Phương Đông" mượn sau khi họ giải quyết một yêu cầu của Thần điện."

Vừa nói chuyện, họ vừa nhanh chóng sơ tán các mạo hiểm giả khác. Việc Soljuz vẫn giữ được bình tĩnh chắc chắn đã tiếp thêm dũng khí cho họ.

(Phù— Coi như cũng ổn thỏa rồi nhỉ.)

Nhưng đối với Soljuz, đó là một phen hú vía. Cô biết rằng mình có thể chém được lửa, nhưng không biết ngọn lửa bị chém sẽ bay đi đâu. Xung quanh đây có quá nhiều người. Việc cần làm đầu tiên là câu giờ và cố gắng giảm thiểu thiệt hại nhất có thể.

(Nếu trực tiếp so kè sức mạnh, chắc chắn sẽ không thắng nổi.)

Kích thước cơ thể quá khác biệt. Việc tiếp cận con quái vật đó để đối đầu trực diện là điều không thể. Trong đầu Soljuz, cô đang cân nhắc các phương án để giữ khoảng cách và câu giờ. Tiếp cận nó là điều không cần phải bàn cãi.

"Sao thế nhỉ? Nếu ngươi nghĩ rằng việc ta chém được lửa chỉ là may mắn, thì cứ thử phun ra một lần nữa xem sao."

『...Ra là vậy? Mục đích chính là câu giờ à.』

"!"

『Việc ngươi chém được ngọn lửa của ta tuy khó chịu, nhưng ta không ngu ngốc đến mức không thừa nhận điều đó. Nếu vậy thì—chỉ cần làm thế này là được.』

"Khoan đã—dừng lại!"

Ngọn lửa mà Bạch Long phun ra đã thiêu rụi một ngôi nhà. Soljuz đã xác nhận có dân làng trốn trong ngôi nhà đó. Trong một khoảnh khắc, cô nghe thấy tiếng thét, nhưng nó nhanh chóng tắt lịm. Ngôi nhà sụp đổ cùng với ngọn lửa dữ dội.

Chết rồi—đã có người hy sinh.

『Mỏng manh! Quá đỗi mỏng manh!』

Bạch Long gầm lên một cách khoái trá.

"Ngươi... tại sao lại làm vậy! Sinh vật giết chóc để ăn, hoặc giết khi bị tấn công là chuyện thường tình! Nhưng giết chóc vì khoái lạc thì chẳng khác gì một đứa trẻ không biết phân biệt phải trái!"

『Ngu ngốc. Ta là sinh vật nhưng cũng không phải là sinh vật. Ta không cần ăn thịt người—sứ mệnh của ta là giết chóc loài người. Vì Master đã giải phóng lãnh địa của hầm ngục, nên ta mới đến đây để giết chóc. —Đây này!』

Bạch Long xoay người, vung đuôi. Ngôi nhà của trưởng làng, nhà thờ, và những gì còn sót lại của cửa hàng đều bị phá hủy. Soljuz chỉ có thể cầu nguyện rằng không có dân làng nào đang trốn trong những ngôi nhà đó.

(Con quái vật này, mục đích duy nhất của nó là giết người—phiền phức quá.)

Phương án giữ khoảng cách để câu giờ đã không thể sử dụng được nữa. Đối với Bạch Long, dù là Soljuz, các mạo hiểm giả, hay dân làng, tất cả đều chỉ là con người. Nếu nó nghĩ rằng mình đang bị câu giờ, nó sẽ nhắm vào những người khác.

(—Chỉ còn cách cận chiến. Và mình phải khiến nó chú ý đến đây. Để cho nó biết rằng, có một con người có thể giết được nó đang ở đây...)

Soljuz bước một bước về phía trước. Bạch Long giật mình nhìn về phía cô. Nó cảm nhận được một luồng khí bất thường từ cô gái đang buông thõng thanh kiếm và bước tới.

『Nếu muốn đến thì... ta sẽ chiều!』

Nó phun lửa về phía cô, nhưng Soljuz chém tan nó bằng một nhát kiếm. Bạch Long cúi người về phía trước và lao vào Soljuz. Cơ thể khổng lồ va chạm, nhà thờ vốn đã bị hư hại một nửa nay sụp đổ hoàn toàn. Nó giơ chân trước lên trước mặt Soljuz—và giáng xuống.

『—Cái gì!?』

Vẻ mặt của Bạch Long méo đi. Cái chân trước mà nó giáng xuống đã bị chặn lại bởi thanh kiếm. Không chỉ bị chặn lại, mà còn bị chém—cái chân trước bị cắt đứt và máu màu tím phun ra từ đó.

『GÍÍÍÍAAAAA!!』

Soljuz bị tiếng gầm ở cự ly gần tấn công, dù đã kịp thời dùng khiên che chắn, nhưng áp suất âm thanh vẫn khiến cơ thể cô bay lên và bị thổi bay hơn mười mét trong chốc lát.

"A, Soljuz-san!"

"Nhưng cô ấy đã chém được nó!? Chân của con rồng bị cắt đứt rồi!"

Các mạo hiểm giả reo hò, nhưng Soljuz, người đang lảo đảo đứng dậy, không hề có chút ung dung nào.

(Khỉ thật... gần như toàn bộ ma lực của mình đã bị hút cạn.)

Một cảm giác kiệt sức bao trùm lấy cô. Thái Dương Kiếm Bạch Vũ là một ma cụ có thể chém được mọi thứ bằng cách truyền ma lực vào, nhưng ngược lại, nó có một đặc điểm là vật cần chém càng cứng thì càng cần nhiều ma lực hơn. Chém lửa hầu như không tốn ma lực, và cô cũng đã có kinh nghiệm chém đá và kim loại. Vậy mà—để chém được Bạch Long lại tốn nhiều ma lực đến thế.

(Mình đã đánh giá thấp độ cứng của vảy rồng rồi... Lần sau mà nó tới thì gay go đây.)

Soljuz vốn không phải là người có lượng ma lực dồi dào, cô là một chiến binh áp đảo đối thủ bằng thể chất và kiếm kỹ. Dù tạm thời có thể có được sức tấn công kinh khủng với Thái Dương Kiếm Bạch Vũ, nhưng đó chỉ là con át chủ bài, không thể dễ dàng sử dụng nhiều lần.

『Ngươi... Ta sẽ không tha cho ngươi.』

Có vẻ như con át chủ bài đã có tác dụng. Trong mắt Bạch Long chỉ còn có Soljuz. Vấn đề còn lại là có thể câu được bao nhiêu thời gian. Trong đầu Soljuz, suy nghĩ đã được định hình theo hướng "không phải đánh bại, mà là chạy trốn". "Kế hoạch B" mà cô nói với Celica và những người khác có nghĩa là "rút lui". Celica hẳn đã đến chỗ Schufy, và Sala đã đến chỗ trưởng làng.

Bạch Long mất một chân, dù đang chìm trong cơn thịnh nộ, vẫn cảnh giác với vũ khí của Soljuz.

(Nhưng, sự chú ý đã hướng về phía mình. Mình sẽ câu giờ thêm một chút.)

Giả vờ ung dung, Soljuz đối mặt với con rồng.

Lúc đó, Paula đang sơ tán cùng cha mình. Nơi trú ẩn trong những lúc như thế này là một quảng trường ở rìa làng. Đó là một trang trại từng nuôi dê từ rất lâu rồi, sau khi bán hết dê thì nó chỉ còn là một quảng trường trống.

"Paula, cậu không sao chứ!"

Pia đã đưa trưởng làng đến đây trú ẩn rồi. Ngoài ra còn có khoảng năm mươi dân làng khác, nhưng tổng dân số của làng còn hơn gấp đôi con số này—đang nghĩ vậy thì Priscila dẫn theo khoảng mười người đến.

"Bảo ở trong nhà nguy hiểm mà họ không tin."

Có vẻ như thay vì một quảng trường thoáng đãng, họ lại chọn trốn trong những ngôi nhà, dù gần con rồng hơn nhưng không phải nhìn thấy nó. Hoặc có lẽ họ đã ngất đi.

"Bố, phần còn lại con giao cho bố đấy!"

"Giao cho ta... là sao vậy, Pia."

"Con sẽ chiến đấu bên cạnh Soljuz-san! Và sẽ chứng kiến vinh quang diệt rồng từ cự ly gần!"

"Diệt rồng, sao... Nói gì ngớ ngẩn vậy. Con quái vật đó, làm sao con người có thể giết được."

"Người ngớ ngẩn là bố đấy! Soljuz-san là trưởng nhóm của "Tứ Sao Phương Đông" đó!? Ngay cả Bạch Long cũng có thể đánh bại!"

"—À, chắc là hơi khó đó?"

Người đến giữa lúc Pia đang hùng hồn là Sala. Cô chạy đến mà không một tiếng động, và không hề thở dốc.

"Sala-san! Soljuz-san sao rồi!?"

"Ừm, Soljuz đã chọn 'rút lui' rồi. Cô ấy sẽ cố gắng câu giờ hết sức có thể, nên mọi người hãy chạy đến nơi có thể ẩn nấp như trong rừng, sau tảng đá lớn, hoặc những nơi khuất nhé."

"Sao... sao lại thế..."

Nghe tin phải chạy trốn, Pia cúi gằm mặt, nhưng trưởng làng lại có vẻ mặt như thể đó là điều hiển nhiên.

"Ahaha~. Tụi này cũng là con người thôi mà, việc gì không làm được thì không làm được thôi~. Vậy nhé, tớ cũng đi câu giờ cùng Soljuz đây, nên mọi người chạy đi—á."

Đúng lúc đó, tiếng chuông vang lên. Đó là chiếc chuông được gắn trên một cái tháp canh dựng tạm. Tiếng chuông này vang lên có nghĩa là.

"...Achaa. Lũ quái vật lại mò ra khỏi rừng ngay lúc này thì ăn nói làm sao đây trời?"

Sala đưa tay lên trán và ngước nhìn trời.

"Mà, tụi này sẽ câu giờ. Mọi người chạy đi! Nhanh lên!"

Sala vội vã chạy đi. Tốc độ nhanh đến mức không kịp ngăn lại, có lẽ đó là tốc độ thật sự của Sala, Priscila cũng phải giật mình.

"Haizz, quái vật lại tràn ra khỏi rừng vào lúc này sao... Thôi kệ."

Trưởng làng ngồi phịch xuống, và những dân làng khác cũng bắt đầu ngồi xuống.

"Hả? Bố này, bố ngồi đó làm gì vậy? Bố nghe lời Sala-san nói lúc nãy rồi chứ? Phải chạy thôi!"

"...Bọn ta sẽ không chạy đâu."

"Không chạy, bố đang nghĩ gì vậy! Bố nghĩ Soljuz-san đang chiến đấu vì cái gì chứ!?"

"Ta đã nói rồi. Dù có bỏ làng này đi, thì cái chết vẫn đang chờ đợi chúng ta. Nếu vậy thì hãy chết ở đây—đó là suy nghĩ của ta."

"......"

Đó chỉ là sự lặp lại của cuộc tranh cãi sáng nay.

"Pia. Nếu con muốn sống như một mạo hiểm giả, con có thể bỏ mặc bọn ta."

"......"

"Mau đi đi."

"...Con sẽ làm vậy. Phải, con sẽ làm thế!"

Pia quay mặt đi khỏi trưởng làng và bắt đầu bước đi.

"Con sẽ! Giúp Soljuz-san! Dù chẳng làm được gì! Con không thể bỏ mặc người đang liều mạng vì ngôi làng này được!"

Rồi cô chạy đi.

"Đồ hèn nhát! Đồ ngốc!!"

Sau khi hét lên, cô không hề ngoảnh lại mà chạy về phía trung tâm làng. Trưởng làng nhìn theo với vẻ mặt ngỡ ngàng.

"...Bác ơi."

Paula ngồi xuống bên cạnh trưởng làng và bắt chuyện.

"Pia... có lẽ, đang khóc đấy ạ."

"À, chắc vậy rồi. Con bé đó từ xưa đã không thay đổi... Mỗi lần cãi nhau với ta, nó đều nói 'đồ ngốc' rồi bỏ đi khóc. Sau đó ba ngày liền dù có gọi cũng không trả lời."

Những giọt nước mắt lăn dài trên má trưởng làng. Trông không giống như ông đang khóc, mà chỉ đơn giản là cảm xúc biến thành nước mắt thay cho lời nói.

"Này, Paula-chan. Cháu có thể đưa Pia đi trốn được không... Bọn ta, Menelka, sẽ bị hủy diệt tại đây hôm nay. Pia chắc sẽ không nói chuyện với ta nữa rồi... Ba ngày để nó nguôi giận là quá dài."

Ông bật cười khà khà.

"...Trưởng làng, và cả mọi người trong làng nữa."

Paula đứng dậy và nói.

"Sáng nay Pia cũng đã nói 'Mọi người hãy chạy đi'. Nhưng trưởng làng đã không gật đầu... Bác nói rằng dù có bỏ làng này, những người chỉ biết trồng cà chua như chúng ta đến nơi không có ruộng cũng chẳng làm được gì, cuối cùng cũng chỉ có chết thôi, phải không ạ... Rồi sau đó cha cháu đã nói thế này đúng không? 'Chúng ta, rốt cuộc cũng chỉ có thể là chính mình'?"

Cha của Paula gật đầu, còn trưởng làng vẫn nhìn về phía Pia vừa rời đi và trả lời.

"Đúng vậy. Chúng ta chỉ biết trồng cà chua mà thôi."

Dân làng cũng gật đầu. Họ đều có cùng suy nghĩ với trưởng làng—có lẽ họ đã chấp nhận quyết định của ông, quyết định cùng Menelka bị hủy diệt.

"Không phải đâu ạ... Không phải như vậy đâu."

Paula nói.

"Chúng ta, rốt cuộc cũng chỉ có thể là chính mình—cháu cũng nghĩ vậy. Nhưng mà, nếu thế, chẳng phải chúng ta cũng có thể nghĩ thế này sao? Nơi nào có chúng ta, nơi đó chính là Menelka."

"...Ý cháu là sao?"

Lúc này, trưởng làng mới ngước lên nhìn Paula. Phía sau Paula là mặt trời. Ánh sáng chói lòa khiến trưởng làng phải nheo mắt.

"Menelka là Menelka không phải vì nó ở đây. Từ rất lâu rồi, nơi này chỉ có rừng rậm. Người khai phá nó chẳng phải là tổ tiên của chúng ta sao. Dù chúng ta đi đâu, chúng ta vẫn là chúng ta. Nơi nào có chúng ta, nơi đó chính là Menelka!"

"Điều đó—"

"Không phải ở đây thì không trồng được cà chua sao ạ? Tay nghề trồng cà chua của mọi người chẳng lẽ hoàn toàn phụ thuộc vào mảnh đất này sao? Nếu không có ruộng, chúng ta hãy tạo ra nó. Giống như tổ tiên chúng ta đã từng làm! Cháu sẽ không để mọi người nói là không làm được đâu! Ngay cả một đứa mít ướt như Paula này còn dám đứng lên chống lại quái vật cơ mà!"

Sau khi Paula nói xong, một sự im lặng bao trùm. Tiếng một ngôi nhà sụp đổ vang lên.

Bộp, bộp, bộp, tiếng vỗ tay vụng về vang lên. Người đang vỗ tay là Priscila. Sau đó, thêm một người nữa vỗ tay theo. Đó là cha của Paula.

"Chà, thật đúng là, trẻ con lớn nhanh thật. —Trưởng làng, mọi người, đã nghe cả rồi chứ? Đứa trẻ mà chúng ta vẫn nghĩ là Paula đã nói được đến thế này đấy. Bọn chúng trở thành mạo hiểm giả cũng là vì làng nghèo nên muốn kiếm tiền gửi về mà. Nghe đến thế này rồi, mọi người vẫn còn cúi đầu thôi sao?"

Dân làng đã ngẩng mặt lên. Người đứng dậy đầu tiên là trưởng làng.

"...Đằng nào cũng chết, thì hãy thử sống chết một phen, sao. Paula-chan, lời nói của cháu, đã chạm đến lòng ta rồi. 'Làng, không phải do đất tạo nên, mà do người ở đó tạo nên'—đây là lời của trưởng làng tiền nhiệm, tức là cha của ta. Không ngờ lại được cháu nhắc lại cho ta nhớ."

Trưởng làng đưa tay ra và xoa đầu Paula.

"—Trưởng làng, vậy thì..."

"À."

Trong đôi mắt của trưởng làng, người đã gật đầu một cách mạnh mẽ, đã lấy lại được sự uy nghiêm của một người đứng đầu làng.

"Mọi người! Dân làng 'Menelka' chúng ta từ bây giờ sẽ di dời làng! Đàn ông chia nhau ra tập hợp dân làng! Phụ nữ, trẻ em, và người già bắt đầu di chuyển trước!"

Một tiếng "Ồ" vang lên và mọi người cùng đứng dậy.

Ngay sau đó, lại có tiếng một ngôi nhà sụp đổ.

"Hành động! Nhanh lên!"

Mọi người bắt đầu di chuyển.

Đối mặt với không gian của con Hắc Long, Hikaru chìm vào suy tư.

(Làm sao đây. Giờ mà quay lại tầng 5 farm quái kiếm point thì quá phí thời gian. Thà làm thế, rút lui còn hơn… Rút lui ư? Lavia đã dặn mình phải trở về nếu không đảm bảo được an toàn…)

Mồ hôi rịn thành một vệt dài từ thái dương cậu.

(…Xin lỗi, Lavia. Bỏ chạy mà không thử thách gì cả, tôi không cam lòng.)

Hikaru gọi Soul Board ra.

(Chỉ có một “phương pháp” duy nhất chắc chắn không bị mấy sợi tơ đó phát hiện.)

Dù thoáng do dự, Hikaru vẫn dồn point vào—“Cân Bằng”, kỹ năng nằm ngay dưới nhánh “Nhanh Nhẹn”.

【SOUL BOARD】Hikaru Tuổi 15 / Hồn Vị 19 / 0

【Sức Sống】 / 【Ma Lực】 (Chỉ unlock)

【Sức Mạnh】

【Sức Mạnh Vật Lý】1 / 【Thuần Thục Vũ Trang】─【Ném】2

【Nhanh Nhẹn】

【Sức Bật】1 / 【Cân Bằng】1 / 【Ẩn Mật】─【Gián Đoạn Sinh Mệnh】4・【Gián Đoạn Ma Lực】4

・【Gián Đoạn Tri Giác】5 (MAX)─【Ám Sát】3 (MAX)・【Gián Đoạn Tập Thể】3

【Trực Giác】

【Dò Tìm】─【Dò Tìm Sinh Mệnh】1・【Dò Tìm Ma Lực】1

Những sợi tơ chỉ giăng kín ở ngay lối vào. Bên kia vẫn còn những khoảng trống—dù chỉ là một khoảng hẹp vừa đủ để đặt một bàn chân.

Cậu nhảy bật tại chỗ để kiểm tra cảm giác dưới chân. Và rồi,

(Nếu đạp lên sẽ bị phát hiện, vậy thì “không đạp lên là được” chứ gì—Nào!)

Cậu nhảy vọt lên. Hikaru vốn đã có 1 point “Sức Bật”, lực nhảy của cậu ngang ngửa với một vận động viên chuyên nghiệp. Cậu đáp bằng mũi chân xuống “khoảng trống” cách đó chừng năm mét. Dù có chao đảo một chút, cơ thể cậu vẫn đứng vững.

(Tuyệt thật. Giới hạn của “Cân Bằng” hình như là 20, nhưng chỉ với 1 point mà đã thế này thì 20 sẽ ra sao? Có thể đi bằng một tay trên cây cầu gỗ bắc qua nóc hai tòa nhà chọc trời à?)

Sau khi nhảy tới nơi, cậu dùng “Dò Tìm Ma Lực” và nhận thấy các “khoảng trống” nằm rải rác đây đó. Cậu cứ thế nhảy chuyền qua.

『............』

Con Hắc Long nhìn quanh với vẻ mặt khó hiểu. Có lẽ nó cảm nhận được điều gì đó, nhưng lại không có dấu hiệu nào cho thấy có ai đó đang ở đây—chắc là cảm giác như vậy.

(Nó có phải là Dungeon Master không?)

Càng đến gần, cậu càng cảm nhận rõ sự to lớn của nó. Lớn đến mức phải ngước nhìn. Chỉ riêng cái đầu đã to bằng một chiếc ô tô. Và các “khoảng trống” cũng ngày một rộng ra. Những sợi tơ ma lực gần như không còn nữa, khu vực ngay dưới đầu con Hắc Long nơi Hikaru đang đứng là một vùng an toàn đủ rộng để chạy loanh quanh.

(—Cứ hạ gục nó là biết. Nhưng hạ gục bằng cách nào?)

Hikaru suy nghĩ.

Con người chỉ cần một nhát đâm vào tim là chết. Đó là vì tim bơm máu để vận hành cơ thể. Điều đó cũng không thay đổi với các sinh vật khác. Nếu suy xét về thế giới này—có một mặt trời và mặt trăng cũng mọc. Dù có ma thuật, tinh linh và thần thánh dễ gây hiểu lầm, nhưng có thể nói đây là một “môi trường cực kỳ giống với Trái Đất”. Trọng lực cũng không đổi. Chính vì vậy mà con người vẫn là con người, và cũng có cả chó mèo.

Vậy thì rồng thì sao? Vẻ ngoài của nó trông như một con thằn lằn khổng lồ. Ma lực và sinh lực nó tỏa ra ở một đẳng cấp khác hẳn, và lớp vảy trên bề mặt có lẽ cũng sở hữu một độ cứng khủng khiếp.

Dù vậy, chắc chắn nó phải có tim.

Bởi vì những con quái vật mô phỏng trong hầm ngục này—không, ở đây phải gọi chúng là “sinh vật”—đều được tạo ra dựa trên các sinh vật có thật. Con basilisk mà Hikaru dùng dao găm ném xuyên đầu đã chết ngay lập tức, và cả những “thực vật” như Branch Man, Leaf Monster hay Trent cũng sẽ tuôn ma lực ra rồi chết khi không thể di chuyển được nữa. Hikaru đoán rằng, ma lực có lẽ đóng vai trò như máu của chúng.

Vậy còn con Hắc Long này thì sao?

(Nếu giống thằn lằn, thì tim của nó hẳn là “không hoàn chỉnh”. Cấu trúc gần giống với hai tâm thất và hai tâm nhĩ của con người, nhưng lại là một trái tim không hoàn hảo nơi máu động mạch và tĩnh mạch bị trộn lẫn. Hiệu suất tuần hoàn máu rất kém.)

Dùng “Dò Tìm Ma Lực”, cậu biết được ma lực đang tuần hoàn trong cơ thể nó như máu, với một lượng lớn tập trung ở tim, trung tâm của cơ thể, và ở não. Nhưng dù có đâm vào thân nó, lưỡi dao cũng không thể chạm tới tim, và dù có nhảy lên cũng không thể với tới đầu. Đầu nó ở độ cao khoảng mười mét.

(Nhưng—động mạch dẫn lên não phải nằm ở cổ.)

Cổ nó dài ngoằng và to như một thân cây gỗ.

(Phải thử ở đó thôi!)

Ngay khi Hikaru nghĩ đến đó—chỉ trong vài giây ngắn ngủi—cậu nhảy lên.

Lực nhảy được tăng cường bởi 1 point “Sức Bật” từ Soul Board không khác gì của một người trưởng thành có khả năng vận động cao. Hơn nữa, vì Hikaru nhẹ cân nên cậu có thể dễ dàng nhảy thẳng đứng lên cao khoảng một mét.

Dù vậy, cậu cũng chỉ với tới được phần gốc cổ của con Hắc Long.

“Chỗ này!!”

Hikaru trang bị hai thanh đoản đao. Cậu rút một trong hai thanh—“Đoản đao Sức mạnh”—và vung hết sức.

Ngay khi mũi dao chạm vào lớp vảy ở gốc cổ, nó vỡ tan như thể đâm vào kính cửa sổ, rồi xé toạc phần thịt bên trong.

『UOOOOOOOOOO!!』

“?!”

Nhưng chỉ được đến đó. Khi lưỡi dao lún sâu khoảng năm mươi centimet thì đột nhiên, phần thịt trở nên cứng lại, như thể đang chém vào gỗ vậy. Máu màu tím phun ra nhưng lưỡi dao không thể tiến thêm được nữa. Thậm chí không thể rút ra, nó bị kẹt lại ở đó.

Tiếng gầm của con Hắc Long cũng không phải chuyện đùa. Ở cự ly gần, Hikaru bị áp suất âm thanh thổi bay, đập mạnh xuống đất.

“Gah!”

Cơ thể cậu nảy lên rồi lăn về phía sau.

『Ngươi, ngươi đã làm gì!!』

“Ự, grừ…”

Máu chảy ra từ tai cậu. Có lẽ màng nhĩ đã vỡ. Có thể nói là may mắn khi không phải nghe tiếng gầm lớn này nữa, nhưng cảm giác như não bị rung lắc trực tiếp khiến chân cậu loạng choạng. Nếu không có 1 point “Cân Bằng” kia, có lẽ cậu đã ngã quỵ tại chỗ.

(Gay rồi…)

Hikaru gắng gượng gồng mình chạy đi. Con Hắc Long chắc hẳn chưa nhìn thấy cậu, nhưng cậu đã chạm phải sợi tơ ma lực dưới chân. Ngay khi cậu vừa chạy đi, một ngọn lửa đỏ rực đã phụt xuống nơi cậu vừa đứng.

『Grừ… Ta cảm nhận được ngươi, cảm nhận được hơi thở của ngươi… Nhưng, ngươi ở đâu…』

Lửa bập bùng phun ra từ miệng con Hắc Long.

(Thế mà cũng được à…)

Chỉ một lần phun lửa mà một nửa sàn nhà đã tan chảy, tỏa ra mùi khét và sức nóng.

(Xương—ổn rồi, không gãy.)

Trong lúc nghỉ ngơi tại một “vùng an toàn” ở xa, Hikaru đưa tay rà khắp người để kiểm tra. Vì bị đập lưng xuống sàn nên tay chân có vẻ vẫn ổn. Chỉ có lưng là cảm thấy tê dại. Chắc là bị xuất huyết trong hoặc dập cơ—nhưng bây giờ không có thời gian để lo lắng về chuyện đó, ngược lại không cảm thấy đau lại là điều tốt.

Có vẻ cậu đã cắn phải bên trong miệng, khi đưa mu bàn tay lên quệt thì thấy dính máu.

(Biết được là có thể phá vỡ lớp vảy của nó đã là tốt lắm rồi. Trong lúc chém, con Hắc Long đã nhận ra mình. Tức là hiệu ứng “Ẩn Mật” đã bị giải trừ và hiệu quả “Ám Sát” đã mất tác dụng—thời gian phản ứng của nó khoảng 0,3 giây. —Chừng đó là đủ.)

Hikaru đưa tay ra sau hông. Trong hai thanh dao, thanh “Đoản đao Sức mạnh” mà cậu hay dùng vẫn còn găm trên cổ con Hắc Long, khiến máu tím của nó không ngừng tuôn ra.

(Đến lượt ngươi rồi.)

Và thanh còn lại, “vũ khí mới” mà cậu đã nhờ Leniwood chế tạo lần này—phiên bản thử nghiệm của nó.

—Hikaru này, nhóc đã mang đến cho ta một công việc thú vị đấy. Vũ khí thế này, ta chưa từng nghe nói hay nhìn thấy bao giờ! Dù sao thì đây cũng là bản thử nghiệm, dùng thử rồi cho ta biết cảm giác nhé.

Cậu nhớ lại lời của Leniwood.

—Mà nó chỉ dùng được một lần thôi đấy! Ít nhất cũng phải dùng nó để nện vào một đối thủ to hơn mình đấy nhé!

Một đối thủ to hơn mình.

Nếu là Hắc Long thì không chê vào đâu được để làm đối tượng thử nghiệm—Hikaru rút thanh kiếm đó ra khỏi vỏ. Lưỡi kiếm sáng lấp lánh màu bạc, có lẽ có thể nói là không có gì đặc biệt. Đặc điểm duy nhất có thể nhận ra là toàn bộ thân kiếm có hình tam giác dài. Mũi kiếm nhọn hoắt, một vũ khí chuyên dụng cho việc “đâm”.

『…Chậc, phiền phức thật, lại có khách không mời đến vào lúc con Trắng không có ở đây.』

Con Hắc Long liếc nhìn lên trần nhà.

“!”

Hikaru nhận ra. Cái lỗ trên trần—chẳng lẽ là do thứ gì đó đã cưỡng ép phá vỡ nó để đi ra ngoài?

Cậu nhớ lại lúc nãy, có một luồng khí tức khổng lồ đã bay vút lên trời.

(Con rồng đen nói “con Trắng”. Và không gian này—con Hắc Long tuy lớn nhưng có vẻ hơi quá rộng nếu chỉ có một mình nó sử dụng…)

Từ đó, cậu đưa ra một suy luận.

(Còn một con rồng nữa!)

Nếu là một con rồng có thể bay, nó sẽ sớm tìm thấy Menelka. Lavia đang ở đó. Có lẽ đó là một con rồng trắng—nếu nó cũng có thể phun lửa, thiệt hại sẽ lan rộng. Dù có thể dùng “Ẩn Mật” để trốn, nhưng nếu có những người khác ở gần, Lavia cũng sẽ bị cuốn vào—

『Đành phải thiêu rụi toàn bộ vậy… Dù có lo ngại ảnh hưởng đến các tầng khác, nhưng để loại bỏ kẻ thù thì chắc Master cũng sẽ không nói gì đâu.』

Con Hắc Long chỉ nói được đến đó, lời của nó đột ngột dừng lại.

Nó cảm thấy một cảm giác nhói lên ở mạn sườn trái—đó là cảm giác khi Hikaru đâm thanh kiếm thử nghiệm vào. Nếu giống như lần trước, hiệu quả “Ám Sát” đáng lẽ đã bị gián đoạn. Nhưng có một khoảng trễ thời gian. Khoảng trễ từ lúc cảm giác đau hoạt động, truyền đến não, não nhận diện “cơn đau” tức là “đòn tấn công”, và “xác nhận” sự tồn tại của ai đó. Lần trước là 0,3 giây.

Hikaru ấn mạnh mũi kiếm vào mạn sườn, xác nhận lưỡi kiếm đã ngập sâu đến tận chuôi vào cơ thể con Hắc Long. Cậu ấn mạnh nút trên đầu chuôi kiếm. Một tiếng “bạch” vang lên, lưỡi kiếm được phóng ra—thế là hết 0,3 giây.

—Thằng này bay nhanh lắm đấy. Nhưng ta không dám chắc là nó có bay thẳng hay không, nhưng thế cũng không sao đúng không?

Nếu là nội tạng không có cơ bắp, dù con rồng có gồng sức thế nào cũng không thể ngăn được lưỡi kiếm xâm nhập. Huống chi, đó lại là một lưỡi kiếm tựa như kim, chuyên dùng để đâm.

『............?』

Cảm thấy một cơn đau nhẹ, con Hắc Long cúi xuống nhìn chân mình. Ở đó là một cậu bé mặc đồ đen. Nếu chỉ là một cây kim bình thường, dù có đâm vào nội tạng cũng có thể không gây ra vết thương chí mạng. Dĩ nhiên, sản phẩm thử nghiệm này không phải là “một cây kim bình thường”.

『Ngươi, ngươi đã làm g—』

Đùng.

Cơ thể con Hắc Long rung lên. So với thân hình khổng lồ của nó, đó có lẽ chỉ là một sự rung động nhẹ. Tuy nhiên—sự rung động đó chính là khoảnh khắc cuối cùng của con Hắc Long.

“Trái tim con người nặng 300 gram, của voi châu Phi khoảng 20 kilogam, và của cá voi xanh được cho là lên tới 600 kilogam. Tim của Hắc Long nặng bao nhiêu thì tôi không biết—”

—Ta đã cài đặt để ma cụ trên lưỡi kiếm sẽ kích hoạt sau 1 giây kể từ khi phóng ra đấy!

Người chế tạo ma cụ gắn trên lưỡi kiếm đó là Kelbeck.

—Này này, cái ma cụ nguy hiểm thế này, nhóc dùng để làm gì đấy? Chà, miễn là được trả tiền thì ta sẽ bán cho nhóc—ma cụ này ngay khi kích hoạt sẽ là BÙM. Nổ đấy. Một vụ nổ lớn. Cứ coi nó ngang với một ma thuật lửa trung cấp là được.

Đúng vậy, Hikaru đã phóng lưỡi kiếm ra, và găm thẳng một quả bom vào tim của con Hắc Long.

Vũ khí mới này được đặt tên là “Blade Bomb”. Dù là một phương thức tấn công xa xỉ, một vũ khí dùng một lần có sử dụng ma cụ đắt tiền, nhưng uy lực của nó thì như đã thấy. Có thể nói là nó xứng đáng với số tiền bỏ ra.

“—Chà, bị cho nổ tung trái tim thì chắc không sống nổi đâu nhỉ.”

Đó là một cái kết tĩnh lặng.

Cơ thể của con Hắc Long trong trạng thái mắt mở trừng trừng ngay lập tức biến thành tro bụi. Thanh “Đoản đao Sức mạnh” cũng rơi xuống sàn cùng với tro, và cả máu đã phun ra cũng biến thành tro.

Hikaru ngồi phịch xuống tại chỗ.

“Phùùùù… Mệt quá. Thật sự muốn nghỉ ngơi… Vừa rồi ‘Hồn Vị’ cũng đã tăng, hay là mình cộng điểm vào ‘Thể Lực’ hoặc ‘Hồi Phục Tự Nhiên’ nhỉ. Mà, cũng chẳng có thời gian để bình tĩnh suy nghĩ…”

Giữa đống tro tàn, có thanh “Đoản đao Sức mạnh” và một viên đá đen lớn—một viên ngọc to bằng nắm tay. Nó hơi trong suốt, Hikaru không biết đó là loại đá gì, nhưng đó là một viên ngọc không lẫn tạp chất.

Và ở phía trước—có lẽ đã bị ma lực của Hắc Long che giấu? Trên bức tường của đại sảnh có một cánh cửa hai cánh.

“Con rồng này có nói đến ‘Master’… tức là Dungeon Master là một kẻ khác sao. Xin trời cho đó là một đối thủ nhỏ hơn con Hắc Long…”

Hikaru thu hồi vũ khí và viên ngọc, rồi bước qua đống tro để tiến về phía cánh cửa.

Các mạo hiểm giả đang rơi vào hỗn loạn. Chỉ riêng việc con Bạch Long xuất hiện đã đủ nguy hiểm, vậy mà người canh gác bên ngoài làng lại rung chuông—báo hiệu có một cuộc tấn công.

“L-làm sao bây giờ!?”

“Làm sao cái gì, chúng ta nhận nhiệm vụ hộ tống đấy! Đối tượng cần bảo vệ không chịu chạy, nên chúng ta cũng phải chạy thôi, không thì chết chắc!”

“Này, định bỏ rơi dân làng à!”

“Là bọn họ không chịu chạy kia mà!”

“A—, ồn ào quá!”

Người cắt ngang là đội trưởng của “Wild Horn”.

“Một cô gái đang chiến đấu với rồng đấy! Chúng ta đứng đây lải nhải cái gì! Nào, đi thôi!”

“Đ-đi đâu…?”

“Còn đâu nữa ngoài lũ quái vật bên ngoài! Không dọn dẹp lũ tép riu thì sẽ cản trở việc chiến đấu với con rồng!”

Vậy là đã quyết định. Dù có những mạo hiểm giả tỏ ra lo lắng, nhưng họ đã hạ quyết tâm—với một sự quyết tâm bi tráng, họ tiến ra ngoài làng.

“…Hả?”

Nhưng cảnh tượng họ nhìn thấy lại vượt xa sức tưởng tượng.

Từ trước đến nay, những con quái vật mạnh nhất xuất hiện cũng chỉ là Trent, Lost Man hay Evil Eye, với hạng khuyến nghị tiêu diệt là D. Ngay cả với chúng, cũng phải nhờ có “Tứ Sao Phương Đông” mới có thể tiêu diệt một cách ổn định—

“A, a, a, a…”

Các mạo hiểm giả hạng F và G đến đây theo nhiệm vụ hộ tống đã không nói nên lời.

“…Đến lúc này mà lại xuất hiện Lesser Wyvern à.”

Thành viên của “Wild Horn” buông một câu chán nản. Một con Lesser Wyvern, hạng khuyến nghị tiêu diệt là C, đang ở đó. Hơn nữa, có đến ba con, cùng với vài con quái vật khác lác đác. Nếu chỉ có một con Lesser Wyvern—có thể sẽ có vài người chết, nhưng không phải là không thể đánh bại. Nhưng ba con lại là chuyện khác. Một dự cảm bị tiêu diệt hoàn toàn lướt qua đầu họ.

Lũ Lesser Wyvern thong thả bước tới, hoàn toàn coi thường bọn họ.

“Hết rồi…”

Quyết tâm lúc nãy đã lung lay. Có những mạo hiểm giả đã khuỵu gối tại chỗ. Đội trưởng của “Wild Horn” cũng muốn làm như vậy. Anh ta biết rằng chiến đấu với một con quái vật vượt quá sức mình chẳng có lợi lộc gì. Nếu không có được cảm giác đó, anh ta đã không thể lên được hạng D.

“…Ba con to lớn kia là vấn đề à?”

“Nhìn là biết rồi còn gì…”

“Chỉ cần hạ được ba con đó là được?”

“Làm được thì đã chẳng khổ sở—hả, cô là ai?”

Đứng bên cạnh đội trưởng là một cô gái mà anh chưa từng thấy. Cô đội mũ áo choàng che gần hết mặt nên không rõ dung mạo, nhưng chắc chắn một cô gái như vậy không có trong làng.

“Vậy sao. Thế thì, những con quái vật khác giao cho các anh được chứ? Tôi còn lo cho con Bạch Long hơn.”

Cô gái chỉ nói vậy rồi giơ hai tay lên trời—đội trưởng dụi mắt. Dáng vẻ của cô, dù đang ở ngay trước mắt, nhưng anh có cảm giác nếu lơ là một chút, cô sẽ biến mất.

“『Hỡi tinh linh, hãy đáp lại lời triệu hồi của ta. Điều ta khao khát là nghiệp hỏa thiêu rụi vạn vật, sinh linh, và cả lý lẽ』—”

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng đội trưởng. Xung quanh cô, mặt đất phát sáng trong một vòng tròn đường kính khoảng ba mét. Đội trưởng biết đây là dấu hiệu của việc kích hoạt ma thuật tinh linh—nhưng anh chưa bao giờ thấy ánh sáng lan rộng đến thế.

“『Hãy nhảy múa, hỡi tinh linh, hãy ca hát bằng ma lực của ta, vì để giành lại đất trời vô垢, hãy thiêu rụi tất cả』”

Một luồng ma lực dữ dội lan tỏa ra xung quanh. “A,” một mạo hiểm giả kêu lên và chỉ tay lên trời. Trên đầu họ, ở độ cao khoảng mười mét, một pháp trận khổng lồ đã xuất hiện. Từ pháp trận đó, một quả cầu lửa khổng lồ từ từ hiện ra.

Lũ Lesser Wyvern dường như cũng đã nhận ra, chúng dừng bước, rồi ngay lập tức lao về phía này. Có lẽ bản năng của chúng mách bảo phải tiêu diệt đối phương trước khi ma thuật được kích hoạt.

Thứ hiện ra từ pháp trận không phải là một quả cầu lửa. Đó là một ngọn lửa uốn lượn như một con rắn.

“『Flame Gospel』”

Lũ Lesser Wyvern đã không kịp. Ma thuật được kích hoạt, và ngọn lửa khổng lồ uốn lượn tấn công những con rồng nhỏ.

『IIIIAAAAA!!』

Ngọn lửa đánh trúng trực diện, nhưng nó không vỡ tung mà quấn lấy cơ thể con Lesser Wyvern, rồi nhảy sang con bên cạnh. Vừa đúng lúc thiêu rụi cả ba con, ngọn lửa tan biến như thể tan chảy. Các mạo hiểm giả chỉ có thể đứng sững sờ nhìn cảnh tượng đó.

“—Phù. Lũ tép riu còn lại, nhờ các anh nhé.”

“A, vâng.”

Đội trưởng của “Wild Horn” trả lời theo phản xạ, nhưng cô gái đã không còn ở đó nữa. Anh dụi mắt nhưng không thấy cô đâu cả. Cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ. Nhưng khi thấy lũ Lesser Wyvern biến thành tro và đổ sụp tại chỗ, anh mới tỉnh lại.

“N-này các cậu! Giết quái vật thôi!”

“Ờ, ờ.”

“Đ-đúng vậy.”

Dù không mấy hăng hái, các mạo hiểm giả vẫn cầm vũ khí và lao đi. Lũ quái vật đã đến rất gần—và dường như chúng không quan tâm đến việc lũ Lesser Wyvern đã bị tiêu diệt. Đó có lẽ là sự khác biệt giữa quái vật có sinh mệnh và quái vật của hầm ngục.

(...Không bị thấy mặt, lại là tình huống khẩn cấp, nên chắc không sao đâu nhỉ.)

Lavia liếc nhìn lại phía sau rồi nghĩ vậy, vội vã chạy vào trong làng. Vì đã sử dụng một lượng lớn ma lực cùng lúc, một cảm giác mệt mỏi nhẹ ập đến cơ thể cô.

Lũ quái vật bên ngoài làng có lẽ đã ổn. Vấn đề là con Bạch Long.

Lúc đó, khu vực xung quanh con Bạch Long đã trở thành một cảnh tượng thảm khốc không thể tin được so với làng Menelka trước đây. Nhà cửa sụp đổ, mặt đất cháy xém, và lửa bùng lên từ khắp nơi.

“Soljuz-sama! Tôi đã đưa tất cả những người bị thương ở khu vực này đi rồi!”

Pia, người vừa lên tiếng, đã dứt khoát với cha mình là trưởng làng và hợp sức với Soljuz. Nhưng trước sức mạnh áp đảo của con Bạch Long, cô không những không giúp được gì mà còn trở thành gánh nặng. Soljuz đã nhanh chóng ra lệnh cho Pia đi giải cứu những dân làng chưa kịp thoát thân.

Dù đã có vài dân làng thiệt mạng, nhưng vẫn có những người bị thương và còn sống. Người cuối cùng sau khi được ma thuật hồi phục của Schufy chữa trị đã có thể đi lại, liền hướng về quảng trường nơi trưởng làng và mọi người đang tập trung.

Khi Pia nhìn thấy, đó là lúc Soljuz vừa chém tan ngọn lửa của Bạch Long. Cô nín thở trước cảnh tượng đẹp đến mức chỉ có thể thấy trong truyện cổ tích hay kịch nghệ. Và khi nghĩ rằng chính mình cũng đang ở đây, góp một phần vào cảnh tượng này, một cảm giác ngây ngất khó tả bao trùm lấy Pia.

(Mình cũng, mình cũng phải giúp Soljuz-sama!)

Trong mắt Pia, Soljuz đang một mình đối mặt với con Bạch Long. Một mình đương đầu với sự tồn tại hung ác và tàn bạo đó. Việc cô kính trọng và sùng bái là điều đương nhiên.

Nhưng đó không phải là sự thật. Sala, một trinh sát, đang từ trong bóng tối bắn tên gây sát thương nhỏ cho Bạch Long, và khi Bạch Long định tấn công Sala, cô ngay lập tức che giấu khí tức và gây rối loạn.

Pháp sư Celica đang chuẩn bị niệm chú từ điểm mù của Bạch Long và giải phóng ma lực. Có lẽ một đòn ma thuật trực diện cũng đủ khiến Bạch Long phải dè chừng, nên nó cố gắng tấn công Celica trước, nhưng Celica lại hủy bỏ phép thuật và bỏ chạy. Dù thời gian niệm chú khá lâu và không thể di chuyển nên từ nãy đến giờ cô chưa bắn được phát nào, nhưng chỉ cần khiến Bạch Long đổi hướng cũng đã tạo ra không gian cho Soljuz, tạo cơ hội để cô tấn công bằng “Thái Dương Kiếm Bạch Vũ”. Trên cơ thể Bạch Long đã có vô số vết thương dù chỉ nông, và máu đang rỉ ra.

(Nhưng, như vậy vẫn chưa đủ…)

Soljuz đang sốt ruột. Những vết thương cô gây ra đang dần tự chữa lành. Thân hình khổng lồ này có lẽ có thể lực vô tận, không hề có dấu hiệu mệt mỏi, trong khi phe cô chỉ cần dính một đòn là không thể gượng dậy, nên không thể lơ là dù chỉ một khoảnh khắc.

Tình hình đang bế tắc, nhưng Soljuz đang chờ một tin báo. Chỉ cần có nó, cô có thể phá vỡ thế cục—cô tin như vậy và tiếp tục chiến đấu. Soljuz không phải là người ngây thơ đến mức chọn con đường bị tiêu diệt dần mòn, và với một mạo hiểm giả hạng B, việc nhìn xa trông rộng trong trận chiến là điều đương nhiên.

“Kh!”

Bạch Long quay người, vung đuôi tấn công. Những mảnh vỡ bị hất tung bay đi như những viên đạn phá hủy những ngôi nhà khác. Mảnh vỡ to bằng một vòng tay bay về phía Soljuz đã bị tấm khiên chặn lại.

Ngay sau đó, Bạch Long phun một luồng hơi thở lửa. Dù Soljuz đã dùng “Thái Dương Kiếm Bạch Vũ” để chém tan, nhưng khu vực xung quanh cô vẫn bị thiêu đốt khiến da cô nóng rát. Cô nhảy sang một bên để tránh cú lao tới của Bạch Long. Nếu chạm tay xuống đất sẽ bị bỏng nên cô dùng khiên chống xuống và bật người bằng một tay. Con Bạch Long lướt qua bên cạnh Soljuz rồi quay lại một cách bực tức—nó cũng đang sốt ruột.

Đúng lúc đó, tin báo mà Soljuz mong chờ đã đến. Ở phía bên kia quảng trường trung tâm của làng—giờ chỉ còn là một nơi ngổn ngang gạch vụn—một cô gái xuất hiện, đó là Paula, con gái của mục sư và cũng là một mạo hiểm giả. Cô giơ cao tay về phía Soljuz và làm dấu hiệu vòng tròn.

“────”

Cô hiểu ngay.

Cô gái đó đã thành công. Thuyết phục dân làng và đưa họ thoát khỏi làng!

(Làm tốt lắm!)

Cô muốn hét lên. Đây là việc mà ngay cả “Tứ Sao Phương Đông” tài năng cũng không thể làm được. Chỉ có người có thể đi vào lòng dân làng và thuyết phục họ mới có thể làm được. Chắc chắn là một việc khó khăn, nhưng Paula đã thành công.

Như vậy thì có cách để chiến đấu. Kéo dài thời gian với Bạch Long và chờ hoàng hôn. Khi mặt trời lặn hoàn toàn, họ có thể bỏ mặc kẻ thù và rút khỏi chiến tuyến. Với quái vật cấp độ này, chắc chắn vương quốc không thể làm ngơ, và Soljuz cũng có thể dùng mối quan hệ của mình để tập hợp các mạo hiểm giả hạng cao. Dù là ma pháp thạch, linh thạch hay bảo thạch thu được từ việc đánh bại Bạch Long, chắc chắn chúng đều có giá trị lớn, và số mạo hiểm giả muốn có được danh hiệu “Diệt Rồng” thì nhiều không đếm xuể.

“A—”

Nhưng một khoảnh khắc lơ là đã gây họa. Bạch Long đã dõi theo ánh mắt của Soljuz và nhìn về phía đó—nó đã nhận ra Paula đang đứng không phòng bị. Bạch Long cúi người và lao đi. Dù bước chạy của nó trông có vẻ nặng nề, nhưng mỗi bước chân đều rất dài nên tốc độ rất nhanh.

“Chậc.”

Soljuz bước sang bên cạnh Bạch Long và chém. Cô định thu hút sự chú ý của nó về phía mình rồi nhanh chóng rút lui—nhưng Bạch Long đã phớt lờ Soljuz. Vì là một đòn tấn công với ý định rút lui nên vết thương cũng nông. Con rồng cũng đã học được bài học. “Soljuz không thực sự muốn hạ gục mình”. “Dù có đuổi theo thì cô ta cũng sẽ chạy ngay”.

Như vậy, không còn ai có thể bảo vệ Paula. Vẻ tuyệt vọng hiện lên trên gương mặt Paula—.

“U, waaaaaaah!!”

Người xuất hiện trước mặt Paula là Pia. Cô cầm thanh trường kiếm trong cả hai tay và loạng choạng chạy về phía Bạch Long. Thật liều lĩnh. Sẽ chết—Soljuz cảm nhận được điều đó.

—Paula cứ để tớ bảo vệ!

Pia thường nói như vậy. Người do dự nhất khi trở thành mạo hiểm giả là Paula, và người mong muốn rời làng Menelka để trở thành mạo hiểm giả nhất là Pia, nên có lẽ Pia muốn xua tan nỗi bất an của Paula.

Một câu nói đã được nghe rất nhiều lần. Nhưng, dù có tấm lòng đó, thực lực lại không theo kịp. Rốt cuộc, họ chỉ là một party mạo hiểm giả mới vào nghề. Ngay cả với Forest Rat họ cũng gặp khó khăn, và Pia chỉ có thể cầm chân chúng bằng cách để cho cơ thể mình bị cắn xé. Dù là một thiếu nữ tuổi xuân, cơ thể cô lại đầy sẹo. Paula đã nhiều lần chữa trị cho Pia và ma thuật hồi phục của cô ngày càng tiến bộ, nhưng trong lòng, cô không muốn để lại sẹo trên cơ thể Pia—có lẽ ở một góc nào đó trong tim, họ đã nghĩ rằng mình sẽ từ bỏ việc làm mạo hiểm giả, trở về làm những cô gái bình thường, yêu đương bình thường và kết hôn bình thường. Những cô gái bình thường thì không có sẹo trên người.

Paula chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của Pia. Nhưng cô nghĩ rằng Pia không thể bảo vệ mình, và càng không thể khi đối thủ là một con quái vật mạnh đến mức dù có cố gắng thế nào cũng không thể với tới. Thực tế, khi đối mặt với bầy goblin, Pia đã không thể bảo vệ Paula, và kết quả là được Hikaru cứu giúp.

Cho nên,

“Tại, sao…”

Trước một kẻ thù mạnh như Bạch Long, cô không ngờ rằng Pia lại đứng ra bảo vệ mình—.

『AAAAAAA!!』

Con Bạch Long giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của một con người, và khi nhận ra người đó đang lao vào một cách liều lĩnh, nó đã phanh gấp.

『Hự!』

Hơn nữa, nó còn nhìn thấy một mũi tên—bay thẳng vào mắt mình. Dù đó là một đòn tấn công yếu ớt có thể bị đánh bật ngay lập tức bằng cách nhắm mắt lại nhờ lớp vảy trên mí mắt, nhưng nó vẫn rất khó chịu. Nhìn lên, trên nóc một ngôi nhà đã bị phá hủy một nửa, một cô gái—Priscila—đang đứng và giương cung về phía nó. Trong tay cô đã có sẵn mũi tên tiếp theo.

“Haaaaaaaa!”

Ở dưới chân, Pia vung trường kiếm xuống. Lưỡi kiếm đập vào chân trước của Bạch Long, nhưng bị lớp vảy chặn lại và bật ra. Không hề có một chút đau đớn nào. Nhưng Pia vẫn liên tục vung kiếm.

Khác với con người lúc nãy—một đòn tấn công hoàn toàn không có mối đe dọa. Cảm thấy tức giận vì đã mất cảnh giác và đề phòng dù chỉ một khoảnh khắc với một thứ như vậy, Bạch Long tùy tiện vung chân trước không hề bị thương của mình.

“Pia!?”

Cơ thể Pia bị văng đi, gập lại thành hình chữ “L”. Thanh trường kiếm cũng lăn đi đâu đó, còn chính Pia thì bị đập mạnh xuống đất. Paula chạy đến, đỡ Pia đang nằm sấp dậy.

“!? Thảm quá…!”

Chỉ một đòn. Chỉ vậy thôi mà bộ giáp của Pia đã bị xé toạc, xương cốt toàn thân đều gãy nát. Nội tạng có lẽ cũng đã bị tổn thương. Paula định sử dụng ma thuật hồi phục, nhưng cô cảm thấy Bạch Long đang tiến lại gần, từng bước, từng bước.

“Bắn đi, Sala! Celica!”

“Rõ!”

“Biết rồi!”

Ngay lúc đó, những mũi tên của Priscila và Sala trút xuống như mưa, và Celica bắt đầu niệm chú. Nhưng Bạch Long gầm lên một tiếng, thổi bay Soljuz đang chạy lại từ phía sau. Nó phun một luồng hơi thở lửa về phía Celica và Priscila. Hai người đã đến quá gần để thu hút sự chú ý nên không thể né kịp, tay và chân họ bốc cháy.

Paula bị tiếng gầm thổi bay, ngay lập tức chạy lại chỗ Pia.

“Không sao đâu, không sao đâu mà, vết thương cỡ này thì ma thuật hồi phục của tớ sẽ chữa được thôi. …『Lạy Cha chúng con ở trên trời, chúng con nguyện danh Cha cả sáng. Tay phải mang đến ân huệ của sự sống, tay trái mang đến phúc lành của cái chết』—”

“…Pa, Paula…”

Đôi mắt Pia hé mở, ánh nhìn không có tiêu điểm. Cô cất lên một giọng nói yếu ớt như đang tìm kiếm người bạn thuở nhỏ ở đâu đó, nhưng tiếng bước chân của con quái vật khổng lồ đang đến gần đã át đi tất cả. Con Bạch Long đang từ từ tiến về phía Paula và Pia. Không gầm thét, không phun lửa, không vung đuôi, nó chỉ thản nhiên bước đi. Như thể đang khoe khoang sự ung dung của mình.

“…Ch-chạy đi, Paula…”

“『Xin cho chúng con, những kẻ sống trên mặt đất, được hưởng ân huệ của Ngài. Con xin dâng hiến ma lực này』”

Niệm chú hoàn tất và ma thuật hồi phục được kích hoạt, nhưng chỉ như muối bỏ biển. Pia chỉ khẽ sáng lên một chút rồi thôi. Vết thương vẫn còn đó, và sắc mặt Pia cũng không hồng hào trở lại.

Đã quá muộn rồi.

“Không, không phải! Không thể nào!! Ma thuật của tớ sẽ chữa cho Pia!!”

“…Chạy, đi… Cậu, ít nhất hãy…”

“Từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy mà! Pia liều mình bảo vệ tớ, và tớ đã chữa trị cho cậu không biết bao nhiêu lần! Cho nên hôm nay cũng vậy, hôm nay cũng thế, hức…”

Nước mắt tuôn rơi từ khóe mắt Paula.

“…Paula…”

Những giọt nước mắt rơi xuống má Pia. Lúc đó, như thể lần đầu tiên nhận ra Paula đang ở đó, Pia nói.

“…Cậu, là người bạn, tuyệt vời nhất…”

“Đương nhiên rồi! Chúng ta là bạn thân nhất, dù đôi khi có bất đồng quan điểm, nhưng bạn của tớ chỉ có Pia và Priscila thôi…!”

Paula ôm đầu Pia vào lòng. Cô biết rằng Bạch Long đang đứng ngay sau lưng, và cơ thể Pia gần như không còn phản ứng gì nữa. Nhưng cô không thể rời khỏi nơi này. Cô không thể nào bỏ lại bạn mình để chạy trốn một mình.

Grừ, Bạch Long gầm gừ trong cổ họng và há to miệng—những chiếc răng nanh của nó dính đầy nước dãi nhớp nháp.

“—『Vì để giành lại đất trời vô垢, hãy thiêu rụi tất cả』”

Một câu niệm chú vang lên lúc đó—cho đến khoảnh khắc ấy, không ai nhận ra có người đang niệm ma thuật tinh linh. Một cô gái đứng lặng lẽ sau đống đổ nát, nơi mà chỉ một lúc trước không có ai. Trên đầu cô, một pháp trận khổng lồ hiện ra, và một quả cầu lửa đang hình thành.

Nguy rồi, có lẽ Bạch Long đã cảm nhận được. Nó định ngắt lời niệm chú, há miệng hướng về phía cô gái—nhưng,

『!?』

Chuyển động của nó đột ngột dừng lại.

“Fufu, fu… Ngươi không lẽ lại nghĩ rằng chỉ với một tiếng gầm là có thể hạ được ta chứ?”

Dưới chân nó là Soljuz. Trong tay cô là “Thái Dương Kiếm Bạch Vũ”, và mũi kiếm của nó đã xuyên qua chân Bạch Long, ghim chặt nó xuống đất.

Soljuz không phải là người sử dụng “Ẩn Mật”. Cô chỉ—chờ đợi thời cơ. Khi một sinh vật loại bỏ những kẻ phiền phức và chuẩn bị từ từ thưởng thức con mồi, nó sẽ mất cảnh giác. Cô đã chờ đợi sự mất cảnh giác đó để rút ngắn khoảng cách trong nháy mắt. Thông thường, cô sẽ bị phát hiện trước vài bước, nhưng lần này có sự hỗ trợ của việc niệm ma thuật tinh linh. Một sơ hở mới được tạo ra—Soljuz đã đến được ngay dưới chân Bạch Long.

Tấn công bằng kiếm có giới hạn, và một đòn không thể kết liễu được—Soljuz phán đoán như vậy và chuyển sang cầm chân Bạch Long. Cô tin chắc rằng ma thuật khổng lồ mà cô gái lạ mặt đang kích hoạt sẽ là con át chủ bài.

“『Flame Gospel』”

Và rồi, một quả cầu lửa khổng lồ được phóng ra. Nó kéo theo một cái đuôi dài, bay đến như một con đại xà và ngay lập tức áp sát trước mặt Bạch Long. Nó không thể vặn mình để né—vì có thanh kiếm ghim chặt chân nó, và Soljuz đang dùng cả hai tay để giữ chặt.

『OOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOAAAAAAAAAA!!』

Tiếng gầm chói tai là một đòn tấn công trong tuyệt vọng. Hình dạng của quả cầu lửa bị phá vỡ, và nó đổ ập xuống, thiêu rụi một phần khuôn mặt, cổ và thân của Bạch Long.

Soljuz, Paula và Pia, những người phải hứng chịu tiếng gầm ở cự ly gần, đều bị thổi bay. Nhờ vậy mà họ thoát khỏi việc bị “Flame Gospel” thiêu cháy, quả là trong cái rủi có cái may.

“H-hạ được rồi… sao?”

Paula lảo đảo đứng dậy ở nơi cô bị văng tới. Pia cũng ngã ngay bên cạnh, nhưng có lẽ màng nhĩ đã vỡ, tai cô không nghe rõ.

『GUOOOOOOOOOOOO!!』

Nhưng, vẫn chưa đủ. “Flame Gospel”, thứ có thể tiêu diệt Lesser Wyvern trong nháy mắt, cũng không thể kết liễu được Bạch Long. Dù bị thương nặng, nhưng con Bạch Long vẫn nhìn quanh với ánh mắt căm hận, và làn da của nó đang sủi bọt, bắt đầu tự chữa lành.

“…Lạy Chúa.”

Paula cầu nguyện. Làm sao có thể chiến đấu với một con quái vật như thế này, nó đã vượt xa giới hạn mà con người có thể đối phó. Soljuz, mạo hiểm giả mạnh nhất mà Paula biết, có lẽ cũng đã đến giới hạn khi ghim chặt chân Bạch Long lúc nãy, giờ đang nằm gục ở một nơi xa.

Chỉ còn lại một mình cô gái lạ mặt đang giơ hai tay về phía Bạch Long.

“『Hỡi tinh linh, hãy đáp lại lời triệu hồi của ta—』”

Cô ấy lại đang niệm chú. Vẫn còn định bắn. Vẫn còn muốn chiến đấu.

“Lạy Chúa, xin Ngài, xin Ngài hãy cứu chúng con… Mạng sống này của con ra sao cũng được, xin hãy cứu mọi người trong làng, cứu những người đang chiến đấu vì làng… Lạy Chúa…!”

Bạch Long dường như đã ngay lập tức nhận ra câu niệm chú tiếp theo. Nó định di chuyển nhưng nhận ra thanh kiếm vẫn còn găm trong chân, liền gồng sức rút nó ra.

Khoảng cách đến chỗ cô gái là khoảng 30 mét. Nếu nó chạy hết sức thì sẽ đến ngay lập tức, và Bạch Long không cần phải chờ đến khi niệm chú hoàn tất. Bạch Long cúi người và chuẩn bị lao về phía cô gái.

Trong tầm mắt của Paula, cô gái đã ngừng niệm chú. Và cô buông thõng cả hai tay. A, cô ấy cũng đã từ bỏ rồi—Paula nghĩ vậy.

“Lạy Chúa…!”

Mình chỉ có thể cầu nguyện với Chúa. Điều đó khiến cô cảm thấy bất lực vô cùng—.

“…Hả?”

Nhưng, Paula đã được chứng kiến một phép màu.

『A—』

Giọng của Bạch Long đột ngột im bặt. Dọc theo một đường chéo trên cổ nó, cái đầu từ từ trượt xuống.

“…Hả?”

Cái đầu rơi xuống đất, tung lên một đám bụi đất lẫn máu. Nhưng ngay sau đó, tất cả đều biến thành tro, và bụi đất hòa lẫn với tro tàn.

“Chà, sao nhỉ… có lẽ là may mà mình về kịp trong gang tấc.”

Ở đó, Paula đã nhìn thấy một vị thần.

“Nhờ lớp vảy bị đốt cháy cả nên chém cũng dễ thôi.”

Cậu thiếu niên mạo hiểm giả đã từng cứu mạng cô, đang cầm thanh trường kiếm mà Paula đã đánh rơi, đứng đó.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!