Tutorial ga Hajimaru Mae...
Kotatsu Takahashi Kakao Lanthanum
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 03

LỜI MỞ ĐẦU Giấc mơ bị đánh mất, thật xa xôi

0 Bình luận - Độ dài: 843 từ - Cập nhật:

◆◆◆

Tôi lại mơ.

Giấc mơ về một người nào đó đang nắm lấy tay tôi.

Một người phụ nữ cười và nói 「Xin lỗi nhé」.

Một người đàn ông lườm tôi và nói 「Mày không có quyền được hận bọn tao đâu」.

Tuyết rơi rất nhiều.

Lạnh, lạnh vô cùng.

Kể từ ngày đó, tôi mãi mãi, chỉ có một mình.

Theo lời 〝sensei〟, hình như nhà tôi rất nghèo.

Người đàn ông kia đã vay rất nhiều tiền, và vì không trả được nên đã bán tôi đi.

Tôi hỏi 「Có phải vì tôi là con gái của người đàn ông đó không?」 thì sensei trả lời.

「Không phải. Là vì em là một đứa trẻ đặc biệt.」

Tôi là một đứa trẻ không cần thiết? Hay là một đứa trẻ được phép tồn tại?

〝Cơ sở〟 là nơi tập trung những con người bị bán đi như tôi, để làm 〝thí nghiệm〟.

Chúng tôi được cho ăn, được tắm rửa.

Nhưng lại bị tiêm rất nhiều thứ. Bị cho xem rất nhiều hình ảnh đáng sợ.

Những hình ảnh đó đáng sợ đến nỗi có cả những đứa trẻ đã chết vì chúng.

Ở đây, người ta chết rất thường xuyên.

Có đứa chết vì không chịu nổi thuốc, có đứa lại bị giết vì kết quả kiểm tra không tốt.

Ban đầu, tất cả chúng tôi đều khóc rất nhiều.

Nhưng không ai đến giúp cả.

Những đứa trẻ cứ khóc mãi thì bị biến thành búp bê.

Thế là không đứa nào dám khóc nữa.

Đau rát khắp người.

Tôi không muốn bị nhốt trong bể nước lạnh nữa.

〝Giáo trình〟 yêu cầu phải bắt nạt ai đó.

Nếu từ chối, tôi sẽ bị chỉ định làm người bị bắt nạt vĩnh viễn.

Tôi tham gia bài kiểm tra để trở thành 〝con gái〟.

Rất nhiều cô gái đã phải trải qua đủ thứ trong một thời gian dài.

Chúng tôi phải giết lẫn nhau.

Tôi sợ hãi nên đã cố hết sức để chạy trốn.

Tôi có thể cảm nhận được vị trí của những người khác. Tôi không biết tại sao lại làm được, nhưng từ trước đến nay đều như vậy.

Vị trí của ai đó ở một nơi xa xôi, hay cảm giác về một mối nguy hiểm đang đến gần, tôi đều có thể thấy.

Không phải bằng mắt, mà là bằng một thứ gì đó nhấp nháy trong sâu thẳm đầu óc, nó mách bảo cho tôi.

Sensei gọi cái 〝thứ có thể cảm nhận〟 này là 「linh cảm thần giao cách cảm」. Tôi không hiểu đó là gì, nhưng nhờ nó, việc ẩn nấp và chạy trốn không quá khó khăn.

Thế nhưng, nhìn những người khác giết nhau từ xa thật đau khổ. Tôi đã nói lời xin lỗi trong phòng một mình rất nhiều lần.

Xin lỗi. Xin lỗi vì không thể giúp gì cho mọi người.

Xin lỗi vì chỉ biết chạy trốn.

Xin lỗi vì yếu đuối và hèn nhát.

Xin lỗi. Xin lỗi. Xin lỗi. Xin lỗi.

Cuối cùng, là cuộc chiến nội bộ.

Tất cả đều chết.

Chỉ có tôi, đứa đang trốn, sống sót.

Các sensei nói.

「Chúc mừng, ────. Em đã vượt qua. Giờ thì em đã thật sự trở thành một đứa trẻ đặc biệt rồi」

Một đứa chỉ biết chạy trốn như tôi sao lại đặc biệt?

Phải chăng các cô gái kia chết vì họ không đặc biệt?

Tôi không hiểu. Không hiểu gì cả. Cứ thế, tôi bị đưa đi mà chẳng biết gì.

Bị đưa đến một nơi tối tăm, tối tăm vô cùng.

Nơi tối tăm đó tràn ngập những thứ đáng sợ.

Những đứa trẻ đã chết giận dữ mắng tôi, đổ lỗi cho tôi.

Những con quái vật to lớn liên tục nuốt chửng tôi.

Mơ? Ảo giác? Khi tôi tỉnh lại, mọi thứ đều trở về như cũ, và những con ma, con quái vật lại ùa tới.

Đây là cuộc thí nghiệm khó khăn nhất từ trước đến nay.

Tôi quá sợ hãi, đau đớn và cô độc.

Thậm chí, tôi đã muốn chết đi cho xong.

Nhưng tôi quá yếu đuối, không thể tự kết liễu đời mình, và rồi...

〝Tội nghiệp thay〟

Rồi tôi...

〝Một mình có khó khăn không? Có muốn được ai đó che chở không?〟

Tôi đã nghiêng tai lắng nghe giọng nói đó...

〝Nếu vậy, từ hôm nay hãy trở thành con gái của ta. Làm thế thì con sẽ được che chở suốt đời〟

Và cứ thế...

〝Thay vào đó, ta sẽ lấy đi ■■ của con. Này, ta sẽ không nuốt chửng nó đâu. Ta chỉ cất giữ và quản lý nó thôi. Cứ yên tâm đi, Jupiter. Những ■■ đau khổ hãy cứ vứt bỏ hết. Con có ta đây. Chỉ có ta là đồng minh của con. Nào, hãy giao ước đi〟

Và tôi, trở thành khế ước nhân của 『Keraunos』, được gọi là Jupiter.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận