Tập 04

Chương 2 Học Tới Bến!

Chương 2 Học Tới Bến!

"──Thẳng thắn mà nói thì... chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải trả lời đúng tất cả các câu hỏi."

Tan học, tại phòng sinh hoạt của Hội Thiên văn.

Tôi giải thích như vậy với Makoto đang ngồi ở ghế đối diện.

"Tớ đã hỏi lại Chiyoda-sensei rồi, có vẻ như đã bắt đầu có lác đác vài trường cấp ba khác đăng ký. Hơn nữa, nghe nói còn có những nơi đầu tư rất nghiêm túc."

"Ra là vậy, em hiểu rồi..."

Makoto siết chặt cây bút trong tay, gật đầu với vẻ mặt trang nghiêm.

"Nhân tiện, bài thi sẽ ở trình độ tương đương môn Địa lý cấp ba. Nếu là một câu lạc bộ thiên văn học hành đàng hoàng, có lẽ sẽ vượt qua không mấy khó khăn. Điều đó có nghĩa là... chúng ta cũng phải mang tâm thế rằng việc trả lời đúng tất cả các câu là điều hiển nhiên."

"Ể, nhưng Makoto-chan mới học cấp hai mà?"

"Gay go thật đấy..."

Igarashi-san và Rokuyou-senpai, cũng đang có mặt ở đó, lên tiếng với vẻ ái ngại.

"Địa lý à, dân ban xã hội như tớ thì chịu chết thôi."

"Tùy trường mà có nơi còn chẳng dạy môn đó trong chương trình học nữa là."

Quả thực, hai người họ nói không sai.

Địa lý là một môn học mà có lẽ không ít học sinh cấp ba cũng cảm thấy xa lạ.

Hơn nữa, Makoto hiện đang là học sinh lớp chín, sắp phải đối mặt với kỳ thi tuyển sinh vào cấp ba.

Dù nghe nói thành tích của em ấy rất xuất sắc và đã vượt xa điểm chuẩn của trường nguyện vọng, trường cấp ba Amanuma, nhưng gánh nặng chắc chắn vẫn rất lớn.

Dù vậy,

"Không sao đâu ạ, vì đây là điều em tự mình mong muốn..."

Makoto nói một cách mạnh mẽ, dẫu cho gương mặt vẫn còn căng thẳng và có phần cứng nhắc.

"Em đã được mọi người mời đến thế này, nên em muốn cố gắng hết sức..."

──Kết quả sau khi tôi trao đổi với Chiyoda-sensei.

Bên ban tổ chức "Hội thảo Thiên văn Làng Sao" cũng đã đồng ý cho một cặp đôi gồm học sinh cấp hai và cấp ba tham gia.

...May mà họ không từ chối.

Tham gia một mình đúng là cô đơn thật.

Tôi đã rất vui khi Makoto tình nguyện ứng cử, và cũng bắt đầu cảm thấy háo hức.

Hơn nữa, phía trường cấp ba Amanuma cũng đã cho phép Makoto đến trường và sử dụng phòng sinh hoạt của Hội Thiên văn.

Vậy là, chúng tôi có thể cùng nhau tập trung ở phòng sinh hoạt sau giờ học để ôn thi. Không chỉ vậy, chúng tôi còn có thể cùng nhau thực hiện nhiều hoạt động khác như quan sát thiên văn hay làm video.

Rokuyou-senpai và Igarashi-san cũng rất chào đón Makoto. Họ nhìn chúng tôi bằng ánh mắt ấm áp.

Chỉ là... cũng có một chuyện khiến tôi bận tâm.

"Hể, vậy là cậu với em gái tớ, Mizuki-chan, đã là bạn từ hồi tiểu học à?"

"Vâng, đúng vậy ạ."

"Còn với Sakamoto thì sao, hai người quen nhau từ trước à?"

"Dạ không, em bắt đầu đến nhà anh ấy chơi là khoảng hai năm gần đây thôi ạ."

"Thế à, từ hai năm trước..."

Nito.

Vấn đề chính là Nito, người đã lâu mới ghé qua phòng sinh hoạt nhân lúc nghỉ giải lao buổi diễn tập.

"Dù vậy... có lẽ trong số mọi người ở đây, em là người quen anh ấy lâu nhất."

"Vậy sao. Mà, tớ nghĩ cũng chẳng phải cứ quen lâu là tốt đâu nhỉ."

"Nhưng em nghĩ vẫn tốt hơn là ngắn ngủi."

"Vậy à..."

"Vâng..."

...Sao căng thẳng thế nhỉ?

Cuộc trò chuyện giữa Nito và Makoto... không phải đang có một bầu không khí rất căng thẳng sao?

Mà, có lẽ chỉ là tôi tưởng tượng thôi.

Cuộc đối thoại bề ngoài vẫn bình thường, cũng chẳng có ai lớn tiếng cả.

Nhưng không hiểu sao... không khí cứ lành lạnh thế nào ấy.

Nụ cười thường ngày của Nito, hình như cũng có chút gượng gạo...

Làm ơn đừng như vậy mà... Makoto đã phải lấy hết can đảm để đến đây đó.

Nếu được thì tôi mong hai người có thể hòa thuận với nhau, hoặc ít nhất cũng hãy tỏ thái độ chào đón em ấy chứ...

"Hừm... 'Phương trình Drake'... 'Nghịch lý Fermi'... ra là vậy..."

Trong lúc tôi còn đang lo lắng, Makoto vẫn tiếp tục miệt mài đọc cuốn sách giáo khoa của kỳ thi kiểm định thiên văn vũ trụ.

Ánh mắt em ấy vô cùng nghiêm túc, khiến tôi bất giác ngạc nhiên, không ngờ em ấy cũng có thể có vẻ mặt này.

Trong cuộc sống cấp ba lần đầu tiên, tôi chỉ toàn thấy em ấy uể oải chơi game hoặc xem video. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thấy em ấy học bài.

Sau khi học xong một mục về các nền văn minh ngoài Trái Đất, chúng tôi quyết định làm một bài kiểm tra nhỏ.

Makoto bắt đầu giải các câu hỏi trong phần tương ứng của cuốn sách bài tập kiểm định thiên văn vũ trụ.

Khi em ấy làm xong tất cả, tôi cầm đáp án để chấm bài,

"...Ể, đỉnh vậy."

Tôi bất giác thốt lên.

"Không sai câu nào luôn này..."

Điểm tuyệt đối.

Dù toàn là những câu hỏi khá khó, vừa mới tự học xong... Makoto lại đạt điểm tối đa một cách nhẹ như không.

"Makoto... thật ra cậu học giỏi lắm à?"

"Có giỏi hay không thì em không biết."

Trước câu hỏi dè dặt của tôi, Makoto thản nhiên đáp.

"Ở trường cấp hai, trong các kỳ thi định kỳ, em gần như luôn đứng nhất khối ạ."

"Hả, thật á?!"

"Thật mà."

Ra là, vậy sao...

Trong cuộc sống cấp ba lần đầu, tôi chẳng có ấn tượng gì về việc em ấy học giỏi cả.

Thậm chí tôi còn nghĩ em ấy cũng là một đứa học dốt giống mình... nhưng tôi đã nhầm.

Sao mà... sốc quá đi.

Cứ ngỡ là đồng bọn mà hóa ra lại là một tồn tại ở một đẳng cấp cao hơn hẳn, thấy hơi nản lòng...

"...Dù vậy, quả thật là một chỗ dựa đáng tin cậy."

Tôi cũng thành thật nghĩ như vậy.

"Nói thật là tớ đã nghĩ chuyện này khá khó khăn... nhưng nếu thế này thì có lẽ chúng ta sẽ làm được thật."

Tôi đã nghĩ rằng môn Địa lý cấp ba là quá sức đối với một học sinh cấp hai.

Phạm vi kiến thức khá rộng, mà chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi.

Tôi đã nghĩ đây thực sự là một game bất khả thi, thậm chí còn chuẩn bị tinh thần rằng tệ nhất có lẽ cuối cùng tôi sẽ phải thi một mình.

Nhưng nếu em ấy có thể chiến đấu tốt đến vậy.

Nếu em ấy có thể thể hiện sự xuất sắc ngoài mong đợi như thế, thì có lẽ thật sự rất đáng tin cậy.

"Tốt! Phần lý thuyết có vẻ không vấn đề gì rồi."

Buổi học đầu tiên kết thúc.

Vừa nghe tiếng chuông tan học, tôi vừa nói với Makoto.

"Với tiến độ này, tớ nghĩ chúng ta có thể học hết toàn bộ phạm vi kiến thức trước kỳ thi. Dù vẫn chưa thể lơ là, nhưng tạm thời có thể yên tâm được rồi."

"Vâng, may quá ạ."

Vừa dọn dẹp bút viết, Makoto vừa thở phào nhẹ nhõm.

"Thật ra em cũng đã hơi lo lắng."

"Vậy thì, việc học này cứ tiếp tục trong thời gian tới. Song song với đó, tớ muốn chúng ta làm..."

Nói rồi, tôi chỉ vào chiếc kính thiên văn đặt ở một góc trong phòng sinh hoạt,

"Thực hành."

"Quan sát thiên văn ạ?"

"Ừ. Tớ muốn Makoto cũng tham gia vào buổi quan sát tới! Và còn nữa..."

Nói đoạn, tôi giơ chiếc laptop trên tay lên,

"Tớ nghĩ sẽ rất tuyệt nếu cậu có thể tham gia vào việc làm video mà chúng ta vẫn thường làm──"

"──Rồi, đúng vậy. Chỉnh cái kính ngắm này..."

"Cái núm này ạ?"

"Đúng rồi. Dùng nó để tinh chỉnh, đưa vật thể cậu muốn xem vào giữa dấu thập..."

Vài ngày sau khi Makoto gia nhập và quá trình chuẩn bị cho kỳ thi chính thức bắt đầu.

Khi trời đã tối hẳn, tất cả chúng tôi tập trung trên sân thượng của trường cấp ba Amanuma.

Tôi, Makoto, Rokuyou-senpai và Igarashi-san.

Nito không tham gia, nhưng Chiyoda-sensei cũng có mặt với tư cách là giáo viên cố vấn.

"Mặt trăng hôm nay... nếu tính theo tuần trăng thì khoảng mười bốn ngày tuổi nhỉ."

Tôi ngước nhìn vầng trăng gần tròn trên bầu trời phía đông và nói với Makoto.

"Lần này, đúng kiểu người mới bắt đầu, chúng ta thử ngắm mặt trăng trước nhé. Tớ nghĩ chỉ vậy thôi cũng đủ để lại ấn tượng mạnh rồi."

"Ra là vậy ạ..."

"Gần đó cũng có sao Mộc và cụm sao Tua Rua, lát nữa có thể xem cả chúng nữa. Rồi từ ngày mai, chúng ta sẽ tổng hợp lại thành video..."

──Quan sát thiên văn và làm video.

Đó là những hoạt động chính của Hội Thiên văn trường cấp ba Amanuma.

Cả hai hoạt động đều được bốn chúng tôi thực hiện đều đặn vài lần một tháng cho đến nay.

Lúc đầu ai cũng rụt rè, chẳng biết gì cả, nhưng gần đây đã quen hơn rất nhiều. Rokuyou-san, Igarashi-san và Nito đều đã có thể tự mình lắp ráp kính thiên văn cho đến đăng tải video.

Dù không yêu cầu đến mức đó, nhưng tôi vẫn muốn Makoto được tự mình ngắm nhìn những vì sao và trải nghiệm cảm xúc ấy.

"Còn có cả phần phỏng vấn nữa mà."

Makoto gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

"Đúng là nếu không có những kinh nghiệm thế này thì sẽ không có sức thuyết phục."

Đã hơn bảy giờ tối.

Mặt trời đã lặn hẳn, và ánh đèn thành phố cũng khó lọt đến đây.

Dù có chút mây nhưng có lẽ sẽ không ảnh hưởng nhiều đến việc ngắm sao.

Chỉ có cái lạnh là hơi khắc nghiệt, nên mọi người đều tự trang bị quần áo chống rét cho mình.

Cách chúng tôi không xa, Rokuyou-senpai, Igarashi-san và Chiyoda-sensei đang vui vẻ bàn luận về thiết bị mới trong lúc điều chỉnh một chiếc kính thiên văn khác (mới được mua thêm gần đây).

"Giá mà được thử dùng giá đỡ xích đạo một lần nhỉ."

"Em thì lại ao ước có cái tự động tìm mục tiêu cơ. Không biết quỹ câu lạc bộ có lo được không ạ?"

"Loại đắt tiền như thế thì chịu thôi!"

Có lẽ ban đầu, họ cũng không hứng thú với việc quan sát thiên văn đến vậy.

Chỉ đơn giản vì đây là câu lạc bộ thiên văn. Vì tôi muốn làm thế, nên họ đã đi cùng tôi.

Thế nhưng, bây giờ... họ đang tận hưởng nó.

Họ đang mong muốn được ngắm nhìn các vì sao theo cách của riêng mình.

Vì vậy, với Makoto cũng vậy.

Tôi hy vọng cô bé này, người sẽ cùng tôi dự thi, trước hết có thể cảm nhận được sức hấp dẫn đó bằng chính da thịt của mình.

"Haizz... cũng phức tạp thật đấy."

Makoto đang ở trước mặt tôi lẩm bẩm trong khi điều chỉnh kính ngắm.

"Em cứ nghĩ nó sẽ kiểu như là... mang lên sân thượng, nhìn vào là thấy sao hiện ra BÙM! một cái cơ."

Trông em ấy có vẻ hơi mất hứng.

Tất nhiên, tôi không nghĩ là em ấy thiếu động lực.

Miệng nói vậy nhưng em ấy vẫn đang tích cực điều chỉnh kính thiên văn để đưa mặt trăng vào kính ngắm. Chỉ là, có lẽ do cái lạnh khắc nghiệt và công việc không quen tay, tâm trạng em ấy có vẻ hơi đi xuống...

...Hừm, có lẽ không ổn rồi.

Cứ thế này thì có lẽ Makoto sẽ không thể tận hưởng buổi quan sát hôm nay...

Vì đã từng có thời gian lười biếng cùng nhau, tôi hiểu rất rõ tính cách của em ấy.

Trông có vẻ thẳng thắn và ý chí mạnh mẽ, nhưng thực ra lại là kiểu người một khi đã bực mình thì sẽ để bụng rất lâu.

Vì thế nên khi chơi game FPS, thành tích của em ấy cũng không ổn định.

Có vẻ như em ấy thường mất thăng bằng rồi không thể lấy lại được.

...Giá như em ấy có thể tận hưởng nó.

Giá như trong lần quan sát thiên văn đầu tiên này, em ấy có thể biết được sức hấp dẫn của các vì sao và vũ trụ...

"Ờ, ờm... quen rồi thì mấy việc này sẽ làm dễ dàng hơn thôi mà!"

Tôi vội vàng nói những lời an ủi chẳng mấy tác dụng.

"Lần đầu ai cũng thấy vất vả hết! ...Mà sao rồi? Chỉnh được chưa?"

"Vâng, thế này được chưa ạ?"

"Để xem nào... Ồ, được đấy."

Tôi nhìn vào kính ngắm, xác nhận mặt trăng đã ở chính giữa.

"Tớ nghĩ ổn rồi đó. Độ phóng đại... tầm này là được rồi."

Cũng đã một lúc kể từ khi chúng tôi bắt đầu điều chỉnh.

Mắt của Makoto có lẽ cũng đã quen với bóng tối.

Có thể nói, điều kiện hiện tại là tốt nhất.

Nhưng thôi, lần này không nên kỳ vọng quá nhiều.

Tôi thở dài một hơi trong khi ngắm nhìn Makoto đang ghé mắt vào thị kính.

Tôi không thể tưởng tượng được một Makoto như thế này lại có thể khen ngợi hay cảm động vì điều gì đó.

Dù chắc em ấy sẽ không buông lời chê bai kiểu "cũng thường thôi", nhưng cùng lắm thì trong lòng em ấy cũng chỉ dừng lại ở mức "chắc chỉ đến thế này thôi".

Tuy nhiên, không cần phải vội vàng.

Vốn dĩ, để vượt qua kỳ thi thì việc 'thực sự yêu thích các vì sao' không phải là điều bắt buộc. Có lẽ nên tính đến việc chỉ cần em ấy trang bị kiến thức và kinh nghiệm tối thiểu, rồi xoay xở bằng cách nào đó...

"...Makoto?"

Nghĩ đến đó──tôi nhận ra có điều gì đó không ổn.

"Sao vậy? Có chuyện gì à?"

Makoto đang nhìn vào thị kính.

Em ấy đã giữ tư thế đó được hơn một phút rồi.

Vậy mà, em ấy không hề nhúc nhích.

Như thể bị dính phải ma thuật ngưng đọng thời gian, em ấy không hề cử động dù chỉ một milimet.

"Này, sao thế..."

Tôi lo lắng, đặt tay lên lưng em ấy.

"Nếu khó nhìn thì có thể thay đổi các thiết lập──"

──Em ấy quay lại.

Makoto quay lại nhìn tôi.

Và rồi,

"Đây là..."

Em ấy hỏi với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

"Thứ em đang nhìn thấy qua kính thiên văn là mặt trăng thật sự phải không ạ?"

"...Ể, thì dĩ nhiên rồi?"

"Không phải video hay ảnh chụp, mà là mặt trăng đang ở ngoài kia theo thời gian thực phải không ạ?"

"À, ừm... gần như là vậy."

Tôi gật đầu, rồi chợt nhớ ra,

"Hình như vì ánh sáng mất một chút thời gian để đến đây nên nó sẽ trễ khoảng một phẩy ba giây. Nhưng mà, đó là mặt trăng thật đấy."

Nghe tôi trả lời, Makoto chắp hai tay trước ngực.

Và rồi──,

"...Oa..."

──Đôi mắt cô lấp lánh ánh sáng tựa dải ngân hà.

Vẻ mặt vốn thường ngày cứng nhắc của em ấy tan chảy, và em ấy thốt lên bằng một giọng nói mềm mại.

"Tuyệt quá..."

Cô ấy một lần nữa ghé mắt vào thị kính của kính thiên văn,

"Đây là, mặt trăng đang ở ngoài kia..."

──Nó đã lay động em ấy.

Tôi cảm nhận được điều đó một cách rõ ràng.

Giọng nói, vẻ mặt, đôi mắt hơi ngấn lệ ấy...

Khung cảnh qua kính thiên văn──đã thật sự lay động Makoto.

"Tuyệt vời, rõ đến thế này..."

...Tôi cũng đã từng trải qua cảm giác như vậy.

Cái ngày mà tôi ngước nhìn những vì sao trên bầu trời đêm ở Ogikubo trước mặt gia đình.

Makoto bây giờ, chắc chắn cũng đang trải qua cảm giác giống hệt tôi lúc đó──.

"...Có thể thay đổi độ phóng đại đấy."

Cố gắng kìm nén niềm vui sướng, tôi nói với giọng điệu cố tỏ ra bình tĩnh.

"Có thể phóng to hơn một chút để xem các miệng núi lửa."

"Em muốn thử ạ!"

Makoto đáp lại một cách đầy hứng khởi, và tôi điều chỉnh kính thiên văn cho em ấy.

Và rồi, Makoto lại ghé mắt vào thị kính,

"...Ồ..."

Em ấy thốt lên cùng một tiếng thở dài sâu lắng.

"Bề mặt... rõ đến thế này. Một thiên thể như thế này, đang ở ngoài kia..."

──Sự xúc động đó, tôi có thể hiểu rõ mồn một.

Vũ trụ mà ta đã học đi học lại qua video, sách ảnh hay các bài giảng.

Vô số hành tinh, hằng tinh, vệ tinh, và dòng thời gian dài đằng đẵng đã trôi qua──.

Thế nhưng, tất cả những điều đó dường như chỉ là chuyện viển vông.

Là câu chuyện của một thế giới hoàn toàn khác với cuộc sống thường ngày của mình, và tôi đã nghĩ rằng nó chẳng liên quan gì đến bản thân.

Dù vậy──quan sát thiên văn đã dạy cho ta biết.

Rằng vũ trụ đang trải dài ngay trên đầu chúng ta.

Rằng chúng ta là một sinh thể nhỏ bé được sinh ra trong vũ trụ ấy.

Sự xúc động ấy, có lẽ đôi khi còn có thể thay đổi cả cuộc đời một con người──.

"...Haizz..."

Rời mắt khỏi thị kính, Makoto thở ra một hơi thật sâu.

Rồi, em ấy ngồi phịch xuống với vẻ bủn rủn,

"...Em không dám nói là mình đã hiểu được cảm giác của anh."

Em ấy lẩm bẩm trong khi vẫn cúi gằm mặt.

"Em chỉ mới quan sát mặt trăng một lần, nên chưa thể nói những lời cao siêu được."

Cô ấy ngẩng mặt lên, nhìn tôi.

Vẻ mặt ấy nở một nụ cười nhỏ.

Nụ cười mà trong cuộc sống cấp ba lần đầu, em ấy đã vài lần dành cho tôi──.

"Em đã có thể mường tượng được đôi chút... cảm giác muốn tìm ra một vì sao của senpai."

"...Vậy à."

Lòng tràn ngập niềm vui dâng trào, tôi gật đầu với em ấy.

"Vậy thì tốt rồi. Cảm ơn nhé."

"Không có gì đâu ạ."

Vừa nói, chúng tôi vừa cùng nhau ngước nhìn vầng trăng.

Bất chợt... một khung cảnh thế này.

Một khung cảnh tưởng chừng như bình dị mà lại vô cùng quý giá, tôi chợt nhận ra rằng, có lẽ nó sẽ trở thành một kỷ niệm quan trọng đối với bản thân tôi của mười, hai mươi năm sau.

──Từ ngày hôm sau.

Chúng tôi ngay lập tức bắt tay vào việc tổng hợp những hình ảnh quay được trong buổi quan sát thiên văn tối hôm đó thành một video.

Đó là công việc thường ngày, và tôi đã định sẽ từ từ chỉ dạy cho Makoto.

Thế nhưng──một chuyện không ngờ đã xảy ra.

"──Hay là chúng ta trình bày lại mục tiêu cho người xem một cách rõ ràng hơn?"

"──Ngoài việc tìm kiếm các vì sao, sao không đặt mục tiêu tham gia 'Hội thảo Thiên văn Làng Sao'?"

"──Phần chỉnh sửa video, có lẽ cũng nên làm công phu hơn một chút."

"──Này, kênh này có thể tham khảo được này."

──Makoto bắt đầu thể hiện tài năng của mình.

Đột nhiên, em ấy đề xuất cho chúng tôi hàng loạt chỉ dẫn.

Tất cả đều là những ý tưởng hay, và khi thực sự áp dụng, video ngày càng trở nên tốt hơn. Nếu một người không biết nhìn vào, có lẽ họ sẽ nghĩ rằng nó được tạo ra bởi một nhà sản xuất video có kinh nghiệm.

Khi mọi người cùng nhau kiểm tra thành phẩm,

"Trời, chất lượng tăng vọt đột ngột vậy..."

"Makoto-chan, đỉnh quá đi mất..."

Một video hoàn hảo đến mức cả Rokuyou-senpai và Igarashi-san đều phải tròn mắt kinh ngạc.

Thực sự... ngay cả tôi nhìn vào cũng phải ngạc nhiên.

Nhịp điệu không quá nhanh cũng không quá chậm, cùng với các phụ đề được chèn vào một cách cẩn thận.

Nhạc nền miễn phí cũng góp phần tạo không khí, và hơn hết là giọng thuyết minh của Makoto.

Giọng nói hơi khàn nhưng lại trầm ấm và đáng yêu của em ấy rất hợp với những hình ảnh về mặt trăng và các vì sao.

"Được mọi người khen, em rất vinh dự ạ..."

Có lẽ vì ngại ngùng khi được nói như vậy.

Makoto bối rối vặn vẹo người, cúi đầu với vẻ căng thẳng.

"Nếu em có thể giúp ích được cho mọi người thì em rất vui..."

"Thật sự... lượt xem có lẽ cũng sẽ tăng đấy."

Tôi khoanh tay nhìn vào video và lẩm bẩm.

"Từ trước đến nay, chỉ có người quen và một vài người xem... nhưng với chất lượng này, có lẽ sẽ thu hút được khán giả bình thường..."

Lượt xem của các video trước đây, nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai trăm lần.

Khó có thể nói là được nhiều người xem, và nó chỉ đơn thuần là để báo cáo với nhà trường rằng "chúng em vẫn đang hoạt động đấy ạ".

Dù vậy... nếu có một video chất lượng như thế này.

Nếu có thể tiếp tục làm những video như thế này trong tương lai, có lẽ nó sẽ đến được với cả những người yêu thích "video về vũ trụ"──,

──"Grừ...!"

──Một âm thanh đáng ngại vang lên.

Từ phía sau, một âm thanh không mấy dễ chịu đột ngột vang lên.

Mang theo một linh cảm chẳng lành, tôi dè dặt quay lại,

"...Híc!"

...Quả nhiên là Nito.

Hôm nay cũng vậy, Nito đã tranh thủ ghé qua giữa buổi diễn tập, đang đứng đó với vẻ mặt như vừa nuốt phải trái đắng.

"...Ờ, thì, cũng khá ra phết đấy chứ!?"

Nito nói bằng một giọng cao vút, rõ ràng là đang cố tỏ ra mạnh mẽ.

"Chỉnh sửa cũng? Trông khá ổn đấy chứ? Giọng cũng dễ thương, không phải là tốt sao?"

...Cái quái gì đây!

Lại nữa rồi, cậu ta lại đang bùng cháy tinh thần đối đầu à! Lại đang ganh đua với Makoto à!

Từ lần trước đã thế rồi! Không cần phải coi nhau như đối thủ một cách kỳ quặc như vậy đâu!

Tuy nhiên, về phía Makoto,

"...Cảm ơn chị."

Em ấy đáp lại với vẻ mặt dửng dưng, thậm chí còn không thèm nhìn Nito.

Hơn nữa,

"Làm video cũng dễ bất ngờ nhỉ."

6dce904d-81cf-48c0-b90d-09accbafb7fe.jpg

Không ngờ em ấy lại bắt đầu nói những lời khiêu khích.

"Em đã xem video của Nito-senpai và nghĩ chắc sẽ vất vả lắm, nên thấy hơi hụt hẫng."

"...V-vậy sao?"

Với vẻ mặt gần như tức giận, Nito vẫn cố gắng giữ bình tĩnh và nói.

"Ờ, thì, có thể là vậy? Nhưng quy mô của tớ khác mà!? MV đầu tiên sắp đạt mười triệu lượt xem rồi đấy!?"

"Nhưng đó là do các nhân viên làm mà, phải không ạ?"

"Tớ có đưa ra ý kiến đấy! Tớ cũng có nói là muốn làm hiệu ứng này nọ đấy!"

"Phì... thế thì đâu gọi là tự mình làm được..."

"Dừng lại, dừng lại!"

Igarashi-san chen vào giữa hai người.

"Thôi nào Chika, cả Makoto-chan nữa, bình tĩnh đi! Bây giờ có phải lúc để cãi nhau đâu!"

"...Ừm, hừm."

"...Vâng, cũng đúng ạ."

"Còn nữa, Sakamoto!"

Rồi, Igarashi-san quay sang phía tôi,

"Nguyên nhân là do cậu đấy, nên hãy có trách nhiệm mà giải quyết đi!"

"...Ể, tớ á?!"

Bị đổ một tội danh bất ngờ, tôi bất giác hét lớn.

"Chuyện vừa rồi mà trách nhiệm lại thuộc về tớ á?!"

"Tất nhiên rồi!"

"Đây rõ ràng là tai bay vạ gió mà?!"

Mà, thực ra trong lòng tôi cũng có chút hiểu.

Chắc là Nito bực mình vì tôi khen Makoto. Và không hiểu sao Makoto lại đáp trả Nito như vậy...

Nhưng nói là tôi có trách nhiệm thì có hơi quá không? Thật sự là hết cách mà...?

"Thôi nào, tớ đã nói vậy mà."

Igarashi-san cười với vẻ thân thiết, nhưng vẫn nói.

"Người bạn thân này của cậu đã nói vậy, thì cậu cũng nên suy nghĩ một chút đi chứ."

"Hừm..."

"Anh cũng đồng ý."

Trong lúc tôi còn đang bối rối, đến cả Rokuyou-senpai cũng nói vậy.

"Phải biết quan tâm trong những lúc thế này mới xứng là cộng sự của anh chứ."

"Ưm..."

"Anh biết là khó, nhưng mà cố lên nhé."

Tôi vẫn nghĩ đây đúng là một yêu cầu vô lý.

Tôi nghĩ nó quá sức với một đứa thiếu tinh tế như mình.

Thế nhưng, khi bị hai người này nói như vậy, quả thực tôi lại cảm thấy có sức thuyết phục.

Bị gọi là bạn thân rồi cộng sự, trong lòng cũng có chút sướng rơn,

"...Thôi được, em sẽ cố gắng."

Tôi thở dài, đáp lại như vậy.

Hai người này, đúng là biết cách đối phó với tôi mà...

Quả nhiên──video do Makoto sản xuất đã có lượt xem tăng vọt chưa từng thấy.

Chẳng mấy chốc, lượt xem đã vượt qua một nghìn, và vài ngày sau đã lên đến một nghìn tám.

Phần bình luận, vốn trước đây không một ai viết, giờ cũng đã lác đác xuất hiện những lời nhận xét.

Thế là tốt rồi, cả hội đều phấn chấn, và ngay tuần sau đó chúng tôi lại tiếp tục thực hiện một buổi quan sát thiên văn.

Video đó cũng nhận được phản hồi lớn, và quy mô ngày càng được mở rộng.

Và rồi──vào một buổi tối vài ngày sau. Ngay trước nửa đêm.

"Mà công nhận, đỉnh thật chứ..."

Tôi đang một mình trong phòng, ngồi trước máy tính và xem lại video.

"Kỹ thuật và cảm quan chỉnh sửa, không thể tin được đây là lần đầu tiên làm."

Với tư cách là một khán giả, tôi thực sự có thể thưởng thức nó.

Dù là người sản xuất, tôi lại thấy nó thú vị như một sản phẩm giải trí. Đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác này.

Chỉ là,

"...Hừm... hình như, mình đang quên gì đó...?"

Không hiểu sao, có một điều gì đó cứ lởn vởn trong đầu tôi.

Makoto... video...

Hình như, trước đây cũng từng có chủ đề như vậy rồi thì phải...

"...Senpai, anh còn thức không?"

Cánh cửa phòng bị gõ, và một giọng nói vang lên.

"À, còn thức."

"Em vào được không ạ?"

"Ừm."

Tôi đáp, cánh cửa lặng lẽ mở ra──và Makoto bước vào.

Trong bộ đồ ngủ, với chiếc áo khoác bông mềm mại──.

63bd0f80-8550-4271-acad-c980b754839f.jpg

"Mizuki ngủ rồi nhưng em vẫn chưa buồn ngủ chút nào. Em ở đây được không ạ?"

"À, được thôi. Anh cũng còn thức một lúc nữa."

"Cảm ơn anh."

Hôm nay... em ấy đến nhà tôi ngủ lại.

Makoto đã đến nhà tôi chơi và ngủ lại.

Nghĩ lại thì, trong cuộc sống cấp ba lần đầu cũng có chuyện như thế này. Em ấy đến chơi và ngủ lại qua đêm. Lúc đó chúng tôi vẫn chưa thân nhau lắm, và em ấy cũng không vào phòng tôi như thế này.

"...Cảm ơn nhé."

Không hiểu sao lại cảm thấy vui, tôi nói với Makoto.

"Vì đã thân với Mizuki. Con bé đó cứ ngơ ngơ. Có một người bạn như Makoto, anh cũng thấy yên tâm."

"À, không ạ. Em mới là người phải cảm ơn."

Vừa cầm một cuốn manga trên giá sách vừa ngồi xuống giường, Makoto lắc đầu cười.

"Thậm chí hôm nay, chính con bé mới là người đã cứu em. Nó đã lo lắng và bảo em cứ ở lại đây."

"...Lo lắng?"

"Nhà em... hơi khó ở một chút ạ."

Nói rồi, Makoto thở nhẹ một hơi với nụ cười nhỏ trên môi.

"Thỉnh thoảng, con bé lại rủ em ra ngoài như thế này..."

Nhắc mới nhớ, trước đây tôi cũng từng nói chuyện đó với Mizuki.

Chuyện gì đó về nhà cửa của em ấy.

Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ hỏi sâu về hoàn cảnh gia đình của Makoto. Ngay cả trong cuộc sống cấp ba lần đầu, em ấy cũng chưa bao giờ nhắc đến gia đình hay bố mẹ mình, không biết có vấn đề gì không. Nhìn thoáng qua thì không có vẻ gì là vậy...

Makoto chỉ giống như một cô gái otaku hơi cộc cằn và không mấy niềm nở.

Đúng là thỉnh thoảng em ấy cũng có những hành động kỳ quặc...

"...Hửm?"

Nghĩ đến đó. Khi suy nghĩ chạy đến 'hành động kỳ quặc'──tôi đã nhận ra.

Tôi đã nhớ, ra rồi.

"...Phải rồi!"

Tôi đứng bật dậy khỏi ghế──và hét lên.

"Anh hiểu rồi, lý do tại sao Makoto lại giỏi chỉnh sửa video đến thế!"

"...Hả?"

Đúng vậy, có một lý do rõ ràng cho việc đó.

Một điều tôi đã hoàn toàn quên mất, nhưng chắc chắn đã ảnh hưởng đến em ấy.

Tôi quay sang phía Makoto đang tỏ vẻ nghi ngờ, nở một nụ cười thỏa mãn,

"──Akuta Mako-to!"

Tôi nói với em ấy.

"──'VTuber, Kênh Mako-chan của Akuta Mako-to'!"

Đúng vậy, không thể nhầm được.

Makoto của tương lai đã nói cho tôi biết.

Rằng thực ra, em ấy đã từng bí mật làm VTuber. Và nếu nói điều đó, Makoto của quá khứ sẽ tin rằng tôi đã 'du hành thời gian'.

"Thế nên mới quen với việc chỉnh sửa video đến vậy..."

Vốn dĩ, Makoto đã từng có kinh nghiệm chỉnh sửa video.

Hơn nữa, còn dưới hình thức VTuber, một lĩnh vực có lẽ là tiên tiến nhất trên YouTube.

"Nhờ kinh nghiệm đó mà có thể chỉnh sửa ở trình độ cao và bắt kịp xu hướng...!"

Tôi cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Cảm giác giải được một bí ẩn thật tuyệt vời. Ra là vậy, ra là vậy! Thế nên Makoto mới làm được những điều đó... Eureka! Trải nghiệm Aha!

Chỉ là...,

"...Makoto?"

Nhìn xem, Makoto đang cúi gằm mặt trên giường, người run lên bần bật.

"...Xin đừng, nói ra..."

Makoto lẩm bẩm bằng một giọng run rẩy.

Và rồi──cô ấy ngẩng mặt lên.

"Chuyện VTuber, xin anh đừng bao giờ nhắc lại nữa!"

"Ể, tại sao chứ!? Chẳng phải rất tuyệt sao, còn học được cả kỹ năng nữa!"

"Nhưng đó là lịch sử đen tối của em! Em không muốn nhớ lại đâu!"

"Không có gì phải xấu hổ cả! Ai mà chẳng muốn thử làm VTuber một lần chứ!"

"Chính vì thế nên mới xấu hổ ạ!"

"Không không không, cậu đã dám thử thách bản thân thì phải tự hào chứ──"

"──A, ồn ào quá đi!"

Nói rồi, Makoto đứng dậy,

"Nếu anh còn nói nữa──em sẽ bỏ cuộc đấy!"

Em ấy tuyên bố với tôi, với vẻ mặt gần như sắp khóc.

"Em sẽ không cùng senpai dự thi nữa đâu!"

Bị nói như vậy, tôi cũng chỉ còn cách nghe theo.

Bây giờ mà phải một mình nhắm đến "Hội thảo Thiên văn Làng Sao" thì quả thực là quá cô đơn,

"...Anh xin lỗi."

Tôi đành dập đầu tạ tội trước cô gái đang đứng chống nạnh.

"Xin em đừng bỏ thi mà..."

Một khoảng thời gian sau khi chuyện đó xảy ra.

Vào một buổi chiều tan học ngày thường, ngay trước lúc hoàng hôn.

Tôi và Makoto vừa đi vừa kiểm tra bản đồ trên điện thoại ở khu vực gần ga Ichinoe trên tuyến Toei Shinjuku.

"Chà, không hiểu sao tớ lại thấy hồi hộp ghê..."

"Em cũng vậy ạ..."

"Dù sao đây cũng là khu phố lạ, với lại cũng chẳng mấy khi được vào trường người khác đâu nhỉ..."

"Vả lại, chúng ta cũng chẳng quen biết ai ở đây cả..."

Tôi nhìn quanh, khung cảnh phố xá trông khác hẳn so với khu Ogikubo nơi chúng tôi sống.

Những tòa nhà hình hộp vuông vức xếp ngay ngắn dọc theo con đường rộng lớn chạy bên cạnh.

Trái ngược hoàn toàn với sự lộn xộn của khu phố tôi ở, nơi này mang một cảm giác vừa có chút lạnh lùng lại vừa có chút thời thượng, khiến bước chân tôi bất giác trở nên bồn chồn, lòng dạ không yên.

──Trường cấp ba Công lập Harue.

Vì một vài lý do, hôm nay chúng tôi đang hướng đến ngôi trường được cho là nằm ở quanh đây.

Vài ngày trước, một bình luận từ hội trưởng CLB Thiên văn trường Harue đã xuất hiện trên video của chúng tôi.

Nội dung như sau,

"Rất vui được làm quen. Mình là Nanmori, hội trưởng CLB Thiên văn trường cấp ba Công lập Harue.

Bọn mình cũng đang đặt mục tiêu tham gia ‘Hội thảo Thiên văn Làng Sao’ nên đã mạn phép để lại bình luận.

Video của các bạn tuyệt vời lắm!

Cùng là những người chung mục tiêu, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng nhé!"

──Tôi đã thật sự sững sờ.

Đây là lần đầu tiên tôi nhận được một bình luận như vậy từ một người không quen biết qua mạng, nên tôi đã rất bất ngờ.

À không, tôi cũng từng nhận được trả lời từ người lạ trên Twitter (bây giờ là X) rồi.

Cũng từng có lần tôi tranh luận qua lại với một tài khoản nhảy vào chủ đề game di động, nhưng vì cả hai đều ẩn danh nên không tính. Vả lại cũng chỉ là cà khịa nhau thôi.

Dù sao đi nữa, bình luận đó không chỉ khiến tôi ngạc nhiên mà còn cảm thấy rất vui, tôi đã dành hàng chục phút để cẩn trọng viết lời hồi đáp.

Sau đó, câu chuyện cứ thế đưa đẩy và chúng tôi đã trao đổi LINE với Nanmori-san. Sau vài lần nhắn tin trò chuyện thường ngày, tôi đã nhận được lời mời: "Lần tới sao cậu không đến trường bọn anh chơi?".

"A, thấy rồi kìa."

"Ồ, là nó sao ạ?"

Phía bên kia đường, qua khe hở giữa các tòa nhà, bóng dáng ngôi trường Harue đã hiện ra.

Một tòa nhà cũ kỹ, với những vết bẩn trông có phần giống với trường Amanuma của chúng tôi.

Những bức tường màu kem đã ngả màu, và những thanh giằng được lắp thêm vào để gia cố chống động đất.

Tôi cảm thấy có chút nhẹ nhõm khi nhận ra rằng các trường công lập ở đâu trông cũng na ná nhau.

Tuy nhiên, có một phần nhỏ. Một cơ sở vật chất lạ lẫm rõ ràng đã lọt vào tầm mắt──.

"...Oa, mái vòm thiên văn!"

"Đúng nó rồi...!"

Giọng của cả hai chúng tôi bất giác cao lên.

──Mái vòm thiên văn.

Một công trình hình bán cầu được sử dụng để quan sát thiên văn.

Và thứ đó──đã được lắp đặt ngay trong khuôn viên của trường Harue.

Tôi đã biết về sự tồn tại của nó khi xem trang web của trường.

Thiệt luôn đó hả, sướng ghê, tôi đã từng thầm ghen tị như thế.

Thế nhưng, khi được tận mắt chứng kiến thế này... cảm giác ghen tị dâng lên ở một đẳng cấp không thể so sánh với khi chỉ nhìn qua trang web... Ghen tị chết đi được...!

"Không biết sẽ như thế nào nhỉ?"

Vừa bước về phía trường Harue, Makoto vẫn tỏ ra lo lắng.

"CLB Thiên văn của trường Harue lớn lắm đúng không ạ? Anh hội trưởng... không biết là người thế nào đây..."

Theo lời Nanmori-san, số thành viên của CLB Thiên văn trường Harue là ba mươi mốt người.

Nói cách khác... quy mô của họ lớn gấp khoảng tám lần so với CLB chỉ có bốn thành viên của trường Amanuma.

Lớn quá sức tưởng tượng...

Hơn nữa, hoạt động của họ cũng rất sôi nổi, nhà chiếu hình vũ trụ trong lễ hội văn hóa năm nào cũng cực kỳ thành công.

Cơ sở vật chất đầy đủ, lại còn sản sinh ra những nhà thiên văn nghiệp dư nổi tiếng... Có thể nói, họ giống như một "CLB Thiên văn hàng đầu" vậy.

"Chà, không biết anh ấy là người thế nào nhỉ."

Tôi gật đầu, nhớ lại những dòng tin nhắn.

"Qua cách nói chuyện thì anh ấy có vẻ là một otaku thiên văn lịch sự, nhưng mà..."

Ấn tượng qua con chữ thì vô cùng hòa nhã.

Thế nhưng đằng sau đó, Nanmori-san lại là một người khiến tôi cảm nhận được một ý chí mạnh mẽ và kiến thức vững chắc.

...Thật lòng mà nói, chúng tôi sẽ trở thành đối thủ của nhau.

Trở thành kẻ địch trong cuộc chiến giành suất tham gia "Hội thảo Thiên văn Làng Sao".

Vừa háo hức, nhưng đồng thời tôi cũng không thể ngăn tim mình đập thình thịch.

"──Chào mừng đến với trường Harue!"

Anh ấy thân thiện hơn tôi nghĩ rất nhiều.

"Anh là Nanmori Takuya, hội trưởng CLB Thiên văn, người đã bình luận trên video của các em."

Chúng tôi được dẫn vào sảnh dành cho khách.

Nanmori-san, người dẫn theo vài thành viên trong CLB ra đón chúng tôi──là một nam sinh trông giống như một đàn anh hệ khoa học tự nhiên hiền lành.

Anh ấy học năm hai. Tức là hơn tôi một tuổi, nhưng không hề có chút cảm giác áp đặt nào.

Mái tóc nấm thẳng mượt cùng cặp kính gọng đen.

Làn da trắng, đường nét gương mặt thanh tú, và biểu cảm cũng toát lên vẻ tri thức.

Anh ấy khẽ chau đôi lông mày trông đầy nghị lực lại, tỏ vẻ hơi áy náy,

"Từ Ogikubo đến đây chắc là xa lắm nhỉ?"

Anh ấy hỏi tôi như vậy.

"Xin lỗi nhé, đã để các em phải cất công đến đây..."

"A, không không ạ, bọn em cũng rất muốn được đến thăm mà!"

Tôi vội vàng lắc đầu và đáp lại.

"Được mời đến đây em vui lắm ạ! Em là Sakamoto Meguri, học sinh năm nhất trường Amanuma... còn đây là Akutagawa Makoto, học sinh năm ba trường sơ trung Shimendou."

"Chào anh, rất vui được gặp ạ..."

"Ừ ừ, Sakamoto-kun và Akutagawa-san nhỉ."

Nhìn lướt qua cả hai chúng tôi, Nanmori-san vui vẻ gật đầu.

"Vậy thì, để anh dẫn đường ngay nhé. Đi nào!"

"V-Vâng ạ!"

"Nhờ anh cả ạ!"

Và thế là, chúng tôi bước đi theo sau Nanmori-san.

"──Chà, quý hóa quá, có thể giao lưu với một CLB Thiên văn của trường khác thế này."

Vừa bước lên cầu thang dẫn đến phòng sinh hoạt CLB, Nanmori-san vừa quay lại nhìn chúng tôi.

"Bọn anh không có nhiều cơ hội như thế này đâu? Thế nên, anh vẫn luôn muốn được trò chuyện với các bạn ở trường khác..."

"À, đúng là vậy ạ."

Tôi gật gù đồng tình với câu chuyện đó.

"Chúng ta cũng không có các giải đấu định kỳ, nên việc giao lưu cũng khó khăn thật."

"Thế nên, lúc tìm thấy video của các em anh đã vui lắm đấy! Video được đầu tư rất công phu, mà lại còn có cùng mục tiêu nữa chứ."

"A, cảm ơn anh nhiều ạ!"

Rồi, Nanmori-san hướng ánh mắt về phía Makoto,

"Phần biên tập là do Akutagawa-san làm đúng không?"

"A, vâng ạ. Em cũng chỉ đang mày mò thôi..."

"Lần tới chỉ cho anh vài mẹo nhé, kênh của bọn anh chẳng tận dụng được gì cả."

Trong lúc trò chuyện như vậy, chúng tôi đã đến nơi.

Nanmori-san dừng chân trước một phòng học trên tầng bốn của tòa nhà phía Bắc, nơi dành cho các phòng sinh hoạt CLB.

Và rồi,

"Vậy thì, chào mừng đến với CLB Thiên văn."

Nói rồi, anh ấy mời chúng tôi vào phòng.

"Ồ, ồồồ..."

"Tuyệt quá..."

Cả hai chúng tôi bất giác thốt lên như vậy.

──Tràn đầy sức sống.

Đó là ấn tượng đầu tiên.

Không giống như phòng sinh hoạt của chúng tôi, đây là một không gian rộng rãi.

Rất nhiều học sinh đang tập trung trong một căn phòng có diện tích tương đương với một lớp học thông thường.

Họ chia thành nhiều nhóm nhỏ, người thì đang sử dụng máy tính, người thì bảo dưỡng thiết bị, người thì đang thảo luận điều gì đó.

Trên những bức tường trong phòng dán chi chít các tài liệu, và trên bảng trắng thì ghi đầy lịch trình.

Trên chiếc bàn gần đó, có một chồng ảnh thiên văn, có vẻ là do các thành viên trong CLB chụp.

"...Khác biệt quá nhỉ."

Tôi bất giác lẩm bẩm như vậy.

Không khí, cảnh tượng, mọi thứ đều khác xa so với chúng tôi, những người chỉ tụ tập trong một không gian chật hẹp và ngồi không.

Họ hoạt động trong một bầu không khí căng thẳng và nghiêm túc, đúng chất của một "CLB văn hóa hàng đầu".

"CLB của bọn anh được chia thành nhiều ban,"

Nanmori-san giải thích trong lúc đi giữa các học sinh.

"Ban hành tinh này, ban sao biến quang, ban mặt trời nữa. Mọi người sẽ được chia theo đối tượng nghiên cứu mà mình quan tâm để ngày đêm quan sát và học hỏi. Dĩ nhiên là cũng không quá nghiêm ngặt đâu, có những bạn chuyển ban hoặc tham gia gần như cả hai ban nữa."

À, ra là vậy, trong lúc tôi lắng nghe, các thành viên CLB nhận ra chúng tôi và cất tiếng chào "Chào các bạn!".

Không khí chào đón đầy nhiệt tình và nhanh nhẹn đó khiến tôi bất giác đứng thẳng lưng lên.

"Thiết bị thì như thế này."

"Ồ, tuyệt quá..."

Chúng tôi được dẫn vào kho thiết bị bên cạnh và được xem qua một lượt các vật dụng.

Kính thiên văn khúc xạ và phản xạ cao cấp. Monture xích đạo có thể tự động dẫn đường.

Túi ngủ, thảm, ống nhòm.

Từ máy tính xách tay, các gói phần mềm, cho đến những vật dụng cần thiết cho việc quan sát thiên văn đều được trang bị đầy đủ.

"Aaaa~ Sướng thế~..."

Trước dàn trang thiết bị lộng lẫy và xa hoa đó, tôi bất giác thốt lên một tiếng ai oán.

"CLB của bọn em thiếu thốn thiết bị lắm ạ. Các anh mua bằng quỹ CLB ạ?"

"À, cũng có một phần là vậy. Nhưng mà CLB của bọn anh có khá nhiều cựu thành viên nhiệt tình."

Nanmori-san vừa nói vừa lấy một cuốn kỷ yếu của CLB từ khoảng mười năm trước ra khỏi giá sách.

"Thỉnh thoảng CLB lại có người trở thành nhà nghiên cứu thiên văn hoặc người đam mê thiên văn, nên những người đó thường xuyên quyên góp cho CLB. Việc bảo trì mái vòm thiên văn trên sân thượng cũng là do họ chi trả..."

"Hể! Cựu thành viên!!"

"Tuyệt vời quá ạ..."

"Cảm ơn bao nhiêu cũng không đủ."

Nói với vẻ biết ơn, Nanmori-san chắp tay trước những cuốn kỷ yếu cũ một cách hơi bông đùa.

Cử chỉ hài hước của con người trông có vẻ nghiêm túc này khiến tôi và Makoto đều phải bật cười.

"CLB Thiên văn của trường Amanuma có vẻ mới được thành lập gần đây nhỉ?"

"À, nói đúng hơn là do bọn em tái lập lại ạ..."

Tôi giải thích cho Nanmori-san về quá trình của chúng tôi từ trước đến nay.

Rằng vào thời điểm tôi nhập học, tôi là thành viên duy nhất.

Rằng tôi đã phải vật lộn để tập hợp thành viên và giành được quyền tồn tại cho CLB.

Rằng kể từ đó, chúng tôi đã thường xuyên tổ chức các hoạt động như quan sát thiên văn, và khi biết đến "Hội thảo Thiên văn Làng Sao", chúng tôi đã rất muốn được tham gia.

"...Ra là vậy, hay đấy."

Nanmori-san gật đầu, giọng nói đầy nhiệt huyết.

"Được làm quen với những người bạn có cùng nhiệt huyết như vậy, anh thực sự rất vui."

"Em cũng vậy ạ."

"À, sắp... mặt trời lặn rồi nhỉ."

Nghe anh ấy nói, tôi mới nhận ra bên ngoài cửa sổ đã tối đi khá nhiều.

Đã hơn bốn rưỡi chiều.

Dạo gần đây đã vào tháng mười hai, nên trời tối sầm lại vào khoảng thời gian này.

"Vậy thì... chúng ta đi thôi nhỉ."

Nanmori-san nói vậy và mỉm cười đầy ẩn ý.

"Đi đâu cơ ạ?"

Khi tôi hỏi, Nanmori-san chỉ tay lên trần nhà,

"Dĩ nhiên là──"

Anh ấy nói với chúng tôi bằng một giọng đầy tự hào.

"──Chúng ta sẽ cùng nhau ngắm sao ở mái vòm thiên văn."

Chúng tôi đã lên đến sân thượng của trường Harue.

Tại mái vòm thiên văn được lắp đặt ở đó, cả tôi và Makoto đều vô cùng phấn khích.

Đường kính chắc khoảng ba mét. Trong không gian được tạo ra chỉ để quan sát các vì sao. Tôi và Makoto đã thay phiên nhau nhìn qua kính thiên văn.

Một môi trường mà trường chúng tôi không có, những thiết bị mà trường chúng tôi không có.

Những hoa văn của các hành tinh mà bình thường không thể thấy, những thiên hà và tinh vân ở nơi xa xôi──.

Thực sự, tôi thấy thật may mắn khi được đến trường Harue. Thật may mắn khi được làm quen với Nanmori-san...

Vì tôi đã nghĩ như vậy từ tận đáy lòng,

"...Tại sao anh lại đối xử tốt với bọn em như vậy?"

Makoto đang say sưa nhìn qua kính thiên văn.

Tôi hỏi Nanmori-san, người đang mỉm cười nhìn bóng lưng của cô ấy, câu hỏi đó.

"Cũng có những CLB Thiên văn khác đăng video mà, phải không ạ? Có cả những nơi lớn hơn CLB của bọn em nữa."

Thực tế, tôi cũng thường xuyên xem video của các CLB như vậy.

Có những nơi rõ ràng hoạt động sôi nổi hơn trường Amanuma rất nhiều.

"Vậy tại sao trong số đó, anh lại mời bọn em đến?"

Theo những gì tôi nghe được, có vẻ như Nanmori-san và mọi người không hề giao lưu với các trường khác.

Vậy thì, lý do anh ấy chọn chúng tôi là gì...

"...Để xem nào."

Nanmori-san tỏ vẻ suy nghĩ,

"Đầu tiên... không thể phủ nhận rằng chất lượng video đã thu hút sự chú ý của anh. Video của học sinh cấp ba thường khá đơn giản mà. Việc video của các em được đầu tư chỉn chu đã khiến anh quan tâm, đó là một điểm khởi đầu lớn."

"À, quả nhiên là vậy..."

Chà, cũng phải thôi.

Nếu có điểm nào thu hút ở video của chúng tôi, thì đó chính là điểm đó. Ngay cả các trường hàng đầu tôi cũng chưa thấy nơi nào làm được video như của chúng tôi, nên tôi khá hài lòng với điều đó.

"Tuy nhiên,"

Nanmori-san nói tiếp,

"Nhờ đó mà anh đã xem hết tất cả các video trước đây của các em. Từ video đầu tiên, đến các video báo cáo quan sát thiên văn hàng ngày. Cả những đoạn nói chuyện phiếm xen kẽ ở giữa, anh đã xem hết."

"Ồ, thật sao ạ. Cảm ơn anh nhiều...!"

"Và rồi... Sakamoto-kun, em đã nói, đúng không?"

Nói rồi, Nanmori-san ngước nhìn lên bầu trời,

"Rằng hồi nhỏ, em đã vô cùng cảm động trước bầu trời sao. Cú sốc đó vẫn còn đọng lại trong em cho đến tận bây giờ... và đó là lý do em muốn đặt tên cho một vì sao."

──Bầu trời sao mà tôi đã ngước nhìn khi còn nhỏ.

Đúng là tôi đã từng nói về chuyện đó trong video.

Cũng không phải là có lý do gì đặc biệt cả.

Tôi thậm chí còn nhớ mình đã nói điều đó gần như chỉ để câu giờ.

Thế nhưng,

"Anh cũng... có một trải nghiệm tương tự."

Nanmori-san quay lại nhìn tôi.

Anh ấy nói với tôi bằng một giọng điệu đầy tin tưởng, như thể đang nói chuyện với một người bạn thân.

"Vào đêm cắm trại ở trường, anh đã ngước nhìn bầu trời sao và vô cùng cảm động. Anh đã nghĩ rằng, mình muốn trở thành người am hiểu nhất thế giới về những vì sao này."

Những lời nói đó──khiến một khung cảnh hiện lên trong đầu tôi.

Nanmori-san khi còn là một cậu học sinh tiểu học. Bầu trời đêm giữa núi non mà cậu bé ấy đã ngước nhìn.

Và trong khung cảnh đó, là đôi mắt lấp lánh của anh ấy──.

"Thế nên, phải rồi... nói sao nhỉ, có thể em sẽ nghĩ anh suồng sã quá,"

Nói rồi, anh ấy ngại ngùng gãi má,

"Anh nghĩ là anh đã có cảm giác như tìm thấy... một người đồng đội."

Anh ấy nói bằng một giọng nhỏ hơn lúc nãy, mắt nhìn đi nơi khác.

"Cảm giác như đã tìm thấy một người đồng đội đặc biệt giữa thế giới rộng lớn này..."

"Vậy sao ạ..."

Những lời nói đó... không hiểu sao lại khiến tim tôi đập thình thịch.

Một cảm giác bồn chồn nơi lồng ngực.

Tôi bất giác mỉm cười vì một niềm vui kỳ lạ, và xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào mặt Nanmori-san.

"Được anh nói như vậy, em vui lắm..."

"Không, là anh mới phải... xin lỗi, đã nói chuyện kỳ cục..."

"Đ-Đâu có kỳ cục đâu ạ... Không phải vậy đâu."

"V-Vậy sao..."

Trước cảnh tượng chúng tôi đang lúng túng nói chuyện với nhau,

"...Hửm?"

Makoto quay lại nhìn với vẻ mặt khó hiểu.

"Hai người bị sao vậy? Sao lại bồn chồn thế kia."

"K-Không có gì đâu!"

"Đ-Đúng vậy đó Akutagawa-san..."

"Hừm..."

Dù vậy, Makoto vẫn nhìn chằm chằm vào tôi và Nanmori-san.

Rồi cô ấy khóa chặt ánh mắt vào tôi,

"...Hay là, anh đang ngoại tình?"

Cô ấy lại──nói ra những lời như vậy.

"Có Nito-senpai rồi mà... anh còn ngoại tình sao?"

"L-Làm gì có chuyện đó!"

Tiếng hét của tôi vang vọng trên bầu trời Harue.

"Không phải... không phải kiểu đó đâu!"

Và bên cạnh tôi lúc đó.

Nanmori-san vẫn đang ngại ngùng mân mê những đầu ngón tay của mình.

"──Anh nghĩ, có lẽ đây sẽ là cuộc đấu tay đôi giữa chúng ta."

Ở trước ga tàu, nơi anh ấy ra tiễn chúng tôi.

Nanmori-san nhìn thẳng vào chúng tôi và nói.

"Nghe nói cũng có các trường khác đăng ký, nhưng đều là những CLB không quá nhiệt huyết. Thế nên, trên thực tế, cuộc thi sẽ là cuộc đấu tay đôi giữa trường Harue và trường Amanuma thôi."

"Ồ, ra là vậy ạ."

Ánh đèn ở khu vực quanh ga Ichinoe mang một ấn tượng có phần vô cơ.

Thế nhưng, Nanmori-san đứng dưới ánh đèn đó lại nhìn chúng tôi với một vẻ mặt đầy sức sống.

"Phải đối đầu với Nanmori-san và mọi người sao. Đúng là một đối thủ mạnh đây..."

Vừa cười khổ vừa ôm đầu, nhưng tôi lại không cảm thấy tệ chút nào.

Đối thủ của mình rất mạnh, và lại là một người tốt đến mức có thể trở thành bạn bè.

Trong truyện tranh, đây có lẽ là một tình huống éo le, nhưng thực lòng tôi lại cảm thấy rất phấn khích. Rằng tôi có thể dốc toàn lực đối đầu với người này.

Rằng trong một thời khắc quan trọng, người đứng trước mặt tôi lại chính là anh ấy.

Dường như Nanmori-san cũng có cùng cảm xúc đó,

"Thật đáng mong đợi..."

Anh ấy thốt lên bằng một giọng nói như thể không thể chờ đợi được nữa.

"Thật may vì đối thủ của anh lại là các em."

"Em cũng có cùng cảm xúc đó."

"Chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi. Từ giờ đến lúc đó, anh sẽ rất vui nếu chúng ta có thể cùng nhau cố gắng."

Nói rồi, Nanmori-san đưa tay về phía tôi.

"Mong được giúp đỡ nhé!"

Tôi cũng nắm chặt lấy tay anh ấy và mỉm cười đáp lại.

"Em mới là người phải nói câu đó, mong được anh giúp đỡ!"

【Khúc chuyển cảnh 8.2】

"──Này... dạo này cậu không dùng kính thiên văn nữa à?"

Ba năm cấp ba bên cạnh Meguri đã bắt đầu.

Tại phòng sinh hoạt của CLB Thiên văn, một tháng trước lễ hội văn hóa.

Lâu lắm rồi mới quay lại đây, tôi rụt rè hỏi cậu ấy.

"Meguri, cậu từng nói muốn trở thành nhà thiên văn học mà đúng không? Cậu không ngắm sao nữa hay sao...?"

"...À, ừ thì."

Meguri vẫn đang dán mắt vào chiếc máy chơi game trên tay.

Cậu ấy nói bằng một giọng khàn khàn mà không hề nhìn tôi.

"Chắc là thôi đi..."

"Cậu hết hứng thú rồi à?"

Tôi hỏi lại cậu ấy một lần nữa, khi cậu cứ trả lời ấp úng.

"Thiên văn học, không còn thú vị nữa sao?"

Trước câu hỏi đó, cậu ấy im lặng một lúc rồi,

"...Cũng không hẳn là vậy, nhưng mà."

Cậu ấy thì thầm bằng một giọng nói như sắp tan biến.

──Trông cậu ấy thật lạ.

Meguri của dòng thời gian này, trông rất lạ.

Ở dòng thời gian mà tôi và cậu ấy không trở thành bạn bè, cậu ấy đã tham gia một sự kiện tìm kiếm tiểu hành tinh vào cuối năm và tìm thấy một ngôi sao mới.

Mang theo kỳ vọng vào một con người như thế, tôi đã tiếp cận Meguri.

Tôi tìm thấy cậu ấy trước lễ khai giảng, và sau đó chờ sẵn ở phòng sinh hoạt CLB Thiên văn.

Tôi giả vờ tình cờ để làm thân với cậu ấy, và chúng tôi đã trở nên thân thiết đến mức cùng nhau ở lì trong phòng sinh hoạt.

──Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ được ở bên cạnh và dõi theo cậu ấy hoạt động.

Rằng tôi sẽ được thấy cậu ấy quan sát thiên văn, học về các vì sao, những hình ảnh đó ở ngay bên cạnh.

Thực tế, vào khoảng mùa xuân, cậu ấy đã cho tôi thấy những hình ảnh đó.

Hơn nữa, một ngày nọ cậu ấy đã tỏ tình với tôi.

Tôi, người đã yêu cậu ấy từ lâu, cũng chấp nhận lời tỏ tình đó, và chúng tôi thậm chí đã trở thành một cặp.

Ngay sau khi bắt đầu vòng lặp, tôi chưa từng nghĩ khoảng cách giữa chúng tôi có thể thu hẹp đến vậy.

Tôi đã sống mỗi ngày trong một cảm giác hạnh phúc đến mức muốn nhảy cẫng lên.

Thế nhưng... một thời gian sau đó. Dần dần, Meguri đã đánh mất đi niềm đam mê với các vì sao.

Tần suất quan sát thiên văn giảm đi.

Cậu ấy không còn nói về các vì sao nữa.

Và cuối cùng──ngay cả thành tích học tập của cậu ấy cũng bắt đầu tuột dốc không phanh.

...Nguyên nhân, tôi mơ hồ có thể đoán được.

"...Là lỗi của tôi sao?"

Tôi rụt rè hỏi cậu ấy.

"Tôi... đang làm Meguri... khổ sở sao?"

Sự thay đổi của Meguri.

Việc cậu ấy đánh mất đi niềm đam mê, tôi có cảm giác nó có liên quan đến các hoạt động của tôi.

Mỗi lần tôi ra mắt MV, mỗi lần lượt xem tăng vọt, mỗi lần nhận được lời mời từ các hãng đĩa hay công ty quản lý, ánh sáng trong mắt cậu ấy lại vơi đi một chút.

Trong những vòng lặp trước đây. Trong ba năm lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, tôi đã chứng kiến cảnh tượng đó rất nhiều lần rồi.

Mone và Rokuyou-senpai.

Không chỉ họ, tôi đã làm tổn thương rất nhiều người.

Lại... lặp lại chuyện tương tự sao?

Chỉ cần tôi là chính tôi, tôi sẽ lại làm người khác đau khổ sao.

"...Không phải vậy đâu."

Giọng nói đó kéo tôi về thực tại.

Nhìn lại, cậu ấy cuối cùng cũng đã ngẩng mặt lên nhìn tôi.

"Chỉ là, tôi muốn làm vậy nên mới làm thôi."

Một cách nói cộc lốc, không giống cậu ấy chút nào.

Có lẽ nhận ra điều đó ngay lập tức, Meguri hốt hoảng đưa tay lên che miệng.

"...À, không, tại! Thật ra thì tôi có tính lười biếng mà, ahaha..."

Vừa nói, Meguri vừa vội vàng đứng dậy.

Cậu ấy tiến lại gần kính thiên văn với một vẻ mặt có phần khó xử,

"Đúng là, có lẽ cũng đến lúc nên làm rồi nhỉ... Quan sát thiên văn!"

"...Ừm."

"Dạo gần đây, tớ chẳng làm gì cả..."

"Đúng vậy nhỉ..."

──Chắc chắn, sẽ ổn thôi.

Nhìn cậu ấy như vậy, tôi tự nhủ với bản thân mình.

Meguri là một người tuyệt vời.

Cậu ấy đã tìm thấy một tiểu hành tinh khi còn là học sinh cấp ba, và sẽ học thiên văn học ở đại học.

Chắc chắn, cậu ấy là người có thể trở thành một nhà khoa học thực thụ.

Chuyện cậu ấy bị hủy hoại vì tôi, là điều không thể nào xảy ra...

"...Cố lên nhé."

Thế nên, tôi nói với cậu ấy.

"Tôi vì công việc nên không tham gia được... nhưng cậu hãy tận hưởng buổi quan sát thiên văn nhé."

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!