Ashita, Hadashi de Koi.
Misaki Saginomiya Hiten
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 04

Chương 3 Mặt Trăng Đóng Hộp

0 Bình luận - Độ dài: 9,806 từ - Cập nhật:

"Trời ạ, gần như tuyệt đối luôn rồi..."

Vài tuần đã trôi qua kể từ chuyến ghé thăm trường cấp ba Harue. Tại phòng sinh hoạt câu lạc bộ sau giờ học.

Chấm xong bài thi thử tự soạn cho Makoto, tôi run rẩy thốt lên.

"Thật không thể tin nổi, đề thi này có độ khó tương đương cấp 2 của Kỳ thi Kiểm định Thiên văn & Vũ trụ đấy... vậy mà gần như không sai một lỗi nào."

"Vì em đã nỗ lực mà."

Vừa nói, Makoto vừa giơ hai ngón tay tạo thành hình chữ V với vẻ mặt điềm tĩnh.

"Thời gian qua em đã học hành thật sự nghiêm túc. Nên kết quả này cũng là thường thôi."

Dù biểu cảm có vẻ lạnh lùng, đôi má cô vẫn thoáng ửng hồng. Khóe miệng hơi giãn ra cho thấy cô đang rất vui.

Còn tôi thì,

"Vốn dĩ tớ đã nghĩ cậu là một người có năng lực, nhưng mà,"

Tôi đặt tay lên trán, kinh ngạc một cách chân thành.

"Không ngờ lại đến mức này. Cậu giỏi giang đến thế cơ à..."

Phải nói lại rằng, để giải được đề thi cấp 2 của Kỳ thi Kiểm định Thiên văn & Vũ trụ, cần phải có kiến thức ở cấp độ địa học trung học phổ thông. Hơn nữa, việc nắm bắt những tin tức mới nhất về vũ trụ và các học thuyết mới cũng vô cùng quan trọng.

Vậy mà––chỉ trong vài tuần ngắn ngủi.

Chưa đầy một tháng kể từ khi bắt đầu, Makoto đã đạt đến trình độ thông thạo.

Không, siêu quá rồi còn gì, cậu thông minh đến thế cơ à. Rõ ràng đã ở bên nhau suốt ba năm, vậy mà tôi chẳng hề nhận ra...

"Hể, giỏi thật đấy."

"Thế này thì chắc suất vào trường chúng ta rồi còn gì."

Igarashi-san và Rokuyou-senpai, những người đang quan sát tình hình, cũng cất giọng đầy thán phục.

"Đ-Đâu có..."

"Không cần phải khiêm tốn thế đâu."

"Đúng đó. Mấy chuyện này cứ tự tin lên thì hơn."

"Tự tin..."

Xem ra Makoto vẫn chưa thể cởi mở hoàn toàn với hai người họ.

Dù vậy, trong mắt tôi, bộ ba này trông cũng khá hợp nhau,

"...Sao xung quanh mình toàn người xuất sắc thế nhỉ?"

Khi nhận ra, tôi đã buột miệng nói vậy.

"Từ Nito, Rokuyou-senpai, cho đến Igarashi-san, sao ai cũng siêu phàm thế nhỉ...?"

––Kể từ cuộc gặp gỡ với Nanamori-san.

Động lực cho kỳ thi của tôi và Makoto đã tăng vọt.

Dĩ nhiên, ngay từ đầu tôi đã tâm niệm "nhất định phải đỗ". Cả tôi và Makoto đều đã nghiêm túc học tập và hoạt động, không hề lơ là cảnh giác.

Thế nhưng... một đối thủ. Sự xuất hiện của một địch thủ mạnh mẽ tên Nanamori-san, người mà tôi thực sự tôn trọng và đồng thời cũng không thể dễ dàng vượt qua, đã khiến chúng tôi càng thêm tập trung.

Nhờ đó, cả tôi và Makoto đều tăng tốc trong việc học. Và hôm nay, cuối cùng Makoto (cũng như tôi) đã đạt đến trình độ có thể vượt qua bài thi viết với điểm số tuyệt đối.

"––Vậy nên, chúng ta sẽ tiếp tục học,"

Sau khi nghỉ một hơi, tôi nói với Makoto.

"Tuy nhiên, phần thi viết đến đây là có thể tạm yên tâm rồi. Vấn đề còn lại là buổi phỏng vấn."

"Vâng."

Với vẻ mặt nghiêm túc, Makoto gật đầu.

"Rốt cuộc thì đó sẽ là nơi quyết định thắng thua."

Trường Harue chắc chắn cũng sẽ đạt điểm gần như tuyệt đối trong bài thi viết. Nếu vậy, sự khác biệt sẽ nằm ở buổi phỏng vấn. Ở đó họ sẽ hỏi gì, và chúng ta sẽ trả lời ra sao. Kết quả sẽ phụ thuộc hoàn toàn vào điều đó...

"Vì đây là sự kiện mới được tổ chức trong năm nay nên cũng không biết họ sẽ hỏi những gì,"

Tôi đứng trước tấm bảng trắng và cầm bút lên.

"Nhưng có lẽ các câu hỏi sẽ được chia thành hai dạng chính: về những gì đã làm, và những gì sẽ làm trong tương lai."

"Vâng vâng."

Makoto ngoan ngoãn gật đầu lia lịa.

"Phần 'đã làm' thì đơn giản thôi. Chúng ta đã có những hoạt động gì, và đạt được kết quả ra sao. Về điểm này, chúng ta có khá nhiều điều để nói đấy. Chúng ta đã làm video, hơn nữa gần đây lượt xem còn đang tăng. Tớ nghĩ đây là một điểm mạnh của chúng ta."

"Đúng vậy. Em cảm thấy chúng ta hoàn toàn có thể gây ấn tượng tốt."

"Và, vấn đề là phần 'sẽ làm'."

Tôi viết "s - ẽ - l - à - m" lên bảng trắng rồi khoanh tay lại.

"Sau khi tìm thấy tiểu hành tinh, chúng ta muốn làm gì tiếp theo? Việc tham gia hội thảo sẽ kết nối với điều đó như thế nào? Nói cách khác––"

Tôi ngắt lời một lúc,

"––Cũng có thể gọi là lý do tham gia 'Hội thảo Thiên văn Làng Sao'."

––Lý do.

Tại sao lại muốn tìm một vì sao?

Tại sao lại tham gia sự kiện tìm kiếm tiểu hành tinh?

...Thú thật, có lẽ không nhiều người tham gia có một lý do rõ ràng.

Vì hứng thú với thiên văn học.

Vì nghe có vẻ thú vị.

Vì muốn tạo kỷ niệm.

Thậm chí tôi nghĩ còn có trường hợp bị nhà trường thúc ép chứ bản thân chẳng có lý do gì cả.

Vậy thì––còn tôi thì sao? Còn Makoto thì sao?

Và chúng ta sẽ truyền đạt điều đó đến ban tổ chức như thế nào––?

"Chuyện này... không cần phải vội vàng đâu."

Tôi nói với Makoto, người đang chăm chú nhìn mình.

"Ừm, chúng ta cũng có thể bàn bạc trước để nghĩ ra một lý do thật hay và hợp lý. Nhưng mà... tớ nghĩ ở đây chúng ta nên nói thật lòng thì hơn."

Nếu thắng bại được quyết định ở đây, nếu đây là điểm tạo ra sự khác biệt với trường Harue và các nhóm dự thi khác, thì việc nói những điều sáo rỗng cũng vô ích.

Chúng ta sẽ đối mặt bằng cả tấm lòng và để họ đánh giá.

Để họ cảm nhận được nhiệt huyết và tình cảm của chúng ta.

Chỉ có cách đó, và tôi nghĩ đó cũng là cách tốt nhất.

"Vì vậy, chúng ta hãy cùng nhau suy nghĩ dần dần. Về ý nghĩa của việc tham gia hội thảo đối với bản thân mình, những điều tương tự vậy."

"Vâng, đúng vậy ạ."

Makoto thở ra một hơi rồi gật đầu.

"Em sẽ... suy nghĩ ạ..."

Nói rồi Makoto cúi gằm mặt. Vẻ mặt cô lúc này dường như đã bắt đầu suy tư về điều gì đó. Sự khắc kỷ ấy lại một lần nữa khiến tôi cảm thấy cô thật đáng tin cậy.

––Và rồi,

"...Ồ."

Đúng lúc đó, chiếc điện thoại trong túi quần tôi rung lên.

LINE từ Nito chăng? Hôm nay cậu ấy không đến, tôi vừa nghĩ vậy vừa kiểm tra,

"À, là Nanamori-san."

Là tin nhắn từ anh ấy.

Kể từ ngày hôm đó, tôi và Nanamori-san vẫn giữ liên lạc để trao đổi về tiến độ học tập cho kỳ thi, chuyện thiên văn, hay những YouTuber về vũ trụ nên xem.

Người bạn khác trường đầu tiên của tôi.

Một người bạn cùng giới thân thiết đến mức chưa từng có.

Điều đó khiến tôi rất vui, và anh ấy cũng đang dần trở thành một sự tồn tại đặc biệt trong tôi––.

Và lần này,

"...Ố!"

Tôi bất giác thốt lên khi đọc nội dung tin nhắn.

"Có chuyện gì vậy ạ?"

Tôi đưa màn hình điện thoại cho Makoto đang tò mò,

"Nanamori-san... nói thế này này!"

Nanamori Takuya: "Chào em. Việc chuẩn bị tiến triển tốt chứ?"

Nanamori Takuya: "Nếu được thì lần tới chúng ta mở một buổi báo cáo tình hình nhé?"

"––Quả nhiên bên đó cũng xem việc đạt điểm tuyệt đối là điều kiện tiên quyết à..."

Trưa cuối tuần.

Tại một nhà hàng gia đình ở Shinjuku.

Nanamori-san nhấp một ngụm cà phê từ quầy đồ uống tự phục vụ rồi mỉm cười.

"Anh biết mà, anh đã nghĩ các em sẽ làm được thế."

Vẫn là vẻ mặt điềm tĩnh thường thấy, cùng cặp kính mang ấn tượng sắc sảo. Mái tóc đen óng mượt và gương mặt thanh tú có phần hơi ngố. Một 'trai đẹp hệ khoa học tự nhiên' điển hình như bước ra từ trong tranh vẽ, ngay cả tư thế đưa cốc lên miệng của anh cũng thật phong độ.

"Vâng, là nhờ Makoto đã cố gắng ạ."

Trái lại, tôi, một 'chàng trai hệ tự nhiên nhưng trông lại giống hệ xã hội', vừa thở dài một hơi ghen tị trước dáng vẻ đó, vừa trả lời.

"Em cũng không ngờ cậu ấy lại làm được đến mức này."

"Đúng là một tài năng hiếm có, anh còn muốn mời em ấy vào câu lạc bộ của mình đấy."

"Đ-Đâu có... anh quá lời rồi..."

Bị Nanamori-san nhìn chằm chằm, Makoto ngại ngùng quay đi chỗ khác.

"Em chỉ, cố gắng hết sức thôi..."

"Chỉ việc làm được điều đó thôi đã là rất xuất sắc rồi."

Ừm, tôi nghĩ điều đó hoàn toàn đúng.

Thực tế, trong cuộc đời học sinh cấp ba lần thứ nhất, tôi đã không thể cố gắng. Chỉ riêng việc Makoto có thể tự giác nỗ lực theo ý chí của mình đã đủ khiến tôi thán phục rằng cô ấy thật cừ.

Và rồi, tôi chợt nhận ra,

"À mà, Nanamori-san,"

Tôi bắt chuyện với anh ấy.

"Trường Harue sẽ cử ai tham gia ạ? Giả sử anh là trưởng câu lạc bộ sẽ đi, vậy anh không tham gia cùng phó câu lạc bộ hay ai đó ạ?"

Cả lần trước ghé thăm trường lẫn lần này, chỉ có một mình Nanamori-san chào đón chúng tôi và nói về hội thảo. Mỗi nhóm chỉ có thể đăng ký tối đa hai người tham gia. Với một câu lạc bộ thiên văn tầm cỡ như trường Harue, chắc hẳn phải có những học sinh khác có thể đạt điểm tuyệt đối trong bài thi. Có lẽ họ đã chọn xong bạn đồng hành rồi cũng nên.

"À, chuyện đó,"

Thế nhưng, Nanamori-san lại cười một cách khó xử,

"Chỉ đơn giản là, không có thành viên nào theo kịp."

"...Theo kịp ạ?"

"Ừm, về mặt thực lực, không có thành viên nào đủ khả năng tham gia kỳ thi."

Những lời bất ngờ khiến tôi nhất thời không biết nói gì.

Không có thành viên nào đủ khả năng tham gia... Đông người như vậy, lại còn có vẻ rất nhiệt huyết nữa mà?

"Anh cũng đã thử tuyển người, và cũng có khá nhiều ứng cử viên..."

Nanamori-san cúi mặt đầy tiếc nuối và thở dài.

"Anh đã tổ chức một bài kiểm tra thử, sau đó là phỏng vấn... nhưng mà... chỉ toàn những thành viên mà anh thấy hơi khó..."

"Hà... vậy sao ạ."

Khó, ư...

Quả nhiên là tôi không thể nào liên kết được hình ảnh đó với những lời anh ấy nói. Dĩ nhiên, tiêu chuẩn chắc chắn không thấp. Nhưng một câu lạc bộ đông thành viên như vậy, lại không một ai có thể vượt qua... Chuyện đó... có thật không?

"Mà này, em đã nghĩ về buổi phỏng vấn chưa?"

Nanamori-san nói với vẻ như vừa nhớ ra.

"Chắc chắn thắng bại của chúng ta sẽ được quyết định ở đó, phải không?"

"A, đúng vậy ạ! Em cũng nghĩ rốt cuộc thì đó mới là phần quan trọng..."

"Có lẽ họ sẽ hỏi về các hoạt động thường ngày và kế hoạch tương lai. Lý do muốn tham gia hội thảo, chẳng hạn..."

"...Đúng là vậy ạ."

Xem ra, anh ấy cũng đã đi đến cùng một kết luận. Việc gây ấn tượng ra sao ở đó sẽ quyết định trường nào được chọn. Chúng ta sẽ giới thiệu bản thân như thế nào, sẽ nói về mục tiêu của mình ra sao.

"Nếu vậy thì... quả là một đối thủ đáng gờm."

Nanamori-san chống khuỷu tay lên bàn và mỉm cười.

"Sakamoto-kun chắc sẽ kể câu chuyện hồi nhỏ của mình, phải không? Rằng em đã cảm động trước bầu trời sao nhìn thấy sau chuyến du lịch, và từ đó nảy sinh hứng thú với vũ trụ. Rằng em muốn đặt tên cho một vì sao, và quyết định trở thành một nhà thiên văn học..."

"Vâng, đúng vậy ạ."

Tôi uống cạn ly soda dưa lưới rồi gật đầu.

"Đó là nền tảng ban đầu của em..."

Gần đây, tôi luôn suy nghĩ về điều đó.

Tôi tìm kiếm tiểu hành tinh vì mục tiêu gì?

Thông qua đó, tôi muốn đạt được điều gì?

Tôi nghĩ chỉ riêng phần mà Nanamori-san nói thôi vốn đã đủ rồi. Cơ duyên khiến tôi muốn trở thành nhà thiên văn học rõ ràng là bầu trời sao đêm đó.

Chỉ là––,

"...Bây giờ, không chỉ có vậy thôi ạ."

––Còn một điều nữa.

Thứ đang thúc đẩy tôi mạnh mẽ.

Một 'tương lai' mà tôi nhất định muốn có được––.

"Trong em có một điều không thể nhượng bộ."

"...Hể."

Nanamori-san vẫn giữ nụ cười và gật đầu. Rồi anh ấy khẽ nghiêng đầu,

"Điều đó... anh nghe được không?"

Anh ấy hỏi với một giọng điệu có phần dè dặt.

"Dĩ nhiên, tuần tới chúng ta sẽ đối đầu nhau trong kỳ thi. Anh sẽ không ép em phải tiết lộ bài của mình. Chắc hẳn đó là điều quan trọng, nên dù em có giấu thì anh cũng không giận. Nhưng..."

Nanamori-san nhếch mép cười,

"Anh có hứng thú."

Anh ấy nói thẳng với tôi.

"Anh muốn biết điều gì đang lay động em. Điều gì đã thúc đẩy em đến mức đó."

"...Vậy sao ạ."

Đã được nói đến mức này, tôi quyết định sẽ kể.

Không phải là không có chút ngần ngại. Đây là chuyện riêng tư, và cũng có những phần khá đáng xấu hổ. Nito bây giờ đã là người nổi tiếng, nên cũng cần phải làm sao để không bị lộ. Xét việc chúng tôi là đối thủ, giấu bài vẫn là lựa chọn khôn ngoan hơn. Điều đó không sai.

Dù vậy... Nanamori-san đang quan tâm đến tôi.

Điều đó khiến tôi vui, và muốn đáp lại tình cảm của anh ấy,

"...Thật ra thì em, có người đang hẹn hò ạ."

Tôi rụt rè bắt đầu câu chuyện như thế.

"Cô ấy là một người bạn gái mà em cảm thấy mình không xứng. Thực sự, là một cô gái rất tuyệt vời..."

Vừa nói, tôi vừa hình dung về Nito. Nito, người đang lan tỏa giọng hát của mình ra thế giới với một tốc độ phi thường. Cô ấy quá chói lòa và xa vời.

"Chuyện này, em không thể nói chi tiết được,"

Sau khi rào trước, tôi bất giác bật cười.

"Một hoạt động của cậu ấy được xã hội công nhận, và cậu ấy đang ngày càng nổi tiếng. Em, hoàn toàn bị bỏ lại phía sau. Em chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn sự tuyệt vời của cậu ấy được cả thế giới đón nhận..."

Tuần trước, tour diễn toàn quốc của Nito cuối cùng đã bắt đầu, và cô ấy thường xuyên nghỉ học. Các buổi biểu diễn ở mỗi địa phương dường như đều rất thành công, tôi cũng đã đọc vài bài báo cáo trên mạng. Chúng tôi vẫn thường xuyên trao đổi qua LINE, và mỗi khi cô ấy mệt mỏi hay có chút yếu lòng, chúng tôi còn nói chuyện điện thoại rất lâu.

Dù vậy, rốt cuộc... tôi nghĩ cho đến nay, tôi chỉ có thể 'tiếp tục ở bên cạnh cô ấy' mà thôi.

Gạt đi những vấn đề xảy đến với Nito.

Gỡ rối những tình huống phức tạp, đưa mọi thứ trở về đúng quỹ đạo của nó.

Tôi không nghĩ đó là những việc vô nghĩa. Ngược lại, tôi còn nghĩ rằng mình đã có thể thay đổi cô ấy một cách rõ rệt.

Vì vậy, cô ấy của hiện tại thật nhẹ nhõm. Cô ấy có thể đứng trên sân khấu với nụ cười và mái tóc ngắn tung bay.

Chỉ là––người thay đổi, xét cho cùng, là chính Nito.

Còn tôi, rốt cuộc cũng không thay đổi được gì nhiều so với cuộc đời học sinh cấp ba lần thứ nhất. Vẫn chỉ là một cậu con trai bình thường, không hơn không kém, người tình cờ được Nito chọn––.

"Chính điều đó, có lẽ đang làm cậu ấy đau khổ."

––Nito, người một ngày nào đó sẽ biến mất.

Nito, người sẽ rời khỏi chúng tôi.

Chắc hẳn, lý do không chỉ có một. Tôi không thể tự cao mà cho rằng tất cả là lỗi của mình.

Dù vậy. Không, chính vì vậy––,

"Em––muốn sát cánh bên cạnh cậu ấy."

––Như một lời tuyên bố, tôi nói với Nanamori-san.

"Chỉ gần gũi về khoảng cách thôi là không đủ. Em muốn trở thành một sự tồn tại có thể đứng cạnh cậu ấy. Và để làm được điều đó––"

Đến đây, tôi hít một hơi thật sâu.

"––Em muốn tìm một tiểu hành tinh."

––Chắc cậu ấy đã cô đơn lắm, tôi nghĩ vậy.

Ba năm cấp ba mà Nito đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Chắc hẳn cô ấy đã một mình tiếp tục cuộc chiến đơn độc suốt nhiều năm, nhiều thập kỷ.

Để có thể ở bên cạnh một Nito như thế––tôi muốn chứng minh.

Phương pháp, có lẽ chỉ có một. Đó là chính bản thân tôi phải tiến về phía trước.

Đạt được thứ mà tôi thực sự muốn có––.

"Em––muốn đặt tên cho một vì sao."

––Cái tên để đặt, tôi đã nghĩ sẵn rồi.

Liệu có bị cười là quá sớm không? Còn chưa tìm thấy thiên thể ứng cử viên nào, mà ngay cả tư cách tham gia hội thảo cũng chưa có. Vậy mà đã nghĩ đến tên trước, liệu có phải là quá tự mãn không?

Nhưng, tôi đã quyết tâm rồi.

Rằng vì sao đó––sẽ mang tên cô ấy.

Sẽ mang tên của một ánh sáng chói lòa––.

Tình cảm đó, tuyệt đối sẽ không lung lay.

"Em sẽ không thua đâu."

Vì vậy, tôi nở một nụ cười ngạo nghễ với Nanamori-san.

"Trong kỳ thi, nhất định chúng em sẽ giành chiến thắng."

Đúng vậy, cuộc chiến giữa tôi và anh ấy là như thế. Một trận đấu đặt cược cả cuộc đời. Một cuộc đối đầu liên quan đến sự tồn tại của cả hai. Và việc đối thủ của tôi là Nanamori-san khiến tôi tự hào từ tận đáy lòng––.

––Tôi đã nghĩ anh ấy sẽ cười đáp lại.

Tôi đã tin một cách không chút nghi ngờ rằng anh ấy sẽ đồng cảm với tình cảm, với ước nguyện của tôi.

Vì thế––,

"..."

Hơi thở mà Nanamori-san vừa buông ra.

Trong đó––dường như có pha lẫn một sắc thái 'thất vọng'.

Một sự im lặng ngắn ngủi bao trùm chiếc bàn.

Nanamori-san đã hoàn toàn xóa đi nụ cười cho đến lúc nãy, ánh mắt anh rơi xuống mặt bàn. Và rồi, sau khi thở ra một hơi thật dài, đôi môi thanh tú của anh khẽ mở––,

"––Thật––"

"...Hả?"

"––Thật không trong sạch."

––Anh ấy nói ngắn gọn.

"––Đó là một động lực quá thiếu trong sạch để đối diện với các vì sao."

––Không trong sạch.

Một từ mà tôi chưa từng nghĩ đến.

Một lời chỉ trích đột ngột nhắm vào chính bản thân tôi.

Sống lưng tôi lạnh toát. Biểu cảm của tôi cứng lại như bị dội một gáo nước lạnh.

"Dĩ nhiên, một người theo đuổi khoa học cũng có thể yêu."

Nanamori-san nói tiếp.

"Anh cũng biết rằng những học giả như vậy đã có những khám phá mang tính lịch sử và xây dựng nên nền móng. Điều đó không thể nào phủ nhận được."

Điều đó, đúng như anh ấy nói. Chỉ cần lật lại lịch sử một chút, có vô số nhà khoa học có những giai thoại tình yêu. Tiến sĩ Schrödinger mà giới otaku yêu thích không chỉ đào hoa mà còn suýt từ bỏ con đường học vấn vì tình yêu. Ông Oohira Takayuki, người tạo ra dòng máy chiếu mô hình vũ trụ 'Megastar', thậm chí còn công khai rằng ông đã chế tạo nó thời sinh viên là "để được nổi tiếng", "để có cơ hội gặp gỡ". Ngay cả Einstein cũng có thuyết cho rằng ông là người thích phụ nữ.

Thế nhưng, Nanamori-san vẫn giữ giọng điệu cứng rắn,

"Nhưng... khoa học vẫn là khoa học, phải không?"

Anh hướng đôi mắt nghiêm túc về phía tôi.

"Thế giới ở đó, và mong muốn được hiểu, được làm sáng tỏ nó. Đó mới chính là thứ dẫn đến sự tìm tòi đích thực, phải không? Anh nghĩ vậy."

––Tôi có thể hiểu điều anh ấy muốn nói.

Khoa học, nỗ lực làm sáng tỏ thế giới, đòi hỏi sự nghiêm ngặt và một kiểu khô khan nhất định. Sự quan sát, phân tích hoàn toàn tách biệt khỏi những ước muốn và hy vọng của con người. Nếu có tạp âm xen vào, nếu hy vọng hay ham muốn yếu đuối của con người hòa lẫn, "sự thật" sẽ lập tức rời xa.

Vì vậy––chắc chắn cũng có thể nói là không trong sạch.

Tình cảm yêu đương, ham muốn của con người, những ước nguyện.

Tôi, người bị những thứ đó thôi thúc, có lẽ, không hề thuần khiết.

"Anh chỉ đơn thuần muốn biết về vũ trụ."

Nanamori-san nhìn thẳng vào tôi và nói.

"Một cách thuần túy, anh mong muốn được biết về toàn bộ thế giới mà chúng ta đang sống. Thực sự chỉ có vậy thôi. Đó là nguyện vọng từ tận đáy lòng của anh."

Và rồi, sau khi hít một hơi, anh nói,

"Vì vậy––anh không thể thua."

Anh nói với tôi bằng một vẻ mặt đầy thách thức.

"Anh tuyệt đối không thể thua một người không trong sạch như em được––"

––Tôi đã hoang mang.

Câu chuyện của anh ấy khiến tôi vô cùng hoang mang. Tôi vừa muốn đáp trả bằng những lời lẽ mạnh mẽ, lại vừa muốn xin lỗi cho sự không trong sạch của chính mình. Cũng có cảm giác muốn bình tĩnh lại và suy nghĩ lại mọi chuyện.

Chỉ là... hơn cả thế, tôi đã bị sốc.

Nanamori-san, người đã đối xử tốt với chúng tôi. Nanamori-san, người đã công nhận chúng tôi, người mà tôi ngỡ có thể trở thành một người bạn quan trọng. Một người như thế, bây giờ... lại dành cho tôi... những lời lẽ cay nghiệt––,

"––Có gì sai sao!"

––Một tiếng hét vang lên.

Makoto––Makoto, người đã im lặng bên cạnh tôi từ nãy đến giờ––đã hét lên.

"Senpai rất nghiêm túc!"

Cô bật dậy khỏi ghế, nói như thể muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.

"Anh ấy học ngày đêm không ngủ, quan sát thiên văn! Còn dạy cho cả em nữa! Thực tế, anh ấy có thể đạt điểm tuyệt đối trong bài thi đấy!? Làm sao có chuyện anh ấy làm việc với một thái độ hời hợt được chứ!?"

Trước khí thế đó––tôi bất giác chết lặng.

Một cô bé học sinh lớp chín, đang đối đầu với một nam sinh lớp mười một. Mái tóc đen của cô rung lên dữ dội, đôi mắt xếch ánh lên sự tức giận rõ rệt, giọng nói thường ngày lí nhí giờ đây lại vang lên mạnh mẽ, cô ấy––.

Một dáng vẻ như thế này, tôi mới thấy lần đầu.

Makoto kích động đến thế, tức giận với người khác như thế, là lần đầu tiên––.

"Anh không có ý định phủ nhận điều đó."

Thế nhưng, Nanamori-san vẫn đáp lại một cách bình tĩnh.

"Sakamoto-kun nghiêm túc mà. Anh biết điều đó."

"Những cảm xúc như vậy... tình yêu, cũng có thể thúc đẩy con người tiến về phía trước chứ!"

"Thứ chúng ta nên thúc đẩy tiến về phía trước là khoa học. Không phải con người."

"Nhưng người thúc đẩy khoa học tiến lên chính là con người mà!"

"Đúng vậy. Vì thế, anh đang nói về thái độ."

Giọng nói điềm tĩnh của Nanamori-san. Sự tương phản trong tông giọng giữa Makoto đầy cảm xúc và anh ấy––dường như cũng chính là sự khác biệt trong thái độ của tôi và anh đối với những vì sao.

"Thực tế, chẳng phải chính Nanamori-san cũng đã thừa nhận là có những tiến bộ như vậy sao! Rằng những nhà khoa học như thế đã dệt nên lịch sử!"

"Điều đó, hoàn toàn đúng."

"Vậy thì!"

Makoto ngắt lời ở đó. Và rồi––như một sự xác tín mạnh mẽ, như thể đưa ra kết luận để kết thúc, cô ném về phía Nanamori-san.

"Senpai––không hề sai!"

Sự im lặng bao trùm chiếc bàn.

Những vị khách xung quanh đang nhìn về phía chúng tôi xem có chuyện gì. Một nhân viên vội vã tiến lại,

"Xin lỗi quý khách, quý khách có thể vui lòng nói nhỏ một chút được không ạ..."

Người đó nhíu mày và thì thầm.

"Xin lỗi, chúng tôi sẽ chú ý..."

Nanamori-san cúi đầu về phía đó với vẻ mặt khó xử.

Và rồi...,

"...Những gì Akutagawa-san nói, là đúng."

Sau một vài nhịp thở, anh nói tiếp.

"Anh cũng vậy, đúng thế. Anh không thể nói Sakamoto-kun sai. Cũng không thể nói là kỳ lạ. Thật lòng mà nói, đôi khi anh còn nghĩ những nhà khoa học như vậy có lẽ còn mạnh mẽ hơn."

––Đó là những lời thẳng thắn đến không ngờ.

Makoto chết lặng như bị bất ngờ.

Thế nhưng,

"Vì vậy... đúng rồi, nói cách khác là,"

Nanamori-san mỉm cười với một vẻ gì đó đau buồn. Anh chống má lên bàn, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Và rồi, như thể đang nói lời chia tay,

"...Chắc là do anh ghét."

Anh ấy cười một cách cô đơn và nói.

"Là do anh, ghét những thứ như vậy."

3b740a0d-9162-4f20-88d4-0114e27c93d7.jpg

"......Cảm ơn cậu nhé."

Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên toa tàu Sobu, mặc cho con tàu khẽ rung lắc. Tôi hướng mắt ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn ánh đèn thành phố lướt trôi qua, rồi cất giọng khàn đặc nói với Makoto.

"Cảm ơn cậu vì đã che chở cho tớ...... trước Nanmori-san."

Việc Makoto nói những lời ấy, việc cậu ấy quả quyết rằng tôi không hề sai. Tất cả những điều đó khiến tôi hạnh phúc đến mức gần như muốn bật khóc.

Makoto hiểu rất rõ về tôi. Từ tình cảm tôi dành cho Nito đến tình cảm tôi dành cho những vì sao. Thậm chí, cậu ấy còn biết cả việc tôi đang sống lại cuộc đời cao trung lần thứ hai chỉ để cứu lấy Nito. Việc được một người như thế công nhận, giờ đây lại sưởi ấm lồng ngực tôi.

"Không có gì đâu ạ."

Makoto khẽ thở ra, có vẻ ngay cả cậu ấy cũng đã thấm mệt.

"Em nghĩ là anh thừa biết rồi mà. Mấy lời của Nanmori-san, anh chẳng cần phải bận tâm đâu. Rõ ràng chỉ là kiếm cớ thôi, chính anh ta cũng thừa nhận đó là cảm xúc cá nhân còn gì..."

"......Ừm, cũng phải ha."

Tôi cố gắng đáp lại bằng một giọng vui vẻ nhất có thể rồi gật đầu.

"Tớ hiểu mà. Bản thân tớ cũng không nghĩ mình đang làm sai điều gì. Tớ hoàn toàn không nghĩ đây là chuyện gì đáng phải xấu hổ cả......"

......Thú thật thì, trong lòng tôi vẫn có chút dao động.

Đúng là động lực của tôi không hề trong sáng. Tôi bắt đầu cảm thấy tội lỗi về điều đó, và cũng có cảm giác hổ thẹn.

Dĩ nhiên, đây không phải là chuyện tôi sẽ nói với Makoto.

Hơn thế, có một điều khiến tôi cứ canh cánh trong lòng.

"Chỉ là......"

"......Chỉ là?"

"Nanmori-san...... anh ấy nói rằng mình không thể thua được."

Tôi nhớ lại vẻ mặt của anh ấy khi nói câu đó.

"Cái vẻ mặt có phần đau khổ khi nói 'không thể thua được' ấy...... cứ luẩn quẩn trong đầu tớ mãi......"

Sau đó, anh ấy còn nói tiếp.

"—Ngoài thiên văn ra, tôi chẳng có gì cả."

"—Tôi chưa từng có thứ gì khác để tự hào."

"—Cũng chẳng tìm thấy điều gì khiến mình say mê."

"—Thế nên, tôi tuyệt đối không thể thua một người như cậu, một người còn có những thứ quan trọng khác."

—Ngoài nó ra, chẳng có gì khác để tự hào.

Tôi có cảm giác mình phần nào hiểu được cảm xúc ấy. Đó là thứ duy nhất mà một người trân quý trong cả cuộc đời. Là thứ họ yêu từ tận đáy lòng, là thứ mà chỉ cần có nó thôi cũng đủ để họ tiếp tục sống.

Thật ra...... tôi nghĩ đối với Nito, âm nhạc chính là một thứ như vậy.

Dĩ nhiên, cô ấy cũng rất trân trọng bạn bè và cả tôi nữa. Là bạn trai của cô ấy, tôi vẫn cảm nhận được điều đó mỗi ngày.

Dẫu vậy...... chẳng phải lý do chính khiến cô ấy sống lại những năm cao trung hết lần này đến lần khác, lý do khiến cô ấy không thể từ bỏ cho đến khi mọi chuyện suôn sẻ, chính là âm nhạc hay sao?

—Tớ đã nghĩ rằng mình có thể sống tiếp.

Nhìn lại cuộc gặp gỡ với âm nhạc, cô ấy đã nói như vậy. Giữa những tháng ngày chìm trong nỗi đau mơ hồ, cô ấy đã gặp được âm nhạc và ôm lấy niềm hy vọng.

Chỉ cần có nó, cô ấy có thể sống tiếp. Âm nhạc mang lại cho cô ấy niềm vui sống.

Đối với cô ấy, âm nhạc là một thứ như thế. Là thứ mà dù thế nào cũng không thể vứt bỏ. Một sự tồn tại đặc biệt, vừa là lời nguyền lại vừa là một lời chúc phúc.

"—Đối với Nanmori-san, có lẽ cũng là như vậy."

Tôi ngưng câu chuyện về Nito và nói tiếp với Makoto.

"Đối với Nanmori-san, thiên văn học là một thứ như thế. Cho nên buổi hội thảo nghiên cứu lần này, có lẽ cũng là một thứ vô cùng quan trọng. Quan trọng hơn...... rất nhiều so với một kẻ như tớ."

Tôi lại nhớ về vẻ mặt của Nanmori-san một lần nữa. Anh ấy có vẻ mặt cô đơn như vậy—chẳng phải là vì nuối tiếc hay sao?

Chắc chắn là anh ấy đã cảm thấy một tình bạn với tôi. Trong lòng anh ấy, tôi nghĩ mình đã sắp trở thành một người bạn quan trọng.

Vậy mà anh ấy lại—gạt bỏ một người như thế. Phủ nhận người đó chỉ vì sự khác biệt trong quan điểm đối với các vì sao.

Nỗi cô đơn vì chính con người mình như vậy, chẳng phải đã hằn lên trên nét mặt đó hay sao......

"Dù vậy thì," Makoto nói với tôi, người đang phân vân, "đó cũng chỉ là vấn đề của Nanmori-san, không liên quan gì đến chúng ta cả."

"......Ừm."

"Chúng ta không cần phải nhún nhường chỉ vì nó quan trọng với anh ta. Cứ đường đường chính chính chiến đấu và hạ gục anh ta đi."

"Hạ gục...... nghe đáng sợ quá."

"Vâng, đúng vậy ạ."

Nói rồi, Makoto nhìn sát vào tôi. Rồi, với một vẻ mặt tinh quái, cậu ấy cười toe toét.

"Em...... là kiểu người như vậy đấy. Kiểu người không bao giờ quên thù hận."

"Ể......"

"Trong ba năm trước, em không cho anh thấy khía cạnh này sao?"

"Hình như không thấy nhiều lắm......"

"Ra là vậy. Có lẽ em đã giả nai trước mặt senpai rồi."

"Giả nai thì được lợi gì chứ......"

Câu chuyện khó hiểu đó khiến tôi bật cười khúc khích.

......Thật tốt khi có Makoto tham gia cùng. Cũng như ba năm cao trung đầu tiên, lần này có vẻ như tôi cũng sẽ được cô bé này cứu giúp trong rất nhiều tình huống.

"Haiz......"

Tôi thở ra, đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Hình ảnh của tôi và Makoto, được ánh đèn trong toa tàu chiếu rọi, phản chiếu trên mặt kính.

Vẻ mặt tôi vẫn mang một nét gì đó bất an, rõ ràng là tôi vẫn chưa thể rũ bỏ được sự do dự.

Tôi lại một lần nữa nhớ về vẻ mặt của Nanmori-san.

—Kể từ ngày hôm đó.

Tôi và Makoto vẫn tiếp tục chuẩn bị cho kỳ thi của hội thảo nghiên cứu.

Chúng tôi không hề lơ là việc ôn tập lý thuyết, nhưng trọng tâm vẫn là chuẩn bị cho buổi phỏng vấn. Chúng tôi soạn ra một bộ câu hỏi dự kiến và phương án trả lời, rồi hai đứa tự tổ chức phỏng vấn thử.

"—Vậy, Akutagawa-san mong muốn điều gì ở hội thảo nghiên cứu lần này? Thông qua việc tìm kiếm tiểu hành tinh, bạn muốn đạt được điều gì?"

"—Vâng, thông qua việc quan sát thiên văn cùng Sakamoto-senpai, em đã cảm nhận được mình là một phần của vũ trụ. Vì vậy, bằng cách tìm kiếm một ngôi sao mới, em muốn nhìn nhận sự tồn tại của bản thân một cách khách quan hơn—"

Chắc hẳn có rất ít trường tham gia lại chuẩn bị kỹ đến mức này. Những câu hỏi và câu trả lời dự kiến cũng được chuẩn bị ở một trình độ khá cao. Phần trả lời của Makoto cũng trôi chảy đến kinh ngạc.

Cứ thế này mà đi xin việc, nói chuyện trôi chảy thế này thì chẳng phải sẽ nhận được vô số lời mời làm việc hay sao......?

Dĩ nhiên tôi cũng không có ý định để Makoto bỏ lại phía sau.

"—Đó là vào một đêm trên đường về, sau chuyến du lịch cùng gia đình."

"—Trên đường về nhà, tôi đã ngước nhìn bầu trời sao và được bố dạy cho rất nhiều điều. Về tất cả những ánh sáng có thể nhìn thấy từ đây. Rằng ở đó có những ngôi sao, có những hành tinh và vệ tinh của chúng, và chúng ta đang sống trong một thế giới như vậy."

"—Kể từ ngày hôm đó, mục tiêu của đời tôi đã trở thành tự mình tìm ra một tiểu hành tinh."

Tôi hồi tưởng lại cảm xúc của mình lúc đó. Vừa nhớ lại cảnh tượng đã ngước nhìn vào ngày hôm ấy, tôi vừa nói một cách đầy cảm xúc.

Dĩ nhiên, đây không chỉ là một vở kịch. Khi nói ra những lời này, trái tim tôi thực sự rung động. Cảm xúc của ngày hôm đó, giống như một bản nhạc cũ được phát lại, làm lồng ngực tôi tê dại.

Tôi nghĩ mình đã có một câu trả lời tốt. Ít nhất thì, người ta cũng sẽ cảm nhận được đó là tấm lòng chân thật của tôi. Tôi nghĩ họ cũng sẽ hiểu được cảm xúc của mình.

Tuy nhiên...... có lẽ tôi vẫn có thể làm tốt hơn nữa.

Nếu thực sự muốn truyền tải hết lòng mình, tốt nhất là tôi nên nói cả câu chuyện sau đó nữa.

"—Và rồi, em, có bạn gái, và,"

"—Em cũng có một cảm giác rằng mình muốn đuổi kịp cô ấy."

Đúng vậy—tình cảm dành cho Nito. Cả nguyện vọng đã bị Nanmori-san phủ nhận đó nữa, tôi cũng nên nói ra.

Vậy mà,

"—Cô ấy, là một người...... thực sự rất tuyệt vời. Dù còn là học sinh cấp ba, nhưng cô ấy đã...... đạt được thành tựu trong âm nhạc. Sau này, cô ấy sẽ ngày càng...... có lẽ, sẽ bay cao bay xa......"

"—Em đã...... nghĩ rằng...... giá như mình có thể ở bên cạnh một người như cô ấy......"

Chính tôi cũng hiểu rõ. Rằng có một chút do dự. Và điều đó cũng đang hiện rõ trong câu trả lời của tôi.

Tôi mất thời gian để lựa chọn từ ngữ. Ở những phần cần phải nói một cách dứt khoát, tôi lại ngập ngừng một cách thiếu tự nhiên. Chính vì phần trả lời trước đó diễn ra suôn sẻ, nên tôi càng cảm nhận rõ sự ngập ngừng của chính mình.

Mà...... tôi nghĩ đây không phải là vấn đề nghiêm trọng. Sự chệch choạc thế này, có thể ban giám khảo sẽ không nhận ra. Mà dù họ có nhận ra đi nữa, cũng có khả năng họ sẽ cho qua, nghĩ rằng tôi đang xúc động hoặc lo lắng.

Nhưng...... quả nhiên, tôi đang dao động.

Những lời Nanmori-san nói vẫn còn vướng bận trong lòng tôi. Bị anh ấy, người mà tôi ít nhiều cũng có thiện cảm, nói rằng "ghét"—tôi đã bị tổn thương.

"......Kiểu này, chắc không nên nói mấy chuyện liên quan đến Nito thì hơn."

Dĩ nhiên, tâm trạng này của tôi chắc cũng đã bị Makoto nhìn thấu. Giấu giếm cũng chẳng ích gì, tôi vừa cười vừa nói.

"Phần này cũng không bắt buộc lắm nhỉ...... Nếu cảm thấy khó nói quá thì chắc không cần nói cũng được."

"......Vậy sao ạ?"

Thế nhưng, Makoto, người đang đóng vai giám khảo phỏng vấn, lại bất ngờ ngước nhìn tôi và nghiêng đầu.

"Đúng là phần trước đó cũng hay rồi, và chỉ cần chừng đó thôi cũng đủ sức cạnh tranh......"

"......Nhưng?"

"......Em thì, cái đó,"

Makoto khẽ cúi đầu một lần. Rồi sau một thoáng ngập ngừng như đang lựa chọn từ ngữ,

"......Em nghĩ là...... anh nên nói ra."

Cậu ấy nói với một giọng điệu có phần không chắc chắn.

"Không chỉ là những lời giải thích hợp lý, mà...... cảm xúc của anh, sẽ được truyền tải một cách trọn vẹn hơn."

"......À, ra là vậy."

"Ít nhất thì, em......"

Cậu ấy nói với một giọng nhỏ như sắp tan biến. Bằng một cách nói như thể thừa nhận thất bại, cậu ấy nói thêm.

"......Cảm thấy như...... trái tim mình đã rung động."

"......Vậy à."

"Anh vẫn...... bận tâm sao?"

Makoto nhoài người qua nhìn vào mặt tôi đang ngồi đối diện. Đôi mắt tựa mắt mèo của cậu ấy hướng về tôi một luồng sáng thẳng thắn đến lạ.

"Anh không quên được những gì Nanmori-san đã nói sao?"

"......Ừm."

Chuyện này cũng chẳng có gì phải giấu. Tôi thành thật gật đầu với Makoto.

"Thú thật là tớ khó mà quên được. Tớ đang thấy nản, và nửa đêm vẫn hay nghĩ lại...... Việc Makoto nói những lời đó với tớ, tớ thật sự rất vui. Nhưng không hiểu sao...... tớ lại cảm thấy mình không thể phớt lờ cảm xúc của anh ấy được......"

Tôi cảm nhận được ở anh ấy một điều gì đó gần gũi với Nito. Có lẽ chính vì thế mà chúng tôi đã trở nên thân thiết như vậy, và cũng vì thế mà tôi không thể hoàn toàn gạt bỏ anh ấy ra khỏi đầu.

Nếu vậy thì, tôi phải làm sao đây. Cứ thế này, liệu tôi có thực sự vượt qua được kỳ thi không.

"......Hừm."

Makoto ngả người vào lưng ghế, khoanh tay lại.

"Nếu vậy thì...... hết cách rồi."

Nói rồi, cậu ấy lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm gì đó.

"Đã đến nước này thì chỉ còn cách bày mưu tính kế thôi......"

"......Bày mưu?"

"Vâng." Makoto gật đầu, mắt vẫn không rời khỏi điện thoại, "Em sẽ...... thử suy nghĩ một chút."

Cậu ấy nói bằng một giọng điềm tĩnh.

"Em sẽ nghĩ thử vài phương án đối phó...... rồi sẽ liên lạc lại với anh nhé."

"Ờ, ừm......"

Bày mưu tính kế...... Rốt cuộc là sao nhỉ.

Cho đến ngày thi, chỉ còn khoảng một tuần nữa, bao gồm cả cuối tuần. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, rốt cuộc cậu ấy định làm gì chứ.

Tôi không biết. Tôi cũng không thể đoán được...... nhưng đối phương là Makoto.

Cả trong ba năm cao trung đầu tiên lẫn lần này, Makoto đã giúp đỡ tôi không biết bao nhiêu lần. Kỳ vọng vào cậu ấy lúc này, tôi nghĩ quả là quá tiện cho bản thân mình. Dựa dẫm vào một cô bé trung học như vậy, tôi nghĩ là không nên.

Dẫu vậy, với một chút phấn khích len lỏi trong lòng, chúng tôi bắt đầu dọn dẹp phòng sinh hoạt câu lạc bộ.

"—Nào mọi người, đi thôi!"

Và rồi—vào cuối tuần sau đó.

Khi mặt trời đã lặn. Vừa bước ra khỏi khách sạn với những bước chân nhẹ tênh—Makoto vừa gọi chúng tôi.

Quay lại nhìn tôi và Chiyoda-sensei.

"Một ngày tuyệt vời để quan sát thiên văn! Mọi người còn làm gì thế! Nhanh chân đến ngọn hải đăng nào!"

Hiếm khi thấy cậu ấy lại phấn khích đến vậy. Giọng nói như đang hát và mái tóc tung bay. Tôi có cảm giác đôi má trắng của cậu ấy cũng hơi ửng hồng.

Vừa đuổi theo cô bé ấy,

"Chờ đã nào! Tớ còn phải xách đồ...... lạnh quá!!"

"Oa! Đúng thật...... Cái này, quả là......"

Vừa ra khỏi tòa nhà, tôi và Chiyoda-sensei bất giác dừng lại.

"Gió mạnh quá......! Sensei, cô có sao không!?"

"C-cô không sao! May mà mang nhiều túi sưởi...... Sakamoto-kun, em có cần không?"

"Dạ, cho em xin một cái với ạ......"

"Nào nào, hai người nhanh lên!" Makoto thúc giục chúng tôi, những người đang đi chậm lại, một cách vô cùng vui vẻ. "Nhìn kìa! Dải Ngân Hà cũng thấy rõ cực kỳ! Nhanh lên nào!"

"......Rồi rồi."

"Đúng là, học sinh trung học khỏe thật đấy."

Vừa cười khổ với cô bé, tôi và Chiyoda-sensei cũng đủng đỉnh đi theo sau.

—Tỉnh Chiba, Mũi Inubosaki.

Tôi, Makoto, và Chiyoda-sensei đã tận dụng cuối tuần để đến địa điểm quen thuộc trong đoạn phim mở đầu của một hãng phim nọ.

Mục đích là—quan sát thiên văn. Theo đề xuất của Makoto, đây vừa là một buổi quan sát thiên văn đặc biệt, vừa là hoạt động ngoại khóa cuối cùng trước kỳ thi, chúng tôi đã đổi tàu để đến được đây.

Hơn nữa...... chúng tôi còn ở lại qua đêm. Vì phải ngắm sao vào ban đêm, nên chúng tôi không thể trở về Tokyo trong ngày. Do đó, việc thuê trọ và ở lại là điều tất yếu, và Chiyoda-sensei cũng đã đi cùng chúng tôi như thế này.

"......Cô bé tốt bụng thật đấy, Akutagawa-san."

Đi sau cậu ấy một chút. Chiyoda-sensei vừa nheo mắt nhìn tấm lưng đó vừa nói.

"Cô bé đó, chắc là đang lo cho Sakamoto-kun phải không? Dạo này, trông em hơi lạ."

"......Ể, em lạ lắm sao ạ?"

"Ừm, cô có cảm giác vậy." Cô gật đầu, rồi mỉm cười với tôi. "Không phải là kiểu không có sức sống, mà là có chút gì đó do dự, hoặc đang suy nghĩ điều gì đó."

"......Cô tinh ý thật đấy ạ."

Trước mặt cô, tôi không hề có ý định thể hiện khía cạnh đó. Mà nói đúng hơn, chúng tôi chỉ gặp nhau khi trả chìa khóa phòng sinh hoạt, khi quan sát thiên văn, và trong giờ văn học hiện đại thôi. Chúng tôi cũng đâu có nói chuyện với nhau nhiều đến thế......

"Fufufu, cô khá là nhạy bén đấy."

Chiyoda-sensei tinh nghịch mỉm cười. Vẻ mặt đó trông có phần trẻ con, khiến tôi có ảo giác như đang nói chuyện với bạn đồng trang lứa.

"Nói sâu hơn nữa thì—" nói đoạn, Chiyoda-sensei đặt ngón trỏ lên môi, "em bắt đầu thay đổi từ sau hôm đi ăn cùng cậu bạn trường Harue nhỉ. Xét theo tình hình thì, có lẽ em bị nói gì đó liên quan đến Nito-san, hoặc là cãi nhau, kiểu vậy chăng......"

"......"

Ể, đáng sợ quá...... Người này là sao vậy...... sao cô ấy lại có thể đọc vị được đến thế? Cô từng làm thám tử hay gì à?

Thật sự là không thể làm chuyện xấu ở nơi có cô ấy được rồi......

"Dù sao thì," cô tiếp tục nói với tôi, người đang kinh ngạc, bằng một nụ cười hiền hậu, một vẻ mặt vui vẻ thuần túy, không còn nét tinh nghịch, "lý do cô bé đó đưa em đến đây thì cô cũng không biết. Có thể chỉ đơn thuần là muốn giúp em khuây khỏa. Hoặc là, có một mục đích nào khác......"

"Đó cũng là điều em không hiểu ạ......"

Việc cậu ấy đề nghị đi quan sát thiên văn vào thời điểm này. Và địa điểm không phải là sân thượng trường học, mà là Mũi Inubosaki, một địa điểm ngắm sao nổi tiếng ở vùng Kanto.

Chắc hẳn, cậu ấy đang có suy tính gì đó. Dù vậy, hiện tại tôi vẫn chưa thể đoán ra được.

Makoto, người trông chỉ như đang vui đùa, đang nhắm đến điều gì. Với mục đích gì mà cậu ấy lại đến tận đây......

"......Mà thôi,"

Tôi khoác lại chiếc kính viễn vọng trên vai. Trong cặp có ống nhòm và các dụng cụ quan sát khác, sức nặng của nó làm tay tôi tê đi.

"Dù sao thì, mong chờ vẫn là cảm giác lớn nhất lúc này."

Nói rồi, tôi mỉm cười với Chiyoda-sensei, người đang rúc cổ vào chiếc khăn choàng.

"Em đã rất mong chờ buổi quan sát hôm nay. Trước hết, em muốn tận hưởng nó một cách trọn vẹn nhất."

"......Phải rồi nhỉ."

Chiyoda-sensei gật đầu. Chúng tôi hướng mắt về phía trước.

"—Hai người chậm quá đi!"

Đã đến chân ngọn hải đăng, chúng tôi vội vã bước về phía Makoto, người đang nói với vẻ bất mãn.

—Địa điểm quan sát là ở phía bắc ngọn hải đăng. Hình như đó là một bãi cát, cách đây một quãng đi bộ ngắn.

"Uwa...... Dải Ngân Hà, đỉnh thật sự."

"Đúng thật, khác hẳn ở Tokyo!"

Trên đường từ ngọn hải đăng xuống bãi biển. Khi ngước lên, tôi thấy một dải Ngân Hà đậm đặc đến khó tin đang vắt ngang bầu trời.

Đã khoảng mười lăm phút kể từ khi chúng tôi rời khách sạn. Có lẽ mắt tôi đã quen với bóng tối. Dẫu vậy—tầm nhìn thoáng đãng. Nơi này không có ánh đèn xung quanh.

Nhiều ngôi sao hơn hẳn so với khi nhìn từ sân thượng đang lấp lánh trên bầu trời, và tôi cảm thấy có một luồng điện chạy dọc sống lưng.

Và rồi,

"—Chỗ này ạ."

Chúng tôi đã đến địa điểm quan sát. Tiếng sóng vỗ tai và mặt biển tối đen trải dài đến tận cùng. Những ngôi sao rải rác đến tận sát đường chân trời, ngang tầm mắt, và sự bao la của bầu trời—.

Đặt hành lý xuống, tôi nhìn quanh—và bị nuốt chửng bởi một làn sóng cảm xúc không thể gọi tên.

—Cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Những vì sao nhìn từ sân thượng trường Amanuma ở Ogikubo. Những vì sao nhìn từ đài thiên văn của trường Harue. Tôi nghĩ cả hai đều rất đẹp. Đẹp đến mức tôi muốn ngắm nhìn chúng mãi mãi, chúng thật sự quyến rũ.

Nhưng—nơi này thì khác.

Ngước lên là bầu trời rộng lớn không thể thu hết vào tầm mắt, trước mặt là đại dương bao la tưởng chừng như vô tận. Một cảm giác không thể phân biệt được đâu là trên, đâu là dưới. Tôi thấy chóng mặt và vội vàng dồn sức vào chân.

Tôi có cảm giác như mình đang cảm nhận được sự tồn tại của Địa Cầu bằng da bằng thịt. Hơn bất kỳ cung thiên văn nào, hơn bất kỳ bức ảnh vũ trụ nào—vũ trụ đang ở ngay đây, ngay trước mắt.

Ở nơi xa xăm kia có dải ngân hà, có tinh vân, có vật chất tối tràn ngập. Đây là một nơi có thể cảm nhận được những điều đó—.

Chúng tôi lặng lẽ chuẩn bị cho buổi quan sát. Mặt đất là bãi cát, có lẽ dùng ống nhòm sẽ tốt hơn kính viễn vọng. Tôi lấy chiếc ống nhòm của câu lạc bộ ra khỏi cặp và điều chỉnh.

Rồi hướng về phía dải Ngân Hà và nhìn qua ống kính—.

—Một biển sao, đang trải ra trước mắt.

Tôi có cảm giác như mình cũng đang ở đó. Vô số hạt ánh sáng rải rác. Với những sắc thái đậm nhạt, bầu trời đêm như một bức tranh vân cẩm thạch với những màu sắc phức tạp.

Và không hiểu sao, tôi lại có cảm giác như cơ thể mình đang lơ lửng. Trọng lượng biến mất, được giải phóng khỏi lực hấp dẫn, một cảm giác như đang ở trong vũ trụ chỉ với một mình cơ thể—.

Ngay cả khi tôi bỏ ống nhòm ra, cảm giác đó vẫn không thay đổi.

Giờ đây, tôi đang ở trong vũ trụ. Ở một góc của vũ trụ, trên Trái Đất. Tại bãi biển này, cùng với Makoto và Chiyoda-sensei, tôi đang ngắm sao.

—Tôi nghĩ về Nito.

Giờ này, có lẽ cô ấy đang ở vùng Tohoku. Cô ấy đang đi khắp các thành phố của Nhật Bản, mang âm nhạc của mình đến với mọi người.

Chắc chắn, chúng tôi đang ở dưới cùng một bầu trời sao. Tôi nghĩ vậy. Cô ấy chắc cũng đang hít thở dưới bầu trời này, ở một miền Bắc xa xôi. Có lẽ, cô ấy đang nghĩ về tôi. Có lẽ cô ấy đang nghĩ về tôi ở nơi xa xôi này, và về tương lai của chúng tôi.

Không thể ngồi yên, tôi bật điện thoại lên. Chụp một bức ảnh bầu trời sao rồi gửi cho Nito qua LINE.

Thật bất ngờ—tin nhắn được đọc ngay lập tức. Và rồi, sau một lúc, cô ấy cũng gửi lại một bức ảnh.

Một bức ảnh chụp thành phố và bầu trời đêm, có vẻ như được chụp từ cửa sổ khách sạn. Khung cảnh thành phố có chút quen thuộc, có lẽ là Sendai chăng?

Nếu là trước đây...... tôi sẽ cảm thấy cô ấy đang ở rất xa. Khoảng cách đó có thể đã khiến tôi cảm thấy cô đơn.

Nhưng bây giờ—tôi lại cảm thấy cô ấy thật gần gũi. Trong vũ trụ rộng lớn này, cái ấm áp khi biết rằng chúng tôi đang ở trên cùng một hành tinh, cùng một đất nước. Tôi có cảm giác như mình cảm nhận được hơi ấm của cô ấy trong lòng bàn tay—.

Vì vậy—tôi lại một lần nữa, nghĩ rằng.

Mình muốn biết nhiều hơn về vũ trụ này.

Mình muốn tìm thấy một ngôi sao, muốn đặt tên cho nó—.

Đó là—một cảm giác rõ ràng, lần đầu tiên kể từ ngày hôm đó. Kể từ ngày tôi và bố ngắm sao trên đường về nhà sau chuyến du lịch.

Đúng vậy, đây là khởi điểm của tôi. Khởi điểm của nguyện vọng tìm kiếm một tiểu hành tinh.

Và, bây giờ tôi còn có một điều quan trọng khác. Một cô gái được sinh ra trên cùng một hành tinh, đang ở bên cạnh tôi.

Việc được ở bên cạnh cô ấy mãi mãi—.

Cảm xúc bình dị đó, khởi điểm đó—bây giờ tôi có cảm giác như mình đã nắm bắt được một cách rõ ràng.

"......Cảm ơn cậu."

Vì vậy, tôi nói với Makoto, người đang ngắm nhìn bầu trời đêm phía đông trước mặt.

"Makoto...... cậu đã suy nghĩ nhiều cho tớ rồi, cảm ơn cậu."

Chắc chắn, cậu ấy đã nhìn thấu tất cả. Rằng tôi đang dao động. Lý do tôi không thể trả lời trôi chảy trong buổi phỏng vấn thử.

Vì vậy, cậu ấy đã giúp tôi nhớ lại nguồn gốc của mình như thế này. Makoto đã giúp tôi một lần nữa nhớ lại chính mình.

Bây giờ thì—có lẽ tôi có thể nói được trong buổi phỏng vấn. Có lẽ tôi có thể nói một cách thẳng thắn về bản thân mình, về những mong muốn của mình.

"Hửm? Em có nghĩ gì đâu." Thế nhưng, Makoto lại nói vậy và lắc đầu một cách nhẹ nhàng. "Chỉ là, em muốn ngắm sao cùng senpai thôi."

"......Thật không?"

"Thật một trăm phần trăm ạ." Makoto—vừa nói vừa cười. "Em muốn cùng anh ngắm những vì sao đẹp nhất từ trước đến nay."

Trong tất cả những gì tôi đã thấy cho đến nay. Trong tất cả ký ức, bao gồm cả ba năm đầu tiên, đây là vẻ mặt chân thật nhất của cậu ấy.

"......Đẹp nhất, sao."

Nghe vậy, tôi cũng một lần nữa ngước nhìn lên bầu trời.

"Đúng là, đây có lẽ là đẹp nhất. Thật tốt khi được thấy nó, và tớ có cảm giác như mình đã luôn muốn được thấy cảnh này......"

"Đúng không ạ?"

Makoto bước vài bước về phía biển. Và rồi, cô bé quay lại nhìn tôi.

"—Chỉ cần vậy thôi, không phải là đủ rồi sao."

Cậu ấy lặng lẽ nói.

"Senpai cứ làm những gì senpai muốn làm là được."

Có lẽ—là vậy. Rốt cuộc, ngay từ đầu điều cần thiết chỉ có vậy.

Việc tôi làm lại cuộc đời cao trung cũng là vì điều tương tự. Đối mặt với những mong muốn của "chính mình" mà tôi đã không đối mặt một cách nghiêm túc.

Nếu vậy thì—việc cần làm đã rõ ràng.

Có lẽ, tôi không cần phải do dự nữa—.

"......Cũng phải."

Tôi cười và cũng bước về phía Makoto.

"Lần này cũng như lời Makoto nói nhỉ."

Chiyoda-sensei ngồi trên bãi cát, lặng lẽ dõi theo chúng tôi.

【Khúc chuyển cảnh 8.3】

Sau giờ học. Ngay sau khi buổi sinh hoạt lớp kết thúc.

Tôi lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ lớp học.

Đã hơn một năm kể từ khi vào cấp ba, cả tôi và anh ấy đều đã lên năm hai. Hoạt động âm nhạc của tôi vô cùng thuận lợi. Chuyến lưu diễn toàn quốc đã kết thúc thành công rực rỡ, và mùa hè năm nay có vẻ sẽ bận rộn với các buổi biểu diễn tại lễ hội.

Nhưng—lòng tôi lại trĩu nặng.

—Câu lạc bộ Thiên văn đã chính thức bị giải thể.

Điều kiện để duy trì câu lạc bộ là phải có ít nhất bốn thành viên và có thành tích hoạt động. Câu lạc bộ Thiên văn không đáp ứng được cả hai điều kiện đó đã bị giải thể vào cuối năm học trước. Cùng với đó, phòng sinh hoạt cũng phải trả lại cho nhà trường.

"......Haiz."

Tôi chống cằm, đưa mắt nhìn xa xăm. Nhìn về phía tòa nhà của các câu lạc bộ, nơi từng có phòng sinh hoạt của câu lạc bộ Thiên văn.

Căn phòng nơi tôi đã trải qua biết bao thời gian cùng anh ấy. Một nơi bí mật chỉ của hai chúng tôi. Căn phòng chuẩn bị bên cạnh cũng là nơi ẩn náu của tôi. Mỗi khi việc làm lại không suôn sẻ, tôi lại lén đến đó và ở một mình.

Không gian quan trọng như vậy—đã mất đi.

Tôi và anh ấy đã trở nên xa cách từ trước đó một chút. Chúng tôi không còn gặp mặt, cũng không còn nói chuyện. Mối quan hệ người yêu của chúng tôi, có lẽ cũng đã tự nhiên mà tan thành mây khói.

Nghĩ đến đó, nước mắt tôi chực trào ra. Tôi vội vàng dùng ngón tay ấn lên khóe mắt.

Rồi, còn một chuyện nữa khiến tôi dao động.

—Anh ấy đã không tìm thấy tiểu hành tinh.

Trong hầu hết các dòng thời gian trước đây, anh ấy đã phát hiện ra một tiểu hành tinh mới vào mùa đông năm nhất. Việc đó đã được nhà trường tuyên dương, và anh ấy đã chọn con đường học thiên văn học ở đại học.

Nhưng...... lần này, anh ấy đã không tìm thấy tiểu hành tinh. Thậm chí anh ấy còn không tham gia hội thảo nghiên cứu, vốn là cơ hội để làm điều đó.

......Chắc chắn, là tại tôi.

Lúc nào cũng vậy. Giống như với Mone và Rokuyou-senpai.

Vì tôi ở bên cạnh, nên cuộc đời của anh ấy đã trở nên tồi tệ—.

Trong tầm mắt của tôi lúc đó,

"......!"

Một bóng người quen thuộc lướt qua. Một bóng dáng đang đi trên hành lang nối từ dãy nhà học sang dãy nhà câu lạc bộ. Nhìn qua ô cửa kính, bóng lưng đó trông thật xa xôi.

—Là anh ấy.

Và rồi,

—Bên cạnh anh ấy, là một cô gái.

Dáng người nhỏ nhắn. Mái tóc vàng ngắn. Một học sinh năm nhất vừa vào trường năm nay.

Tên là...... hình như, Akutagawa Makoto-san.

Tôi không biết họ có mối quan hệ gì. Không biết họ đã quen nhau như thế nào, cũng không biết mối quan hệ của họ ra sao.

Nhưng—có những điều tôi biết.

Rằng hai người họ thường xuyên ở trong căn phòng từng là phòng sinh hoạt của câu lạc bộ Thiên văn.

Rằng họ đã dành rất nhiều thời gian ở bên nhau chỉ có hai người.

Và—,

"—"

"—"

Hai người họ đang nói chuyện gì đó. Akutagawa-san nói gì đó, và anh ấy cười.

—Rằng anh ấy dành cho cô ấy một nụ cười mà anh ấy không còn dành cho tôi nữa.

Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má tôi.

Tôi đã không thể ở bên cạnh anh ấy.

Tôi không phải là cô gái xứng đáng ở bên cạnh Sakamoto Meguri.

Nếu vậy thì, tôi.

Tôi, từ bây giờ,

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận