Ashita, Hadashi de Koi.
Misaki Saginomiya Hiten
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 2 Cỗ Máy Thời Gian và Vũ Điệu Mùa Xuân Lạc Nhịp

2 Bình luận - Độ dài: 13,760 từ - Cập nhật:

"Dự đoán" là trò chơi thú vị nhất trên đời. Và tôi đã lặp đi lặp lại nó mà không biết chán.

Chẳng hạn như—,

—Nếu bắt đầu học hành nghiêm túc cho kỳ thi từ ngày mai, có lẽ tôi sẽ tránh được điểm liệt.

—Nếu tích cực bắt chuyện với mọi người từ năm nay, kể cả bây giờ vẫn có thể kết bạn được.

—Nếu bắt chuyện với Nito-san vào giờ nghỉ giải lao tiếp theo, có thể quay lại với nhau.

—Nếu dốc toàn lực ôn thi đại học từ mùa hè, chắc chắn tôi sẽ đỗ vào một trường nào đó.

Tôi cứ lặp lại những "dự đoán" như thế, rồi lại yên tâm với những khả năng mà mình vẫn còn nắm giữ, và cứ thế trù trừ trì hoãn hành động. Và rồi… đến khi tôi nhận ra đó không phải là "dự đoán" mà là "ảo tưởng", thì mọi chuyện đã quá muộn. Bây giờ có muốn cũng chẳng thể lấy lại được thời gian đã mất. Mà cũng chẳng thể thay đổi được lập trường của bản thân nữa. Cứ thế bó tay bó chân mà lãng phí thời gian một cách vô nghĩa… và rồi dẫn đến cái hiện tại đáng thất vọng này. Cuộc sống cao trung của tôi, nhìn chung đã kết thúc theo một dòng chảy như vậy…

Và rồi hôm nay. Tôi lại một lần nữa, mang theo bao "dự đoán" mà đến nơi này. Chỉ là lần này… không phải "ảo tưởng". Mà là một "dự đoán" thứ thiệt.

"Vì thế đấy, dù vẫn chưa vượt qua được phạm vi giả thuyết đâu nhưng mà"

Vừa nói, tôi vừa chỉ vào cuốn sổ mà mình đã thức khuya viết vội đêm qua. Chỉ cho Makoto thấy giả thuyết được viết chi chít trên trang giấy.

"Trước hết anh muốn thử nghiệm xem sao. Xem dự đoán của anh có đúng không. Có thật sự, viết lại được quá khứ hay không!"

Tràn đầy nhiệt huyết đến mức này, có lẽ là lần đầu tiên kể từ khi tôi nhập học cao trung. Trong lồng ngực đang sôi sục một thứ gì đó "nóng bỏng" xa lạ, có lẽ nó mang cái tên như là "hy vọng". Tôi nóng lòng muốn hành động ngay lập tức. "Khả năng" thấp thoáng hiện ra khiến tôi đứng ngồi không yên.

Thế nhưng, trái ngược với sự phấn khích của tôi,

"Hừm"

Ngồi ở ghế đối diện, Makoto vừa nghi ngờ hút trà đá bằng ống hút, vừa nói. Rồi, cô ấy khẽ đưa mắt ra ngoài cửa sổ,

"Thay đổi quá khứ, và cứu Nito-senpai… à"

Ngày hôm sau lễ tốt nghiệp. Cửa hàng thức ăn nhanh gần trường nơi chúng tôi đang ngồi, dù đã quá trưa nhưng vẫn đông đúc. Có những người đàn ông mặc vest trông như đang đi làm, và cả những người trẻ cùng trang lứa có vẻ đang học bài. Ở bàn đằng kia là một nhóm trông như sinh viên đại học với vẻ ngoài sành điệu, đối với một kẻ đã chắc suất rōnin như tôi, chỉ cần nhìn thấy họ thôi là thanh tinh thần đã tụt dốc không phanh.

Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc để bận tâm đến những chuyện đó. Hiện tượng khó hiểu của ngày hôm qua. Giả thuyết mà tôi đã xây dựng dựa trên đó──thuyết có thể cứu Nito-san bằng cách viết lại quá khứ, tôi muốn kiểm chứng nó bằng mọi giá.

"Thế nên, anh cần sự giúp đỡ của Makoto!"

Một lần nữa, tôi nhiệt tình thuyết phục cô ấy.

"Thì đấy, anh đã tốt nghiệp rồi. Nếu không có Makoto là học sinh hiện tại hợp tác, anh không thể vào trường được"

Có lẽ, cơ hội để du hành thời gian là nhờ việc chơi đàn piano. Nhờ chơi bản nhạc của Nito-san mà tôi đã quay về ba năm trước, vào ngày khai giảng. Và sau đó, nhờ chơi lại bản nhạc đó một lần nữa mà tôi đã trở về hiện tại. Nếu vậy thì, yếu tố kích hoạt chỉ có thể là cây đàn piano. Nói cách khác, nếu một lần nữa chạm vào những phím đàn ấy. Nếu chơi bản nhạc của Nito-san trong phòng sinh hoạt của Câu lạc bộ Thiên văn──có lẽ tôi sẽ có thể quay về ba năm trước.

Tất nhiên, vẫn còn rất nhiều điều không chắc chắn. Không có gì đảm bảo rằng cây đàn piano thực sự là yếu tố kích hoạt, và kể cả khi có thể quay về quá khứ, cũng không biết liệu đó có phải là cùng một thời điểm ba năm trước hay không. Vì không rõ quy luật, nên chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Nhưng nếu đã vậy thì, cứ thử nghiệm là được.

94cf4c82-302a-48b3-9040-2b6c2a465af2.jpg

Chỉ nghĩ thôi cũng vô ích, không còn cách nào khác ngoài việc thử và xem kết quả. Vì thế, tôi cần sự hợp tác của Makoto, và mới hôm qua thôi đã hẹn gặp nhau như thế này.

Thế nhưng, Makoto lại tỏ ra khá thờ ơ,

"…Senpai, thỉnh thoảng anh lại thế này nhỉ"

Phù, cô ấy thở dài một cách uể oải.

"Kiểu như otaku khoa học tự nhiên ấy. Hay là kiểu đột nhiên tuôn một tràng lý lẽ ấy"

"À… đúng là thế thật. Anh xin lỗi"

Chắc là do trước đây tôi từng có ý định trở thành một nhà thiên văn học, nên thỉnh thoảng tôi lại tuôn ra một tràng lý lẽ với áp lực khá lớn. Mà, cũng có giả thuyết cho rằng đó chỉ là kiểu nói nhanh của một tên otaku thôi. Dù sao thì thành tích của tôi cũng tệ đến mức không dám tự nhận mình là dân tự nhiên nữa.

"Vậy thì"

Cuối cùng, Makoto cũng nhìn về phía tôi,

"Thật lòng mà nói thì… em nghĩ chuyện này không thể nào đâu"

"Không thể nào? Chuyện gì cơ, em?"

"Tất cả mọi chuyện đấy ạ"

Khoanh tay lại, Makoto khẽ nghiêng đầu,

"Du hành thời gian? Viết lại quá khứ? Chuyện đó, chỉ có thể nghĩ là không thể nào, đúng không ạ"

"…À…"

"Đột nhiên anh giải thích như vậy rồi bảo em tin. Thật quá vô lý"

Hoàn toàn là lời nói phải. Mà, đương nhiên là vậy rồi. Quay về quá khứ, đó chỉ là một hiện tượng khoa học viễn tưởng mà người ta thấy trong manga hay anime thôi. Hơn nữa, lại còn cứu Nito-san bằng cách đó, thật quá xa vời.

"Nhưng mà, chẳng phải chính Makoto cũng nói là ký ức của em đã thay đổi sao?"

"Vâng, đúng là vậy"

Makoto gật đầu một cách dứt khoát.

"Đúng là, ký ức của em đã thay đổi từ một senpai không có bạn bè thành một senpai có bạn bè"

"Thấy chưa? Đó, đó chính là bằng chứng mà, em. Bằng chứng cho việc anh đã viết lại quá khứ"

"Không, em chỉ nghĩ đơn giản là mình đã nhầm lẫn gì đó thôi. Chắc là do senpai và em đang hoang mang nên tạm thời có gì đó không bình thường"

"Làm gì có chuyện đó chứ?"

"So với việc quay về ba năm trước thì khả thi hơn chứ, anh"

"…À, ừm…"

Đây cũng là lời nói phải nhỉ… Bản thân tôi cũng không thể phản bác được…

"Với lại, giả sử có thể viết lại được thì anh định làm gì? Làm thế nào để cứu Nito-senpai ạ?"

"Ồ! Đúng rồi, đúng rồi, về chuyện đó"

Tôi lật trang sổ, chuyển từ phần [Phân tích hiện tượng] sang phần giải thích [Kế hoạch giải cứu Nito]. Tất nhiên, phần đó cũng đã được lên kế hoạch chi tiết.

"Có nhiều điều có thể nghĩ đến. Nhưng trước hết, anh nghĩ mục tiêu đầu tiên sẽ là duy trì sự tồn tại của Câu lạc bộ Thiên văn"

"Của Câu lạc bộ Thiên văn ạ?"

"Ừm, câu lạc bộ đó, đến hết năm nhất của anh là bị giải thể rồi, đúng không. Sau đó một thời gian bọn anh vẫn sử dụng phòng sinh hoạt mà không được phép, nhưng cũng giống như chiếm dụng bất hợp pháp thôi"

Câu lạc bộ Thiên văn, nơi tôi và Nito-san đã gặp nhau. Khi tôi nhập học, nó vẫn còn tồn tại lay lắt như một câu lạc bộ, nhưng đến năm đó cuối cùng cũng không đủ số thành viên tối thiểu để duy trì, và đã bị giải thể ngay khi bước sang năm hai. Kết quả là, đó cũng trở thành nguyên nhân quyết định khiến tôi và Nito-san xa cách nhau. Mà, sau đó bọn tôi vẫn tự ý sử dụng phòng sinh hoạt, và cả Makoto đến sau cũng thường xuyên lui tới đó. Nhưng, không thể phủ nhận rằng chính điều đó đã khoét sâu thêm khoảng cách giữa Nito-san và tôi.

Nhân tiện, cũng vì chuyện đó mà nói một cách chính xác, Makoto không phải là "đàn em của Câu lạc bộ Thiên văn". Nói đúng hơn, có lẽ là đồng bọn chiếm dụng bất hợp pháp phòng sinh hoạt. Cách gọi đó nghe có vẻ giống phong trào sinh viên ghê.

"Vì vậy, trước hết anh định tập hợp thành viên để ngăn câu lạc bộ bị giải thể"

"Hà. Tại sao đó lại là cách để cứu Nito-senpai ạ? Nếu câu lạc bộ còn tồn tại, Nito-senpai sẽ không mất tích sao?"

"…Chuyện đó, hôm qua anh đã suy nghĩ lại rất nhiều"

Tôi khoanh tay, đưa mắt nhìn xuống mặt bàn. Mẩu tin tuyển dụng nhân viên bán thời gian trên khay. Bạn có muốn trở thành nhân viên của chúng tôi không? Lương giờ từ 960 yên. Sinh viên, các bà nội trợ đều được chào đón.

"Đúng là hồi đó, hoạt động âm nhạc của cậu ấy trông vất vả thật sự. Đặc biệt là từ năm hai trở đi. Sau khi nổi tiếng một cách chính thức, cậu ấy có vẻ u ám hơn trước. Hay nói đúng hơn là, ngay cả khi ở trường, cậu ấy cũng có phong thái gần giống với ca sĩ nito".

"…Vậy sao ạ? Em có lẽ không để ý lắm".

"Hồi đó anh cũng không nhận ra rõ ràng đâu. Nhưng mà, khi xem lại ảnh cũ trên điện thoại, anh đã nhớ ra. Không hiểu sao, có lẽ vì sự khác biệt với bản thân nên anh chỉ nghĩ 'Nito-san cừ thật'. Nhưng mà, có lẽ anh đã nhìn thấy những dấu hiệu khác nữa mà không nhận ra".

Những bức ảnh của Nito-san năm nhất, và những bức ảnh từ năm hai trở đi. Hoặc là một vài video quay đùa giỡn. Dù không rõ ràng, nhưng tôi cảm giác có thể thấy được sự thay đổi của Nito-san trong đó. Vẻ mặt u sầu và giọng nói mất đi sự căng tràn. Những lời nói tiêu cực thỉnh thoảng thốt ra, hay ngay từ đầu là số lần nói chuyện đã ít đi. Có lẽ, đó chính là những dấu hiệu của cậu ấy.

"Tất nhiên, anh không biết liệu đó có phải là nguyên nhân dẫn đến việc mất tích hay không".

Tôi thẳng thắn thừa nhận tiền đề đó. Thực tế, kể từ đó đến nay không có thêm thông tin chính thức nào được công bố. Trên mạng có rất nhiều đồn đoán về nguyên nhân, nhưng tất cả đều chỉ ở mức tin đồn. Cũng có khả năng cậu ấy đã mất tích vì một lý do mà tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng được.

"Nhưng, anh nghĩ bước đầu tiên là phải ở bên cạnh cậu ấy, duy trì một mối quan hệ có thể lắng nghe câu chuyện của cậu ấy. Thực tế, anh đã từ bỏ và xa cách cậu ấy… nhưng lần này, anh muốn có thể hỗ trợ cậu ấy một cách triệt để".

"…Ra là vậy".

"Vì vậy, trước hết anh muốn em cho anh thử một lần. Anh muốn em hợp tác để anh có thể chơi piano trong phòng sinh hoạt".

"Ừm…"

Vừa nói, Makoto vừa nghịch vỏ ống hút bằng đầu ngón tay. Vỏ giấy đã ẩm, dần dần bị móng tay cô ấy làm cho tả tơi. Ít nhất thì, thái độ đó không giống như đang tán thành ý kiến của tôi,

"…Tại sao anh lại có vẻ không thích như vậy?"

Tôi rụt rè hỏi.

"Vẫn là, không thể tin được sao?"

"Không thể tin được cũng là một phần, nhưng mà"

Makoto chống khuỷu tay lên bàn. Nhìn ra ngoài cửa sổ, cô ấy thở dài một cách u sầu.

"…Liệu có ổn không ạ. Cứ thế thay đổi quá khứ"

"──Này, hai đứa kia"

"Ặc!?"

Có người gọi chúng tôi. Bất ngờ từ phía sau. Tôi giật mình quay lại,

"…Xin hỏi ai vậy ạ?"

…Là người lạ.

Một người đàn ông trẻ tuổi không hề quen biết đang đứng sau lưng tôi. Gương mặt tuấn tú, lanh lợi và đôi lông mày hơi cau lại. Đôi môi mỏng đầy ý chí và thân hình săn chắc. Tuổi tác, có lẽ khoảng hai mươi tuổi? Nói sao nhỉ… một người đàn ông trông có vẻ đáng sợ. Một anh chàng mặt ngầu đang nhìn xuống chúng tôi.

…Hả, chuyện gì đây? Không lẽ nào, bị trấn lột sao…?

"Anh đang ăn với bạn ở đằng kia, thì nghe thấy chuyện của hai đứa"

"A, xi, xin lỗi ạ! Bọn em ồn ào quá sao!?"

"Không, không phải thế. Chẳng lẽ hai đứa"

Nói rồi, anh ta khẽ hạ giọng,

"…Là người quen của Nito?"

"…À, vâng"

Ra là vậy, anh ta nghe thấy chúng tôi nhắc đến tên cậu ấy. Nguy rồi, lẽ ra nên nói nhỏ hơn một chút. Với lại, nên trả lời thế nào đây. Là người quen của Nito… có nên nói ra không nhỉ? Cậu ấy là người nổi tiếng, có lẽ nên giấu chuyện đó đi thì hơn? Hơn nữa, người này trông có vẻ hơi đáng sợ. Tôi cầu cứu nhìn Makoto, nhưng cô ấy lại giả vờ không biết mà nhìn ra ngoài cửa sổ. Mà, cũng phải thôi, đến cả con trai như tôi còn sợ chết khiếp trong tình huống này…

"…Đúng vậy ạ. Em với Nito-san, học cùng trường"

Sau một chút do dự, tôi đã thành thật trả lời như vậy. Không hiểu sao, tôi có cảm giác khó mà nói dối được với người này.

"Thì, cũng có nhiều chuyện lo lắng…"

"Ra là vậy"

Nói rồi, anh ta khẽ thở ra một hơi ngắn,

"Thật ra anh cũng là cựu học sinh ở đó. Tốt nghiệp năm ngoái rồi"

"À, vâng. Vậy, anh là senpai ạ…"

"Đúng thế"

Người senpai gật đầu. Cử chỉ đó trông có vẻ ngây thơ như một cậu bé, có lẽ anh ta không phải là dạng du côn như vẻ bề ngoài. Dù nhìn thoáng qua thì hoàn toàn là người thuộc hệ đó…

…Và rồi,

"…Hả! Rokuyou-senpai!?"

Tôi bất chợt nhận ra và thốt lên một tiếng lớn.

"Là Rokuyou Haruki-senpai đúng không ạ!?"

Gương mặt tuấn tú, cương nghị và dáng đứng đầy uy lực. Không thể nhầm được. Tôi đã từng thấy anh ấy nhiều lần ở trường. Người này chính là Rokuyou-senpai, một người nổi tiếng đến mức không ai trong trường chúng tôi là không biết. Là nhân vật trung tâm của nhóm "dân chơi", thể thao giỏi, đầu óc minh mẫn. Tuy nhiên, anh ta không hề chưng diện hay lố lăng mà lại thẳng thắn và cứng rắn, nếu không đồng tình thì sẵn sàng phản đối cả giáo viên lẫn đàn anh. Nói chung, Rokuyou-senpai là một người nổi tiếng khiến người ta liên tưởng đến nhân vật hiệp nghĩa trong manga chiến đấu.

"Ừ, đúng rồi. Em biết rõ tên anh nhỉ"

"Dạ thì, học ở trường đó thì ai cũng nhớ thôi ạ…"

Nhân tiện, nghe nói gia tộc Rokuyou là một gia đình địa chủ lớn ở vùng Kichijoji, và một trong những tổ tiên của họ còn có tên trong sách giáo khoa lịch sử Nhật Bản. Trong khi đó, người nổi bật nhất của gia đình Sakamoto là anh họ Kippei, người đã giành được giải thưởng của bộ trưởng nào đó trong một cuộc thi sáng chế hồi tiểu học.

"Thế, vụ của Nito. Anh cũng xem tin tức và sốc lắm".

"À, ra là vậy ạ. Mà Rokuyou-senpai và Nito-san, hai người quen nhau sao ạ?"

"…Cũng có thể nói là vậy"

Không hiểu sao, vẻ mặt của Rokuyou-senpai lúc đó lại thoáng chút u ám.

"Chỉ là tham gia sự kiện cùng nhau, rồi nói chuyện một chút thôi…".

À, đúng rồi, Nito-san và Rokuyou-senpai thường làm chủ tịch ủy ban này nọ, hay ủy ban tổ chức gì đó, chắc là có quen biết qua những việc đó. Nhưng, vẻ mặt của anh ấy không chỉ có vậy. Dường như anh ấy có suy nghĩ gì đó về Nito-san,

"…Có chuyện gì sao ạ?"

Tôi bất giác hỏi.

"Nito-san và Rokuyou-senpai, hai người có xích mích gì sao ạ?"

"…Không, không phải vậy đâu"

Và rồi──Rokuyou-senpai bật cười. Không hiểu sao, anh ấy lại cười một cách tự giễu, khóe miệng méo đi một cách đau khổ.

"Sao nhỉ. Cậu ấy là đối thủ… không, ngay cả như vậy cũng không được"

──Điều đó có nghĩa là gì.

Để Rokuyou-senpai phải có vẻ mặt như vậy, giữa hai người đã có chuyện gì xảy ra…

Thế nhưng, trước khi tôi kịp hỏi,

"Thì, nên là anh cũng lo không biết cậu ấy bây giờ ra sao"

Như muốn kết thúc câu chuyện, senpai nói tiếp.

"Đúng lúc đó, lại nghe thấy có thể cứu được hay gì đó. Nên bất giác bắt chuyện luôn"

"Ra là vậy ạ… Xin lỗi, nhưng bên em cũng không có thông tin gì chắc chắn cả…"

"Hừm"

Nói rồi, Rokuyou-senpai thò tay vào túi, lấy điện thoại ra,

"Mà, cho anh xin số liên lạc đi. Nếu có gì về Nito-san thì báo cho anh biết với. Nếu có gì anh giúp được, anh sẽ giúp hai đứa"

"Ơ, à, v-vậy ạ…?"

Thật quá đột ngột, nhưng bị nói vậy thì cũng không thể từ chối được. Tôi rụt rè lấy điện thoại ra trao đổi ID Line, Rokuyou-senpai chỉ nói "Vậy nhé" rồi quay lại bàn của bạn bè mình.

Dường như cuối cùng cũng đã bớt căng thẳng. Makoto ở ghế đối diện thở hắt ra một tiếng "Đù…".

"…Mệt quá đi mất. Sợ thật…"

"Ừ. Không ngờ lại gặp người đó ở đây…"

Anh ta có vẻ không phải người xấu, nhưng cảm giác căng thẳng thật sự không đùa được… Chỉ cần tắm trong luồng hào quang mà anh ta tỏa ra thôi là thể lực đã tụt dốc không phanh…

"Với lại, em cũng chẳng còn sức để nghĩ gì nữa…"

Với vẻ mặt bơ phờ, Makoto hút cạn ly nước. Rồi, như đã chấp nhận số phận, cô ấy chống cằm,

"…Trước mắt cứ đến trường thử xem sao"

Cô ấy nói với giọng như đang tự nói với chính mình.

"Em vẫn chưa tin chút nào đâu. Nhưng cứ thử nghiệm một lần xem sao".

"…Cảm ơn, em giúp anh nhiều lắm".

"──Mà này, không phải là quá tệ sao?"

Và rồi, tại phòng sinh hoạt của Câu lạc bộ Thiên văn. Sau gần hai mươi phút vật lộn trước cây đàn piano, Makoto thở dài thườn thượt.

"Tại sao đến giờ anh vẫn chưa chơi được một lần ra hồn vậy? Chuyện hôm qua là sao chứ?"

"Ch-chờ một chút!"

Một lần nữa, tôi vừa bật lại bài hát của Nito-san trên điện thoại, vừa lau mồ hôi tay vào quần.

"Hôm qua là, do có khí thế nên mới được… chứ bình tĩnh lại thì, cũng khó lắm, ha ha ha…"

──Tôi không thể chơi được.

Giai điệu bài hát của Nito-san, không hiểu sao lại khó đến mức tôi không thể chơi được. Vốn dĩ tôi không phải là người hay đụng đến nhạc cụ, và bản thân bài hát của cậu ấy cũng phức tạp. Cứ như là, không chỉ phải dùng phím trắng mà còn phải dùng cả phím đen nữa, đối với một tay mơ thì quả là một thử thách quá tầm. Ngược lại, việc hôm qua có thể chơi một cách trôi chảy như vậy chẳng phải là một phép màu sao?

"A, chết tiệt, làm sao đây. Hay là nên viết bản nhạc ra?"

"Thôi, đừng bày trò nữa. Cứ tập nhiều vào đi, anh. Nào, đàn đi, đàn đi"

"Ừm, thì cũng được thôi"

Vừa nói, tôi vừa bắt đầu gõ phím. Thế nhưng, những ngón tay vẫn không chịu nghe lời, tôi cứ phải quay lại từ đầu và lặp đi lặp lại màn trình diễn.

"Giá mà có bản nhạc kiểu game âm nhạc thì dễ hơn biết mấy"

Vẫn để những ngón tay nhảy múa trên phím đàn, tôi lẩm bẩm một mình.

"Nếu có những nốt nhạc rơi từ trên xuống, anh tự tin có thể chơi không sai một nốt…"

"Tiếc là, thứ đó chỉ tồn tại trong thế giới game thôi"

Makoto khoanh tay, lạnh lùng nói.

"Em cũng không rảnh rỗi đến thế đâu. Nếu mất nhiều thời gian quá thì em về đấy nhé".

"Không không không, rảnh mà, đúng không? Em cũng đâu có đi làm thêm, cũng đâu có hẹn đi chơi với bạn bè, đúng không?"

"Thì cũng có nhiều việc phải làm chứ. Em muốn chơi Apex, còn chưa xem được livestream hôm qua của V-tuber mình thích nữa… mà, hả?"

Nói đến đó, Makoto bỗng có vẻ như đã nhận ra điều gì. Cô ấy nhìn xuống bàn tay tôi trên phím đàn,

"Vừa rồi… anh chơi được rồi thì phải?"

"…Hả?"

Tôi nhấc ngón tay khỏi phím đàn cuối cùng. Tôi──cũng nhìn lại cây đàn piano trước mặt. Có lẽ Makoto nói đúng. Vừa rồi, có lẽ tôi đã không sai một nốt nào.

"Đúng là, tự nhiên chơi được luôn──"

──Ánh sáng nhảy múa. Trong bóng tối, những vệt sáng bắt đầu xoay quanh tôi. ──Giống hệt. Hiện tượng giống hệt hôm qua──lại xảy ra một lần nữa.

Và rồi, ánh sáng dần tăng tốc, tầm nhìn của tôi nhòe đi trong một màu trắng xóa──,

"…Meguri-kun?"

Khi tôi nhận ra──Nito-san đang ở ngay trước mắt.

"Sao thế? Cậu đang làm gì vậy?"

Mái tóc đen óng ả và đôi mắt tò mò nhìn tôi. Dáng người thẳng tắp và bộ đồng phục rất hợp với thân hình mảnh mai──.

"…À, à, không, thì"

Tim đập thình thịch, tôi nhìn quanh. Tấm rèm cửa bạc màu vì nắng và mùi bụi bặm. Cây đàn piano upright, chiếc radio cassette cũ và tấm bản đồ thế giới khi nước Đức còn bị chia cắt.

──Không thể nhầm được, đây là phòng sinh hoạt. Phòng sinh hoạt của Câu lạc bộ Thiên văn.

Đúng như dự đoán, có vẻ tôi đã quay trở lại ngày khai giảng.

"Chỉ là, đang suy nghĩ linh tinh một chút…"

Vừa nói vậy, tôi vừa nhìn lại Nito-san một lần nữa.

"Xin lỗi nhé. Tớ hơi lơ đãng…"

Dù đã là lần thứ hai gặp lại. Dù đã là khung cảnh mà hôm qua tôi đã thấy. Khi đứng trước cô gái này, lồng ngực tôi lại vô cớ trào dâng cảm xúc. Chính vì đã từng mất đi, nên chỉ riêng sự thật rằng Nito-san đang ở đó thôi, cũng đã khiến tôi vui đến không thể tả.

Không hề hay biết tâm trạng của tôi,

"Ừm? Này này này, có gì đó đáng ngờ nha"

Nito-san lại gần tôi. Mùi dầu gội thoang thoảng và hơi ấm của cô ấy nơi chúng tôi chạm vào…

"Lơ đãng à, không lẽ, Meguri-kun ngẩn ngơ vì tớ sao? Phí ngắm là, sáu trăm yên một giây đó"

"Đắt thế! Nhìn một phút là mất gần bốn vạn yên à!"

"Đương nhiên rồi? Tớ không phải là con gái dễ dãi đâu"

"Con gái không dễ dãi thì không tự ra giá cho mình đâu…"

Vừa nói, tôi vừa bật cười. Đúng rồi. Tôi và Nito-san vẫn luôn như thế này, trêu đùa nhau rồi cùng cười…

"…À phải rồi. Ừm, để chắc chắn thì tớ muốn hỏi một chút"

Lùi lại một bước và hắng giọng, tôi hỏi Nito-san.

"Bây giờ là, năm nào tháng mấy nhỉ?"

"…Năm 20XX, ngày 5 tháng 4"

Tôi đã nghĩ là sẽ bị nghi ngờ, nhưng Nito-san lại trả lời một cách khá thản nhiên.

"Mà, xem lịch trên điện thoại là biết thôi mà"

"A! Phải rồi! Đúng vậy nhỉ. A ha ha… Đúng là ngày 5 tháng 4 thật"

Nghe vậy, tôi lấy điện thoại từ trong túi ra. Là chiếc điện thoại đời mới nhất lúc đó, vừa mới đổi. Trên màn hình, đúng là ngày tháng mà Nito-san đã nói.

"Ra là vậy, đúng như mình nghĩ…"

Vừa cất điện thoại đi, tôi vừa cảm thấy đã hiểu ra nhiều điều. Nhờ vậy, dường như một vài thắc mắc đã được giải đáp. Đầu tiên, yếu tố kích hoạt để đi về quá khứ đúng là cây đàn piano. Nếu vậy thì, để trở về hiện tại, chắc cũng chỉ cần chơi bản nhạc của Nito-san là được. Vừa rồi đã phải vất vả như vậy nên chắc không thể đi đi về về một cách dễ dàng, nhưng ít nhất cũng có thể yên tâm rằng sẽ không có chuyện "không thể trở về!".

Tiếp theo, là quy luật về thời gian khi du hành. Nhìn vào tình hình, có vẻ như tôi đã đến đúng "thời điểm kết thúc của lần trước". Nói cách khác, mỗi lần chơi piano, tôi sẽ lần lượt tiếp tục thời gian ở ba năm trước và hiện tại. Trong khi tôi đang ở một dòng thời gian, dòng thời gian kia sẽ không tự động trôi đi. Nếu vậy thì──,

"Hừm, có vẻ sẽ dễ dàng đây…"

Việc viết lại quá khứ có vẻ sẽ tiến triển khá thuận lợi cho tôi. Nếu thời gian ba năm trước cũng trôi đi trong khi tôi đang ở hiện tại, có khả năng tôi sẽ bỏ lỡ những sự kiện quan trọng. Nhưng, nếu có thể trải qua cả hai dòng thời gian mà không bỏ sót điều gì như thế này, thì sẽ không xảy ra những "bỏ lỡ" như vậy. Ngược lại, việc thời gian ở hiện tại trôi đi quá nhanh trong khi tôi đang ở đây, cũng đáng sợ lắm…

"…Này"

Nito-san cất giọng bất mãn.

"Thật sự là sao thế? Từ nãy đến giờ cậu lạ lắm đó, Meguri-kun"

"A, à! Xin lỗi, xin lỗi!"

Chết rồi! Mải suy nghĩ quá!

Tôi khẽ hắng giọng, sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu,

"Ừm… tớ đang nghĩ một chút về chuyện sắp tới"

"Chuyện sắp tới?"

"Đúng vậy. Nếu được thì tớ muốn tiếp tục sử dụng phòng sinh hoạt này"

Trước Nito-san đang nghiêng đầu, tôi từ từ gật đầu.

"Vì thế, tớ đang nghĩ không biết có thể vực dậy Câu lạc bộ Thiên văn được không"

Nếu đã hành động thì càng sớm càng tốt. Nên nói với Nito-san ngay trong hôm nay. Tôi nói với Nito-san những điều mình đã tìm hiểu trước. Kế hoạch mà tôi đã nghĩ ra ở "hiện tại".

"Hình như, ở trường này số thành viên tối thiểu để được công nhận là câu lạc bộ và được cấp phòng sinh hoạt là bốn người. Tức là, nếu Nito-san tham gia thì chỉ cần tìm thêm hai người nữa, chúng ta có thể tiếp tục sử dụng nơi này từ năm hai trở đi"

Điều đó, tôi đã được giải thích khi Câu lạc bộ Thiên văn bị giải thể trong cuộc sống cao trung trước đây. Vì số thành viên đã xuống dưới mức tối thiểu là bốn người, nên câu lạc bộ sẽ bị giải thể, họ đã nói vậy. Tức là lần này, chỉ cần ghi đè lên diễn biến đó là được.

"Vì vậy, tớ định sẽ đi chiêu mộ thành viên. Dù mới nhập học thôi, nhưng tớ nghĩ nếu chỉ là hai người thì chắc cũng không thành vấn đề"

Mà, thực tế là việc phải tìm thêm hai người đó cũng tạo ra một áp lực không nhỏ… Bắt chuyện với những học sinh không quen thật đáng sợ…

Nhưng──tương lai của Nito-san đang bị đe dọa. Mạng sống của cô gái này đang bị đe dọa.

Nếu vậy thì không thể dừng lại ở đây được… và nếu là tôi, người đã trải qua cuộc sống cao trung đó một lần.

Nếu là tôi, người đã quay về từ tương lai, có khả năng việc tìm người sẽ dễ như trở bàn tay.

"…Hể"

Nito-san tròn mắt ngạc nhiên.

"Đúng là vậy nhỉ. Tớ tham gia thì, ừm. Không vấn đề gì đâu"

"Thật sao, may quá"

"Nhưng mà, tại sao đột nhiên cậu lại nghĩ đến chuyện đó?"

──Tôi đã dự đoán trước là sẽ bị hỏi như vậy.

Câu trả lời, cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng.

"…Không, thì, nơi này, đúng như Nito-san nói, có vẻ thoải mái thật"

Tôi đứng dậy từ trước cây đàn piano, tiến lại gần cửa sổ phòng sinh hoạt.

"Cuộc sống cao trung, chắc sẽ có nhiều chuyện vất vả. Nhưng nếu có một nơi nào đó là chốn của riêng mình, tớ nghĩ sẽ thấy nhẹ nhõm hơn. Nếu vậy thì, hiện tại nơi này có vẻ là tốt nhất"

"Đúng là vậy"

Nito-san nói vậy rồi khúc khích cười.

"Tớ đã nghĩ là nếu bị thấy bộ dạng này, người ta sẽ còn xa lánh tớ hơn nữa. Nếu Meguri-kun cũng cảm thấy như vậy, thì đúng là nơi này có thể trở thành một chốn tuyệt vời nhỉ"

"Đúng không? Với lại, ừm…"

Nói đến đó, tôi ngập ngừng.

Thực ra, còn một lý do nữa khiến tôi muốn phục hồi Câu lạc bộ Thiên văn. Tâm tư thật sự mà tôi không thể nói với cả Makoto. Tôi muốn Nito-san biết điều đó.

"Tớ… muốn trở thành một nhà thiên văn học"

Tôi nói ra một cách rõ ràng. Nito-san đang nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

"Đó là ước mơ từ nhỏ của tớ. Tớ muốn biết có gì ở bên kia vũ trụ xa xôi. Tớ muốn tìm ra một ngôi sao mới của riêng mình, và đặt tên cho nó"

──Đó là ước mơ mà tôi đã từ bỏ trong suốt ba năm cao trung.

Trong những ngày tháng hao mòn bên cạnh Nito-san, tôi đã quên mất ước mơ ngày xưa lúc nào không hay. Nghĩ lại thì, lần đầu tiên tôi bước chân vào phòng sinh hoạt này, cũng là vì hy vọng một ngày nào đó nó sẽ dẫn lối đến ước mơ.

"Vì vậy, tớ nghĩ nếu có thể chuẩn bị cho điều đó thì tốt. Không cần phải quá nghiêm túc, nhưng nếu có thể đọc tài liệu, quan sát thiên văn, và tạo ra một nền tảng để học tập một cách bài bản thì…"

Nếu đã viết lại ba năm. Và, nếu đã cứu Nito-san, thì tôi nhất định muốn làm như vậy. Chỉ ở bên cạnh cô ấy thôi là chưa đủ. Tôi muốn trở thành một người xứng đáng để ở đó. Vì vậy, tôi cũng phải tự ghi đè lên chính mình. Phải biến ba năm đã lãng phí này thành một thứ không khiến Nito-san phải xấu hổ.

"…Hể"

Nito-san vui vẻ mỉm cười.

"Hay đấy chứ, những chuyện như vậy"

Nói như hát, cô ấy nhìn tôi. Đôi mắt như viên bi thủy tinh ướt, nhìn thẳng vào tôi.

Và rồi──,

"──Tớ thích, những người luôn cố gắng hết mình"

──Tớ thích.

Câu nói đó của cô ấy mà tôi đã từng nghe, khiến tim tôi như muốn nổ tung. Thân nhiệt bỗng tăng cao, đầu óc tê dại.

"Ra là vậy, ừm. Tớ hiểu rồi. Tớ sẽ hợp tác, việc tìm thành viên cho Câu lạc bộ Thiên văn"

"Ồ, cảm ơn. Thật sự là một mình thì hơi khó, nên cậu giúp tớ nhiều lắm"

"Đúng không, a ha ha. A, nhưng mà tớ có một yêu cầu nhỏ"

Nói rồi, Nito-san ngồi xuống trước cây đàn piano upright. Và rồi, lướt tay phải trên phím đàn, tấu lên một giai điệu với âm giai kỳ lạ,

"Trong lúc hoạt động, tớ muốn cậu cho phép tớ chơi cây đàn piano này. Thật ra tớ có một chút, làm âm nhạc. Tớ đang nghĩ đến việc làm một video hát đệm đàn tự sáng tác"

"…H-hể"

"Vì vậy, sau khi hoạt động xong cũng được, tớ muốn được chơi đàn"

"Ra là vậy…"

Không hiểu sao, phản ứng của tôi lại trở nên mơ hồ. Việc Nito-san làm âm nhạc, đối với tôi đã là một tiền đề quá đỗi bình thường. Bị nói lại một lần nữa, tôi suýt nữa đã có phản ứng kiểu "biết rồi".

Nhưng, đúng rồi. Đây là lần đầu tiên, tôi được nghe điều đó… Vậy thì, có lẽ nên tỏ ra ngạc nhiên hơn một chút.

"…Thật sao, cừ thật! Tớ rất ngưỡng mộ những người biết chơi piano. Di chuyển mười ngón tay một cách khéo léo như vậy, chắc là khó lắm đúng không?"

Mới vừa rồi, chỉ để chơi được giai điệu thôi mà tôi đã phải vật lộn biết bao!

"A ha ha, không có đâu. Quen rồi thì ai cũng làm được thôi"

"Không không, không có chuyện đó đâu… Mà, về việc chơi piano, tất nhiên là OK rồi. Đây cũng không phải là phòng sinh hoạt của tớ, nên cậu cứ tự nhiên sử dụng"

"Thật sao? Tuyệt vời"

Nito-san nhảy cẫng lên khỏi ghế. Và rồi, huých vai vào tôi đang đứng bên cửa sổ,

"Vậy thì… chúng ta cùng cố gắng nhé, việc tìm thành viên"

Nhìn vào mặt tôi, cô ấy nói. Hơn nữa, Nito-san còn rướn người lại gần tôi──,

"Từ nay mong cậu giúp đỡ nhé──Meguri"

Ở dòng thời gian này, đây là lần đầu tiên cô ấy gọi thẳng tên tôi.

──Cảm xúc trào dâng trong lồng ngực.

Hơi ấm của Nito-san, dường như tôi có thể cảm nhận được qua lớp đồng phục. Âm vang của giọng nói ấy khi nghe ở gần. Mùi hương ngọt ngào lướt qua mũi.

Nito-san có một điểm kỳ lạ là khoảng cách với người khác rất gần. Điều kỳ lạ là, dường như với những người khác ngoài tôi thì không như vậy, nhưng với tôi thì cô ấy lại thường xuyên có những hành động thân mật như thế này. Trong cuộc sống cao trung trước đây, không biết bao nhiêu lần tôi đã phải bối rối vì thái độ đó của cậu ấy.

Chỉ là, bây giờ──cảm giác thật hoài niệm.

Hoài niệm đến mức, lồng ngực thắt lại. Một lần nữa tôi nhận ra. Rằng tôi vẫn còn, yêu Nito-san. Cứu cô gái này, và đứng bên cạnh cô ấy, tôi một lần nữa quyết tâm.

"Ừ. Mong cậu giúp đỡ, Nito"

Gửi gắm tất cả tình cảm đó vào lời nói, tôi gật đầu với cô ấy.

"Từ ngày mai, chúng ta bắt đầu chiêu mộ thành viên ngay thôi"

──Cứ thế, hoạt động chiêu mộ thành viên cho Câu lạc bộ Thiên văn của tôi và Nito-san đã bắt đầu.

Nhân tiện──lần này tôi có, một mối quan hệ tiềm năng.

Trông vậy thôi chứ đây là lần thứ hai tôi sống cuộc đời cao trung, việc tìm thành viên, tôi sẽ giải quyết ngon ơ cho mà xem!

Và rồi ngày hôm sau.

"Xin lỗi, tớ không được rồi"

"Tớ cũng vậy" "Tớ cũng khó"

"Này, tại sao chứ!"

──Tôi đã bị từ chối.

Vào giờ nghỉ trưa, khi tôi đề cập đến chuyện câu lạc bộ với nhóm Nishigami gồm Nishigami, Takashima và Okita, tôi đã bị từ chối trong vòng một nốt nhạc. Tôi bất giác đứng bật dậy khỏi ghế và cố gắng thuyết phục.

"Không phải là hoạt động nghiêm túc gì đâu! Một chút thôi cũng được mà!"

"Không, dù cậu nói vậy thì cũng…"

Vừa ngon lành ăn hộp cơm bento mẹ làm, Nishigami vừa làm vẻ mặt khó xử.

"Thì đấy, bọn tớ sắp bắt đầu cuộc sống cao trung rực rỡ rồi, đúng không?"

"Ừ, bận rộn với tình yêu và vui chơi nữa chứ"

"Tớ thì, đang nghĩ đến việc thử vẽ manga"

"Vì vậy"

Nói rồi, Nishigami tổng hợp ý kiến của các thành viên còn lại,

"Xin lỗi, bọn tớ xin kiếu…"

"…Thật, sao"

Kiếu… à.

Không ngờ… lại bị từ chối một cách thẳng thừng như vậy. Ít nhất, tôi đã nghĩ họ sẽ cân nhắc một chút…

…Không nhưng mà, tớ biết thừa nhé!

Nishigami, Takashima và cả Okita nữa! Miệng thì nói vậy nhưng cuối cùng cũng chẳng làm gì mà kết thúc ba năm học! Chỉ là thành viên câu lạc bộ về nhà, lười biếng qua ngày sau giờ học rồi kết thúc cuộc sống cao trung!

Dù không thể nói ra thành lời!

"Không nhưng mà, ngắm sao cũng vui lắm đó!"

Không thể từ bỏ, tôi cố gắng thuyết phục.

"Đẹp, lãng mạn! Rất thích hợp để làm kỷ niệm thời cao trung!"

"Ừm, nhưng mà ngắm sao với con trai thì cũng…"

"Chắc là phải tập trung ở đường ray tàu lúc hai giờ sáng chứ gì?"

"Tớ không quen thức khuya nên cũng không thích lắm…"

Mấy người đang hình dung việc quan sát thiên văn qua hình ảnh của bài hát nào vậy!

Với lại, thành viên câu lạc bộ không chỉ có con trai đâu!

Nhưng vì không muốn mọi chuyện trở nên kỳ cục nên tôi sẽ giấu chuyện đó!

"Vậy, vậy thì, chỉ cho mượn tên thôi, thì sao? Không cần phải đến phòng sinh hoạt cũng được. Chỉ cần, viết tên vào danh sách, rồi trở thành thành viên ma là được…"

"Hả? Làm vậy có được không?"

"Nghe có vẻ hơi gian lận nhỉ?"

"Nên tuân thủ quy tắc thì hơn"

Hoàn toàn đúng như lời quý vị nói! Tôi không có gì để bào chữa cả!

Ra là mấy người thuộc tuýp người có ý thức đạo đức cao về những chuyện này à. Không có ấn tượng đó chút nào…

"…Vậy à, tớ hiểu rồi"

Nói đến đây mà không được, thì chắc là không còn cách nào khác.

Tôi từ bỏ, ngồi xuống ghế. Một tiếng thở dài thườn thượt thoát ra từ lồng ngực.

"Làm sao đây…"

Dù mới bị từ chối một lần, nhưng tinh thần đã bị bào mòn đáng kể. Nói sao nhỉ, tôi vẫn là tôi mà thôi… Được làm lại ba năm một lần nữa, tôi đã nghĩ rằng mình có thể làm tốt mọi việc. "Đây là một khởi đầu mới mạnh mẽ!" tôi đã từng tự tin như vậy… nhưng. Đúng vậy.

Cứ vấp ngã ở tất cả những chỗ có thể vấp ngã, đó chính là con người của tôi.

Tôi đã hoàn toàn quên mất điều đó…

"Thì, bọn tớ thì thôi nhưng cậu cố gắng lên nhé"

Như để an ủi tôi, Nishigami cười.

"Thời gian tuyển thành viên, vẫn còn khoảng một tháng nữa đúng không?"

"…À, ừ, cũng đúng"

Đúng như lời cậu ấy nói, các câu lạc bộ của trường hiện đang trong thời gian tuyển thành viên mới. Hoạt động chiêu mộ sẽ diễn ra trong suốt tháng tư, và từ tháng năm, các hoạt động của câu lạc bộ trong năm học mới sẽ chính thức bắt đầu. Việc kiểm tra số lượng thành viên để duy trì câu lạc bộ sẽ được thực hiện ở giai đoạn đó, vì vậy chỉ cần tìm được hai thành viên mới trước thời điểm đó là OK.

"Các câu lạc bộ khác cũng đang cố gắng chiêu mộ trong thời gian đó mà. Sakamoto cũng, cố gắng kiên trì hết mức có thể đi"

"…Ừ, đúng vậy"

Mà, Nishigami nói đúng. Đây không phải là lúc để suy sụp. Vẫn còn thời gian, nên hãy cố gắng thêm một chút nữa. Với lại… sao nhỉ.

Đúng là, tôi không thể mời được Nishigami và các bạn vào câu lạc bộ, nhưng chỉ riêng việc có thể nói chuyện về câu lạc bộ thôi, cũng đã khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Được họ ủng hộ cũng khiến tôi vui thật sự.

Trong cuộc sống cao trung trước đây, tôi thậm chí còn không có ai nói những lời như vậy.

"Cảm ơn nhé, tớ sẽ cố gắng"

Nói rồi, tôi tiếp tục ăn phần cơm bento của mình. Ăn cơm một mình cũng không tệ, nhưng ăn cùng bạn bè dường như ngon hơn gấp một, hai lần bình thường.

"──Vậy à, chuyện đó thì đành chịu thôi"

Sau giờ học hôm đó. Tại phòng sinh hoạt của câu lạc bộ. Khi tôi báo cáo rằng kế hoạch chiêu mộ bạn bè đã thất bại, Nito-san chỉ cười gượng và nói một cách thản nhiên.

"Mà đúng là, cũng khó mà được OK ngay nhỉ. Câu lạc bộ Thiên văn, thật sự cũng khá là kén người"

Hôm nay cô ấy cũng, cởi dép đi trong nhà và tất ra, ngồi trên ghế với đôi chân trần. Trong cuộc sống cao trung lần đầu tiên, ở phòng sinh hoạt Nito-san về cơ bản cũng trong bộ dạng này. Màu xanh nước biển của sơn móng chân, nổi bật một cách tươi mát trong căn phòng sinh hoạt toàn màu ấm này.

"Thì thế. Nhưng mà xin lỗi nhé, nếu thành công thì đã là cách dễ nhất rồi"

"Không sao, không sao. Chính vì những lúc như thế này──này!"

Nói rồi, Nito-san lấy ra một tờ giấy từ trong cặp──,

"Tớ đã thử thiết kế tờ rơi chiêu mộ thành viên. Thấy sao?"

"Ồ! Hay đấy chứ!"

Là một thiết kế rất phong cách. Trên nền đen tuyền mô phỏng bầu trời đêm, những dòng chữ chiêu mộ được thiết kế như những chòm sao.

"Câu lạc bộ Thiên văn, tuyển thành viên!"

"Cùng nhau ngắm sao nào"

"Người chưa có kinh nghiệm cũng được chào đón!"

"Chi tiết xin liên hệ phòng sinh hoạt Câu lạc bộ Thiên văn sau giờ học!"

"Hể…!"

Tôi bất giác thán phục trước thành quả đó.

"Nito, cậu còn làm được cả thiết kế như thế này à…"

Dễ nhìn, gọn gàng, và lại còn có cả sự vui tươi trong đó. Nếu có ai nói rằng đã đặt hàng chuyên nghiệp, tôi cũng sẽ tin ngay. Tôi không biết đấy, không chỉ piano mà cậu ấy còn giỏi cả những thứ này nữa…

"Không, chỉ là tác phẩm của một người nghiệp dư thôi. Nhưng mà tớ nghĩ, nếu dễ thương hơn thì người ta sẽ dễ nhận hơn"

Vừa nói, Nito-san vừa khúc khích cười. Cô ấy đứng ngược sáng trong ánh hoàng hôn, trông như sắp hòa tan vào màu cam rực rỡ.

"Vậy thì, mai chúng ta bắt đầu phát tờ rơi này nhé"

"Đúng vậy"

"Chắc là sẽ không suôn sẻ lắm đâu, nhưng chúng ta cứ kiên trì cố gắng nhé"

"Ừm… đúng vậy nhỉ!"

Và rồi, Nito-san có vẻ như đã nghĩ ra điều gì,

"A, vậy thì, để lấy tinh thần cho ngày mai…"

Vừa nói, cô ấy vừa hướng về phía cây đàn piano upright.

"Ồ, cậu định chơi à?"

"Ừm, gần đây tớ đang sáng tác một bài hát mới, và tớ định sẽ đăng nó làm video đầu tiên. Nhân tiện cũng là để diễn tập, cậu nghe thử được không?"

──Đúng rồi. Đúng là, trước đây cũng như vậy.

Ngày hôm sau lễ khai giảng. Tại phòng sinh hoạt sau giờ học hôm đó, Nito-san đã cho tôi nghe bài hát đầu tiên mà cô ấy sáng tác──.

"Nếu là tớ thì, rất sẵn lòng"

"Cho tớ xin ý kiến nhé"

Chỉ nói vậy thôi, Nito-san ngồi xuống ghế, đối mặt với cây đàn piano.

Trong khoảnh khắc──vẻ mặt của cô ấy, dường như đã thay đổi hoàn toàn.

Từ một nữ sinh cao trung thân thiện, trong nháy mắt đã trở thành một nhạc sĩ. Ở đó đã có một phần của nito. Hào quang mà nữ nhạc sĩ thiên tài đó tỏa ra, tôi cảm thấy có thể cảm nhận được một cách rõ ràng.

Và rồi──cô ấy dồn lực vào hai tay, và bài hát bắt đầu.

Khúc dạo đầu kết thúc, cô ấy cất tiếng hát. Giai điệu vừa nhảy múa, lại vừa có chút gì đó hoài niệm. Có lẽ lời bài hát vẫn đang trong quá trình sáng tác, nên chỉ là những ca từ tiếng Anh vô nghĩa. Trong cuộc sống cao trung trước đây, đó là một bài hát và một màn trình diễn mà ngay từ lần nghe đầu tiên, tôi đã cảm nhận được "tài năng" của cô ấy──.

So với nito sau khi ra mắt, có lẽ vẫn còn nhiều chỗ thô sơ. Cả bài hát và lời bài hát có lẽ vẫn còn có thể trau chuốt thêm.

Nhưng ở đó chắc chắn, chứa đựng bản chất của "sức hấp dẫn" của cô ấy.

Lâu lắm rồi mới được nghe cô ấy biểu diễn trực tiếp, tôi suýt nữa đã bật khóc. Trong lúc mải mê lắng nghe, bài hát đã kết thúc. Dư âm tan đi, Nito-san thả lỏng vai, trở lại là cô ấy của thường ngày. Rồi quay về phía tôi, nghiêng đầu một cách lo lắng,

"…Thế nào?"

Cô ấy hỏi.

"Bản thân tớ thì, thấy mình đã sáng tác được một bài hát khá hay…"

Hiếm khi, thấy cô ấy có vẻ mặt thiếu tự tin như vậy. Những ngón chân được sơn móng đang ngọ nguậy.

Có lẽ, đây là lần đầu tiên.

Việc Nito-san cho ai đó nghe bài hát của mình, có lẽ đây là lần đầu tiên…

Vì vậy, tôi nói với cô ấy một cách ngắn gọn và chân thành.

"Thiên tài"

Có lẽ cô ấy nghĩ tôi đang đùa. Nito-san cười vui vẻ "A ha ha ha".

"──Câu lạc bộ Thiên văn đây ạ, mời mọi người ghé qua!"

"──Phòng sinh hoạt ở tầng bốn dãy nhà phía Nam nhé!"

Vừa dõng dạc cất cao giọng, tôi và Nito-san vừa chìa những tờ rơi cho các học sinh đang tới trường. Phản ứng của mọi người cũng muôn hình vạn trạng: có người vui vẻ nhận lấy rồi lướt xem, có người miễn cưỡng cầm rồi nhét thẳng vào cặp, có người chỉ liếc nhìn rồi lờ đi, thậm chí có cả những người hoàn toàn phớt lờ.

Chỉ là──bản thân tôi lại đang hăng hái phát tờ rơi một cách lạ thường.

"Kiểu này chắc phải in thêm sớm thôi."

"Ừ nhỉ, sau giờ học mình xin phép phòng giáo vụ photo thêm."

Vào lúc dòng người thưa đi, tôi và Nito-san đã trò chuyện với nhau như vậy. Không ngờ là lượng tờ rơi lại vơi đi nhanh đến vậy. Xấp giấy dày cộp mà chúng tôi đã xin phép photo một trăm tờ ở phòng giáo vụ với suy nghĩ "tạm thời cứ thế đã".

Cứ ngỡ nếu phát hết được trong kỳ tuyển thành viên đã là thành công lắm rồi, vậy mà chỉ sau khoảng ba ngày, nó đã mỏng đi như một cuốn sách nhỏ.

Đây quả là một tính toán sai lầm đầy ngọt ngào.

Chúng tôi đang đứng trước khu tủ giày ngay trước giờ vào lớp. Vào thời điểm này, nơi đây chính là địa điểm trọng yếu cho việc tuyển thành viên của các câu lạc bộ trong trường. Xung quanh, tôi có thể thấy các thành viên của những câu lạc bộ khác cũng đang tiến hành các hoạt động tương tự.

"Câu lạc bộ Tennis đây! Cùng chơi tennis với chúng mình không!"

"Câu lạc bộ Kèn hơi! Năm ngoái chúng mình đã đi thi toàn quốc đấy! Hãy cùng hướng tới vị trí số một Nhật Bản nào!"

"Câu lạc bộ Judo! Judo Judo Judo!"

So với đám câu lạc bộ thể thao khoác trên mình đồng phục hay mặc cả bộ đồ bảo hộ, hay như câu lạc bộ Kèn hơi và câu lạc bộ Nhạc nhẹ còn mang cả nhạc cụ ra trình diễn, thì câu lạc bộ Thiên văn của chúng tôi trông có vẻ giản dị hơn hẳn, nhưng không hiểu sao vẫn đang trụ lại rất tốt.

Ban đầu, tôi còn nghĩ "Quả nhiên lần thứ hai thì dễ như ăn kẹo!", "Hay là tài năng tiềm ẩn của mình đã khai hoa rồi?".

Nhưng đến hôm nay thì tôi đã vỡ lẽ.

"──Ồ, Câu lạc bộ Thiên văn à."

"Vâng ạ, nếu bạn có hứng thú thì hãy ghé qua nhé!"

"Cậu cũng là thành viên à?"

"Đúng vậy đó!"

"Hừm, cũng có chút hứng thú đấy..."

──Là do Nito-san quá nổi tiếng.

Cô ấy là một trong những học sinh năm nhất thu hút nhiều sự chú ý nhất năm nay. Dáng vẻ nhiệt tình mời gọi của cô ấy đã khiến những người có hứng thú kéo đến vây quanh.

"Cậu có hay đến phòng sinh hoạt mỗi ngày không?"

"Vâng, đúng thế. Hiện tại thì tớ định sẽ như vậy!"

"Ồ, vậy à, vậy à..."

Một nam sinh vừa gật gù, khóe miệng vừa nhếch lên cười gian. Ý đồ đen tối hiện rõ mồn một.

Mấy cậu con trai lúc nào cũng thế! Mấy người coi câu lạc bộ là cái gì hả!?

Nhưng nhìn kỹ lại, không chỉ con trai mà cả con gái cũng bị cô ấy thu hút,

"Ủa, Nito-chan cũng tham gia câu lạc bộ này à?"

"Ừ, Rina cũng vào đi nếu cậu thích!"

"Ể, không biết sao đây ta~"

Trời ạ, sức hút của Nito-san kinh khủng thật... Mới nhập học mà đã được mọi người yêu quý đến thế sao...?

Mà, Nito-san khi đứng trước mọi người như thế này đang ở trong "chế độ học sinh ưu tú", nên việc chẳng ai ghét cô ấy cũng là điều dễ hiểu...

Hơn nữa,

"Chika, chào buổi sáng~"

"A, Mone, chào buổi sáng."

Mỗi sáng, đều có một học sinh đến bắt chuyện với cô ấy. Đại diện tiêu biểu cho số đó là một cô nàng nhỏ nhắn theo phong cách gyaru với mái tóc màu sáng, đeo kính áp tròng và trang điểm kỹ càng.

Chính là Igarashi Mone-san.

Cô gái đã phải nhập viện cấp cứu sau khi nghe tin Nito-san mất tích vào ngày lễ tốt nghiệp. Giống như trước khi bị viết lại, hai người họ có vẻ là bạn thân của nhau,

"Này, tuyển thành viên còn kéo dài đến bao giờ?"

Vừa nói, Igarashi-san vừa ôm chầm lấy Nito-san.

"Phải đi học một mình, buồn chết đi được."

"Xin lỗi nhé, tớ nghĩ là sẽ làm hết tháng này."

"Ể, lâu thế cơ~..."

Nói rồi, Igarashi-san bĩu môi. Và rồi──cô ấy quay mặt về phía tôi, lườm một cái bằng ánh mắt sắc lẹm.

Chà, bị thù rồi...

Vì đã cướp mất cơ hội đi học cùng Nito-san của cô ấy, nên tôi bị ghét cay ghét đắng... Tôi cũng thấy có lỗi, nhưng liệu cô ấy có thể tha thứ cho tôi được không.

Dù gì cũng là học sinh cấp ba rồi, đi học một mình thì ráng chịu đựng một chút không được sao? Cứ bám dính lấy nhau quá cũng không tốt đâu...

"...Thôi kệ đi."

Nói rồi, Igarashi-san buông Nito-san ra,

"Nếu đó là điều Chika muốn làm, tớ sẽ ủng hộ."

"Ừm, cảm ơn cậu."

"Vậy, cố lên nhé~"

Vẫy tay chào, Igarashi-san rời đi. Ngay sau đó, lại có một học sinh khác đến gần chỗ Nito-san.

Sức hút kiểu gì thế này. Cậu ấy là linh vật của xứ sở mộng mơ hay gì.

...Mà khoan, tôi nhận ra rồi, nãy giờ trong cả chuỗi sự kiện đó, tôi chẳng phát được tờ rơi nào cả?

Lẽ nào... tôi chỉ đang cản đường Nito-san?

Nghĩ lại thì, số tờ rơi trên tay tôi gần như không vơi đi chút nào kể từ khi bắt đầu hoạt động hôm nay.

Tôi chỉ nhớ là đã phát cho khoảng mười người gì đó...

"Ể, thật á... Mình chẳng có tác dụng gì cả sao!"

Nhận ra hiện thực muộn màng, tôi bắt đầu thấy sốt ruột. Miệng thì nói muốn giúp Nito-san, nhưng hóa ra lại là người được giúp còn gì!

"C-Câu lạc bộ Thiên văn đây ạ! Mong mọi người ủng hộ!"

Vội vàng cất cao giọng, tôi lại tiếp tục suy nghĩ. Không thể cứ mãi dựa dẫm vào cô ấy như thế này được. Đã đến nước này, cần phải có một kế hoạch nào đó. Một kế hoạch đặc biệt mà tôi có thể thực hiện được, để thu hút thật nhiều học sinh năm nhất...

Vừa suy nghĩ, tôi vừa ngước mắt lên, và thứ đập vào mắt tôi là bầu trời màu xanh nhạt như một bức tranh màu nước, cùng với vầng trăng khuyết trắng toát lơ lửng một cách cô đơn.

Nếu đã làm thì phải là một phương pháp tuyển thành viên mang đậm chất câu lạc bộ Thiên văn mới được. Nếu không truyền tải được sức hấp dẫn thì ngay từ đầu họ cũng sẽ chẳng có hứng thú...

Và rồi tôi,

"...A."

Bất chợt, một ý tưởng lóe lên trong đầu.

"Phải rồi... Cứ cho họ thấy những vì sao là được!"

──Sáng tuần sau.

Sau khi hoàn tất việc chuẩn bị cho ý tưởng tuyển thành viên đã nghĩ ra, và đứng trước "toàn bộ thành quả".

"Ồ, hay đấy, hay đấy!"

Nito-san reo lên nho nhỏ như một đứa trẻ.

"Cái này tuyệt thật. Trông như bầu trời sao thực sự vậy. Đủ sức gây ấn tượng mạnh đấy!"

Đúng như lời cô ấy nói──trước mắt chúng tôi, vô số vì sao đang lấp lánh.

Tại khu tủ giày quen thuộc, trên những chiếc tủ màu nâu sẫm xếp thành hàng dài. Vô số "tấm thẻ hình ngôi sao dạ quang" do chính tay chúng tôi làm đã được dán lên đó. Và trên mỗi ngôi sao,

"Câu lạc bộ Thiên văn, tuyển thành viên mới!"

"Chi tiết xin liên hệ phòng sinh hoạt ở tầng bốn dãy nhà Nam!"

"Mọi người có thể tự do mang tấm thẻ này về!"

Là những dòng chữ như thế──.

Đúng như lời Nito-san nói. Nếu nhìn theo một cách nào đó, thì đây trông như thể một "bầu trời sao" đang hiện hữu──chiến dịch này có tên là "Dải ngân hà trong khu tủ giày".

Sức hấp dẫn của câu lạc bộ Thiên văn, nói gì thì nói, chính là việc có thể ngắm nhìn bầu trời sao xinh đẹp. Cá nhân tôi thì có hứng thú với nhiều lĩnh vực khác nhau như phát hiện thiên thể mới, thu thập thông tin về vật chất tối, hay theo dõi các giả thuyết mới về 'Oumuamua, nhưng thứ mà hầu hết mọi người đều bị thu hút chính là nó.

Bầu trời đêm lấp lánh vạn vì sao.

Nếu đã vậy──tôi nghĩ, cứ cho họ thấy là được.

Cứ cho họ thấy một thứ gì đó giống như bầu trời sao, theo một cách thật ấn tượng.

Thế là tôi đã nảy ra ý tưởng dán những tấm thẻ ngôi sao nhỏ lên khu tủ giày, nơi vừa tối và cũng là nơi tất cả học sinh đều đi qua. Tổng cộng một trăm năm mươi tấm.

Vì làm một mình nên cả việc tạo ra lẫn dán chúng lên đều cực kỳ vất vả, nhưng với cách này thì chắc sẽ có một lượng lớn học sinh... nếu suôn sẻ, có lẽ tất cả học sinh năm nhất sẽ biết đến sự tồn tại của câu lạc bộ Thiên văn.

Hơn nữa──,

"Cái này là thẻ dạ quang mà."

──Tôi cầm một tấm lên và đưa cho Nito-san xem.

"Khu tủ giày này, đến chiều tối là tối sầm lại đúng không. Cho nên, lúc tan học, mấy cái này sẽ phát sáng, trông như một bầu trời sao thật sự, đó là kế hoạch."

"Ồ, tuyệt quá."

Nito-san kéo tay tôi lại gần mình, dùng cả hai tay tạo thành một khoảng tối để kiểm tra xem tấm thẻ có phát sáng không.

"Hay đấy, làm sao cậu nghĩ ra được ý tưởng này vậy?"

"Ph-Phải không... Mà, chỉ được một lúc thôi, trong khoảng thời gian trời tối mà đèn chưa được bật..."

Vừa nói──tôi vừa cảm nhận được bàn tay đang bị kéo lại. Bụng của Nito-san mềm mại áp sát vào tay, khiến tôi thầm bối rối một mình.

Lại nữa rồi... cái kiểu thân mật này. Người thì mảnh khảnh mà sao vừa ấm vừa mềm thế này... Mấy thằng con trai tuổi teen chỉ cần thế này thôi là đủ tim đập thình thịch rồi đấy...

Trong lúc đó──giờ vào lớp đã đến gần, học sinh dần dần kéo đến khu tủ giày. Họ len lỏi qua giữa các câu lạc bộ đang chờ sẵn để tuyển thành viên, và khi đến gần tủ giày của mình,

"...Uô! Gì đây!?"

"Ghê thật, sao à!?"

Họ đồng thanh lên tiếng kinh ngạc trước khung cảnh đã hoàn toàn thay đổi so với hôm qua.

"Hừm, Câu lạc bộ Thiên văn..."

"Ra là có cả câu lạc bộ như thế này à."

Nghe thấy những tiếng nói đó, tôi và Nito-san bất giác nhìn nhau.

"...Thành công rồi nhỉ."

"Ừ, kiểu này chắc mọi người sẽ có hứng thú thôi..."

Học sinh mới lần lượt kéo đến khu tủ giày. Ai cũng ngạc nhiên trước những tấm thẻ ngôi sao, có người còn hỏi "Mình lấy đi được không nhỉ?" rồi gỡ một tấm mang về. Ừ ừ, được chứ!

Nếu bạn có hứng thú với câu lạc bộ Thiên văn, xin cứ tự nhiên mang về! Chúng tôi đã làm cho chúng dễ gỡ với mục đích đó mà!

Những tấm thẻ ngôi sao dần dần được lấy đi. Dù vậy, trên các tủ giày vẫn còn đủ số lượng sao để trông không bị trống trải. Ừm... cái này cũng đúng như kế hoạch. Công sức dậy sớm dán chúng lên đã được đền đáp...

Trong lúc tôi đang nghĩ vậy,

"Mà nói chứ, không biết xin phép kiểu gì mà được hay vậy."

Bỗng có một giọng nói vang lên.

"Từ trước đến giờ làm gì có câu lạc bộ nào tuyển thành viên kiểu này. Xin phép giáo viên giỏi thật."

"Công nhận. Làm mà không xin phép chắc bị mắng cho một trận!"

"...A."

Xin phép. Nói với giáo viên.

"...Quên mất! Quên nói trước với giáo viên rồi!"

Tôi bất giác hét lên.

"Ể, thật á? Cậu chưa nói với ai hết sao?"

Nito-san đứng cạnh cũng tròn mắt ngạc nhiên.

"Ừ... Tớ mải làm thẻ ngôi sao quá nên quên béng mất!"

"Ể~!"

Phải rồi... đúng rồi nhỉ! Ngay cả việc phát tờ rơi bình thường cũng cần phải đăng ký. Một phương pháp tuyển thành viên đặc biệt như thế này, đương nhiên là phải xin phép trước rồi!

"Ch-Vậy thì đi đến phòng giáo vụ ngay đi. Rồi giải thích cho cẩn thận."

"Đ-Đúng rồi! Tệ nhất là cứ thế này, chúng ta sẽ bị buộc phải gỡ hết xuống..."

Gật đầu với nhau một lần nữa, tôi và Nito-san vội vã đi về phía phòng giáo vụ──.

──Kết quả.

Tạm thời chúng tôi đã được cho phép treo chúng trong suốt kỳ tuyển thành viên... Dù đã bị giáo viên chủ nhiệm, Chiyoda-sensei, mắng cho một trận tơi bời.

Với lại, thầy còn dặn là phải dọn dẹp cẩn thận mỗi ngày vì chúng có thể biến thành rác. Thầy nói chí phải ạ, chúng tôi sẽ quản lý cẩn thận cả vấn đề đó nữa...

"──Vậy nhé."

"Ừ, mai cũng nhờ cậu nhé."

Cứ như vậy, đã gần hai tuần kể từ khi chúng tôi bắt đầu hoạt động tuyển thành viên. Tôi và Nito-san kết thúc công việc của ngày hôm nay, chào tạm biệt nhau trước cổng chính rồi ai về nhà nấy. Gần đây, mỗi ngày đều trôi qua như thế. Sáng sớm tập trung ở phòng sinh hoạt để bắt đầu hoạt động tuyển thành viên. Sau giờ học thì túc trực ở phòng sinh hoạt để chờ những người muốn đăng ký, đến giờ tan học thì về nhà.

"...Hà..."

Tôi thở dài, lơ đãng ngước nhìn bầu trời. Những đám mây nhuốm màu cẩm thạch của vàng và oải hương. Trên bầu trời phía đông, một ánh sáng nhỏ bắt đầu lấp lánh, nếu trở thành một nhà thiên văn học, có lẽ tôi sẽ biết ngay đó là ngôi sao tên gì. Tiếng trẻ con nô đùa vang vọng từ xa, một chiếc xe Cub lề mề chạy vụt qua bên cạnh.

"...Không suôn sẻ như mình nghĩ nhỉ."

Đã một thời gian khá dài kể từ khi chúng tôi bắt đầu hoạt động tuyển thành viên. Tờ rơi đã phát được gần hai trăm tờ, và những ngôi sao ở khu tủ giày cũng đã được học sinh lấy đi kha khá. Cũng đã có khá nhiều học sinh đến phòng sinh hoạt để tham quan. Tổng cộng khoảng năm người, cả nam lẫn nữ.

Cảm giác cũng không tệ, và họ có vẻ cũng hứng thú với các hoạt động.

Thế nhưng... không hiểu sao họ lại không thể tiến thêm một bước, và không ai đăng ký tham gia cả.

Không ngờ đã đến tận phòng sinh hoạt rồi mà lại không có ai đăng ký như thế này...

"...Mà thôi, đúng là cũng khó tham gia thật."

Thử đặt mình vào vị trí của họ, tôi buột miệng lẩm bẩm.

"Hiện tại chỉ có hai thành viên. Mà hai người đó lại có vẻ khá thân nhau... chen vào giữa chắc là một rào cản lớn đây..."

Nếu tôi ở trong tình huống tương tự, có lẽ tôi sẽ nghĩ "Nếu mình vào đây thì có bị ra rìa không?", "Mà khoan, bọn họ có khi nào đang hẹn hò không?".

Đúng là khó tham gia thật.

"Vậy thì, phải làm sao bây giờ..."

Làm thế nào để tìm được thành viên thứ ba từ đây. Kỳ tuyển thành viên mới sắp trôi qua được một nửa. Vậy mà vẫn chưa có được một ứng cử viên nào, điều đó khiến tôi dần cảm thấy sốt ruột.

Thì,

"...Hửm?"

Trên con đường trong khu dân cư mà tôi đang đi. Phía bên kia──tôi thấy có ai đó đang đứng.

Một bóng người nhỏ bé đang đứng ngược sáng trong ánh hoàng hôn... Hơn nữa, còn đứng chắn ngang giữa đường như một vị thần hộ pháp. Khoanh tay, và có cảm giác như đang nhìn chằm chằm về phía này...

"...À, ừm..."

Không hiểu sao... tôi có cảm giác đây là một người hơi kỳ quặc. Đứng chắn ngang trên con đường có cả xe ô tô qua lại. Có linh cảm đây là một người không nên dây vào... Với những trường hợp thế này, tốt nhất là nên tránh càng xa càng tốt. Cứ lờ đi như không có chuyện gì xảy ra thôi...

May mắn là có một ngã rẽ giữa tôi và người đó. Cứ làm mặt tỉnh bơ rồi chuồn về hướng đó thôi. Với vẻ mặt như thể "Nhà mình ở hướng này mà~", tôi rẽ vào góc đường, tốt rồi, né thành công, ngay khi tôi vừa nghĩ vậy──,

"──Ch-Chờ một chút!"

Kẻ khả nghi lúc nãy đã chạy lại phía tôi. Hơn nữa, giọng nói đó lại là giọng của một cô gái mà tôi có quen biết──.

6edeaddc-d0c5-4eca-adc0-af0c9f713c43.jpg

"...Igarashi-san!?"

Cô bạn thân của Nito-san từ hồi cấp hai, người bạn cùng lớp mỗi sáng đều than thở vì không được đi học cùng cô ấy. Và──vào ngày lễ tốt nghiệp. Cô gái đã suy sụp khi nghe tin Nito-san mất tích.

Đó là Igarashi Mone-san.

"Sao cậu lại chạy trốn! Tớ đã mất công chờ đấy!"

"Thì tại, cậu đứng chắn ngang đường như thế ai mà chẳng chạy!"

Tôi cũng tự biết là mình bị ghét mà! Bây giờ tôi cũng muốn chạy lắm đây!

"Hừm... Thôi kệ đi. Này, Sakamoto-kun. Tớ có chuyện muốn nói."

"Chuyện muốn nói...? Mà khoan, sao cậu biết tên tớ?"

"Thì, có đầy cách để biết chứ sao. Đào bới trên mạng xã hội, nghe lỏm các cuộc nói chuyện."

"...Sợ thật."

Igarashi-san là kiểu người như vậy à...? Có hơi hướng stalker à? Mà thôi, nếu muốn biết tên thì cũng có cách này cách khác...

"Vậy đó, Sakamoto Meguri-kun, tốt nghiệp trường cấp hai Shimen-dou, sinh ngày ba mươi tháng năm, nhóm máu O, Sakamoto-kun."

"Này, sợ thật đấy! Sao cậu biết được đến mức đó!"

Trước sự hoảng sợ của tôi, Igarashi-san chỉ vào một công viên gần đó với vẻ mặt không cho phép phản đối,

"...Cho mượn mặt một chút đi."

Cô ấy nói bằng một giọng khiến sống lưng tôi lạnh toát.

"...Ể~"

Có khi nào, mình sắp bị "xử" không? Bị nói mấy câu kiểu như "trả Nito lại đây" à? Chỉ vì không được đi học cùng mà cô ấy hận tôi đến thế sao...?

"──Tớ ấy, là bạn với Chika-chan từ hồi mẫu giáo."

"V-Vâng..."

Tại công viên chúng tôi đã đến. Ngồi cạnh nhau trên xích đu. Đúng như dự đoán, Igarashi-san đã bắt đầu câu chuyện như vậy.

"Gia đình hai đứa cũng thân nhau, từ tiểu học trở đi lớp cũng luôn học chung, còn qua nhà nhau ngủ lại không biết bao nhiêu lần... Tóm lại là bạn thân. Cả hai đều nghĩ vậy."

"Ra thế... Mà đúng là, trông hai cậu có vẻ như vậy thật."

Trước một diễn biến quá sức đoán trước, tôi chỉ đáp lại một cách qua loa. Thực tế, tôi nghĩ Igarashi-san và Nito-san rất hợp nhau khi là bạn bè. Cả hai đều thuộc nhóm nổi bật, sành điệu và thu hút. Đều là kiểu con gái được con trai yêu thích, và sự kết hợp giữa Nito-san tóc đen và Igarashi-san tóc sáng màu, nhìn từ bên ngoài cũng thấy có gì đó rất hợp lý.

"Nhưng mà..."

Igarashi-san tiếp tục câu chuyện,

"Gần đây, kể từ khi cậu bắt đầu cái câu lạc bộ Thiên văn đó, giữa chúng tớ đã có một chút khoảng cách. Sáng cũng như sau giờ học, cậu đều ở bên cạnh cậu ấy, đúng không?"

"Ừm, đúng vậy..."

"Trước đây, thời gian đó là cậu ấy dành cho tớ."

"...Vâng."

"Tớ không chấp nhận được. Việc Chika dễ dàng rời xa tớ để đến câu lạc bộ Thiên văn. Việc cậu ấy không ở bên cạnh tớ như hồi cấp hai nữa."

...Thì ra là chuyện này. Nito-san là bạn thân của tôi, nên cậu hãy rút lui. Đó chắc là chủ ý của lần nói chuyện này. Mà, về phía tôi thì việc hai người cùng nhau tuyển thành viên là không thể dừng lại được. Nito-san là thành viên chủ lực mà, nếu cô ấy rút lui thì câu lạc bộ Thiên văn cũng kết thúc ngay tại đó.

Nhưng mà Igarashi-san, qua giọng điệu cũng có thể cảm nhận được sự ám ảnh của cô ấy đối với Nito-san. Nhìn xung quanh, thỉnh thoảng tôi cũng thấy những mối quan hệ như vậy. Kiểu như thể hiện sự chiếm hữu vượt xa tình bạn thông thường, hay một mối quan hệ trông có vẻ phụ thuộc.

Thành thật mà nói, tôi không hiểu được lý do tại sao lại có thể quyến luyến một người bạn đến mức đó.

Sự tha thiết của Igarashi-san, tôi không thể nào cảm nhận và thấu hiểu được,

"...Tại sao cậu lại cố chấp với Nito đến vậy?"

Để tìm kiếm một giải pháp thỏa hiệp, tôi đã hỏi như vậy trước.

"Tớ hiểu hai cậu là bạn thân, nhưng tại sao lại bám dính lấy nhau như thế?"

"...Thì, cũng có nhiều chuyện."

Igarashi-san cúi nhìn mũi đôi giày lười của mình.

"Nhiều chuyện là sao?"

"...Tại sao tớ phải nói cho cậu biết chuyện đó chứ."

"Thì tại, nếu không biết rõ hơn về phía cậu, tớ cũng không tìm được điểm chung để giải quyết."

"Thì, cũng đúng. Ừm..."

Igarashi-san im lặng một lúc như đang do dự. Sau khoảng ba nhịp thở,

"...Hồi mẫu giáo, tớ có hơi giống một đứa cầm đầu."

Cô ấy bắt đầu kể một cách chậm rãi.

"Nói là cầm đầu, hay đúng hơn là thống trị mọi người bằng tính cách xấu xa."

"Ể, mới mẫu giáo mà đã làm thế rồi à..."

"Thì, chính tớ cũng nghĩ mình là một đứa trẻ già trước tuổi. Thật ra, tớ đã rất ngưỡng mộ mấy nhân vật trong Precure, và muốn trở thành một nữ chính chính thống, nhưng lại không thể làm được. Kiểu như, đã đối xử tệ bạc với mọi người."

"...À."

Thành thật mà nói, tôi hiểu cảm giác đó. Kiểu như muốn trở thành nhân vật chính vương đạo, nhưng bản thân mình cùng lắm chỉ là một nhân vật phụ đáng ghét. Việc nhận ra điều đó từ hồi mẫu giáo thì quả là sớm phát triển, nhưng có lẽ cũng không ít người có cảm giác như vậy.

"Lúc đó, Chika ở lớp bên cạnh, rồi đến năm lớp lớn thì lần đầu tiên chúng tớ học chung lớp. Ngay lập tức đã cãi nhau một trận to. Tớ bị mắng vì đã đối xử tệ với các bạn khác. Nhưng, sau nhiều lần cãi vã, tớ đã hiểu ra. A, cô bé này chính là hình mẫu mà mình thực sự muốn trở thành, và được mọi người yêu quý. Cậu ấy đã thực hiện được hình mẫu lý tưởng của mình rồi──"

Bắt đầu nói rồi, Igarashi-san lại trở nên hoạt ngôn một cách đáng ngạc nhiên. Có lẽ cô ấy đã muốn tâm sự với ai đó từ lâu. Và rồi──nghe câu chuyện của cô ấy đến đó, điều bật ra từ miệng tôi là.

Nghe được câu chuyện về Nito-san trong quá khứ, tôi đã bất giác thốt lên──,

"...Trời ạ, sao mà tớ hiểu cái cảm giác này quá..."

──Đó là những lời như vậy.

"A... Tớ hiểu, hiểu chết đi được. Nito, cậu ấy luôn đi trước một bước để trở thành hình mẫu mà mình muốn hướng tới... Hơn nữa còn là bằng nỗ lực thực sự bền bỉ..."

Khi nhận ra, tôi đã vô cùng đồng cảm. Tôi cảm thấy đồng cảm sâu sắc với câu chuyện của Igarashi-san. Thì ra... không chỉ có mình tôi. Người có cảm giác như vậy với Nito-san...

"Ể!? Cậu hiểu sao!?"

Igarashi-san tròn mắt ngạc nhiên.

"Sakamoto-kun cũng hiểu cho tớ sao!?"

"Ừ, hiểu chứ, hiểu chứ. Thì đấy, như lúc phát tờ rơi, tớ cũng muốn cố gắng phát, nhưng mọi người lại chỉ toàn tập trung vào cậu ấy... Toàn là những chuyện như thế."

Thực tế trong ba năm tới, cậu ấy sẽ thực hiện được ước mơ của mình mà. Cảm giác bị choáng ngợp bởi sự tỏa sáng đó, tôi quá hiểu...

"Thật á, Sakamoto-kun... ra là vậy à..."

"Ừ. Mà khoan, xin lỗi đã ngắt lời. Sau đó thì sao?"

"A, đúng rồi, ừm..."

Igarashi-san hắng giọng như để lấy lại tinh thần,

"Rồi, vào một ngày nọ khi tớ đang ý thức về điều đó, chúng tớ tình cờ được phân công biểu diễn cùng nhau. Trong buổi tập cho lễ hội, cần phải tạo cặp. Thế là... tớ nghĩ cậu ấy sẽ ghét lắm, nhưng hoàn toàn không phải vậy. Ngược lại, cô bé ấy đối xử với tớ cũng dịu dàng như với những bạn khác."

Igarashi-san ngượng ngùng mấp máy môi.

"Thế là... tớ đã nghĩ. Mình muốn làm bạn với cô bé này. Mình muốn trở thành bạn thân của cậu ấy."

"Ừm, ra là vậy."

Đó chắc chắn là một khoảnh khắc định mệnh. Người mà mình từng coi là kẻ thù lại dành cho mình một ánh mắt dịu dàng. Hơn nữa, nếu đó là chuyện xảy ra từ hồi mẫu giáo, thì việc nó ảnh hưởng lớn đến sự hình thành nhân cách của Igarashi-san cũng là điều tự nhiên.

Và rồi──cô ấy quay sang nhìn tôi.

Nói một cách dứt khoát, như thể đang tỏ tình.

"Vì vậy──tớ muốn là số một của Chika."

──Như một nhân vật chính.

Đó là một giọng điệu thẳng thắn như một nữ chính chính thống, người luôn ở trung tâm của câu chuyện.

"Tớ muốn trân trọng cô bé ấy, và cũng muốn được trân trọng."

...Tôi đã hoàn toàn thấu hiểu. Cảm xúc của Igarashi-san, tôi đã hiểu một cách rõ ràng.

Thậm chí, tôi cũng đã thích Nito-san với một cảm xúc tương tự. Tôi đã bị ám ảnh bởi sự tỏa sáng của Nito-san theo nhiều cách khác nhau.

Nói cách khác, tôi và Igarashi-san──là những người giống nhau.

...Nếu đã vậy.

Nếu cô ấy yêu quý Nito-san đến thế──thì điều tôi có thể làm, chỉ có một.

"...Thì vào câu lạc bộ Thiên văn đi chứ còn gì nữa!"

Với sự đồng cảm và một cảm giác "thực sự đề cử" đang sôi sục trong người, tôi nói.

"Igarashi-san cũng vào đi...! Thế là giải quyết được hết còn gì nữa!"

Nghĩ thế nào đi nữa, đó cũng là lựa chọn tốt nhất. Igarashi-san có thể ở bên cạnh Nito-san mà cô ấy yêu quý. Chúng tôi có thể có được thành viên mới. Thế là vẹn cả đôi đường, một kết quả đôi bên cùng có lợi.

Hơn nữa, trong tình huống này, tôi có cảm giác người duy nhất có thể trở thành thành viên thứ ba của câu lạc bộ Thiên văn chỉ có thể là một người như Igarashi-san.

Chỉ có cô bé này, người quen biết cả tôi và Nito-san.

"Ch-Chờ một chút!"

Với vẻ mặt hốt hoảng không hiểu sao, Igarashi-san lại xua tay lia lịa.

Ủa? Tôi đoán sai à? Lẽ nào, cậu ấy không muốn vào câu lạc bộ?

"Đúng là, tớ cũng đã nghĩ đến chuyện đó! Tớ cũng đã nghĩ đến việc tham gia câu lạc bộ Thiên văn!"

Hóa ra cũng đã nghĩ đến.

"Nhưng, tớ cũng muốn biết rõ về cậu nữa! Ý đồ của Sakamoto-kun!"

"Ý đồ của tớ?"

"Ừ. Kiểu như... cậu trông rất cố gắng đúng không? Để duy trì câu lạc bộ."

A, thì, đúng là vậy. Nhìn từ bên ngoài, chắc là ai cũng thấy rõ tôi đang cố gắng hết sức để tìm kiếm thành viên.

"Kiểu đó... tại sao vậy? Để tiếp cận Chika à? Nếu vậy thì tớ... rất lo lắng đấy. Cô bé ấy rất nghiêm túc. Tớ không muốn cậu nhắm đến cậu ấy với ý đồ như vậy."

"Không không không, không phải như thế đâu!"

Tôi vội vàng lắc đầu.

"Tớ, thực sự muốn trở thành một nhà thiên văn học! Cho nên, tớ chỉ muốn tiếp tục duy trì câu lạc bộ Thiên văn thôi..."

"...Ủa? Vậy à?"

Với vẻ ngạc nhiên, Igarashi-san nghiêng đầu.

"Nhìn từ bên ngoài, tớ cứ nghĩ là cậu thích Chika..."

Nghe những lời đó... a, tôi hối hận vì lời bào chữa theo phản xạ của mình.

Tôi đã bất giác phủ nhận việc "tiếp cận" như một lời đối đáp. Nhưng... đó là lời nói dối.

Tôi đã muốn tiếp tục câu lạc bộ Thiên văn để được ở bên cạnh Nito-san. Ngay từ đầu, chắc chắn đã có cảm xúc đó. Vậy thì, tôi nên nói ra điều đó.

Igarashi-san thực sự trân trọng Nito-san. Tôi biết rõ điều đó. Câu chuyện cô ấy kể cho tôi nghe từ nãy đến giờ cũng vậy, và cả ngày lễ tốt nghiệp. Khi biết tin Nito-san mất tích, tiếng hét bi thảm của cô ấy.

Đó là giọng nói mà chỉ có người thực sự──quan tâm đến Nito-san mới có thể cất lên.

"...Xin lỗi, tớ đã nói dối."

Tôi thẳng thắn thừa nhận.

"Đúng là, tớ đang cố gắng tuyển thành viên để được ở bên cạnh Nito. Việc muốn trở thành nhà thiên văn học cũng là thật, nhưng tớ không thể phủ nhận cả vế kia."

"Việc đó,"

Với một vẻ mặt bình tĩnh đến không ngờ, Igarashi-san nhìn thẳng vào mặt tôi.

"Là cậu thích Chika, đúng không?"

"...Ừ, đúng vậy."

Sau một chút do dự, tôi đã thẳng thắn thừa nhận.

"Tớ thích cậu ấy, từ rất lâu rồi."

──Tôi đã bất giác nói thêm một câu thừa thãi.

Từ rất lâu rồi. Ở trục thời gian này, tôi và Nito-san mới gặp nhau chưa đầy một tháng. Đây rõ ràng là một phát ngôn không tự nhiên. Dù vậy, tôi đã lỡ lời.

"...Ra vậy."

Không biết là do nghe sót hay hiểu lầm gì đó, Igarashi-san cúi mắt xuống như đã chấp nhận.

"Cậu thích Chika, khá là nghiêm túc đấy."

"Thì... đúng vậy."

...A. Sao tự dưng thấy xấu hổ chết đi được!

Cái gì thế này!? Bình tĩnh lại rồi, tại sao mình lại đang nghiêm túc nói chuyện tình yêu như thế này chứ!? Thì, đúng là tình huống cần phải nói! Nhưng mà, mình vừa mới nói "Tớ thích cậu ấy" với một vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc đó!?

Mặt tôi nóng bừng lên!

Nhưng, như thể muốn dập tắt sự xấu hổ đó chỉ bằng một câu nói──,

"...Nếu vậy, không phải là không nên làm phiền thì tốt hơn sao?"

──Với một giọng nói vô cùng cô đơn.

Bằng một giọng nói như sắp khóc, nhưng trên khuôn mặt lại nở một nụ cười, Igarashi-san nói.

"Nếu Sakamoto-kun nghiêm túc đến vậy, và nếu Chika cũng không ghét điều đó... thì việc tớ tham gia câu lạc bộ, chẳng phải chỉ làm phiền con bé thôi sao?"

──Đó là những lời bất ngờ.

Tôi đã nghĩ rằng cô bé này sẽ không có ý định kìm nén sự chiếm hữu của mình đối với Nito-san.

"...Thì, tớ cũng tự ý thức được chứ."

Có vẻ như cảm xúc của tôi đã bị Igarashi-san đọc vị hết cả. Cười khổ, cô ấy nói.

"Tớ cũng nghĩ vậy, cái kiểu phụ thuộc này không tốt chút nào. Lên cấp ba rồi, cũng nên trưởng thành hơn thôi."

Điều này cũng lại là một bất ngờ.

Thì ra, cô bé này cũng có thể nhìn nhận bản thân một cách khách quan như vậy...

"Nhưng, ép mình rời xa cũng có gì đó không đúng. Mà nếu lại quá gần gũi rồi ngày càng trở nên nặng nề thì tớ cũng không muốn. Phải làm thế nào mới tốt đây..."

...Một lần nữa, có một thứ gì đó vang vọng trong lồng ngực tôi.

Trước khi bị viết lại, tôi chưa từng tiếp xúc với những điều này. Gần như không có bạn bè, và cũng chưa từng chạm đến những nỗi phiền muộn của bất kỳ ai cùng thế hệ.

Nhưng... ra là vậy.

Ngay cả những người bạn cùng lớp trông có vẻ hạnh phúc. Ngay cả cô gái có vẻ ngoài sành điệu, trông như chẳng có gì phải phàn nàn này, cũng có những nỗi phiền muộn của riêng mình.

Cho nên, có lẽ nào... tôi tưởng tượng.

Vào lúc ở lễ tốt nghiệp, có lẽ cô bé này cũng đã có điều gì đó hối tiếc. Có lẽ cô ấy đã nghĩ rằng, liệu mình có thể làm được điều gì đó không, liệu có điều gì đó mình nên làm trong suốt ba năm qua không.

"...Thử tìm kiếm một mối quan hệ mới, không được sao?"

Với một cảm giác như đang tự nói với chính mình, tôi đã thử nói với Igarashi-san như vậy.

"Không phải là sự phụ thuộc. Mà là một mối quan hệ có thể đứng ngang hàng với con bé, ngay bên cạnh con bé. Thử tìm kiếm nó trong câu lạc bộ Thiên văn, không được sao?"

Bất chợt──Igarashi-san mở to mắt. Màu sắc kỳ lạ của đôi kính áp tròng nhìn thẳng vào tôi. Nhìn như thế này, khuôn mặt của Igarashi-san trông rất trẻ con. Khác với Nito-san trông đúng tuổi hay Makoto có phần già dặn, đường nét khuôn mặt của cô ấy có lẽ trông như học sinh cấp hai hay thậm chí là tiểu học.

Ở đó, tôi lại có cảm giác như đã tìm thấy sự ngây thơ, hay sự thuần khiết của cô ấy.

Cô ấy nhìn tôi chằm chằm một lúc với vẻ mặt ngây ra,

"...Ư ư ư."

Đột nhiên cô ấy cúi gằm mặt. Nắm chặt lấy dây xích đu, và rên lên một tiếng đau đớn.

"Ể, này. Sao thế..."

"...Ước gì cậu là một thằng khốn."

"Hả?"

"Ước gì Sakamoto-kun là một thằng khốn nạn hơn."

"Ểể? Tại sao chứ..."

"Bởi vì. Nếu đã thế này thì..."

Nói rồi, Igarashi-san ngẩng mặt lên. Nhìn thẳng vào tôi với đôi mắt đong đầy nước. Và rồi──với một vẻ mặt vô cùng cay đắng. Nhưng cũng vui mừng không kém, cô ấy thì thầm.

"──Tớ làm sao mà xen vào giữa hai người được nữa chứ."

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

hnhu thiếu 1 minh hoạ trans ơi
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
AI MASTER
đã fix 👍
Xem thêm