Một buổi chiều tan học trôi đi thật chậm, chậm đến mức tôi ngỡ như nghe được cả tiếng thời gian đang lười biếng nhỏ giọt.
Đó là mùa xuân năm nhất cao trung, một buổi chiều mưa tạnh, và tôi đang ở riêng cùng cô ấy trong căn phòng sinh hoạt câu lạc bộ chật hẹp.
"Này, ví dụ như mười năm nữa chẳng hạn"
Nito bất chợt lên tiếng.
"Lúc chúng mình đã tốt nghiệp cấp ba từ lâu, có thể học đại học hoặc không, đi làm hoặc không, nói chung là vào cái lúc đã thành người lớn rồi ấy"
Tôi ngẩng lên nhìn cô ấy. Nito đang cúi người, tỉ mỉ điều chỉnh góc đặt của chiếc smartphone trên giá ba chân.
"Tớ nghĩ, lúc đó chắc mình sẽ hoài niệm về những khoảnh khắc như thế này, những lúc ở trong phòng sinh hoạt cùng Meguri. Rằng mình cũng đã có một thời như thế. Rằng đó chính là thanh xuân."
"…Sao tự dưng cậu lại nói chuyện đó?"
"Tớ không biết. Nhưng mà, tớ có linh cảm thế."
Nito rời mắt khỏi tay, nhìn tôi và mỉm cười.
"Và, linh cảm của tớ thì chuẩn lắm đấy."
"Hừm. Vậy thì tớ phải ráng nhớ câu chuyện này cho đến mười năm sau thôi nhỉ…"
"Ừ, nhờ cậu cả nhé. Chứ tớ thì chắc sẽ quên mất thôi."
──Sẽ quên mất thôi. Quả thực, Nito có lẽ là một người như vậy.
Câu nói vừa rồi có lẽ cũng chỉ là một lời buột miệng, chẳng có ý nghĩa hay dụng ý sâu xa nào cả.
Thế nhưng, với tôi của bây giờ, những lời ấy lại mang một ý nghĩa thật đặc biệt. Chúng như một điều gì đó lớn lao, và có lẽ, dù mười năm hay hai mươi năm nữa trôi qua, tôi cũng sẽ không thể nào quên.
"…Rồi, chuẩn bị xong."
Gật đầu một cái, Nito ngồi xuống trước cây đàn piano.
Cô ấy lướt thử những ngón tay trên phím đàn, tấu lên một giai điệu lạ kỳ.
"Vậy nhé, tớ bắt đầu quay đây. Xin lỗi nhé, cậu giữ yên lặng một chút nha."
"…Ừ."
"…Hửm? Sao thế?"
Những ngón tay vẫn đặt trên bàn phím, Nito nghiêng đầu nhìn thẳng vào mặt tôi.
"Trông Meguri hôm nay cứ là lạ thế nào ấy?"
Cái nghiêng đầu đầy thắc mắc. Đôi mắt ấy nhìn xoáy vào tôi không một chút do dự.
"Trông cậu cứ lơ đãng, phản ứng cũng chậm chạp nữa."
Quả thực, tôi của ngày hôm nay rất lạ. Màn hình chiếc máy game trên tay tôi vẫn đang hiển thị một tựa game FPS. Nãy giờ trận nào trận nấy tôi đều thua thảm hại, đến cả cuộc trò chuyện với Nito tôi cũng chẳng thể đối đáp cho trôi chảy.
Tất cả──là tại khung cảnh trước mắt tôi.
Bóng hình cô ấy nhòa đi trong sắc màu ấm áp. Bộ móng chân màu xanh nhạt nổi bật trên đôi chân trần.
Những giai âm vang lên từ đầu ngón tay, những hạt bụi li ti trong không khí lấp lánh dưới ánh chiều tà, và cả một tương lai mười năm sau đầy bất định.
Giữa khung cảnh ấy, cảm xúc trong tôi như chực trào ra, những con sóng lòng dâng lên không sao kìm nén nổi.
"…Tớ thích cậu, Nito."
Khi tôi nhận ra thì mình đã buột miệng nói ra những lời ấy.
"Cậu… hẹn hò với tớ, được không…?"
Camera của chiếc smartphone có lẽ đã bắt đầu quay rồi. Khoảnh khắc này chắc chắn đã bị thu lại hết. Dù vậy, tôi vẫn không thể dừng lại.
Nito im lặng một thoáng rồi khẽ mỉm cười.
"Ể, cậu lại nói câu đó trong hoàn cảnh này á…?"
"…Ừ nhỉ, xin lỗi cậu."
"Bình thường người ta phải tỏ tình một cách nghiêm túc hơn chứ…"
Đúng là tình tiết diễn ra quá đột ngột. Lẽ ra tôi nên chuẩn bị một kịch bản tinh tế hơn.
Mà ngay từ đầu, một lời tỏ tình bộc phát thế này có lẽ đã làm phiền cô ấy rồi.
Nỗi bất an phình to với một tốc độ khủng khiếp. Não tôi như bị sự hối hận chiếm cứ hoàn toàn.
Thất bại rồi, phen này bị từ chối chắc rồi… Ngay cái lúc tôi cắn môi nghĩ vậy,
"…Được thôi."
Nito nói.
"Nếu là tớ mà cậu vẫn thấy được thì… tớ đồng ý."
Tôi nhìn xuống──cô ấy đang xếp ngay ngắn những ngón chân được sơn móng trên sàn nhà.
Đôi mắt cô ấy, nơi có vô số hạt sáng đang cuộn xoáy, nhìn thẳng về phía tôi.
"…Thật á?"
"Ừ."
"Không phải đùa chứ?"
"Làm gì có chuyện đó."
"Với tớ á?"
"Chứ còn ai vào đây nữa…"
Nói rồi, cô ấy ngượng ngùng mỉm cười.
"Là với Meguri đấy."
──Tôi đã reo lên vui sướng.
Vừa như muốn nhảy cẫng lên vì hạnh phúc, tôi vừa nắm lấy tay cô ấy.
"Cứ như là mơ vậy. Cảm ơn cậu!"
"Ể, cậu vui đến mức đó luôn á…?"
"Đương nhiên rồi! Vì cậu đã đồng ý làm bạn gái tớ mà!?"
"…Ừ. Tớ sẽ làm bạn gái cậu. A~. Nói ra thành lời thế này, xấu hổ chết mất…"
Nito áp tay lên đôi má đỏ bừng, dè dặt nhìn tôi.
Cô ấy ngập ngừng một lúc như đang lựa lời, rồi nói:
"…Từ nay về sau, mong được cậu quan tâm nhé."
Nhìn biểu cảm ấy của cô ấy──tôi đã tin chắc. Không phải linh cảm. Mà là một niềm tin chắc chắn.
Rằng từ giờ trở đi, sẽ là những tháng ngày vui vẻ đang chờ đợi. Rằng sẽ có rất nhiều niềm vui và hạnh phúc đang đón chờ.
Tôi đã nghĩ, mọi thứ sẽ bắt đầu từ đây. Ba năm cao trung của tôi và Nito sẽ bắt đầu từ ngày hôm nay, tại nơi này.
Khi nhận ra, tôi đã hét lên rằng:
"Chúng ta chắc chắn──sẽ hạnh phúc, phải không!"
Và rồi──,


0 Bình luận