Vậy là ba năm đã thoáng chốc trôi qua, và đời học sinh cấp ba của tôi cũng đi đến hồi kết. Ngay lúc này, khi buổi lễ tốt nghiệp đã xong xuôi, tôi đang ngồi trên một chiếc ghế gần cổng chính và hồi tưởng về ngày khai giảng năm ấy.
"Nhanh thật đấy..."
Một mùi hương quyến rũ thoang thoảng trong không khí. Ánh nắng ban trưa dịu dàng mơn man trên bộ đồng phục của tôi.
Thứ lọt vào tầm mắt là vô vàn cánh hoa anh đào đang nhảy múa trong gió xuân.
Sắc hồng nhạt gợn sóng, cuộn xoáy rồi trôi đi như một sinh vật sống.
Trên nền sắc màu ấy, màu đen của những bộ đồng phục cuối cấp trông thật nổi bật. Một cảm giác hân hoan tựa như cảnh cuối của một bộ phim đang trôi nổi khắp không gian.
Tôi nhớ rằng ba năm trước, vào ngày khai giảng cũng y hệt thế này. Ngôi trường cũng ngập tràn trong sự tương phản giữa sắc hồng của anh đào và màu đen.
"Cứ như một bộ manga được đầu tư kỹ lưỡng ấy nhỉ."
Tôi lên tiếng nói với Makoto ngồi bên cạnh.
"Cảnh của chương một và chương cuối lặp lại y hệt nhau. Chỉ riêng điều đó thôi cũng có thể là sự cứu rỗi cho đời học sinh cấp ba này rồi."
"Nhưng mà ngoài phần đó ra thì anh vứt hết xuống cống rồi còn gì."
Makoto, người đang ngắm nhìn khung cảnh, không hiểu sao lại bật cười một cách vô cùng thích thú.
"Tất cả sự kiện và những kỷ niệm đậm chất học sinh, anh đều vứt đi sạch sành sanh."
Mái tóc ngắn vàng óng của Makoto khẽ đung đưa, cô bé nhìn tôi với vẻ mặt tinh quái.
Bộ đồng phục được cô bé mặc một cách sành điệu trên thân hình nhỏ nhắn.
Vẻ ngoài vi phạm nội quy trường học một cách toàn diện ấy lại hợp một cách đáng ngạc nhiên với khuôn mặt có phần người lớn của cô bé.
"Chà... chắc vậy rồi."
"Nhưng mà, cũng không tệ đâu ạ. Cùng senpai Meguri lãng phí tuổi thanh xuân."
"Ừm..."
Makoto lại cười lần nữa, còn tôi thì đang thấy khá là suy sụp.
Tôi đã muốn sống một cuộc đời có ý nghĩa hơn. Học hành, câu lạc bộ. Tình bạn... và cả tình yêu nữa. Tôi đã muốn cố gắng hết mình với những điều đó, để biến quãng thời gian vàng ngọc mang tên thời cấp ba trở nên thật vui vẻ.
Thế nhưng, thực tế lại đúng như lời Makoto nói. Một năm trước khi con bé vào trường và hai năm sau đó. Tôi đã không thể chuyên tâm vào bất cứ điều gì, cũng chẳng thể dốc toàn lực vào những lúc cần thiết, cứ thế mà sống một cách hời hợt.
Thành tích thì bết bát. Bạn bè thì cực ít. Kỷ niệm đáng tự hào thì gần như không có.
Bởi cái tính lười biếng bẩm sinh mà từ nhỏ tôi đã toàn gặp thua thiệt. Gieo gió gặt bão nên tôi cũng chẳng có quyền gì mà phàn nàn.
"Ước gì mình đã có một ba năm thật lấp lánh và đậm đặc hơn..."
"Em hiểu mong muốn của anh. Nhưng không phải ai cũng làm được điều đó đâu ạ."
"Chỉ một số ít thôi nhỉ..."
Người ta thường nói vậy, nhưng tôi vẫn nghĩ "có thể cố gắng" cũng là một loại tài năng.
Người làm được thì sẽ làm được, người không làm được thì không. Sự khác biệt đó, có lẽ một phần là do rèn luyện mà có, nhưng phần lớn chắc là do bẩm sinh.
Dĩ nhiên, có khẳng định điều đó cũng chẳng thay đổi được gì, và nó cũng không phải là lý do để không cố gắng. Nhưng, tôi nghĩ sự thật là vậy. Và tôi thì không có tài năng đó.
"Những người phi thường, đúng là phi thường thật mà..."
"Vâng, họ ở một đẳng cấp khác chúng ta."
"Họ có thể nỗ lực không ngừng nghỉ."
"Không hiểu sao họ có thể làm được những điều như vậy nhỉ."
Trong lúc trò chuyện, chắc chắn cả hai chúng tôi đều đang nghĩ đến cùng một "cô gái".
Câu lạc bộ Thiên văn mà tôi và Makoto từng tham gia. Một thành viên nữ khác của câu lạc bộ đó.
──Nito.
──Nito Chika.
Cô gái đã trải qua ba năm đầy biến động hơn bất kỳ ai, và thành công chỉ trong chớp mắt.
Giờ đây, cô ấy đã ở một nơi xa xôi ngoài tầm với.
Hôm nay, cô ấy đã không tham dự lễ tốt nghiệp. Chắc hẳn cô ấy bận rộn với "công việc" đến mức không có thời gian cho những sự kiện như thế này.
Cũng phải thôi, nghe nói giờ cô ấy đã dọn ra khỏi nhà và sống trong một ký túc xá ở trung tâm thành phố. Đến trường cũng chỉ là tranh thủ giữa các công việc. Chính cô ấy đã nói vậy trong một video phỏng vấn tôi xem trên mạng.
Nghĩ lại thì, lần đầu tôi gặp cô ấy cũng là vào ngày khai giảng. Cũng ở gần cổng chính này...
──Oa, xin lỗi nhé! Hoa anh đào nhiều quá, mình không nhìn thấy đường...
──Chào cậu. Mình là Nito Chika.
Bất chợt──tôi có cảm giác như đã nghe thấy giọng nói của cô ấy.
Những lời nói y hệt ngày hôm đó. Giọng nói dễ chịu của cô ấy vang vọng bên tai──
Nhưng rồi──
"Chị Nito, nghe nói đã vượt mốc hai trăm triệu lượt xem rồi đấy ạ."
──Giọng nói của Makoto buột ra đã át đi tất cả.
"...Hể."
"Tên chị ấy cũng được đề cử cho Kouhaku năm nay nữa đó."
"Thật á. Đẳng cấp đó luôn rồi à."
"Nghe nói còn quyết định lưu diễn ở nước ngoài rồi."
"Hà..."
Trong lúc đáp lại một cách ngớ ngẩn, tôi cố gắng nhớ lại khuôn mặt của Nito.
Cô ấy lúc cười, lúc giận, lúc sắp khóc.
Vô số biểu cảm mà tôi ngỡ đã chăm chú ngắm nhìn trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ sau giờ học.
Thế nhưng, không hiểu sao tôi lại chẳng thể nhớ ra được,
──Meguri-kun.
──Sakamoto Meguri-kun.
──Hể, một cái tên thật tuyệt.
Thay vào đó, tôi lại có cảm giác như giọng nói của cô ấy một lần nữa lẩn khuất trong gió.
*
"Thôi thì, cảm ơn em vì hai năm qua nhé."
"Dạ không có gì~. Em có cảm giác là sau này vẫn sẽ còn gặp lại anh đấy."
"Đúng là vậy nhỉ. Lỡ đâu lại thành bạn cùng lớp ở đại học cũng nên."
"Có khi anh lại thành đàn em của em ấy chứ."
"Cái đó thì anh xin kiếu..."
Trước cổng chính, tôi nói những lời bông đùa cuối cùng với Makoto, người đã đến tiễn tôi.
Từ mùa xuân này, tôi sẽ trở thành một rōnin.
Kết quả của việc không chuyên tâm ôn thi, tôi đã trượt tất cả các trường từ nguyện vọng một cho đến nguyện vọng cuối cùng. Đây cũng là gieo gió gặt bão. Nhưng quả thật, nếu thi lại năm hai mà thành đàn em của Makoto thì căng thật. Lòng tự trọng vốn đã ít ỏi của tôi sẽ hoàn toàn biến mất...
"...Haiz..."
Ngay khi tôi thở dài, một cơn gió lướt qua.
Tầm nhìn bị che khuất bởi những cánh hoa, một mùi hương hoài niệm lại thoảng qua,
"Anh đang nghĩ về chị Nito, phải không?"
Makoto đã đoán trúng phóc.
"...Ừm."
"Thảm hại thật đấy. Cứ mãi vương vấn bạn gái cũ."
"Thì cũng phải vương vấn thôi."
"Mà đúng là, đối phương là người như thế thì cũng đành chịu."
Đúng như lời Makoto nói, tôi và Nito đã từng có một thời gian hẹn hò. Nói cách khác, chúng tôi là bạn trai cũ, bạn gái cũ của nhau.
Bây giờ nghĩ lại... có lẽ đó là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Ngày khai giảng, gần cổng chính này, tôi đã vô tình được cô ấy bắt chuyện và rồi đổ gục ngay lập tức. Chẳng mất bao lâu để tôi tỏ tình với tâm thế sẵn sàng bị từ chối.
Mái tóc dài của cô ấy, nụ cười rạng rỡ như hoa nở, dáng đi như đang hát lên một giai điệu, màu xanh của sơn móng chân, tất cả vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi.
"Thôi, hãy mau quên đi và bước tiếp thôi."
Nói rồi, Makoto hiếm khi nở một nụ cười dịu dàng.
"Đối phương là người nổi tiếng khắp trường, và giờ là một nhạc sĩ toàn quốc. Vốn dĩ, chúng ta đã sống ở những thế giới khác nhau rồi."
"...Đúng là vậy nhỉ."
Đúng như lời Makoto nói, Nito là một cô bạn gái quá tốt so với tôi.
Tự mình nói ra cũng buồn, nhưng tôi là một nam sinh bình thường, mọi thứ đều hơi dưới mức trung bình.
Ngoại hình bình thường, tính cách và năng lực cũng bình thường, có chút thiên hướng otaku cũng là tiêu chuẩn của thế hệ chúng tôi. Vì vậy, tôi không hiểu tại sao Nito, người rất được các bạn nam yêu mến từ hồi đó, lại đồng ý hẹn hò với tôi. Chắc chắn có rất nhiều chàng trai khác theo đuổi cô ấy, tại sao cô ấy lại chọn tôi nhỉ.
"Haiz..."
Tôi thở dài, rồi ngước nhìn lên tòa nhà của trường.
Nếu lại ví von bằng manga, thì ba năm cấp ba của tôi cũng sắp đến hồi kết của phần epilogue rồi.
Kết thúc bằng sự hối tiếc cho đến tận cùng. Câu chuyện cấp ba của tôi, rốt cuộc là gì vậy nhỉ...
"...Hửm?"
Bên cạnh, Makoto nhìn quanh và cất lên một giọng đầy nghi hoặc.
"Sao thế nhỉ, trông mọi người lạ quá."
"...Đúng thật."
Nghe nói vậy, tôi đưa mắt nhìn theo.
Những học sinh cuối cấp và học sinh đang theo học, vốn đang trò chuyện rôm rả và chụp ảnh, quay video khắp nơi.
Họ đang xì xào với vẻ mặt đầy lo lắng.
Có người thì chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, có người thì ngón tay lướt vội trên màn hình như đang gõ mail. Cũng có những người đang nói chuyện với nhau "Ê, thật không vậy?", "Nhưng mà đúng là gần đây không thấy mặt"...
Chuyện gì vậy nhỉ, có vụ gì lớn xảy ra à? Hy vọng không phải là thảm họa hay gì đó tương tự.
"...Không thể nào!? Tại sao!?"
Bất chợt, một giọng nói lớn vang lên từ giữa đám học sinh cuối cấp.
Nhìn xem──một nữ sinh nhỏ nhắn và ăn diện sặc sỡ đang run rẩy đôi môi.
Tôi có nhớ cô gái đó. Hình như, là cô bạn thuở nhỏ của Nito──
"Từ ngày hai mươi!? Một tuần trước rồi còn gì! Mình, mình chẳng nghe thấy gì cả!"
Bắt đầu từ đó, sự hoang mang lan rộng nhanh chóng.
Tiếng xì xào càng lúc càng đậm màu hơn.
"Chuyện gì vậy, có chuyện gì thế..."
"...Senpai."
Trong lúc tôi đang bối rối, Makoto, người đang nhìn vào điện thoại, cất lên một giọng cứng ngắc.
"Cái này..."
Nói rồi, cô bé đưa màn hình về phía tôi.
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi nhìn vào trang tin tức đang hiển thị,
【Tin nhanh】Nữ ca sĩ nito, để lại thư tuyệt mệnh rồi mất tích?
Trưa ngày 27, công ty quản lý Integrate Mag đã thông báo rằng họ không thể liên lạc được với nữ ca sĩ nito (18 tuổi).
Theo thông cáo báo chí, kể từ sau buổi diễn tập tại Tokyo vào ngày 20, họ đã không thể liên lạc được với nito, và khi đến nhà riêng của cô, họ đã tìm thấy một lá thư được cho là gửi cho người quen.
Đơn trình báo mất tích đã được nộp, và Cảnh sát Thủ đô đang tìm kiếm tung tích của nito.
nito
Một ca sĩ-nhạc sĩ ra mắt sau khi video hát live của cô đăng trên một trang web video vào năm nhất cấp ba trở thành một chủ đề nóng.
Cô được giới trẻ yêu mến và có sức ảnh hưởng mạnh mẽ với sự hiện diện đầy bí ẩn.
Ca khúc mới của cô không chỉ được đánh giá cao trong nước mà còn ở nước ngoài, và đã có lịch trình biểu diễn tại Mỹ, Anh, Trung Quốc, v.v.
"...Hả?"
──Tôi chẳng thể nào hiểu nổi.
Con chữ thì vẫn đọc được. Ý nghĩa thì vẫn tỏ tường.
Nhưng──tôi không thể nào chấp nhận nó như một sự thật.
Nito, mất tích.
Một tuần không liên lạc được.
Ở nhà có thư tuyệt mệnh──
"Th-trước hết, hay là mình thử gọi điện xem sao."
Makoto nói với giọng cứng ngắc, rồi bắt đầu lướt ngón tay trên màn hình.
Đầu ngón tay cô bé run rẩy, và tôi nhận ra rằng cô bé đang hoang mang, một điều hiếm thấy.
"Biết đâu, đó có thể là tin giả..."
Makoto tìm số của Nito và nhấn nút gọi.
Cô bé áp điện thoại vào tai, chờ một lát rồi,
"...Không được, không kết nối được."
Cô bé ngẩng đầu lên, nhìn tôi như van xin.
"Phải làm sao đây ạ. Chúng ta, phải làm gì đây..."
Tôi thậm chí không thể trả lời.
Trong đầu tôi lướt qua những kỷ niệm về cô ấy.
Nito luôn tươi cười. Nito luôn cố gắng. Nito thân thiện và có chút luộm thuộm, và Nito đã tiến đến một sân khấu xứng đáng với sức hấp dẫn của mình.
──Vui thật đấy, đời học sinh cấp ba.
──Ba năm tới mong được cậu giúp đỡ nhé, Meguri-kun.
Giọng nói của cô ấy vang vọng trong đầu tôi.
"...Senpai? Anh đi đâu vậy!?"
Nhận ra thì, tôi đã cất bước tự lúc nào.
Đôi chân vô thức đưa tôi hướng về "một nơi".
Có lẽ đây không phải là lúc để làm điều đó. Đến đó cũng chẳng có ý nghĩa gì. Dù vậy──không hiểu sao tôi không thể dừng lại.
Tôi muốn cảm nhận sự tồn tại của Nito, dù chỉ một chút──
"Này, senpai! Đợi đã!"
Không đáp lại lời Makoto đang bối rối đi theo, tôi bần thần tiến về phía tòa nhà của trường──
*
Nơi tôi dừng chân là phòng sinh hoạt của Câu lạc bộ Thiên văn.
Trước căn phòng nhỏ nơi tôi, Nito và Makoto thường lui tới.
Cửa không khóa một cách bất cẩn, và tôi lảo đảo bước vào trong.
Makoto cũng đi theo sau.
"...Senpai."
"Tại sao chứ..."
Trong khi cảm thấy cơ thể mất hết sức lực.
Không thể đáp lại Makoto đang lo lắng, tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế gần đó.
"Mất tích là sao chứ..."
Tôi không thể tin được.
"Lại còn, thư tuyệt mệnh..."
Hình ảnh cô ấy trong ký ức và nội dung bản tin. Đến giờ, chúng vẫn không thể khớp với nhau.
Trong căn phòng này, tôi đã trải qua rất nhiều thời gian cùng cô ấy.
Tôi ngẩng đầu nhìn quanh.
Những vật dụng của trường được xếp ngay ngắn. Tài liệu về khoáng sản và một tấm bản đồ thế giới khi Đức vẫn còn chia cắt.
Một chiếc radio hỏng, một chiếc bàn đầy những hình vẽ nguệch ngoạc, và một bức tượng bán thân bằng thạch cao phủ đầy bụi.
Mặc dù là phòng sinh hoạt của Câu lạc bộ Thiên văn, nhưng nơi này được sử dụng nhiều hơn như một "kho chứa đồ cũ", và trong không khí ẩm mốc là vô số đồ đạc cũ kỹ. Vật dụng của Câu lạc bộ Thiên văn chỉ có kính thiên văn và bản đồ sao.
Và──cây đàn piano.
Một cây đàn piano upright được đặt ở góc phòng.
Ánh mắt tôi tự nhiên bị hút về phía đó.
Vào những ngày đầu hoạt động, Nito đã sáng tác, vừa đàn vừa hát, quay video và đăng lên mạng bằng cây đàn piano đó. Giờ đây──nó giống như một phần của cô ấy, giống như một cái vỏ rỗng.
"...Senpai."
Makoto gọi tôi với một giọng đầy thương cảm.
"Trước hết hãy bình tĩnh lại đã. Em đi mua nước uống nhé?"
"Không, không cần đâu..."
Tôi không có tâm trạng để uống bất cứ thứ gì.
Liệu có điều gì tôi có thể làm không? Tôi thoáng nghĩ vậy, nhưng rồi ngay lập tức nghĩ lại "không thể nào". Cảnh sát đã vào cuộc rồi. Làm gì thừa thãi cũng chỉ tổ vướng chân.
Vậy nên ít nhất ở nơi này──tôi cố gắng nhớ lại về Nito.
Khuôn mặt, lời nói của cô ấy. Khoảng thời gian đã trải qua.
Những khung cảnh tưởng chừng đã khắc sâu trong tâm trí, giọng hát tưởng chừng đã nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần.
Đó lẽ ra phải là một điều đơn giản. Khi ở bên nhau, tôi đã nhiều lần nghĩ rằng "khung cảnh này, mình sẽ không bao giờ quên".
Thế nhưng,
"...Hả?"
──Nó đang mờ đi.
Trong tôi──ký ức về cô ấy đang phai nhạt dần.
"Không thể nhớ ra..."
Tôi mò mẫm tìm lại ký ức, nhưng không thể nhầm được.
Đã gần ba năm kể từ khi chúng tôi bắt đầu hẹn hò. Gần hai năm kể từ khi mối quan hệ tự nhiên tan vỡ. Trải qua ngần ấy thời gian, những ngày tháng bên Nito đã bắt đầu trở thành "quá khứ".
"Không thể nào, sao có thể quên được. ...Đúng rồi."
Chợt nảy ra một ý, tôi di chuyển đến trước cây đàn piano như thể đang níu kéo một điều gì đó.
Tôi mở nắp đàn, đặt tay lên những phím đàn bám bẩn.
Và rồi──
"...Senpai."
──Tôi bắt đầu chậm rãi tìm lại giai điệu bài hát của Nito.
Tôi gần như chưa từng chơi piano. Âm nhạc cũng không phải là sở trường của tôi.
Dù vậy──tôi vẫn tìm kiếm từng nốt một, giai điệu mà Nito đã hát.
Nếu không làm vậy, tôi có cảm giác nó sẽ biến mất.
Tôi có cảm giác sự tồn tại của cô ấy sẽ biến mất cùng với ký ức của tôi.
Tôi theo đuổi bài hát của cô ấy trên cây đàn piano, sai hết lần này đến lần khác. Ban đầu không suôn sẻ, nhưng dần dần nó đã thành hình,
"...Anh nhớ rõ thật đấy."
Bên cạnh, Makoto cười một cách đau khổ.
"Bài hát đó, em gần như đã quên rồi."
"Anh thích bài này lắm, thích nhất luôn."
Tôi trả lời trong khi vẫn đang lóng ngóng đặt ngón tay lên các phím đàn.
"Nó cứ mãi văng vẳng trong đầu anh."
Tôi thử nói vậy như một lời tự an ủi, nhưng cuối cùng có lẽ tôi đã không hiểu gì cả.
Tôi, có lẽ đã không hiểu gì về Nito.
Rằng một ngày nào đó cô ấy sẽ bị dồn vào đường cùng như thế này. Rằng cô ấy sẽ biến mất. Tôi chưa một lần cảm nhận được dấu hiệu nào như vậy. Tôi đã tin rằng cô ấy là một cô gái ở rất xa những bi kịch như thế.
Nếu như, tôi có thể nhận ra điều đó.
Nếu tôi hiểu Nito nhiều hơn, liệu tương lai có thay đổi không?
Liệu tôi có thể xoa dịu nỗi đau của Nito không──
"...Quả nhiên, anh vẫn còn thích chị ấy nhỉ."
Không hiểu sao Makoto lại nói với một giọng điệu như thể đã buông xuôi.
"Ngay cả bây giờ, vẫn còn thích chị Nito."
"...À, đúng vậy."
Tôi gật đầu dứt khoát với Makoto.
"Chắc là, vậy thật."
Và rồi──tôi đàn xong giai điệu.
Tôi thổ lộ lòng mình với Makoto──
"Anh, ngay cả bây giờ vẫn còn thích Nito──"
──Khoảnh khắc đó.
Một luồng sáng bao trùm tầm nhìn của tôi.
"...Hử!?"
Một tia sáng chói lòa lóe lên trong chốc lát.
Trước ánh sáng trắng xóa đó, tôi phản xạ nhắm mắt lại.
Vài giây sau. Khi hình ảnh in hằn trên võng mạc biến mất, tôi dè dặt mở mắt ra,
"...Ể?"
──Tôi đang lơ lửng trong bóng tối.
Khung cảnh trước đó đã biến mất đâu đó, và tôi đang trôi nổi trong một không gian tối tăm vô tận.
Tôi hoàn toàn không cảm thấy trọng lực. Không nóng cũng không lạnh. Một cảm giác của con số không.
Nhìn xem, xung quanh cơ thể tôi có vài luồng sáng đang quay tròn.
Những ánh đèn chói lòa với tốc độ và kích thước khác nhau, giống như những hành tinh đang quay quanh quỹ đạo.
"Cái gì thế này..."
Mặc cho tôi đang bối rối, những ánh đèn dần tăng tốc độ quay.
Ánh sáng biến thành một vòng xoáy, quay quanh tôi với tốc độ cao──và tầm nhìn của tôi bị bao phủ bởi ánh sáng màu hồng.
"Đây là..."
Không hiểu sao, đó là một khung cảnh hoài niệm. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra.
Dù vậy, không hiểu sao, đó lại là một cảnh tượng khiến lòng tôi bình yên──
Một thoáng sau──tôi nhận ra.
──Anh đào.
Giống như vô số cánh hoa anh đào đang bay lượn.
Khi tôi nhận ra, một mùi hương hoa nồng nàn lan tỏa.
Tôi có cảm giác một làn gió xuân ấm áp đang mơn man trên da.
Và rồi──bịch, một thứ gì đó đập vào ngực tôi.
"──Oa, xin lỗi nhé!"
Một giọng nói vang lên.
"Hoa anh đào nhiều quá, mình không nhìn thấy đường..."
──Đó là một giọng nói quen thuộc.
Giọng của một người từng ở bên tôi rất lâu, một người mà tôi vô cùng trân trọng.
Gió ngừng thổi, cơn mưa hoa anh đào tan đi.
Trọng lực trở lại, những cánh hoa lả tả rơi xuống chân, và tầm nhìn của tôi mở ra──
Trước mặt tôi──là một cô gái.
Cô ấy dùng tay giữ mái tóc đen dài, một nụ cười nở trên khuôn mặt rạng rỡ và cân đối.
Dáng người cao thẳng. Những ngón tay thon dài. Mũi giày loafer sáng bóng.
"Chào cậu. Mình là Nito Chika."
Cô ấy nói với tôi như vậy.
"Cậu cũng là học sinh năm nhất, phải không?"
Mái tóc đen óng ả như sơn mài. Đôi mắt trong sáng nhưng lại ánh lên vẻ tò mò, sống mũi thanh tú như gốm sứ. Đôi môi mỏng màu sáng──
──Là Nito.
Không thể nào nhầm được.
Không còn nghi ngờ gì nữa──Nito Chika đang ở ngay trước mắt tôi.
"...Hả?"
Tôi bất giác nhìn quanh.
Khi tôi nhận ra──chúng tôi đang đứng gần cổng chính.
Cánh cổng cũ kỹ và phủ đầy rêu đặc trưng của trường công lập. Vòng xoay xe đơn điệu gần đó. Phía xa là lối vào của trường cấp ba Amanuma chúng tôi, ngôi trường đã năm mươi năm tuổi, và một đài phun nước có lẽ cũng đã hoạt động được năm mươi năm.
Xung quanh, những học sinh mặc đồng phục giống nhau đang tụ tập, và những người lớn có vẻ là phụ huynh cũng ở bên cạnh họ.
Tiếng xì xào náo nhiệt, và một cảm giác hân hoan như ngày lễ hội lan tỏa khắp nơi──
Khung cảnh này, tôi đã từng thấy.
Là lễ khai giảng.
Ba năm trước, vào ngày khai giảng mà tôi và Nito đã gặp nhau──
"...Này."
Với vẻ nghi hoặc, Nito trước mặt nhìn thẳng vào mặt tôi.
"Cậu sao thế? Cứ ngẩn người ra..."
"À, ừm..."
Tôi khẽ hắng giọng, rồi trả lời trong khi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Mình là năm nhất. Tên là Sakamoto Meguri..."
Nói xong, tôi nhận ra đó là những lời y hệt của mình ba năm trước.
Đúng rồi, lúc đó. Ngày khai giảng, giữa cơn mưa hoa anh đào, tôi và Nito đã va vào nhau.
Đó là khởi đầu của tất cả──
"Meguri-kun. Sakamoto Meguri-kun."
Nito lặp lại tên tôi như thể đang nếm thử nó trong miệng.
"Hể, một cái tên thật tuyệt."
Nói rồi, Nito mỉm cười.
Nhìn thấy biểu cảm đó──cuối cùng tôi cũng đã hiểu.
──Ảo giác.
Đây chỉ là một ảo giác mà tôi đang thấy sau cú sốc vì Nito mất tích.
Bằng chứng là──mọi thứ vẫn y hệt ba năm trước.
Khung cảnh tôi thấy, lời nói của Nito, và cả cảm giác cứng của đôi giày loafer tôi đang đi.
Tất cả đều là sự tái hiện của ba năm trước.
Nhìn kỹ thì Nito cũng trông mộc mạc hơn nhiều so với cô ấy gần đây. Trong ba năm cấp ba, cô ấy đã trở nên sành điệu hơn rất nhiều, nhưng người đang đứng trước mặt tôi là Nito của năm nhất. Nito của thời vẫn còn vương vấn không khí của một học sinh trung học.
Và tôi cũng vậy, đã hoàn toàn trở lại thành tôi của lúc đó.
Cái đầu hơi lạnh vì cắt tóc quá ngắn, và chiếc cặp sách mới tinh. Bộ đồng phục thì cứng ngắc, và có vẻ như size cũng lớn hơn. Tôi nhớ là mình đã mua lớn hơn một size để phòng khi cao lên.
Điều này có nghĩa là──vì đây là ảo giác. Tôi đang tái hiện lại những phần tiện lợi từ trong ký ức của chính mình. Bằng cách đó, tôi đang cố gắng bảo vệ bản thân khỏi cú sốc──
"Ra vậy, là thế à..."
Khi đã hiểu ra, tâm trạng tôi bình tĩnh lại đáng kể.
Nếu là ảo giác, thì việc Nito ở trước mặt tôi là điều đương nhiên. Một thoáng tôi đã tự hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi hiểu ra thì lại là một chuyện đơn giản.
Mà, dù sao đi nữa, đây cũng là một ảo giác có độ phân giải cao thật. Mỗi một học sinh xung quanh cũng đã trở lại đúng ba năm trước. Thậm chí tôi còn thấy cả những giáo viên đã chuyển trường và tôi đã hoàn toàn quên mất.
Nhưng, có lẽ những chuyện như vậy cũng có thể xảy ra. Biết đâu tôi, trông thế này thôi, lại đang che giấu một "trí nhớ siêu phàm" cũng nên.
"──Chika!"
"Đây!"
Một giọng nói gọi Nito từ đâu đó, và cô ấy đáp lại.
"Xin lỗi, mình phải đi rồi."
"Ừ, ra vậy."
"Vui thật đấy, đời học sinh cấp ba. Ba năm tới mong được cậu giúp đỡ nhé, Meguri-kun."
Nói xong, Nito vẫy tay chào tôi rồi chạy về phía có tiếng gọi.
Và, tôi nhớ ra.
À, đúng rồi──chính cái vẫy tay đó.
Chính dáng đi nhẹ nhàng đó, đã khiến tôi yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên──
*
"──Mà ảo giác này dài quá rồi đấy!"
Sau khi lễ khai giảng và buổi sinh hoạt lớp kết thúc.
Cuối cùng cũng được giải thoát, tôi lẩm bẩm một mình trong lúc đi trên hành lang.
Ban đầu, tôi đã nghĩ đây là một ảo giác tốt. Tôi đã được gặp lại Nito, và cũng đã có thể nhớ lại những chuyện của ngày xưa.
Nhờ vậy, ừm, tâm trạng tôi đã bình tĩnh lại. Tôi nghĩ khi trở về thực tại, tôi sẽ có thể hành động bình tĩnh hơn lúc nãy.
Thế nhưng──từ khi ảo giác bắt đầu, cảm giác như đã trôi qua khoảng ba tiếng đồng hồ rồi.
Chuyện gì vậy? Có ai thấy ảo giác lâu như vậy không? Hay là, tôi đang ngất xỉu ngoài đời thực?
Hơn nữa,
"Chi tiết nào cũng thật quá đi mất. Đây gần như là hiện thực rồi còn gì..."
Nó quá chân thực.
Ảo giác này, các chi tiết quá rõ ràng.
Đây là cái gọi là 5K à? Thường thì những thứ như thế này, các phần khác nhau sẽ mờ ảo đi chứ nhỉ?
Vì nó quá thật, nên tôi cũng đã thử sửa chữa những thất bại trong thực tế. Ví dụ như, màn giới thiệu bản thân trong lớp. Ba năm trước, tôi đã cố gắng pha trò và thất bại thảm hại. Kết quả là, ngay từ đầu đời học sinh, tôi đã bị lạc lõng trong lớp, nên trong ảo giác này, tôi đã giữ màn giới thiệu ở mức an toàn.
Hơn nữa, sau đó, tôi nhớ ra có một sự kiện là quên mang về nhà tờ giấy cần phụ huynh điền và bị giáo viên chủ nhiệm mắng khá nặng, nên tôi đã cẩn thận cất nó vào cặp.
Với điều này, tôi trong ảo giác sẽ có một khởi đầu cuộc sống mới tốt hơn so với thực tế. Mong tôi gặp may mắn.
Ngược lại, cũng có những điểm khiến tôi nhận thức lại thực tế.
"Nito... quả nhiên là đỉnh thật."
Nito, người học cùng lớp với tôi. Không khác gì thực tế, cô ấy đã thể hiện vai trò "siêu nữ chính" của mình.
Với thành tích tốt nhất trong kỳ thi tuyển sinh, cô ấy đã đảm nhận bài phát biểu đại diện cho học sinh mới trong lễ khai giảng.
Trong lớp học, cô ấy ngay lập tức được bổ nhiệm làm lớp trưởng và đã tự tin chào hỏi các bạn cùng lớp ngay từ ngày đầu tiên.
Cô ấy đối xử bình đẳng với tất cả bạn học, lại còn xinh đẹp nên thu hút sự chú ý của rất nhiều bạn nam, và rõ ràng được các giáo viên tin tưởng,
"Đúng là vậy, từ đầu cậu ấy đã như thế rồi..."
Trước sự hoài niệm đó, tôi bất giác thốt lên như vậy.
Khi mà Nito vẫn chưa phải là nito. Khi mà cô ấy vẫn ở bên cạnh tôi, và mỉm cười với tôi.
Dù đã là lần thứ hai. Dù đã biết trước, cô ấy vẫn chói lòa một cách khủng khiếp.
Những điều như vậy, đã lâu rồi tôi mới nhớ lại.
Tuy nhiên, một "khía cạnh" khác một chút, cũng sắp sửa lộ diện rồi.
"Và... bây giờ cậu ấy chắc đang ở đây."
Tôi lẩm bẩm và dừng lại trước một căn phòng nào đó.
──Phòng sinh hoạt của Câu lạc bộ Thiên văn.
Ngày khai giảng. Trong thực tế, tôi đã gặp lại cô ấy ở đây.
Tôi có hứng thú với thiên văn học. Tôi muốn trở thành một nhà khoa học vào một ngày nào đó. Với ước mơ đó, tôi đã nghĩ đến việc tham gia Câu lạc bộ Thiên văn để làm cho thời cấp ba của mình trở nên ý nghĩa hơn.
Và trong phòng sinh hoạt đó──tôi đã gặp Nito một cách bất ngờ.
"...Được rồi."
Tôi tự nhủ trong lòng, lấy một chút can đảm.
Tôi đặt tay lên cửa và mạnh dạn mở nó ra.
Và rồi,
"...Ể?"
Quả nhiên, Nito đang ở đó.
Trong căn phòng cũ kỹ, cô ấy đang ngồi trên một chiếc ghế.
Mái tóc đen tuyệt đẹp mà tôi đã ngắm nhìn không biết bao nhiêu lần trong lớp học lúc nãy.
Đôi má trắng và đôi mắt tròn của cô ấy phản chiếu ánh nắng sau giờ học.
Tuy nhiên──tư thế của cô ấy lại hoàn toàn trái ngược với ấn tượng trong lớp.
Đầu tiên, cô ấy đã cởi giày đi trong nhà và tất.
Hơn nữa, cô ấy còn vắt chân trần và đặt lên chiếc bàn đối diện.
Đến mức chiếc quần short bên trong váy cũng lộ ra hết.
──Đúng là một tư thế khó đỡ. Nito đang ở đó với một tư thế vô cùng luộm thuộm.
Và đỉnh điểm là, trên tay cô ấy là một chiếc máy chơi game, có vẻ như đang chơi một game FPS nào đó, và dường như hoàn toàn bị cuốn hút vào nó,
"──Oái!"
Cô ấy ngã ngửa.
Nito ngã lộn nhào cùng với chiếc ghế, tạo ra một tiếng động lớn.
"C-cậu có sao không!?"
"Đau quá..."
Tôi vội vàng chạy đến và đưa tay ra.
Nito nhăn mặt nắm lấy tay tôi, rồi lảo đảo đứng dậy.
"À. Xin lỗi xin lỗi, để cậu thấy cảnh không hay rồi. Meguri-kun? Phải không nhỉ."
"Ừm. Mà, bên này mới phải xin lỗi vì đột ngột vào. Mình không ngờ là có người ở đây..."
"Đúng là vậy nhỉ, ahaha."
Trong lúc nói chuyện, tôi lại một lần nữa cảm thấy kỳ lạ.
Đối với một ảo giác, cái này không phải là quá thật sao...
"Chà, bị thấy cảnh không hay rồi."
Có vẻ như đã va đập khá mạnh, Nito vừa xoa mông vừa cười gượng.
"Mình định giấu mà, những mặt như thế này."
"...Fufu, mới ngày đầu đã gặp nạn rồi nhỉ."
Trước sự hoài niệm của cuộc trò chuyện, tôi bất giác bật cười một chút.
Đây là một hình ảnh không thể tưởng tượng được từ Nito của thực tại, của hiện tại.
Nữ ca sĩ thiên tài nito đó. Cô Nito ưu tú đó, lại đang lười biếng chơi game trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ.
"Ể. Cậu không ngạc nhiên à?"
Bỗng, Nito nhìn vào mặt tôi với vẻ mặt khó hiểu.
"Mình, mình đã để lộ một con người khác hẳn so với trong lớp rồi đấy."
"...À, à! Đúng là vậy nhỉ!"
Mãi đến bây giờ, tôi mới có một phản ứng hoảng hốt.
"Không, mình ngạc nhiên lắm chứ! Cái đó, hoàn toàn khác với hình ảnh lúc nãy!"
"Đúng là vậy nhỉ."
Nói rồi, Nito cười gượng.
Và rồi, cô ấy ngọ nguậy những ngón chân sơn móng,
"Mình đã định là ở trường sẽ làm một học sinh gương mẫu mà."
Đúng──cô ấy là một người như vậy. Nito Chika, là một cô gái như vậy.
Nito mà tôi biết có nhiều bộ mặt.
Đầu tiên, là Nito với tư cách là một học sinh gương mẫu trong lớp. Thành tích xuất sắc, dung mạo đoan trang, một nữ chính trong sạch của trường học.
Một cô gái hoàn hảo nhận được ánh mắt ngưỡng mộ từ cả nam và nữ, Nito Chika.
Và tiếp theo, là Nito với tư cách là một ca sĩ.
Một "thiên tài có chiều sâu" hát với khung cảnh phòng sinh hoạt câu lạc bộ hoài cổ làm nền. Một nhạc sĩ bí ẩn mà công chúng thường hình dung, nito.
Cuối cùng──là Nito khi ở trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ này.
Một nữ sinh cấp ba thẳng thắn và lười biếng, có chút luộm thuộm. Một cô gái gần gũi và đời thường, Nito.
Chắc chắn, tất cả đều là con người thật của cô ấy. Nito là một cô gái có nhiều khía cạnh, và tất cả đều không phải là giả dối. Nhưng đối với tôi, Nito luộm thuộm đang ở trước mặt là người dễ tiếp xúc nhất.
"À, mà Meguri-kun. Cậu có muốn vào Câu lạc bộ Thiên văn không?"
"Ừ, mình đã định vậy."
"Ra vậy ra vậy. Mình cũng thế. Mà, mình chẳng có hứng thú với thiên văn học đâu, chỉ là muốn dùng căn phòng này thôi."
Nói rồi, Nito cười một cách tinh nghịch.
"Chị gái mình là cựu học sinh ở đây. Chị ấy nói cho mình biết là năm nay có một phòng sinh hoạt câu lạc bộ sẽ trống."
"Và, cậu đã vào đây và lười biếng ngay lập tức, rồi bị mình bắt gặp."
"Đúng là thế."
Hehehe, vừa cười, Nito vừa huých vai tôi một cái,
"Chứ ai mà ngờ mới ngày đầu đã có người đến. Thất bại quá đi."
──Biểu cảm đó của cô ấy.
Cái chạm thân mật và mùi dầu gội thoảng qua mũi, không hiểu sao lại khiến tôi thấy hoài niệm,
"Chà... nhiều thứ không diễn ra như ý muốn nhỉ."
Tôi tự giễu trong khi bước về phía cây đàn piano.
Tôi cảm thấy muốn nói chuyện một chút.
"Mình cũng vậy, lúc đó mình đã kỳ vọng rất nhiều. Rằng sẽ có một đời học sinh tốt đẹp, tạo ra nhiều kỷ niệm, và tiến gần hơn đến ước mơ của mình."
──Tôi đặt ngón tay lên phím đàn.
Khi tôi nhẹ nhàng nhấn xuống, một nốt La mộc mạc vang lên trong tòa nhà của trường sau giờ học.
"Nhưng khi nhận ra, mọi thứ đã kết thúc mà mình chẳng làm được gì. Toàn là hối tiếc. Dù biết sẽ như vậy, nhưng mình đã không thể thay đổi."
"...Ý cậu là sao?"
Với vẻ mặt nghi hoặc, Nito đang nhìn tôi.
"Kết thúc? Không thể thay đổi?"
"Đúng là vậy, cậu sẽ có phản ứng như vậy thôi."
Đây là một ảo giác chân thực đến thế.
Chắc chắn Nito sẽ không thể biết được nội dung những hối tiếc của tôi một cách tiện lợi như vậy.
Để giải khuây, tôi lại bắt đầu lướt theo bài hát của Nito trên phím đàn.
"...!"
──Nito, mở to mắt.
...Ra vậy, cậu ấy sẽ có phản ứng như thế.
Nito của thời điểm này vẫn chưa sáng tác bài hát này. Giai điệu mà sau này mình sẽ tạo ra, lại đang được chàng trai trước mặt đàn. Tôi không phải là nhạc sĩ nên không thể tưởng tượng hết được, nhưng chắc đó là một cảm giác kỳ lạ.
"Nhưng mà... được gặp lại cậu cũng tốt rồi."
Nói rồi, tôi mỉm cười với Nito trước mặt.
"Cuối cùng, được gặp Nito dù chỉ là trong ảo giác cũng tốt rồi."
"...Cái đó, có nghĩa là──"
Đúng lúc Nito mở miệng, tôi đã đàn xong giai điệu.
Khoảnh khắc──
──Một tia sáng bao trùm tầm nhìn của tôi.
Một thoáng sau──xung quanh trở nên tối om.
Và rồi, những luồng sáng bắt đầu quay quanh cơ thể tôi──
"...!?"
Một khung cảnh kỳ lạ, giống như khi tôi bắt đầu thấy ảo giác.
Và rồi, tốc độ quay của ánh sáng tăng lên, nhuộm trắng xóa trước mắt tôi──
"...Senpai? Senpai!?"
Đầu tiên, một giọng nói như vậy đập vào tai tôi.
"Anh sao thế? Tự nhiên, cứ ngẩn người ra..."
"À, ừm..."
Khi tôi nhận ra, Makoto đang ở trước mặt tôi.
Nhìn quanh──là khung cảnh quen thuộc của phòng sinh hoạt câu lạc bộ.
Chỉ là, những vật dụng được đặt trong phòng có hơi khác so với phòng sinh hoạt câu lạc bộ mà tôi vừa ở cùng Nito.
Bản đồ và radio cũng cũ hơn một chút, và rèm cửa cũng phai màu hơn.
Và hơn hết, là bộ đồng phục đã quen thuộc với cơ thể. Bông hoa nhỏ dành cho học sinh cuối cấp được cài trên ngực──
──Ảo giác, đã kết thúc.
Một giấc mơ giữa ban ngày mà tôi đã thấy sau cú sốc trước sự mất tích của Nito.
Nó đã kết thúc, và tôi đã trở về với thực tại──
"...Không, xin lỗi, không có gì đâu."
"Vậy ạ? Nếu thế thì được rồi."
"Ừm, xin lỗi đã làm em lo lắng. Thôi, chắc cũng đến lúc về rồi."
"Vậy ạ."
Nói chuyện xong, chúng tôi rời khỏi phòng sinh hoạt.
Chúng tôi thay giày ở lối vào và đi về phía cổng chính, nơi vẫn còn rất nhiều học sinh.
Kết thúc của một giấc mơ lúc nào cũng thật não nề. Tôi đã muốn nói chuyện với Nito thêm một chút nữa. Có những điều muốn nói và muốn nghe. Nếu có thể, tôi cũng đã muốn xin lỗi.
Nhưng... ừm. Tâm trạng đã bình tĩnh lại nhiều rồi.
"...Phù."
Khi tôi hít một hơi thật sâu, một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng qua mũi.
Có vùng vẫy thêm nữa cũng chẳng ích gì.
Tôi chẳng thể làm gì được, nên đành lặng lẽ chờ đợi tin tức tiếp theo.
Không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận nó.
Dù kết quả có ra sao──có lẽ Nito sẽ không còn liên quan gì đến cuộc đời tôi nữa.
*
"...A, kia rồi, Sakamoto!"
Khi đến gần cổng chính. Bất chợt, một trong những học sinh cuối cấp gần đó gọi tôi.
Nhìn xem, là Nishigami, một cậu bạn học cùng lớp năm nhất và năm ba.
Xung quanh cậu ta còn có vài người bạn khác.
Họ tiến lại gần chúng tôi với vẻ mặt lo lắng,
"Cậu... có sao không?"
"Bạn gái cũ của cậu, lại xảy ra chuyện như vậy..."
"Chị Igarashi-san còn bị khó thở phải nhập viện cấp cứu... Tụi này, lo lắm."
"À, ừm..."
Bị hỏi dồn dập, tôi phản xạ bối rối.
"Chà, cũng đúng. Thật sự là mình đang rất sợ..."
Igarashi-san, là cô gái đã hét lên lúc nãy.
Cô ấy ngất đi rồi à. Chuyện đã trở nên nghiêm trọng thật rồi...
Và, ngoài chuyện đó ra... với đám Nishigami này, tôi có một kỷ niệm hơi cay đắng.
Vụ giới thiệu bản thân vào ngày khai giảng. Sau sự cố thất bại thảm hại đó, tôi đã không thể làm thân được với nhóm của Nishigami. Mặc dù trước đó chúng tôi cũng có nói chuyện qua lại, nhưng sau cú trượt dài đó, khoảng cách giữa chúng tôi cứ thế mà hình thành. Họ không phải là người xấu, nhưng có vẻ như tôi đã trông giống "một kẻ khá lập dị". Mà cũng phải thôi, ngay từ đầu đã thất bại như vậy.
Và đó chính là bước vấp ngã đầu tiên trong đời học sinh cấp ba của tôi. Là khởi đầu cho chuỗi ngày vấp ngã liên tiếp sau đó.
Vậy nên, dù được họ bắt chuyện, tôi vẫn cảm thấy có chút gì đó không thoải mái.
Hơn nữa, còn một điều khiến tôi bận tâm.
"Mình có nói với đám Nishigami là mình hẹn hò với Nito à...?"
Tôi có cảm giác là mình đã không tiết lộ điều đó.
Cũng không phải là tôi cố tình giấu giếm, nhưng chuyện tôi và Nito hẹn hò chỉ có một số ít học sinh xung quanh biết. Không hiểu sao, tôi cảm thấy xấu hổ khi tự mình đi kể lể khắp nơi.
Vậy mà, tại sao Nishigami, người mà tôi không mấy giao thiệp, lại biết? Hay là, có lẽ tin đồn đã lan rộng hơn tôi nghĩ mà tôi không nhận ra.
"...Không không không."
Nishigami, tuy nhiên, lại cười với vẻ mặt như "Không thể nào?".
"Cậu, năm nhất đã than thở với tụi này suốt còn gì. Hẹn hò thì nên đi đâu, nên mặc đồ gì, này nọ."
"...Hả?"
"Đ-đúng rồi, vừa ăn cơm hộp cùng nhau, vừa khoe khoang trá hình hỏi ý kiến."
"Khoe khoang trước mặt đám độc thân quý tộc tụi này."
Đám Nishigami đang cười đùa với nhau.
Nhưng──hỏi ý kiến tụi này? Vừa ăn cơm hộp cùng nhau?
Không có. Tôi không làm chuyện đó.
"Thôi thì, có chuyện gì thì cứ nói với tụi này nhé."
Nishigami đặt tay lên vai tôi và nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"Tụi này không giúp được nhiều nhưng mà cho lời khuyên thì được."
"Ừ, đừng ngại nhé." "Vậy nha..."
Nói xong, họ rời khỏi cổng chính.
Trong lúc nhìn theo bóng lưng họ. Trong lúc tôi gần như bần thần.
Dù vậy, tôi vẫn cố gắng sắp xếp lại cuộc trò chuyện trong đầu──
"...Quá khứ, đã bị viết lại?"
Khi tôi nhận ra, tôi đã lẩm bẩm như vậy.
"Không, chỉ có thể nghĩ như vậy thôi..."
Chắc chắn, tôi đã thất bại thảm hại trong màn giới thiệu bản thân. Sau đó, tôi gần như không nói chuyện với đám Nishigami cho đến tận hôm nay. Chắc chắn không có chuyện hỏi ý kiến hay ăn cơm hộp cùng nhau.
Thế nhưng──trong ảo giác. Trong cái ảo giác quá đỗi sống động đó, tôi đã tránh được thất bại trong màn giới thiệu bản thân.
Nếu vậy thì... hiện tại tôi đang ở, không phải là tương lai đó sao?
Không phải tôi đang ở một điểm đến sau giấc mơ mà tôi vừa thấy hay sao...?
"...Senpai."
Đúng lúc đó. Makoto, người đang lo lắng theo dõi cuộc trò chuyện bên cạnh, cất tiếng.
"Ừ, sao thế?"
"Em, thấy lạ lắm."
"Lạ gì cơ?"
"Ký ức của em, đã thay đổi."
"...Hả?"
Tôi bất giác nhìn về phía cô bé.
"Senpai, đáng lẽ ra gần như không có bạn trong lớp. Vì vậy, giờ nghỉ trưa anh thường đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ, và em cũng đi cùng. Thế nhưng... khi anh đàn piano. Lúc nãy trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ, khi anh đàn bài hát của chị Nito... ký ức của em bỗng dưng thay đổi."
Và rồi, Makoto nhìn đi nơi khác một cách vô cùng bối rối,
"Thành một ký ức mà senpai, có bạn bè bình thường. Và buổi trưa cũng ăn cùng họ..."
──Nghe những lời đó.
Nghe những lời của Makoto, một giả thuyết nảy sinh trong tôi.
Thứ tôi vừa thấy, tôi đã nghĩ đó là ảo giác.
Tôi đã nghĩ đó là một giấc mơ phù du do mong muốn của tôi tạo ra.
Thế nhưng──nếu như thế này, quá khứ thực sự đã bị viết lại.
Nếu hiện thực, đã thay đổi theo ảo giác đó──
"...Mình, đã quay về ba năm trước sao?"
Những lời như vậy, tuôn ra từ môi tôi.
"Mình đã quay về thời điểm gặp Nito... quay về năm nhất sao?"
Đúng vậy, chỉ có thể nghĩ như vậy thôi. "Du hành thời gian" mà tôi thường thấy trong tiểu thuyết và manga khoa học viễn tưởng. Chẳng phải nó đã xảy ra với tôi sao?
Khi tôi đàn bài hát của Nito trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ, một sức mạnh kỳ lạ nào đó đã hoạt động.
Và tôi đã quay về năm nhất, và đã viết lại sự thật một chút──
"...Nếu vậy thì."
Nghĩ đến đó, một "ý tưởng" nảy ra trong đầu tôi.
"Nếu có thể quay về thời điểm đó một lần nữa. Nếu có thể viết lại tất cả từ đầu..."
Một hy vọng nảy mầm trong lồng ngực. Một kỳ vọng không có căn cứ.
Tôi khẽ thốt lên nó như để xác nhận.
"Mình... có thể cứu được Nito không?"


0 Bình luận