• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 05: kiếm pháp [1]

0 Bình luận - Độ dài: 2,646 từ - Cập nhật:

Nếu như không có gì thay đổi thì kiếm pháp hẳn sẽ nằm ở cách rặng núi Clayton vài cây số.

Mất 5 tiếng để tôi leo hết xuống núi, và thêm 10 tiếng nữa để đến được khu vực đại khái nơi kiếm pháp tọa lạc.

Một khu rừng rộng lớn trải dài qua nhiều kilômét hiện ra trước mắt tôi, và ngay khi chạm đến lối vào khu rừng, tôi không chút do dự mà bước vào.

Dù đã kiệt sức sau cả một ngày di chuyển liên tục, tôi vẫn cắn răng tiếp tục hành trình.

Có người có thể nói rằng tôi quá nóng vội, khi bỏ bê cả cơ thể chỉ để đi tìm những vật phẩm ăn gian, nhưng tôi không nghĩ vậy. Không chỉ vì tôi đã tái sinh trong một thế giới nơi kẻ yếu bị kẻ mạnh nuốt chửng, mà còn vì trong tương lai gần, nếu không đủ mạnh, thứ đang chờ chỉ là cái chết.

Nếu muốn có đủ sức mạnh để vượt qua những “cờ tử” chắc chắn sẽ đến với mình, lựa chọn duy nhất của tôi là phải gia tăng sức mạnh càng nhiều càng tốt.

Mỗi phút tiết kiệm được đều là một phút tôi có thể dùng để rèn luyện bản thân.

Mặc dù bên ngoài trời tối, nhưng tầm nhìn của tôi hầu như không bị ảnh hưởng, phần lớn là nhờ vào tình trạng cơ thể đã cải thiện, tất cả đều nhờ quả thần kỳ mà tôi từng ăn trước đó. Vấn đề duy nhất là việc tôi đang ở giữa một khu rừng. Nên cho dù tầm nhìn vẫn rõ, thì cũng rất khó để nhận ra những gì phía trước.

“Nếu nhớ không nhầm thì gần đây hẳn phải có một con sông.”

Mục tiêu hiện tại của tôi là tìm một con sông chảy trực tiếp từ đỉnh cao nhất của rặng Clayton.

“Cho kẻ nào tìm đường của kiếm, hãy đi theo dòng chảy từ đỉnh cao nhất.”

Khi nhân vật chính khám phá một hầm ngục, cậu ta tình cờ bắt gặp ba cuộn trục cổ đặt ngay ngắn cạnh nhau, và nội dung của một trong ba cuộn ấy chính xác là câu chữ này.

Ban đầu nhân vật chính không hiểu ý nghĩa, nhưng cuối cùng nhờ sự giúp đỡ của một người đồng hành, cậu đã giải mã được. Đáng tiếc, khi nhận ra thì đã quá muộn, bởi lúc đó cậu ta đã học kiếm pháp [Phong cách Levisha].

Nhưng điều đó lại chẳng sao với tôi, bởi tôi vốn rất thích [Phong cách Keiki].

Nói một cách đơn giản, cuộn trục muốn bảo nhân vật chính rằng hãy đi theo con sông bắt nguồn từ đỉnh cao nhất của rặng Clayton. Từ “con đường” đi cùng với “dòng chảy” ám chỉ con sông, và “đỉnh cao nhất” ám chỉ ngọn núi cao nhất trong lãnh thổ loài người – vốn thuộc rặng Clayton.

Và giờ, tôi đang tìm chính con sông đó.

Không mất nhiều thời gian để tôi tìm thấy sông, nhưng đến lúc ấy, tôi đã hoàn toàn kiệt quệ. Tôi nghĩ mình đã rong ruổi hơn 18 tiếng. Dù muốn tiếp tục đến đâu, cơ thể tôi cũng không chịu nghe theo nữa, và vì vậy, tôi buộc phải dựng trại nghỉ ngay bên bờ sông.

Hai ngày qua có lẽ đã bằng tổng số vận động mà tôi từng làm trong suốt mười năm qua. Chưa bao giờ tôi phải vận động thể chất nhiều đến vậy, ngay cả khi đã ngưng tụ ma lực và cơ thể có thể chịu đựng, thì cũng không thể nói như thế với tinh thần… vì tôi cảm thấy trí óc mình mệt mỏi dần theo từng giây tiếp tục bước đi.

Điều đầu tiên tôi làm khi đến bờ sông là lập tức làm đầy lại chai nước. Tôi đã uống rất dè xẻn để tiết kiệm, nhưng hóa ra nỗi lo ấy là thừa.

===

Tiêu đề: Bình nước nén

Cấp bậc: (G+)

Miêu tả: Một bình nước có thể chứa đến 50 lít nước mà không làm tăng trọng lượng.

===

Ý tôi là, cái bình này có thể chứa tới 50 lít nước.

Thế chẳng phải quá bá sao?

Trước khi đến rặng Clayton, tôi đã mua được em nó ở ga tàu, và phải nói rằng tôi không hề thất vọng.

Không chỉ có thể chứa đến 50 lít nước, mà nhờ công nghệ tiên tiến, nó còn có thể giảm trọng lượng của thứ chứa bên trong xuống 10 lần, nghĩa là một bình đầy nước chỉ nặng 5kg.

Tính năng này quả thật cần thiết… bởi tôi hỏi thật, ích lợi gì khi có một bình chứa tới 50 lít mà bản thân không thể vác nổi?

Nhưng thứ khiến tôi sốc nhất ở cái bình này lại không phải công nghệ tuyệt vời của nó, mà là giá bán.

Nó chỉ tốn của tôi 20 U.

Đơn vị U là tiền tệ của thế giới này, viết tắt cho “Union” – Liên minh, tổ chức hiện tại đang giám sát toàn nhân loại, bên cạnh chính phủ trung ương vốn là liên minh các quốc gia lớn từ trước thảm họa lần hai.

Liên minh là tổ chức hàng đầu trong lãnh địa loài người, chỉ có chính phủ trung ương mới có quyền kiểm soát.

Ngay cả những bang hội lớn nhất cũng không dám thách thức quyền uy của Liên minh, bởi đối đầu với họ đồng nghĩa với diệt vong. Liên minh sở hữu số lượng anh hùng hạng S nhiều nhất, là gã khổng lồ đứng ở đỉnh cao nhân loại.

Nhưng điều khiến Liên minh đáng sợ không chỉ là số lượng anh hùng hạng S.

Không.

Đó chính là những nhà lãnh đạo của họ.

“Bảy thủ lĩnh của Liên minh.”

Mỗi người đều sở hữu sức mạnh vượt xa hạng S, đạt đến huyền thoại – hạng SS.

Hiện tại, trong lãnh địa loài người chỉ có 15 anh hùng hạng SS, và trong số đó, 7 người thuộc Liên minh, khiến nó trở thành thế lực số một của nhân loại.

Mỗi thủ lĩnh đều là những cá nhân nằm trong danh sách một chữ số của bảng xếp hạng Anh hùng – bảng đánh giá sức mạnh và thành tích của con người mạnh nhất.

Hệ thống Anh hùng là hệ thống được chính phủ trung ương tạo ra, phân loại dựa trên sức mạnh và thành tích. Nó nhằm khích lệ mọi người trở nên mạnh hơn, bởi không chỉ mang lại danh tiếng, mà những anh hùng đứng đầu còn nhận được thù lao xứng đáng hằng năm.

Từ sau thảm họa lần hai, loài người chia thành hai phe: Anh hùng và ác nhân.

Ác nhân là những kẻ bị phân loại dựa trên tội ác chúng gây ra.

Chính phủ trung ương treo thưởng trên đầu từng ác nhân, phần thưởng tăng dần theo cấp bậc của chúng.

Nhưng để thực sự trở thành ác nhân, một người phải ký khế ước với ma quỷ – lời thề hiến dâng cuộc đời cho chúng, đổi lại được ban cho một phần sức mạnh.

Khi ma quỷ đang ở thế đối đầu với nhiều chủng tộc, để làm suy yếu đối thủ, chúng tạo ra nội chiến từ bên trong. Bằng cách ban sức mạnh cho những kẻ tham lam quyền lực, chúng liên tục bào mòn lực lượng kẻ địch, và công thức này đã giúp chúng vươn lên thành chủng tộc thống trị vũ trụ.

Đối mặt áp lực từ ma quỷ cả bên ngoài lẫn bên trong, chỉ một tổ chức như Liên minh mới đủ sức duy trì thế cân bằng.

Hiện tại tôi có 250 U, nhưng nếu cần thêm tiền, tôi chỉ việc hỏi bố mẹ.

À, quên nói, khi tái sinh vào thế giới này, tôi phát hiện ra mình có cha, mẹ và một đứa em gái mới 2 tuổi. Quan trọng hơn, cha tôi lại là hội trưởng của một bang hội cỡ vừa-nhỏ tên là “Galxicus”.

Vì trong tiểu thuyết tôi chưa từng nhắc đến bang hội này, nên chỉ có hai khả năng: hoặc nó quá nhỏ bé, không đáng để đưa vào, hoặc là sự tái sinh của tôi đã tạo hiệu ứng cánh bướm khiến “Galxicus” xuất hiện. Thành thật mà nói, tôi mong đó là khả năng đầu tiên, bởi nếu là khả năng thứ hai thì có nghĩa nhiều sự kiện sẽ lệch khỏi cốt truyện, và điều đó mang đến sự bất định.

Thở dài, tôi lấy ra một khối lập phương nhỏ trong túi. Ấn vào nút trên đỉnh, rồi ném nó xuống đất.

– Sham!

Ngay lập tức, khối lập phương mở rộng thành một chiếc lều xanh rộng cỡ một căn phòng.

Nhìn khối lập phương tự động bung ra trước mắt, tôi không khỏi tròn mắt kinh ngạc.

===

Tiêu đđề: Lều nén

Cấp bậc: (G+)

Miêu tả: Dùng da của loài dơi máu thét, có thể dựng lều vuông 2 mét chỉ với một nút bấm.

===

Tuyệt thật đấy.

Nếu tôi có thứ này ở thế giới cũ, chắc chắn tôi sẽ đi cắm trại. Ý tôi là, tôi có thể dựng lều trong vài giây mà chẳng cần loay hoay gì hết.

Nhìn vào trong lều, tôi không khỏi gật gù. Trống rỗng, nhưng cực kỳ rộng rãi. Có thể chứa hơn 5 người, thậm chí nhiều hơn nếu chen chúc. Hơn nữa, vì được làm từ da dơi máu thét – quái thú hạng G, nó bền hơn hẳn nhựa thường, thậm chí có thể so sánh với vài loại kim loại, khiến nó trở thành chiếc lều cực kỳ đáng giá.

Lấy bộ đồ ngủ ra, tôi thoải mái nằm trong lều, nhắm mắt lại. Quá kiệt sức, tôi thiếp đi chỉ sau vài giây.

Ngày hôm sau, sau khi thu dọn đồ đạc và ăn sáng bằng thanh năng lượng, tôi tiếp tục hành trình, đi dọc theo con sông để tìm kiếm bí kíp võ thuật 5 sao.

Tin tốt là tôi biết mình đang tìm cái gì. Tin xấu là tôi hoàn toàn không biết phải đi bao lâu mới tìm được.

Tôi chỉ có thể tự trách bản thân vì lười biếng. Khi viết cảnh di chuyển, tôi đã bỏ qua thông tin quan trọng như nhân vật chính đi mất bao lâu, hoặc thậm chí lược bỏ toàn bộ, để cho cậu ta đến đích ngay.

Nên dù có vật phẩm ăn gian mà tôi muốn, tôi cũng chẳng biết phải tìm ở đâu, bởi chính tôi – kẻ viết ra – cũng không ghi chép cụ thể. Tôi chỉ viết khu vực chung chung, nhưng nhiều nơi rộng đến mức phải mất cả năm để dò tìm. Thêm vào đó, tôi còn lược bỏ luôn cả hiểm nguy xung quanh, khiến cơ hội tìm ra vật phẩm lại càng mong manh.

Thật ra bạn cũng không thể trách tôi. Tôi đâu ngờ mình sẽ bị ném vào chính tiểu thuyết của mình? Hơn nữa, tôi lược bỏ cảnh di chuyển đơn giản vì chúng quá nhàm chán.

Ngừng lại, tôi nhìn chằm chằm vào một tảng đá lạ trước mặt. Hình dáng nó kì lạ, đường nét giống như một samurai đang giơ kiếm trên đầu. Nói là giống, nhưng thực ra nó đã bị rêu và dây leo phủ kín, nếu không nhìn kỹ thì khó mà nhận ra.

Tất nhiên, tôi biết vì sao nó như vậy – bởi nó không phải đá, mà là bức tượng tưởng niệm đại sư Keiki.

Theo thời gian, bức tượng dần mục nát, khiến nó trông như một tảng đá kỳ dị với người qua đường.

Ngồi xuống, tôi trải một tấm vải nhỏ rồi ngồi lên.

“Và giờ thì ta chỉ việc chờ.”

Thứ tôi đang đợi là hoàng hôn, bởi chỉ khi mặt trời lặn tôi mới biết chính xác phải đi đâu. Bức tượng này do đại sư Keiki tạo ra khi ông còn sống, được thiết kế sao cho mỗi lúc hoàng hôn sẽ chỉ về nơi mộ ông an nghỉ.

Từ đây trở đi tôi hoàn toàn tuân theo những gì mình từng viết để tìm mộ của đại sư Keiki.

Vốn dĩ nhân vật chính chưa bao giờ đến đây, vì cậu ta không chọn [Phong cách Keiki] mà chọn [Phong cách Levisha]. Điều này khiến tôi là kẻ đầu tiên thực sự đến được nơi này.

Không mất nhiều thời gian, mặt trời bắt đầu lặn, và đúng lúc nó đi qua đỉnh tượng, một tia sáng vàng lóe ra từ mũi kiếm. Nhìn theo hướng ánh sáng, tôi có thể xác định đại khái nó chỉ về phía tây bắc, nơi có một cái cây lớn nhưng rất bình thường, cách khá xa.

“Trúng rồi!”

Nở nụ cười rộng, tôi lập tức ghi nhớ cái cây và lao về phía đó.

Mặt trời lặn chỉ trong khoảng 150–200 giây. Điều đó có nghĩa là tôi chỉ có chừng ấy thời gian để chạy từ tượng đến cây, hoặc ít nhất là đến gần, cách nó hơn một cây số.

Nếu không kịp đến nơi trước khi mặt trời lặn hẳn, tôi sẽ mất dấu cái cây, bởi ngoài việc to hơn một chút, nó giống hệt những cây khác xung quanh.

Nếu không có tượng chỉ hướng, tôi sẽ chẳng bao giờ biết mà đi tới.

“Hộc… hộc… hộc…”

Đến nơi với hơi thở nặng nề, tôi gục xuống ngay trước gốc cây.

Tôi hoàn toàn kiệt sức. Tôi đã lao hết tốc lực trên địa hình gồ ghề cho đến khi chạm được vào thân cây.

Lúc tôi tới, mặt trời đã lặn, nhưng tôi không quan tâm, vì mục tiêu đã hoàn thành.

“Giờ thì, tôi phải làm gì đây?”

Dù là tác giả, tôi hoàn toàn mù tịt về bước tiếp theo, bởi tôi chưa từng viết cảnh nhân vật chính đến mộ của đại sư Keiki. Tôi thậm chí không biết trong mộ có bẫy hay thử thách nào không.

Điều duy nhất tôi biết là ngôi mộ đâu đó quanh cái cây này.

Quan sát kỹ quanh gốc cây, tôi thấy một rễ cây trồi hẳn lên. Đặt tay vào, tôi nhận ra nó lỏng lẻo hơn so với những rễ khác ăn sâu xuống đất.

Không chút chần chừ, tôi dồn toàn lực kéo mạnh.

– Rắc!

Với tiếng động lớn, rễ cây bị bật tung, để lộ một cái hố nhỏ vừa đủ cho một người chui qua.

Quẳng rễ sang một bên, tôi lập tức chui vào cái hố.

Điều đầu tiên tôi nhận ra là bên trong thân cây hoàn toàn rỗng, và từ trên đỉnh có một sợi dây thừng buông xuống.

– Ực!

Theo ánh nhìn, tôi bất giác nuốt nước bọt khi thấy sợi dây kéo dài xuống tận một cái hố đen thăm thẳm ngay dưới chân.

Nhìn xuống vực, tôi không khỏi lạnh sống lưng, mồ hôi tuôn ra, bởi trông nó quả thật như không có điểm dừng.

Gom góp dũng khí, tôi bám chặt lấy dây thừng và từ từ leo xuống.

1 giờ… 2 giờ… 3 giờ… 5 giờ… đến lúc bàn tay tôi tê dại, tôi đã chẳng còn đếm nổi mình leo xuống bao lâu.

Cánh tay và cơ bụng bỏng rát vì đau đớn, còn tinh thần thì suy sụp dần theo từng phút.

Thế nhưng, mặc cho cơ thể gào thét, tôi vẫn nghiến răng chịu đựng, tiếp tục đi xuống sâu hơn trong cái hố ấy.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận