• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 02: Tôi đã được tái sinh vào bên trong tiểu thuyết của mình [1]

0 Bình luận - Độ dài: 2,451 từ - Cập nhật:

Một loạt câu hỏi hiện lên trong đầu khi tôi ngơ ngác nhìn chằm chằm vào màn hình lơ lửng trước mặt.

Ren Dover?

Đó là ai?

Theo như tôi nhớ thì tên tôi là…hửm?

Tên tôi là gì?

Ngồi dậy trên giường, khuôn mặt tôi trở nên trống rỗng khi vô thức nhìn ra khung cửa sổ bên trái.

Mái tóc đen nhánh.

Làn da trắng bệch.

Đôi mắt xanh như đại dương.

Thứ phản chiếu trên mặt kính cửa sổ không phải gương mặt của tôi, mà là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.

Nó có những đường nét khá thu hút, nhưng tuyệt đối không phải kiểu gương mặt khiến người ta phải kêu lên “Anh ta đẹp trai quá!”.

Ngoại trừ đôi mắt, còn lại cũng chỉ ở mức trung bình, một gương mặt mà người ta có thể quên ngay sau vài ngày không nhìn thấy.

Xét đến cơ thể, thân hình này khá gầy, có chút đường nét nhưng chắc chắn cần nhiều cơ bắp hơn nữa.

Nhưng đây tuyệt đối không phải cơ thể tôi… Tôi vốn mập ú cơ mà. Thế nhưng, nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong cửa sổ, tôi không thể phủ nhận rằng mình chính là người đang điều khiển cơ thể này, bởi mỗi lần tôi chạm vào mặt, hình ảnh phản chiếu trong cửa sổ cũng lập tức làm y hệt.

Ngồi xuống mép giường, tôi nhìn đôi chân gầy guộc mà mình chưa thấy lại kể từ thời trung học, rồi đứng dậy.

“Guh…”

Lảo đảo vài bước, một cơn đau dữ dội dội thẳng vào đầu, kèm theo cảm giác choáng váng dữ dội.

Đau… đau… một cơn đau khủng khiếp mà tôi chưa từng trải qua bao giờ nhấn chìm toàn bộ cơ thể tôi, khiến tôi phải chống tay lên tường để giữ mình không ngã.

“Hộc… hộc…”

Cái có vẻ như đã kéo dài hàng giờ thật ra chỉ trôi qua trong vài giây. Cơn đau từ từ giảm bớt, để lại tôi nằm thở hổn hển dưới sàn, cố nuốt từng ngụm khí vào phổi.

Phải mất đến 10 phút sau tôi mới có thể đứng dậy trở lại.

Đưa mắt quan sát quanh phòng, tôi thấy một căn phòng đơn giản hiện ra trước mặt. Phòng được trang bị những thứ cần thiết cơ bản: một chiếc giường trắng tinh, một bàn gỗ cũ nhưng rộng, một tủ quần áo cao và một phòng tắm nhỏ.

Khi nhìn quanh, trên mặt bàn, tôi thấy một vật giống như một chiếc máy tính bảng lạ lẫm.

Trong tâm trạng khát khao có được câu trả lời, tôi lập tức bước tới cái bàn nơi đặt vật giống máy tính bảng kia, hy vọng sẽ tìm ra chuyện gì đang xảy ra.

Khi bước đi, một cảm giác lạ lẫm gãi nhẹ trong não, tôi thấy sự đứt đoạn trong từng cử động của mình.

Ban đầu, tôi nghĩ đó có thể là do đột ngột trở nên gầy đi, nhưng nghĩ kỹ lại, nó giống như việc tôi hoàn toàn không quen với cơ thể này.

Cảm giác chẳng khác nào có một độ trễ trong từng chuyển động. Nhưng càng di chuyển nhiều, sự chậm trễ ấy dần biến mất.

Tôi không rõ đó là gì, nhưng có lẽ do linh hồn tôi vẫn chưa thích ứng với cơ thể mới này?

Tạm gác chuyện đó qua một bên, có một việc quan trọng hơn tôi phải xác nhận. Tôi đã có linh cảm về những gì đang xảy ra, và cách xác nhận tốt nhất chính là thông qua chiếc máy tính bảng trên bàn.

Đến nơi, tôi cẩn thận chạm vào màn hình, và rồi…

– Wham!

Từng dòng thông tin dạng hologram lần lượt hiện ra trước mắt, khiến tôi giật bắn mình.

Bình tĩnh lại, tôi chăm chú nhìn vào những thông tin được chiếu ra.

=======

User ID : Ren Dover

Tuổi : 16

Ảnh : (hình hologram của chính tôi)

Chương trình : Chương trình Anh hùng Năm 1

Xếp hạng trong trường : 1750/2055

Tiềm năng : hạng D

Chức nghiệp : Kiếm sĩ

=======

“Ra là vậy.”

Nhìn vào thông tin với ánh mắt đờ đẫn, tôi bật ra một tiếng cười chua chát.

“Có vẻ như mình đã được tái sinh vào chính tiểu thuyết của mình, mà lại còn là một nhân vật phụ chẳng liên quan gì đến cốt truyện nữa chứ.”

Không phải nhân vật chính, mà chỉ là một nhân vật quần chúng vô danh.

Tôi – tác giả – đáng lẽ phải biết rõ từng nhân vật trong tiểu thuyết, nhưng Ren Dover là ai cơ chứ?

Tôi chưa bao giờ tạo ra nhân vật này.

Nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, tôi không thể coi thế giới này là tiểu thuyết nữa. Tôi thật sự đang hít thở và cử động trong chính cốt truyện mình từng viết.

Nếu bạn thắc mắc tại sao tôi vẫn bình tĩnh trong tình huống này, thì đơn giản thôi.

Tôi ghét cuộc sống trước kia của mình.

Trong giây phút cuối cùng, tôi nhận ra rằng mình chẳng quan tâm liệu có chết hay không.

Trong khoảnh khắc hấp hối, điều duy nhất tôi nghĩ là: “Tiếc thật, mình lại chết thế này.”

Tôi không biết từ khi nào, nhưng có lẽ tôi đã buông bỏ cuộc đời từ lâu. Vậy mà thật kỳ lạ, giờ tôi lại có cơ hội sống lần thứ hai, hơn nữa còn trong chính tiểu thuyết chưa hoàn thành của mình. Tuy có chút đáng tiếc là tôi không được tái sinh thành nhân vật chính.

Thật ra, đó hoàn toàn là lời nói dối.

Ai trên đời này lại muốn làm nhân vật chính chứ?

Tôi ư?

Ha? Điên à?

Tại sao tôi phải biến thành một tên ngốc đầy chính nghĩa, suốt ngày tự kéo rắc rối về phía mình? Tôi vừa mới có một cuộc đời mới, sao lại phải vứt bỏ nó ngay lập tức chứ. Tôi đâu có ngu.

Mặc dù… tôi cũng ghen tỵ với dàn harem mà hắn sẽ có. Ý tôi là, chính tôi đã tạo ra họ, toàn mỹ nhân cả. Nhưng mà thôi kệ! Tôi đã sống 32 năm cuộc đời còn là trai tân, thì kéo dài thêm chút nữa cũng có sao.

Bỏ chuyện trinh tiết sang một bên, thế giới này có ma pháp và kỹ năng cơ mà!

Không đời nào tôi lại phí thời gian đi tán gái, khi mà tôi có thể dùng khoảng thời gian đó để luyện tập ma pháp! Tôi có thể hình dung ra cảnh bản thân tung ra những quả cầu lửa khổng lồ. Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến tôi cười tủm tỉm.

Ý tôi là, làm sao tôi không phấn khích được chứ? Tôi đến từ một thế giới không hề có ma pháp, vậy mà giờ lại có cơ hội học nó. Nhất định tôi sẽ học!

“Nhưng khoan đã……”

Nếu họ đã đánh giá tiềm năng của tôi ở mức hạng D, thì điều đó có nghĩa là tài năng của tôi chỉ ở mức thấp đến trung bình.

Với mức tài năng này, không đời nào tôi có thể sống sót qua đại thảm họa thứ ba.

Đặt tay lên cằm, tôi lập tức bắt đầu vạch ra kế hoạch cho tương lai.

“Mặc dù tài năng của tôi so với những người trong Lock thì khá thấp, nhưng nếu xét trên thực tế rằng một hạng D vẫn cực kỳ được coi trọng ở những học viện khác, thì có lẽ tôi vẫn có thể sống thoải mái sau khi tốt nghiệp khỏi Lock…”

“Nhưng, nếu tôi lấy [Hạt giống giới hạn] thì tôi có thể vĩnh viễn phá bỏ giới hạn của bản thân… nhưng việc đó sẽ ảnh hưởng đến nhân vật chính…”

“Nghĩ kỹ lại, với việc cậu ta đã được xếp hạng SSS, chắc cũng chẳng sao nếu tôi lấy nó chứ nhỉ?”

Hừm, giờ mới nhận ra, chẳng phải tôi đã tạo ra một nhân vật gian lận đến mức vô lý sao?

Bỏ qua [Hạt giống giới hạn], tôi còn cho hắn mức tài năng cao nhất có thể và trang bị tốt nhất. Như thế này có phải hơi quá bất công không?

Giờ khi chính tôi rơi vào tiểu thuyết, tôi mới hiểu vì sao độc giả lại chê nhân vật chính quá mạnh.

“Hừm, ừ, tôi cần phải cân bằng lại nhân vật chính.”

Tất nhiên không phải là cái cớ để tôi chiếm lấy một vài trang bị cho bản thân đâu…

Đi giày vào và cầm lấy chùm chìa khóa đặt ở cửa phòng, tôi rời đi.

“Ngay cả khi nhân vật chính không lấy [Hạt giống giới hạn], cậu ta vẫn có thể vượt qua giới hạn nhờ những vật phẩm gian lận khác mà tôi đã cho. Vậy thì chắc không sao nếu tôi lấy nó.”

Ngay từ khoảnh khắc được tái sinh, tôi đã quyết định rồi. Tôi sẽ sống theo cách của mình.

Kệ cái câu “Nỗ lực sẽ không bao giờ phản bội”.

Chỉ một kẻ gian lận như tôi, người biết trước tương lai và nơi giấu những vật phẩm gian lận, mới có thể thành công.

……

Đặt chân ra khỏi Lock, tôi cảm nhận được cơn gió nhẹ dễ chịu lướt qua.

“Fuuu… thật sảng khoái!”

Vươn vai một cái, tôi tiến về phía ga tàu.

Học viện sẽ khai giảng trong một tuần nữa, vậy nên tôi phải tìm mọi cách để tăng chỉ số trong khoảng thời gian này. Tôi nhớ lúc này nhân vật chính đã ở hạng E, gần đạt D rồi, vượt xa một hạng G như tôi. Vậy nên tôi phải tận dụng tốt một tuần này để ít nhất cũng theo kịp hắn một chút.

Hiện tại, ưu tiên hàng đầu của tôi là lấy được [Hạt giống giới hạn]. Một khi loại bỏ giới hạn, không chỉ tôi có thể vươn lên cao hơn, mà tốc độ luyện tập của tôi cũng sẽ nhanh hơn. Lý do là càng gần giới hạn, tốc độ luyện tập càng chậm lại. Vì vậy, tiềm năng càng cao thì tốc độ luyện tập càng lớn.

Để tìm [Hạt giống giới hạn], tôi phải đến Clayton Ridge, vùng ngoại ô của thành phố Ashton – thành phố mà tôi đang sống, cũng chính là thủ đô của nhân loại.

Sau thảm họa đầu tiên, bản đồ thế giới đã thay đổi hoàn toàn. Trước đây Trái đất là một khối nước khổng lồ với các lục địa rải rác – Châu Phi, Bắc Mỹ, Nam Mỹ, châu Âu, châu Á, châu Đại Dương. Nhưng sau thảm họa, tất cả lục địa hợp thành một, tạo thành một đại lục duy nhất.

Rồi đến thảm họa thứ hai, lãnh thổ của nhân loại ngày càng thu hẹp cho đến khi cán cân quyền lực ổn định với tỷ lệ: 3/8 quỷ dữ, 3/8 fantasia, và 2/8 nhân loại.

Hiện tại, nhân loại chiếm giữ phía đông của đại lục mới – nơi từng là châu Á. Hạ tầng và thành phố mới được xây dựng, trong đó năm thành phố nổi bật hơn cả: thành phố Conviction, Dromeda, Lewington, Park và cuối cùng là Ashton – thủ đô hiện tại của nhân loại.

Tại sao những thành phố này lại quan trọng đến thế? Bởi vì chúng chính là phòng tuyến cuối cùng của nhân loại.

Mỗi thành phố bảo vệ biên giới lãnh thổ loài người khỏi sự xâm lăng tiềm ẩn từ quỷ dữ và các chủng tộc khác.

Conviction ở phía bắc, trấn giữ trước mối đe dọa từ bọn orc hiếu chiến. Thủ lĩnh hiện tại của orc – Brutus – nổi tiếng đáng sợ, được mệnh danh là “Độc quân tướng quân” trên chiến trường.

Dromeda bảo vệ phía tây, sát lãnh thổ quỷ và tiên. May thay, tiên tộc vốn không ưa chiến tranh, nên mối lo chính vẫn là quỷ dữ. Nhưng ngay cả vậy, sức mạnh kinh khủng của chúng vẫn khiến Dromeda khốn đốn.

Lewington bảo vệ phía nam, cũng thường xuyên bị quỷ dữ quấy phá, nhưng tình hình còn nghiêm trọng hơn nhiều. Vì không có tiên, orc hay người lùn gần đó để phân tán lực lượng quỷ, nên mỗi lần quỷ xâm lăng, Lewington đều phải chịu toàn bộ sức mạnh của chúng, gây thiệt hại tài nguyên khủng khiếp.

Park nằm phía đông, khác biệt rõ rệt: thành phố này đối diện trực tiếp với biển. Điều đó có nghĩa… họ phải chống lại quái vật biển. Sau thảm họa thứ hai, do bùng nổ mana từ dị giới, động vật trở nên điên loạn rồi biến đổi, tăng trưởng khổng lồ và khát máu. Con cún dễ thương khi nãy có thể biến thành quái thú nuốt chửng bạn chỉ trong vài phút. May thay, chúng không thông minh, nên nếu không bị chọc giận thì cũng không phải mối đe dọa quá lớn.

Cuối cùng là Ashton – trung tâm của nhân loại. Phòng tuyến cuối cùng chống lại mọi mối đe dọa bên ngoài. Nơi an toàn nhất, đồng thời cũng là nơi đặt Lock – học viện huấn luyện tối thượng được con người tạo ra, với mục tiêu duy nhất: đào tạo những anh hùng tối cao sẽ dẫn đầu công cuộc tái chiếm Trái đất.

Lock là một cơ sở khổng lồ trải dài hàng km, với cơ sở vật chất hiện đại bậc nhất. Nó có hơn 20.000 ký túc xá, 800 phòng huấn luyện, 1.000 lớp học và 2.000 giáo viên chuyên nghiệp.

Trở thành học viên của Lock có rất nhiều đặc quyền, một trong số đó là được sử dụng phương tiện công cộng miễn phí – giống như tôi đang làm bây giờ.

“Đây là thẻ của tôi.”

Đưa thẻ học viên cho nhân viên bán vé, tôi nhìn bản đồ nhà ga.

“Ồ? Cậu là học viên của Lock sao?”

Ngạc nhiên nhìn tấm thẻ, cô nhân viên lập tức ngồi thẳng người và nhìn tôi chăm chú.

“Đúng vậy.”

“Cậu muốn đi đâu?”

“Trạm 24, gần Clayton Ridge, làm ơn.”

Đưa mắt đánh giá từ đầu đến chân tôi, cô nhân viên bỗng mỉm cười, rồi trả lại thẻ cùng tấm vé.

“Ra là vậy, chúc cậu thượng lộ bình an!”

“Cảm ơn.”

Thế là tôi lên tàu không khí hướng về Clayton Ridge.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận