Web novel
Chương 04: Tôi đã được tái sinh vào bên trong tiểu thuyết của mình [3]
0 Bình luận - Độ dài: 2,872 từ - Cập nhật:
“Haaah…”
Thở ra một hơi dài, tôi ngẩn ngơ nhìn khung cảnh hiện ra trước mắt.
“Tôi đã mong chờ điều gì đó khác thường, nhưng mà cái này thì…”
“Choáng ngợp” có lẽ là từ hoàn hảo nhất để miêu tả cảm giác tôi đang trải qua lúc này.
Một cái cây khổng lồ sừng sững đứng trước mặt tôi. Những bộ rễ to lớn cắm sâu vào khối đá cứng, cứ như thể nó chỉ là đất sét. Tán lá xanh rì rào rợp bóng, khiến người ta phải tự hỏi liệu thật sự không có ánh mặt trời chiếu xuống nơi này hay sao.
Ngay trên ngọn cây là một quả đỏ nhạt trông vô cùng mọng nước. Nó giống như một trái đào, nhưng khác với đào bình thường, quả này được bao phủ bởi một ánh sáng vàng nhạt, đủ để khiến bất cứ ai cũng hiểu rằng đây không phải là loại đào mua ngoài siêu thị.
Hít một hơi thật sâu, tôi nhìn chằm chằm vào quả cây chứa [hạt giống giới hạn], trong lòng bùng cháy khát vọng.
“Chính là nó… một khi mình chạm tay vào quả đó, tương lai mình sẽ thay đổi hoàn toàn.”
Tôi nghĩ thầm, ánh mắt không tài nào rời khỏi quả đỏ nhạt trên ngọn cây.
Tôi sẽ không còn là một tên tác giả vô dụng suốt ngày ru rú trong nhà, nổi giận với độc giả của mình nữa.
Không.
Thay vì viết ra câu chuyện của người khác, tôi sẽ viết câu chuyện của chính mình, và…
Liếc nhìn quả cây phía trên, tôi giơ tay lên, từ từ siết chặt nắm đấm.
“Tất cả bắt đầu từ quả đó.”
…
Lấy được quả thực ra chẳng khó khăn gì.
Vốn dĩ nó chỉ là một phát hiện tình cờ của nhân vật chính trong chuyến đi thực địa ở dãy Clayton. Hơn nữa, nếu tôi nhớ không nhầm, nhân vật chính thậm chí còn chẳng lấy được quả, bởi khi cậu ta đến nơi thì thứ duy nhất còn sót lại chỉ là [hạt giống giới hạn].
Tôi có hơi áy náy khi nói điều này, nhưng…
Khi viết đến đoạn đó, tôi hoàn toàn quên mất phải thêm thử thách.
Bạn biết đấy… kiểu như một chướng ngại mà nhân vật chính phải vượt qua để tăng cường sức mạnh.
Trong một tiểu thuyết bình thường, đáng lẽ phải có người canh giữ quả, hoặc ít nhất một loại cơ chế phòng thủ nào đó để khiến nhân vật chính khó mà lấy được. Nhưng… tôi lại chẳng viết vào, bởi vì điều đó trong một chừng mực nào đó lại xem như là một nâng cấp nhỏ cho nhân vật chính.
Mục đích chính là để đẩy nhanh tốc độ huấn luyện của nhân vật chính bằng cách loại bỏ giới hạn, vì vậy tôi không thêm thử thách. Cái tính lười biếng của tôi khi đó đã khiến tôi muốn kết thúc câu chuyện nhanh hơn, bởi lúc ấy tôi đã chán ngán với nó rồi.
Nhưng giờ đây, khi đang cầm quả trên tay, tôi mới nhận ra mình đã quá tự mãn và ngu ngốc đến mức nào.
Ý tôi là, đây rõ ràng là một món đồ gian lận hoàn hảo!
Bảo sao độc giả lại bắt đầu tức giận với tôi…
Tôi đã trang bị quá tay cho nhân vật chính. Hơn nữa, [hạt giống giới hạn] chẳng khác nào một tấm vé bảo đảm dẫn tới vinh quang, bởi nó cắt đứt mọi ràng buộc vốn kìm hãm khả năng của con người.
Thực ra… điều đó chưa chắc đã đúng hoàn toàn.
Mặc dù [hạt giống giới hạn] có thể coi là vật gian lận, nhưng nó không hẳn là quá mức mạnh mẽ.
Dù loại bỏ giới hạn, nhưng nó không đồng nghĩa với việc cải thiện tài năng của một người.
Thực chất, tài năng của một người vẫn y nguyên, và ngoài việc không còn giới hạn cùng tốc độ huấn luyện được đẩy nhanh, thì [hạt giống giới hạn] không đem lại tác dụng gì về mặt thiên phú.
Ví dụ, nếu một người chẳng có tài cán gì trong việc chiến đấu mà ăn [hạt giống giới hạn], họ sẽ không tự dưng biến thành thần chiến tranh. Không, nếu có một món đồ như thế thật sự tồn tại, thì tôi đã bỏ ngang truyện từ lâu rồi.
Bởi ai lại muốn đọc một câu chuyện mà nhân vật chính chẳng gặp thử thách nào, chỉ cày nát mọi thứ để leo lên đỉnh chứ?
May thay, tôi cũng không đến nỗi ngu xuẩn mà tạo ra món đồ đó.
Với [hạt giống giới hạn], người ta chỉ có thể phá bỏ giới hạn cấp bậc của bản thân. Ngoài tốc độ rèn luyện tăng nhanh, nó không giúp ích gì thêm. Hơn nữa, ngay cả khi một kẻ vô dụng ăn nó, cùng lắm hắn ta có thể rèn luyện để chỉ số cơ thể đạt mức khủng khiếp. Nhưng nếu phải đối mặt với một người có thực lực tương đương, hắn vẫn sẽ bị đánh bại ngay lập tức.
Tuy vậy, chỉ cần tưởng tượng nếu hạt giống rơi vào tay một thiên tài không phải nhân vật chính… Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến tôi rùng mình.
Cố gắng đè nén cảm giác tội lỗi, tôi cẩn thận quan sát quả trong tay.
Màu đỏ nhạt của nó, cộng thêm ánh sáng thần thánh bao quanh, khiến nó giống hệt như một trái cây bước ra từ thiên đường.
Nuốt khan cục nước bọt mắc nơi cổ họng, tôi nhẹ nhàng há miệng cắn một miếng nhỏ.
Ngay lập tức, một vị ngọt lịm tràn ngập đầu lưỡi, khiến vị giác tôi như nhảy múa vì sung sướng. Nước quả tuôn trào trong miệng, hương vị thơm ngọt đậm đà khiến tôi nhất thời quên đi mọi thứ xung quanh.
Chỉ sau một ngụm đầu tiên, tôi cảm thấy cơ thể mình đang thay đổi. Đôi mắt trở nên sắc bén hơn, đầu óc minh mẫn hơn và cơ bắp thì bùng nổ sức mạnh.
Tôi có thể cảm nhận rõ ràng bản thân đang dần mạnh mẽ hơn.
Liếc nhìn bảng trạng thái, tôi thấy chỉ số của mình không ngừng thay đổi theo từng giây. Cảm giác vừa thấy vừa trải qua sự biến đổi khiến tôi tràn ngập hưng phấn, thôi thúc tôi ngấu nghiến ăn hết quả trong tay.
Càng ăn, tôi càng cảm nhận từng thớ thịt, từng sợi cơ trong cơ thể trở nên rắn chắc và mạnh mẽ hơn.
===Trạng thái===
Tên : Ren Dover
Cấp bậc : G+
Sức mạnh : G+
Nhanh nhẹn : G+
Thể lực : G+
Trí tuệ : G+
Dung lượng mana : G+
May mắn : E
Mị lực : G-
--] Nghề nghiệp : [Kiếm sĩ cấp 1]
==========
“Haa…”
Dùng áo lau đi nước quả còn vương quanh miệng, tôi chăm chú nhìn bảng trạng thái của mình.
Và khi ánh mắt chạm vào chỉ số mị lực, tôi không khỏi cau mày…
Tại sao mị lực của tôi lại không tăng?
Tôi biết tôi không hề đẹp trai cho lắm, nhưng rõ ràng tất cả các chỉ số, ngoại trừ May mắn vốn đã khá cao, đều tăng lên một chút. Sao lại không thể nhích cho tôi vài điểm mị lực chứ?
Chẳng lẽ tôi số kiếp làm trai tân cả đời?
-Bốp!
Tự tát vào má để xua đi những ý nghĩ đen tối, tôi nhìn xuống bàn tay mình.
Một hạt giống màu nâu nhỏ bé nằm gọn trong lòng bàn tay.
“Đây là [hạt giống giới hạn] sao?”
Giờ quan sát kỹ, tôi thật sự chẳng thể phân biệt hạt này khác gì so với hạt mua ở siêu thị.
Nó không quá lớn cũng chẳng quá nhỏ, chỉ cỡ một đồng xu. Nếu không nhờ biết nó đến từ quả mang ánh sáng thần thánh kia, thì tôi chẳng tài nào nhận ra đây là [hạt giống giới hạn].
Nó trông bình thường đến mức nếu tôi bảo đây là vật gian lận thì hẳn người ta sẽ cười nhạo tôi.
Nhưng dĩ nhiên, vì tôi là tác giả nên tôi biết rất rõ: hạt giống bình thường này chính là chìa khóa cho tương lai của tôi.
Tôi đã nói rồi, nhân vật chính chưa từng ăn quả đó. Tại sao? Bởi cậu ta vốn không có cơ hội.
Trong nguyên tác, nhân vật chính cùng các bạn cùng lớp sẽ đi thực địa ở dãy Clayton.
Trong chuyến đi, người đầu tiên tìm thấy chỗ này không phải nhân vật chính, mà là kình địch của cậu ta. Khi hắn tìm thấy cây có quả, hắn ăn quả ngay lập tức và vứt đi hạt giống trông bình thường kia. Sau đó, nhân vật chính nhặt được hạt, nhờ may mắn mà phát hiện ra hiệu quả và ăn nó.
Phải, tôi biết. Tôi đang hoàn toàn tự kiểm điểm bản thân. Càng sống trong thế giới này, tôi càng nhận ra ngòi bút của mình từng tệ hại đến mức nào…
Nghĩ kỹ lại, vì tôi đã ăn quả, tôi đã vô tình ngăn cản kình địch được nâng cấp sức mạnh.
…Điều này thật sự chẳng hay ho gì.
Kình địch là nhân vật quan trọng của cốt truyện. Hắn chính là một trong những lý do giúp nhân vật chính trở nên mạnh mẽ. Tôi gián tiếp cản trở sự phát triển của hắn, đồng nghĩa với việc cũng đang cản trở sự phát triển của nhân vật chính.
Ừm… có lẽ tôi sẽ tìm cách bù đắp cho họ sau.
Dù gì thì chuyện cũng đã rồi, tôi không thể quay ngược thời gian để hoàn tác. Thay vì lo lắng bây giờ, tốt hơn là làm điều tôi giỏi nhất… đó là để vấn đề lại cho sau.
Coi như sau này tôi nợ họ một lần vậy.
Hít một hơi thật sâu, tôi cẩn thận quan sát hạt giống trong tay rồi chậm rãi đặt nó lên lưỡi.
-Ực!
Nuốt trọn hạt, tôi ngồi xuống đất, chờ đợi [hạt giống giới hạn] phát huy tác dụng. Rồi…
1 phút trôi qua.
2 phút trôi qua.
5 phút trôi qua.
10 phút trôi qua, và vẫn chẳng có gì xảy ra.
Ngay lúc tôi định nghĩ rằng có gì đó trục trặc, một luồng năng lượng khổng lồ ập xuống cơ thể tôi.
Cảm giác như một con đập vỡ tung, nước lũ tràn ra dồn dập, ép buộc gân mạch và cơ thể tôi chống đỡ sức nặng khủng khiếp.
“Đau đớn” là từ chính xác nhất để miêu tả cảm giác này. Một nỗi đau không thể diễn tả bằng lời, đến mức tôi chẳng thể thốt ra dù chỉ một tiếng hét. Như thể toàn bộ xương cốt và gân mạch cùng lúc nổ tung.
Điều cuối cùng tôi kịp thấy trước khi ngất lịm là cái cây khổng lồ trong hang đang dần héo úa.
“Haa… mình đúng là liều lĩnh.”
…
Tôi không biết đã bao lâu kể từ lúc bất tỉnh, nhưng giờ điều đó chẳng còn quan trọng.
Toàn thân tôi đau nhức, đứng dậy cũng khó. Cố gắng trấn tĩnh, tôi chậm rãi với tay vào túi trước của ba lô, lấy ra một chiếc máy tính bảng nhỏ hình chữ nhật.
Chạm vào màn hình, một hình ảnh ba chiều của tôi lập tức hiện ra.
Tôi vẫn chưa quen với công nghệ 3D này, thế nên mỗi lần dữ liệu hiện ra trước mặt, tôi đều giật mình.
Vuốt sang phải, tôi mở khóa thiết bị và kiểm tra ngày giờ.
========================
Thời gian : 06 : 47
Ngày : 07/09/2055
Thư (5) Cuộc gọi (0) Tin nhắn (0) Trình duyệt
========================
Đóng máy lại, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi chỉ bất tỉnh trong ba tiếng. May mắn là tôi không hôn mê cả ngày.
Nếu chẳng may tôi không kịp tỉnh dậy trước khi học viện khai giảng, thì hẳn tôi sẽ gặp rắc rối to.
Bình thường tôi sẽ chẳng bận tâm chuyện cúp học, bởi tôi không muốn lặp lại ác mộng thời trung học. Nhưng bởi vì tôi là người thiết kế “Lock”, tôi biết rõ các giảng viên ở đó nghiêm khắc thế nào. Đặc biệt là với những kẻ có thứ hạng thấp như tôi, họ chỉ xem bọn tôi như vật hi sinh sẽ chết ngoài tiền tuyến. Thế nên, nếu bạn đắc tội với giáo sư nào, tốt nhất hãy cuốn gói, vì sẽ chẳng bao giờ tốt nghiệp nổi.
Đó chính là điều tôi không hề muốn, bởi có quá nhiều việc tôi cần hoàn thành ở “Lock” trước khi có thể an toàn bước ra khỏi lãnh thổ loài người.
Đầu tiên, tôi cần tham gia một vài sự kiện sẽ diễn ra trong “Lock”.
Nhưng việc tham gia liệu có ảnh hưởng tới cốt truyện không? Đương nhiên là có. Thế nhưng vì tôi không biết việc tái sinh của mình đã tác động gì tới mạch truyện hay chưa, nên tôi cần tự mình kiểm chứng xem mọi chuyện có còn đúng như những gì tôi viết hay không.
Cho đến giờ, mọi thứ vẫn y nguyên. Nhưng nếu sự tái sinh của tôi gây ra hiệu ứng cánh bướm, nó có thể kéo theo hậu quả khôn lường. Vì vậy… xét tới tình huống này, tôi quyết định sẽ can thiệp nếu có gì chệch hướng khỏi cốt truyện.
Thứ hai, vì “Lock” là học viện hàng đầu trong việc đào tạo anh hùng của toàn nhân loại, nên bỏ lỡ nó sẽ là một tổn thất to lớn với tôi. Ý tôi là, nếu muốn đủ mạnh để sống sót qua đại thảm họa thứ ba, tôi tuyệt đối không được bỏ qua cơ hội này. Với cơ sở vật chất tân tiến của họ, tôi sẽ sớm đạt đến mức đủ sức sống độc lập an toàn.
Nhưng trước khi làm được điều đó, tôi phải giành lấy một bộ kiếm pháp, nếu không tôi sẽ bị loại ngay từ năm đầu vì thiếu thiên phú.
Cũng như bất kỳ học viện nào khác, nếu không qua năm học, bạn sẽ bị lưu ban. Do đó, nếu tôi không nắm được [Phong cách Keiki], thì dù có phá bỏ giới hạn nhờ [hạt giống giới hạn], tôi cũng chẳng có gì đảm bảo sẽ qua nổi năm nhất. Tôi đâu thể trở nên siêu mạnh ngay lập tức. Không có nỗ lực và thời gian, tôi chẳng thể nào bắt kịp nhân vật chính và đồng đội cậu ta.
Kiểm tra trạng thái, tôi nhận ra sau khi nuốt [hạt giống giới hạn] chỉ số của mình không tăng thêm. À, cũng chẳng lạ gì, vì [hạt giống giới hạn] vốn chỉ tập trung phá bỏ giới hạn cấp bậc, khác với quả cây vốn thiên về tăng chỉ số.
Nhưng việc không còn bị trói buộc bởi quy luật thế giới này đồng nghĩa với việc tôi có thể tự do rèn luyện bao nhiêu tùy thích mà không lo gặp phải nút thắt.
…
Thoát ra khỏi hang mất nhiều thời gian hơn tôi nghĩ. Chính xác là 2 tiếng kể từ khi tôi tỉnh lại, tôi mới có thể an toàn bước ra ngoài. Không phải vì khó tìm lối ra, phần đó thì khá dễ, mà vì cơ thể tôi không chịu nghe lời. Tôi có thể cử động cánh tay nhưng vô cùng cứng nhắc.
Trong suốt một tiếng đồng hồ, tôi phải từ từ căng cơ, bắt đầu từ ngón tay đến tận ngón chân. Toàn bộ cơ bắp dường như phản kháng lại tôi. Cảm giác cứ như cơ thể mà tôi vừa quen thuộc lại trở thành xa lạ, hệt như khi tôi mới tái sinh vào nó.
“Haa… cuối cùng cũng được hít khí trời.”
Hít một hơi thật sâu bên ngoài, tôi cảm thấy cơ thể dần thả lỏng, lấy lại chút năng lượng.
Không khí bên ngoài khác xa bên trong hang ngột ngạt.
Nhìn về phía đông với đôi mắt đã được cải thiện, tôi thoáng thấy bóng dáng siêu đô thị trên đường chân trời. Những tòa nhà chọc trời và đoàn tàu trên không vận hành không ngừng khiến cả thành phố toát lên vẻ sôi động.
“Đẹp quá…”
Đó là tất cả những gì tôi có thể thốt ra khi ngắm nhìn thành phố Ashton.
Thật sự đáng kinh ngạc khi nhân loại, dù trong hoàn cảnh bi đát, vẫn có thể đoàn kết để xây dựng nên một thành phố lộng lẫy đến vậy. Và giờ đây, nơi tráng lệ mà tôi đang chiêm ngưỡng chính là ngôi nhà mới của tôi.
“Được rồi!”
Tràn đầy quyết tâm, tôi lập tức xuống núi.
Đã đến lúc tôi phải giành lấy [Phong cách Keiki].


0 Bình luận