Sankaku no Kyori wa Kagir...
Misaki Saginomiya Hiten
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 06

Chương 31 Included in your life (Trở thành một phần trong cuộc đời cậu)

0 Bình luận - Độ dài: 8,074 từ - Cập nhật:

"— Ng, ngon quá...!"

Vài ngày sau buổi đi xem xét địa điểm hôm trước.

Tại một nhà hàng Nhật Bản, khi trời đã nhá nhem tối—.

Tôi đưa miếng "đậu phụ trông có vẻ cao cấp" được dọn ra đầu tiên vào miệng và buột miệng thốt lên theo phản xạ.

"Đây... thật sự là đậu phụ sao!? Sao lại đậm đà thế này..."

Nó khác một trời một vực với loại đậu phụ tôi vẫn thường ăn.

Cảm giác mịn màng tan trên đầu lưỡi. Vị ngon umami cảm nhận được rõ rệt, và hương thơm thoang thoảng nơi chóp mũi. Và cả, kết cấu đặc sệt thú vị nữa...

Món này... sẽ thay đổi cả quan niệm của tôi về đậu phụ...

Hình ảnh về đậu phụ từ trước đến nay, bị viết lại hoàn toàn...!

Ngồi bên cạnh, Haruka cũng có vẻ có chung cảm nhận khi lấy tay che miệng, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.

Mới chỉ là món đầu tiên trong set ăn thôi mà... lại có thể ngon đến thế này sao.

Một món ăn thoạt trông có vẻ đơn giản, lại có thể đạt đến đẳng cấp này sao...!

Thật đáng kinh ngạc—những nhà hàng mà nhà xuất bản dùng để tiếp đãi khách.

"Mùi này chắc là, hương vừng nhỉ."

"Có vẻ vậy. Ừm, khá ngon đấy chứ..."

Hai người ngồi đối diện—Nononomura-san và Hiiragi Tokoro-san, cũng vừa trao đổi vừa mang một vẻ mặt hài lòng.

—Chúng tôi đang ở một nhà hàng gần nhà xuất bản Machida, một công ty tầm trung.

Hôm trước, để cảm ơn tôi đã trả lời phỏng vấn cho tác giả Hiiragi Tokoro-san, họ đã mời tôi đến một nhà hàng hơi đắt tiền như thế này.

Tôi gần như chưa từng có kinh nghiệm dùng bữa ở những nơi như thế này.

Tôi đã chuẩn bị tinh thần rằng sẽ có những thứ như quy tắc trên bàn ăn hay lễ nghi này nọ, nhưng có vẻ ở đây hoàn toàn không phải như vậy.

Nơi đây dường như thường được các tác giả dùng để tiếp khách, vì có thể thưởng thức những món ăn ngon trong một không khí thư giãn.

"Vậy nên... một lần nữa, cảm ơn cậu hôm trước nhé."

Vừa ăn xong đậu phụ và uống trà, Nononomura-san vừa nói vậy và cúi đầu.

"Nhờ có Yano-kun mà tác phẩm mới của Tokoro-san đã có thể nộp bản thảo thành công. Chà, thật sự đã giúp ích rất nhiều đấy!"

"Dạ không, cháu mới phải cảm ơn ạ! Cháu đã có một trải nghiệm rất tuyệt vời. Vậy mà lại còn được dẫn đến một nơi như thế này... hơn nữa, cả cô bạn này nữa..."

Nói rồi, tôi liếc nhìn Haruka.

"Thật sự có được không ạ? Người nhận phỏng vấn chỉ có mình cháu thôi mà..."

—Cậu dẫn thêm một người nữa cũng được đấy.

—Mà này, cái cô bé có mối quan-hệ-phức-tạp với Yano-kun được nhắc đến trong buổi phỏng vấn ấy.

—Xin lỗi nhé, tớ nghe Momose kể rồi, là Minase-san đã đến thực tập đúng không?

Hôm trước. Khi nhận được liên lạc về bữa ăn này, tôi đã may mắn nhận được lời đề nghị như vậy từ Nononomura-san.

Quả thật—nói một cách nào đó, Akiha và Haruka cũng đã góp phần vào buổi phỏng vấn. Có lẽ họ cũng có quyền được mời đến đây.

Thế nhưng... nhìn quanh một lượt trong quán, tôi vẫn không khỏi cảm thấy bất an.

Căn phòng riêng được chiếu sáng dịu nhẹ bởi ánh đèn gián tiếp. Nội thất với vân gỗ tuyệt đẹp bắt mắt. Nhạc jazz êm dịu làm nhạc nền...

... Chà, chắc là đắt lắm đây.

So với nhà hàng gia đình hay quán karaoke mà chúng tôi đã đi xem trước hôm trước... nơi này chắc chắn đắt đỏ hơn nhiều. Chỉ riêng việc mình tôi được mời đã thấy ngại rồi, liệu có ổn không khi dẫn cả Akiha/Haruka đến làm phiền nữa...

Thế nhưng,

"À, chuyện đó thật ra là do tôi đã nhờ Nononomura-kun mời cô bé đấy."

Uống cạn ly bia một cách ngon lành, Tokoro-san nói.

"Tôi rất muốn được thấy thêm những mối quan hệ thường ngày của Yano-kun. Fufufu, vậy nên cậu cứ nghĩ rằng buổi phỏng vấn vẫn đang tiếp diễn đi nhé. Tôi đang mong chờ cậu sẽ cho tôi thấy thêm những khía cạnh thú vị khác đấy..."

"... S-sao cháu thấy hơi sợ..."

... Chẳng lẽ, mình lại sắp bị hỏi dồn dập như hôm trước sao. Giống như cái cách mà Hosono và Hiiragi-san đã bị biến thành tư liệu cho tiểu thuyết, bị moi móc từng chi tiết...

Với lại, dù đang nghe một câu chuyện như vậy, Haruka ngồi bên cạnh vẫn cứ ngơ ngác ăn đậu phụ tiếp, đúng là một tay cự phách... Bình thường thì mềm mỏng thế mà, những lúc thế này lại gan dạ lạ thường...

"Thế nên... sau đó thế nào rồi?"

Như thể chớp lấy thời cơ khi câu chuyện chuyển hướng, Tokoro-san rướn người về phía tôi.

"Gần đây Yano-kun trải qua những ngày tháng như thế nào? ... Nhìn sắc mặt cậu thì, có vẻ như đã được giải thoát khỏi nhiều phiền muộn rồi nhỉ."

"À... vâng ạ."

Tôi kể sơ qua cho hai người họ nghe về những chuyện đã xảy ra từ sau ngày phỏng vấn.

Từ việc lần đầu tiên tôi nghĩ rằng mình muốn thử "trì hoãn" thêm một chút.

Đến việc hiện tại tôi đang định thi vào một trường đại học trong thành phố. Và trên cơ sở đó, tôi muốn suy nghĩ kỹ hơn về tương lai của mình—rồi cả chuyện chuẩn bị cho Hội tan rã gần đây nữa.

"Rồi thì... phải rồi, Hội tan rã..."

Đến đó, tôi chợt—nhớ ra.

Cứ thế này thì, nó sẽ trở thành một buổi tiệc bình thường mất thôi...

Mình muốn làm gì đó. Rất muốn làm gì đó nhưng... phải làm sao đây. Phải làm thế nào bây giờ... Cứ đà này thì nó cũng sẽ thành một buổi tiệc tương đối ổn, chính vì thế mà tôi càng không thể làm gì sơ suất, thật đau đầu.

"Sao thế? Hội tan rã nghe vui mà."

Tokoro-san hỏi vậy, đôi má người đó không biết từ lúc nào đã ửng hồng.

Nhìn kỹ thì, đồ uống của người đó đã chuyển từ bia sang rượu sake hâm nóng, có vẻ đã bắt đầu ngà ngà say rồi.

"Yano-kun đang lo lắng chuyện gì vậy?"

"Cháu sợ... nó sẽ trở nên bình thường quá ạ."

Nói rồi—tôi nhìn Haruka.

Tôi liếc nhìn Haruka đang ngồi bên cạnh, gẩy gẩy món salad nhỏ vừa được mang ra.

"Cháu vẫn muốn biến nó thành một buổi tiệc đặc biệt... một buổi tiệc khác với những buổi họp lớp thông thường, một buổi tiệc sẽ ghi dấu ấn sâu đậm trong ký ức của mọi người... nhưng mà, mãi vẫn không được..."

"Hừm, đặc biệt à..."

Vừa nói, Tokoro-san vừa dùng đầu ngón tay miết vành chén rượu.

"Quả thật điều đó rất khó. Không phải cứ làm khác người là được, mà phải làm cho tất cả mọi người cùng vui. Hơn nữa lại còn phải là một thứ chưa từng có từ trước đến nay... Giống như tiểu thuyết vậy, đó chính là cái khó..."

—Vẻ mặt đó, trông thật sự nghiêm túc.

Nó đúng với hình dung của tôi về một "nhà văn". Tôi lại một lần nữa nhận ra rằng Tokoro-san này, là một nhà văn chuyên nghiệp nổi tiếng.

"... Về phía Nononomura-kun thì, cậu thấy sao?"

Tokoro-san hướng ánh nhìn sang Nononomura-san,

"Nononomura-kun chẳng phải là một biên tập viên luôn phải suy nghĩ về những chuyện như vậy sao, với lại chẳng phải cậu cũng là người tổ chức tiệc cuối năm của Machida hàng năm à? Có ý tưởng nào hay ho không?"

"Chà, tôi thì với mỗi tác phẩm đều phải đau đầu vì chuyện đó mà. Tiệc cuối năm thì cũng chỉ lặp đi lặp lại cách tổ chức của mọi năm thôi, chứ không phải là người lên kế hoạch cho cả sự kiện từ đầu."

"À, ừm, cũng phải... ... Hửm? Nhưng mà."

Đến đó, Tokoro-san chợt nảy ra một ý,

"Cái đó rất tuyệt mà. Này, đám cưới với Momose ấy."

—Trước câu nói đó.

Trước câu nói "đám cưới với Momose", Haruka đang tập trung vào bữa ăn liền ngẩng phắt đầu dậy.

Haruka, một người mê chuyện tình cảm, từ trước đến nay vẫn luôn tỏ ra hứng thú một cách lạ thường với quá khứ của Nononomura-san và Chiyoda-sensei.

Hễ có cơ hội là lại hỏi Chiyoda-sensei về câu chuyện làm quen của hai người, rồi dồn dập hỏi có ảnh của chồng cô không, và cuối cùng, trong đợt thực tập tại nhà xuất bản Machida, cô bé còn dồn dập hỏi cả Nononomura-san nữa.

Cả hai người họ, chắc hẳn đã rất khổ sở trước sự hăng hái của Haruka.

Vậy nên nếu là bình thường—thì câu chuyện này. Chủ đề về đám cưới này đáng lẽ đã bị lảng đi rồi, nhưng,

"Cái đó thì... đúng là vậy."

Có lẽ vì đã lâu không gặp nên hơi lơ là cảnh giác.

Nononomura-san đã tiếp lời như vậy.

"Lúc đó, cũng có nhiều chuyện lắm... Quả thật, ở quê tôi thì một đám cưới như vậy có vẻ là trước-nay-chưa-từng-có—"

"—Đám cưới như thế nào ạ!?"

—Đúng như dự đoán.

Đúng như dự đoán, Haruka đã chộp lấy câu chuyện với một tốc độ kinh người.

Đặt đũa xuống và rướn người về phía trước—với đôi mắt lấp lánh hơn bao giờ hết, Haruka hỏi Nononomura-san.

"Nononomura-san và Chiyoda-sensei đã tổ chức một lễ cưới như thế nào ạ!?"

"Ơ, ờ..."

Đến lúc này—Nononomura-san dường như cũng đã nhớ lại chuyện hôm trước.

Anh ấy cố gắng tìm đường thoát bằng một nụ cười gượng.

"Ừm thì, bọn anh tổ chức ở quê của anh với Momose... thành phố cũng có hỗ trợ một chút. Nên đã được làm cho nó có cảm giác đặc biệt..."

Thế nhưng—tất nhiên Haruka không để anh ấy thoát.

"Anh có ảnh đúng không ạ!? Trong điện thoại ấy!"

"Ừm, thì..."

"Mà chắc chắn là có cả video nữa đúng không ạ!?"

"Ừ, thì... đúng vậy..."

"... Anh cho bọn em xem được không ạ!?"

"Ưm... Ừm, cũng được thôi..."

Vừa lấy điện thoại từ trong túi ra, Nononomura-san vẫn có vẻ chưa quyết định dứt khoát.

"Nhưng mà, nếu cho xem nhiều quá thì sẽ bị Momose mắng mất. Lần trước, cho Yano-kun xem video cũng bị mắng rồi..."

"... Được mà."

Tokoro-san hiếm khi lại dùng một giọng nói dịu dàng như vậy với Nononomura-san đang lúng túng.

"Tôi sẽ nói với Momose giúp cho. Vả lại, chẳng phải đây là vì Hội tan rã của lớp cô ấy sao? Tôi nghĩ Momose cũng không nên giữ khư khư như vậy."

Trước những lời đó, Nononomura-san thở ra một hơi thật sâu.

Và rồi,

"... Cũng phải, thôi kệ vậy."

Nói rồi, anh ấy bắt đầu thao tác trên điện thoại.

"Vậy thì, có khá nhiều video do người quen quay... để anh cho mọi người xem cái đó."

"Tuyệt vời!"

Haruka cất tiếng reo vui, cứ như sắp nhảy múa đến nơi.

"Cảm ơn anh ạ! Háo hức quá đi—... không biết là một lễ cưới như thế nào nhỉ!?"

"... Đây, thế này này."

Sau một lúc thao tác trên điện thoại.

Nói rồi—Nononomura-san đưa màn hình về phía chúng tôi.

Thứ đang hiển thị, có vẻ là một video.

Trên màn hình nhỏ bé đó, hình ảnh của hai người được bao quanh bởi rất nhiều người hiện ra,

"—Oa đẹp quá! Chiyoda-sensei, đẹp quá đi ạ!"

Đầu tiên, Haruka cất lên một giọng reo hò như vậy.

"Váy cưới... đẹp quá! Chiyoda-sensei, hợp với cô lắm ạ!"

"... Thật vậy."

—Tôi bất giác, cũng bị cuốn hút theo.

Bên kia màn hình, Chiyoda-sensei đang khoác trên mình một bộ váy cưới trắng tinh.

Nó rất hợp với vẻ ngoài mong manh và có phần bí ẩn của Chiyoda-sensei... từ trước đến nay, tôi không để ý lắm. Vì là giáo viên chủ nhiệm nên tôi không nhìn cô bằng ánh mắt đó, nhưng tôi nhận ra rằng, cô ấy quả thực là một người rất đẹp.

Hơn nữa,

"Nononomura-san cũng bảnh lắm ạ. Áo khoác trắng, rất hợp với anh..."

Nononomura-san đứng bên cạnh cũng rất bảnh bao.

Khác với bộ thường phục mọi khi, là một bộ lễ phục buổi sáng chỉn chu.

Khi hai người đứng cạnh nhau, tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng họ là một cặp rất đẹp đôi.

—Chỉ là, trong video đó.

Trong khung cảnh được chiếu trên màn hình—có một điểm đáng chú ý hơn cả trang phục của hai người.

"Đây là... ở đâu vậy ạ?"

Chuyển ánh mắt về phía Nononomura-san, tôi hỏi vậy.

"Không phải là nhà thờ, hay đền thần... đúng không ạ? Nononomura-san, anh đã tổ chức lễ cưới ở đâu vậy?"

Một công trình giống như vọng lâu bằng đá.

Phía sau đó là, có lẽ là thành phố Hokkaido và biển xanh trải dài—.

Nhìn thế nào cũng là ngoài trời, trên sườn một ngọn núi nhỏ.

Nơi này rốt cuộc là...

"À, đây là... đài quan sát."

Nononomura-san trả lời với vẻ ngượng ngùng.

"Đài quan sát gần trường cấp ba nơi anh và Momose gặp nhau. Lần đầu tiên Momose tỏ tình với anh, là ở đây đấy..."

"... Hêêê! Oa a a a a a a a a!"

—Haruka, lộ ra vẻ mặt phấn khích nhất trong ngày.

Sự ngưỡng mộ, ghen tị, rung động—hiện rõ trên nét mặt và giọng nói đến mức như tan chảy.

"Tuyệt vời... quá tuyệt vời đi ạ, tổ chức lễ cưới ở nơi kỷ niệm của hai người...!"

Haruka đặt hai tay lên má, uốn éo người.

Thế nhưng, đôi mắt cô bé vẫn dán chặt vào màn hình,

"Nhưng mà, có thể tổ chức lễ cưới ở một nơi như thế này sao... Nhìn giống như một công viên bình thường thôi mà..."

"Đúng vậy. Nên bọn anh ban đầu cũng không nghĩ sẽ tổ chức toàn bộ buổi lễ ở đây đâu."

Có vẻ vẫn còn hơi xấu hổ.

Vừa uống nước lọc, Nononomura-san vừa lấy lại bình tĩnh.

"Nhưng vì đó là một nơi có rất nhiều kỷ niệm, nên bọn anh đã hỏi thành phố xem có thể sử dụng nó ở một phần nào đó của lễ cưới, tiệc chiêu đãi, hay tiệc tăng hai không. Thế rồi... không hiểu sao, ngài thị trưởng lại có vẻ hứng thú. Nếu là đám cưới của hai người trẻ xuất thân từ Utaji, thì ngài ấy bảo cứ dùng trọn vẹn cho buổi lễ đi..."

"Hê... ngài thị trưởng tốt bụng quá ạ!"

"Vì là một thành phố du lịch, nên có lẽ cũng là để thử nghiệm các gói dịch vụ dành cho khách du lịch nữa... A, video chuyển sang đoạn tiếp theo rồi, đây là tiệc tăng hai."

Đúng như lời Nononomura-san—khi tôi nhận ra thì video đã chuyển sang một đoạn khác.

Lần này là trong nhà... có lẽ là một nhà hàng bình thường.

Là cảnh của buổi tiệc tăng hai được tổ chức ở đó.

Không hiểu sao, cảnh này lại đúng với tưởng tượng của tôi. Dù chưa từng tham dự, nhưng có lẽ tiệc tăng hai của đám cưới là một sự kiện có không khí như thế này.

Chỉ là, Haruka có vẻ cũng rất ghen tị với cảnh này,

"Oa, thích thật... Tất cả mọi người ở đây, đều đến để chúc mừng Nononomura-san và Chiyoda-sensei. Haizz... một không gian như mơ..."

Cô bé vừa nói vậy vừa ngắm nhìn màn hình với vẻ mặt say đắm.

Và rồi—khoảnh khắc tiếp theo.

Trong màn hình, đèn trong nhà hàng vụt tắt—.

Và cùng với tiếng nhạc nền vang lên—ở phía trong cùng của nhà hàng, hình ảnh bắt đầu được chiếu lên một màn hình lớn.

Đầu tiên là, hình ảnh một em bé được quấn trong một chiếc chăn gì đó.

Dòng chữ bên dưới ghi—"Cửu Thập Cửu-kun ra đời! Ngày xx tháng xx năm xx!"

Tiếp theo là ảnh của một em bé khác. Bên dưới ghi "Momose-chan ra đời! —".

"—Cái tiết mục quen thuộc ấy mà."

Vừa nhìn, Tokoro-san vừa nói ngắn gọn.

"Là tiết mục kinh điển trong tiệc tăng hai của đám cưới. Nhìn lại hành trình của cô dâu chú rể từ lúc sinh ra đến khi gặp nhau và đến hiện tại, bằng video và hình ảnh."

"Là một tiết mục, kinh điển ạ."

Vừa dõi theo hai người lớn lên trong màn hình, tôi vừa hỏi.

Tôi gần như chưa có kinh nghiệm tham dự đám cưới, lần duy nhất cũng là khi còn rất nhỏ.

Tôi không còn nhớ gì về lúc đó, và cũng không chắc mình có tham gia tiệc tăng hai không.

Vậy nên, ít nhất đối với tôi thì đây là lần đầu tiên xem một video như thế này...,

"À, trong những bữa tiệc tăng hai mà tôi tham gia, thì mười lần có đến tám chín lần là có tiết mục này. Ừm thì, có thể nói là một motip rất cũ rồi."

"Vậy sao ạ..."

"Chỉ là, cái này lại khá là..."

Tokoro-san đưa mắt nhìn vào chiếc điện thoại.

Đang được chiếu trên đó—là Nononomura-san và Chiyoda-sensei.

Người đó nheo đôi mắt ngấn lệ nhìn vào hình ảnh hai người thời cấp ba—.

"Không hiểu sao... lần nào cũng làm tôi xúc động..."

"... Vâng ạ."

—Đúng như lời, Tokoro-san nói.

Trong điện thoại, thời gian trôi đi, hình ảnh hai người thời đại học được chiếu lên.

So với trước đó thì đã gần với hiện tại hơn nhiều. Nhưng, vẫn là hình ảnh hai người với đâu đó nét trẻ trung...

... Dĩ nhiên, tôi chỉ mới xem một đoạn video vài phút.

Tôi chỉ mới thoáng thấy hành trình của hai người từ lúc sinh ra đến hiện tại, qua một vài tấm ảnh tĩnh và video.

Thế nhưng... khi nghĩ về con đường hai người đã đi qua, và tương lai hai người sẽ kết hôn từ đây... không hiểu sao... tôi lại có một cảm giác, thật xúc động...

... Hay đúng hơn là,

"Hức, hức..."

—Cô bé đang khóc.

Haruka ngồi bên cạnh xem video, đã vừa nức nở vừa dùng khăn giấy trên bàn lau nước mắt.

"Mừng quá... mừng vì ở tương lai, hai người đã có thể đến được với nhau như thế này..."

Thật không hiểu nổi, sao cô bé có thể nhập tâm đến vậy. Chỉ mới xem một đoạn video vài phút về quá trình trưởng thành của họ mà...

... Dù vậy, tôi cũng hiểu cảm giác đó.

Không hiểu sao tôi cũng có chút, muốn khóc...

Trong lúc tôi đang cố gắng kìm nước mắt, Haruka—bất chợt quay sang tôi.

"... Hửm? G-gì thế..."

Vẻ mặt đó như thể đã quyết tâm, đã hạ quyết tâm làm điều gì đó.

Không hiểu sao, tôi lại thấy tim mình đập thình thịch trước vẻ mặt đó,

"Yano-kun—chúng ta, làm cái này đi!"

Haruka—với một giọng điệu lộ rõ sự phấn khích, nói với tôi như vậy.

"Trong Hội tan rã, với lớp 2-4, chúng ta làm cái này đi!"

"—Ra là vậy, chiếu ảnh và video kỷ niệm..."

"Đúng, chính là nó!"

Ngày hôm sau bữa ăn với Nononomura-san và Hiiragi Tokoro-san.

Tại phòng sinh hoạt câu lạc bộ sau giờ học, Haruka ưỡn ngực và gật đầu thật sâu.

Hôm nay, trong căn phòng chật hẹp này, không khí bụi bặm lắng đọng, giá sách với những cuốn sách bìa cứng sờn cũ, chiếc radio cassette dán sticker người ngoài hành tinh, quả địa cầu vẫn còn Liên Xô—đang dõi theo chúng tôi.

Giữa không gian đó—Haruka tiếp tục nói với vẻ mặt say sưa.

"Thật sự, tớ đã rất cảm động. Video đám cưới của Chiyoda-sensei và Nononomura-san... Chỉ xem một đoạn video ngắn thôi, mà tớ đã có cảm giác như mình đã ủng hộ và dõi theo hai người từ rất lâu rồi..."

"... Ừ."

"Nhưng mà, video của thầy cô chủ nhiệm mà đã tuyệt đến vậy rồi... thì nếu chúng ta làm một video như thế của chính mình, chẳng phải sẽ là tuyệt nhất sao? Nếu mọi người có thể cùng nhau xem nó, chẳng phải sẽ trở thành một Hội tan rã đáng nhớ suốt đời sao...?"

"... Quả thật, đúng vậy."

Chỉ tưởng tượng thôi, tôi đã thấy hơi xúc động.

Làm thành một video, và nhìn lại một năm đã qua...

Ngay sau khi gặp Akiha/Haruka. Từ lúc lớp còn hơi xa cách, qua những sự kiện như lễ hội văn hóa, chuyến dã ngoại, rồi dõi theo quá trình chúng tôi trở nên thân thiết hơn.

"Vậy nên, tớ rất muốn thử làm cái đó... cậu thấy sao?"

"... Được đấy, tớ nghĩ là một ý hay."

Tôi nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời, không có gì để chê.

Không chỉ đơn thuần là tụ tập ăn uống, mà còn cùng nhau nhìn lại quãng thời gian đã qua.

Hơn nữa—lại còn vừa xem một video được dàn dựng cẩn thận.

... Ừ.

Đây là một ý tưởng hay, một bước tiến so với những buổi họp lớp từ trước đến nay.

Dù tôi cảm thấy muốn có thêm... một chút ý tưởng bổ sung nữa.

Tôi cảm thấy cần phải có thêm một chút sáng tạo nữa để biến nó trở nên thật sự đặc biệt, nhưng chuyện đó cứ để sau rồi tính tiếp.

Trước hết, tôi nghĩ nên bắt tay vào việc hiện thực hóa ý tưởng đó.

"Cứ quyết định vậy đi. Chúng ta bắt tay vào chuẩn bị video ngay thôi."

"Tuyệt vời!"

Haruka rạng rỡ—và đến gần tôi hơn.

"Cảm ơn Yano-kun! A, hy vọng mọi người cũng sẽ thích nó—..."

"N-này Haruka! Gần quá!"

"Ê—tại phòng này chật mà, biết làm sao được..."

"Không, rõ ràng là còn thừa khối chỗ! Khó nói chuyện lắm nên cậu lùi ra đi!"

"... Hừm—..."

Dù tỏ vẻ không hài lòng, Haruka vẫn ngoan ngoãn giữ khoảng cách.

Tốt rồi. Bị cô ấy đứng gần như vậy, tim tôi cứ đập thình thịch và không thể suy nghĩ gì được.

"... Vậy thì, bắt đầu ngay đây."

Nói rồi, tôi cầm điện thoại lên và mở thư viện ảnh.

Những tấm ảnh và video được chụp trong cuộc sống hàng ngày xếp thành hàng—.

"Làm thế nào để tạo video đây. Tớ nhớ là nếu dùng chức năng của phần mềm video trên điện thoại hoặc máy tính, thì việc tạo ra nó không khó, nhưng... tư liệu thì sao đây."

"Đúng vậy nhỉ... phần của tớ và Yano-kun chắc là không đủ rồi."

Tôi thử cuộn màn hình nhưng... ừm, ít quá.

Tôi cũng phải ngạc nhiên vì bản thân mình lại ít chụp ảnh trong cuộc sống hàng ngày đến vậy.

Vào những dịp lễ hội văn hóa hay dã ngoại, tôi có chụp một chút. Nhưng nếu không có sự kiện gì đặc biệt thì một tuần cũng chỉ chụp được một, hai tấm.

Vuốt camera roll lên trên, trong nháy mắt đã quay ngược lại được một năm.

Nhân tiện thì về phía Haruka—,

"Akiha, chẳng chịu chụp gì cả—..."

Vừa kiểm tra điện thoại, cô bé vừa nói vậy và bĩu môi.

"Những lúc tớ xuất hiện thì cậu ấy có chụp khá nhiều... nhưng Akiha thì hoàn toàn không. Vậy nên, có lẽ hơi... hay đúng hơn là rất thiếu tư liệu."

... Ừm, chắc là vậy rồi.

Tôi gần như chưa bao giờ thấy cô bé đó dùng điện thoại để chụp cái gì cả.

Chỉ là... giả sử Akiha có là người hay chụp ảnh. Và giả sử tôi cũng là người hay ghi lại những khoảnh khắc đời thường, thì tôi nghĩ chúng tôi cũng không thể thu thập đủ tư liệu để làm video.

Chỉ ba người chúng tôi thì góc nhìn sẽ quá phiến diện...

Chắc sẽ có nhiều bạn cùng lớp không hề xuất hiện, và nếu chiếu cho cả lớp xem trong buổi họp lớp thì tôi muốn làm sao để mọi người đều có thể xuất hiện trong video một cách đồng đều.

"... Hay là chúng ta kêu gọi mọi người đóng góp?"

Khoanh tay, Haruka nói vậy.

"Kiểu như hỏi cả lớp trong buổi sinh hoạt ngày mai chẳng hạn."

"Ừm, vậy cũng được, nhưng..."

Tôi khoanh tay suy nghĩ một chút, rồi,

"... Cậu có muốn, làm một bất ngờ không?"

"... Bất ngờ?"

"Ừ. Dĩ nhiên, tớ nghĩ chỉ mình chúng ta thì không thể làm được... nhưng nếu có thể, tớ không muốn nói với cả lớp, mà muốn bất ngờ chiếu nó lên ngay tại đó..."

Tôi cảm thấy như vậy sẽ là xúc động nhất.

Cá nhân tôi thì không thích những kiểu bất ngờ như flashmob hay mấy trò của dân "hướng ngoại", và cũng không muốn tạo ra không khí như vậy. Nhưng... một bất ngờ kiểu như video đột nhiên được chiếu lên, thì tôi nghĩ các bạn trong lớp cũng sẽ vui...

"Đúng là vậy!"

Haruka cũng nhanh chóng đồng ý với ý kiến đó.

Và rồi, lại một lần nữa mon men đến gần tôi.

"Vậy thì... chúng ta chọn ra vài người để nhờ vả đi! Nếu cần thì, có thể nhờ cả các bạn lớp khác nữa—"

"—Đã bảo là gần quá! Gần quá mà! Làm ơn hãy giữ một khoảng cách thích hợp đi!"

—Vừa nói qua nói lại như vậy.

Chúng tôi thực sự, đã bắt đầu lần lượt liệt kê ra danh sách những người muốn nhờ hợp tác thu thập tư liệu—.

"—Hô hô, video một năm của lớp 2-4..."

"Ra là vậy... ý tưởng hay đấy."

Giờ nghỉ trưa, ngày hôm sau.

Khi tôi vừa kể cho Sudou và Shuji nghe chuyện ngày hôm qua—họ vừa hơi hạ giọng, vừa gật đầu đồng ý ngay lập tức.

"Dĩ nhiên, bọn tớ sẽ hợp tác...!"

"Ừ, tớ cũng vậy. Ảnh thì, tớ nghĩ mình có khá nhiều..."

"Thật sao. Cứu tinh đấy, cảm ơn hai cậu..."

Cảm thấy nhẹ nhõm vì phản ứng tích cực, tôi nói lời cảm ơn hai người họ.

Nhân tiện thì hôm nay, Akiha và Haruka có buổi kiểm tra nên không có mặt ở đây.

Đúng hơn là, có vẻ từ giờ họ sẽ phải liên tục đến bệnh viện, nên vài ngày tới tôi sẽ phải hành động một mình.

Cũng khá vất vả, nhưng nghĩ đến tình hình của họ thì cũng không thể đòi hỏi gì hơn. Tôi định sẽ tự mình xoay sở trong tình huống này.

Nói thêm thì... về địa điểm, hiện tại chúng tôi vẫn đang tiếp tục xem xét.

Nếu chiếu video thì sẽ cần màn hình, nên tôi đang gửi email hỏi các nhà hàng gia đình và quán karaoke xem họ có thể chuẩn bị được không.

"Nhân tiện thì thư viện của tớ, là thế này."

"Ồ, nhiều ghê."

"Thật đấy, cậu chụp nhiều ghê...!"

Ba chúng tôi cùng nhau nhìn vào chiếc điện thoại của Sudou.

Mà—đúng là một lượng khổng lồ.

Một lượng khổng lồ ảnh, video, xếp hàng dài trên màn hình—.

Những bức ảnh về khung cảnh trường học rất đỗi bình thường, những hộp cơm bento, và những bức ảnh trong các sự kiện.

Cũng có khá nhiều ảnh không liên quan đến trường học, như những món ăn có vẻ được làm ở nhà, hay có lẽ là những bộ thường phục thời trang vừa mới mua, được mặc cả bộ và chụp ảnh phản chiếu trong gương của chính Sudou.

Chỗ này... không phải là hàng trăm, mà có lẽ phải đến hàng nghìn tấm ấy chứ?

Quả thật, tôi cũng có ấn tượng là Sudou thường ngày rất hay chụp ảnh.

"Cảm ơn cậu... có chừng này thì, chắc sẽ giúp ích được nhiều lắm."

"Thật không? May quá—..."

Sudou vui vẻ, vẫy vẫy hai bím tóc.

"Nhân tiện, của tớ thì thế này."

"... Ồ, Shuji cũng có khá nhiều nhỉ."

—Thật bất ngờ.

Với tính cách lạnh lùng của Shuji thì hơi ngoài dự đoán, thư viện ảnh của cậu ấy cũng đầy ắp hình.

Tôi không nhớ đã từng thấy cậu ấy cầm điện thoại lên chụp trong cuộc sống hàng ngày nhiều đến thế, không biết cậu ấy đã chụp lúc nào nhỉ...

"À thì tớ... được mời vào khá nhiều nhóm chat của lớp."

Như thể đoán được thắc mắc của tôi, Shuji giải thích.

"Trong đó mọi người, cũng hay trao đổi ảnh với nhau. Tớ lưu lại những tấm mình thích, rồi thành ra thế này..."

"Ra là vậy... Chà, thật sự cảm ơn cậu nhiều lắm."

"Không có gì."

Sau khi gật đầu với Shuji, tôi lại một lần nữa—nhìn vào thư viện ảnh của hai người.

Xếp hàng dài trên màn hình, là những ngày tháng chúng tôi đã trải qua.

Có những khung cảnh ấn tượng còn đọng lại trong ký ức của tôi như chuyến dã ngoại hay lễ hội văn hóa... nhưng cũng có những cảnh rất đỗi bình thường, đến mức tôi tự hỏi đây là lúc nào? Hay là, ảnh chụp từ bao giờ?

"... Mà này—"

Sudou, người đang cùng tôi xem điện thoại, cất tiếng.

"Một năm nay... đã có nhiều chuyện xảy ra nhỉ. Cả chuyện vui, chuyện bất ngờ, và cả những chuyện hơi buồn..."

"Ừ..."

Và sau đó, Shuji cũng tiếp lời với vẻ đầy cảm xúc.

"Nghĩ lại thì, có lẽ đây là năm tháng đậm đặc nhất trong cuộc đời mình từ trước đến nay... Thật sự, trôi qua trong nháy mắt... Không phải như Sudou nói, nhưng đúng là có cảm giác như một dấu mốc vậy. Năm sau là phải lo thi cử rồi..."

"Đúng không—?"

Nói rồi, Sudou thân mật nhìn vào mặt Shuji.

"Vậy nên tớ, thật sự rất ghét việc năm hai kết thúc... Lớp mình cũng có vẻ, sẽ bị xáo trộn lung tung cả lên..."

"Ừ..."

Nghe vậy, tôi nhớ ra.

Nhắc mới nhớ... hai người này, năm sau sẽ lần đầu tiên học khác lớp.

Dù từ trước đến nay luôn ở bên cạnh nhau, cuối cùng cũng có một chút khoảng cách trong cuộc sống của họ.

"Chuyện đó, thế nào?"

Chợt tò mò, tôi hỏi thử.

"Sudou và Shuji, lần đầu tiên học khác lớp đúng không? Có thấy buồn không?"

—Vừa nói xong.

Tôi có chút, cảm thấy lo lắng rằng mình đã hỏi một điều không nên.

Nghĩ lại thì, Shuji đã bị Sudou từ chối vào mùa xuân năm nay. Họ không chỉ đơn thuần là một đôi bạn thân... Tùy thuộc vào câu trả lời ở đây, có thể không khí sẽ trở nên hơi khó xử...

Thế nhưng,

"Không, cũng không hẳn."

Bất ngờ thay, rất dứt khoát—Shuji đã nói vậy.

"Vì bọn tớ đã quen nhau lâu rồi mà. Giờ này mà chỉ vì chuyện đó, thì mối quan hệ cũng không thay đổi gì đâu. Chắc chỉ thấy hơi mới mẻ một chút thôi."

"Hê, vậy thôi sao..."

Vừa nói, tôi vừa thở phào nhẹ nhõm.

Tốt rồi, có vẻ không có cảm giác gì vương vấn luyến tiếc cả.

Chỉ là—,

"... Hả, thật sao?"

—Trước tiếng kêu của Sudou.

Một giọng nói như thể đã thấy điều gì không thể tin nổi, tôi ngạc nhiên quay sang nhìn.

"Thật sự Shuji, không thấy buồn chút nào sao...?"

Khi tôi nhận ra thì Sudou—với một vẻ mặt thực sự bị sốc.

Với một vẻ mặt như bị người quan trọng nhất phản bội, cô ấy đang nhìn Shuji.

"Tớ, cũng khá... hay đúng hơn là thật sự, đang suy sụp vì chuyện đó đây này."

"Hả...? Suy sụp...?"

"Ừ. Lớp bị chia ra. Tớ thật sự rất ghét chuyện đó..."

Và rồi, Sudou nhíu mày,

"... Shuji thì, không thấy vậy à."

"... Kh, không!"

—Shuji, cất lên một giọng hoảng hốt mà tôi chưa từng nghe thấy.

Và rồi, với một tốc độ nói nhanh không giống cậu ấy chút nào,

"Không phải là không buồn, mà chỉ là tớ nghĩ bọn mình cũng không xa nhau đâu! Chứ nếu mà thật sự xa nhau, thì tớ cũng suy sụp thật đấy!"

"Nhưng, cậu không bận tâm chuyện khác lớp đúng không—..."

"Kh, không phải như vậy..."

—Thật là, một cuộc đối thoại bất ngờ.

Sudou thì buồn bã, còn Shuji thì lại bình thản.

Thế này thì cứ như, Sudou mới là người thích Shuji vậy...

... Mà, giờ không phải là lúc nói những chuyện đó. Phải vào can thiệp thôi.

"Thôi nào, bình tĩnh lại đã..."

Tôi vội vàng xen vào giữa hai người, cố gắng trấn an Sudou.

"Ừm thì, nếu ở bên nhau nhiều như Shuji thì, buồn là đương nhiên, nhưng ngược lại Shuji thì lại ổn định hơn—"

"—Không chỉ có Shuji thôi đâu."

Không thay đổi vẻ mặt bất mãn, Sudou nhìn về phía tôi.

"Việc phải khác lớp với Yano, hay Akiha và Haruka cũng thật sự rất đáng ghét. Tớ muốn, ở bên mọi người nhiều hơn nữa cơ."

—Tôi điếng người.

Lời nói đó của Sudou, "tình cảm" của cô ấy dành cho chúng tôi, là điều tôi không ngờ tới.

Tôi cảm nhận được rằng cô ấy coi chúng tôi là bạn thân. Là những người bạn quan trọng.

Thế nhưng không ngờ—lại đến mức này.

Chỉ vì việc bị chia lớp, mà cô ấy lại có thể không ngần ngại thể hiện sự buồn bã như vậy...

"Vậy mà, mọi người lại, không bận tâm gì cả... Dù có phải xa tớ..."

"... Không, tớ cũng không vui đâu, khi phải xa Sudou. Hay là khác lớp với Yano và Minase-san!"

"Nhưng, lúc nãy cậu vừa bảo không bận tâm mà—"

—Vừa nghe cuộc đối thoại đó lại tiếp diễn.

Tôi nhận ra mình lại bắt đầu cảm thấy tội lỗi.

Sudou... không, chắc chắn không chỉ có cô ấy.

Sudou và Shuji, đều coi chúng tôi là bạn thân.

Họ coi trọng tôi và Akiha/Haruka, hơn rất nhiều so với những gì tôi tự nghĩ.

—Vậy mà.

Vậy mà tôi, lại không nói cho hai người họ biết chuyện của chúng tôi.

Tôi đã lảng tránh bằng những lời mơ hồ như "lần tới tớ sẽ nói", và không giải thích cho họ biết tôi đang nghĩ gì, hay mối quan hệ của chúng tôi đang như thế nào—.

Đâu đó, tôi đã sợ hãi.

Sợ bị biết những nỗi khổ tâm đáng xấu hổ của mình.

Sợ bị biết mình là một kẻ không dứt khoát, và bị họ giữ khoảng cách.

—Dù tôi biết rõ rằng, hai người họ sẽ không vì chuyện đó mà xa lánh tôi.

... Dĩ nhiên, cũng có những chuyện thật sự không thể nói.

Còn có sự riêng tư của Akiha và Haruka, và có lẽ cũng có những chuyện không cần phải nói, hoặc nghe xong sẽ thấy phiền. Thật ra, có thể Shuji và Sudou cũng chẳng muốn biết những chuyện đó.

Thế nhưng—tôi không còn muốn cứ mãi như thế này nữa.

Tôi không thể cứ để mặc một bức tường vô hình trong lòng như vậy.

"... Này hai cậu."

Khi tôi nhận ra—tôi đã cắt ngang cuộc tranh cãi của hai người.

Và rồi—,

"—Tớ được Akiha và Haruka, yêu cầu phải lựa chọn."

"... Hả?"

"Hửm...?"

Bị cắt ngang cuộc đối đáp, Shuji và Sudou ngơ ngác nhìn tôi.

Trước hai người họ, tôi tiếp tục lời nói của mình.

"Họ muốn tớ phải nói rõ, tớ thích ai. Họ bảo tớ phải chọn một trong hai, Akiha hoặc Haruka."

—Một sự im lặng ngắn ngủi, bao trùm lấy không gian.

Tiếng cười nói xung quanh, tiếng loa phát thanh buổi trưa của trường, nghe như xa xăm qua một lớp màng lọc.

"... C-cái thích đó là"

Bên cạnh Sudou vẫn đang mở to mắt, Shuji cất giọng với vẻ rụt rè.

"Là thích theo nghĩa tình yêu, đúng không? Kiểu như, không phải theo nghĩa tình bạn..."

"Ừ, đúng vậy. Tớ, chắc chắn là thích một trong hai người, Akiha hoặc Haruka... nhưng tớ không biết đó là tình cảm dành cho ai. Có một thời gian, họ bảo như vậy cũng được... nhưng hôm trước, cuối cùng họ đã nói ra. Rằng họ muốn tớ lựa chọn."

"... V-vậy sao."

"Và bây giờ—tớ muốn nói ra điều đó. Tớ muốn, ngừng giấu giếm hai cậu."

"Ừ, ừm..."

Chỉ nói đến đó, Shuji im lặng.

... Quả nhiên, có lẽ là phiền phức rồi. Có lẽ họ chẳng muốn biết những chuyện như thế này.

Bị thôi thúc bởi một cảm giác trách nhiệm kỳ lạ, rằng không nên giấu giếm, tôi đã nói ra một cách không đầu không cuối... nhưng đó chỉ là sự ích kỷ của tôi.

Đối với hai người họ, có lẽ chuyện đó, hoàn toàn không đáng quan tâm...

Sudou vẫn, ngơ ngác nhìn tôi.

Thế nhưng—sau vài giây, cô ấy,

"... Nhaa a a a a a a a!"

Vừa hét lên như vậy—vừa gục ngã tại chỗ.

"... Ơ, c-cậu sao thế! C-có sao không!?"

Bị ốm sao!? Hay là, có con côn trùng nào bò vào lưng!?

Tôi vội vàng ngồi xổm xuống bên cạnh cô ấy, Sudou ngước mặt lên trời—,

"... Cuối cùng cũng nói cho tớ biết!"

"... Hả?"

"Cuối cùng cũng nói cho tớ biết tình hình hiện tại! A a a a a a a a a...! Ra là đang trong tình trạng đó sao! Ha a a a a a a!"

"... Ý cậu là sao?"

"... Thật ra thì."

Shuji bên cạnh, vừa cười gượng vừa giải thích.

"Tớ và Sudou... hay đúng hơn là, cả Hosono và Hiiragi-san nữa. Từ lâu đã, rất tò mò về chuyện của Yano và Minase-san."

"V-vậy sao...?"

"Ừ, thì, bọn tớ nhìn là biết có nhiều chuyện xảy ra, cũng biết hai người hẹn hò rồi chia tay... nhưng không hiểu rốt cuộc là thế nào. Mỗi lần bốn người gặp nhau, là lại sôi nổi bàn về chủ đề đó..."

"Th-thật sao..."

Chuyện đó, tôi hoàn toàn không nhận ra...

Không ngờ, họ lại quan tâm đến mức đó...

"Nhưng... bọn tớ nghĩ là không nên hỏi. Vì đó là chuyện tế nhị, và cũng là xen vào chuyện cá nhân..."

"Đúng! Đúng vậy!"

Đến lúc này, Sudou mới lấy lại được sự hoạt bát thường ngày, gật đầu lia lịa như một con búp bê đồ chơi.

"Chà... có chuyện đa nhân cách nữa mà. Vậy nên, bọn tớ tuyệt đối không muốn làm tổn thương Akiha và Haruka, cũng không muốn nói điều gì kỳ lạ làm họ buồn... Nhưng mà nhé. Thật sự là, không biết mọi chuyện ra sao. Mối quan hệ hiện tại như thế nào, bọn tớ tò mò lắm luôn..."

ad33e362-2db2-4c37-9d17-82105938c3f3.jpg

"V-vậy sao..."

"Vậy nên—ừm, bọn tớ đã chờ."

Gật đầu—Sudou mỉm cười.

Với một vẻ mặt như đứa trẻ vừa được nhận quà, cô ấy nói với tôi.

"Việc cậu, nói chuyện như thế này... tớ, đã chờ rất lâu rồi!"

"... Ra là vậy, chuyện là thế."

"Thế thì, cũng vất vả nhỉ..."

—Những chuyện đã xảy ra, giữa Akiha, Haruka và tôi từ trước đến nay.

Sau khi tôi giải thích sơ qua diễn biến—Shuji và Sudou, thở ra một hơi thật sâu.

Một vẻ mặt có chút ngây ngẩn, như sau khi đọc xong một câu chuyện dài, hay xem xong một bộ phim bom tấn.

Nhưng mà... có lẽ cũng không thể trách được.

Giữa tôi và họ, đã có rất nhiều chuyện—có thể nói là những chuyện hoang đường, đã xảy ra.

Về tương lai của họ—tôi vẫn nói một cách mơ hồ.

—Rằng Haruka có thể sẽ biến mất.

—Rằng đến bây giờ, giả thuyết đó vẫn có thể còn hiệu lực.

Chỉ riêng phần đó, câu chuyện sẽ trở nên quá nghiêm trọng. Nếu có nói, tôi cũng muốn chuẩn bị kỹ càng chứ không phải trong một dòng chảy câu chuyện như thế này.

Dù vậy... tôi nghĩ mình đã giải thích một cách ổn thỏa.

Về tình hình hiện tại của tôi, Akiha và Haruka, chắc hẳn họ đã hiểu rõ.

—Nhân tiện.

Trước khi nói với hai người họ, tôi đã gọi điện cho Akiha để xác nhận trước.

Chuyện này không chỉ là của riêng tôi, nên tôi muốn xác nhận với bên liên quan còn lại.

Chỉ là—về phía Akiha, việc tôi chưa từng nói cho Shuji và những người khác biết về chuyện từ trước đến nay, lại có vẻ là điều bất ngờ. Cả Akiha và Haruka đều đương nhiên cho rằng tôi đã kể cho họ nghe nhiều chuyện rồi,

"『Hả...? Cậu chưa nói sao!?』"

"『Chuyện đó, hoàn toàn không sao đâu!』"

"『Đúng hơn là, với người quen thì, có lẽ bọn tớ cũng muốn được tư vấn một chút...』"

"『... Hay đúng hơn là, Yano-kun thật sự, đã một mình gánh vác tất cả. Xin lỗi cậu nhé...』"

Tôi lại còn bị xin lỗi nữa.

Dường như, đối với hai người họ, tình hình của bản thân không phải là một bí mật lớn như tôi nghĩ.

Trước hết, tôi cảm thấy hơi nhẹ nhõm về điều đó.

"... Vậy nên, tớ muốn nghe ý kiến của hai cậu."

Và rồi—tôi bước thêm một bước nữa.

Đã mất công, nói ra chuyện của chúng tôi từ trước đến nay.

Tôi muốn, nghe suy nghĩ của hai người họ.

Như Akiha đã nói, tôi muốn được tư vấn—.

"Hai cậu nhìn vào... thấy thế nào? Tớ, trông giống như thích Akiha hay Haruka hơn?"

"... À à—..."

Trước câu hỏi đó—Sudou khoanh tay, vẻ mặt trở nên khó khăn.

"Đó là... một câu hỏi thật sự khó đấy..."

"Ừ..."

Shuji bên cạnh cũng, đặt tay lên cằm và trầm ngâm.

"Tớ thì, vì có chuyện ban đầu, nên có ấn tượng là Yano thích Akiha-chan hơn... nhưng gần đây, có lẽ là khá cân bằng..."

"Vậy sao..."

Trước phản ứng của hai người, tôi thở ra một hơi thật sâu.

"Vậy sao... ngay cả từ góc nhìn của Sudou và Shuji, chuyện đó cũng rất khó nói à..."

"Ừ nhỉ. Thật sự Yano, Akiha và Haruka, cực kỳ thân thiết với nhau... Hơn nữa, hai cô bé đó đều là những cô nàng siêu dễ thương..."

"Cô nàng dễ thương... cách nói của cậu từ thời Showa à..."

"Vì là những em gái sành điệu mà..."

"Đã bảo là từ thời Showa rồi mà..."

Dù vậy, như Sudou nói, vì cùng chung một cơ thể, nên điều kiện về ngoại hình của hai người là giống nhau, đó là sự thật. Theo lẽ tự nhiên, vấn đề hoàn toàn nằm ở nội tâm.

"Vậy nên nói một cách nghiêm túc, thật sự là rất sít sao, nhưng..."

Sudou nhíu mày thật sâu.

Một lần nữa, sau khi ưm một tiếng—,

"... Tớ thì, là Haruka chăng. Có lẽ Yano, trông giống như thích Haruka hơn."

—Với một giọng nói như nặn ra từng chữ, cô ấy nói vậy.

"Hừm... có lý do gì không?"

"Vì khi ở bên Haruka, có lẽ cậu cười nhiều hơn. Khi ở bên Akiha dĩ nhiên cậu cũng trông rất vui, nhưng nếu nói về số lần cười một cách thuần túy, thì tớ cảm thấy là lúc ở bên Haruka... Ừm, nếu là tớ, tớ sẽ thích người mà mình thấy vui khi ở bên."

"Vậy sao..."

Tôi nghĩ, đó là một câu trả lời rất giống Sudou.

Thích người mà mình thấy vui khi ở bên. Đó chắc chắn là một yếu tố quan trọng, và tôi cũng có chút đồng cảm.

Và thực tế—ở bên Haruka rất vui.

Thời gian ở bên cô ấy, một người vui vẻ và có chút ngây ngô, là những khoảnh khắc rất hạnh phúc và vui vẻ.

... Chà, dù Shuji bên cạnh.

Vào khoảnh khắc cô ấy nói "thích người mà mình thấy vui", tôi để ý thấy cậu ấy có hơi giật mình.

Quả nhiên tên này, cũng không phải là đã hết thích Sudou...

Với cậu ấy,

"... Shuji thì sao?"

Tôi lại hỏi một lần nữa.

"Từ góc nhìn của Shuji bây giờ, tớ trông giống như thích Akiha hay Haruka hơn?"

"Tớ thì... để xem nào..."

Cậu ấy lại một lần nữa khoanh tay và nhíu mày,

"... Vẫn là sít sao, nhưng bây giờ vẫn là Akiha-chan chăng."

Vẫn giữ vẻ mặt trầm ngâm, cậu ấy nói.

"Đúng là, khi ở bên Haruka-chan thì cậu trông vui vẻ hơn. Nhưng Yano thì... tớ cảm thấy cậu sẽ hạnh phúc hơn khi ở bên một người gần gũi với mình hơn. Akiha-chan, theo nghĩa đó thì tớ nghĩ là người thấu hiểu Yano... và khi ở bên nhau, cậu cũng có vẻ an tâm..."

"... À, ra là vậy."

Đó cũng là, một ý kiến đầy sức thuyết phục.

Quả thật—khi ở bên Akiha, tôi cảm thấy an tâm.

Về sở thích và suy nghĩ, tôi và Akiha có nhiều điểm tương đồng.

Nói chuyện với cô ấy, tâm sự với cô ấy, đối với tôi là một điều rất hạnh phúc.

"Nhưng mà."

Shuji nói vậy để mở đầu,

"Dù vậy, nếu Yano nói rằng cậu thích Haruka-chan, tớ cũng hoàn toàn không thấy có gì lạ. Cô bé thật sự là một người tốt, và tớ cũng nghĩ hai người rất hợp nhau."

"A, tớ cũng nghĩ vậy!"

Sudou hăng hái rướn người về phía trước.

"Tớ cũng nghĩ là Haruka, nhưng nếu cậu nói là Akiha thì tớ cũng hoàn toàn chấp nhận!"

"Đúng không. Vậy nên..."

Nói rồi, Shuji thả lỏng vẻ mặt,

"Nếu được... sau này có chuyện gì, cứ tâm sự với bọn tớ nhé. Bọn tớ sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu."

"Đúng đúng! Chuyện tình yêu thì cứ giao cho Sudou-sensei đây! Phí tư vấn từ năm nghìn yên một giờ!"

"Này, còn lấy tiền nữa à!"

Tôi không nhịn được cười, và trêu lại Sudou.

... Thật sự, rất biết ơn.

Có những người bạn, luôn quan tâm đến mình như thế này.

Một vấn đề phiền phức và có phần nặng nề như thế này, họ lại nghiêm túc trả lời.

Và—câu trả lời của hai người họ. Không hiểu sao, tôi có cảm giác như tầm nhìn của mình được mở rộng.

Dĩ nhiên, câu trả lời vẫn chưa có. Điều hai người họ cho tôi biết, chỉ là ấn tượng từ góc nhìn của họ.

Thế nhưng, vào những suy nghĩ loanh quanh một mình của tôi, đã có thêm góc nhìn từ bạn bè.

Nhờ đó, tôi cảm thấy mình đã nhìn ra được một chút, những điều chắc chắn và những điều không chắc chắn.

Một cảm giác mơ hồ, như thể sắp chạm tới câu trả lời.

Một cảm giác, như đang dần dần tiến về phía câu trả lời—.

"... Cảm ơn hai cậu."

Một lần nữa, tôi nói lời cảm ơn hai người họ.

"Cả chuyện tư liệu, và chuyện tư vấn, cảm ơn nhé. Hai cậu đã giúp tớ rất nhiều."

"Không có gì—, chuyện nhỏ thôi mà!"

"Đúng hơn là, cảm ơn cậu đã nói chuyện với bọn tớ."

"Đúng đúng, tớ cũng vui lắm!"

—Vừa nhìn hai người họ cười như vậy.

Tôi—thầm hạ một quyết tâm nhỏ.

Mình sẽ, thử nói chuyện với nhiều người hơn một chút.

Mình sẽ thử, tìm đến những người bạn đáng tin cậy để xin lời khuyên—.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận