Những thay đổi nơi Akiha đã sớm được thể hiện ra cả vẻ bề ngoài.
"Ơ... cậu cắt tóc à?"
Vài ngày sau khi được đề nghị phải đưa ra lựa chọn.
Như thường lệ, tôi đứng đợi trước khu chung cư nhà cô ấy.
Và khi thấy Akiha ở đó──tôi đã bất giác thốt lên.
Không hiểu sao, ấn tượng về cô ấy hôm nay có chút khác biệt.
Kiểu tóc không thay đổi một cách rõ rệt, vẻ ngoài cũng không có gì biến đổi lớn.
Thế nhưng, tôi có cảm giác gương mặt cô ấy trông rạng rỡ hơn, và bầu không khí xung quanh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn...
"A, Yano-kun, cậu nhận ra sao..."
Sau một thoáng ngạc nhiên, Akiha vui vẻ đưa tay lên che miệng.
"Chỉ một chút thôi. Không hiểu sao, tớ thấy tóc mái hơi nặng... nên lần đầu tiên, tớ tự mình cắt thử."
"Ồ, hợp với cậu lắm."
Hai chúng tôi cùng cất bước, tôi lại một lần nữa nhìn vào gương mặt cô ấy.
"Tớ nghĩ là cậu cắt khéo lắm đấy. Không thể tin là cậu tự làm đâu."
"Thật không? Tuyệt quá...! Từ trước đến giờ, tháng nào tớ cũng đến salon cắt, nhưng lúc nào giữa chừng cũng thấy khó chịu với phần tóc mái..."
Quả thật, Akiha và Haruka có vẻ thường xuyên đến một salon gần nhà.
Đối với tôi thì tần suất đó hoàn toàn ổn, và thực tế là tôi cũng chưa bao giờ cảm thấy "tóc dài quá rồi nhỉ?".
Thế nhưng... ừm.
Khi tận mắt chứng kiến thế này, tôi cảm nhận rõ ràng rằng sự chăm chút tỉ mỉ của chính chủ sở hữu một "sức mạnh" riêng.
Ngay trước mắt tôi, Akiha hơi liếc mắt nhìn lên phần tóc mái của mình.
"Nếu Yano-kun đã nói vậy thì từ giờ, tớ sẽ tự cắt thường xuyên..."
Biểu cảm ấy mang một sắc thái mà Akiha từ trước đến nay chưa từng có──.
Vừa tươi tắn, lại vừa phảng phất nét trí tuệ dịu dàng vốn có của Akiha──.
Đi bên cạnh cô ấy, tôi cảm thấy tim mình khẽ rung động.
Và rồi──vài phút sau đó.
Haruka xuất hiện, thay cho Akiha.
"...T-Tớ cũng đang suy tính đủ mọi chiến thuật rồi đấy!"
Khi tôi kể lại cuộc trò chuyện với Akiha ban nãy, cô ấy bình luận với vẻ mặt của một vị tướng khi quân địch đã áp sát.
"Tớ không để Akiha lấn lướt mãi đâu. Tớ sẽ phản công ngay thôi...!"
"P-Phản công sao. Gì mà đáng sợ thế..."
T-Thôi nào, nói năng hòa nhã hơn một chút không được sao...
Đâu phải là chuyện tấn công lẫn nhau. Cũng đâu phải là đánh trận...
Thế nhưng──trước lời nói của tôi, Haruka mở to mắt.
"──Đương nhiên là phải đáng sợ rồi!"
"...Ơ, ơ?"
"Tình yêu là chiến tranh! Là một cuộc tổng lực chiến đấy! Để chiến thắng, bằng mọi giá phải dồn toàn bộ binh lực vào!"
"V-Vậy, sao..."
"Chính là vậy đó!"
Không biết nên làm mặt thế nào, tôi đành rụt rè gật đầu.
Cái gì thế này, phải phản ứng ra sao bây giờ...
Tuy là tình huống do chính mình gây ra, nhưng đúng là khó xử thật...
...Tôi muốn có một chủ đề khác.
Nghĩ vậy, tôi bất giác nhìn quanh.
"...A, hoa mai..."
Một cành cây vươn ra từ ngôi nhà ven đường, trên đó nở những bông hoa màu hồng nhạt đập vào mắt tôi.
Những cánh hoa nhỏ tựa như hoa anh đào. Một hương thơm quyến rũ thoang thoảng bay đến tận đây.
Kia là... hoa mai thì phải. Xét đến mùa này thì chắc chắn không nhầm được.
"Đã đến mùa này rồi sao..."
Trong tôi, hoa mai không hiểu sao lại là loài hoa cho tôi cảm giác "mùa xuân đang đến rất gần".
Mới đây thôi vẫn còn là giữa mùa đông. Vậy mà cảnh sắc đã vững vàng thay đổi, chỉ một chút nữa thôi là xuân sẽ đến.
Tôi cảm nhận được điều đó khi ngắm nhìn những bông hoa nhỏ nhắn, đáng yêu kia.
Và rồi,
"...A, đúng thật nhỉ."
Haruka đi bên cạnh cũng nhìn lên đóa hoa với vẻ mặt đầy cảm xúc đến bất ngờ.
Cô ấy dừng bước tại chỗ, nheo mắt ngắm nhìn đóa mai một lúc.
Vẻ mặt ấy trông thật bình yên, cứ như thể sự căng thẳng ban nãy chỉ là giả dối.
Và rồi, sau khi cả hai cùng nhau ngắm đóa hoa một lúc lâu──,
"...Vừa đúng lúc, mình chuyển đến đây năm ngoái."
Haruka bất chợt buông một câu bâng quơ.
"Lúc đến Nishiogi này, loài hoa này cũng đang nở..."
"...Vậy à, là vào khoảng thời gian đó sao."
"Ừm, nên tớ ấn tượng với loài hoa này lắm... Ở thành phố tại Hokkaido nơi tớ sống trước đây không mấy khi thấy, nên nhắc đến thành phố này là tớ lại hình dung ra hoa mai..."
Như thể đang hồi tưởng lại khoảng thời gian đó.
Haruka chậm rãi thốt ra từng lời, như thể đang nghiền ngẫm──.
"Vậy là, đã một năm trôi qua rồi nhỉ. Gặp gỡ Yano-kun, bắt đầu trải qua mỗi ngày ở lớp 2-4, chẳng mấy chốc đã gần một năm rồi..."
"...Ừ, đúng vậy nhỉ."
"Thoáng chốc thật đấy. Vừa thoáng chốc, lại vừa có biết bao chuyện xảy ra..."
"Ừm, thật vậy."
──Tôi gật đầu, và hồi tưởng lại một năm vừa qua.
Từ cuộc gặp gỡ với Akiha, Haruka, đến những ngày tháng trải qua cùng nhau.
Những người bạn xung quanh, và những lời đã trao đổi──.
Vừa nghiền ngẫm những ký ức ấy, tôi và Haruka cứ thế並んで見上げ続けていた。
──Thế nhưng.
Dòng chảy thời gian ấy, dường như lại gợi lên những cảm xúc khác ở một người khác──.
*
"...Năm hai... sắp... hết... rồi..."
Sau khi chia tay Haruka ở cổng trường vì cô ấy có việc của trực nhật, tôi bước vào lớp 2-4.
Thời điểm trước buổi sinh hoạt chủ nhiệm buổi sáng.
Giọng của Sudou──khàn đặc như một bà lão.
"Quãng thời gian... hoàng kim của cuộc đời... đang dần... kết thúc..."
Ánh sáng trong mắt cô ấy đã tắt, mái tóc có phần rối bù...
Thậm chí, sắc da cũng như tối đi một tông, một Sudou trong bộ dạng thật đáng thương...
──Dạo gần đây, cô ấy lúc nào cũng trong tình trạng này.
Từ trước cô ấy đã bi quan về việc năm học lớp 11 sắp kết thúc, nhưng mùa đã trôi và nay đã là đầu tháng Ba. Hơi lạnh dần dịu đi và lễ tốt nghiệp của các anh chị năm ba đang đến gần, có vẻ như cảm giác tuyệt vọng của cô ấy càng thêm sâu sắc.
Thế nhưng, đáp lại điều đó,
"Vậy à, đã đến lúc rồi nhỉ."
"Không biết năm sau phân lớp sẽ thế nào đây..."
"Chắc là mọi người sẽ tản mác hết thôi. Nếu xét đến nguyện vọng khóa học."
Hosono, Hiiragi-san, và Shuji chẳng có vẻ gì là quan tâm.
Họ tự nhiên bắt đầu nói chuyện về năm học tới.
"Tớ, Yano-kun, Akiha-chan và Haruka-chan là ban xã hội lớp chuyên..."
"Tớ và Sudou là khóa xã hội đại cương. Còn Shuji là ban tự nhiên lớp chuyên nhỉ."
"Tớ học khác lớp với Sudou, có lẽ đây là lần đầu tiên. Nhưng như thế cũng mới mẻ và──"
"──N-N-N-Này! Chờ đã mọi người!"
Sudou chen vào cuộc trò chuyện hòa nhã với một tốc độ kinh người.
"Sao mọi người vẫn có thể nói chuyện bình thường như thế chứ...!? Trong khi Itsuka-chan này đang tiều tụy đến thế này cơ mà...!"
Thật quá đáng! Sudou nhìn quanh chúng tôi với vẻ mặt như muốn nói vậy.
Thế nhưng──đáp lại, Hosono thở dài một tiếng.
"Thôi nào... cái màn này diễn ra bao nhiêu lần rồi hả!"
Cậu ta mở to mắt, đáp trả Sudou.
"Bọn tớ ngán lắm rồi! Diễn đi diễn lại mãi!"
...Chà, Hosono nói cũng đúng.
Dạo gần đây, Sudou lúc nào cũng ủ rũ.
Cô ấy cứ thở dài rồi lẩm bẩm một mình những câu như "Năm hai sắp hết rồi...", "Thôi xong rồi...", khiến mọi người xung quanh phải lo lắng.
Thế nhưng──quả thật là đến lúc này, mọi người đã bắt đầu chán rồi.
Dù có hơi tội nghiệp, nhưng cũng không thể cứ mãi hùa theo được.
"Vả lại, hết năm hai thì cũng có thay đổi gì nhiều đâu chứ! Có phải là thời hoàng kim hay không là tùy vào Sudou thôi!"
Hosono tiếp tục nói như vậy.
Shuji và Hiiragi-san dường như cũng có cùng suy nghĩ.
"Đúng đúng. Dù khác lớp thì chúng ta vẫn sẽ thân thiết như trước mà."
"Ừm... những khoảnh khắc vui vẻ chắc chắn sẽ vẫn tiếp diễn thôi!"
Họ nói với Sudou những lời theo hướng kết thúc câu chuyện.
Chỉ có Sudou là vẫn tỏ vẻ không chấp nhận.
"Grừừừ... cả Shuji và Tokky nữa!"
"Hự!" một tiếng và nắm chặt tay, cô ấy chuyển ánh nhìn sang phía tôi──,
"Yano! Mọi người lạnh lùng quá! Nhưng chỉ có Yano là sẽ về phe tớ đúng không!? Cậu hiểu cảm giác của tớ mà, phải không!?"
Cô ấy nói ra những lời như vậy.
...Chà, cũng phải thôi. Cô ấy sẽ tìm đến tôi để cầu cứu thôi.
Trong cả đám, chỉ có mình tôi là im lặng nãy giờ.
Vì vậy, tôi cũng khẽ thở dài một hơi.
Suy nghĩ một chút rồi──trả lời Sudou bằng cảm nhận thật lòng của mình.
"...Ừm, tớ cũng nghĩ như Sudou nói đấy."
──Hả? Tất cả mọi người đều quay lại nhìn tôi.
Shuji, Hosono, và Hiiragi-san đều tròn mắt nhìn tôi.
Và, không hiểu sao ngay cả Sudou cũng,
"Hả...? Thật á? Yano cũng thuộc phe hiểu à?"
Hỏi lại với vẻ bối rối.
"Yano cũng thuộc nhóm tuyệt vọng vì thời hoàng kim kết thúc sao...?"
"Này, sao chính người khởi xướng lại phản ứng như thế..."
"Ơ, tại vì... tớ không ngờ là lại thật sự được đồng tình."
"À, ừm, cũng phải..."
Quả thật──nếu là tôi của trước đây, chắc chắn tôi sẽ không nói như vậy.
Một tôi thiếu tự tin trước khi gặp gỡ biên tập viên Nononomura Tsukumo-san ở nơi thực tập. Và──một tôi không thể chọn lựa giữa Akiha và Haruka. Chắc chắn tôi sẽ là người phản đối lời của Sudou hơn bất kỳ ai.
Chắc tôi sẽ suy nghĩ một cách cứng nhắc rằng "Nhưng, chúng ta phải tiến về phía trước", "Không được níu kéo quá khứ!".
Thế nhưng,
"Khoảng thời gian này sẽ không bao giờ quay trở lại, đó là điều chắc chắn mà, đúng không?"
Bây giờ, suy nghĩ của tôi đã có chút khác biệt.
"Liệu đó có phải là thời điểm tuyệt vời nhất trong cuộc đời hay không, thì như mọi người nói, không ai biết được... nhưng đó là một khoảng thời gian vô cùng quý giá, và việc nó sắp kết thúc thật đáng tiếc, tớ cảm thấy mình phần nào hiểu được điều đó."
Có lẽ, việc có thể nói chuyện với những người bạn này, với tâm trạng này, chỉ có thể là ngay bây giờ mà thôi.
Tình huống tương tự sẽ không bao giờ lặp lại, và thời gian cũng không thể quay ngược.
Tôi có thể hiểu được cảm giác cô đơn của Sudou khi nghĩ về điều đó.
"Thế nên──"
Tôi nói, và tựa lưng vào ghế.
"Chính vì thế, tớ muốn trân trọng nó một cách trọn vẹn. Cả những điều vui vẻ, hạnh phúc, và ngược lại, cả những điều khó chịu nữa."
"...Sao thế, Yano..."
Sudou nhìn tôi với vẻ mặt nghi hoặc trước lời nói của tôi.
"Trông cậu, điềm tĩnh... lạ thường."
...Điềm tĩnh, sao.
Chà, có lẽ trông là như vậy.
Nếu không biết những gì tôi đã trải qua trong thời gian gần đây, chắc hẳn sự thay đổi này sẽ khiến người ta ngạc nhiên.
"Chà... cũng có nhiều chuyện lắm."
Tôi mỉm cười, đáp lại Sudou.
"Tâm trạng tớ thay đổi khá nhiều. Chắc là do vậy."
"Hể, vậy sao..."
Sudou nhìn tôi một cách kỳ lạ bằng đôi mắt tròn xoe của mình.
"Lạ thật đấy. Yano mà lại điềm tĩnh. Nhưng mà... ừ thì, dĩ nhiên là có nhiều chuyện rồi. Nhiều chuyện..."
Nói rồi, cô ấy mỉm cười đáp lại.
Biểu cảm đó, không hiểu sao. Trông có vẻ hơi cô đơn.
Một biểu cảm như một đứa trẻ bị bỏ lại, như đang tiễn một người bạn đi xa──.
Và rồi──tôi chợt nhận ra.
──Ví dụ, những chuyện đã nói với Nononomura-san, và sự thay đổi đã xảy ra ở đó.
──Ví dụ, những khổ tâm của bản thân mà tôi đã mang trong lòng từ khi gặp Kirika đến nay.
──Ví dụ, mối quan hệ hiện tại của Akiha, Haruka, và tôi.
Những chuyện như vậy, tôi──hầu như chưa hề kể cho Sudou, Shuji, Hosono hay Hiiragi-san.
Bởi vì... tôi luôn cảm thấy có một sự ngần ngại. Ngần ngại khi phải tiết lộ cho những người bạn này tình hình phức tạp của mình, hay những suy nghĩ rối rắm của bản thân.
Còn có cả sự riêng tư của Akiha và Haruka nữa. Tôi không thể tự tiện tiết lộ điều đó.
Và, mọi người cũng không hề tò mò một cách vô duyên với tôi.
Chắc hẳn, họ đã phần nào cảm nhận được sự nghiêm trọng của những gì chúng tôi đang mang trong lòng.
Bản thân điều đó, tôi rất biết ơn. Tôi nghĩ sự quan tâm của mọi người đã giúp đỡ tôi rất nhiều.
Thế nhưng,
"...Ừm, đúng vậy nhỉ."
Nói rồi, tôi mỉm cười đáp lại Sudou.
"Thật sự đã có nhiều chuyện lắm, lần tới tớ sẽ kể."
"Ok ok, hẹn lần sau nhé."
Vẫn là câu nói lảng tránh quen thuộc. Và đáp lại là giọng điệu thoải mái của Sudou.
Lần đầu tiên──tôi cảm thấy day dứt vì điều đó.
Có lẽ, tôi đã có thể chia sẻ nhiều hơn.
Từ trước đến nay, và ngay cả lúc này, có lẽ tôi đã có thể thử nói ra những suy nghĩ, những lo âu và tình hình của mình──.
Đúng lúc đó thì──,
"──Ồ, gì thế, mọi người đang nói chuyện gì vậy?"
Haruka bước vào từ cửa sau của lớp học.
Hôm nay, Akiha và Haruka là trực nhật. Có vẻ như họ vừa xong việc ở phòng giáo viên.
Và rồi, cô ấy rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Nghe này Haruka ơi! Mọi người quá đáng lắm!"
Sudou vừa ôm chầm lấy cô ấy vừa than thở.
"Mọi người lơ tớ đi đấy! Tớ chỉ buồn vì lớp này sắp kết thúc thôi mà..."
"Hả! Quá đáng! Sao lại lơ cậu ấy đi chứ!"
Haruka vừa xoa đầu Sudou vừa dễ dàng tin lời cô ấy.
Bị nhìn bằng ánh mắt lên án, Hosono vội vàng đáp lại.
"Thì tại! Chuyện này là lần thứ bao nhiêu rồi chứ!? Cả Minase-san cũng thấy chán ngấy rồi còn gì!"
"Đúng là tớ cũng thấy hơi chán, nhưng tớ không đến mức lơ người ta đi đâu!"
"Haruka cũng thấy chán á!?"
──Sudou hét lớn, và cuộc cãi vã càng thêm gay gắt.
"Mọi người quá đáng! Tớ cứ nghĩ tất cả chúng ta đều là bạn thân mà!"
"Thân nhau mấy cũng phải có chừng mực chứ! Đâu phải bạn thân là muốn làm gì cũng được!"
"Chỉ là tâm sự một chút thôi mà cũng không được sao!"
"Của Sudou thì đâu gọi là tâm sự, chỉ là than vãn không hồi kết thôi..."
"Thế thì đã sao! Cũng có lúc người ta muốn say xỉn rồi lảm nhảm chứ bộ!"
"Cậu là ông chú ở quán nhậu đấy à! Chẳng phải là nữ sinh năm hai tuổi hoa mộng sao!"
──Cuộc trao đổi quen thuộc cứ thế lặp lại.
Cuộc trò chuyện tiếp diễn một cách có phần suồng sã, nhưng vui vẻ.
Chỉ là, giữa lúc đó,
"Nhưng... đúng là vậy thật nhỉ."
Haruka bất chợt buông một câu như thế.
"Lớp này sắp kết thúc, cũng hơi buồn thật..."
Biểu cảm ấy──khiến tôi chợt nhớ lại vẻ mặt của Haruka lúc ngắm hoa mai ban nãy.
──Đối với Haruka.
Điều đó có lẽ còn cấp bách hơn mọi người rất nhiều.
Chứng đa nhân cách sẽ kết thúc.
Cô ấy không biết mình sẽ ra sao.
Đối với một Haruka như vậy, có lẽ khoảng thời gian này còn quý giá hơn cả tôi, Sudou và mọi người──.
Và rồi, Haruka làm một vẻ mặt suy tư.
"...A."
Cô ấy bất chợt thốt lên.
"Hửm? Sao thế? Haruka-chan..."
"Cậu quên gì à?"
"Không phải! Không phải thế..."
Nói rồi, Haruka nở một nụ cười.
"Tớ vừa nghĩ ra một ý hay..."
"Hả! Gì thế, cậu nghĩ ra cái gì vậy!"
Trước Sudou đang nhoài người về phía trước để hỏi, Haruka lại làm một vẻ mặt đăm chiêu.
"Ừm, nói cũng được thôi, nhưng nếu được thì tớ muốn hỏi ý kiến mọi người... Ừm, cứ làm vậy đi!"
Cô ấy gật đầu một mình, như thể đã quyết tâm.
"Sau đây, tớ sẽ nói trong giờ sinh hoạt chủ nhiệm. Mọi người cứ mong chờ nhé!"
*
"──Vậy nhé, về việc luyện tập cho lễ tốt nghiệp, cô sẽ báo cáo lại sau. Các em chờ thêm một chút nhé."
Giờ sinh hoạt chủ nhiệm buổi sáng.
Lời của Chiyoda-sensei cũng đã đến hồi kết.
Có lẽ vì đã là đầu học kỳ ba, các chủ đề cũng trở nên bất thường như lễ tốt nghiệp, lễ bế giảng, và kế hoạch cho năm sau, khiến tôi một lần nữa cảm nhận được rằng năm học đang đi đến cuối.
Trong lớp học, tôi cũng cảm thấy một bầu không khí có phần bồn chồn, một mùi hương hơi khác với thường ngày đang lan tỏa.
Và rồi,
"Hết rồi. Từ phía các em, có ai có ý kiến gì không?"
Sự việc xảy ra đúng vào lúc Chiyoda-sensei nhìn quanh chúng tôi.
"──V-Vâng ạ...!"
Giọng nói có phần căng thẳng của cô ấy──của Haruka──vang lên trong lớp học.
"Thưa cô, em có thể nói một chút được không ạ...!"
"Ara, sao thế?"
Chiyoda-sensei ngạc nhiên nghiêng đầu.
"Từ Minase-san thì hiếm thật đấy."
"Vâng, một chút ạ... em có chuyện muốn nói với mọi người!"
"Vậy à. Thế thì, ừm. Dĩ nhiên là được rồi. Em lên đây đi."
Được Chiyoda-sensei khuyến khích, Haruka cầm một quyển sổ gì đó bước lên bục giảng.
Trong lúc đó──cả lớp bắt đầu xôn xao.
Chà, ai cũng sẽ ngạc nhiên thôi. Haruka đứng trước mọi người thế này gần như là lần đầu tiên. Cũng có lần đóng kịch rối trong lễ hội văn hóa, nhưng đó cũng là do được người khác rủ.
"Oa, căng thẳng quá..."
Đặt quyển sổ lên bàn giáo viên và đứng trên bục giảng, Haruka má ửng hồng và nở một nụ cười kỳ quặc.
"Lạ thật nhỉ, nhìn lớp học từ đây... À, mọi người xin lỗi nhé, đã chiếm thời gian của các cậu. Nhưng, tớ có một đề xuất nhất định muốn nói ra..."
Nói rồi, Haruka khẽ hắng giọng.
Hít một hơi thật sâu, cô ấy rụt rè bắt đầu nói.
"Chúng ta trở thành một lớp... lớp 2-4 này bắt đầu, chẳng mấy chốc đã gần một năm trôi qua rồi nhỉ... Em nghĩ, đó là một năm thật vui vẻ và trôi qua trong nháy mắt... Lễ hội văn hóa này, chuyến du lịch học tập này, đã có biết bao nhiêu chuyện xảy ra. Tất cả, có lẽ sẽ trở thành những kỷ niệm không thể nào quên..."
Với giọng điệu cứng nhắc như đọc một lá thư, một vài bạn trong lớp gật gù.
Quả thật, theo góc nhìn của tôi, năm nay có nhiều sự kiện ấn tượng hơn năm nhất.
Tôi nghĩ rằng những chuyện đó, chắc hẳn sau này khi đã trưởng thành vẫn sẽ được nhắc lại nhiều lần.
"Nhân tiện... từ lúc em và Akiha chuyển trường đến đây, cũng sắp được một năm rồi. Đối với cá nhân em, đây cũng là một năm vô cùng ấn tượng... Bởi vì, em đã nghĩ rằng chuyện đa nhân cách sẽ không được chấp nhận, và thật ra, em cũng đã định giấu nó đi. Nhưng... mọi người đã chấp nhận. Về điều đó, em biết ơn không kể xiết... Thực sự cảm ơn mọi người."
──Đúng như Haruka nói. Việc các cô ấy có hai nhân cách, không biết từ lúc nào đã trở thành một phần thường ngày của lớp.
Vào mùa xuân, khi họ tiết lộ điều đó cho mọi người, đã có những phản ứng phức tạp hơn.
Có những học sinh chấp nhận một cách tự nhiên, cũng có những người nghi ngờ đó là lời nói dối.
Có người xa lánh họ vì cho rằng đó là một dạng chuunibyou, cũng có người lại tỏ ra đồng cảm một cách thái quá rồi bám riết lấy.
Thậm chí còn có tin đồn lan ra, và có cả những người từ các khối khác hay trường khác đến xem.
...Dĩ nhiên, ngay cả bây giờ vẫn có những ánh mắt kỳ thị.
Ở những nơi chúng tôi không biết, có thể họ bị trêu chọc, giễu cợt, hay trở thành chủ đề bàn tán.
Thế nhưng, có lẽ vì cả hai cứ liên tục hoán đổi một cách quá tự nhiên, nên ít nhất là trong lớp này, việc có hai nhân cách đã là chuyện thường ngày.
Mọi người dường như cũng đã bắt đầu có thể nhận ra ai đang ở bên ngoài qua cử chỉ hay giọng nói mà không cần họ phải tự giới thiệu.
Chuyện như vậy, đối với cả hai dường như là lần đầu tiên.
Thỉnh thoảng, họ còn buột miệng.
"Bây giờ có lẽ là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời mình từ trước đến giờ..."
"──Thế nên nhé,"
Haruka tiếp tục.
"Trước khi lớp 2-4 tan rã, tớ có một việc muốn làm. ...A, không ổn rồi, sắp đổi rồi..."
Đến đó, Haruka cười gượng với vẻ mặt lo lắng.
"Từ đây, tớ sẽ để Akiha nói tiếp, mọi người chờ một chút nhé..."
Nói rồi, Haruka quay mặt về phía bảng đen.
...Hả, này, có ổn không vậy!?
Đổi người vào lúc này, Akiha sẽ không bị rối sao!?
Trong lúc tôi còn đang nghĩ vậy, nhân cách đã hoán đổi.
Một lúc cúi đầu, sau một khoảng lặng ngắn──Akiha ngẩng mặt lên.
Và rồi, khi quay lại nhìn về phía chúng tôi,
"...Hả!? T-Tình hình gì đây...!?"
──Đúng như dự đoán, cô ấy tròn mắt ngạc nhiên trước khung cảnh bất ngờ.
"Tại sao, tớ lại ở trên bục giảng...!? Chẳng lẽ, đang giữa lúc thuyết trình gì đó...!? "
...Thì dĩ nhiên là vậy rồi!
Ngay khi tôi vội vàng mở miệng định giải thích,
"A, không sao đâu Akiha-chan."
Chiyoda-sensei đứng bên cạnh quan sát đã nhanh chóng ra tay cứu giúp.
"Vừa rồi, Haruka-chan đang nói chuyện với mọi người. Giữa chừng thì có sự hoán đổi... Haruka-chan có nói 'từ đây sẽ là Akiha', nhưng em không được nghe gì sao?"
"Dạ, không ạ... a, nhưng mà."
Nói rồi, Akiha nhìn xuống quyển sổ mà Haruka đã đặt trên bàn giáo viên.
"Ở đây, có một lời nhắn từ Haruka... để lại. Con bé này, sao mà tùy tiện thế chứ..."
...Đúng thật đấy.
Nếu định đổi người giữa lúc thuyết trình như thế này, thì ít nhất cũng phải nói trước một tiếng chứ...
Chỉ là... Akiha dường như cũng không hề ghét sự tùy tiện đó.
Với một nụ cười khổ trên môi, cô ấy lật trang và lướt nhanh qua quyển sổ.
"...Ổn không em? Hay là để lần sau đổi lại rồi nói tiếp nhé?"
Trước sự quan tâm của Chiyoda-sensei, Akiha khẽ lắc đầu.
"Dạ không... em nghĩ là ổn ạ. Điều con bé muốn nói, có vẻ như đã viết hết ở đây rồi... Ra là vậy. Thật hết cách mà..."
Và rồi cô ấy ngẩng đầu lên nhìn các bạn trong lớp.
"…Xin lỗi mọi người, hơi lộn xộn một chút. Từ đây tớ sẽ nói tiếp nhé."
Cô ấy lại cười một cách bối rối.
Và rồi──cô ấy,
"Có vẻ như, Haruka──muốn tổ chức một buổi 'Hội tan rã' cho lớp 2-4."
Cô ấy nói thẳng vào vấn đề.
"Một sự kiện nhỏ, để tất cả mọi người cùng vui vẻ, cùng nhìn lại một năm đã qua của lớp... Dù là lễ tốt nghiệp hay lễ bế giảng, thì cũng là sự kiện của toàn trường đúng không? Con bé nghĩ là, liệu chúng ta có thể có một buổi gặp mặt với quy mô nhỏ hơn, để đánh dấu một cột mốc được không."
...Ra là vậy, tôi nghĩ.
Quả thật, có một sự kiện như vậy ở cấp độ lớp thì cũng hay.
Thông thường, khi thay đổi lớp học, không có một buổi chia tay chính thức nào được tổ chức.
Cùng lắm là đi ăn với nhóm bạn thân, và dù đã ở bên nhau cả một năm, cái gọi là "lớp học" cứ thế tan rã một cách mơ hồ.
Thế nhưng, để ghi nhớ một năm này một cách trọn vẹn. Để đặt một dấu chấm hết rõ ràng cho lớp học này, một sự kiện như vậy có lẽ cũng là một ý hay...
"Về thời gian, có vẻ con bé nghĩ là sau khi bắt đầu kỳ nghỉ xuân. Một ngày nào đó trước tháng Tư là tốt nhất. Lúc đó trường cũng đóng cửa, nên sẽ thuê một quán nào đó làm địa điểm."
Ừm, chắc là sẽ như vậy.
Nếu số lượng người này tụ tập, thì chắc chắn phải thuê trọn quán, hoặc sử dụng không gian dành riêng cho tiệc tùng.
"Và rồi, nếu được, ban tổ chức chính sẽ là tớ và Haruka, với cả... Yano-kun nữa."
"...Hả."
Tên mình đột nhiên được nhắc đến, tôi bất giác kêu lên.
"T-Tớ làm ban tổ chức...?"
"Ừm... chúng ta cũng đã cùng làm trong ban tổ chức lễ hội văn hóa rồi, con bé nghĩ là với những thành viên đã quen thuộc thì việc chuẩn bị sẽ suôn sẻ hơn. Dĩ nhiên, có vẻ con bé cũng định nhờ các bạn khác trong lớp giúp đỡ nữa..."
"V-Vậy à..."
Tôi gật đầu, nhưng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Đâu cần phải chỉ đích danh tôi như vậy chứ?
Đúng là đã quen việc và sẽ suôn sẻ hơn, nhưng nhờ thêm Sudou hay Shuji, những người bạn đó giúp đỡ cũng được mà...
...Có lẽ nào.
Có lẽ nào đây chính là "chiến thuật" mà Haruka đã nói.
Trong quá trình xác nhận xem tôi thích ai hơn, cô ấy đã cố gắng để được ở bên tôi càng nhiều càng tốt, có phải vậy không...
"Vậy thì... sao nào?"
Gấp quyển sổ lại, Akiha hỏi mọi người.
"Ý kiến của Haruka, mọi người nghĩ sao? Tớ cũng nghĩ, đó là một ý tưởng không tồi đâu..."
"──Em! Em! Em! Em thấy hay ạ!"
Người đầu tiên lên tiếng──là Sudou.
Cô ấy nhanh nhẹn giơ tay, hai bím tóc lúc lắc, đồng tình một cách đầy hứng khởi cứ như thể sự ủ rũ ban nãy chỉ là giả dối.
"Tớ cũng không muốn cứ thế này mà kết thúc đâu! Tớ sẽ giúp chuẩn bị, và tớ nhất định muốn làm!"
──Trước tiếng nói đó, không khí đồng tình lan tỏa khắp lớp học.
Những tiếng nói chuyện xì xào cũng bắt đầu vang lên.
"──Hay đấy chứ? Dù gì cũng là cuối cùng rồi, có vài người tớ cũng muốn nói chuyện."
"──Hiểu mà. Tớ muốn nói chuyện về âm nhạc với Hiroo-kun suốt."
"──Năm nay, cũng có nhiều chuyện xảy ra ghê."
"──Năm sau, chắc chắn không làm được vì thi cử đâu. Phải làm thôi."
Vốn dĩ, đây là một lớp học có không khí khá thân thiện.
Có lẽ ai cũng cảm thấy có chút buồn bã khi những thành viên này sắp phải tan rã.
Hơn nữa,
"Được chứ? Có vẻ vui đấy."
Từ khoảng giữa lớp học──một giọng nói vang lên.
Chủ nhân của giọng nói đó──,
"Nếu làm thì tớ cũng giúp chuẩn bị cho."
──Là người đứng ở trung tâm của nhóm nữ sinh sành điệu trong lớp, Kogure Chikage-san.
Đối với cô ấy, năm nay chắc hẳn cũng là một năm đáng nhớ.
Dù bị Shuji từ chối vào đầu năm, nhưng đã vực dậy tinh thần trong lễ hội văn hóa, giải tỏa hết trong chuyến du lịch học tập, và nghe nói bây giờ cô ấy đã sớm bắt đầu học thi để vào khoa thương mại của trường đại học, nhằm kế thừa quán cà phê của gia đình.
Sự đồng tình của cô ấy như một cú hích, khiến không khí trở nên như thể "chuyện này đã quyết rồi".
Cũng không phải là chuyện cần phải biểu quyết, có lẽ cứ thế quyết định tổ chức cũng được.
Chỉ là, Akiha vui vẻ nhìn quanh──rồi chợt nhận ra điều gì đó.
"...Saya-chan và Kana-chan thì sao?"
Cô ấy nhẹ nhàng gọi hai cô bạn đang ngồi im lặng ở góc lớp.
"Hội tan rã, nếu tổ chức thì hai cậu cũng đến chứ...?"
Yono Saya-san và Ujiie Kana-san.
Họ là thành viên câu lạc bộ thủ công, và là những cô bạn hiền lành thân thiết với Haruka.
Trong lễ hội văn hóa, họ đã cùng với Hiiragi-san và Haruka biểu diễn kịch rối, và sau đó bốn người họ dường như đã trở nên rất thân thiết.
Thế nên đối với Akiha, cô ấy có vẻ lo lắng không biết hai người bạn có phần nhút nhát này nghĩ sao, nhưng,
"Ơ, t-tớ thấy rất hay!"
Yono-san nắm chặt tay và quả quyết.
"Tớ cũng vừa mới nói với Kana-chan là hay đấy..."
"Ừm, tớ cũng nhất định muốn tham gia! Năm nay, thật sự rất vui..."
"Vậy à... cảm ơn hai cậu."
Akiha gật đầu với vẻ nhẹ nhõm.
Và rồi, cô ấy quay về phía Chiyoda-sensei──,
"Vậy nên... mọi người có vẻ đều đồng ý ạ. Chúng em có thể tổ chức Hội tan rã được không ạ? Cứ thế này tiến hành kế hoạch được không ạ?"
"Để xem nào..."
Bị nhìn, Chiyoda-sensei khoanh tay lại.
"...Nếu nội dung phù hợp với học sinh cấp ba thì cô không có vấn đề gì. Vì vậy, các em phải báo cáo cẩn thận về việc sẽ tổ chức một buổi tiệc như thế nào, ở đâu. Cô cũng sẽ nói chuyện với quán ăn, nên chỉ cần các em làm tốt phần đó là được."
"Em hiểu rồi ạ. Chúng em sẽ báo cáo cẩn thận."
Akiha gật đầu dứt khoát.
Và rồi cô ấy──tiếp theo hướng ánh mắt về phía tôi.
"Vậy thì, cuối cùng... Yano-kun. Đây là chỉ định của Haruka, nhưng, cậu có thể cùng tớ chuẩn bị được không? ...Tớ cũng nghĩ, nếu là cùng với Yano-kun, chúng ta có thể tạo ra một buổi Hội tan rã thật tuyệt..."
──Vẻ mặt có chút bất an của Akiha.
Chắc hẳn cô ấy biết thừa tôi sẽ trả lời thế nào.
Vậy mà, đâu đó trong lòng, cô ấy dường như vẫn lo sợ một câu trả lời bất ngờ sẽ đến.
Thế nên tôi,
"──Dĩ nhiên là tớ sẽ làm."
Tôi đáp lại một cách ngắn gọn.
"Cũng không còn nhiều thời gian cho đến cuối học kỳ ba nữa, chúng ta bắt đầu ngay từ hôm nay đi."
"...Tớ hiểu rồi."
Akiha──sự bất an trên gương mặt tan biến, thay vào đó là một vẻ mặt nhẹ nhõm.
"Cảm ơn cậu, cậu giúp tớ nhiều lắm..."
──Trước diễn biến đó.
Trước màn trao đổi của tôi và Akiha──trong lớp vang lên những tiếng "Ồ..." nho nhỏ.
Không phải là thán phục, hay cảm động...
Mà là những giọng nói rõ ràng đang trêu chọc chúng tôi──.
Và rồi,
"Này này, đừng có mà tình tứ công khai từ sáng sớm thế chứ."
Kogure-san cất lên một giọng nói vừa kinh ngạc vừa có phần hờn dỗi.
"Mà khoan, hay đây mới là mục đích chính? Chẳng lẽ bọn này bị lôi ra làm bình phong cho hai người đến với nhau à?"
"Hả! K-Không phải vậy đâu...!"
Mặt Akiha đỏ bừng lên, cô ấy vội vàng xua tay với Kogure-san.
"Tớ chỉ đọc những gì Haruka viết thôi mà...!"
Thế nhưng──dòng chảy đã không thể ngăn lại.
Từ xung quanh, những giọng nói trêu chọc lần lượt vang lên──.
"──Ê ê thật đấy à!"
"──Minase-san cao tay quá rồi đấy!"
Giữa những tiếng nói đó, Akiha đang đưa tay lên đôi má đỏ bừng của mình.
Tôi cũng bị các bạn trong lớp trêu chọc, cảm thấy đầu mình như sắp sôi lên vì xấu hổ.
──Nhưng mà.
Tôi chợt nghĩ.
Những người bạn trong lớp đối xử với chúng tôi như thế này.
Có lẽ họ đang trêu chọc chúng tôi với thiện ý.
Mọi người──không biết về tương lai của Akiha và Haruka.
Họ có lẽ nhận ra chuyện đa nhân cách, mối quan hệ phức tạp của họ với tôi, và thời gian hoán đổi đang ngắn lại.
Vậy mà──điều quan trọng nhất.
Rằng một ngày nào đó chứng đa nhân cách sẽ kết thúc, và những gì được cho là sẽ xảy ra khi đó, họ hoàn toàn không được biết──.
"──Làm bình phong mà tốn công thế này à!"
"──Không, Haruka thật sự muốn tổ chức Hội tan rã mà!"
Tôi vừa đáp lại mọi người như vậy.
Vừa cảm thấy một nỗi áy náy như thắt nghẹn lồng ngực──.
*
"──Ara, Yano-kun."
"A, chào cô ạ."
──Giờ giải lao.
Trên đường từ nhà vệ sinh về.
Bị Chiyoda-sensei gọi, tôi dừng bước.
Vóc người nhỏ nhắn như trẻ con, mái tóc khá ngắn.
Thế nhưng, trên gương mặt thanh tú đó lại ẩn chứa sự thông tuệ của người lớn, và một sự khó lường──giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi, Chiyoda Momose-sensei.
Có vẻ như, cô đang trên đường đến một lớp học nào đó để dạy.
Thế nhưng, có vẻ vẫn còn thời gian. Cô tiếp tục nói chuyện với một giọng điệu thoải mái.
"Hội tan rã, mong chờ thật đấy. Hồi còn đi học cô không mấy khi tham gia những cái như thế, nên thấy ghen tị ghê."
"Vậy... sao ạ. À, vậy cô có đến không ạ? Chắc chắn mọi người sẽ vui lắm đấy."
Không phải nịnh hót, nhưng cô giáo được học sinh lớp 2-4 rất yêu quý.
Cô gần gũi và nhiệt tình, đối với chúng tôi, cô giống như một người chị gái đáng tin cậy ở gần nhà hơn là một giáo viên. Tôi nghĩ mọi người trong lớp cũng sẽ chào đón nếu cô đến Hội tan rã.
Vậy mà,
"A, cái đó thì cô... xin kiếu nhé."
Chiyoda-sensei nói vậy trong khi cười một cách bối rối.
"Những thứ như thế, phải để học sinh tự làm với nhau mới vui. Cô ở đó các em sẽ thấy ngại đúng không? Đừng bận tâm những chuyện đó, cứ vui vẻ hết mình nhé?"
"...Vậy ạ."
...Hơi tiếc một chút, nhưng mà, ừm. Nếu cô đã nói vậy thì cũng đành chịu.
Quả thật, dù Chiyoda-sensei có gần gũi với học sinh đến đâu, việc có hay không có giáo viên sẽ làm thay đổi lớn bầu không khí của buổi tiệc.
Lần này, để chỉ có học sinh với nhau cũng không phải là một ý tồi.
Khi tôi đang nghĩ vậy,
"...Thật bất ngờ đấy. Haruka-chan lại nói ra những điều như vậy."
Chiyoda-sensei bất chợt nheo mắt và buông một câu như thế.
"Con bé cũng thay đổi rồi nhỉ..."
"...Vâng ạ. Nhưng, em cũng nghĩ đó có lẽ mới là con người thật của cậu ấy."
Tôi gật đầu một cái, rồi đáp lại.
"Đến lúc này, mọi rào cản đã được gỡ bỏ... có lẽ Haruka cuối cùng cũng đã có thể bộc lộ con người thật của mình như vậy."
──Chiyoda-sensei im lặng một lúc trước lời nói đó.
"...Ừ nhỉ, nói vậy có lẽ chính xác hơn."
"Đúng không ạ? Nghĩ lại thì, những dấu hiệu đó đã có từ trước rồi."
"Đúng thế. Con bé vốn đã có những mặt khá tích cực từ trước rồi nhỉ..."
──Chúng tôi nói qua nói lại như vậy.
Không hiểu sao, Chiyoda-sensei──cứ nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
Đôi mắt to không cân xứng với gương mặt nhỏ nhắn của cô nhìn thẳng vào tôi──.
...C-Cái gì vậy.
Chẳng lẽ mình đã nói gì lạ sao...
Tôi bối rối đến mức không thể nói được lời tiếp theo, thì,
"...Không hiểu sao, thấy tiếc ghê."
Như thể buột miệng, Chiyoda-sensei nói vậy.
"T-Tiếc? Tiếc gì ạ?"
"Không có gì... chỉ là, Yano-kun trông cũng thoải mái hơn nhiều rồi nhỉ,"
Chiyoda-sensei bĩu môi một cách bất mãn.
"Liệu có phải... là do nói chuyện với Tsukumo, chồng của cô, không nhỉ."
"À... vâng, chắc là vậy ạ."
Đúng như lời Chiyoda-sensei nói.
Biên tập viên làm việc tại nhà xuất bản Machida, và là chồng của Chiyoda-sensei, Nononomura Tsukumo-san.
Sau khi nói chuyện với anh ấy──tâm trạng tôi đã nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Tôi đã có thể thực sự nghĩ rằng mình có thể sống một cách thoải mái hơn.
Về điều đó, tôi thầm rất biết ơn, nhưng...,
"...Cô đã tiếp xúc với Yano-kun suốt mà,"
Chiyoda-sensei tiếp tục với giọng điệu như đang than thở với bạn bè.
"Vậy mà, đến lúc quan trọng nhất thì vai diễn ngon lành lại bị chồng mình chiếm mất... không hiểu sao thấy không cam tâm chút nào."
"A, ra là vậy ạ."
Tôi bất giác bật cười.
Vậy à... Chiyoda-sensei cũng, người lớn cũng có lúc nghĩ như vậy sao.
Quả thật, đối với cô, có lẽ cảm giác giống như là nước cờ cuối cùng lại bị Nononomura-san giành mất.
Thế nhưng──người đã dẫn dắt tôi đến đó, chắc chắn là Chiyoda-sensei.
Chính vì cô đã âm thầm và công khai hỗ trợ tôi, nên tôi mới có thể nghĩ được như thế này.
Thế nên...,
"Là nhờ có cô đấy ạ."
Tôi nói với Chiyoda-sensei từ tận đáy lòng.
"Nếu không có cô, dù có gặp Nononomura-san thì em cũng tuyệt đối không thể trở nên như thế này được. Vì vậy, em có được như hôm nay là nhờ có Chiyoda-sensei."
"Vậy sao? Thế thì tốt, nhưng mà..."
Miệng thì nói vậy, nhưng Chiyoda-sensei vẫn còn có vẻ hơi bất mãn.
Điều đó thật sự giống như bạn bè hơn là giáo viên, khiến tôi bật cười.
Tưởng chừng như một cô giáo, lại có lúc giống như một người bạn.
Tưởng chừng như một người khó lường, lại có lúc thẳng thắn đến mức khiến người ta phải ngạc nhiên.
Người này... thật sự là một người kỳ lạ.
Và rồi, Chiyoda-sensei──,
"...À phải rồi, còn nữa."
──Cô hạ giọng, chuyển chủ đề.
"Về chuyện đa nhân cách của Akiha-chan và Haruka-chan."
"...Vâng."
Trước lời nói đó, tôi bất giác thẳng lưng.
Từ đây──chắc chắn là chuyện nghiêm túc.
Hơn nữa, chủ đề lại là về chứng đa nhân cách──.
Chiyoda-sensei cũng, với một chút căng thẳng trong giọng nói.
"Sắp rồi... thực sự, hồi kết đang đến rất gần."
Cô nói nhỏ.
"Nghe nói là không thể nói chính xác được, nhưng theo kinh nghiệm của bác sĩ điều trị chính... thì cùng lắm là còn khoảng một tháng nữa. Thời gian hoán đổi, được cho là cũng sẽ tiếp tục ngắn lại."
"...Vậy, ạ."
Vừa gật đầu, tôi vừa cảm thấy nhịp tim mình từ từ tăng tốc.
──Hồi kết đang đến gần.
──Thời gian hoán đổi sẽ ngắn lại.
Đó──là những điều tôi đã lường trước.
Cũng là điều mà tôi, Akiha, và Haruka đã cùng nhau lựa chọn.
Thế nhưng, khi bị nói thẳng ra bằng lời như vậy, tôi cảm thấy một cảm giác lạnh sống lưng.
Và rồi──việc Chiyoda-sensei hiểu được "tình hình hiện tại" của chúng tôi.
Từ trước đến nay, Chiyoda-sensei đã cho tôi thấy những hành động vượt ra ngoài phạm vi của "một giáo viên".
Cô ấy am hiểu lạ thường về những chuyện cá nhân của chúng tôi, nắm bắt được tình trạng bệnh của Akiha và Haruka. Thậm chí có lúc tôi còn thấy cô ấy dường như đang âm thầm làm nhiều việc mà chúng tôi không biết.
Có lẽ, cô đã trực tiếp nghe chuyện từ Akiha hay Haruka.
Thế nhưng, dù vậy──việc cô "biết tất cả", lần nào cũng khiến tôi không khỏi giật mình.
"Thực tế... thời gian hoán đổi, so với một thời gian trước đã ngắn lại rồi."
Biết hay không biết cảm xúc của tôi, Chiyoda-sensei tiếp tục.
"Này... lúc thuyết trình buổi sáng. Đã có sự hoán đổi đúng không?"
"A, vâng. Cái lần mà Haruka rất, tùy tiện ấy ạ..."
Thật sự, tôi đã rất ngạc nhiên.
Bởi vì từ trước đến nay hai người họ luôn rất cẩn thận về thời gian hoán đổi, nên càng ngạc nhiên hơn.
Đến bây giờ, tôi vẫn cảm thấy có chút gì đó không ổn về chuyện đó.
"Cái đó ấy... có lẽ, cũng là do thời gian hoán đổi ngắn lại. Hôm nay hai đứa nó... có vẻ như hoán đổi trong khoảng hai mươi lăm phút."
"Vậy... sao ạ!?"
──Theo phản xạ, tôi thốt lên một tiếng lớn.
Vào ngày được đề nghị phải lựa chọn, thời gian hoán đổi là khoảng ba mươi phút.
Từ đó đến nay, tôi không đo đạc chi tiết... nhưng mà, hai mươi lăm phút.
Nếu vậy thì, việc hoán đổi trên bục giảng như thế, có lẽ cũng là điều không thể tránh khỏi.
Suốt mấy tháng trời, họ đã hoán đổi trong ba mươi phút.
Đột nhiên khoảng thời gian đó thay đổi, không thể nào bắt kịp ngay được...
"...Dĩ nhiên, chúng ta cũng đang theo dõi sát sao tình hình."
Chiyoda-sensei nói vậy và nhìn tôi.
"Nếu có chuyện gì xảy ra sẽ lập tức xử lý, và cũng sẽ cố gắng hỗ trợ hết mức có thể. Nhưng, điều đó cũng có giới hạn... Không thể lúc nào cũng ở bên cạnh được..."
Chiyoda-sensei cắn môi.
Một vẻ mặt tiếc nuối, như thể đang xấu hổ vì sự bất lực của mình──.
Và rồi cô, với một giọng nói tha thiết,
"Xin em, hãy... để mắt đến hai đứa nó thật cẩn thận. Để khi có chuyện gì xảy ra, có thể nhận ra càng sớm càng tốt..."
"...Vâng ạ."
Tôi gật đầu thật sâu.
Tôi thật tâm muốn làm vậy.
Tôi muốn ở bên cạnh họ càng nhiều càng tốt, để không bỏ lỡ những thay đổi đó.
"Thật ra chuyện này, không nên nhờ Yano-kun đâu nhỉ..."
Chiyoda-sensei nói vậy và tự giễu.
"Xin lỗi em nhé, thật ra cô muốn tự mình giải quyết, chỉ giữa những người lớn..."
"...Không sao đâu cô."
Trước cô giáo như vậy, tôi mỉm cười và nói.
"Vì đây là điều em cũng muốn cố gắng hết sức mình."
──Từ trước đến nay, tôi vẫn nghĩ người lớn là những 존재 ở một thế giới khác.
Họ tách biệt với tôi, một đứa trẻ, có một khoảng cách rõ ràng, là những存在 có năng lực và nội tâm hoàn toàn khác biệt với mình.
Thế nhưng──qua việc tiếp xúc với Nononomura-san, tôi đã biết.
Họ cũng chỉ là những con người không khác gì chúng tôi.
Họ cũng thất bại, bị nỗi bất an dày vò, vừa hối tiếc vừa bước tiếp.
Điều đó──không khác gì chúng tôi.
Thế nên,
"Cứ giao cho em, em sẽ làm tất cả những gì có thể."
Nói rồi, tôi mỉm cười với Chiyoda-sensei.
Không phải là dựa dẫm, mà là muốn trở thành một nguồn sức mạnh.
Đúng là tôi còn vị thành niên, là người được bảo hộ, và là một 존재 yếu ớt trong xã hội.
Người lớn có những trách nhiệm khác với trẻ con, và tôi nghĩ trẻ con có thể dựa dẫm vào họ. Thậm chí là nên dựa dẫm.
Thế nhưng, những gì có thể làm, tôi muốn tự mình làm mà không đổ lỗi cho ai.
Không phải vì ai cả, mà vì chính mình──tôi muốn quan tâm đến Akiha và Haruka.
Chiyoda-sensei mở to mắt, có vẻ hơi ngạc nhiên.
Và rồi, sau khi chớp mắt hai, ba lần──không hiểu sao cô lại một lần nữa bĩu môi bất mãn.
"Yano-kun, thật sự thay đổi rồi nhỉ..."
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời xanh nhạt,
"Nhưng mà cũng đúng... Gặp hai đứa nó, cũng đã một năm rồi nhỉ..."
Cô nheo mắt, lẩm bẩm một mình như vậy.


0 Bình luận