Sankaku no Kyori wa Kagir...
Misaki Saginomiya Hiten
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Chương 9 Khúc Ca Phù Du

0 Bình luận - Độ dài: 9,113 từ - Cập nhật:

"…Chào cậu."

Giữa công viên rạng đông, Shuji nở một nụ cười yếu ớt khi nhận ra chúng tôi.

"Cảm ơn nhé, đã đến đây vào giờ này…"

Giọng cậu ta khản đặc. Nhưng… dáng vẻ hốc hác đến kiệt quệ của Shuji khiến tôi trong một thoáng không biết phải đáp lại thế nào.

"…Ờ, ừm. Chuyện đó không sao đâu… nhưng cậu ổn thật không vậy?"

Mái tóc rối bù, sắc mặt bơ phờ. Quần áo nhàu nhĩ, đôi mắt vô hồn, gò má trông hơi hóp lại. Nhìn quầng thâm đậm đặc dưới mắt, có lẽ cậu ta đã chẳng thể chợp mắt được chút nào.

──Shuji, người lúc nào cũng chỉn chu là thế. Gã trai được con gái vây quanh, được đám con trai xem như hình mẫu về thời trang, vậy mà giờ lại xuất hiện trước mặt người khác trong bộ dạng này──.

Trong công viên lấp lánh sương mai và chan hòa ánh nắng tinh khôi, bầu không khí nặng trĩu bao trùm lấy cậu ta rõ ràng là một sự lạc lõng, đến độ cảnh sắc xung quanh Shuji như thể đã tự động hạ thấp đi vài tông màu.

"…Thật lòng thì, chắc là không ổn rồi."

Shuji nói, chẳng buồn nặn ra một nụ cười gượng gạo.

"Cậu ấy thật sự chỉ nói ‘Xin lỗi, tớ không thể hẹn hò được’. Tớ không được cho biết lý do, cũng chẳng thể nói thêm được chuyện gì khác…"

"…Sao, sao lại thế…"

Đứng cạnh tôi, Haruka nhăn mặt như sắp khóc.

──Rốt cuộc thì sau đó.

Sau khi nhận được tin từ Shuji, chúng tôi chẳng còn lòng dạ nào để làm “chuyện đó” nữa. Bắt chuyến tàu đầu tiên quay trở lại ga Nishi-Ogikubo, chúng tôi hẹn gặp Shuji rồi cùng đến công viên này. Haruka thì cứ khóc mãi từ lúc nghe kết quả, và ngay cả Akiha, người dường như đã lường trước được điều này, cũng cắn môi đầy khổ sở.

"…Tại sao lại không được chứ…"

Tôi buột miệng thốt lên vì không tài nào hiểu nổi.

"Sudou, đáng lẽ cậu ấy phải hiểu được tình cảm của Shuji rồi chứ… tại sao…"

──Tất nhiên, trong tình yêu chẳng có gì là tuyệt đối. Dù tôi có dọn đường sẵn đến đâu, cũng không đời nào khả năng Sudou hẹn hò với Shuji sẽ trở thành 100%. Cảm xúc của con người không phải là thứ có thể dễ dàng thay đổi như vậy.

Dù vậy── không, chính vì vậy, tôi lại càng bận tâm.

Cô gái đã để lộ ra vẻ mặt đó trước tôi. Sudou, người đã hỏi tôi rằng "Nếu tớ hẹn hò với cậu ấy, cậu nghĩ sao?"── lý do cô ấy không chấp nhận tình cảm của Shuji là gì.

Thế nhưng Shuji lại,

"…Tớ lại thấy khá là chấp nhận được chuyện đó."

Nói rồi── cậu ta cố gượng cười với chúng tôi.

"Đã được Yano giúp đỡ đến mức này mà vẫn không thành. Vậy nên chắc chắn… phải có một lý do nào đó không thể lay chuyển được rồi. Chuyện đó, đành chịu thôi. Tớ nghĩ, tình yêu có lẽ là một thứ như vậy…"

"Shuji…"

"Nhưng mà, phải rồi…"

Shuji nói rồi── cúi gằm mặt xuống. Mái tóc rũ xuống che khuất đi khuôn mặt cậu ta.

Và rồi──,

"Chính vì thế… ừm… đau quá…"

Bằng một giọng run rẩy, cậu ta thốt lên như thể trút ra từng tiếng.

"Thật lòng, tớ chưa từng nghĩ… nó lại đau đớn… đến thế này…"

Gặp nhau mới hơn một năm. Lần đầu tiên Shuji để lộ ra dáng vẻ như vậy──.

Lồng ngực tôi thắt lại, nhưng lúc này tôi lại chẳng thể làm được gì.

"…Xin lỗi, tớ đã không giúp được gì."

Tôi ngồi xuống bên cạnh Shuji và nói với cậu ta như vậy.

"Thật sự, xin lỗi cậu…"

Khi tôi đặt tay lên vai Shuji, cậu ta không nói một lời, chỉ có tấm lưng là run lên bần bật──.

"──Ăn thôi, đói bụng quá đi…"

"Ừ, đúng vậy nhỉ…"

Haruka mang hộp cơm đến, và tôi gật đầu. Tôi mượn chiếc bàn phía trước, nơi chủ nhân của nó đã đi đâu mất, dịch chuyển nó ra rồi đặt đối diện với bàn của mình. Dạo gần đây, việc chuẩn bị chỗ ngồi cho Sudou và Shuji ở đây đã trở thành thói quen hàng ngày, nhưng…,

"…"

Khi tôi đưa mắt nhìn về phía Sudou, cô ấy đang cầm hộp cơm và đi ra khỏi lớp. Còn Shuji thì đã bắt đầu một mình ăn bánh mì mua ở căng tin──.

"…Hôm nay, cũng chỉ có hai chúng ta thôi nhỉ."

Haruka nói rồi cười một cách cô đơn.

"…Có vẻ là vậy rồi."

Tôi đáp lại và thở dài một tiếng.

──Đã hai tuần trôi qua kể từ khi Sudou trả lời lời tỏ tình.

Kể từ ngày hôm đó, ngày nói chuyện với Shuji ở công viên, tôi đã thử bắt chuyện với Sudou vài lần. Tôi tò mò về lý do cô ấy từ chối Shuji, và bỏ qua chuyện đó đi nữa, tôi muốn tránh việc mối quan hệ của chúng tôi tan vỡ vì chuyện của Shuji.

Thế nhưng──,

"──Này Sudou, hôm nay tớ quên mang cơm hộp, cùng xuống căng tin──"

"──Xin lỗi, hôm nay tớ có việc bận buổi trưa rồi."

"──Ừm, sau giờ học có một quán tớ muốn dẫn Haruka đến, Sudou cũng──"

"──Hôm nay, tớ phải đi cùng gia đình."

"──Chào buổi sáng. Hôm nay nóng quá nhỉ? Mới tháng Sáu thôi mà."

"…"

──Mình đang bị tránh mặt.

Không mất quá nhiều thời gian để tôi nhận ra điều đó. Kể từ Chủ nhật hôm cô ấy từ chối Shuji, Sudou rõ ràng đang tránh mặt chúng tôi.

Dù vậy, tôi vẫn không bỏ cuộc và tiếp tục cố gắng tiếp cận Sudou── và ngày hôm qua, cuối cùng tôi nhận được một tin nhắn như thế này từ cô ấy.

Sudou 『Hãy để tớ yên.』

──Tôi đã bị sốc.

Bị sốc khi nhận được một tin nhắn như vậy từ Sudou, người luôn đối xử với mọi người không chút phân biệt. Ngay cả với những cô gái không ưa mình, Sudou vẫn luôn giữ một thái độ trung lập. Bị một cô gái như thế từ chối một cách phũ phàng…

Và, một khi đã bị nói như vậy── tôi chẳng còn làm được gì nữa. Ai đối xử với ai ra sao là tự do cá nhân. Bị từ chối đến mức đó rồi, tôi không thể nào bước vào thêm được nữa.

"…Ể? Yano…"

Trong lúc tôi đang chán nản gắp thức ăn thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ hành lang. Tôi cho miếng xúc xích vào miệng rồi nhìn về phía đó.

"…À. Hosono."

"A, Tokiko-chan cũng ở đây…"

Hosono và Hiiragi-san, cả hai người họ đang nhìn về phía này. Chắc là họ đang trên đường đến căng tin. Dường như để ý đến tình hình của chúng tôi, họ bước vào lớp, nhìn quanh, rồi Hosono hỏi:

"…Yano, dạo này cậu không ăn cùng Shuji và những người khác à?"

"…Ừm, đúng vậy."

"Không lẽ… kể từ ngày Shuji bị từ chối, cứ thế suốt sao?"

"Ừ, suốt từ đó đến giờ…"

──Cho đến lúc đó, ít nhất chúng tôi vẫn giữ được điều đó. Trong khoảng thời gian Shuji chờ đợi câu trả lời, dù khoảng cách giữa hai người có khó xử, thói quen ăn trưa bốn người vẫn không hề thay đổi. Dù việc theo sát cuộc trò chuyện rất vất vả, và đứng ngoài nhìn cũng thấy lo lắng, nhưng chắc chắn là chúng tôi đã giữ được mối quan hệ.

Thế nhưng, hai tuần qua, bữa trưa luôn chỉ có hai người. Và cuối cùng, ngày hôm qua tôi đã bị Sudou từ chối.

Nếu đã vậy, tôi không còn cách nào khác ngoài việc thừa nhận.

Mối quan hệ của chúng tôi── đã sụp đổ.

Chúng tôi đã không còn là “nhóm bốn người bạn thân trong lớp” nữa.

"…Thật là, tiếc quá nhỉ."

"Ừm…"

Trước lời nói đầy quan tâm của Hiiragi-san, Haruka cũng buồn bã cúi đầu.

Thật sự, rất đáng tiếc.

Sudou và Shuji là những người bạn quan trọng đã tự nhiên chấp nhận tôi sau khi tôi từ bỏ việc “diễn kịch”. Họ đã thấu hiểu cho chứng đa nhân cách của Akiha và Haruka, trân trọng cả hai người họ… họ là những người bạn thân không thể thiếu trong cuộc sống cao trung của chúng tôi.

Vậy mà lại phải chia xa theo cách này──.

"…Chà, có lẽ thời gian sẽ giải quyết được thôi."

Nói rồi, Hosono khịt mũi một cái.

"Vậy nên, nếu, ừm. Nếu có gì tớ có thể giúp được thì cứ nói nhé. Dù có thể là chẳng có gì."

"Ừ, cảm ơn cậu…"

Chỉ nói bấy nhiêu, Hosono và Hiiragi-san rời khỏi lớp. Như thường lệ, giọng điệu của cậu ta có phần cộc lốc, khiến tôi tự hỏi, liệu cậu ta có thật lòng muốn giúp đỡ không đây.

"…Tại sao, mọi chuyện lại ra nông nỗi này nhỉ."

Vừa đi bộ về nhà cùng Haruka, tôi vẫn không tài nào rũ bỏ được tâm trạng u uất.

"Nếu tớ làm tốt hơn, có lẽ mọi chuyện đã không như thế này…"

Tôi không biết liệu việc mình làm có sai sót lớn nào không. Nhưng── ví dụ như, nếu tôi đã lắng nghe câu chuyện của Sudou một cách cẩn thận hơn, nếu tôi đã có thể truyền đạt được sức hấp dẫn của Shuji, biết đâu Shuji đã không phải đau khổ như thế này, và khoảng cách giữa chúng tôi đã không bị nới rộng ra như vậy…

Thế nhưng,

"…C-chuyện đó thì cậu đúng là lo lắng thái quá rồi đấy!"

Haruka hốt hoảng nói.

"Suy cho cùng, đó là vấn đề tình cảm giữa Itsuka-chan và Shuji-kun mà! Có những việc chúng ta có thể làm và không thể làm… tớ không nghĩ Yano-kun có điểm nào thiếu sót cả đâu…"

"Đúng vậy nhỉ… Nhưng mà… nhưng mà, tớ thấy tiếc quá."

"…Tớ hiểu mà. Haizzz…"

Nói rồi, Haruka rũ vai xuống và thở dài một hơi thật sâu.

"Tại sao chúng ta… cứ phải phiền não thế này nhỉ. Tớ chỉ muốn mọi người được hạnh phúc hơn thôi mà…"

"Đúng vậy…"

Tôi gật đầu và bất giác ngước nhìn lên bầu trời.

Tôi đã trở nên hạnh phúc nhờ yêu Akiha. Tôi thực sự thấy may mắn vì đã yêu cô ấy, và vì thế, chắc chắn rằng nếu mọi chuyện suôn sẻ, Sudou và Shuji cũng đã có thể nếm trải cảm giác đó. Vậy mà── điều đó đã không thành sự thật. Và nó còn trở thành ngòi nổ phá vỡ mối quan hệ từ trước đến nay, tôi không thể không cảm thấy tiếc nuối.

"Tất nhiên, tớ nghĩ cũng sẽ có lúc bị tổn thương, có lúc không suôn sẻ… Nhưng mà… vì đó thực sự là một tình cảm quan trọng mà…"

Haruka cúi đầu, tiếp tục nói.

"Giá như… có một cách nào đó để mọi người đều ổn… một cách để tất cả đều hạnh phúc…"

Vẻ mặt của Haruka khi nói những lời đó trông thật khổ sở, tha thiết tựa như Akiha khi đang phiền muộn, và tôi, bị thu hút bởi vẻ mặt ấy, chỉ biết đáp lại một câu ngớ ngẩn "…Ừm, đúng vậy nhỉ".

"Nhưng, nếu như…"

Và rồi── cô ấy ngẩng đầu lên, nhìn về phía tôi.

"Nếu như… dù có làm thế nào đi nữa, mọi người cũng không thể hạnh phúc. Nếu như không phải tất cả mọi người đều có thể hạnh phúc."

"…Ừm."

Rồi, Haruka mỉm cười nhẹ.

"──Chúng ta, nên làm gì đây nhỉ?"

Câu hỏi đó── không hiểu sao lại khiến tim tôi đập mạnh một cách dữ dội.

Khi bản thân phải đưa ra một lựa chọn. Khi đứng trước nhiều sự lựa chọn, tất cả đều tha thiết như nhau, và buộc phải chọn một trong số đó.

Chúng ta, rốt cuộc nên làm gì? Rốt cuộc, có thể làm được gì?

Và việc Haruka hỏi tôi điều đó── thành thật mà nói, không hiểu sao tôi lại cảm thấy sợ hãi.

Trong lúc chúng tôi im lặng bước đi, chẳng mấy chốc đã đến trước khu chung cư nhà Minase.

"…A, có lẽ sắp đổi rồi."

Haruka quay lưng về phía cổng vào và nói.

"Cậu sẽ nói chuyện với Akiha đúng không? Chờ một chút nhé…"

Nói rồi, Haruka quay người lại, đưa lưng về phía tôi── khoảng mười mấy giây sau, cô ấy đã đổi thành Akiha và quay mặt lại.

"…À, đã đến nhà rồi nhỉ."

Rồi, với vẻ mặt như đã nhận ra điều gì đó, cô ấy hỏi:

"…Yano-kun, có chuyện gì vậy?"

"Ể… chuyện gì cơ?"

"Trông cậu… có vẻ hơi thiếu năng lượng."

…Chết rồi.

Vẫn còn lộ ra mặt sao.

"À. Chỉ là, ừm… tớ vừa nói chuyện với Haruka về chuyện của Shuji và mọi người."

Không muốn bị hiểu lầm, tôi vội vàng giải thích.

"Rằng thật tiếc khi mọi chuyện lại thành ra thế này… Rồi, nghĩ ngợi linh tinh, tự dưng thấy hơi chán nản…"

"…À, ra là vậy."

Akiha gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

"Tình cảm lãng mạn, thực sự… là một thứ rất quan trọng. Chắc chắn nó phải là thứ dẫn đến hạnh phúc… khi nó vướng vào nhau, chúng ta… nên làm gì đây nhỉ."

Tôi cũng muốn nghe ý kiến của Akiha. Từ bây giờ chúng ta nên làm gì, làm thế nào để từ đây có thể đi đến một kết thúc có hậu.

──Tuy nhiên.

"…Dẫn đến, hạnh phúc?"

Akiha đứng trước mặt tôi── lại để ý đến một cụm từ không ngờ tới.

"Tình yêu… là thứ dẫn đến hạnh phúc?"

"…Ể, a, ừm…"

Tại sao nhỉ, tôi cảm giác không khí đột nhiên bắt đầu thay đổi. Vẻ mặt của Akiha như thể đang rò rỉ ra một chút tức giận. Bị áp đảo, tôi lắp bắp trong miệng.

Thế nhưng, Akiha lại tiến thêm một bước về phía tôi.

"Yano-kun, cậu nghĩ việc yêu một người── là một ‘chuyện tốt’ như vậy sao?"

"…Chà, ừm, tớ nghĩ vậy nhưng…"

"…"

Khi tôi rụt rè gật đầu, Akiha im lặng và siết chặt nắm tay.

Có chuyện gì vậy… Tại sao Akiha đột nhiên lại có thái độ như thế này…

Tôi không thể hiểu nổi và trở nên bối rối.

Và, Akiha, người đã im lặng như đang kìm nén điều gì đó,

"…Đi theo tớ."

Nói như thể đã quyết tâm, cô ấy nắm lấy vạt áo sơ mi của tôi và bắt đầu bước đi.

"Ể, này, đi đâu vậy…"

Bị kéo đi, tôi bị dẫn vào khuôn viên của khu chung cư. Cô ấy tránh cả khu vực vòng xe và sảnh chính, đi vào một lối đi hẹp được bao quanh bởi những bức tường.

Và── ở cuối con đường đó, khi chúng tôi đến một góc tối tăm nơi không ai lui tới──,

"…Oa!"

Cô ấy đẩy tôi vào tường, rồi đứng ngay trước mặt.

Và, trong lúc tôi còn đang bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra,

"…!?"

Cô ấy đã hôn tôi.

Đó── không phải là một nụ hôn nhẹ như ở trong lớp học lúc trước, mà là một nụ hôn dài, môi chạm môi thật lâu.

Sau mười mấy giây bị chi phối bởi cảm giác hạnh phúc và sự bối rối đột ngột, cuối cùng khi đôi môi rời ra, tôi hỏi Akiha:

78185370-3c22-421b-92f7-ca59b39e8b64.jpg

"Ể, này, này, có chuyện gì vậy!"

"Sao lại đột ngột thế này… ưm!"

Thế nhưng── những lời nói tiếp theo của tôi đã bị cắt ngang bởi một nụ hôn khác từ Akiha.

Hương thơm từ mái tóc cô ấy thoảng qua mũi, cùng cảm giác mềm mại, ẩm ướt đầy hạnh phúc liên tục cảm nhận được trên bề mặt môi.

Chỉ là, khoảnh khắc tiếp theo──,

"…Ưm!"

──Như thể len lỏi qua kẽ môi, một thứ gì đó trơn tuột tiến vào miệng tôi── khiến tôi bất giác bật ra một tiếng.

Một thứ gì đó ấm áp và mềm mại đang vụng về bò trườn trong miệng tôi. Khi nhận ra đó── là lưỡi của Akiha, một luồng điện chạy dọc cơ thể tôi. Khoái cảm không thể chối từ khi niêm hạc tiếp xúc, và hơi ấm của cô ấy cảm nhận được từ bàn tay không biết từ lúc nào đã vòng ra sau lưng.

Sự hưng phấn và kích thích tình dục rõ ràng.

Thế nhưng── không chỉ có vậy.

Akiha, cũng có một “cái lưỡi” giống như tôi. Một sự thật quá đỗi bình thường, một cảm nhận không thể nào hiển nhiên hơn── nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy sốc.

Khi tôi rụt rè đáp lại chuyển động đó, lưỡi của Akiha cũng trơn tuột như của tôi, bề mặt hơi nhám, và ấm áp. Và phía bên kia, là hàng răng đều tăm tắp, cứng cáp. Đôi môi mỏng. Một cấu trúc tương tự như của tôi── cơ thể của Akiha.

Sự hưng phấn đến ngạt thở, và sự kích thích tình dục không thể kìm nén── và một cảm nhận, trần trụi.

Và, một nỗi sợ hãi không thể hiểu nổi, không rõ nguồn gốc.

Tôi cảm nhận được ở đầu lưỡi, một nỗi sợ hãi tuyệt đối, không bao giờ thay đổi──.

"…Thấy chưa, là như thế này đó."

Cuối cùng khi rời môi, Akiha nói trong lúc thở dốc. Đôi mắt cô ấy ươn ướt, gò má ửng hồng── khóe miệng ướt đẫm nước bọt không rõ là của ai.

"‘Tình yêu’ của tớ… không phải thứ gì đẹp đẽ hay tốt đẹp đâu. Nó là thứ ‘tình yêu’ khiến tớ muốn làm những chuyện như thế này."

Giọng nói trầm của Akiha xuyên thấu qua tôi. Ý nghĩa của những từ cô ấy nói đâm thẳng vào những suy nghĩ mộng mơ của tôi.

"Tớ cũng vậy, lần đầu yêu một người, lần đầu trở nên như thế này, tớ cũng đang bối rối… Hay đúng hơn là, thật sự, không thể tin được. Rằng mình lại muốn làm những chuyện như thế này với một cậu con trai… Tớ thấy như một giấc mơ vậy… Thật sự, chuyện này… Nhưng… đây là lòng thật của tớ."

Không chỉ có vậy, Akiha vừa nói vừa nắm lấy tay phải của tôi.

"Không chỉ có thế này, còn hơn thế nữa, những chuyện như thế này, và cả những chuyện sau đó nữa…"

Cô ấy kéo tay tôi về phía mình── rồi ấn mạnh vào phần nhô lên bên ngực trái.

──Trong manga hay tiểu thuyết, nó chỉ đơn thuần được nhấn mạnh là “mềm mại”. Mỗi khi bắt gặp những cảnh như vậy, tôi đều tự hỏi thực tế nó sẽ như thế nào──.

Thế nhưng, thứ thực sự cảm nhận được trong lòng bàn tay lúc này, đầu tiên là sự cứng cáp của chiếc áo lót bao bọc bên ngoài. Tiếp theo, là cảm giác trơn láng của chất liệu polyester từ vải áo blouse. Sau đó, là cảm giác của hoa văn ren truyền qua lớp áo hai dây──.

Thế nhưng── như bị sự bối rối dẫn dụ, khi tôi khẽ dùng lực ở tay,

"…Ưm…"

Phía sau những cảm giác phức tạp đó, tôi cảm nhận được một khối lượng chắc chắn và sự mềm mại đầy mê hoặc.

──Nếu được chạm trực tiếp.

Ham muốn bùng nổ trong đầu tôi. Hơi nóng làm suy nghĩ trở nên mơ hồ.

"Nếu hôm nay, bố mẹ không có ở nhà… tớ nghĩ mình đã kéo Yano-kun vào trong rồi."

Akiha khẽ nhíu mày, nói với vẻ mặt như đang ngước nhìn lên.

Và rồi cô ấy──,

"Tình yêu của chúng ta── là như vậy đó."

Cô ấy nói một cách khổ sở.

"Chuyện này, nếu không có thiện cảm với nhau, nếu không chấp nhận nhau, thì nó chẳng khác gì bạo lực cả. Tình yêu là một thứ tình cảm ích kỷ như vậy đó… vì thế,"

"Tình yêu── không phải là thứ tốt đẹp vô điều kiện."

Nói xong, cô ấy nhìn chằm chằm vào mắt tôi── rồi từ từ, rời khỏi người tôi.

Cô ấy lau miệng một lần nữa, nhanh chóng chỉnh lại quần áo xộc xệch.

"…Đi thôi."

Không nhìn về phía này, cô ấy bước về phía lối vào khu chung cư.

Tôi, với sự hưng phấn không biết trút vào đâu còn vương lại trên cơ thể, chỉ biết ngắm nhìn bóng lưng cô ấy, và không tài nào cất bước được.

Chiều, ngày Chủ nhật.

Mọi thứ đã trở nên rối tung cả lên.

Tôi, không biết phải làm gì nữa── đã đến một hiệu sách gần nhà.

Biết đâu nếu đọc một cuốn tiểu thuyết nào đó, tâm trạng sẽ bình tĩnh lại một chút. Biết đâu có thể tìm được một điểm tựa để giải quyết những suy nghĩ rối bời này.

Tôi tự biết đây là một hành động gần như là trốn chạy. Dù vậy, khi được bao bọc bởi mùi mực và giấy, khi đứng lặng trước vô số câu chuyện, tôi cảm thấy như có thể tìm lại được một chút chính mình.

Trong lúc tôi cứ lang thang không mục đích trước giá sách như vậy.

"──Ara, không phải là Yano-kun sao."

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh.

"…A, Chiyoda-sensei."

Tôi quay lại và thấy ở đó── một thân hình nhỏ nhắn trông như học sinh cấp hai. Thế nhưng, trên khuôn mặt đó lại toát lên một trí tuệ sắc sảo và một ấn tượng có phần sâu không lường được──.

Đó là giáo viên chủ nhiệm lớp tôi, Chiyoda Momose-sensei.

"Chào cô ạ."

"Ừ, chào em…"

"Trùng hợp quá nhỉ. Em đến tìm tiểu thuyết à?"

"…Dạ, cũng có thể nói là vậy."

Khi tôi gật đầu, Chiyoda-sensei cũng quay lại phía giá sách, rút ra một cuốn từ những gáy sách đang xếp ngay ngắn. Vừa lật trang sách, cô vừa mở miệng nói lần nữa:

"…Trông em có vẻ đang phiền não lắm nhỉ."

"…Dạ. Hơi, có quá nhiều chuyện xảy ra…"

Tôi cảm thấy hơi căng thẳng một chút.

Người này── bề ngoài, là một giáo viên tốt, thấu hiểu học sinh. Được cả nam sinh lẫn nữ sinh yêu quý, dạy giỏi, và chỉ là một giáo viên có một lượng fan cuồng nhiệt. Thế nhưng mặt khác, người này lại biết chuyện Akiha và Haruka là hai nhân cách riêng biệt trước cả tôi, vừa che giấu chuyện đó, vừa liên lạc với bố mẹ và bệnh viện của cô ấy, vừa quan sát tình hình của chúng tôi.

Tóm lại── cô ấy biết những gì và biết đến đâu, đang nghĩ gì và như thế nào, tôi hoàn toàn không hiểu. Không hiểu sao… tôi có cảm giác chuyện lần này, cô ấy cũng đã nhìn thấu cả rồi, nên tôi có chút đề phòng.

Và đúng như dự đoán,

"…Chà, Yano-kun cũng khó xử nhỉ."

Vừa cười khổ, cô vừa đặt cuốn tiểu thuyết lại lên giá.

"Không khí trong lớp thì đã thay đổi, Akiha-chan và Haruka-chan cũng bị ảnh hưởng, hơi bất ổn một chút."

"…Dạ, vâng."

"Mọi chuyện, đã vướng vào nhau đến mức này rồi nhỉ."

──Mọi chuyện vướng vào nhau.

Quả nhiên, có lẽ nào người này biết rõ tình hình của tôi. Thậm chí── có lẽ nào cô ấy còn nhìn thấu cả những điều tôi không thấy, và đang nói chuyện dựa trên đó.

…Nếu vậy thì, đừng có úp mở nữa, nói cho tôi biết thì có tốt hơn không.

Tôi bây giờ, thật sự không biết phải làm gì. Nếu đã vậy, tôi muốn được nghe suy nghĩ của Chiyoda-sensei.

Có lẽ những suy nghĩ đó đã lộ hết ra mặt,

"…Hay là, chúng ta nói chuyện một lần cho ra trò đi."

Nói rồi, Chiyoda-sensei quay mặt về phía tôi.

"Sau đây em có rảnh không? Ở nhà, đã chuẩn bị bữa tối chưa nhỉ?"

"…À, không sao đâu ạ. Em nghĩ là chưa đâu."

"Tốt, vậy thì…"

Nói rồi, Chiyoda-sensei mỉm cười như một đứa trẻ,

"Đi ăn cơm với cô nhé?"

"—Liệu có ổn không ạ? Khi mà học sinh và giáo viên lại đi ăn riêng thế này."

"Mà, cô cũng đã cẩn thận để không bị ai dị nghị rồi, nên không sao đâu. Em thấy đấy, chẳng phải cố vấn câu lạc bộ vẫn thường khao thành viên sau giải đấu sao? Cứ coi như chuyện này cũng tương tự vậy đi."

Tại một nhà hàng gia đình cách nhà ga vài phút đi bộ.

Sensei vừa nói vừa hào hứng lướt qua thực đơn.

"Nếu là quán này thì số tiền cô đãi cũng không quá lớn, chắc sẽ không có ai phàn nàn đâu, với lại trông cũng chẳng giống một buổi hẹn hò nữa."

"Hẹn hò..."

"Thỉnh thoảng cũng có vấn đề kiểu đó phát sinh đấy. Với lại, Yano-kun cũng sẽ thấy phiền phức nếu bị người khác hiểu lầm, đúng không?"

Vừa nói, Chiyoda-sensei vừa nheo mắt cười đầy tinh quái.

"Nhất là khi em vừa mới có bạn gái xong."

"...Chuyện đó thì, đúng là vậy ạ."

Nhìn cô từ phía bên kia bàn, tôi có cảm giác rằng nếu cứ như thế này, trông cô thực sự chẳng khác nào bạn bè đồng trang lứa. Cùng với cách nói chuyện thoải mái, trong một thoáng chốc, tôi còn rơi vào ảo giác rằng mình đang đi ăn cùng một người bạn học.

Thế nhưng,

"Vậy, chuyện mà Yano-kun đang phiền lòng lúc này... là về Sudou-san, phải không?"

"...V-vâng, đúng vậy ạ."

"Shuuji-kun bị từ chối, rồi lại bị Sudou-san cự tuyệt... Mối quan hệ của các em tan vỡ rồi."

...Tôi xin rút lại lời vừa rồi.

Quả nhiên con người này tuyệt đối không phải là bạn đồng trang lứa.

Dù tôi chưa từng kể cho cô nghe chuyện này. Dù Akiha, Haruka, Sudou hay Shuuji cũng chẳng có vẻ gì là đã tâm sự với cô, vậy mà cô lại biết đến mức này... Sự tinh tường đến đáng sợ như mọi khi của cô khiến tôi bất giác thấy lạnh sống lưng.

Nghĩ lại thì... cách đây không lâu cũng có một chuyện như thế này. Khi tôi rơi vào bế tắc và chẳng biết phải làm sao, tôi đã có một cuộc nói chuyện riêng với Chiyoda-sensei...

Chỉ là, ở đó chắc chắn có tồn tại một sự tin tưởng.

Và cũng có cả cảm giác rằng, nếu cô đã thấu hiểu đến vậy, thì tôi rất muốn được lắng nghe ý kiến của cô.

Ngay khi món ăn tôi gọi được mang ra, tôi liền hỏi sensei.

"...Em không hiểu."

"Chuyện gì cơ?"

"Có lẽ là... tất cả mọi thứ ạ. Lý do Sudou từ chối Shuuji, tại sao cậu ấy lại cố gắng giữ khoảng cách đến mức này, và cả... việc em nên làm gì nữa."

"Hừm..."

Chiyoda-sensei vừa dùng nĩa cuộn món mì Bolognese lại, vừa đưa lên miệng, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ.

"Em đã nghĩ rằng Sudou và Shuuji chắc chắn sẽ thành một cặp... Thậm chí em còn cho rằng không có lý do gì để họ không đến được với nhau, mối quan hệ và tình hình của họ đều tốt đến mức đó. Vậy mà, em chưa từng nghĩ rằng cậu ấy lại bị từ chối... Hơn nữa, em cũng không hiểu tại sao Sudou lại giữ khoảng cách như vậy... thì đúng là sẽ khó xử thật. Nhưng đâu cần phải xa lánh cả em, Akiha hay Haruka đến mức đó chứ..."

"...Lý do Hiroo-kun bị từ chối nhỉ."

Nói đoạn—Chiyoda-sensei đột ngột đặt chiếc nĩa xuống bàn.

Rồi,

"...!?"

Cô dùng đôi tay nhỏ nhắn của mình—vò mái tóc rối bù lên.

Tôi bất giác chết lặng.

Sự mất cân bằng trong hành động cực kỳ trẻ con của một người lớn.

Nó giống hệt như một thói quen khi suy luận của một vị thám tử lừng danh—mà tôi từng thấy trên TV.

"...A, xin lỗi nhé, đây là thói quen của cô mỗi khi suy nghĩ..."

Có lẽ sensei đã nhận ra vẻ mặt của tôi, cô bẽn lẽn mỉm cười.

"Cô cũng muốn bỏ lắm, nhưng cứ hễ suy nghĩ là lại làm theo phản xạ..."

Vừa nói, Chiyoda-sensei vừa dùng tay vuốt lại mái tóc. Chỉ trong nháy mắt, mái tóc rối bù đã trở lại thành kiểu tóc bob gọn gàng.

Và rồi, Chiyoda-sensei vẫn để hai tay trên đầu,

"Cô thì có thể lờ mờ hiểu được lý do đó... nhưng mà..."

"...Vậy, ạ."

"Nhưng cô nghĩ, dù cô có nói ra cho Yano-kun biết thì cũng không có nhiều ý nghĩa đâu. Em phải tự mình tìm ra nó."

"...Vâng ạ."

Dù gật đầu nhưng tôi vẫn không hiểu rõ.

Câu chuyện quá trừu tượng, tôi không tìm thấy điểm bắt đầu để có thể hiểu được.

"Lý do mà cô bé ấy cố gắng giữ khoảng cách cũng vậy. Thay vì tìm hiểu tại sao, thay vì xử lý cho khéo... cô nghĩ điều quan trọng là em sẽ làm gì với cái cảm giác muốn làm như vậy của cô bé."

"...Cô nói cứ như giáo viên thật vậy."

"Thì cô là giáo viên mà."

Nói rồi, Chiyoda-sensei bật cười.

Quả thật, nếu không tính đến mái tóc vẫn còn hơi rối—thì vẻ mặt ấy chính là của một cô giáo chủ nhiệm đáng tin cậy.

"...Nhưng mà,"

Tôi đưa một miếng pizza lên miệng rồi tiếp tục câu chuyện.

Chắc do cho quá nhiều Tabasco, vị cay bất ngờ khiến tôi suýt sặc.

"Đó mới chính là vấn đề ạ."

"Ý em là sao?"

"Chuyện đó... là bây giờ em đang bị Sudou hoàn toàn... cự tuyệt."

Vừa nói, tôi vừa nhớ lại tin nhắn cô ấy đã gửi.

Sudou:『Làm ơn hãy để tớ yên.』

Nếu cậu ấy đã nói vậy—thì gần như chẳng còn gì để tôi có thể làm nữa.

Lúc này đây, tôi hoàn toàn không có cách nào để hành động.

"...Hừm, ra vậy nhỉ."

Khi tôi nhận ra—Chiyoda-sensei đã ăn xong phần mì pasta của mình.

Trông vậy thôi chứ, có lẽ cô ấy là một người ăn rất khỏe...

"Về vấn đề đó—có một người mà Yano-kun quen biết đã đưa ra một câu trả lời rồi đó."

"...Một người em quen ạ?"

...Rốt cuộc là cô đang nói về ai?

Xét theo mạch truyện này, có vẻ không phải là Sudou, Shuuji, Akiha hay Haruka.

"Vì vậy, cô nghĩ sẽ tốt hơn nếu em tìm hiểu xem người đó đã gặp phải chuyện gì, đã suy nghĩ và hành động ra sao..."

Nói rồi, Chiyoda-sensei đưa tay vào chiếc túi xách đặt bên cạnh.

Và, sau một lúc tìm kiếm bên trong,

"...Đây."

Cô đưa về phía tôi—một cuốn sách.

"Đây... là..."

Đó là một cuốn sách có chút quen thuộc.

Bìa sách được thiết kế đơn giản.

Hình minh họa một cậu con trai đang đứng với vẻ u sầu, và bên cạnh là tựa đề của cuốn tiểu thuyết—.

"...Dĩ nhiên, cô không ép em phải đọc đâu."

Như thể đã nhìn thấu sự bối rối của tôi, Chiyoda-sensei nhìn tôi và mỉm cười.

"Chỉ là, cô..."

Nói rồi, Chiyoda-sensei hơi rướn người về phía tôi,

"Cô có cảm giác rằng... cuốn sách đó sẽ có ảnh hưởng lớn đến Yano-kun đấy."

Về đến nhà, tôi trở lại phòng mình.

Việc đầu tiên tôi làm—là cầm lấy điện thoại và gọi vào tài khoản『Minase』.

Có vài điều, tôi muốn hỏi hai người họ.

"—Alô, có chuyện gì vậy?"

Giọng nói vang lên từ đầu dây bên kia—là của Haruka.

"À không, chỉ là... có chuyện tớ muốn nhờ cậu chỉ giúp."

"Chuyện muốn tớ chỉ giúp?"

"Ừm, chuyện là... Haruka này, cậu đã đọc series tiểu thuyết của Hiiragi-san... bắt đầu từ cuốn 'Mười bốn tuổi' chưa?"

"A, ừm! Tớ đọc rồi! Hay lắm luôn đóー... Tớ không hay đọc thể loại tiểu thuyết như vậy, nhưng biết người quen của mình là hình mẫu nhân vật thì cảm giác hồi hộp lắm... Trong khoảng một tuần, tớ đã đọc hết cả ba cuốn rồi đó!"

"Vậy à..."

"Mà, sao cậu lại hỏi vậy?"

"À, chuyện là..."

Vừa nói, tôi vừa đưa tay vào cặp.

Và lấy ra một cuốn sách bìa mềm.

"Chiyoda-sensei bảo tớ đọc thử... và đưa cho tớ cuốn này. 'Mười lăm tuổi──Side A'."

Tôi lại một lần nữa ngắm nhìn bìa sách.

Hình minh họa một cậu thiếu niên với vẻ u sầu—.

"A... Cuốn có Hosono-kun là nhân vật chính..."

Ở đầu dây bên kia, Haruka nói vậy.

"Quả nhiên... là vậy sao."

Tôi cũng đã lờ mờ đoán ra rồi.

Cậu thiếu niên trong hình minh họa, với thân hình mảnh khảnh, mái tóc khó vào nếp. Gương mặt lãnh đạm cũng giống hệt cậu ta.

"Về nội dung thì, nó như thế nào...?"

"Ừm thì... Cuốn 'Mười bốn tuổi' lấy Tokiko-chan làm hình mẫu có một phần tiếp theo đó."

Haruka bắt đầu giải thích.

"'Mười bốn tuổi' lấy hình mẫu Tokiko-chan từ hồi lớp tám đến lớp chín, còn 'Mười lăm tuổi' thì kể về lúc cậu ấy lên cấp ba... và gặp gỡ Hosono-kun."

"Ừm, ừm."

"Tớ rất thích cuốn đó, là cuốn tớ thích nhất trong cả series... và có vẻ nó cũng rất nổi tiếng nữa. Vì vậy, cuốn ngoại truyện được xuất bản thêm chính là 'Mười lăm tuổi──Side A'. Cuốn này vừa mới được phát hành gần đây thôi..."

"Về nội dung, nó có giống với 'Mười lăm tuổi' không?"

"Ừm. Những sự kiện xảy ra thì giống nhau. Nhưng, khác với 'Mười lăm tuổi', nhân vật chính là cậu con trai được lấy hình mẫu từ Hosono-kun... Akira-kun, nên nó miêu tả những điều cậu ấy nghĩ, những điều cậu ấy trăn trở."

"...Tớ hiểu rồi."

Đến lúc này, cuối cùng tôi cũng hiểu ra ý đồ của Chiyoda-sensei.

Nói cách khác, cô ấy—đang muốn nói rằng.

Phiền muộn của Yano-kun, cũng là điều mà Hosono-kun đã từng trải qua.

Thử tìm hiểu về quá khứ của cậu ấy xem sao?

"Cuốn này cũng hay lắm nên tớ cực kỳ đề cử đó!"

Haruka hồn nhiên nói.

"Tớ cảm động đến suýt khóc luôn!"

"...Vậy à, cũng phải thôi."

Tôi đáp lời, rồi thở ra một hơi thật sâu.

"Nên đọc... thì hơn nhỉ."

"...Cậu không có hứng thú à?"

"...Ừm. Coi như là vậy đi."

"Mười bốn tuổi", tôi đã từng đọc một lần hồi cấp hai.

Tôi đã đọc nó rất vui vẻ và đồng cảm với nhân vật 'Tokiko' trong truyện.

Tôi đã nghĩ rằng đây rõ ràng là một tác phẩm mình yêu thích.

Thế nhưng—năm ngoái. Hosono mà tôi gặp ngoài đời thực, lại là một kiểu người tôi không thể nào ưa nổi. Ở bên cạnh cậu ta, không hiểu sao tôi lại có cảm giác như chính cách sống của mình đang bị phủ nhận...

Kể từ đó. Tôi chẳng còn chút hứng thú nào để đọc phần tiếp theo của nó nữa.

"Ừm, ra vậy àー..."

Haruka cất tiếng rên rỉ.

"Tớ thì đề cử đó, nhưng nếu vậy thì có ép cậu đọc cũng chẳng được gì nhỉ... Ừm..."

Rồi, cô ấy im lặng một lúc.

"...A!"

"Hử? Sao thế? Có chuyện gì à?"

"Không không, xin lỗi, đến giờ đổi rồi! Đang nói chuyện dở dang nhưng mà—"

—Đến đó, giọng của Haruka đột ngột im bặt.

Rồi, sau một hồi sột soạt—,

"…Alô."

Một giọng nói dò hỏi của Akiha vang lên từ đầu dây bên kia.

"A, ừm, alô."

"Yano-kun... phải không? Xin lỗi nhé, cậu đang nói chuyện với Haruka mà..."

"...Không, chuyện đó thì không sao đâu."

Phải rồi, vốn dĩ tôi chỉ muốn nói chuyện với Akiha hoặc Haruka về cuốn 'Mười lăm tuổi──Side A' mà thôi.

Cũng có một chút cảm giác muốn nghe giọng của Akiha, nên tôi nghĩ thế này cũng coi như là may mắn.

Thế nhưng,

"Vậy à. Chuyện đó..."

Không hiểu sao, nói đến đó, Akiha lại ấp úng một lúc.

"…Chuyện lần trước, tớ xin lỗi nhé," cô nói bằng một giọng lí nhí như sắp tan biến vào không khí. "Vì đã… làm một chuyện lỗ mãng như vậy."

"A, à! Không, cậu đừng, đừng bận tâm..."

Chủ đề được nhắc đến đột ngột khiến tôi bất giác luống cuống.

Nhớ lại cảm giác lúc đó, tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn.

"Tớ cũng nghĩ là... mình đã có chút thiếu sót trong suy nghĩ."

"Không, không phải vậy đâu... Chuyện là, tớ... có vẻ như đã hơi vội vàng một chút..."

"...Vậy à."

"Tớ đã không thể kìm nén được cảm xúc của mình. Cho nên..."

Nói rồi, Akiha im lặng một lúc.

Bằng một giọng như sắp khóc—cô ấy nói tiếp.

"...Đừng ghét tớ nhé..."

"...Làm gì có chuyện đó."

Tôi bất giác bật cười trả lời.

"Vì chuyện đó mà ghét Akiha thì, tuyệt đối không bao giờ có..."

"...Thật không? Cậu không thấy ghê à?"

"Thì, cũng có hơi bất ngờ một chút..."

"Quả nhiên là..."

"Nhưng mà... không phải là tớ ghét. Chuyện đó, đúng hơn là... nói thật thì. Tớ đã rất hồi hộp... và không nghĩ đó là bạo lực hay gì cả..."

Nói đến đó, tôi hơi ngập ngừng một chút rồi,

"…tớ đã muốn tiến xa hơn. Và cả bây giờ cũng vậy, tớ vẫn luôn muốn thế…"

"...Ngốc."

Giọng nói của Akiha đáp lại cuối cùng cũng nhuốm màu yên tâm.

"Yano-kun, đồ dâm đãng..."

"Thì vậy đó, xin lỗi nhé..."

"Đồ biến tháiiiiii..."

"Đâu cần phải nói đến mức đó chứー..."

Trong lúc nói chuyện như vậy—tôi chợt nhận ra.

Cuốn 'Mười lăm tuổi──Side A' mà tôi vẫn đang cầm trên tay trái.

Sự phản kháng khó hiểu đối với nó—đã dịu đi tự lúc nào không hay.

...Phải rồi, cho dù Hosono có phủ nhận cách sống của tôi đi chăng nữa.

Thì bây giờ—tôi đã có Akiha và Haruka.

Tôi có hai người thật lòng yêu mến và cần đến mình—.

"...Nhưng mà tốt quá rồi, tớ yên tâm rồi."

Ở đầu dây bên kia, Akiha thở phào một hơi thật sâu.

"Cảm ơn cậu nhé, Yano-kun..."

Với cô ấy,

"...Tớ mới là người phải cảm ơn."

Tôi bất giác nói ra lời đó.

"Nhờ có Akiha mà tớ đã sắp xếp được cảm xúc của mình rồi, cảm ơn cậu..."

Chúng tôi nói chuyện thêm vài phút nữa rồi kết thúc cuộc gọi.

Khi rời tai khỏi ống nghe—tôi lại một lần nữa cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong tâm trạng mình.

Những lời của Akiha đã giúp tôi nhận ra vị trí mình đang đứng, và cả những người đang ủng hộ mình nữa.

Nếu là tôi của bây giờ, thì cuốn sách đó.

Tôi có cảm giác mình có thể đọc được, cuốn 'Mười lăm tuổi──Side A'.

Tôi quyết định sẽ đọc nó.

Ném chiếc điện thoại lên giường, tôi cầm lấy cuốn sách bìa mềm đang đặt trên bàn—.

—Câu chuyện bắt đầu từ lúc cậu thiếu niên nội tâm Akira có trong tay một cuốn nhật ký.

Một cuốn nhật ký ghi lại những ngày tháng bình dị của một cô gái nào đó.

Dù biết là không nên, nhưng sau khi đọc trộm nội dung bên trong, cậu đã say mê sự nhạy cảm của người chủ nhân cuốn nhật ký, và nó trở thành điểm tựa tinh thần cho những ngày tháng cô đơn của cậu—nhưng rồi, vào ngày cậu trở thành học sinh cấp ba.

Trước mắt cậu, cô gái chủ nhân của cuốn nhật ký đã xuất hiện—.

...Chắc hẳn "cuốn nhật ký" này, trong thế giới thực chính là 'Mười bốn tuổi'.

Tức là, nó tương ứng với cuốn tiểu thuyết có Hiiragi-san là nhân vật chính.

Có lẽ để giữ được hình thức của một câu chuyện, bối cảnh đã được thay đổi một chút so với thực tế, nhưng khi đọc thế này thì tôi cũng không bận tâm lắm.

Đúng hơn là—thành thật mà nói.

Ngay từ lúc đọc đến đây, tôi đã bị cuốn hút vào nội dung của câu chuyện.

Lúc đầu, tôi cũng có những suy nghĩ của riêng mình.

Rằng, đây là những gì đã xảy ra với Hosono sao..., hay là.

Cậu ta, bị biến thành một câu chuyện như thế này, không thấy xấu hổ sao..., đại loại vậy.

Chỉ là, lối hành văn của nhà Hiiragi vốn đã rất hiệu quả trong 'Mười bốn tuổi' nay lại càng được mài giũa hơn, miêu tả tâm trạng của Akira một cách tinh xảo đến mức khiến tôi phải thốt lên "tại sao lại có thể hiểu được tâm trạng của con trai đến vậy".

Kết quả là—tôi hoàn toàn đồng cảm với Akira.

Tôi vừa đồng cảm với một cậu trai u sầu và có phần bất cần đời, vừa tiếp tục đọc câu chuyện.

Câu chuyện tiến triển với những cảm xúc phức tạp đan xen của cả hai.

Có lúc, khoảng cách giữa họ thu hẹp đáng kể—tình cảm của cả hai gần như đã được bộc lộ.

Thế nhưng, khi nhận ra sự khác biệt giữa "Tokiko" trong nhật ký và "Tokiko" ngoài đời thực, Akira bị một nỗi bất an không thể lý giải xâm chiếm—và mối quan hệ của cả hai đi đến bờ vực tan vỡ.

Và rồi cả hai bắt đầu giữ khoảng cách, trải qua mỗi ngày trong khi cố gắng quên đi đối phương.

Akira cảm thấy tiếc nuối về điều đó—nhưng không thể hành động.

"...A..."

Như mọi khi, bỏ qua mọi vấn đề thực tế khác nhau—tôi vẫn đồng cảm với Akira.

Đúng vậy, một khi đã trở nên như thế thì không thể nào hành động được nữa.

Mọi thứ rối tung lên, tay chân bị trói buộc—và khi đó, chẳng còn gì có thể làm được nữa.

Vậy thì, từ đây mối quan hệ của cả hai sẽ ra sao.

Lẽ nào... cứ thế này mà tan vỡ sao.

Nghĩ đến một kết cục buồn, lồng ngực tôi thắt lại.

Thế nhưng, khi tôi bắt đầu đọc phần tiếp theo—,

"...Thật sao."

Ở đoạn cuối, khi Akira có một "hành động không thể ngờ tới".

Khi Akira bước một bước bất ngờ, tôi có cảm giác như bị đánh úp.

Và rồi,

"...Thì ra, là vậy."

Và khi gấp lại trang sách cuối cùng, tôi mới hoàn toàn thông suốt ý đồ của Chiyoda-sensei. Giữa dư âm chẳng khác nào bị một cú đấm thẳng vào nhận thức—tôi đã hạ quyết tâm.

Có một điều tôi nhất định phải xác nhận.

Có một điều, tôi muốn hỏi cậu ta—.

"—Này... H-Hosono!"

Tại phòng học lớp 2-7, sau giờ tan trường.

Trong căn phòng mang một không khí khác lạ so với phòng học lớp 2-4 quen thuộc của mình.

Tôi chạy đến chỗ hai người đang chuẩn bị ra về—Hosono và Hiiragi-san, rồi cất tiếng gọi.

"...Ể, Yano-kun...?"

"Ô, ồ... có chuyện gì vậy?"

Cả hai đều có vẻ ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của tôi.

Những học sinh xung quanh cũng ném cho tôi, một học sinh lớp khác đột nhiên xuất hiện, những ánh nhìn đầy nghi hoặc.

Tôi suýt chút nữa đã chùn bước, nhưng rồi lại mở miệng lần nữa,

"Có chuyện tớ nhất định muốn hỏi... muốn xác nhận với hai cậu. Cho tớ nói chuyện một chút được không..."

"...Vậy à."

Có vẻ như họ đã cảm nhận được điều gì đó trong giọng nói của tôi.

Hosono vừa dùng cằm hất về phía cửa ra vào của lớp học,

"Tạm thời... đi chỗ khác đi. Quán cà phê hay trên đường về cũng được, đâu cũng được."

"...À, cảm ơn cậu."

Nói rồi, chúng tôi cùng nhau bước ra khỏi lớp.

"...Vậy, có chuyện gì thế?"

"Chuyện cậu muốn hỏi là gì...?"

Tại quán cà phê quen thuộc gần trường.

Trong quán cà phê được bao quanh bởi những chiếc đồng hồ cổ, Hosono hỏi với giọng cộc lốc như mọi khi, còn Hiiragi-san thì hỏi một cách quan tâm.

Nếu muốn nói chuyện một cách từ tốn, thì quán này quả là tuyệt nhất.

Trong quán không có khách nào khác, ở đây cũng không cần phải e dè bất kỳ ai.

Tôi vừa cảm nhận một "cảm xúc chưa từng có" đối với hai người trước mặt—vừa lấy ra một cuốn sách bìa mềm từ trong túi.

"Tớ đã đọc cái này rồi—'Mười lăm tuổi──Side A'."

—Ngay khoảnh khắc đó.

Đôi mắt của Hosono mở to,

"Cậu, cái đó...!"

"A, cậu đọc rồi à..."

Gương mặt của cả hai chỉ trong nháy mắt đã đỏ bừng lên.

"Thật luôn... A—thiệt tình..."

"X-xin lỗi... cậu không thích à?"

Thấy Hosono vò rối mái tóc, tôi thấy bất an và rụt rè hỏi,

"A, không, không sao đâu nhưng..."

Cậu ta vẫn lảng tránh ánh mắt của tôi,

"Chỉ là... xấu hổ lắm. Bị đọc cái đó..."

"A, quả nhiên là vậy à..."

...Mà, cũng phải thôi.

Chuyện tình cảm và những thất bại của bản thân lại được viết lại một cách chi tiết dưới dạng một câu chuyện cơ mà.

Đúng hơn là, việc Hosono này lại đồng ý cho xuất bản mới là điều đáng ngạc nhiên.

"Vậy thì, chuyện đó... nó rất hay."

Đầu tiên, tôi nói rõ cảm nhận của mình.

"Tớ rất hiểu cảm xúc của Akira... và với tư cách là một cuốn tiểu thuyết, nó cũng rất thú vị. Cho nên... tớ muốn hỏi."

"Ừm."

"Tại sao… Akira lại có thể dấn bước?"

Trước câu hỏi đó—vẻ mặt khó xử trên gương mặt Hosono biến mất.

Hosono nhìn tôi với một ánh mắt nghiêm túc.

"Sau khi xa cách Tokiko như vậy, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, nhưng... Akira vẫn bước tới, phải không? Thì đúng là cũng có những lý do như biết được tình cảm của Tokiko... nhưng vấn đề mà chính Akira đang ôm trong lòng, vẫn chưa được giải quyết. Vậy mà tại sao... cậu ấy lại có thể đến chỗ của Tokiko?"

Khi tôi hỏi xong—sự im lặng bao trùm lấy chiếc bàn.

Thỉnh thoảng, một cơn gió mạnh thổi qua ngoài cửa sổ, làm rung lên những tấm kính.

—Ở đoạn cuối của tác phẩm.

Akira, người đã không thể hành động, cuối cùng đã biết được tình cảm của Tokiko bằng cách đọc lại cuốn nhật ký của cô một lần nữa.

Rằng Tokiko, đã yêu Akira.

Rằng cô ấy, dù vụng về nhưng vẫn tiếp tục tiếp cận cậu.

Kết quả—cậu đã đi gặp Tokiko một lần nữa, nhưng tôi không hiểu.

Đúng là cậu đã nhận ra tình cảm của Tokiko, nhưng tình trạng trói buộc của họ vẫn không hề thay đổi.

Vậy thì tại sao, Akira lại quyết định đi gặp Tokiko?

Tại sao lại quyết định tiến về phía trước trong khi vẫn còn ôm giữ vấn đề?

"...Yano thì,"

Trước khi trả lời câu hỏi, Hosono đã hỏi lại tôi.

"Cậu nghĩ thế nào?"

"...Nghĩ, thế nào?"

"Cậu cũng... không biết phải làm gì, đúng không? Vấn đề rối rắm, không biết nên làm gì, không biết mình có thể làm gì. Muốn làm gì đó nhưng lại không biết phải làm gì. Chắc là... về chuyện của Sudou."

"À, đúng vậy..."

"Vậy bản thân Yano, cậu muốn làm gì?"

—Muốn làm gì.

Khi được hỏi như vậy—tôi nhận ra mình đã không suy nghĩ kỹ về điều đó.

Tôi đã nghĩ rằng thật đáng tiếc.

Cũng đã nghĩ rằng thật buồn.

Và rồi—tôi chỉ toàn nghĩ về việc mình "nên" làm gì.

Mình "được phép" làm gì, và "không được phép" làm gì.

Vậy thì tôi—"muốn" làm gì?

"...Lại muốn thân thiết với nhau như trước."

Câu trả lời, bật ra một cách dễ dàng.

"Tôi—đã rất vui khi ở bên họ. Những người đã chấp nhận tôi, và cũng trân trọng cả Akiha và Haruka nữa... Cho nên—"

Một lần nữa—tôi nói rõ ra mong muốn của mình.

"Tôi muốn—lại được trải qua mỗi ngày cùng với Sudou và Shuuji."

"...Vậy à."

Nói rồi, Hosono khẽ cười.

"Ừ thì… nói thế nào nhỉ… Tớ cũng chỉ đơn thuần làm theo những gì trái tim mình mách bảo thôi. Dù biết là chẳng thể xoay chuyển được gì nữa... nhưng tớ... vẫn muốn gặp... Hiiragi."

Má của Hosono lại một lần nữa ửng hồng.

Hiiragi-san ngồi bên cạnh, dù có vẻ ngượng ngùng nhưng cũng trông rất hạnh phúc.

"Tớ... không muốn ngăn cản cảm xúc đó lại. Cho dù, có phải chịu tổn thương... hay làm tổn thương người khác đi chăng nữa."

"Thì ra, là vậy..."

"Thật sự, chỉ có vậy thôi. Lý trí, vấn đề, có rất nhiều thứ... nhưng tớ đã vượt qua tất cả những điều đó, và chỉ muốn gặp cậu ấy. Chỉ vậy thôi."

"...Thì ra là vậy."

Tôi cảm thấy mình đã hiểu được một chút—về cảm xúc của Akira.

Chắc chắn, khi mọi chuyện thật sự không thể cứu vãn.

Khi mọi thứ rối tung lên, và không còn biết phải đi về đâu.

Thứ cuối cùng trở thành kim chỉ nam—chính là mong muốn của bản thân.

"Với lại, nói sao nhỉ..."

Hosono lại một lần nữa có vẻ ngập ngừng rồi nói tiếp.

"Một người như cậu... một người nghiêm túc như Yano, nếu vẫn có một mong muốn không thể xóa nhòa, thì tớ nghĩ dù có làm theo nó cũng sẽ không phải là chuyện xấu đâu. ...Không, không phải. Có thể sẽ trở thành chuyện xấu... nhưng tớ nghĩ, vẫn còn tốt hơn là không làm gì cả."

"...Hể."

Những lời đó—với tôi thật bất ngờ.

Tôi đã nghĩ cậu ta là một kẻ khó ưa. Đã nghĩ cậu ta thật khó đối phó.

Thế nhưng... có lẽ nào.

Có lẽ nào, cậu ta...

"...Hosono này."

Gần như vô thức, tôi đã thốt ra những lời đó.

"Hosono, thật ra... là một người tốt nhỉ."

"...Hả?"

Hosono mở to mắt, ngơ ngác.

"Thành thật mà nói, tớ đã nghĩ cậu là một người khó hiểu, một kẻ khó gần... nhưng mà, không phải cậu là một người tốt sao."

"Ể, n... nói gì vậy, cậu..."

Hosono bắt đầu hoảng hốt một cách rõ ràng.

Ánh mắt cậu ta đảo quanh, và bắt đầu gãi đầu một cách khó xử.

Và rồi—,

"...Phư, phư phư... A ha ha ha ha!"

—Hiiragi-san, bật cười.

Bằng một giọng nói trong trẻo, vui tươi hơn nhiều so với ấn tượng từ trước đến nay của cô.

"H-Hosono-kun... cử động đáng ngờ quá... Ư phư phư... A ha ha ha!"

"N-này, Hiiragi... sao thế! Cười nhiều quá rồi đấy!"

"Nh-nhưng mà, cậu hoảng hốt quá... buồn cười thật mà! Phư phư phư phư phư..."

"...Ha ha ha ha!"

Bị lây theo và bật cười—tôi nhận ra.

Có lẽ nào, tôi đã ghen tị.

Với việc Hosono, một người có cảm nhận giống mình.

Một người có tính cách giống mình—lại không giống mình, có thể trung thành với mong muốn của bản thân.

"...Cái gì vậy, hai người quá đáng thật đấy..."

Hosono nói với vẻ bất mãn.

Hiiragi-san với Hosono như vậy, lại cười một lần nữa, rồi,

"Này... Yano-kun..."

Cô vừa ôm bụng, vừa lau nước mắt quay sang phía tôi.

Và rồi—,

"Hosono-kun á, tớ nghĩ là—cậu ấy muốn kết bạn với Yano-kun đó."

"—Hể...?"

"Này! Hiiragi...!"

"Chuyện là, sau lần gặp nhau qua lời mời của Itsuka, thỉnh thoảng chủ đề về Yano-kun cũng được nhắc đến đó. Có vẻ như Hosono-kun đã để ý đến Yano-kun khá lâu rồi..."

"N-này, Hiiragi... đừng có nói kiểu đó chứ!"

"Chuyện là, Hosono-kun không phải là kiểu người thích kết bạn cho lắm... nhưng có lẽ, cậu ấy cảm thấy có thể hợp với Yano-kun thì sao nhỉ? Lần đầu gặp nhau, ấn tượng có khác bây giờ khá nhiều... nhưng dù vậy, không hiểu sao. Rồi, lần trước đến nhà Itsuka, và lúc đó... cậu ấy đã nghĩ, quả nhiên là vậy. Là đồng bọn. Chắc là vậy đó?"

"...Là vậy, sao."

...Một lời chỉ ra mà tôi chưa từng nghĩ tới, tôi bất giác nhìn về phía Hosono.

Hosono mặt đỏ bừng, lảng tránh ánh mắt của tôi.

"Đúng là tớ cũng thích tiểu thuyết... và cũng đã nghĩ là có lẽ cảm nhận của chúng tôi gần giống nhau, nhưng..."

"Vì vậy, này..."

Nói rồi—Hiiragi-san mỉm cười ranh mãnh.

Cô nhìn qua lại giữa tôi và Hosono—,

"Yano-kun... cậu làm bạn với Hosono-kun được không?"

"...Này, Hiiragi à..."

Không thể che giấu được đôi má đỏ bừng.

Hosono cắn môi.

"Đừng có tự ý tưởng tượng rồi nói về cảm xúc của tớ như vậy chứ..."

"Ể... sai à?"

"..."

Hosono im lặng.

Và rồi cậu ta, lại một lần nữa thở ra một hơi thật sâu.

Quay khuôn mặt đỏ bừng về phía tôi—và hỏi tôi thế này.

"Tạm thời thì—Yano thích thể loại tiểu thuyết nào...?"

Ngày 3 tháng 7 (Thứ Ba) Haruka

Em vẫn luôn tự hỏi, rốt cuộc thì mình được phép mong cầu đến đâu.

Mình được phép mong muốn điều gì, và được phép đi xa đến đâu.

Sau khi không còn che giấu bản thân mình nữa.

Sau khi được mọi người chấp nhận.

Em đã có được rất nhiều thứ.

Thế nhưng, em không biết con đường phía trước sẽ ra sao.

Em có được phép mong muốn nhiều hơn nữa không?

Em có được phép trở nên ích kỷ hơn nữa không?

Và nếu như, nếu như được phép.

Thì có một việc, em nhất định muốn làm.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận