Sankaku no Kyori wa Kagir...
Misaki Saginomiya Hiten
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 2 Lắng Nghe Khúc Ca Của Bọt Nước

0 Bình luận - Độ dài: 11,896 từ - Cập nhật:

"──Thật lòng, tớ rất biết ơn cậu."

Akiha nói, dù chất giọng của cậu ấy chẳng hề tỏ ra biết ơn chút nào.

Nhưng, có lẽ đây chính là bản chất của cậu ấy. Chắc chắn rằng, trong những lời nói đó không hề có sự dối trá──.

"Việc cậu chịu làm thân với cô bé đó, tớ cũng thấy vui lắm. Thật lòng cảm ơn cậu."

"......Đâu phải chuyện gì đáng để được cảm ơn. Chỉ là tớ muốn làm vậy thôi. À, cậu có dùng sữa không?"

"Không, tớ không sao. Cứ thế này là được rồi. Này Yano-kun, riêng việc cậu có suy nghĩ như vậy với Haruka đã là một điều đáng quý rồi. Những chuyện như thế này, càng không liên quan đến nghĩa vụ hay chính nghĩa thì lại càng giá trị...... Oa, ngon thật, ly cà phê này."

"Đúng không? Tớ cũng thỉnh thoảng ghé qua đây trên đường đi học về."

Như thể đang bắt nhịp với lời tôi nói, một chiếc đồng hồ cổ ở đâu đó trong quán bắt đầu điểm chuông boong boong.

──Tám giờ sáng, hơi sớm so với giờ vào lớp.

Trong quán cà phê có phần cũ kỹ nhưng ấm cúng gần trường này, có tổng cộng bốn vị khách: một người phụ nữ mặc vest, một thanh niên với mái đầu rối bù, và chúng tôi.

Có lẽ là sở thích của chủ quán chăng? Khắp nơi trong quán được trang trí bằng những chiếc đồng hồ cổ với đủ mọi hình dáng. Nhưng nhìn qua thì, dường như chẳng có cái nào chỉ đúng giờ cả.

Còn ông chủ quán, ông đang mặc một chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ cũng cổ chẳng kém gì mấy cái đồng hồ, ngồi sau quầy bar ở trong cùng và lơ đãng nhìn tờ báo buổi sáng.

"Vậy thì, vào chuyện chính thôi."

Akiha đặt tách cà phê xuống bàn và nhìn tôi.

"Haruka đã nhờ tớ, nói rằng muốn tớ giải thích lại cặn kẽ mọi chuyện cho Yano-kun."

"À, ra là vậy......"

"Đúng là con bé đó có lẽ đã bỏ sót nhiều điều cũng nên. Vì vậy, có thể sẽ có những chuyện cậu đã biết rồi, nhưng cho phép tớ giải thích lại một lần nữa về『cơ chế của bọn tớ』nhé──"

Minase:『Chào buổi tối, tớ là Akiha. Sáng mai tớ có chuyện muốn nói, cậu có thể cho tớ một chút thời gian được không?

Tối qua, khi nhận được tin nhắn LINE như vậy, tôi đã có chút đề phòng.

Lẽ nào... cậu ấy sẽ mắng mình vì đã làm chuyện thừa thãi sao?

Hay sẽ cự tuyệt, bảo mình đừng xía vào chuyện của họ nữa......?

Nhưng, ừm, ra là vậy.

Chuyện này, là do Haruka đã nhanh chóng sắp đặt.

Chắc hẳn cậu ấy đã tạo ra khoảng thời gian để tôi và Akiha có thể ở riêng với nhau.

Trong lúc tôi đang thầm cảm ơn Haruka trong đầu, Akiha bắt đầu giải thích.

"Tớ nghĩ Haruka cũng đã nói rồi, nhưng thời gian xuất hiện của mỗi nhân cách hiện tại là một trăm ba mươi mốt phút."

Dù giờ đây mới cảm thấy bối rối khi phải đối mặt với người mình thầm thương, tôi vẫn cố gắng khắc ghi từng lời vào tâm trí.

"Một khoảng thời gian đủ để xem『Sansho Dayu』nhưng lại khá chật vật nếu muốn xem hết『Đời người con gái hào hoa của Saikaku』."

"Ra vậy, một trăm ba mươi mốt phút...... Con số đó thay đổi khá nhiều tùy ngày, đúng không?"

"Ừ, do ảnh hưởng từ tình trạng của bọn tớ và nhiều yếu tố khác nữa. Thêm vào đó, những gì mỗi người trải qua và ký ức đều không được chia sẻ. Tớ không biết những gì Haruka đã trải qua, và ngược lại cũng vậy. Thế nên mỗi ngày bọn tớ đều ghi lại những chuyện đã xảy ra vào chiếc điện thoại này để cố gắng chia sẻ ký ức nhiều nhất có thể."

Nói rồi, Akiha giơ chiếc điện thoại đang cầm bên tay phải lên.

"Về cơ bản, bọn tớ quyết định sẽ ghi chú lại những sự kiện trong ngày vào cuối ngày, nhưng những việc gấp như cuộc trò chuyện với bạn cùng lớp hay được giáo viên nhờ vả thì bọn tớ đã tạo một tệp riêng để mỗi lần đổi vai sẽ kiểm tra."

"Chuyện đó...... cũng khá là phiền phức nhỉ."

"Đúng vậy. Với lại Haruka cũng hay quên ghi lại hoặc quên kiểm tra thông tin lắm, nên có lẽ bọn tớ nên nghĩ một phương pháp khác thì hơn."

Dù nói vậy, trên má Akiha lại thoáng hiện một nụ cười.

Xem ra, Akiha không hề ghét cái tính đãng trí đó của Haruka.

Quả thật, cái sự hớ hênh đó của cậu ấy khiến người ta không thể nào ghét được.

"Chuyện gì xảy ra vào thời điểm chuyển đổi thì...... chính là những gì Yano-kun đã thấy vào buổi sáng hôm kia rồi. Cậu còn nhớ chuyện lúc đó không?"

"Ừm, vì tớ đã hơi ngạc nhiên, không biết có chuyện gì xảy ra......"

"Đúng vậy. Tớ có làm mặt kỳ quặc không? Haruka mà bị thấy mặt lúc đang chuyển đổi là con bé sẽ giận đấy......"

"À, không sao đâu. Chỉ là biểu cảm có thay đổi một chút thôi."

"Vậy thì may quá."

Như thể đồng điệu với vẻ nhẹ nhõm của Akiha, một chú chim bồ câu bay ra từ chiếc đồng hồ cổ gần chỗ ngồi. Nó kêu "cúc cù" bốn tiếng rồi quay trở lại vào trong, dù giờ thực tế mới chỉ hơn tám giờ.

"Còn nữa...... đây là, cuốn nhật ký trao đổi đã nói."

Nói rồi, Akiha rút một cuốn sổ từ trong cặp ra và đưa cho tôi.

"Đúng là con bé này, sở thích con gái ghê...... Nhưng, nếu cậu chịu tham gia thì bọn tớ cũng đỡ lắm."

"Ừm......"

Vừa nhận lấy...... tôi không khỏi méo mặt.

Đó là một cuốn sổ tay cực kỳ diêm dúa.

Dù có kẻ dòng, nhưng khắp nơi đều được trang trí bằng hình những chú gấu chibi...... Tôi cứ nghĩ dùng mấy thứ này thì quá lắm cũng chỉ đến hồi cấp hai thôi chứ.

Khi mở ra, tôi thấy Akiha và Haruka đều đã viết nhật ký cho ngày hôm qua.

Ngày 10 tháng 4 (Thứ Ba) Haruka

Hôm nay là một ngày kỷ niệm.

Yano-kun cùng lớp đã đồng ý giúp mình che giấu chuyện đa nhân cách!

Vui quá! Thích quá!

Hơn nữa, cậu ấy còn nói mình là bạn cậu ấy nữa...... (rưng rưng)

Mình phải cố gắng để không gây phiền phức mới được......

Với lại, vì bọn mình đã bắt đầu cuốn nhật ký trao đổi này, nên trước hết mình sẽ tự giới thiệu nhé.

Mình là Minase Haruka. Tuổi thì... 16 tuổi? Vì mình được sinh ra khi Akiha 9 tuổi, nên nói là 7 tuổi mới đúng nhỉ?

Mình thích manga, và không giỏi mấy thứ như côn trùng hay vận động──,

Thứ Ba, ngày mười tháng tư, Akiha

Đĩa than của Mal Waldron mà mình đặt đã về tới.

Album「Left Alone」này mình cũng có bản CD rồi, nhưng với những tác phẩm yêu thích, mình muốn có thể thưởng thức chúng bằng phương tiện mà người ta đã dự tính vào thời điểm thu âm.

Ngoài ra, mình cũng rất thích thiết kế bìa của album này.

Mình quyết định sẽ đặt nó trên nóc tủ, giữa Blue Train của Coltrane và West Coast Jazz của Getz.

Vậy thì, do lời rủ rê của Haruka mà mình cũng tham gia viết nhật ký trao đổi, nhưng không biết nên viết gì đây──,

──Cũng hay đấy chứ, cái này.

Trong lúc đọc lướt qua, tôi đã nghĩ như vậy.

──Mỗi ngày được đọc cuốn sổ này, có lẽ cũng sẽ vui một chút.

Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ thấy hứng thú với nhật ký của bạn bè trên mạng xã hội. Dù có đôi lúc nghĩ「Toàn viết mấy chuyện không đâu vào đâu một cách làm quá」, nhưng chưa một lần nào tôi cảm thấy hào hứng cả.

Và, cả bài viết của Haruka lẫn Akiha, nếu chỉ nhìn vào nội dung thì cũng không khác gì những bài đăng trên mạng xã hội. Thậm chí, vì không có cái áp lực phải công khai cho cả thế giới qua internet, có lẽ nó còn thoải mái hơn cả mạng xã hội.

Thế nhưng, những dòng chữ nguệch ngoạc và những con chữ ngay ngắn như mẫu luyện viết trong cuốn sổ này lại có một sức hút kỳ lạ.

Đó là── vì tôi thích Akiha chăng?

Hay vì tôi coi Haruka là một người bạn quan trọng?

"......Mà này,"

Giọng nói của Akiha kéo tôi ra khỏi những trang sổ...... tôi giật mình.

"Yano-kun...... cậu thực sự không sao chứ?"

Tôi có thể thấy rõ sự căng thẳng và do dự trên khuôn mặt của Akiha khi nói điều đó.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy biểu cảm này của cậu ấy.

"......Chuyện gì cơ?"

"Chuyện đó...... làm thân với Haruka."

"......Ý cậu là sao?"

Tôi không hiểu rõ ý cậu ấy.

Việc tôi trở thành bạn của Haruka, thì có vấn đề gì sao? Có điều gì vướng mắc sao?

"Bởi vì, chuyện đó, có thể sẽ gây phiền phức...... không, chắc chắn sẽ gây phiền phức. Tớ cũng không nghĩ chuyện đó có lợi gì cho Yano-kun cả. Có thể, cậu sẽ bị tổn thương, phải chịu đựng những điều khổ sở hay buồn bã......"

"......Vậy sao?"

"Ừm......"

"Tại sao?"

"......Chuyện đó, là vì..."

Rồi cô ấy cụp mắt xuống nhìn vào lòng mình,

"......Con bé đó...... là......"

......Là sao nhỉ? Akiha đang muốn nói điều gì?

Cậu ấy đang lo lắng điều gì đến vậy?

Đúng lúc đó, chiếc điện thoại trong túi tôi rung lên.

Sau khi chắc chắn rằng Akiha vẫn đang nhìn xuống, tôi liếc vào màn hình── một tin nhắn LINE đã được gửi vào nhóm chat với vài người bạn.

Itsuka:『【Tin nóng】Ngài Yano và quý cô Minase, hẹn hò cà phê hai người từ sáng sớm

──Tôi vội vàng ngẩng đầu lên.

Nhìn quanh quán── không có.

Vậy thì, là ở bên ngoài──.

Tôi nhìn ra con đường bên ngoài từ cửa sổ cạnh chỗ ngồi── và tìm thấy rồi.

Bên kia ngã tư nhỏ. Một cô gái nhỏ nhắn đang nấp sau cột điện, cười toe toét nhìn về phía này.

Đó là Sudou Itsuka, bạn cùng lớp của tôi.

Chắc là cô ấy nghĩ mình đang nấp kỹ lắm, nhưng mái tóc buộc hai bên cứ lúc lắc lộ cả ra, và mặt cũng ló ra đến một nửa.

Mà này, Shuji đang đứng cạnh cười khổ kia kìa. Cậu ta còn chẳng thèm nấp. Đã ở cùng nhau thì phải cản con bé lại chứ......

"......Có chuyện gì vậy?"

Akiha, không biết đã ngẩng đầu lên từ lúc nào, đang nhìn tôi với vẻ nghi hoặc.

"Không, chỉ là...... có tin nhắn thế này."

Chuyện lúc nãy tạm thời gác lại đã.

Vừa nói, tôi vừa đưa điện thoại cho Akiha.

"『Itsuka』...... là bạn của cậu à?"

"À, đúng rồi. Mà nói đúng hơn, đó là Sudou, học cùng lớp với bọn mình. Đấy, cậu ta đang nấp sau cái cột điện kia kìa......"

"À, cô bạn đó...... Còn người bên cạnh?"

"Đó là Hiroo Shuji. Cậu ta cũng học cùng lớp, là bạn tớ......"

Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, chiếc điện thoại trong tay tôi không ngừng rung lên báo tin nhắn mới.

Tôi nhìn vào màn hình,

Tommy:『Ê ê thật á!』

SHIZUKU:『Ể, gì!? Hai người đang hẹn hò à!?』

Itsuka:『Có thể lắm!』

Itsuka:『Trông có vẻ thân mật lắm đó nha』

Itsuka:『(Nhãn dán hình con chó đang cười nham hiểm)』

SHIZUKU:『Thường thì không hẹn hò làm sao đi cà phê buổi sáng với nhau được nhỉ』

Tommy:『Công nhận』

Shiki:『Làm gì có!』

Shiki:『Chỉ là tình cờ gặp nhau trên đường đi học nên ghé vào thôi, đồ ngốc!』

Itsuka:『Ồ! Chính chủ xuất hiện!』

"......Mọi người đang nói gì vậy?"

Trong lúc tôi đang gõ tin nhắn lia lịa, Akiha đột nhiên rướn người tới.

"Tớ cũng muốn xem."

──Khuôn mặt cô ấy áp sát lại.

Hương dầu gội thoang thoảng bên mũi và đôi môi căng mọng ở ngay trước mắt.

Tôi nín thở trong giây lát...... nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, nghiêng điện thoại chín mươi độ để cả hai cùng nhìn vào màn hình.

"Mà thì...... họ chỉ đang đùa mấy câu ngớ ngẩn thôi, cậu đừng bận tâm nhé......"

"Ừm."

Với vẻ mặt nghiêm túc, Akiha gật đầu một cái như một đứa trẻ.

Itsuka:『Mà này, họ bắt đầu kề vai sát cánh rồi kìa!』

Tommy:『Thật á!』

Tommy:『Anh Yano ơi! Có thật là anh đã đính hôn với cô Minase không ạ!?』

SHIZUKU:『Khi nào hai người định đăng ký kết hôn!?』

Shiki:『Mấy người là học sinh tiểu học à!』

Shiki:『Chỉ là cho xem màn hình điện thoại thôi mà!』

Shuji:『Chúc mừng nhé, nhớ mời tớ đến đám cưới.』

Itsuka:『Nhớ ném hoa cưới về phía tớ đấy nhé』

Shiki:『Ừ, tiền mừng mỗi người mười vạn yên nhé!』

Shiki:『Mà ai là cô dâu chú rể chứ!』

Mấy đứa này đúng là đói chủ đề thật......

Lần này tôi bị lôi ra làm trò đùa cho vui, nhưng thật ra thì đối tượng là ai cũng được. Họ chỉ muốn làm cho buổi sáng uể oải trở nên vui vẻ hơn một chút thôi.

......Mà, thật ra thì chính tôi cũng vậy.

Bị đồn thổi thế này với người mình thầm thương, cũng không phải là tôi ghét gì cho cam......

"......Phì."

Bất chợt, Akiha bật cười.

"C-có chuyện gì vậy......?"

"Không, tại vì......"

Tôi cảm thấy bất an như thể bị nhìn thấu tâm can, thì Akiha che miệng lại, nheo mắt──,

"Yano-kun── trước mặt mọi người, cậu thật sự thay đổi hẳn như tớ và Haruka vậy. Cũng là một người đa nhân cách cừ khôi đấy chứ."

"......À......"

──Xấu hổ đến mức, tôi bất giác ngước nhìn lên trời.

Chiếc đồng hồ phía trên đầu chỉ mười một giờ, và những chú người lùn bằng gỗ bắt đầu nhảy múa theo điệu nhạc.

"──Thiệt tình, sáng nay tớ đã hết hồn đấy."

Ngồi đối diện ở chiếc bàn được kê sát lại, Sudou vừa nói vừa cho một viên thịt viên vào miệng.

Cô ấy cho thêm viên thứ hai vào, phồng má lên như một con sóc,

"Ai mà ngờ được lại là cảnh hai người hẹn hò chứ. Tớ đã giật mình, cứ tưởng hai người đang bí mật vun đắp tình yêu ở đâu đó."

"Làm gì có chuyện đó!"

Vừa gắp một miếng bông cải xanh bằng đũa, tôi vừa trả lời bằng một giọng cao hơn bình thường hai tông.

"Mới quen nhau được ba ngày thôi đấy! Tớ mà nhanh tay đến thế à! Nếu làm được thế thì lịch sử tình trường của tớ đã huy hoàng hơn nhiều rồi!"

"Nhưng, từ góc nhìn của tớ thì trông hai người cũng khá thân mật đấy. Hiếm khi thấy Yano có vẻ như vậy."

"Mà...... đơn giản là vì buổi sáng, lại còn ở trong quán cà phê nữa."

Trước lời nhận xét sắc bén của Shuji, tôi cố gắng nặn ra một lời bào chữa hợp lý.

"Đương nhiên là không thể tăng động được, mà có tăng động thì cũng không thể la lối trong hoàn cảnh đó. Thật sự chỉ là tình cờ gặp nhau rồi nói chuyện bâng quơ thôi."

"Đúng nhỉ. Hiểu lầm cậu, tớ xin lỗi nhé, Akiha."

Trái ngược hẳn với thái độ với tôi, Sudou làm vẻ mặt hối lỗi và đưa cho cô ấy một hộp nước trái cây.

"Tớ hơi phấn khích quá. Đây, nước cam xin lỗi. Cậu uống một ngụm đi?"

──Sau sự việc sáng nay.

Sudou đã đề nghị「Tớ muốn ăn cơm với Minase-san!」, và hiện tại chúng tôi, gồm Sudou, Shuji, Minase và tôi, bốn người đang cùng nhau ăn trưa.

Sudou và Shuji, từ khi học chung lớp năm ngoái, đã trở thành những người bạn thỉnh thoảng cùng nhau ăn trưa như thế này.

Sudou Itsuka, một cô bạn năng nổ, nhỏ nhắn, được một bộ phận con trai yêu thích, và Hiroo Shuji, cao ráo, điềm đạm, lại còn đẹp trai nên được vô số cô gái mến mộ.

Hai người có khả năng xã giao cao này dường như đã lăm le cơ hội để làm quen với Akiha, một học sinh chuyển trường.

Cái tính cởi mở này của họ, lần nào tôi cũng phải thấy nể phục.

Tất nhiên, họ có lẽ cũng nhận thức được mình được xem là kiểu người nào, được mong đợi là người ra sao. Dù vậy, hành động của cả hai vẫn rất tự nhiên. Nhìn vào cũng không thấy có chút khó chịu hay giả tạo nào.

Cũng vì tính cách đó mà hai người này có rất nhiều bạn, và dạo gần đây họ thường ăn trưa với những người bạn thuở nhỏ ở lớp khác.

"......Mà này, hôm nay không sao à, cái cậu ở lớp Một...... Hosono thì phải? Không ăn với mấy người đó à? Hình như cậu nói có chuyện gì đó với bạn gái cậu ta, không bỏ mặc được mà?"

"À, chuyện đó có vẻ ổn rồi!"

Vừa đưa nước cho Akiha uống, Sudou vừa cười.

"Hai đứa đó cứ tỏ vẻ xa cách vậy thôi chứ thật ra yêu nhau thắm thiết lắm, nên tớ nghĩ cứ mặc kệ họ rồi qua làm thân với Akiha."

"......V-vậy sao."

Rút miệng khỏi ống hút, Akiha gật đầu một cách căng thẳng.

"X-xin hãy...... chiếu cố cho tớ......"

Cô ấy lại cầm nĩa lên.

Ánh mắt cô ấy đảo liên tục...... nhưng cũng phải thôi.

Thật ra, nhân cách đang xuất hiện lúc này không phải là Akiha, mà là Haruka.

Dù tôi đã kể cho cậu ấy nghe chuyện xảy ra sáng nay, nhưng đột nhiên bị hai người thuộc tuýp「dân real-life」bắt chuyện, cậu ấy có vẻ đang co rúm lại.

Xem ra sắp phải hỗ trợ rồi đây. Trông cậu ấy mong manh quá, nhìn thôi cũng thấy đau tim......

"Akiha, cậu có tham gia câu lạc bộ nào không?"

Ngay lập tức, Sudou bắt đầu bắt chuyện với Haruka.

"Trường mình có khá nhiều câu lạc bộ hoạt động sôi nổi đấy, cậu có định tham gia vào đâu không?"

"A, ờm...... không, tớ không tham gia câu lạc bộ nào cả, và cũng không có ý định tham gia......"

"Hể, hội về thẳng nhà à. Vậy ở nhà cậu làm gì? Đọc sách, hay chơi game?"

"Tớ cũng có đọc sách...... nhưng dạo gần đây thì chắc là nghe đĩa than hoặc xem phim thì nhiều hơn...... thì phải."

"Ồ, đĩa than!"

Nghe đến đó, Shuji hiếm khi lên tiếng khá to.

Cậu ta nuốt miếng bánh mì mua ở căng tin rồi nói,

"Tớ dạo này cũng đang có hứng thú với cái đó. Nhưng mà, máy chơi đĩa các thứ không phải khá đắt sao? Cậu sắm sửa thế nào vậy?"

Ồ, cậu ta cũng dấn thân vào sở thích đó cơ à. Đĩa than, nếu không cẩn thận có thể bị nghĩ là「đồ bắt chước Murakami Haruki à」, nhưng nếu là Shuji nói thì lại chẳng có chút khó chịu nào. Ngược lại, có vẻ còn làm tăng thêm vẻ sành điệu và khiến cậu ta càng được yêu thích hơn.

Tuy nhiên...... chủ đề đã đi vào một hướng hơi chuyên sâu rồi.

Haruka, liệu cậu ấy có trả lời trôi chảy được không......

"À, ừm...... là bố tớ mua cho."

"Thích nhỉ, quà sinh nhật à?"

"Không, lúc đó...... chắc là quà mừng xuất viện thì phải."

"Ể, quà mừng xuất viện? Minase-san...... cậu đã nhập viện sao?"

"A! Ơ, ờm...... cái đó......"

Ngay lập tức, mắt Haruka lại đảo quanh.

Cậu ấy lắp bắp, không thể nói được lời tiếp theo.

Vậy thì「xuất viện」có lẽ là chuyện xuất viện sau đợt điều trị liên quan đến chứng đa nhân cách.

Tức là── đến lượt tôi ra tay.

"......À, không lẽ là chuyện đó? Chuyện sáng nay cậu kể, về vụ đau ruột thừa ấy."

Tôi đã nhanh trí bịa ra một câu chuyện như vậy.

"Năm ngoái, cậu đã phải nhập viện một thời gian vì đau ruột thừa, đúng không? Cậu cũng nói bố cậu là người hay lo lắng thái quá mà...... Chắc là chuyện đó rồi?"

"......Đ-đúng vậy!"

Với vẻ mặt như được cứu rỗi, Haruka gật đầu lia lịa.

"Bố tớ, hình như đã lo lắng lắm, nên là, ông đã nói sẽ mua bất cứ thứ gì cho tớ......!"

"Ra vậy, ghen tị thật. Giá mà bố mẹ mình cũng như vậy thì tốt."

Dù Haruka gần như đã để lộ con người thật của mình, nhưng thôi cũng đành chịu.

Có lẽ vì đã tập trung vào chủ đề chính, Shuji dường như không nhận ra sự thay đổi trong tính cách, cứ coi như qua được ải này là may rồi.

"Mà nhân tiện, cậu nghe thể loại nhạc nào? Rock à?"

Vẫn chưa hết chuyện này à.

"Đ-đúng vậy...... Gần đây thì, tớ nghe Lionel Hampton......"

Thật bất ngờ, Haruka đã trả lời một cách khá hợp lý.

Có lẽ, cậu ấy đã chuẩn bị sẵn cho những câu hỏi kiểu này.

Tuy nhiên, sự chuẩn bị đó nhanh chóng cạn kiệt,

"Ra vậy, là jazz à...... Ngoài ra, cậu còn nghe đĩa của ai nữa?"

"Ơ, ờm......"

"......Cậu có thích loại nhạc cụ nào hay kiểu hòa âm phối khí nào không?"

"Đ-đúng nhỉ, cái đó thì......"

Chẳng mấy chốc, cô ấy lại rơi vào thế bí.

Gay go rồi đây.

Tôi cũng chẳng có chút kiến thức nào về jazz cả.

Chủ đề này, có lẽ tôi không thể hỗ trợ được rồi......

Và rồi, sau một khoảng lặng gượng gạo thấy rõ, Haruka, trong cơn bối rối hiện rõ mồn một trước mắt mọi người── cuối cùng, đã buột miệng nói ra.

"A, cái đó...... là...... Lady Gaga!"

"......?"

"Gần đây, tớ đang nghe Lady Gaga!"

Trên khuôn mặt của Shuji, người lúc nãy còn đang hào hứng, thoáng hiện vẻ bối rối.

"Đó...... không phải là jazz mà......?"

"Ể! Vậy sao......?"

Haruka tròn mắt ngạc nhiên.

Không, cái này thì đến cả tôi cũng biết mà......

Chắc là cậu ấy đã cố gắng vắt óc nhớ ra một nghệ sĩ Âu Mỹ nào đó, nhưng Lady Gaga có lẽ không phải là jazz. Jazz là một thể loại nhạc có cảm giác mộc mạc hơn... với nhịp điệu du dương.

Haruka chỉ biết mấp máy môi, không nói nên lời.

"......A, à, là cái đó đúng không!?"

Đã đến nước này, dù là dối trá hay gì đi nữa cũng phải lấp liếm cho qua chuyện......!

Trước hết tôi hét to để thu hút sự chú ý, rồi vận dụng hết tốc lực bộ não,

"......Cái đó, cái đó...... Gaga-sama hồi trước có hợp tác với một nghệ sĩ jazz gạo cội mà, là cái đó đúng không!? Hình như tớ có thấy trên một chương trình nào đó!"

Tôi đã bịa ra một câu chuyện vô căn cứ ngay tại chỗ.

"Đ-đúng! Là nó!"

Với vẻ mặt của một kẻ chết đuối vớ được cọc, Haruka hùa theo câu chuyện của tôi.

"Tớ cũng đã xem cái đó, và từ đó đến giờ vẫn luôn nghe......"

"Hể, còn có chuyện đó sao! Quả là Gaga-sama có khác......"

Nhờ lời nói dối của tôi, Sudou lại càng thêm thiện cảm với Lady Gaga.

Và Shuji cũng,

"Đúng là, tuyệt thật......"

Nói vậy, rồi cậu ta tự nhiên── bắt đầu nghịch điện thoại.

"Không biết là bài hát gì nhỉ...... để tớ tìm thử."

......Gay rồi.

Những gì tôi vừa nói, một trăm phần trăm là bịa đặt.

Tôi chưa bao giờ nghe nói Lady Gaga hợp tác với nghệ sĩ jazz, và có tìm kiếm cũng chẳng ra bài hát nào đâu.

Tôi liếc sang Haruka, cô ấy đã không nói nên lời, chỉ biết đảo mắt lia lịa trong hoảng loạn.

──Tuy nhiên,

"À, có rồi có rồi, là cái này đây."

Shuji── lại nói ra một câu như vậy.

"Hể, tuyệt thật, hợp tác với Tony Bennett, tớ không biết đấy......"

"......Hả?"

Khi Shuji đưa điện thoại ra, quả thật── trên màn hình là video của Gaga-sama đang song ca một cách sành điệu với một người đàn ông trung niên lịch lãm.

......Đùa, à?

Thật sự là Lady Gaga đã hợp tác với nghệ sĩ jazz sao......

"......Đ-đúng đúng, là cái này!"

Dù cố tỏ ra như đã biết từ trước, tôi vẫn không thể giấu được sự bối rối trước sự trùng hợp đến không ngờ.

"Minase-san cũng...... là bài này đúng không? Bài hát cậu đã nói!"

"Ừm, đúng, c-chính là bài này......!"

Haruka, người đang hùa theo, cũng có một vẻ mặt như thể vừa bị cáo lừa.

Nhưng mà, cũng phải thôi.

Cứ như chuyện đùa mà lại là thật......

Trong lúc tôi đang thở phào nhẹ nhõm, Haruka ngồi đối diện liếc nhìn tôi.

Rồi, cô ấy nhíu mày như muốn nói「thật sự xin lỗi......」và khẽ cúi đầu để Sudou và những người khác không nhận ra.

──Ngày đầu tiên với Haruka đã trôi qua như thế.

Tôi cảm thấy mình như một người thợ học việc vừa hoàn thành xong công việc lớn đầu tiên.

Thật sự, thật sự là một ngày vất vả.

Tôi có cảm giác như mình đã đổ mồ hôi lạnh bằng cả nửa năm, và đã dùng hết vận may của cả một năm.

Nhưng đổi lại...... một tình huống nguy cấp như thế này, chắc sẽ không xảy ra thường xuyên đâu.

Từ ngày mai, mỗi ngày chắc chắn sẽ trôi qua một cách yên bình hơn.

Và, nếu có chuyện gì xảy ra── dựa vào kinh nghiệm lần này, tôi chắc chắn có thể xử lý tốt.

Tôi đã, nghĩ như vậy.

Nói tóm lại── dự đoán đó đã trật lất.

Ngày 12 tháng 4 (Thứ Năm) Haruka

Hôm nay mình đã lỡ ngủ gật trong giờ học......

Mà lại còn ngay trước lúc đổi vai với Akiha nữa......

Là tại hôm qua mình thức khuya xem video về mèo...... Xin lỗi cậu......

Nếu Yano-kun không gọi mình dậy bằng LINE, thì không biết đã ra sao rồi......

Vì là giờ của Chiyoda-sensei, nên mình nghĩ chắc cũng không bị mắng nặng đâu......

Thật sự cảm ơn cậu. Từ giờ mình sẽ cố gắng không ngủ gật nữa.........

Akiha

Vết bẩn trên hộp bút là nước dãi của tớ......

Xin lỗi vì đã làm bẩn......

Thứ Năm, ngày mười hai tháng tư, Akiha

Haruka

Thì ra đó là vết nước dãi à. Tớ giặt đi là sạch nên cậu đừng bận tâm.

Với lại, giờ thì tớ đã hiểu lý do tại sao Yano-kun lại gọi nhiều cuộc đến vậy, nhẹ cả người.

Tớ đã rất ngạc nhiên, không biết có chuyện gì xảy ra.

Từ giờ, chúng ta hãy đặt báo thức trên điện thoại trước năm phút đổi vai đi.

Ngày 13 tháng 4, Yano

Lại gây chuyện rồi.

Không thể xử lý tốt cuộc trò chuyện với Ishikawa (mọt phim lớp bên cạnh), người đã đến gặp vì nghe nói Akiha thích phim ảnh.

Chắc là bị coi là dân nghiệp dư rồi.

Nhưng Haruka này, đối phó với kiểu mọt sách như thế mà chỉ nói về Doraemon thì cũng hơi kỳ quặc đấy.

Đúng là toàn phim hay thật. Nhưng chọn một tác phẩm hợp gu dân chuyên hơn thì có phải tốt hơn không?

Thứ Sáu, ngày mười ba tháng tư, Akiha

Tiết thể dục thứ ba. Trong giờ bóng chuyền, Oshinari-sensei đã ngạc nhiên nói「Minase-san, khác hẳn hôm qua nhỉ」.

Xin lỗi cậu, tớ đã quên béng mất là Haruka không giỏi các môn thể thao dùng bóng.

Lần sau, tớ sẽ điều chỉnh để không làm quá tốt nữa.

Ngày 13 tháng 4 (Thứ Sáu) Haruka

Yano-kun

Xin lỗi cậu, tại đêm hôm trước mình cũng vừa xem Doraemon khóc xong, nên chỉ nghĩ ra được mỗi cái đó thôi......

Phim hợp gu dân chuyên, ví dụ như phim nào thì được nhỉ? Crayon Shin-chan thì sao?

Hay là phim người đóng thì tốt hơn......?

Akiha

Không được đâu! Akiha cứ sống một cách bình thường đi!

Tớ sẽ cố gắng để theo kịp cậu!

Không chỉ thể dục, mà cả việc học tớ cũng sẽ cố gắng!

"──Ba ngày qua... quả là những ngày khắc nghiệt."

"Ừm..."

──Chiều thứ Sáu sau giờ học.

Trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ, buổi họp rút kinh nghiệm của chúng tôi bắt đầu với một bầu không khí nặng trĩu ngay từ giây phút đầu tiên.

"Dù sao thì cũng xoay xở được, nhưng phần lớn là nhờ may mắn thôi... Cứ thế này, có lẽ việc bị bại lộ chỉ còn là vấn đề thời gian."

Tôi vừa nói lên suy nghĩ của mình, vừa đổ rạp thân trên xuống chiếc bàn học kiểu cũ.

"Đúng vậy nhỉ... Cứ thế này thì gay go thật..."

Haruka đáp lại với vẻ mặt kiệt sức, em vừa xoay quả địa cầu vẫn còn in hình Liên Xô, vừa buông một tiếng thở dài đâu đó trên vùng biển Adriatic.

Quả thực, những ngày gần đây của chúng tôi vô cùng tả tơi.

Vô số lần rơi vào tình thế hiểm nghèo, rồi lại là chuỗi ngày lặp đi lặp lại giữa việc suýt soát vượt qua và không thể vượt qua.

Tôi đã mệt nhoài với những ngày phải gượng ép che đậy những sơ hở trong các cuộc trò chuyện, vội vã đỡ lấy em khi suýt vấp ngã, rồi lại gửi mail để đánh thức em dậy khi em ngủ gật; còn Haruka thì cũng đã kiệt quệ vì chuỗi ngày căng thẳng liên miên.

Dù chuyện hai nhân cách chưa bị bại lộ, nhưng chắc chắn đã có vài người cảm thấy có điều gì đó không tự nhiên.

"Thật sự xin lỗi vì đã gây phiền phức cho cậu. Chính tớ cũng không ngờ mọi chuyện lại không suôn sẻ đến thế này..."

"Không, chuyện đó thì tớ không bận tâm đâu. Dù sao thì cậu cũng đã giúp tớ tạo được cơ hội tiếp xúc với Akiha mà..."

Ở bên cạnh Haruka cũng đồng nghĩa với việc thời gian ở bên Akiha sẽ tăng lên.

Trong ba ngày qua, tôi đã có thể nói chuyện với cô ấy nhiều lần, và Haruka cũng đã tích cực tạo ra những cơ hội đó.

Và hơn hết là qua cuốn nhật ký trao đổi. Thật vui khi được biết về cuộc sống thường ngày và những suy nghĩ của cô ấy qua chính nét chữ của cô. Dù mối quan hệ chưa có bước tiến nào, nhưng tôi nghĩ mình có cảm ơn Haruka bao nhiêu cũng không đủ.

"Thế nên tớ muốn giúp Haruka làm tốt hơn một chút. Cứ thế này, bầu không khí sẽ ngày càng kỳ quặc mất."

"Cảm ơn cậu. Nhưng mà, từ giờ chúng ta nên làm gì đây..."

Vừa nói, Haruka vừa nghịch quả địa cầu, gây ra một trận động đất trên toàn thế giới.

"Tớ cũng không biết phải làm sao nữa..."

"...Tớ nghĩ vấn đề nằm ở việc chúng ta chưa chuẩn bị đủ."

Tôi ngồi thẳng dậy khỏi bàn và giải thích những điều mình đã nhận ra trong thời gian qua.

"Để tiếp cận được Akiha, chúng ta cần phải hiểu sâu về cậu ấy, đúng không? À dĩ nhiên, Haruka chắc chắn là người rành rẽ nhất về chuyện đó, nhưng tớ nghĩ có lẽ vẫn chưa đủ. Sở thích và mối quan tâm của Akiha và Haruka hoàn toàn khác nhau, nên nếu muốn hành động giống đối phương thì tớ nghĩ chúng ta cần phải chuẩn bị và tìm hiểu kỹ đến mức 'thái quá' luôn ấy."

"Chuyện đó thì, đúng là vậy..."

Haruka gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.

"Cũng có nhiều lúc tớ không biết phải hành xử thế nào cho giống Akiha..."

Nói đến đó, trông em như vừa nảy ra một ý tưởng.

"A, vậy thì... một buổi học nhóm, thì sao nhỉ? Chúng ta sẽ tổng hợp lại những thông tin về Akiha vào một cuốn sổ tay hay gì đó. Rồi sau giờ học, hai chúng ta sẽ cùng nhau nghiên cứu và ghi nhớ thật kỹ, biết đâu như vậy sẽ giúp tớ hành động tự tin hơn..."

"...Học nhóm à."

Khi thốt ra những lời đó, trái tim tôi đập mạnh một nhịp.

Học, về Akiha...

Đó quả thực là một đề nghị hấp dẫn. Tôi muốn biết nhiều hơn về cô ấy.

"Ừm... có lẽ đó là một ý hay. Chúng ta làm thử xem sao, buổi học nhóm."

"Thật không? May quá."

Haruka vui vẻ gật đầu.

Thế nhưng, một nỗi bất an nhỏ chợt dấy lên trong lòng tôi.

"À... nhưng mà này. Cậu nhớ phải xin phép Akiha trước đấy nhé?"

"Ể, tại sao?"

"Thì tại vì, bị một thằng con trai trong lớp biết cặn kẽ về mình, chẳng phải rất đáng sợ sao..."

Dù có lý do đi chăng nữa, tôi nghĩ việc bị một người khác giới chẳng có tình ý gì với mình dò xét chuyện riêng tư cũng sẽ có chút khó chịu.

Đến tôi là con trai còn thấy vậy, thì với Akiha là con gái, chắc chắn cảm giác đó còn mạnh hơn.

Nếu vì chuyện này mà bị cô ấy ghét thì tôi có hối hận cũng không xuể.

Tôi muốn giúp Haruka, nhưng tôi muốn chuyện này phải được thông qua một cách đàng hoàng trước đã.

"...Vậy sao ta."

Haruka tỏ vẻ không hiểu lắm, nhưng rồi cũng nói.

"Mà thôi, tớ hiểu rồi. Tớ sẽ hỏi cậu ấy. Tớ nghĩ chắc cậu ấy sẽ vui vẻ đồng ý thôi."

"Nhờ cậu cả đấy. Vậy, chuyện học hành... chúng ta vẫn sẽ học ở đây như mọi khi chứ?"

"...Ừm, vậy cũng được, nhưng mà..."

Với vẻ mặt đăm chiêu, Haruka lại bắt đầu xoay quả địa cầu.

Rồi, sau khi xoay vật thể to bằng quả bóng chuyền ấy khoảng một vòng Trái Đất của một tuần, em đặt ngón tay lên đâu đó quanh Kyrgyzstan.

"...A, đúng rồi."

"Sao thế?"

Khi tôi hỏi, Haruka mỉm cười có phần đắc ý.

"...Tớ có một đề nghị."

──Tôi chưa từng biết rằng, dáng vẻ trong bộ thường phục của người mình thầm thương lại có thể khiến cõi lòng xáo động đến nhường này.

"Xin lỗi nhé, đã phiền cậu vào ngày nghỉ."

Khi Akiha xuất hiện ở trước ga và nói vậy, tôi đã có đôi chút nghẹn lời trước dáng vẻ của cô ấy.

Một chiếc váy liền bồng bềnh điểm xuyết những bông hoa nhỏ, còn dưới chân là một đôi bốt trông hầm hố như của đàn ông. Chiếc áo hoodie màu xám cô ấy khoác ngoài tuy đơn giản nhưng lại toát lên vẻ thanh lịch.

Bản thân tôi không phải là người rành rẽ về thời trang nữ.

Bộ đồ Akiha đang mặc có hợp thời hay không, tôi cũng không rõ nữa.

Thế nhưng, tôi, người từ trước đến nay chỉ quen nhìn cô ấy trong bộ đồng phục, đã bị hạ gục ngay tắp lự bởi những đường diềm khẽ lay động, bởi bắp chân thon dài ẩn hiện sau đôi bốt trông có vẻ cứng nhắc.

"Cậu sao vậy?"

"............À, à không, không có gì."

Tôi đã lỡ phản ứng chậm mất vài giây.

"Vậy à. Thế thì, chúng ta đi thôi nhỉ."

Vừa bước đi sau Akiha nửa bước, nhịp tim tôi vẫn không ngừng đập nhanh.

Khởi nguồn của mọi chuyện, là câu nói ấy của Haruka.

"──Tớ nghĩ, cứ để chính chủ giải thích thì sẽ tốt hơn."

"Hai chúng ta cùng học về Akiha cũng được, nhưng nếu đã vậy thì倒 bằng để chính cậu ấy trực tiếp chỉ bảo nhiều thứ thì sẽ tốt hơn, đúng không...?"

"À, đúng là vậy thật. Có chính chủ ở ngay trước mắt thì hỏi thẳng sẽ tốt hơn. Với lại... được nói chuyện riêng với Akiha, tớ cũng vui lắm."

"Thấy chưa?"

Haruka mỉm cười đắc ý.

Và rồi, em nói thêm.

"Với lại... địa điểm cũng vậy, sao chúng ta không học ở nhà tớ?"

"...Ể, nhà cậu?"

"Ừm. Ở nhà của chúng tớ, trong phòng của chúng tớ."

Tim tôi đập thình thịch đến mức tôi lo rằng Haruka cũng có thể nghe thấy mất.

Nói cách khác... điều đó có nghĩa là tôi sẽ đến không gian sống của Akiha.

Trong không gian riêng tư đó, chỉ có hai chúng tôi...

"...A, t-tất nhiên không phải theo nghĩa xấu đâu nhé!"

Có lẽ vẻ mặt của tôi đã khiến em lo lắng điều gì đó, Haruka bắt đầu cuống quýt một mình.

"À, ừm, dù chỉ có hai người nhưng cậu không được làm gì bậy bạ với Akiha đâu đấy! À, không nhưng mà, nếu được cậu ấy đồng ý thì cũng không sao, a—nhưng mà, cơ thể của Akiha cũng là cơ thể của tớ, nên là, ờ, ờm..."

"Này, bình tĩnh lại đã, bình tĩnh lại nào."

Tôi vội vàng ngăn Haruka đang lắp bắp với khuôn mặt đỏ bừng.

"Không sao đâu, tớ sẽ không làm gì bậy bạ đâu mà..."

"...Đ-đúng nhỉ, xin lỗi cậu. Tớ hơi nghĩ nhiều quá... Nhưng mà này, thực tế thì học ở nhà sẽ tiện hơn đúng không? Những đĩa than, sách hay phim mà cậu ấy thích, cậu có thể xem tận mắt mà..."

Điều đó cũng hoàn toàn có lý.

Thay vì chỉ xem một danh sách liệt kê những thứ mình thích, việc được chạm vào, đọc, xem hay nghe thử những vật thật chắc chắn sẽ dễ tiếp thu hơn.

"Vậy nên... trước hết, chúng ta sẽ nói chuyện với Akiha ở nhà tớ, cậu thấy sao?"

──Nơi Akiha dẫn tôi đến là một khu vực nằm về phía bắc nhà ga.

Đó là một khu chung cư tương đối mới, nằm cạnh sông Zenpukuji.

Một công trình được xây dựng rộng rãi với bức tường ngoài màu nâu nhạt, có cả đường vòng cho xe, lối đi rộng và những luống cây được trồng tỉa cẩn thận.

Thư viện mà tôi thường lui tới nằm ngay đối diện, và tôi đã có một cảm giác thật kỳ lạ khi nghĩ "A, thì ra là ở đối diện chỗ này...".

Chúng tôi đi qua cổng vào có khóa tự động, băng qua sảnh chờ được bài trí ghế sofa, rồi đi thang máy lên tầng ba.

"...Hôm nay, bố mẹ tớ đều đi vắng cả rồi."

Akiha nói vậy trong khi tựa lưng vào bức tường màu nâu sẫm.

"Cậu không cần phải câu nệ quá đâu. Cứ tự nhiên như ở nhà nhé."

"...À, ừ."

Dù đã gật đầu đáp lại như vậy... nhưng mà, ra là hôm nay, bố mẹ cô ấy không có nhà...

Trong một không gian không có ai khác ngoài chúng tôi──.

Chỉ có hai người, với người mình thầm thương──.

Nhịp tim vốn đã tăng tốc, giờ đây từng nhịp một lại càng trở nên rõ rệt hơn.

Sự căng thẳng và mong đợi dâng trào khiến tôi suýt nữa thì "ư ư..." lên thành tiếng.

Bảo tôi cứ tự nhiên ư. Làm gì có tình huống nào không thể tự nhiên hơn thế này nữa chứ...

"──Đây là, phòng của chúng tớ."

"...Hee, ra là vậy."

Thế nhưng, khi được dẫn vào căn phòng đó──hơn cả cảm giác hồi hộp hay bồn chồn, tôi lại có một cảm giác thật lạ kỳ.

"Căn phòng của hai chị em có sở thích khác biệt" có lẽ là ấn tượng gần nhất khi nhìn thoáng qua.

Trên chiếc kệ đặt máy quay đĩa than và những chiếc đĩa có thiết kế cổ điển, lại có những con thú nhồi bông dễ thương và những món phụ kiện xinh xắn được xếp ngay ngắn.

Trên giá sách, những đĩa Blu-ray phim cũ, tiểu thuyết văn học thuần túy và truyện tranh shoujo lãng mạn cùng tồn tại, còn trên giá treo đồ, khu vực quần áo đáng yêu và khu vực quần áo thanh lịch đã tạo ra một dải màu chuyển tiếp.

Nếu suy nghĩ một cách thông thường, căn phòng này chỉ có thể trông như "phòng của hai người trở lên".

Thế nhưng──chỉ có một bộ mà thôi.

Bàn học, giường ngủ, và bàn trang điểm──.

Trước dáng vẻ độc đáo ấy──trước cái cách mà căn phòng như thể hiện chính con người của Akiha và Haruka, tôi đã đắm chìm trong giây lát.

"...Trông lạ lắm sao?"

Có lẽ lo lắng về phản ứng của tôi, Akiha nghiêng đầu hỏi.

"Tớ không hay đến phòng của bạn bè cùng trang lứa nên cũng không rõ... Căn phòng này, có khác thường không nhỉ."

"...À, ừm. Chắc là vậy."

Tôi gật đầu, nhớ lại phòng của những người bạn mà tôi từng đến thăm.

"Có lẽ cảm giác hơi lạ một chút. Khác với phòng của Shuuji, cũng khác với phòng của Sudou... Không, không phải theo nghĩa xấu đâu, mà là thú vị, và rất giống với Akiha và Haruka..."

"Vậy à... Miễn là cậu không cảm thấy khó chịu là được rồi. Trước mắt, cậu cứ ngồi tạm xuống giường đi. Xin lỗi nhé, vì không hay có bạn bè đến chơi nên tớ không chuẩn bị đệm hay nệm ngồi..."

"À, không sao đâu, cậu đừng bận tâm. Vậy, tớ xin phép nhé..."

Tôi nói vậy và ngồi xuống giường, cố tỏ ra bình tĩnh... nhưng mà.

"..."

──Cảm giác mềm mại của tấm ga trải giường.

──Hương thơm ngọt ngào thoang thoảng.

──Độ đàn hồi của tấm nệm kêu kẽo kẹt.

Thú thật, tôi đã không thể ngăn những suy nghĩ không đứng đắn tuôn trào.

Lúc này đây, tôi đang ngồi trên chiếc giường mà Akiha vẫn ngủ hàng đêm... chiếc giường mà cô ấy nằm trong bộ đồ ngủ mỏng manh.

Không chỉ vậy, Akiha còn sinh hoạt trong căn phòng này, trang điểm, học bài... và cả thay đồ nữa.

Vậy nên, ví dụ như, chiếc tủ ngăn kéo kia.

Hay là, trong chiếc tủ quần áo đằng kia, có lẽ nào đồ lót hay những thứ tương tự đang được cất giữ bên trong.

Ví dụ như, nếu cô ấy sơ ý để quên và tôi vô tình mở nó ra, tôi sẽ biết được cô ấy mặc loại đồ như thế nào...

──Mình đang nghĩ cái quái gì vậy.

Tôi vội lắc đầu, tự răn mình.

Akiha đã có lòng tốt dẫn mình đến đây, sao mình lại có thể nghĩ những điều thất lễ như vậy.

Hơn nữa, dù nói là giường hay đồ lót, thì một nửa trong số đó cũng là của Haruka.

Mang những cảm xúc như vậy đối với một người bạn đơn thuần, quả thực là không chân thành chút nào.

"...Nhưng mà, tớ cũng ngạc nhiên lắm đấy."

Để xua đi những suy nghĩ tà niệm, tôi gắng gượng mở lời.

"Tớ đã nghĩ là cậu sẽ từ chối lời đề nghị đến nhà chơi."

Xét theo tính cách của Akiha, tôi đã có một hình dung rằng cô ấy sẽ không thích để người khác vào không gian riêng tư của mình. Và, dù có được đề nghị, cô ấy cũng sẽ thẳng thừng từ chối.

Và đúng như dự đoán.

"Đúng là tớ không thích mời người khác đến nhà."

Akiha thản nhiên đáp lại.

"Đây có lẽ là lần đầu tiên một người cùng trang lứa bước vào phòng của chúng tớ."

"Quả nhiên là vậy à. ...Thế có nghĩa là, x-xin lỗi! Chẳng lẽ, tớ đang ép buộc cậu sao!?"

Cảm giác bối rối dâng trào, tôi vội đứng bật dậy khỏi giường.

Nếu là vì câu chuyện đã được tự ý quyết định nên lần này cô ấy đành phải chấp nhận... thì thật sự là tôi có lỗi quá.

"Không đâu. Không sao cả."

Thế nhưng, Akiha lại một lần nữa thản nhiên lắc đầu.

Và rồi, với một tông giọng gần như không đổi so với lúc trước──.

"Chỉ là tớ kén chọn người thôi. Nếu là Yano-kun thì, tớ không phiền."

...Tôi nghĩ mình không nên quá kỳ vọng.

Có lẽ cô ấy chỉ nói với tư cách là một người quen.

Cũng có lẽ chỉ là vì cô ấy muốn cảm ơn tôi đã giúp đỡ Haruka.

Dù vậy... cách nói như thể coi tôi là một người đặc biệt, đã khiến đầu óc tôi nóng bừng và mọi suy nghĩ như ngừng lại.

Một nụ cười toe toét suýt nữa thì đã hiện lên trên má.

"──Vậy thì, không dài dòng nữa."

Đúng lúc đó, giọng nói của Akiha đã cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

"Tớ chỉ cần giải thích về sở thích và cuộc sống của mình là được, đúng không?"

"À... đúng vậy. Xin lỗi vì đã vô lễ, nhưng nếu cậu có thể hợp tác thì tốt quá."

"Tớ hiểu rồi. Dù sao thì, Yano-kun cũng đã giúp đỡ Haruka rất nhiều. Chuyện này cứ để tớ lo. Với lại..."

Nói rồi, Akiha khẽ cười.

"So với việc trực tiếp dạy cho Haruka, thì thông qua Yano-kun, tớ lại cảm thấy yên tâm hơn một chút."

Tôi bất giác bật cười theo.

"Đúng là, Haruka có vẻ hay nghe sót hoặc hiểu nhầm thật."

"Đúng không? Vậy thì, trước hết."

Nói rồi, Akiha di chuyển đến trước giá sách.

"Chúng ta hãy bắt đầu từ sách, thứ mà có lẽ Yano-kun cũng có hứng thú."

Cô ấy hắng giọng và bắt đầu nói về sở thích của mình──.

"──Ừm, thú thật, tớ nghĩ số lượng sách tớ đọc chắc chắn ít hơn Yano-kun nhiều──"

"──Thế nên, ở bệnh viện thứ duy nhất có thể giải trí là radio, và từ đó tớ bắt đầu có hứng thú với nhạc jazz. Chúng ta nghe thử vài bản nhé──"

"──Mỗi ngày tớ xem ít nhất một bộ. Nhưng tớ không hài lòng vì không thể xem hết một lần những bộ phim dài hơn thời gian hoán đổi──"

"──Tớ không thích bị nhân viên bắt chuyện. Nên quần áo tớ thường mua trên mạng, ở một trang tên là Grea Mall──"

──Sau khi nghe cô ấy nói khoảng một tiếng đồng hồ.

Và sau khi thử xem và nghe một vài đĩa than và bộ phim.

"Đại khái... là như vậy đó."

Vừa cất chiếc đĩa than đang nghe vào vỏ, Akiha vừa quay sang nhìn tôi.

"Đây mới chỉ là phần mở đầu thôi, nhưng tớ nghĩ người khác hiếm khi tìm hiểu sâu hơn thế này. Còn khoảng ba phút nữa là hoán đổi, nên chúng ta dừng ở đây nhé."

"...Tớ hiểu rồi."

Akiha nói "còn ba phút nữa" một cách chắc nịch mà không cần liếc nhìn đồng hồ.

Tôi có chút ngạc nhiên, nhưng có lẽ qua cuộc sống hai nhân cách kéo dài, thời gian cho đến lúc hoán đổi đã ngấm vào cơ thể cô ấy.

"Cảm ơn cậu, cậu đã giúp tớ rất nhiều."

Vừa nói lời cảm ơn, tôi vừa ghi chép lại những gì đã nghe vào sổ.

"Chỉ cần biết chừng này, tớ nghĩ là đủ rồi..."

Có lẽ vì cách nói chuyện mạch lạc, lời giải thích của Akiha chứa đựng một lượng lớn thông tin quan trọng. Nếu có thể ghi nhớ hết tất cả những điều này, thì đúng như lời cô ấy nói, tạm thời tôi sẽ không phải lo lắng về việc thiếu chủ đề để nói chuyện.

Thành quả vượt xa mong đợi khiến tôi vui mừng khi nhìn vào trang giấy chi chít chữ.

"...Thật sự, cậu đang rất hết lòng vì em ấy nhỉ."

Bất chợt, chiếc giường tôi đang ngồi rung lên.

Tôi nhìn sang bên cạnh──Akiha đang ở đó.

Akiha đang ngồi ở một vị trí mà vai chúng tôi suýt nữa thì đã chạm vào nhau.

Một khoảng cách mà tôi có thể cảm nhận được thân nhiệt của cô ấy qua lớp vải và không khí ngăn cách──.

Ý thức vốn đang tập trung vào việc viết lách, bỗng chốc bị hút hết về phía đó.

Kim dài của chiếc đồng hồ treo trên tường kêu "cạch" một tiếng và nhích lên.

"Từ nãy đến giờ, tớ vẫn luôn thắc mắc..."

"...C-cái gì?"

"Tại sao, cậu lại đối tốt với Haruka đến vậy?"

Akiha nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Yano-kun, cậu thực sự đối xử rất tốt với Haruka nhỉ. Chuyện đó... là tại sao?"

...Bị hỏi như vậy, tôi mới nhận ra là mình vẫn chưa giải thích.

Từ góc nhìn của Akiha hiện tại, tình hình chỉ có thể được hiểu là một cậu bạn cùng lớp không hiểu sao lại nhiệt tình giúp đỡ Haruka, một phần của chính cô. Chắc hẳn điều đó cũng khiến cô ấy có chút bất an.

"...Có lẽ, là vì tớ và Haruka có những điểm tương đồng."

Vì vậy, trước hết, tôi đã nói rõ điều đó.

"Haruka, cậu ấy luôn muốn được là 'một con người' trọn vẹn, đúng không? Tớ cũng... cũng nghĩ điều tương tự. Này, vào ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, tớ đã đang diễn một vai, đúng chứ?"

"Phải, đúng là vậy."

"Thật ra, tớ không muốn làm những chuyện như vậy đâu. Nhưng để sống tốt ở trường, ở lớp, tớ đã nghĩ có lẽ không còn cách nào khác. Tạo ra một vai diễn, khiến cho cách đối xử với bản thân trở nên dễ hiểu hơn, và đóng vai của mình... Để làm cho mọi người cười, tớ phải chịu đựng cả nỗi đau và nỗi buồn để nói dối. Tớ sợ rằng nếu không làm vậy, mình sẽ không được chấp nhận. Thế nên tớ vẫn không thể ngừng lại được..."

"Ừm, ừm."

"Lúc đó, Haruka đã nói với tớ. 'Tớ muốn được là một con người của riêng mình'. Tớ đã nghĩ, chúng tớ giống nhau. Cậu ấy, cũng đang phải vật lộn với cùng một nỗi phiền muộn như tớ. Thế nên tớ đã muốn giúp đỡ cậu ấy. Tớ đã tự mình đề nghị được giúp."

"...Thì ra, là vậy."

...Thật ra, đó chưa phải là tất cả.

Việc tôi có một kỳ vọng là được đến gần Akiha hơn, và việc thật ra chính tôi mới là người được Haruka giúp đỡ, tôi đã không thể nói ra.

Tôi nghĩ đó là điều không thể tránh khỏi. Nhưng không hiểu sao, tôi lại cảm thấy tội lỗi như thể mình đang tô vẽ bản thân thành một "người tốt" quá mức.

Rốt cuộc, ngay cả với Akiha, tôi cũng không thể cho cô ấy thấy con người thật của mình.

"...Từ trước đến nay, cậu ấy vẫn luôn như vậy."

Bất chợt.

Giọng nói thì thầm của Akiha khiến tôi đặc biệt chú ý.

Một giọng nói nhuốm màu có chút không vui, có chút bất mãn.

Một lần nữa, kim dài của đồng hồ lại kêu "cạch" một tiếng và nhích lên.

"...Này, Haruka ấy, nhìn từ bên ngoài trông có vẻ đầy sơ hở, đúng không?"

Thế nhưng, trên khuôn mặt của Akiha khi nói vậy và khẽ cười, đã không còn vẻ bất mãn nữa.

"Ừm, đúng là vậy..."

"Có vẻ như điều đó lại có sức hút với người khác. Thế nên, dù ở cơ sở hay ở bệnh viện, cậu ấy luôn được nhiều người lo lắng, và tự nhiên được đối xử trân trọng..."

Chắc hẳn cô ấy đang nhớ lại chuyện ngày đó.

Akiha vui vẻ kể chuyện, một nụ cười nhẹ nở trên má.

Việc khuôn mặt ấy đang ở một khoảng cách gần đến mức chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới, khiến tôi không ngừng xao động.

"Còn tớ thì... lại thuộc kiểu hay bị bỏ mặc hơn. Đôi khi, tớ lại thấy ghen tị với cậu ấy, người luôn được mọi người xung quanh quan tâm..."

Giọng nói của Akiha nghe có vẻ hạnh phúc, nhưng cũng phảng phất một nỗi cô đơn.

Đôi mắt hiền hòa như đang ngắm nhìn ánh đèn của một thành phố xa xôi, như đang hình dung về một bản thân đáng lẽ đã ở đó.

Lồng ngực cô ấy khẽ phập phồng theo từng nhịp thở.

Ngay lúc đó──tôi đã quyết định.

Hãy thử bước tới, dù chỉ một chút.

Haruka đã mất công tạo ra một cơ hội như thế này.

Dù chỉ một chút thôi cũng được, hãy cố gắng để mối quan hệ của chúng tôi tiến thêm một bước.

"T-tớ thì... cả Akiha nữa."

Tôi cố tỏ ra thật tự nhiên.

Tôi thốt ra những lời đó trong khi cố gắng hết sức để kiềm chế giọng nói run rẩy của mình.

"Đúng là, Haruka rất quan trọng... nhưng Akiha cũng vậy."

Akiha──quay sang nhìn tôi với vẻ mặt như chợt nhận ra điều gì.

Đôi mắt đen sâu thẳm, nhìn thẳng vào tôi.

"Tớ cũng quý Akiha, nhiều như Haruka vậy..."

──Và, đúng lúc đó.

Đồng hồ lại kêu "cạch" một tiếng──.

"...A!"

──Akiha thốt lên một tiếng như vậy.

Và rồi, với một vẻ mặt vô cùng tiếc nuối, cô ấy nói.

"Xin lỗi cậu, sắp đến giờ hoán đổ..."

──Bất chợt, mọi sự căng thẳng trên khuôn mặt ấy tan biến.

Một vẻ mặt vô hồn như một con búp bê lỗi, như thể mọi cảm xúc đã bị rút cạn.

Và, sau vài khoảnh khắc nín thở──.

"...A, hoán đổi rồi."

Khuôn mặt ấy bỗng chốc bừng lên sức sống.

Cô ấy──Haruka vừa mới hoán đổi từ Akiha, nhìn quanh quất, rồi phồng má lên.

"Hừm, Akiha lại hoán đổi ngay trước mặt Yano-kun nữa rồi. Tớ đã bảo là không thích mà... À, mà, sao rồi?"

Thay đổi vẻ mặt không vui một cách nhanh chóng, cậu ấy nhìn tôi với vẻ tò mò.

"C-có tiến triển gì không...?"

"Tiến triển thì..."

"Ừm."

"...Có lẽ tớ vừa để vuột mất rồi."

"...Ểể...?"

──Buổi giảng bài cho Haruka kéo dài cho đến ngay trước khi nhân cách lại hoán đổi lần nữa.

Nó đã diễn ra trong khoảng hai tiếng đồng hồ.

Haruka đã chuẩn bị bánh kẹo và nước ngọt, tạo ra một không khí thoải mái như thể một buổi trò chuyện của các cô gái, điều đó đã khiến tôi có chút không yên tâm──nhưng hai tiếng sau, tôi đã nhận ra một điều bất ngờ.

"...Về nhạc jazz, cậu ấy thích những nhóm tam tấu hoặc tứ tấu hơn là những nhóm đông người. Cậu ấy thích những album được thu âm vào những năm sáu mươi, bảy mươi hơn là những âm thanh hiện đại. Những nghệ sĩ nổi tiếng trong khoảng thời gian đó là Bill Evans, John Coltrane..."

Chúng tôi quyết định ôn lại một lần cuối.

Haruka lúc này đang đọc thuộc lòng tất cả những kiến thức mà cậu ấy có thể nhớ được đã học trong ngày hôm nay.

──Khả năng tiếp thu của cậu ấy, nhanh hơn tôi tưởng rất nhiều.

Có vẻ như cậu ấy đã gần như thuộc lòng hết những gì đã được dạy.

Haruka trôi chảy liệt kê những sở thích của Akiha.

"──Về phim ảnh, cậu ấy cũng thích những bộ phim Nhật Bản cũ, và bộ phim yêu thích nhất là 'Tokyo Story'. Không chỉ vì câu chuyện mà cậu ấy còn thích ngắm nhìn khung cảnh thời đó. Cậu ấy cũng thích những bộ phim như 'The Man Who Stole the Sun', nên có lẽ cậu ấy cũng khá thích những câu chuyện kịch tính──"

...Có lẽ nào.

Tôi nghĩ, có lẽ mình đã hiểu lầm một chút về cậu ấy.

Haruka không phải lặp lại những sai lầm vụng về vì năng lực kém... mà là vì một yếu tố khác, khiến cậu ấy không thể phát huy hết khả năng của mình chăng?

"Về tiểu thuyết, cậu ấy thích những tác phẩm u sầu từ đầu thời Showa, và trong số đó, những tác phẩm về cảm xúc của những cô gái trẻ──"

"──N-này, đợi đã Haruka!"

"Ể, c-có chuyện gì...?"

Cắt ngang bài đọc thuộc lòng tưởng chừng như vô tận, tôi quyết định hỏi thử.

"Ừm... chuyện này hơi không liên quan một chút."

"Ừm..."

"Khi vào trường cao trung của chúng ta, các cậu đã phải thi chuyển cấp, đúng không? Lúc đó, Haruka cũng thi à? Chứ không phải chỉ có Akiha?"

"Ể, đúng vậy, tớ cũng đã thi mà..."

"Lúc đó có vất vả lắm không? Cậu đã phải học nhiều lắm à?"

"Không đâu, trước đó tớ vẫn đi học ở những trường trong phạm vi có thể đến được, và cũng tự học ở bệnh viện nữa, nên cũng không gặp nhiều khó khăn lắm... Chỉ ôn thi sơ qua thôi."

...Không gặp nhiều khó khăn, à.

Trường cao trung Miyamae mà chúng tôi đang theo học là một trường có tiếng trong khu vực này.

Tôi nghe nói kỳ thi chuyển cấp còn khó hơn kỳ thi đầu vào thông thường, nên chắc chắn nó không hề đơn giản.

Hơn nữa, vì ký ức của họ không được chia sẻ, nên thời gian họ có thể sử dụng trung bình mỗi ngày chỉ có mười hai tiếng, đồng nghĩa với việc thời gian học tập của họ chắc chắn cũng ngắn hơn nhiều so với các học sinh khác...

...Vì mới chuyển trường chưa được bao lâu nên tôi không rõ lắm.

Có vẻ như Haruka cũng không phải là người chậm chạp.

Thậm chí, có khi cậu ấy còn rất thông minh...?

"...Vậy, cậu có giỏi thể dục không?"

Trong giờ học, tôi luôn để mắt đến Haruka để hỗ trợ cậu ấy, nhưng riêng giờ thể dục nam nữ riêng thì lại không thể. Nếu chỉ dựa vào hình dung thì cậu ấy có vẻ kém tất cả các môn thể thao, nhưng thực tế thì sao nhỉ.

"Ể... tớ kém lắm, đến mức mà nếu giờ thể dục rơi vào lúc tớ xuất hiện thì tớ sẽ cảm thấy rất u sầu..."

Đến đây thì vẫn như tôi dự đoán.

Nhưng, điều tôi thực sự muốn xác nhận là sau đây.

"Vậy à, môn thể thao cậu kém nhất là gì?"

"Các môn bóng... thì phải. Bây giờ mọi người đang chơi bóng chuyền, và việc không để lộ sơ hở thực sự rất vất vả..."

"Ra là vậy... Nhân tiện, cậu đã bao giờ đo thời gian chạy năm mươi mét chưa?"

"A, ừm. Tớ đã đo trong buổi học thể dục đầu tiên."

"Bao nhiêu giây vậy?"

"...Ừm, để xem nào. Hình như là, bảy phẩy một giây."

"Thật luôn..."

Thành tích vượt ngoài dự đoán khiến tôi bất giác bật cười.

Bảy phẩy một giây. Thành tích của tôi cũng chỉ tầm đó.

Thời gian chạy năm mươi mét trung bình giữa nam và nữ có sự chênh lệch lớn... nên với một cô gái, đây chắc chắn là một thành tích rất nhanh.

...Với điều này, tôi cảm thấy mình đã có thể đưa ra một giả thuyết.

"Ra là vậy..."

"Sao thế? Câu hỏi vừa rồi, có ý gì vậy...?"

Haruka tò mò ngó sang từ bên cạnh chiếc giường tôi đang ngồi.

"Không, tớ chỉ nghĩ, lý do Haruka hay vụng về... có lẽ là vì cậu ấy không tự tin."

"...Không tự tin?"

"Đúng vậy. Không phải là cậu ấy không có năng lực, mà chỉ là vấn đề tâm lý khiến cậu ấy thất bại thôi. Nhưng mà, nghĩ lại thì cũng phải thôi. Akiha rõ ràng là học giỏi và chơi thể thao cũng tốt, đúng không? Và Haruka cũng chia sẻ cùng một cơ thể với cậu ấy, vậy thì việc cậu ấy cũng có thể làm được những điều tương tự không có gì là lạ cả."

"...À, đúng, nhỉ. Đúng là vậy."

"Thực tế, ở những môn thi đấu dễ thể hiện được khả năng vốn có của cơ thể như chạy năm mươi mét, cậu ấy đã đạt được thành tích tốt. Hơn nữa, những gì được Akiha dạy hôm nay, cậu ấy cũng đã nhớ một cách dễ dàng như vậy, đúng không?"

"...Chuyện đó, chẳng phải ai cũng làm được sao?"

"Không, không phải vậy đâu. Ít nhất thì, tớ không làm được."

Tôi cũng không phải là người học kém.

So với người khác, tôi không nghĩ mình kém về khả năng ghi nhớ.

Nếu vậy thì... có lẽ trí nhớ của Haruka thực sự rất tốt.

"Nhưng mà, khi không tự tin, người ta sẽ không thể phát huy hết năng lực của mình, đúng không? Thực tế, Haruka có vẻ rất để tâm đến sự vụng về của mình... có lẽ vì thế mà mọi chuyện không được suôn sẻ."

"A, ra là vậy, là như thế..."

"Mà, đây cũng chỉ là giả thuyết thôi. Cũng có khả năng là do một tác dụng phụ nào đó của chứng hai nhân cách mà những việc có thể làm bị hạn chế."

Về vấn đề này, vì không phải là chuyên gia nên tôi không thể nói chắc được.

Tôi đã từng nghe nói về những trường hợp đa nhân cách, do tác động tâm lý mà nhân cách phụ không thể làm được những việc mà nhân cách chính có thể làm. Hoặc ngược lại, có thể làm được những việc mà nhân cách chính không thể. Lần này, cũng có khả năng Haruka đang bị giới hạn như vậy.

Nhưng ít nhất──việc Haruka có tố chất để hành động một cách khéo léo là điều không thể sai được.

"Ra là vậy, đúng thế nhỉ..."

Haruka nhìn xuống tấm thảm và gật gù.

"Đúng là, Akiha có thể làm được nhiều như vậy, mà tớ cùng chung một cơ thể lại không, cũng lạ thật..."

"Đúng vậy, thế nên nếu muốn hợp nhất nhân cách thì có lẽ việc đặt mục tiêu là 'tự tin hơn' cũng là một ý hay..."

Và──trong khi nói vậy. Tôi nhận ra mình đang cảm thấy có một sự không thoải mái nho nhỏ.

Cụm từ "hợp nhất nhân cách" mà tôi vừa thốt ra một cách tự nhiên.

Mục tiêu mà Haruka đang hướng tới.

Nghĩ lại thì... điều đó, cụ thể là sẽ trở thành như thế nào nhỉ.

Từ trước đến nay, tôi đã vô thức coi đó là một "điều tốt". Vô tư tin rằng đó là mục tiêu cuối cùng của chúng tôi.

Nhưng, liệu đó có phải là một câu chuyện đơn giản như vậy không.

Liệu có thể chỉ đơn giản kết thúc bằng một câu "thật tốt quá nhỉ" không...

"...Ra là vậy, tự tin à."

Khi tôi ngẩng mặt lên định nói ra những thắc mắc của mình, Haruka đang khoanh tay trầm ngâm.

"Đúng là, từ trước đến nay mình chưa có cái đó bao giờ..."

Cậu ấy cau mày, cúi gằm mặt xuống.

Với vẻ mặt và tư thế đó──Haruka trông thật giống Akiha. Thậm chí, bề ngoài trông cậu ấy hệt như Akiha.

...Bất chợt, tôi nhận ra nhịp tim mình đang bắt đầu tăng tốc.

Tôi biết người đang ở trước mặt mình là Haruka.

Vậy mà──tim tôi lại có cảm giác như đang ở một vị trí cao hơn bình thường một chút.

...Khoan đã.

Từ trước đến nay, tôi vẫn luôn có thể phân biệt rõ ràng giữa Haruka và Akiha.

Chỉ với Akiha, tôi mới có tình cảm đơn phương.

Chỉ với Haruka, tôi chỉ có tình cảm bạn bè.

Vậy tại sao bây giờ, tôi lại đột nhiên có cảm giác lẫn lộn giữa hai người họ như vậy...

Cảm giác tội lỗi khiến tôi vội vàng cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.

Mang những cảm xúc như vậy đối với cô ấy khi đang là Haruka chỉ là sự phản bội đối với cả Akiha và Haruka.

Thế nhưng... một khi đã ý thức được, cảm xúc không thể dễ dàng kìm nén.

Hương thơm ngọt ngào thoang thoảng trong phòng, thân nhiệt của cô ấy cảm nhận được qua vai, khiến tôi không thể giữ được bình tĩnh.

Và rồi──.

"──!"

Tôi đã nhận ra.

Ở bên cạnh cô ấy, từ góc độ này──qua cổ chiếc váy liền rộng rãi, tôi có thể thoáng thấy khe ngực của cô ấy.

Vóc dáng mảnh mai của cô ấy, và phần ngực đầy đặn bất ngờ.

Làn da trắng như xà phòng, không một vết sẹo hay tì vết...

Dù biết là không nên, dù đang bị cảm giác tự ghê tởm giày vò, nhưng tôi không thể nào... rời mắt khỏi nơi đó được.

"...Hửm? Sao thế?"

Haruka ngẩng mặt lên──và chúng tôi đã chạm mắt nhau.

Đã không thể che giấu hay giả vờ được nữa.

"K-không, không có gì..."

Dù miệng nói vậy, nhưng má tôi nóng bừng lên đến mức chính tôi cũng cảm nhận được.

Mồ hôi lấm tấm trên trán.

Có lẽ đã nhận ra ý nghĩa của việc đó...

"...Ể? À, ừm... ờ... a ha ha..."

Sau một hồi đảo mắt lia lịa, Haruka che ngực lại và cười.

"X-xin lỗi nhé, tớ không phải là Akiha đâu... Cậu ấy sẽ ra ngay thôi, cậu đợi một chút nhé..."

"K-không, tớ không có ý đó! Mà là, tớ mới phải xin lỗi vì đã nhìn cậu với ánh mắt kỳ cục! Có vẻ như, tớ đang hơi bối rối..."

"K-không sao đâu, tớ nghĩ cũng là chuyện bình thường thôi... Nếu ở trong hoàn cảnh tương tự, chắc tớ cũng sẽ rối tung lên mất..."

"V-vậy à..."

Cuộc trò chuyện đứt quãng, và một sự im lặng khó xử bao trùm căn phòng.

Bầu không khí chưa từng có này khiến tôi cảm thấy thật không thoải mái.

"T-tóm lại, tớ nghĩ từ giờ trở đi sự tự tin sẽ là chìa khóa!"

Tôi gắng gượng khơi lại câu chuyện lúc nãy.

"Thế nên, có lẽ sẽ cần phải hỏi Akiha cách để hành động một cách tự tin, hoặc tự tìm cách để thay đổi tâm trạng, những việc như vậy đó!"

Đó không phải là một phát ngôn có ý nghĩa.

Tôi chỉ muốn thay đổi không khí, và nói ra một điều gì đó mà tôi nghĩ cậu ấy sẽ đồng ý một cách qua loa.

Vậy mà.

"Đúng vậy, với cậu ấy..."

Haruka nói vậy, và nhìn xuống chân mình.

Và rồi.

"...Trong mắt Yano-kun, Akiha trông như thế nào?"

"...Ể?"

"Cậu ấy, trông có vẻ tự tin không?"

Câu hỏi bất ngờ đó khiến má tôi nguội đi trong tức khắc.

Từ trước đến nay, tôi chỉ chú ý đến những lúc cô ấy kiên định với bản thân.

Akiha, người không bị lung lay bởi xung quanh, không bị lừa phỉnh bởi sự hùa theo, và trân trọng những cảm xúc thật của mình.

Tôi đã nghĩ, đó chẳng phải là biểu hiện cho sự tự tin của cô ấy sao...

"A, tất nhiên rồi! Tớ nghĩ so với tớ thì cậu ấy tự tin hơn nhiều!"

Như thể đang cố gắng che đậy, Haruka vội xua tay.

"Mà nói đúng hơn, là vì tớ quá thiếu tự tin, nên so sánh cũng thật kỳ cục... Nhưng mà..."

Và rồi, Haruka nở một nụ cười trìu mến.

Một nụ cười giống như của Akiha khi nói về Haruka.

"Cậu ấy cũng──tớ nghĩ cũng có rất nhiều điều muốn nói mà không thể nói ra."

"Điều muốn nói mà... không thể nói ra."

"Đúng vậy. Cậu ấy rất dở trong việc thể hiện sự yếu đuối, và không thể cầu cứu sự giúp đỡ..."

Haruka vươn tay, lấy chiếc đĩa than đặt trên tủ ngăn kéo.

Một chiếc đĩa than cũ kỹ, có thiết kế cổ điển, trông có vẻ không hợp với một cô nữ sinh cao trung.

Cậu ấy trìu mến vuốt ve nó.

"Thế nên có lẽ, tớ nghĩ, đó là lý do tớ được sinh ra..."

──Lý do Haruka được sinh ra.

Chắc chắn, lý do đó phải tồn tại bên trong Akiha.

Nếu vậy, thì đúng như lời Haruka nói.

Akiha không chỉ đơn giản là mạnh mẽ, cũng không phải là người tự tin.

Thậm chí──có lẽ để bảo vệ bản thân khỏi điều gì đó, để phòng thủ, mà cô ấy đã trở thành một người có tính cách như vậy...

Nhưng, nếu vậy thì Haruka──.

"...Sắp đến giờ rồi nhỉ."

Kiểm tra chiếc điện thoại trong tay, Haruka nói vậy.

"Ồ, đã đến lúc rồi à..."

Nghe vậy, tôi kiểm tra đồng hồ, đã mười bảy giờ hai mươi mốt phút.

Đã một trăm hai mươi sáu phút trôi qua kể từ khi hoán đổi thành Haruka.

Vẫn còn một chút nữa mới đến một trăm ba mươi mốt phút mà tôi đã nghe trước đây... nhưng như đã nói, có lẽ thời gian đó thay đổi một chút mỗi ngày.

"Xin lỗi, cậu có thể quay mặt đi một chút được không... Bị nhìn, tớ thấy xấu hổ lắm..."

"Ồ, ừ..."

Theo lời cậu ấy, tôi thay đổi góc ngồi và quay mặt đi.

Và, sau mười mấy giây trôi qua một cách sốt ruột.

"──Ổn rồi."

Khi quay lại theo giọng nói đó──Akiha đã ở đó.

──Trong vẻ mặt nghiêm nghị đó, tại sao nhỉ.

Lúc này, tôi có cảm giác như có thể nhìn thấy một chút dấu hiệu của sự cô đơn.

"...Vậy, hôm nay đến đây thôi nhé."

Thế nhưng, trước khi tôi kịp nói ra điều đó.

Không tiếp tục câu chuyện trước khi hoán đổi, Akiha đứng dậy.

"Cảm ơn cậu vì đã giúp Haruka. Tớ sẽ tiễn cậu ra ga."

"...À, tớ cũng cảm ơn cậu."

Và tôi cũng──đã không thể nói tiếp những lời còn dang dở lúc nãy.

Ngày mười lăm tháng tư (Chủ nhật) Akiha

Hôm nay Yano-kun đã đến nhà mình.

Cậu ấy đã rất nhiệt tình ghi chép những gì mình nói, và thấu hiểu mình, mình rất vui.

Buổi giảng bài cho Haruka cũng đã diễn ra tốt đẹp, mình nghĩ thật tốt quá.

Thật sự, mình nghĩ rằng thật tốt quá.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận