Sankaku no Kyori wa Kagir...
Misaki Saginomiya Hiten
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 1 Bản Ngã Thời Hiện Đại Của Chúng Ta

0 Bình luận - Độ dài: 9,361 từ - Cập nhật:

Tình huống: Thời gian chờ trước buổi lễ khai giảng

Mẫu nhân vật số 1: Bạn cùng lớp có thể tán gẫu suồng sã

"──Ể, năm nay lại chung lớp với Yano à!?"

"Gì đấy Sudou. Được học cùng trai đẹp nữa chắc cậu mừng lắm nhỉ?"

"Rồi rồi, cứ nói thế đi! Bên đó mới phải, được ở cùng tớ chắc đang thấp thỏm lắm chứ gì?"

"…Ừm. Thật ra, đúng là vậy đấy. Chỉ cần ở cùng Sudou thôi là… lồng ngực tớ đã, đau thắt lại rồi…"

"Biết ngay mà! Haizz… Xinh đẹp đúng là một cái tội. Lại làm thêm một cậu con trai bất hạnh nữa rồi…"

"Chính nó. Thế nên bao tớ cốc nước quả coi như phí tổn thất tinh thần đi?"

"Không nhá! Vết thương lòng thì tự mình mà chữa đi!"

Tình huống: Hành lang trên đường đến lớp học

Mẫu nhân vật số 2: Một học sinh biết nghe lời

"──Uầy, cô mang đống đó trông nặng quá ạ…"

"Đúng thế đấy. Đầu năm học lúc nào cũng nhiều tài liệu phát tay…"

"Vậy ạ, để em mang giúp cô một bên."

"Được không em? Nặng lắm đấy nhé?"

"Vâng ạ. Em xin phép nhé… nào. Ồ, nặng thật đấy ạ. Mà nhân tiện, đống này vào lớp em phát luôn được không cô?"

"Ừ, được mà. Cô cảm ơn nhé, giúp cô quá."

"Dạ không có gì đâu ạ. Thay vào đó, mong năm nay cô nới tay điểm chuyên cần cho em nhé!"

"Không được đâu, cái đó thì cô phải cho điểm thật công bằng!"

"Ể! Khó tính thế!"

Tình huống: Trong lớp học nơi bạn bè đang tụ tập

Mẫu nhân vật số 3: Một gã trai dễ bắt chuyện lần đầu chung lớp

"…Cậu là Yano, phải không? Trông cậu giống diễn viên hài kia ghê? Cái người trong nhóm Manchi-Kanz, Kashiwada ấy."

"Hả!? Này này, giống chỗ nào chứ! Chả giống tí nào!"

"Cái vẻ ngơ ngơ ngẩn ngẩn với cả khuôn mặt nữa. Uầy, đúng là siêu giống luôn!"

"Tớ không có ngơ! Mặt cũng khác hoàn toàn nhé!"

"Buồn cười thật đấy. Từ hôm nay tớ sẽ gọi cậu là Kashiwada!"

"…Bảo đừng mà! Rồi lại thành biệt danh luôn bây giờ!"

──Đến cuối buổi sinh hoạt chủ nhiệm cuối ngày, tôi đã diễn xong một lượt các vai diễn mình có trong tay.

Lời chào của Chiyoda-sensei, người tiếp tục là giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi từ năm nhất, đã đặt dấu chấm hết cho ngày học đầu tiên của học kỳ một năm hai.

"Vậy thì, hôm nay đến đây thôi nhé."

"Từ ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu các tiết học như bình thường, các em nhớ chú ý đừng để quên đồ. Vậy nhé, chào các em."

"Chào cô ạ", cả lớp đáp lại như một dàn đồng ca.

Ngay sau đó, giữa những tiếng ghế và bàn học bắt đầu xô lệch lạch cạch, tôi thở ra một hơi mỏng như sợi chỉ.

──Thật sự, phát chán đến tận cổ.

Đọc vị bầu không khí, đoán biết con người mà người khác mong đợi, rồi tạo ra một vai diễn y như thế.

Tại sao mình lại, phải nguỵ tạo bản thân như thế này nhỉ. Cứ tiếp tục nói dối như thế này nhỉ.

Mỗi khi bắt đầu suy nghĩ, tâm trí tôi ngay lập tức rơi vào một vòng luẩn quẩn.

Mà nói cho cùng… "vai diễn", rốt cuộc là cái quái gì cơ chứ?

Thân là một con người bằng xương bằng thịt, cớ sao lại phải diễn kịch trong cuộc sống thường ngày?

Tôi đưa mắt nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ đã sớm lấm lem dấu vân tay, hàng cây anh đào gần cổng chính đang đua nhau khoe sắc như thể đây là cơ hội duy nhất.

Sự xôn xao, bồn chồn bao trùm khắp lớp học, và những tiếng reo hò không rõ nội dung vọng đến từ lớp bên cạnh.

Chẳng hiểu sao, tất cả những điều đó──đều có vẻ gì đó thật giả tạo.

Vào ngày khai giảng, anh đào phải nở rộ.

Học sinh cao trung sau giờ học thì phải bồn chồn háo hức.

Trong lớp có lẽ nên có một cặp nào đó hét toáng lên cũng được.

Chẳng phải ai cũng đang mang trong mình những suy nghĩ đó──để tạo ra một vai diễn cho riêng mình hay sao.

"──Ể, cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy!?"

Một câu nói như thế của ai đó lọt vào tai tôi giữa những tiếng xôn xao.

Đúng vậy, tôi cũng nghĩ là mình đang nghĩ nhiều quá.

Để giao tiếp được trôi chảy, để cuộc trò chuyện trở nên vui vẻ, việc phóng đại hay kìm nén bản thân ở một mức độ nào đó là điều không thể tránh khỏi.

Thế nhưng, nếu đi quá giới hạn, nó sẽ trở thành một lời nói dối với chính mình. Một sự lừa gạt đối với đối phương.

Và sự lừa gạt đó đôi khi──cũng có thể làm tổn thương người khác, điều đó tôi biết rất rõ.

Nếu đã vậy, tôi đã muốn mình là một bản thể không bao giờ đổi thay.

Tôi đã muốn mình là "một con người duy nhất", không cần phải diễn vai bất cứ ai──.

"──Này này Minase-san, lát nữa đi uống trà với bọn tớ không?"

Nghe thấy giọng nói đó, tôi đưa mắt về phía chỗ ngồi của Minase-san, người có số thứ tự 37, ngồi trước tôi ba bàn.

"Gần đây mới có một quán cà phê mới mở, bánh waffle ngon lắm đấy! Có sốt việt quất ở trên…"

"Nhân dịp này, coi như một bữa tiệc chào mừng nho nhỏ, cậu thấy sao?"

"Tớ xin lỗi."

Minase-san lắc đầu, không hề có một nụ cười xã giao.

"Bây giờ tớ không có tâm trạng cho việc đó lắm. Với lại hôm nay, tớ vẫn còn một vài thủ tục chuyển trường cần hoàn tất."

──Ngay cả với lời mời như vậy của bạn cùng lớp, Minase-san vẫn đáp lại một cách thản nhiên.

Cả ngày hôm nay, cô ấy đều như vậy.

Không gượng cười, không lên giọng. Chỉ khi thực sự cần thiết, cô ấy mới bộc lộ cảm xúc ở mức độ vừa đủ.

Một "cô gái duy nhất" không bao giờ giả tạo.

Trong lớp học đầy rẫy những kẻ giả tạo này, cô ấy là──trụ cột tinh thần duy nhất của tôi.

"…Ể─tiếc ghê!"

"Vậy, hẹn cậu lần sau nhé!"

Những cô bạn ban đầu có hơi sững lại trước câu trả lời phũ phàng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt tươi cười rồi rời khỏi lớp học.

Có lẽ trong mắt hai người họ, Minase-san đã bị liệt vào dạng "đứa khó gần" rồi cũng nên.

Nhưng tôi lại nghĩ, cũng có thể cô ấy chỉ là không giỏi trong việc giao tiếp mà thôi.

Có lẽ không phải Minase-san có một ý chí kiên định để sống đúng với bản thân, mà chỉ đơn giản là cô ấy thực sự không thể hoà hợp với mọi người xung quanh.

Nhưng, tôi nghĩ như vậy cũng tốt.

Dù vậy, tôi vẫn muốn được mãi ngắm nhìn đôi mắt đen thẳm sâu hun hút ấy. Tôi vẫn muốn được chạm vào mái tóc đen mềm mại như lụa và đôi má tựa như quả đào trắng.

Trong lúc tôi đang mải mê suy nghĩ, Minase-san đứng dậy và rời khỏi lớp học.

Chiếc cặp vẫn còn để lại trên bàn. Chắc hẳn cô ấy vẫn còn thủ tục chuyển trường cần giải quyết như đã nói.

Vậy thì mình cũng về thôi. Hôm nay Sudou và Shuuji có vẻ cũng về thẳng, không ghé đâu cả…

Nghĩ vậy, tôi vừa đứng dậy thì,

"…Phải rồi."

Tôi chợt nảy ra một ý.

Hôm nay là ngày đầu tiên của năm học mới,

"…Ghé qua phòng sinh hoạt câu lạc bộ một lát vậy──"

Sau khi ở lại phòng sinh hoạt câu lạc bộ một lúc.

Ngay khi chuẩn bị ra về và hướng đến tủ giày, tôi mới nhận ra mình đã để quên đồ.

Đó là tờ thời khoá biểu vừa được phát hôm nay.

Chắc là nếu LINE cho Sudou thì cậu ta sẽ gửi ảnh cho, nhưng tôi chẳng muốn mang nợ vì một chuyện cỏn con như vậy. Dù hơi phiền phức, nhưng thôi cứ quay lại lớp lấy rồi về.

Tôi đi xuống nửa tầng cầu thang rồi bước ra hành lang nối.

Tiếng kèn trombone và tuba đang luyện những nốt kéo dài ở đâu đó.

Một thành viên lười biếng của câu lạc bộ bộ gõ đang chơi bản nhạc "Nấu ăn ba phút" bằng đàn glockenspiel. Con búp bê Kewpie nhảy múa trong đầu tôi.

Đúng lúc đó──tôi chợt nhận ra đã qua mười hai giờ được một lúc rồi.

Bụng cũng đói meo.

Vừa bước vào dãy nhà phía Bắc, tôi vừa nghĩ xem hôm nay nên ăn trưa món gì.

Chắc là vẫn còn món cá Karei hầm tối qua, nên đó sẽ là món chính chăng.

À mà, sáng nay mẹ có làm salad khoai tây. Món đó chắc cũng đang ở trong tủ lạnh.

Thêm một bát súp miso ăn liền, hâm nóng phần cơm đông lạnh, và đặt lên trên một quả mơ muối mà bà gửi cho là xong.

Thật ra tôi muốn ăn mì Ý hay gì đó hơn, nhưng vì đây là đồ ăn mà bố mẹ đi làm cả ngày đã chuẩn bị sẵn, nên phải biết ơn mà ăn thôi──.

Trong lúc đang suy nghĩ về tình hình gia đình nhà Yano, tôi đã về đến lớp.

Và, ngay khi tôi đặt tay lên cánh cửa đã bong tróc sơn,

"──Nhưng mà… nhỉ…"

Tôi nhận ra có một giọng nói nhỏ phát ra từ bên trong.

"À… ưm… hơi… quá thì phải…"

Một giọng con gái thì thầm, run rẩy.

Có vẻ như ai đó đang nói chuyện một mình.

Vì bị ngăn cách bởi cánh cửa, tôi không thể nhận ra giọng nói đó là của ai.

Nhưng… chắc là một trong những bạn nữ trầm tính như Kashiwagi-san, Kiryuu-san, hay Niita-san.

"…phải không? …thì, cũng không đến nỗi… nhỉ…"

…Có vẻ cậu ấy đang mất cảnh giác quá.

Nếu cứ đường đột vào lớp thế này, chắc chắn sẽ làm người đó giật mình. Tốt hơn hết là nên đợi thời điểm thích hợp rồi hẵng mở cửa một cách tự nhiên.

Nghĩ vậy, tôi rời tay khỏi cánh cửa và nhìn vào trong qua ô cửa sổ nhỏ,

"…Hử?"

Cảnh tượng bất ngờ phía sau tấm kính khiến tôi──không tin vào mắt mình.

Đúng như dự đoán, trong lớp chỉ có một cô gái.

Một cô gái đang quay lưng về phía này, cất đồ vào cặp ở dãy bàn cạnh hành lang──.

──Trông giống như, Minase-san.

Dãy bàn phía sau gần hành lang là của cô ấy, và bộ đồng phục mới tinh cũng không lẫn đi đâu được của một học sinh chuyển trường.

Hơn thế nữa, tôi không thể nào.

Nhìn nhầm bóng lưng mà cả ngày hôm nay tôi đã ngắm đến mòn cả mắt được.

Thế nhưng──,

"…Ưm… mai có lẽ… nên xem thử…"

Vẫn là những lời lẩm bẩm một mình vọng ra từ trong lớp.

Giọng nói đó hoàn toàn không khớp với hình ảnh điềm tĩnh của Minase-san.

Một cảm giác khó chịu, không thoải mái, như thể đang xem một bộ phim có người lồng tiếng không hợp vai.

Đây, có thật là cô ấy đang nói không?

Hay là, còn có ai khác trong lớp nữa…?

Tôi cố gắng tìm kiếm… nhưng quả thật, phía sau cánh cửa không có ai khác ngoài Minase-san.

Trong lúc tôi còn đang mải nghĩ, cô ấy cầm cặp lên và quay lại.

Và rồi, khi khuôn mặt ấy cuối cùng cũng hướng về phía này──,

──Tôi sững sờ.

Đó là một người khác.

Tôi đã, thấy như vậy.

Đường nét khuôn mặt và kiểu tóc, không nhầm được, chính là Minase Akiha-san.

Thế nhưng… đôi mày nhíu lại như sắp khóc. Đôi mắt dao động đầy bất an. Đôi tay liên tục cầm lại chiếc cặp như để xác nhận, trông hoàn toàn không giống cô ấy. Cảm giác như một ai đó khác trong hình hài của Minase-san,

──Tôi đã, chậm mất vài giây để ẩn mình đi.

"…Hể?"

Ánh mắt của Minase-san hướng về phía này.

Qua ô cửa sổ nhỏ, mắt chúng tôi chạm nhau.

Chết rồi──ngay khoảnh khắc tôi định che giấu thì,

"Oa… oaoaoa!"

Vì giật mình, Minase-san loạng choạng lùi lại và mất thăng bằng.

d8ab60ee-6b20-47fe-a463-eec4f394922d.jpg

Chiếc cặp rơi xuống, bàn tay định vịn vào bàn học chới với giữa không trung──và cứ thế──,

"Đau!"

──Cô ấy ngã phịch xuống sàn trong một tiếng động lớn.

"C-Cậu có sao không!?"

Tôi vội vàng mở cửa và chạy đến chỗ cô ấy.

"X-Xin lỗi… tớ không có ý nhìn trộm đâu, nhưng mà…"

"Đau quá… A, à, cảm ơn cậu…"

Tôi đưa tay ra, Minase-san đang nhăn mặt vì đau, ngại ngùng nắm lấy tay tôi và đứng dậy. Cô ấy phủi phủi bụi trên váy rồi nhặt chiếc cặp bị rơi lên.

Rồi cô ấy ngượng ngùng quay về phía tôi,

"X-Xin lỗi cậu. Tớ cứ nghĩ là không có ai nên hơi giật mình…"

Vẻ mặt cô ấy vẫn rụt rè, và có chút gì đó thiếu tự tin,

"…À, ừm, cậu cũng có lúc hậu đậu ghê nhỉ, Minase-san."

"Hể?"

"À không, tại lúc sáng gặp, tớ thấy cậu là một người rất chững chạc…"

"…A!"

Lúc này, cô ấy mới tỏ vẻ như đã hiểu ra mọi chuyện──,

"À, ừm. Xin lỗi cậu, tớ hơi mệt vì mấy chuyện chuyển trường."

──Và đột nhiên, vẻ mặt điềm tĩnh lại hiện lên trên khuôn mặt cô ấy.

"Chẳng hiểu sao, lại để cậu thấy bộ dạng khó coi này rồi…"

"…À, không, chuyện đó thì không sao đâu, nhưng."

"Mà, bình thường tớ điềm tĩnh hơn, nên nếu cậu có thể quên chuyện vừa rồi đi thì tốt quá…"

"Ừ, tớ hiểu rồi, nhưng mà."

"Có chuyện gì sao?"

"Không, Minase-san…"

Tôi do dự trong vài giây.

Sau một hồi đắn đo không biết có nên nói ra hay không──,

"──Trông cậu, đang cố gồng mình lên quá đấy…"

Đúng là, bề ngoài thì cô ấy vẫn giống như lúc sáng.

Giọng điệu điềm tĩnh, xa cách, cùng vẻ mặt thờ ơ.

Lưng cũng thẳng hơn lúc nãy, và cử chỉ cũng có phần nào đó thanh tao.

Thế nhưng, đôi mắt thì đảo liên hồi, giọng nói thì run rẩy đầy bất an… trông không khác gì một màn kịch.

Cảm giác như một người nào đó khác đang diễn vai "Minase Akiha" với kỹ năng còn tệ hơn cả vở kịch trong lễ hội văn hoá của lớp.

"K-Không, đâu có chuyện đó…"

Trước lời nhận xét của tôi, mắt Minase-san càng đảo nhanh hơn.

Cô ấy vô thức cầm lại chiếc cặp nhiều lần, chân thì run rẩy đứng không vững, giọng nói thì cao vút lên một cách rõ rệt.

"Đ-Đây mới là tớ của ngày thường. Dù sao thì, hôm nay tớ xin phép về trước…"

Nói rồi, cô ấy lách qua người tôi, định rời khỏi lớp học──,

"──Oái!"

Một lần nữa, cơ thể nhỏ nhắn của cô ấy lại loạng choạng.

Dưới chân cô ấy là chân ghế của ai đó không cất gọn gàng.

──Vấp ngã.

Tôi vội vàng đưa tay ra và nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô ấy.

Chưa kịp ngạc nhiên vì sự mềm mại ấy, sức nặng của một cô gái đã đổ dồn vào cơ thể tôi.

Tôi vội dồn sức vào chân, ngả người về phía ngược lại──và trụ lại được trong gang tấc.

May quá, cả hai đều không bị ngã…

"…C-Cậu có sao không?"

Tôi rụt rè hỏi, Minase-san từ từ quay lại nhìn tôi.

Và rồi, vẻ mặt điềm tĩnh mà cô ấy cố tạo ra bỗng vỡ tan,

"…Hết, cứu rồi…"

Với vẻ mặt như sắp khóc, cô ấy thốt lên như vậy.

"Xin lỗi Akiha… ngày đầu tiên đã bị lộ mất rồi…"

"──Ừm, trong tớ… trong cơ thể này, có hai… linh hồn? Nhân cách? Con người… đang ở bên trong."

"Sáng nay, người mà Yano-kun gặp là nhân cách chính, 『Akiha』… còn tớ là nhân cách phụ, 『Haruka』 ạ…"

"À, ừm… vì một vài lý do. Vốn dĩ chỉ có một người thôi, nhưng khoảng bảy năm trước thì phải? Tớ đã được sinh ra…"

"…Ừm. Có vẻ như, lúc đó Akiha đã phải chịu một áp lực rất lớn…"

"A! Nhưng mà, chuyện đó đã được giải quyết rồi nên không sao đâu! Xin lỗi nhé! Làm cậu phải lo lắng…"

"…Ừm, đúng vậy."

"Đúng, thế đấy. Cho nên, bác sĩ cũng đã nói với bọn tớ rồi."

"Rằng bọn tớ──là người đa nhân cách."

"…Đa nhân cách…"

Câu chuyện mà tôi chỉ từng nghe thấy trong tiểu thuyết khiến tôi cảm thấy chóng mặt.

Đến cơn đói cũng chẳng còn cảm thấy một chút nào nữa.

Tôi chỉ có thể cố gắng hết sức để tiếp thu những gì cô gái trước mặt──Minase Haruka, vừa kể.

Trong lớp học năm hai lớp bốn chỉ có hai người, tại dãy bàn cạnh cửa sổ.

Sau khi đã phơi bày hết sự hậu đậu của mình, cô ấy có lẽ đã quyết định rằng không thể che giấu được nữa… và đang cố gắng hết sức để giải thích về câu chuyện "đa nhân cách" như trong mơ.

"──Ừm… bây giờ hình như là… một trăm ba mươi mốt phút! Cứ một trăm ba mươi mốt phút là nhân cách sẽ hoán đổi! Lạ thật nhỉ… Nhưng mà, nghe nói thỉnh thoảng cũng có người như vậy…"

"──À, thời gian hoán đổi không phải là cố định tuyệt đối đâu, tuỳ vào tình trạng lúc đó mà có thể nhanh hơn hoặc chậm hơn nữa. Một trăm ba mươi mốt phút là thời gian trung bình hiện tại thôi…"

"──Đúng vậy, nên ký ức của bọn tớ là riêng biệt. Bọn tớ trao đổi với nhau qua điện thoại, nên những việc quan trọng hay bài vở trên lớp thì vẫn nắm được…"

Cho đến bây giờ, đối với tôi, "đa nhân cách" chỉ là một "chủ đề thỉnh thoảng thấy trong truyện".

Bác sĩ Jekyll và ông Hyde cũng vậy, và gần đây trong manga cũng thỉnh thoảng thấy những thiết lập nhân vật kiểu này.

Trong những tác phẩm đó, nhân cách thứ nhất và thứ hai thường có sự khác biệt rất lớn… và Minase Akiha cùng Haruka này, có vẻ cũng không ngoại lệ, tính cách của họ có thể nói là hoàn toàn trái ngược nhau.

Akiha thì điềm tĩnh, lạnh lùng, và khó đoán được cảm xúc.

Còn Haruka, người đang cố gắng hết sức giải thích trước mặt tôi lúc này, lại là một cô gái hậu đậu.

Mục đích của việc một nhân cách khác được sinh ra có vẻ là để bảo vệ bản thân khỏi những áp lực mạnh, nên có lẽ nhân cách thứ hai tất yếu sẽ có xu hướng đối lập với nhân cách thứ nhất…

──Dù có cố gắng phân tích như vậy.

Tôi vẫn không thể cảm thấy câu chuyện cô gái rụt rè trước mặt mình là người "đa nhân cách" có chút gì là thật.

Đúng là, nếu chỉ nói về ngoại hình, Haruka chính là Akiha.

Mái tóc bob đen óng ả, cùng đôi mắt dài sắc sảo.

Chiếc mũi thanh tú như tượng tạc, và đôi môi mềm mại như kem.

Thế nhưng──bây giờ, tôi không cảm thấy lồng ngực mình đau nhói.

Dù ở gần đến thế này, tôi cũng không cảm thấy khó thở.

Tâm trí tôi đang nhận định Akiha và Haruka là hai con người hoàn toàn khác nhau.

"──Đại loại, là như vậy đó…"

Có vẻ như cô ấy đã giải thích xong.

Haruka thở phào một tiếng, vội vàng lấy chai trà từ trong cặp ra và uống một ngụm.

"X-Xin lỗi nhé, tớ kể chuyện dở quá… Nhưng mà, cậu đã hiểu được phần nào chưa…?"

"À ừ, cảm ơn cậu. Tớ hiểu rõ rồi."

"Vậy à, may quá…"

Haruka khẽ mỉm cười, vẻ mặt nhẹ nhõm.

Nụ cười đó──khiến tôi có cảm giác như đang chơi một trò chơi bị lỗi.

Akiha, người vốn có ấn tượng lạnh lùng đến thế, chỉ cần nội tâm thay đổi là đã có thể tạo ra một bầu không khí thoải mái đến vậy sao…

Nếu suy nghĩ một cách khách quan, chắc chắn chuyện đa nhân cách là không thể có thật.

Sẽ tự nhiên hơn nếu nghĩ rằng cô ấy đang diễn kịch vì một lý do nào đó, hoặc thật ra họ là một cặp song sinh đang nói dối để trêu chọc tôi.

Thế nhưng… tôi, người đã luôn nói dối bằng những vai diễn cho đến bây giờ.

Tôi, người đã luôn phản ứng nhạy cảm với những lời nói dối của bản thân và của người khác, lại cảm nhận rõ ràng điều này.

──Haruka trước mắt tôi, không hề diễn kịch hay nói dối.

Một nữ sinh cao trung bình thường không thể nào tạo ra một vai diễn tỉ mỉ đến thế.

Nếu đây là diễn kịch, thì phải được giải Oscar, và cũng chẳng có lý do gì để phô diễn nó ở đây cả.

Cô gái này thật sự──là người đa nhân cách.

"…Mà này."

Lúc đó, tôi chợt có một thắc mắc muộn màng,

"Tại sao lúc nãy cậu lại cố giấu chuyện đa nhân cách thế? Cậu đã cố gắng giả làm Akiha mà, phải không?"

Vừa hỏi xong──tôi đã thấy hối hận.

Chuyện nhân cách bị phân chia, nghĩ lại thì là một vấn đề khá nhạy cảm.

Việc muốn che giấu có lẽ là đương nhiên, và có thể tôi đã vô tình động chạm đến chuyện không nên…

"À, ừm thì."

Tuy nhiên, Haruka lại tỏ ra khá bình thản,

"Lý do thì cũng có nhiều lắm, như là để không làm mọi người xung quanh ngạc nhiên…"

"Ừm."

"Nhưng mà, lý do lớn nhất──"

Nói rồi, cô ấy cười một cách khó xử,

"──Là vì tớ muốn được là 『một con người duy nhất』, chăng?"

"…『Một con người duy nhất』?"

Cụm từ quen thuộc ở đâu đó khiến trái tim tôi đập mạnh một nhịp.

"Ừm… Thì, tớ vốn dĩ phải là một con người thôi đúng không? Một cơ thể, một trái tim, đó mới là hình dạng ban đầu đúng không…? Vậy mà, lại có nhiều gương mặt, nhiều tính cách, thì… tớ nghĩ là, có lẽ không tốt lắm…"

"…Có lẽ, là vậy."

"Cho nên, để tớ có thể trở về với hình dạng vốn có của mình. Để có thể trở thành một trái tim trong một cơ thể, tớ muốn cố gắng gần gũi với cậu ấy nhất có thể…"

"Cứ diễn vai Akiha như thế… cứ gần gũi với nhân cách chính, thì một ngày nào đó nhân cách sẽ hợp nhất lại à?"

"…Hình như là vậy."

Sau một khoảng lặng, Haruka gật đầu với vẻ mặt như vừa bị điểm kém.

"Cho nên, tớ phải cố gắng thôi…"

"Thế… à."

Vừa đáp lời… tôi vừa cảm nhận được một sự đồng cảm với Haruka đang nảy mầm trong lòng mình.

──Có lẽ, chúng tôi giống nhau.

Không muốn sử dụng nhiều bộ mặt khác nhau, mà muốn là một bản thể nhất quán.

Dù ở bất cứ đâu, cũng muốn giữ vững bản ngã kiên định của mình.

Có lẽ Haruka cũng đang sống mỗi ngày với những suy nghĩ giống như tôi…

Nghĩ đến đó──tôi chợt cảm thấy yêu mến Haruka trước mắt mình hơn,

"Tớ hiểu mà."

Má tôi tự nhiên nâng lên.

"Tớ cũng là kiểu người hay tạo vai diễn trước mặt người khác. …À, tất nhiên là mức độ khác xa so với đa nhân cách, và bây giờ tớ đang là chính mình. Nhưng mà, nếu có thể, tớ cũng muốn ngừng diễn kịch như vậy. Cho nên, tớ hiểu rõ cảm giác của Haruka lắm."

"Hể, vậy sao…"

Haruka cười toe toét.

"Vậy thì, chúng ta là đồng đội rồi nhỉ."

──Đồng đội.

Tại ngôi trường này, trong lớp học này.

Một người đồng đội đang âm thầm mang trong mình một ước nguyện giống hệt.

Nghĩ đến đó──tâm trạng tôi bỗng trở nên nhẹ bẫng.

Cảm giác như có một đồng minh xuất hiện trong cuộc chiến mà tôi vẫn luôn đơn độc.

"…Tớ sẽ cổ vũ cho cậu."

Giọng nói của tôi cũng tự nhiên trở nên nhiệt thành hơn.

"Tớ sẽ cổ vũ để Haruka có thể hợp nhất được với Akiha."

"…Cảm ơn cậu."

Haruka đang mỉm cười, vẻ mặt lại càng trở nên dịu dàng hơn.

"Chỉ cần cậu nói vậy thôi, tớ đã vui lắm rồi. Tớ cũng sẽ cổ vũ cho Yano-kun."

Và rồi, cô ấy vẫn giữ nụ cười trên môi, đôi mày lại nhíu lại một cách khó xử──rồi nói.

"──Cho nên, chuyện đa nhân cách… là bí mật giữa chúng ta thôi nhé?"

Thi thoảng, tôi lại thấy chỉ riêng mình là kẻ thảm hại đáng xấu hổ đến tội nghiệp.

Ví dụ như chất tóc quá thẳng của tôi chẳng hạn. Mái tóc của tôi là tóc đen thẳng, di truyền từ mẹ. Cứ để tự nhiên là nó sẽ rủ thẳng một đường từ chân tóc xuống, chẳng bao giờ cong lấy một lần.

Chỉ nghe vậy thôi, có lẽ người ta sẽ nghĩ “Sướng nhỉ, ngày mưa chắc tóc tai gọn gàng lắm”. Thực tế, Sudou, cô bạn có mái tóc mềm như tơ mèo, còn từng phải ghen tị thốt lên: “Cái chất tóc gì thế kia! Chỉ có mấy mỹ nữ mới được sở hữu thôi! Đổi chất tóc cho tớ đi!”.

Nhưng thực ra, nó chẳng tốt đẹp gì cho cam. Chỉ cần hơi dài ra một chút là tóc lại xẹp lép, trông như kiểu đầu nấm của mấy cậu nhóc tiểu học. Còn cắt ngắn đi thì tóc lại dựng thẳng đứng từ da đầu, hoàn toàn không tài nào kiểm soát nổi. Không chỉ ngày mưa mà cả ngày nắng lẫn ngày râm, chất tóc này vẫn luôn làm tôi phiền não. Liệu những người có tóc xoăn có thật sự muốn đổi lấy chất tóc này không?

...Đấy, tôi có vài nỗi mặc cảm kiểu như vậy.

Và trong số đó, điều khiến tôi bận tâm nhất chính là cái tật “dùng đồ không biết giữ gìn”.

Dù là đồng phục, giày sneaker hay đồ dùng học tập, thứ gì vào tay tôi cũng nhanh hỏng một cách kỳ lạ.

Rõ ràng là tôi đã dùng chúng rất bình thường, nhưng mọi thứ cứ hao mòn với tốc độ gấp đôi người khác.

Sudou còn từng nói “Chẳng phải do cậu sống quá cẩu thả à?”, và câu nói đó đã khiến tôi bị sốc thực sự.

Thế nên,

“Chào buổi sáng.”

Khi Akiha cất tiếng gọi tôi ở tủ giày như vậy.

Tôi nhận ra mình đang cầm trên tay đôi dép đi trong trường đã sờn rách tả tơi, và cảm thấy vô cùng muối mặt.

“À, ờm, chào buổi sáng...”

Vừa đáp lại, lòng tôi vừa rối như tơ vò.

Chết thật, liệu cậu ấy có để ý đôi dép bẩn của mình không... Mà nói đi cũng phải nói lại, mới nhập học được một năm, sao nó đã tả tơi đến mức này rồi cơ chứ. Lớp đệm dưới đế gần như bong ra hết rồi, trông quê mùa không chịu được...

“Tớ đã nghe Haruka kể rồi.”

Giữa lúc tôi đang bối rối, Akiha đã thản nhiên thay giày.

“Bị lộ rồi nhỉ, ngay từ ngày đầu tiên. Mà, cũng là chuyện tớ đã đoán trước.”

Tôi có chút ngạc nhiên khi cậu ấy đột ngột nhắc đến chuyện đó.

Thế nhưng, giọng điệu của Akiha vẫn không hề thay đổi, cứ như đang nói chuyện phiếm bình thường.

Xung quanh cũng có các học sinh khác, nhưng vì không có từ ngữ cụ thể nào được nhắc đến, chắc sẽ chẳng ai nghĩ rằng đây là cuộc nói chuyện về “đa nhân cách”.

“...Xin lỗi nhé.”

Tôi cũng cố giữ giọng điệu như đang tán gẫu, đáp lại Akiha.

“Tớ không có ý dò xét gì đâu, chỉ là do tình thế đưa đẩy...”

“Ừm, tớ biết mà. Tớ cũng hiểu rõ Haruka là người như thế nào.”

Akiha nói với giọng điệu của một người chị đang kể về em gái mình.

Tính cách hai người họ khác nhau đến thế, có lẽ đối với cô gái này, Haruka không phải là một nhân cách khác, mà gần giống như một người em gái hơn.

“Ngay từ đầu tớ đã nghĩ chuyện này sẽ hơi khó khăn. Rằng chúng ta sẽ không thể che giấu mãi được. Nhưng không ngờ lại thất bại ngay từ ngày đầu tiên.”

Nói rồi, Akiha khẽ mỉm cười.

Biểu cảm bất ngờ ấy khiến lồng ngực tôi như nghẹn lại.

Nghĩ lại thì, được nói chuyện với người mình thầm thương trộm nhớ ngay từ buổi sáng thế này đúng là may mắn thật.

Lại còn là một cuộc trò chuyện bí mật không thể để ai khác biết...

Và rồi, như thể để bồi thêm một đòn chí mạng,

“May mà người đó là Yano-kun.”

“...Hả?”

“Người đầu tiên phát hiện ra, may mà là Yano-kun.”

“...Tại sao?”

“Vì cậu sẽ không làm ầm lên hay đi rêu rao khắp nơi, đúng không. Về điểm đó, tớ có thể tin tưởng cậu.”

“...Vậy à.”

Dù đáp lại một cách cộc lốc... nhưng tâm hồn tôi đã hoàn toàn bay lên chín tầng mây.

May mà người đó là Yano-kun.

Tin tưởng được.

Ít nhất thì, tôi có thể xem đây là một lời đánh giá thiện chí.

Có lẽ nào, Akiha đang có ấn tượng tốt về tôi...

Hai bên má tôi bất giác cong lên.

Bước chân nặng nề hướng đến lớp học cũng trở nên nhẹ bẫng.

Chỉ là,

“Thế nên, tớ nghĩ cậu cũng đã nghe từ Haruka rồi, nhưng làm ơn hãy giữ kín chuyện này nhé.”

“À, ừ. Chuyện đó thì tất nhiên rồi.”

“Cảm ơn cậu. Tớ biết là hơi ích kỷ, nhưng con bé đã muốn như vậy thì tớ cũng đành chịu...”

Câu nói tiếp theo của cậu ấy khiến tôi cảm thấy có gì đó hơi gờn gợn.

Con bé đã muốn như vậy thì tớ cũng đành chịu.

Nghe cứ như thể, bản thân cậu ấy thì không nghĩ vậy.

Cứ như thể, người muốn che giấu chứng đa nhân cách chỉ có mình Haruka mà thôi.

Vậy thì, Akiha đang nghĩ gì?

Cậu ấy nghĩ rằng không cần che giấu cũng được ư?

Cậu ấy nghĩ rằng cứ giữ chứng đa nhân cách như thế này cũng không sao ư?

Thế nhưng, trước khi tôi kịp hỏi về điều đó,

“Vậy, nhờ cậu chăm sóc con bé nhé.”

Chúng tôi đã đứng trước cửa lớp 2-4.

Mỉm cười nhẹ một lần nữa, Akiha đi về chỗ ngồi của mình.

Vừa tiễn bóng lưng cậu ấy, tôi vừa nhận ra mình đang ao ước được hiểu cậu ấy nhiều hơn.

Tôi muốn biết nhiều hơn về Akiha.

Muốn biết suy nghĩ của cả hai người họ.

Thế nhưng, từ lúc tiết học bắt đầu, tôi đã chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến những chuyện viển vông như vậy nữa.

Cứ ngồi quan sát thế này mới thấy, nó quá đỗi vụng về.

Cái màn kịch vụng về của Haruka nhằm che giấu chứng “đa nhân cách”.

Trên đường đến phòng học bộ môn, cô ấy làm rơi hộp bút, khiến đồ đạc bên trong văng tung tóe.

Bất ngờ bị bạn cùng lớp bắt chuyện, cô ấy lại buột miệng trả lời bằng giọng thật: “...Hả!? G-Gì cơ!?”

Ngay sau khi chuyển đổi nhân cách, cô ấy lại ngơ ngác nhìn quanh với vẻ mặt “Ơ, đây là đâu...?”

Tôi đã lường trước được phần nào.

Một Haruka lơ đãng như thế, chắc chắn việc diễn xuất cũng sẽ đầy sơ hở.

Thế nhưng, cô ấy ngoài đời còn tệ hơn cả trong tưởng tượng, liên tục để lộ những sai sót rõ rành rành ngay trước mắt mọi người.

Tất nhiên, tôi không nghĩ chỉ vì vài chuyện đó mà có ai lại nghi ngờ “Hay là cô ấy bị đa nhân cách?”.

Cùng lắm thì người ta sẽ nghĩ “Bạn Minase trông vậy mà cũng có lúc đãng trí nhỉ” hoặc coi cô ấy là một “nhân vật kỳ lạ”.

Thế nhưng, vào giờ nghỉ trưa.

“Vậy, cậu cứ suy nghĩ về việc tham gia tạm thời nhé. Tớ không ép đâu.”

Trước lời mời của một thành viên câu lạc bộ thủ công,

“Vâng ạ... Tớ sẽ về bàn lại với Akiha.”

Cô ấy đã trả lời như vậy, và tôi đã quyết tâm.

Cứ đứng nhìn thế này tổn thọ mất.

Tôi lo lắng đến mức lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Nếu đã vậy, chi bằng,

“...Này cậu ơi.”

Sau khi thành viên câu lạc bộ thủ công rời đi với vẻ mặt hơi bối rối, tôi lấy hết can đảm bắt chuyện với Haruka.

Haruka, trong lốt Akiha, ngước lên nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm đầy kịch kợm.

“...C-Có chuyện gì sao?”

“Sau giờ học, tớ có chuyện muốn nói với cậu một chút.”

“Tớ tự tiện gọi nơi này là phòng sinh hoạt câu lạc bộ.”

“Hee...”

“Nghe nói ngày xưa đây là phòng của câu lạc bộ văn học. Nhưng giờ thì nó chỉ là một lớp học trống, hơn nữa chìa khóa dự phòng còn được giấu một cách lộ liễu trên thanh ngang cửa... Thế nên, mỗi khi muốn ở một mình, tớ lại đến đây.”

“Vậy à...”

Vừa đáp lời, Haruka vừa đi loanh quanh trong căn phòng chật hẹp.

Cô ấy tò mò quan sát các vật dụng và thỉnh thoảng lại đưa tay chạm vào chúng.

Có lẽ vì chưa từng đến những nơi như thế này nên trông cô ấy có vẻ hơi căng thẳng.

...Mà, cũng phải thôi.

Tôi nhìn quanh rồi cười khổ.

Công nhận, căn phòng này quả là một không gian có chút kỳ dị.

Ngay trước mặt Haruka. Trên giá sách đầy bụi là những cuốn sách cũ kỹ đến mức có cảm giác chỉ cần chạm vào là sẽ vỡ vụn: toàn tập của các văn hào, bách khoa toàn thư, những tạp chí văn học không biết từ năm nào. Kẹp giữa chúng là một cuốn tạp chí người mẫu đã phai màu từ khoảng hai mươi năm trước, có lẽ là kỷ vật của một thành viên thời đó để lại.

Ba bộ bàn ghế được đặt trong phòng là loại cũ, khác với loại trong lớp học. Trên mặt bàn có khắc tên viết tắt của ai đó, một hình vẽ khiêu dâm, và dòng chữ H13.10.29.

Ngoài ra, căn phòng còn ngập tràn những thứ như quả địa cầu vẫn còn Liên Xô, một con chim nhồi bông bị sứt mất một mẩu, và một chiếc radio cassette có dán hình sticker hologram hình người ngoài hành tinh chủng xám... Nói một cách hoa mỹ thì đây là một căn cứ bí mật, còn nói thẳng ra thì chẳng khác nào một nhà kho chứa đồ phế thải.

Bị đột ngột dẫn đến đây, bất cứ ai cũng sẽ ngạc nhiên. Thậm chí có lẽ cô ấy còn đang nghi ngờ tôi có mục đích mờ ám nào đó.

Thế nhưng, để nói chuyện quan trọng thì trong trường không có nơi nào tốt hơn nơi này.

“...Nhân tiện, cho tớ hỏi chút.”

Tôi hỏi Haruka, người đang rút một cuốn sách từ giá sách và lật giở các trang.

Được ánh sáng xuyên qua rèm cửa nhuộm một màu mật ong, cô ấy quay lại nhìn tôi.

“Vẫn còn một lúc nữa mới đến lượt Haruka, đúng không?”

“Ừm, đúng vậy. Ờm... Lần này, chắc là đến khoảng mười sáu giờ năm mươi tư phút...”

Cô ấy lấy điện thoại từ trong túi đồng phục ra, lướt ngón tay trên màn hình một cách mượt mà rồi trả lời. Ra là vậy, họ dùng cách đó để chia sẻ thời điểm chuyển đổi.

“Vậy à, có chừng đó thời gian thì quá đủ rồi...”

“...À, này!”

Haruka đột nhiên cất lên một giọng nói khẩn thiết.

“S-Sao cậu lại đột nhiên... đưa tớ đến đây...? Chuyện cậu muốn nói... là gì...?”

“...À, về chuyện đó.”

Tôi ngồi xuống chiếc ghế gần đó và quyết định vào thẳng vấn đề.

Vừa gãi má để che đi sự ngượng ngùng đang dâng lên.

“...Ờm... Nếu được thì, ờm...”

Tôi đưa ra một đề nghị mà chính tôi cũng thấy “không giống mình chút nào” với Haruka.

“...Cho phép tớ… giúp cậu… có được không?”

“...Giúp tớ?”

“Ừ. Giúp Haruka... che giấu chuyện đa nhân cách... cái đó...”

Vừa nói, tim tôi vừa đập thình thịch.

Thật sự tôi... đang nói ra những lời xía vào chuyện người khác đến mức nào vậy.

Xen vào chuyện riêng tư của cậu ấy, lại còn đòi giúp đỡ...

Thế nhưng, tôi không thể nào làm ngơ được.

Trong mắt tôi, hình ảnh của cô ấy và của chính tôi, người đang phiền não vì những “vai diễn”, đã chồng lên nhau.

Tôi không thể nào cứ đứng nhìn Haruka lặp đi lặp lại những sai lầm như thế.

“...A, aàa.”

Haruka thở phào một hơi, có vẻ cuối cùng cũng đã trút được căng thẳng.

Lực tay đang ôm khư khư cuốn “Toàn tập Abe Kobo, Tập 3” trước ngực cũng lơi lỏng đi.

“T-Thì ra là vậy, chuyện giúp đỡ... là chuyện đó sao... Tớ còn tưởng mình sắp bị mắng chuyện gì... mà, khoan đã, hả!?”

Trong nháy mắt, cơ thể cô ấy lại căng cứng trở lại.

“Ơ, t-tại sao...? Tại sao đột nhiên cậu lại nói vậy...? Tớ nghĩ chuyện này chỉ thêm phiền phức thôi mà...”

“À... Chuyện đó thì không sao đâu. Tớ chỉ làm vì tớ muốn vậy thôi. Này, tớ đã nói rồi mà. Chúng ta là đồng đội. Thế nên... tớ không thể bỏ mặc được.”

Chính tôi cũng suýt đỏ mặt vì câu thoại sến sẩm của mình.

Nói thẳng vào mặt người ta là đồng đội, nghe cứ như phim truyền hình rẻ tiền.

Thế nhưng, đó là lời nói thật lòng của tôi.

Cuộc trò chuyện của hai chúng tôi sau giờ học ngày hôm qua đã khiến tôi vui một cách thật lòng.

“...Hơn nữa, cứ thế này thì sớm muộn gì mọi chuyện cũng sẽ bị bại lộ thôi.”

Tôi ngại ngùng nói thêm, và có vẻ như cô ấy cũng nhận ra điều đó.

Đặt cuốn sách trở lại giá sách rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, Haruka thở dài thườn thượt.

“...Cũng đúng nhỉ. Tớ đã cố gắng lắm rồi, nhưng vẫn không được suôn sẻ...”

“Thì, chuyện đó cũng phải thôi...”

Ví dụ, những vai diễn mà tôi đang đóng, xét cho cùng cũng chỉ là “phiên bản phóng đại một phần con người thật của tôi”. Những lời nói đùa cợt hay những lời nịnh nọt giáo viên, không phải là những yếu tố hoàn toàn không có trong con người tôi. Thế nên, tôi mới có thể diễn một cách tự nhiên và không bị ai nghi ngờ.

Thế nhưng, Haruka và Akiha có thể nói là hai tính cách hoàn toàn trái ngược nhau.

Tôi nghĩ sẽ rất khó để bắt chước một người không có điểm chung nào với mình.

“Tất nhiên, tớ nghĩ mình cũng không giúp được gì nhiều đâu. Dù vậy, tớ nghĩ mình có thể giúp cậu tránh những sai lầm chết người, hoặc đưa ra nhận xét với tư cách là người ngoài cuộc. Thế nên... nếu được, trong khả năng của mình, tớ muốn giúp cậu.”

“Vậy, à...”

Haruka cúi đầu, bắt đầu lẩm bẩm điều gì đó.

Có vẻ như cô ấy vẫn chưa thể quyết định được.

“...Này, nếu cậu thấy không ổn thì cứ từ chối thẳng thừng nhé? Chính tớ cũng thấy mình hơi áp đặt...”

“A, không! Không phải vậy đâu!”

Ngẩng phắt đầu lên, Haruka lắc đầu quầy quậy như một chú chó bị ướt.

“Tớ... rất muốn nhờ cậu. Nếu được cậu giúp thì thật sự tốt quá. Nhưng... tớ vẫn cảm thấy rất áy náy. Không biết có thể làm gì để đáp lễ không...”

“Không, không cần đâu mà. Đây chỉ là chuyện tớ tự ý làm thôi.”

“Không thể như vậy được. Thế nên Yano-kun, cậu có đang gặp khó khăn gì không? Chuyện gì mà tớ có thể giúp được ấy...”

“Chuyện Haruka... có thể giúp sao...”

Haruka nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

Gương mặt ấy giống hệt như của Akiha... một ý nghĩ không đứng đắn chợt lóe lên trong đầu tôi.

Khi một cô gái có gương mặt giống hệt người mình thích nói “Tớ muốn giúp cậu”, tôi không thể không nghĩ đến “chuyện đó”. Trước cả sự tự chủ và lòng tự căm ghét, những ảo tưởng đã tự do bay bổng.

“...A! Yano-kun, lẽ nào...”

Haruka đột nhiên cất tiếng như thể vừa nhận ra điều gì đó.

Và rồi, trước mặt tôi đang giật mình thon thót, cô ấy nói:

“Cậu vừa nghĩ nhờ vả tớ thì có gì đó không ổn, đúng không!”

“...Hả?”

“Cậu nghĩ là không thể giao phó việc gì cho một đứa vô tích sự như tớ! Mặt cậu viết rõ như thế luôn kìa.”

“...Haha, bị lộ rồi à.”

“Hừm!”

Tôi không nhịn được cười trước Haruka đang dỗi vì hiểu lầm.

Ý nghĩ không đứng đắn đã tan biến, và không khí căng thẳng trong phòng cũng dịu đi đôi chút.

May quá, lần này có lẽ sự vô tư của cô gái này đã cứu tôi một bàn thua...

“...Nhưng mà, đúng là vấn đề nằm ở đó nhỉ. Tớ cũng chẳng làm được gì nhiều... À, hay là mời cậu ăn cơm? Nhưng mà, tớ cũng không có nhiều tiền... Giải quyết phiền muộn... thì chắc cũng không được rồi, phiền muộn của chính mình tớ còn chưa giải quyết xong...”

Và rồi.

Haruka đột nhiên nảy ra một ý.

“A! Tư vấn tình cảm!”

Gương mặt cô ấy bừng sáng và thốt ra những lời như vậy.

“Yano-kun, bây giờ cậu có đang thích ai không?”

“Ơ, t-thích ai...?”

“Đúng vậy, người cậu đang yêu đơn phương. Trong lớp, cùng khối, hay trong câu lạc bộ... Tớ đã đọc rất nhiều truyện tranh tình cảm, nên tớ nghĩ mình có thể tư vấn được!”

Tôi bất giác chết lặng.

Diễn biến này, tôi không hề lường trước được.

Không ngờ lại bị một nhân cách khác của người mình thầm thương... hỏi về người mình thích.

“Này, sao nào? Có không, người cậu thích ấy.”

“...C-Chuyện đó thì...”

“Sao nào?”

“...C-Có.”

“Ơ, là ai? Cùng lớp à? Người tớ biết không?”

“...”

Tôi hoàn toàn bó tay, chỉ biết đứng đó bối rối.

Sao Haruka lại hào hứng thế này...? Là vì vui khi có thể đáp lễ? Hay vốn dĩ cô ấy đã thích những chuyện như thế này...?

“...Hửm? Cậu sao vậy?”

Nói rồi, Haruka ghé sát người lại gần tôi.

Mái tóc cô ấy tỏa ra một mùi hương ngọt ngào, giống hệt mùi hương của Akiha, khiến tôi bất giác rùng mình.

“...Sao cậu lại có vẻ ngượng ngùng thế?”

“K-Không, chuyện đó...”

“Hay là, cậu không khỏe à...?”

“Không phải, nhưng mà... nếu cậu lại gần quá thì...”

“Lại gần quá thì... sao?”

Đôi mắt trong như pha lê tiến đến sát gần.

Đôi môi hồng nhạt và xương quai xanh lấp ló sau cổ áo.

Vòng một căng đầy sau lớp áo blazer và đôi chân trắng nõn thon dài dưới váy.

Cơ thể mà cô ấy đang chia sẻ với Akiha.

Và, đúng lúc đó.

Chuyển động của Haruka đột ngột dừng lại.

Và rồi, với một vẻ mặt không thể tin được.

Một vẻ mặt như đang cảm nhận được một dự cảm phi thường nào đó.

“...Lẽ nào… Akiha?”

Cô ấy chậm rãi thốt ra cái tên đó.

“Yano-kun... có khi nào cậu thích Akiha không?”

Đến nước này, tôi không còn có thể diễn kịch hay đóng vai gì được nữa.

Đầu óc tôi gần như ngừng hoạt động, ngay cả một lời nói dối để che đậy cũng không thể thốt ra.

Tôi có thể cảm nhận rõ ràng mặt mình đang đỏ bừng lên.

“Ơ, thật sao...?”

Haruka ngơ ngác nhìn tôi.

“...Cậu thật sự thích Akiha à?”

...Tôi nên làm gì đây.

Nếu nói cho cô gái này biết tôi thích Akiha, mọi chuyện sẽ ra sao. Liệu tôi có bị cho là kẻ kinh tởm không? Liệu tôi có còn làm bạn với Haruka được nữa không? Chẳng phải tôi nên tìm cách che giấu chuyện này sao...?

Thế nhưng, từ tình thế này, tôi không nghĩ mình có thể che đậy hay nói dối được nữa.

Chỉ còn cách chuẩn bị tinh thần.

“...Đúng, vậy đó.”

Tôi thú nhận, cảm nhận được giọng mình hơi khàn đi.

“Người tớ thích... là Akiha.”

“...Vậy à.”

Haruka ngả người ra sau ghế, lẩm bẩm như đang nói mớ.

“Yano-kun, thích Akiha...”

...Sẽ ra sao đây. Cậu ấy sẽ xa lánh mình chứ. Sẽ cự tuyệt mình chứ.

Tôi chuẩn bị sẵn tinh thần để không bị suy sụp dù có bị đối xử thế nào đi nữa, thì ngay khoảnh khắc tiếp theo.

“Woa… Woa, ra là thế á!”

Đôi má trắng hồng ửng lên, Haruka cất lên một giọng nói vui vẻ đến lạ.

“Trước giờ Akiha cũng có vẻ được nhiều người theo đuổi... Ra là vậy, Yano-kun thích Akiha à...! Woa, không ngờ lại là một người gần gũi đến thế...!”

Đó là một phản ứng ngoài dự đoán.

Một phản ứng ngây thơ, cứ như đang nói chuyện yêu đương với một người bạn bình thường.

Và rồi, cô ấy kéo ghế lại gần, nhìn tôi với vẻ mặt rạng rỡ.

“N-Này, từ khi nào vậy...? Hai người cũng chưa gặp nhau nhiều lần lắm mà, đúng không...?”

Một tràng câu hỏi bắt đầu.

“Hả? Ờm........... Vào ngày khai giảng, lúc tình cờ gặp nhau buổi sáng...”

“Vậy là gần như yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi...! Cậu thích điểm nào ở con bé vậy?”

“............C-Chuyện đó có cần phải nói ra không?”

“Thôi mà, nói cho tớ biết đi. Tất nhiên là tớ sẽ không nói cho Akiha đâu...”

“Ơ, ờm... Chắc là việc cậu ấy luôn là chính mình...”

“À, con bé đó có chính kiến lắm nhỉ! ...Hửm? Mà khoan đã.”

Đến đó, Haruka đột nhiên có vẻ như vừa nhận ra điều gì đó.

“Lẽ nào... cậu đề nghị giúp tớ cũng là vì nhắm đến con bé à!?”

“Không! Chuyện đó... không phải là không có.”

Tôi định dứt khoát phủ nhận, nhưng rồi lại hạ giọng giữa chừng.

“Đúng là tớ đã có kỳ vọng rằng nếu giúp Haruka thì thời gian ở bên Akiha cũng sẽ nhiều hơn...”

Sẽ là nói dối nếu bảo rằng tôi không hề rung động trước viễn cảnh đó. Khi bắt chuyện với Haruka, tôi đã có một chút kỳ vọng ích kỷ. Rằng có thể nhân cơ hội đó, khoảng cách với Akiha cũng sẽ được thu hẹp lại. Và cứ thế, tôi có thể trở thành một người đặc biệt đối với cậu ấy.

“Nhưng chuyện tớ không thể bỏ mặc cậu cũng là thật! Đó mới là lý do lớn nhất... Tớ mong cậu tin vào điều đó.”

“...Ừm, cũng đúng nhỉ.”

Gật đầu, Haruka cười tinh nghịch như một đứa trẻ vừa thành công một trò đùa.

“Thật ra tớ biết mà, biết là cậu đang lo lắng cho tớ. Xin lỗi nhé, tớ đã cố tình trêu cậu đó.”

“...Gì chứ, làm tớ hết cả hồn.”

“Thật sự xin lỗi. Nhưng mà... ừm. Tớ sẽ ủng hộ cậu, ủng hộ tình yêu của Yano-kun.”

Nói rồi, lần đầu tiên cô ấy để lộ vẻ tự tin trên gương mặt.

“Bởi vì tớ nghĩ, chuyện đó thì chắc chắn không ai có thể làm tốt hơn tớ đâu.”

“...À, cảm ơn cậu nhé.”

Tôi thật lòng cảm thấy vững tâm hơn hẳn.

Dù sao thì, Haruka cũng chính là Akiha.

Chắc chắn không có đối tượng tư vấn tình cảm nào đáng tin cậy hơn cô ấy nữa.

“Thế nên xin lỗi, thứ tự có hơi ngược một chút nhưng,”

Và rồi, Haruka nói lời mào đầu, rồi cúi đầu thật sâu trước mặt tôi.

“Chuyện của tớ, cũng xin nhờ cậu giúp đỡ...”

“...Ồ, cứ giao cho tớ.”

Và đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa phòng.

“Yano-kun, có đó không?”

Cánh cửa mở ra, và Chiyoda-sensei ló đầu vào.

Cô Chiyoda Momose. Một giáo viên nữ nhỏ nhắn mà tôi đã quen từ năm ngoái. Cô ấy hai mươi bảy tuổi. Với sự đối lập giữa khuôn mặt thanh tú, cử chỉ chững chạc và vóc dáng nhỏ bé, cô đã thu hút được một lượng lớn người hâm mộ cuồng nhiệt trong số các nam sinh.

Cô ấy dường như cũng được giao quản lý căn phòng này, và nhờ quyền hạn của người quản lý mà cô đã mắt nhắm mắt mở cho việc tôi thỉnh thoảng dành thời gian ở đây.

Thế nhưng, lạ thật.

Một người cẩn trọng như cô ấy mà lại mở cửa ngay sau khi gõ mà không đợi trả lời...

Và lần này, cô ấy,

“...Ơ, a, bạn Minase... X-Xin lỗi, hai đứa đang bận à...?”

Nhận ra trong phòng không chỉ có tôi mà còn có cả Haruka, cô ấy tỏ ra hốt hoảng rõ rệt.

“Ừm thì, thân thiết với nhau là tốt... nhưng phải giữ chừng mực nhé?”

“Không không, không phải vậy đâu ạ!”

Nhận ra mình đang bị hiểu lầm tai hại, tôi bật dậy như một cái lò xo.

a3ec735d-5685-46c3-888b-aede09983e83.jpg

“Chỉ là, ờm... bọn em đang tán gẫu thôi ạ...!”

Tôi bắt đầu giải thích như vậy, nhưng lại không thể nói ra sự thật.

Cuối cùng, tôi đã phải mất đến mười lăm phút giải thích mới xóa tan được hiểu lầm của Chiyoda-sensei.

Khi ra khỏi trường, mặt trời đã ngả về phía tây tự lúc nào.

Trên vỉa hè là những học sinh trung học đang trên đường về nhà, nhân viên nhà hàng đang đi mua sắm, và một nhân viên văn phòng đang nói chuyện điện thoại. Trước mắt tôi, một chú chó lai béo ú đang bị chủ dắt đi dạo với vẻ mặt miễn cưỡng. Trước cửa hàng ramen được xếp hạng cao trên Tabelog toàn quốc, một hàng người đã bắt đầu hình thành.

Thời gian, đã hơn mười sáu giờ.

Thành phố dọc tuyến Sobu này, ngay cả vào một thời điểm lửng lơ như vậy, dòng người vẫn không bao giờ ngớt.

Chưa đầy ba mươi phút nữa, nhân cách của Haruka sẽ chuyển đổi thành Akiha.

“...Fufufu.”

Đột nhiên, Haruka bên cạnh bật cười nho nhỏ.

“...Sao thế?”

“À, tớ chỉ nghĩ là, chúng ta cùng nhau về nhà thế này... cứ như thể chúng ta là bạn bè thật sự vậy.”

Nói rồi, Haruka cười một cách ngượng ngùng.

“Bọn tớ ấy, trước khi đến đây đã luôn ở trong một cơ sở, nên không có lấy một người bạn. Trước đó nữa, ở trường cũng bị lạc lõng, không thể thân với ai được. Thế nên chuyện này, là lần đầu tiên của tớ... Cảm giác, giống bạn bè quá...”

Nghe những lời đó... lần đầu tiên tôi nghĩ đến quá khứ của Akiha và Haruka.

Ra là vậy, vì mắc chứng đa nhân cách, nên chắc chắn hai người họ đã trải qua những ngày tháng khác hẳn với tôi. Thế nên có lẽ, đối với họ... đây là lần đầu tiên được trải nghiệm “cuộc sống học đường bình thường”.

“...Cần gì phải 'giống như'? Chúng ta là bạn bè mà?”

Tôi nói, liếc nhìn tấm bảng đen trước quán cà phê đang được thay bằng thực đơn bữa tối.

“...Hả?”

“Chẳng cần phải 'giống như' gì cả, tớ nghĩ Haruka... là bạn của tớ.”

Mang trong mình một cảm xúc tương tự, một khao khát được là một con người trọn vẹn.

Đã hứa sẽ giúp đỡ lẫn nhau.

Chúng tôi, chắc chắn đã là bạn bè.

Tất nhiên, nếu là người khác, tôi sẽ không bao giờ nói ra những lời này.

Thế nhưng, với Haruka.

Với cô gái đang ở bên cạnh mình, tôi muốn nói rõ điều đó.

Và tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ quên được sự thay đổi của Haruka ngay khoảnh khắc đó.

Trong một thoáng, Haruka ngơ ngác như thể vừa được nói chuyện bằng một ngôn ngữ xa lạ, rồi,

Gương mặt cô bỗng bừng sáng, nở một nụ cười rạng rỡ tựa ánh dương.

Đôi má mềm mại nhếch lên. Đôi mắt to tròn đen láy lấp lánh.

Một nụ cười hạnh phúc, đến mức có cảm giác như sắc da cũng sáng lên.

“Vậy à... Ra là vậy, đây là bạn bè.”

“Ừ, đúng thế.”

“Vui quá... Tớ, lần đầu tiên được như thế này...”

“Vậy thì, tốt quá rồi...”

Tôi gãi má vì ngượng.

Trong tầm mắt lảng đi của tôi, hai đứa trẻ tiểu học đang đuổi nhau chạy vào công viên.

“Đúng rồi!”

Cô ấy đột nhiên cất tiếng như vừa nảy ra ý gì đó.

“Nếu được thì... chúng ta viết nhật ký trao đổi đi!?”

“...Hả!? Nhật ký trao đổi!?”

“Tớ thấy trong manga và đã luôn ao ước được làm thế! Tớ, Akiha, và những người bạn thân sẽ cùng nhau viết nhật ký trao đổi!”

“À, ra là vậy. Nhưng mà tớ nghĩ thời nay chẳng có ai làm thế đâu...”

“Ơ. K-Không được à...?”

Haruka nghiêng đầu, làm một vẻ mặt như chú cún con bị dầm mưa.

“...Akiha cũng sẽ viết, nên tớ nghĩ sẽ vui lắm...”

Thật lòng mà nói, tôi thấy khá phiền phức. Hồi tiểu học, bài tập nhật ký hè tôi luôn để đến ngày cuối cùng mới viết gộp một lần. Tôi cũng chẳng có hứng thú với việc viết lách về những chuyện xảy ra trong ngày trên mạng xã hội. Tôi thích đọc văn, nhưng ngược lại lại khá kém trong việc viết lách.

Thế nhưng... như lời Haruka nói, việc có thể viết nhật ký trao đổi với Akiha quả thực có sức hấp dẫn không nhỏ.

Được đọc những dòng chữ cậu ấy viết một cách đều đặn, được biết những suy nghĩ của cậu ấy.

Chỉ nghĩ đến đó thôi, lồng ngực tôi đã rộn ràng.

Và hơn hết...

“Sao...?”

Bị cô bạn của mình nhìn bằng ánh mắt đó, tôi làm sao mà từ chối cho đành.

“...Hiểu rồi.”

Vừa gãi đầu, tôi vừa nói và cười với Haruka.

“Làm thôi, nhật ký trao đổi.”

Số những biểu cảm không thể nào quên, lại tăng thêm một.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận