Omae no Gohoushi wa Sono...
Kisetsu Morita Ozaki Hiroki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 05

Chương 1

0 Bình luận - Độ dài: 7,542 từ - Cập nhật:

Ta đây sẽ hầu hạ Ryota cho thỏa!

Mười phút sau, Ryota và Shiren đã quay về nhà Fuyukura.

Shiren mang chăn bông ra.

“Ryota cứ ngủ ở ghế sofa này đi. Ở đây còn tiện xem TV nữa.”

“À, làm phiền quá. Nhưng cũng sắp đến giờ nấu cơm tối rồi, anh ra bếp…”

“Không! Tối nay để em nấu! Em sẽ phục vụ!”

Shiren giơ tay phải ra nói. Chắc là ý không cần Ryota làm gì đâu. Trông có chút gì đó rất... kịch Kabuki.

“Để phục hồi thì cũng cần thể lực, cứ nghỉ ngơi vài ngày cho khỏe. Đâu có sao, em đâu còn là con nít nữa… Nè! Ai nói em thân hình trẻ con! Không phải là ván phẳng hay dốc đứng gì đâu nhé!”

“Anh có nói đâu! Tự nhận thức cao quá thành ra hoang tưởng à!”

“Tóm lại, em không phải con nít. Đi phương tiện công cộng cũng phải mua vé người lớn rồi!”

Thế nhưng lời nói lại đậm chất trẻ con.

“Một, hai tên Ryota, em lo được hết! Cứ giao cho em!”

“Hai tên thì thành phim kinh dị mất.”

“Nếu là Ryota thì năm chục hay trăm tên cũng dễ như bỡn! Tóm gọn hết!”

“Anh là nhân vật tạp nham trong game à!”

“Và Ryota hãy thề nguyện trung thành hơn nữa với chủ nhân yêu dấu của mình! Sau này khi tự phục vụ, hãy nhớ lại chủ nhân đã phục vụ mình mà cảm động! Thậm chí phải khóc bù lu bù loa!”

“Sao nghe có vẻ ban ơn ghê vậy ta…”

Nghe cứ như vay tiền với lãi suất cắt cổ, kiểu gì sau này cũng phiền toái.

“Chứ không làm thế này, mấy đứa khác sẽ bỏ em lại mất.”

“Hửm? Em nói gì cơ?”

“Không có gì hết! Không hề có ý đồ đen tối nào đâu! Trong tiếng Anh là I don’t have undermind!”

“Cái tiếng Anh đó chắc chắn sai rồi!”

Cho dù có vé người lớn hay gì đi nữa, ít nhất với trình độ học vấn thế này thì cũng đáng lo thật.

“Cái, cái gì chứ…? Thế mà em cứ tưởng mình đã học tiếng Anh nghiêm túc lắm chứ… Đã học cả banana với tomato rồi mà…”

“Hai từ đó cả romanji với cách viết đều giống nhau mà…”

“Tóm lại, em sẽ phục vụ, Ryota cứ nghỉ ngơi đi! Không làm sớm thì Rei có khi lại viện cớ đến chăm em trai đấy! Phải ra tay trước!”

“Ra tay trước cái gì chứ…”

Dù không hiểu rõ lắm, nhưng thấy nếu không nghỉ ngơi thì có vẻ sẽ bị mắng ngược lại, Ryota liền nằm xuống ghế sofa.

Shiren có vẻ đang nấu nướng ở gian bếp cạnh đó.

(Chẳng tin tưởng được chút nào, nhưng đành phải giao phó thôi nhỉ…)

Ryota thừa biết tài nấu ăn của Shiren thảm hại đến mức nào.

“Nè, không cần phải cố gắng làm mấy món sáng tạo kỳ quái đâu nhé! Cứ đồ làm sẵn là được rồi! Thậm chí, đừng thêm thắt gì vào nữa!”

Sai lầm phổ biến của những người không chuyên là cố thêm thắt đủ thứ khi còn chưa hiểu rõ hương vị món ăn sẽ ra sao, để rồi biến mọi thứ thành một mớ hỗn độn.

Chuyện này cũng giống như việc một người không biết gì về thời trang mà lại cố thử đồ Paris Fashion Week vậy, làm sao mà thành công được.

“Với lại, mấy cái gia vị bí mật như dầu olive, tương đậu cay doubanjiang, hay hạt tiêu sansho cũng không cần cho vào đâu nhé. Người nghiệp dư mà làm thì không những không làm món ăn ngon hơn mà còn cho quá tay thành ra phá hỏng hết!”

Với tư cách là người nắm giữ gian bếp, Ryota nói đủ điều.

Đầu tiên là phải làm quen với những món nấu đơn giản đã. Mọi chuyện đều phải từng bước một. Ai cũng phải bắt đầu từ những món như cà ri mà hương vị ổn định thôi.

“Đừng lo. Em sẽ xem sách nấu ăn và làm y hệt. Chắc chắn không có vấn đề gì.”

“À, ừm… thế thì…”

“Ừm thì… đầu tiên, cho muối, đường, dầu olive, tương doubanjiang, hạt tiêu sansho vào nồi…”

“Em không định nghe lời anh chút nào đúng không! Với cả, đừng có cho hết mấy loại gia vị bí mật vào ngay từ đầu chứ!”

“Này mới đúng chứ! Trong sách ghi rõ ràng mà!”

“Thật sao?! Nếu sách ghi thế thì chắc không sao đâu nhỉ…”

“Sau đó, cho một chiếc hamburger, một miếng gà rán vào, trộn đều…”

“Khoan đã, khoan đã, đã có gì đó sai sai rồi!”

Rõ ràng là đồ ăn sẵn được cho vào.

“Em đang làm theo đúng như sách mà. Cuốn ‘Thêm chút công sức cho món ăn chuỗi cửa hàng thành hương vị chuẩn’ (Nhà xuất bản Chi Ei-sha) này.”

“Hamburger và gà rán thì cứ để nguyên mà ăn đi!”

Tuy có vẻ phũ phàng nhưng cách đó an toàn hơn nhiều.

“Tốt, tiếp theo, em sẽ thử món saba om miso sốt cà chua kiểu tây trong cuốn ‘Món ăn tiền vệ, chạm trán với điều chưa biết’ (Nhà xuất bản Chi Dan-sha) này.”

“Dừng lại! Dựa vào sách có công thức bình thường hơn đi! Với lại, em mua mấy cuốn đó từ bao giờ vậy!”

“Ngoài ra em còn có các cuốn ‘Cách nấu ăn của tôi là sai lầm’ (Nhà xuất bản Chi Gaku-kan), ‘Nỗi kinh hoàng thực sự của món ăn gia đình’ (Nhà xuất bản Chi Kawa Thư Điếm) nữa.”

“Khả năng nấu ngon còn chưa có ngay từ cái tên sách nữa là! Mua sách bình thường thôi, sách bình thường ấy!”

“Rei để quên đấy. Chị ấy cứ nói về giấc mơ nấu cho Ryota ăn rồi bỏ quên sách ở đây.”

“Chị ấy cũng có vị giác hơi hỏng mà…”

Rei hay ốm vặt, nên vị giác hơi kỳ cục.

“Ừm, cho ớt, ớt, ớt, ớt vào, rồi đun sôi sùng sục. Gia vị bí mật là ớt, ớt, ớt. Tưởng là ớt mà lại là ớt. Giả vờ cho đường nhưng thực ra là ớt. Ít nhất là ớt, nhiều nhất cũng là ớt.”

“Trời đất ơi cay kinh khủng! Cái đó là đồ cho người bị thương ăn sao?!”

“Em không cần tình yêu, chỉ cần có ớt thôi. Giờ đây hãy bỏ hết mọi thứ để đến với ớt, xin ngâm một câu thơ, ớt ôi ớt ớt ớt!”

“Nghe giọng nói từ nhà bếp vọng ra đã thấy kinh rồi…”

Để trốn tránh hiện thực, Ryota bật TV.

Giờ này chắc là chương trình tin tức ‘News Chi to Chi’. À mà đúng rồi, dạo này anh chẳng biết gì về tình hình chính trị, đúng lúc quá.

“Bản tin tiếp theo. Đế quốc chính thức quyết định cử đặc sứ đến Nhật Bản để bình thường hóa quan hệ ngoại giao.”

Người dẫn chương trình đang đọc tin tức.

Đây là một chương trình khá tử tế trong Đế quốc.

Trên TV hiện lên cận cảnh Ouka. Có lẽ vì ở chính trường nên cô ấy mặc vest.

(Ouka mặc vest cũng hợp thật…)

Thái độ khác thường của Ouka khiến Ryota không thể rời mắt.

“Sau cuộc họp với các nhà lãnh đạo Nhật Bản, chúng tôi đã chính thức đồng ý cử đặc sứ để phát triển mối quan hệ giữa hai nước. Với tư cách là Hoàng đế, tôi cũng hy vọng có thể có những cuộc đối thoại mang tính xây dựng.”

Do bối cảnh trang trọng, khuôn mặt Ouka cũng tỏ vẻ trang nghiêm, uy nghi.

“Tuy nhiên, để đảm bảo an toàn cho đặc sứ, việc lựa chọn nhân sự và lịch trình sẽ được giữ bí mật. Kết quả sẽ được thông báo đầy đủ nên các bạn cứ yên tâm. Những người ở cấp trên đang đau đầu nghĩ cách kiếm ngoại tệ, vậy nên mọi người cũng hãy làm việc chăm chỉ. Và hãy chơi thật vui, tiêu tiền để thúc đẩy kinh tế. Hết.”

Vẫn là một bài phát biểu thẳng thắn như mọi khi.

“Bản tin tiếp theo. Quyết định chuyển thể anime cho ‘Em là Lão Tử, Khổng Tử là anh!’ đã được công bố! Diễn viên lồng tiếng sẽ được tiết lộ sau quảng cáo! Diễn viên của anime truyền hình sẽ là ai đây nhỉ!”

“Ồ, cuối cùng thì ‘Ga De Ga De’ cũng lên sóng truyền hình à.”

“Một tác phẩm mình đã theo dõi từ trước khi nổi tiếng, khi nó trở thành một điều lớn lao thì cảm giác vừa vui vừa có chút gì đó cô đơn thật phức tạp.”

“Đúng vậy. Mừng vì độ nổi tiếng tăng lên, nhưng mặt khác, cái cảm giác chỉ mình biết lại mất đi.”

“Với lại, còn việc liệu nó có giữ được không khí của nguyên tác hay không nữa. Mà không, em nghĩ là vì đây là phương tiện truyền thông khác nên không cần phải giữ nguyên cũng được, nhưng nếu cuối cùng nó không hay thì thật khó chịu.”

“Ừm đúng. Nhưng đó là phần mà với tư cách là fan thì mình chỉ có thể chấp nhận thôi.”

“Thế nhưng, chắc chắn đây là bản chuyển thể anime được chuẩn bị kỹ lưỡng, nhất định sẽ sử dụng công ty sản xuất tốt và đạo diễn giỏi. Đúng rồi, phải chúc mừng Alphonsina mới được.”

“Phải ha, bên thầy Hayashimorikin thì tiền bối cũng đang hoạt động tích cực nhỉ.”

“À, nói về anime, thì chất lượng season 2 của ‘Trụ trì tai mèo Zen Shin’ cao đến kinh ngạc. Em có ghi lại rồi, xem thử đi.”

“Trụ trì tai mèo là cái đó à. Cái bộ truyện tranh hài với nhân vật chính hói đầu mà còn có tai mèo, trông rất ấn tượng đó hả?”

“Đúng vậy, nhân vật chính tuy là một người kỳ lạ, nhưng các nhân vật xung quanh lại đáng yêu đến mức các truyện tranh doujinshi cũng ra rất nhiều. Khi một bộ truyện tranh có nhiều nhân vật moe lạc vào tạp chí shounen, nó trông có vẻ đáng yêu hơn khoảng ba phần, và bộ truyện đó cũng thuộc trường hợp đó.”

“Ồ ồ, vậy thì anh sẽ kiểm tra thử.”

“Mở đầu season 2 lại còn là Bát Nhã Tâm Kinh nữa chứ. Rất sốc luôn.”

“—Này, nhân tiện…”

“Gì vậy?”

“Em không phải đang nấu ăn sao?”

Không biết từ lúc nào, Shiren đã đứng trước TV.

“Nghe thấy từ ‘chuyển thể anime’ nên em lỡ…”

“Nồi niêu các thứ không sao chứ? Có bị cháy không vậy?”

Đùng đoàng!

Từ nhà bếp vọng ra một âm thanh không nên có.

Nói đúng hơn, đó là âm thanh mà nghe thấy trong nhà thì thật sự không ổn chút nào.

“Nghe có vẻ như tiếng nổ cổ điển vừa phát ra, không sao chứ…?”

“Chết rồi! Cái nồi chịu không nổi khi cho quá nhiều ớt nên đã nổ tung!”

“Cho cái gì mà lại nổ tung vậy! Cái đó chắc chắn có thứ gì khác ngoài ớt rồi!”

“À, hamburger và gà rán cũng đã bị thổi bay theo vụ nổ mất rồi…”

Ryota nghĩ rằng mình không thể dựa vào Shiren nữa.

“Đành phải nghĩ đến phương án dự phòng thôi…”

Anh lấy chiếc điện thoại trong túi ra.

Hơn một trăm năm mươi tin nhắn chưa đọc, nhưng tất cả đều từ Kiyomizu nên bỏ qua cũng chẳng sao.

Tuy nhiên, lần này anh lại gọi điện cho Kiyomizu.

“Alo, em là nô lệ tình yêu của Ryota-sama, Kiyomizu đây ạ!”

“Nếu là nô lệ thì nghe lời anh một chút đi. Đừng tự ý đột nhập vào phòng anh nữa.”

“Em đang hành động dựa trên việc đọc được mong muốn sâu thẳm của Ryota-sama là muốn em đến đây đó ạ!”

“Đúng là không thể chấp nhận được… Này, Kiyomizu, bây giờ em đang ở đâu?”

“Em đang ở phòng Ryota-sama đó ạ!”

“Sao em lại ở đó! Thật không thể chấp nhận được mà…”

Ryota thầm mừng vì mình không ngủ trong phòng.

“Khi Ryota-sama vắng nhà, em đã cảnh vệ để ngăn chặn kẻ theo dõi xâm nhập và lấy trộm đồ dùng cá nhân của Ryota-sama đó ạ!”

“À, cảm ơn em nhé. Nhân tiện, em có thể cho anh biết tại sao em lại nghĩ rằng mình không phải là kẻ theo dõi đó không?”

“Chi phí là thân thể của Ryota-sama là đủ rồi ạ!”

Thôi, phiền quá nên Ryota quyết định bỏ qua.

“Nhưng mà, anh đã khóa cửa kỹ lưỡng để ngăn chặn xâm nhập rồi mà.”

“Tình yêu có thể vượt qua cả không gian và thời gian đó ạ!”

Một lời giải thích thật vô lý.

“Vậy, Ryota-sama có việc gì ạ? Còn sớm để động phòng (theo nghĩa tình dục) mà. À, mà thực ra, 24 giờ mỗi ngày, bất cứ nơi đâu cùng Ryota-sama thì, ha ha ha…”

“Nếu em đã đến nhà rồi thì thôi. Cứ cảnh giới trong phòng anh đi.”

“Rõ ạ! Ối, có con côn trùng bay vào phòng! Em sẽ dùng bom ớt để cho nó nổ tung!”

“Ớt có chứa chất nổ gì sao? Ý em là sao…! Với lại, đừng có làm nổ tung gì hết, tuyệt đối cấm!”

Lần này anh gọi điện cho Rei.

“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ… Cứu, ho đến nỗi không thở được…”

“Vừa gọi điện xong đã bị cầu cứu, thật là mới mẻ quá!”

Ryota tự hỏi cái thời điểm gì mà ghê gớm thế.

“Ách, đỡ rồi… Khụ khụ, là chị đây, có chuyện gì không em?”

“Chị ơi, hôm nay chị vẫn đến dạy kèm Shiren chứ?”

“À… lại thấy khó chịu rồi… có lẽ không được rồi…”

Việc giao tiếp không được suôn sẻ cho lắm.

“Nếu không được thì em cúp máy nhé…”

“Lại đỡ rồi… Ừm, chị sẽ đến dạy kèm mà. Với sức của chị thì Shiren bé bỏng đã quá ngốc nên không còn hiệu quả nữa rồi.”

“Cảm ơn chị đã nói thẳng. Vậy thì chị mua chút gì đó ăn về nhé. Tiền em sẽ trả sau.”

“Fast food được không?”

“Vâng, vậy cũng được ạ. Vậy thì nhờ chị nhé.”

Tiếp theo anh gọi cho Tamaki.

“Ách, là Tamaki đây ạ. Điện thoại gọi đến làm em giật mình. Ôi, may mà chưa treo cổ…”

“Ể… May mà chưa treo cổ là cái gì…?”

“Cái cổ…”

“Này, Shijou-san, bây giờ cô có rảnh không?”

Cảm giác như không nên hỏi tiếp nên anh lảng đi.

“Ha ha ha, sự tiện lợi của một kẻ như Tamaki có đáng gì đâu chứ. Thứ đó, trong thế giới này…”

“Vậy thì cô mang giúp tôi chút đồ ăn hoặc bánh kẹo sắp hết hạn được không? Tiền tôi sẽ trả sau.”

“Vâng. Có rất nhiều đồ ăn mà Kokoko-chan đã mở mà chưa ăn hết, nên em sẽ mang chúng đến ạ…”

Lại một thông tin tiêu cực nữa vang lên.

“Với lại, đồ ăn nóng như gà rán, takoyaki, croquette và bánh bao thịt còn thừa nhiều lắm nên em cũng mang qua nhé.”

“Có vẻ không bán được mấy nhỉ…”

“Tại sao lại tệ đến mức này chứ? Em hết cách rồi. Em mệt mỏi quá, đến giới hạn rồi, em không muốn nữa, em muốn trốn đi. Á ha ha, buồn cười nhỉ.”

“Xin lỗi, anh không cười nổi.”

Cuộc điện thoại đã trở nên khá nghiêm trọng.

“Tóm lại, cứ mang đồ ăn thừa đến nhà tôi! Tiền tôi sẽ trả! Làm phiền cô nhưng nhờ cô nhé!”

Thấy sợ nên Ryota cúp điện thoại ngay.

“Phù, vậy là ổn rồi nhỉ…”

“Vậy thì, chúc mừng sự trở về kỳ diệu của Ryota-sama, nâng ly thôi nào!”

Ngẫu nhiên, Kiyomizu lại đứng ra dẫn đầu.

Trong phòng khách, ngoài Shiren và Ryota, còn có Kiyomizu từ phòng Ryota, Rei đã đến sớm hơn một chút, Tamaki mang đồ ăn đến và cả Kokoko đi theo.

Và trên bàn, nào là fast food như hamburger và khoai tây chiên mà Rei mua, nào là cơm hộp và thức ăn chế biến sẵn từ cửa hàng tiện lợi mà Tamaki mang đến.

“Ryota, tại sao em lại nghĩ đến việc tổ chức một bữa tiệc nhỏ như thế này nữa vậy?”

“Khả năng có bữa tối rất thấp.”

Có lẽ vì vụ nổ, tất cả nguyên liệu đều tiêu đời.

Theo kịch bản thông thường thì ít nhất cũng phải còn lại thứ gì đó cháy khét, nhưng có vẻ ngay cả thứ cháy khét cũng không còn.

“Thế nên anh nghĩ, nếu gọi mọi người đến tổ chức tiệc như thế này thì chắc sẽ ổn.”

“Đúng vậy, xét một khía cạnh nào đó, những gì Ryota làm cũng có thể coi là một pha xử lý hay… Hóp hóp nhai nhai, ừm, cái hamburger sốt cà chua ngập tràn này ngon thật! Vị sốt cà chua đậm đà lan tỏa khắp khoang miệng đến mức át cả vị thịt! Thế nhưng, không hiểu sao vẫn không thể vui vẻ trọn vẹn… Ôi, khoai tây chiên ngập sốt cà chua này cũng ngon! Một ý tưởng mới lạ!”

“Em đừng vừa ăn vừa nói nữa. Anh không hiểu rõ mục đích là gì.”

Shiren có vẻ không hiểu rõ lắm. Nét mặt lộ rõ vẻ bất mãn.

“Bởi vì em đã định tự tay nấu ăn và đút cho anh mà…”

Hai bím tóc của Shiren trông có vẻ rũ xuống hơn mọi khi.

“Tấm lòng đó là đủ rồi. Giờ này mà ra siêu thị cũng phiền phức. Con người thì cứ cố gắng hết sức ở lĩnh vực sở trường của mình là được.”

Ryota cũng hiểu được sự cố gắng của Shiren, nên lúc này anh nghĩ nên thẳng thắn đánh giá điều đó.

“Cảm ơn Ryota. Nhân tiện, sở trường của em là gì?”

(Thẳng thắn mà nói, anh không nghĩ ra…)

Anh không nghĩ đến mức đó, nên không thể trả lời ngay lập tức.

Có lẽ tốt hơn là nên chuyển chủ đề.

“À, mình bật TV lên đi. Cái điều khiển đâu rồi nhỉ.”

Shiren lấy tay che mắt anh.

“Ô, ô này, em làm gì người bệnh vậy…”

“Anh mới là người nên tự hỏi mình có thất lễ với chủ nhân không chứ…? Phải có cái gì đó chứ? Giỏi tiếng Anh chẳng hạn, hay giỏi toán?”

“Với trình độ đó mà em cũng nghĩ mình giỏi được ư… Ngược lại anh còn thấy khâm phục đấy.”

“Tiếng Anh của em điểm gấp năm lần môn Khoa học mà.”

“Không, đó là vì điểm Khoa học của em quá thấp thôi…”

Điểm Khoa học của cô bé cao nhất cũng chỉ dưới 20.

Quả nhiên, có vẻ vẫn cần gia sư một thời gian nữa.

“Nhắc mới nhớ, về TV thì, khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ! Khụ! Khụ khụ khụ! Ngực… ngực của tôi…”

“Chị ơi! Đừng vừa định nói chủ đề gì đó là ngay lập tức “ra đi” vậy chứ! Em tò mò chị nhớ ra cái gì đó!”

“Bản tin TV có nói rằng có người sắp đến Nhật Bản để làm công việc ngoại giao ấy nhỉ~. À, em xin một ít salad nhé~, khụ khụ khụ.”

“Chị ơi, đừng ho trên salad chứ… À, cái vụ quan hệ ngoại giao gì đó hả. Đúng là tin tức lớn mà.”

“Chắc chắn rồi. Khụ khụ khụ khụ khụ khụ. Trong một số trường hợp, có khả năng chúng ta có thể tự do đi lại giữa Nhật Bản và Đế quốc đó.”

“Tự do đi lại giữa Nhật Bản…”

Liệu có ngày mình có thể trở lại Nhật Bản không nhỉ.

Thẳng thắn mà nói, anh cũng không muốn trở về lắm.

Vì lời nguyền của ông nội, anh biết rõ rằng nếu mình đi lại ở Nhật Bản, mình sẽ bị các cô gái nhắm đến và gặp rắc rối lớn.

Tuy nhiên, cũng không phải là không có lúc muốn trở về thăm quê.

“Ryota muốn về Nhật Bản sao…?”

Shiren giật mình hỏi với vẻ lo lắng.

Ryota hơi tự trách mình vì đó không phải là chủ đề nên nói trước mặt Shiren.

“Anh nói thật nhé. Anh không có ý đó. Đế quốc dễ sống hơn Nhật Bản mà.”

“Thế à, vậy thì tốt rồi…”

“Thực ra, nếu đi du lịch thì cũng được thôi.”

“Đúng vậy, Đế quốc quá nhỏ nên hầu như chẳng có nơi nào để tham quan cả. Mặc dù có một khu suối nước nóng ở phía Bắc.”

“Ryota-sama, đi đi, đi đi, đi đi!! Chúng ta hãy ở lại qua đêm đi ạ!”

“Kiyomizu, mắt em nghiêm túc quá rồi đấy…”

Kiyomizu với một tốc độ kinh hoàng đã chen vào cuộc trò chuyện.

“Nhưng nhưng nhưng mà, là lữ quán suối nước nóng đó ạ! Là ở lại qua đêm! Là ngủ qua đêm đó ạ! Ực ực ực…”

“Này, em chảy nước dãi nhiều quá rồi đó…”

Hình như trong đầu cô bé đang có những tưởng tượng không lành mạnh.

“He he he… ha ách… khụ…”

“Kiyomizu có vẻ đã ngất xỉu vì tưởng tượng quá nhiều rồi. May mà được yên tĩnh.”

“Tôi không muốn đi du lịch với người này chút nào… Tôi cảm thấy nguy hiểm đến tính mạng…”

Shiren đặt tay lên đầu gối Ryota.

“Này, Ryota… nếu chúng ta có thể đi du lịch được…”

Có lẽ nghĩ rằng mình đã quá táo bạo, Shiren cũng có vẻ ngượng ngùng.

“Hứ, hai đứa mình, ở một nơi nào đó cùng nhau—ưm ưm!”

Không biết từ lúc nào, lượng đồ ăn đặt giữa bàn đã giảm đi đáng kể.

Xoạt xoạt xoạt xoạt!

Kokoko đang gắp đồ ăn với tốc độ kinh hồn.

“Này, em ăn nhiều quá rồi đấy. Ít nhất cũng phải nghĩ đến việc nhường nhịn một chút như một đứa trẻ chứ.”

“Em lớn hơn mà. Em là con của thần mà.”

Kokoko chẳng màng đến lời nhắc nhở, vẫn lia đũa liên tục.

“À đúng rồi, đúng là vậy thật. Thế thì, với tư cách là người lớn, em nên nhường nhịn cho thế hệ đang tuổi ăn tuổi lớn này đi chứ.”

“Em mới là đứa đang tuổi ăn tuổi lớn mà. Nhìn em là con nít mà.”

“Thật là đạo đức giả! Hèn hạ!”

“Người lớn mới xảo quyệt. Không biết cả chuyện đó thì đúng là con nít mà.”

“Gừ gừ gừ gừ gừ~!”

Bị trêu chọc trong cuộc khẩu chiến, Shiren vô cùng tức giận.

Cảm giác như hai bím tóc của cô ấy đang dựng ngược lên, và điều đó cho thấy rõ sự giận dữ.

“Nhưng ta là chủ nhân của ngôi nhà này, tức là luật lệ! Vậy nên, ở đây—mà hãy nghe đây! Dừng ăn lại!”

“Vậy thì đấu cái gì đó thì sao? Em không thua chị đâu.”

“Đấu ư? Nhưng mà, chúng ta nên đấu cái gì bây giờ…?”

Một cuộc thi kéo dài thì không phù hợp khi đang ăn.

“Thử thi ăn không?”

“À, thế thì nhanh—đồ ngốc! Đồ ăn sẽ hết sạch mất!”

Suy nghĩ một lát, Shiren chợt nảy ra một ý hay.

“Đúng rồi, bây giờ ta sẽ ra câu hỏi! Nếu trả lời được thì ta sẽ cho phép ăn tùy thích!”

“Hừm, câu hỏi kiểu chị ra thì em nghĩ có thể giải quyết nhanh thôi, nhưng chị cứ ra đi.”

Ryota nghĩ có lẽ Kokoko sẽ thắng áp đảo.

Sự ngốc nghếch của Shiren thật đáng sợ.

(Chắc là cô bé sẽ hỏi câu cực kỳ dễ như “Thủ đô của Trung Quốc là gì?” rồi Kokoko trả lời “Bắc Kinh” là xong thôi.)

“À ~ à, dù Kokoko-chan trông như trẻ con nhưng lại liều lĩnh quá… Cùng lắm thì hỏi thủ đô của Pháp là gì rồi được trả lời ngay là xong thôi, khụ khụ.”

Thậm chí cả cô giáo gia sư Rei cũng đã từ bỏ.

“Vậy thì, ta sẽ ra câu hỏi địa lý—Thủ đô của Bắc Kinh là gì?”

“Ngay cả câu hỏi cũng sai nữa à!?”

“Ngốc hơn mình tưởng nhiều!”

“Hứ hứ hứ, Kokoko, sao rồi? Có vẻ không trả lời được nhỉ. Ta thắng rồi!”

“Nếu chị nghĩ vậy thì là vậy đi. Trong đầu chị thôi nhé.”

Kokoko cũng có vẻ rất bất lực.

“Chị Tamaki, sao chị ấy lại ngốc thế ạ? Bị lời nguyền gì sao?”

“Chắc không phải vậy đâu… Kokoko-chan, đừng hỏi những câu khó trả lời thế…”

“Kokoko, câu hỏi tiếp theo đặc biệt dành cho em! Thủ đô của tỉnh Gunma là gì?”

“Này, đồ ngốc kia. Đầu tiên, với câu hỏi ban đầu, Bắc Kinh không phải là tên một quốc gia, nên bản thân câu hỏi không có câu trả lời đúng. Tuy nhiên, nếu chị hiểu nhầm rằng Bắc Kinh là một quốc gia, thì việc đặt câu hỏi đó có thể xảy ra. Nhưng câu hỏi tiếp theo về thủ đô của tỉnh Gunma lại sai gấp đôi. Đầu tiên, khỏi phải nói, tỉnh Gunma không phải là một quốc gia. Hơn nữa, người ra đề còn tự nói là ‘tỉnh’. Tức là người ra đề phải biết Gunma không phải là quốc gia. Vậy mà vẫn hỏi về thủ đô. Chỉ có thể nói là quá kỳ quặc.”

“Nói tiếng Nhật đi. Ta không hiểu em đang nói cái gì.”

“Ryota, đây chính là một đứa trẻ ngốc đấy. Nó còn không biết mình ngốc nữa cơ.”

“Chị ơi, đừng nói thẳng như vậy chứ… không có lối thoát nào cả…”

Có rất nhiều vấn đề chồng chất. Chắc chắn vai trò gia sư này khó khăn thật.

“Giao tiếp đã bị cắt đứt. Hơn nữa, kẻ ngốc còn không nhận ra mình đã cắt đứt giao tiếp nữa chứ — hứ.”

Kokoko hừ mũi.

“Phiền phức quá, coi như Kokoko thua đi.”

Kokoko ngồi ngoan ngoãn trên đầu gối Tamaki.

“Chị cứ ăn thoải mái đi. Kokoko ngủ đây.”

Ryota thoáng thấy hơi ghen tị với Kokoko.

“Ha ha ha! Ryota ơi, ta thắng rồi, thắng rồi!”

“Thế à, nếu em nghĩ vậy thì chắc là vậy rồi…”

“Làm thế nào bây giờ… không còn tài liệu nào đơn giản hơn đâu, khụ khụ…”

Kokoko chẳng màng đến sự ồn ào, chỉ trong khoảng một phút đã ngủ say sưa.

“Ôi chao, Kokoko-chan đúng là trẻ con mà.”

Tamaki nhìn cô bé với ánh mắt trìu mến.

“Cả hai người đúng là như chị em ruột thân thiết vậy nhỉ.”

“Đúng vậy. Dù không có huyết thống, nhưng có rất nhiều anh chị em họ hàng mà em chưa từng gặp mặt, nên có một cô em gái như thế này bây giờ cũng không có gì là lạ nữa, hì hì… Những anh chị em họ hàng kiểu đó, thẳng thắn mà nói, tuy không hoàn toàn là người xa lạ, nhưng lại càng phiền phức hơn…”

“Xin lỗi! Anh không có ý chạm vào hoàn cảnh gia đình em!”

“À, liệu lại có người thân nào đó mà em không rõ lại đến cửa hàng tiện lợi mượn tiền nữa không nhỉ…? Chính em còn muốn mượn tiền đây này, thật tình…”

“Cái đó, nhân tiện, bây giờ chúng ta cứ tận hưởng đi đã… nhé? Nha…?”

“Nhưng mà, nếu là một Kokoko-chan đáng yêu như thế này thì sống cùng cũng vui mà. Nói đúng hơn là giống như em gái hoặc con nít vậy.”

“Đúng vậy, anh cũng cảm thấy thế.”

“Vì vậy, nếu có người chồng thì tốt quá…”

Thoáng nhìn.

Tamaki ngước mắt nhìn về phía Ryota.

“Hở?”

“Á á á! Không phải đâu, không phải đâu! Tamaki tự nhiên cao hứng quá rồi! Ai mà lại chịu nối nghiệp cái cửa hàng tiện lợi sắp đổ này chứ! Vốn dĩ, ai mà chịu lấy Tamaki chứ! Em xin lỗi, em đã cao hứng quá rồi! Xin hãy cho em mượn dây thừng!”

“Ai mà cho mượn được! Toàn là điềm gở không hà!”

“Không, em sẽ treo cổ ở một nơi không làm phiền ai…”

“À~, mình bật TV lên đi! Shiren, điều khiển, điều khiển!”

“À, điều khiển ở kia kìa. Được rồi, Ryota, xem TV đi, TV! Chắc đang chiếu chuyến đi Dart ấy! Hôm nay là vùng nào của Đế quốc đây nhỉ~?”

“Có cả cái chương trình đạo nhái đó nữa à… Mà Đế quốc nhỏ xíu vậy thì khác gì nhau đâu chứ…”

Trên TV, một người đàn ông cầm phi tiêu cứ mỗi khi tìm thấy người qua đường là lại không ngần ngại ném.

“Mỗi tuần, tấn công ngẫu nhiên một thành phố bằng phi tiêu – đây chính là chuyến đi Dart. Nào, tuần này liệu anh ta có thể thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát mà bỏ trốn thành công không.”

“Đừng có phát sóng chương trình nguy hiểm như vậy chứ!”

Với cái điệu bộ thường ngày như thế, màn đêm dần buông xuống.

Và sau khi mọi người về hết (Kiyomizu cũng bị ép về bằng vũ lực).

“À~, có vẻ không có vấn đề gì đặc biệt.”

Ryota bước ra khỏi bồn tắm.

Sau khi bị thương, có những chỗ bị xót khi ngâm nước, nhưng ngoài ra thì không có vấn đề gì. Thể lực hồi phục nhanh hơn anh tưởng. Đi lại cũng chẳng có chút vấn đề gì.

Thế nhưng, vừa bước ra khỏi bồn tắm, anh nghe thấy một âm thanh lạ.

Ầm, rầm, văng tung tóe.

"Cái quái gì đây, cái âm thanh chói tai này..."

Hơn nữa, tiếng động phát ra từ tầng hai.

Lẽ nào, Shimizu lại lẻn vào đây rồi?

Đúng lúc đó, điện thoại báo có email.

**Tiêu đề:** Em về rồi ạ!

**Nội dung:** Cảm ơn anh đã chiêu đãi ạ! Em vừa về đến nhà. Shimizu hiện đang bí mật sản xuất Vocaloid sử dụng giọng của Ryota-sama ạ!

"Bỏ qua cái vụ Vocaloid sang một bên, xem ra cô ta đã về nhà rồi."

Vậy thì, cái âm thanh kỳ lạ đó là gì?

Ụp ụp, ầm ầm, đoàng.

Chẳng lẽ có con quái vật nào đột ngột xuất hiện hay sao? Đến mức Ryota tự tin rằng dù có chuyện gì xảy ra ở Đế quốc, cậu cũng không ngạc nhiên nữa.

Cậu chỉ kịp thay bộ đồ ngủ rồi đi tìm hiểu nguồn gốc của tiếng động lạ.

"Vì hơi sợ nên mình cứ cầm cái chổi cho chắc…"

Mang theo sự bất an, cậu bước lên cầu thang, đi về phía tầng hai.

Rón rén mở cửa phòng...

Shiren đang dọn dẹp phòng của Ryota (hình như là vậy).

Nói "hình như là vậy" vì có một cái máy hút bụi ở đó.

Và, Shiren quan trọng của chúng ta đang chui đầu xuống gầm giường, hai chân khua khoắng loạn xạ.

Một cảnh tượng vừa ngớ ngẩn, vừa kỳ quái, không biết nên miêu tả thế nào.

"Shiren, em đang làm cái gì vậy?"

"Em đang dọn dẹp... nhưng mà xảy ra sự cố rồi…"

Khua khoắng, khua khoắng.

"Mình hiểu lý do của tiếng động lạ rồi."

Chắc chắn là do cái tiếng khua khoắng này. Nhà xây tạm bợ nên âm thanh vang rất nhanh.

"Hôm nay em đã nói là sẽ phục vụ Ryota mà. Đã nói rồi thì phải làm gì đó chứ, nên em định dọn dẹp, ai ngờ lại ra nông nỗi này…"

"Em đã cất công để ý đến anh như vậy sao."

Ryota hơi bật cười trước sự nhiệt tình và vụng về của Shiren.

"Nhưng mà, em này, không cần phải dọn dẹp kỹ đến mức đó đâu. Dù anh đang bị thương đi chăng nữa…"

"Chắc chắn là có 'Thiên đường khoái lạc' giấu dưới gầm giường nên em chui đầu vào xem thử, ai ngờ không chui ra được."

"Em đang tìm cái gì vậy hả!"

"Không có ở dưới gầm giường, vậy thì anh giấu ở đâu?"

"Tôi có mua đâu!"

Nhưng, trên bàn có một thứ không thể tin được.

Một quyển "Thiên đường khoái lạc". Sao lại còn có nơ nữa chứ.

"Hả!? Sao lại ở đây! Chẳng lẽ định gài bẫy tôi!? "

Cậu nhận ra có một tấm thiệp đi kèm.

Gửi Ryota-kun,

Em nghĩ mãi không biết làm gì để Ryota-kun mau khỏe lại, nên em nghĩ đến cái này. Em sợ Shiren-chan thấy được nên em đã lén đặt lên bàn của anh. Hãy dùng nó nhé.

Shijo Tamaki

Tái bút:

Nghe nói sắp tới gần nhà mình có một cửa hàng tiện lợi mới khai trương với khẩu hiệu "Từ người già đến cháu con", cả gia đình mình đang rất hoang mang lo sợ. Nụ cười đã biến mất khỏi gia đình mình. Hơn nữa, nghe nói vì tên cửa hàng giống với nhân vật nào đó nên họ sẽ tổ chức hội chợ "Anh là Lão Tử, Khổng Tử là em!", bán bánh bao Lão Tử, bánh bao Tôn Tử, rồi bán nước đóng chai kèm tượng, làm đủ thứ chuyện... Thật sự không có cơ hội thắng. Đúng hơn là, em đang nghĩ xem thua như thế nào cho đẹp mắt... Ơ, hình như phần tái bút dài hơn cả phần chính rồi... Em xin lỗi, em xin lỗi...

Vậy thì, hãy tận hưởng cuốn sách nhé.

"Shijo-san! Sự tốt bụng nhỏ bé này lại trở thành thừa thãi quá rồi! Với cả, để trên bàn thì ai mà chả thấy!"

Nhận rồi cũng thấy có lỗi, nhưng lát nữa đành phải vứt đi thôi.

"Uki! Không chui ra được! Hơn nữa, chẳng có cuốn sách khiêu dâm nào cả!"

"Đã bảo là không có mà! Từ đầu đã không có rồi!"

"Bây giờ mà khai thật thì tội còn nhẹ đấy."

"Em có bằng chứng gì chứng minh tôi có tội hả!"

Hoàn toàn là bịa đặt trắng trợn.

"Hay là... anh chỉ thích đàn ông thôi, có chuyện đó không...?"

"Đến mức đó luôn sao!?"

"Thì đó, ở Nhật Bản anh gần như mắc chứng sợ phụ nữ vì lời nguyền mà? Không chừng anh lại nảy sinh hứng thú với đàn ông cũng nên?"

"Này, tôi cũng thích con gái xinh đẹp đấy chứ. Cái đó là bình thường mà. Nhưng, làm sao tôi có thể thân thiện với một đứa bị tẩy não chứ…"

Đã bao nhiêu lần cậu mơ ước có thể yêu một ai đó như những người bình thường.

Chính vì lời nguyền mà cuối cùng cậu không thể quen được ai.

"Vậy hả, nếu vậy thì tốt…"

Có vẻ như cuối cùng cô cũng tin cậu.

"Vậy thì......... ở Đế quốc Huyết Tộc, có, có, có để ý đến cô gái xinh đẹp nào không............? Cái đó............ đừng giận mà nói thật đi…"

"Chuyện đó thì..."

Có cảm giác như cô đang chạm vào vấn đề cốt lõi một cách tế nhị.

"Thì đó, ngay cả khi nhìn từ con mắt của con gái như em thì Tamaki, Sasara, với lại... chị cả cũng rất xinh đẹp mà, cái đó, anh thấy thế nào...?"

"À ừm......... cái đó thì còn đang suy nghĩ........ vẫn còn đang linh động, thật đó..."

"Thật thật thật thật thật thật thật sự không?"

"Sao tôi phải nói dối chuyện đó chứ…"

"Em hiểu rồi. Em yên tâm rồi."

Vì không thấy mặt nên chỉ nghe được giọng nói, nhưng có vẻ như cô vừa thở phào nhẹ nhõm.

"Ư... Yên tâm rồi thì em lại thấy sợ vì tối quá... Chẳng thấy gì cả…"

Lần này thì có vẻ như cô lại thấy bất an.

Cậu đưa tay vào gầm giường để nhấc cô lên, nhưng cô nặng kinh khủng nên hầu như không nhúc nhích. Chắc là mất thời gian lắm đây.

"Để tôi bật đèn pin đã, đợi chút!"

Cậu bật đèn pin rồi đặt bên cạnh giường, chiếu vào bên trong.

"Sao rồi, thấy đường chưa?"

"Vâng, sáng rồi........ ô hô nô a nao ô ni ô bi ô ba i phư phạ xôn di phô ni!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Một tiếng thét chói tai, không thể phân biệt được là ngôn ngữ gì, vang lên.

"Gì vậy, cái tiếng kêu kỳ quái vừa rồi là gì...? Nếu không biết nguồn gốc thì cũng phải sợ hãi đấy."

"Có... Có con gì đó..."

"Con gì?"

"Gián đó."

Cậu hiểu ra rằng tình hình đang cực kỳ nghiêm trọng.

"Đừng đến đây! Thật sự đừng đến đây! Mày muốn gì tao cũng đáp ứng hết! Nên đừng đến, a! Đừng đến! Làm ơn mà!!!!!!!!!!!!!!!! Khyaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!"

"Shiren, bây giờ tôi sẽ nâng giường lên, trong lúc đó em rút đầu ra đi!"

"Đừng đến, đừng đến, đừng đến! Nó đến kìaaaaaaaaaaaaaaaaa!!! Gián đến kìaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!! Râu của nó chạm vào em kìaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!"

"Hỡi thần linh, hãy tạm thời ban cho con sức mạnh!"

Ryota lập tức bắt đầu nâng giường.

Không thể ở trong trạng thái "Tay không có sức" được nữa.

"Uoooooooooooooo!!!!!!!"

"Khyaaaaaaaaaaaaa!!!"

Trong khoảng khắc giường hơi nhấc lên, Shiren lập tức rút đầu ra.

Thật sự là thoát nạn trong gang tấc.

"Thoát rồi... A, không phải lúc! Thuốc xịt côn trùng đâu, thuốc xịt côn trùng! Tuyệt đối không được cho nó sống sót! Nhất định phải giết nó! Giết, phải giết nó!"

"Em biết rồi! Em đi lấy báo với thuốc xịt côn trùng!"

"Ừm? Cái 'Thiên đường khoái lạc' này là gì vậy? Không ngờ lại đường hoàng để trên bàn! Hóa ra là anh mua thật mà! Hèn gì em cứ tưởng là anh thật sự không có chứ."

"Em có niềm tin mãnh liệt đến mức nào là tôi có nó vậy hả! Với lại, bây giờ không phải lúc!"

"Hơn nữa, còn có nơ nữa chứ, cái này là sao?"

"Để lát nữa em giải thích, đừng có bỏ qua đoạn giữa chứ!"

Ba phút sau, cuối cùng họ cũng tiêu diệt được con gián.

"Ha ha... Một trận chiến kinh hoàng..."

"Ừm... Thật sự là đổ mồ hôi hột luôn... Hay là mình đi tắm lại nhỉ..."

Cả Ryota và Shiren đều thở dốc.

"Ư... Chắc là do gắng sức vào tay nên đau quá..."

Chắc chắn là do gắng sức nâng giường rồi. Nhưng, lúc đó không thể ung dung được.

"Này, có sao không! Đừng bảo là không ném bóng được nữa nha!"

"Tôi là vận động viên bóng chày ở đâu ra vậy!? Chắc là không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày đâu. Chỉ hơi đau thôi..."

"Haa, thật là tệ hết sức..."

Shiren ủ rũ cúi đầu, ngồi phịch xuống đất.

"Đã định phục vụ Ryota mà, cuối cùng toàn thất bại..."

Có vẻ như cô ấy sốc lắm, đến nỗi không để ý đến việc hai bím tóc đuôi sam đang rũ xuống sàn nhà.

"Shiren, tóc đuôi sam kìa."

"Kệ em. Để em yên."

"............Nhưng mà, chỗ đó gián vừa đi qua thì phải?"

Shiren lập tức đứng dậy.

"Chưa ba giây đâu, vẫn ổn, chưa ba giây đâu đúng không Ryota?"

"Tôi không hiểu lắm, nhưng cứ cho là vậy đi! Ổn, ổn!"

Cả hai quyết định lấp liếm cho qua chuyện.

"Tạm bỏ qua chuyện con gì đó màu đen sang một bên, em tệ thật..."

Nhưng, dường như cô không thể lấp liếm được việc mình đang thất vọng.

"Này, mấy chuyện này quan trọng là tấm lòng mà. Đừng để bụng."

Ryota cảm thấy áy náy khi cứ nhìn chằm chằm vào Shiren đang ủ rũ nên cậu quay mặt đi.

"Chẳng lẽ người thuộc dòng dõi cao quý không giỏi phục vụ người khác hay sao? Dù gì cô cũng là em gái của Bệ hạ mà. Chẳng lẽ sự vĩ đại tuôn trào ra cản trở cô sao?"

"Em giải thích tích cực quá đó, đồ ngốc."

Một câu nói hơi khó chịu.

"—Nên em quyết định hỏi trực tiếp Ryota."

Shiren tựa lưng vào Ryota từ phía sau.

Hai tay cô nắm chặt lấy bộ đồ ngủ của Ryota.

"Này, Ryota... Anh có muốn em làm gì cho anh không?"

Shiren lắp bắp nói.

"Thì đó, cái gì cũng được. Chắc em cũng mệt rồi, đã nói vậy rồi thì cái gì anh cũng làm hết…"

"Đã bảo vậy rồi, nhưng mà..."

Không khí có gì đó kỳ lạ.

Thế này chẳng khác nào người yêu cả.

"Th, thật sự... Cái gì cũng được đó nha... Em phục vụ anh đó... Không nói là thiệt đó. Hối hận đừng trách em đó…"

"Không, nhưng mà... Nhờ vả chủ nhân thì ngại lắm…"

"Bây giờ... cứ coi như Ryota là chủ nhân mà ra lệnh đi..."

Nói thì nói vậy, nhưng từ sau lưng, cậu nhận ra rằng Shiren đang có vẻ hơi sợ hãi.

Lưng cô đang run lên nhè nhẹ.

"Tôi hiểu Ryota đã vất vả như thế nào rồi... Hôm nay là đặc biệt đó…"

"Em này, đừng có gắng sức quá đó. Cứ tự nhiên là được rồi."

"Em đâu có gắng sức! Lúc nào em cũng bình thường mà... Nếu, nếu lỡ có vẻ như em đang gắng sức thì... Là, là Ryota tại anh."

Shiren xoay người đứng trước mặt Ryota.

Mặt cô đỏ bừng, cau có.

"Sao lại là tại tôi chứ..."

"Tại Ryota cứ đi đâu đó hoài."

Câu nói đó khiến Ryota nảy sinh một chút cảm giác tội lỗi.

"Vì cứ bận bịu giúp đỡ người khác mà mình đã bỏ bê Shiren mất rồi."

"Xin lỗi, tôi sẽ cố gắng để ý hơn..."

"Không, chuyện đã qua bỏ đi. Vậy thì... Anh muốn em phục vụ cái gì? Anh không nói là em không chịu đâu đó..."

Mặt Shiren càng đỏ hơn.

"Ừm... à thì, à thì..."

"Nói đi! Nói nhanh lên!"

"À thì, à thì... Cho nước sôi vào mì gói à..."

"Em đã bắt em phải nói đến nước này mà còn kêu em cho nước sôi vào mì gói là em không tha đó."

Bị nhìn thấu rồi.

"Vậy thì, một lần thay em dọn dẹp phòng tắm vậy..."

"Bắt em nói đến mức này mà chỉ kêu em dọn dẹp phòng tắm một lần là em cũng không tha đó."

"Vậy thì, cái gì mới được chứ!"

"Mấy chuyện đó thì đến Minion cũng phải... Học cách hiểu được tấm lòng của chủ nhân đi chứ."

Bàn tay nắm chặt bộ đồ ngủ càng siết chặt hơn.

(Xem ra là mình phải nói cái gì đó ra hồn mới được chấp nhận thì phải...)

Phải làm sao đây. Cậu cố gắng suy nghĩ hết tốc lực. Nhưng mà, không được rồi.

Cậu bắt đầu để ý đến Shiren nên đầu óc không thể hoạt động bình thường được.

Đúng hơn là, đầu óc cậu sắp trống rỗng mất rồi.

"Ừm... à thì...────────────────────────────────────────────────────────────────Muốn được phục vụ."

"Hứ, ý là gì?"

Cơ thể đột nhiên nóng lên, Ryota bất giác khom lưng lại.

Không hiểu sao đầu óc cậu cứ lâng lâng.

"Này, Ryota, sao vậy? Đau bụng à? Chẳng lẽ tại vết thương sao?"

"Mu, mu, mu, muốn được phục vụ. Muốn được phục vụ chủ nhân quá, muốn được phục vụ mà..."

Ryota lẩm bẩm như người mộng du.

Shiren bị lời nói đó làm cho bất ngờ, nhưng ngay sau đó, khuôn mặt cô nở một nụ cười.

"Ryota, anh đúng là tấm gương của Minion mà. Em hiểu rồi. Cứ việc phục vụ thoải mái đi."

Có vẻ như Shiren hơi cảm động trước lời nói của Ryota.

Cô không ngờ rằng cậu sẽ thốt ra những lời như vậy.

"Ừm, tôi đi phục vụ đây."

"Hả? Đi phục vụ?"

Một câu nói khó hiểu.

"Đi đâu chứ, đây chẳng phải là ở trong nhà sao. À, chắc là dọn dẹp phòng tắm sau khi tắm xong—"

"Em không nhịn được nữa rồi!"

Ryota rời khỏi phòng, đi xuống cầu thang.

Cảm thấy có điềm chẳng lành, Shiren nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cảnh Ryota lao ra khỏi cổng hiện ra trước mắt.

"Này, Ryota! Anh đi đâu vậy!"

Dù Shiren gọi từ cửa sổ, Ryota vẫn không quay lại.

"Này! Quay lại đi! Ryota! Ryota Minion!"

Giọng nói chỉ tan vào bóng tối của màn đêm.

"À, thì ra là vậy."

Shiren nhớ lại dòng máu của mình.

Dòng máu chỉ có sức mạnh không hoàn chỉnh với tư cách là Huyết Tộc.

"Ryota... Không phải Minion của mình..."

Nếu vậy, điểm đến của Ryota, đương nhiên sẽ được quyết định.

Cô hơi buồn một chút, nhưng ngay sau đó, cảm giác đó đã biến thành sự bực bội.

"Ryota đồ ngốc!!!"

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận