Izure Shinwa no Ragnarök
Namekojirushi Youta
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Chương 4

0 Bình luận - Độ dài: 16,565 từ - Cập nhật:

**Leon Bladebright và Quỷ Sát Nhân**

**1**

Đã hai ngày trôi qua kể từ trận chiến ở khu nhà kho.

Đòn cuối cùng mà Susanoo tung ra là Thần Hoàng Kiếm Murakumo Xưng Bá Thiên Địa. Tuy tránh được cú đánh trực diện, nhưng dư chấn của luồng sáng có thể xé toạc cả mặt đất của hòn đảo nhân tạo thì kinh hoàng đến mức ba chúng tôi trở về ký túc xá phía Nam trong tình trạng tơi tả. Maria, người đang chờ chúng tôi ở ký túc xá, đã sốc đến mức gần như ngất đi khi thấy những vết thương của chúng tôi và dành hàng giờ liền để chữa trị.

Trong số chúng tôi, Ruirui là người chịu tổn thất nặng nề nhất. Cô ấy cũng tránh được đòn đánh trực diện, nhưng vấn đề là Điện Anh Linh Fólkvangr của cô ấy đã bị Thần Hoàng Kiếm Murakumo Xưng Bá Thiên Địa phá hủy.

"Regalia" chính là thần cách của một vị thần. Như một điều kiện để "Thống Trị", "Regalia" có mối liên hệ sâu sắc với bản thân vị thần. Do phản hồi từ việc bị phá hủy vật lý, Ruirui phải chịu gánh nặng rất lớn ở những phần vô hình và không thể nào ngồi dậy khỏi giường cho đến tận ngày hôm qua. Đến hôm nay, cô ấy mới đủ sức để chống tay ngồi dậy, nhưng theo lời cô ấy:

"...Hết cách rồi. 'Regalia' bị phá hủy khiến thần cách tạm thời bị tổn thương. Cần thêm vài ngày nữa để phục hồi."

Theo đó, dù tổn thương thể chất dường như không đáng kể, nhưng trong một thời gian, cô ấy sẽ không thể sử dụng "Regalia" hay thuật pháp Huyết Lệ Nữ Thần Gullveig. Cô ấy chỉ có thể dùng được những phép thuật yếu, tương đương cấp B đến C. Nếu đối thủ là một phù thủy bình thường thì đủ, nhưng đáng tiếc, trong các trận chiến của thần linh, phép thuật đó chỉ như đồ bỏ đi. Hiện tại, sức chiến đấu của cô ấy gần như bằng không. Vì vậy, tôi đã giấu cô ấy trong phòng mình, cùng nghỉ học để chăm sóc và bảo vệ.

"...Raikka?"

"Hả? Tỉnh rồi à?"

Tôi đang lau chùi vũ khí ở bàn, quay đầu lại khi nghe tiếng Ruirui. Cô ấy dụi đôi mắt ngái ngủ và ngồi dậy.

"Mấy giờ rồi?"

"Một giờ chiều. Trong người thế nào rồi?"

"Ừm... chắc là mai có thể đến lớp."

"Vậy à." Tôi gật đầu. "Có muốn uống gì không?"

"...Khà khà."

Khi tôi hỏi, Ruirui không hiểu sao lại khúc khích cười.

"Lần trước thì vội vàng đuổi đi, sao hôm nay không cần nói cũng tự động mời đồ uống thế?"

"...Nếu không cần thì thôi."

"Cho tôi trà sữa."

"Đã rõ."

Tôi thấy hơi bực mình vì bị chọc ghẹo vô nghĩa, nhưng đối phương là bệnh nhân, nên tôi vẫn pha trà sữa theo yêu cầu. Cô ấy, vẫn trên chiếc giường như lần trước, đưa cốc lên môi.

"Ừm. Ngon lắm." Ruirui mỉm cười. "Nếu một ngày nào đó Raikka thuộc về tôi, tôi sẽ cho cậu làm người pha trà riêng."

"Xin miễn."

"Ế, đây là yêu cầu của Nữ Thần đấy nhé?"

"Càng phải từ chối."

Khi tôi nhăn mặt, Ruirui bĩu môi bất mãn.

"Raikka là người đầu tiên từ chối thẳng thừng yêu cầu của tôi đấy."

"Vậy à." Lòng tôi chẳng mảy may đau đớn.

"Dù vậy vẫn chăm sóc tôi như thế này, Raikka đúng là người ga lăng mà."

"...Người tôi bảo vệ, suy cho cùng, là Shikagane Ruirui. Không phải Freya."

"Thật sao?"

"Thật." Tôi dứt khoát gật đầu, nhưng.

"Vậy ư?" Ruirui nghiêng đầu. Cô ấy đưa trà sữa lên môi. Thấy có vẻ sắp thành một cuộc tranh cãi vô bổ, tôi cũng im lặng kết thúc cuộc trò chuyện.

Một lát im lặng kéo dài.

"Này, nhân lúc trốn học và chỉ có hai đứa, con cáo cái lại đang yếu ớt thế kia, sao không xông vào một phát luôn đi?"

*(Ngươi cũng dai dẳng thật đấy.)*

Những lời trêu chọc thường lệ của Balor cũng bắt đầu khiến tôi chán ngấy. Nhưng Ác Thần trong tôi vẫn kiên trì không bỏ cuộc.

"Raikka thật vô vị. Con cáo cái này thì đã đành, ngay cả cô kỵ sĩ kia, dù đã bị khống chế bằng Ma Nhãn, ngươi cũng chẳng thèm động đến."

*(...Brynhildr à.)*

Khi nhắc đến, tôi chợt nhớ lại chuyện đêm qua. Tối qua, chúng tôi không ra ngoài, mà bốn người tập trung trong phòng tôi để phòng thủ. Lúc đó, tôi đã chất vấn Brynhildr về chuyện hôm kia, với ý định khiển trách. Tại sao cô ấy lại không chịu hợp tác với tôi? Có phải vì tinh thần hiệp sĩ không?

Thật tình, tôi nghĩ Brynhildr sẽ viện đủ lý do viển vông về lòng tự trọng của một hiệp sĩ, và rồi lại tranh cãi qua lại. Thế nhưng...

"Tôi cũng không muốn làm trái tinh thần hiệp sĩ... nhưng tôi, tôi cũng là của anh..."

Brynhildr đêm qua cứ ấp úng mãi, chẳng nói được điều gì rõ ràng. Không hề cảm thấy sự phản kháng thường lệ đối với tôi, thái độ của cô ấy cũng yếu ớt lạ thường. Không muốn làm trái tinh thần hiệp sĩ "nhưng"? "Tôi là của anh"... cái gì cơ? Giọng nói yếu ớt bất ngờ đã khiến tôi mất hết ý định truy hỏi, và tôi đã từ bỏ việc đào sâu hơn.

"À phải rồi, chuyện của Kushinadahimeko, cậu định giải thích với tiền bối kia thế nào?"

Ruirui chợt mở miệng như vừa nhớ ra chuyện gì đó. Tôi ngừng hồi tưởng, đưa ý thức trở lại thực tại.

"Tôi đã nhờ Maria từ chối với tiền bối Kushinada. Rằng sức khỏe của tôi và cô không được tốt nên sẽ không thể giúp tìm em gái cô ấy trong một thời gian."

"Hừm. Dù sao thì, với cơ thể này mà đi lung tung cũng mệt lắm." Ruirui nói. "Vấn đề không phải ở chỗ đó đúng không?"

"...Susanoo à."

Về chuyện Susanoo đang ẩn nấp trong cơ thể Kushinadahimeko, thật tình mà nói, tôi vẫn chưa tìm ra giải pháp nào.

"À, cái đó thì đơn giản nhưng mạnh khủng khiếp. Có lẽ sẽ tốn rất nhiều công sức để đối phó."

Balor cũng tham gia vào cuộc trò chuyện. Dù giọng của hắn chỉ có mình tôi nghe thấy.

"Chưa kể mấy tòa nhà bị phá hủy, ai ngờ được cả đất của hòn đảo nhân tạo cũng bị xé toạc chứ. Nếu chỉ xét về sức mạnh đơn thuần, thì nó thuộc hàng hiếm hoi trong số tất cả 'Regalia'."

*(...)*

"Nếu nhớ không lầm, đó là Ame no Murakumo thì phải? Raika chắc chắn biết đó là loại kiếm gì phải không? Ngươi với hắn hình như là đồng hương mà."

*(Đừng có nói như thế.)*

Xét về việc là thần trong thần thoại Nhật Bản, đúng là có thể coi là thần cố hương, nhưng bị gán ghép là đồng hương với thần rác rưởi thì chỉ thấy buồn nôn. Bỏ qua chuyện đó.

"Tôi cũng nên nói cho Ruirui biết. Về Susanoo mà tôi biết, và về Ame no Murakumo của hắn."

—Ame no Murakumo no Tsurugi. Còn gọi là Kusanagi no Tsurugi (Thảo Thế Kiếm). Một trong Tam Thần Khí của thần thoại Nhật Bản, cùng với Yasakani no Magatama (Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc) và Yata no Kagami (Bát Chỉ Kính). Trong thần thoại Hy Lạp có Sấm Sét Keraunos của Zeus. Trong thần thoại Celtic có Thần Thương Bryunac của Lugh. Trong thần thoại Bắc Âu có Búa Hủy Diệt Mjolnir của Thor. Trong thế giới thần thoại tồn tại những Thánh Khí (Artifact) được mệnh danh là mạnh nhất.

"Ame no Murakumo là biểu tượng của 'Võ' trong thần thoại Nhật Bản. Sức mạnh của nó thì cô cũng biết rồi."

"Ôi chao... Nó có điểm yếu nào không?" Ruirui hỏi với vẻ ngán ngẩm.

"Không phải là không có."

"Ồ?"

"Trong thần thoại, Susanoo khi tìm thấy Ame no Murakumo đã nói rằng thanh kiếm kỳ lạ này không thể thuộc về mình. Đúng như lời nói đó, Ame no Murakumo sau này đã được dâng lên cho Nữ Thần Mặt Trời Amaterasu Ōmikami ở Cao Thiên Nguyên."

"Vậy tức là Ame no Murakumo không hoàn toàn là vật sở hữu của Susanoo sao?"

"Có lẽ vậy. Có thể coi là nó có một số hạn chế sử dụng nào đó."

Điều hợp lý nhất có lẽ là hạn chế về số lần sử dụng. Đêm đó, nếu Thần Hoàng Kiếm Murakumo Xưng Bá Thiên Địa được liên tục tung ra theo hướng chúng tôi bỏ chạy, thì gần như không thể sống sót. Ngược lại, việc hắn không làm như vậy có thể là do hắn không thể làm. Mà cũng có khả năng, với tính cách của Susanoo, hắn có thể làm được nhưng lại "nhàm chán" nên không làm...

"Thế thì cuối cùng ngươi có thể đánh bại hắn không?" Balor hỏi.

*(Nếu chỉ là đánh bại thì dễ thôi.)* Tôi trả lời.

"Ồ?"

*(Không cần phải ngu ngốc đối đầu trực diện. Giá trị thực sự của Ma Nhãn nằm ở khả năng đa dạng của nó. Nếu tận dụng hết những khả năng đó, việc đánh bại Susanoo là hoàn toàn có thể.)*

"Đúng là 'Regalia' của ta mà." Balor tự hào cười. "Nhưng nếu vậy, sao ngươi lại phiền não đến thế?"

*(Để 'Thống Trị' thì cần phải phá giải 'Regalia' của kẻ địch. Khi đó, câu chuyện lại khác đi một chút.)*

Vì tiền bối Kushinada, Kushinadahimeko phải được đưa về an toàn. Để làm được điều đó, việc "Thống Trị" Susanoo là điều kiện tiên quyết. Để "Thống Trị" hắn, tôi phải phá giải "Regalia" của hắn và khiến thần cách của mình được công nhận là vượt trội hơn. Dù Thần Hoàng Kiếm Murakumo Xưng Bá Thiên Địa có hạn chế về số lần sử dụng đi chăng nữa, sức mạnh của một đòn vẫn là vô cùng lớn. Để phá giải nó—tức là đánh bại nó—thì cần một "Regalia" cấp độ như Sấm Sét Keraunos của Zeus. Ma Nhãn của Balor dù có khả năng đa dạng nhưng lại không có sức phá hủy đơn thuần.

...Trong số những truyền thuyết về Ma Nhãn trên khắp thế giới, có cả những loại có thể "phóng tia năng lượng từ mắt", nhưng mong đợi sức mạnh vượt qua Thần Hoàng Kiếm Murakumo Xưng Bá Thiên Địa thì thật là quá đáng. Ngay từ đầu, việc đối đầu trực diện để đánh bại nó là điều khó mà thực tế. Vậy thì cần một giải pháp thay thế thực tế hơn, nhưng...

"Nếu muốn đánh bại 'Regalia' đó để 'Thống Trị', việc nghĩ đến phá hủy chính Thần Hoàng Kiếm Murakumo Xưng Bá Thiên Địa có vẻ thực tế hơn... không, cái này cũng phi thực tế."

"Chắc là vậy rồi."

"Với thần kiếm cấp đó, việc phá hủy bản thân nó đã khó rồi."

Ruirui và Balor dường như cũng đồng ý với ý kiến của tôi.

"Chúng ta hiện tại không có cách nào để phá giải Thần Hoàng Kiếm Murakumo Xưng Bá Thiên Địa."

"Ế, vậy thì làm thế nào?"

"Không sao cả. Ít nhất, mục tiêu tính đến hôm qua đã hoàn thành."

Dù phải trả một cái giá nào đó, nhưng theo mục tiêu ban đầu, chúng tôi đã khai thác được khá nhiều thông tin về sức mạnh chiến đấu và "Regalia" của Susanoo.

"Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, đúng là như vậy."

"Gì thế?"

"Đó là câu nói của một quân sư vĩ đại, người đã ghi danh vào lịch sử nhân loại."

Khi buộc phải chiến đấu với kẻ thù, điều cần thiết nhất là thông tin. Thua trận vì đánh bừa và biết trước rằng không thể thắng là hai chuyện khác nhau. Nếu biết không thể thắng với tình hình hiện tại, chúng ta có thể tìm kiếm cách để thắng. Nếu không có quân át chủ bài, chúng ta bổ sung. Nếu thiếu sót, thì dù có phải gian lận cũng phải bù đắp. Bất cứ thủ đoạn nào để giành chiến thắng. Đó là cách con người chiến đấu.

"Tính cách và sức mạnh của Susanoo đại khái đã rõ. Tiếp theo là tìm ra con cờ cần thiết để đánh bại hắn."

"À, phải rồi." Ruirui chợt gật đầu như đã hiểu ra. "Tóm lại, là cậu sẽ tìm một vị thần có thể phá giải 'Regalia' của Susanoo, rồi 'Thống Trị' họ và lôi kéo về phe mình đúng không?"

"Đúng vậy."

Những vị thần nổi tiếng của bảy nền thần thoại tham gia vào Cuộc Chiến Đại Diện Thần Thoại. "Regalia" mà họ sở hữu cũng đương nhiên phải có năng lực phi thường. Rất có khả năng trong số đó có người có tương thích tốt với Thần Hoàng Kiếm Murakumo Xưng Bá Thiên Địa, hoặc có phương tiện để kiềm chế chính Susanoo.

"Thế mà, vẫn là 'Thống Trị' làm tiền đề nhỉ."

"Hả? Đương nhiên rồi." Tôi nghi ngờ nhìn Ruirui khi cô ấy đột nhiên nói ra một điều hiển nhiên. Nhưng cô ấy nhìn tôi với vẻ hơi trêu chọc.

"Nhưng đó không phải là để giành lại em gái Raikka, càng không phải để thắng Cuộc Chiến Đại Diện Thần Thoại, mà là vì tiền bối Kushinada đó chứ?"

"---" Tôi nheo mắt lại một chút. "...Tôi nghĩ tôi chưa từng kể cho cô nghe chuyện về em gái tôi mà?"

"Chuyện đó Brynhildr kể cho tôi nghe rồi. Cậu đến hòn đảo này để tìm em gái mất tích từ xưa đúng không?" Ruirui cười. "Việc tìm em gái, Susanoo có thực sự cần thiết không? Tăng cường sức mạnh chiến đấu thì có thể tốt, nhưng rủi ro quá lớn. Nếu không cố chấp vào việc 'Thống Trị', thì có nhiều cách khác nữa mà đúng không?"

"..." Tôi im lặng.

Ruirui vẫn cười. "Raikka đúng là một người ga lăng mà. Chỗ đó cũng đáng yêu nữa."

Cô ấy ghé miệng gần tai tôi từ trên giường, "Nếu cứ để lộ những mặt yếu mềm như thế này, thì sẽ bị phụ nữ chém cổ lúc ngủ đấy." Cô ấy thì thầm, dường như muốn nói rằng chính cô ấy sẽ là người ra tay.

Tôi lặng lẽ đút tay vào túi áo, "Chém cổ tôi lúc ngủ, là dùng thứ này à?" nói rồi lấy ra một viên đá quý nhỏ màu đỏ, đưa ra trước mặt Ruirui.

"Ôi..."

"Thoạt nhìn chỉ là một mảnh đá quý bình thường, nhưng nó đã được xử lý bằng ma thuật. Nói một cách đơn giản, đây là thiết bị nghe trộm bằng ma thuật."

Chính xác hơn, nó còn cao cấp hơn thế, có thể theo dõi một phần sức khỏe và hành động của tôi trong phòng.

"Kẻ đặt nó là ngươi đúng không?"

"Ối giời, bị phát hiện rồi sao."

"Lần trước khi ngươi đến phòng tôi với cớ 'đến chơi'... ngươi nghĩ tôi sẽ tin lời nói đó sao?"

"Ưm, tôi định cởi đồ để đánh lạc hướng mà..." Ruirui thì thầm đầy tiếc nuối. Cô ấy rời mặt khỏi tôi, vùi đầu vào gối như hờn dỗi. "Cứ tưởng có thể nhìn trộm cuộc sống trần trụi hàng ngày của Raikka rồi chứ."

"Ngốc."

"Đặc biệt là muốn biết Raikka đang 'tự an ủi' bản thân bằng 'ai' trong số chúng tôi."

"...Chết đi."

"À, hay cậu có muốn biết 'món tủ' gần đây của tôi là gì không?"

"Im ngay."

Tôi đứng dậy, rời xa giường. Dù đang chăm sóc bệnh nhân nên không còn cách nào khác, nhưng tôi vẫn không quen khi ở riêng với Ruirui Freya. Vừa đọc cuốn sách đang đọc dở, tôi vừa mong sao giờ học mau kết thúc để Maria và tiền bối Sharo về.

**2**

Sáng ngày thứ ba sau trận chiến ở khu nhà kho.

Tại lớp học năm nhất.

"Chào buổi sáng Ruirui."

"A lô Tenka. Chào buổi sáng."

"Thiệt tình, Raikka-kun đã vậy rồi, mà Ruirui cũng nghỉ hai ngày, nên mình cũng không có tâm trạng gì hết trơn."

Thấy Maria đến trường, Tenka làm bộ thở dài thườn thượt.

"Tenka đúng là quá thích chúng tôi rồi còn gì." Ruirui cười đáp lại. Dù vẫn chưa thể chiến đấu, nhưng cô ấy đã hồi phục đến mức có thể đi học trở lại.

"Tôi cũng buồn lắm vì không được gặp Ruirui-chan." Kunisaki cũng đi đến bên cạnh Ruirui, tham gia vào cuộc trò chuyện.

"Ế, Kunisaki buồn là vì không được nhìn thấy ngực tôi đúng không?"

"Đâu có!"

"À ha ha, đùa thôi."

Ba người đang cười đùa vui vẻ vây quanh Ruirui, người đã lâu không đến trường. Tôi liếc nhìn họ thì Maria bên cạnh hỏi chuyện.

"Raikka-san. Hôm nay là ngày kiểm tra thể lực, anh còn nhớ không?"

"À, phải rồi, đúng là như vậy."

Kiểm tra thể lực khoảng hai tuần sau khi nhập học. Mấy hoạt động như vậy thì giống như một trường cấp ba bình thường.

Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện đó, cô Haconoki cuối cùng cũng đến lớp.

"Chào buổi sáng~, về chỗ đi~..."

Cô Haconoki bắt đầu điểm danh với giọng nói uể oải thường lệ. Kushinadahimeko hôm nay cũng vắng mặt.

"À... tối qua lại có một người mất tích. Như tôi đã nói nhiều lần, việc ra ngoài vào ban đêm..."

Điểm danh xong, cô Haconoki bắt đầu nhắc nhở những lời đã trở thành định kỳ.

"..."

Tôi đã biết chuyện này qua Maria, người vẫn đi học trong hai ngày tôi nghỉ, rằng vụ án mất tích học sinh liên tiếp vẫn tiếp diễn. Về Kushinadahimeko, cô ấy không phải là nạn nhân – hoặc là kẻ gây án – của vụ này.

Xác chết của cô gái trẻ tôi phát hiện ngay trước trận chiến với Susanoo. Tôi xem lại danh sách người mất tích và xác nhận, đúng là cô bé đó là một học sinh bị mất tích. Nếu vụ mất tích liên tiếp này đều do cùng một thủ phạm gây ra, thì có lẽ các học sinh khác cũng...

Kẽo kẹt, tôi nghiến răng. Xác chết của cô gái trẻ đã biến mất vào ngày sau trận chiến với Susanoo. Có thể Thánh Bàn Cơ Quan (Eucharisteia) đã xử lý, hoặc thủ phạm đã sử dụng nó cho mục đích khác. Dù thế nào, tôi cũng không thể tìm được thêm manh mối nào.

Nếu suy đoán của Freya là đúng, thì những người mất tích đang bị sử dụng làm vật hiến tế cho một nghi thức lớn nào đó. Cảm giác bất thường bao trùm toàn bộ hòn đảo mà Maria đã cảm nhận. Nếu đó là ảnh hưởng của nghi thức quy mô lớn đó, thì phạm vi ảnh hưởng và đối tượng cũng rất có thể bao trùm toàn bộ hòn đảo. Bức tranh tổng thể của vụ án vẫn còn trong màn sương mù. Có lẽ, việc cần giải quyết trước cả Susanoo lại chính là vụ án này.

"Vậy nhé, thông báo xong rồi."

Trong lúc tôi đang suy nghĩ, tiết HR đã kết thúc. Mải suy nghĩ nên thấy khát nước quá. Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Đi đâu đấy?" Kunisaki hỏi.

"Mua đồ uống."

"Sắp vào giờ học rồi đấy?"

"Đi nhanh về nhanh thôi." Tôi nói rồi rời khỏi lớp học.

Máy bán hàng tự động đồ uống nằm ở tầng hai của khu học xá, phía trước quầy tạp hóa. Tôi định mua nhanh một lon cà phê và uống cạn một hơi. Nhưng xui xẻo thay, có người đến trước. Lại còn đứng ngay trước máy bán hàng tự động có loại cà phê lon tôi thích.

"..."

Hơi xui xẻo, nhưng dù sao vẫn còn một chút thời gian trước khi giờ học bắt đầu. Đằng nào thì mua đồ uống cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Tôi lấy lại tinh thần và đi về phía máy bán hàng tự động. Khi đó, người đối diện nhận ra sự tiếp cận của tôi và quay đầu lại.

"---"

Mắt chạm mắt. Tôi khẽ "ồ" một tiếng. Bởi vì tôi có một chút ấn tượng về cô gái đó. Đó là cô gái nhỏ bé mà tôi đã lướt qua khi đưa tiền bối Kushinada về ký túc xá phía Bắc. Tên cô bé hình như là Emily.

Một sự trùng hợp lạ lùng.

"..."

Emily mất hứng thú với tôi, lại quay người về phía máy bán hàng tự động. Cô bé đặt thẻ học sinh vào đầu đọc điện tử, nạp số dư tín dụng. Sau đó, để mua đồ uống, cô bé đưa tay nhấn nút của máy bán hàng tự động.

Tít tít

Tít tít tít tít

Tít tít tít tít tít tít tít tít tít tít tít tít tít tít tít tít

Cô bé bắt đầu nhấn nút với tốc độ kinh hoàng. Không phải nhấn liên tục một nút. Mà là liên tục mua các loại đồ uống khác nhau theo thứ tự từ dưới lên.

Két rầm két rầm két két két rầm

Cửa lấy đồ của máy bán hàng tự động trở nên vô cùng hỗn loạn.

"Này, này."

"?" Emily phản ứng với giọng tôi, quay đầu lại. "Kẻ hạ cấp có việc gì với ta?"

Thốt ra từ miệng cô bé là một giọng điệu đầy kiêu ngạo, không hợp với dáng người nhỏ bé chút nào. Tôi hơi bất ngờ, nhưng lấy lại bình tĩnh.

"Không, nếu cô muốn mua cái mới thì sao không lấy mấy món đã mua ra trước đi? Bị kẹt rồi kìa." Tôi chỉ vào cửa lấy đồ tự động đang bị kẹt đầy lon nước.

Tôi tưởng cô bé sẽ ngừng nhấn nút, nhưng không.

Tít tít

Cô bé lại tiếp tục nhấn. Cửa lấy đồ đã đầy ắp lon, tiếng "khụt khịt" vang lên từ bên trong máy. Bị kẹt đến mức nào rồi đây...

"Này, khoan đã."

"Nếu ngươi bận tâm thì tự lấy đi." Emily nói mà không thèm quay đầu lại.

"..." Con bé này là cái thá gì vậy? Hay là cứ bỏ mặc nó rồi mua đồ ở máy khác nhỉ? Không, làm thế thì có vẻ như tôi đã thua nó cái gì đó... Mà hình như tôi không nên để mặc con bé này. Sao tôi phải rước lấy cái rắc rối này nhỉ, không, chắc không cần đâu... nghĩ vậy mà.

"Haizzz..."

Tự nhủ rằng mình xui xẻo khi mở lời, tôi khuỵu gối trước máy bán hàng tự động. Nhìn vào cửa lấy đồ một lần nữa, các lon chồng chất lên nhau, bị kẹt tệ hơn tôi tưởng. Chắc chắn là phải lấy từng lon một một cách cẩn thận thôi. Tôi thở dài bắt đầu công việc. Trong lúc đó, Emily vẫn liên tục mua các loại đồ uống khác nhau. Không hề thấy một chút rụt rè hay áy náy nào đối với tôi.

*(Con bé này rốt cuộc là cái quái gì vậy?)*

"Sao không dùng 'Ma Nhãn'? Ngươi có thể biến nó thành một người phụ nữ ngoan ngoãn bất cứ lúc nào mà?"

*(...Đừng nói lời ngu ngốc.)*

"Hiếm hoi lắm mới có khoảng trống nhỉ."

*(Không hề.)*

"Không, không, có mà."

*(Không có. Dai dẳng thật.)*

"Khịt khịt."

Những lúc thế này, chuyện nhảm nhí của Balor cũng hữu ích để giết thời gian. Cứ thế, tôi không hiểu vì lý do gì, mà im lặng làm công việc gỡ kẹt máy bán hàng tự động thay cho Emily một lúc.

Đến khi cảm giác vô ích cũng bắt đầu chồng chất.

"..." Chợt, tôi nhận ra cô bé đã ngừng nhấn nút. Tưởng rằng cuối cùng cô bé cũng hài lòng, tôi khẽ liếc mắt lên.

"~~~"

Cô bé đang kiễng chân. Dường như ngón tay không thể với tới nút ở hàng trên cùng. Tay và chân đều run rẩy. Dù tính cách có kiêu ngạo đến mấy, thì chiều cao cũng không thể tự động kéo dài ra được.

"..." Ngay lúc đó, Emily nhận ra ánh mắt của tôi.

"..." Nhưng không nói gì, lại tiếp tục nỗ lực vô ích để nhấn nút phía trên. Có vẻ cô bé quyết không chịu hạ mình.

...Haizzz, đúng là. Chắc đây là lý do Ruirui lại nói tôi yếu mềm với phụ nữ.

...Tít

Tôi đứng dậy, thay cô bé nhấn nút.

"Cô cũng mua hết cả hàng trên cùng luôn à?"

"Ừm." Lời đáp nhanh thật...

Nửa phần tự buông xuôi, tôi nhấn hết các nút ở hàng trên cùng. Tuy nhiên, tôi vẫn vừa lấy đồ uống ra từng chai một.

"Đây, vậy là hài lòng rồi chứ?" Tôi hỏi Emily.

Thế nhưng, cô bé đã chẳng còn nhìn tôi nữa, mà đang ngắm nhìn đống nước ép, trà nước xếp trên sàn, nở một nụ cười mãn nguyện phảng phất. Nụ cười đó thật đáng yêu, nhưng hiện tại tôi thấy nó vô cùng không cần thiết.

Tôi thở dài, định mua lon cà phê của mình.

"...Ách."

Nút tôi định nhấn hiện màu đỏ. Hết hàng rồi. Một cảm giác tuyệt vọng, theo một nghĩa nào đó, còn tệ hơn cả khi bị Brynhildr dồn vào đường cùng hay khi nhìn thấy "Regalia" của Susanoo.

Thật sự thất vọng. Mà giờ cũng chẳng còn tâm trạng để mua thứ khác. Hay là cứ nghỉ học luôn đi nhỉ? Một suy nghĩ phi sản xuất, bất thường trong hoàn cảnh bình thường, lướt qua trong đầu tôi.

Khi đó.

"Ngươi không mua được thứ mình muốn à?"

Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau. Quay lại, Emily đã ngừng nhìn đống nước trái cây và ngước nhìn tôi.

"À..." Tôi khẽ gật đầu.

Rồi, cô bé nói:

"Hừm, đúng vậy nhỉ."

"?"

"Được thôi. Vì sự tận tâm của ngươi, hãy chọn một món bất kỳ trong số này mà mang đi." Emily nói rồi chỉ vào đống đồ uống xếp trên sàn.

"Thật sao?"

"Thật. Hạ dân thỉnh thoảng cũng cần được ban thưởng chứ."

"..."

Vẫn kiêu ngạo như thường. Nhưng nghĩ rằng nó vốn dĩ là một cô bé như vậy, thì cũng không đến nỗi giận. Hay đúng hơn là, nếu không tự thay đổi suy nghĩ như vậy thì tôi cũng chịu không nổi.

"Vậy thì, cái này." Tôi cầm lấy một lon cà phê nhỏ.

"Chỉ cái bé tẹo đó thôi à?"

"Cái này được rồi."

Từ trước đến nay, tôi không phải loại người uống cà phê lon ừng ực. Mà đúng hơn là tôi thích uống từ từ, tốn thời gian hơn, nhưng... à mà cũng hết thời gian rồi, hôm nay uống một hơi luôn...

Đang nghĩ thế thì chuông reo.

"..."

Tôi cố nén tiếng thở dài, nhét lon cà phê vào túi. Để lát nữa uống vậy.

"Vậy nhé, tôi về lớp đây."

"Ừ." Emily chỉ gật đầu mà không di chuyển. Tôi thấy hỏi cô bé có đi học không cũng chẳng có ý nghĩa gì mấy.

Tôi quay lưng lại với cô bé và vội vã đi về lớp mình.

**3**

Buổi sáng bị kéo theo trò kỳ cục của một tiền bối lạ lùng — à, nhắc mới nhớ, cô ấy lớn tuổi hơn mình — nhưng sau đó, tiết học thứ nhất và thứ hai trôi qua một cách bình yên vô sự.

Và đến tiết thứ ba.

Đúng như thông báo trong buổi HR, tiết này là tiết kiểm tra thể lực.

Đợt kiểm tra thể lực này được tổ chức chung với các học sinh năm hai và năm ba.

Nói chính xác hơn, là các lớp học có cùng ngôn ngữ sẽ tổ chức chung.

Nhân tiện, lớp của chúng tôi và lớp của tiền bối Sharo đều là các lớp chủ yếu tập hợp học sinh nói tiếng Nhật và tiếng Anh.

Vậy nên.

"Raikka-kun. Xin lỗi đã bắt cậu chờ."

Tiền bối Sharo, người bình thường chỉ gặp mặt vào giờ giải lao và sau giờ học, đã cùng chúng tôi tham gia tiết học này.

Kiểm tra thể lực thì mỗi người có thể tự do chọn thứ tự thực hiện, nên chúng tôi quyết định chia thành một nhóm gồm các thành viên thường lệ cộng thêm tiền bối Kushinada.

"Tôi có thể đi cùng được không?"

"Dĩ nhiên rồi, tiền bối Kushinada."

Tiền bối Kushinada có vẻ hơi bối rối một chút.

"Vậy thì tôi xin phép chấp nhận lời mời."

"Vâng." Tôi gật đầu.

Chắc chắn tiền bối Kushinada lẽ ra đã định đi cùng em gái mình, Kushinadahimeko.

Nhưng Kushinadahimeko không có ở đây.

Nếu để tiền bối một mình, cô ấy sẽ càng nhớ đến em gái và cảm thấy khó khăn hơn.

Hy vọng rằng việc đi cùng chúng tôi có thể giúp cô ấy phân tâm đôi chút.

"Thế thì, đầu tiên mình đi đâu đây nhỉ?"

"Đi mấy chỗ gần gần trước đi, được không?"

"Tớ thấy được đó."

"Tớ cũng vậy."

"Được! Vậy thì, thẳng tiến!"

Nghe Tenka hô, Kunisaki giơ nắm đấm lên reo hò "Oát!".

Mọi người lục tục kéo nhau đi vào sân.

"Shinsen-san, vết thương của anh không sao chứ ạ?"

Đang đi, tiền bối Kushinata lo lắng hỏi tôi.

Tôi cố gắng mỉm cười và đáp:

"Cũng đỡ đau nhiều rồi. Dù sao thì sau này làm một mình cũng buồn nên hôm nay tôi cứ tham gia cùng mọi người. Vả lại, tôi cũng không có ý định phá kỷ lục gì đâu."

Thật ra, nếu tôi mà nghiêm túc, kỷ lục của học sinh cấp ba cũng dễ dàng bị xô đổ.

Tôi không muốn làm mấy trò nổi bật như vậy, nên đã định sẽ "thả lỏng" ngay từ đầu.

"Maria cũng vậy, đừng nên làm gì quá nổi bật."

"Vâng, em hiểu rồi."

Maria khẽ gật đầu trước lời thì thầm của tôi.

『—Ư hi hi hi, nói gì thì nói, bộ đồ thể dục này đúng là tuyệt thật. Nhìn rõ đường cong cơ thể mấy cô gái, đúng kiểu "ông hoàng ta đây" ưa thích.』

Con quỷ dâm đãng vẫn hoạt động như thường lệ. Tôi bỏ qua cả việc phản bác, khẽ nhắm mắt trái lại.

"Uô-li-daaaaaa!"

Cùng với tiếng hét đầy khí thế của Kunisaki, quả bóng ném bay vút đi.

Sau đó, quả bóng dần vẽ một đường cung và rơi vào trong vạch vôi.

"28 mét!"

Người ghi chép kỷ lục chạy đến vị trí bóng rơi và to tiếng công bố thành tích của Kunisaki.

"Kaà! Không qua được 30 mét rồi!"

Dường như không đạt được mục tiêu, Kunisaki làm động tác khoa trương, than vãn.

Tôi, người đã ghi thành tích trước, khẽ nhún vai.

"Đừng bận tâm làm gì, dù sao cũng là thành tích tốt hơn tôi mà."

"À, ừ thì, nhưng Raika cậu là người bị thương mà. À, cho tớ ném thêm một lần nữa được không?"

Kunisaki liên tục tiếc nuối, hỏi người ghi chép kỷ lục liệu có thể ném thêm một lần nữa không, nhưng bị từ chối thẳng thừng.

"Không được sao?"

"Tất nhiên rồi, nếu cứ cho ném lại thì biết đến bao giờ mới xong."

"À mà, đúng là vậy thật."

Kunisaki nhún vai một cái thật lớn. Dường như đã chấp nhận, cậu ta cười tươi roi rói.

"À mà này, Tenka-chan và mấy người kia đâu rồi?"

"Họ xong trước chúng ta nên đang nhảy xa ở sân bên cạnh."

"Thế thì, chúng ta cũng sang đó thôi."

Tôi và Kunisaki đuổi theo Tenka và những người khác, đi đến khu vực ghi kỷ lục nhảy xa.

"Nào!?"

Bỗng nhiên, Kunisaki kêu lên một tiếng lạ lùng rồi dừng lại.

"Có chuyện gì thế, Kunisaki?"

"Cậu nhìn đằng kia xem."

"Sao?"

Tôi hướng mắt về phía Kunisaki chỉ.

Đúng lúc tiền bối Charlotte đang thực hiện phần thi nhảy xa. Điều đó thì không sao, nhưng...

"Nhìn kìa...! Ngực của tiền bối Charlotte rung ghê chưa!"

Kunisaki khoác tay qua vai tôi, thì thầm với vẻ phấn khích.

Trong trường hợp này tôi phải trả lời thế nào đây...

Đang lúc tôi phân vân thì Kunisaki lại dùng nắm đấm mà 'xoay xoay' lên đầu tôi.

"Maria-chan và Namida-chan cũng khủng, nhưng tiền bối Charlotte còn trên tầm đó! Tớ thật sự nghĩ cặp ngực đó là bảo vật của nhân loại!"

『—Ư hi hi hi, cái này thì ta hoàn toàn đồng ý!』

"Nếu là bóng ném của tiền bối Charlotte thì chắc tớ cũng phá kỷ lục mới được ấy chứ!"

『—Đúng là trông như có hai quả bóng to đùng bên trong vậy! Nếu dùng chúng để chơi bóng thì ông hoàng ta đây có thể chơi bao nhiêu cũng được!』

"Khốn kiếp! Raika lại thân với tiền bối ấy cơ chứ. Này, thực ra thì thế nào? Cậu đã được sờ ngực cô ấy chưa!? Haizz, ghen tị quá đi mất!"

『—Hoàn toàn đúng là vậy. Nếu cơ thể này là của ông hoàng ta đây thì ta đã xoa bóp chúng cho thỏa thích rồi!』

Tiếng cãi vã ồn ào. Dù không thực sự trò chuyện, tôi luôn cảm thấy Kunisaki và Barrol quá tâm đầu ý hợp. Xin hãy đặt mình vào vị trí của tôi, người phải nghe câu chuyện của hai người họ.

"Nóng nực quá, bỏ ra đi!"

Tôi dùng tay đẩy mạnh mặt Kunisaki ra.

Trong lúc hai gã đàn ông — và một vị thần — đang nói những chuyện vớ vẩn, tiền bối Charlotte đã đến vạch giậm nhảy, hô "Ái!" một tiếng rồi nhảy lên.

Nhưng rõ ràng tay chân không phối hợp ăn ý, cô ấy tiếp đất xuống hố cát với tư thế gần như chúi đầu về phía trước.

"Ừm... 50 cm ạ."

"Hì-hì-hì."

Nghe người ghi chép kỷ lục công bố thành tích, tiền bối Charlotte đứng dậy với vẻ mặt sắp khóc.

Cô ấy phủi cát dính trên bộ đồ thể dục, rồi bất chợt nhận ra sự hiện diện của chúng tôi.

"Raika-kun và Kunisaki-kun... ôi, hai cậu nhìn thấy hết rồi sao?"

Tiền bối Charlotte đỏ mặt.

"Để hai cậu thấy cảnh xấu hổ rồi..."

"Không đâu, tuyệt vời lắm ạ!"

"Sao?"

Tiền bối Charlotte nghiêng đầu nhìn Kunisaki đang giơ ngón cái lên. Cầu mong cô ấy đừng hiểu chuyện gì.

"Hop! Step! Jump!"

Trong khi đó, phía sau tiền bối, Tenka đã bật ra một cú nhảy có khoảng cách vượt xa tầm học sinh cấp ba một cách dễ dàng.

(Zeus này đang làm cái quái gì vậy chứ...)

Là người giám sát Cuộc Chiến Ủy Quyền Thần Thoại mà không định che giấu sức mạnh của mình sao?

『—Chắc là chỉ đang nghịch ngợm thôi mà.』

(...)

Tôi lại bắt đầu đau đầu rồi. Mấy vị thần này tự do quá đáng!

"Ối! Raika-kun, Kunisaki-kun, hai cậu vừa nhìn thấy không? Tớ giỏi đúng không!"

Tenka nhận ra chúng tôi, vẫy tay lia lịa.

"Nhìn thấy, nhìn thấy! Tớ cứ tưởng Tenka-chan sẽ bay luôn đi mất ấy chứ!"

"Hưm hưm hưm, nếu muốn thì thực ra tớ có thể bay được đó."

"Thật sao!?"

Kunisaki phản ứng thái quá trước câu nói nửa đùa nửa thật của Tenka.

Mà, thực ra có lẽ đó không phải là lời đùa, cô ấy có thể bay thật.

Tenka quay sang nhìn tôi.

"Tình trạng của Raika-kun thế nào rồi?"

"Cũng tạm ổn."

Tôi bình tĩnh đáp. Giờ đây, nhìn thấy nụ cười của Tenka cũng không khiến lòng tôi xao động nữa. Nếu cô ta đang dùng khuôn mặt của em gái để trêu chọc tôi như vậy, thì mỗi lần phản ứng là một kiểu thất bại.

Nghĩ lại như vậy, một nỗi nhục nhã khó tả bỗng dâng trào. Không thể để thua một lần nữa.

Tôi thề như vậy và kiên quyết kiểm soát cảm xúc của mình.

Tôi cười nói:

"Dù tôi có đang ở trạng thái tốt nhất thì cũng không thể bì được với Tenka đâu."

Và làm ra vẻ đùa cợt.

Tenka im lặng nhìn chằm chằm vào mặt tôi một lúc.

"Hừm, đúng không?"

Sau đó, cô ấy mỉm cười tươi rói.

Sau đó, tôi và Kunisaki cũng chơi nhảy xa.

Cuối cùng, trong nhóm chúng tôi, thành tích của Tenka là tốt nhất, Kunisaki đứng thứ hai.

Sau khi kết thúc môn nhảy xa, mọi người tụ tập lại và cùng nhau đi đến phần đo lường tiếp theo.

Sau đó, mọi thứ diễn ra suôn sẻ, chúng tôi đã hoàn thành tất cả các mục kiểm tra thể lực.

Khi bài kiểm tra thể lực kết thúc cũng là lúc nghỉ trưa.

"Vậy thì, chúng ta thay đồ rồi quay lại thôi."

Tenka nói, và chúng tôi rời khỏi sân.

"A, mình đổ mồ hôi rồi."

"Trời cũng bắt đầu nóng lên một chút rồi nhỉ."

"Muốn đi tắm quá~"

Namida và Maria vừa đi vừa trò chuyện như vậy.

Cuối cùng, khi đến cầu thang, chúng tôi sẽ chia tay các tiền bối ở đó.

"À, đúng rồi. Hôm nay chúng ta ăn trưa trên sân thượng nhé?"

Lúc chia tay, tiền bối Charlotte đề nghị.

"Lúc nãy gió bên ngoài mát lắm, các cậu thấy sao?"

"Ồ, được đó ạ!"

Tenka là người đầu tiên đồng ý.

"Nadeshiko-san cũng vậy, lại cùng nhau nhé."

"Vâng."

Tiền bối Kushinata cũng gật đầu.

"Vậy thì, nhanh chóng thay đồ rồi lên sân thượng thôi!"

Tất cả đều đồng ý, và mỗi người bắt đầu di chuyển đến chỗ thay đồ.

Tôi cũng định cùng Kunisaki đi về lớp để thay đồ, nhưng...

"Raika."

Kunisaki túm lấy gáy tôi từ phía sau, buộc tôi phải dừng lại.

"Gì thế?"

"Lại đây một chút."

"Sao?"

Kunisaki vẫn giữ cổ áo tôi và quay trở lại tủ giày.

Chúng tôi thay lại giày rồi đi ra ngoài từ lối lên xuống.

"Cậu để quên gì à?"

Tôi hỏi, cứ nghĩ Kunisaki muốn quay lại sân.

"Không phải, cứ đi theo tớ đây này."

"Sao?"

Không phải quên đồ. Tôi thắc mắc không biết là gì nhưng hỏi thì cậu ta cứ lảng tránh.

Thế là tôi đành im lặng đi theo Kunisaki.

Kunisaki dẫn tôi đến phía đối diện của sân, sau lưng tòa nhà trường.

Ở đó có trồng cây cảnh tạo không gian xanh mát, và có một khoảng sân nhỏ.

Tiền bối Charlotte nói hôm nay ăn trưa trên sân thượng, nhưng ăn ở một nơi như thế này cũng có thể ngon miệng không kém.

Đang đi và lẩm bẩm những suy nghĩ đó, Kunisaki bất chợt giơ tay lên,

"Suỵt! Im lặng nào!"

Và bất ngờ cảnh báo tôi. Tôi không hiểu ý cậu ta.

"Này, sắp tới lúc cho tớ biết lý do rồi chứ."

"Thì cứ im lặng đi. Sẽ bị phát hiện đấy."

"Bị phát hiện... bởi ai?"

"Thôi đi. Này, leo lên cái cây này."

"Hả?"

"Nhanh lên!"

Bị thúc giục một cách mạnh mẽ, tôi vừa nghi ngờ vừa leo cây.

Leo đến một cành cây to phù hợp, tôi ngồi xuống đó.

"Ôi, Raika leo cây giỏi thật."

Kunisaki cũng khéo léo leo lên cây và ngồi cạnh tôi.

"Mấy chuyện này thì... mà thôi, thật sự là phải cho tớ biết lý do chứ."

"Thì nói nhỏ thôi. Không thì chúng ta sẽ mất đi cái 'điểm vàng' này mãi mãi đấy."

"Điểm vàng?"

"Này, từ đây nhìn thấy rõ mặt sau tòa nhà trường đúng không?"

"Tòa nhà trường?"

Tôi nhìn về phía tòa nhà trường. Nói là nhìn, nhưng giữa cái cây chúng tôi leo và tòa nhà trường có một khoảng sân rộng. Tức là có một khoảng cách khá xa, đến mức gần như không thể nhìn rõ mặt học sinh đi trên hành lang.

"Đúng là thấy tòa nhà trường, nhưng... cậu định vẽ tranh phong cảnh từ đây à?"

"Làm gì có chuyện đó. Tớ đâu có chọn môn mỹ thuật."

"Thế thì là gì?"

Tôi bắt đầu thấy chán rồi. Tôi còn có hẹn với tiền bối Charlotte, nếu cậu ta không nói vào vấn đề chính nữa thì tôi sẽ về.

"Thôi nghe tớ nói đã. Nghe xong thì Raika cũng sẽ hiểu tớ đang nói gì thôi."

Dường như nhận ra tôi đã có chút không vui, Kunisaki cuối cùng cũng chịu nói ra lý do.

"Hưm hưm hưm, thật ra, hôm trước tớ đã phát hiện ra một bí mật vô cùng quan trọng ẩn giấu trong ngôi trường này."

"...!"

Bí mật ẩn giấu trong ngôi trường này?

Lời của Kunisaki khiến tôi giật mình. Bởi vì tôi lập tức nghĩ đến Cuộc Chiến Ủy Quyền Thần Thoại.

Nhưng một người bình thường như Kunisaki tại sao lại biết chuyện đó? Chẳng lẽ tôi đã lỡ để lộ thông tin gì sao?

Không lẽ cậu ta đã bị cuốn vào rồi sao?

Nhiều nghi vấn cùng lúc xoay mòng mòng trong đầu tôi.

Tôi nuốt nước bọt, chờ đợi lời tiếp theo của Kunisaki.

Cậu ta thò tay vào túi.

"Vậy nên, tớ đã chuẩn bị cái này."

Không hiểu sao, cậu ta lại lấy ra một chiếc ống nhòm.

Ống nhòm đơn giản là một loại kính viễn vọng rút gọn, nhưng tại sao lại dùng nó lúc này?

Tôi nhìn cậu ta với ánh mắt đầy nghi vấn, Kunisaki đắc ý bắt đầu kể.

"Mấy cái phòng thay đồ của trường này, cửa sổ đều là kính mờ hết. Nhưng mà, nó không phải loại chết, nên vẫn mở được cửa sổ đó."

"...Rồi sao nữa?"

"Mà dạo này trời nóng lên rồi đúng không? Phòng thay đồ thì hình như cũng không có điều hòa, nên mấy chị gái dùng phòng thay đồ từ tầng hai trở lên đều mở cửa sổ ra. Mà hòn đảo này thì làm gì có tòa nhà nào cao hơn trường học, nên họ lơ là cũng là chuyện bình thường mà."

Nửa sau lời của Kunisaki trở nên lí nhí và nói nhanh như biện hộ.

Nghe đến đó, tôi cuối cùng cũng hiểu cậu ta định làm gì.

"Thế nên, Raika, cùng đi ngó trộm đi!"

Kunisaki trưng ra nụ cười rạng rỡ nhất mà tôi từng thấy, nhưng lại nói ra điều ngu ngốc nhất.

Và tất nhiên là tôi.

"Nói nhảm! Ai cho cậu nhìn trộm chứ!"

"Oái! Này, đừng có quậy phá!"

Tôi vươn tay định giật lấy ống nhòm từ Kunisaki. Cậu ta cố gắng chống cự hết sức để không bị tôi lấy mất.

"Gì vậy chứ! Dạo này thấy cậu uể oải nên mới rủ đi mà!"

"Đồ lo chuyện bao đồng!"

『—Ư hi hi hi, có sao đâu Raika. Nên trân trọng lòng tốt của bạn bè chứ?』

(Tên khốn nhà ngươi cũng chỉ muốn nhìn trộm thôi đúng không!)

『—Ông hoàng ta đây đã bị dồn nén dục vọng từ khi xuống trần gian rồi. Nhìn trộm, nói theo một khía cạnh nào đó, còn kích thích hơn cả việc chạm vào trực tiếp. Thôi nào Raika, nhìn trộm đi mà~』

Dường như thấy thú vị, Barrol nhân cơ hội này mà than vãn đủ điều.

"Raika cũng muốn nhìn thấy thật mà đúng không~?"

『—Đúng rồi đúng rồi. Raika nên quan tâm đến phụ nữ hơn đi.』

"Mấy người này...!"

Kunisaki và Barrol đồng ý nhìn trộm, tổng cộng hai phiếu.

Tôi phản đối, một phiếu.

Nhưng phiếu của Barrol là phiếu vô hiệu.

Hòa, nên quyết định được dời sang hành động thực tế.

"Đưa ngay đây!"

"Giờ thì có thể có cả tiền bối Charlotte hay tiền bối Kushinata ở đó đó! Cơ hội thế này hiếm lắm đó!"

Kunisaki la lên một cách không cam tâm.

"Đã bảo là càng không được, đồ ngốc!"

Tôi gầm lên đáp trả, kéo tay Kunisaki.

Chỉ còn chút nữa là tôi có thể giật được ống nhòm... đúng lúc đó.

『—Ôi giời, ông hoàng ta đây không chịu nổi nữa rồi!』

Bỗng nhiên Barrol nổi giận.

"Hả!?"

Tầm nhìn của tôi bỗng lệch đi một nửa.

Mắt phải vẫn phản chiếu khuôn mặt của Kunisaki.

Mắt trái lại hiện lên một căn phòng nào đó không phải ở đây.

Quá bất ngờ, tôi bối rối.

Hơn nữa, ngay khoảnh khắc tiếp theo.

Tôi nhận ra, trong tầm nhìn của mắt trái, có tiền bối Charlotte đang thay đồ.

"...!?"

Bị một cú sốc khác biệt với lúc nãy, tôi mất hết lời nói.

Tại, tại sao lại thấy cảnh cô ấy đang thay đồ?

Hơn nữa, không chỉ cô ấy, mà tiền bối Kushinata cũng ở đó.

Cả hai người họ đã cởi bộ đồ thể dục, làn da trắng nõn lồ lộ.

Cả hai đều không hề có vẻ gì là nhận ra tôi đang nhìn mình, vẫn vô tư trò chuyện vui vẻ.

Nhưng tôi không nghe thấy tiếng nói của họ.

Đây là... hình ảnh phòng thay đồ sao?

Chỉ là đoán mò dựa trên tình hình, nhưng chắc chắn là vậy.

Cảnh tượng phòng thay đồ ở một nơi xa xôi đang "chiếm quyền điều khiển" tầm nhìn của mắt trái tôi.

Chỉ có một kẻ có thể làm được điều phi thực tế như thế này.

(Barrol! Là ngươi giở trò đúng không!)

『—Ư hi hi hi, đúng vậy đó.』

Barrol cười mà không hề tỏ vẻ hối lỗi.

(Một dạng thiên lý nhãn sao!? Mà khoan, đừng có dùng ma nhãn vào những chuyện vớ vẩn như vậy!)

『—Ông hoàng ta đây muốn dùng năng lực của mình thế nào là việc của ta.』

(Đồ khốn kiếp!)

Trong lúc tôi đang tranh cãi với Barrol.

"..."

"Khoan! Kunisaki cũng đừng có nhìn trộm!"

Lợi dụng sơ hở của tôi, Kunisaki đã nhìn vào ống nhòm.

"Thằng cha này!"

Tôi lại cố gắng mạnh mẽ cản trở Kunisaki nhưng.

Rầm!

"Á!"

"Oái!"

Quả thật là chúng tôi đã quá nghịch ngợm trên cây. Việc tôi bị phân tâm bởi cả Barrol và Kunisaki cũng có thể là nguyên nhân.

Nhưng hối hận thì đã muộn rồi.

Tôi và Kunisaki cùng nhau rơi xuống từ cây.

Kunisaki thì bị quả báo là đúng, nhưng việc tôi cũng phải chịu cảnh này thì quả là vô lý.

4

"Cứ tưởng vết thương sẽ toác ra chứ..."

Tôi rên rỉ, tay giữ chặt băng trên đầu.

Khi ngã xuống, tôi đã che cho Kunisaki, suýt chút nữa thì bị đập đầu xuống đất.

Dù đã được y tế xem qua, nhưng vẫn hơi nhói.

"..."

Tuy nhiên, Kunisaki dường như muốn cổ vũ tôi. Bất kể cách làm của cậu ta là gì.

Lúc nãy tôi đã nói cậu ta lo chuyện bao đồng, nhưng tôi sẽ chấp nhận tấm lòng của cậu ta.

Sau này, tôi sẽ đãi cậu ta cái gì đó, vừa để xin lỗi vừa để cảm ơn.

Vừa nghĩ vậy, tôi vừa mua bánh mì ở căng tin rồi đi lên sân thượng.

Do ghé qua phòng y tế nên tôi bị chậm hơn mọi người.

Tôi leo cầu thang nhanh hơn một chút.

"À, Raika-kun!"

Khi tôi mở cửa sân thượng, tiền bối Charlotte là người đầu tiên nhận ra và vẫy tay chào tôi.

Vì không chuẩn bị chiếu bạt gì, mọi người đều ngồi dọc theo rìa hàng rào trên sân thượng.

"Chào Raika. Đầu cậu không sao chứ?"

"Cũng tạm ổn."

Tôi gật đầu đáp lại câu hỏi của Kunisaki.

"Đầu anh làm sao ạ?"

Maria, người nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi, hỏi từ bên cạnh.

Kunisaki hơi bối rối.

"À, ừm, hai đứa tớ hơi... hơi bị rơi từ trên cây xuống ấy mà."

"Ơ! Cậu, cậu không sao chứ ạ?"

Maria ngạc nhiên, tiến lại gần tôi, đưa tay chạm vào băng.

Chạm vào thì hơi đau, nên tôi nhẹ nhàng giữ tay cô ấy lại và nói:

"Đã được y tế xem qua rồi nên không sao đâu."

Và khẽ mỉm cười đáp. Maria thở phào nhẹ nhõm.

"Nhưng mà, tại sao hai cậu lại ngã từ trên cây xuống? Mà khoan, tại sao hai cậu lại leo cây vậy?"

Lúc đó, Namida đặt câu hỏi sắc bén.

"..."

Tôi dùng ánh mắt ra hiệu cho Kunisaki, muốn cậu ta trả lời.

Bất kể tấm lòng ra sao, việc biện hộ cho hành động nhìn trộm là trách nhiệm của Kunisaki.

"À ừm, thì tại, tự dưng muốn vận động cơ thể ấy mà, nên tớ rủ Raika thi xem ai leo cây nhanh hơn."

"Sau bài kiểm tra thể lực á?"

"Àa, ừm..."

Namida cười tủm tỉm, còn Kunisaki thì nhìn ngang nhìn dọc.

Mà hình như Namida đã đoán ra đại khái chuyện gì rồi.

"Nào nào, hai cậu đã làm gì với nhau thế?"

Đây chắc chắn là cô ấy chỉ đang trêu chọc Kunisaki thôi.

Tôi cười khổ, rồi ngồi xuống định ăn bánh mì của mình.

Đúng lúc đó.

"Fuwahhh~"

Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng ngáp của ai đó.

Nhưng nhìn xung quanh, dường như không phải là của bất cứ ai trong chúng tôi.

"Sao?"

Tôi nhìn khắp sân thượng.

Và tôi chứng kiến một bóng người vừa đứng dậy trên bồn chứa nước trên sân thượng.

Bóng người đó quay lưng về phía chúng tôi.

Dựa vào vóc dáng, đó có lẽ là một thiếu niên.

Vì quay lưng nên tất nhiên không nhìn thấy mặt.

Nhưng... tôi nhận ra mái tóc đỏ đó.

"—!?"

Thiếu niên tóc đỏ đó, không lẽ nào!

"Hửm?"

Thiếu niên vừa ngáp vươn vai xong quay lại nhìn chúng tôi.

Khuôn mặt đó không lẫn vào đâu được, chính là thần cách thích hợp giả khác mà tôi đã chiến đấu với Susanoo ở khu nhà kho.

"..."

Bất ngờ gặp mặt, tôi hơi nín thở.

Tất cả các thiếu niên và thiếu nữ là thần cách thích hợp giả đều học ở ngôi trường này.

Tôi đã lường trước rằng một lúc nào đó sẽ xảy ra chuyện như thế này.

Ở đây có Tenka Zeus, người giám sát Cuộc Chiến Ủy Quyền Thần Thoại, nhưng thiếu niên tóc đỏ không biết điều đó.

Nếu cậu ta là một thần cách thích hợp giả hiếu chiến như Susanoo, và tấn công chúng tôi ở đây, tất nhiên sẽ bị trừng phạt.

Nhưng ở đây còn có Kunisaki và tiền bối Kushinata, những người bình thường.

Nếu hai người họ bị cuốn vào trận chiến dù chỉ trong tích tắc, họ sẽ không an toàn.

Giả sử có trận chiến xảy ra, liệu tôi với trạng thái chưa hồi phục hoàn toàn có thể che chở cho cả hai hay không...

Một giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên má tôi.

Nhưng dù sao đi nữa, mọi chuyện tùy thuộc vào thái độ của phía bên kia.

Tôi chờ đợi phản ứng của thiếu niên tóc đỏ.

"..."

Thiếu niên nhìn chằm chằm lại chúng tôi.

Sau đó, cậu ta nhẹ nhàng trèo xuống từ bồn chứa nước, và đi thẳng về phía chúng tôi.

Đến rồi sao...!

Tôi lặng lẽ ra hiệu cho Maria.

Nếu không may xảy ra chiến đấu, việc đầu tiên là sơ tán mọi người.

"...!"

Maria im lặng, nét mặt trở nên nghiêm nghị.

Tôi thả lỏng toàn thân, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.

Cứ thế, thiếu niên tóc đỏ đi đến cách tôi ba bước chân.

"Này... hỏi cái này có vẻ hơi kỳ cục, nhưng —"

Bỗng nhiên, cậu ta cười một cách bối rối.

"—Cậu, biết tôi sao?"

Và hỏi một câu hỏi thực sự kỳ lạ.

"...Hả?"

Tôi, đang trong tư thế đề phòng, lỡ lời đáp lại một cách ngớ ngẩn.

Thiếu niên tóc đỏ tự giới thiệu mình tên là Leon Breitbright.

"Ra vậy. Raika-kun là học sinh mới hả~"

Leon nói vậy, hình như là học sinh năm ba.

Ấy vậy mà giọng điệu lại trẻ con lạ thường, nhưng điều đó cũng có lý do.

Trước khi tự giới thiệu, cậu ta đã nói với chúng tôi một sự thật rất quan trọng.

"Tôi chỉ có thể ghi nhớ ký ức trong một ngày."

— Mất trí nhớ tiền hành.

Một dạng mất trí nhớ khiến người bệnh không thể ghi nhớ những sự kiện mới.

Leon hình như đã không thể giữ ký ức quá 24 giờ kể từ Cuộc Chiến Thần Thoại mười năm trước.

Những điều quan trọng cậu ấy ghi lại vào sổ tay và nhật ký, và để không quên mặt những người quen, cậu ấy luôn mang theo một chiếc máy ảnh lấy liền.

Câu hỏi vừa nãy, hình như cậu ấy muốn xác nhận chúng tôi có phải là người quen của mình hay không.

"Vì cậu cứ nhìn chằm chằm vào tôi suốt mà."

"Đúng là Raika cứ nhìn mặt Leon mãi thôi. Tớ còn tưởng cậu nhìn quá đà vì mỗi tiếng ngáp của cậu ấy chứ."

"À... chuyện đó, tôi xin lỗi."

Nhìn từ bên ngoài, đó có lẽ là thái độ khá bất lịch sự. Tôi thành thật xin lỗi.

Nhưng Leon cười, lắc đầu,

"Không sao đâu. Nhờ đó mà chúng ta đã trở thành bạn mà!"

Và nói vậy.

"Leon là một người tốt bụng thật đó."

Có lẽ vì tính cách dễ gần, Kunisaki đã thân thiết với cậu ấy rồi.

Tôi cũng nghĩ cậu ấy là một người tốt bụng.

Đang nghĩ vậy thì.

『—Không phải là bẫy đấy chứ?』

Barrol thì thầm vào tai tôi.

Hình như nó đang cảnh báo tôi đừng để bị lừa, một điều khá hiếm gặp.

(Ngươi có nghĩ cậu ta đang nói dối để khiến chúng ta mất cảnh giác không?)

『—Ngươi cũng không phải là không nghi ngờ đấy chứ?』

(Tuy không hoàn toàn không có khả năng, nhưng mà, thiết lập lời nói dối đó quá phiền phức... Dù sao, để đề phòng, ta sẽ điều tra thân thế Leon qua nhà thờ.)

Mất trí nhớ tiền hành là một dạng rối loạn trí nhớ nghiêm trọng đến mức ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày.

Hoàn toàn không thể che giấu và sống bình thường được.

Nếu Leon mắc chứng bệnh đó từ mười năm trước, thì việc điều tra môi trường sống của cậu ấy trước khi đến hòn đảo này sẽ xác minh được sự thật.

(Mà nhân tiện, nếu con người là vật chứa bị mất trí nhớ tiền hành, thì vị thần chiếm giữ nó cũng không thể ghi nhớ những điều mới sao?)

Tôi hỏi Barrol để xác nhận.

Dựa vào cách chiến đấu với Susanoo, chắc chắn Leon là một thần cách thích hợp giả.

Vấn đề là liệu cậu ấy có nhớ chuyện đó hay không.

『—Như ta đã nói trước đây, năng lực thể chất của chúng ta phụ thuộc vào cơ thể của con người trở thành vật chứa. Tất nhiên, bộ não cũng vậy. Nếu kẻ đó bị rối loạn trí nhớ, thì hắn sẽ không nhớ được cả việc mình đã trở thành thần cách thích hợp giả.』

(Quả nhiên là như vậy.)

Khi linh hồn của thần chiếm giữ cơ thể, linh hồn của con người sẽ bị hấp thụ vào đó.

Lúc đó, nhân cách của con người sẽ bị tiêu biến, nhưng ký ức của con người vẫn còn lại trong não.

Các vị thần — ví dụ như Freya — dựa vào "ký ức quá khứ" đó để thể hiện bản thân như cô gái "Kashiwagi Namida".

Nhưng, nếu giả sử cơ thể là vật chứa mắc chứng mất trí nhớ tiền hành thì sao?

Trong linh hồn của thần, thần cách của vị thần đó — tức là "ký ức của một vị thần" — được khắc ghi.

Khi thần chiếm giữ cơ thể con người, bằng cách chuyển "ký ức của một vị thần" này vào não của vật chứa, thần có thể phân biệt được "ký ức của bản thân với tư cách là một vị thần" và "ký ức của con người là vật chứa".

Tuy nhiên, nếu bộ não đó không thể ghi nhớ những điều mới, thì "ký ức của bản thân với tư cách là một vị thần" này sẽ bị lãng quên hoàn toàn.

Kết quả là, những gì còn lại trong thần cách thích hợp giả đó chỉ là "ký ức của con người là vật chứa".

Việc Leon bị thần chiếm giữ cơ thể nhưng vẫn giữ được nhân cách "Leon" là vì lý do đó.

Tuy nhiên, dù cậu ấy bị mất trí nhớ tiền hành, điều đó cũng gây ra một số nghi vấn.

"Leon."

Tôi gọi tên cậu ấy.

Nhân tiện, tôi gọi tên không có kính ngữ vì cậu ấy bảo cứ gọi thẳng như vậy.

Cậu ấy nói rằng ký ức của mình dừng lại ở tuổi 8, nên cảm thấy không thoải mái khi bị người khác coi là người lớn tuổi hơn.

"Gì vậy?"

Leon hỏi lại với nụ cười ngây thơ.

"Thật ra... hôm trước, tôi có thấy Leon đi lang thang bên ngoài ký túc xá vào buổi tối, cậu làm gì vậy?"

Trước mặt Kunisaki và những người khác, tôi lựa lời hỏi Leon.

"Ôi ôi Leon~. Thế là vi phạm nội quy ký túc xá rồi còn gì, cậu làm gì thế hả?"

Kunisaki cười và dùng khuỷu tay thúc nhẹ vào eo Leon.

Nếu Leon không tự nhận thức mình là thần cách thích hợp giả, thì cậu ấy cũng không nên nhớ về Cuộc Chiến Ủy Quyền Thần Thoại.

Nhưng ba đêm trước, cậu ấy đã chiến đấu với Susanoo ở khu nhà kho.

Tại sao cậu ấy lại ở đó?

Tại sao cậu ấy lại có thể chiến đấu với Susanoo dù không tự nhận thức là thần cách thích hợp giả?

Nếu Leon không đưa ra được câu trả lời thỏa đáng cho những nghi vấn đó, tôi sẽ không thể hoàn toàn tin tưởng cậu ấy.

"Ưm, ừm, để tôi xem nào~"

Leon tỏ vẻ bối rối.

Cậu ta lấy ra một cuốn sổ tay đầy những mảnh giấy ghi chú từ túi áo đồng phục.

Kẹp giữa là một chiếc kẹp sách và... dường như là rất nhiều ảnh.

Đó có lẽ là cuốn sổ ghi lại ký ức của cậu ấy.

Cậu ấy vừa nói lúc nãy rằng mỗi sáng thức dậy đều đọc những ghi chú đó để "nhớ lại" mình bị mất trí nhớ tiền hành và nhiều điều khác.

Để trả lời một câu hỏi, nếu câu hỏi đó liên quan đến quá khứ của mình, thì cậu ấy sẽ cần đọc lại cuốn sổ tay như vậy.

Cậu ấy lật vài trang, rồi dừng tay lại.

Sau đó, cậu ta nhìn chằm chằm vào trang đó một lúc, rồi nói:

"Ừm. Bản thân tôi trong quá khứ không hề viết là phải giữ bí mật chuyện này, nên có lẽ không sao đâu."

Từ vẻ mặt khó khăn, Leon lại trở lại với nụ cười rạng rỡ.

Bí mật...?

"Mọi người xích lại đây một chút nào."

Leon vừa nói vừa ra hiệu gọi bọn tôi lại gần.

Sau đó, như muốn kể chuyện gì bí mật, cậu ta hạ giọng thì thầm:

"Thật ra, tớ là một anh hùng chính nghĩa đấy!"

"Ối chà! Ghê quá trời!"

Chỉ có mỗi Tenka là ngây thơ thán phục, còn tất cả những người khác đều lộ vẻ bối rối, không biết nên phản ứng thế nào cho phải.

(Anh hùng... chính nghĩa?)

"—Cái quái gì thế này?"

Tôi bất giác gọi Balor, nhưng xem ra ngay cả lão ta cũng chịu chết, chẳng hiểu mô tê gì.

"Cái... cái đó nghĩa là sao vậy?"

Tôi bối rối hỏi thẳng. Tự nhủ, ở đây mà gật gù cho qua chuyện một cách qua loa thì không ổn chút nào.

"À thì..."

Leon lại lật một trang khác trong cuốn sổ tay.

"Chuyện là," Leon bắt đầu kể, "đầu tiên là cô bạn cùng lớp của tớ đột nhiên biến mất."

Vừa nhìn vào sổ tay, Leon vừa bắt đầu câu chuyện của mình.

"Tên cô bé là Lisette. Để đi tìm cậu ấy, tớ đã lén lút trốn khỏi ký túc xá."

Cách Leon kể chuyện cứ như thể cậu ta đang đọc một câu chuyện được viết sẵn trong sách vậy. Đối với cậu ấy, người không thể duy trì ký ức, ngay cả những trải nghiệm của bản thân cũng có lẽ giống như một câu chuyện hão huyền nào đó, và cậu ta chỉ có thể kể lại đúng như thế.

"Tớ cứ thế đi mãi trong đêm trên hòn đảo, rồi gặp một tên sát nhân."

"—Gì cơ!? Hả!?"

Không chỉ tôi mà cả đám đều nín thở trước từ ngữ đáng sợ đột nhiên xuất hiện.

"Sát nhân á?"

"Trong sổ viết thế mà. Hình như tên đó đã giết Lisette vào đêm đó."

"—Gì cơ!?"

Lần này đến lượt tiền bối Kushinada thốt lên một tiếng kêu thất thanh, hai tay ôm chặt miệng.

Không ổn rồi. Tin về việc học sinh mất tích bị giết hại quá sốc đối với cô ấy.

"Tiền bối Sharo, phiền cô đưa tiền bối Kushinada ra chỗ kia một chút được không?"

"Ừm. Được rồi."

"Maria cũng giúp cô ấy nữa nhé."

"Vâng ạ. Tiền bối Kushinada, mời cô đi lối này."

"..."

Maria và tiền bối Sharo dìu tiền bối Kushinada đứng dậy và di chuyển đến một góc trên sân thượng.

Có hai người họ thì chắc chắn sẽ trấn an được tiền bối Kushinada.

Tôi giao cô ấy cho hai người đó, rồi quay lại đối mặt với Leon.

"Tôi xem qua cuốn sổ tay đó được không?"

"Xin lỗi. Thật sự xin lỗi nhưng tớ không muốn đâu."

Leon nói với vẻ áy náy, ôm chặt cuốn sổ vào ngực như thể đang giấu đi.

...Chà, theo một nghĩa nào đó, nó giống như việc bị nhìn trộm ký ức vậy mà. Người bình thường cũng không muốn bị người khác đọc nhật ký của mình. Với trường hợp của Leon, chắc hẳn cảm giác đó còn sâu sắc hơn nhiều.

"Thành thật xin lỗi vì đã ép cậu. Cậu cứ nói tiếp đi."

"Ừm... Thế rồi, tớ đang đi tìm bạn học thì gặp tên sát nhân."

Leon tiếp tục câu chuyện.

"Tên sát nhân tấn công, định giết tớ. Nhưng đúng lúc đó, tớ đã thức tỉnh một sức mạnh đặc biệt."

"Sức mạnh đặc biệt?"

"Ừm!"

"Sức mạnh như thế nào?"

"Một sức mạnh khủng khiếp!"

"..."

"Tóm lại là tớ đã dùng sức mạnh đó để chiến đấu với tên sát nhân!"

"..."

Tôi vừa nghe vừa suy nghĩ.

Trước hết, Leon không ý thức được mình là Kẻ Thích Ứng Thần Cách. Nhưng việc cậu ấy là một Kẻ Thích Ứng Thần Cách là sự thật không thể chối cãi, và việc cậu ấy sở hữu sức mạnh của một vị thần trong mình cũng là điều hiển nhiên. Thứ mà cậu ấy gọi là "sức mạnh đặc biệt" có lẽ chính là năng lực thần thánh mà cậu ấy sở hữu.

Vấn đề là làm thế nào cậu ấy sử dụng sức mạnh đó mà không có ý thức, nhưng nghe câu chuyện thì có vẻ như ngay khoảnh khắc bị tên sát nhân tấn công, sức mạnh đã tự động thức tỉnh. Có lẽ đó là năng lực phản công tự động khi bị kẻ địch tấn công, hoặc một kỹ năng tương tự.

Ngoài ra, tên sát nhân mà cậu ấy đã chiến đấu. Nếu kẻ đó là thủ phạm của vụ án học sinh mất tích hàng loạt, thì khả năng cao hắn cũng là một Kẻ Thích Ứng Thần Cách.

"Vậy, sau khi chiến đấu với tên sát nhân đó, chuyện gì đã xảy ra?"

Tôi giục Leon kể tiếp.

"Tớ đã hạ gục hắn ngon ơ!"

"—!?"

Tôi ngạc nhiên lần thứ ba.

Ngon ơ... hạ gục á? Một Kẻ Thích Ứng Thần Cách ư?

Không, nếu xét đến thực lực mà cậu ấy đã thể hiện trong trận chiến ở khu nhà kho, thì việc cậu ấy đã hạ gục một Kẻ Thích Ứng Thần Cách khác cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Tôi đang hoang mang thì chợt nhận ra.

"Khoan đã."

"Gì vậy?"

"Tên sát nhân đó không phải là thủ phạm của vụ án học sinh mất tích hàng loạt đang xảy ra ở học viện này sao? Cậu nói đã hạ gục hắn, nhưng vụ mất tích vẫn đang tiếp diễn đấy."

Đúng vậy, chỗ đó mâu thuẫn. Ít nhất là vào đêm ba ngày trước, tôi đã nhìn thấy thi thể của người mất tích bị giết.

"Leon hạ gục tên đó từ bao nhiêu ngày trước rồi?"

"Ưm, cái đó thì..."

Leon gãi đầu xoàm xoạp.

"Thật ra, hình như không chỉ có một tên sát nhân đâu."

"Không chỉ... một?"

"Ừm. Theo sổ tay, tớ đã gặp và hạ gục chúng nhiều lần rồi."

"Nhiều lần là cụ thể bao nhiêu lần?"

"À, một, hai, ba... tám, à, chín lần đấy."

Leon vừa nhìn vào sổ tay vừa đếm và nói.

Tôi hỏi cậu ấy có ảnh của chín tên sát nhân mà cậu ấy đã hạ gục không, nhưng xem ra cậu ấy không chụp. Kết quả là mọi thứ càng trở nên khó hiểu hơn.

Tổng cộng có bảy người tham gia Đại Chiến Đại Diện Thần Thoại. Nếu cậu ấy đã hạ gục chín kẻ thù, thì cuộc chiến đó hẳn đã kết thúc từ lâu rồi.

(...Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?)

"—Có lẽ nào đây là lời nói dối hay chỉ là diễn kịch?"

(Nếu là nói dối thì thật khó hiểu. Cậu ấy sẽ không nói một con số vượt quá bảy người tham gia.)

"—Vậy thì, có nghĩa là gì đây?"

(...)

Có hai khả năng có thể xảy ra.

Một là, tất cả những gì Leon hạ gục đều là thuộc hạ của kẻ địch. Freya cũng đã triệu hồi nữ chiến binh Brynhildr của Valkyrie. Việc có những người khác sở hữu kỹ năng triệu hồi cũng không có gì là lạ.

Khả năng thứ hai là Leon chỉ "đánh lui" kẻ địch chứ không "tiêu diệt" chúng. Đánh lui kẻ địch tấn công cũng nằm trong phạm vi của cụm từ "hạ gục". Đặc biệt là trường hợp của Leon, những sự kiện trong quá khứ chỉ còn lại dưới dạng ghi chú. Nếu có sự khác biệt nhỏ về sắc thái trong cùng một ý nghĩa, cậu ấy hẳn không thể phân biệt được đâu là đúng.

Tuy nhiên, Leon – một người có thực lực ngang hoặc thậm chí hơn cả Susanoo – đã chiến đấu chín lần, hạ gục kẻ địch, mà chúng vẫn không chết...

Mặt khác – cũng có một khả năng nữa – kẻ địch là bất tử.

(Balor. Khả năng bất tử của các vị thần hiện thân trên mặt đất hẳn sẽ bị mất đi phải không?)

"—Ừm. Tương tự như thể chất, một khi đã có được thân xác, thì ngay cả ta cũng không thể tránh khỏi bị ràng buộc bởi xiềng xích đó."

Tức là, dù là Kẻ Thích Ứng Thần Cách, họ cũng sẽ chết nếu bị giết. Vậy thì, khả năng cao nhất là những tên sát nhân mà Leon hạ gục chính là thuộc hạ của kẻ địch sao?

Tôi suy nghĩ, nhưng không có câu trả lời. Cuối cùng, chỉ còn lại những bí ẩn.

Tuy nhiên, cũng có một số tiến triển. Dù chỉ là cảm tính, nhưng tôi nghĩ Leon đáng tin. Dù vẫn còn nghi ngờ về những "sát nhân" mà cậu ấy nói đã hạ gục, nhưng đó không phải là do cậu ấy nói dối, mà nên nghĩ rằng có khả năng năng lực của kẻ địch liên quan đến việc này.

Vì có Kunisaki ở đó nên tôi không thể hỏi chi tiết, nhưng việc cậu ấy chiến đấu với Susanoo, có lẽ là do cô ấy đã khiêu chiến Leon. So sánh tính cách của Susanoo và Leon, thì việc đó tự nhiên hơn.

Khi chúng tôi tách hai người họ ra, Freya cũng nói rằng Leon đã chạy trốn ngay lập tức.

Nói tóm lại, có vẻ như cậu ấy chỉ đang truy đuổi người bạn học và tên sát nhân kia, chứ không có ý định chủ động chiến đấu với những Kẻ Thích Ứng Thần Cách khác, cũng như không có ý định lạm dụng sức mạnh đó.

Ít nhất, chắc chắn cậu ấy sẽ không đối đầu với chúng tôi.

Vì mục tiêu cuối cùng của cả tôi và cậu ấy đều nằm ngoài chiến thắng trong Đại Chiến Đại Diện Thần Thoại.

Một sự nhẹ nhõm nhỏ nhoi lan tỏa trong tôi.

"Tóm lại, vì có sát nhân xuất hiện vào ban đêm như vậy, nên mọi người đừng có ra ngoài đấy nhé?"

Leon cuối cùng đã nhắc nhở chúng tôi.

Khi câu chuyện kết thúc, Kunisaki cuối cùng cũng thở phào một hơi lớn.

"Được rồi được rồi. Tớ sẽ làm theo lời Leon. Dù sao thì cũng là vi phạm nội quy ký túc xá mà."

Kunisaki vừa cười đáp, vừa ghé mặt lại gần tôi và thì thầm:

"Nghĩ kỹ thì bên trong cậu ấy chỉ là một cậu bé tám tuổi thôi mà. Cứ thuận theo ý cậu ấy đi."

Xem ra trong mắt Kunisaki, câu chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ hoang đường của trẻ con.

"Được thôi."

Tôi khẽ gật đầu. Việc cậu ấy nghĩ như vậy cũng thuận tiện cho tôi.

Tôi cũng quay sang mỉm cười với Leon và nói:

"Nếu có chuyện gì khó khăn, cứ nói với tớ nhé. Tớ cũng sẽ giúp một tay."

Giả vờ như đang thuận theo lời nói mơ mộng của Leon, tôi truyền đạt như vậy.

Sau đó, đến lượt tôi ghé miệng lại gần tai Leon.

"...Thật ra, tớ cũng có sức mạnh đặc biệt giống như Leon đấy. Vậy nên, chúng ta hãy cùng nhau bắt tên sát nhân đó nhé."

"!"

Trước lời nói của tôi, Leon ban đầu ngạc nhiên, rồi mắt cậu ấy sáng rỡ.

"Thật ư!? Thật sự Raika-kun cũng...!"

"Suỵt. Xin lỗi, nhưng giữ bí mật về tớ nhé."

"À, ừm! Tớ biết rồi!"

Leon dùng tay che miệng, ra dấu hiệu đã hiểu.

"?"

Kunisaki, người không nghe thấy cuộc trò chuyện thì thầm vừa rồi, nghiêng đầu thắc mắc.

Đúng lúc đó, Leon chợt vỗ tay "pong!" một tiếng.

"Đúng rồi! Mọi người cho tớ chụp ảnh được không? Tớ cũng phải ghi chú nữa."

"Tất nhiên rồi. Này, Kunisaki?"

"Chắc chắn là được rồi! Này Tenka-chan, Rurumi-chan?"

"Chắc chắn rồi! Phải gọi cả Maria-chan nữa, ơi!"

"Chụp ảnh thì phải sửa lại tóc thôi!"

Và thế là, chúng tôi lần lượt để Leon chụp ảnh. Sau khi chụp, cậu ấy ghi chú vào mặt sau của mỗi bức ảnh.

Có lẽ cậu ấy đang ghi lại chúng tôi là ai và mối quan hệ giữa chúng tôi với cậu ấy. Dù tôi không được xem cậu ấy đã viết gì, nhưng mặt sau bức ảnh của tôi có vẻ được ghi chú dài nhất.

Liệu tôi đã thành công khiến cậu ấy nhận ra tôi là đồng minh chưa nhỉ?

Nếu có thể kéo cậu ấy về phe mình, thì khả năng chinh phục Susanoo cũng sẽ xuất hiện.

Đó là thu hoạch lớn nhất của ngày hôm nay.

"Vậy thì, giờ cũng gần hết giờ nghỉ trưa rồi, mọi người dọn dẹp rồi quay lại lớp thôi nào."

Chúng tôi dọn dẹp sau bữa ăn và rời khỏi sân thượng.

"Leon."

Khi đang đi xuống cầu thang, tôi lại ghé tai Leon thì thầm một lần nữa.

"Leon dường như đã chiến đấu với tên sát nhân đó nhiều lần, nhưng cậu luôn tìm thấy hắn bằng cách nào vậy?"

Đó là câu hỏi cuối cùng mà tôi cần hỏi cậu ấy lúc này.

Trước câu hỏi của tôi, Leon hơi nghiêng đầu và đáp:

"Linh cảm?"

"Vậy sao."

Chà, xét đến chứng rối loạn trí nhớ mà cậu ấy mắc phải, tôi cũng không mong đợi một câu trả lời rõ ràng.

Tuy nhiên, tôi không nghĩ cậu ấy có thể gặp tên sát nhân chín lần chỉ dựa vào linh cảm trên một hòn đảo rộng lớn như thế này. Hơn nữa, cậu ấy nói không có ảnh của tên sát nhân đó. Tức là, cậu ấy không biết mặt hắn.

Dù vậy, để cậu ấy luôn nhận ra đối thủ là "sát nhân", cậu ấy cần phải có mặt tại hiện trường giết học sinh mỗi lần.

Ngẫu nhiên?

Không, nghĩ rằng đó là một kỹ năng nào đó mà cậu ấy sở hữu thì tự nhiên hơn.

"..."

Nếu đó là một kỹ năng có thể xác định trực giác vị trí của tất cả các Kẻ Thích Ứng Thần Cách.

Thì cậu ấy đang ở vị thế ưu việt hơn bất kỳ Kẻ Thích Ứng Thần Cách nào về mặt thông tin.

Nếu là đồng minh thì không còn gì vững tâm hơn.

Nhưng nếu lỡ, cậu ấy trở thành kẻ địch thì...

"..."

Tôi nghĩ mình có thể tin tưởng cậu ấy.

Dù vậy, tôi vẫn không thể không nghĩ đến khả năng bị phản bội. Có lẽ tôi là một kẻ bạc tình vô vọng.

Trong khi cùng mọi người xuống cầu thang, tôi chợt nghĩ vu vơ như vậy.

5

Sau giờ học.

Khi tiền bối Sharo và tiền bối Kushinada đến lớp, Kunisaki chợt nói:

"Mọi người đi khu trò chơi điện tử không?"

Đúng là khu phố sầm uất ở khu Nam cũng có khu trò chơi điện tử.

"Không..."

Tuy nhiên, vì tôi lấy lý do vết thương để tạm dừng tìm kiếm Kushinada Himeko, nên tôi không mấy hào hứng.

"Đúng vậy..."

"Ưm, tôi cũng chưa đi bao giờ cả..."

Maria và tiền bối Sharo cũng không mấy nhiệt tình.

Nhưng Kunisaki không bỏ cuộc.

"Thôi nào, cứ đi loanh quanh khắp đảo thì Himeko-chan cũng đâu có tự nhiên xuất hiện đâu? Ngược lại, nếu giăng lưới chờ sẵn, biết đâu cô bé lại tự động hiện ra đấy chứ."

"Nhưng đâu cần phải đến khu trò chơi điện tử chứ?"

"Đúng là chẳng hiểu gì cả. Còn nơi nào giết thời gian tốt hơn khu trò chơi điện tử nữa chứ?"

Điều khó khăn nhất khi trốn học, thật ra là làm thế nào để giết thời gian. Đây là kinh nghiệm của Kunisaki, nhưng cũng có một chút thuyết phục.

Đó chỉ là suy luận dựa trên tiền đề rằng sự mất tích của Kushinada Himeko chỉ là bỏ nhà đi, và cô bé đang rảnh rỗi... Nhưng đối với tiền bối Kushinada, có lẽ cô ấy muốn mọi chuyện là như vậy.

"Cũng... có lẽ vậy. Mọi người cũng cần nghỉ ngơi một chút, đừng bận tâm đến tôi. Biết đâu như Kunisaki-san nói, Hime cũng sẽ xuất hiện."

"Nếu tiền bối Kushinada đã nói vậy..."

"Được! Vậy thì đi thôi!"

Kunisaki hăng hái vác cặp lên và dẫn đầu đi trước.

"Kunisaki vẫn vô tư như thường nhỉ~"

Rurumi khẽ lẩm bẩm với vẻ hơi ngán ngẩm.

Tuy nhiên, Tenka lại mỉm cười và nói:

"Vậy ư? Em nghĩ Kunisaki-kun thật ra khá quan tâm đến mọi người đấy chứ."

"Ê, nhanh lên nào!"

Kunisaki quay lại nhìn chúng tôi, vẫy tay hối thúc. Hành động tươi sáng đó, không thể phủ nhận, là để động viên mọi người.

Chà, ít nhất cũng tốt hơn là bị rủ đi nhìn trộm.

"..."

Tôi vô thức nhận ra mình đang mỉm cười.

Thật tình, ở bên Kunisaki, tôi có cảm giác tinh thần căng thẳng được thả lỏng.

"Đừng đi xa quá, Kunisaki."

Nói rồi, tôi hơi chạy nhỏ theo sau Kunisaki.

Ở khu Nam có vài khu trò chơi điện tử. Chúng tôi đến một nơi gần học viện nhất.

"Uầy! Rurumi-chan chơi giỏi thế!?"

"Cái này vui quá!"

Kunisaki và Rurumi đang đối đầu trong một trò đua xe. Rurumi hình như mới chơi lần đầu, nhưng có vẻ cô bé đang chiếm ưu thế.

"Này Maria-chan. Chúng ta chụp ảnh sticker cùng nhau đi~"

"Được thôi ạ."

Tenka và Maria cũng có vẻ rất vui.

Vậy còn tôi thì sao...?

"..."

Tôi chẳng nghĩ ra được gì cả.

Nghĩ lại thì, hồi nhỏ tôi chỉ chơi với em gái, chẳng bao giờ đến những nơi như thế này. Thời gian huấn luyện thì khỏi phải nói. Tôi không thể hình dung ra cách chơi thế nào.

"Tiền bối Sharo có muốn làm gì không ạ?"

"Hả?"

Tôi, người đang rảnh rỗi, lên tiếng hỏi tiền bối Sharo, người cũng đang có vẻ nhàn rỗi. Cô ấy cũng nói chưa từng đến khu trò chơi điện tử. Chắc là chúng tôi có chút hợp tính nhau.

"Ưm, một mình thì em không biết phải làm gì."

"Vậy chúng ta đi dạo cùng nhau một lát nhé?"

Tôi đề nghị. Ngay lập tức, cô ấy nở một nụ cười rạng rỡ và.

"Ừm."

Gật đầu.

Chúng tôi cùng nhau đi bộ trong khu trò chơi điện tử.

Tuyệt thật, nơi này ồn ào khủng khiếp. Những lời thoại điện tử và hiệu ứng âm thanh tràn ngập, đối với tôi, người không quen, cứ như một thế giới khác vậy. Tiền bối Sharo cũng vậy, khi mắt chúng tôi chạm nhau, cô ấy mỉm cười lúng túng.

"~~~ nhé."

Cô ấy nói gì đó nhưng tôi không nghe rõ vì tiếng ồn xung quanh.

"Xin lỗi. Cô nói gì ạ?"

Tôi ghé mặt lại gần tiền bối Sharo để nghe rõ hơn.

"Á... à, cái đó, nó ồn ào thật đấy, em nói vậy."

"À, đúng vậy nhỉ."

Tiền bối Sharo hơi đỏ mặt, nhưng chắc là do tiếng ồn ào xung quanh.

Cứ thế, chúng tôi đi dạo một lúc trong cửa hàng. Khi bước vào khu vực được gọi là "góc trò chơi gắp thú", tiền bối Sharo chợt dừng lại.

"Cái kia, dễ thương nhỉ."

Tiền bối Sharo chỉ vào một món quà trong máy gắp thú.

Kia có phải là một con thú nhồi bông hình mèo cách điệu không nhỉ? Nó cách điệu đến mức tôi không thể nhận ra rõ ràng.

"Vậy, chúng ta thử chơi cái này nhé?"

"Ừm!"

Dù sao thì, thấy tiền bối Sharo thích thú, tôi lập tức thử chơi. Trả tiền và bắt đầu trò chơi.

"Vậy, ban đầu tiền bối Sharo thử trước đi."

"Hả, là tiền của Raika-kun mà em chơi được sao?"

"Không sao đâu."

Tôi nhường chỗ cho tiền bối Sharo.

"Có vẻ điều khiển bằng nút này ạ."

"À... cái này để di chuyển theo hướng mũi tên sao?"

Tiền bối Sharo thử ấn nút. Ngay lập tức, cần gắp trong tủ máy bắt đầu di chuyển ngang.

"Oa! Oa!"

Tiền bối Sharo giật mình và buông nút ra. Sau đó, cần gắp dừng lại ngay lập tức.

"Á, sao vậy?"

Tiền bối ấy lại ấn nút "cạch cạch" một lần nữa, nhưng cần gắp vẫn không nhúc nhích.

"Có vẻ như nó có cơ chế dừng lại khi buông nút ra."

"Ưm, nếu không nhích sang ngang thêm một chút nữa thì có lẽ không lấy được cái đó đâu nhỉ."

"Vậy, lần này cô thử di chuyển nó vào trong xem sao?"

Được tôi giục, tiền bối Sharo điều khiển nút khác. Lần này, cô ấy đã dừng được cần gắp ở vị trí con thú nhồi bông mong muốn, nhưng có vẻ lỗi ban đầu vẫn còn tai hại, nên cô ấy không thể gắp thành công.

"À..."

Nhìn cánh tay gắp trống rỗng, tiền bối Sharo thở dài thất vọng.

"Lần tới Raika-kun thử xem."

"Được thôi ạ."

Tôi đổi chỗ với tiền bối Sharo, đứng trước tủ máy. Theo như tôi quan sát ban nãy, lực kẹp của cánh tay gắp khá chắc chắn. Nếu có thể đặt cánh tay gắp gọn gàng bên cạnh con thú nhồi bông, thì chắc chắn có thể gắp được.

"À thì, thời điểm buông nút và lực dừng của cánh tay gắp là..."

Tôi vừa nhớ lại lần chơi của tiền bối ban nãy vừa di chuyển cần gắp. Khoảng thời gian từ khi buông nút đến khi cần gắp thực sự dừng lại là một giây... Khi dừng lại, cần gắp hơi rung nhẹ, nhưng vẫn trong phạm vi sai số chấp nhận được.

Sau đó, chỉ cần luồn nó vào khoảng trống giữa những con thú nhồi bông mà tiền bối Sharo đã tạo ra ban nãy...

Cần gắp dừng lại đúng vị trí tôi muốn.

Cần gắp hạ xuống, kẹp chặt con thú nhồi bông từ hai bên. Sau đó, cần gắp bắt đầu nâng lên, nhưng những con thú nhồi bông xung quanh hơi mắc vào.

"!"

Cứ ngỡ sẽ thất bại, nhưng...

"Oa! Raika-kun giỏi quá!"

Thật ngạc nhiên, cần gắp đã nâng lên cả những con thú bị mắc vào, gắp được hai con cùng lúc.

"...Được!"

Tôi bất giác nắm tay lại ăn mừng nhỏ. Nhận ra điều đó, tôi có chút xấu hổ, nhưng thấy tiền bối Sharo vui mừng nên cũng coi như ổn.

"Đây ạ. Cô cầm đi."

Tôi lấy thú nhồi bông ra từ khe nhận quà, và đưa cả hai cho cô ấy.

"Oa~ cảm ơn Raika-kun!"

Tiền bối Sharo ôm chặt thú nhồi bông. Cô ấy chắc là rất thích con mèo (?) đó.

Khi tôi đang nghĩ rằng may mắn vì đã lấy được thành công, cô ấy lại đưa một con thú nhồi bông ra cho tôi.

"Một con để Raika-kun trang trí trong phòng đi."

"Hả?"

Tôi hơi bối rối trước lời đề nghị đó.

"À vâng, vậy thì tôi sẽ làm như vậy."

Cuối cùng, bị nụ cười của cô ấy thúc giục, tôi đã nhận lấy.

"—Ôi chao, Lyker đã có một sở thích đáng yêu rồi đấy nhỉ!"

(Im đi!)

Tôi buộc Balor, kẻ đang trêu chọc tôi, phải im lặng.

Chà... nhìn kỹ thì con mèo đó có tạo hình khá độc đáo đấy chứ... Là mèo mà nhỉ?

Giờ thì, nên trang trí nó ở đâu đây...?

"He he, chúng ta có đồ đôi rồi nhỉ."

Tiền bối Sharo vui vẻ nói.

Tuy là đồ đôi không ngờ tới, nhưng nếu cô ấy vui mừng đến vậy thì kết quả cũng tốt rồi.

Khi tôi đang nhìn tiền bối Sharo với suy nghĩ đó.

"Raika-san ơi! Anh đang ở đâu ạ?"

Tôi nghe thấy tiếng gọi tên mình. Là giọng của Maria.

Tôi cũng tìm kiếm cô ấy, và thấy cô ấy ở phía bên kia tủ máy.

"Maria!"

"Á! Raika-san...!?"

Maria thấy tôi thì khuôn mặt rạng rỡ, nhưng ngay sau đó biểu cảm của cô ấy cứng đờ như đá.

"Maria?"

Tôi gọi mà không thấy cô ấy đáp lời. Ánh mắt cô ấy dán chặt vào những con thú nhồi bông mà tôi và tiền bối Sharo đang cầm.

"R-Raika-san. Mấy con thú nhồi bông đó, rốt cuộc là sao vậy ạ?"

"Hả? À, là quà tôi gắp được từ trò chơi này."

"Không phải vậy ạ, sao anh lại có món đồ giống hệt tiền bối Charlotte?"

"Ngẫu nhiên gắp được hai con. Sau đó tôi tặng một con cho tiền bối."

"V-vậy sao."

"?"

Sao cô ấy lại hỏi cặn kẽ thế nhỉ. Hơn nữa, cách nói chuyện cũng có vẻ gượng gạo.

"Tặng quà... đồ đôi... tiền bối Raika..."

Maria lẩm bẩm điều gì đó.

"Maria cũng muốn con thú nhồi bông này à?"

"Hả!?"

Khi tôi hỏi, Maria lộ vẻ ngạc nhiên.

...Chẳng lẽ cô ấy không nhận ra mình đã nói lẩm bẩm thành tiếng sao?

Maria hơi đỏ mặt.

"K-không, không sao đâu ạ! Á, em đi mua đồ uống đây!"

Cô ấy nói lớn một cách bất thường so với thường ngày, rồi vội vàng biến mất.

Tôi nhìn theo góc tủ máy nơi bóng lưng cô ấy biến mất một lúc, rồi nghiêng đầu thắc mắc:

"Có chuyện gì vậy nhỉ?"

"..."

Tiền bối Sharo, người chứng kiến toàn bộ cuộc nói chuyện trên, chỉ im lặng với vẻ mặt khó xử.

6

"Trời ơi! Tiền bối Raika thật là quá dễ dãi với người khác giới mà!"

Tôi – Maria Mint – vừa đi trong khu trò chơi điện tử vừa bực bội khi nhớ lại cảnh tượng ban nãy.

Sau khi chụp ảnh sticker với Tenka-san xong, tôi quay lại thì không thấy tiền bối Raika đâu, đi tìm quanh cửa hàng thì thấy anh ấy đang ở cùng tiền bối Charlotte...

Không, cho dù cứ cho là họ ở cùng nhau cũng không sao đi.

"Cái kiểu, cứ thân mật như thế ở nơi công cộng... thật là thô lỗ!"

Mặc dù họ không dính chặt lấy nhau như Rurumi-san.

Thế nhưng... cái không khí giữa hai người, cứ như thể ngập tràn màu hồng vậy!

Nụ cười e thẹn của tiền bối Charlotte, ôm trên tay con thú nhồi bông đôi.

Thật đáng yêu.

Và thật hạnh phúc.

(Thật đáng ghen tị!)

Tôi cố kìm nén không hét lên thành tiếng, mà chỉ hét trong lòng.

Đây là sự ghen tị.

Một cảm xúc xấu xí của riêng tôi.

Vì vậy, thật ra thì giận tiền bối Raika là sai.

Việc anh ấy tốt bụng thì tôi đã biết từ lâu. Anh ấy là người đầu tiên chìa tay ra cho tôi, khi tôi đang khóc ở viện mồ côi của nhà thờ.

Tôi biết tận đáy lòng rằng việc muốn chiếm lấy sự tốt bụng đó cho riêng mình, chỉ là sự ích kỷ của tôi mà thôi.

(Nhưng vẫn thật đáng ghen tị!)

Tiền bối Raika nói sẽ gắp cho tôi một con tương tự từ máy gắp thú. Nhưng làm vậy thì tôi cứ có cảm giác mình là "người thứ hai", nên tôi đã từ chối một cách tiếc nuối.

Thật ra, tôi cũng muốn một chút...

Lòng người sao mà khó chiều đến thế.

Lòng mình cũng vậy. Lòng người khác cũng vậy.

Không có cảm xúc nào là theo ý mình cả.

Nếu có một cảm xúc nào đó mà tôi có thể kiểm soát...

Tôi muốn truyền tải cảm xúc mà tôi đã giữ kín bấy lâu nay trong lòng đến tiền bối Raika.

"..."

Tôi dừng lại một chút.

Hãy bình tĩnh lại.

Tôi đã quá hưng phấn, nảy ra những suy nghĩ ngớ ngẩn.

Tôi là đối tác của tiền bối Raika. Nhiệm vụ của tôi là hỗ trợ anh ấy một cách toàn diện. Hòn đảo này, nơi chúng ta đang ở, là hòn đảo dị giáo nơi các vị thần hủy diệt sinh sống. Ở một nơi như vậy, chúng ta đang thực hiện nhiệm vụ được giao từ nhà thờ.

Nếu tôi mắc lỗi vì bị những suy nghĩ ngu ngốc chi phối, thì điều đó có thể dẫn đến cái chết của tiền bối Raika.

Tuyệt đối không được để điều đó xảy ra.

Dù tôi có chết, thì chỉ cần anh ấy sống.

Giống như trong thời gian huấn luyện.

Điều tốt nhất cho anh ấy.

Ưu tiên hàng đầu cho sự sống của anh ấy.

Thậm chí nếu điều đó có nghĩa là phải từ bỏ chính bản thân tôi – những cảm xúc này – tôi sẽ tận dụng sự tồn tại của mình vì Thần Tiên Raika.

Tôi đến hòn đảo này với nguyện vọng và lời thề như vậy mà.

Không được để tâm trí, trái tim bị xáo trộn.

"Suỵt..."

Tôi hít thở sâu, rồi từ từ thở ra.

Với động tác đó, tôi đẩy hết những cảm xúc thừa thãi ra khỏi cơ thể.

............

............

Được rồi, ổn cả rồi.

"Đúng rồi. Phải đi mua nước ép chứ."

Tôi nhớ lại điều mình đã nói khi rời đi, và bắt đầu tìm kiếm máy bán hàng tự động. Chắc chắn là nó ở phía trong, đối diện với lối vào.

Tôi dựa vào trí nhớ, đi về phía đó.

Và.

Cạch!

Tiếng máy bán hàng tự động nhả nước ép vang lên từ phía trước. Xem ra ký ức của tôi không sai.

Điều đó thì tốt. Nhưng mà.

Cạch! Cạch! Cạch!

(Có vẻ như có người đang mua rất nhiều.)

Cứ theo tiếng động liên tục thì có vẻ một người đang mua nhiều lon cùng lúc.

Ban đầu tôi nghĩ vậy.

Cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch!

Dù thế nào thì có vẻ hơi quá nhiều... Dần dần, tiếng lon nước ép rơi xuống trở nên kỳ lạ. Ai đó có vẻ đang mua hàng một cách rất bất thường.

(Hy vọng người đứng trước máy bán hàng tự động không phải là một kẻ lập dị...)

Tôi vừa nghĩ thế vừa cuối cùng cũng đến được nơi có thể nhìn thấy máy bán hàng tự động. Người đứng ở đó, trái với dự đoán của tôi, là một cô bé nhỏ nhắn.

Không, trên hòn đảo này chỉ có trẻ em trên 15 tuổi và người lớn.

Dù vóc dáng chỉ cỡ học sinh tiểu học, cô ta chắc chắn là học sinh cao trung thứ thiệt.

Ấy thế mà lại giở trò quái đản...

"Xin... xin lỗi."

"?"

"Cái, cái lon sắp bị kẹt rồi kìa?"

Tôi chỉ tay vào chỗ lấy nước của máy bán hàng tự động, nhắc nhở cô bé.

"…Lại nữa à?"

"?"

"Hôm nay là lần thứ hai rồi đấy. Ta đã nói với gã kia y như vậy, nếu ngươi thấy khó chịu thì tự lấy đi."

Nói xong, cô bé lại quay mặt đi.

Và, vẫn mặc kệ lon nước bị kẹt ở cửa lấy, tiếp tục mua nước ngọt mới.

Thật là ích kỷ...

Từ khi có nhận thức đến giờ, tôi đã sống ở Nhật Bản với tính cách khiêm nhường đặc trưng, nên không thể nào bắt chước nổi hành vi này.

Nhưng, bỏ mặc rồi về cũng không phải là tính cách của tôi.

"Hầy..."

Tôi thở dài não nề như ông già, giúp cô bé lấy lon nước từ cửa ra.

Nếu có thể, tôi muốn nhanh chóng quay lại, ngăn cản hai vị tiền bối Lôi Hỏa và Charlotte tiếp tục tình tứ quá mức.

Vừa nghĩ vậy, tôi vừa lấy từng lon nước bị kẹt ra.

"…?"

Bỗng cảm thấy có ánh mắt nhìn mình, tôi ngẩng đầu lên.

Cô bé vừa nãy còn điên cuồng ấn nút máy bán hàng tự động, giờ đang nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

"Có, có chuyện gì sao?"

"…"

Đối phương không trả lời.

Chúng tôi im lặng nhìn nhau.

Đôi mắt cô bé, có gì đó... đúng vậy, đẹp đến mức như hút hồn.

Đồng thời, nó mang một màu sắc sâu thẳm, gợi lên một nỗi sợ hãi khó tả.

(Bị nuốt chửng... !?)

Khi tôi cứng đờ như ếch bị rắn nhìn, thì.

"Tuy có chút không thích đồ nhân tạo, nhưng cũng là một chất liệu không tệ."

Cô bé lẩm bẩm như vậy, rồi đột ngột chạm vào đầu tôi—

"Tế phẩm đêm nay, ngươi xem ra cũng được đấy."

—Ý thức của tôi, đứt lìa tại đó.

7

"…Trễ quá."

"Hả?"

Tiền bối Sharo nghe thấy tôi lẩm bẩm, liền quay lại nhìn tôi.

"Có chuyện gì vậy?"

"Không, tại Maria vẫn chưa quay lại."

Tôi đã xác nhận chắc chắn là trong khu trò chơi có máy bán hàng tự động.

Chỗ này cũng không phải là một cửa hàng rộng lớn.

Chúng tôi cũng không rời khỏi khu vực máy gắp thú, không thể nào lạc được.

Thế mà đã hơn mười phút rồi.

"…"

Kỳ lạ.

Tôi biết rõ Maria không phải là một cô bé chậm chạp đến mức đó.

Chính vì thế, tôi có thể khẳng định.

Đã có chuyện không hay xảy ra với cô ấy.

"Xin lỗi. Tôi đi xem sao."

"À, tớ cũng đi."

Tôi và tiền bối Sharo hướng đến chỗ máy bán hàng tự động.

"…!"

Lúc nhận ra, tôi đã bước nhanh hơn rồi.

『──Ồ ồ, có điềm chẳng lành đây mà』

Barol cười nhạo.

Giờ phút này tôi vô cùng khó chịu, nhưng bỏ qua.

Vì quả thật, tôi cũng có dự cảm chẳng lành.

Lý do người đột nhiên biến mất trên hòn đảo này.

Chính là, kẻ mà chúng tôi đang truy đuổi... !

"Không thấy ai...!"

Tôi đến được chỗ máy bán hàng tự động, nhưng không thấy Maria đâu cả.

Để chắc chắn, tôi tìm xem trong cửa hàng có máy bán hàng tự động nào khác không, nhưng không có.

"Xin lỗi. Cậu xem thử ở nhà vệ sinh nhé? Tôi đi xác nhận xem Kurasaki có thấy Maria không."

"Ừ, ừ! Tớ biết rồi."

Tôi và tiền bối Sharo chia nhau ra.

Kurasaki đang ở chỗ máy chơi game đối kháng.

"Áaaaa! Namida-chan thật sự là người mới chơi sao!?"

"Tuyệt kỹ lung tung của cậu cũng đâu có trúng đâu!"

"Ruirui giỏi quáaaa"

Namida, Tenka và cả tiền bối Kushinata cũng ở cùng.

"Kurasaki!"

"Hử? Ồ, Lôi Hỏa đó hả. Có chuyện gì?"

"Cậu có thấy Maria không?"

Tôi hỏi Kurasaki với vẻ hơi sốt ruột.

Cậu ta nghiêng đầu.

"Vừa nãy cậu ấy đi tìm Lôi Hỏa mà... Ế, không phải đang ở cùng nhau sao?"

"…Vậy à."

Tôi hỏi thêm Namida và những người khác để chắc chắn, nhưng không ai thấy Maria cả.

"Namida. Ra đây một lát."

"Hử~?"

Tôi dẫn Namida ra ngoài, cách xa mọi người một chút.

"Maria có khả năng đã bị cuốn vào vụ mất tích liên hoàn kia rồi."

"Hừm, vậy là không hay rồi."

Namida cau mày gãi đầu.

"Tớ nghĩ Lôi Hỏa cũng biết rồi, hung thủ của vụ mất tích liên hoàn và tên sát nhân quỷ mà Leon-kun nói, có lẽ là cùng một người, và khả năng cao là người phù hợp với Thần cách đấy?"

"Những chuyện đó tôi biết rồi."

Tôi hơi khó chịu ngắt lời Namida.

"Namida. Hỏi thẳng luôn. Ngay sau đây cậu có thể chiến đấu được không?"

Tôi sử dụng năng lực chi phối Ma nhãn, đặt ra câu hỏi mà không thể nói dối.

Namida nhún vai.

"Tùy vào mức độ. Không biết địch là thần gì, nhưng nếu chúng đang triển khai thuật thức quy mô lớn, thao túng tế phẩm hàng loạt, thì có lẽ là thần coi trọng ma thuật. Nhưng tôi bây giờ bị ảnh hưởng bởi việc Anh Linh Cung Điện Folkvangr bị phá hủy, phẩm cách Thần ma thuật bị tổn thương rồi. Nếu là cuộc chiến ma thuật, thì cơ hội thắng không cao."

"…Vậy à."

Đưa Namida trong trạng thái này ra chiến trường thì nguy hiểm quá.

Mất đi một chiến lực quan trọng, nhưng đành vậy.

"Vậy thì Namida hãy dùng Ưng vũ y, tìm kiếm Maria từ trên không. Tôi sẽ tìm kiếm manh mối khác."

"Ể~ Giờ vẫn còn nhiều học sinh mà. Nhìn trộm váy từ bên dưới thì sao."

"Im lặng và làm theo lời tôi!"

"Dạ dạ"

Tôi vô tình quát lớn, Namida vẫy tay đi về phía Kurasaki.

"Tớ xin lỗi. Tớ nhớ ra có chút việc, hôm nay tớ về đây."

"À, vậy à? Vậy thì lần sau trả thù nhé."

"Kurasaki dù chơi trăm lần cũng bị đánh bại thôi."

"Chết tiệt! Nhất định tớ sẽ luyện tập!"

Namida cười với Kurasaki đang tiếc nuối.

"Vậy, hẹn gặp lại~"

Cô ấy cầm cặp rồi rời đi.

Cùng lúc đó, tiền bối Sharo vừa đi xem nhà vệ sinh nữ về.

"Hộc, hộc, Lôi Hỏa-kun."

"Sao rồi ạ?"

"Tớ xin lỗi. Không có ai cả."

"Vậy ạ..."

Tôi không mong đợi nhiều, nhưng vẫn thất vọng.

Maria không thể tự ý về nhà mà không nói gì với tôi.

Là người đã cùng nhau trải qua huấn luyện tại cơ sở kia, tôi có thể khẳng định rằng cô ấy sẽ không sơ suất trước những người bình thường.

Giờ chỉ còn cách chấp nhận tình huống tồi tệ nhất.

Maria đã bị bắt cóc bởi một vị thần tàn nhẫn chuyên bắt cóc và giết học sinh để hút máu.

"Tiền bối Sharo. Xin lỗi."

"Hả?"

Tôi nhìn vào đôi mắt ngạc nhiên của tiền bối Sharo.

"Tỉnh dậy đi Brunhilde."

Lệnh từ Ma nhãn.

"───ưm"

Valkyrie đang ngủ say trong sâu thẳm Sharo thức tỉnh.

"Thần Tiên Lôi Hỏa"

"Không có thời gian nói chuyện. Giờ hãy tuân theo ta."

Không có chút thời gian nào để lãng phí.

"Tớ xin lỗi Kurasaki! Chúng tớ cũng nhớ ra có việc. Về đây."

"Bộ, Lôi Hỏa cũng vậy sao."

"Thật sự xin lỗi! Tiền bối Kushinata cũng xin lỗi. Vậy nhé."

"Lôi Hỏa-kun, còn tớ thì saoー?"

"Ừm... Tenka cũng hẹn ngày mai nhé!"

"Dạ, hẹn gặp lại ngày maiー"

Tôi vẫy tay chào tạm biệt Tenka, rồi cùng Brunhilde rời khỏi khu trò chơi.

Ở trong cửa hàng không nhận ra, nhưng trời đã nhá nhem tối rồi.

Chắc sắp có thông báo giờ giới nghiêm ban đêm.

"Không ổn rồi. Phải nhanh lên...!"

Vẫn chưa rõ kẻ địch định làm gì, nhưng ít nhất hung thủ đã bí mật chuẩn bị từ trước đến giờ.

Vậy thì có lẽ, để tránh người khác nhìn thấy hiện trường vụ giết người, chúng sẽ ra tay sau khi học sinh đã về hết vào giờ giới nghiêm.

Đó là thời hạn chót.

Không có thời gian.

"Tch!"

"Này, chờ đã. Ngươi đi đâu vậy?"

Brunhilde vừa chạy theo tôi vừa hỏi.

Tôi không thèm quay đầu lại.

"Trước hết là Nam Ký Túc Xá. Ở đó, ta sẽ liên lạc với gã đó!"

"Gã đó?"

Brunhilde lại nghi ngờ hỏi, nhưng giờ tôi không có thời gian trả lời.

"Maria...!"

Tôi chỉ toàn lực chạy, băng qua đám đông ở khu Nam.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận