Izure Shinwa no Ragnarök
Namekojirushi Youta
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Chương 2

1 Bình luận - Độ dài: 12,050 từ - Cập nhật:

Tiêu Biến Học Sinh

1

Đêm qua tôi ngủ không ngon giấc.

Ở trại tế bần, ngoài huấn luyện không ngừng nghỉ cả ngày lẫn đêm, chúng tôi còn được huấn luyện ngủ trong mọi hoàn cảnh.

Giấc ngủ vốn là một hành vi cực kỳ quan trọng đối với cơ thể con người.

Để cảm xúc chi phối mà không ngủ được là ngu ngốc tột cùng.

Nói cách khác, tôi bây giờ là một kẻ ngu ngốc.

"..."

Cảm xúc và suy nghĩ nên tách rời nhau.

Việc tôi ôm hận với Zeus là điều tất yếu.

Nhưng không thể chiến đấu khi còn ngu ngốc.

Hôm nay là Chủ Nhật, thật may mắn.

Vào Chủ Nhật có lệnh cấm, không được phép giao chiến.

Đàn chị Sharo cũng sẽ không đến phòng tôi hôm nay, tôi có thể nghỉ ngơi thoải mái.

Tôi thong thả uống cà phê lon, đọc sách, vận động nhẹ nhàng, nói chung là không ra ngoài, cứ thế trôi qua một ngày.

Tóm lại là đổi gió.

Cứ thế lặng lẽ trôi qua một ngày, trời cũng tối.

"..."

Nhưng khi nằm xuống giường, tôi vẫn tỉnh táo.

Đã khá hơn hôm qua một chút, nhưng vẫn khó ngủ.

Cả một ngày cố gắng thư giãn cả thể xác lẫn tinh thần, mà vẫn thế này sao?

Thật là... nếu sư phụ thấy bộ dạng này của tôi, chắc chắn sẽ giết chết tôi mất.

"--- Aaaa, chán quá!"

Bỗng nhiên Balor than vãn.

Có vẻ như do một ngày chẳng có gì nên hắn ta buồn chán.

"Im đi, Balor."

Tôi bực bội nói vì không ngủ được.

"--- Dù sao thì cũng ít kích thích rồi. Ít nhất hãy nói chuyện gì đi."

"Nói gì?"

"--- Để xem nào."

Balor im lặng một lát rồi nói.

"--- Ta có chút hứng thú với chuyện xưa của ngươi."

"... Chẳng có chuyện gì thú vị đâu."

"--- Ai biết được. Thú vị hay không là do ta phán xét."

"... Ta không muốn kể."

"--- Ngại ngùng gì chứ. Thời kỳ dậy thì à?"

"Đúng vậy."

"--- Về tuổi tác thì không sai, nhưng lời nói và hành động không hợp chút nào."

"Ngươi muốn nói ta già sao?"

"--- Uhihihi."

Balor không nói gì thêm.

Thôi, sao cũng được.

"--- Này, nếu là tuổi dậy thì thì chắc chắn cũng hứng thú với gái chứ? Gọi Maria đến phòng làm vài chuyện vui vẻ đi."

"Chết đi."

Rốt cuộc thì chỉ cần giải khuây là được, Balor liên tục thay đổi chủ đề.

Giọng nói của hắn vang vọng trực tiếp trong đầu tôi.

Vì vậy, bịt tai cũng vô ích, bịt miệng hắn cũng không được.

Có lẽ, đó mới chính là tác hại lớn nhất của việc được chọn làm người thích hợp với thần cách của Balor.

"--- Mà này, trong đám con gái quanh ngươi thì ngươi thích ai nhất?"

"... Haa."

Tôi thở dài, quyết định dành chút thời gian cho những cuộc trò chuyện vô nghĩa.

Thình thịch, thình thịch.

Có tiếng gõ cửa.

Từ ban công.

"--- Ồ! Không lẽ là Maria?!"

"Đâu có chuyện..."

Không đời nào Maria tự dưng đến khi tôi không gọi.

Vậy thì là ai?

"..."

Tôi ngồi dậy trên giường.

Khẽ cảnh giác, tôi nhìn ra ban công.

Ở đó, một cô gái quen thuộc đang đứng.

"Rui Rui?"

"Chào buổi tối, Raiha."

Tôi khẽ ngạc nhiên mở cửa sổ, Rui Rui vừa cởi giày vừa bước vào phòng.

"... Có chuyện gì sao?"

Tôi đóng cửa sổ lại, hỏi.

Hôm nay là đêm cấm kỵ, cấm giao chiến.

Tôi đã nói với Rui Rui rằng không cần đến phòng tôi.

Vậy mà cô ấy vẫn cố tình trốn khỏi ký túc xá đến đây, vậy có nghĩa là...

"Có chuyện khẩn cấp à?"

"Không. Chỉ là đến chơi thôi."

"... Đến chơi?"

"Ừ. Tại tớ rảnh mà."

Có vẻ như cô ấy thực sự chỉ đến chơi.

Tôi dùng ngón tay day day giữa trán, thở dài.

"Nếu không có việc gì thì về đi."

"Eeee, Raiha lạnh lùng quá đi."

Rui Rui cười nhẹ rồi ngồi xuống giường.

"Tớ đã đến chơi tận đây rồi, rót cho tớ ly trà đi chứ."

Tự tiện đến rồi còn nói.

Rui Rui – Freya đang dưới sự khống chế của ma nhãn.

Nếu ra lệnh thì việc đuổi cô ấy đi rất dễ dàng.

Nhưng, như đã nói nhiều lần, hôm nay là một đêm yên bình.

Hơn nữa, cho dù tôi đuổi cô ấy về thì cuối cùng tôi cũng sẽ lại phải nghe Balor lảm nhảm.

Dù sao thì tôi cũng không ngủ được, có lẽ nên dành chút thời gian cho cô ấy.

"Cà phê lon được chứ?"

"Eeee, khi ở cùng Tenka thì cậu pha trà sữa cho cậu ấy mà. Tớ cũng muốn uống trà sữa."

"---"

Tôi suýt chút nữa đã phản ứng với cái tên Tenka, nhưng đã cố gắng kìm lại.

"... Sao cậu biết?"

"Tớ nghe chính cậu ấy kể."

"... Chờ một chút."

Tôi lấy lá trà sữa, đun nước sôi.

"..."

Trong lúc chuẩn bị, tôi nhìn chằm chằm vào làn nước sôi sùng sục để giữ cho tinh thần bình tĩnh.

"Xong rồi đây."

"Waa, cảm ơn cậu."

Rui Rui nhận lấy cốc trà bốc khói rồi cảm ơn tôi.

Tôi bật nắp lon cà phê của mình, ngồi xuống ghế.

Rui Rui vỗ tay xuống chỗ bên cạnh giường.

"Raiha cũng qua đây ngồi đi ~."

"Từ chối."

"Chee ~."

Rui Rui bĩu môi vẻ bất mãn.

"--- Chỗ đó nên đồng ý chứ. Rồi đè cô ta ra."

(Câm mồm đi, tên dâm ma thần.)

Tôi nhấp một ngụm cà phê.

Vị đắng quen thuộc giúp xoa dịu trái tim đang rối bời.

"Uống xong thì về đi."

Tôi nói với Rui Rui.

"Đừng có lạnh lùng như vậy chứ ~."

"Tôi ghét các người, lũ thần chết tiệt."

"Eeee."

Rui Rui đặt cốc xuống bàn, đá chân lung tung.

Có vẻ như đó là hành động thể hiện sự bất mãn.

Nhưng tôi không quan tâm đến điều đó.

"--- Ồ, thấy, thấy..."

Balor phấn khích khi nhìn thấy vạt váy xòe ra.

"..."

Tôi im lặng nhắm mắt trái.

"--- A! Này, này!"

Tất nhiên Balor sẽ phàn nàn, nhưng tôi mặc kệ.

Thình thịch.

"Ê, sao tự dưng cậu nhắm mắt trái vậy?... À, chẳng lẽ Balor đang nhìn váy tớ hả?"

Rui Rui tinh ý nhận ra sự thay đổi của tôi.

Sau đó, cô ấy cười nhếch mép.

"Nhưng cậu không nhắm mắt phải, vậy có nghĩa là Raiha muốn nhìn bên trong váy của tớ à ~?"

"Thật là ngốc nghếch."

Tôi thở dài.

Nhưng Rui Rui không giấu diếm nụ cười nhếch mép.

"Ara ara? Cậu ngại hả?"

"Không."

"Nếu không ngại thì cứ nhìn đi, có mất gì đâu."

"Từ chối."

"Vậy thì nhắm mắt phải luôn đi."

"Ta có thể rời mắt khỏi cô sao?"

"Câu đó, chẳng lẽ là tỏ tình?"

"Ý ta là không được lơ là."

Cho dù đang bị khống chế thì Rui Rui-Freya vẫn không phải là đối thủ có thể lơ là.

Việc ở riêng với người như vậy mà lại hoàn toàn rời mắt khỏi cô ta chẳng khác nào tự sát.

"Eeee, đau lòng quá đi ~."

Rui Rui đứng dậy với vẻ mặt không hề đau khổ, tiến lại gần tôi.

"Tớ không có sức hút của phụ nữ à?"

"Chúng ta không nói về chuyện đó."

"Không được. Trả lời nghiêm túc đi."

Tôi gạt phắt chủ đề này, nhưng Rui Rui không chịu buông tha.

Cô ấy dừng lại ngay trước mặt tôi.

"Nếu cậu không trả lời thì tớ sẽ vén váy lên ngay tại đây đấy."

"Hả?"

"Nào nào, nhanh lên ~."

Vừa nói, Rui Rui vừa thực sự túm lấy vạt váy, bắt đầu vén lên.

Hoặc có lẽ chỉ là hành động đơn giản đó.

Nhưng khi cô ấy làm thì lại toát lên một vẻ dâm dật tột cùng.

Có lẽ là vì giọng nói của cô ấy.

Tiếng thở.

Ánh mắt.

Vì nó khiến người ta tưởng tượng đến những khoái lạc ở phía trước.

"--- Nữa! Cho ta xem với! Hay là đổi chỗ đi!"

Balor phấn khích kêu gào.

Hoàn toàn bị nữ thần giam cầm trong thuật trói buộc.

Chắc chắn là vì hắn ta là một kẻ cơ hội, nên mới cố tình bị trói buộc.

Tôi mặc kệ tên dâm ma thần, nói.

"Dừng lại, Rui Rui."

Ra lệnh, ngăn chặn hành động của Rui Rui.

Tuy nhiên, cô ấy vẫn thản nhiên đáp.

"Kyaa, không cử động được rồi. Sau đó tớ sẽ bị làm gì đây?"

"... Cô lúc nào cũng có vẻ vui vẻ nhỉ."

"Ừ, vui mà."

Rui Rui liếm môi.

"Được một người đàn ông mạnh mẽ mà tớ công nhận trêu đùa thì thật là mới mẻ và thú vị."

"..."

"Vì vậy."

Rui Rui ngừng lời một cách đầy ẩn ý.

Đột nhiên, quần áo của cô ấy tự động tuột xuống.

"!?!"

"Tiếp tục chuyện còn dang dở ở quán karaoke đó nhé?"

Rui Rui nở một nụ cười yêu kiều.

"... Cô đã chuẩn bị trước bằng cách may vá gì đó vào quần áo sao?"

"Ừ. Vậy, sao? Cậu vẫn không cảm thấy gì khi nhìn thấy cái này à?"

Rui Rui dang rộng cơ thể mình, quyến rũ tôi.

Thân thể khỏe mạnh.

Những đường cong tuyệt đẹp.

Những đầu ngực ửng hồng.

Cử chỉ tự mình phơi bày chúng. Sự quyến rũ.

Giọng nói, da thịt, sắc thái, tất cả đều tồn tại để khiến con người mất đi lý trí.

Hình ảnh khơi gợi dục vọng của đàn ông, quả thực là hiện thân của dâm phụ.

Nếu bị cuốn lấy bởi cơ thể đó, người ta sẽ bị đẩy xuống vực sâu không đáy.

Và phần lớn đàn ông có lẽ sẽ sẵn sàng rơi xuống đó.

Nhưng thật không may, tôi lại là một trong số ít những người ngoại lệ.

Tôi nheo mắt, trừng mắt nhìn Rui Rui.

"Ta đã nói rồi. Cơ thể đó là của Shikigane Rui Rui, không phải của cô. Đừng bắt chước làm những việc khiến nó bị thương."

"Ara? Chuyện ân ái trên giường đầy ắp những niềm vui ngọt ngào mà cậu lại gọi là "bị thương" sao? Tớ không nghĩ là cậu đang nói năng quá đáng sao?"

"Chắc chắn là có thể tôi không có quyền quyết định, nhưng cô cũng không có quyền quyết định. Tất cả mọi thứ đều do chính Shikigane Rui Rui quyết định bằng ý chí và lựa chọn của mình."

"..."

Tôi và Rui Rui nhìn nhau chằm chằm một lúc.

Cuối cùng, cô ấy thở dài.

"Raiha thật là phũ phàng ~."

"Im đi, lũ cặn bã thần thánh."

Tôi không quan tâm, uống cà phê lon.

"Mặc quần áo vào đi."

"Vâng vâng. A ~ Sốc quá. Bị một người đàn ông từ chối đến ba lần, lòng tự trọng của tớ bị tổn thương rồi."

Rui Rui vừa lẩm bẩm vừa bắt đầu nhặt quần áo.

"... Cô thực sự đến phòng tôi chỉ vì những chuyện này sao?"

"Chuyện này là gì chứ ~. Nó liên quan đến danh dự của một nữ thần đấy."

Rui Rui bực tức.

(A... tôi đã bị cuốn vào những chuyện vô nghĩa rồi.)

"--- Ngươi... Nếu ngươi nói thế, cho ta xem với! Hay là đổi chỗ đi!"

Tôi lỡ buột miệng ngu ngốc với Balor, nhưng đương nhiên yêu cầu đó bị bác bỏ.

Sau khi mặc quần áo vào, tôi sẽ đuổi cô ta về ngay.

Tôi đang nghĩ vậy thì.

Cạch, tiếng cửa phòng mở ra.

"Tớ xin lỗi vì đã đến muộn vào buổi tối nhé, Raiha-kun. Brunhilde-san bảo rằng có linh khí của Rui Rui Freya-san nên tớ nghĩ là có chuyện gì đó, và... nghĩ vậy nên..."

Người bước vào là đàn chị Sharo.

Cô ấy nhìn tôi và Rui Rui trong phòng và đông cứng lại.

Vì không gõ cửa nên tôi không thể ngăn cản.

Nhân tiện, tôi đã yêu cầu là khi đến thì đừng gõ cửa vì nếu bị con trai nhìn thấy thì sẽ rắc rối.

Không ngờ điều đó lại phản tác dụng.

"A, ara? Cái, cái gì vậy? Sao Rui Rui-san lại, khỏa, khỏa thân?"

"Sharo-senpai, hãy bình tĩnh lại."

Tôi cố gắng gọi cô ấy một cách bình tĩnh nhất có thể, nhưng không có tác dụng gì.

"Khô, không lẽ hai người, có, cái đó, chuyện đó?"

"Đâu có chuyện đó."

"Tớ bị lộ rồi à ~."

Ngay lúc đó, Rui Rui chen ngang vào một cách ác ý.

"Thật ra là, tớ bị bảo phải cho xem bằng chứng phục tùng, và tớ đã bị ra lệnh cho làm những điều khiêu dâm từ nãy đến giờ. Giờ tớ hoàn toàn là nô lệ của Raiha cả về thể xác lẫn tâm hồn."

"Ê, êeeeeeee!?"

"Tuyệt vời lắm đó."

"Tuyệt, tuyệt vời á, cái gì, cái gì thế ạ?"

"Eeee, senpai cũng biết mà đúng không? Senpai cũng là thuộc hạ của Raiha mà."

"...!"

Mặt của Sharo-senpai đỏ bừng rồi nổ tung.

Có vẻ như trí tưởng tượng của cô ấy đã phát nổ vì đòn tấn công của Rui Rui.

Có vẻ như sẽ mất thời gian để giải thích sự hiểu lầm này.

Nghĩ đến điều đó, tôi bỗng cảm thấy mệt mỏi.

"..."

Vừa nãy tôi còn lo lắng vì không ngủ được, nhưng bây giờ vì mệt mỏi tinh thần nên có lẽ tôi sẽ ngủ được ngay lập tức.

"... Haa."

2

Đầu tuần. Thứ Hai.

Tôi đến trường cùng Kunisaki và Maria như mọi khi.

"Chào buổi sáng, Raiha, Kunisaki, Maria-cchi."

Khi bước vào lớp, Rui Rui đã đến trước và vẫy tay chào chúng tôi.

Hôm qua cô ấy còn mò vào phòng người khác, vậy mà hôm nay vẫn thái độ bình thường.

Sự trơ tráo của cô ấy khiến tôi không chỉ ngạc nhiên mà còn kinh ngạc.

"Chào buổi sáng, Rui Rui."

"Chào buổi sáng! Rui Rui-chan!"

"Chào buổi sáng ạ."

Chúng tôi chào hỏi nhau rồi ngồi vào chỗ của mình.

Vừa bỏ sách giáo khoa vào bàn xong thì Rui Rui từ chỗ ngồi cách xa đã đến chỗ chúng tôi.

"Nói chứ, ba người lúc nào cũng đi cùng nhau vào buổi sáng nhỉ?"

"Chúng tôi ở cùng ký túc xá phía Nam mà."

Maria lịch sự trả lời lời của Rui Rui.

Chuyện đó chẳng cần phải hỏi lại làm gì.

Có lẽ chỉ là cô ấy tùy tiện nghĩ ra một chuyện để bắt chuyện thôi.

Trên thực tế, đúng là như vậy, Rui Rui không gật đầu mà chuyển sang chủ đề tiếp theo.

"Nhắc mới nhớ, mọi người đã nghe cái tin đồn đó chưa?"

"Tin đồn? Tin đồn gì ạ?"

Kunisaki nhướn người tham gia vào cuộc trò chuyện.

Rui Rui cười nhếch mép rồi ngồi lên bàn tôi.

"--- Ồ, mông ngon đấy."

(Câm mồm đi, tên ma thần chết tiệt.)

Tôi tặc lưỡi trong lòng với Balor vẫn bình thường vào buổi sáng.

Nhưng dù sao thì.

Rui Rui bắt đầu kể về cái tin đồn đó.

"Nghe bảo là, từ sau lễ khai giảng, số lượng học sinh mất tích ở trường này cứ liên tục tăng lên đấy."

"Mất tích?"

Hơn nữa, nếu còn tiếp diễn thì đó là một vụ mất tích hàng loạt à?

"..."

"..."

Tôi và Maria liếc nhau.

Chúng tôi đến trường này với mục đích điều tra.

Nhưng từ sau lễ khai giảng vẫn chưa được bao lâu, mức độ ưu tiên điều tra lại hướng về hòn đảo, trường học và cơ quan quản lý thánh tiệc Eucharisteria, những người vận hành chúng, nên chúng tôi vẫn chưa thể để ý đến những tin đồn giữa học sinh.

Việc bị cuốn vào cuộc chiến ủy nhiệm thần thoại cũng là do thiếu thông tin, nhưng đó chỉ là ngụy biện.

Vụ mất tích liên tục của học sinh trong trường.

Đó là một vụ việc không thể xem thường.

Ngay cả khi chỉ là tin đồn, chúng ta cũng cần phải lắng nghe cẩn thận.

Tất nhiên, vì đối phương là Rui Rui Freya, nên chúng ta phải nhìn thấu sự thật của nó.

"Rui Rui. Tin đồn đó có thật không?"

Tôi xác nhận.

Rui Rui cười đáp.

"Thật thật."

Cô ấy đang dưới sự khống chế của ma nhãn.

Cô ấy không thể nói dối trong câu hỏi vừa rồi.

Chúng ta sẽ điều tra nguồn gốc của tin đồn sau, trước mắt chúng ta nên nghe câu chuyện của cô ấy.

"Cụ thể thì tin đồn đó là gì?"

"Câu chuyện khá đơn giản thôi. Nghe bảo là số lượng học sinh đột nhiên biến mất rồi không về ký túc xá ngày càng tăng lên đấy."

"Có điểm chung nào giữa những học sinh mất tích không?"

"Sao? Tớ không biết."

Tôi nheo mắt trừng Rui Rui, nhưng cô ấy chỉ nhún vai một cách tinh nghịch.

Có vẻ như cô ấy thực sự không biết.

Nếu chỉ nghe kể chuyện tin đồn thì cũng không có gì lạ.

"Hiiii, chuyện đáng sợ quá đi ~."

Kunisaki ngồi ở hàng ghế sau tôi, há hốc mồm một cách khoa trương.

Và ngay lúc đó.

"Gì gì? Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"

"---"

Ngay khi nghe thấy giọng nói đó, tôi suýt chút nữa đã méo mó cả mặt.

Đó là giọng nói mà tôi đã quá quen thuộc kể từ khi đến trường này.

"Chào buổi sáng, Tenka."

"Chào buổi sáng, Tenka-chan."

"Chào buổi sáng ạ."

"Chào mọi người, chào buổi sáng."

Tất cả mọi người trừ tôi đều chào hỏi cô ấy -- Tenka.

Nếu là ba ngày trước, tôi cũng đã chào hỏi cô ấy một cách không do dự.

Nhưng...

"Raiha-kun cũng chào buổi sáng."

Tenka thản nhiên chào hỏi tôi một cách bình thường.

Chắc chắn là cô ấy biết hết những gì tôi đang nghĩ trong lòng.

"À... Chào buổi sáng, Tenka."

"Ê, có vẻ như cậu không được khỏe thì phải?"

Tenka cười khúc khích như tiếng chuông reo.

Cử chỉ đáng yêu giúp xoa dịu người nhìn.

Khi được nhìn thấy cận cảnh như vậy, tôi...

(Tôi muốn giết cô ta.)

"--- Ngươi có sở thích săn tìm à?"

(Không phải.)

Đã ba ngày kể từ khi tôi biết được thân phận thực sự của Tenka.

Có lẽ việc kiểm soát cảm xúc vẫn chưa hoàn toàn...

Nhưng có vẻ như những trò hề tối qua cũng có tác dụng phần nào, sự dao động cảm xúc nhỏ hơn so với ban đầu.

Ít nhất thì tôi cũng có đủ khả năng để nói những chuyện vô nghĩa với Balor để đánh lạc hướng.

Tuy nhiên, tôi phải nhanh chóng kiềm chế cơn giận đang trào dâng này.

"..."

Rồi sẽ đến lúc tôi trả thù.

Cho đến lúc đó, không ai được biết rằng Tenka là Zeus.

Đúng như những gì Tenka Zeus đã yêu cầu, nếu thân phận thực sự của cô ấy bị các thần cách phù hợp khác biết được thì mọi người sẽ cố gắng giết cô ấy để làm suy yếu Hy Lạp.

Tôi phải xem xét sự an toàn của đối tượng báo thù để báo thù.

Một câu chuyện rất khó chịu, nhưng giờ không còn cách nào khác.

Tôi chắc chắn sẽ giải tỏa sự uất ức này sau này.

Vì vậy, cho đến lúc đó, hãy cứ tiếp tục cuộc sống hàng ngày tạm bợ này.

"Tớ ổn mà. Chỉ là tớ không hưng phấn như Kunisaki vào buổi sáng thôi."

"À, vậy à."

"Ê, như vậy chẳng phải là cậu đang ám chỉ tớ ngốc nghếch sao?"

Tôi cười xin lỗi lời phản đối của Kunisaki.

Tenka cũng cười khúc khích, sau đó chuyển ánh mắt về phía Rui Rui.

"Thế thế? Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"

"Ừm ~."

Được Tenka hỏi, Rui Rui lại bắt đầu kể lại.

Tôi nghe chuyện đó một cách lơ đãng thì cánh cửa trước lớp mở ra.

"A ~ Chào buổi sáng ~... Vậy thì ngồi vào chỗ đi ~."

Người bước vào là giáo viên chủ nhiệm lớp, thầy Hako no Ki.

Với khuôn mặt buồn ngủ, thầy vừa ngáp vừa dùng danh sách điểm danh vỗ vai các học sinh.

Thầy chậm rãi di chuyển đến bàn giáo viên.

Sau đó, chờ học sinh ngồi vào chỗ... hay đúng hơn là thầy cứ đứng trên bục giảng một lúc với vẻ mặt buồn ngủ.

"Ừm, a ~... Trước khi điểm danh, thầy có chuyện muốn nói."

Vừa xoa bộ râu lún phún, thầy Hako no Ki vừa nhìn quanh lớp.

"Thật ra là, trong cuộc họp nhân viên sáng nay, thầy nghe được chuyện có nhiều học sinh gần đây không về ký túc xá."

"!"

Tôi phản ứng với câu chuyện của thầy Hako no Ki.

Mặc dù thầy đang lựa lời, nhưng có lẽ thầy đang nói về vụ mất tích liên tục mà Rui Rui đã kể.

"Thầy biết là các em đều biết, nhưng việc ra ngoài sau giờ giới nghiêm là bị cấm... Đừng có ai nghĩ đến việc lách qua mắt các nhân viên bảo vệ rồi ra ngoài vào ban đêm nhé. Các cửa hàng cũng không mở cửa, và chắc chắn là chẳng có gì thú vị đâu."

Thầy Hako no Ki tiếp tục nói với vẻ mặt buồn ngủ.

Vì câu chuyện đã đi chệch sang mục chỉ dẫn đơn thuần, nên tôi hướng ý thức vào bên trong mình.

(Cậu nghĩ gì về vụ mất tích này, Balor?)

"--- Sao cũng được."

(Tôi không hỏi cậu cảm nghĩ. Cậu có nghĩ vụ này liên quan đến cuộc chiến ủy nhiệm thần thoại không?)

"--- À, cậu đang nói về chuyện đó à."

Balor cười khúc khích.

Giọng cười đó vẫn luôn khiến người ta nổi da gà.

"--- Vậy cậu nghĩ gì, Raiha?"

(Ừm...)

Trường học này nằm trên một hòn đảo hoang vu.

Hầu như học sinh không có phương tiện nào khác để ra khỏi đảo ngoài việc tốt nghiệp.

Hơn nữa, cơ quan quản lý thánh tiệc Eucharisteria đang giám sát toàn bộ khu vực trên đảo.

Hơn nữa, việc mua sắm trên đảo chỉ có thể sử dụng tín dụng do trường cấp.

Tín dụng được bổ sung hàng tháng vào sổ tay học sinh điện tử, và lịch sử sử dụng sẽ luôn được lưu lại.

Nếu theo dõi lịch sử sử dụng tín dụng của học sinh đó thì cơ quan quản lý thánh tiệc Eucharisteria sẽ có thể dễ dàng nắm bắt được nơi ở của học sinh.

Ngược lại, vì họ không thể làm được điều đó nên vụ mất tích vẫn tiếp diễn.

Nói cách khác, những người mất tích không sử dụng tín dụng.

Có nghĩa là họ không mua đồ ăn hay đồ uống.

Một người bình thường liệu có thể sống sót được bao nhiêu ngày trên hòn đảo hoang vu này trong tình trạng thiếu thốn hầu hết mọi thứ...?

Quả thực khó có thể tin rằng học sinh đã mất tích theo ý muốn của mình.

Vậy thì việc cho rằng họ đã biến mất do yếu tố bên ngoài là hợp lý.

Vấn đề là liệu "yếu tố bên ngoài = cuộc chiến ủy nhiệm thần thoại" hay không.

(Khả năng vụ mất tích liên tục có liên quan đến cuộc chiến ủy nhiệm thần thoại là khoảng 60%.)

"--- Lại là một con số mập mờ, không cao không thấp."

(Khả năng lớn nhất là do các vị thần gây ra. Nhưng vẫn còn những nghi phạm khác.)

"--- Ồ?"

(Cơ quan quản lý thánh tiệc Eucharisteria.)

Nếu là những kẻ quản lý mọi thứ trên đảo thì việc xóa sổ học sinh mà không để lại bất kỳ bằng chứng nào là rất dễ dàng.

"--- Bất ngờ đấy. Cậu lại nghi ngờ con người."

(Một khi chúng đã tham gia vào cuộc chiến ủy nhiệm thần thoại thì chúng không đáng tin.)

Dù sao thì đó cũng không phải là một câu chuyện có bằng chứng cụ thể.

Hiện tại tôi chỉ coi họ là nghi phạm và giữ họ trong đầu.

(Vậy, cuối cùng thì cậu nghĩ gì về vụ này?)

"--- Ờ? Sao biết được. Chỉ là ta nghĩ nếu là ta thì ta đã bắt cóc toàn bộ phụ nữ rồi tận hưởng chúng, ta tò mò không biết hung thủ trong vụ này đang làm gì."

(... Tôi thật ngốc khi hỏi cậu.)

Tôi bác bỏ lời nói đùa của Balor rồi kết thúc câu chuyện.

Khi tôi nhận ra thì câu chuyện của thầy Hako no Ki và cả giờ sinh hoạt chủ nhiệm đã kết thúc.

"Phù..."

Trước mắt, hãy thu thập thông tin về vụ mất tích liên tục trước buổi trưa.

Giả sử hung thủ là người thích hợp thần cách.

Thì có lẽ chúng có mục đích.

Nếu chúng ta thấy được mục đích, chúng ta cũng có thể nghĩ ra cách đối phó.

Không chắc chắn là chúng ta có thể thu thập thông tin tốt đến mức đó, nhưng việc điều tra sẽ không gây ra thiệt hại gì.

Sau khi xác định phương hướng trong tương lai, tôi bắt đầu chuẩn bị cho tiết học đầu tiên.

3

Giờ nghỉ trưa.

Những người ăn trưa cùng nhau vẫn là những người thường lệ.

Chỉ là hôm nay đàn chị Sharo đến muộn hơn mọi khi.

Mọi người đã bắt đầu ăn rồi, nhưng tôi vừa đợi đàn chị vừa xem lại tài liệu trong tay.

"Raiha ~, cậu đang đọc gì vậy?"

"Không có gì quan trọng đâu."

Tôi che giấu tài liệu khỏi Kunisaki đang cố gắng nhìn trộm.

"Nếu không thì cho tớ xem có được không?"

"Nếu cậu không ăn cà ri udon bây giờ."

"Ổn mà. Tớ ăn cà ri udon giỏi lắm."

"Thôi ăn đi."

Tôi cười khổ, dùng tay đuổi Kunisaki đang húp mì ly.

Sau đó, tôi lại nhìn vào tài liệu.

Tài liệu là danh sách những người mất tích do tôi thu thập được bằng ma nhãn.

Trên tờ giấy A4, tên của những học sinh mất tích được liệt kê một cách đều đặn.

Số người mất tích đã vượt quá mười người.

Quốc tịch, giới tính, lớp, ký túc xá đang ở, tất cả đều không có điểm chung.

(Nhưng, đã có hơn mười người mất tích rồi sao... nhiều quá.)

"--- Sao? Ta không nghĩ đó là một con số đáng kể."

(Đủ nhiều rồi. Nếu là bình thường thì đã ầm ĩ hơn rồi.)

Việc không xảy ra ầm ĩ có lẽ là do tính đặc thù của trường học này.

Trường học nằm trên một hòn đảo hoang vu và tất cả đều là chế độ nội trú.

Trước hết, không có cha mẹ ở đây, những người lẽ ra phải nhận ra việc con mình mất tích.

Vậy thì người tiếp theo nhận ra phải là phía nhà trường đang quản lý học sinh.

Cơ quan quản lý thánh tiệc Eucharisteria đó... đã cố tình trì hoãn việc đối phó.

Tôi có thể suy đoán được lý do ở một mức độ nào đó.

Điều có thể nghĩ đến là cuộc chiến ủy nhiệm thần thoại lần thứ ba đang diễn ra trên hòn đảo này.

Cơ quan quản lý thánh tiệc Eucharisteria biết rõ về những chuyện tàn khốc đang diễn ra vào giờ giới nghiêm.

Việc có một vài người mất tích nằm trong phạm vi dự kiến của họ.

Vì vậy, họ đã không đối phó một cách rầm rộ.

Vậy còn học sinh thì sao?

Nếu mười học sinh biến mất ở cùng một trường thì thông thường sẽ có nhiều tin đồn hơn.

Nhưng khó có khả năng điều đó xảy ra.

Nguyên nhân là do rào cản ngôn ngữ.

Đây là một trường học mà các nhóm được chia theo sự khác biệt về ngôn ngữ ngay cả trong một lớp.

Rào cản giữa các nhóm đã ngăn chặn sự lan truyền của tin đồn cho đến nay.

Bạn bè của học sinh mất tích có lẽ đã tham khảo ý kiến của giáo viên, nhưng một học sinh bình thường không thể làm gì hơn thế.

Và với một số thao túng thông tin, nhà trường có thể tự do kiểm soát những tin đồn theo ý muốn.

Nhưng, có lẽ số người mất tích đã tăng lên nhiều hơn dự kiến của nhà trường.

Khi tình hình trở nên tồi tệ hơn, các tin đồn dần dần vượt qua rào cản ngôn ngữ và bắt đầu lan rộng.

Nếu đúng như vậy thì mọi chuyện sẽ khác.

Nhà trường cũng phải thể hiện một phản ứng nào đó để tránh gây ra sự nghi ngờ cho các học sinh khác.

Đó có lẽ là lý do cho buổi sinh hoạt chủ nhiệm sáng nay.

Nhưng.

(Lời kêu gọi cảnh giác đó có lẽ chỉ là hình thức. Trên thực tế, nhà trường hầu như không điều tra những học sinh mất tích.)

"--- À, nếu hung thủ là người thích hợp thần cách thì việc điều tra sẽ gây cản trở cuộc chiến ủy nhiệm thần thoại. Nếu hung thủ là cơ quan quản lý thánh tiệc Eucharisteria thì dù sao thì đó cũng chỉ là cuồng ngôn."

(Đúng vậy.)

Tôi xem lại tài liệu.

Ngay cả khi xem lại, tôi cũng không tìm thấy điểm chung giữa những người mất tích.

Sở thích và thị hiếu được ghi trong bảng lý lịch đính kèm cũng rất khác nhau.

"..."

Giả sử hung thủ bắt cóc học sinh một cách ngẫu nhiên thì từ đầu đã không có điểm chung.

Nếu vậy thì chúng ta cần phải mở rộng phạm vi điều tra hơn nhiều.

Nhưng nếu hung thủ là người thích hợp thần cách thì việc tôi ngửi thấy vụ việc này sẽ khiến tôi có nguy cơ bị lộ là người thích hợp thần cách.

Đương nhiên, tôi muốn tránh điều đó.

Tôi nên tiến hành điều tra đến mức nào đây?

Trong khi tôi đang suy nghĩ thì.

"Raiha-kun."

Nghe ai đó chợt gọi, tôi liền ngẩng mặt lên.

Thì ra Sharo-senpai đang đứng ngay trước mặt.

"Xin lỗi vì đến muộn nhé."

"Dạ không sao ạ."

Tôi đáp lời đàn chị rồi bất chợt "ơ" một tiếng. Bởi vì phía sau cô ấy là một cô gái lạ mặt đang đứng nép mình.

Nhìn khuôn mặt và mái tóc đen dài, chắc hẳn cô bé là người Nhật. Dựa vào huy hiệu trên cổ áo, có thể đoán cô bé học cùng năm với Sharo-senpai.

"Ơ kìa? Bạn của Sharo-senpai đó hả?"

Vừa nhấm nháp hộp sữa, Tenka vừa hỏi.

"Ừm. Con bé là bạn cùng lớp với tớ."

"Rất vui được gặp. Tôi là Kushinada Nadeko."

Được Sharo-senpai thúc giục, cô gái – Kushinada-senpai – đã cúi đầu chào một cách trang trọng.

『──Ồ, đúng là một nàng Yamato Nadeshiko. Dù có vẻ rụt rè nhưng lại toát lên một vẻ quyến rũ kỳ lạ.』

Cái lão Ma Thần háo sắc này, cứ thấy gái là y như rằng.

Bỏ qua chuyện đó đã.

(… Kushinada?)

『──Ồ, Raika hiếm khi quan tâm đến con gái đấy nhỉ?』

(Không phải. Không phải thế.)

Nếu dự đoán của tôi đúng, thì Kushinada-senpai chính là…

"Rất vui được gặp ạ. Em là Tenka. Tiện đây cho em hỏi, Kushinada-senpai sao lại ở lớp học của bọn em thế?"

"Thật ra… tôi có chuyện muốn hỏi mọi người."

Trước câu hỏi của Tenka, Kushinada-senpai cúi mặt xuống một cách buồn bã mà trả lời.

"Chuyện muốn hỏi ạ?"

"Vâng."

Với vẻ mặt nặng trĩu, Kushinada-senpai hỏi chúng tôi.

"Trong số các bạn, có ai biết tung tích em gái tôi – Kushinada Himeko – không?"

"…"

Nghe câu hỏi đó, tôi càng chắc chắn hơn. Cô ấy là chị của "Kushinada Himeko", một trong những nạn nhân của vụ mất tích hàng loạt kia.

"Himeko-chan học cùng lớp với Raika-kun và các bạn. Thế nên, Nadeko-san muốn hỏi xem mọi người có biết gì không."

"À ra vậy."

Tôi gật đầu trước lời giải thích bổ sung của Sharo-senpai.

Có lẽ Kushinada-senpai biết Sharo-senpai có mối quan hệ tốt với chúng tôi nên đã nhờ cô ấy làm trung gian để hỏi chuyện.

"Xin nhờ mọi người giúp đỡ. Dù là chuyện nhỏ nhặt nhất cũng được ạ…"

Kushinada-senpai nói với giọng khàn đặc như thể đang cố gắng nặn từng chữ ra. Giọng nói ấy cho thấy cô đang kiệt quệ về cả thể xác lẫn tinh thần.

Thật là một sự tình cờ may mắn khi có thể nói chuyện với người có liên quan trong một hoàn cảnh không ngờ, nhưng nhìn cô ấy như vậy, tôi không tài nào vui nổi.

"Chuyện tôi đã rõ rồi. Trước hết, chúng ta hãy ngồi xuống đã."

Chúng tôi kéo thêm một chiếc ghế trống, tạo chỗ cho cô ấy ngồi.

"Himeko biến mất là từ ba ngày trước."

Kushinada-senpai bắt đầu kể bằng giọng nói trầm tĩnh.

"Tôi và Himeko là chị em cách nhau một tuổi, và cho đến năm ngoái, chúng tôi sống cùng với bố. Sau khi mẹ mất mười năm trước, tôi đã chăm sóc em ấy, nên tôi nghĩ em gái rất quấn tôi."

"Hai người chắc là một cặp chị em thân thiết."

Maria xen vào lời của Kushinada-senpai.

"Vâng. Thế nên, khi biết tin tôi sẽ được vào học viện này một năm trước, em ấy đã rất hoảng loạn. Chúng tôi vẫn trao đổi thư từ hàng tháng, nhưng hình như trong khoảng thời gian đó, em ấy chưa từng ra khỏi nhà."

"…"

Nghe câu chuyện, có vẻ như em gái cô ấy khá phụ thuộc vào chị gái.

Nhưng điều đó cũng là dễ hiểu. Cuộc chiến thần thoại mười năm trước đã gieo rắc nỗi ám ảnh cho rất nhiều người. Cô và em gái họ cũng đã mất mẹ… việc người em có sự phụ thuộc mạnh mẽ vào người chị, người thay thế vai trò của mẹ, là điều hoàn toàn hợp lý.

Kushinada-senpai tiếp tục câu chuyện.

"Có lẽ vì thế, khi biết em ấy vượt qua kỳ kiểm tra chung và được vào học viện này cùng tôi, em ấy đã rất vui mừng."

"Thông thường thì ngược lại mà."

Tôi khẽ gật đầu. Học viện này thường không được mọi người nhìn nhận tốt. Thế mà cô bé lại vui mừng khi nhập học, chắc hẳn là rất muốn gặp chị mình.

"Thực ra, sau khi gặp lại, em ấy thường ghé thăm lớp tôi vào mỗi giờ giải lao. Thế nhưng…"

"…Ba ngày trước thì đột nhiên không đến nữa?"

"Đúng vậy."

Kushinada-senpai gật đầu.

"Tôi cũng đã hỏi thầy giám thị ký túc xá, nhưng Himeko hình như cũng không về ký túc."

"Kushinada-senpai và em gái ở hai ký túc khác nhau ạ?"

"Vâng. Tôi ở ký túc xá phía Bắc, còn Himeko ở ký túc xá phía Tây."

"Ơ, đã là chị em thì sao không cho ở cùng ký túc đi chứ?"

"Việc sắp xếp ký túc là do học viện quyết định mà."

Tenka và Kunisaki, những người đang nghe chuyện chúng tôi nói, lên tiếng. Không chỉ riêng chị em Kushinada, việc sắp xếp ký túc xá của học viện thường không có sự cân nhắc như vậy. Ban đầu tôi cũng thấy nghi ngờ, nhưng giờ khi biết hòn đảo này là nơi diễn ra Chiến tranh Ủy quyền Thần thoại, tôi cũng phần nào đoán được lý do.

"Chị có ảnh của em gái không?"

"Vâng. Đây ạ."

Trước câu hỏi của tôi, Kushinada-senpai lấy ra một tấm ảnh từ túi áo đồng phục.

"Trông y hệt Kushinada-senpai vậy."

Maria xem ảnh rồi nhận xét. Quả thực, chị em Kushinada đều có mái tóc đen dài và khuôn mặt rất giống nhau.

Theo lời Sharo-senpai, Kushinada Himeko là bạn cùng lớp với chúng tôi, nhưng… Thật lòng mà nói, ký ức của tôi khá mơ hồ. Dường như đã từng thấy cô bé trong lớp, hoặc có thể không. Ít nhất là tôi chưa từng trực tiếp nói chuyện với cô bé. Nghe nói cô bé thường đến chỗ chị gái vào mỗi giờ giải lao, nên có lẽ mối quan hệ bạn bè trong lớp của cô bé khá mờ nhạt.

Ấn tượng trong ảnh cũng có gì đó mong manh. Cô bé không phải kiểu người hư hỏng. Ít nhất cũng không phải kiểu người biến mất mà không nói với chị mình.

Vậy thì, đây có phải là một vụ mất tích do yếu tố bên ngoài?

"…"

Tôi đưa mắt nhìn Namida.

"Namida."

"Gì thế?"

"Tao nhớ mày cũng ở ký túc xá phía Tây mà. Mày có thấy Kushinada Himeko trước khi cô ấy mất tích không?"

"Tự nhiên hỏi thế thì khó trả lời lắm. À mà, hình như cô bé Himeko này không về ký túc xá là từ ba ngày trước đúng không?"

"Theo lời thầy giám thị ký túc xá thì là từ bốn ngày trước."

"Bốn ngày trước á? Thế thì tao không nhớ đâu. Hôm đó tao bận tối mắt tối mũi mà… phải không?"

Namida liếc nhìn mặt tôi rồi nháy mắt. Bốn ngày trước chính là một ngày trước trận quyết chiến với Freya. Cô ấy hẳn cũng bận rộn chuẩn bị cho trận chiến tối hôm đó. Vậy thì không nhớ cũng là lẽ đương nhiên.

"Thế ạ…"

Kushinada-senpai, không biết chuyện của chúng tôi, buồn bã cúi mặt. Giọng cô ấy u ám vô cùng. Chắc hẳn cô đang lo lắng cho em gái mình đến mức không thể chịu nổi.

"Kushinada-senpai có manh mối nào trong lòng không?"

"Manh mối… là sao?"

"Dù là chuyện nhỏ nhặt cũng được, bất cứ lý do gì khiến Himeko-san biến mất chẳng hạn."

"Lý do em ấy biến mất…"

Kushinada-senpai lặng lẽ suy nghĩ. Nhưng dường như không thể nghĩ ra điều gì.

"Không cần phải là lý do trực tiếp đâu ạ. Chẳng hạn… chị có nghĩ ra lý do nào khiến em ấy tự ý ra ngoài vào ban đêm không?"

"Himeko ra ngoài vào ban đêm?"

"Ví dụ, có thể em ấy đã ra ngoài vào ban đêm, khi giáo viên và nhân viên bảo vệ không để ý, và rồi vướng vào một rắc rối nào đó."

Ký túc xá học sinh có bùa phép để ngăn chặn việc ra ngoài. Nhưng nếu không về ký túc xá ngay từ đầu, và lén lút tránh được sự giám sát của bảo vệ, thì người bình thường vẫn có thể đi lang thang trên đảo vào ban đêm.

"Nhưng, Himeko đâu có phá vỡ nội quy ký túc xá…"

"Đó chỉ là một khả năng thôi ạ."

Đúng vậy. Chỉ là một khả năng.

Vẫn chưa có bằng chứng xác thực rằng Kushinada Himeko đã bị cuốn vào Chiến tranh Ủy quyền Thần thoại.

Tuy nhiên, khả năng đó là cao nhất, nên việc bắt đầu điều tra từ đó là điều đương nhiên.

"A!"

"Chị nhớ ra điều gì rồi sao?"

"À đúng rồi, trước khi biến mất, Himeko đã kể một chuyện lạ."

"Chuyện lạ?"

"Vâng. Mà nói thật thì đó chỉ là một lời đồn đại, kiểu một truyền thuyết đô thị bình thường thôi."

"Chị có nhớ đó là chuyện gì không?"

"À thì…"

Nghe cô ấy kể chi tiết, quả thực đó là một truyền thuyết đô thị hoặc một thuyết âm mưu phổ biến. Tóm tắt lại thì, trên hòn đảo này, cứ đêm đêm lại có những thí nghiệm hoặc nghi lễ kỳ lạ sử dụng siêu năng lực, vân vân.

"Nghe chuyện đó, tôi đã bật cười, nhưng em gái tôi có vẻ hơi hờn dỗi, nói rằng 'Lần tới em sẽ cho chị xem bằng chứng'…"

"Himeko-san là người tin vào những chuyện kiểu đó sao?"

"Sau khi không ra ngoài nữa, hình như em ấy bắt đầu quan tâm thông qua internet trong nhà. Tôi không biết em ấy có thực sự tin hay không."

"À ra vậy."

Đến mức đó, có nên coi đây chỉ là một sở thích? Hay đơn giản là cô bé muốn có chuyện để nói với chị?

Không, điều đó không quan trọng lắm. Vấn đề là…

"Vậy thì, có khả năng Himeko-san đã ra ngoài vào ban đêm để xác minh lời đồn đó có phải là thật không?"

"…Có thể."

Kushinada-senpai trả lời một cách không tự tin.

Thật ra, cơ sở thì yếu ớt. Nhưng dù câu chuyện của cô ấy thế nào, tôi đã quyết định phải làm gì ngay từ đầu rồi.

"Chuyện tôi đã hiểu rồi. Rất tiếc là hiện tại chúng tôi cũng không biết tung tích của Himeko-san."

"Vâng. Tôi đã làm phiền mọi người rồi…"

Kushinada-senpai cúi mặt xuống với đôi mắt mệt mỏi, định cúi đầu chào chúng tôi.

"Nhưng…"

Tôi đưa tay ra ngăn cô ấy.

"Cứ bỏ mặc như thế thì khó chịu lắm. Nếu chị không phiền, tôi cũng sẽ giúp tìm Himeko-san."

"Hả?"

Trước lời nói của tôi, Kushinada-senpai ngạc nhiên tròn mắt. Dường như đó là một lời đề nghị bất ngờ đối với cô.

"Raika đúng là người tốt mà~"

"Namida. Im đi."

Tôi vẫy tay xua Namida đang trêu chọc mình.

"À… có thật không ạ?"

Kushinada-senpai rụt rè hỏi. Tôi nở một nụ cười xã giao, rồi đáp:

"Không sao đâu."

『──Mày đang nghĩ gì vậy, Raika?』

(Chuyện này vẫn chưa rõ ràng. Cần có nguồn thông tin.)

Đó là tám phần tính toán. Hai phần còn lại là sự đồng cảm.

Mất đi em gái thì đau khổ lắm. Tôi hiểu rõ cảm giác đó. Nếu có thể, tôi muốn tìm thấy em gái cô ấy bình an.

Đó có thể chỉ là một lời cầu nguyện mong manh…

"À… cảm ơn anh!"

Kushinada-senpai nói rồi nắm lấy tay tôi và cúi đầu.

"Không có gì đâu, không sao mà."

Động cơ của tôi chủ yếu là tính toán. Nhận lời cảm ơn thế này thật áy náy.

"Vậy nên, có lẽ một thời gian nữa chúng ta sẽ phải hành động riêng lẻ sau giờ học."

Khi tôi nói vậy với mọi người, Kunisaki cười và đáp:

"Mày nói gì mà khách sáo thế. Chúng tao cũng giúp chứ, phải không?"

Rồi cậu ta đưa mắt nhìn Maria và những người khác.

"Vâng. Tất nhiên rồi ạ."

"Ừ ừ. Kojiro-kun nói rất đúng."

"Chà, lúc rảnh rỗi tôi cũng có thể tham gia."

Maria và những người khác cũng lần lượt gật đầu.

"Mọi người… cảm ơn rất nhiều!"

"Tốt quá rồi nhé, Nadeko-san."

"Vâng. Charlotte-san cũng cảm ơn nhiều ạ!"

Kushinada-senpai sau đó đã cảm ơn chúng tôi rất nhiều lần. Và khi giờ nghỉ trưa kết thúc, cô ấy cùng Sharo-senpai quay về lớp hai.

"…Xin lỗi, mọi người cũng phải tham gia vào chuyện này."

Sau khi các đàn chị rời đi, tôi nói với mọi người.

Người đầu tiên bật cười trước lời xin lỗi của tôi lại là Kunisaki.

"Đừng bận tâm làm gì. Chuyện nhỏ thôi mà."

"Kunisaki."

"Với lại Nadeko-senpai đẹp mà! Không thể chấp nhận Raika lại được thân cận một mình! Mày đã có Charlotte-senpai rồi còn gì! Chuyện này hãy nhường cho tao đi!"

"Mày đúng là…"

『──Khà khà khà, Kojiro và ta đúng là tâm đầu ý hợp!』

Balor trong tôi cười phá lên.

Trong khi đó, phe nữ lại có vẻ lạnh nhạt.

"Kunisaki-san…"

"Kojiro-kun vẫn là Kojiro-kun nhỉ!"

"Chà, cũng là Kunisaki mà."

"Mọi người không thấy quá đáng sao!?"

"…"

Kunisaki kêu lên một tiếng đau khổ, nhưng đáng tiếc tôi không có lời nào để an ủi cậu ta.

4

Rồi sau đó là giờ tan học.

Vì số lượng người đông, chúng tôi chia thành các nhóm.

Tôi, Sharo-senpai, Kushinada-senpai, và Namida là một nhóm bốn người.

Kunisaki, Tenka, và Maria là một nhóm ba người.

Chúng tôi quyết định chia thành hai nhóm này để tìm kiếm Kushinada Himeko.

"Ồ, nhờ cậy cậu nhé, Tenka-chan."

"Vâng, Kojiro-kun. Không có Raika-kun ở đây thì đừng có chọc ghẹo Maria-chan đó nha?"

"Ơ kìa? Mình không được tin tưởng đến thế sao?"

Kunisaki đưa tay định đập tay với Tenka nhưng lại trượt đi.

Tôi khẽ thở dài, hơi ngán ngẩm.

"Chúng tôi sẽ tìm kiếm ở khu phía Tây. Kunisaki và nhóm còn lại hãy phụ trách khu phía Đông."

Chúng tôi hiện đang ở ga số ba của khu phía Nam, nơi có tàu một ray. Đây là ga gần học viện nhất. Từ đây, nếu đi tàu một ray hướng Tây hoặc hướng Đông, chúng tôi có thể dễ dàng chia thành hai nhóm.

Vừa giải thích đến đó, Kunisaki giơ tay.

"À mà, tại sao lại là khu Tây và khu Đông?"

"Khu Bắc và khu Nam thì Kushinada-senpai đã đi xem qua một phần rồi. Hơn nữa, với khu Tây và khu Đông thì Namida và Tenka sẽ quen thuộc hơn."

Tenka sống ở ký túc xá phía Đông, Namida ở ký túc xá phía Tây. Dù không phải toàn bộ khu vực, nhưng ít nhiều họ cũng sẽ am hiểu địa hình.

Tôi hơi nheo mắt nhìn Tenka.

"Tenka. Khu phía Đông nhờ cậu nhé."

"Cứ giao cho em!"

"…Ừ."

Khi Tenka nở nụ cười rạng rỡ với tôi, sâu trong lồng ngực tôi vẫn còn chút nhức nhối. Nhưng so với sáng nay thì tôi đã bình tĩnh hơn nhiều để đối phó. Không phải sự căm ghét đã biến mất hoàn toàn.

Kiểm soát cảm xúc.

Tôi đã được dạy rằng đó là việc định hình cảm xúc của mình. Cách làm thì mỗi người mỗi khác. Có người biến sự giận dữ hay sát ý thành ngọn lửa bùng cháy, thành sự kích động mãnh liệt.

Còn tôi thì ngược lại.

Hình dung là một lưỡi kiếm băng.

Lạnh lẽo, sắc bén, sát ý của tôi được mài dũa đến mức tinh khiết.

Hiện tại, lưỡi kiếm vẫn nằm trong vỏ bọc của trái tim.

Để một ngày nào đó, tôi sẽ cắm mũi kiếm đó vào gáy của con nhỏ này.

"…"

Tôi lấy lại vẻ mặt bình thường và mở miệng.

"Vậy thì, hẹn gặp lại vào ngày mai để báo cáo kết quả nhé."

"Tuân lệnh!"

Tenka chào theo kiểu kỳ lạ và nháy mắt với tôi. Chúng tôi định chia ra ngay, nhưng Kushinada-senpai đã gọi nhóm Tenka lại.

"Xin lỗi. Tenka-san, Maria-san, Kunisaki-san, nhờ mọi người giúp đỡ nhé."

"Không sao đâu ạ, đàn chị. Lúc khó khăn thì giúp đỡ lẫn nhau là chuyện đương nhiên mà~"

Tenka mỉm cười nói với Kushinada-senpai. Maria và Kunisaki cũng có vẻ mặt tương tự.

Thấy vậy, Kushinada-senpai lại cúi đầu một lần nữa.

Trong khi đó, Kunisaki lại cười nham hiểm nhìn tôi lúc chia tay.

"Nadeko-senpai đẹp như thế, đừng có mà giở trò đó nha!"

"Không phải mày thì làm sao mà sợ."

"Raika đôi khi cũng độc mồm độc miệng thật chứ!?"

Tôi lờ đi lời càu nhàu của Kunisaki. Đúng là sự vô tư của Kunisaki khiến tôi được an ủi. Kể từ khi bị cuốn vào Chiến tranh Ủy quyền Thần thoại, tôi đã phải cảnh giác nhiều hơn, nên càng thấy vậy. Mặc dù chỉ nghĩ vậy thôi chứ không nói ra.

"Vậy nhé, hẹn gặp lại sau."

"Ừm."

Tối nay chúng tôi dự định sẽ về ký túc xá một lần. Chắc là sẽ gặp lại Kunisaki ở đó. Tôi vẫy tay chào ba người rồi di chuyển về phía Sharo-senpai.

"Vậy thì, chúng ta đi khu phía Tây thôi."

Kushinada Himeko sống ở ký túc xá phía Tây. Dù không có nghĩa là cô bé sẽ ở khu phía Tây, nhưng chúng tôi vốn dĩ cũng không có manh mối cụ thể nào.

"Nhưng khu Tây khá rộng đó, chúng ta bắt đầu tìm từ đâu?"

Vừa di chuyển về phía sân ga, Namida vừa hỏi tôi.

"Ở khu Tây có khu nhà kho mà."

"Chỗ để cất giữ hàng hóa từ cảng về đó. Thì sao?"

"Không, cũng không có manh mối cụ thể gì. Trước hết, cứ đến đó đã. Kushinada-senpai thấy thế được không?"

"Vâng."

Kushinada-senpai gật đầu.

"…"

Mặc dù tôi không giải thích rõ, nhưng nếu Kushinada Himeko còn sống và đang ẩn náu ở đâu đó, tôi nghĩ có lẽ là ở gần khu nhà kho. Lý do là lương thực. Nếu giả định người mất tích không sử dụng thẻ tín dụng, thì họ sẽ làm thế nào để có thức ăn? Nơi đầu tiên nghĩ đến là các phương tiện bất hợp pháp. Nói tóm lại là hành vi trộm cắp – đó là lý do tôi không giải thích trước mặt Kushinada-senpai. Còn về việc trộm ở đâu, thì như Namida vừa nói, khu nhà kho có rất nhiều hàng hóa được vận chuyển từ cảng về. Nếu là tôi, tôi sẽ nhắm vào đó trước tiên. Tất nhiên, điều này còn tùy thuộc vào tình hình an ninh của kho, nhưng đó là điều chúng tôi sẽ đến đó để xác minh.

Không lâu sau, tàu một ray đến, chúng tôi lên tàu và đi về phía khu Tây.

Xuống ở ga số hai khu Tây, chúng tôi bắt xe buýt từ ga đi đến khu nhà kho.

"Khá yên tĩnh nhỉ."

Namida lên tiếng khi tôi nhìn ra ngoài cửa sổ và lẩm bẩm. Khu Tây là một trong những khu vực vắng vẻ nhất trong bốn khu. Các cơ sở quan trọng chủ yếu là cảng, khu nhà kho để chứa hàng hóa từ cảng, và các nhà máy chế biến thực phẩm. Ngoài ra, hình như không có cơ sở đáng chú ý nào khác.

"Ít nhất cũng muốn có một quán karaoke, nhưng người ta bảo phải đi xuống khu Nam mới có. Đất trống đầy rẫy, buổi tối thật sự yên tĩnh."

Namida than thở, dang rộng hai tay.

Buổi tối yên tĩnh trên hòn đảo này là điều bình thường, nhưng mà, không cần phải phản bác làm gì.

"Chắc là họ để dành không gian cho khi cần xây thêm cơ sở mới sau này."

"Nhưng mà đất trống nhiều quá!"

Quả thực, phong cảnh lướt qua cửa sổ toàn là đất trống, chẳng có gì thú vị. Đến mức Namida cũng phải than thở.

Trong khi nói chuyện như vậy, chúng tôi đã đến trạm xe buýt gần khu nhà kho. Ngoài chúng tôi ra, không có ai khác xuống xe.

"Có mùi biển kìa."

Sharo-senpai xuống xe buýt, vừa giữ mái tóc bạc vừa lẩm bẩm. Đi thêm về phía Tây là cảng. Mặc dù nhìn đến đâu cũng thấy nhà kho xếp hàng dài, nên không thể nhìn thấy biển hay cảng trực tiếp.

"Ôi! Gió mạnh ghê."

"Đúng vậy."

Gió biển mơn man má tôi khi tôi đồng ý. Hòn đảo này luôn có gió thổi từ phía Tây do ảnh hưởng của gió Tây ôn đới. Có lẽ vì thế mà ở khu vực gần biển này, gió hơi mạnh. Tiếng gió rít qua các khe giữa các nhà kho vang lên từng hồi.

"Khu nhà kho rộng hơn tôi tưởng, chúng ta lại chia thành hai nhóm nhé."

"Bốn người đi riêng lẻ không tốt hơn sao?"

Namida hỏi tôi. Quả thực, làm vậy có thể hiệu quả hơn.

"Không… để đề phòng thôi."

"À."

Namida dễ dàng đồng ý. Có lẽ với cô ấy, cách nào cũng được. Tôi nhìn vào mắt cô ấy.

"Vậy thì, Namida đi cùng Kushinada-senpai, tìm kiếm Himeko-san hoặc dấu vết của cô ấy. Chúng ta sẽ tập trung lại ở trạm xe buýt này sau một giờ nữa."

"Vâng, đã rõ."

"Vạn nhất có chuyện gì thì nhớ bảo vệ đàn chị cho cẩn thận đó nhé?"

"Biết rồi."

Nghe mệnh lệnh của Ma Nhãn, Namida ngoan ngoãn gật đầu và bắt đầu di chuyển cùng Kushinada-senpai.

Tôi quay sang Sharo-senpai.

"Chúng ta cũng đi thôi."

"Ừm."

Chúng tôi đi theo hướng ngược lại với Namida và những người khác. Giữa những hàng nhà kho xếp ngay ngắn là những con đường trải nhựa dạng bàn cờ, và đi thẳng thì sẽ liên tục gặp các ngã tư.

"Trông có vẻ dễ lạc nhỉ."

"Toàn là nhà kho và ngã tư, cảnh vật cứ lặp đi lặp lại mà."

"Những người quản lý ở đây không bị lạc đường sao?"

"Chắc là họ quản lý bằng cách đánh số ở lối vào."

"À, phải rồi."

Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện linh tinh với Sharo-senpai. Cô ấy có vẻ nói nhiều hơn bình thường một chút.

"Hôm nay chị nói nhiều thật đó, đàn chị."

"Hả! Ừm, vậy sao?"

"Tôi thấy vậy. Dù có thể chỉ là do tôi tưởng tượng."

Tôi gật đầu. Sharo-senpai hơi bẽn lẽn đan các ngón tay vào nhau.

"Chỉ là… hôm nay tôi chưa nói chuyện với Raika-kun nhiều lắm."

Cô ấy trả lời bằng giọng nhỏ.

"…"

Thật vậy, nếu nhớ lại, hôm nay tôi ít nghe thấy giọng cô ấy từ trưa. Buổi trưa thì có Kushinada-senpai nhờ tư vấn, và trên đường đi đến đây thì chúng tôi bàn bạc với Namida và những người khác về việc tìm kiếm ở khu Tây. Mặc dù tôi không nghĩ là không có cuộc trò chuyện đến mức phải để ý.

『──Khà khà khà, đúng là một cô gái dễ thương.』

Balor cười vui vẻ.

"?"

Không hiểu tại sao lại vui vẻ. Không hiểu nên tôi đổi chủ đề.

"Nhân tiện, dạo này tình hình thế nào rồi?"

"Tình hình?"

"Là chuyện của Brynhildr đó ạ."

"À, Brynhildr-san ấy hả?"

Sharo-senpai gật đầu. Cô ấy đang mang Brynhildr, một Valkyrie, trong cơ thể mình. Bình thường, cô ấy phong ấn nó sâu trong cơ thể bằng khả năng 'thống trị' của Ma Nhãn.

"Dù không thể tự ý xuất hiện, nhưng dù sao nó cũng là Thần. Không biết nó âm mưu gì. Nếu có bất kỳ sự thay đổi bất thường nào, hãy nói ngay cho tôi biết."

"À, ừm… A!"

"Có chuyện gì thế?"

"Chỉ là, Brynhildr-san nói 'Em không làm chuyện đó!'"

Dường như Brynhildr đã phản đối lời nói của tôi.

"Đừng làm đàn chị giật mình."

Tôi răn đe Brynhildr trong cơ thể Sharo-senpai. Sharo-senpai vội vàng nói:

"Không sao đâu Raika-kun. Brynhildr-san bình thường khá ít nói mà."

"…Thế ạ."

Nếu không có vấn đề gì thì tốt.

Nhưng tại sao Sharo-senpai lại có thái độ bảo vệ Brynhildr như vậy?

Có phải vì tính cách nhân hậu của cô ấy không? Vì một Thần tồi tệ như vậy sao?

"…"

Tôi không hiểu được cảm giác đó. Thôi thì, tạm gác lại đã.

(Mà nó ít nói thật sao. Đáng ghen tị quá.)

『──Gì đấy? Nghe cứ như ta là kẻ lắm lời vậy.』

(Nghe không giống sao?)

『──Ồ? Nếu mày có thái độ đó, thì từ giờ ta sẽ cho mày nghe lời tục tĩu không ngừng trong giờ học hoặc lúc ngủ đó?』

(…Dừng lại.)

『──Khà khà khà, không biết một thằng còn zin như mày có thể chịu đựng được những lời tục tĩu của ta đến đâu đây?』

(Cái Ma Thần dâm đãng này…!)

Tôi có thể tạm thời chặn thông tin thính giác để tập trung, nhưng không có cách nào để cắt đứt giọng nói vọng từ bên trong tâm trí. Tôi phải xử lý thế nào nếu tên ngốc này thực sự thực hiện âm mưu hiện tại của nó… Một vấn đề đau đầu ngớ ngẩn đã phát sinh.

"Có chuyện gì thế, Raika-kun?"

"Không, không có gì ạ."

Tôi lắc đầu trả lời Sharo-senpai, người đang nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.

"À thì, chúng ta đang nói chuyện gì vậy nhỉ?"

"Chuyện của Brynhildr sao?"

"À, chuyện đó thì thôi được rồi ạ."

"…Brynhildr-san lại đang giận đó."

"Lát nữa tôi sẽ sửa giáo huấn lại cho nó."

"À, thôi đừng làm thế nhé?"

"Nếu Sharo-senpai đã nói vậy."

"Xin anh."

"Vậy thì, chúng ta đang nói chuyện gì vậy nhỉ?"

"Ưm… ủa?"

Sharo-senpai nghiêng đầu.

『──Chúng ta chỉ đang trò chuyện linh tinh thôi mà.』

Nghe Balor nói, tôi chợt nhớ ra là đúng vậy. Trong khi đó, Sharo-senpai cười một cách mơ hồ, rồi nói:

"Chắc là không có chuyện gì quan trọng lắm đâu."

Và cô ấy lại cười. Vẻ mặt đó, có vẻ rất vui.

(Tại sao đàn chị lại cười?)

『──Mày đúng là đồ ngốc nghếch.』

(Hả?)

Tôi cảm thấy mình bị chửi rủa một cách bất công nên trừng mắt, nhưng Balor vẫn cứ thờ ơ không trả lời.

"…À mà này,"

Sharo-senpai nói với giọng hơi dè dặt hơn lúc nãy.

"Chuyện hôm qua, ý tôi là, Raika-kun và Namida-san thực sự không có gì sao?"

Chuyện hôm qua thì là chuyện Namida tự tiện đến phòng tôi sao…

"Tôi đã giải thích tối qua rồi mà, tôi và Namida thật sự không có gì. Tất nhiên, cũng không có chuyện tôi dùng Ma Nhãn để làm điều thấp hèn gì cả."

"À! Ừm, tôi không nghi ngờ đến mức đó đâu."

Sharo-senpai vội vàng lắc đầu.

"Vậy thì, anh không có cảm nghĩ gì về Namida-san sao?"

"Chắc chắn là không."

"…Thế à."

"?"

Tại sao cô ấy lại nở một nụ cười nhẹ nhõm như vậy?

Lúc đó, gió biển vuốt ve mái tóc của Sharo-senpai. Cô ấy dừng lại ở ngã tư, dùng tay giữ tóc.

"Raika-kun đã bao giờ bơi ở biển chưa?"

Có lẽ gió lại mang theo hương vị biển, Sharo-senpai bất chợt hỏi câu đó. Tôi nhớ lại chuyện xưa, trước chiến tranh thần thoại. Ký ức về mùa hè khi em gái tôi 5 tuổi, cả gia đình lần đầu tiên đi biển.

"Vâng, cách đây rất lâu, một lần rồi."

"Thế à… tôi thì chưa bao giờ. Vì gần nhà không có biển."

Sharo-senpai hướng mắt về phía Tây. Vượt qua giữa những nhà kho là biển. Dù khoảng cách xa nên có lẽ không nhìn thấy biển trực tiếp, nhưng vẫn có thể cảm nhận được có biển ở phía đó. Tôi cũng lắng nghe, dường như nghe thấy tiếng sóng biển.

"Khi trời nóng lên, chúng ta muốn đi biển cùng nhau nhỉ."

Sharo-senpai lẩm bẩm như nói một mình.

"Chúng ta?"

"Raika-kun, Tenka-chan, Namida-san, Maria-san, và cả Kunisaki-kun nữa, sáu người cùng nhau."

"…Đúng vậy."

Bây giờ trời vẫn còn se lạnh. Trời nóng lên còn lâu lắm.

Đến lúc đó, Chiến tranh Ủy quyền Thần thoại đã kết thúc chưa?

Hay vẫn còn?

Liệu tất cả chúng tôi có còn sống sót không?

Tất nhiên, tôi định giành lại tất cả và bảo vệ tất cả. Nhưng không thể nói là tuyệt đối được. Chắc Sharo-senpai cũng phần nào hiểu điều đó.

Chính vì vậy, cô ấy mới nói muốn đi, có lẽ vậy.

Thế nên, tôi cũng…

"Hãy đi thôi, tất cả chúng ta."

"Ừm. Nhưng mà, nếu bơi thì ở cảng này không được nhỉ."

"Tôi nhớ là ở khu Bắc có một bãi biển."

"Vậy thì, chúng ta hãy đến đó. Lúc đó, Raika-kun sẽ dạy tôi bơi nhé."

"Được thôi ạ."

Tôi gật đầu.

Mặc dù chỉ là một lời hứa nhỏ, nhưng nó cứ ngỡ như chuyện của tương lai xa xăm.

Dù vậy, đó lại là một lời hứa đáng giá.

Cho đến khi lời hứa ấy thành hiện thực, ta nhất định phải bảo vệ cô ấy đến cùng.

Khẽ khàng, ta một lần nữa hạ quyết tâm.

"À mà này, nếu chỉ là dạy bơi thì mình đi hồ bơi cũng được mà nhỉ."

"Như thế cũng ổn thôi ạ. Đùng một cái ra biển có lẽ hơi nguy hiểm."

"Vậy thì, chủ nhật tuần tới, tại bể bơi nước nóng ở khu Nam nhé..."

Đúng lúc Sharo-senpai đang vui vẻ nói chuyện, một cơn gió lốc chợt thổi qua.

Chưa kịp chớp mắt, chiếc váy của cô ấy đã bị tốc lên.

"Hả?"

"---!?"

"---Yahhhooo!"

Ta vội vàng nhắm mắt lại, nhưng đã chậm mất nửa khoảnh khắc. Nghe tiếng Balor cổ vũ, ta nghiến chặt răng.

"...Có nhìn thấy không?"

Sharo-senpai hỏi, tay giữ chặt chiếc váy.

Mặt cô ấy đỏ bừng, còn hơn cả quả cà chua chín mọng.

Ta ngắc ngứ không biết trả lời sao.

Mặc dù chỉ là chuyện diễn ra trong nháy mắt, nhưng thị lực động đã được rèn luyện của ta đã thu trọn khoảnh khắc ấy một cách rõ ràng đến kinh ngạc.

Thật tình mà nói, có nên nói thật không đây?

"K-Không nhìn thấy ạ."

Ta đã chọn nói dối.

"---Hì hì hì, giờ này còn làm bộ thẹn thùng cái gì chứ. Trông thấy lúc trần truồng rồi mà."

(Cái tên Ma thần chết tiệt kia, câm ngay đi!)

Ta có hơi chút giận cá chém thớt mà chửi rủa Balor.

"..."

"..."

Ta và Sharo-senpai chìm vào im lặng một lúc, rồi cuối cùng cô ấy lên tiếng trước.

"Nếu k-không nhìn thấy thì không sao cả."

Rõ ràng đó là một câu nói gượng gạo, nhưng cô ấy đã chọn tin vào lời nói dối của ta.

Dù vậy, dù rắc rối đã qua đi, một cảm giác tội lỗi kỳ lạ vẫn đọng lại.

Không ngờ có ngày mình lại hối hận vì đã rèn luyện thị lực động...

Ta thấy ngượng ngùng, bèn đưa mắt nhìn về hướng vô định.

Bỗng nhiên.

"...?"

Mắt phải của ta lần này lại phát hiện ra thứ khác.

"Sharo-senpai."

"Hả?"

Ta ra hiệu cho Sharo-senpai, rồi di chuyển dọc con đường giữa các nhà kho.

Và dừng lại trước bức tường của một nhà kho.

"Có chuyện gì vậy?"

"Xem này... cô có nhận ra chỗ này không?"

Ta chỉ vào bức tường kho.

Thoạt nhìn, đó chỉ là một bức tường bình thường.

Nhưng nếu nhìn kỹ hơn.

"...Ể? Vết nứt à?"

Sharo-senpai nghiêng đầu đầy vẻ ngờ vực.

Ta dùng ngón tay vuốt theo cái gọi là "vết nứt" của cô ấy.

"Đây không phải là vết nứt do hao mòn thời gian. Bức tường bị nứt thẳng tắp một cách hoàn hảo, không, đây là bị chém rồi."

Mặt cắt cho thấy bức tường của nhà kho đã bị cắt thành hình vuông một cách gọn gàng.

Tức là, nếu đẩy phần bị cắt này thì.

*Két kẹt... Rầm!*

Một cái lỗ hình vuông xuất hiện trên tường.

"Cái gì thế này?"

"Có lẽ là một lối ra vào. Ai đó đã chém bức tường để vào bên trong, rồi sau đó lại lắp miếng tường bị chém vào để ngụy trang."

Nói thì dễ, nhưng điều này khác hẳn với việc cắt giấy bằng kéo.

Nhìn mặt cắt thì bức tường dày khoảng 10cm.

Việc cắt nó thành hình vuông hoàn hảo như thế này thật không giống hành động của con người chút nào.

(Là tác phẩm của Kẻ phù hợp thần cách ư?)

"---Chà, khả năng đó khá cao."

Ta để Sharo-senpai đợi bên ngoài, rồi nhanh chóng lướt qua bên trong nhà kho.

Đây có vẻ là kho lương thực.

Các loại thực phẩm bảo quản bằng thịt như giăm bông và xúc xích được lưu trữ.

Dù không có thời gian để xem xét toàn bộ kho, nhưng ta phát hiện một số dấu vết cho thấy có thứ gì đó đã bị lấy đi khỏi các kệ.

Có lẽ, kẻ đã đục lỗ trên tường này thường xuyên trộm đồ trong kho này.

Nếu không, họ đã không mất công lắp lại bức tường bị cắt.

Ta ra khỏi lỗ, dựng bức tường đã đổ dậy và lắp lại.

Phần bị chém cũng khá nặng, nên đối với người bình thường, đây hẳn là một công việc cực nhọc.

Hơn nữa, ta không nghĩ rằng một người với cánh tay mảnh khảnh như Kushi-nagi Himeko mà ta thấy trong ảnh có thể làm được việc này.

Vậy thì một hung thủ khác... một Kẻ phù hợp thần cách đang ở đây...

"...!?"

Lúc đó, ta có một dự cảm không hay.

Không được.

Không thể là câu trả lời đó được.

Dù có thể giải thích tình hình này chỉ bằng một từ, nhưng làm thế thì Sharo-senpai lại quá là...

"Raikka-kun...?"

"Chúng ta quay lại thôi, senpai."

"Nhưng mà, cái này..."

"Vâng, chúng ta sẽ quay lại và điều tra sau. Nhưng bây giờ thì chúng ta hãy rời đi. Nếu không cẩn thận, có thể chúng ta sẽ làm liên lụy đến cả Kushi-nagi senpai."

"..."

Sharo-senpai gật đầu với vẻ mặt bàng hoàng.

Hòn đảo này sẽ biến thành dị giới vào ban đêm.

Dù có thứ gì bị phá hủy trong thời gian ban đêm, tất cả sẽ trở lại nguyên trạng vào buổi sáng.

Nhưng cái lỗ trên bức tường này vẫn bị chém y nguyên.

Điều đó có nghĩa là hung thủ đã chém bức tường này vẫn ra vào đây vào ban ngày.

Nếu chúng ta cứ ở lại đây, nguy cơ đụng độ là rất cao.

Chúng ta sẽ quay lại đây ít nhất là sau khi đã chuẩn bị đầy đủ.

Ta nhìn đồng hồ để kiểm tra thời gian, rồi quay về điểm hẹn với Ruru-nagi và những người khác.

---

5

Việc tìm kiếm ở khu kho bãi không có kết quả gì.

Ta giả vờ là vậy, không báo cáo gì cho Kushi-nagi senpai cả.

Ngay sau đó, chúng ta lên xe buýt về nhà.

"..."

Trong xe buýt, Kushi-nagi senpai trông có vẻ thất vọng.

Chẳng mấy chốc, xe buýt đến ga.

"Hai em cứ về trước đi. Anh sẽ đưa Kushi-nagi senpai về ký túc xá."

Ta chia tay Sharo-senpai và những người khác ở ga.

"Vâng, em biết rồi."

"Được thôi."

Sharo-senpai và Ruru-nagi chia tay ở đây, còn ta và Kushi-nagi senpai thì lên tàu điện một ray đi về khu Bắc.

Ta đã dặn hai cô ấy đến phòng ta sau.

Thời điểm thích hợp để nói chi tiết cho họ là lúc đó.

"Xin lỗi. Đã làm phiền anh, lại còn tiễn tôi về nữa."

"Không sao đâu. Chắc cô cũng lo lắng vì em gái mất tích."

"...Vâng."

Kushi-nagi senpai khẽ gật đầu.

"Dù có thể khó khăn, nhưng đừng quá buồn nhé."

Ta nở một nụ cười nhẹ để trấn an cô ấy.

"Tôi vẫn sẽ giúp cô tìm em gái. Đừng lo, sớm muộn gì cũng tìm thấy thôi."

"Kami-nagi-san... cảm ơn anh."

Kushi-nagi senpai xúc động nói lời cảm ơn.

Ta giữ nguyên nụ cười và nói:

"Vậy nên, sau này có chuyện gì, cứ dựa vào chúng tôi nhé."

Nghe vậy, Kushi-nagi senpai khẽ ươn ướt khóe mắt mà gật đầu.

Ta thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Như vậy, khả năng cô ấy hành động vội vàng đã giảm đi.

Nếu cô ấy hỏi ý kiến chúng ta trước khi làm bất cứ điều gì, chúng ta có thể giữ cô ấy ở nơi an toàn.

Sau đó, chúng ta sẽ tự mình tiến hành tìm kiếm Kushi-nagi Himeko.

Nếu như cái câu trả lời tồi tệ nhất vừa thoáng qua trong đầu ta đang chờ đợi... thì lúc đó.

Ta vuốt nhẹ lên mí mắt, nơi có Ma nhãn.

"Tiếp theo là ga Khu Bắc III. Tiếp theo là ga Khu Bắc III."

"À, chúng tôi xuống ở đây."

"Được rồi."

Tàu điện một ray đến ga, và chúng ta xuống sân ga.

Ký túc xá Bắc có vẻ không xa ga lắm, nằm trong khoảng cách có thể đi bộ được.

Trên vỉa hè lác đác vài học sinh đi cùng hướng với chúng ta.

Chắc họ cũng là học sinh về ký túc xá Bắc.

"À ừm..."

"Vâng?"

Nghe Kushi-nagi senpai đi bên cạnh gọi, ta hơi quay về phía cô ấy.

Cô ấy đi bộ, khẽ cúi mắt xuống.

"Mối quan hệ giữa Kami-nagi-san và Charlotte-san là gì ạ?"

"Tôi với senpai... ư?"

Ta không hiểu ý đồ của câu hỏi, nên trầm ngâm một lát.

"À thì... bạn bè, chăng."

Dù còn nhiều điều khác nữa, nhưng với Kushi-nagi senpai, một người bình thường, ta chỉ nói vậy thôi.

Nhưng cô ấy lại có vẻ mặt không mấy thuyết phục.

"Vậy ư..."

"Có gì lạ à?"

"Không, không phải là lạ... chỉ là tôi cứ nghĩ Charlotte-san và Kami-nagi-san đang hẹn hò với nhau cơ."

"!?"

Điều này khiến ta hơi ngớ người.

Ta và Sharo-senpai hẹn hò ư?

Tất nhiên, đó là một sự hiểu lầm lớn.

"Tôi và Sharo-senpai không có mối quan hệ như vậy đâu."

"Thật sao?"

"Sao cô lại nghĩ như thế?"

"À thì, gần đây tôi thấy khí chất của Charlotte-san có chút thay đổi. Hơn nữa..."

"Hơn nữa?"

"Hơn nữa, khi cô ấy ở cùng Kami-nagi-san... không, đây không phải là điều tôi nên nói."

"?"

Bị dừng ngang, ta thấy hơi hụt hẫng.

Trong lúc đó, chúng ta đã đến cổng ký túc xá Bắc.

"Hôm nay cảm ơn anh rất nhiều. Lại còn đặc biệt đưa tôi về ký túc xá nữa."

"Không sao đâu, cô đừng bận tâm."

Ta lắc đầu với senpai đang cúi gập người.

"Vậy thì, hẹn gặp lại ngày mai..."

Nói rồi, ta định chia tay thì.

Ta nhận thấy một cô gái đang đi ngược dòng người về ký túc xá, tiến về phía này.

Cô bé có dáng người thấp. Có vẻ còn nhỏ hơn cả Tenka.

Nhưng đó là một cô bé có "khí chất" lạ thường.

Ánh mắt kiên định nhìn thẳng về phía trước.

Dáng đi uyển chuyển, nhẹ nhàng đến mức tưởng chừng như đang rẽ gió bằng vai, nhưng vẫn toát lên vẻ duyên dáng.

Nụ cười như thể thể hiện sự tự tin tuyệt đối vào bản thân.

Từ cô bé toát ra một "thứ gì đó" mà vóc dáng hay bước đi nhỏ bé hoàn toàn không thể che giấu được.

"---"

"---"

Cô bé lướt qua chúng ta trong im lặng.

Vì là người lạ, nên điều đó là đương nhiên.

Cả hai bên đều không có việc gì cần, cũng không quen biết nhau.

"Kami-nagi-san?"

"À, xin lỗi. Có chuyện gì ạ?"

"Không, tôi thấy anh hơi ngẩn người ra."

Kushi-nagi senpai nói vậy, rồi đưa mắt nhìn về phía sau ta.

Đó là hướng mà cô bé vừa nãy đã đi qua.

"Emily-san có chuyện gì à?"

Có vẻ cô ấy đã nhận ra ta đang mải mê nhìn cô bé thấp bé đó.

Dù không có ý nghĩ xấu xa gì, nhưng ta vẫn hơi ngượng.

"Không, tôi chỉ tự hỏi giờ này cô bé ấy đi đâu... Cô bé là người quen của cô à?"

"Là bạn cùng lớp. Mặc dù chỉ nói chuyện hai ba lần thôi."

"À, ra là học sinh năm hai ạ."

Nhân tiện, ta nhớ là huy hiệu cài áo là của học sinh năm hai.

Emily, nhỉ.

Đó là một cô bé để lại ấn tượng rất sâu sắc.

Sau đó, ta một lần nữa chào tạm biệt Kushi-nagi senpai, rồi quay gót rời khỏi ký túc xá Bắc.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

ching chong
Xem thêm