Ngày 2 tháng 10 (Lễ hội Liliana lần thứ 11)
Chuyện kể ra là,
Đáng lẽ đây phải là một câu chuyện đơn điệu, chẳng có đầu đuôi hay kịch tính gì đáng kể, chỉ đơn thuần ghi lại những chuỗi ngày bình lặng, vô vị của hai anh em, vốn vì những lẽ riêng đã xa cách một thời gian, rồi lại do duyên phận mà được sống chung dưới một mái nhà.
Việc tôi đã thất hứa và phải xin lỗi nhiều lần trước đây, hẳn độc giả đã rõ.
Vậy thì… Để tôi chứng minh mình không phải là kẻ chỉ biết nói suông vậy.
※
Đêm tiệc bế mạc.
Theo một cách nào đó, đây chính là sự kiện chính của Lễ hội Liliana.
Một đống lửa trại khổng lồ được nhóm lên giữa sân vận động, học sinh quây quần nhảy múa theo điệu dân vũ quanh đó, cùng nhau nhắc lại những thành công và chúc mừng cho một mùa lễ hội viên mãn.
Đừng có mà khinh thường cái thể loại dân vũ này nhé. Tuy chẳng còn hợp thời hay thời thượng gì, nhưng đây lại là cơ hội vàng để hợp pháp rút ngắn khoảng cách với người bạn thầm thương trộm nhớ. Ngược lại, chính những kẻ tỏ vẻ thờ ơ mới là người chịu thiệt. Là lễ hội mà, thế nên những lúc như này hãy cứ thoải mái buông thả mình một chút đi. Đó mới là bí quyết để tận hưởng cuộc đời.
Lúc đó là tám giờ tối.
Không khí gượng gạo ban đầu của lễ hội đã tan biến. Trong tiếng nhạc Maimu Maimu réo rắt, các học sinh vừa nhảy múa, trò chuyện, vừa tranh thủ càn quét nốt thức ăn còn lại ở các gian hàng. Riêng đêm bế mạc này, việc mang đồ ăn thức uống từ ngoài vào là hoàn toàn tự do. Khắp nơi vang lên tiếng cười nói, hát hò rộn ràng.
“Thật là một cảnh tượng đẹp đẽ!”
Đang gật gù cảm thán là Takanomiya Mikoyuki. Cô ấy là em gái cách khá nhiều tuổi của Takanomiya Reiichiro – người đã từng cưu mang tôi, cũng là người chị đối với Takanomiya Arisa, và đối với tôi, cô ấy giống như một người giám sát.
“Đây mới đích thị là tuổi thanh xuân! Thật rực rỡ! Ôi, tim tôi đập rộn ràng quá. Giá mà tôi trẻ lại được vài tuổi thì cũng đã nhập bọn vào vòng đó rồi… Thôi thôi, hết cách rồi. Cái kiểu ‘giá mà trẻ lại vài tuổi’ đã là sai lầm rồi. Dù có được chuyển sinh sang thế giới khác đi nữa thì tôi cũng dám chắc mình không thể hòa nhập vào đám đó nổi.”
“Đâu đến nỗi vậy chứ?”
Tôi phủ định sự tự ti của cô Mikoyuki bằng một lời phản bác mạnh mẽ hơn.
“Nếu cô muốn, cô vẫn đang ở giữa tuổi thanh xuân rực rỡ mà. Nhìn trẻ trung, tuổi thật cũng còn trẻ… Lại còn đang mặc đồng phục Liliana nữa chứ. Hơn nữa, còn rất hợp nữa chứ. Kiểu gì thì cô cũng đã hòa nhập vào trường học rồi còn gì? Thậm chí còn có mấy người nhìn cô đứng cạnh tôi mà xì xào ‘Cái cô bé đáng yêu kia là ai vậy?’ đấy.”
“Ê, thật hả?”
“Tất nhiên rồi. Hay tôi giới thiệu cho cô một anh chàng đẹp trai, tương lai xán lạn nhé?”
“Ôi ~! Tôi bối rối quá à. Được giới thiệu mấy cậu trẻ tuổi thế này, chênh lệch tuổi tác sẽ thành rào cản tình yêu mất. Tôi thế này thôi mà cũng là tiểu thư đài các đấy nhé.”
“Tuổi tác hay thân phận thì có liên quan gì chứ. Tôi nghĩ đó là vấn đề của cảm xúc thôi.”
“Ôi ~! Anh nói vậy làm tôi phân vân quá. Làm sao đây, có thật là một tình yêu mới sắp bắt đầu với một cậu học sinh trung học phơi phới tuổi xuân ư? Khổ quá, ngại quá đi thôi.”
“Nhân tiện cô Mikoyuki này, rốt cuộc cô bao nhiêu tuổi ấy nhỉ? Tự nhận hai mươi nhưng hình như năm nay đã ba mươi hai thì phải…”
“Haha. Akito đúng là giỏi nói đùa ghê.”
Chát.
Tôi bị đá vào ống đồng. Đau quá.
“Nói gì thì nói, anh đã làm được đấy nhỉ.”
Xì một tiếng.
Cô Mikoyuki vừa mở lon bia vừa nói.
“Anh nói là ‘vấn đề của cảm xúc’. Nhưng đây đích thị là nói lời phải giữ lấy lời đấy. Thực sự là một lời tuyên bố hậu cung vô cùng ngoạn mục. Anh đúng là giỏi thật.”
“Tôi chỉ sống thật với cảm xúc của mình thôi. Dù ai nói gì, dù kết quả có thế nào đi chăng nữa, thì cuối cùng tôi cũng chỉ có thể làm theo ý mình thôi… Có lẽ là tôi đã hạ quyết tâm được như vậy.”
“Vấn đề là có được bao nhiêu người đàn ông dám hạ quyết tâm như vậy chứ. Quả là một màn trình diễn thú vị. Tôi đứng ở một góc khán phòng mà nghe anh thao thao bất tuyệt, thật sự cười ngất đấy. Cười đến đau cả bụng, phải ngồi thụp xuống sàn luôn.”
Vừa “nya-ha-ha” cười vang, cô ấy vừa tu hết lon bia.
Nhân tiện, cô Mikoyuki này, tuy giờ này được tự do mang đồ ăn thức uống vào, nhưng đồ uống có cồn là phạm luật đấy nhé? Bị phát hiện thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy nhé?
Mà hình như chính việc những người không thuộc học viện tham gia đã bị cấm rồi thì phải? Chắc là cô đã nói chuyện với cấp trên rồi ấy nhỉ.
“…Vậy thì? Cuối cùng anh sẽ kết hôn với ai?”
“Tôi không nhớ là đã nói đến chuyện kết hôn. Hơn nữa, tôi chưa đủ tuổi để kết hôn hợp pháp, và tình yêu không nhất thiết phải dẫn đến hôn nhân. Mà cô có nghe tôi nói không đấy? Chính vì không dính dáng đến hôn nhân này nọ nên mới là lời tuyên bố hậu cung đấy chứ?”
“À, ra là vậy hả? Thôi được rồi, với cách nói của anh thì có vẻ Arisa nhà tôi cũng không nằm ngoài danh sách ứng cử viên tương lai. Tạm thời, cứ coi như giải quyết đến đó là hợp lý vậy.”
“Hơn cả chuyện đó, cô Mikoyuki. Cô hãy báo cáo rõ ràng với Takanomiya và Arisugawa rồi khéo léo xử lý nhé? Phía tôi đã nhượng bộ tối đa rồi. Không còn lý do gì để bị họ nói ra nói vào nữa. Như tôi đã tuyên bố lúc nãy, nếu họ còn cố tình can thiệp vào chuyện này nữa thì tôi cũng có cách xử lý của riêng mình đấy.”
“Thôi được rồi, chuyện đó cứ để tôi lo. Anh đã nắm giữ cái cổ họng – khối tài sản của Takanomiya và Arisugawa – giờ thì phương án xử lý đã rõ ràng rồi. Từ giờ trở đi là việc của tôi. Sẽ còn nhiều cuộc đàm phán rắc rối nữa, nhưng chỉ là rắc rối thôi chứ không phải nhiệm vụ bất khả thi. Thôi nào, cứ yên tâm như ngồi trên thuyền lớn vậy nhé.”
Đó là sự thật.
Tuy bị coi là kẻ gây rối vì sự hoang đàng của mình, nhưng khả năng đàm phán ngoại giao của cô Mikoyuki thì nổi trội hơn hẳn. Ngạc nhiên thay, cô ấy lại là người có uy tín. Chính vì thế mà Arisa mới ngưỡng mộ cô như một người chị, và cô ấy cũng được chọn làm đại diện cho Takanomiya và Arisugawa. Bản thân tôi cũng có một phần là nhờ cô Mikoyuki ra mặt mà mới đưa ra được nhiều quyết định.
“Thôi thì chưa thể nói là mọi chuyện đã êm xuôi hoàn toàn, nhưng ít ra cũng đang chuyển động theo hướng tốt đẹp hơn bây giờ rồi… Tôi cũng không uổng công được điều động đến đây.”
“Cô giúp tôi thật nhé. Phía tôi đang phải đổ tiền túi ra đấy.”
“Đừng lo lắng gì cả. Nhờ anh đã hào phóng từ bỏ tài sản mà mọi chuyện sẽ ổn thôi. Dù chỉ mới là lời hứa suông thôi.”
“Tôi giữ tài sản của hai gia tộc đâu phải vì tôi muốn đâu. Huống hồ bây giờ, tôi cũng đã có kế hoạch tự lo cho bản thân rồi. Dù sao thì tôi cũng định trả lại chúng thôi.”
“À mà, buổi ký tặng sao rồi? Với lời tuyên bố ‘Tôi là Shindo Koichiro’ đột ngột như vậy, hẳn là một buổi ký tặng diễn ra trong vội vã lắm nhỉ.”
Đúng như cô ấy nói.
Buổi ký tặng hỗn loạn như một bức tranh.
Tuy nhiên, việc sự kiện vẫn diễn ra suôn sẻ phần lớn là nhờ có sự sắp xếp trước đó. Jujo Ji-san, trông vậy mà lại điều hành cấp dưới rất tốt. Ủy ban tổ chức lễ hội văn hóa đã nhanh chóng lo liệu việc sắp xếp và vận hành địa điểm.
Nhân tiện, tôi dám chắc là trong số họ có khá nhiều người đóng vai trò lãnh đạo phe chống hội học sinh. Với tư cách là người đã không ngừng chỉ trích họ trong bài ‘Diễn văn Thanh niên’ của mình, tôi cảm thấy hơi khó chịu một chút (hơn nữa, tôi còn tạm thời là thành viên của ủy ban tổ chức lễ hội văn hóa), nhưng thái độ của họ lại rất thoải mái.
Theo lời họ,
‘Ưu tiên hàng đầu là làm cho Lễ hội Liliana thật sôi nổi’.
Đúng là những tấm gương của đội ngũ nhân viên. Thật lòng mà nói, tôi đã phải nhìn họ bằng con mắt khác.
Nghe nói, đối với họ, những tình huống bất ngờ không phải là chuyện lạ, và họ luôn sẵn sàng cho những trường hợp ngoại lệ. Họ chỉ đơn thuần làm theo cẩm nang mà các thế hệ tiền bối đã đúc kết, chứ không có gì hơn.
Thật sự, họ làm việc rất tốt.
Nhưng hội học sinh của chúng ta cũng không hề kém cạnh.
Bất kể việc tôi là Shindo Koichiro có đúng hay không, họ đều nắm bắt được tình hình và nhanh chóng tham gia vào đội ngũ nhân viên buổi ký tặng để hỗ trợ. Hơn nữa, điều đó diễn ra ngay sau bài ‘Diễn văn Thanh niên’ gây chấn động kia. Đúng là những người mà tôi đã yêu quý. Sau này tôi sẽ bị hỏi cặn kẽ, bị trách mắng khi bị thúc giục, nhưng đó cũng là những chi phí cần thiết. Tôi cam lòng chấp nhận thôi.
Thêm một điều nữa.
Những người tập trung đến buổi ký tặng đột xuất bao gồm vài người hâm mộ, mười mấy người chỉ biết tên Shindo Koichiro, và hơn một trăm người đến xem cho vui. Tức là rất đông vui. Dù có thể sẽ có khiếu nại từ những người hâm mộ bên ngoài trường đã đến buổi ký tặng hôm qua, nhưng từ giờ trở đi tôi sẽ công khai xuất hiện và tích cực quảng bá nhiều hơn. Xin hãy thứ lỗi và thông cảm cho.
“Vậy thì, đã đến lúc kẻ phiền phức này nên biến mất rồi.”
Uống cạn lon bia, cô Mikoyuki ợ một tiếng rõ to.
“Anh vẫn còn một việc lớn phải làm. Tôi ở đây sẽ khiến anh khó xử đúng không?”
“Vâng. Cảm ơn cô đã hiểu ý.”
“Mà công việc của tôi cũng mới bắt đầu thôi. Cũng muốn chơi thêm chút nữa, nhưng phải nhanh chóng liên hệ với Takanomiya và Arisugawa thôi.”
“Vâng. Chuyện đó thì tôi hoàn toàn giao phó cho cô. Tôi cũng tin tưởng cô mà.”
“Cứ giao cho tôi. Anh đã làm đến mức đó, tôi cũng phải đáp lại thôi… Nhưng đừng quên nhé? Tuy không nói là họ không có lòng tham, nhưng Takanomiya và Arisugawa về cơ bản vẫn lo lắng cho anh. Họ là những người có mối quan hệ sâu sắc với cha mẹ anh, và đáng lẽ họ là người giám hộ của Himekouji.”
Tôi biết chứ.
Dù sao thì, tôi cũng không nghĩ mình có thể cắt đứt hoàn toàn mọi quan hệ.
Arisa tôi coi như người nhà, ngay cả người phụ nữ nghiện rượu đang đứng trước mặt này tôi cũng không coi là người ngoài. Một khi duyên đã kết, không dễ gì có thể đoạn tuyệt.
Tất nhiên, từ giờ trở đi vị trí sẽ thay đổi, nhưng chuyện đó cứ từ từ tính sau.
Bây giờ tôi có việc khác phải làm.
“Vậy nhé, tạm biệt ~! Cố gắng lên nhé?”
Vừa vẫy tay, cô Mikoyuki vừa rời đi.
Đêm bế mạc đang đi vào hồi cao trào. Tiếng cười đùa rộn ràng của học sinh vọng lại từ khắp nơi. Tiếng nhạc Maimu Maimu không ngừng nghỉ. Ánh lửa trại xua tan bóng tối.
Tôi đang đứng ở một góc hàng cây trong sân trong. Xung quanh tôi, các học sinh đang trong mối quan hệ thân mật trò chuyện với nhau, cách một khoảng cách nhất định.
Đó là những cặp nam nữ đang yêu.
Hoặc những cặp nam nữ sắp yêu.
“Anh hai.”
Tôi quay lại.
Akiko đang đứng đó.
Việc cô bé có mặt ở đây là đương nhiên. Vì tôi đã hẹn gặp và chờ ở đây mà.
“À, anh xin lỗi đã để em chờ.”
“Không sao đâu ạ. Em đâu có đợi. Anh đến đúng giờ mà?”
“Vâng, vâng, đúng là vậy…”
“Anh đã hoàn thành nhiệm vụ rồi chứ?”
“Vâng, tạm thời là xong rồi. Anh đã bỏ dở giữa chừng để đến đây. Giao lại cho mọi người khác…”
Nhiệm vụ đó là gì?
Đó là một sự kiện thường niên của Hội học sinh trường Liliana trong đêm bế mạc.
Về cơ bản, các thành viên hội học sinh ở trường chúng tôi đều là người nổi tiếng. Do đó, vào đêm bế mạc, lời mời từ khắp nơi không ngừng đổ về. Dù không thể đáp ứng tất cả, nhưng việc xuất hiện công khai và giao lưu với học sinh là một loại công vụ.
Anh Chủ tịch hội học sinh, Nasuhara-san, và Ginbe-e – ba người họ vẫn đang trong công vụ của mình.
Nghĩa là họ đã hiểu ý tôi. Tôi chỉ biết cảm ơn mà thôi.
“Chúng ta đi bộ một chút nhé. Cuối cùng thì trong Lễ hội Liliana, anh cũng không có thời gian làm gì riêng với Akiko cả.”
“Dạ không sao. Có nhiều chuyện riêng mà. Em không bận tâm chút nào đâu ạ.”
“Và cảm ơn em về buổi ký tặng nhé. Dù đột ngột như vậy, nhưng em đã điều phối mọi thứ một cách chính xác.”
“À, không, em chỉ làm những gì em có thể làm thôi ạ… Em nhận ra ngay rằng đó là quyết định anh đã đưa ra sau khi đã chuẩn bị tinh thần… Hơn nữa, khi em nói chuyện với Kanno-san, anh ấy đã bay đến ngay lập tức…”
“Ừm. Điều đó thật sự giúp ích rất nhiều. Dù bị mắng xối xả, nhưng Kanno-san vẫn làm hết sức mình, dù anh ấy đã gần như quay cuồng. Đúng là một biên tập viên mẫu mực, thật sự đấy.”
“Vâng, đã giúp ích rất nhiều. Ngay cả những người nghi ngờ rằng anh hai là Shindo Koichiro cũng đã được Kanno-san giúp xóa bỏ nghi ngờ. Anh ấy cũng đã đảm nhiệm tốt khía cạnh quảng bá trong buổi ký tặng. Thật đáng kinh ngạc khi anh ấy làm được như vậy chỉ với một thông báo đột xuất. Dù bình thường anh ấy có vẻ hơi thiếu đáng tin cậy, nhưng thực ra lại là một biên tập viên rất giỏi phải không ạ?”
“Đâu phải tự dưng mà được chủ tịch cưng chiều đến thế đâu nhỉ. Hơn nữa, anh ấy cũng là cựu học sinh của Liliana mà.”
“Vâng. Đúng là như vậy ạ.”
“Thôi nào, đi bộ đi. Đứng nói chuyện thế này thì có gì hay.”
“Dạ, vâng, nếu anh hai đã nói vậy.”
“Vậy thì, đi thôi.”
“Vâng.”
“Nắm tay nhau nhé?”
“Á!?!?”
Akiko thốt ra một tiếng kêu kỳ lạ.
Những người xung quanh lập tức đồng loạt nhìn về phía chúng tôi.
Nhìn, nhưng rồi lại nhanh chóng quay đi.
Không phải là một luật bất thành văn, nhưng những người ở đây là ‘những người như vậy’. Dù ở rất gần nhau, họ vẫn cố tình không để mắt đến sự hiện diện của nhau. Giống như một công viên buổi tối tập trung các cặp đôi vậy.
“Thôi à? Không nắm tay nữa à?”
“Dạ, không phải vậy ạ. Ngược lại, em rất hoan nghênh ạ.”
“Vậy thì nắm đi.”
“Dạ, vâng, à, nhưng em chưa chuẩn bị tinh thần… mọi chuyện diễn ra đột ngột quá, em không biết nói gì nữa…”
“Đúng là vậy. Hôm nay đã có nhiều chuyện xảy ra rồi mà. Mà nói gì thì nói, người gây ra nhiều chuyện là anh.”
“Thật mà! Anh hai làm gì cũng đột ngột quá! Hơn nữa, anh làm gì cũng cực đoan, lại chẳng chịu hỏi ý kiến em gì cả… Thật sự, em đã giật mình đến mức tim ngừng đập luôn đó!”
“Thấy em vẫn bình tĩnh lắm mà.”
“Em không thể không bình tĩnh được ạ! Em không biết chuyện gì sẽ xảy ra, em không muốn bỏ lỡ một chữ nào, và nếu em hoảng loạn, thì bài diễn thuyết tuyệt vời của anh hai sẽ bị hỏng hết… Thực tế là sau đó có buổi ký tặng ngay, em chẳng có thời gian suy nghĩ hay hỏi han gì cả…”
“Anh xin lỗi. Anh sẽ nói hết cho em nghe. Anh có nhiều chuyện chưa nói cho Akiko nghe mà.”
Chúng tôi bước đi.
Qua ngôi trường về đêm, giữa không khí đêm bế mạc, xuyên qua những tiếng cười đùa của học sinh – chúng tôi đi từng bước như thể đang dò lại con đường mà hai anh em đã cùng đi, và rồi tôi kể chuyện.
Từ khi cha mẹ còn sống, tôi đã nhận ra mình và Akiko không có chung dòng máu. Cha mẹ cũng nhận ra tôi đã biết chuyện đó.
Người không chung dòng máu là tôi. Cha mẹ đã cặn kẽ nhờ tôi chăm sóc Akiko. Thế mà, do không đủ sức, hai anh em đã phải xa cách.
Những khó khăn và đau khổ mà tôi phải chịu đựng khi được nhận nuôi ở nhà Takanomiya.
Việc tôi đã dùng những cách thức không được đẹp đẽ cho lắm để tạo ra một môi trường mà hai anh em có thể sống chung lại.
Trong suốt sáu tháng từ đó đến nay, tôi đã cố gắng tự kiềm chế bản thân.
Dù rất yêu thương Akiko, nhưng tôi vẫn luôn cố gắng giữ vững lập trường là anh trai và em gái.
Và rằng tôi đã xem Akiko là một người phụ nữ từ rất lâu rồi.
“…Haizz.”
Tuy vội vã, nhưng tôi cũng đã tóm tắt xong câu chuyện.
Akiko thở dài một tiếng không nói nên lời.
Một tiếng thở dài như một thứ súp hỗn tạp các cảm xúc: bàng hoàng, khâm phục, nhẹ nhõm, tức giận, vui mừng, buồn bã, và cả sự buông xuôi.
“Anh hai.”
“Ừ?”
“Anh hai là người xấu.”
“Anh biết điều đó.”
“Ôi, biết nói sao đây, em có quá nhiều điều muốn nói… Em không thể sắp xếp suy nghĩ của mình được… Ôi… Em phải bình luận thế nào đây…”
“Bây giờ em không cần bình luận đâu. Cứ bình tĩnh lại đã, khi nào sắp xếp được suy nghĩ, tổng hợp được những điều muốn nói, thì hãy nói cho anh nghe.”
“Đúng là vậy! Nhưng mà anh nói bằng cái miệng nào chứ!”
“Ừ, anh xin lỗi.”
“Ôi… Không, không sao đâu, em biết tỏng anh là người như vậy mà, và em vẫn yêu anh dù đã biết rõ điều đó… Nên không sao cả… Haiz.”
Lại một tiếng thở dài nữa.
Em cứ thở bao nhiêu tùy thích.
Tôi nghĩ em xứng đáng được nghe những lời đó. Anh muốn em từ từ ngẫm nghĩ và hiểu rõ mọi chuyện. Lại nói, đáng lẽ anh không nên nói điều đó mới phải.
“Được rồi. Dù sao thì em cũng hiểu rồi.”
Một tay đặt lên trán, tay kia giơ về phía tôi, Akiko nói.
“Nếu bắt đầu nói đến những chi tiết nhỏ nhặt thì sẽ không bao giờ hết, nên em sẽ tạm nuốt vào trong. Dù sao thì trước hết, cảm ơn anh đã vất vả. Dù chưa có gì kết thúc hoàn toàn, nhưng em nghĩ mọi phương hướng đã được định hình, coi như đã có một dấu mốc. Em nghĩ đó là một công việc tiêu tốn rất nhiều căng thẳng và năng lượng, nhưng đúng là anh hai có khác. Thật đáng nể.”
“Cảm ơn em. Nghe em nói vậy anh vui lắm.”
“Thế nhưng, nói một cách khác thì đó chỉ là một lời tuyên bố hậu cung thôi, và em thì không hẳn là hoan nghênh tình huống này. À mà, trong bài diễn văn hùng hồn của anh hai, cũng có những nội dung mà em không thể làm ngơ đâu đấy.”
“Anh không có ý định bào chữa, nên khi nào cần thì em cứ chất vấn. Anh sẽ trả lời tất cả những câu hỏi của em.”
“…Như cá nằm trên thớt vậy nhỉ. Bị giao hết quyền sinh sát như thế, em cũng không thể tỏ ra lạnh lùng như quỷ được. Thôi thì tất cả những điều đó, tạm thời coi như gác lại đã.”
“Anh cảm ơn em.”
Thật sự là may mắn.
Dù tôi cũng đã phần nào dự đoán và hy vọng, nhưng không ngờ em lại thể hiện thái độ bao dung đến vậy. Có lẽ từ giờ trở đi, tôi sẽ phải cả đời đội ơn em mất.
“Dù sao thì…”
Akiko cười.
Một nụ cười gần như là cười khổ.
Giống như một người mẹ phát hiện ra đứa con nghịch ngợm của mình – không, đúng hơn là giống như khi người mẹ phát hiện ra đứa con của mình nghịch ngợm.
“Em hoàn toàn không nhận ra. Hóa ra anh hai cũng biết.”
…Ể?
Sét đánh giữa trời quang.
Nhấm nháp ý nghĩa lời nói của em gái, cuối cùng tôi cũng cất tiếng.
“Biết… Ể? Biết cái gì cơ?”
“Là chuyện em và anh hai không phải là anh em ruột ạ.”
“…………”
Tôi chỉ có thể đứng đờ ra.
Tôi chớp chớp mắt, há hốc mồm. Không thể nói tiếp được ngay.
“…Thật à?”
“Vâng. Thật ạ.”
“Từ bao giờ?”
“Cũng khoảng mười năm rồi. Từ khi ba mẹ còn sống.”
Nói dối.
…Tôi định nói vậy nhưng không thốt nên lời.
Không được rồi. Cái này thật tệ. Một cuộc tấn công bất ngờ hoàn toàn. Tê liệt. Ngừng hoạt động. Không thể đối phó.
“Chà, có nhiều chuyện xảy ra lắm. Em đã nhận ra, mối quan hệ thực sự giữa em và anh hai. Sau đó em đã chất vấn ba mẹ…”
Theo lời Akiko kể lại:
Ba mẹ có vẻ đã thú nhận khá dễ dàng.
Thậm chí còn khen ngợi nữa. Một đứa trẻ mới vào hoặc sắp vào tiểu học lại nghi ngờ về quan hệ huyết thống trong gia đình, bình tĩnh đưa ra bằng chứng thực tế, và rút ra kết luận ‘Himekouji Akihito không phải là anh trai ruột’ – kiểu như ‘Đúng là Akiko’ ‘Đúng là con gái của chúng ta’, rồi họ nhảy cẫng lên vui mừng.
Chính là cái kiểu đó đấy, cái kiểu của ba mẹ tôi.
Phong cách của họ khác biệt so với người bình thường. Nếu không sợ hiểu lầm thì họ là những người kỳ quặc.
Thậm chí đó có thể là truyền thống của dòng họ Himekouji. Akiko cũng vậy, và có lẽ ngay cả tôi, Himekouji Akihito không có quan hệ huyết thống, cũng vậy.
“Ba mẹ đã nói rằng, ‘Hãy chăm sóc Akihito cho tốt nhé’.”
Akiko nói tiếp,
“Ba mẹ đã cúi đầu xin em.”
“Cúi đầu xin em à, xin Akiko ấy à?”
“Vâng, xin em. Xin đứa con ruột còn nhỏ tuổi.”
“…Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy cảnh tượng kỳ cục rồi.”
“Hai người đó còn nói thế này. ‘Hãy giữ im lặng để Akihito không mặc cảm vì không chung dòng máu’.”
…Giỏi thật!
Tôi không khỏi cảm thấy khâm phục.
Tôi biết cha mẹ tôi là những người rất tài giỏi. Nhưng họ thật sự… vừa lập dị lại vừa tinh tế. Sự chu đáo của họ thật phi thường. Họ cũng rất giỏi trong việc điều khiển con cái một cách khéo léo. Đồng thời, họ cũng rất thông minh trong việc giải quyết mọi chuyện một cách êm đẹp, không làm tổn thương ai.
Chà, về phần tôi thì nhiều năm sau lại có hành động thẳng tay tát vào mặt Takanomiya và Arisugawa. Nhưng đó là sau khi cha mẹ qua đời rồi.
Mà nói gì thì nói, ba mẹ… đúng là lũ cáo già!
Tôi nhớ mà? Không phải họ từng nói ‘Tuyệt đối giấu kín bí mật huyết thống với Akiko, thậm chí còn kiểm soát tâm trí, còn có nhiều cách khác nữa, tuyệt đối sẽ không để lộ ra ngoài’ hay sao?!
“Dù sao thì… Akiko đã nhận ra rồi à.”
“Là chuyện chúng ta không chung dòng máu ấy ạ?”
“Ừm.”
“Em nhận ra chứ, dù có ngụy trang đến mấy. Người khác có thể không nhận ra, nhưng chúng ta là gia đình, là anh em mà. Thực tế là anh hai cũng nhận ra mà?”
Lời nói chí lý.
À ra vậy. Hóa ra là vậy.
Vì em ấy lúc nào cũng vui vẻ rạng rỡ nên đôi khi tôi quên mất, nhưng Akiko rất thông minh mà.
Ôi dào, đúng là một kẻ ngốc nghếch. Hai anh em chúng tôi, cả hai đều nhận ra mà lại không biết đối phương cũng biết… Nhưng, chính vì vậy mà mối quan hệ của chúng tôi mới tiếp tục đến tận bây giờ.
Mối quan hệ anh em mỏng manh, tinh tế và kỳ lạ, như đi trên băng mỏng.
Chúng tôi luôn nghĩ về nhau, và chính vì nghĩ về nhau mà chúng tôi đã không vượt qua ranh giới đó.
Nhưng từ giờ trở đi sẽ khác.
“Vậy thì, đã đến lúc đi vào vấn đề chính rồi nhỉ.”
“Vâng. Vấn đề chính, ạ.”
Chúng tôi dừng lại.
Sau khi đi một vòng quanh trường, chúng tôi lại quay về sân trong.
Giữa hàng cây được thắp sáng bởi đống lửa trại lớn trên sân vận động.
Tiếng nhạc Maimu Maimu không ngớt. Các học sinh hồn nhiên nhảy múa, vui đùa.
“Anh nghĩ Akiko thích anh.”
“Vâng. Đương nhiên rồi ạ.”
“Anh cũng thích Akiko.”
“Vâng.”
“Không phải với tư cách là em gái, mà là đối tượng yêu đương.”
“Dạ, vâng… uhi.”
“Em đang cười toe toét kìa. Còn phát ra tiếng kêu kỳ lạ nữa.”
“A-Anh hai à, làm sao mà không được chứ ạ. Em đã cố gắng chịu đựng lắm rồi, thật ra là em muốn nhảy múa lên đây này.”
“Em cứ nhảy múa đi. Thậm chí em có thể tham gia vào vòng tròn dân vũ cũng được. Nếu em vui vẻ mà không cần phải e dè, anh sẽ vui hơn. Như vậy mới đúng là Akiko chứ.”
“Nhưng mà, em vẫn còn một chút cảm giác là có thể sẽ mừng hụt. Bởi vì một câu chuyện tuyệt vời như thế này thì quá mức hoàn hảo rồi còn gì. Em đã thích anh hai với tư cách là đối tượng yêu đương từ lâu rồi, nhưng vì những lời ba mẹ đã dặn, rồi cả mặt mũi của Takanomiya và Arisugawa nữa, và hơn hết là em nghĩ anh hai không có ý đó. Cho nên em định giữ kín chuyện chúng ta không chung dòng máu trong lòng suốt đời… Vậy mà lại có một cuộc lật ngược tình thế ngoạn mục, cứ như một giấc mơ vậy… Hả!? Khoan đã, chẳng lẽ đây thật sự là mơ!? Em phải tự véo má thử xem sao!”
“Không phải mơ đâu. Hay để anh véo má em thử nhé.”
“Cũng không phải trò đùa đúng không ạ?”
“Không có. Kế hoạch đó theo một nghĩa nào đó đã xong rồi.”
“Chẳng lẽ đây là một kiểu lừa đảo mới ư? Kiểu lừa đảo thích em gái ấy, chứ không phải lừa đảo ‘anh đây’?”
“Đó là loại lừa đảo gì vậy. Tóm lại là thật đấy, không phải nói dối cũng không phải lừa gạt. Cũng không có kết cục kiểu như ‘thực ra không phải thích theo nghĩa đó’. Anh thích Akiko với tư cách là đối tượng yêu đương. Anh sẽ nói lại bao nhiêu lần cũng được? Anh thích Akiko với tư cách là đối tượng yêu đương.”
“…Uhya.”
“Lại cười một cách kỳ cục rồi kìa.”
“Em đành chịu thôi ạ. Trong tình huống này, làm sao mà có thể cười một cách đúng chuẩn một học sinh ưu tú được. Cảm xúc đã vượt quá giới hạn rồi. Em cứ thấy không thực tế chút nào.”
“Vậy thì thử hôn nhau xem sao? Dù không muốn, em cũng sẽ quay về thực tại thôi.”
“Nếu bị làm vậy, em sẽ quá hạnh phúc mà không thể trở về từ thiên đường mất… Nhân tiện, là hôn má thôi đúng không ạ?”
“Không. Môi kề môi, miệng kề miệng.”
“Áh! Áh! Ừ!!”
Một tiếng kêu kỳ lạ nhất trong ngày hôm nay đã vang lên.
Làm thế nào mà cô bé phát ra được những tiếng như vậy chứ… Tôi có cảm giác như dây thanh quản của người thật không thể làm được. Quả là em gái của tôi, lại thể hiện tài năng ở một chỗ kỳ lạ nữa.
“Không, không, thật vậy sao? Thật sự là vậy sao? Thật sự, thật sự là vậy sao?”
“Không thể tin được đến vậy ư?”
“Nếu nói là có tin hay không tin, thì em muốn tin và thực sự cũng tin, nhưng lại không thể tin được, cảm giác là vậy. Bởi vì cuộc đời em đã có quá nhiều lần mừng hụt rồi.”
“Đó là lỗi của anh. Anh xin lỗi.”
“Dạ không sao. Anh hai có gì mà phải xin lỗi chứ. …Nhưng mà, em xin lỗi vì hơi dai dẳng, nhưng thật không? Thật sự là được không?”
“Ngược lại, anh còn bất ngờ bị Nasuhara-san hôn nữa. Nếu không hôn Akiko thì coi như không công bằng vậy.”
“Hả!? Tình huống hạnh phúc như mơ lại có một vết gợn… Em đã tự nhủ lòng sẽ không chất vấn chuyện đó vào lúc này. Nhưng trong tình thế này thì không thể làm ngơ được!”
“Đã hôn rồi. Hôn Nasuhara-san rồi.”
“…Chà ra là ~ ♪ Chà ra ra ra ~ ♪”
Akiko đột nhiên ngân nga một giai điệu.
Đây là bản “Toccata và Fugue cung Rê thứ” của Bach à? Một kiệt tác âm nhạc Baroque thường được sử dụng trong những tình huống gây sốc.
“Nghĩa là Akiko đang bị sốc?”
“Đương nhiên rồi ạ! Ugh… Thực tế này em không muốn nghĩ đến nhưng không thể không nghĩ… Làm sao em có thể chấp nhận được đây…”
“Chà, anh hôn hay bị hôn thì đúng hơn. Bị lợi dụng sơ hở mà.”
“Đúng rồi! Là một tai nạn đúng không ạ!”
“Nhưng nếu nói là một sơ hở tuyệt đối không thể thoát được thì không phải. Đó là cái gọi là cố ý gián tiếp. Anh đã không tránh những điều đáng lẽ có thể tránh được. Tức là như vậy đó.”
“Lời nói có vấn đề! Đó là lời nói có vấn đề đấy anh hai!?”
“Nhân tiện, với Ginbe-e, với Chủ tịch hội học sinh, thậm chí với cả Arisa… có lẽ anh cũng sẽ làm như vậy. Không, chắc chắn là sẽ làm.”
“Và không hề tỏ ra hối lỗi!? Một lời tuyên bố hậu cung đầy ngạo nghễ! Akiko bị sốc!”
“May mắn thay, bây giờ anh đang ở một vị trí mà ai cũng phải ghen tị. Nhưng tương lai thì sao thì không biết đâu nhé? Có thể có một tương lai mà anh bị tất cả mọi người từ chối và kết thúc. Thế nhưng anh đã quyết định rằng thay vì bị cuốn theo một tương lai không biết khi nào đến, anh sẽ sống ích kỷ hết mình trong hiện tại. Người ta nói ‘tham lam cả hai sẽ chẳng được gì’, nhưng anh sẽ nắm chặt cả hai, cả ba con thỏ.”
“…Anh nói thật đó chứ?”
“Đương nhiên.”
Akiko ngước mắt nhìn lên để xác nhận.
Tôi lập tức gật đầu.
“Nhân tiện, anh thích Akiko nhất.”
“Hauoa.”
“Và một điều nữa, anh đã nói điều này với tất cả mọi người rồi. Rằng anh thích Akiko nhất, và những người khác anh thích thứ nhì. Anh đã tự mình sắp xếp thứ tự ưu tiên rồi. Anh biết điều đó là thất lễ và ích kỷ mà.”
“…Ái chà ~!”
Lại một tiếng kêu kỳ lạ nữa của Akiko.
Có lẽ cô bé đang không biết phải phản ứng thế nào nữa.
Nhưng tôi không bận tâm.
Quyết làm theo ý mình. Vừa tuyên bố vậy xong mà giờ lại chùn bước thì đúng là kẻ hai mặt.
“Thôi nào, quay về thực tại thôi. Anh sẽ hôn em.”
“Kết luận!? Là kết luận sao!? Vừa nãy còn là ‘thử hôn xem sao?’ mà!”
“Anh đã quyết định làm theo ý mình rồi mà.”
“Không phải là cực đoan quá sao!?”
“Đúng vậy. Nhưng anh không quan tâm. Anh sẽ hôn em. Ngay bây giờ, ở đây.”
“Xung quanh có rất nhiều người mà!? Có khi mọi người đang nhìn chúng ta đấy!? Hơn nữa đây là trường học, và chúng ta là hội học sinh mà!?”
“Anh biết. Nhưng không liên quan.”
“Không, không thể nói là không liên quan được! Anh hai có hơi tuyệt vọng rồi đúng không!?”
“Tuyệt vọng gì đâu. Anh chỉ đơn thuần là cực đoan thôi, là người đã quyết làm gì thì sẽ làm đến cùng mà. Hơn nữa, sớm hay muộn gì anh và Akiko cũng sẽ hôn nhau thôi. Nếu đã là chuyện sẽ làm vào một lúc nào đó, thì làm sớm hơn có phải tốt hơn không.”
“Lý lẽ đó có vẻ không đúng lắm thì phải! Hay là, chúng ta nên cân nhắc thêm về không khí hoặc thời điểm thì tốt hơn không!?”
“Thời điểm là hoàn hảo đấy. Hành động ngay sau khi quyết định thì càng nhanh càng tốt mà. Hơn nữa, anh nghĩ không khí cũng tuyệt vời nhất rồi. Đêm bế mạc sau khi hoàn thành lễ hội Liliana, là buổi tối, có lửa trại, xung quanh toàn là những người đang yêu. Thậm chí có thể khẳng định là không còn lúc nào tốt hơn lúc này nữa.”
“Không, không, không, không đúng đâu ạ. Vẫn là không đúng đâu ạ. Giả sử anh hai hoàn toàn đúng đi chăng nữa, thì trong những trường hợp như thế này, luôn có những trở ngại xuất hiện là chuyện thường tình. Dù là Chủ tịch hội học sinh, nhưng Nasuhara-san hay Ginbe-e-san… hoặc thậm chí là Jujo Ji-san nữa. Hoặc có khi không phải là người, mà luôn có khả năng bị cản trở bởi sét đánh bất ngờ hoặc gió lốc, thậm chí có thể ngay lúc này chiến tranh bắt đầu, bom hạt nhân rơi xuống, hoặc có khi UFO đáp xuống và từ trong đó người ngoài hành tinh bước ra nói ‘Chúng tôi là người ngoài hành tinh. Chúng tôi sẽ bắt cóc các bạn’ rồi sao…”
Tôi bịt miệng cô bé lại.
Đương nhiên là bằng môi kề môi.
Không cần phải nói, tôi dùng môi mình để bịt lấy môi của Akiko.
Nhân tiện, tôi còn kéo cô bé vào lòng.
Cơ thể ấm áp, mềm mại của người tôi yêu.
Không thể không nói tim tôi đập thình thịch. Dù đã có những tiếp xúc da thịt với Akiko bằng cách này cách khác, nhưng đây là lần đầu tiên có một mục đích rõ ràng đến vậy.
Ôi chao.
Thật nguy hiểm quá đi mất.
Ngực, eo, và nhiều chỗ khác đều chạm vào nhau là đương nhiên, mà quan trọng hơn là mùi hương thật tuyệt vời, mùi hương ấy.
Đó là ma túy.
Não tôi tê dại.
Tôi muốn cứ thế mà tiến tới, không cần suy nghĩ gì cả.
Không, chắc chắn là không. Ngay cả tôi cũng phải tự kiềm chế. Cố gắng, cố gắng, chưa phải lúc này.
“…Từ trước đến nay anh vẫn luôn nghĩ,”
Sau khi buông lỏng cơ thể.
Tôi nói với Akiko đang cứng đơ không chỉ cơ thể mà cả thời gian.
“Em tuy mạnh mẽ đến vậy, nhưng lại yếu đuối đến mức cùng cực khi bị đẩy tới cùng nhỉ.”
“…………”
Rầm.
Bị đấm vào bụng. Đau quá.
“Đau đấy chứ.”
“Là Thiên tru đó ạ.”
Bộp.
Lần này là húc đầu vào ngực tôi.
Húc húc.
Rồi cứ thế vùi mặt vào ngực tôi.
“Cái đó cũng đau đấy.”
“Em không biết. Là Thiên tru mà.”
“Nhân tiện, ở tư thế đó thì không nhìn thấy mặt em. Khi nói chuyện với ai đó thì hãy nhìn vào mặt họ mà nói.”
“Em không thích.”
“Tại sao?”
“Không thích là không thích ạ.”
“Được rồi. Chắc là em xấu hổ khi bị nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng, nên mới vùi mặt vào ngực anh để che giấu phải không.”
Bộp.
Lại húc đầu vào ngực tôi.
“Em không thích những người đoán trúng tim đen.”
“Đừng giận mà. Bây giờ anh cũng không bình thường đâu.”
Bộp.
Bộp.
Hai cú liên tiếp.
Cứ để cô bé làm đến khi nào hài lòng thì thôi. Cô bé đã bị làm những điều xứng đáng như vậy. Phía tôi chỉ biết cam chịu thôi.
Sau đó một lúc.
Tiếng nhạc Maimu Maimu không ngừng, đêm bế mạc vẫn tiếp diễn, ánh lửa trại vẫn cháy bừng.
Akiko dừng việc húc đầu và lùi lại.
Dù nói là lùi lại nhưng cũng không hơn một thân người là mấy. Không chỉ mùi tóc, mà ngay cả hơi ấm cơ thể cũng có thể cảm nhận được ở khoảng cách đó. Khuôn mặt đỏ bừng cúi gằm xuống.
Tôi nắm lấy tay cô bé. Siết chặt.
Không để em trốn thoát. Tôi cũng không trốn thoát.
“Thôi nào, đã bước một bước rồi. Hôm nay dừng ở đây thôi, nhưng từ giờ trở đi sẽ tiến xa hơn nữa.”
“…Anh hai tiến nhanh quá.”
“Một khi đã quyết định thì anh sẽ làm vậy. Anh cũng đã nói rồi mà.”
“Em muốn xác nhận một chút.”
“Cứ tự nhiên.”
“Anh hai… là đang nhìn em, theo cái kiểu đó đúng không…?”
“Đang nhìn rất nhiều. Anh còn muốn làm những điều hơn cả nụ hôn nữa.”
“…Hieugh!”
“Từ nãy đến giờ anh vẫn nghĩ, em cứ thốt ra những tiếng kỳ lạ hết lần này đến lần khác nhỉ.”
“Là vì anh hai nói những điều kỳ lạ đó! Cứ mỗi lần là em lại nghẹt thở, rồi có những luồng khí kỳ lạ thoát ra từ phổi, phát ra âm thanh như một loại nhạc cụ của bộ lạc nào đó!”
“Nhưng mà những lúc như vậy cũng đáng yêu mà.”
“Em sẽ không bị những lời nói đó lừa nữa đâu.”
“Anh không lừa đâu. Thật lòng đấy.”
“Không được. Em không tin.”
“Akiko-san.”
“Có chuyện gì ạ?”
“Mặt em đang cười toe toét kìa.”
“Anh lại muốn bị húc đầu nữa sao?”
“Không muốn. Trước đó anh sẽ ra đòn phủ đầu làm đối sách.”
Tôi kéo cô bé vào lòng.
Khặc khặc khặc. Cứ như thế này thì cô bé không thể húc đầu được nữa. Và đương nhiên, làm như vậy Akiko sẽ đứng hình. Nhưng tôi không bận tâm. Dù sau này có thể bị phản công, nhưng tôi không bận tâm.
Ôi chao.
Ngay cả tôi cũng thấy mình đang ve vãn.
Rõ ràng là đang lâng lâng. Nhưng xin hãy tha thứ cho tôi. Có lẽ chỉ lúc này tôi mới có thể làm được điều này. Nếu chỉ có thể làm bây giờ thì tôi sẽ làm hết sức có thể.
Đó là sự chân thành của riêng tôi.
“…Anh hai.”
“Chuyện gì vậy?”
“Em… có được phép hạnh phúc đến mức này không ạ?”
“Đương nhiên là được rồi. Akiko đã phải chịu đựng quá nhiều rồi. Em đã chịu đựng việc ba mẹ mất sớm, chịu đựng khi được nhận nuôi ở nhà Arisugawa, và chịu đựng việc giữ kín bí mật rằng em và anh không chung dòng máu. Đã đến lúc em được phép hạnh phúc mà không cần phải e dè gì nữa. Dù bất cứ ai không cho phép, anh cũng sẽ cho phép. Hãy hạnh phúc thật nhiều vào.”
“Em vui lắm. Cứ như đang mơ vậy.”
“Nếu em nói vậy thì anh cũng vui.”
“Nhưng không phải mơ đúng không ạ? Em có thể tin được đúng không ạ?”
“Đương nhiên.”
“Không phải là trò đùa đúng không?”
“Cái đó lúc nãy cũng đã xác nhận rồi. Hơn nữa, đã hôn đến mức này rồi thì còn đùa giỡn gì nữa.”
“…Hieugh!”
“Lại phát ra âm thanh kỳ lạ nữa rồi.”
“Chỗ đó thì anh cứ bỏ qua đi ạ. …Vậy thì, ngày em và anh hai kết duyên cũng sắp đến rồi đúng không ạ?”
“Cũng có thể là như vậy.”
“…Em vẫn cứ như đang mơ vậy.”
Akiko ngước nhìn tôi.
Đôi mắt ướt át. Ánh mắt mong đợi.
Trông cô bé đã chắc chắn rồi, nhưng vẫn không thể không xác nhận lại.
Cô bé nhẹ nhàng thốt ra lời đó.
“Vậy thì sau này, em và anh hai sẽ kết hôn…?”
“Không. Chuyện đó thì không.”
…
…………
………………
Một khoảng im lặng kỳ lạ xuất hiện.
Akiko chớp chớp mắt.
Hả? Tôi vừa nói điều gì kỳ lạ sao?
“À ừm… sau này em và anh hai sẽ kết hôn…?”
“Không. Chuyện đó thì không.”
“Em đã mơ ước được kết hôn với anh hai mà. Và em tưởng là đang nói đến chuyện đó không phải là mơ chứ.”
“Không phải sao? Anh nhớ em đã nói đi nói lại điều đó rất nhiều lần. Nhưng mỗi lần như vậy anh đều nói rằng, chuyện đó thì không.”
“Ể, nhưng anh đã hôn em rồi mà?”
“Ừ. Môi kề môi.”
“Anh nói là anh nhìn em với tư cách là đối tượng yêu đương mà.”
“Ừ, anh có nói vậy, và chắc chắn là anh nghĩ vậy.”
“Ngày em và anh hai kết duyên cũng sắp đến rồi…”
“Sắp đến rồi. Anh nghĩ chuyện anh và Akiko có quan hệ thể xác chỉ là vấn đề thời gian thôi, và nếu thời điểm phù hợp thì có thể là ngay ngày mai.”
“À, heu kya. …Không phải lúc phát ra tiếng kêu kỳ lạ. Ể? Anh nói đến mức đó rồi mà? Không kết hôn sao?”
“Không kết hôn. Bởi vì—”
Tôi nói.
Điều mà đối với tôi là hiển nhiên.
“Akiko là em gái của anh.”
“…………”
Póc-kăng.
Một âm thanh tượng thanh như thế vang lên, Akiko há hốc miệng.
Con người cũng có thể há miệng ra như vậy ư. Cô bé có sao không? Cằm có bị trật khớp không vậy?
“Ơi. Akiko? Akiko~?”
“…Hả. Em đã vô thức bay ra ngoài vũ trụ mất rồi. Ể, không, đương nhiên em là em gái yêu dấu của anh rồi. Là như vậy ạ. Ể? Nhưng mà chúng ta không chung dòng máu đúng không?”
“Không chung. Ba mẹ đã dùng đủ mọi cách để sắp đặt sao cho sự thật đó không bị bại lộ, nhưng nếu làm xét nghiệm DNA thì sẽ biết ngay lập tức. Anh và Akiko là anh em không chung dòng máu.”
“Đúng rồi đúng không ạ? Là vậy đúng không ạ?”
“Ừ. Chắc chắn là vậy.”
“Vậy mà không kết hôn?”
“Ừ. Không kết hôn.”
“Không phải là ‘bây giờ không’, mà là ‘mãi mãi về sau cũng không’?”
“Ừ. Mãi mãi về sau cũng không.”
“Chúng ta, nếu sửa lại hộ khẩu thì pháp luật sẽ không có vấn đề gì khi kết hôn đúng không ạ? Anh có biết điều đó không?”
“Anh biết chứ. Nhưng không kết hôn.”
“Ể, anh hai đã xuất gia từ lúc nào vậy? Là do giáo lý tôn giáo mà không thể kết hôn sao? Là kết cục như vậy à?”
“Anh từ xưa đến nay vẫn là người vô thần.”
“Nhân tiện, những người khác thì sao? Nasuhara-san hay Ginbe-e-san hay Arisa-chan hay Chủ tịch hội học sinh, hoặc thậm chí là Jujo Ji-san… có khả năng kết hôn với những người đó không?”
“Tương lai thì anh không thể khẳng định được. Nhưng anh nghĩ là có.”
“Còn với em?”
“Không có.”
“…………”
Akiko méo mó khóe miệng.
Và rồi.
Cô bé hét lên.
Đương nhiên là mọi người xung quanh đều nhìn về phía này.
Akiko không hề bận tâm, cô bé xông đến gần tôi.
“Không phải là quá đáng sao!? Quá đáng lắm đúng không ạ!? Thật sự là em không hiểu ý nghĩa gì cả!”
“Có quá đáng đến vậy không? Anh em không kết hôn là chuyện đương nhiên mà.”
“Đúng vậy! Đúng là vậy! Nhưng mà chúng ta không chung dòng máu mà! Và chúng ta còn nhìn nhau với tư cách là đối tượng yêu đương nữa mà!”
“Đó là chuyện đó, chuyện này là chuyện này. Dù có yêu nhau đến mấy, dù pháp luật không có vấn đề gì, dù có quan hệ thể xác đi chăng nữa, anh em vẫn không kết hôn. Đây chẳng phải là lẽ thường sao.”
“Em nghĩ việc bị anh hai giảng đạo lý vào lúc này là vô lý hết sức đấy!?”
Không, không.
Cô bé đang nói gì vậy chứ.
Mà nói gì thì nói, thật phiền phức. Cứ như một đứa trẻ con hỏi một câu hỏi ngây thơ ‘Tại sao không được giết người’ vậy. Tôi có thể giải thích nhưng không thể truyền đạt được, cứ như đang nói chuyện với người của một quốc gia khác vậy… À mà, Akiko cũng là một nhân vật khá giống vậy mà.
“Không, không! Vẫn là không đúng! Dù anh có vẻ mặt như nạn nhân, nhưng cảm giác của anh hai tuyệt đối là không đúng đâu ạ!”
“Dù em có nói gì, anh cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình. Tình yêu thì được, nhưng anh không kết hôn với em gái. Đây là kết luận. Lời nói cuối cùng.”
“Vậy thì em sẽ rút hộ khẩu! Như vậy em sẽ không còn là em gái nữa đúng không ạ!?”
"Việc thôi làm anh em trên giấy tờ không có nghĩa là chúng ta không còn là anh em nữa. Từ khi sinh ra đến giờ, chúng ta đã là anh em rồi. Chỉ cần đăng ký pháp lý thay đổi thì mối quan hệ mười mấy năm nay sẽ thay đổi sao? Lạ thật, sao một lý lẽ đơn giản như vậy mà em không hiểu nhỉ?"
"Căn bản là lý lẽ của anh sai bét rồi! Thật ra em chỉ thắc mắc một điều thôi, anh trai không thấy là suy nghĩ của mình có vấn đề sao!?"
"Tiền đề của em sai rồi, Akiko. Không cần phải tranh cãi đúng hay sai làm gì. Anh nghĩ vậy, thế là đủ rồi, phải không? Bởi vì đây là suy nghĩ của anh, vấn đề của riêng anh mà. Người khác nghĩ gì, thường thức hay luật pháp ra sao, đâu có liên quan gì."
"──Không... thể... hiểu! Quá sức tưởng tượng!"
Akiko ôm đầu.
Tôi bối rối. Rõ ràng là anh em phải hiểu nhau chứ, vậy mà ở những chuyện thế này lại không thể hiểu được. Đúng là kỳ lạ, nhưng đó là tình yêu, đó là cuộc đời. Không suôn sẻ nên mới thú vị, dễ dàng quá thì nhạt nhẽo.
Trải qua bao nhiêu thăng trầm, trăn trở, khổ sở, bước đi trên con đường đầy rẫy sai lầm──cuối cùng cũng đến được đây.
Ấy vậy mà vẫn còn hết khổ nạn này đến khổ nạn khác.
Được thôi, cứ nghênh chiến đi!
Đường chông gai ta đã biết từ trước. Đến nước này rồi thì cứ chơi tới bến thôi.
Đó chính là "làm theo ý mình"──dù thân tàn ma dại, dù bị người đời chỉ trỏ, cũng nhất quyết không lung lay, không nao núng. Tương lai mà tôi, Himeshouji Akitou, sẽ bước đi.
"Đừng có mà biến thành một câu chuyện cảm động như vậy! Dù anh nói gì đi nữa thì anh trai vẫn sai rành rành! Oan ức quá đi! Em cứ tưởng sau bao nhiêu sóng gió, cuối cùng cũng đến khoảnh khắc được ở bên anh, ai ngờ lại thành ra thế này! Chưa bao giờ em than thở về sự vắng bóng của thần linh như hôm nay! Ôi trời ơi, em không biết nói sao nữa, nói thế nào nhỉ, aaaa, thôi...thôi..."
Akiko vò đầu bứt tai, hệt như nữ chính trong mấy bộ anime cũ, ngửa mặt lên trời gào thét.
"Tại sao, tại sao lại thành ra thế này──────!? Đồ ngốc! Đồ đần! Huhu!"
※
……Trên đây là toàn bộ câu chuyện.
Lễ hội Lilianna đã xảy ra rất nhiều, thật sự rất nhiều chuyện, kết cục đại khái là như vậy.
Hay đúng hơn, đây chính là kết cục.
Tôi, người đã xin lỗi vì vi phạm lời hứa từ lâu,
"Một câu chuyện đơn điệu chỉ kể về cuộc sống bình yên, tẻ nhạt của hai anh em, vì một vài lý do mà phải xa nhau một thời gian, nhưng lại tái hợp dưới một mái nhà, không có cao trào, không có mở đầu, không có kết thúc..."
──toàn bộ quá trình tôi cố gắng khôi phục lại điều đó.
Có lẽ là tôi đã phá vỡ lời hứa nhiều hơn là giữ lời. Nhưng dù sao thì mọi thứ cũng đã về đúng quỹ đạo rồi.
Tôi xin chịu mọi lời chỉ trích.
Nhưng tôi có thể ngẩng cao đầu mà nói.
Ít nhất, tôi đã làm hết sức mình. Tôi hài lòng về điểm đó và sẽ lớn tiếng tuyên bố rằng không ai có quyền phàn nàn.
Một khi đã quyết tâm thì chỉ là khoảnh khắc thoáng qua. Thật sự là do tôi không đủ đức độ, xin lỗi mọi người.
Nhưng đó là quy luật rồi, phải không?
Khó khăn nhất là bước đầu tiên.
Ừ thì cái bước đầu tiên đó mới thật sự khó khăn, dễ dàng bước được thì đã chẳng phải khổ sở rồi. Nhưng dù sao thì ai cũng phải bước ra khỏi cái "gì đó" vào một ngày nào đó. Dù chân có nặng trĩu, đường có gập ghềnh, hay có bất kỳ cản trở nào, chúng ta cũng phải dốc toàn lực để bước đi.
Đó là sống.
Đó là tất cả quá khứ và tương lai của tôi, một người sinh ra trong hoàn cảnh kỳ lạ như Himeshouji Akitou.
※
……Nào.
Câu chuyện chính đến đây là hết.
Những điều sắp nói có lẽ là thừa thãi. Sau khi tôi đã kể những gì cần kể theo cách của mình, thì đây chỉ là phần có lẽ không xứng đáng được gọi là epilogue, chỉ là lớp giấy dính trên đáy bánh bông lan, hay cặn mì còn sót lại dưới đáy hộp mì tôm──những thứ thường bị vứt bỏ.
Nhưng khoan đã.
Chẳng phải những phần đó mới là nơi chứa đựng những tinh túy hay sao?
Hay đúng hơn, kể một cái epilogue dài mới chính là ý nghĩa thực sự của câu chuyện này thì phải?
Vì vậy tôi sẽ kể.
Một chút về câu chuyện sau đó của chúng tôi, những người đã tạm thời khép lại mọi thứ trong khả năng có thể.
Mọi người cứ yên tâm, sẽ không có cú twist nào nữa đâu. Đã vất vả quay về mạch truyện chính rồi mà không nhắc đến những điều đó thì đúng là "vẽ rồng điểm mắt"──xin hãy nán lại thêm một chút.


0 Bình luận